1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thời gian đẹp nhất đều cho em - Đường Dao ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35 Có em chung đường (4)

      edit: La Na


      Trình Mặc đối với chuyện "Đứng góc tường" xen giữa này cũng gì thêm, càng thêm hỏi gì. Điều này khiến Lục Tác Viễn khá cảm kích, bởi vì tìm được lý do thích hợp.

      Chủ đề rất tự nhiên quay lại câu đầu tiên khi gặp —— tại sao đột nhiên xuất ở đây.

      "Toàn tỉnh Vân Nam lại gặp nạn hạn hán, bọn đến trường đưa tin." nhìn nhìn ly nước trong tay, sắc mặt có chút nghiêm trọng, "Lần này phạm vi, thời gian, mức độ, tổn thất của hạn , mặc dù nghiêm trọng bằng năm 2010, nhưng trong lịch sử tỉnh Vân Nam cũng là hiếm có rồi. Đến đây chỉ hai chục phóng viên, mà phân bố ở cả Vân Nam, Quảng Tây, Quý Châu, Trùng Khánh như vậy. Việc tay nhiều lắm, nên chủ động xin giết giặc. Tính ra cũng có lòng riêng, thấy Vân Nam và Tây Tạng xa lắm, lúc có thể thuận đường thăm em."

      Lục Tác Viễn rất thích "Lòng riêng” kia trong miệng Trình Mặc, cảm giác người lúc nào cũng đặt bạn trong lòng, dường như thể dùng hai chữ hạnh phúc đơn giản để miêu tả được. biết tại sao, cảm thấy từ sau khi hai người xác định quan hệ, hình như lúc nào cũng khiến cảm động.

      ra đương là chuyện tuyệt vời như vậy.

      Vui vẻ hưng phấn hồi, lúc này mới ý thức được lời của hơi kỳ quái, cái gì gọi là lúc còn có thể thuận đường. . . Thuận đường sao?

      "Vân Nam bay về Bắc Kinh phải qua Tây Tạng?" học địa lý khôngkhá lắm, nhưng thường thức cơ bản vẫn phải có.

      Thấy vẻ mặt nghiêm túc của , cũng thản nhiên đáp, "Có người bạn đến Vân Nam hỗ trợ cứu nạn, lúc quay về muốn tới Tây Tạng bàn bạc vụ buôn bán, sẵn tiện quá giang xe."

      " sắp về Bắc Kinh rồi à?" nghe được lời thuyết minh.

      "Ngày mai phải bay chuyến bay sang châu Âu, tham gia diễn đàn kinh tế, ngoài ra còn có mấy phỏng vấn quan trọng nữa. Cho nên, tháng kế tiếp, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của em và hoàn toàn trái ngược nhau. Đúng rồi, lần này Paris, Rio de Janeiro, còn phải Brasilia (thủ đô Brasil), em có muốn mua gì ?" uống hớp nước, hỏi cách rất tự nhiên.

      Lục Tác Viễn suy nghĩ, " chụp thêm vài cảnh đẹp chút, đến nhiều địa hình, để em du lịch qua ảnh."

      "Em thích du lịch?"

      gật đầu.

      "Này chờ tới khi em tốt nghiệp, dẫn em đến châu Âu du lịch, thế nào?" cần nghĩ ngợi, lại lập tức hứa hẹn với . . .

      "Cơm ở học viện ngoại giao còn chưa mời em ăn đó!" Miệng nhanh hơn đại não, rất tích cực nhắc nhở , hoàn toàn như đứa trẻ muốn ăn đường.

      " ngờ em còn nhớ vậy." Cười này là vì dần dần tích tụ, giống như gió xuân thổi qua cây hoa đào, mặt đất từ từ trắng xóa. "Chờ khi về nước, em về Bắc Kinh rồi dẫn em . Ngoài ra, có mấy em quan hệ tương đối thân thiết, về giới thiệu cho em biết, người trong đó chính là người bạn lần này tới hỗ trợ cứu nạn đó, ấy tên là Viên Phương, còn người là Giang Tử Tề, là người lần trước giúp chúng ta đặt món cay Tứ Xuyên. Bọn họ đều là phát của , mọi người rất dễ thân thiết."

      *Phát : chỉ bạn chơi từ với nhau, cùng giới gọi là phát , khác giới gọi là thanh mai trúc mã (thường được sử dụng ở Bắc Kinh)

      "Đây là muốn mời người nhà lần nhau sao?" nghiêng híp mắt, cũng thẹn thùng, hỏi thẳng thắn.

      "Em chủ động giới thiệu bạn bè em cho quen, vậy đành chủ động đưa em dung nhập vào cuộc sống của trước thôi!" Đưa tay nhéo nhéo cái mũi của , vờ đáng thương.

      " cho phép ra vẻ đáng ..." Lục Tác Viễn cúi đầu thầm câu, người vốn nhanh mồm nhanh miệng cuối cùng cũng mềm trong ánh mắt của Trình Mặc.

      " ra em chỉ có hai người bạn thân nhất, người em quen lúc học vẽ giờ vẫn còn là bạn tốt, tên là Đào Nhiễm, ấy ở nước ngoài học thiết kế, nếu có gì bất ngờ xảy ra tháng sau về nước. Còn người là Dụ Hoài Húc, hẳn là từng gặp rồi. . ." Dừng lại chút, lần đầu tiên nghiêm túc giải thích với quan hệ giữa mình và Dụ Hoài Húc, "Bọn em cùng nhau lớn lên, quan hệ của bậc cha chú rất tốt, cho nên quan hệ của bọn em cũng rất khá, ấy giống như trai ruột của em vậy."

      Trình Mặc chưa bao giờ hỏi mối quan hệ của và Dụ Hoài Húc, nhưng cảm thấy thiếu nợ lời giải thích. Vô luận là trong sân trường kia hơn hẳn tấm ảnh chụp chung kiểu tình nhân, hay là lời trong giờ cơm tối của Dụ Hoài Húc, đều muốn giải thích ràng.

      Tình của họ, hy vọng là thuần túy, có hiểu lầm, có giấu diếm.

      Vừa qua mười giờ năm phút, điện thoại của Trình Mặc vang lên, là giục xuất phát.

      " đổi nhạc chuông sao?" Lúc đứng dậy tiễn ra cửa, nhớ lần đầu tiên nghe nhạc chuông của ấy ở trường học là bài Hoan thoát la lên chủ nhân gì đấy.

      Ánh mắt của sáng ngời nhìn về phía , đột nhiên cười mà gì.

      Đây là ý gì? Lục Tác Viễn nháy mắt, đoạn nào đó trong phim truyền hình bay ra, " chờ chút." gọi lại, xoay người chạy rất nhanh về trước bàn, cầm điện thoại di động của mình lên.

      đến vài giây, ca khúc Hoan thoát cứ như vậy vang lên ——

      "Chủ nhân, tên kia lại gọi kìa! Why don' t you leave me when I really need me myself. . ."

      Đây là. . . Nhạc chuông riêng trong truyền thuyết?

      Nghĩa là, bắt đầu từ lúc đó, tiếng chuông điện thoại khi gọi điện đến là tiếng chuông riêng rồi sao?

      Vậy bắt đầu thích mình từ lúc nào?

      Là đêm giáng sinh ngây ngốc đưa quả táo?

      Hay là hôm uống cà phê thỉnh giáo về thuốc thoa ngoài da?

      Hay là, cuối mùa thu năm ngoái, khoảnh khắc gặp xe công cộng?

      . . .

      Lúc nhón chân lên hôn, đột nhiên có loại xúc động muốn khóc.

      Tháng sáu, rốt cục Tuyết vực cao nguyên cũng nghênh đón sắc xuân khoan thai đến chậm.

      Hôm nay lên đường rời khỏi thị trấn tiểu học về Bắc Kinh, thời tiết rất tốt, bầu trời càng trong xanh như vừa được gột rửa. Lục Tác Viễn ngồi xe, phóng mắt nhìn hoa cách tang mọc khắp núi đồi đón gió nở rộ, dưới ánh mặt trời, nhiệt liệt mà kiêu ngạo.

      Tài xế Guesam trong tiếng Tạng nghĩa là hạnh phúc, Tạng tộc lấy nó làm biểu tượng cho hạnh phúc và tình , cho nên cũng được gọi là hoa hạnh phúc. Lục Tác Viễn cảm thấy ngụ ý rất hay, vì vậy, đăng ký trước, trong hành lý có thêm túi hoa cách tang.

      Lúc Radio cầu hành khách tắt di động, phát di động của mình có tin nhắn chưa đọc.

      —— Mình và Henry chia tay rồi.

      số hoàn toàn xa lạ, nhưng nội dung lại tương phản.

      Dãy số là ở Bắc Kinh, cho nên, Đào Nhiễm về nước? Lục Tác Viễn cầm điện thoại di động, ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời vẫn chưa tiêu hóa được tin nhắn đột nhiên xuất này, hơn nữa giả thuyết này vô cùng có khả năng trở thành .

      Hơi ngớ ra hồi lâu, đợi định thần lại, dĩ nhiên quên mất mở điện thoại kiểm tra thời gian. ngại ngùng khi tiếp viên hàng nhắc tắt điện thoại, nhưng tâm trạng theo màn hình tối dần mà bình tĩnh lại.

      Tính ra, sau khi đến Tây Tạng dạy học, vì thể lúc nào cũng lên mạng xã hội, đúng là và Đào Nhiễm trao đổi ít rất nhiều, cộng thêm tâm tư của mình đặt hết lên người khác, hình như lâu rồi chủ động quan tâm bạn. . . Máy bay vẫn chưa bay đến mây, cảm giác tự trách của Lục Tác Viễn cứ từng đợt từng đợt đánh úp như vậy.

      Sau mấy giờ bay, máy bay vững vàng đáp ở sân bay thủ đô. Điều đầu tiên là gọi lại cho số điện thoại kia. đoán sai, quả Đào Nhiễm về Bắc Kinh rồi, tâm trạng ấy tệ như tưởng tượng, chẳng lẽ là làm hòa với Henry rồi? Vội vàng hàn huyên vài câu, Đào Nhiễm có việc, hẹn chủ nhật gặp mặt chuyện.

      Tảng đá trong ngực cuối cùng cũng rơi xuống đất, tâm trạng của Lục Tác Viễn cũng khôi phục lại trạng thái trước khi lên máy bay.

      Bởi vì vốn định cho Trình Mặc kinh hỉ, cho nên trước đó biết chuyện mình về Bắc Kinh. Là người từ tiếp xúc với nghệ thuật, tự nhận trong xương mình tràn ngập ít thừa số lãng mạn . Trước đó lần đầu tiên đến trường học gặp , mặc dù miệng là tiện đường, nhưng biết rất cái "Tiện đường" kia vốn hề khác đặc biệt đến.

      Nghĩ tới đây, khóe môi nhịn được giương lên. biết hồi lúc tan việc thấy mình đứng trước mặt có biểu cảm gì?

      Hình như càng nghĩ càng mong đợi rồi.

      "Bạn trai tới đón à?" Đồng nghiệp nhìn vẻ mặt hạnh phúc vui vẻ của , nhịn được trêu chọc.

      Sau ngày Trình Mặc đến thăm , tin tức bạn trai đẹp trai được lan truyền nhanh chóng, trong vòng đêm, dường như giáo sinh toàn trường đều biết chuyện này cả rồi. vẫn giữ bình tĩnh mỉm cười và im lặng khi mọi người hoặc hiếu kỳ hoặc hâm mộ hỏi thăm, thừa nhận, cũng phủ nhận, trong lòng lại nhịn được nghĩ may mà ngồi chút , nếu biết bị mọi người theo hỏi thành bộ dáng gì nữa.

      Từ trong hồi tưởng về với thực, nhìn đồng nghiệp, khẽ lắc đầu, "Mình cho. . ." Câu kế tiếp còn chưa kịp xong, tầm mắt của bị bóng dáng ngoài cửa thủy tinh cố định.

      Tay cầm valy bất giác nắm chặt, Lục Tác Viễn chỉ cảm thấy trong đầu đột nhiên "Ầm" trống rỗng. Lúc này phải làm việc sao, sao lại xuất tại sân bay?

      "À, mình chợt nhớ ra là mình gửi vận chuyển đến hai valy lận." Viện cớ, nhanh chóng xoay người, đợi đồng nghiệp có cơ hội trả lời, xách valy vội vàng quay lại.

      chuẩn bị cho kinh hỉ, kết quả lại trước khiến mình “Kinh” trước.

      Sau khi lăn lộn trong đám người hai vòng , Lục Tác Viễn cẩn thận nhìn ra ngoài cửa, phát tìm được bóng dáng Trình Mặc nữa. Xem ra, là tới đón người? nghiêm túc nghĩ lại, quả chỗ lấy hành lý sáng lên nhiều số hiệu máy bay.

      phen phân tích như thế, thấy gần như sắp còn ai trong sảnh nữa, rốt cục bước chân về phía cửa chính.

      Nhân viên công tác kiểm tra mã vạch vé máy bay và hành lý, khách sáo hẹn gặp lại.

      "Gặp lại." mỉm cười vẫy tay trả lời câu, nhưng sau đó xoay người vừa chuẩn bị , nụ cười mặt lâp tức cứng lại.

      "Làm sao vậy, mới hai tháng gặp mặt nhận ra à?" Trình Mặc mặc áo sơmi màu lam nhạt đứng trước mặt , mặt là ý cười ấm lòng người.

      "Sao . . ." chỉ chỉ ngón tay phải, "Mang kính mắt?" ra, suýt chút nữa thốt ra "Làm sao biết em trong này?"

      "Cái kia à" đẩy kính đen lên cái , ngữ điệu thấp thoáng thần bí, "Để phối hợp với hiệu quả tiết mục." xong nhận lấy valy trong tay .

      chợt hỏi: "Vậy phải là lần này phỏng vấn là mắt kính Nghiệp Đại chứ?" biết gần đây bận chương trình mới, nhưng biết rốt cuộc là cái nào.

      "Ý kiến hay." Trình Mặc dùng tay trái trống dắt tay phải của , "Kỳ tiết mục tiếp theo của bọn có thể thử sắp xếp xem. Đúng rồi, chuyện hôm nay em về nước sao trước để ra sân bay đón?"

      Chủ đề dời thành công, ngờ vấn đề muốn trả lời nhất lại bị hỏi đến.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 36: trở về hiểu lầm (1)

      "Vì sao. . ." Lục Tác Viễn hơi ngước đầu nhìn , cúi đầu lập lại câu hỏi. Vì trong lòng còn do dự, lời càng nghe càng giống là nhàng nỉ non.

      Nghĩ nghĩ, vẫn , ". . . Bởi vì vốn là muốn cho niềm vui bất ngờ, kết quả lại bị bắt gặp ở sân bay." hơi cong cong môi, vẻ mặt là biểu cảm tiếc nuối.

      "Vậy nếu như , hiệu quả em muốn đạt được rồi sao?" Trình Mặc nhìn , đột nhiên dùng giọng vô cùng cuốn hút đầy từ tính hỏi .

      " à?" giật mình, vui vẻ nơi đáy mắt bắt đầu giấu được rồi.

      " mà." chân thành gật đầu.

      Cuối cùng vui vẻ nhuộm đến khóe môi, dường như vốn là như vậy, chỉ cần câu của , giây sau có thể vui vẻ thoải mái.

      ". . . Nhưng em vẫn cảm thấy hiệu quả giống nhau, vốn em định là đón lúc tan tầm. Mặc bộ váy đẹp đứng bên đường đầy cây xanh, sau đó vừa ra thấy em đứng trong gió, nhìn cười khẽ." miêu tả hình ảnh tưởng tượng, còn bao nhiêu là tiếc nuối.

      Lúc này đây, Trình Mặc gì, im lặng vài giây, dường như là rất tán đồng với , "Em như vậy, đúng là bỏ lỡ bức tranh cực kì tuyệt mĩ rồi. Nếu như vầy , chúng ta đến trường thử xem chút?"

      ràng chỉ là vui đùa, vậy mà lại dùng vẻ mặt nghiêm túc ra, Lục Tác Viễn khỏi bị chọc cười, lắc đầu vừa muốn mở miệng hỏi vì sao lúc nãy lại xuất tại sân bay, đột nhiên trước mặt có người gọi tiếng: "Tiểu Mặc."

      Trình Mặc xoay người lại, cũng theo thò đầu ra.

      Người đàn ông trung niên mặc bộ âu phục được ủi thẳng thớm, rất có phong độ. Nhìn tướng mạo, mặt mày người đàn ông này có vài nét giống Trình Mặc. . . Chỉ là, hiển nhiên, chú ấy trông trưởng thành hơn Trình Mặc nhiều lắm.

      Chẳng lẽ là. . .

      Phán đoán mấy điều đơn giản này, giật mình Lục Tác Viễn nhìn người trước mặt, trong lòng các loại suy đoán bắt đầu thay nhau trang điểm lên đài.

      Khi quay đầu nhìn về phía Trình Mặc, người đàn ông trung niên đứng đối diện nhìn Lục Tác Viễn cười hỏi ra tiếng: "Tiểu Mặc, này là. . ."

      "Lục Tác Viễn." Trình Mặc đứng bên cạnh , giới thiệu vô cùng đơn giản, tay khoát lên vai cũng buông xuống, ngược lại còn thuận thế ôm mình. Lục Tác Viễn nhìn người trước mặt cười tủm tỉm ngó , trong lúc nhất thời hoàn toàn biết nên gì, người này phải là cha của Trình Mặc chứ?

      Trong phạm vi suy nghĩ của , chỉ nghĩ tới đón đồng nghiệp của , hoặc là tới phỏng vấn khách mời mà thôi, nhưng chưa từng nghĩ đến đó là người nhà của . . . Ông trời ơi, lại còn trực tiếp gặp được cha của Trình Mặc!

      Trong lòng Lục Tác Viễn nhất thời ngũ vị tạp trần.

      Chỉ là, sao trước đó cho biết là gặp cha của chứ, để chuẩn bị tâm lý chút?

      Tuy trong lòng thiên hồi bách chuyển suy nghĩ ít, nhưng tất nhiên là lễ phép được quên. Cắn cắn môi, xin lỗi cười cười, gọi: "Bác trai, chào bác ạ."

      "Chào cháu." Đáp lại câu, người đàn ông trung niên ấy dùng tay chỉ , tiếp tục dùng giọng điệu chứ ý cười hỏi Trình mực, "Là. . ."

      Đuôi mắt Trình Mặc nhướng lên, mặt lại vui vẻ giấu được, mắt nhìn mấy người đứng cùng người đàn ông trung niên, đánh Thái Cực, : "Đúng là như ngài nhìn thấy đấy, chắc ngài cũng muốn để cháu với ngài ở đây . . ." thoáng nhún vai, chỉ nửa câu, rất muốn thấu triệt lại tỏ vẻ người nghe hiểu .

      Lục Tác Viễn nghĩ, hai người này đúng là người nhà, ngay cả phương thức chuyện cũng như nhau, nửa câu, giữ nửa câu.

      Người đàn ông trung niên nghe xong, cười vui vẻ, hề có chút gì gọi là giận, "Là ta già nên hồ đồ rồi, già nên hồ đồ mất rồi, khà khà. . ." xong, chú quay đầu nhìn về phía Lục Tác Viễn, "Máy bay đến trễ như vậy, đồng chí Tiểu Lục hẳn là vẫn chưa ăn cơm, như vậy , để bác trai ta mời khách, chúng ta cùng ăn chút gì ?" xong, chú dặn dò vài câu với mấy người sau lưng, rồi vỗ bả vai Trình Mặc, " thôi, cháu với bạn cháu đừng quá khách sáo."

      Lục Tác Viễn nhìn người nhận vali giữ cho người đàn ông trung niên, đột nhiên cảm thấy hình như trong đó có người thoạt nhìn rất quen mắt. Dường như từng thấy TV từng gặp.

      quán trong sân bay, ba người bọn họ đều ăn mì.

      "Tác Viễn đúng , bác là bác trai của Trình Mặc, Trình Cảnh Hán. vui vì gặp được cháu, vừa rồi nhất kích động để ý đến có nhiều người, hi vọng cháu bỏ quá nhé." Người đàn ông trung niên khách khí cười, tự giới thiệu.

      Bỏ quá cái gì? Bỏ qua cho câu hỏi kia? Lục Tác Viễn lễ phép cười cười, cảm giác đối phương rất có tu dưỡng rồi.

      "Lúc này có người ngoài, Tiểu Mặc cháu còn chịu giới thiệu?" Trình Cảnh Hán mỉm cười hỏi Trình Mặc, có vài phần hàm ý xem náo nhiệt.

      Lục Tác Viễn còn nghiên cứu biểu cảm của Trình Cảnh Hán, giọng của Trình Mặc cứ như vậy vang lên bên tai , "Ngài đoán đúng rồi, Tác Viễn, bạn của cháu."

      Trình Cảnh Hán tỏ vẻ "Quả thế", sau đó cả mặt mày cười nhìn về phía , ánh mắt hòa ái hơn lúc trước rất nhiều, "Khó trách bác cháu gần nhất gần đây cháu mua nhiều đồ mới hơn, ra là vì có bạn !"

      Lục Tác Viễn cầm thìa tay cứ như vậy tuột lại vào chén. nhìn Trình Cảnh Hán, lời này phải hiểu như thế nào? Bác Trình là hiểu lầm những quần áo kia do mua à? Hay là, bác Trình cảm thấy, bởi vì , nên Trình Mặc càng chú ý vẻ bề ngoài của mình? Cho nên, mấy lời nữ vì đẹp mà điểm trang, chỉ riêng phái nữ trong tình ? Mà ngay cả nam cũng chuẩn?
      *Sĩ vì tri kỉ mà chết, nữ vì đẹp mà điểm trang.

      Lục Tác Viễn nghĩ như vậy, khóe môi nhịn được nhếch lên. Trình Mặc nhìn , gì, chỉ là đặt tay ra sau thành ghế của , từng phát từng phát cong ngón tay lại búng vào lưng ghế , vui vẻ càng đậm.

      Dưới hai ánh nhìn vừa chuyên chú vừa mang ý cười, Lục Tác Viễn cúi đầu yên lặng gắp vài miếng mì, đè nén lo lắng. Từ dạy , con văn tĩnh nhu thuận người lớn mới thích, cho nên, lần đầu tiên gặp mặt, thấy thế nào cũng phải để lại ấn tượng tốt cho bác trai Trình Mặc.

      Nghĩ như vậy, Lục Tác Viễn cầm lấy giấy ăn, chặm miệng, chuẩn bị ngước mặt mỉm cười, đột nhiên, bị nấc cụt.

      Che miệng xin lỗi hoảng sợ nhìn về phía Trình Cảnh Hán, nghĩ thầm, đúng là như mong muốn mà. uồn bực, nghe thấy Trình Mặc cười trấn an , "Ăn để lại , có chuyện gì cả, tuy tiết kiệm là mỹ đức, nhưng ăn đến mức dạ dày bị bệnh tốt chút nào. Ăn no quá dễ bị nấc cụt lắm, có điều cũng sao cả đâu, lát là hết."

      Đột nhiên bị nấc cụt là do ăn no rỗi việc?

      Vẻ mặt Lục Tác Viễn khổ nhìn về phía Trình Mặc, vừa nhịn được nấc cục. Sau đó cảm thấy sau lưng có tay, từng cái từng cái có tiết tấu vỗ vào lưng . Tuy biết bị nấc cụt mà vỗ ở sau lưng có tác dụng gì, nhưng điều đấy ít nhiều vẫn giúp đỡ hơn khiến lại bắt đầu tình cảm tuôn trào.

      "Lần sau lúc ăn hết cho biết, ăn phụ em." Sau hồi yên tĩnh, đột nhiên Trình Mặc mở miệng.

      Nấc cụt vừa nấc được nửa, cứ như vậy bị hù về. . . Lục Tác Viễn thể tin được nhìn Trình Mặc, chỉ nghe thấy "Hửm?" với ngữ điệu hỏi thăm.

      cho biết, nguyện ý ăn thức ăn còn thừa của ? Ù tiếng, đột nhiên đầu óc trống rỗng.

      Sau đó, gật đầu, vô cùng vui sướng "Ừ" tiếng.

      Từ sân bay ra, bọn họ tiễn Trình Cảnh Hán lên xe chuyên dùng, rồi cùng đến bãi đỗ xe.

      Trình Mặc giải thích, hôm nay tới đón bác trai , kết quả bác lại đứng giữa truyền bậy.

      "Bác trai Trình làm gì vậy ? Vì sao em cảm thấy trong mấy người cùng bác ấy, có người hình như em thấy TV rồi." hỏi nghi ngờ trong lòng.

      "Em người phát ngôn của bộ ngoại giao kìa à, đúng là ấy thường xuất tin tức. ngờ, em lại chú ý đến ta."

      "Cho nên bác trai là - -" Lục Tác Viễn cảm thấy mình đoán được bảy tám phần, nhưng đáp án lại vượt ngoài dự tính của .

      "Thứ trưởng Bộ Ngoại Giao."

      Hai người dùng cơm tối ở ngoài khi về nhà, chủ đề lại đến bác trai Trình Mặc.

      "Em để ý đến gia cảnh của à?" nắm tay của hỏi.

      " dùng sai từ ngữ rồi kìa?" Lục Tác Viễn lắc đầu, "Em thích là , phải bất kì cái gì khác, chỉ là đột nhiên cảm thấy áp lực quá, bác trai là bộ trưởng, vậy ba mẹ nhất định. . ." lo lắng, đến nỗi khi đưa mắt nhìn Trình Mặc cũng nhiễm lo lắng.

      "Lo lắng họ thích em à?" vuốt ve tay của , đứng lại ở dưới đèn đường, giọng thấp xuống, trầm mà dịu dàng.

      Lục Tác Viễn quả quyết gật đầu.

      " ra. . ." dựa sát vào người chút, Lục Tác Viễn thuận thế lui ra sau bước, thân thể đụng phải cột đèn, "Em cần lo lắng, ba mẹ dễ chuyện lắm, lần sau có cơ hội dẫn em gặp họ. Ngược lại là mới cần lo lắng."

      " cần đâu, nhà em ông nội với ba của em cũng dễ chuyện lắm, chỉ có nhà Tô của em hơi khó khăn chút, nhưng mà, ấy là người biết tình biết lý, chỉ cần hợp ý, nhất định có thể làm cho ấy thích ." Lục Tác Viễn , ngước mắt nhìn Trình Mặc, đột nhiên ý thức được khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến nỗi nương theo ánh đèn, có thể nhìn lỗ chân lông mặt Trình Mặc.

      nhìn đến xuất thần, thào hỏi câu, "Có ai với rằng lớn lên đẹp trai lắm chưa?"

      "Cho nên vì đẹp trai nên em mới ?" cười , nhìn thẳng vào mắt , hình như giọng hơi trầm thấp.

      "Giọng nghe cũng hay nữa."

      ". . . Còn gì nữa ?"

      Còn cả học rộng tài cao, dịu dàng trầm ổn nữa này, lời còn chưa kịp , đột nhiên cảm thấy nét mặt và ngữ điệu dịu dàng quá.

      cứ nhìn chớp mắt như vậy, đột nhiên đầu óc trống rỗng, quên mất lời muốn , chỉ cảm thấy mặt mình như đốt, "Còn nữa, còn nữa đừng dựa vào em gần như vậy, em , em nghĩ. . ."

      Xong rồi. . . Đại não bắt đầu ngừng hoạt động rồi, thiếu chút nữa lộn xộn rồi.

      Lúc gió đêm thổi tóc bay bay, trong lòng thầm oán giận mình, đưa tay chuẩn bị vén lên.

      "Đừng động, để ." Trong mắt , dịu dàng , sau đó xúc cảm từ đầu ngón tay truyền đến ràng. Khuôn mặt như đỏ hơn, Lục Tác Viễn nhìn chằm chằm vào ngón tay của , chỉ cảm thấy gò má mình nóng hổi.

      Đừng gần thêm chút nào nữa, em muốn "Đánh lén" , Lục Tác Viễn cắn cắn môi, chỉ nghe thấy trong lòng có giọng gào lên như vậy. Xuyên qua khe hở ngón tay, thấy từ từ sát lại, nụ cười dịu dàng ở khóe miệng, câu đừng đến gần nữa vang lên.

      cảm thấy hô hấp mình ngừng lại, giờ khắc này dường như trục thời gian bị phóng đại đến vô hạn, thậm chí ràng trống ngực của mình bối rối mà chứa chờ mong.

      Càng gần hơn. . .
      KisaragiYue, ChrisDion thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37: Trở về hiểu lầm (2)

      Xúc cảm ấm áp từ trán truyền đến, nhắm mắt lại, nhìn thấy xảy ra chuyện gì.

      cái hôn rất , chuồn chuồn lướt nước cũng gì hơn cái hôn này.

      Sau tiếp xúc ngắn ngủi, liền rời khỏi, lại thấy bộ dáng xinh đẹp mở mắt nhắm mắt . Dường như, tò mò, cũng có hồi hộp, còn có chút thẹn thùng. Tay vẫn đặt tóc như trước, , "Hồi đầu, nếu tặng em chiếc kẹp tóc, vậy giờ cần lo lắng tóc ngăn tầm mắt nữa. thôi, muộn rồi, đưa em về. Nếu chúng ta cứ đứng dưới đèn đường, thêm bước nữa mọi người nhìn chúng ta là ..." Trình Mặc xong, ý vị thâm trường nở nụ cười.

      Ngắt câu đúng lúc có thể khiến người ta suy nghĩ lung tung, Lục Tác Viễn nghe tiếng cười sung sướng của Trình Mặc, đột nhiên tự động nghĩ đến ba chữ - - dã uyên ương.

      Sau đó, bị chính mình hù sợ.

      Về thông báo trước tiếng, bị Tô cằn nhằn hồi là chuyện thể tránh khỏi.

      " phải con muốn cho mọi người niềm vui bất ngờ sao?" Lục Tác Viễn ôm cánh tay cụ Lục, vùi trong ghế sofa cãi lại.

      “Lắm lý do." Tô Niệm nhìn cái, nhét miếng đào vừa rửa vào miệng , "Xế chiều hôm nay mới đưa tới, con đúng là có lộc ăn."

      "Cảm ơn mẹ, con yêuuuu mẹ nhất!" Ngữ điệu kéo dài, Lục Tác Viễn ngậm miếng đào, chu môi hôn gió Tô Niệm.

      Tâm trạng khá vui vẻ, tuy Tô Niệm nhếch miệng lộ vẻ ghét bỏ, nhưng rốt cuộc vẫn phải cười. Cầm cho mình miếng đào, bà quay đầu dặn dò Lục Tác Viễn, "Hồi nữa nhớ gọi điện thoại cho Tiểu Dụ, để nó đến lấy gói về."

      Đưa đào cho ông cụ, Lục Tác Viễn sảng khoái đồng ý.

      "Mấy tháng gặp, hình như công lực làm nũng người của Tác Viễn nhà chúng ta cao lên rồi." Ông cụ vỗ vỗ mu bàn tay .

      "Có sao?" Lục Tác Viễn cười, trực tiếp đút miếng đào vào miệng cụ.

      Có lẽ là lâu về nhà, Lục Tác Viễn tắm rửa sạch rồi nằm giường, phát mình buồn ngủ chút nào. Lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại cho Trình Mặc, nhưng nghĩ lại thấy trời muộn rồi.

      Sau khi điện thoại bị lướt vài vòng, nghĩ tới Dụ Hoài Húc.

      từ vùng Tây Tạng xa xôi về, lý nào lại thông báo cho tiếng, dù sao cũng phải là loại thấy sắc quên bạn. Hơn nữa, Tô còn bảo nhắn ngày mai qua nhà lấy đào, coi như lần này là mệnh lệnh trong tay người. . . Nghĩ như thế, cảm thấy cú điện thoại thể gọi.

      Ngón tay vừa chạm đến số, còn chưa kịp ấn xuống, hình Dụ Hoài Húc xuất màn hình, sau đó là tiếng chuông huýt gió vang lên. Quả thực Lục Tác Viễn bị giật mình.

      nhíu mày, nghĩ thầm, cho dù hai người chơi với nhau từ đến lớn, cũng đến nỗi tâm ý tương thông đến vậy chứ. Có điều đêm dài đằng đẵng cuối cùng cũng tìm được người để chuyện phiếm rồi!

      "Em vừa định gọi điện thoại cho cho biết em về rồi, - - "

      "Em về rồi?" Lời còn chưa dứt bị cắt ngang.

      "Uh- -" Lục Tác Viễn lên tiếng, đột nhiên hơi sợ hãi, ngữ điệu chuyện đúng lắm, hình như nghe được vui lắm. " phải là cũng muốn mắng em về báo à? phải em định gọi điện thoại cho đây sao. . ." quyết định chịu thua trước.

      ". . . về cũng tốt." Đầu bên kia nặng nề thở ra hơi, nữa.

      Đây là tình huống gì? Lục Tác Viễn thoáng chốc kịp phản ứng, vẻ mặt ngơ ngác. Dụ Hoài Húc thâm trầm như vậy làm cho hơi thích ứng.

      " sao vậy, sao chứ?" Từng câu từng chữ hỏi xong, nghĩ lại vẫn yên lòng, hết sức lo lắng bổ sung câu, " đừng làm em sợ."

      "Lục Tác Viễn - -" gọi tiếng.

      "Đây!" như khi còn bé hai người cùng chơi điểm danh, giọng giòn tan trả lời, cố gắng làm cho bầu khí nhàng chút.

      "Trang đầu tạp chí, tự em xem ."

      " - - lên tạp chí luôn rồi hả?" vừa hỏi, vừa cười ra tiếng, đúng là nghĩ đâu, ra là cái này, thiếu chút nữa dọa trái tim của rớt ra luôn. "Công ty của bọn thiết kế sách lược tuyên truyền mới? mau, phải ở nhà chơi thôi sao?" tiếp tục cười .

      "Lục Tác Viễn." lại gọi tiếng.

      "Ừ." còn cười.

      " tạp chí phải là , là Trình Mặc." Đầu kia điện thoại bình tĩnh trần thuật, "Còn có Lâm Thư Phàm. Tự em xem."

      Rạng sáng 0 giờ 11 phút.

      Lục Tác Viễn nhìn tin tức websites, cẩn thận nhìn ngày tháng mấy lần. Đúng vậy, hôm nay phải là ngày Cá tháng Tư.

      Chỉ là, tại sao lại có ảnh chụp như vậy? phóng to thu xem thường mấy lần, giống như PS (Photoshop).

      Trong tấm hình, Lâm Thư Phàm ôm cổ Trình Mặc, hai người như hôn. Bởi vì do góc độ, nửa gương mặt Trình Mặc bị che mất.

      Nhưng, là , đúng vậy.

      chằm chằm vào chiếc kính đen hồi lâu, cảm thấy hồn mình như du đãng bên ngoài, thậm chí trong lòng từng lần từng lần hỏi mình: Chẵng lẽ là nằm mơ? Nằm mơ mình về Bắc Kinh rồi, nằm mơ mình chuyện điện thoại với Dụ Hoài Húc, nằm mơ thấy mình đọc tin này... Sau đó sáng sớm hôm sau thức dậy, ra vẫn còn ở Tây Tạng.

      Đứng dậy rót ly nước, uống ừng ực mấy hớp lớn, mãi đến khi ràng cảm giác được cảm thấy lạnh lẽo từ thực quản kéo chầm chậm đến dạ dày, lúc này mới từ từ quay lại máy tính.

      Trời vừa rạng sáng lẻ bảy phút, tỉnh táo nhìn tiêu đề tin tức ở tất cả các trang web lớn «Trai tài sắc: chủ bá đẹp trai Ương Thị Trình Mặc dắt mỹ nữ Ương Thị Lâm Thư Phàm», lại cảm thấy văn vẻ viết rất tệ. Viết từ khi hai người cùng học tập kinh nghiệm đến khi làm lập được thành tích, sau đó còn liệt kê đống lớn mấy hợp tác tuyệt vời của hai người, biểu đặc sắc, thậm chí ngay cả «nghệ thuật ước hẹn» tiến hành trong trận đấu cũng được lôi ra - - cùng đấu bán kết trận đầu, cũng xem như giai thoại. Tóm lại, chỗ nào chứng minh, hai người này là đôi giai nhân trời đất tạo nên.

      Đúng là, vô luận từ ngoại hình, học thức, hay từ tu dưỡng, đến năng lực, Lâm Thư Phàm vô cùng xứng với Trình Mặc, hơn nữa, bọn họ còn rất ăn ý nữa, phải sao?

      Đột nhiên nghĩ tới ánh mắt Lâm Thư Phàm xem Trình Mặc ở nhà hàng Tàng Tố .

      ". . . Báo cáo lãnh đạo, tôi cũng độc thân, nhưng mà tôi có người trong lòng rồi." Cho nên, người mà Lâm Thư Phàm nhắc đến đó là Trình Mặc?

      Mơ mơ màng màng ngủ là bốn giờ hơn. Chưa đến sáu giờ, bị Dụ Hoài Húc gọi điện đánh thức, tin tức kia có phần sau rồi.

      chẳng quan tâm chuyện giày, chân trần chạy như bay tới trước máy vi tính. Laptop đêm tắt, trang vẫn là trang web giải trí.

      Tin mới đưa là có người bạn weibo ra, có hình có chân tướng. Trình Mặc cùng đám người đến quán bar, vào phòng bao, rồi Lâm Thư Phàm lần lượt ôm đồng nghiệp, cùng mọi người vui vẻ quậy bát nháo, tổng cộng có chín tấm hình. Ánh sáng quán bar quá sáng, nhưng ảnh chụp xem như cũng ràng. Bên trong có vài người Lục Tác Viễn biết, ngoại trừ Trình Mặc và Lâm Thư Phàm, còn có Ngụy Lễ, Lận Mẫn, Âu Dương, Phạm Ngu Uy, cùng với hai người mà biết.

      Bạn mạng ra đó là "Q đản đản" bảo mình là fan của Ngụy Lễ, ngày hôm qua vào được phòng bao của bọn họ lại còn được mấy vị chủ bá kí tên, còn , hình như bọn họ chúc mừng tiết mục gì đó thành công.

      Tình cuồng nhiệt thoáng cái biến thành trò chuyện nhiệt tình, hẹn hò riêng tư thoáng chốc biến thành tụ họp.

      Biên tập trang web phản ứng rất nhanh làm cho Lục Tác Viễn tắc luỡi - - chuyên nghiệp!

      Thức dậy lần nữa là mười giờ sáng hơn, lướt weibo, phát chuyện mấy nhân vật chính đều đăng weibo bác bỏ tin đồn. Tùy lời giống nhau, nhưng ý đại khái có thể đơn giản quy nạp thành tám chữ: Công lợi trước mắt, mọi người ở đâu?

      Khiển trách người làm truyền thông có đạo đức nghề nghiệp.

      nhìn kỹ chút, tám người trong cuộc, ngoại trừ Trình Mặc cùng Lâm Thư Phàm, vài người khác cũng chuyện.

      Giọng Dụ Hoài Húc vang lên trong hành lang, sau đó là tiếng bước chân từ xa đến gần, lại sau đó đến cả cửa cũng gõ, trực tiếp vào. " này tổ tông, em cũng rời giường, vì sao nghe điện thoại? Thiếu chút nữa còn tưởng em nghĩ quẩn trong lòng rồi!" xong, nằm hình chữ đại giường, giọng lúc trước luôn đùa cợt chợt mang theo vẻ mỏi mệt, " đêm ngủ, chết mất."

      " phải chỉ là hồ đồ thôi à, tại sao em phải luẩn quẩn trong lòng." Khép laptop lại, đến bên giường cầm điện thoại nhìn nhìn, , " tắt điện thoại, là còn pin."

      " còn pin chẳng phải tự động tắt điện thoại sao!" buồn bực chỉnh .

      Khó trách tới giờ mà Trình Mặc tìm , ra là điên thoại di động của hết pin. Nghĩ như thế, Lục Tác Viễn cảm thấy rầu rĩ trong lòng hơi chút dễ chịu chút.

      Bởi vì bảo hôm sau Dụ Hoài Húc tới lấy đào, nên Tô đối với việc sáng sớm Dụ Hoài Húc đến tìm tuyệt kinh ngạc. Lúc từ lầu xuống ăn cơm, Lục Tác Viễn dặn dặn lại Dụ Hoài Húc được chuyện đương với Trình Mặc cho Tô Niệm biết.

      "Làm gì như ăn trộm vậy, hai người cũng đâu phải thể gặp người."

      " chút." Lục Tác Viễn trừng mắt liếc cái, giải thích, "Cái «nghệ thuật ước hẹn» trong trận đấu kia phải là còn chưa chấm dứt ư, mẹ của em là giám khảo, nhà của em giáo sư Lý cũng là giám khảo, muốn em chuyện này bây giờ, phải làm cho tất cả mọi người đều xấu hổ sao?"

      "U a!" Dụ Hoài Húc hít câu, " ngờ em nghĩ vấn đề này chu toàn như vậy. Vậy chuyện này sao, em chuẩn bị xử lý như thế nào?"

      Chuyện này, Lục Tác Viễn lắc đầu, vẫn chưa nghĩ kỹ.

      Mãi đến khi cơm trưa kết thúc, điện thoại Lục Tác Viễn vẫn im lặng. có tin nhắn, cũng có điện thoại.

      "Hai người giữ bình tĩnh giỏi đó. người , người kia cũng hỏi. Bây giờ là giữa trưa, chắc làm việc đâu, em muốn gọi điện thoại, ngồi ngay trong xe gọi , thấy em sắp nhịn được rồi." Xe chạy đến ven đường ngừng lại, Dụ Hoài Húc như vậy.

      "Làm sao biết em định gọi điện thoại?"

      "Bằng em tốt bụng vậy à, lại còn chuẩn bị sữa cho , rửa hoa quả cho sao? phải là em thấy trong nhà gọi điện tiện nên mới mượn cớ theo ra sao?" Lấy đào trong hộp thủy tinh ném bỏ hai miếng vào miệng, cười tiếp, "Bộ dạng em mặc tả còn thấy, có thể hiểu em được sao!"

      "Thực ra. . ." Lục Tác Viễn hiếm khi mắng , chỉ là nhìn cái, cười cười, nghĩ thầm em là cố ý để chuẩn bị, nhất định là cười em khó chịu nên già mồm cãi láo.

      Tình ý của thanh mai trúc mã, ai phải là tình .

      "Thực ra cái gì?" Giọng của Dụ Hoài Húc khi ăn đồ ăn.

      "Cảm ơn ." Lục Tác Viễn rất nghiêm túc.

      "Bệnh tâm thần!" Dụ Hoài Húc liếc cái, biểu cảm "Em có vấn đề gì chứ”.

      Khoảnh khắc tiếng nhấn số điện thoạiTrình Mặc, Lục Tác Viễn vẫn có chút khẩn trương.

      Trừ phi , bằng sao có thể sợ.

      "Vâng, xin chào." Bấm hồi lâu, điện thoại mới chuyển được. Đúng là giọng Trình Mặc, nhưng lời rất máy móc, hoàn toàn giống trước kia. Lục Tác Viễn cầm điện thoại di động nhìn nhìn, có dự cảm tốt lắm.

      "Uhm, là em." .

      "Viễn Viễn, em à, làm sao vậy?" Giọng của chợt cởi mở nhu hòa.

      Chẳng lẽ nhìn số điện thoại gọi đến à? Bên này Lục Tác Viễn còn buồn bực, trong điện thoại liền truyền đến giọng khác, "Trình Mặc, việt quất em bỏ tủ lạnh cho rồi, hoa quả còn lại tạm thời em đặt bàn bếp. . ."

      Lâm Thư Phàm!

      ngẩng mạnh đầu nhìn con đường phía trước, giữa trưa ánh nắng rất mạnh, đường nhựa phơi nắng lên ánh nước.

      "Lâm chủ bá ở nhà à?" có bất kỳ giảm tránh nào, chỉ nghe thấy mình hỏi thẳng. Sau đó Dụ Hoài Húc ngồi bên, hình như cũng nghiên đầu nhìn về phía .

      "Đúng, còn có. . ."

      "Em lập tức tới nhà , đưa địa chỉ nhà ." cắt lời , cho từ chối.

      Thang máy ngừng lại ở lầu mười bảy. ra cửa, phát đây là hai nhà kiểu buiding. Hành lang là nền gạch cẩm thạch đá màu trắng, sạch đến mức có thể làm gương phản chiếu. cúi đầu nhìn nhìn, sắc mặt của mình khá - - đằng đằng sát khí.

      Quay đầu, nhìn Dụ Hoài Húc, " có cảm thấy em cực kì ngây thơ hay ?"

      "Đặc biệt dũng cảm." Vỗ vỗ bờ vai của , nghiêm túc hỏi, "Tình huống xấu nhất em định ứng phó như thế nào?"

      Ứng phó như thế nào?

      Lục Tác Viễn nghĩ nghĩ, khoác cánh tay của , "Nếu như vậy. . . Em đây , em thích . Từ nay về sau, mỗi người đường!"

      ". . ."

      Người mở cửa phải Trình Mặc, là Âu Dương. Điều này làm cho Lục Tác Viễn hơi ngoài ý muốn.

      "Tác Viễn?" Âu Dương gặp , ràng ta cũng bất ngờ, nhưng phản ứng lại rất nhanh, "Hai người cũng đến thăm Trình Mặc?"

      "Thăm?" lập lại bên, quay đầu nhìn về phía Dụ Hoài Húc, trong lòng lại nghĩ phải là ngày hôm qua Trình Mặc vẫn còn khỏe mạnh sao?

      Dụ Hoài Húc cho ánh mắt bình tĩnh đừng nóng, sau đó khách khí hỏi: "Chủ bá Trình làm sao vậy?"

      Trình Mặc trả lời từ phòng khách truyền tới, " nghiêm trọng như Âu Dương đâu, mắt chỉ hơi ứ máu mà thôi. Đừng đứng ở cửa chuyện, mau vào ngồi ."

      "Mà thôi?" Lâm Thư Phàm hiển nhiên thừa nhận nhưng Trình Mặc lại thoái tác, "Kế tiếp định là chỉ vỡ mấy mạch máu trong mắt, nên con mắt hơi hồng? mau sửa lại thành cầm tinh con thỏ !"

      "Cậu đúng là cầm tinh con thỏ đấy à?"

      Bọn họ vào phòng khách, phát người hỏi là người nước ngoài, tóc đen mắt màu cọ, ngồi gần bên cạnh Lâm Thư Phàm. Trình Mặc dựa vào nằm góc salon đối diện, mặc thân áo thể thao ở nhà màu xám nhạt, mắt đắp cái khăn trắng.

      " là cầm tinh con heo!" Lâm Thư Phàm vỗ vai người nước ngoài, ý bảo ta đừng ngắt lời.

      Lâm Thư Phàm vừa dứt lời, Trình Mặc giải thích : "Mọi người đừng nghe Thư Phàm, nghiêm trọng như vậy đâu, hơn nữa chỉ có mắt trái bị thương, chườm đá với dùng thuốc, diện tích xuất huyết bắt đầu từ từ thu lại rồi."

      Khó trách ngày hôm qua đeo mắt kính, mà lại phát mắt trái của dị thường. Lục Tác Viễn cắn cắn môi, tự trách.

      " bệnh viện chưa?" đứng hỏi, dám để giọng điệu của mình nghe quá căng thẳng.

      "Đương nhiên." hơi quay đầu nhìn về phía của , giọng điệu khá thoải mái, "Bằng thuốc ở đâu, đúng ? Yên tâm, có chuyện gì đâu, qua tầm vài ngày khỏe lại thôi. Đến lúc đó còn phải tham gia trận chung kết «nghệ thuật ước hẹn» nữa chứ, , phải là Thư Phàm thiếu đối thủ sao!"

      "Cậu khoan hãy , sau khi hôm nay tớ với Thư Phàm về, tổng thanh tra Tiền còn hỏi ánh mắt của cậu thế nào rồi, nhìn dáng vẻ của cậu, ta sợ là cậu thể dự thi được đấy." Âu Dương rửa sạch hoa quả từ phòng bếp lên, " ta còn ngừng hối hận, cảm thấy nên kéo cậu hỗ trợ chuyên mục «trực kích điểm nóng» kia, là được cái này mất cái khác. Tiết mục đó cực kì thành công, bằng tổn thất lớn của Trình Mặc vô ích rồi. A, đúng rồi - -" Âu Dương đột nhiên dừng chút, nhìn về phía Lâm Thư Phàm, "Chuyện tin tức kia, cậu có với ta ?"

      " có, bọn tớ vẫn còn chưa hết đánh cuộc mà?" xong, đột nhiên Lâm Thư Phàm thâm ý nhìn về phía Lục Tác Viễn, "Bạn giả tớ đây xuất rồi, bạn chính quy kia chắc chắn cũng phải xuất chứ, đúng , Tác Viễn?"
      Nhược Vân, ChrisDion thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38: Trở về hiểu lầm (3 )

      "Vậy là, Lâm Thư Phàm và Âu Dương đánh cuộc thắng, cho rằng bạn Trình Mặc nhất định vì chuyện ảnh chụp mà tìm ta, sau đó cậu dẫn Dụ Hoài Húc đưa tới cửa hả?" Nghe Lục Tác Viễn tự thuật xong, Đào Nhiễm khuấy coffee, vẻ mặt nén cười, "Nội dung vở kịch này đúng là dứt khoát! Vậy cú điện thoại của mình phải vừa kịp lúc cứu cậu sao?"

      "Có thể như vậy. Mình nào biết mắt Trình Mặc bị thương, hoàn toàn đọc được tin mạng chứ!" Lục Tác Viễn cắn ống hút, nhớ lại mình lúc nãy xấu hổ. Sờ sờ mặt, bây giờ vẫn còn thấy nóng này.

      "Được rồi!" Đào Nhiễm trấn an , "Cậu nghĩ ngược lại xem, tuy Lâm Thư Phàm và Âu Dương biết quan hệ giữa cậu và Trình Mặc, nhưng cậu cũng biết chuyện Lâm Thư Phàm có bạn trai người nước ngoài đó thôi, từ nay về sau vấn đề này còn hiểu lầm, suy nghĩ viễn vong gì nữa, xem như có qua có lại rồi."

      Lục Tác Viễn hít hơi dài, chuyện phát triển thành như vậy, đúng phải có thể khống chế được. Biết biết thôi, dù sao sớm muộn gì họ cũng phải biết. "Được rồi, đừng mình nữa, chuyện cậu , lần này định về nước ngốc ở đây bao lâu?"

      "Ít nhất năm, mình offer được thiết kế giỏi là Ouke từ Hy Lạp đưa vào công ty vàng bạc đá quý, quan hệ Job Rotation (luân phiên công việc), mình phải chờ ở Bắc Kinh tối thiểu là năm. Sau này nếu như Ouke thành lập phòng thiết kế ở Trung Quốc, mình có thể ở lại Bắc Kinh nữa, who knows (ai biết được)?" Nhún vai, Đào Nhiễm bày bộ dáng chưa biết được, vẻ mặt cũng để ý đến điều đó lắm. Bưng ly cà phê lên uống ngụm, tiện tay xé mở bao đường.

      Lục Tác Viễn nhìn , bất nhã kinh ngạc: "Trước kia phải cậu chỉ uống café đen thôi, thêm đường sao, sao vậy, đến khẩu vị cũng sửa lại?"

      "Cuộc sống quá khổ rồi, cho nên mình cảm thấy cần phải làm khổ vị giác của mình nữa." xong, Đào Nhiễm lại xé tiếp bao đường.

      Lần này Lục Tác Viễn hoàn toàn trợn tròn mắt."Cậu với Henry sao chứ?" Uống café đen là là thói quen của Đào Nhiễm từ khi quen người thiết kế xe hơi Henry, cho tới bây giờ Henry đều chỉ uống Cafe Đen, ai cả đường , ấy cũng quen với vị café đen. Bắt đầu uống Cafe Đen vì Henry, bây giờ uống café đen nữa có nghĩa là . . . GIật mình, Lục Tác Viễn đành lòng nhớ lại.

      "Chia tay rồi! phải tớ nhắn tin báo cậu biết rồi sao? Chẳng lẽ cậu phát bây giờ toàn thân tớ tản ra khí tức quý tộc độc thân sao?" So với Lục Tác Viễn, thoạt nhìn Đào Nhiễm có vẻ tương đối nghĩ thoáng hơn.

      "Vì sao vậy? Trước khi mình Tây Tạng hai người vẫn còn rất tốt mà?"

      "Tính cách hợp." Đào Nhiễm nhún vai, đáp cực kỳ phóng khoáng, hề nhìn ra tâm trạng suy sụp.

      Lục Tác Viễn híp mắt nhìn , hoàn toàn thể chấp nhận lời giải thích này. Quả thực quá hoang đường, tính cách hợp nhau vẫn là lý do chia tay hoàn kim mãi mãi thay đổi!

      "Hai người cùng chỗ đâu phải chỉ hai năm, tính cách còn hợp?" Hiển nhiên, như vậy cũng thể làm Lục Tác Viễn tin, "Có phải là ta làm ra chuyện gì có lỗi với cậu ."

      Đào Nhiễm nghĩ nghĩ, cười khổ.

      " phải là ta chân giẫm hai thuyền chứ?" Vừa mới trải qua phong ba ảnh chụp nên Lục Tác Viễn khó tránh suy theo lối đó.

      " phải." Đào Nhiễm lắc đầu, tay cầm thìa vẫn nhúc nhích, dường như suy nghĩ nên giải thích thế nào.

      " ấy là người thiết kế xe hơi, cái này cậu cũng biết, đúng ." Lục Tác Viễn gật gật đầu, ý bảo tiếp tục.

      "Có lần lúc bọn mình cùng chơi chạy ngoài đường cao tốc xảy ra tai nạn xe cộ, việc đầu tiên ta làm phải là cứu mình, mà là lựa chọn cho xe đổi biển số." Đào Nhiễm khoét bánh ngọt, cách nhàng linh hoạt phảng phất như mình phải là người trong cuộc, "Trong chỗ này cần phải giải thích chút, xe này là do ta lấy trộm từ trong công ty ra, vì sợ bị công ty phát nên làm giả giấy phép, sau đó xảy ra chuyện, ta sợ bị truy cứu chuyện làm giả giấy phép, vì thế nên muốn đổi xe về lại. đường cao tốc, lúc bị tông vào đuôi xe, ta để ý đến việc tớ bị mắc kẹt, lại còn trách tớ bò ra giúp, cậu , bạn trai như vậy, cậu có muốn chia tay ?"

      Trương Ái Linh từng , lúc em cần có, vậy sau này cần phải có!

      ra chuyện này còn khiến người ta đau lòng hơn, lúc em cần nhất, ràng ở bên cạnh em, nhưng lại lựa chọn xem thường.

      "Chia tay!" Lục Tác Viễn vỗ vỗ mu bàn tay Đào Nhiễm, "Điều kiện của chúng ta tốt như vậy, nhất định là tìm được người tốt nhất!"

      "Tốt nhất?" Đào Nhiễm cười, "Trong cảm nhận của cậu người tốt nhất còn phải là Trình Mặc sao?"

      Lục Tác Viễn bừng tĩnh, "Đúng vậy, tại sao mình lại nghĩ tới chứ! Hình như Trình Mặc có hai người bạn vô cùng thân nhau, để về mình hỏi thăm xem người ta có đối tượng chưa, á, đúng rồi, có Phạm Ngu Uy, hình như ấy vẫn chưa có bạn , sau này mình giới thiệu cho cậu làm quen."

      "Đẹp trai ? Cậu cũng biết, nếu đẹp mình hứng thú."

      Lục Tác Viễn gật đầu, "«Nghệ thuật ước hẹn» đấu bán kết thứ ba, tài mạo song toàn."

      "Cho nên, cái câu “nước phù sa chảy ruộng ngoài” chính là ý này phải ?" Đào Nhiễm bị vẻ mặt nghiêm túc của bạn chọc cười.

      "Đúng! thế nào nữa chúng ta cũng là phát , nếu có cực phẩm soái ca đương nhiên phải tiêu hóa nội bộ trước. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu phải để ý đến ấy . Qua xem này, cái hình này là của ấy." Lục Tác Viễn lấy điện thoại di động ra, lấy tấm ảnh mọi người chụp chung đưa cho Đào Nhiễm xem, "Tuyệt đối là mặt mộc! Đẹp trai ha?"

      "Đúng là phong nhã." Đào Nhiễm uống ngụm cà phê, gật đầu, thuận tay móc từ trong túi ra tờ thư mời màu xanh ngọc, "Cái này cậu cũng biết, bây giờ còn giới thiệu người nhà chủ bá cho tớ làm quen? sợ sau này tớ thích ta , rồi làm việc thiên vị chèn ép Trình Mặc nhà các cậu à?"

      Thế giới quá , cho nên Lục Tác Viễn hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

      Siêu thị vào thứ bảy, người hơi nhiều.

      mua thức ăn cùng Đào Nhiễm, Lục Tác Viễn vẫn còn chưa tiêu hóa hết trước mắt này - - người bạn tốt nhất của Đào Nhiễm cũng là trong những vị giám khảo đặc biệt của «nghệ thuật ước hẹn» .

      Ngoài đội hình hình thức bảy vị giám khảo có thâm niên thay đổi, trong đó có tám vị giám khảo được ấn định, Tô, Lí Thạch Thư, Đào Nhiễm, là giám khảo chấm điểm cho Trình Mặc? Sau đó, nếu như đối tượng phỏng vấn thay đổi vẫn như lời Trương Tuyết Tùng . . . Lục Tác Viễn lắc đầu, cảm thấy thể nghĩ nữa.

      "Mặc dù thể xướng tên quán quân trong đêm chung kết, nhưng dù sao công ty bọn mình cũng là trong các thương hiệu tài trợ, lại là công ty thiết kế đá quý số số hai thế giới kia mà, còn nữa, thiết kế đá quý cũng là phần của nghệ thuật, cho nên, tớ có được thư mời cũng lạ, dù sao tớ cũng nhận được mấy giải thưởng thiết kế lớn." Lấy cùi chỏ đẩy Lục Tác Viễn, Đào Nhiễm cười hỏi , “ phải bây giờ cậu nên nghĩ thế nào để hối lộ mình à!"

      Lục Tác Viễn lắc đầu, "Mình nghĩ, nếu Trình Mặc bằng bản lĩnh đạt được quán quân, có thể bị người ta ra vào rằng là vì bám váy đàn bà hay . Dù sao, cậu, mẹ của mình, thầy Lý, quan hệ với mình quá gần. Hơn nữa bây giờ Lâm Thư Phàm còn biết quan hệ của mình và Trình Mặc . . . Cậu . . ."

      "Dừng lại!" Đào Nhiễm ngăn cản , "Mọi người đều 'Cha mẹ con mới suy tính sâu xa', ta là gì của cậu chưa, sao cậu bắt đầu che chở cho người ta rồi? Làm sao cậu biết Trình Mặc nhất định là quán quân, chừng là Lâm Thư Phàm, chừng là Phạm Ngu Uy sao? Sao cậu biết mọi người hâm mộ chúc phúc các cậu nhờ tiết mục mà nên duyên? Nghĩ quá nhiều nhanh già đó, nghĩ nhiều phí đầu óc, bằng bây giờ cậu nghĩ xem lát nữa nên đưa chủ bá Trình đâu ăn ngon kìa!"

      câu gõ tỉnh người trong mộng.

      Lúc Lục Tác Viễn chạy đến nhà Trình Mặc, hoạt động trong phòng bếp. Thấy thế, vội vàng đuổi lên sofa.

      "Mắt của sao mà. tin em xem xem!" Trình Mặc cúi đầu xuống đưa đến trước mặt , Lục Tác Viễn cẩn thận nhìn chằm chằm vào mắt trái của , đúng là chỉ còn chút tơ máu.

      "Vậy cũng được, vẫn phải lên ghế sofa nằm." nghiêm túc ra mệnh lệnh đâu ra đó.

      Trình Mặc vuốt mặt, đeo mắt kính, cười, "Nhìn ra Tác Viễn chúng ta rất có hào khí quân nhân."

      "Này!" vừa rửa cà chua và rau, vừa xem xét nguyên liệu.

      "Này, nữ tư lệnh, cơm tối em định chuẩn bị món nào vậy?" Trình Mặc dựa vào bồn rửa, cứ nhìn như vậy, vẫn chịu phục tùng quân lệnh.

      "Mì thịt bò sốt cà chua." xong, chỉ chỉ chỗ dao, hỏi , "Nhà cắt rau và cắt thịt theo thứ tự dao nào vậy?"

      "Trái qua cái đầu tiên xắt thịt, thứ hai cắt rau."

      "Cái thớt gỗ đâu?"

      "Ở ngăn tủ đầu tiên bên phải. . ."

      hỏi đáp đến cuối cùng, Lục Tác Viễn hoàn toàn quên mất phải nằm ở sofa, chứ phải ở bên cạnh chuyện phiếm với .

      Thịt bò trong nồi tỏa ra từng đợt thơm, đột nhiên Lục Tác Viễn hỏi có lúc nào bị bệnh đúng lúc chưa.

      "Đương nhiên là có." Trình Mặc rót ly nước đưa cho , "Có lần Pháp lấy tin, nửa đêm biết làm sao lại bắt đầu bị cảm mạo. mang theo rễ bản lam, cũng còn mang viên sủi VC, trong người chỉ có lọ dầu bồ đào bao con nhộng thôi. Lúc ấy nghĩ, dầu bồ đào bao con nhộng tốt xấu gì cũng có VC, vì vậy nuốt xuống."

      "Sau đó có tác dụng ?"

      "Có tác dụng thảm. Bi thảm chính là, uống xong sau đó bao lâu lập tức đói bụng, dầu bồ đào kháng ô-xy hoá, ngược lại còn trợ tiêu hóa."

      "Cuối cùng còn bị chê cười, đúng ?" Lục Tác Viễn bật cười hì hì tiếng, " ra là đói, đúng ?" ba phần dí dỏm, bốn phần làm cho trách, còn có vài phần xác định.

      Mùi thơm của mì xào sốt cà chua ngào ngạt từ nồi bay ra, Trình Mặc sờ lên bụng, "Vốn cảm thấy, bây giờ thấy đói ."
      Nhược Vân, ChrisDion thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 39: Ai là quán quân, ai là dâu (1)

      Edit: Ciao J


      Phải Lục Tác Viễn lớn như vậy mà ra tay nấu ăn cũng chỉ có mì thịt bò mà thôi.

      Lúc trước học để nịnh bậc thầy Tô, cho nên học thuộc làu công thức nấu mì và nấu thịt bò như bài vè vậy. Sau này, khi đạt được ước muốn từ chỗ bậc thầy Tô rồi, kỹ năng nấu mì cũng từ từ trở thành vốn ‘tay làm hàm nhai’ của .

      Lúc nấu, nếm vị phát bản lĩnh của mình vẫn chưa giảm chút nào.

      “Em còn bao nhiêu chuyện mà biết thế?” múc muỗng nước mì cuối cùng ra bát, đột nhiên Trình Mặc ôm lấy từ phía sau, mặt đặt lên cổ , giọng vô cùng dịu dàng: “Chuyện ảnh chụp ấy, ra chỉ là chút hiểu lầm mà thôi, chỗ giám đốc Tiền có chương trình mới, tên là ‘Điểm nóng trực tiếp’, chương trình này quay rất thành công, tối hôm đó mọi người chúc mừng. Lúc đó cảm thấy mắt khó chịu nên định về sớm chút, đúng lúc gặp Thư Phàm từ bên ngoài vào, sau khi vào phòng ấy trượt chân, đưa tay ra đỡ ấy, sau đó có bức ảnh đó. . .”

      Có đôi khi con người rất kỳ lạ. Ví dụ như bây giờ, Lục Tác Viễn biết ràng rồi nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ vì chính miệng Trình Mặc giải thích cho mình.

      “Người nước ngoài hôm nay là bạn trai của MC Lâm sao?” tựa đầu vai , ngửa ra sau hỏi.

      “Ừ, Thư Phàm thầm mến ấy rất lâu, cũng sắp tu thành chính quả rồi. Cho nên em hoàn toàn cần lo lắng rằng ấy có gì, bọn đều có người trong lòng của riêng mình.” Những nụ hôn dày đặc rơi vào làn da trơn bóng sau tai, hơi ngứa, Lục Tác Viễn rụt cổ cái, bật cười.

      “Em sợ nhột à?”

      Lục Tác Viễn vẫn chưa trả lời, tay Trình Mặc cù lên eo , lập tức vung tay vung chân: “Đừng làm thế, nhột. . . ha ha. . . nhột, dừng lại. . .”

      người chọc lại biến thành hai người đùa giỡn. Tới khi hai người ngừng lại mì thịt bò cà chua thơm phức hơi nhừ. . .

      Lúc ăn mì, Lục Tác Viễn vẫn luôn suy nghĩ, cuối cùng cũng việc Đào Nhiễm cũng làm giám khảo cho Trình Mặc biết, tiện thể còn cầu hối lộ biết xấu hổ kia.

      Sau khi Trình Mặc nghe xong cũng tỏ thái độ ngay lập tức, cho tới khi rửa bát mới hỏi : “Bình thường Đào Nhiễm thiết kế đơn vật hay thiết kế linh kiện?”

      Lục Tác Viễn lắc đầu: “Cũng là thiết kế bình thường thôi, cụ thể em biết lắm.” Hình như Trình Mặc còn gì đó, nhưng tiếng nước chảy to quá nên nghe .

      Sáng hôm sau, Lục Tác Viễn xách túi lớn túi đặc sản Tây Tạng xuất trong trường. thấy Dư Mai và Khương Phương Phương vui mừng kéo mấy túi đồ ăn trong túi mình đột nhiên nhớ, hôm qua quên đưa cho Trình Mặc túi hạt giống hoa cách tang rồi.

      *Hoa cách tang hay còn gọi là Guesa, là hoa dại chỉ mọc ở Tây Tạng. Guesam tượng trưng cho hạnh phúc, nó sinh trưởng ở vùng cao nguyên thượng. Guesam tưởng chừng như rất đỗi bình thường, cành hoa mảnh và cánh hoa , thoạt nhìn trông yếu đuối, thế nhưng khi gió càng thổi mạnh, thân càng vững chải; mưa càng lớn, lá càng xanh um; mặt trời càng tỏa ánh nắng gay gắt, hoa càng nở rộ rực rỡ, vì đây là loài hoa ương ngạnh và có sức sống mãnh liệt nhất..

      ràng tối thứ sáu nhét vào trong túi, cuối cùng hôm qua hai người vui vẻ cả ngày, lại mang về. Chẳng lẽ người rất vui vẻ dễ quên mọi việc sao?

      nghĩ nghĩ, vui vẻ nhướng mày, quả là cả ngày chủ nhật rất vui vẻ. Mặc dù cười nhiều nhưng tràn đầy ngọt ngào ấm áp.

      Buổi sáng mang theo hai chậu cây xương rồng, đùa phải dùng để hấp thụ phóng xạ mà để tránh đào hoa cho , vô cùng tự giác bưng cả hai chậu tới phòng ngủ. Giữa trưa đeo tạp dề làm cho bữa cơm phong phú, bảo là muốn lời xin lỗi với chén mì thịt bò cà chua kia, ra đó cũng phải là lỗi của mình . Cuối cùng, còn để cho rửa bát, là tay của con rất quý giá, nên dùng nhiều nước rửa bát. Buổi chiều gối đầu lên chân để chườm đá cho mắt, nắm tay kể từng chuyện từng chuyện lý thú thời học sinh của . ra, từng nhấc mái ngói phòng, trèo cây trộm trứng. . . còn tưởng rằng là bé ngoan từ nữa kìa!

      Bởi vì làm rất nhiều việc mà trước đây làm, có cái nhìn khá mới về . Ví dụ như, lúc ngủ nhìn cũng rất đẹp, nụ cười ở khóe miệng cong cong, yên tĩnh như cậu bé; tai trái của còn có nốt ruồi nho , phát ra lúc giúp ngoáy lỗ tai. . .

      Lúc Dư Mai ném sổ ghi chú qua cho , Lục Tác Viễn nhìn lá cây được mặt trời chiếu lên ngoài cửa sổ, toét miệng cười trộm.

      hề trì hoãn, bị đánh ngay lập tức.

      “Sao lại đánh mình!” phẫn nộ hoàn hồn.”

      “Trời tháng sáu rồi mà còn tư xuân à? Laptop, cậu có cần ? Tuần sau bắt đầu thi rồi, đến lúc đó cậu đừng trách mình đạo nghĩa nhé.” Dư Mai xong, vươn tay làm bộ muốn lấy laptop.

      Làm gì còn tức giận nữa, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt.

      cho thể lấy về!” Lục Tác Viễn nhanh tay ôm vào lòng, sợ Dư Mai đoạt về .

      “Tiểu Dạng! Mình mà muốn lấy lại mình đưa cho cậu rồi!” Dư Mai mở túi thịt bò khô, ăn hai miếng, vô cùng khí phách xoay người đưa laptop cho . Lúc này, nhận lấy: “ môn đóng, môn mở. Nội dung đóng khó lắm, trọng tâm mình cũng ghi lại, nội dung mở hơi nhiều, tốt nhất là cậu nên xem sách và ghi chép vài lần, nếu mình sợ lúc đó cậu tìm được đáp án.”

      Lục Tác Viễn mở laptop ra, nhìn những quyển sách mới giá sách, quay đầu nhìn bầu trời đẹp đẽ, trời xanh mây trắng, thất vọng rũ đầu xuống.

      Mới cách có ngày thôi mà trong lòng cảm thấy được tốt lắm.

      Ngày gặp lại Trình Mặc là hơn mười ngày sau, là khúc nhạc dạo tạm xa nhau.

      Lục Tác Viễn vội vàng ôn tập, Trình Mặc kết thúc nghỉ bệnh toàn tâm tập trung vào chung kết cuộc thi ‘Nghệ thuật ước hẹn’. Hai người ai bận việc nấy, thời gian thoáng cái tới ngày chung kết. Có lẽ vì chú ý đến nhóm người xem chương trình này nên thời gian trận chung kết quyết định vào ngày cuối cùng của tháng sáu.

      Trước trận đấu ngày. Lục Tác Viễn tránh việc chiếm dụng quá nhiều thời gian quý giá của , cho nên chuẩn bị lý do để khi ăn cơm trưa rời trước. Ăn cơm ở nhà hàng Quảng Đông số 8, nhà hàng số 8 cách Tân Quang Thiên Địa rất gần, cho nên lý do cũng có sẵn — phải mua quần áo tham gia tiết mục ngày mai với Đào Nhiễm.

      “Em hỏi xem ngày mai mặc quần áo gì sao?” Trình Mặc giữ tay , cố ý có chút ghen tỵ.

      sao?” nghe thấy mà trong lòng mềm nhũn, nhưng sau đó cười lên: “Dáng người trời sinh mặc gì cũng đẹp mắt, sao cần em lo lắng chứ! Được rồi”. vỗ bờ vai : “Em cùng Đào Nhiễm, phải đúng lúc dành chút thời gian cho chuẩn bị tốt sao, phải cố lắng lên, em rất mong chờ biểu đặc sắc của vào ngày mai đấy!”

      xong, vừa mới chuẩn bị Trình Mặc kéo lại: “Đây là hai vé trước sân khấu, em có thể mời bạn của em cùng xem thi đấu.”

      Đây là ‘có qua có lại mới toại lòng nhau’ sao! cười nhớ tới lần mình nhút nhát đưa vé cho . Nhưng mà, chẳng lẽ biết tổ tiết mục có thư mời cho ‘giám khảo’ từng tham gia vòng đấu loại sao?

      “Được!” gật đầu đồng ý.

      cần đưa chứ?” thả lỏng tay, xác định hỏi câu

      “Chỉ cần xe buýt qua mấy trạm, tầm mười mấy phút, em được mà!” Lục Tác Viễn chỉ chưa vỗ ngực bảo đảm nữa thôi.

      “Được rồi, đường cẩn thận.”

      cầm túi lên chuẩn bị , được hai bước bỗng xoay người lại, đầu đuôi : “Nhớ đến đoạn trong phim truyền hình, biết có linh nghiệm . . .” xong, Trình Mặc còn chưa kịp phản ứng, cúi người hôn lên khóe môi .

      “Lucky kiss!” Mặt đỏ ửng như sao băng bay qua bầu trời đêm, chặt lóe lên, lại rất đẹp.

      Nếu như Đào Nhiễm có vé mời riêng của giám khảo, vậy cho ấy vé, vé cho Dụ Hoài Húc, vấn đề này giải quyết được rồi, nhưng mà bây giờ. . . uống trà sữa vẫn quên thở dài, chẳng lẽ vé còn lại đưa cho ông nhà mình?”

      Lúc ngẩng đầu lên, cảm thấy như có bóng dáng quen thuộc, ánh mắt hơi lướt qua, nhìn thấy Walden, chính là người bạn trai lai hai dòng máu của Lâm Thư Phàm, tên tiếng Trung là Ngụy Bách, là giáo sư người nước ngoài của học viện ngoại giao.

      Rất khéo, lúc ấy nhìn khắp nơi cũng thấy , sau đó vô cùng nhiệt tình cười hỏi: “Xin chào, Tác Viễn, cũng dạo siêu thị mình sao?”

      Cũng? Lục Tác Viễn nhìn ta, hiểu ra, Lâm Thư Phàm cùng. Cũng đúng, lúc này hẳn là MC Lâm phải chăm chỉ chuẩn bị cho trận chung kết.

      cười : “Hẹn với bạn nhưng ấy chưa đến.”

      “Vậy may mắn hơn tôi rồi, ít ra lúc mua đồ có người cho ý kiến.” Walden rất đáng thương, tiếng Trung cũng khá lưu loát.

      “Bây giờ tôi bận, nếu chê ánh mắt tôi tốt tôi cho chút ý kiến tham khảo.” Nếu Trình Mặc và Lâm Thư Phàm là bạn tốt, như vậy bạn trai của Thư Phàm cũng coi như nửa bạn bè của mình! Lục Tác Viễn nghĩ, dù sao mình cũng rảnh, giúp người chính là nguồn gốc của vui vẻ mà.

      Walden đúng là hề khách khí với , rất thoải mái coi như bạn bè. Sau đó ấy thẳng về lý do mình tới siêu thị mua đồ, ấy muốn mua quà cho Lâm Thư Phàm, chính xác mà là sau trận chung kết ngày mai, ấy chuẩn bị cho ấy niềm vui bất ngờ.

      “Em xem, nếu như tôi cầu hôn với ấy trước mặt mọi người ở đó, ấy có đồng ý ?”

      Cầu hôn trước mặt mọi người? Hàng mi của hơi run lên, nghĩ thầm, đây cũng là niềm vui bất ngờ. Ít nhất, bị giật mình trước tiên.

      Walden thấy trả lời, dừng hai giây rồi : “ ra cũng là tôi nhất thời nảy lòng tham, nhưng mà nghĩ nghĩ lại, tôi cảm thấy có cơ hội nào tốt hơn nữa. Nếu như ấy được quán quân đây chính là dệt hoa gấm; nếu như ấy chỉ được á quân hoặc huy chương đồng, tôi cũng đường vòng lối tắt để giúp ấy hòa ván.”

      Lục Tác Viễn tán thành: “Phân tích có đạo lý, thành ngữ dùng rất đúng!”

      “Cho nên, em cảm thấy có hi vọng ?”

      Có hi vọng ? Giáo sư nước ngoài này đúng là nhập gia tùy tục, gì cũng học được!

      Lục Tác Viễn nghĩ tới cảnh bọn họ trêu đùa nhau ở nhà Trình Mặc, cảm thấy có lẽ là có hi vọng, huống chi chính Lâm Thư Phàm còn thừa nhận trước mặt mọi người là trong lòng có đối tượng: “ thử nhất định biết được! Nhưng mà cá nhân tôi cảm thấy có hi vọng đấy! Con thích nhất là lãng mạn, đến lúc đó nhất định phải quỳ chân trước mặt mọi người, thâm tình thổ lộ, như vậy MC Lâm mới tiện từ chối , đúng ?” nhiệt tình rồi hỏi: “Đúng rồi, mua nhẫn chưa?”

      Giáo sư cười ha ha: “ chuẩn bị mua.”

      Lục Tác Viễn giật mình, đúng là nhất thời nảy lòng tham mà!
      KisaragiYue, ChrisDion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :