1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thời Gian Tươi Đẹp - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 13-5

      “Lâm Thiển.” cất giọng trầm ấm: “Tôi đột nhiên muốn thăm em, em cần cảm thấy áp lực.”

      Lâm Thiển cụp mi, né tránh ánh mắt của . Làm sao có thể cảm thấy áp lực cơ chứ?

      biết phụ nữ có phải là động vật ham hư vinh trời sinh? Biết tâm ý của đối với , biết bụng dạ thâm sâu khó lường, chuyến này chỉ nhằm mục đích tấn công trái tim mình, nhưng nghĩ đến chuyện là CEO của công ty, trước đó lại là quân nhân hình như chưa bao giờ bước chân ra khỏi tổ quốc, hôm nay vì mình, bỏ qua cái Tết ở quê nhà, đuổi theo đến tận nước Mỹ xa lạ... Lâm Thiển liền cảm thấy mềm lòng, cũng có chút ngọt ngào. Tuy nhiên, cảm giác ngọt ngào ấy cũng khiến ngửi ra mùi vị nguy hiểm.

      Mùi nguy hiểm thuộc về người đàn ông trước mặt.

      Khác với tâm tình phức tạp và hỗn loạn của Lâm Thiển, nội tâm của Lệ Trí Thành bình ổn và trấn tĩnh hơn nhiều.

      lặng lẽ ngắm nhìn người phụ nữ trước mặt.

      giống hình ảnh đứng đắn nơi công sở, hôm nay mặc áo len màu nhạt, quần bò màu xanh đậm, bên ngoài là áo khoác lông vũ. Bộ dạng của bây giờ giống em nhà hàng xóm, thoải mái và kém phần tươi trẻ.

      Bàn tay thon dài của cầm ngọn đèn lồng. Ánh đèn đỏ hắt lên gương mặt, khiến đôi mắt sáng ngời.

      Đây chính là người phụ nữ muốn, ai có thể thay thế.

      muốn từ nay về sau, chỉ tỏa ánh sáng đẹp đẽ và riêng biệt trong bàn tay .

      Lâm Thiển đương nhiên biết tâm tư thâm trầm của người đàn ông bên cạnh. cố trấn tĩnh, giả bộ như có chuyện gì xảy ra, đồng thời mở miệng hỏi: “Lệ tổng, ăn tối chưa?”

      "Chưa." Lệ Trí Thành đáp.

      Lâm Thiển hơi bất ngờ, vì bây giờ hơn tám giờ tối. Hay vừa xuống máy bay, lập tức tìm ?

      "Tôi mời ăn cơm nhé." có chút xót xa.

      Khóe mắt Lệ Trí Thành ý cười: " cần, để tôi mời em." đưa mắt về phía khách sạn cách đó xa: "Chúng ta thôi."

      Lâm Thiển cũng nhìn khách sạn, lập tức nhớ ra chuyện.

      Thôi chết rồi, quên mất Lâm Mạc Thần. Nếu gọi điện thoại xong thấy người, chắc tìm. Di động của vẫn để bàn ăn, thể liên lạc với . Nếu hỏi nhân viên phục vụ ở bên ngoài, biết cùng người đàn ông tay nắm tay mất...

      Bộ não của Lâm Thiển chợt ra gương mặt của trai khi câu lạnh lùng vừa nãy: "Hãy rút gân lột da cậu ta..."

      Lâm Thiển vội vàng quan sát cửa khách sạn, may mà thấy bóng dáng Lâm Mạc Thần. lại quay sang Lệ Trí Thành: “Lệ tổng, cho tôi mượn điện thoại chút.”

      Bây giờ đương nhiên nhiên thể cùng Lệ Trí Thành về khách sạn ăn tối, cũng thể bỏ mặc . Thế là Lâm Thiển vừa bấm số, vừa giơ tay gọi taxi, đồng thời với Lệ Trí Thành: “Lệ tổng, tôi từng ăn ở nhà hàng của khách sạn này rồi, rất khó nuốt. Chúng ta chỗ khác có được ?”

      Lệ Trí Thành lặng lẽ quan sát đôi mắt chớp chớp, vẻ mặt chờ đợi và giọng điệu có chút khẩn cầu của . Người phụ nữ này giống con mèo sôi nổi ranh mãnh, bây giờ biết bày trò gì, tại sao lại sợ đến khách sạn đó?

      Trước ánh mắt linh lợi của , trong lòng như bị bàn tay gãi , mang lại cảm giác ngưa ngứa, sau đó càng muốn nhiều hơn.

      "Được." Lệ Trí Thành bình thản trả lời.

      Lâm Thiển mừng rỡ trước câu trả lời dứt khoát của . Đúng lúc này, xe taxi cũng đến nơi. vừa định mở cửa sau để Lệ Trí Thành ngồi mình theo thói quen, giơ tay hành động trước bước: “Em lên xe .”

      Điện thoại trong tay Lâm Thiển nối máy, giọng đầy từ tính của Lâm Mạc Thần truyền tới: “Hello?” Lâm Thiển lập tức ngồi vào ghế sau, bịt ống mới nhanh chóng báo địa chỉ với tài xế. Tiếp theo, buông tay rồi lên tiếng: “, là em, vừa rồi em quên mang di động, ăn xong chưa?”

      Lệ Trí Thành ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe.

      Giọng Lâm Thiển lúc này trở nên vô cùng dịu dàng, thậm chí còn êm tai hơn cả lúc nịnh nọt .

      Lâm Thiển tương đối gặp may. Lâm Mạc Thần ở đầu kia vừa mới kết thúc cuộc điện thoại công việc, vẫn chưa phát em “mất tích”. Có lẽ công việc đạt kết quả tốt đẹp, giọng điệu của khá vui vẻ: “Xong rồi. Em ở đâu vậy, còn quay về đây?”

      Lâm Thiển : “, cứ về nhà trước . Em có người bạn vừa sang bên này, em đưa ấy ăn tối rồi về ngay.”

      Ở đầu kia, Lâm Mạc Thần hơi chau mày, bỏ di động ra trước mặt xem số điện thoại.

      Là dãy số của Trung Quốc đại lục.

      Chậc chậc... theo đến tận nước Mỹ rồi?

      "Bạn ư?" Lâm Mạc Thần vẫn giữ ngữ điệu thản nhiên như cũ: "Là cậu ta phải ?"

      Lâm Thiển nghẹn giọng, cười giả lả theo phản xạ: “ phải đâu.” Vừa định bảo chỉ là bạn bình thường, khóe mắt liếc Lệ Trí Thành ở bên cạnh, phát giác như vậy ổn thỏa.

      Đầu kia... là con sói. Đầu này cũng là con sói.

      Thấy em ấp a ấp úng, Lâm Mạc Thần truy vấn, chỉ cười nhạt: "Đưa điện thoại cho cậu ta."

      Lâm Thiển: "Hả? Để làm gì?"

      “Đêm giao thừa cậu ta dẫn em của mất, với tư cách là bậc phụ huynh, cũng nên dặn dò hai câu đúng ?”

      Lâm Thiển: “... cần đâu.” Vừa trả lời, vừa vô thức liếc Lệ Trí Thành, chỉ thấy nhìn chăm chú. Với trí thông minh của , chắc chắn nghe ra điều bất thường. Tình huống này khiến Lâm Thiển hết sức đau đầu. Dù sao cũng thể thẳng: tuy tôi từ chối , nhưng trai tôi vẫn coi là kẻ thù giả tưởng cần cho bài học. Nếu đối phương là người bình thường làm gì, chắc chắn bị trai xử lý. Nhưng đổi lại là Lệ Trí Thành, biết ai xử lý ai ấy chứ.

      Trong lòng Lâm Thiển rối bời, với trai: “Cứ vậy , chúc năm mới vui vẻ, bye bye!” xong lập tức cúp điện thoại rồi tắt nguồn. Khi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Lệ Trí Thành, mới phát giác hành vi vừa rồi của mình rất thỏa đáng.

      May mà lên tiếng, chỉ nhận di động rồi bỏ vào túi áo. Hành động của khiến Lâm Thiển cảm thấy dễ chịu. Ở bên cạnh người thông minh có điểm tốt, bạn chẳng cần gì, vẫn hiểu ý và quan tâm chăm sóc bạn.

      Ai ngờ Lâm Thiển còn thầm tán thưởng người đàn ông ngồi bên cạnh, chợt cất giọng bình tĩnh với : “Em hãy bảo tài xế quay về khách sạn.”

      Lâm Thiển đờ ra trong giây lát: "Về... về làm gì?"

      Lệ Trí Thành từ tốn mở miệng: “Là tôi đến bất thình lình, suy nghĩ chu đáo. Hôm nay là đêm giao thừa, về lý mà em nên ở cùng người nhà. Tôi đưa em về. Ngoài ra...” ngừng vài giây, nhìn chăm chú: “Tôi nghĩ, tôi và trai em sớm muộn cũng gặp mặt, cũng cần chuyện cụ thể. Em cần quá căng thẳng.”

      Lâm Thiển ngẩn người, hai má nóng ran. luôn cho rằng da mặt mình rất dày, kỳ thực còn thua xa da mặt Boss. chưa nhận lời , thậm chí từng từ chối , vậy mà cứ làm như hai người xác định mối quan hệ. phải quá mạnh mẽ và tự tin đấy chứ?

      cần đâu...” Lâm Thiển né tránh ánh mắt Lệ Trí Thành, .

      Ai ngờ đưa ra lý do chê vào đâu được: “Sau vụ Minh Thịnh, tôi rất muốn tìm cơ hội trực tiếp cám ơn trai em.”

      Lâm Thiển đờ người. Vừa ngẩng đầu, liền rơi vào đôi mắt sâu thẳm của Lệ Trí Thành. Khóe mắt vụt qua ý cười, thậm chí mang hàm ý nào đó.

      Lâm Thiển chợt hiểu ra vấn đề. phải cố ý trêu đấy chứ?

      Hình như là vậy.

      Bên ngoài cửa xe là thành phố ồn ào náo nhiệt, đèn điện sáng rực chiếu lên gương mặt . Hoa tuyết bay bay, khiến màn đêm càng trở nên lung linh, sinh động.

      Bị Lệ Trí Thành chiếu tướng lúc, Lâm Thiển ngẩng đầu, bình tĩnh từ chối đề nghị của : “ cần quay về. Cuộc sống về đêm của trai tôi rất phong phú. Chúng ta mà về, ấy cũng chẳng tiếp. muốn gặp ấy, để lần sau .”

      Ở khu chung cư cách đó vài con đường, Lâm Mạc Thần rút chìa khóa mở cửa.

      Đứng ở cửa nhà, quan sát căn phòng trống , đón luồng khí lạnh thổi đến, bất giác hắt xì hơi.

      Hừ... nha đầu Lâm Thiển đến đây đón giao thừa với , chớp mắt cùng thằng đó mất, còn tắt cả điện thoại, tựa hồ sợ quấy rầy.

      Xem ra, thủ đoạn dỗ phụ nữ của thằng đó cũng phải vừa.

      khi “kinh động” đến bậc “phụ huynh” là , ngày mai thế nào thằng đó cũng chủ động đến gặp . Chỉ có nha đầu ngốc Lâm Thiển mới cho rằng có thể đánh lừa cả hai người đàn ông.

      Vậy chống mắt chờ đợi cuộc gặp gỡ này.

      Hết chương 13
      loveless87, ChrisBilly Nguyễn thích bài này.

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Câu chuyện : Đố đèn

      ngày, Lâm Thiển chợt nhớ đến câu đố đèn mà nhìn thấy ở Mỹ: Thế giới của đàn ông (đoán chữ).

      Ngẫm nghĩ hồi, cảm thấy đáp án là “Hủ” hoặc “Cơ”?
      (“Hủ” trong từ hủ nữ, chỉ boy love, “Cơ” là lái tiếng Quảng, tức Gay.)

      Cảm thấy chắc chắn, Lâm Thiển nhắn tin cho chuyên gia giải đố Lệ Trí Thành: “Đáp án của câu đố “Thế giới của đàn ông” là gì vậy?”

      Ở đầu kia, Lệ Trí Thành bận họp. chỉ liếc qua tin nhắn, lập tức trả lời.

      Đợi họp xong, cầm điện thoại lên xem, Lâm Thiển lại gửi tin nhắn thứ hai: “Là Hủ hay Cơ?”

      Lệ Trí Thành ngẫm nghĩ lúc rồi ngẩng đầu hỏi chàng trợ lý Tưởng Viên: “Hai chữ Hủ và Cơ có liên quan gì đến đàn ông?”

      Tưởng Viên: Khụ khụ khụ...

      phút sau, Lệ Trí Thành hiểu nghĩa hai từ đó. liền gọi điện cho Lâm Thiển: “Hai chữ em đều phải.” Ngừng vài giây, cất giọng nghiêm nghị: “Lần sau em được nghĩ đến mấy thứ linh tinh đó.”

      Lâm Thiển: “Đây đâu phải thứ linh tinh, là kiến thức phổ thông. biết thế giới bây giờ là thế giới của boy love hay sao? Thôi nữa, rốt cuộc đáp án là gì vậy?”

      Giọng đàn ông mang theo ý cười nhàn nhạt truyền tới: “Là em”

      Lâm Thiển: “Hả? Chữ “Em” liên quan gì đến “Thế giới của đàn ông”?”

      Dù có trí óc thông minh nhưng nghĩ mãi cũng ra.

      Cuối cùng Lâm Thiển quyết định, hỏi đàn ông mà hỏi Baidu. nhanh chóng tìm ra đáp áp.

      “Thế giới của đàn ông” ( chữ)

      Đáp án: Vũ
      (Chữ "Vũ" (妩) được ghép bởi hai chữ "Vô" (无)và "Nữ" (女), có nghĩa thế giới có đàn bà, cũng ngầm ám chỉ “thế giới của tôi ngoài em ra còn người phụ nữ nào khác”.)

      Lâm Thiển hơi đỏ mặt. Lời bày tỏ của người đàn ông này ngày càng có ý vị chòng ghẹo.”
      loveless87, ChrisBilly Nguyễn thích bài này.

    3. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      A bay tận sang Mỹ để đón giao thừa với chị cơ đấy <3<3<3
      chưa chi a vợ và e rể gặp mặt, chắc k phải là cuộc gặp mặt thông thường rùi o_O. Hóng wa ~a~
      amylee thích bài này.

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      a nào cũng sâu cool cả @Billy Nguyễn ơi <3<3<3<3
      2 a gặp mặt buồn cười lắm :yoyo36::yoyo36::yoyo36:
      phụ chờ mong của bạn đâu hihi:050::050::050::050:
      Billy Nguyễn thích bài này.

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 14-1

      Lâm Thiển dẫn Lệ Trí Thành nhà hàng đồ tây. hơn chín giờ tối, nhà hàng vắng khách, bên trong đặc biệt yên tĩnh.

      Nhân viên phục vụ tới, Lệ Trí Thành nhận quyển thực đơn rồi đặt xuống bàn.

      "Tiếng của tôi tốt lắm, em cứ tự gọi món ."

      Điều này Lâm Thiển có thể thông cảm. Rất nhiều người Trung Quốc khi ra nước ngoài đều muốn mở miệng. Hơn nữa, trước đó Lệ Trí Thành là quân nhân, nếu tiếng trôi chảy, mới thấy kỳ lạ.

      Lâm Thiển cũng khách sáo, xem thực đơn rồi gọi món bằng thứ tiếng lưu loát. Liếc qua Lệ Trí Thành ở phía đối diện, hại giọng dặn nhân viên phục vụ: " ấy ăn sốt cà chua, đừng bỏ vào tất cả các món. Thị bò... ấy thích miếng to chút, cũng đừng bỏ hành tây. Về đồ uống, nhà hàng các có trà ? Đúng, chỉ cần là trà, trà của cũng được. , ấy uống trà sữa..."

      nghĩ xem khẩu vị của Lệ Trí Thành còn điểm gì đặc biệt, Lâm Thiển đột nhiên cảm thấy có ánh mắt khóa chặt mặt mình. liền ngẩng đầu, bắt gặp Lệ Trí Thành cụp mi, cầm cốc nước uống ngụm, tất cả đều bình thường.

      Lâm Thiển hơi bối rối. Chắc nghe hiểu đấy chứ? Biết đâu trình độ tiếng của cũng cao siêu? thể nào, quân nhân trong cuộc sống thường ngày đâu cần dùng đến tiếng .

      Nghĩ như vậy, Lâm Thiển liền lấy lại tâm trạng bình thường.

      nhanh chóng phát , buổi tối hôm nay sốt ruột, căng thẳng và khó chịu như tưởng.

      Trong thời gian chờ món ăn, Lâm Thiển ngẫm nghĩ, biết nên chọn đề tài nào chuyện để khí thoải mái và tự nhiên. Lệ Trí Thành cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc áo thun có khóa màu xám thẫm, hai tay đặt bàn. Ánh mắt Lâm Thiển dừng ở áo của . Ừm... kiểu này có tính năng giữ ẩm rất tốt, hình thức cũng đẹp, lại có thể khoe thân hình rắn chắc của người đàn ông. khá biết nhìn sản phẩm, hơn nữa cũng rất biết mặc đồ.

      Lệ Trí Thành đột nhiên lên tiếng, phá vỡ khí yên lặng: "Em thường đến nhà hàng này à?"

      Lâm Thiển đáp: "Cũng thường xuyên, thời gian tôi ở Mỹ dài. Hồi học đại học, mỗi kỳ nghỉ hè hay nghỉ đông, tôi thường Mỹ vài tuần. trai đưa tôi đến nhà hàng này mấy lần, món ăn ở đây khá ngon."

      Lệ Trí Thành gật đầu.

      Lâm Thiển lại giới thiệu các món ăn, đầu bếp và hoàn cảnh xung quanh. Lệ Trí Thành vốn là người nhiều lời, dù thỉnh thoảng những câu khiến đỏ mặt hay xốn xang, cũng rất ngắn gọn và ràng. Hôm nay Lâm Thiển mới phát , nếu có ý định trò chuyện, ra rất biết cách điều tiết bầu khí và khống chế cục diện.

      Ví dụ như bây giờ, phần lớn thời gian là Lâm Thiển mở miệng, chỉ thỉnh thoảng thốt ra hai câu, nhưng đề tài câu chuyện chuyển từ các món ăn sang cuộc sống đại học, từ thời đại học đến hứng thú và sở thích của cách tự nhiên. Khi Lâm Thiển phát ra điều này, Lệ Trí Thành nắm những thông tin cơ bản như số kiện lớn trong cuộc đời , quan hệ gia đình, thói quen vui buồn...

      Vì vậy mới , thầm tiếp cận mục tiêu cũng là trong những đặc tính của loài sói.

      Nhưng thể thừa nhận, cuộc trò chuyện rất thoải mái và vui vẻ. Qủa nhiên Lệ Trí Thành hề tạo áp lực cho như tuyên bố trước đó. Chỉ là mỗi lúc Lâm Thiển kể chuyện say sưa, lại dùng ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú, khiến trái tim đập rộn ràng. Tuy nhiên, cảm giác đó khiến chán ghét, thậm chí trong lòng còn dấy lên tia ngọt ngào đầy nguy hiểm.

      Bữa cơm sắp kết thúc, Lâm Thiển quyết định giành lại thế chủ động lần. ngước nhìn Lệ Trí Thành. bây giờ giống thanh niên trẻ trung tuấn tú, có vẻ lãnh đạm bức người như trong bộ đồ comple ở công ty, cũng có vẻ già dặn lúc bày mưu tính kế. Lâm Thiển chợt có cảm giác mới mẻ, vì dường như lại để lộ diện mạo khác trước mặt . Đó là diện mạo của người đàn ông bình thường vô hại.

      Bắt gặp ánh mắt của Lâm Thiển, Lệ Trí Thành buông dao đĩa, đợi lên tiếng.

      Lâm Thiển: "Lệ tổng, tôi có thể hỏi ba vấn đề ?"

      Lệ Trí Thành cất giọng trầm thấp: "Được."

      "Vấn đề thứ nhất..." Lâm Thiển mỉm cười: "Sao lại nghĩ ra những chiêu kihn doanh đó, có bí quyết gì ?" Nếu đổi lại là người khác, Lâm Thiển hỏi. Có gì đáng hỏi chứ, kinh doanh là dựa vào khả năng của mỗi người. Ví dụ Lâm Mạc Thần, có thể học mấy trò tính kế, phúc hắc, tàn nhẫn của trai hay sao? Câu trả lời là thể.

      Còn Lệ Trí Thành khác, chiến lược thương mại của giống mọi người, đều dựa vào binh pháp. Lâm Thiển thắc mắc từ lâu, hiếm có dịp gặp khí thích hợp nên mới mở miệng.

      Nghe xong câu hỏi, khóe mắt Lệ Trí Thành cười cười.

      "Em muốn học sao?" lên tiếng.

      Lâm Thiển điềm nhiên trả lời: "Vâng. Bất cứ ai cũng muốn học."

      Lệ Trí Thành lập tức mở miệng. cầm cốc trà uống ngụm mới nhướng mắt nhìn : "Chỉ có nguyên tắc, nguyên tắc đơn giản mà bất kì sỹ quan chỉ huy nào cũng biét ."

      Lâm Thiển mở to mắt, nghe tiếp: "Mọi kế hoạch hành động của tôi, đều nhằm mục đích loại bỏ tất cả những chướng ngại tồn tại, để bảo đảm điểm quyết thắng, có thể dùng ưu thế tuyệt đối về binh lực bao vây tiêu diệt đối phương với hiệu quả cao, tốc độ nhanh."

      Lâm Thiển ngẩn người trong giây lát.

      Đơn giản như vây? Chỉ câu thôi sao?

      thầm suy nghẫm và phân tích câu của Lệ Trí Thành.

      "Loại bỏ tất cả chướng ngại": trong "chiến dịch", áp dụng kế gậy ông đập lưng ông, giương đông kích tây, dụ Tư Mỹ Kỳ rơi vào cái bẫy Minh Thịnh, khiến đối phương bị ràng buộc bởi loạt điều kiện khắt khe như thời hạn giao hàng, giá cả.

      Khi Lệ Trí Thành chuyển sang điểm quyết thắng là "thị trường túi xách bậc trung", Tư Mỹ Kỳ thể rút binh lực chống lại kế hoạch "đánh tạt sườn" hạ giá sản phẩm của . Vì vậy, đây chính là "dùng ưu thế tuyệt đối về binh lực bao vây tiêu diệt đối thủ"? thực tế, thực lực của Tư Mỹ Kỳ hơn hẳn Ái Đạt, nhưng đúng như , "mọi kế hoạch hành động" của , vừa to lớn vừa phức tạp, giả giả, chỉ nhằm mục đích rút hết binh lực của Tư Mỹ Kỳ ở điểm quyết thắng. Đây là mục tiêu chiến lược Lệ Trí Thành nhắm tới từ lâu.

      Ngẫm nghĩ kỹ, việc đúng là đơn giản như nhấn mạnh.

      Nội tâm của Lâm Thiển trào dânh nỗi xúc động. Cảm giác này giống hệt sôi sục nhiệt huyết mà mang đến cho lúc Ái Đạt rơi xuống đáy vực.

      ngẩng đầu nhìn Lệ Trí Thành, khóe miệng cong lên: "Cảm ơn , tôi hiểu rồi."

      Lệ Trí Thành bỏ qua bất cứ cử chỉ nào của người phụ nữ trước mặt. lại lên tiếng: "Về kế hoạch cụ thể..." Qủa nhiên, mắt Lâm Thiển sáng rực, nôn nóng nhìn .

      Lệ Trí Thành mỉm cười, cất giọng từ tốn: "Có thể hiểu ý tứ nhưng cách nào diễn đạt bằng lời." Đáy mắt vụt qua tia thất vọng, bình thản cầm ấm trà, rót đầy cốc rồi đặt trước mặt : "Tuy nhiên, hai tháng sau tôi phát động 'chiến dịch' tiếp theo."

      Lâm Thiển sững sờ, vô thức cầm cốc trà Lệ Trí Thành vừa rót, uống ngụm . Trò chuyện lâu như vậy, bây giờ mới phát giác cổ họng mình khô rát. Thế là lại uống ngụm lớn, trong đầu vụt qua ý nghĩ liên quan, Boss cũng tinh tế chu đáo đấy chứ.

      Lúc này, Lệ Trí Thành lại tiếp tục mở miệng: "Sắo đến cuộc chiến lớn, nếu em muốn học hãy theo tôi. Chúng ta cùng tiến bước."

      Trống ngực Lâm Thiển đập thình thịch.

      số điều, vẫn còn mơ hồ xác định. Nhưng có những chuyện, chẳng có cách nào kháng cự.

      Lâm Thiển gật đầu cách dứt khoát: "Được, tôi nhất định cố gắng học hỏi."

      Khóe mắt Lệ Trí Thành vụt qua ý cười. "Vấn đề thứ hai là gì?", hỏi.

      ra vừa rồi Lâm Thiển nhất thời hưng phấn nên mới ba vấn đề. Bây giờ, cúi đầu, ăn hết miếng sa lát mới hỏi lại: "Vấn đề thứ hai... liệu có dùng mưu kế với phụ nữ ?"

      ngẩng đầu, khóe mắt liếc Lệ Trí Thành. Dường như trầm ngâm, cũng tựa hồ nhìn chăm chú.

      "Lâm Thiển, nếu tôi dùng kế để chiếm đoạt em..." Ngừng vài giây, tiếp: "Vậy bây giờ, dù trái tim em vẫn chưa chính thức thuộc về tôi, nhưng danh nghĩa, em là bà Lệ rồi."

      Lâm Thiển giật mình, ngẩng đầu nhìn Lệ Trí Thành. Bắt gặp đôi mắt thăm thẳm của , trái tim lại lần nữa loạn nhịp. Mùi vị nguy hiểm thấp thoáng đâu đây.

      rất nghiêm túc. Nếu tính kế hay sử dụng thủ đoạn, chắc chắn, liệu mình có thể thoát thân?
      loveless87Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :