1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thời Gian Tươi Đẹp - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Hiu Hiu.....:-Oops::-Oops:

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 6-1

      Buổi chiều, Lâm Thiển ngồi trong phòng làm việc của mình, chỉnh lý lại ghi chép hội nghị. Tâm trạng của xao động bất an khó diễn tả.

      Đó là bởi vì câu của Lệ Trí Thành tại cuộc họp lãnh đạo cao cấp: "Trưa nay, tôi có quyết định."

      "Trưa nay" là lúc ăn cơm, đề cập đến dự án Minh Thịnh. Liệu có thể lý giải, lời của có ảnh hưởng quan trọng đến ?

      Lâm Thiển xúc động nhưng cũng cảm thấy áp lực lớn chưa từng thấy.

      Hơn nữa, Lệ Trí Thành vừa tỏ thái độ bất chấp ý kiến của số đông, bầu khí ở phòng hội nghị trở nên kỳ quái ngay lập tức. Lưu Đồng biến sắc mặt, Tiết Minh Đào trầm mặc, Phó tổng giám đốc hành chính cũng ngẩn người.

      Sau đó, Lệ Trí Thành mở miệng trước khi mọi người lên tiếng: “Công ty trong thời kỳ bấp bênh, cần dưới lòng. Bây giờ tôi đại diện cho người nắm cổ phần tuyệt đối, có quyền phủ quyết. Vì vậy từ nay về sau, trước khi tôi đưa ra quyết định, có thể tồn tại vô số ý kiến, nhưng sau khi tôi quyết định, chỉ có tiếng duy nhất. Giải tán cuộc họp.”

      Lúc này, phòng làm việc của Lệ Trí Thành khép chặt cửa, Cố Diên Chi và Lưu Đồng vừa vào trong. biết ba vị lãnh đạo thảo luận điều gì, ban đầu Lâm Thiển còn nghe thấy giọng tương đối gay gắt của Lưu Đồng, nhưng sau đó chẳng còn thanh nào.

      lúc sau, cửa phòng mở toang, Lâm Thiển lập tức đứng dậy, nhìn thấy Lưu Đồng sa sầm mặt ra ngoài, Cố Diên Chi sau ông ta, thần sắc rất bình tĩnh. Bọn họ để ý đến Lâm Thiển, ai nấy thẳng về phòng làm việc của mình.

      Lâm Thiển đợi lát mới cầm ghi chép hội nghị vào văn phòng Lệ Trí Thành.

      còn nghi ngờ gì nữa, biểu của tại cuộc họp ngày hôm nay chắc gây sóng gió lớn. Các giám đốc và nhân viên đánh giá thế nào? Chuyên chế, độc tài, hợp lòng người chăng?

      Nhưng vẫn kiên quyết, có suy nghĩ riêng của mình, đồng thời tỏ ra hết sức tự tin.

      Lâm Thiển ngờ dưới vỏ bọc lãnh đạm và trầm mặc, Lệ Trí Thành lại mạnh mẽ và quyết đoán như vậy.

      Ánh hoàng hôn chiếu vào ô cửa, khiến phòng làm việc phủ lớp ánh sáng vàng nhàn nhạt.

      Lệ Trí Thành ngồi ở sofa. Khác với tư thế lạnh nhạt thường ngày, lúc này hai tay đặt đầu gối, dường như suy tư điều gì đó. Trước mặt là hai tách trà khói bốc nghi ngút, ràng là của Lưu Đồng và Cố Diên Chi để lại.

      Lâm Thiển đến bên : "Boss, đây là ghi chép cuộc họp."

      Lệ Trí Thành nhướng mắt nhìn , nhận tập văn bản rồi cúi đầu đọc.

      Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lật giở trang giấy và tiếng nước trong bể cá ở gần cửa ra vào. Lâm Thiển thấp thỏm yên, nhưng vẫn mở miệng: “Hôm nay nghe ý kiến của Tiết tổng và Lưu tổng, tôi cảm thấy rất sâu sắc và có lý.”

      Lệ Trí Thành ngẩng đầu nhìn : "Em dao động rồi à?"

      Lâm Thiển đột nhiên cảm thấy, vị Boss này tuy phát biểu ngắn gọn, nhưng rất trực tiếp và trúng chỗ hiểm, khiến đối phương phản ứng kịp.

      Lâm Thiển vốn định dùng lời lẽ uyển chuyển chút, nhưng nghe hỏi vậy, quyết định phát biểu thẳng: “, tôi dao động. Tôi muốn , bọn chọ phân tích rất toàn diện và có lý, nhưng quan điểm này quá chú trọng nội bộ, như làm thế nào giải quyết vấn đề tồn đọng, làm thế nào nâng cao bản thân. Tuy nhiên, bây giờ ở bên ngoài cạnh tranh khốc liệt, ngành này rất phát triển chứ phải giống mười mấy năm trước, phải chất lượng sản phẩm của tốt, tố chất nhân viên được nâng cao là có thể giành được thị trường, bởi vì người ta cũng làm tốt kém .

      Sở dĩ tôi nhằm vào dự án của Minh Thịnh, phải bởi vì dự án này nhất định thành công, mà do tôi cảm thấy, cứ theo đường lối truyền thống chắc chắn ổn. Lấy ví dụ, nếu bây giờ Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳ là con voi, Ái Đạt chỉ là con cừu non. Cừu non có thể thông qua tự nâng cao bản thân để chiến thắng con voi hay ? Tôi cho rằng thể, nó chỉ còn cách duy nhất là đánh úp, mới có cơ hội giành thắng lợi.”

      Lâm Thiển thẳng thắn trình bày quan điểm xuất phát từ nội tâm. xong, lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Lệ Trí Thành.

      Từ đầu đến cuối rời mắt khỏi , gương mặt tuấn tú vô cùng trầm tĩnh.

      Cuối cùng, chỉ đáp ba từ: "Tôi tin em."

      Ngoài trời trăng sao thấp thoáng, tỏa ánh sáng lành lạnh trong phòng. Trong phòng, Lâm Thiển mặc đồ ngủ, ngồi khoanh chân giường, chống tay lên cằm ngơ ngẩn hồi lâu.

      "Tôi tin em." Giọng trầm tĩnh của Lệ Trí Thành dường như vẫn văng vẳng bên tai .

      thể thừa nhận, tâm trang của Lâm Thiển hơi xốn xang.

      Kể từ lúc phát biểu “có người đề xuất dự án Minh Thịnh với tôi”, lòng xao động. Cho đến khi “Trưa nay tôi có quyết định”, cảm giác thoải mái càng trở nên ràng.

      Cuối cùng, khi nhàng thốt ra ba từ “Tôi tin em”, Lâm Thiển cũng nhận ra, cảm giác dễ chịu nhưng có chút sảng khoái này gọi là “thụ sủng nhược kinh”.
      (“Thụ sủng nhược kinh”: ngạc nhiên kinh sợ vì được ưu ái.)

      Tất nhiên từ trước đến nay đâu Lâm Thiển cũng được hoan nghênh. Thời đại học, là cánh tay phải của thầy giáo, là nòng cốt của đoàn thể; thời gian ở công ty Tư Mỹ Kỳ, cũng ba năm liên tiếp đạt thành tích công việc xuất sắc, thậm chí Boss Trần Tranh còn “ưu ái” cách quá đáng...

      Nhưng bấy giờ đối tượng "ưu ái" là Lệ Trí Thành, cảm giác hoàn toàn khác biệt.

      chỉ là quân nhân ít làm nhiều, có kinh nghiệm thương trường. Nhưng chỉ câu “Tôi tin em” của , Lâm Thiển càng cảm thấy có trọng lượng hơn bất kỳ người nào.

      Thậm chí còn có ảo giác mình hóa thân thành “trọng thần”. phải sao, vị “chủ thượng” trẻ tuổi non nớt, tình cờ quen biết trong lúc mặc thường phục “vi hành”, do tán thưởng nhân phẩm và tài hoa của nên đặc biệt dựa dẫm vào . Bộ não của Lâm Thiển bất chợt vụt qua ý nghĩ hoang đường đầy tham vọng nhưng lập tức bị gạt sang bên.

      Tóm lại thiên thời địa lợi nhân hòa, đây là cơ hội tốt để trở thành trong những nhân vật nắm thực quyền ở Ái Đạt.

      Nghĩ đến đây, Lâm Thiển càng quyết tâm. cầm di động gọi điện cho Lâm Mạc Thần.

      Nghe xong lời thỉnh cầu của em , Lâm Mạc Thần cười khẽ: “Tại sao? Em làm việc ở Tư Mỹ Kỳ ba năm, gặp nhiều khó khăn nhưng chưa lần mở miệng nhờ giúp đỡ. Bây giờ mới làm trợ lý CEO của Ái Đạt vài ngày, em muốn nhúng tay, giúp Boss của em trở mình?”

      Lâm Thiển cười hì hì: "Em có chừng mực, lẽ nào tin khả năng phán đoán của em?"

    3. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      like like like. ko biết qua chương 30 ta đọc mạng chưa nhỉ :eek: đến là ta phải đua a:eek::-Oops::rolleyes:=D:p
      amylee thích bài này.

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 6-2

      Sáng ngày hôm sau.

      Lâm Thiển ngồi ở bàn làm việc, trong tay là bản "kế hoạch dự án Minh Thịnh" do bộ phận Marketing làm thâu đêm.

      Cũng như Tiết Minh Đào từng phát biểu, bản kế hoạch đề cập đến khó khăn lớn nhất là việc thiết lập quan hệ với khách hàng, mà khâu quan trọng nhất tất nhiên là tầng lớp lãnh đạo của đối phương.

      Minh Thịnh là doanh nghiệp nhà nước có ảnh hưởng ở Trung Quốc, lãnh đạo cao cấp của tập đoàn này cũng là nhân vật nổi tiếng trong giới thương mại, phải là đối tượng công ty tư nhân như Ái Đạt có thể tùy tiện tiếp xúc.

      Bây giờ Ái Đạt mới ra tay, cùng lắm cũng chỉ có thể bắt mối với người quản lý bậc trung như chủ nhiệm văn phòng hay giám đốc bộ dphận. Muốn tiếp xúc với lãnh đạo cao cấp, chắc chắn cần thời gian và cơ hội. Tình hình tệ hại nhất là, cho đến ngày chính thức đấu thầu, Ái Đạt cũng chưa chắc có thể gặp gỡ lãnh đạo cao cấp của công ty, vậy dự án này cũng coi như xong.

      Trong lúc Lâm Thiển suy tư, Tiết Minh Đào và mấy giám đốc marketing từ phòng làm việc của Lệ Trí Thành ra ngoài. Sắc mặt ai nấy nặng nề, bước vội vã. Đợi bọn họ khuất bóng, Lâm Thiển liền gõ cửa vào phòng.

      Lệ Trí Thành ở sau bàn làm việc mà ngồi ở sofa. chống khuỷu tay lên đầu gối, mười đầu ngón tay đan xenở dưới cằm, trầm tư suy nghĩ.

      Hiếm có dịp bắt gặp bộ dạng chuyên tâm suy tư của , Lâm Thiển nhàng thu dọn mấy cái cốc giấy bàn, rót thêm nước nóng vào cốc quân dụng rồi đẩy đến trước mặt .

      Lúc này, Lệ Trí Thành mới nhướng mắt nhìn , lặng lẽ chờ mở miệng.

      Lâm Thiển mỉm cười: “Lệ tổng, về dự án Minh Thịnh, tôi có thể...” chưa kịp hết câu, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, Cố Diên Chi vào. Nhìn thấy hai người, ta thản nhiên ngồi xuống cạnh Lệ Trí Thành, đồng thời lên tiếng: “Chúng ta tiếp tục thương lượng vụ đó.”

      Lệ Trí Thành bận tâm đến ta mà nhìn Lâm Thiển: "Em tiếp ." Cố Diên Chi nghe vậy cũng chau mày quan sát .

      Lâm Thiển im lặng vài giây rồi thẳng vào vấn đề: “ trai tôi làm công việc đầu tư ở Mỹ. Trước đây ấy từng làm việc ở tập đoàn đầu tư DP, chính là cổ đông nước ngoài lớn nhất sở hữu cổ phiếu lưu hành của Minh Thịnh. ấy và lãnh đạo Minh Thịnh có mối quan hệ khá tốt. Tôi nghĩ nếu thuận tiện, có thể nhờ ấy liên lạc giúp, hoặc có thể thu xếp để Lệ tổng gặp gỡ lãnh đạo cao cấp của Minh Thịnh lần.”

      Vẫn chưa kịp dứt lời, thấy Cố Diên Chi sáng mắt, Lâm Thiển biết mình trúng vấn đề mà bọn họ đau đầu nhất nay. Trong lòng cũng cần mừng rỡ.

      Hai người đồng thời quay sang Lệ Trí Thành.

      Lệ Trí Thành ngồi thẳng người, tựa vào thành ghế. Ánh mắt vô cùng trầm tĩnh, để lộ tia vui mừng, tựa hồ cân nhắc đề nghị của Lâm Thiển.

      Sau khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, mở miệng: “Tôi cần nhờ đến mối quan hệ của em.” Giọng của rất bình thản, có chút cố chấp.

      Lâm Thiển ngẩn người.

      Cố Diên Chi nhíu mày, nhếch mép nở nụ cười chế giễu: “Lâm Thiển, Lệ tổng của ở trong quân đội quen rồi, biết lươn lẹo. Điều cậu ấy thích nhất là... bám váy đàn bà để đạt mục đích.”

      Lâm Thiển tròn mắt. Bám váy đàn bà ư?

      Ngữ khí của Cố Diên Chi nửa nửa giả, Lâm Thiển nhất thời dụng ý của ta khi câu này. Nhưng phải Boss cứng nhắc đến mức đó đáy chứ?

      quay sang Lệ Trí Thành, cũng nhìn đăm đăm.

      Lâm Thiển: "Tôi đưa ra đề nghị này là vì cảm thấy đây là cách nhanh chóng, đơn giản thuận tiện nhất, hơn nữa..."

      Đồng tử đen nhánh của người đàn ông trước mặt như hồ nước sâu thấy đáy. Lâm Thiển phảng phất bị hút vào trong đó, bên tai đột nhiên vang lên câu “Tôi tin em” ngày hôm qua, hai má nóng ran.

      "Hơn nữa gì cơ?" Lệ Trí Thành đột nhiên truy vấn.

      Lâm Thiển đáp khẽ: "Hơn nữa, từ xưa đến nay, bám váy đàn bà luôn là thủ đoạn thực dụng và hữu hiệu nhất."

      Cố Diên Chi phì cười thành tiếng.

      Khóe mắt Lệ Trí Thành cũng ý cười nhàn nhạt, bờ môi mỏng nhếch lên, khiến ngũ quan của trở nên ôn hòa hơn.

      Cố Diên Chi đứng dậy: “Được rồi, ngay cả danh ngôn Lâm Thiển cũng nhắc tới, chúng ta làm lãnh đạo, thể cảm ơn. Tôi xử lý vụ này, Trí Thành, chú đừng từ chối nữa, cứ quyết định như vậy . Lâm Thiển, hãy lập tức lo liệu.”

      Lệ Trí Thành còn chưa lên tiếng, Lâm Thiển trả lời dứt khoát "Vâng.", rồi đứng dậy nhanh ra ngoài.

      Em hiếm có dịp mở miệng nhờ vả, Lâm Mạc Thần cũng chẳng đợi em xác nhận với lãnh đạo”, nên Lâm Thiển vừa rời khỏi phòng làm việc của Lệ Trí Thành liền nhận được điện thoại của trai: “ hẹn rồi, vào bốn giờ chiều mai.”

      Lâm Thiển liền nịnh nọt: “, giỏi quá!” Nhưng nghĩ bụng, ông đúng là độc đoán , ngộ nhỡ hôm nay Lệ Trí Thành từ chối sao? Tuy nhiên, thái độ của Lâm Mạc Thần rất ràng, ý tốt của em , dù muốn hay , Boss của Ái Đạt cũng phải nhận.

      Theo lời Lâm Mạc Thần, Tổng giám đốc tập đoàn Minh Thịnh Khang Chí Tông từ Bắc Kinh trở về vào chiều ngày mai. Lâm Thiển thầm tính toán, phát trai hẹn gặp vào khoảng thời gian này là rất hợp lý. Khang Chí Tông đại khái về đến văn phòng lúc hai ba giờ chiều, nghỉ ngơi lát rồi gặp bọn họ. Minh Thịnh hết giờ làm vào lúc năm rưỡi, sau đó chắc chắn Khang Chí Tông còn có lịch trình khác, có thể chuyện từ tiếng đến tiếng rưỡi đồng hồ cũng đủ rồi.

      Ngồi lát, Lâm Thiển lại tìm hai vị lãnh đạo, báo cáo về cuộc hẹn. Cố Diên Chi vui mừng, lập tức gọi điện cho bộ phận marketing, còn Lệ Trí Thành chỉ yên lặng nhìn .

      Lâm Thiển tự nhủ, phải hài lòng đấy chứ?

      đoán chắc cũng vui mừng, vì dẫu sao tình hình tương đối cấp bách.

      Tầm chạng vạng tối, khi Tiết Minh Đào và mấy tâm phúc từ phòng làm việc của CEO ra ngoài, sắc mặt bọn họ rạng rỡ hơn trước đó. Lâm Thiển mỉm cười lịch với họ, Tiết Minh Đào đột nhiên đến trước mặt , giơ tay: “Trợ lý Lâm, tôi nghe Lệ tổng rồi. Cám ơn giải quyết bài toán khó hộ phòng marketing chúng tôi.”

      Lâm Thiển tươi cười đứng dậy. ngờ Boss khen với người khác.

      Đợi bọn họ ra về, Lâm Thiển lén quan sát cánh cửa nửa khép nửa mở. Boss còn chưa định sao?

      Giống như phát giác cử chỉ của , giọng trầm thấp từ trong vọng ra ngoài: "Em vào đây."

      Lâm Thiển đẩy cửa vào, liền nhìn thấy Lệ Trí Thành đứng bên bàn làm việc, ngoảnh đầu về phía .

      Lâm Thiển mỉm cười: "Lệ tổng có việc gì sao?"

      trả lời mà quay hẳn người về phía . Lúc này, ánh hoàng hôn từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, khiến gương mặt được bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ.

      Lệ Trí Thành đến trước Lâm Thiển, còn cách bước chân, dừng lại, đứng im, nhìn chăm chú.

      Ánh mắt thâm trầm, gương mặt chút biểu cảm. Lâm Thiển hơi hồi hộp, đến gần như vậy làm gì? Chẳng phải là người dễ tiếp cận hay sao?

      Lâm Thiển cố gắng định thần.

      "Tại sao lại giúp tôi?" Lệ Trí Thành cất giọng bình tĩnh.

      Lâm Thiển im lặng vài giây, thẳng thắn trả lời: "Vì xứng đáng."

      Lệ Trí Thành cúi đầu nhìn , đôi mắt càng yên tĩnh hơn.

      "Cảm ơn em, Lâm Thiển."

      Lâm Thiển chớp chớp mắt. ra muốn cảm ơn.

      Lâm Thiển cúi xuống quan sát khoảng cách giữa hai người rồi lại ngẩng đầu đối diện với .

      Boss, có phải muốn bày tỏ thành ý nên mới tiến lại gần để cảm ơn hay ?

      Đúng là thành ý quá mức rồi.

      Lâm Thiển nhướng mắt nhìn Lệ Trí Thành. Phản ứng như thế nào trước biểu dương của sếp cũng là nghệ thuật ở chốn công sở. Bạn thể để lộ kiêu ngạo tự đắc, cũng nên quá khiêm tốn.

      Lâm Thiển mỉm cười, đứng thẳng người, giơ tay chào theo kiểu nhà binh: "Thiếu tá, đây là vinh hạnh của tôi."

      Qủa nhiên, lời tâng bốc rất hợp thời, khóe mắt Lệ Trí Thành ý cười.

      Lâm Thiển cũng cười. Bây giờ mọi người đều , cấp dưới cần có năng lực quản lý cấp của mình. Chắc quản lý tồi? Bởi người bị liệt cơ mặt như hôm nay cũng cười với hai lần.

      thầm tự đắc trong lòng, Lâm Thiển đột nhiên nghe : "Sau này tôi báo đáp em."

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      @Mun chưa đâu bạn ạ =D=D=D theo như mạng mình mới tới chương 13 thôi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :