1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thời gian chỉ dừng lại vì em - Scotland Chiết Nhĩ Miêu

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Ngoại truyện 2
      Sau chuyến nghỉ phép, Ôn Viễn còn chưa quen với chênh lệch múi giờ Ôn tiên sinh lao đầu vào giải quyết công việc.

      Ôn Viễn rất hâm mộ hàng ngũ thu nhập khủng mấy chục mấy trăm triệu(1) năm như Ôn Hành Chi. Chỉ nghĩ thu nhập năm của còn cao bằng thuế thu nhập cá nhân mà người này phải nộp, liền thấy hậm hực, cùng là người với nhau mà sao chênh lệch lớn như vậy?

      (1) Ở đây ám chỉ nhân dân tệ, triệu NDT xấp xỉ 3,5 tỷ VNĐ.

      Ôn Hành Chi vốn bận tâm mấy đến vấn đề này, song thấy bộ dạng u uất đau khổ của cảm thấy vô cùng thú vị.

      Công việc của Ôn Hành Chi còn có điểm khiến Ôn Viễn cực kỳ bất mãn, đó là thường xuyên phải công tác. Nếu vào lúc bận rộn học sao, nhưng kết hôn rồi mà vẫn biền biệt cả tháng trời để ở nhà mình, bạn Ôn Viễn thấy vui chút nào. Thế nhưng thể than vãn quá nhiều.

      Nếu , theo cách của Chu Nghiêu chính là có phúc mà biết hưởng. Chồng Chu Nghiêu cũng công tác ở GP, tuy nhiên tiền lương khác biệt trời vực. Mỗi lần ba người các tụ tập, nhắc đến điều này, Ôn Viễn lại dám lên tiếng, sợ bị Chu Nghiêu mưu sát.

      Hôm ấy Ôn Hành Chi công tác ở Hongkong lại đúng vào cuối tuần, Ôn Viễn ở nhà rất buồn bèn hẹn Chu Nghiêu xem phim.

      Bộ phim sản xuất cách cẩu thả, xem vừa dài dòng vừa tẻ nhạt, đến mức hai người muốn ngủ gục trong rạp luôn, và Chu Nghiêu nhìn nhau, tâm linh tương thông liền cùng ra khỏi rạp, tìm tiệm cơm gọi đồ ăn cho no bụng.

      Ôn Viễn chống cằm, thấy Chu Nghiêu cúi đầu bấm di động liên tục bèn chế nhạo: “Về nhà lúc nào mà chẳng gặp, có cần gửi lắm tin nhắn thế ?”

      Chu Nghiêu ngẩng đầu lườm , lấy cốc nước giải khát trước mặt mình uống vào quá nửa, : “ à, chồng tôi công tác gần tháng rồi đấy ạ.”

      Ôn Viễn giật mình mở to mắt: “Sao thấy cậu bảo gì?”

      Chu Nghiêu véo cái má phúng phính của : “Ai như cậu đâu, Ôn tiên sinh cái là như người mất hồn.”

      Ôn Viễn đỏ mặt đẩy tay nàng ra, vừa hay đồ ăn được bưng lên, hai người vùi đầu ăn uống. Bỗng Chu Nghiêu ngẩng đầu hỏi: “Sắp tới sinh nhật Ôn tiên sinh rồi đúng ?”

      Ôn Viễn ậm ừ tiếng: “Khoảng tuần nữa, hỏi thế làm gì?” Chu Nghiêu cười hì hì: “Nghe chồng tớ , nhân viên GP bàn nhau xem tặng gì cho sếp. Theo tớ thấy, sao phải khổ vậy, Ôn tiên sinh có thiếu gì nữa đâu?”

      Dù sao chẳng thiếu thứ gì, chúc mừng cũng cần thiết lắm, lại thêm tuổi chứ hay ho gì đâu.

      Thầm nghĩ trong lòng như vậy, Ôn Viễn hỏi: “ quyết xem tặng gì chưa?”

      “Vẫn chưa, sao hả?”

      “Tham khảo thử xem, tớ cũng biết nên tặng ấy thứ gì.”

      Chu Nghiêu: “…”

      vậy thôi nhưng Ôn Viễn vẫn chọn cà vạt cho Ôn Hành Chi. Tuy thích cà vạt, nhưng vì tính chất công việc nên luôn ăn mặc sang trọng chỉn chu, ở nhà cũng có kha khá cà vạt, trong số ấy có ít là do chọn.

      Nhìn cà vạt trong tay, Ôn Viễn thấy tặng quà cho đúng là thừa thãi, bởi vì sau khi tặng quà cho , luôn để ý tới chúng.

      “Thưa , chắc chắn lấy chiếc này chứ ạ?”

      Ôn Viễn gật đầu: “Chính nó.”

      Nữ nhân viên tươi cười tính tiền cho , trong lòng cũng hơi tò mò, tại sao mặt vị khách này lại đỏ như thế nhỉ, vì điều hòa trong cửa hiệu quá nóng?

      Thanh toán xong, Ôn Viễn định ra về di động trong túi đổ chuông. thèm nhìn là số ai mà ấn nút nghe luôn, trong loa lập tức truyền tới giọng ấm áp dễ nghe của : “ ở đâu?”

      Ôn Viễn đoán được là ai ngay tức , khẽ phồng má: “ đoán xem.”

      Ôn tiên sinh bỏ qua hành vi ngây thơ của , hỏi: “Nếu nhớ nhầm nhiệt độ cao nhất của thành phố T trong ngày hôm nay là 0 độ C. Ôn Viễn…” gọi tên , “Trời lạnh thế này mà em chỉ mặc chiếc áo len?”

      Ôn Viễn sửng sốt, đứng ngây người nhìn ngó xung quanh lúc, tìm hồi lâu mới thấy chiếc Range Rover màu đen của . Hơn mười ngày gặp , Ôn Viễn khỏi dịu giọng như nũng nịu: “Em có mang áo khoác mà.”

      Ôn tiên sinh khẽ thở dài: “Mặc vào rồi ra ngoài .”

      Ôn Viễn khoác áo lên người sau đó mau chóng chạy ra ngoài, Ôn Hành Chi mở cửa ghế phụ, thấy chạy tới, ánh mắt hơi lóe lên, bèn mở cửa xe ở phía mình ra.

      Khuôn mặt trắng nõn của Ôn Viễn thoáng đỏ lên, sàn xe Range Rover rất cao, đứng mà gần như có thể nhìn thẳng vào . Bốn mắt nhìn nhau, thở ra hơi.

      Ôn Hành Chi chờ hồi hồn, nhìn chiếc túi trong tay : “ ở nhà, em lại mua gì thế?”

      “Cà vạt, làm quà sinh nhật cho .” lầm bầm, tỏ vẻ cam tâm khi quà tặng sớm bị bại lộ.

      Ôn Hành Chi bỗng bật cười, ôm chặt lấy eo rồi kéo lại gần mình, sửa lại mái tóc hơi rối của sau đó với giọng hơi khàn: “Lên xe , đưa em về nhà.”

      đưa về căn nhà ở ngoại thành, tới mùa đông Ôn Hành Chi thích ở bên này hơn, vì hệ thống sưởi ấm ở đây phù hợp hơn căn hộ ở đường Dịch Thủy.

      Trước khi về hai người ăn cơm tối ở bên ngoài, vừa vào nhà đặt hành lý xuống là Ôn Hành Chi vào phòng tắm ngay, đây là thói quen của , sau chuyến bay dài luôn phải tắm rửa để xua mệt mỏi. Ôn Viễn tắm qua rồi giúp dọn hành lý trong phòng ngủ, đúng là sạch vô cùng, đến sợi tóc còn chẳng có.

      Thấy vậy Ôn Viễn rất hài lòng, khi định đóng vali lại, bỗng thấy cái chai , lấy ra coi chai thuốc dạ dày.

      Đúng lúc ấy cửa phòng tắm mở ra, Ôn Viễn nhìn hỏi: “Bệnh dạ dày của lại tái phát?”

      Ôn Hành Chi nhìn , thong thả đáp: “ nặng lắm, giờ ổn rồi.”

      Ôn Viễn còn lâu mới tin lời : “ uống rượu à?”

      Ôn Hành Chi nhíu mày.

      bó tay với nhóc ngày càng thông minh này rồi.

      Để Ôn phu nhân bớt giận, Ôn tiên sinh thành khẩn bày tỏ: “ có lần sau đâu.”

      Ôn Viễn bĩu môi, tỏ vẻ từ từ xem xét.

      Ôn tiên sinh cười khẽ, ra hiệu tới bên cạnh .

      Sau đó biết lấy từ đâu ra cái hộp, đưa cho .

      “Đây là gì thế?”

      Ôn Hành Chi đáp chỉ mở hộp ra, lộ ra thứ đồ bên trong, là chiếc vòng tay làm bằng ngọc bích, chất ngọc rất đẹp.

      nắm chặt năm ngón tay , nhàng đeo vòng vào tay , nhưng ngờ vòng có vẻ rộng, lúc lắc ở cổ tay, nhìn hơi bị trống.

      Ôn Viễn dở khóc dở cười nhìn : “ biết số đo cổ tay em à?”

      vừa?” đưa mắt nhìn .

      “Đương nhiên rồi.” Ôn Viễn bĩu môi giận dỗi tháo ra.

      Ôn Hành Chi thấy động tác của , ràng là rộng như vậy mà còn phải cọ cọ mấy lần rồi mới lấy xuống, đúng là rất ngốc. phát vào mông cái, cầm lấy vòng tay cất vào trong hộp.

      “Lần này tới Hongkong gặp được Tô Tiễn ở đó.” bỗng , “Chiếc vòng ngọc bích này chính là do cậu ta nhờ mang cho em. mới gặp cậu ta vài lần, nhưng cậu ta lại có thể nhận ra ngay, cũng chẳng phải dễ dàng.”

      Tô Tiễn?

      Ôn Viễn sững người, ngây ngẩn hỏi: “Cậu ấy ra nước ngoài rồi cơ mà? Sao lại ở Hongkong được?”

      “Về nước rồi, làm việc ở Công ty nước ngoài, lần này vừa hay hợp tác với bên , tham gia đàm phán.”

      Để mặc xoa tay cho mình, Ôn Viễn im lặng hồi lâu rồi mới lại hỏi: “Cậu ấy có ổn ?”

      “Năng lực tồi, nhưng tuổi còn nên cũng chưa biết chừng mực.”

      Ôn Viễn bĩu môi: “ như thể có thời tuổi trẻ nông nổi ấy.”

      Vừa xong mới thấy mình lỡ lời, bèn ngẩng đầu lườm rồi : “Mà bây giờ cũng chưa già.”

      Ôn tiên sinh được khen ngợi chỉ nhíu mày, đưa hộp vòng ngọc cho : “Cất .”

      Ôn Viễn vâng tiếng, lại nhớ tới chuyện gì đó, ngẩng đầu hỏi : “Hình như cũng quá hào phóng rồi đấy?” Tô Tiễn nhờ đưa đồ cho , cũng đưa ?

      Ôn Hành Chi nhìn đầy hàm ý: “Dù sao cũng vừa, chỉ là món đồ để làm kỷ niệm thôi.”

      Cớ sao phải tính toán nhiều như vậy.

      câu hai ý nghĩa, nhưng Ôn Viễn nghe là hiểu ngay.

      “Vậy nếu đeo vừa sao?”

      Ôn phu nhân vẫn cam lòng hỏi.

      “Thế lại nuôi cho béo lên chút.” nắm chặt lấy cổ tay , ám chỉ: “Kiểu gì cũng có cách.” Để em đeo vừa.

      Ôn phu nhân rơi lệ đầy mặt.

      Sao lại thấy hào phóng được chứ? vẫn rất hẹp hòi cơ mà?

      Ngoại truyện 3
      Từ trước tới nay, Ôn Viễn luôn cho rằng mình là người tôn thờ chủ nghĩa tự do, tuy bị “ai đó” áp bức giáo dục rất nhiều năm, nhưng ngọn lửa tự do mà Ôn Viễn theo đuổi vẫn chưa bao giờ tắt, dù trải qua nhiều hung hiểm gian nan.

      Trước khi kết hôn, Ôn Viễn lẳng lặng an ủi bản thân: ngày nào đó mình vùng lên!

      Nhưng sau khi kết hôn, qua vài cuộc đọ sức quá chênh lệch về IQ, cuối cùng bạn Ôn Viễn cũng nảy sinh suy nghĩ thế này: Những tháng ngày tự do – ngày càng xa mất rồi…

      Thời tiết cuối tháng ba ở phía Bắc thành phố T cũng được tính là ấm áp. Sáng sớm trời lại mưa lâm thâm đợt, khí được hít vào phổi cũng hơi lành lạnh. Tuy qua tiết xuân phân nhưng vì thời tiết, chỉ khoảng sáu giờ chiều là bầu trời tối om.

      Hôm ấy Ôn Hành Chi tan ca từ rất sớm, khi qua tiệm ăn mà Ôn Viễn rất thích, còn tiện thể mua suất sủi cảo tôm về cho .

      Cửa nhà mở, Ôn Hành Chi thay giầy, vừa vào nhà thấy trong phòng khách vali hành lý lớn của Ôn Viễn mở tung. Vali này cũng khá cũ rồi, được mua từ thời mới lên đại học, hiểu sao mấy năm rồi vẫn chịu thay cái mới.

      Ôn Hành Chi thoáng nhìn đồ đạc trong vali, đặt sủi cảo tôm lên bàn rồi thong thả vào phòng ngủ. Đúng như đoán, cửa tủ quần áo cũng mở, bạn Ôn Viễn vùi đầu trong đống quần áo, vừa hát vừa hớn hở thu dọn.

      Tối qua phải họp muộn nên bảo tự tàu điện ngầm về nhà, dù trước đấy từng dặn được bỏ bữa tối, vậy mà bạn Ôn Viễn vẫn lén lút theo đồng nghiệp tới phố quà vặt sau trường cũ để ăn uống, về muộn chớ, còn dính mưa, đêm hôm ấy liền hắt hơi sổ mũi rồi sốt hầm hập.

      Buổi sáng lúc làm vẫn còn sốt , sắc mặt cũng hơi nhợt nhạt, buổi tối về nhà trông có vẻ đỡ hơn nhiều rồi.

      Ôn Hành Chi đứng đó lẳng lặng nhìn lúc, thấy thực để ý đến mình, mới chầm chậm lên tiếng: “Sắp đồ đạc để chuẩn bị đâu?”

      Ôn Viễn ngẩng đầu, hớn hở : “Công ty em tổ chức đợt bồi dưỡng cán bộ, tới thành phố A.”

      là bồi dưỡng cán bộ nhưng quá nửa là chơi thôi, nghe thấy địa điểm tới là Ôn Hành Chi hiểu ngay điều này – thành phố A, thành phố du lịch nổi tiếng ở miền Nam.

      Ôn Viễn trả lời xong lại vùi đầu vào thu xếp đồ đạc, đợi hồi lâu mà thấy đáp lại, mới ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn .

      Chỉ thấy hơi cúi người, vừa thử nhiệt độ trán vừa : “Em muốn à?”

      Khoảng cách gần như vậy, giọng điệu lại đầy dụ dỗ như thế, chứng tỏ mục đích là muốn đầu óc hoạt động, Ôn Viễn nuốt nước bọt, lên tiếng: “Nhân viên mới của bộ phận em đều phải hết, em, em thể khác với mọi người được.”

      Vẫn còn hơi sốt.

      Ôn Hành Chi rút tay về, nhìn , “Thời tiết thành phố A mấy bữa nay cũng ra sao, em lại ốm, vẫn nên ở nhà hơn.”

      “Nhưng đây là cầu của công ty…”

      lại với phía công ty giúp em.” Ôn Hành Chi ngắt lời , “Nhân dịp này em tranh thủ ở nhà nghỉ ngơi, chẳng phải mấy hôm trước em còn than thở mình có ngày nghỉ hay sao?”

      Ôn Viễn tròn mắt nhìn cho tới khi ra khỏi phòng ngủ mới hồi hồn, đặt chồng quần áo người sang bên rồi vội vàng theo.

      Ôn Hành Chi cởi áo khoác, hâm nóng sủi cảo tôm trong bếp cho . Vừa thấy đồ ăn khí thế của bạn Ôn Viễn yếu mấy phần, song thấy thái độ bình thản kia của , bạn Ôn Viễn lại giận để đâu cho hết: “Kiểu gì em cũng phải . Em là để học tập, để bồi dưỡng!”

      Ôn Hành Chi nghe vậy cũng đáp lời.

      Ôn Viễn biết lý do này chẳng mấy thuyết phục, người trước mắt này sớm nhìn thấu rồi, hơn nữa còn túc trí đa mưu, nhíu mày cái là biết nghĩ gì. Thế là bèn theo ý luôn: “Em chơi đấy, sao nào? Nhân dịp này em tranh thủ nghỉ ngơi đấy.”

      “Thôi .” bưng đĩa ra cho , hề khách khí mà cười nhạo , “Có lần nào du lịch về mà em than mệt ?”

      Ôn Viễn bĩu môi nhận lấy đĩa, cúi đầu nghĩ ngợi lúc rồi ai oán : “ toàn mượn cớ hoang đường thôi, em có phải đâu, em làm gì có sức hút lớn như thế, trêu ong gọi bướm đâu mà phải lo.”

      Đây ràng là cố tình hiểu sai ý , nhưng nghe xong Ôn Hành Chi cũng phản bác, liếc thoáng rồi về phòng ngủ thay quần áo.

      Ôn Viễn nhìn chằm chằm vào lưng , gắp miếng sủi cảo tôm nhét vào miệng, nghiến răng nghiến lợi mà nhai, sau đó hét về phía phòng ngủ: “Kiểu gì em cũng cho bằng được.”

      Tối hôm ấy, đề tài này cứ thế được gác lại.

      Ôn Viễn vừa ngồi trong phòng khách thu xếp hành lý, vừa dùng khóe mắt liếc trộm Ôn Hành Chi. ngồi sofa xem thời , mày hơi nhíu, vẻ mặt khá nghiêm túc hề để ý đến .

      Ôn Viễn khỏi nghĩ, chẳng lẽ thái độ kiên định của đánh động được ? Trước đây khi gặp những chuyện muốn làm mà cho phép, cũng từng kháng nghị, nhưng sao hiệu quả thế này nhỉ?

      Nghĩ vậy Ôn Viễn hơi rùng mình.

      Quả nhiên.

      Tối hôm ấy bạn Ôn Viễn phải trả giá thê thảm vì thái độ “càn quấy” của mình. Sáng hôm sau thầm rời giường, chân xỏ vào dép khỏi run run, loạng choạng suýt nữa lại ngã vào trong ngực của ai đó.

      cứ thế vào phòng tắm rửa mặt, dám bật đèn xem bộ dạng thê thảm của mình, đành sửa soạn qua loa chút, sau đó kéo vali hành lý mở cửa ra khỏi nhà.

      Trước khi trộm liếc vào phía phòng ngủ, giường trống , phòng vệ sinh trong phòng ngủ sáng đèn.

      Ôn Viễn dám chần chừ nữa vội vàng chạy xuống tầng, gọi taxi thẳng về phía ga tàu hỏa.

      Tất cả mọi người tham gia đợt bồi dưỡng đều tập hợp ở ga tàu hỏa.

      Vì đêm qua quá mệt mỏi nên vừa lên tàu là Ôn Viễn ngủ ngay, tới khi tỉnh lại bỗng phát đồng nghiệp Tiểu Bạch ngồi bên nhìn đầy ám muội.

      Ôn Viễn hơi rùng mình rồi hỏi: “Sao, sao thế?”

      Tiểu Bạch cười vẻ thần bí, mà thực ra trông rất đáng khinh, chỉ chỉ vào cổ . Ôn Viễn cúi đầu nhìn theo bản năng, sau đó mặt thoắt đỏ.

      vờ vịt dựng cổ áo lên che, ngồi thẳng lên rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng phớt lờ ánh mắt hiếu kỳ của Tiểu Bạch.

      Đến tối họ mới tới trung tâm bồi dưỡng đảo, có vài người hào hứng rủ nhau dạo, còn Ôn Viễn chẳng còn sức lực đâu mà chơi bời nữa, vừa vào phòng khách sạn là ngã lăn lên giường.

      Ăn tối xong uống ít thuốc cảm, giờ là lúc thuốc phát huy tác dụng, buồn ngủ tới mức mí mắt gần như dính vào nhau. Ôn Viễn lờ đờ nằm gối, vừa tán gẫu câu được câu chăng với Tiểu Bạch vừa xem nhật ký điện thoại.

      Tin nhắn chưa đọc: 0

      Cuộc gọi chưa nhận: 0

      Ôn Viễn khỏi bĩu môi, thầm oán ai đó lại thầm quyết định: gọi điện cho nữa, chỉ gửi tin nhắn báo bình an thôi, hơi nữa nội dung còn cực kỳ đơn giản, chỉ vài chữ --- tới nơi, đừng nhớ em.

      Gửi tin nhắn xong vùi đầu vào trong chăn, khoảng mười phút sau điện thoại đổ chuông. hau háu nhìn tên người gọi tới màn hình điện thoại chừng mười giây, sau đó mắt hơi đảo cái, ấn nút nghe.

      Phải cho hết đường oai phong.

      Ôn Viễn hí hửng nghĩ thầm.

      Đúng như Ôn Hành Chi từng , thời tiết thành phố cũng chẳng sáng sủa gì. Nhất là hòn đảo ven biển này, mấy hôm nay trời vẫn đổ mưa, còn lạnh hơn cả thành phố T. Mãi mới có ngày mưa, Ôn Viễn và Tiểu Bạch cùng ra ngoài dạo vòng, cuối cùng lại mắc mưa giữa đường.

      Người tính bằng trời tính, bệnh cảm của bạn Ôn Viễn lại nặng thêm. Ngạt mũi, sốt , còn ho khan.

      “Ôn Viễn, có sao ?”

      Nửa đêm, bạn cùng phòng Tiểu Bạch bị tiếng ho khan của đánh thức, lo lắng hỏi . Ôn Viễn khoát khoát tay, rời giường uống cốc nước rồi lại mau chóng chui vào trong chăn.

      Có lẽ là sợ lây bệnh cảm cho bạn, hôm sau trời vừa sáng Ôn Viễn với Tiểu Bạch: “Hay là tớ chuyển sang phòng khác.”

      “Tại sao?” Tiểu Bạch tròn mắt nhìn .

      Ôn Viễn cào tóc, : “Tớ sợ cậu ở với tớ lâu, bị lây bệnh.”

      Mấy hôm nay Tiểu Bạch rất quan tâm , Ôn Viễn cũng thấy ngại ngùng.

      Nghe được nguyên nhân, Tiểu Bạch thở phào: “ sao, tớ khỏe lắm, phải lo đâu.”

      “Thế tốt quá.”

      Ôn Viễn ngượng ngùng cười, nhắc lại chuyện chuyển phòng nữa.

      Vì ốm nên Ôn Viễn rất ít khi tham gia hoạt động vui chơi tập thể, có vẻ đúng là tới đây để bồi dưỡng .

      Nghĩ tới đây, Ôn Viễn chán nản lấy gối che đầu, chẳng bao lâu sau lại nhịn được thò đầu ra, ủ rũ nghịch điện thoại.

      Mấy hôm trước khi mới tới đảo, mỗi ngày Ôn Hành Chi đều gọi cuộc, nhưng bị bạn Ôn Viễn bỏ qua hết.

      Cũng phải do dự, song bạn Ôn Viễn thực bị áp bức quá lâu rồi, mãi mới có cơ hội nên đương nhiên phải cố gắng nắm bắt.

      Tuy rằng giờ nhìn lại đúng là hơi quá đà, bởi vì ai đó gọi điện cho suốt ba ngày nay rồi.

      Ôn Viễn nhìn di động, khỏi bĩu môi.

      Lại nhìn chằm chằm vào di động lúc, Ôn Viễn ủ rũ đặt nó sang bên. Bây giờ thể gọi điện cho được, mười giờ sáng – đúng là thời gian mà bận rộn nhất.

      Song dường như ông trời nghe được tiếng lòng của , vừa nghĩ đến di động cũng đổ chuông.

      Ôn Viễn nhìn chằm chằm vào màn hình lúc rồi ấn nút nhận điện, như thể sợ đối phương ngắt máy.

      “Alo…”

      “Chịu nghe điện thoại của rồi à?” cố dịu giọng, nghe còn hơi khàn, giống như trách móc, mà còn có chút gì đó cưng chiều.

      Ôn Viễn co chân ngồi giường, cằm chống lên đầu gối, ủ rũ đáp tiếng.

      Giọng mũi còn khá nặng, Ôn Hành Chi khẽ nhíu mày: “Vẫn ốm à?”

      “Em lại mắc mưa.” Giọng hơi kéo dài nghe như làm nũng, “Thế nên lại ốm nặng hơn rồi.”

      Phía bên kia nghe vậy im lặng lúc, cuối cùng ngắt điện thoại.

      Ôn Viễn tròn mắt, nghe tiếng tút tút với vẻ thể tin nổi.

      Ngắt, máy?

      Ôn Viễn chớp mắt mấy cái rồi đóng di động.

      Thế mà còn chờ mong phản ứng của ! Đúng là thể trông mong được gì ở !

      Ôn Viễn giận dữ trùm chăn lên đầu.

      Ngủ giấc mạch đến trưa.

      Ôn Viễn mơ màng mở mắt ra, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa từng hồi từng hồi, bèn ngồi bật dậy.

      Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục còn Ôn Viễn cũng hoàn toàn tỉnh táo, vừa bước cách thận trọng vừa hỏi: “Ai đấy ạ?”

      vừa liên tiếng tiếng gõ cửa liền ngừng lại, hai bên đều im lặng, khi tim đập thình thịch giọng trầm ấm bỗng vang lên từ bên ngoài: “Viễn Viễn, đây.”

      Ôn Viễn do dự mở cửa, nhìn Ôn Hành Chi lạnh nhạt đứng ở cửa mà thể tin nổi.

      Còn Ôn Hành Chi chỉ thoáng nhìn khuôn mặt tái nhợt của , mìm cười đầy bất đắc dĩ, thấy tròn mắt ngạc nhiên, ung dung đẩy cửa vào. Vừa đóng cửa phòng, còn chưa kịp đặt hành lý xuống nhóc nào đó vừa tỉnh táo lại nhào vào người , vùi đầu vào ngực mà nghẹn ngào nức nở.

      Ôn Hành Chi khẽ nhíu mày, cứ thế ôm lấy .

      Ôn Viễn vẫn tưởng rằng là người thâm hiểm, có lẽ vì suốt ngày bị bắt nạt, nên bạn Ôn Viễn quên mất mặt khác của chú út Ôn – cũng là người đàn ông trong nóng ngoài lạnh.

      Được mớm cơm với thuốc xong, bạn Ôn Viễn hạnh phúc ngủ đến tám giờ tối mới tỉnh lại. ngẩn người giường lúc, nhớ lại mọi chuyện khi nãy, khẽ mỉm cười rồi xỏ dép xuống giường.

      Ôn Hành Chi ngồi sofa ở phòng bên ngoài, nhíu mày chăm chú nhìn vào laptop đặt lên đùi, nghe thấy tiếng mở cửa, liếc nhìn rồi lại cúi đầu nhìn màn hình laptop.

      Ôn Viễn thoáng chột dạ.

      mái tóc hơi rối của mình đến ngồi xuống bên cạnh , thấy vẫn để ý đến mình bèn quay hẳn người ra, nhìn chăm chằm vào .

      Có lẽ bị cái nhìn chăm chú của làm mất tập trung, cuối cùng Ôn Hành Chi cũng lên tiếng: “Đằng kia có cốc sữa vừa ấm, ra uống .”

      muốn uống.”

      cúi đầu lầm bầm liếc màn hình laptop của , khỏi oán trách: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, những lúc thế này mà cũng quên kiếm tiền.”

      Ôn Hành Chi nghe vậy chỉ nhíu mày, để ý đến .

      Ôn Viễn nghiêng đầu nhìn lúc, hỏi: “ gọi điện cho em suốt ba ngày trời, chẳng lẽ lo lắng cho em sao?”

      “Lo gì chứ? Em vẫn còn sức ngắt máy của cơ mà.” Vừa mắng vừa ấn nút Enter, cuộc giao dịch lớn cứ thế hoàn thành.

      “Nhưng giờ em xảy ra chuyện rồi mà? Em ốm đây này!” Ôn Viễn giận dỗi giẫm lên chân .

      “Chẳng phải tới rồi sao?”

      mau chóng bắt được cổ chân , lại dời tay nắm chặt bàn chân của kéo ngồi vào lòng mình. Ban đầu Ôn Viễn còn giãy dụa, nhưng dưới ánh mắt lạnh nhạt của , lại ngồi yên.

      Có lẽ là thuốc có tác dụng, sắc mặt xanh xao như buổi sáng nữa mà hơi ửng hồng, tóc dường như bao giờ dài ra, vẫn độ dài của kiểu tóc nấm thời trung học, buông xõa quanh cổ. Cả cân nặng của nữa, nuôi đến tận giờ mà chỉ mập lên hai cân rưỡi so với thời học.

      dùng ngón tay xoa lên dấu vết mà đè lên khi ngủ, má dần đỏ lên, mày cũng giãn ra.

      Ôn Viễn nhìn giọng hỏi: “Sao hôm nay lại gọi điện cho em?”

      Với những vấn đề thiếu muối như thế này, hầu như Ôn Hành Chi luôn phớt lờ.

      Ôn Viễn nhìn lại hỏi tiếp: “Vậy nếu em bị ốm cũng đến đúng ?”

      Lúc này nếu trả lời bạn Ôn Viễn thèm hỏi nữa.

      “Có đến chứ.” Ôn Hành Chi , nhưng khi bạn Ôn Viễn còn chưa kịp vui mừng buông thêm câu: “Mấy hôm nữa có hội nghị đa phương tổ chức ở thành phố A.”

      Bạn Ôn Viễn nổi giận: “Kiểu hội nghị này để trợ lý thay tham gia là được mà?”

      Dứt lời cũng hiểu ra, cúi đầu chôn mặt vào vai .

      Ôn Hành Chi cúi đầu nhìn , cuối cùng khi chịu nổi cái nhìn chăm chú của , bắt đầu an phận, liền giữ lấy cằm rồi hôn lên môi .

      Vì còn ốm nên Ôn Viễn khẽ kháng cự hành vi tiếp xúc thân mật này, có điều quên mất rằng, chỉ những lúc thế này mới giống người hơn mười tuổi. ngả người về phía trước, hòa hợp với tư thế của . tay giữ cằm , tay giữ lấy vòng eo nhắn của cho đường lui.

      Môi hơi khô vì bị sốt, vậy nên cũng vội vã mà dần dần để buông lỏng, tiếp nhận .

      Ôn Viễn vốn chẳng có sức chống cự, lại được kiên nhẫn dẫn dắt nên liền mau chóng đầu hàng. Hai tay khoác lên vai , cảm nhận từng đợt sóng triều mà mang đến, cuối cùng khỏi kêu thành tiếng: “Chú…”

      Từ khi kết hôn chưa bao giờ gọi như vậy, Ôn Viễn có thể cảm nhận được thoáng ngừng lại, ý nghĩa của cách gọi ấy vào thời khắc này có vẻ khá mờ ám.

      Ôn Hành Chi bất chợt khựng lại, tay đỡ lấy gáy bắt đầu hôn xuống phía dưới, tay cởi cúc áo của để lộ làn da trắng như tuyết.

      vừa hôn lên, Ôn Viễn khỏi run rẩy, khi định đẩy ra

      Có tiếng lạch cạch truyền tới từ cửa.

      Thôi xong.

      Đây là suy nghĩ đều tiên của khi nghe thấy thanh này.

      hoảng hốt nhìn về phía cửa thấy đồng nghiệp Tiểu Bạch tròn mắt đứng ở đó, nhìn hai người trong phòng biết nên làm sao cho phải.

      Còn Ôn Hành Chi vô cùng bình tĩnh, liếc nhìn Tiểu Bạch, cài lại cúc áo vừa cởi ra của Ôn Viễn rồi tiện tay vuốt lại mái tóc rối của .

      làm xong tất cả những hành động này Tiểu Bạch ở cửa cũng hồi hồn, nàng ôm mặt, vừa kêu lên “Tôi thấy gì cả” vừa quay đầu chạy trối chết.

      Nghe tiếng kêu của nàng, Ôn Viễn xấu hổ tới còn gì xấu hổ hơn.

      Cái cảm giác “Bị bắt gian” này là thế nào hả trời…

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Ngoại truyện 4
      Tiểu Nha Nha của nhà họ Ôn
      Ôn Tiểu Nha – là cháu đặc biệt nhất của cán bộ về hưu thuộc bộ tổng tham mưu – lão tướng quân Ôn Khác, cũng là người tuổi nhất trong lứa cháu chắt của nhà họ Ôn. Kết hôn được hai năm Ôn Viễn mới mang thai sinh ra Ôn Tiểu Nha, thế nhưng cha bé Ôn tiên sinh vẫn cảm thấy thế là hơi sớm.

      Trong hai năm ấy, tuy bề ngoài ông cụ Ôn hề tỏ ra nóng ruột, nhưng mỗi lần gặp Ôn Hành Chi, thấy vẫn thản nhiên hưởng thụ hạnh phúc của thế giới hai người ông cụ giận lắm, song cũng dám giục, vì ông hiểu quá cái tính phản nghịch của , càng giục càng làm. Ngoài ông cụ, Ôn Viễn cũng sốt ruột kém, hẳn là vì thích trẻ con mà chủ yếu vì Ôn tiên sinh hơn ba mươi, nên có con được rồi.

      Có điều mình nóng ruột chắc chắn cũng chẳng giải quyết vấn đề gì, ai đó luôn thông minh hơn cả trăm lần, thế nên dù sinh hoạt vợ chồng sau khi kết hôn rất đỗi hài hòa, cũng thể trúng thưởng bất ngờ. Ôn Viễn cũng đành thuận theo ý , tới gần tết năm ngoái, Ôn Viễn thấy trong người khó chịu bèn tới bệnh viện khám thử, ngờ lại được thông báo mình có thai năm tuần.

      Trước niềm vui bất ngờ mà ông trời ban tặng này – cũng chính là bé Ôn Tiểu Nha, ông cụ Ôn vui vẻ vô cùng. Vào ngày Ôn Viễn sinh, tuy sinh mổ, mà còn do vị bác sĩ giàu kinh nghiệm nhất, nổi tiếng nhất bệnh viện đích thân mổ chính, ông cụ Ôn vẫn yên tâm, sớm tới chờ ngoài phòng phẫu thuật cùng Ôn Hành Chi. Lần này hai người coi như đứng chung mặt trận, từ ngoài nhìn vào, mặt hai người ngồi cạnh nhau này hiển vẻ căng thẳng hề giống nhau, với hai người này mà tâm trạng này đúng là rất hiếm gặp. Có thể giày vò được hai vị ấy từ khi chưa ra đời, chắc chắn bạn Ôn Tiểu Nha là nhân vật tầm thường rồi.

      Hôm ấy là cuối tháng mười hai, là ngày lạnh nhất ở thành phố T.

      Ôn Hành Chi tan việc thong thả về nhà, giờ gia đình ở trong căn hộ đường Dịch Thủy, vì điều kiện sinh hoạt ở đây tốt hơn vùng ngoại thành nên từ khi có con họ bắt đầu chuyển hẳn tới ở nơi này.

      Giờ tan tầm vào thứ sáu tắc đường là chuyện thường tình, thấy con đường gần nhất tắc cứng, Ôn Hành Chi bật xi nhan vòng vào đường để về nhà. đường qua nhà hàng gà rán truyền thống nổi tiếng nọ, Ôn tiên sinh còn hào hứng xếp hàng mua món gà rán mà Ôn Viễn và bạn Ôn Tiểu Nha đều thích ăn.

      thể bé Nha Nha này có rất nhiều mặt giống mẹ. So sánh ảnh của Ôn Viễn và Nha Nha khi cùng tuổi, nhận ra Nha Nha trông rất giống Ôn Viễn hồi bé, bởi vậy Ôn Viễn thấy tự hào vô cùng, còn buộc tóc cho bạn giống hệt ngày bé. cắt mái tóc tơ mềm mại của bé đến ngang tai, lại sửa tóc mái, thoạt nhìn y như cây nấm , làn da bé cũng trắng như da , mềm mại búng ra sữa. Ngắm cả người Ôn Tiểu Nha điểm giống Ôn Hành Chi nhất chính là đôi mắt, song đồng tử đen như mực thâm sâu như mắt mà long lanh lóng lánh rất đẹp. Hơn nữa từ lúc mới sinh ra rất hay cười, cho bé miếng thịt là bé có thể cười tít mắt. Nhắc tới thịt, Ôn Tiểu Nha và Ôn Viễn có cùng thuộc tính, đều thích ăn thịt. Từ khi Ôn Tiểu Nha ăn được thịt xay, trong cơm của bé luôn phải có thịt.

      Ôn Hành Chi về đến nhà liền đổi giày rồi thẳng vào bếp, dì Thành ở trong bận rộn nấu bữa tối, thấy về vội giục thay quần áo rồi ra ăn cơm. Từ khi Ôn Viễn sinh con, năm có đến quá nửa thời gian dì Thành sống ở thành phố T, dù sao thuê người ngoài cũng chăm sóc tốt bằng người trong nhà. Ôn Hành Chi thưa tiếng nhưng vẫn quay người vào phòng ăn.

      Trong phòng ăn Ôn Viễn cho bạn Tiểu Nha ăn cơm, trước mặt có cái bát , bên trong là thịt bò mà dì Thành cất công ninh trong thời gian dài, vừa mềm vừa ngon. Bạn Tiểu Nha ngồi ở bàn ăn, mở to mắt nhìn chằm chằm vào miếng thịt bò mà mẹ gắp lên, ngoan ngoãn mở miệng, ăn tới mồm mép đầy dầu mỡ.

      Ôn Viễn bận rộn cho con ăn cơm nên nghe thấy tiếng bước chân của , buông bát đũa xuống, xoa xoa bụng của bạn Tiểu Nha, : “Ăn vậy thôi, ăn nhiều tiêu hóa được, bị đau bụng đó”.

      và bạn đối diện với nhau, như thể trưng cầu ý kiến của bé, bạn bèn rên tiếng, tỏ vẻ đồng ý, mắt cũng cười tít lại. Ôn Viễn định khen Tiểu Nha chỉ vào cái bát con: “Thịt thịt”.

      Xem ra chẳng hiểu gì, Ôn Viễn dở khóc dở cười lúc, nhìn đôi mắt long lanh của con , lại gắp miếng bón cho bé, thế là bạn cười tít mắt, Ôn Viễn cũng khỏi xoa xoa cái bụng của bé, “Mèo ham ăn, Ôn Tiểu Nha nhà mình là mèo ham ăn”.

      Người bạn cũng cảm thấy xấu hổ bèn ngại ngùng vùi mặt vào ngực mẹ, khi vừa ngẩng đầu nhìn thấy cha liền kêu lên: “Cha!”

      Bấy giờ Ôn Viễn mới nhìn thấy Ôn tiên sinh về trễ, gần cuối năm Ôn Hành Chi bận rộn vô cùng. Mấy hôm trước toàn về lúc ngủ rồi, hôm nay có thể thấy vào giờ này, Ôn Viễn ngạc nhiên thôi. thoáng nhìn , xị mặt gì, còn Ôn Tiểu Nha ôm cổ mẹ, cười ngây ngô với cha.

      Ôn Hành Chi bước tới trước mặt hai mẹ con, nheo mắt nhéo nhéo mặt con rồi với Ôn Viễn: “ mua gà chiên về đấy, em với dì Thành ăn trước , để trông Tiểu Nha”.

      “Ai mượn trông, có bao giờ thấy hăng hái như thế này đâu”.

      Bạn Tiểu Nha nhoẻn miệng cười, bĩu môi như muốn cha bế. Ôn Hành Chi nheo mắt nhìn cái miệng đầy dầu của bé, vừa nhìn vẻ mặt đắc ý của mẹ bé là hiểu ngay, mỉm cười phát vào mông ai đó rồi nhân lúc kêu đau ôm lấy bạn Tiểu Nha. Trước cái miệng chu lên của Ôn Tiểu Nha, Ôn tiên sinh cực kỳ bình thản để bé coi mặt thành giấy ăn.

      Ngoại truyện 5
      Niêm phong bằng nụ hôn
      (Sealed With A Kiss)

      Cuối thu.

      Sau những cơn mưa phùn liên miên dứt, cuối cùng bầu trời cũng quang mây lặng gió. Buổi chiều ánh nắng quá gay gắt, khí vơi chút hiu quạnh, lại nhiều thêm mấy phần ấm áp đoàn viên.

      Ăn xong bữa trưa ở nhà ăn phía dưới, Ôn Hành Chi vừa trở lại văn phòng nhận được cuộc điện thoại. Sau đó trầm tư trong giây lát rồi đứng dậy xuống tầng, lấy xe ra khỏi bãi đỗ mau chóng lái tới Bệnh viện nhi đồng ở gần nhà nhất. Sau khi đậu xe, bước vội vào sảnh lớn Bệnh viện.

      Bệnh viện luôn đông người qua lại, Ôn Hành Chi bước qua dòng người, vừa tới cửa phòng truyền dịch nghe thấy tiếng khóc lanh lảnh truyền ra từ bên trong, nhíu mày đẩy cửa bước vào.

      Bấy giờ trong phòng có nhiều người, trừ bác sĩ và người mẹ ôm con truyền dịch, cũng chỉ có hai mẹ con Ôn Viễn và Ôn Tiểu Nha. Khi bước vào bác sĩ và Ôn Viễn đều quay lưng về phía , chỉ có con Ôn Tiểu Nha khóc thút thít giường là nhìn thấy , khuôn mặt nhắn đỏ bừng, vươn tay về phía , tội nghiệp gọi: “Cha ơi! Cha ơi!”

      Ôn Hành Chi vội bước tới ôm con lên, cau mày hỏi có chuyện gì, mới nhìn thấy khóe mắt Ôn Viễn cũng ửng đỏ. Cuối cùng, vẫn là vị bác sĩ hiền hậu kia mỉm cười kể lại cho : “Khi nãy lấy ven truyền dịch cho bé ấy, giờ đau nên mới khóc vậy đó”.

      Mấy hôm trước Ôn Tiểu Nha bị sốt từng cơn, tới bệnh viện khám bác sĩ là lượng bạch cầu trong máu hơi cao, sức đề kháng kém, phải truyền dịch mới được. Nhưng bạn Ôn Tiểu Nha sợ đau, kiên quyết chịu, Ôn Viễn dỗ dành mãi mới để ý tá lấy ven. Bạn chưa hiểu chuyện, quay mặt vào tường khóc đến tận bây giờ, Ôn Viễn xót con lại thấy bé khóc đến mức ấy, thế là cũng khóc theo.

      Ôn Hành Chi bật cười, lau nước mắt nhòe nhoẹt khuôn mặt con , lại vuốt vuốt bàn tay xinh của bé, dỗ dành lúc lâu bé mới ngừng khóc. Thấy vậy bèn nhờ y tá tới, để họ lấy ven truyền dịch cho con . Suốt quá trình bé luôn mở to mắt nhìn cha, chỉ khi kim truyền dịch đâm vào mạch máu, bé mới mếu máo như muốn khóc, kết quả là Ôn Hành Chi hôn lên má cái khiến nước mắt của thể trào ra, tới khi lấy ven truyền dịch xong mọi người đều thở phào nhõm.

      Ôn Viễn vẫn đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn cho tới lúc Ôn Hành Chi vỗ về con , dỗ bé ngủ rồi mới ngồi xuống cạnh . Vừa thấy vết bầm lấy ven cổ tay con , sống mũi lại cay cay.

      Ôn Hành Chi vỗ vỗ đầu , buồn cười : “Nha Nha còn khóc, sao em lại thua cả con thế?”

      Ôn Viễn đáp, chỉ lẳng lặng ngồi ngắm con cho tới khi truyền dịch xong.

      đường về nhà, bạn Nha Nha tỉnh dậy, khuôn mặt hồng hào lên chút nhưng vẫn hơi tiều tụy. Thế là suốt dọc đường, Ôn Hành Chi đều nghe thấy Ôn Viễn dỗ dành để con chú ý tới mình, tuy nhiên bạn Nha Nha vẫn cứ lạnh nhạt với .

      khỏi bật cười, : “Thôi, làm gì có ai dỗ trẻ con như thế”.

      Ôn Viễn uể oải nhìn : “Sao dỗ cái là con bé ngoan liền?”

      Ôn Hành Chi hơi nhíu mày: “Chắc là vì có kinh nghiệm”. Trước đôi mắt mở to của , cười như có như , “Hai mươi mấy năm trước, còn từng dỗ bé khó chiều hơn cả Nha Nha”.

      Ôn Viễn hiểu ý ngay tức , ngại ngùng quay đầu , vừa vỗ vào người con vừa : “ đừng lừa em, lúc đó vốn ở nhà”.

      lừa em làm gì?” Ôn Hành Chi bật đèn xi nhan lái xe vào con đường ngược với đường về nhà, “Khi em vừa tới nhà họ Ôn, chỉ có và dì là quan tâm tới em thôi”.

      Lúc ấy chị dâu Kiều Vũ Phân – người luôn hiền hòa ưu nhã làm loạn suốt ba ngày ba đêm, giọng khàn tới gần như ngất , vì chuyện nhận nuôi Ôn Viễn mà nhà họ Ôn rối tung rối mù. Khi đó Ôn Hành Chi nghỉ hè ở nhà, di động đổ chuông thế nào cũng chẳng quan tâm, nhưng bé con vừa được ôm về này lại khóc tới phát phiền, đành giúp dì Đường, khi ấy dưỡng bệnh trong nhà chăm sóc bé.

      Ôn Viễn thấy khó mà tin nổi: “Nếu em phiền phức đến thế sao còn kiên nhẫn mà chăm sóc em?”

      Ôn Hành Chi mỉm cười: “Có lẽ đúng như lời dì từng , dì ấy rằng...” ngừng lại đoạn, cố ý liếc cái rồi mới ung dung : “Dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của em trông rất đáng ”.

      Mặt Ôn Viễn thoắt đỏ, vội ôm bạn Nha Nha vào giữa hai người, ngăn lại tầm mắt của .

      bao lâu sau xe dừng ở bãi đỗ xe , Ôn Hành Chi bế con xuống xe trước, Ôn Viễn lấy đồ đạc ra rồi xuống xe, vừa thấy sửng sốt: “Sao lại lái xe đến cổng công viên?”

      Ôn Hành Chi dịu dàng đội mũ áo cho bạn Nha Nha, sau đó : “Hồi bé, khi em ốm thích nhất là được dẫn tới công viên chơi trò chơi, biết nhóc này có giống em ?”

      Ôn Viễn nhìn theo bóng lưng , khỏi mỉm cười.

      Đúng như Ôn Hành Chi dự đoán, bạn Nha Nha rất thích chơi trò chơi ở công viên.

      Ban đầu còn buồn nhúc nhích, chẳng bao lâu sau cần Ôn Hành Chi bế nữa, vươn tay định trèo lên cầu trượt. Ôn Hành Chi dùng ưu thế chiều cao, nâng tay đặt Nha Nha vào lối vào cầu trượt. Ôn Viễn ngồi xổm ở đường trượt ra, thấy Nha Nha lao về phía mình, vội lấy áo khoác mà Ôn Hành Chi cởi ra đưa , bao bọc lấy bé, hai mẹ con cùng cười vui vẻ.

      “Cha ơi! Cầu trượt!”

      Bạn duỗi tay về phía cha muốn chơi thêm lần nữa, thế là bèn ôm lấy con , chơi hết lần này tới lần khác, cho tới khi trán lấm tấm mồ hôi. Bạn hớn hở vui mừng, còn muốn chơi trò khác, Ôn Viễn bèn dẫn bé, cùng với hai mẹ con khác chơi hết các trò mà bé con có thể chơi trong công viên.

      vẫn luôn theo hai người, nhìn hai bóng dáng lớn , khóe môi thoáng nét cười, như thể vừa trở lại hơn hai mươi năm trước, dẫn Ôn Viễn mới ba, bốn tuổi tới công viên thành phố B chơi, chỉ để có thể vui cười trong lúc ốm bệnh. Khi ấy có lẽ cảm thấy việc này rất vô vị, nhưng giờ nhớ lại, lại nghĩ, có hồi ức như thế cũng là chuyện tốt. Ít nhất cũng chứng tỏ rằng trước khi du học nước ngoài, vẫn luôn thương Ôn Viễn, cho dù làm vậy là vì dì Đường ủy thác.

      “Ôn Hành Chi!”

      Tiếng gọi cách đây xa khiến hồi hồn, thấy Ôn Viễn dẫn Ôn Tiểu Nha về phía , đôi chân ngắn cũn của con cố bước nhanh khiến Ôn Hành Chi bật cười, thong thả bước về phía trước, đưa bình sữa còn ấm trong tay ra. Ôn Viễn cầm lấy, ngồi xuống cho Nha Nha uống sữa.

      bạn vui đùa tới mức người đầm đìa mồ hôi, lúc này cũng thấy khát, hai tay be bé ôm bình sữa, tu liền lúc hết nửa bình. Ôn Viễn vô cùng hài lòng, hôn cái kêu.

      Ôn Hành Chi cúi người lau mồ hôi trán Nha Nha, với Ôn Viễn: “Sao lại thấy, em còn chơi vui hơn cả Nha Nha thế nhỉ?”

      được à?” ngẩng đầu ôm Nha Nha, hai khuôn mặt kề bên nhau vô cùng đáng . Đúng lúc ấy Nha Nha cũng cười ngây ngô theo , miệng sắp ngoác tới tận mang tai.

      mỉm cười cốc trán hai mẹ con, lớn kia cũng thèm để ý, uống nước xong liền tới chỗ bập bênh để chơi, ngồi xuống chơi còn quên quay đầu vẫy tay với Ôn Hành Chi thong dong về phía họ. Ôn Hành Chi đứng gần đó, nhìn vợ và con , cảm nhận bình yên từ tận đáy lòng.

      Chơi tới gần sẩm tối, bạn Nha Nha mới bất đắc dĩ theo cha mẹ về nhà, khi ăn cơm còn mệt mỏi ủ ê như mấy hôm trước, ăn xong bát cháo thịt xay rồi lại chơi với Ôn Viễn lúc lâu.

      Ôn Hành Chi ngồi sofa phòng khách để xử lý công việc, đôi lúc ngẩng đầu ngắm nhìn hai mẹ con, thấy Ôn Viễn cầm sách, dịu dàng kể chuyện trước giờ ngủ cho Nha Nha. bé con mở to đôi mắt đen láy, thấy tranh minh họa đẹp chỉ cho Ôn Viễn, biết hai người những gì mà cười phá lên như vậy.

      Chẳng biết bao lâu sau căn phòng dần dần tĩnh lặng, quay đầu nhìn thấy Nha Nha thiếp trong lòng Ôn Viễn, bàn tay nho còn nắm lấy ngón tay Ôn Viễn, ngủ say sưa.

      Ôn Hành Chi day day ấn đường, : “Bế Nha Nha về phòng ngủ thôi, em cũng vất vả suốt ngày rồi, ngủ sớm chút”.

      “Đợi thêm lúc nữa”. Ôn Viễn ôm bé, chầm chậm đong đưa, ánh mắt dịu dàng mà yên ả.

      Ôn Hành Chi lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt , khi định mở lời Ôn Viễn chợt quay đầu hỏi : “Hồi bé em ngủ, trông có giống Nha Nha bây giờ ?”

      Ôn Hành Chi ngập ngừng trong giây lát, hơi nheo mắt, nhàn nhã tựa vào sofa: “Muốn nghe lời ?”

      “Đương nhiên rồi”.

      mỉm cười, ngón tay vô thức xoa lên bờ vai mềm mại của , với giọng trầm ấm: “ bảo rồi, em còn khó chiều hơn cả Nha Nha, dáng ngủ của em hồi bé dễ thương như Nha Nha đâu”.

      Ôn Viễn tin nhưng có chứng cứ nên thể phản bác được, đành giọng hỏi: “Thế xem, hồi bé em có ưu điểm nào?”

      “Em chẳng có ưu điểm nào hết”.

      Ôn Viễn xấu hổ vô cùng, gần như thẹn quá hóa giận “Nếu em chẳng có ưu điểm nào sao khi ấy lại thích em?”

      Ôn Hành Chi càng cười vui hơn: “Có lẽ vì nỡ trao phiền phức lớn như vậy vào tay người khác, nên đành phải đích thân chịu trách nhiệm mà thôi”.

      Ôn Viễn giận dữ, định cắn cái, tìm mãi mà ra nơi để cắn, đành bực bội : “Đêm nay ngủ ở thư phòng ”.

      Dứt lời liền ôm con vào phòng ngủ, thèm nhìn .

      Ôn tiên sinh bị bỏ lại mình sofa cũng tức giận, đôi mắt vẫn thấp thoáng ánh sáng dịu dàng.

      Thực ra Ôn Hành Chi cũng thể hiểu nổi vấn đề này, nhưng nghĩ nghĩ lại vẫn ra đáp án, nên đành thôi. Chuyện tình cảm luôn luôn như vậy, trước khi nhận ra tình tới gần, chắc chắn những cảm xúc tinh tế, kì diệu ấy còn mình ở góc nào đó nơi sâu thẳm tâm hồn, chờ cơ hội nảy mầm sinh sôi, tựa như mùa đông năm ấy, đỉnh Tước Lĩnh.

      Khi đó Ôn Viễn say rượu, biết là vô tình hay cố ý mà hôn thoáng. Giây phút ấy bỗng cảm thấy kì lạ vô cùng, rất lâu sau đó mới biết, cảm xúc đó gọi là rung động.

      Nghĩ tới đây, Ôn Hành Chi cực kỳ hoài niệm cảm xúc ấy, thế là bèn đứng dậy vào phòng ngủ.

      Nha Nha ngủ say giường của bé, Ôn Viễn cũng nhắm mắt, gật gù mà vẫn quên vỗ về thân thể bé của con . Ôn Hành Chi bước , kéo chăn lên cho con , cúi người chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ điềm tĩnh rất đáng của bé, sau đó bế bổng Ôn Viễn lên.

      Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Ôn Viễn giật mình, thấy là mới thở phào nhõm, giọng oán trách: “ làm gì thế?”

      ngủ với ”.

      “Nhưng em ngủ ở thư phòng đâu”.

      “Vậy vào phòng tắm?”

      Ôn Viễn còn định nữa, tiếc là ai đó trước bước, cúi đầu ngăn lại những lời ấy bằng nụ hôn.

      Thế là chẳng còn nghe thấy gì nữa, hết thảy lời muốn đều tan trong nụ hôn ấy, hóa thành những dịu dàng mật ngọt trong giây phút triền miên thân mật. Bình lặng như buổi tối hôm nay, yên tĩnh mà tươi đẹp.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Ngoại truyện 6
      Nghiện Weibo¹
      (1) mạng xã hội lớn ở Trung Quốc.

      Khi dưỡng thai ở nhà, vì nhàm chán nên Ôn Viễn xin tài khoản weibo để theo đuổi trào lưu chơi weibo.

      Nhưng thời kỳ mang thai cần phải kiêng cữ đủ thứ, được động vào máy vi tính nhiều, lâu dần Ôn Viễn cũng quên mất chuyện này, cho tới khi Nha Nha tuổi, hôm lên mạng tìm đồ, vô tình ấn vào trang mạng nào đó, mới nhớ tới tài khoản weibo nọ bị bỏ quên khá lâu rồi.

      Sống với Ôn Hành Chi lâu, phương thức sống khá đơn giản của vài phương diện ít nhiều ảnh hưởng tới Ôn Viễn. Ví dụ như dùng di động, quen có việc là gọi điện luôn, rất ít khi lên QQ, Wechat… và các công cụ truyền tin khác, tài khoản cá nhân ở số trang web lớn cũng ít khi để ý. Theo lời của đồng nghiệp Tiểu Hứa đúng là người sống ở thế kỷ trước.

      Ôn Viễn thấy khá oan ức, còn Ôn tiên sinh lại thấy phương thức sinh hoạt của phu nhân nhà mình rất tốt đẹp. an ủi : Những lúc cần dùng tới nên để sản phẩm điện tử chiếm dụng quá nhiều thời gian sinh hoạt của em, im lặng thoáng rồi lại buông thêm câu, nhất là vào buổi tối.

      giờ nhìn trang weibo mọc cỏ của mình, Ôn Viễn thấy hơi ngứa ngáy. làm con nghiện weibo, song thỉnh thoảng đăng vài trạng thái cũng được đúng ?

      Nghĩ vậy Ôn Viễn tiện tay gõ icon rồi đăng lên, sau đó vào bếp nấu ăn, tới khi lại ngồi trước máy vi tính weibo nhắc có ba bình luận, Ôn Viễn vội mở ra coi, kết quả dở khóc dở cười.

      Xin đừng gọi tôi là Chu Tam Thổ: Bị hack nick?

      Tiểu Hỉ Nhi cố gắng mang thai – ing: Bị hack nick?

      Hứa Đại Nữu quyết chí bỏ rơi bụng đầy mỡ: Bị hack nick?

      Mới năm đăng trạng thái thôi mà, đừng đối xử với như thế chứ. Ôn Viễn bĩu môi, lại đăng trạng thái mới.

      Bé Nấm: bị hack nick, chị chúng bây lại về rồi đây. @Xin đừng gọi tôi là Chu Tam Thổ @Tiểu Hi Nhi cố gắng mang thai – ing @Hứa Đại Nữu quyết chí bỏ rơi bụng đầy mỡ.

      Đăng trạng thái này chưa đầy năm phút, ba người này lại đồng loạt trả lời: Đăng ảnh !

      Vẫn chưa tin sao? Ôn Viễn khóc ra nước mắt.

      Còn chưa nghĩ ra nên đăng ảnh gì, trong phòng ngủ bỗng truyền ra tiếng khóc của bạn Ôn Tiểu Nha, Ôn Viễn vội buông chuột quay về phòng dỗ con . Bạn tỉnh được lúc rồi mà thấy mẹ đâu, thế mới khóc ầm lên.

      Ôn Viễn hôn lên khuôn mặt nhắn của bé, bác giúp việc ra ngoài mua đồ chưa về, thế nên Ôn Viễn mình bế bạn Nha Nha vệ sinh, rồi thay bộ quần áo khô cho bé. Nha Nha ngừng khóc ngay, vươn hai cái tay nho đòi mẹ bế.

      Thấy đôi mắt sáng long lanh của bạn Nha Nha, Ôn Viễn khỏi véo cái mũi bé: “Củ cải !”.

      Bạn vừa ngủ dậy vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, dụi dụi đầu vào vai Ôn Viễn, ôm cổ , gì cũng nghịch ngợm, chỉ mở to đôi mắt đen láy nhìn khắp xung quanh. Ôn Viễn vừa dỗ dành bé, vừa nghĩ nên đăng gì blog.

      kịp tìm ảnh gì cả, cũng may di động còn giữ đoạn video, quay vào lúc khi đưa bạn Nha Nha tới nhà Chu Nghiêu chơi, thế là bèn đăng lên, tiện thể tag ba người kia.

      Vừa up video lên bé trong lòng liền ngọ nguậy yên, cái chân be bé muốn trèo lên . Ôn Viễn ôm lấy bé, quyết định cho bạn Nha Nha ăn chút hoa quả.

      Buổi tối Ôn tiên sinh dự tiệc về vừa qua cửa thấy Ôn Viễn ngồi giường, ôm laptop hào hứng lên mạng. khẽ nhíu mày, đầu tiên ngó con ngủ say chút, sau đó mới bước tới xoa đầu Ôn Viễn: “Muộn rồi, ngủ thôi”.

      “Mười phút nữa , em lên weibo ”.

      Ôn Viễn cũng ngẩng đầu lên, cúi đầu gõ tên tài khoản và mật mã. Ôn tiên sinh nhíu mày, quyết định tắm trước, khi vừa vào phòng tắm còn chưa kịp cởi quần áo nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Ôn Viễn truyền từ ngoài vào, vội ra ngoài xem thấy Ôn Viễn che miệng, nhìn vào laptop với vẻ khó tin.

      Ôn Hành Chi cúi người, nhìn vào laptop, thấy màn hình phát video, lượt share và like đều rất nhiều, trông khá là hot. Chăm chú nhìn mười mấy giây, Ôn tiên sinh lại nhận thấy điểm bất ổn, nhóc con trong video chẳng phải chính là Ôn Tiểu Nha nhà mình sao?

      “Em đăng lên à?” Ôn tiên sinh quả là thông minh hơn người, liếc mắt là đoán ra ngay.

      Ôn Viễn gật đầu, còn thấy hơi khó tin: “Em đăng lên chủ yếu là để cho Nghiêu Nghiêu và Xuân Hỉ xem thôi, ngờ lại có nhiều người share như vậy, chứ coi nè, em chỉ có mười mấy người theo dõi thôi mà”.

      Weibo liên tục báo có tin báo, số người theo dõi và lượt chia sẻ ngừng tăng lên khiến Ôn Viễn ý thức được rằng weibo của nổi tiếng rồi, nguyên nhân nổi tiếng chính là nhờ bạn Ôn Tiểu Nha được người chia sẻ và bình luận nhất trí cho rằng “Dễ thương chết người đền mạng”.

      Hôm ấy ở nhà Chu Nghiêu, lúc ăn bữa trưa, vì bạn Nha Nha vừa vệ sinh nên Ôn Viễn dám để bé ăn thịt bò khó tiêu hóa, bạn tủi thân vô cùng, tội nghiệp nhìn mẹ, làm nũng : “Thịt thịt!”

      Chu Nghiêu đứng bên bèn quay lại đoạn này, sau này Ôn Viễn cũng xem lại liền đăng lên weibo luôn, trong bình luận mọi người đều tỏ vẻ, bé Nấm siêu siêu dễ thương.

      Sau khi biết đầu đuôi câu chuyện, Ôn Hành Chi cười mãi thôi, tiện tay phát vào mông Ôn Viễn cái, rồi Ôn tiên sinh lại thản nhiên vào phòng tắm, sau cơn kinh hoảng Ôn Viễn lại vui vẻ lướt weibo.

      Cái trò này, chơi thôi, chơi là nghiện!

      Quãng thời gian sau, số lần lướt weibo ràng ngày càng tăng lên, Ôn tiên sinh cũng có ý kiến về vấn đề này, nghĩ xem có nên cắt mạng ở nhà hay tối nào đó, đột nhiên Ôn Viễn lên weibo nữa.

      Ôn Hành Chi đúng là khá ngạc nhiên, bỏ cuốn sách tay xuống nhìn về phía Ôn Viễn, vừa tắm xong, khuôn mặt trắng như trứng gà bóc, bàn chân nõn nà vô ý lắc lắc trước mặt , khiến màu mắt càng đậm hơn mấy phần.

      bé này, luôn vô tình quyến rũ người ta mà biết.

      Cố bình tĩnh lại, Ôn Hành Chi hỏi: “Sao chơi nữa?”

      Ôn Viễn vỗ về Nha Nha dỗ nhóc ngủ, nghe hỏi bèn quay ra nhìn , bĩu môi : “Tại cả đấy”.

      ?”

      Chuyện là thế này.

      ngày nọ, Ôn Viễn đăng bức ảnh lên weibo, ảnh chụp Ôn Hành Chi và Nha Nha.

      Hôm ấy trời hơi lạnh, Ôn Hành Chi mặc chiếc áo gió, bạn Nha Nha được ôm vào ngực, yên phận mà ngó ngoáy khắp nơi, làm rơi mũ đội đầu. Thế là Ôn Hành Chi bèn nghiêng đầu đội mũ lại cho bé, Ôn Viễn lại vừa hay chụp được khoảnh khắc này, sau đó đăng lên weibo, chú thích là: Cha dẫn người bạn ăn đồ ăn ngon.

      Vốn là bức ảnh cực kỳ bình thường, nhưng ngờ khi mở weibo ra, lại phát hoảng trước lượt chia sẻ và lượng bình luận.

      Lần này fan hâm mộ đều đồng lòng : Muốn xem ảnh chính diện của cha bé Nấm!

      Sao có thể thế được?

      Ôn Viễn rầu rĩ vô cùng, mấy ngày liền đăng weibo. buổi tối nọ, nhân lúc mọi người đều ngủ, Ôn Viễn lại đăng bài viết trông khá bình thường lên weibo, kết quả là đọc được rất nhiều bình luận phía dưới cầu xem ảnh của Ôn tiên sinh.

      bao giờ đăng ảnh chính diện của Ôn Hành Chi, thế nên sau khi do dự khá lâu, Ôn Viễn bèn xóa hết tất thảy bài viết trong weibo, Bé Nấm lại biến mất lần nữa!

      Ôn Hành Chi nghe xong, im lặng mấy phút rồi bỗng bật cười khe khẽ.

      còn cười được nữa!”

      kề sát vào người , xị mặt tỏ vẻ bất mãn.

      Ôn tiên sinh vuốt ve chân kéo vào lòng mình, Ôn Viễn muốn trốn lại bị giữ chặt.

      chơi nữa cũng tốt”. thầm, đưa tay vuốt ve eo , “Buổi tối cũng đỡ phải tranh giành thời gian với nó”.

      Ôn Viễn đỏ mặt, định đáp lời lại bị nuốt hết vào bụng.

      Sau khi bị “giày vò” phen, Ôn Viễn rốt cuộc nghĩ thông rồi, điều này chứng minh người đàn ông của cực kỳ quyến rũ, tuy rằng phương thức chứng minh chẳng ra làm sao…

      Ngoại truyện 7
      1.

      Trước khi con ra đời, Ôn Hành Chi chưa từng nghĩ tới mình con , tên là Ôn Tiểu Nha.

      Nha Nha sinh ra vào mùa đông, hai mắt nhắm nghiền. Ôn Hành Chi ôm bé vào lòng, cù vào lòng bàn chân bé. Thế nhưng bé chỉ hơi nhếch môi, cũng có phản ứng nào khác. Điều này làm mọi người đứng coi đều bật cười, ai cũng bảo bé này giống cha, từ trầm tĩnh như vậy.

      Ôn Hành Chi nghe thế gì, nhưng ông cụ Ôn ngồi bên khỏi cười híp mắt.

      Nha Nha từ từ lớn lên, những điểm trầm tĩnh trong tính cách của bé bắt đầu lộ ra. Ðiểm thứ nhất, hay khóc nhè.

      Khi đýợc mấy tháng tuổi, cứ tới nửa đêm là bé vô cùng tỉnh táo, nhắm mắt trề môi khóc ầm lên, vung vung tay đòi mẹ.

      Ôn Hành Chi ngủ say, Nha Nha chỉ hơi động đậy là tỉnh ngay, đích thân bế bé lên dỗ dành, trừ những lúc cần uống sữa, còn đâu rất ít khi giao cho người khác. Sau tháng, gầy ít.

      Tới khi Nha Nha tròn tuổi, ban đêm khóc nữa, có thể ngoan ngoãn ngủ mình, trách nhiệm trông Nha Nha được trao cho Ôn Viễn và thím Nguyệt. Cũng vì bận bịu công việc, Ôn Hành Chi ở bên bé nhiều như trước đây. Nhưng những lúc có Ôn Hành Chi ở bên, chỉ cần ngã chút là Nha Nha nhào vào lòng cha xin được an ủi. Cha vỗ vỗ mấy lần là khóc nữa, lại tự bò chơi lung tung khắp nhà.

      Thấy bé theo cha như vậy, mẹ Ôn Viễn cũng phải ghen tị, Ôn Hành Chi bèn lấy lý do này để ra sức an ủi giường.

      Nha Nha cũng phải theo Ôn Viễn, chẳng qua Ôn Viễn thường ở bên bé, lâu dần cũng thành quen. Cuối cùng có lần Ôn Viễn phải ra ngoài để dự đám cưới bạn học, ở nhà hai ngày đêm, bạn Nha Nha mới ý thức được tầm quan trọng của mẹ.

      Vào ban ngày, vì có cha ở bên nên bạn vẫn chơi rất vui vẻ. Đến tối, lúc lau rửa trước khi ngủ, bạn bỗng nhớ đến mẹ. Ôn Hành Chi dỗ thế nào cũng được, bạn Nha Nha nằm trong lòng cha, khóc vô cùng thương tâm.

      Cực chẳng Ôn Hành Chi đành gọi điện cho Ôn Viễn, bảo tìm máy vi tính để chat video với con , Ôn Viễn cũng rất nhớ con , lập tức tìm máy tính.

      Trong thư phòng, Ôn Hành Chi ngồi ghế bành, đặt camera hướng thẳng về phía con ngồi đùi . Bạn chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn màn hình máy vi tính, nghe thấy tiếng mẹ gọi, bé duỗi bàn tay nho mập mạp ra sờ, nhưng chỉ sờ được màn hình lạnh băng.

      bé bèn quay đầu lại nhìn cha, chỉ chỉ vào màn hình, vì chưa biết chuyện nên chỉ có thể kêu hừ hừ, Ôn Hành Chi hiểu ý bé, bé muốn chạm vào mẹ.

      mỉm cười ôm con vào lòng: “ sờ được đâu, Nha Nha chỉ có thể nhìn mẹ thôi”.

      Nha Nha hiểu bập bõm, vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính. Trong lúc Ôn Hành Chi và Ôn Viễn trò chuyện mấy câu, Nha Nha vẫn ngoan ngoãn ngồi yên, khi cha và mẹ chào tạm biệt, bé còn vẫy vẫy bàn tay với mẹ, tuy nhiên khi màn hình tối , thấy được khuôn mặt của mẹ Nha Nha thoáng ngây người rồi khóc òa lên.

      Ôn Hành Chi bật cười ôm con vào lòng, hôn lên khuôn mặt bé: “Được rồi, đừng khóc nữa, mai mẹ con về”. lau nước mắt mặt con .

      Bạn Nha Nha chẳng thèm quan tâm, vừa khóc sụt sịt vừa ngọ nguậy vai cha. Ôn Hành Chi kiên nhẫn dỗ dành lúc, vỗ nhè lên thân thể bé của Nha Nha, bé khóc mệt rồi mới ngủ thiếp .

      2.

      Ba ba, đây là từ đầu tiên mà bạn Nha Nha được.

      Ấy là chiều đầu đông, bạn mặc áo mỏng bò lung tung thảm ở thư phòng, Ôn Hành Chi ngồi gần đó đọc văn kiện, còn Ôn Viễn rót sữa tươi cho bạn Nha Nha trong nhà bếp.

      Ngó qua ngó lại, Ôn Hành Chi cảm thấy có cánh tay nho kéo ống quần . nhìn xuống thấy hai cánh tay của bé con nhà mình vịn vào chân , cố gắng đứng lên. Thấy động tác lắc lắc lư lư của bé, Ôn Hành Chi bèn đưa tay ra nhưng cũng đỡ bé, mà chỉ giữ hờ hờ.

      Cuối cùng bạn Nha Nha cũng đứng thẳng lên được, bé ôm chân cha, cười ngây ngô với , nước miếng cũng tràn cả ra miệng.

      Ôn Hành Chi đưa tay bế bé lên đùi, lấy khăn lau miệng cho bé. Nha Nha mở to mắt nhìn cha, đợi lau xong, bé bỗng thốt lên hai tiếng: “Ba ba!”

      Vô cùng ràng, vô cùng chuẩn xác.

      Ôn Hành Chi ngây ngẩn nhìn con , còn bạn Nha Nha thốt lên xong lại cầm lấy khăn mặt như có gì. Ôn Hành Chi hơi nâng tay lên, quả nhiên bạn hài lòng, hừ hừ mấy tiếng, thấy thực với được, lại nhào lên người cha, cọ cọ mấy lần, kêu: “Ba ba!”

      Bấy giờ Ôn Hành Chi mới tin khi nãy con thực cất tiếng chuyện, bất chợt lòng rối như tơ vò, như thể lần đầu tiên ý thức được rằng bé trong lòng dần lớn lên.

      ôm chặt lấy con , trái tim như sắp tan chảy.

      HẾT

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :