1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thời Gian Tươi Đẹp - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 11-3

      Lệ Trí Thành nhận tập văn bản. Hai người vẫn ăn ý như thường lệ, phát biểu vắn tắt, chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng trả lời ngắn gọn hoặc phê duyệt. ghi vào quyển sổ của mình.

      Trong quá trình đó, Lâm Thiển vô ý ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt hết sức tập trung của . Ý nghĩ xuất trong buổi tối hôm qua lại lần nữa vụt qua đầu óc Lâm Thiển, chưa từng nhìn thấu người đàn ông này.

      Công việc nhanh chóng hoàn thành, Lâm Thiển cầm tập báo cáo đứng dậy, vội vàng ra ngoài. Ai ngờ giọng trầm thấp từ phía sau truyền tới: “Khoan .”

      Lâm Thiển dừng bước, quay đầu về phía : “Lệ tổng, còn chuyện gì nữa?”

      Lệ Trí Thành cúi đầu xem tập tài liệu khác, vỗ mặt ghế sofa bên cạnh, với : “Em ngồi xuống đây.”

      Lâm Thiển đờ người. Ngồi... ngồi xuống chỗ đó?

      Bộ não của chợt lên nụ hôn mạnh mẽ ngày hôm đó. Hơi thở thanh lạnh xa lạ của người đàn ông phảng phất vương vấn đâu đây.

      Như phát giác ra ngập ngừng của Lâm Thiển, Lệ Trí Thành chậm rãi ngẩng đầu nhìn .

      cuốn tạp chí này có cuộc bình chọn mười sản phẩm túi xách của năm ngoái.” Lệ Trí Thành gõ ngón tay lên quyển tạp chí: “Trong Top 10 cũng có sản phẩm của Ái Đạt.”

      ra muốn ngồi cạnh để làm tham mưu cho . Lâm Thiển quyết định giả vờ ngốc nghếch.

      thản nhiên ngồi xuống sofa, nhưng vẫn vô thức giữ khoảng cách nhất định. Bỏ qua ánh mắt sáng rực của , chăm chú đọc bài viết tạp chí.

      Đây là bài viết quen thuộc, bởi vì Lâm Thiển từng đọc ở nơi khác. Tạp chí này chọn ra mười sản phẩm túi xách được thích nhất năm 2013 dựa năm tiêu chí: chất lượng, hình thức, giá cả, lượng tiêu thụ, nhận xét của dân mạng.

      Trong mười sản phẩm được người tiêu dùng ưa thích, Tân Bảo Thụy chiếm đến ba vị trí đầu tiên. Tiếp theo là Tư Mỹ Kỳ và công ty khác. sản phẩm túi xách thuộc nhãn hiệu Vinda của Ái Đạt xếp thứ tám. Tuy nhiên lượng tiêu thụ của năm ngoái chẳng đáng là bao.

      biết tại thời điểm này vào năm sau, Vinda có thể lọt vào top đầu?

      Nghĩ đến đây, Lâm Thiển mở miệng giảng giải với Lệ Trí Thành những điều nắm được theo thói quen: “Lệ tổng, đứng đầu là sản phẩm túi xách thông thường của Tân Bảo Thụy. Theo tôi được biết, sản phẩm này bán ra thị trường ba năm, ưu điểm ở hình thức thời trang, chất lượng tốt, giá cả phải chăng. Đứng thứ hai là sản phẩm túi xách dã ngoại của Tân Bảo Thụy. Trong nước có rất ít doanh nghiệp làm tốt mặt hàng dã ngoại, loại này của Tân Bảo Thụy cũng coi như bán chạy, nhưng giá hơi cao...”

      đến đây, Lâm Thiển đột nhiên có phản ứng. làm gì vậy? còn coi là Boss ngu ngơ biết gì hay sao? có thể đùa giỡn Tư Mỹ Kỳ trong lòng bàn tay cách thành thạo, chắc chắn cũng biết những thông tin cơ bản về đối thủ cạnh tranh.

      Vậy gọi quay lại để làm gì?

      Lâm Thiển lơ đễnh tiếp, khóe mắt liếc qua người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy tựa người vào ghế cách thư thái, tay đặt lên thành ghế sau lưng , tay đặt đầu gối. cần ngẩng đầu, cũng có thể cảm nhận thấy ánh mắt của giống như khí tồn tại khắp mọi nơi, bao phủ lên người .

      Mặt Lâm Thiển ửng hồng trong giây lát. Người đàn ông này...

      Lại ý nghĩ vụt qua đầu óc , là người có mục đích rất ràng.

      Nghĩ đến đây, Lâm Thiển càng bối rối, đặt quyển tạp chí sang bên, vội vàng kiếm cớ rời : “Lệ tổng, tôi chỉ biết có vậy thôi.”

      Lệ Trí Thành yên lặng vài giây.

      “Mặt em đỏ rồi kìa.” Giọng trầm thấp của vang lên bên tai .

      Lâm Thiển đờ ra lúc, sau đó ngẩng đầu mỉm cười: “Có lẽ tôi vẫn chưa hết cảm cúm. Vậy tôi ngồi xa chút, tránh lây cho .” xong định đứng dậy, né tránh vòng tay như xa như gần của người đàn ông.

      Nhưng Lâm Thiển vừa động đậy, bờ vai bỗng dưng trĩu nặng. Lệ Trí Thành đặt tay lên vai, giữ người lại.

      Tim Lâm Thiển đập loạn nhịp, lần này ở trong lòng rồi.

      Bốn mắt nhìn nhau, gương mặt tuấn tú của Lệ Trí Thành ở vị trí rất gần. Tay vẫn giữ vai , khiến chỉ có thể ngồi yên bất động. Trong đôi mắt đen của phản chiếu hình bóng bối rối của .

      ai lên tiếng, khí trong phòng dường như tăng thêm mấy độ. Lệ Trí Thành nhìn chằm chằm, thân hình cao lớn của gần trong gang tấc.

      Trống ngực Lâm Thiển đập thình thịch trong lồng ngực, giọng kêu gào trong đầu óc : Sao có thể làm vậy? Chẳng ai theo đuổi phụ nữ như , vừa thầm vừa mạnh mẽ? Lẽ nào chắc như đinh đóng cột rằng từ chối?

      thanh khác lạnh lùng cười nhạo : Lâm Thiển, cậu có xác định ấy thích cậu? ấy là người che giấu rất giỏi, bây giờ cậu nắm ấy, chỉ e tương lai chịu thiệt thôi.

      Lâm Thiển cố gắng trấn tĩnh, ngước nhìn Lệ Trí Thành, đồng thời mở miệng: “Lệ tổng, tôi cảm thấy lần này, Ái Đạt có hi vọng rồi.”

      Lệ Trí Thành vẫn nhìn , ánh mắt tựa hồ thâm trầm hơn.

      Lâm Thiển càng hoảng loạn trong lòng, lấy hết dũng khí, : “Tuy chúng ta để mất dự án Minh Thịnh nhưng thị trường bậc trung của Tư Mỹ Kỳ rất lớn và có gì cản trở. Xem ra lần này ông trời những bạc đãi mà còn đứng về phía Ái Đạt.”

      Sau khi kết thúc câu bằng giọng điệu bình tĩnh, Lâm Thiển ngẩng mặt đối mắt Lệ Trí Thành. cũng nhìn , đáy mắt chút xao động.

      Hai người yên lặng nhìn lúc.

      Lâm Thiển đột nhiên cảm thấy bản thân hoang đường. là người thông minh như vậy, chắc chắn nghe hiểu ý tứ của . Tối qua dù đoán ra nhưng cũng có ý định vạch trần với . Tuy nhiên hôm nay chẳng hiểu tại sao, nhất là khi đặt tay lên vai, Lâm Thiển cảm thấy bản thân thể tỏ thái độ.

      Trong khi vô cùng ảo não và bối rối, Lệ Trí Thành ngược lại chỉ nhìn chằm chằm, đồng thời hỏi : “Em tức giận rồi à?”

      Lâm Thiển lặng thinh.

      rời tay khỏi vai , người ngả về đằng sau, tạm thời nới rộng khoảng cách với Lâm Thiển.

      Lâm Thiển được giải phóng vờ vai, nhưng nơi đó dường như vẫn còn lưu lại xúc cảm khó diễn tả. cũng biết trả lời thế nào, chỉ im lặng nhìn .

      Lệ Trí Thành thản nhiên giơ tay lật quyển sách ở góc trái bàn. Lâm Thiển giật mình khi thấy bìa quyển sách, đó chính là cuốn Binh pháp Tôn Tử quen thuộc.

      Lệ Trí Thành nhàng rút tờ giấy trắng khỏi quyển sách, đặt đến trước mặt . Lâm Thiển liếc qua, là tờ giấy viết mưu kế binh pháp, bên xuất dòng chữ rắn rỏi: thỉnh quân nhập úng, mượn dao giết người...

      “Tôi chưa từng chủ động che giấu em điều gì.” Lệ Trí Thành cất giọng từ tốn: “Chỉ là tình thế bắt buộc.”

      Lâm Thiển vẫn lên tiếng.

      định làm gì vậy? Coi như đây là lời giải thích với ?

      người bụng dạ thâm sâu sao bỗng dưng thẳng thắn thành khẩn như vậy?

      Hừm... Lâm Thiển đột nhiên hơi buồn cười.

      Thấy vẫn im lặng, Lệ Trí Thành trầm mặc trong giây lát rồi lại mở quyển sách, rút tờ giấy khác được gấp lại, sau đó quay đầu nhìn .

      “Đại khái tôi viết ba tờ tương tự như thế này. Đây là tờ thứ hai, tôi viết xong rồi.” kẹp tờ giấy vào đầu ngón tay, hỏi : “Em có muốn xem ?”
      loveless87, ChrisBilly Nguyễn thích bài này.

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 11-4

      Hơn tháng trước. Lúc bấy giờ vẫn là đầu mùa đông, Lâm Thiển vừa đến tập đoàn Ái Đạt, còn Lệ Trí Thành cũng vừa mới giải ngũ trở về.

      Viện điều dưỡng Lục Uyển nằm ở ngoại ô phía Tây thành phố Lâm phảng phất chìm trong khí ảm đạm của mùa đông. Hàng cây ven hồ cành lá tiêu điều xác xơ, mặt nước xanh biếc tỏa khí lạnh.

      Chủ tịch tập đoàn Ái Đạt Từ Dung sống trong ngôi nhà độc lập ở ven hồ. Khi mặt trời ló dạng, hộ lý và người trợ lý đẩy xe lăn đưa ông ra bãi cỏ trước nhà phơi nắng, thưởng thức tách trà nóng.

      Vị khách chủ tịch Từ mong ngóng lâu nhanh chóng xuất .

      “Bố.” Lệ Trí Thành đứng yên trước xe lăn của Từ Dung. ràng trở thành người đàn ông chững chạc, vẫn kiệm lời như thời niên thiếu. Ánh mắt thâm trầm chút biểu cảm, ngay cả người bố tung hoành ở thương trường bao nhiêu năm cũng nhìn thấu cậu con trai này.

      Từ Dung có chút phiền muộn, vỗ vỗ vào chiếc ghế ở bên cạnh: “Ngồi .”

      Sau vài câu ngắn gọn, Từ Dung xác định con trai giải ngũ, cũng thuyết phục được ông ngoại quyền cao chức trọng trong quân đội, đồng ý để từ bỏ quân đội chuyển sang làm kinh doanh. Trong lòng ông hết sức vui mừng.

      Lệ Trí Thành hỏi người trợ lý và hộ lý tình hình sức khỏe của bố. Nhận được câu trả lời, chỉ gật đầu, có bất cứ phản ứng nào khác.

      Từ Dung dù sao cũng lớn tuổi nên tâm tình đơn giản hơn. Ông cười, hỏi con trai: “Tại sao lần này chịu quay về tiếp quản Ái Đạt?”

      Lệ Trí Thành đẩy xe lăn tới gốc cây lớn mới trả lời: “Hồi cả còn sống, con có lời hứa với .”

      Nhắc đến con trai đầu qua đời vì tai nạn giao thông vào ba năm trước, lòng Từ Dung nhói đau. Ông biết bởi vì bố mẹ ly dị, hai em Lệ Trí Thành từ mỗi người nơi nhưng tình cảm vẫn rất tốt. Nếu đời này tồn tại người có thể vào lòng cậu con trai trầm mặc kiệm lời này, đó chính là trai của nó.

      “Lời hứa gì?” Từ Dung cất giọng hơi khàn khàn.

      Lệ Trí Thành đứng sau lưng bố, mũ lưỡi trai kéo thấp, che khuất đôi mắt của . rất bình thản: “Nếu cả xảy ra chuyện, con phải có trách nhiệm bảo vệ Ái Đạt.”

      Vì vậy mới trở về. Đây là lời cam kết của người quân tử, dù trước mắt khó khăn chồng chất nhưng cũng lùi bước mà cố gắng hết sức mình để thực lời hứa.

      Hai bố con im lặng lúc, Lệ Trí Thành lại lên tiếng: “Nhưng con có ba điều kiện.”

      Sau khi Lệ Trí Thành ra về, Từ Dung vẫn ngồi dưới bóng cây trầm tư suy nghĩ.

      Người trợ lý ở đằng sau hỏi thăm dò: “Chủ tịch, chủ tịch lo lắng hay sao?”

      Từ Dung cười: “, tôi chỉ có chút cảm khái.” Nghĩ đến ba điều kiện hà khắc của con trai, ông nhịn nổi, thầm cảm khái trong lòng.

      Tuy là con trai của ông, còn là người con hiếu thảo trung thành, nhưng do được ông ngoại vốn là quân nhân giáo dục rất tốt, về bản chất, trở thành con sói mạnh mẽ.

      Có lẽ, Trí Thành có thể cứu sống Ái Đạt.

      Tuy nhiên, do bản tính trời sinh của loài sói, dù chỉ vì lời hứa mới tiếp quản công ty, cũng độc chiếm và khống chế Ái Đạt cách triệt để, ngay cả người bố là ông cũng được phép can dự.

      Rời khỏi chỗ bố, Lệ Trí Thành dọc bờ sông, mũ lưỡi trai kéo sát xuống mặt. Nhiều khi, duyên phận là thứ rất kỳ diệu. Ví dụ vào thời khắc này, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người phụ nữ quen thuộc dưới bóng cây cách chỗ xa. quay người về hướng khác, bộ dạng như thẫn thờ.

      Ấn tượng của Lệ Trí Thành về Lâm Thiển trước đó là có giọng dễ nghe. chuyến tàu hỏa ở Tây Tạng, tình cờ biết là người của Ái Đạt, cũng là người của mình nên ra tay giúp đỡ.

      Còn ấn tượng nữa, khi mới đến Ái Đạt, Cố Diên Chi cho biết, này được tuyển làm trợ lý của CEO tiền nhiệm, số quả là xui xẻo. tấm ảnh hồ sơ, gương mặt rạng ngời.

      Vào giây phút này, mình đứng dưới gốc cây, vẻ mặt rất bi thương, đôi mắt lấp lánh ánh lệ nhưng cố nhịn. Trông giống động vật bị bỏ rơi, tủi thân nhưng cũng rất kiên cường.

      Buổi tối trở về thành phố, Lệ Trí Thành tình cờ nhìn thấy Lâm Thiển lên chiếc xe buýt trống . quan sát bầu trời tối đen, lại nhìn dáng vẻ độc của chiếc xe buýt lớn. Trầm mặc vài giây, cũng theo lên xe.

      Quay lại ngày hôm nay, tức buổi sáng sớm sau hôm kế hoạch “đánh tạt sườn” thành công.

      Tại phòng làm việc của CEO.

      “Em có muốn xem ?” Lệ Trí Thành cất giọng bình thản, sắc mặt vẫn trầm tĩnh thay đổi.

      Lâm Thiển đương nhiên muốn xem, ánh mắt của vô thức dừng lại ở tờ giấy tay .

      Thế nhưng...

      Lệ Trí Thành vẫn giữ nguyên tư thế ngồi. Ánh nắng từ cửa sổ phía sau chiếu vào, khiến mái móc ngắn và bộ comple màu đen của càng nổi bật. Trong khi đó, đặt tay lên bàn trà trước mặt, tay kẹp tờ “cẩm nang diệu kế”, đặt lên thành ghế phía sau, cách đoạn.

      “Muốn xem...” nhìn chăm chú, từ tốn mở miệng: “Em hãy tự mình qua đây lấy.”

      ràng chẳng phát biểu câu gì quá đáng, vậy mà Lâm Thiển vẫn bỗng dưng đỏ mặt.

      Bởi vì ý của câu này như thể: muốn xem hãy tiến vào vòng tay của tôi.

      Lâm Thiển ngồi bất động, cúi đầu nhìn đôi tay đặt đầu gối.

      Đúng vậy, đúng là Lệ Trí Thành có ý đó. Tờ giấy viết sách lược tiếp theo của , liên quan đến nghiệp của , đến tương lai của Ái Đạt. Dựa vào cái gì chịu cho xem? Trừ khi là người phụ nữ của .

      Trừ khi quyết định đến với .

      Ý tứ của Lệ Trí Thành rất ràng, thẳng thắn, mạnh mẽ nhưng cũng đầy mê hoặc.

      Lâm Thiển ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn . Lệ Trí Thành vẫn giữ bộ mặt điềm tĩnh, ánh mắt thâm trầm. Đầu óc Lâm Thiển đột nhiên xuất hình ảnh ngồi bên cạnh ăn khoai nướng buổi tối hôm nào. khi đó với bây giờ như hai người hoàn toàn khác biệt.

      “Lệ tổng.” lên tiếng, giọng điệu bình thản: “Tôi xem hơn. Nếu có việc gì khác, tôi ra ngoài trước đây.”

      xong, Lâm Thiển gật đầu với , đứng đậy ra cửa, khóe mắt phát giác vẫn ngồi bất động, dõi theo hình bóng .

      Vừa đến cửa ra vào, Lâm Thiển chợt nghe thấy giọng của truyền tới: “Lâm Thiển.”

      dừng bước, ngoảnh đầu về phía Lệ Trí Thành, nở nụ cười lịch : “Còn chuyện gì ạ?”

      yên lặng nhìn , ánh mắt rực sáng: “Tối hôm đó là lần đầu tiên tôi hôn phụ nữ.”

      Tim Lâm Thiển đập thình thịch. còn chưa có phản ứng, lại nghe tiếp: “Cũng là lần đầu tiên tôi muốn giành người phụ nữ.”

      Hả? trắng ra rồi.

      Sau khi khéo léo né tránh vấn đề, phản ứng của Lệ Trí Thành những lùi mà còn tiến, thậm chí bày tỏ thẳng thừng.

      Đối diện với đôi mắt đen của , tầm nhìn của Lâm Thiển dường như cũng chấn động theo nhịp tim trong lồng ngực.

      xong rồi, ... nên trả lời thế nào đây?

      Cùng buổi sáng, Trần Tranh ngồi trong phòng làm việc của mình nghe cấp dưới báo cáo tình hình tiêu thụ ngày hôm qua của Ái Đạt.

      ta có chút tin vào tai mình, nhưng vẫn phơi bày mồn trước mặt ta. Trong đầu Trần Tranh vụt qua suy đoán, khả năng viển vông nào đó. Khả năng này khiến tâm trạng của ta càng tệ hại.

      Trần Tranh trầm mặc hồi lâu để xâu chuỗi tất cả đầu mối. Sắc mặt ta ngừng biến đổi, cuối cùng dừng lại ở nụ cười lạnh lẽo khóe môi.

      Người trợ lý hỏi thăm dò: “Trần tổng, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”

      Trần Tranh ném mạnh tách trà ở bàn xuống đất, đồng thời cất giọng lạnh lùng: “Còn làm thế nào nữa? Chúng ta chẳng thể làm gì vào thời điểm này.”

      ta ngẩng đầu, nhìn bầu trời xán lạn ngoài cửa sổ.

      Người có mắt tinh đời đều có thể nhận ra ý đồ của Lệ Trí Thành qua hành động vừa rồi. Thị trường sản phẩm bậc trung của Tư Mỹ Kỳ lâm vào tình trạng nguy khốn. Trần Tranh thề, khi nào giải quyết xong đơn đặt hàng của Minh Thịnh, ta dốc toàn lực phản công, đoạt lại “mảnh đất” này.

      Cùng thời điểm, tại phòng làm việc của CEO Tân Bảo Thụy. Ninh Duy Khải mỉm cười khi nghe người trợ lý báo cáo về động thái của Ái Đạt trong mấy ngày qua.

      như vậy, gián điệp mà chúng ta cài ở Ái Đạt bị cơ quan công an bắt giữ vì tội thay đổi số liệu mạng?” Ninh Duy Khải hỏi.

      Người trợ lý đáp: “Vâng, nhưng có đúng là do ta làm hay , tôi chẳng nhận được tin tức cũng điều tra ra.”

      Ninh Duy Khải ngồi sau bàn làm việc cỡ lớn, ngón tay gõ xuống mặt bàn. lúc sau, ta mỉm cười với người trợ lý: “Nguyên Tuấn à, chúng ta có đối thủ rồi.”

      Người trợ lý tên Nguyên Tuấn theo Ninh Duy Khải từ lúc ta hai bàn tay trắng lập nghiệp, cũng tương đối có đầu óc. ta ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Tên Lệ Trí Thành đúng là nhân vật lợi hại. Nhưng với thực lực của Ái Đạt, dù có vực dậy nhãn hiệu cũng còn kém Tân Bảo Thụy khoảng cách lớn, chung là trứng chọi đá.”

      Ninh Duy Khải gật đầu: “Đúng vậy. May mà việc tôi thành thạo nhất chính là tiêu diệt kẻ yếu, đuổi cùng giết tận.”

      Nguyên Tuấn mỉm cười, đưa tập hồ sơ về những nhân vật chủ chốt của Ái Đạt cho Ninh Duy Khải.

      Ninh Duy Khải xem xét kỹ lưỡng. Lật đến trang cuối cùng, ta bất giác nhếch miệng: “Lâm Thiển, tốt nghiệp đại học X, năm nay 25 tuổi. tương đối có năng lực đó chính là Lâm Thiển?”

      Nguyên Tuấn hơi bất ngờ: “ quen ta sao?”

      Là người luôn có thái độ thản nhiên với tất cả nhưng lần này, Ninh Duy Khải trầm mặc, nhìn chằm chằm tập tài liệu mỏng liên quan đến người phụ nữ tên Lâm Thiển. lúc sau, ta mới ngẩng đầu.

      “Sao có thể quen? ấy là mối tình đầu của tôi.” Ý cười khuôn mặt Ninh Duy Khải càng sâu hơn: “Khi chia tay vào năm đó, này bị tôi làm tổn thương sâu sắc.”

      Hết chương 11
      loveless87Chris thích bài này.

    3. tieu dao

      tieu dao Active Member

      Bài viết:
      144
      Được thích:
      121
      truyen cua Đinh Mặc luc nào cung hay....
      nay con tinh ý j voi Lâm Thiển k ta?????????
      amylee thích bài này.

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      điểm thu hút của má Mặc là đọc truyện nào của má cũng càng ngày càng bị cuốn mà @tieu dao hihi=D=D=D
      bạn theo dõi tiếp biết nha ;););)

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 12-1

      “Đây cũng là lần đầu tiên tôi muốn giành người phụ nữ.”

      xong câu này, Lệ Trí Thành nhướng mắt nhìn Lâm Thiển. Quả nhiên, ở phía đối diện càng đỏ mặt, đến vành tai cũng ửng hồng, đôi mắt linh lợi né tránh, dám nhìn thẳng vào .

      Lệ Trí Thành yên lặng vài giây rồi từ tốn cầm tách trà, cúi đầu uống ngụm .

      Trong lòng , đây là chắc như đinh đóng cột. Bao nhiêu ngày đêm cùng trải qua sóng gió, Lâm Thiển dưới lần nhìn bằng ánh mắt ướt át chứa đầy tâm tình phức tạp mà có lẽ ngay cả cũng phát giác.

      Nếu có tình cảm với người đàn ông, phụ nữ chẳng thể nào có ánh mắt như vậy.

      Ánh mắt đó khiến trái tim rung động.

      Mặc dù tin tưởng có thể chinh phục nhưng vào thời khắc này, khi thẳng thắn bày tỏ, ngắm gương mặt ửng đỏ và mười đầu ngón tay đan vào nhau cách vô thức của , trái tim trong lồng ngực Lệ Trí Thành tựa hồ vẫn bị bóp .

      Đây là người phụ nữ của , người phụ nữ duy nhất cõi đời có thể nắm giữ trái tim .

      Vậy mà vẫn còn phân vân, biết có nên tiến lại gần ?

      “Lâm Thiển.” Lệ Trí Thành lại lần nữa mở miệng: “Đừng do dự.”

      vừa dứt lời, thần sắc của quả nhiên càng quẫn bách hơn. cắn môi, gương mặt đỏ như trái táo chín.

      Đúng lúc này, điện thoại bàn làm việc của đột nhiên đổ chuông.

      Lệ Trí Thành bắt gặp tia mừng rỡ như thể trút gánh nặng vụt qua gương mặt Lâm Thiển, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường.

      “Lệ tổng, tôi nghe điện thoại.” xong, Lâm Thiển chột dạ liếc cái rồi nhanh ra ngoài.

      Lệ Trí Thành vẫn ngồi yên tại chỗ, ánh mắt trầm tĩnh sắc bén của từ đầu đến cuối rời khỏi hình bóng .

      lúc sau, cụp mi, khóe miệng nhếch lên.

      Đặt trong tầm ngắm, lạt mềm buột chặt, nhìn thấy thắng lợi ở phía trước.

      "Đơn xin thuyên chuyển vị trí công tác."

      Lâm Thiển gõ mấy chữ, thẫn thờ lát rồi lại xóa . nằm bò xuống bàn thở dài, mắt liếc vào phòng làm việc ở bên trong, lại thầm thở dài.

      Mới sáng sớm Boss điềm nhiên tỏ tình.

      phải làm thế nào bây giờ? tình ngay lý gian, ngẩng đầu gặp cúi đầu gặp.

      thực tế, cũng có cảm tình với người đàn ông thà chính trực trước kia, nhưng vẫn chưa đủ để nhận lời làm bạn của .

      Huống chi bây giờ, còn là như trước, thậm chí vẫn chưa hết bị sốc. chỉ cảm thấy xa lạ, xa lạ trống rỗng khó tả.

      Nghĩ đến điều này, trong lòng Lâm Thiển là mùi vị gì.

      Đúng lúc này, điện thoại bàn lại đổ chuông.

      Cuộc điện thoại “cứu mạng” vừa rồi là do cổ đông gọi tới. Tuy Ái Đạt chưa niêm yết thị trường chứng khoán nhưng vẫn có chế độ cổ phần ràng. Gia đình Lệ Trí Thành là cổ đông lớn nắm quyền khống chế tuyệt đối. Ngoài ra còn số cổ phần nằm trong tay tầng lớp quản lý và những nhân viên kỳ cựu có công trong phát triển của công ty. Người vừa gọi điện thoại là cổ đông về hưu, cũng là trong những em tốt của chủ tịch Từ nhiều năm trước. Đây là lần đầu tiên Lâm Thiển nhận được điện thoại của nhân vật như vậy.

      Ông ta muốn gặp Lệ Trí Thành, đồng thời hỏi hỏi dò về lượng tiêu thụ trang chủ hàng Flagship. Lời của ông ta bộc lộ ý tứ, biết cổ đông có được chia lợi nhuận hay ?

      Lâm Thiển lập tức hiểu ý. Ái Đạt ngoắc ngoải lâu, bây giờ mới bắt đầu trở mình, những người có lợi ích liên quan tỏ ra quan tâm cũng là lẽ dĩ nhiên. Lâm Thiển dám nhận lời ngay. Đoán Lệ Trí Thành chịu gặp cổ đông này, chỉ trả lời theo kiểu nước đôi.

      Cuộc điện thoại tiếp theo khiến Lâm Thiển khá bất ngờ. Là giám đốc kinh doanh ở khu vực Hoa Đông gọi tới. Người này nắm mạng lưới tiêu thụ của mấy chục cửa hàng thuộc khu vực rộng lớn.

      “Trợ lý Lâm, mấy giám đốc khu vực chúng tôi muốn trực tiếp gặp Lệ tổng.” ta nửa cười nửa : “Các cửa hàng của chúng tôi vốn trì trệ, bây giờ công ty tổ chức bán hàng mạng với giá thấp như vậy, chúng tôi càng hết cách. Chúng tôi muốn hỏi Lệ tổng giải quyết thế nào vấn đề này?”

      Sau khi cúp máy, Lâm Thiển ghi lại nội dung chính của cuộc điện thoại vừa rồi, hít hơi sâu, liếc cánh cửa khép hờ của văn phòng CEO rồi đứng dậy qua bên đó.

      Lệ Trí Thành ngồi sau bàn làm việc. Nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn bằng ánh mắt sắc bén.

      Bị “chiếu tướng”, mặt Lâm Thiển lại nóng ran. Tệ ... mắng thầm bản thân, hướng tầm nhìn xuống bờ vai Lệ Trí Thành: “Lệ tổng, vừa rồi có hai cuộc điện thoại...” đưa tờ giấy đến trước mặt , đồng thời giải thích ngắn gọn. Sau đó, Lâm Thiển ngậm miệng, chờ mệnh lệnh của .

      Đúng như dự đoán, Lệ Trí Thành trầm tư vài giây rồi cất giọng lạnh nhạt: “Tôi gặp.”

      “Được ạ.” Lâm Thiển trả lời dứt khoát, đầu óc cũng xoay chuyển rất nhanh. Ái Đạt vốn là vũng bùn vô vọng, sau khi tiếp quản, Lệ Trí Thành dựa vào mấy trụ cột, xúc tiến loạt kế hoạch đao to búa lớn. Nhưng doanh nghiệp có quy mô cả ngàn công nhân viên đơn giản, quan hệ lợi ích chồng chéo phức tạp. thắng vụ này có nghĩa công ty lên từ đây, càng có nghĩa có thể khống chế cả doanh nghiệp cách vững chắc. tại tuy có tia hy vọng mới nhưng niềm hy vọng này nhiều khả năng bị vũng bùn khác dìm lấp, công sức và nỗ lực của đổ sông đổ biển.

      Lâm Thiển nhịn được, nhướng mắt nhìn Lệ Trí Thành. Dù bây giờ đạt thắng lợi ban đầu, nhưng con đường của trong tương lai vẫn dễ dàng.

      Khoan , nghĩ gì vậy? lại coi là người chẳng có kinh nghiệm, lại thương xót , nghĩ hộ theo thói quen.

      Hừ... đâu có cần điều đó.

      “Còn chuyện gì ?” Giọng trầm thấp của Lệ Trí Thành lại lần nữa vang lên.

      Lâm Thiển ngần người, đến giờ mới phát bản thân thất thần trước mặt quá lâu.

      ngẩng đầu, cũng có thể cảm nhận thấy ánh mắt của bao trùm lên người . Câu “còn chuyện gì ” phảng phất mang hàm ý khác, khiến thót tim.

      Cả phòng làm việc dường như chìm vào khí mờ ám trong giây lát.

      Lâm Thiển ngẩng đầu nhìn .

      Lệ Trí Thành im lặng đối mắt , ánh mắt của vẫn thâm trầm như thường lệ, thể nhìn thấu suy nghĩ trong đầu .

      “Lệ tổng, tạm thời... tôi nghĩ đến chuyện đương. Tôi thành xin lỗi.” Lâm Thiển cuối cùng cũng mở miệng.

      Vừa xong câu đó, Lâm Thiến liền muốn cắn lưỡi mình. Ngữ khí của lúc bấy giờ có vẻ giống học sinh nhận lỗi trước thầy giáo, vừa chột dạ vừa ngốc nghếch.

      Trong khi Lệ Trí Thành vẫn ngồi yên chỗ, sắc mặt chút biểu cảm, đôi mắt thâm trầm nhìn chăm chú, đến mức trong lòng bối rối.

      Sau đó, Lâm Thiến cúi đầu, né tránh ánh mắt , tìm cớ rồi ra ngoài.
      loveless87, Chris, Otaku Bi2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :