1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thời Gian Tươi Đẹp - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 13-2

      Nhanh chóng báo cáo xong, Lâm Thiển hỏi thăm dò câu: “Lệ tổng, tình hình công ty đại khái là vậy, có chỉ thị gì ?”

      Lệ Trí Thành xem tài liệu, bình thản trả lời: “.”

      Lâm Thiển chẳng biết gì hơn. vị Boss lớn như văn phòng giám đốc cũng như phó giám đốc, chạy đến chỗ của nhân vật thứ ba như làm gì? Vừa rồi còn tưởng, có nhiệm vụ riêng cho .

      Hai người lại lặng thinh. Dù Lệ Trí Thành lên tiếng, chỉ chăm chú xem tài liệu, nhưng Lâm Thiển vẫn cảm nhận thấy tồn tại rệt của .

      Cuối cùng Lâm Thiển cũng nhấp nhổm yên. Phát cốc trà trước mặt trống , liền đứng dậy: “Tôi rót thêm nước cho ...”

      cần.” Lệ Trí Thành cắt ngang lời, giọng điệu nhàn nhạt: “Tôi hơi mệt, em cứ ngồi bên cạnh tôi là được.”

      Lâm Thiển ngây người. Vài giây sau, mặt nóng ran.

      Cảm giác quen thuộc lại dội về. tưởng rằng, chuyện của trở thành quá khứ.

      Câu của ràng chỉ là vô ý, tại sao cảm thấy hình như lại muốn tấn công ?

      Tuy nhiên, trong hơn tháng qua, Lâm Thiển làm việc độc lập, lãnh đạo mấy chục nhân viên, tâm lý cũng trưởng thành ít. nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

      Đến đâu hay đến đó, Lâm Thiển tiếp tục ở bên cạnh .

      Yên lặng nửa tiếng đồng hồ, Lâm Thiển thấy vô vị, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Người xưa có câu “Hồng tụ thiêm hương”, theo cách của , chẳng lẽ có ở bên cạnh trong lúc đọc tài liệu khô khan, cũng cảm thấy dễ chịu?
      ("Hồng tụ thiêm hương" chỉ thời xưa, lúc thư sinh học tập có trẻ trung xinh đẹp ở bên cạnh.)

      Stop, nghĩ gì thế?

      Tâm lý của đâu có chững chạc như tưởng. Chỉ vì ở nơi xa “hoàng đế”, làm tháng lãnh đạo nên rất oai phong. Bây giờ “hoàng đế” xuất , vẫn có thể khiến hỗn loạn bằng câu .

      Con người Lâm Thiển khi càng gặp khó khăn càng hăng hái, nên lâm vào tình huống bối rối, tìm cách che giấu. Thế là mở miệng: “Lệ tổng, tình hình tập đoàn gần đây thế nào rồi?”

      Lâm Thiển chọn đúng đề tài gợi chuyện, bởi Lệ Trí Thành buông tài liệu trong tay, ngẩng đầu nhìn , khóe mắt ý cười: “Cho tới ngày hôm qua, việc cải tổ công ty và điều chỉnh nhân viên hoàn tất.”

      Lâm Thiển thốt lên: “Tốt quá!” Điều đó có nghĩa Lệ Trí Thành hoàn tất việc chỉnh đốn nội bộ, giải quyết bài toán khó nhất của Ái Đạt.

      Vừa định câu gì đó thể khâm phục của mình, ai ngờ Lệ Trí Thành nhìn chăm chú, đồng thời chuyển đề tài: “Vì vậy, bây giờ tôi có thể tập trung tinh lực, theo đuổi mục tiêu khác mà tôi muốn.”

      Lâm Thiển gật đầu: “Đúng, chúng ta có thể...”

      Còn chưa dứt lời, chợt bừng tỉnh... đúng... mục tiêu khác mà muốn?

      Lâm Thiển liền cúi thấp đầu. Chẳng biết có phải quá nhạy cảm hay ?

      Tuy nhiên, câu này tựa như lời tuyên chiến: bởi vì tôi hoàn toàn khống chế cục diện của tập đoàn nên bây giờ tôi có thời gian... đối phó em?

      Trong lúc tâm trí của Lâm Thiển rối bời, Lệ Trí Thành tựa hồ chẳng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cầm tài liệu, chỉ tay vào thông số, hỏi chi tiết.

      Trong lòng Lâm Thiển lại có chút nghi hoặc, lẽ nào điều ám chỉ là công việc? lập tức lấy lại tinh thần, giải thích cụ thể với Lệ Trí Thành.

      lúc sau, có người gõ cửa vào.

      Là trợ lý mới của Lệ trí Thành, tên Tưởng Viên, chàng trai trẻ được điều từ bộ phận thị trường sang. Lúc Lâm Thiển rời khỏi Ái Đạt, trợ lý của ràng là Dương Hi Như do Cố Diên Chi sắp xếp. hiểu tại sao lại đổi thành Tưởng Viên.

      Có mặt người thứ ba, Lâm Thiển bất giác thở phào nhõm. chàng Tưởng Viên rất nhanh nhẹn và được việc. ta rút từ cặp tài liệu hai tấm vé, đặt lên bàn trước mặt Lệ Trí Thành: “Lệ tổng, đây là vé vào cửa trà hội đêm giao thừa của Hội quán Dung Nhã do Khang tổng của Minh Thịnh bảo người đưa đến.” ta thầm quan sát nét mặt Boss: “ ? Tôi chuẩn bị xe trước.”

      “Cứ để ở đó.” Lệ Trí Thành lên tiếng, Tưởng Viên mỉm cười với Lâm Thiển rồi ra ngoài.

      Lệ Trí Thành tiếp tục xem tài liệu, để ý đến tấm vé, Lâm Thiển tò mò liếc qua. Ai cũng biết Hội quán Dung Nhã là địa danh nổi tiếng ở thành phố Lâm, tọa lạc trong khu vực thành cổ. Hội quán yên tĩnh cổ kính, bất luận về ẩm thực hay biểu diễn hí khúc cũng là nét đặc sắc của vùng Tây Nam. Vé vào cửa bình thường rất khó mua, Lâm Thiển từng xem vài lần, rất thích nơi này. Trà hội đêm giao thừa càng khó kiếm vé, vậy mà hai tấm vé này là phòng VIP, Lâm Thiển chỉ nhìn thôi cũng đủ thèm thuồng.

      ngờ Khang tổng tặng cho Lệ Trí Thành, xem ra hai người có mối quan hệ tồi.

      chìm trong suy tư, giọng thanh lạnh vang lên bên tai : “Em có muốn ?”

      Lâm Thiển giật mình, ngẩng đầu nhìn .

      “Hôm qua tôi chơi cờ năm tiếng đồng hồ với Khang tổng, thắng được hai tấm vé này.” Lệ Trí Thành cất giọng bình thản: “Em cùng với tôi nhé?”

      Tim Lâm Thiển lại bắt đầu đập thình thịch, nhất thời im lặng. Có lẽ đoán ra tâm tư của , Lệ Trí Thành : “Em đừng nghĩ ngợi nhiều, thích , coi như đây là phần thưởng cuối năm tôi dành cho phó tướng.”

      Nghe nhắc đến hai từ “phó tướng”, hiểu sao Lâm Thiển lại đỏ mặt. Mặc dù rất tự nhiên, lý do cũng ràng, giống như với “phó tướng” Lâm Thiển, chứ phải Lâm Thiển.

      May mà chẳng cần nghĩ ngợi nhiều, bởi vì: “... Lệ tổng, cám ơn . Tôi rất thích buổi trà hội, nhưng tôi đặt vé Mỹ vào tối hôm nay.”

      Buổi tối trước hôm tất niên, cả thành phố Lâm lung linh rực rỡ. Lúc Lệ Trí Thành đến viện điều dưỡng, hơn tám giờ. Trợ lý Tưởng Viên theo sau, tay cầm túi quà biếu chủ tịch.

      Từ Dung hết sức vui mừng khi con trai xuất . Biết gần đây tiến hành cải tổ tập đoàn, ông cảm thấy được an ủi. Ban đầu Lệ Trí Thành đưa ra ba điều kiện với bố, thứ nhất là lấy cổ phần đổi quyền sở hữu Vinda, thứ hai là trong thời gian nhậm chức, ai được phép nhúng tay vào tập đoàn, bao gồm cả người bố này.

      Hai bố con ngồi uống trà ở sân trước.

      Từ Dung : “Bây giờ tập đoàn được cứu sống, bố rất vui. Bố dài dòng, tương lai còn nhiều khó khăn, càng thuận buồm xuôi gió, càng phải thận trọng. Người đứng đầu của Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Mỳ phải nhân vật đơn giản.”

      Lệ Trí Thành: “Con biết.”

      Từ Dung lại hỏi: “Bước tiếp theo, định thế nào? có kế hoạch chưa?”

      Lệ Trí Thành gật đầu.

      Từ Dung tỏ ra hứng thú: “ định làm gì?”

      Lệ Trí Thành hiển nhiên muốn sâu vào đề tài này, chỉ trả lời ngắn gọn: “Bố thấy ngay thôi.”

      Từ Dung cười híp mắt. Trước đó Lệ Trí Thành bày ra chiêu “giương đông kích tây”, khiến người biết nội tình đều chấn động. Hôm nay nghe giọng điệu chắc chắn và quyết đoán của con trai, Từ Dung bụng bảo dạ: lẽ nào nó lại gây nên “cuộc chiến” mất còn trong ngành?

      Nhưng người con trai này rất kín miệng, muốn , người khác có cách nào cậy mồm. Từ Dung thở dài: “Ngay cả bố, cũng tiết lộ. Vậy bố hỏi , sau này lấy vợ, với vợ ?”

      Bất cứ bậc làm cha làm mẹ nào đều quan tâm đến chuyện chung thân đại của con cái, Từ Dung cũng ngoại lệ. Bây giờ nghiệp của con trai tạm ổn nên ông nhắc đến đề tài này cách tự nhiên.

      Ông còn tưởng Lệ Trí Thành trả lời, ai ngờ trầm mặc lát, biết nghĩ đến chuyện gì, khóe miệng ý cười.

      Từ Dung rất bất ngờ, hỏi ngay: “Sao vậy? có bạn rồi à?”

      Lệ Trí Thành ngước nhìn bầu trời: “Con bày toàn bộ kế hoạch trước mặt ấy.”

      “Sau đó sao?”

      Lệ Trí Thành đáp khẽ: “ ấy dám xem.”

      Từ Dung hơi ngẩn người, bật cười thành tiếng rồi vỗ vai con trai: “Có nghĩa vẫn chưa theo đuổi thành công, định thế nào?”

      Lệ Trí Thành cúi đầu nhìn đồng hồ, đồng thời cất giọng thản nhiên: “Ngày mai là tất niên, ấy mình ra nước ngoài đón Tết. Đối với con, có lẽ đây là cơ hội tốt.”

      Từ Dung hiểu ý, kết quả lại nghe con trai tiếp: “Tối mai con thể cùng bố đón giao thừa. Con đặt vé Mỹ, chuyến bay hai tiếng đồng hồ sau.”
      Last edited: 19/8/14
      loveless87, ChrisBilly Nguyễn thích bài này.

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 13-3

      Mỗi người trải qua tối ba mươi trong hoàn cảnh khác nhau.

      Ninh Duy Khải cùng vợ về ngôi nhà lớn của Chúc gia ăn cơm tất niên. Vào thời khắc đón giao thừa, ta ôm vợ đứng bên cửa sổ ngắm pháo hoa, lại lần nữa đưa ra lời hứa nhau trọn đời.

      Trần Tranh vẫn ở quán bar sôi động, bên cạnh là xinh đẹp gợi cảm. ta nheo mắt theo dõi cảnh ăn chơi sa đọa trước mặt. Hôm nay ta chỉ muốn buông thả bản thân, chỉ muốn tận tình hưởng lạc.

      Tiết Minh Đào vẫn ở công ty làm thêm. Cố Diên Chi xuất quỷ nhập thần, nước ngoài du lịch. Cao Lãng trực ở phòng bảo vệ, vô cùng phấn khởi khi nghĩ đến khoản tiền thưởng trong thẻ ngân hàng...

      Tuy nhiên, mỗi người đều nghĩ tới vấn đề, mình phải làm gì... trong năm mới.

      Mình phải tiếp tục bảo đảm vị trí đầu ngành của Tân Bảo Thụy, tiêu diệt mọi khả năng tấn công và thách thức. Mình phải trả thù thằng bộ đội và con bé đó, thù này thể báo. Mình hiểu chuyện đại , nhưng mình theo tiểu đoàn trưởng, làm tốt công việc được giao, tiết kiệm tiền gửi về cho bố mẹ...

      Dục vọng vĩnh viễn là cái hố bao giờ lấp đầy trong mỗi con người.

      Còn vào thời khắc này, sau mười mấy tiếng đồng hồ máy bay, Lâm Thiển kéo hành lý, đứng trước cửa căn hộ ở khu vực phía Đông Manhattan. cũng nhủ thầm: sang năm, mình càng mạnh hơn, có thể củng cố vị trí lãnh đạo cao cấp ở trong công ty.

      Có điều bây giờ, phải thăm ông “máu lạnh” trước.

      Chuông kêu hồi nhưng ai trả lời.

      Lâm Thiển nhún vai. Hôm nay phải ngày cuối tuần nên Lâm Mạc Thần làm cũng là chuyện bình thường. Do muốn gây bất ngờ và định làm phiền trai, chẳng thông báo trước rằng mình sang bên này.

      Lâm Thiển rút chìa khóa, mở cửa vào nhà.

      tiếng sau. Lâm Thiển nằm trong bồn tắm, bên tay là ly rượu vang. Nước rượu đỏ tươi trong ly pha lê óng ánh, phản chiếu sao trời bên ngoài cửa sổ, tạo thành cảnh tượng thảnh thơi dễ chịu.

      Điện thoại di động của ngừng rung, toàn bạn bè và đồng nghiệp gửi tin nhắn chúc mừng năm mới. Ngay cả kẻ thù đội trời chung Trần Tranh cũng nhắn tin, chúc năm mới ước gì được nấy, thăng quan tiến chức, bên dưới đề Trần Tranh- Tư Mỹ Kỳ. Có lẽ ta gửi nội dung cho cả đám người, Lâm Thiển cười tủm tỉm, để ý đến ta.

      Bởi vì ở nước ngoài nên hồi đáp phần lớn tin nhắn, chỉ gửi lời chúc phúc đến mấy vị lãnh đạo. Nhưng đến lượt Lệ Trí Thành, lại hơi do dự.

      hiểu tại sao, nghĩ đến vẻ mặt của hôm qua, khi hỏi có cùng xem hát hay , trong lòng lại trở nên hỗn loạn.

      Lâm Thiển ngẫm nghĩ, bắt đầu soạn thảo tin nhắn: Lệ tổng, chúc năm mới toại nguyện, Ái Đạt đạt thành tích tốt. Trà hội đêm giao thừa chắc chắn rất hay, chúc vui vẻ.

      Chưa đầy phút sau, Lệ Trí Thành nhắn lại: Tôi .

      Lâm Thiển ngẩn người nhìn tin nhắn. Nhớ đến gương mặt trầm mặc của lúc đó, tự dưng cảm nhận được hụt hẫng của , điều này khiến hơi áy náy.

      Đúng lúc này, tầng dưới vang lên tiếng chuyện, Lâm Thiển bỏ điện thoại sang bên, ra khỏi bồn tắm.

      Lâm Mạc Thần hôm nay bận tối mắt tối mũi. có ý định đón Tết lịch. Đón Tết kiểu gì chứ, mình ăn uống, hay là quán bar kiếm phụ nữ như những người đàn ông độc thân khác ở Mỹ? đến nỗi vô vị như vậy. Hơn nữa, các ở quán bar rất xấu.

      Cho tới lúc này, công việc của vẫn chưa kết thúc. Lâm Mạc Thần mời mấy đối tác về nhà. Mọi người khách sáo, ra ngoài ban công nhà uống trà, thảo luận dự án đầu tư gần đây.

      Trò chuyện khoảng nửa tiếng đồng hồ, đối tác người da đen đột nhiên ngây ra, hỏi Lâm Mạc Thần: “Jason, cậu có nghe thấy tiếng động gì ?”

      Nghe ta vậy, tất cả mọi người đều im lặng. Sau đó, quả nhiên tầng hai vang lên tiếng bước chân loẹt xoẹt.

      Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Nghe tiếng bước chân, Lâm Mạc Thần nhận ra là ai. mỉm cười, nụ cười thân thiện và vui vẻ hiếm thấy, đối tác nữ ngồi bên cạnh lập tức mở miệng suy đoán: “Jason, lẽ nào nhà có đàn bà?”

      Lâm Mạc Thần: “Là em tôi.”

      vừa dứt lời, trẻ từ cầu thang xuống, mỉm cười chào hỏi mọi người: “! Chào các chị!”

      Đàn ông đều là động vật thị giác, mà ở phố Wall đàn ông chiếm phần đông. Lúc này, bất kể người da trắng, da vàng hay da đen, chỉ cần là đàn ông, đều dồn ánh mắt về phía Lâm Thiển.

      người Hoa ngoài hai mươi tuổi chỉ mặc quần bò và áo thun có mũ màu đen đơn giản, dưới chân là đôi dép lê. Mái tóc ướt xõa xuống bờ vai, gương mặt trắng ngần ửng đỏ. Tuy phải giai nhân tuyệt sắc nhưng ngũ quan thanh tú của toát lên vẻ phong tình riêng biệt, hết sức sinh động.

      Lâm Mạc Thần hết nhìn em lại đảo mắt qua đám đàn ông. hơi chau mày, đứng dậy : “Có người nhà tới thăm, hôm nay chúng ta thảo luận đến đây thôi.”

      Thái độ đuổi khách rất dứt khoát.

      Năm phút sau, căn nhà khôi phục trạng thái yên tĩnh. Lâm Thiển đứng cạnh trai, tươi cười tiễn người khách cuối cùng ra cửa. Lâm Mạc Thần liếc cái: “Trước khi đến đây, em cũng báo với tiếng. Con con đứa nên chạy lung tung.”

      Lâm Thiển cười hì hì, khoác tay trai vào nhà: “Em muốn gây bất ngờ cho ấy mà. , vừa rồi có giật mình khi nghe thấy tiếng bước chân ai oán của em ?”

      Lâm Mạc Thần phì cười tiếng, thèm trả lời.

      Lâu rồi gặp, Lâm Thiển chắc chắn chuẩn bị quà cho trai. Tuy nhiên, phải làm cho đến ngày cuối cùng, chẳng có thời gian dạo phố mua sắm. Vì vậy, món quà tặng cũng rất tạm bợ. Đó là cái ví tiền nam của Ái Đạt mà tiện tay lấy ở công ty.

      Quả nhiên sau khi nhận món quà, Lâm Mạc Thần liếc qua rồi ném xuống sofa.

      Lâm Thiển kháng nghị: “ thể kỳ thị sản phẩm trong nước. ra chất lượng của nó rất tốt, hơn nữa là tâm huyết của công ty em.”

      Lâm Mạc Thần: “Đợi khi nào em và cộng của em lọt vào Top 5 toàn cầu, suy nghĩ đến chuyện sử dụng sản phẩm.”

      Lâm Thiển trừng mắt, định phản bác, nhưng vì từ “cộng ” của trai, đột nhiên nhớ tới Lệ Trí Thành, nhớ tới bộ dạng cương nghị của khi khích lệ nhân viên tranh đua dự án Minh Thịnh, cũng nghĩ đến quá trình bày mưu tính kế, chơi lại đối thủ của .

      Bây giờ đối diện với ngạo mạn của trai, tự dưng cũng có cảm giác bực bội khó chịu.

      Nhưng chỉ thản nhiên mỉm cười: “Hừ... chắc chắn có ngày đó, cứ đợi .”

      Đối diện căn hộ, cách con đường là khách sạn năm sao sang trọng. Buổi tối hôm nay có tuyết, tuyết rơi xuống cành cây và người bộ, lấp lánh dưới ánh đèn. Lâm Thiển ngồi trong nhà hàng của khách sạn, ngắm cảnh sắc đẹp đẽ ở ngoài cửa sổ, có chút thất thần.

      Lâm Mạc Thần ngồi ở phía đối diện, tay cầm dao dĩa bạc, tao nhã cắt bít tết. cũng thầm quan sát vẻ mặt của em .

      “Em có bạn trai rồi à?” đột ngột mở miệng: “Là cậu Lệ Trí Thành đó?”

      Lâm Thiển đờ người, ngoảnh đầu nhìn trai.

      “Sao biết... phải đâu, em chưa có bạn trai. Nhưng sao lại nhắc tới ấy?”

      Lâm Mạc Thần cười: “Người khác chắc cũng chẳng lọt vào mắt em.”

      Lâm Thiển khỏi kinh ngạc trước con mắt tinh tường của trai. Im lặng lúc, giấu giếm, khai : “ ấy tỏ tình với em, nhưng em từ chối.”

      Lâm Mạc Thần im lặng nhìn em .

      Tuy câu từ chối cách thản nhiên, nhưng ý thức được rằng, bàn tay cầm dao dĩa của mình chọc loạn xạ vào miếng bít tết trong đĩa.
      loveless87, ChrisBilly Nguyễn thích bài này.

    3. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 13-4

      Ánh mắt Lâm Mạc Thần tối sầm: “Rất tốt, em nên từ chối, bây giờ cũng đồng ý.”

      Lâm Thiển khỏi ngạc nhiên: “Tại sao?”

      Lâm Mạc Thần đặt dao dĩa xuống bàn, cầm khăn lau miệng mới điềm nhiên trả lời: “Bởi vì cậu ta phải là người bình thường. Lâm Thiển, càng là đàn ông tâm tư thâm trầm, trong tình , em càng phải “rút gân lột da” cậu ta, khiến cậu ta chẳng còn thứ gì, đến lúc đó em mới có thể nhìn thấy trái tim chân của cậu ta.”

      Nửa tiếng sau.

      Lâm Thiển mặc áo khoác lông vũ, đội mũ choàng khăn, đeo găng tay, đứng ở ngoài cửa nhà hàng. Khi quay đầu về phía cửa sổ kính, bắt gặp bộ dạng trầm tĩnh gọi điện thoại của trai, nhịn được, oán thầm trong lòng.

      Làm gì có người trai nào cố chấp như vậy?

      Sau khi nghe lý luận của Lâm Mạc Thần, Lâm Thiển vô thức hỏi lại: “, loại đàn ông như bị người phụ nữ nào “lột da rút gân” chưa?”

      Lâm Mạc Thần đen mặt, lúc sau vẫn thèm để ý đến em .

      Lâm Thiển biết về tình sử của trai. Lúc này, lờ mờ đoán ra điều gì đó nhưng dám hỏi nhiều. Nhân lúc Lâm Mạc Thần gọi điện thoại, chuồn ra ngoài hít thở khí trong lành.

      Khách sạn mang phong cách kiến trúc kiểu châu Âu, giữa các tòa nhà có hàng cây rợp bóng và thảm cỏ, bây giờ phủ đầy tuyết trắng. Cửa kính bên cạnh còn treo đèn lồng kiểu Trung Quốc rực rỡ, bên dán tờ giấy viết chữ Hán, xem ra là trò đố đèn truyền thống của người Trung Quốc. Có vài người đứng vây quanh mấy ngọn đèn lồng ngó ngó nghiêng nghiêng.

      Lâm Thiển cũng tiến lại gần xem trò vui.

      cầm tờ lên đọc, cũng khá thú vị. Tờ giấy viết “Thế giới của đàn ông” ( đoán chữ). Lâm Thiển nghĩ xem là chữ gì, liền nghe thấp bé, trông giống người Nhật Bản ở bên cạnh tiếng với bạn cùng: “ cần đoán nữa, vừa rồi có chàng đoán ra toàn bộ câu đố.”

      Người bạn tiếp lời: “Vậy ta giành giải nhất rồi?”

      Lâm Thiển cảm thấy hứng thú, lập tức quay đầu. nhân viên phục vụ người da trắng đứng gần mỉm cười: “Đúng vậy, là chàng rất đẹp trai. ta lĩnh giải nhất về rồi kia kìa.”

      Mọi người và cả Lâm Thiển đều nhìn về hướng đó, chỉ thấy người đàn ông cao lớn, tay bỏ túi quần, tay cầm đèn lồng từ đầu hành lang tới.

      Nơi đó ánh sáng tối mờ mờ, Lâm Thiển chỉ thấy thân hình cao lớn của đối phương. Người đàn ông cúi thấp đầu, ánh đèn chiếu lên gương mặt với đường nét cương nghị của .

      Nhưng sao Lâm Thiển cảm thấy người đó trông rất quen?

      Nhật Bản ở bên cạnh lên tiếng: “Có phải là người Hàn Quốc ?” Bạn đồng hành lập tức tiến lên bước để nhìn cho , kết quả đứng chắn trước mặt Lâm Thiển.

      Lâm Thiển cũng chịu lép vế, liền vòng qua bọn họ, tiến về phía trước mấy bước. Sau đó, nhìn thấy người đàn ông mỗi lúc gần.

      Thân hình càng nhìn càng quen thuộc. Sau đó, người đàn ông ngẩng đầu, để ý đến xung quanh, chỉ thu mình Lâm Thiển vào tầm mắt.

      Hôm nay mặc comple, chỉ mặc áo khoác đen bình thường, trông càng trẻ trung ngời ngời. Đôi mắt lấp lánh dưới ánh đèn, vụt qua ý cười nhàn nhạt.

      “Lâm Thiển, chúc mừng năm mới.”

      Phản ứng đầu tiên của Lâm Thiển là dụi mắt mình.

      “Lệ tổng, sao lại ở đây?”

      nhân viên phục vụ người da trắng cũng hết sức ngạc nhiên: “Sao nhận giải nhất là chiếc iphone? Đèn lồng này chỉ là giải ba.”

      Nghe ta vậy, Lâm Thiển vô thức nhìn xuống tay . Đó là chiếc đèn lồng tám góc cung đình rất tinh xảo, phía in hình thiếu nữ quyền quý thời cổ xưa, vô cùng sinh động.

      Hai Nhật Bản ở bên cạnh thầm bàn tán, còn Lâm Thiển vẫn chưa định thần. Lệ Trí Thành đột nhiên mở miệng: “Em hãy giơ cả hai tay ra đây.”

      Lâm Thiển hiểu, nhưng vẫn giơ hai tay theo phản xạ. Bởi vì xuất đột ngột của , nhịp tim của bắt đầu ổn định.

      Dưới ánh đèn mờ mờ, thần sắc Lệ Trí Thành rất dịu dàng. vẫn nhìn chăm chú, trong khi trao cây đèn lồng vào tay trái của .

      “Cầm lấy.” Giọng trầm thấp vang lên.

      “Vâng.” Lâm Thiển cầm cây đèn, bụng bảo dạ: chắc Boss thấy bên cạnh có người nên ngại. Đàn ông cầm đèn lồng có vẻ mất hình tượng, bảo mình cầm là đúng rồi. Nhưng tại sao bắt giơ cả hai tay?

      Tay phải của đột nhiên bị nắm chặt. Lòng bàn tay người đàn ông khô ráp, mát lạnh. Mười đầu ngón tay đan vào nhau.

      Lâm Thiển ngẩng đầu nhìn .

      cũng lặng lẽ nhìn , ánh mắt sâu thẳm như bầu trời đêm. Trong khi đó, bàn tay nắm rất chặt, hoàn toàn có dấu hiệu buông lỏng.

      “Ồ...” Hai ở bên cạnh cảm thán.

      Tim Lâm Thiển đập thình thịch, thình thịch.

      Lệ Trí Thành bất thình lình xuất trước mặt như từ trời rơi xuống. Vừa gặp nhau, bảo giơ cả hai tay. Sau đó, đưa cho cây đèn lồng, đồng thời nắm lấy tay .

      Chuyện này quả quá hoang đường.

      Vào giây phút bốn mắt nhìn nhau, Lệ Trí Thành lời, dắt tay Lâm Thiển ra ngoài.

      Lâm Thiển chỉ còn cách theo , bàn tay nắm chặt như bị đốt nóng. Họ để ý đến ánh mắt tò mò và huyên náo ở xung quanh, lặng lẽ qua đám đông, ra khỏi khách sạn, hòa nhập vào đường phố phồn hoa tuyết trắng bay ngợp trời.

      trung, hoa tuyết vẫn bay lất phất. Lâm Thiển liếc qua bờ vai và đỉnh đầu dính đầy tuyết trắng của người đàn ông đằng trước, chỉ cảm thấy trái tim sắp nhảy khỏi lồng ngực.

      làm gì vậy?

      Ngày cuối cùng của năm, Lệ Trí Thành đột nhiên vượt đại dương, xuất trước mặt , tặng ngọn đèn lồng, tiếng liền dắt tay mất, chẳng khác nào bỏ trốn cùng nhau. Là đương tham gia cuộc “bỏ trốn”, vậy mà cho đến thời điểm này, Lâm Thiển vẫn mù mờ.

      Ngẫm nghĩ kỹ mới thấy, muốn tìm cũng phải việc khó khăn. Trong hồ sơ cá nhân ở công ty, điền hai số điện thoại liên lạc khẩn cấp, là của người bạn thân trong nước, hai là của trai, gồm cả địa chỉ cụ thể. Vì vậy, mới có thể tìm đến tận nơi này.

      Còn về vấn đề visa Mỹ, đúng rồi, tại cuộc họp cấp quản lý cách đây lâu, Tiết Minh Đào kiến nghị Lệ Trí Thành có thời rảnh nên khảo sát các doanh nghiệp chuyên sản xuất va li túi xách ở các nước Âu Mỹ để học hỏi kinh nghiệm. Lúc đó Lệ Trí Thành trả lời “Chuyện này tính sau”. Lâm Thiển còn là trợ lý nên nắm lịch trình của . biết chừng ngay sau đó, công ty làm visa cho cũng nên.

      Ánh mắt Lâm Thiển dừng lại ở hai bàn tay nắm chặt. Bàn tay người đàn ông tràn đầy sức mạnh, ôm trọn tay . Nhịp tim của Lâm Thiển nhanh hơn bước trầm ổn của Lệ Trí Thành.

      “Lệ tổng, bỏ tay ra trước .” lên tiếng.

      Lúc này, hai người đến đài phun nước phát tiếng nhạc. Xung quanh người lại thưa thớt, chỉ có đôi tình nhân đứng bên đài phun nước. Cảnh vật rất yên tĩnh và giá lạnh.

      Lệ Trí Thành dừng bước, buông tay rồi quay người nhìn .

      Lâm Thiển thở phào nhõm, lập tức bỏ tay vào túi áo. Nhưng túi áo ấm áp cũng mang lại cảm giác gì, bởi sức mạnh và hơi ấm từ lòng bàn tay người đàn ông dường như vẫn lưu lại làn da , mãi vẫn tan biến.

      Đứng cùng Lệ Trí Thành đường phố Manhattan, Lâm Thiển chợt có cảm giác chân thực. chẳng có bất cứ cử chỉ nào, chỉ yên lặng quan sát , nhưng giống như mỗi cái nhìn chăm chú trước đó, đều khiến lòng hỗn loạn.
      loveless87, ChrisOtaku Bi thích bài này.

    4. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      A bay tận sang Mỹ với c, kiểu này c k đổ mới là lạ ;):rolleyes:
      C đừng nghe lời a Thần "rút da lột gân" a Thành, tội a í lém c ơi :)=D
      amylee thích bài này.

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      @Billy Nguyễn yên tâm :p:p:p
      chưa gì mà c bênh a chằm chặp r :cool::cool::cool:
      a Thần tức lắm nhưng làm gì được há há=D=D=D
      Billy Nguyễn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :