1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thời gian có anh, kí ức thành hoa - Cố Tây Tước

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3
      Phần 4
      Edit: Beyours07

      Bạch Hiểu ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn, cùng ăn mì, sau khi ăn xong, ngẩng đầu nhìn Lý Nhược Phi, "Tôi ăn xong rồi, tôi rửa bát, ngủ trước .”

      "Ngày mai rửa. đánh răng rồi ngủ."

      "A...." Bạch Hiểu bị Lý Nhược Phi khống chế như là người máy, sau khi làm xong những việc theo lệnh, lại nằm giường nhắm mắt lại. biết, trong bóng đêm, Lý Nhược Phi vẫn luôn nhìn .

      Hôm sau, Triệu Mạc Ly ở căn tin bệnh viện gặp Bạch Hiểu vội ăn cơm, nghĩ tới việc là bệnh nhân của Hàn Kính, chính là tâm lý có vấn đề. Phải người đại bây giờ, tâm lý dù ít dù nhiều cũng có chút tật xấu, khác chăng chính là có người nghiêm trọng, có người nghiêm trọng, có người khám bác sĩ để giải quyết, có người tự mình xử lý.

      qua ngồi ở đối diện Bạch Hiểu.

      "Chào, bác sĩ Bạch. Chân chị khôi phục như thế nào rồi?"

      "Ổn lắm rồi, cám ơn, sau này chính là chăm sóc thôi." Mỗi lần Bạch Hiểu nhìn thấy Triệu Mạc Ly đều cảm thấy quá thoải mái phóng khoáng, nhịn được hỏi, "Bác sĩ Triệu, tôi nghe rất thích tìm kiếm mỹ thực?”

      "Chị cứ thẳng tôi là người hay ăn là được rồi."

      Bạch Hiểu nở nụ cười, "Khi ăn đồ ăn ngon tâm tình tốt, có thể giới thiệu cho tôi vài quán được ?”

      "Đương nhiên được chứ, chị đưa số điện thoại cho tôi, tôi gửi cho chị. Thực ra nếu chủ nhật chị rảnh, ta có thể đưa chị .”

      "Hay quá."

      Vì thế hai người cùng lưu số điện thoại của nhau, sau khi ăn xong tán gẫu lát rồi .

      Bạch Hiểu về văn phòng, nhân dịp thời gian nghỉ trưa, lái xe gặp bác sĩ tâm lí.

      Hàn Kính mới vừa ăn cơm xong, để cho thư ký tới thu dọn hộp mang ra ngoài mới ôn hòa hỏi: "Ăn cơm xong rồi hả ?"

      "Ăn rồi. Ngại quá, lại tới lúc này.”

      " sao." Hàn Kính tới bên cạnh bình nước rót cho cốc nước ấm, "Nghiêm trọng phân li hai mặt ở vào liên tục thể chỗ khác, chủ nhân cách ý thức tới thứ nhân cách tồn tại. Chúng ta hôm nay tiến hành thôi miên trị liệu, ta nghĩ muốn thử cho ngươi cùng đối phương trao đổi nhìn xem. cho , các ngươi phải đây đó độc lập nhân cách, lại càng là đối lập. Nếu có thể, hỏi nghĩ muốn cái gì?"

      Bạch Hiểu tỉnh dậy sau khi thôi miên, cảm giác có chút mơ mơ hồ hồ.

      Hàn Kính hỏi: "Có ổn ?"

      cực kỳ mờ mịt, " ấy tên là Bạch Lộ. ấy , ấy muốn chết, để tôi mặc kệ ấy." xong muốn rơi nước mắt, " ấy chết, tôi cũng sống nổi nữa."

      Bạch Hiểu vừa ra phòng làm việc của bác sĩ Hàn, Lý Nhược Phi gọi điện thoại tới.

      " làm gì?"

      "Vừa mới chuyện cùng bác sĩ." Bạch Hiểu chột dạ lời nhưng lại khiến người ta hiểu nhầm.

      "Buổi tối tôi tới đón ."

      "Được."

      Sau đó Lý Nhược Phi cúp điện thoại, những cuộc gọi ngắn gọn hỏi làm gì tương tự như vậy, hôm nay gọi tới ba lần.

      Nghĩ tới mạng có người , có người chốc chốc lại hỏi bạn làm gì? Ý chính là nhớ bạn rồi.

      Nhưng Bạch Hiểu đoán rằng, Nhược Phi hỏi như vậy, đại khái là sợ lại tự sát thôi.

      Trời đất chứng giám, hoàn toàn muốn tự sát, đáng buồn chính là, thân thể mà dùng chung này lại cứ lòng muốn chết.

      Khi Bạch Hiểu xuống lầu, lúc đến ven đường định gọi xe, chiếc xe thể thao đến bên cạnh , cửa kính xe hạ xuống, Lục Phi Nhi chống cánh tay lên cửa sổ nâng mặt nhìn .

      Bạch Hiểu trong lòng , oan gia ngõ hẹp, tới bên cạnh.

      "Làm sao mà trốn, sợ tôi à? phải muốn giết tôi sao?"

      Bạch Hiểu cảm thấy kỳ lại "Ai muốn giết ?"

      "Lời rồi, lại muốn chống chế nhận à? chẳng có nguyên tắc gì cả."

      " mới là
      [​IMG]
      Phương Lăng thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3.5

      Edit: Thoa Xù
      Beta: Thố Lạt, Hoàng Ngọc Tử Băng

      Khoảng mười lăm phút sau, Triệu Mạc Ly và Bạch Hiểu đến lấy ảnh, sau đó rời khỏi tiệm chụp hình.

      Uý Trì ngồi ghế mây, đôi tay hơi run rẩy.

      Bạch Hiểu quan sát Triệu Mạc Ly cả buổi rồi : "Chị có cảm thấy lúc nhiếp ảnh gia đó nhìn chị hơi khác với lúc ta nhìn em , nhìn em giống như quần chúng nhân dân bình thường vậy, nhìn chị lại giống như..... Em ra được, nhưng mà khác nhau lắm."

      "Nhìn chị giống như nhìn cái bánh bao." Gần đây Triệu Mạc Ly ăn uống nhiều hơn nên khuôn mặt hơi tròn trịa.

      Bạch Hiểu bật cười, : "Mạc Ly, chị là thú vị đó." Sau đó nghĩ đến cái gì, có phần hâm mộ , " đương với người có tính cách như chị, nhất định là rất vui vẻ."

      "Chị chưa từng đương, cho nên biết là người ở bên cạnh chị hạnh phúc hay đau buồn đây."

      Bạch Hiểu hơi ngạc nhiên, "Chị chưa từng ? Cho tới bây giờ chị chưa từng đặc biệt thích ai đó sao?"

      " tính đến mấy thần tượng hồi , có." Triệu Mạc Ly vuốt ngực, lại tiếp, "Chắc là có. Cho nên nếu em muốn chị tư vấn về vấn đề tình , chị chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết, xem phim truyền hình để thảo luận tư vấn cho em thôi."

      Bạch Hiểu khẽ cười: " có, chồng em đối xử với em rất tốt."

      Đúng lúc này chiếc xe taxi chạy tới, Bạch Hiểu đưa tay vẫy lại, "Em ngồi xe về, chị cần phải đường vòng để đưa em, hôm nay cám ơn chị mời em ăn cơm."

      " có gì mà, để chị tiễn em."

      Nhưng Bạch Hiểu lên xe, phất tay với Triệu Mạc Ly, " cần cần, thứ hai chúng ta gặp nhau ở bệnh viện."

      Bạch Hiểu vừa , Triệu Mạc Ly định về phía chiếc xe của Hàn Kính cho mượn, tiện thể nhìn thấy chiếc Bentley đậu phía sau xe của mình, còn chưa kịp phản ứng, cửa sổ ghế sau hạ xuống, người đàn ông trung niên ngồi bên trong gọi lại, "Triệu Mạc Ly."

      Vẻ mặt của Triệu Mạc Ly hết sức miễn cưỡng rồi lại bất đắc dĩ, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười nhu thuận, kêu tiếng: "Ba! là ba hả, lúc con đến đây nghĩ sao chiếc xe này giống xe nhà mình quá."

      Triệu Hồng Vệ hừ lạnh : "Cái người vừa thấy xe trong nhà là bỏ chạy như nhìn thấy quỷ đó phải là con hả? Lên xe cho ba."

      Triệu Mạc Ly cân nhắc xong ngoan ngoãn lên xe, "Ba ra ngoài ăn cơm sao?"

      "Vốn là vậy. Bây giờ về nhà."

      "Ba, con muốn trở về, trừ khi ba đồng ý giới thiệu đối tượng cho con nữa, ép con kết hôn -- phẩm vị của hai ba con mình giống nhau."

      "Con biết cái gì? Con biết nhìn người sao? Ba ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm đó."

      "Ba bị cao huyết áp, nên ăn muối ít thôi."

      Triệu Hồng Vệ dạy dỗ: " biết lớn !"

      Vướng phải uy nghiêm của phụ thân đại nhân, Triệu Mạc Ly cũng gì thêm, nhắn tin cho Hàn Kính: "Em bị ba tóm rồi, em phải về nhà, tự đến lấy xe của mình về ." Nhắn thêm địa chỉ rồi gửi .

      Chiếc xe quay đầu, lại chạy ngang tiệm chụp hình, Triệu Mạc Ly vô tình nhìn lại -- nhìn qua cửa sổ xe, nhìn thấy người nọ đứng trong tiệm, nhìn bên ngoài giống như xuất thần. Bên cạnh cây xanh căng tràn sức sống, xanh tươi mơn mởn, nhưng biết tại sao nhìn thấy lại cảm thấy độc.

      Bên kia, Bạch Hiểu về đến nhà, chỉ thấy Lý Nhược Phi ăn mì ăn liền, lại cảm thấy đau lòng, "Sao nấu cơm, hoặc là gọi đồ ăn ở bên ngoài chứ?" Lý Nhược Phi rất coi trọng việc sinh hoạt hàng ngày, ít khi ăn uống tùy tiện.

      " có tâm trạng."

      Bạch Hiểu tự biết là lỗi của mình, ngày cuối tuần lại để ở nhà mình.

      Lý Nhược Phi đẩy tô mì ăn dở sang bên, đột nhiên hỏi: "Còn nhớ lời hứa trong lễ cưới ?"

      Bạch Hiểu đương nhiên nhớ .

      " lặp lại lần nữa, Lý Nhược Phi
      [​IMG]

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :