1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thời Gian Tươi Đẹp - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      @Thuyhyukhae truyện nào của má Mặc mình cũng thích hết á :p:p:p
      má vừa ms đào hố mới đấy bạn ạ
      chị GR lại tiếp tục nhận hố mới này đấy :):):)

    2. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      hóng hóng. Thanks ad nha :)
      amylee thích bài này.

    3. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 1-2

      Mặc dù nhìn khuôn mặt , nhưng qua thân hình và khí chất, Lâm Thiển có thể khẳng định, chính là người đàn ông đó.

      Tại sao lại ở đây?

      Lâm Thiển mỉm cười với : "Xin lỗi, tôi biết ở bên trong. Vừa rồi có sĩ quan với tôi, ở đây có ai."

      "Ừm." thanh giống như phát ra từ nơi sâu trong cổ họng. Sau đó, người đàn ông sải bước dài, ra khỏi khoang giường nằm. qua người , hề dừng lại.

      Lâm Thiển đứng yên tại chỗ, ngoảnh đầu nhìn . Bên ngoài cửa sổ có ánh đèn chiếu vào, chiếu sáng quân hàm cầu vai của , quân hàm hai vạch sao.

      " chính là vị thiếu tá đó?" hết sức kinh ngạc. Đầu óc từng mường tượng, người sai cấp dưới đón tới toa giường nằm là ông chú có nước da ngăm đen phong trần, ngờ lại là .

      "Ừ." đến cửa toa tàu. Lâm Thiển nghĩ ngợi, lập tức đuổi theo: "Cảm ơn ..."

      Nhưng người đàn ông nhanh chóng ra ngoài, tiện tay đóng sập cửa. Hình bóng cao lớn của mỗi lúc xa dần.

      Trong khoang tàu đèn điện sáng trưng, khí rất ấm áp. Lâm Thiển ngồi ở ghế tựa vào thành tàu, quan sát xung quanh.

      Bốn giường nằm đều gọn gàng ngăn nắp, chăn gấp vuông vức, trông giống miếng đậu phụ. Ở chiếc giường có áo quân phục treo mắc. Bàn phía trước đặt cốc trà inox.

      Đây ràng là nơi nghỉ của các sĩ quan. Chỗ này chắc chắn là giường nằm của người đàn ông vừa rồi, nhưng nhường cho .

      Người này tồi. Chỉ có điều, sao trốn tránh như bệnh dịch? đâu có đáng sợ như vậy?

      Lâm Thiển nhịn được cười.

      Ngủ chập chờn đến nửa đêm, khi mở mắt, Lâm Thiển phát tàu hảo vẫn chưa chuyển bánh. còn buồn ngủ nên mặc áo khoác ra ngoài xem xét tình hình.

      Vừa đẩy cửa, Lâm Thiển lập tức ngây người.

      Lối bên ngoài vẫn hết sức yên tĩnh, cách đó xa có hai người lính đứng gác. Hành lang lúc này xuất người đàn ông ngồi yên tĩnh ghế, mặc áo khoác lớn, giày bốt quân đội màu đen. Đây chẳng phải là viên thiếu tá nhường chỗ ngủ cho ?

      giống bộ dạng lạnh nhạt ban nãy, bây giờ cả người tựa vào thành ghế, cổ áo khoác kéo lên cao che khuất gương mặt của , mũ sĩ quan càng hạ thấp. Bộ dạng của giống cậu thiếu niên uể oải tập trung, hệt như con mèo ngủ gật.

      Tiếng mở cửa của Lâm Thiển kinh động đến . hơi ngẩng đầu, nhưng gương mặt vẫn vùi sâu trong cổ áo. tựa hồ chẳng thèm nhướng mắt nhìn , chỉ đợi lên tiếng.

      Lâm Thiển tiến lại gần, với : “Tôi buồn ngủ nữa, hãy vào trong ngủ .”

      Người đàn ông có phản ứng.

      Tưởng trả lời, Lâm Thiển im lặng chờ đợi. Ai ngờ từ từ hạ thấp đầu, vẫn giữ nguyên tư thế nhưng tiếng động.

      “Vậy... chúc ngủ ngon.” Lâm Thiển chỉ còn cách quay về khoang giường nằm, nhàng đóng cửa.

      Khi trời sáng, cuối cùng đoàn tàu hỏa cũng đến Lhasa.

      Lâm Thiển dậy sớm đánh răng rửa mặt, thu dọn hành lý. hành lang hẹp ở bên ngoài vẫn có người lính đứng gác nhưng chẳng còn bóng dáng của viên thiếu tá.

      ngẫm nghĩ rồi rút giấy bút khỏi ba lô, ghi lại số điện thoại của mình và viết dòng chữ: “Tôi nghĩ sau này chúng ta chắc gặp lại. Nhưng nếu có dịp đến thành phố Lâm, xin hãy gọi điện cho tôi. Tôi người bạn và hướng dẫn viên tồi- Lâm Thiển.”

      Lâm Thiển mua vé chuyến bay sớm nhất. Tầm chiều tà, về đến thành phố Lâm, lập tức bắt xe về nơi ở.

      Ở đầu con đường thẳng tắp là khu công nghiệp rộng lớn. Trong đó có nhiều tòa nhà cao tầng màu trắng đẹp đẽ và thời thượng. Bốn chữ mạ vàng “Tập đoàn Ái Đạt” ở ngoài cổng vô cùng nổi bật.

      Lâm Thiểm bảo tài xế taxi dừng xe tại khu nhà ở cách tập đoàn Ái Đạt mấy trăm mét.

      mới thuê căn hộ này từ tháng trước. Sau khi vào nhà, lập tức bỏ hành lý xuống đất, nằm lên giường nghỉ ngơi.

      Nằm lúc, cảm giác lấy lại sức lực, Lâm Thiển mới kiểm tra điện thoại di động. Quả nhiên, điện thoại cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn như định liệu.

      Đây là lần đầu tiên chủ động để lại số điện thoại cho đàn ông, ra mới thấy quá thất bại.

      Lâm Thiển mỉm cười đứng dậy, kéo rèm cửa sổ. Ánh hoàng hôn vàng óng chiếu vào nhà. Ở phía xa xa, tòa nhà làm việc, nhà máy và khu đồng nội xanh ngát đằng sau tập đoàn Ái Đạt chìm trong ánh nắng vàng rực rỡ.

      Lâm Thiển hít hơi sâu, tâm trạng trở nên phấn chấn vô cùng.

      nghĩ, đây là khởi đầu tốt đẹp. vừa trải qua cuộc gặp gỡ ấm áp trong hàng vạn người xa lạ, ở quê nhà phồn vinh tươi đẹp và sắp bắt đầu công việc mới.

      đường cao tốc vào thành phố Lâm. đoàn xe tải quân dụng đỗ bên lề đường. Đây chính là đoàn xe chở những người lính giải ngũ về quê hương.

      đường cao tốc vào thành phố Lâm.

      đoàn xe tải quân dụng đỗ bên lề đường. Đây chính là đoàn xe chở những người lính giải ngũ về quê hương.

      Mấy người sĩ quan trao đổi ý kiến, sau đó chuẩn bị lên chiếc xe Jeep. Đột nhiên có người lính chạy đến, đứng nghiêm trước viên sĩ quan ở giữa. ta chào kiểu nhà binh mới mở miệng: “Thiếu tá Lệ, cuối cùng cũng tìm thấy . Trưa nay dọn dẹp khoang tàu của , tôi phát ra cái này.” ta đưa tờ giấy viết số điện thoại và dòng chữ đến trước mặt viên sĩ quan.

      Người đàn ông được gọi “thiếu tá Lệ” cầm lên xem, sắc mặt chút biểu cảm.

      cần đưa cho tôi.” cất giọng bình thản.

      Lúc xem tờ giấy, hề giấu giếm nên hai sĩ quan đứng đợi ở bên cạnh đều đọc được nội dung lời nhắn.

      Nghe vậy, người lên tiếng: “Lâm Thiển... là gặp nạn giữa đường nhờ tàu? Sáng nay, tôi có nhìn thấy ấy, trông xinh đấy chứ? Nhà cũng ở thành phố Lâm, sao lưu lại số điện thoại của người ta?”

      Người xung quanh đều quay sang thiếu tá Lệ.

      lại kéo mũ xuống thấp, kéo cổ áo dựng đứng, sau đó là người đầu tiên nhảy lên xe Jeep.

      " cần." cất giọng nhàn nhạt. "Tôi và ấy gặp lại nhanh thôi."

      Sắc trời đầu mùa đông vừa u ám vừa lạnh lẽo. Bến xe đâu đâu cũng là tiếng người , tiếng bước chân, tiếng loa phát thanh ồn ào hỗn loạn.

      Lệ Trí Thành mặc áo khoác quân đội, tay cầm túi hành lý nhảy xuống từ chiếc xe buýt lớn. Dáng người cao lớn của nổi bật giữa đám đông nhộn nhạo. nhanh chóng đảo mắt vòng, ánh mắt dừng lại ở chiếc Cadillac đỗ ngoài cổng bến xe, sau đó sải bước dài về hướng đó.

      Cố Diên Chi tựa vào cửa xe, khoanh tay trước ngực nửa cười nửa nhìn .

      “Ái chà, đây là công tử nhà ai mới chuyển ngành trở về ấy nhỉ?”

      Mọi người ở xung quanh nghe thấy đều liếc nhìn. Cố Diên Chi coi như có chuyện gì xảy ra, điềm nhiên thẳng đến bên Lệ Trí Thành.

      Khi bốn mắt nhìn nhau, Lệ Trí Thành cất giọng lãnh đạm: “Nhà .”

      Cố Diên Chi nhếch mép, giơ tay ôm vai . Khóe mắt Lệ Trí Thành cũng ý cười, hai người đàn ông vui mừng ôm nhau.

      Xe ô tô bình ổn chạy đường Nhị Hoàn.

      Cố Diên Chi lái xe, ngón tay gõ lên vô lăng. Bầu khí trong xe yên tĩnh và ấm áp. ta ngẩng đầu liếc gương chiếu 5hậu, Lệ Trí Thành ngồi thẳng người như thân cây. nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt lạnh nhạt khó tiếp cận.

      Cố Diên Chi ghét nhất điểm này của Lệ Trí Thành. ràng chỉ là thanh niên hai mươi mấy tuổi nhưng nếu bạn chuyện với cậu ta, cậu ta có thể để ý đến bạn suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ, lúc nào cũng lạnh lùng như tảng băng.

      “Chú lại cao hơn rồi.” Cố Diên Chi đùa.

      Lệ Trí Thành vẫn ngắm cảnh sắc vừa quen thuộc vừa xa lạ bên ngoài cửa sổ. Giọng bình thản của vang lên: “Ừ, kể từ năm hai mươi tuổi, tôi cao hơn .”

      Cố Diên Chi bật cười thành tiếng, đánh tay lái rẽ sang đường khác, chuyển đề tài khác: “Chú muốn tập đoàn hay Viện điều dưỡng trước?”

      “Tập đoàn.”

      Cố Diên Chi cười cười, hỏi thêm điều gì. ta nghĩ bụng: thằng này mấy năm về nhà nhưng vẫn hiểu tính tình của ông già, biết ông lấy cớ bị bệnh để giục cậu ta trở về.

      Quan trọng vẫn là sản nghiệp của gia đình.
      ChrisMun thích bài này.

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      @Mun mong bạn ủng hộ nhiều hơn =D=D=D

    5. devilhamvui

      devilhamvui Active Member

      Bài viết:
      133
      Được thích:
      65
      Hì lun ủng hộ nàng đó, à cho ta hỏi nàng bản hoàn của cả quyển 1 và quyển 2 à.
      Vì ta thấy m.n bảo truyện này có 2 quyển mà.
      amylee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :