1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thời Gian Tươi Đẹp - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 9-2

      Lâm Thiển nuốt nước mắt, rút điện thoại tiếp tục gọi 110. Nhưng mới bấm hai chữ số, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân rầm rập ở sau lưng. Lâm Thiển đờ người, lập tức quay đầu.

      Nhưng lần này, chạm phải đôi mắt quen thuộc. Lệ Trí Thành đứng ngay đằng sau, hô hấp của có vẻ gấp gáp, nhìn chằm chằm vào mặt .

      Nhịp tim của Lâm Thiển vẫn rất hỗn loạn, nhưng giọng trấn tĩnh và rành rọt: “Tôi sao, mau xử lý cố. Tôi báo cảnh sát, hãy yên tâm.”

      Còn chưa dứt lời, Lệ Trí Thành nắm cổ tay ôm mặt của Lâm Thiển. Lâm Thiển ngẩn người nhìn , kéo tay ra xa, ánh mắt dừng lại ở chỗ sưng húp , đồng thời cất giọng lạnh lùng: “Ai đánh em?”

      hiểu tại sao, câu hỏi của khiến nước mắt bị Lâm Thiển ép xuống lại dâng tràn trong giây lát. vội khịt mũi, trả lời: “Tôi nhìn , bọn họ chạy mất rồi.”

      Lệ Trí Thành im lặng. Bốn mắt nhìn nhau, vẫn nắm cổ tay trong lòng bàn tay vừa ấm áp vừa mạnh mẽ của mình.

      Bị nhìn chằm chằm, đầu óc Lâm Thiển bỗng dưng trống rỗng, trong lòng càng khó chịu.

      Lúc này, đằng sau có hai bảo vệ vốn là bộ đội giải ngũ chạy tới, đứng sau Lệ Trí Thành.

      Lệ Trí Thành vẫn rời mắt khỏi Lâm Thiển, miệng với hai nhân viên bảo vệ: "Đưa ấy rời khỏi nơi này, đừng để bất cứ người nào đụng vào ấy."

      "."

      Lâm Thiển còn chưa lên tiếng, Lệ Trí Thành buông tay , quay người sải bước dài mất.

      Lâm Thiển cùng nhân viên bảo vệ ra ngoài. Mới vài bước, quay đầu, chỉ thấy Lệ Trí Thành tiến thẳng về đám người gây .

      Lâm Thiển được nhân viên bảo vệ đưa tới tòa nhà của bộ phận bảo vệ. đứng ngoài ban công, dùng túi đá người bảo vệ vừa đưa để chườm mặt.

      Lúc này, bãi đỗ xe ở phía xa xa vẫn ồn ào huyên náo. Lâm Thiển lại nhìn thấy tốp bảo vệ và công nhân mặc đồng phục xanh lam vội vàng về hướng đó.

      Lâm Thiển rất sốt ruột. biết Lệ Trí Thành, Cao Lãng và mọi người có bị thương hay , biết việc tiến triển đến mức nào, tại sao cảnh sát vẫn chưa tới?

      Má vẫn còn đau rát, đầu óc chợt vụt qua hình ảnh bị mấy người đàn ông bao vây ban nãy, trong lòng vừa sợ hãi vừa căm hận. Lâm Thiển muốn gọi điện thoại cho Lâm Mạc Thần, nhưng ngón tay vừa đặt lên bàn phím, liền từ bỏ ý định.

      Người bảo vệ từ trong nhà ra ngoài, dõi mắt về nơi xa, sắc mặt đầy lo lắng. Sau đó, ta nhìn Lâm Thiển, do dự vài giây mới mở miệng: “Trợ lý Lâm, có phải Ái Đạt... xong rồi hay ? Có phải chúng tôi sắp bị thất nghiệp?”

      Bắt gặp vẻ mặt nặng nề nhưng chờ mong của đối phương, Lâm Thiển nhất thời biết trả lời thế nào.

      Đúng lúc này, di động trong tay đổ chuông, là số điện thoại lạ.

      Lâm Thiển lơ đãng bắt máy: "A lô!."

      Đầu kia truyền đến am thanh tạp loạn, lẫn trong tiếng nhạc là tiếng người chuyện, và cả tiếng cười đùa.

      Lâm Thiển đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

      Ở giây tiếp theo, nghe thấy giọng ngạo mạn quen thuộc của Trần Tranh, từng câu từng chữ vọng tới: "Lâm Thiển, đấu với tôi, em có đau ?"

      "Đấu với tôi, em có đau ?"

      Trong đêm tối hỗn loạn, giọng cười cười kinh miệt của người đàn ông như con dao sắc nhọn đâm vào màng nhĩ Lâm Thiển. dòng khí trào dâng nhưng tắc nghẽn ở lồng ngực của , như con dã thú bị nhốt trong thân thể, ra sức va đập tìm cách thoát ra ngoài.

      Nhưng Lâm Thiển cố gắng nhẫn nhịn. Khi kẻ địch tung đòn vào người bạn, trong khi bạn thể đánh trả phải làm thế nào? Ít nhất cũng để đối phương nhận ra, gây tổn thương cho bạn như bản thân mong muốn.

      Lâm Thiển im lặng, tay nắm chặt điện thoại.

      Ở đầu bên kia, Trần Tranh ngồi trong quán bar náo nhiệt, khóe miệng nhếch lên. thể thừa nhận, ta rất mong chờ phản ứng từ Lâm Thiển.

      Ai ngờ đợi lúc, đầu kia vẫn im lặng, thậm chí tiếng thở cũng nghe thấy.

      Sau đó, điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ của người phụ nữ. Tiếng cười rất , như muốn giễu cợt ta. Tiếp theo là tiếng tắt cuộc gọi.

      Bên cạnh có khoác tay Trần Tranh và nâng cốc với ta. Trần Tranh đẩy ta, đặt điện thoại xuống bàn, cầm cốc rượu uống ngụm. ta cảm thấy rất hận, cũng rất vô vị.

      ta cố ý dặn đám người đó cho Lâm Thiển cái tát, nhưng đừng mạnh quá, đừng làm bị thương. Chỉ cần cho bạt tai mang tính chất cảnh cáo là được.

      Sau đó, ta hài lòng chờ đợi, chờ khi gọi cho , khóc lóc, sợ hãi, hay phẫn nộ đau đớn, đây mới là phản ứng Trần Tranh chờ đợi.

      Nhưng Lâm Thiển có bất cứ biểu nào. Mẹ kiếp, người phụ nữ này luôn có cách khiến ta điên tiết.

      Lâm Thiển cúp điện thoại, hai tay bó gối ngồi ở ghế ngoài ban công. Má vẫn đau rát, từng giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay. ngước nhìn bầu trời mờ mịt, trong tâm trí nhớ tới nhiều chuyện trước kia.

      nhớ lại thời điểm đến Ái Đạt phỏng vấn, cả công ty nhộn nhịp, ai nấy bận rộn tất bật. Còn cũng tràn đầy hy vọng về công việc mới này.

      nhớ tới hôm công ty xử lý khủng hoảng thành công, trong đêm đông giá rét, Lệ Trí Thành cõng qua vũng nước, sau đó điềm nhiên với : Tôi bảo tôi là giám đốc bảo vệ bao giờ?

      còn nhớ đến chuyện Lệ Trí Thành cố ý bày ra cảnh đưa đón hoành tráng hôm nhậm chức; nhớ tới hôm nhận được thư mời thầu của Minh Thịnh, cách kiên định: nhận được dự án này là chúng ta có thể ngoắc ngoải, chuyện khác tính sau. Tất cả mọi người, gồm cả đều sôi sục nhiệt huyết khi nghe những lời phát biểu của .

      Còn cả khoảng thời gian miệt mài ngày đêm chuẩn bị Hồ sơ dự thầu; lúc rời khỏi phòng làm việc của Tổ dự án, hai mới tốt nghiệp chưa bao lâu của Văn phòng CEO nhìn bằng ánh mắt chờ đợi, đồng thời dè dặt hỏi: “Chị Lâm, cơ hội trúng thầu có lớn ?” lập tức mỉm cười: “Lớn, rất lớn.”

      Có câu "Ai binh tất thắng", nhưng Ái Đạt lại thua triệt để.
      ("Ai binh tất thắng": đội quân bị áp bức khi vùng lên nhất định chiên thắng.)

      Nước mắt càng tuôn như mưa, Lâm Thiển bất giác khóc thành tiếng. Nức nở lúc, lại cúi đầu. Nhìn thấy di động, lửa giận bị đè nén trong lòng lại bùng cháy trong giây lát.

      Lâm Thiển cầm điện thoại rủa thầm: “Cầm thú! Khốn nạn! Trần Tranh chết !” Vẫn chưa hả giận, mắng tiếp: “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. hãy đợi đấy, thù này báo, tôi phải họ Lâm.”

      Bây giờ mới cảm thấy đỡ hơn chút, Lâm Thiển ném điện thoại sang chiếc ghế đẩu ở bên cạnh. ngẩng đầu, liền nhìn thấy bóng đen cao lớn đứng ở cửa ra ban công từ lúc nào. Lâm Thiển thấy vẻ mặt của , nhưng đôi mắt thâm trầm nhìn chăm chú.

      Lâm Thiển vội rút mấy tờ giấy ăn lau nước mắt còn đọng mặt mới đứng dậy hỏi : "Lệ tổng, tình hình thế nào rồi?"

      Lệ Trí Thành cởi áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi đơn giản, tay áo xắn lên cao, cánh tay có vết màu xám đen tương đối ràng. trả lời mà đến bên , ngồi xuống ghế.

      Lâm Thiển cũng ngồi xuống.

      "Xử lý xong rồi." Lệ Trí Thành cất giọng hết sức bình tĩnh: "Có mấy tên chạy thoát, còn phần lớn bị khống chế. Cảnh sát cũng đến nơi, Cao Lãng và mấy người bảo vệ bị thương ."

      Lâm Thiển thở phào nhưng trong lòng vẫn nhõm.

      Hai người nhất thời im lặng, ngắm nhìn bầu trời đêm.
      Last edited by a moderator: 25/8/14

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      phần tiếp theo có firt kiss =D=D:p:p
      có ai chờ đợi hok nào hi hi >////<
      Otaku BiMun thích bài này.

    3. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      mee ......... Hóng :rolleyes::rolleyes: như thế nào đây :eek::eek: chời ơi, chắc :-Oops::-Oops: lắm =D=D:p
      amylee thích bài này.

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 9-3

      lúc sau, Lâm Thiển lén liếc Lệ Trí Thành, phát cúi đầu quan sát mặt đất.

      Lâm Thiển hơi quẫn bách, bởi nền nhà toàn là giấy lau nước mắt và hỉ mũi, ném bừa bãi.

      "Lát nữa tôi dọn." .

      Lệ Trí Thành lại nhướng mắt dõi về phương xa.

      "Lâm Thiển", từ tốn mở miệng, "Tôi nhớ những giọt nước mắt này của em."

      Lâm Thiển vốn khôi phục tâm trạng bình tĩnh, nhưng khi nghe câu này, viền mắt lại cay cay. cố gắng đè nén giọt lệ, sau đó ngoảnh đầu nhìn gương mặt nghiêng cương nghị của .

      Lệ Trí Thành, đừng vậy, bởi tôi càng buồn hơn.

      Lâm Thiển điều hòa hơi thở, đến lúc lên tiếng, hoàn toàn trấn tĩnh, chỉ là giọng hơi khàn khàn: “Lệ tổng, tôi có thể khẳng định, việc lần này là do Tư Mỹ Kỳ xúi giục. Nhưng bọn họ ngang nhiên làm vậy, chắc chắn chuẩn bị, dù đám người gây chuyện bị đưa đến đồn cảnh sát, chắc cũng thể điều tra ra ngọn nguồn.

      Nước cờ này của bọn họ tuy mang lại tổn thất vật chất nhưng có thể đánh mạnh vào lòng người ở Ái Đạt, khiến chúng ta càng rệu rã, khiến những nhân viên nội tình bắt đầu nghi ngờ lãnh đạo, nghi ngờ . Chúng ta vừa để vuột mất dự án Minh Thịnh, lòng người vốn hỗn loạn. còn nghi ngờ gì nữa, chiêu này của Tư Mỹ Kỳ gần như đòn chí mạng.

      Thế nhưng, càng những lúc như vậy, chúng ta càng thể chịu thua. Lệ tổng, bây giờ tất cả mọi người đều trông chờ vào . Tôi cho rằng, công việc quan trọng nhất của lúc này là gắn kết lòng người, đầu tiên cần bảo đảm người của Ái Đạt giải tán, mới có tinh thần phát triển nghiệp. Chúng ta phải nghĩ cách để toàn thể nhân viên thấy được kiên trì của . Chúng ta có thể tổ chức vài hoạt động CEO cổ vũ nhân viên. khi cần thiết, chúng ta có thể tỏ ra cảm tính chút, chắc chắn thu phục được lòng người...”

      đến đây, Lâm Thiển đột nhiên dừng lại. Bởi vì Lệ Trí Thành bỗng dưng ngoảnh đầu nhìn bằng ánh mắt trầm tĩnh và sắc bén.

      "Sao thế?" hỏi dò.

      Lệ Trí Thành bất chợt giơ tay về phía .

      Lâm Thiển còn chưa có phản ứng, bàn tay áp vào bên má vẫn hơi bị sưng của . Lâm Thiển giật mình, kiểm tra vết thương hay sao?

      nghiêng mặt sang bên, định né tránh tay , đồng thời lên tiếng: " sao, tôi hết đau rồi..."

      Lâm Thiển còn chưa dứt lời, Lệ Trí Thành đột nhiên nghiêng người về phía , gương mặt tuấn tú của ở ngay trước mắt. Lâm Thiển đờ ra, nhìn vào đôi mắt thâm trầm tựa như hố đen thấy đáy của . thậm chí nhìn thấy hình bóng xíu của mình trong đôi mắt đó.

      Ở giây tiếp theo, bờ môi giá lạnh của người đàn ông áp xuống môi cách chính xác.

      Lâm Thiển hoàn toàn chấn động.

      Nhưng chỉ trong nháy mắt, liền nhận thức xảy ra chuyện gì, bởi và Lệ Trí Thành mặt sát mặt, môi kề môi. Đầu lưỡi của lặng lẽ tiến vào, mang theo hơi ấm và mùi hương riêng biệt của người đàn ông xâm nhập vào lãnh địa của .

      Lâm Thiển cảm thấy máu nóng dồn hết lên não bộ. muốn lùi lại phía sau, nhưng tay Lệ Trí Thành đặt lên tay vịn ghế ngồi ở bên cạnh, tay nâng mặt . khóa ở giữa người và thành ghế, khiến còn đường thoát.

      Thời khắc này, chỉ có ý nghĩ chạy loạn trong đầu Lâm Thiển. Lệ Trí Thành hôn , hôn .

      Lẽ nào bởi vì là người bạn đầu tiên của kể từ khi xuất ngũ và gánh vác trách nhiệm nặng nề? Hay là người phụ nữ hiếm hoi mà tin cậy, lại chỉ bảo nhiều điều. Vì vậy... nảy sinh tình cảm, ... rồi?

      Lâm Thiển còn chưa có phán đoán chính xác về tình hình tại, Lệ Trí Thành rời môi và buông tay khỏi mặt , kết thúc nụ hôn đến bất thình lình.

      Lâm Thiển vẫn chẳng có phản ứng.

      Lệ Trí Thành đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh như có chuyện gì xảy ra. Chỉ riêng đôi môi của , cũng có lẽ do tác dụng tâm lý, Lâm Thiển cảm thấy nơi đó hơi ươn ướt. bỏ hai tay vào túi quần, quay người ra ngoài.

      Lâm Thiển ngồi bất động, dõi theo bóng lưng .

      Đến cửa ra vào, Lệ Trí Thành đột nhiên dừng bước.

      "Lâm Thiển." ngoảnh đầu về phía , chỉ cất giọng bình thản: "Ngày mai ngày mới, tất cả trở nên tốt đẹp hơn."

      Đêm rất khuya. Ngoài cửa sổ ánh đèn thưa thớt, vì sao lác đác bầu trời. Tập đoàn Ái Đạt cách đó xa đứng sừng sững trong bóng tối, phảng phất khôi phục yên bình.

      Lâm Thiển nằm giường, thẫn thờ nhìn trần nhà. Bên má đau nhức còn quan trọng. Điều quan trọng... giơ tay sờ môi mình, chỗ đó ấm, mềm mại, hình như vẫn còn lưu lại hương vị xa lạ của người đàn ông.

      Khi hoàn toàn tỉnh táo, Lâm Thiển đoán xảy ra hai khả năng:

      là Lệ Trí Thành có ý với . Nhưng hai người thích hợp. Chưa đến chuyện Lâm Thiển luôn bài xích tình nơi công sở, từ trước đến nay cũng chưa bao giờ nghĩ tới khả năng phát triển tình cảm với Lệ Trí Thành. phải là hình mẫu lý tưởng của .

      Người đàn ông thích... Lâm Thiển nhắm mắt ngẫm nghĩ, nên là đối tượng càng mạnh mẽ, chững chạc, và tài giỏi hơn. Tuy sau này chắc theo con đường trở thành “nữ cường nhân” nơi công sở, nhưng người đàn ông lý tưởng phải thuộc loại dễ dàng chinh phục .
      ("Nữ cường nhân": Là cách gọi những phụ nữ tài năng xuất chúng, thông minh, khéo léo, giỏi giang, giành được những thành công nhất định trong nghiệp.)

      Chứ phải như bây giờ... là chinh phục Lệ Trí Thành, đúng nhỉ?

      Vậy cảm giác của đối với Lệ Trí Thành là gì?

      Bộ não Lâm Thiển vụt qua hình ảnh hôn vừa rồi. Đôi mắt trầm tĩnh, sống mũi thẳng, gò má hơi cao và bờ môi mát lạnh của ...

      Nhịp tim của Lâm Thiển dường như bắt đầu tăng tốc.

      thể thừa nhận, quen biết thời gian, Lệ Trí Thành đúng là thường xuyên khiến rung động, bởi ngay bản thân là người đàn ông thu hút, lại có diện mạo tuấn tú.

      Nhưng đó chắc phải là tình .

      Lâm Thiển hơi ủ rũ, nụ hôn ngày hôm nay khiến hai người rơi vào tình trạng ngượng ngùng. Nếu theo đuổi, bắt buộc phải cự tuyệt. Nhưng nghĩ đến chuyện từ chối , lại cảm thấy đành lòng.

      Bởi vì phải là loại công tử nhà giàu vô liêm sỉ như Trần Tranh, cũng phải là mấy cậu thanh niên vắt mũi chưa sạch theo đuổi ở thời đại học. là quân nhân chân thành chính trực, chắc có người phụ nữ nào nhẫn tâm khiến người đàn ông như vậy đau lòng.

      Ngoài ra còn tồn tại khả năng khác. Lâm Thiển đứng dậy cầm gương soi mặt. Ai cũng biết, những thứ như cảm giác chạm điện giữa nam và nữ rất dễ bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh, thường có yếu tố rung động nhất thời.

      Lệ Trí Thành là thanh niên đầy nhiệt huyết, có bạn , lượng hooc môn tiết ra quá nhiều, trong khi tối nay lại là thời điểm đặc biệt, doanh nghiệp do lãnh đạo bị chơi xấu, lại khóc lóc trước mặt . Có lẽ nào Lệ Trí Thành thấy đồng cảm với , vì vậy nhất thời hồ đồ nên mới hôn ? Đây chỉ là hành động bộc phát thể tình cảm và an ủi đối phương, chẳng có ý gì khác?

      Hơn nữa... Lâm Thiển lại ngắm gương mặt hơi sưng, đôi mắt đỏ hoe và mái tóc lòa xòa của mình ở trong gương. Bộ dạng này hình như có vẻ đáng thương... dễ khơi gợi ham muốn bảo vệ của người đàn ông.

      Đúng như Lâm Thiển dự đoán, trải qua kiện này, mọi nhân viên Ái Đạt đều hướng về Lệ Trí Thành, chờ xem giải quyết thế nào.

      Nhưng bình tĩnh hơn bên ngoài tưởng rất nhiều. Trong đêm tối vắng lặng, quay về phòng làm việc, ngồi ở ban công lộ thiên dưới ánh đèn độc, tay cầm cốc trà nóng, lặng lẽ quan sát khuôn viên công ty ở bên dưới.

    5. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      OMG :eek::eek::eek:
      amylee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :