1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thời gian có anh, kí ức thành hoa - Cố Tây Tước

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      :))))

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2.3

      Edit: Thoa Xù
      Beta: Thố Lạt

      Mấy ngày nay Mạc Ly bận đến mức thần trí hồ đồ, đầu óc choáng váng, tan việc lại nhận được điện thoại của Hàn Kính, bảo lúc về nhà ghé qua siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn, kết quả là lúc tính tiền mới phát ra mình bỏ quên ví tiền ở bệnh viện rồi.

      lúng túng hỏi nhân viên thu ngân: "Có thể thanh toán bằng thẻ ?"

      Nhân viên thu ngân khẽ lắc đầu, "Dạ nhận thanh toán thẻ ạ."

      "Tôi có việc phải gấp mà." Mạc Ly gượng cười , " thế này , phiền giúp tôi thanh toán cái này, tôi lập tức chuyển khoản cho được ?"

      "Ví tiền của tôi để trong phòng nghỉ rồi, có mang theo bên người." bé lực bất tòng tâm.

      Mạc Ly nhìn hai túi đồ mà mình mất cả buổi mới chọn xong, lúc khó khăn, gặp được bóng dáng quen thuộc -- cách đó xa Úy Trì vừa mới qua kệ thức uống, như gặp được cứu tinh, "Này!"

      Uý Trì ngẩng đầu, nhìn thấy , theo bản năng liền cau mày lại.

      Mà Mạc Ly nhanh chóng về phía , ngượng ngùng : "Lần trước chúng ta gặp nhau ở bệnh viện."

      "Ừ."

      Thái độ của đối phương rất lạnh nhạt, nhưng Mạc Ly gặp chuyện khó xử, chỉ bất chấp khó khăn mà : " có thể cho tôi mượn hai trăm đồng ? Tôi..."

      " tiện." Uý Trì xong lập tức ra ngoài, Mạc Ly bị đả kích sững sờ tại chỗ, dường như muốn nán lại lâu với . Dĩ nhiên, cũng có thể là hành vi của giống như lừa gạt, chỉ là tâm lý đề phòng của quá mạnh thôi.

      Mạc Ly lại gặp phải Úy Trì lần nữa, là trong nhà hàng. Lúc đầu cũng phát ra Uý Trì, tập trung dùng bữa tối và trò chuyện với Hàn Kính.

      "Ngày hôm qua em gọi điện thoại cho ba em, vốn là muốn với ông hai ngày nữa về nhà, kết quả là lại tới chuyện kết hôn sinh con, lại là kết thúc trong buồn bực."

      Hàn Kính: "Ba em sợ nghiệp mà ông vất vả gầy dựng có con cháu kế thừa đúng ? cũng có thể hiểu được ông, dù sao em cũng còn nữa."

      Vẻ mặt Mạc Ly như đưa đám, "Em cũng hiểu mà, nhưng em có cách nào thỏa hiệp. Người ông ấy giới thiệu em cũng thử qua lại, chỉ có thể làm bạn bè, làm người được. Ây da, hôn nhân vốn là chuyện thêu hoa gấm, chứ phải là tuyết thượng gia sương(*)."

      (*) Thêu hoa gấm: làm cho vật, việc gì đó đẹp hơn. Tuyết thượng gia sương: rét vì tuyết lại thêm lạnh vì sương, ví với việc hết cái khổ này đến cái khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề.

      Hai người vừa tán gẫu đôi câu, Hàn Kính chợt nhớ đến cái gì đó, lại hỏi: "Con trai của thầy em, tình hình như thế nào rồi?"

      "Chẩn đoán bệnh tình chỉ có thể quá kém, có lẽ duy trì được ba năm nữa. Nhưng cũng chỉ hi vọng thôi." Mạc Ly rầu rĩ , "Cũng may là còn có người ở bên cạnh cậu ấy, nhưng điều may mắn duy nhất, cũng làm cho người ta vô cùng đau xót. Tình tuổi trẻ, nên nặng nề như vậy."

      Lúc này Uý Trì ngồi cách bàn của họ ba bốn mét khẽ cau mày. Thính lực của rất tốt, đoạn đối thoại của bọn họ cũng nghe được rất ràng.

      Người đàn ông đối diện Uý Trì cười : "Uý Trì, tôi , cậu mở tiệm chụp hình là quá mai , suy tính chút, đến công ty của tôi thực kế hoạch lớn , xem như giúp đỡ tôi ."

      Uý Trì: " tiện, Lư Phi, tôi có hứng thú."

      "Kiếm tiền đến hứng thú làm gì chứ."

      "Tôi cũng có hứng thú với tiền bạc."

      Lư Phi thầm : "Sao lúc nào dáng vẻ của cậu cũng giống như nhìn thấu đời vậy."

      Lúc này Triệu Mạc Ly đứng dậy đến phòng vệ sinh chú ý đến bên dây giày bị tuột ra, lúc ngang qua bên cạnh Uý Trì, suýt chút nữa là ngã xuống. tay mắt lanh lẹ bắt được cánh tay của , tránh được chuyện ngoài ý muốn.

      Chờ Mạc Ly đứng vững, lòng vẫn còn sợ hãi thấy là ai cứu , mặt vô ý lộ ra nụ cười, "Lại gặp nhau rồi." Sau đó cám ơn, ngồi xổm xuống thắt lại dây giày. Uý Trì rũ mắt nhìn , quá nhiệt tình, mắt chỉ khẽ động.

      Còn Mạc Ly thắt dây giày xong lập tức rời .

      Lô Phi thấy Uý Trì cúi đầu uống trà, mắt lại nhìn theo
      [​IMG]
      Phương Lăngmelodyevil thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3 phần 1: Tình của chú chim bất tử

      Editor: Tử Sắc Y
      Betaer: Thố Lạt, Thoa Xù

      1

      Bạch Hiểu ngẩng đầu, phòng khám bệnh lớn hơn so với những phòng khác, hôm nay có bệnh nhân đầu tiên thẳng đến trước bàn khám của .

      Bạch Hiểu hỏi: "Giúp người khác đến hỏi bệnh sao?"

      Người đàn ông ngồi vào ghế, tay đặt cuốn sổ khám bệnh ở bàn, " phải."

      Bạch Hiểu lộ vẻ mặt khó xử, giọng : "Ở đây là phụ khoa."

      " phải nghe trung y là bao quát, chuẩn bệnh rồi đưa ra kết quả hay sao?"

      Đồng nghiệp bên cạnh nhìn về chỗ Bạch Hiểu, rồi nhanh chóng chạy lại cúi đầu lật xem tình trạng bệnh, hỏi: "Có chỗ nào thoải mái à?"

      "Cảm mạo, nóng trong người."

      "Vậy viết cho cậu ấy ít thuốc trị cảm mạo và hạ hoả giải nhiệt ."

      Người đàn ông kia còn đưa tay lại, ý bảo chuẩn mạch.

      Bạch Hiểu: ". . . . . ." Thấy bộ dáng ta lớn lên đẹp như vậy, muốn chuẩn cứ chuẩn .

      Trong lòng lớn mật nghĩ như vậy, nhưng mặt vẫn thay đổi, còn chịu chuẩn mạch. Đưa tay chạm phải mạch đập của người đàn ông, mạch đập rất có lực.

      "Cơ thể của tốt lắm."

      Bạch Hiểu xong, rụt tay về, viết đơn thuốc cho , " lấy thuốc , thuốc viết đơn có thể uống bây giờ. Nên uống nhiều nước, chú ý nghỉ ngơi."

      Người đàn ông đứng dậy, trước khi ra ngoài còn hỏi câu: "Có nhớ tôi là ai ?"

      Đầu Bạch Hiểu cúi thấp đến nỗi trán gần như sắp đụng mặt bàn.

      Người đàn ông kia rời khỏi.

      Sau khi tan tầm, Bạch Hiểu chậm ra khỏi cửa lớn bệnh viện, chân trái của còn thương tích chưa khỏi hẳn, nhanh được, muốn đưa tay mở cửa xe, lại bị chiếc xe điện quẹt ngang, ngã ngồi ở dưới đất. Chủ xe quay đầu nhìn thoáng qua, tăng mã lực rồi nhanh chóng lái khỏi. Tuy Bạch Hiểu ngã rất đau, nhưng lại kêu tiếng.

      người có thể nhẫn.

      Có người đến nắm tay , kéo đứng lên.

      Bạch Hiểu nhìn người tới, đỏ mặt, cảm thấy có chút mất mặt. Lần thứ hai trong ngày chạm vào tay .

      Vừa đứng lên buông lỏng tay, câu cảm ơn. Sau đó mở cửa lên xe lái .

      Người đàn ông kia vẫn đứng ở tại chỗ nhìn lái xe khỏi.

      Người bán hàng rong sạp báo ở ven đường : "Đẹp trai, thích người ta cứ theo đuổi , nhìn theo cũng chỉ vô dụng thôi."

      " ấy là vợ của tôi."
      2

      năm trước.

      Bạch Hiểu nhìn người ngủ bên cạnh, ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ ánh lên gương mặt Lý Nhược Phi, nghĩ thầm, cũng thích .

      Hai người thông qua người thân mới quen biết, lúc mới vừa nhìn thấy tay chân còn có chút luống cuống, xém tí nữa làm vỡ tách cà phê. đến đương, thậm chí nghĩ rằng cả đời kết hôn, nhưng bất đắc dĩ là bằng hữu lại luôn có lòng tốt muốn sắp xếp cho , sau khi thấy mình lay chuyển được người bạn thân, cuối cùng cũng đành phá lệ lần.

      Kỳ trước đó hai người biết nhau, bọn họ từng gặp, sai biệt lắm là ba năm trước đây, biết ấy còn có nhớ ——

      Khi đó vào mùa đông, ấy nhảy xuống sông cứu người, đáng tiếc là người đó bị cuốn trôi về trước, còn hô hấp nữa. ít người bộ vây quanh khắp bờ sông, cả người ướt đẫm, vẻ mặt tái nhợt, thực hành cấp cứu cho người đó. đứng nhìn lát trong đám người, rồi mới lên dò xét động mạch cổ của , " ấy chết rồi."

      Đó là câu đầu tiên với .

      Mà ba năm sau, lại với : "Chúng ta kết hôn ."

      Lý Nhược Phi ưu tú nay lại nhát gan thiếu tự tin cầu hôn Bạch Hiểu.

      cảm động đến khóc, thích , hy vọng có gia đình.

      Mà rốt cục cũng có gia đình rồi.

      Về sau, hai người dè dặt giữ gìn mối quan hệ hôn nhân. Tuy Lý Nhược Phi ít nhưng cũng rất biết ôn nhu săn sóc. Bạch Hiểu cảm thấy được như vậy cũng đủ hạnh phúc rồi, cảm xúc này rất lâu chưa từng nếm lại.

      Khiến càng muốn, càng dám với Lý Nhược Phi bí mật quấn lấy trong lòng mình.

      Mà càng hạnh phúc, lại càng cảm thấy bí mật này giống như dã thú có răng nanh rất dài, có thể xé rách được nội tâm của rồi bò từ bên trong ra ngoài.

      sợ hãi, đêm thể ngủ ngon, ăn ngon được, áp lực khổ sở.

      tự mình chuẩn bệnh lại biết —— chứng uất ức tái phát.

      bắt đầu dời chú ý của mình ——mua đống sách đọc, hơn nửa là Chicken Soup of the soul, còn mua tranh lén lút cầm đến hoa viên, kết quả là chưa vẽ đến ba phút còn kiên nhẫn. Bài viết này chữa khỏi, quả thực còn khiến cho tâm trí người
      [​IMG]
      Phương Lănginbeibe thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3.2: Tình của chú chim bất tử (2)

      thích . Nếu như thế, vậy sao còn có thể... sau khi gả cho , còn muốn chết?

      Lý Nhược Phi nghĩ vậy, lực tay tăng thêm chút, khiến người rên giường rên lên tiếng.

      buông lỏng tay ra, lại nghiến răng : "Em muốn chết, còn sợ đau?"

      3

      Lý Nhược Phi vừa đến viện kiểm sát, thấy Lục Phỉ Nhi, cầm bữa sáng và cà phê đợi .

      "Tôi ăn rồi."

      Lý Nhược Phi tỏ thái độ xa cách, lời nào, cũng thể rất ràng, Lục Phỉ Nhi liền ném cà phê vào thùng rác, "Vậy làm phiền làm việc, trưa tôi lại tới tìm ", rồi sạch lưu loát rời .

      Lục Phỉ Nhi vừa , đồng nghiệp liền đùa: "Cái con người Lục Phỉ Nhi này cũng lạ , trước đây chúng ta điều tra vụ án của bạn trai ta, bắt bạn trai ta , ta rất suy sụp, vậy mà quay ngoảnh lại thấy theo đuổi Nhược Phi rồi."

      đồng nghiệp khác hỏi: "Nhược Phi kết hôn rồi, với ta à?"

      "Sao lại chưa . Lục kia thổ lộ xong, Nhược Phi cậu ấy kết hôn rồi. Lục , sao, tôi chờ ly hôn. Nhược Phi , ly hôn, trừ khi cậu ấy chết. xem, đến mức này rồi, Lục đó vẫn chưa từ bỏ ý định... Thậm chí ngay cả khi Nhược Phi công tác, ta cũng bám theo."

      Lý Nhược Phi cắt lời bọn họ, "Mau làm việc ."

      Lúc này mọi người mới ngưng buôn dưa lê.

      Lý Nhược Phi muốn đến nhà người kia, gần đây vắng vẻ, kiểm sát trưởng Lý gặp chuyện phiền toái rất dễ nổi nóng.

      Bạch Hiểu tận dụng nửa ngày buổi chiều để nghỉ ngơi, cuối cùng cũng gặp bác sĩ tâm lí.

      Tìm bác sĩ tâm lí được tìm người quen, cho nên né tránh phạm vi y khoa của mình, lên mạng tìm phòng khám của cố vấn tâm lí có tiếng tăm tệ.

      Khi nằm ghế Bạch Hiểu nghĩ thầm, nhất định phải trị được chứng trầm cảm, phải sống khỏe mạnh. Trước đây cũng có khuynh hướng tự sát, đây là bí mật cất giấu trong lòng. Nhưng thực tế, hoàn toàn muốn chết, đời còn nhiều điều tốt đẹp như vậy, huống chi, bây giờ có người vô cùng mình, sao lại muốn chết? Nhưng có khi kiểm soát được làm ra hành động tự hại mình, tự sát.

      Bạch Hiểu rất phối hợp tập trung tinh thần vào việc trị liệu tâm lý. Qua tiếng, bác sĩ ôn hòa : "Hôm nay được rồi."

      "Cảm ơn."

      Sau khi trao đổi với bác sĩ thêm lần nữa, Bạch Hiểu rời khỏi phòng khám.

      Bạch Hiểu vừa , bác sĩ tâm lý nhìn sổ ghi bệnh mà rơi vào trầm tư. Người bệnh tự rằng mình có chứng trầm cảm, theo lời kể lại, mẹ tự sát khi mười tuổi, trước khi tự sát định dìm chết đuối trong bồn tắm, miệng để chết. Rất có thể vì những chuyện từng trải qua thời thơ ấu mà người bệnh sinh bệnh tâm lí.

      Bác sĩ lại nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi của hai người.

      Tôi làm cơm trưa cho chồng, thất thần lát, khi hồi phục tinh thần, tôi phát mình cầm dao, muốn cắt mạch máu..."

      " muốn tự sát?"

      " , tôi cảm thấy tôi điên rồi. Tôi muốn chết. Tôi... tôi rất thích chồng tôi. Tôi muốn cùng ấy sống cả đời."

      "Cho nên phục hồi tinh thần lại, phản ứng đầu tiên sau khi nhìn thấy dao là hoảng sợ?"

      "Đúng."

      "Trước kia còn có hành vi này ?"

      "Có... Khi tôi học đại học, tôi ra bờ biển chơi. Khi tôi tỉnh lại, tôi ở trong bệnh viện, bác sĩ tôi nhảy xuống biển tự sát."

      " nhớ mình tự nhảy xuống biển sao?"

      "Tôi chỉ nhớ mình bờ biển, nước biển dâng lên, ngập bắp chân tôi. Sau đó nhớ gì nữa."

      "Ừ, còn nữa ?"

      "Khi ở viện mồ côi, từng có hai lần, lần muốn nhảy lầu, khi tôi ý thức được chân bước ra bên ngoài; lần khác, là thời trung học, tôi chơi với bạn học, gần đó có đường sắt, bạn học thấy tôi ngồi đường ray, xe lửa tiến lại từ xa, cũng thấy tôi chạy , là ấy kéo tôi ."

      Bác sĩ vẽ dấu chấm hỏi lên mặt sau của quyển sổ có viết "Chứng trầm cảm", lại viết lên: Hai nhân cách, hay nhiều nhân cách ngăn cản?

      Bác sĩ lẩm bẩm: "Nhân cách chính muốn cố gắng sống, nhân cách thứ hai lại quá tiêu cực?"

      4

      Bạch Hiểu gặp bác sĩ tâm lí, là điều vướng mắc trong lòng, cảm thấy tâm tình thoải mái hơn ít.

      Ngay hôm ấy siêu thị mua đống nguyên liệu nấu ăn, làm bàn dồ ăn Lý Nhược Phi thích, còn mở chai rượu vang, sau đó chống cằm, mòn mỏi chờ Lý Nhược Phi về nhà.

      Lý Nhược Phi vừa vào cửa, thấy Bạch Hiểu nằm úp sấp bàn cơm, qua, thước ăn bàn vẫn còn nguyên, nhưng chai rượu vang thấy đáy.

      Bạch Hiểu nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu,
      [​IMG]
      Phương Lăngmelodyevil thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3.3: Tình của chú chim bất tử




      Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Hiểu lập tức co rúm lại. Sau đó, hỏi câu ngốc khác gì nhảy lầu: " là ai?"

      Lý Nhược Phi vốn nổi giận trong lòng, nghe thấy lời này, hai bàn tay nắm chặt nổi gân xanh, gằn từng chữ hỏi: "Em cái gì?"

      Từ lúc Bạch Hiểu nhìn thấy Lý Nhược Phi, suy nghĩ trong đầu xoay chuyển -- Mượn cớ kiểu như ' cẩn thận ngã xuống' chắc chắn thể lừa được Nhược Phi. cực kì tức giận, làm sao đây làm sao đây? với , cũng biết nhảy lầu tự sát là rất ngu ngốc, có tin tự nhảy lầu hay ? Rất có khả năng. Thôi rồi, ngày hôm qua mới đồng ý ở bên đến lúc đầu bạc, lại lén nhảy lầu. Hừ, lúc này là lúc nào rồi mà còn có tâm trạng tự tử?! tại Nhược Phi nhất định rất thất vọng. Ông trời ơi, nên làm gì bây giờ?
      Cuối cùng, Bạch Hiểu thốt ra câu vừa rồi -- là ai? dđLQĐ

      "Mất trí nhớ?" Lý Nhược Phi bước hai ba bước tới bên giường. Bạch Hiểu dè dặt tránh ánh mắt của , tim đập loạn, vẻ khẩn trương và áy náy đan xen lên gương mặt , khiến cho đứng ngồi yên, vô cùng xấu hổ, hận thể chui xuống hang đất.

      Lý Nhược Phi nghiêng người về phía trước, bàn tay lạnh như băng túm gáy : "Tôi hỏi lần nữa, tôi là ai?"

      Bạch Hiểu bị giữ chặt, run run. Yên bình trước bão táp cũng hơn gì chuyện này, trong lòng thôi chết sớm đầu thai sớm vậy! Kết quả vừa định mở miệng : "Em nhớ ra rồi, là người của em." y tá bước vào.

      "Bạch Hiểu, mình tới thăm cậu, cảm thấy khỏe chưa?" Người bước vào là Tiểu Lương có quan hệ tồi với Bạch Hiểu. nhìn thấy Lý Nhược Phi ở trong phòng: "Ai da, là Bạch Hiểu..." Tiểu Lương từng tham gia hôn lễ của Bạch Hiểu nên có ấn tượng với Lý Nhược Phi.

      " ấy bị mất trí nhớ, biết tôi là ai." Lý Nhược Phi liếc người vừa đến, tiếp tục quay đầu lại nhìn Bạch Hiểu.

      Bạch Hiểu bỗng có cảm giác sông lớn chảy về phía đông, bát nước hắt khó mà vớt lại. dđLQĐ

      "Đây là tình huống gì?" Tiểu Lương kinh ngạc thôi: "Bạch Hiểu, vậy cậu còn nhớ mình ?"

      Bạch Hiểu bối rối rồi "Ừ", sau đó nghe thấy Lý Nhược Phi hừ lạnh tiếng.

      Tiểu Lương lo lắng : "Chẳng lẽ quên quãng kí ức nào đó, mất trí nhớ mang tính chọn lựa sao?"

      Bạch Hiểu: "..."

      Rầm! Lý Nhược Phi đạp cửa ra ngoài.

      "Chồng cậu sao vậy?" Tiểu Lương quay đầu liếc nhìn cánh cửa: "Nhìn mình nè, quên mất là cậu quên ấy rồi. ấy là chồng cậu!"

      Bạch Hiểu: "..."

      "Mình gọi bác sĩ Vương tới, cậu..."

      "Tiểu Lương, mình sao, mình bị mất trí nhớ."



      tại là hai tháng sau.

      Bạch Hiểu ngồi xe taxi, nhớ lại đêm mình nhảy lầu. gọi điện thoại cho bác sĩ tâm lí của mình, xin đối phương giúp đỡ rồi tự cứu mình như thế nào? có cảm giác mình thực sắp điên rồi.

      Bác sĩ nghe kể xong việc nhảy lầu của mình, với , lúc trước chưa thể xác định, nhưng bây giờ có thể xác định, phải bị trầm cảm hay bị tâm thần phân liệt, mà xem ra là người hai nhân cách.

      Rối loạn nhân cách? Tuy Bạch Hiểu khó có thể tin, nhưng là danh y, dù cho loại bệnh kì lạ chưa nghe đến bao giờ, về mặt lí trí vẫn tiếp nhận chuẩn đoán của bác sĩ chuyên nghiệp. thực tế, trước khi đến gặp bác sĩ tâm lí, cũng từng nghĩ đến khả năng này. Chỉ có điều, bởi vì thời gian mất trí nhớ mỗi lần quá ngắn, cộng thêm tâm trạng từng luôn rất sa sút nên liệt mình vào căn bệnh trầm cảm, dù sao bệnh trầm cảm cũng có khuynh hướng tự sát.

      Bạch Hiểu ngắt điện thoại từ bác sĩ tâm lí, cảm thấy mê man vô định -- Nhân cách phân liệt, loại bệnh này khiến càng khiến biết nên làm thế nào cho phải. Kiến
      [​IMG]
      melodyevil thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :