1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thời Gian Tươi Đẹp - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      A thành, e tình nguyện để a dùng mưu kế với e :038::038::038:
      amylee thích bài này.

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 14-2

      ràng là lời khó tưởng tượng, nhưng khi Lệ Trí Thành thốt ra miệng bằng ngữ khí bình thản, nó có sức mạnh dễ hoài nghi.

      Lâm Thiển tiếp tục cúi đầu, cầm cái đĩa đẩy đẩy lại đồ ăn trong đĩa, nghe Lệ Trí Thành đưa ra câu tổng kết cuối cùng về vấn đề này: "Vì vậy, em có thể yên tâm về tôi."

      câu ngắn gọn nhưng cũng đủ khiến Lâm Thiển đỏ mặt tía tai.

      "Tôi chẳng có gì yên tâm với yên tâm." ngụy biện: "Tôi chỉ tùy tiện hỏi mà thôi."

      "Ừ." Lệ Trí Thành hạ giọng: "Rất tốt, chúng ta cũng nên thường xuyên 'tùy tiện chuyện'."

      Lâm Thiển: "Tại sao?"

      "Bởi vì, bất kể với tư cách cấp dưới hay người phụ nữ, em cũng nên tìm hiểu tôi nhiều hơn."

      Giọng trầm thấp và kiên định, Lâm Thiển tiếp tục đỏ mặt.

      "Vấn đề thứ ba là gì?" Lệ Trí Thành hỏi .

      Lâm Thiển cố gắng trấn tĩnh. ngẩng đầu nhìn vào mắt .

      "Nếu có ngày, người phụ nữ mang đến nỗi đau như thể lột da rút gân cho . làm gì?"

      Lệ Trí Thành yên lặng nhìn , thần sắc thay đổi. Vàu giây sau, mới lên tiếng: "Nếu đó là người phụ nữ tôi , vậy tôi chỉ có thể... cam tâm tình nguyện."

      Lúc hai người rời khỏi nhà hàng, tuyết ngừng rơi.

      Đường phố vẫn rực rỡ ánh đèn. Bên lề đường ướt rượt, tuyết đọng cành cây thỉnh thoảng rơi xuống, khí lạnh giá nhưng rất dễ chịu.

      Trong cảnh đêm như vậy, tâm trạng của con người dường như cũng trở nên thanh thản hơn. Thanh thản chờ đón đêm Giao thừa ở đất nước xa lạ tươi đẹp này.

      Vì vậy khi Lệ Trí Thành đề nghị " dạo", Lâm Thiển lập tức đồng ý.

      Có lẽ lúc ở nhà hàng trò chuyện quá nhiều, hơn nữa đây là lần đầu tiên Lâm Thiển và Lệ Trí Thành sâu tìm hiểu đối phương nên khi dạo bộ đường phố, cả hai đều im lặng.

      đoạn, họ nghe thấy tiếng hát ở phía trước, giai điệu giống bài hát nổi tiếng của Trung Quốc Truyền nhân của rồng.

      Lâm Thiển mỉm cười: "Tôi nhớ phía trước có công viên, chắc tiếng hát phát ra từ nơi đó."

      Lệ Trí Thành: "Chúng ta xem."

      Công viên là gian màu xanh hình bầu dục cực lớn. Lệ Trí Thành và Lâm Thiển lên bậc thang màu trắng, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy dốc núi thoai thoải và lối ngoằn ngoèo màu trắng giữa rừng cây. Phía xa xa có sân khấu, ánh đèn lấp lánh, nhạc xập xình. ít người tụ tập dưới sân khấu, nhảy múa hát ca.

      Lệ Trí Thành và Lâm Thiển đoạn, gặp mấy học sinh người châu Á ngược chiều, bọn họ nhiệt tình chào hỏi: “Hi, chị có phải là người Trung Quốc ? Chúc mừng năm mới.”

      Lâm Thiển cười: “Chúc mừng năm mới! Phía trước có hoạt động gì thế?”

      học sinh đáp: “Hội du học sinh tổ chức party chào đón năm mới.”

      Lâm Thiển quay sang Lệ Trí Thành: “Chúng ta xem màn biểu diễn “Chào đón năm mới” .”

      Khóe mắt Lệ Trí Thành ý cười: “Được.”

      Tiến lại gần mới thấy, người ở xung quanh sân khấu đông lắm, chỉ cỡ dăm chục người. Sân khấu dựng ở khu đất trống trong công viên, mặc dù vừa mới có tuyết rơi nhưng vẫn hề ảnh hưởng đến nhiệt tình của mọi người.

      Lúc này, trẻ mặc bộ đồ cổ trang lấp lánh, tay cầm cái quạt giấy đứng sân khấu múa điệu cổ điển “Thủy nguyệt kính hoa”. Tuy động tác của chuyên nghiệp nhưng người ở dưới sân khấu vẫn vỗ tay tán thưởng nhiệt liệt. Lệ Trí Thành và Lâm Thiển đứng ở vòng ngoài, sắc mặt ôn hòa còn nở nụ cười rạng rỡ.

      Con người là động vật kỳ lạ.

      Ở trong nước, mọi người ngày càng có cảm giác với Tết lịch, cũng chẳng có hứng thú xem chương trình “Chào đón năm mới” tivi dù nó vô cùng hoành tráng. Nhưng vào thời khắc này, xem tiết mục có thể rất sơ sài của du học sinh, chứng kiến nhiệt tình của khán giả ở dưới, thậm chí có người viền mắt đỏ hoe, tâm trạng của Lâm Thiển cũng trở nên sôi sục.

      xem cách say mê, cùng người bên cạnh vỗ tay tán thưởng, vui mừng hớn hở. thậm chí quên cả Lệ Trí Thành ở bên cạnh. Khi vô tình ngoảnh đầu, mới phát nhìn đăm đăm, biết bao lâu rồi.

      Trong lòng Lâm Thiển lại xuất tia ngọt ngào mông lung nhưng cũng đầy nguy hiểm.

      Đúng lúc này, Lệ Trí Thành mở miệng: “Em rất dễ bị khơi gợi nhiệt huyết.”

      Lâm Thiển ngẩn người. Lâm Mạc Thần dưới lần khinh thường , dễ mềm lòng, dễ tin tưởng người khác, dễ trao tấm chân tình. Nhưng cảm thấy như vậy cũng chẳng có gì thỏa đáng. Giống như Lâm Mạc Thần dạy phải lột da rút gân đàn ông, nhưng bao giờ làm điều đó với người . Cùng lắm bỏ chút tâm tư, đừng để đối phương dễ dàng chiếm thế thượng phong là được.

      Về lời nhận xét của Lệ Trí Thành, Lâm Thiển cũng giải thích nhiều mà chỉ hàm hồ đáp: “Ừm, tôi nỗ lực để trở nên trầm ổn hơn.”

      Ai ngờ lên tiếng: “ cần.”

      Lâm Thiển lại quay sang Lệ Trí Thành, nhưng ngoảnh mặt về phía trước xem biểu diễn. Lâm Thiển trầm mặc trong giây lát, cũng quay đầu về phía sân khấu.

      cần. Ý của câu này là, thích tính cách đó của , vì vậy cần thay đổi?

      Hay là... cần trở nên trầm ổn, bởi vì có bên cạnh?

      Hai má Lâm Thiển lại lần nữa nóng ran.

      xong rồi, bị thầm “tấn công” nhiều lần, dù bây giờ câu của hề mờ ám, trong đầu cũng bắt đầu tưởng tượng...

      Hai người xem thêm lúc mới rời khỏi khu vực sân khấu, men theo con đường màu trắng về bên công viên.

      Lâm Thiển thầm tính toán, bây giờ hơn mười giờ đêm, bộ xuyên qua công viên, ra cổng đón taxi đưa Lệ Trí Thành về khách sạn, có lẽ kịp về nhà đón giao thừa với trai.

      Vừa đoạn, hai người nhìn thấy bức tường đá đen sì sì sừng sững ở phía trước. Bức tường cao khoảng mười mét, phía còn có nhiều mô bám, trông có vẻ nguy hiểm. ra đây là trò leo núi nhân tạo.

      Dù thời tiết giá lạnh nhưng vẫn có mấy thanh niên bám vào vách đá, ra sức leo lên cao. Dưới đất có mấy người dùng tiếng chỉ huy, cổ vũ, khí rất sôi nổi.

      Lâm Thiển dừng bước, liếc qua nơi đó. Lệ Trí Thành biết ý, lên tiếng: “Em có muốn thử ?”

      Hả? Lâm Thiển ngoảnh đầu nhìn .

      thể thừa nhận, Lệ Trí Thành lúc này vô cùng đẹp trai. Bởi vì cởi áo khoác ngoài ném xuống bãi cỏ, sau đó xắn tay áo trong, để lộ cánh tay rắn chắc. Tiếp theo, tháo đồng hồ bỏ vào túi áo rồi quay sang : “Hay là chúng ta đánh cược .”

      Lâm Thiển tỏ ra hứng thú: “Cược gì cơ?”

      mỉm cười: “Nếu em leo lên đỉnh trước, có thể đưa ra bất cứ cầu nào với tôi, tôi cũng đáp ứng. Nếu tôi leo lên đỉnh trước...”

      Lâm Thiển giật mình thon thót. Cuối cùng cũng nhắc đến chuyện đó.

      hít hơi sâu. Ai ngờ Lệ Trí Thành bình thản tiếp: “Mười hai giờ đêm nay, em cùng tôi đón năm mới.”

      Lâm Thiển đảo tròng mắt. Chỉ có vậy thôi? phải bắt làm bạn của hay sao?

      bất giác thở phào nhõm.

      “Điều kiện này có lợi cho .” hỏi: “Nếu thắng, tôi đòi cả tập đoàn Ái Đạt của sao?”

      Lệ Trí Thành cười cười, đến bức tường đá: “Quân tử nhất ngôn. Nếu em thắng, em muốn thế nào cũng được.”

      Lâm Thiển mỉm cười, đồng thời cũng bị kích thích lòng hiếu thắng trước thái độ tự tin của . nghĩ bụng, tuy là quân nhân nhưng phần lớn chỉ huy, bắn súng, chứ phải chuyên gia leo vách núi. Trong khi tương đối thạo trò này, coi như có cơ hội thắng cuộc.

      Thế là Lâm Thiển cũng cởi áo khoác, găng tay, mũ và khăn quàng cổ, sau đó về phía vách đá.

      Người thích hoạt động ngoài trời thường có tính cách vui vẻ và thân thiện. Nghe Lâm Thiển muốn thử, thanh niên da đen lập tức bảo người bạn buộc dây thừng cho bọn họ, sau đó tiếng Trung ngọng nghịu: “Chúc mừng năm mới! Go go go!”

      Lúc này đêm rất khuya, tiếng nhạc từ sân khấu cách đó xa truyền tới, khiến người nghe có cảm giác ấm lòng. Ngọn đèn cao tỏa ánh sáng dịu dàng xuống bức tường đá.

      Lâm Thiển và Lệ Trí Thành đứng cách nhau khoảng mét dưới chân vách đá. quay sang nhìn bằng ánh mắt thách thức: “Có thể bắt đầu chưa?”

      Lệ Trí Thành ngước nhìn đỉnh tường đá, khóe miệng nhếch lên: “Bắt đầu.”

      Vừa dứt lời, Lâm Thiển lập tức leo lên. Ai ngờ, di chuyển đoạn, đột nhiên cảm thấy điều gì đó lạ thường. lập tức dừng lại, cúi đầu quan sát. Hóa ra Lệ Trí Thành vẫn đứng yên chỗ bất động.
      loveless87, ChrisBilly Nguyễn thích bài này.

    3. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 14-3

      “Sao leo?” Lâm Thiển hỏi.

      cất giọng ôn hòa: “Nhường em năm phút.”

      Nếu trước đó Lâm Thiển chỉ bị khơi gợi lòng hiếu thắng, vậy vào thời khắc này, toàn bộ máu nóng trong thân thể bị thái độ của Lệ Trí Thành kích thích.

      Nhường năm phút ư?

      Bức tường đá quá cao, vậy mà nhường những năm phút? Khoảng thời gian năm phút cũng đủ để leo nửa già rồi.

      Tự nhiên được lợi, Lâm Thiển cũng từ chối. Lệ Trí Thành thể thái độ khinh thường thực lực của , nhưng cảm thấy bị sỉ nhục. muốn nhường, lẽ nào ngăn cản ? Chẳng tội gì phải làm vậy.

      Ôm ý nghĩ tất thắng, Lâm Thiển tiếp tục leo lên cao.

      Dưới mặt đất lúc này xuất số thanh niên người Hoa. Nghe cuộc đối thoại của hai người, bọn họ hò reo cổ vũ, đồng thời giải thích với bạn đồng hành khác màu da. Lâm Thiển vừa leo thêm đoạn liền nghe thấy tiếng tán thưởng của mọi người với Lệ Trí Thành: “Động tác của ấy rất đẹp, bạn!”

      Lệ Trí Thành gật đầu với bọn họ, sau đó tiếp tục dõi theo người phụ nữ tranh thủ từng giây từng phút ở vách đá, lòng muốn thắng .

      Khóe miệng nhếch lên.

      Lâm Thiển leo hai phần ba vách đá, mô bám có độ khó cao nhất cách đó xa. định tiếp tục tiến lên, liền nghe thấy tiếng hét lớn ở bên dưới: “Hết năm phút.”

      Lâm Thiển giật mình. Tuy dễ “sôi sục nhiệt huyết” như Lệ Trí Thành nhận xét nhưng khi bắt tay làm việc, tố chất tâm lý của tương đối vững vàng, cũng rất tập trung. Vào giây phút này, tự nhủ, đừng nhìn xuống bên dưới, mặc kệ có đuổi kịp hay , chỉ cần tiếp tục leo lên theo nhịp độ của mình là được.

      Ai ngờ đúng lúc này, liền nghe thấy giọng trầm ấm từ dưới vọng lên: “Lâm Thiển, tôi bắt đầu đuổi theo rồi.”

      Lâm Thiển giẫm vào khe tường đá, nghe giọng bình tĩnh của Lệ Trí Thành, hiểu sao tim đập mạnh, chân bị trượt, suýt nữa bám vững.

      Lâm Thiển hít hơi sâu. Cũng biết có phải cố tình khiến lòng hỗn loạn, nhưng vẫn nhịn được, mắng thầm là “đồ thâm hiểm”. tiếp tục leo lên đỉnh.

      Lâm Thiển luôn nhắc bản thân đừng bận tâm đến Lệ Trí Thành, nhưng tiếng suýt xoa ở bên dưới quá ràng. gần như thể tưởng tượng, động tác của đẹp đến mức nào.

      “Điểm quyết thắng” ở ngay trước mặt, Lâm Thiển nhịn được, liếc xuống phía dưới.

      Vừa nhìn, lập tức giật nảy mình, bởi Lệ Trí Thành ở ngay dưới chân, hai người chỉ cách nhau đoạn bằng chiều cao thân hình.

      Tốc độ của là tốc độ tên lửa hay sao? từng là bộ đội đặc chủng à?

      Chỉ giây phút ngắn ngủi nhưng Lâm Thiển cũng nhìn thấy động tác gãy gọn dứt khoát của . Mái tóc ngắn bị gió thổi loạn xạ, gương mặt trầm tĩnh rất chăm chú. động tác nhướn người, tay ngang bắp chân .

      Lâm Thiển vội vàng quay đầu, ra sức leo lên.

      Dù là vách đá dựng trong công viên nhưng đoạn cuối vẫn có độ khó nhất định, thêm vào đó vách đá rất trơn nên Lâm Thiển thử mấy lần cũng được.

      Lúc này, cần cố ý quan sát Lệ Trí Thành, bởi leo lên ngang bằng . Hình bóng màu đen như con báo nhanh nhẹn trong đêm tối, cách đến thước.

      Lệ Trí Thành tạm thời dừng lại, tiếp tục leo lên đỉnh. quay đầu về phía Lâm Thiển, cất giọng pha lẫn ý cười: “Em chịu thua chưa?”

      ở trạng thái toàn lực chiến đấu, Lâm Thiển nhất thời quên mất người đàn ông này là Boss của mình, cũng quên chuyện theo đuổi mình, ngẩng đầu trả lời bằng ngữ điệu kiêu ngạo: “Còn lâu.” Sau đó, lại trèo lên .

      Ai ngờ lần này giẫm phải mô đá có vấn đề, tựa hồ hơi lung lay. Chân trượt xuống, cơ thể mất thăng thằng, Lâm Thiển liền rời khỏi bức tường, rơi xuống dưới.

      Bên dưới vang lên tiếng kêu sợ hãi và tiếng thở dài đầy tiếc nuối. Cả người Lâm Thiển văng văng lại như con diều. sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh. Vách đá, Lệ Trí Thành, cây cối và sân khấu phía xa xoay chuyển trước mắt . Theo phản xạ, Lâm Thiển giơ tay muốn bám lấy thứ gì đó để cố định thân thể. Đúng lúc này, tay trái của bị giữ chặt, sức mạnh truyền tới, cả người được kéo lên trong giây lát.

      Tiếp theo, đập vào mắt Lâm Thiển là đôi mắt đen hun hút của Lệ Trí Thành. Vòng eo bị ôm trọn, người dán vào vòm ngực . Sau đó, lập tức xoay người, cố định vào tường đá, chấm dứt tình trạng lắc lư của .

      sao đấy chứ?” Bên dưới có người hỏi lớn tiếng.

      “Trời ạ, sao ấy làm được nhỉ?”

      Lâm Thiển thở hổn hển. Mặc dù người thắt dây an toàn nhưng bị rơi xuống và đung đưa trong trung ở độ cao như vậy, ai mà chẳng sợ hãi? ngẩng đầu nhìn Lệ Trí Thành, đồng thời cất giọng khô khốc: “Tôi sao.”

      Lệ Trí Thành lời, chỉ cúi đầu nhìn .

      Ngọn đèn ở cao chiếu xuống đỉnh đầu . Trời lại biết có tuyết rơi từ bao giờ, hoa tuyết bay lất phất xung quanh người họ. Bởi vì căng thẳng, tim Lâm Thiển đập rất nhanh. Tay Lệ Trí Thành ôm eo , người đè vào tường đá. Thân thể rất ấp áp, Lâm Thiển thậm chí nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực , nhịp tim cũng nhanh như .

      lo lắng cho ?

      “Tôi sao, chuyện ấy mà.” vội lên tiếng.

      “Ừ.” đáp khẽ, cánh tay vòng qua thắt lưng Lâm Thiển càng siết chặt: “Tôi để em xảy ra chuyện.”

      Lâm Thiển nhịn được, khóe miệng cong lên. Đúng vào lúc này, hồi chuông dài biết từ phương nào truyền tới.

      Tiếp theo là tiếng các du học sinh đồng thanh đếm ngược: “Mười, chín, tám, bảy...”

      ngờ đến giây phút giao thừa.

      Lệ Trí Thành, Lâm Thiển và đám thanh niên ở bên dưới cùng đếm: “Bốn, ba, hai, .”

      nơi xa vọng đến tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt. Đám thanh niên nhiều màu da khác nhau dưới mặt đất cũng hét lên bằng tiếng Trung lẫn tiếng : “Happy New Year!” “Chúc mừng năm mới” “Năm ngựa... happy.”

      Lâm Thiển quay đầu, lập tức chạm mắt Lệ Trí Thành. Hai người đồng thời mỉm cười.

      “Chúc mừng năm mới!”

      “Chúc mừng năm mới!”

      Lâm Thiển qua cơn hoảng sợ. Bị ảnh hưởng bởi bầu khí ở xung quanh, tươi cười với Lệ Trí Thành: “Vì thua cuộc nên tôi thực lời hứa.”

      Ý cười nơi khóe miệng Lệ Trí Thành vẫn chưa tan biến: “Ừ.”

      Lâm Thiển nhìn sâu vào mắt , cất giọng chân thành: “Nguyện vọng của tôi trong năm mới là tập đoàn Ái Đạt tràn đầy tinh thần, quay về đỉnh cao.”

      Lệ Trí Thành chỉ yên lặng nhìn , lên tiếng.

      Lúc này, người ở dưới đất bắt đầu gọi bọn họ, kéo sợi dây người Lâm Thiển, định từ từ thả xuống đất. Ai ngờ, dù ta kéo rất mạnh, bên vẫn nhúc nhích.

      Lâm Thiển cũng cảm nhận thấy, bởi vì Lệ Trí Thành khóa chặt eo trong cánh tay đầy sức mạnh của , nên thể động đậy.

      Sau đó, đột nhiên cúi mặt. Lâm Thiển giật mình, muốn hôn ?

      Ở giây tiếp theo, hơi thở của người đàn ông phả vào mặt Lâm Thiển, nhưng tiếp tục hạ thấp, vùi mặt vào hõm vai .

      phải là nụ hôn, mà là cái ôm. cái ôm trung.

      Mặt Lâm Thiển hoàn toàn dán vào ngực Lệ Trí Thành, mũi chỉ ngửi thấy mùi hương thanh lạnh từ người . Sau đó, giọng trầm ấm của vang lên bên tai : “Nguyện vọng của tôi trong năm mới là...”

      Lâm Thiển thót tim.

      Nguyện vọng là trở thành bạn ? Hay đồng ý gả cho ?

      Nhưng ngờ, Lệ Trí Thành cất giọng dịu dàng chưa từng thấy: “Tôi và phó tướng Lâm luôn vui vẻ và hạnh phúc như ngày hôm nay.”

      Hết chương 14
      loveless87, ChrisBilly Nguyễn thích bài này.

    4. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      a toàn làm chị mừng hụt k à :034::034::034:
      ac đón giao thừa ngọt ngào wa, e ghen tỵ aaaaaaa :roft::roft:
      amylee thích bài này.

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 15-1

      Lâm Thiển cảm thấy, Lệ Trí Thành dùng cách rất thông minh, khiến quan hệ của bước sang giai đoạn mới, giống hai người bạn, nhưng cũng đầy khả năng tiến xa hơn.

      còn “tấn công” dồn dập, mà để từ từ chấp nhận con người .

      Tất nhiên, mục đích của vẫn rất ràng, nhưng sau đêm giao thừa, hạt giống chôn sâu trong lòng bấy lâu dường như bắt đầu nảy mầm. Ít nhất, chấp nhận quan điểm của , nên tìm hiểu nhiều hơn.

      cần quá nôn nóng vội vàng, cũng đừng quá lý trí cảnh giác, đừng bỏ lỡ người đàn ông thông minh xuất sắc như .

      Vì vậy vào thời khắc ngồi ở ghế sau xe taxi, ngắm nhìn đường phố lấp lánh ánh đèn, cảm nhận khí chất trong lành rệt của người đàn ông bên cạnh, tâm trạng của Lâm Thiển còn bối rối, mà vui ngọt ngào vui vẻ.

      Chẳng cần nhiều lời, đêm nay vẫn rất tuyệt vời.

      Toàn thân Lệ Trí Thành vừa toát mồ hôi. Thời gian gần đây thường xuyên ngồi chỗ, bây giờ được hoạt động, hơn nữa còn vận động xương cốt cùng người phụ nữ của mình, nên vào thời khắc này, cả người từ trong ra ngoài đều hết sức thư giãn và dễ chịu.

      yên lặng ngắm gương mặt nghiêng linh lợi của Lâm Thiển. Đôi mắt lấp lánh, biết lại nghĩ đến chuyện gì, có vẻ rất thích thú.

      Ánh mắt Lệ Trí Thành hơi thẫm lại. Lâm Thiển, tạm thời bảo lưu nụ hôn đáng lẽ trao cho em ở bức tường đá nhưng cố gắng nhẫn nhịn. Đợi đến ngày em mở cánh cửa trái tim mình, cam tâm tình nguyện chấp nhận , đòi lại toàn bộ.

      Lúc này, xe taxi tới cổng căn hộ đẹp đẽ. Lâm Thiển tiếng với người tài xế và trả tiền. Trong lúc chờ lấy tiền thối lại, Lệ Trí Thành nhướng mày quan sát, tầng hai của ngôi nhà bật đèn sáng, người đàn ông cao lớn đứng bên cửa sổ, chắp hai tay sau lưng nhìn xuống dưới, ánh mắt như dò xét, như suy ngẫm.

      Căn hộ của Lâm Mạc Thần có vẻ bề ngoài trang nhã, phù hợp với tính cách cao ngạo của .

      Bên ngoài ngôi nhà còn có hàng rào rất đáng , ở giữa là hoa cỏ do Lâm Thiển trồng.

      Lúc này, Lâm Thiển đứng bên hàng rào, mỉm cười với Lệ Trí Thành: "... mau về khách sạn . Chúc ngủ ngon."

      Sau khi cùng chơi cả buổi tối, hiểu tại sao thể gọi "Lệ tổng" như trước. Nhưng nếu gọi thẳng tên "Trí Thành" quá kinh khủng, vì vậy Lâm Thiển đành dùng từ "".

      Lệ Trí Thành gật đầu, đáy mắt tràn ngập ý cười: "Chúc em ngủ ngon."

      vừa dứt lời, cửa ra vào ngôi nhà vang lên tiếng động khẽ, đèn ở huyền quan bật sáng. Sau đó, có người mở cửa ra ngoài.
      ("Huyền quan": là khu vực từ của chính vào phòng khách.)

      Lệ Trí Thành nhướng mắt, còn phản ứng của Lâm Thiển là... lập tức đóng cổng hàng rào, giả bộ tự nhiên về phía cửa nhà: ", em về rồi, chúc mừng năm mới."

      Lâm Mạc Thần mặc áo len màu xám nhạt, quần dài đen, bộ dạng thoải mái nhưng vẫn tuấn tú nổi bật. hết nhìn em vờ như có chuyện gì xảy ra lướt qua chỗ , rồi lại nhìn người đàn ông trẻ tuổi đứng ngoài hàng rào lịch gật đầu với mình.

      Hừ, đến nhanh đấy.

      Lâm Mạc Thần cất giọng trầm trầm: "Em có bạn từ xa đến thăm, sao mời bạn vào nhà?"

      Lâm Thiển đờ người, lập tức dừng bước.

      Lệ Trí Thành từ tốn trả lời: "Lâm tiên sinh khách sáo rồi, vậy tôi cung kính bằng tuân mệnh."

      Lâm Thiển lập tức đen mặt. muốn làm gì vậy?

      Vừa quay người, liền nhìn thấy Lâm Mạc Thần vào trong nhà, Lệ Trí Thành cũng theo . Hai người đàn ông đều cao lớn, điềm tĩnh như nhau.

      giờ sáng đêm Giao thừa.

      Ngôi nhà của Lâm Mạc Thần bật đèn sáng trưng, hương trà thoang thoảng trong khí.

      Lâm Thiển quan sát ông trai ngồi ở sofa, nghĩ bụng, lần này cuộc sống về đêm của đúng là phong phú như từng phát biểu. Nửa đêm ngày Tết ngủ, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, thức thâu đêm để thẩm vấn “kẻ địch giả tưởng” của mình.

      Nghĩ nghĩ vậy nhưng kể từ khi đặt chân vào nhà, biết thể tránh khỏi tình huống này nên Lâm Thiển cũng lấy lại bình tĩnh. pha trà cầm đến đặt trước mặt hai người đàn ông, sau đó ngồi bên cạnh rồi lên tiếng: “Em xin giới thiệu, đây là Lệ Trí Thành, tổng giám đốc công ty Ái Đạt của bọn em. Lệ tổng, đây là Lâm Mạc Thần, trai tôi. ấy là người góp vốn cao cấp của công ty đầu tư MK.”

      định tiếp, Lâm Mạc Thần chợt cất giọng lãnh đạm: "Muộn rồi, em lên gác tắm rửa ngủ trước . và Lệ tiên sinh vào thư phòng chuyện."

      Lâm Thiển mỉm cười: "Thế sao được, ấy là khách của em, sao em có thể bỏ mặc ấy, ngủ trước?"

      Lâm Mạc Thần hơi chau mày, vừa định lên tiếng, Lệ Trí Thành mở miệng trước: "Em ngủ ."

      Giọng trầm thấp của chứa ý cười nhàn nhạt. Lâm Thiển ngẩn người nhìn .

      Khi ánh mắt giao nhau, Lâm Thiển bắt gặp vẻ trầm tĩnh và kiên định trong đôi mắt đen của .

      im lặng vài giây rồi đứng dậy: “Được thôi, em cũng cung kính bằng tuân lệnh. Có điều hai đừng chuyện khuya quá, hãy nghỉ ngơi sớm chút.” xong lên cầu thang. Lên tầng hai, nhịn được quay đầu, hai người đàn ông đều dõi theo bóng .

      Hừm, ngờ họ ăn ý như vậy.

      Vào giây phút đóng cửa phòng ngủ, Lâm Thiển nghe thấy giọng điềm tĩnh của Lệ Trí Thành vọng tới: “Lâm tiên sinh giúp đỡ chúng tôi rất nhiều trong dự án Minh Thịnh, từ lâu tôi muốn trực tiếp gặp để lời cám ơn. Hôm nay là mồng Tết, tôi đến hơi đường đột, cũng chuẩn bị quà, quả thực rất thất lễ. Ngày khác tôi nhất định lại đến thăm .”

      Lâm Mạc Thần mời Lệ Trí Thành vào thư phòng chuyện.

      Hai người ngồi bên bàn trà , ngoài cửa sổ là hàng rào thơm ngát hương hoa.

      Nhân tài thương trường dồi dào tinh lực, hai người đàn ông cũng ngoại lệ. Tuy là nửa đêm nhưng bọn họ vẫn hoàn toàn tỉnh táo, sắc mặt chút mệt mỏi.

      Lệ Trí Thành là khách nên im lặng, chờ Lâm Mạc Thần mở miệng trước.

      Lâm Mạc Thần chợt nhớ đến chuyện em chống lại mệnh lệnh "về phòng ngủ" của mình, nhưng sau khi trao đổi ánh mắt với người đàn ông này, lại ngoan ngoãn nghe lời cậu ta.

      Hừ... cười thầm tiếng lạnh lùng, sau đó cất giọng lãnh đạm: "Lệ tiên sinh, nghe cậu theo đuổi em tôi?"

      Lệ Trí Thành mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, xem ra ấy kể với ."

      Lâm Mạc Thần cầm tách trà uống ngụm, đặt xuống bàn rồi ngẩng đầu.

      "Cậu dựa vào cái gì?", ngữ khí rất lạnh nhạt.

      Lúc hỏi câu này, Lâm Mạc Thần nhìn Lệ Trí Thành bằng ánh mắt lạnh nhạt. Nếu là đối tượng từng hợp tác với , chắc biết người đàn ông áo mũ chỉnh tề này có ý đồ đáng sợ nào đó.

      Nghe câu chất vấn bức người, Lệ Trí Thành vẫn đổi sắc mặt. trả lời mà hỏi ngược lại: “Tôi cần dựa vào cái gì?”

      Lâm Mạc Thần tựa vào thành ghế phía sau, từ tốn mở miệng: “Căn cứ vào định giá tài sản của Ái Đạt thời, cho dù lượng tiêu thụ của nhãn hiệu Vinda cực kỳ cao chăng nữa, giá trị tài sản của Lệ Trí Thành cậu cũng chỉ tầm ba trăm triệu. Xung quanh tôi thiếu đàn ông có tài sản gấp cậu mấy lần. Hơn nữa, công ty của cậu vừa thoát chết, cậu và tôi đều biết , muộn nhất là năm sau, Ái Đạt lại gặp phong tỏa và cạnh tranh của các công ty cùng ngành nghề. khi cậu luôn phải đối mặt với nguy khốn, tôi làm sao có thể yên tâm giao em cho cậu?”

      Lệ Trí Thành yên lặng nhìn đối phương. Vài giây sau, cúi xuống cầm ấm trà, rót đầy cốc của Lâm Mạc Thần rồi rót vào cốc mình.

      Tiếp theo, cầm cốc trà uống ngụm mới mở miệng: “Nước chảy thường xuyên bị bốc mùi, trục cửa quay thường xuyên bị mọt. Giá trị tài sản ba trăm triệu đúng là quá thấp. Nhưng đó chỉ là tình trạng tại, phải sang năm, cũng phải tương lai mà tôi và Lâm Thiển cùng chung sức xây dựng.”

      Lâm Mạc Thần chau mày, lên tiếng.

      Lệ Trí Thành đặt cốc trà xuống bàn, nhướng mắt nhìn Lâm Mạc Thần: “Lâm tiên sinh, có muốn ký thỏa thuận của người quân tử với tôi?” Ngừng lát, tiếp: “Nếu tôi có thể tạo ra tương lai tươi đẹp cho ấy, xin hãy yên tâm giao em cho tôi.”
      loveless87, ChrisBilly Nguyễn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :