1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thời gian đẹp nhất đều cho em - Đường Dao ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 30: Cậu sai, chính là ấy (2)

      Edit: Tử Tranh


      Lục Tác Viễn lắc đầu cái, phủ định cách của Trình Mặc: “Lúc nãy đánh tốt ra là có nguyên nhân, giống như công chúa lọ lem xinh đẹp, thời gian vừa đến, tất cả trở về nguyên hình.”

      Lúc trở lại sân lần nữa, Trình Mặc chỉ nhìn thấy Lục Tác Viễn nhìn mặt đất hồi lâu, sau đó quay đầu lộ vẻ mặt đau khổ với mình: “Đến mười hai giờ, bé lọ lem trở về nguyên hình.”

      Lượt cầu thứ nhất do Phạm Ngu Uy đánh, lực rất mạnh đánh cầu về phía sau, Trình Mặc dùng lực giống vậy đánh trả cầu về phía sau, Diệp Mạnh Trúc nhận cầu, hạ thấp trọng tâm xuống nhanh chóng đập cầu ra sau, Lục Tác Viễn phản ứng rất nhanh, đánh trả, trực tiếp đánh tới đùi Phạm Ngu Uy, đạt được 20:12.

      phải đánh rất khá sao, cố gắng lên, chúng ta tiếp được lượt cầu cuối cùng là thắng.” Trình Mặc tới trước mặt Lục Tác Viễn cố gắng động viên.

      Lượt đấu cầu quan trọng nhất, Phạm Ngu Uy nửa đập nửa đẩy đưa bóng tới phía giữa sân bên trái, hai người nghĩ rằng ra ngoài cho nên đón, kết quả cầu vừa vặn sát vạch, được điểm, tỉ số thay đổi 20:13.

      Diệp Mạnh Trúc phát cầu, trở lại gần lưới, vợt cầu lông của Lục Tác Viễn khẽ gạt, trả lại ấy vợt, Phạm Ngu Uy mạnh mẽ xông lên phía trước, vừa tới sát mức giữa sân, lần này Trình Mặc khách khí liền đánh cầu về phía sau bọn họ.

      bên muốn thắng, bên nghĩ ngàn lần thể thua, quả cầu bay qua bay lại bảy tám lần còn chưa có rơi xuống đất.

      Lúc Diệp Mạnh Trúc nhận được cầu lần nữa, nhanh chóng phán đoán có lợi cho mình, ấy giơ vợt về phía trước bên phải của Lục Tác Viễn, sau đó đợi di chuyển bên phải, ấy hất tay khẽ gạt, đánh cầu về bên trái Lục Tác Viễn. Chỗ đứng của Trình Mặc ở phía sau bên trái, theo tính toán của ấy mặc dù xông lên cứu được cầu cũng chỉ có thể miễn cưỡng đưa cầu qua lưới, sau đó Phạm Ngu Uy đánh cái, nhất định bọn họ được điểm mà kết thúc.

      Nhưng ngờ, lần này Lục Tác Viễn lại chọn tự mình cứu cầu, sau đó tiếng “cẩn thận” của ấy mới vừa vọt tới cổ họng, chưa kịp hô ra ngoài “xoạt” tiếng, hai người cùng đánh tới. . .

      Thực tế nỡ nhìn xảy ra chỉ có nửa giây, hoặc 0.01 giây?

      Tất cả xảy ra như thế nào, ra Lục Tác Viễn cũng quá ràng. ý thứ được Diệp Mạnh Trúc đánh cầu về phía ngược lại trong đầu chỉ có ý nghĩ duy nhất chính là cứu cầu, nhưng ngay lúc đó trọng tâm của lệch về hướng bên phải, đại não ra lệnh thân thể chạy về phía bên trái, sau đó, liền trượt chân. Ngay sau đó, vợt cầu lông của bị vợt của Trình Mặc đánh bay, và ngay sau đó, giống như bây giờ ngã xuống người .

      Nếu như dùng từ để hình dung tâm trạng bây giờ, nghĩ, chỉ có thể là phức tạp.

      Nếu như đổi từ để hình dung, hình như chỉ có thể là. . . rất phức tạp. chưa từng tiếp xúc thân mật với Trình Mặc ở khoảng cách gần như vậy, phải sao? dựa vào ngực , mơ hồ cũng có thể ngửi được mùi mồ hôi và mùi nước cạo râu của .

      “Tác Viễn, Tác Viễn. . .” Tay Trình Mặc vỗ vai mấy lần, hoàn hồn, “a” tiếng trả lời.

      “Em sao chứ?” Giọng Trình Mặc lo lắng.

      “Vâng.” nghe được mình trả lời tiếng.

      “Té có đau chỗ nào ?”

      “Đúng vậy, mau đứng dậy xem chút. . .”

      “Có phải chỗ nào bị vợt đánh trúng . . . Hay là bị trật chân?”

      Giọng của mọi người bắt đầu truyền tới, sau đó từng khuôn mặt lo lắng xuất trước mặt .

      “. . . Tôi có sao.” dùng sức chớp mắt nhìn, cố gắng để cho khuôn mặt căng thẳng thả lỏng chút, “Chỉ là hình như bị giật mình. Các người xem. . .” muốn đưa tay cho Diệp Mạnh Trúc kéo mình lên, lúc này mới phát tay trái của mình còn nằm trong bàn tay của Trình Mặc, mồ hôi chảy ròng ròng.

      May mắn chỉ là phen hú vía, hai người cũng có chuyện gì.

      Khu nghỉ ngơi, người câu tôi câu lời quan tâm tới hai người ngã, đề tài quyết định thắng thua là lượt cầu.

      “Trước mắt Tác Viễn phải đánh rất tốt sao, tôi thấy các người rất ăn ý, sao lượt cầu cuối cùng, có giống trước kia để MC Trình đón?” An Nhiên hỏi.

      “Bởi vì lần này tôi biết ấy đứng ở vị trí nào, huống chi quả cầu này khá gần tôi.”

      “Cái gì gọi là lần này biết?” Mặt Diệp Mạnh Trúc kinh ngạc: “ ra trước đây đều biết ấy đứng chỗ nào?”

      Muốn mình gì? Lục Tác Viễn xoay người nhìn Trình Mặc.

      “Tôi cũng muốn biết nguyên nhân em đánh là gì.” Trình Mặc đứng trước mặt : “Còn có thời gian vừa đến, bị đánh về nguyên hình là có ý gì.”

      “Cái này. . .” Lục Tác Viễn nhìn cửa sổ mái nhà, ánh sáng mặt trời bị tường xi- măng che lại: “Là bóng. . . Tôi lợi dụng hình chiếu đất để phán đoán chỗ đứng, như vậy gặp phải những quả cầu hai người có thể đỡ tôi trực tiếp nhường cho đánh, mà cũng có thể cần lo lắng cho tôi mà đánh. Về phần cầu cuối cùng này. . .” Lục Tác Viễn nghĩ dù sao cũng tất cả, bằng thẳng ra.

      “Cầu cuối cùng là lúc mặt trời lặn rồi, sau đó căn cứ phán đoán cũng chưa có?” Diệp Mạnh Trúc cười chen vào : “Tác Viễn, tôi phục cậu rôi, vì thắng trận, cậu lại có thể dùng phương pháp này. Tôi sao cậu lập tức lợi hại như vậy, giống như mọc mắt phía sau vậy, ra là dựa vào ông mặt trời giúp tay.”

      Lục Tác Viễn thẹn đỏ mặt: “Kết quả phải là đáng cười sao, hại mọi người lo lắng, xin lỗi.”

      “Chuyện cười là phụ, đúng là làm cho chúng tôi sợ hết hồn, nhất là Trình Mặc, doạ ta sợ , lúc truyền hình trực tiếp gặp vấn đề khó giải quyết tôi cũng nhìn thấy ấy sợ đến toát mồ hôi lạnh, hôm nay doạ ấy còn chút máu.”

      Mồ hôi lạnh sao? Lục Tác Viễn cầm tay trái của mình, cho nên mồ hôi tay kia phải vì đánh cầu, mà là bị mình hù doạ?

      Xét thấy vợt của Lục Tác Viễn bị Trình Mặc đánh biến dạng thể dùng nữa, cuộc chiến quyết định thắng thua liền từ đánh đôi thành đánh đơn.

      “Như vậy có phải công bằng với MC Trình ?” Lục Tác Viễn ngồi bên cạnh Âu Dương bất bình vì Trình Mặc: “ ấy đánh ba trận với MC Lâm trước, sau đó đánh ba trận với , ràng thể lực thua thiệt, nếu như thắng thua , vậy phải tính thế nào?”

      “Tính thế nào? Vậy đánh lại chứ sao. Dù sao Vân Trung Quân và MC An mời khách, lát nữa cho ấy ăn bù nhiều chút là được.” Diệp Mạnh Trúc để cho Vân Trung Quân mua khoai tây chiên về ăn, bắt đầu sử dụng quyền người thắng rồi.

      “Mới đánh liên tục hai trận thôi mà, các người cũng quá xem thường cậu ấy.” tay Âu Dương đặt ghế tựa, rất tuỳ ý : “Năm ngoái họp cố vấn quốc tế hằng năm, cậu ấy vì mua cho người bạn thuốc mỡ chống nắng ngủ liên tục mấy chục tiếng, vừa bắt máy bay vừa bắt xe lửa, về còn tham gia cuộc họp của giám đốc Tiền, cường độ như vậy mà cậu ấy còn có thể tiếp nhận, các người cảm thấy cuộc so tài đánh cầu này ấy có vấn đề?”

      Họp cố vấn quốc tế hằng năm, thuốc mỡ chống nắng, cuộc họp của giám đốc Tiền. . . Lục Tác Viễn nhìn Âu Dương, nghĩ thầm cũng trùng hợp như vậy chứ?


      "Là cuộc họp “Nghệ thuật ước hẹn” sao?" hỏi.

      "Đúng."

      có bất kỳ do dự, Âu Dương cho đáp án.

      Buổi tối, Lục Tác Viễn nằm giường nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, mất ngủ.

      Lấy điện thoại di động ra, hỏi Dụ Hoài Húc là trong tình huống nào nam sinh xem câu thuận miệng của nữ sinh ra làm thành nhiệm vụ quan trọng phải hoàn thành.

      Tin gửi hồi lâu, trả lời lại : lúc tình cuồng nhiệt, lúc cần lấy lòng, hoặc là lúc nam sinh rảnh rỗi.

      Giữa bọn họ hoàn toàn thuộc về ba cái này?

      - có khả năng khác sao?

      tiếp tục truy hỏi.

      - "Chu Đổng" của em cho em tin vui bất ngờ rồi hả ?

      Lần này, Dụ Hoài Húc trả lời, chủ động gửi tin nhắn hỏi.

      - cho tôi biết trước.

      - Em phải cho biết trước.

      . . .


      Đeo bám dai dẳng nửa ngày,Lục Tác Viễn cũng lấy được thông tin có ích từ miệng Dụ Hoài Húc, trò chuyện chút cuối cùng lại ngủ mất.

      Gần như gửi tin nhắn suốt đêm, ngày hôm sau Lục Tác Viễn trực tiếp mang hai vòng tròn to to xuất trong lớp học.

      Buổi trưa, ăn cơm xong, thiếu ngủ cực độ chuẩn bị ngủ giấc ngon, Dư Mân vô cùng lo lắng chạy tới ký túc xá cho biết danh sách giúp đỡ dạy ở Tây Tạng có, có bất ngờ gì xảy ra, cuối tuần, các tình nguyện viên từ Bắc Kinh phải lên đường Tây Tạng.

      Vào lúc này, não Lục Tác Viễn hỗn loạn, chỉ muốn mau ngủ, dạ dạ trả lời Dư Mân liền chui vào chăn.

      giấc thức dậy là giờ cơm tối, miễn cưỡng ngồi ở đầu giường, vươn vai, rốt cuộc cảm thấy cả người sống lại.

      “Con nhóc này ngủ giấc sâu, mau xem điện thoại di động , cũng reo nhiều lần rồi.” Trước khi ăn cơm, sư tỷ Đàm Tĩnh còn cố ý nhắc nhở .

      Lục Tác Viễn “dạ” tiếng, lúc này mới miễn cưỡng lấy điện thoại di động ra, tin nhắn điện thoại rất nhiều. Sau đó nhìn tên người gọi màn hình, đầu lập tức tỉnh táo, tối hôm nay Vân Trung Quân và MC An mời khách ăn cơm!

      Vội vàng leo xuống giường, vừa mặc quần áo vừa gọi điện thoại cho Diệp Mạnh Trúc, chỉ thanh tút tút liền kết nối.

      “Ôi, Viễn Viễn, cuối cùng cậu cũng xuất , cậu về liền nhận điện thoại của chúng tôi, chúng tôi đều phải vứt bỏ cậu.”

      xin lỗi, tôi ngủ từ trưa đến chiều, kết quả ngủ quá say nên cuộc điện thoại cũng nhận được, mọi người đều đến rồi sao? Tôi lập tức tới liền!” xin lỗi và giải thích trong điện thoại, xong tới bàn lấy túi xách.

      “. . . Sắp xếp hành trình tình nguyện viên giúp đỡ Tây Tạng?” cầm túi phía tập tài liệu, lơ đãng ra.

      “Hả?” Đầu dây bên kia, Diệp Mạnh Trúc hỏi câu.

      có gì, chỉ là tôi thành công xin vào danh sách tình nguyện viên giúp đỡ Tây Tạng.” chớp mắt nhìn xuống dưới, sau đó thấy ngày lên đường — chủ nhật tuần sau.

      Chủ nhật tuần sau? Chủ nhật tuần sau phải ngày bọn họ đấu bán kết sao, lại trùng hợp như thế?
      KisaragiYue, Nhược Vân, Chris2 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31: Cậu sai, chính là ấy (3)

      Edit: Tử Tranh


      Địa điểm ăn cơm là do Trình Mặc chọn, nhà hàng phong cách Tây Tạng.

      Lúc đẩy cửa vào vừa lúc nghe thấy Diệp Mạnh Trúc lẩm bẩm, sau đó vừa thấy trực tiếp ôm ấp như gấu, hét lên: “Tình nguyện viên Tây Tạng đến rồi!”

      ràng, Diệp Mạnh Trúc chuyện đến Tây Tạng giúp đỡ cho mọi người rồi.

      Lục Tác Viễn suy nghĩ phải chuyện này với giám đốc Tiền như thế nào, hình như lần này cũng lượt bớt lời mở đầu.

      “Xế chiều hôm nay tôi mới nhận được thông báo, chủ nhật tuần sau những người tình nguyện từ Bắc Kinh , cho nên, xin lỗi các , tôi có cách nào tham gia trận đấu kế tiếp. Giám đốc Tiền, việc ấy. . .” cảm thấy vô cùng có lỗi, mặc dù lúc nhận lời mời từng nhắc đến tình huống này, thế nhưng lúc đó ai nghĩ tới ngay cả vòng bán kết cũng tham gia được.

      Giám đốc Tiền bình tĩnh hơn nhiều: “Khi đó cũng từng chuyện này với tôi, cho nên cần cảm thấy ngại. Hơn nữa hình thức đấu bán kết và vòng loại khác nhau!” Dùng giọng vô cùng nhàng xong, ông nhấp hớp trà trước mặt, cực kỳ nghiêm túc dặn dò: “Trừ Tác Viễn, các người khác gì cũng nghe được, nếu trong đài lại tôi làm lộ tin tức rồi.”

      có những lời này của giám đốc Tiền, xem như Lục Tác Viễn uống viên thuốc an thần. Lúc chuyển hướng sang nhìn Trình Mặc, đột nhiên có chút tiếc nuối, vốn là nghĩ có thể ở bên cạnh , tận mắt chứng kiến thành công, nhưng bây giờ thể bỏ qua.

      “Nếu phải ngày hôm nay tôi và MC Trình ở chung chỗ, tôi cũng hoài nghi phải là ấy sớm biết Tác Viễn phải Tây Tạng cho nên mới dẫn chúng ta đến chỗ này.” Lúc món ăn sắp bưng lên, Phạm Ngu Uy chợt nhả ra câu đầu đuôi như vậy.

      Lời trêu ghẹo đều thiếu người hưởng ứng, huống chi nhân vật chính của đề tài là trai xinh đẹp trẻ tuổi. Rất nhanh, ngay cả MC An tài trí dịu dàng cũng lên tiếng, “MC Trình, có thể thay mặt toàn thể phụ nữ hỏi vấn đề riêng tư ?”

      “Tôi biết, tôi biết!” An Nhiên còn chưa tiếp, Diệp Mạnh Trúc liền cướp lời: “MC An nhất định muốn hỏi MC Trình có bạn chưa, đúng ?”

      An Nhiên cười cười, ngầm thừa nhận: “Thăm dò giúp nữ đồng nghiệp.”

      “Tôi cũng tò mò.” Giám đốc Tiền ngồi bên cạnh Trình Mặc, vẻ mặt như nghĩ mãi ra, chỉ vào Phạm Ngu Uy và Lâm Thư Phàm, : “ ra, đài truyền hình hỏi tôi tình hình của ba người cũng ít, theo lí thuyết các người có thể làm sáng tỏ được rồi, sao chương trình của ta vừa lên liền giống như hội xem mắt, thành miếng mồi ngon rồi.” Dừng chút, ông tiếp tục, “Mượn chủ đề của MC An, các người nhanh chóng báo cáo tình hình cá nhân, trở về có người hỏi thăm, nên cản tôi cũng có thể cản cho các người, vừa vặn khi trở về còn làm Nguyệt Lão kéo tơ hồng.”

      “Báo cáo cấp , tôi độc thân.” Cười cười, Phạm Ngu Uy trả lời đầu tiên.

      “Báo cáo cấp , tôi cũng độc thân, nhưng mà tôi có người trong lòng.” Lâm Thư Phàm học bộ dáng của Phạm Ngu Uy, giơ tay cười , có vài phần bướng bỉnh làm nũng.

      “Đến lượt , Trình Mặc.” Giám đốc Tiền nhìn về phía người bên cạnh: “Tất cả mọi người rồi, hôm nay cậu thể che giấu mà tỏ thái độ nữa.”

      “Tôi?” Trình Mặc liếc nhìn mọi người, cười: “Tôi cũng giống như , giống với Thư Phàm.”

      Giống Lâm Thư Phàm sao? Độc thân, lại có người trong lòng.

      Lục Tác Viễn cảm giác mình còn chưa có chuẩn bị tâm lý, đáp án liền đặt trước mặt . sững sờ nghĩ, nên vì nửa câu đầu của mà vui vẻ, còn vì nửa câu sau của mà đau lòng?

      Hình như vui, phải biết độc thân từ lâu sao?

      Nâng ly trà lên uống hớp, cảm thấy hình như có hơi đau khổ.

      Bên tai, mọi người trêu chọc câu trả lời của Trình Mặc và Lâm Thư Phàm, trêu chọc hỏi có phải bọn họ là người trong lòng của nhau hay .

      “Điều này. . .” Mặt Lâm Thư Phàm đầy ý cười sâu xa, thừa nhận cũng phủ nhận, cứ như vậy nghiêng đầu nhìn Trình Mặc.

      khí lập tức trở nên mập mờ .

      Trình Mặc và Lâm Thư Phàm?

      Lục Tác Viễn cảm thấy cả người cứng lại. Sao lại nghĩ tới. Tin đồn vô căn cứ, tất phải có nguyên nhân. web truyền như vậy, hình như. . .

      “Hình như ấy và Lâm Thư Phàm là ký giả của Liên Hợp Quốc, ‘Người thủ lĩnh trẻ’ của Diễ đàn kinh tế Thế giới (WEF) tại Davos. . . “

      “Thư Phàm phỏng vấn cực kỳ đặc sắc. . .”

      “Miễn là ấy và Trình Mặc là đôi cùng ra trận liền chưa bao giờ gặp đối thủ, tuyệt đối là hợp tác hoàng kim.”

      Đều là phóng viên đặc biệt, đều là người thủ lĩnh trẻ, đều là MC tinh nhuệ, còn là hợp tác hoàng kim, bọn họ. . . Hình như bọn họ, rất xứng đôi.

      Trình Mặc trả lời, chỉ nhếch môi cười.

      Lục Tác Viễn nghĩ, đây là thừa nhận. Như vậy mấy ngày nay . . . chẳng phải là tôm tép nhãi nhép, mù quáng lăn tăn sao?

      Chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn đèn treo đầu chút, để đau thương trong đáy mắt lui về. Cũng may nhà hàng khá tối, nghĩ nếu nhất định mình luống cuống.

      “Đừng ồn ào vớ vẩn!” Tiếng cười vang lên bên trong, giọng của Âu Dương vang lên, nhìn Trình Mặc, hình như nghĩ đến điều gì, trêu chọc hỏi: “Người trong đài đêm giáng sinh đó, cậu đưa đến phòng làm việc của chúng ta, là ấy sao?”

      sao?

      Vào giờ phút này đầu óc có cảm giác mê muội ong ong lên, Lục Tác Viễn giật mình ngẩng đầu lên, phát Trình Mặc và Âu Dương cùng lúc đều nhìn , sau đó, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ về đây.

      Trong miệng ngậm viên thịt, vẻ mặt bi thương, sau đó sợ đến dám nhai, cứ như vậy nuốt viên thịt xuống. Tầm mắt dời từ mặt Âu Dương xuống, phát tay ấy cũng chỉ vào mình.

      Con ngươi liếc trái liếc phải, nghe ực tiếng, viên thịt xuống .

      “Các người đều nhìn tôi làm gì?” rất vô tội, nước mắt cứ như vậy chảy ra. Bọn họ chỉ coi như bị nghẹn, chỉ có chính biết chuyện gì xảy ra.

      “Âu Dương, phải cậu Tác Viễn sao?” Giám đốc Tiền cũng cảm thấy mình bị làm cho mơ hồ.

      Vẻ mặt Âu Dương khó hiểu: “Tôi hỏi mà Trình Mặc dẫn tới phòng làm việc phải người cậu ấy thích thôi, tôi Tác Viễn? Các người đồng loạt nhìn về phía ấy làm gì?”

      “Vậy nhìn ấy làm gì?” Vân Trung Quân tỏ ý hiểu: “Chúng tôi nhìn theo ánh mắt của mà.”

      “Tôi nhìn theo Trình Mặc.” xong, Âu Dương nghiêng đầu nhìn Trình Mặc.

      “Tác Viễn.” Trình Mặc kêu tiếng.

      “Hả?” Lục Tác Viễn bối rối đáp tiếng, lấy tay lau nước mắt mặt mình.

      tự tay lau mặt : “Mặt trái của em dính nước sốt rồi. . .”

      ra, chỉ là như vậy. . .

      giơ tay lấy khăn giấy, bỗng nhiên giọng của Trình Mặc vang lên.

      “Cậu sai, chính là ấy.”

      Lục Tác Viễn kinh ngạc ngẩng đầu, phát những lời này là Trình Mặc cho Âu Dương nghe.

      — Người trong đài đêm giáng sinh đó, cậu đưa đến phòng làm việc của chúng ta, là ấy sao?

      — Cậu sai, chính là ấy.

      Viên thịt trong dạ dày giống như bị kích động nhảy lên. . .

      Lúc ăn xong tính tiền, nhân viên phục vụ rất khách khí có người tính tiền thay bọn họ. Mọi người buồn bực biết người kia là ai, người ra từ sau tấm bình phong chạm rồng khắc hoa.

      Tầm mắt Lục Tác Viễn lập tức cứng ngắt.

      “MC Trình, lâu gặp.” Dụ Hoài Húc cười đưa tay về phía Trình Mặc, người lại đứng bên cạnh Lục Tác Viễn.

      “Sao lại tới đây?” Lục Tác Viễn lui ra xa hai bước nghi ngờ nhìn Dụ Hoài Húc, tỏ ý hiểu việc ta đột nhiên xuất .

      mời khách dùng cơm, đúng lúc gặp em liên hoan ở chỗ này, ăn xong rồi dĩ nhiên ghé xem chút xem em có muốn về nhà hay .”

      Ồ. . .

      Lục Tác Viễn giật mình cái, choáng váng.

      Bao giờ Dụ Hoài Húc lại tốt bụng như vậy? , phải ta trở thành thân sĩ phong độ từ bao giờ? Đổi lại trước kia, ta chỉ biết gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn cho , cho dù là tâm trạng tốt bao nhiêu cũng dừng xe ở đầu đường đợi , sao giống hôm nay cố ý tới.

      Cố ý!

      Lục Tác Viễn hề chớp mắt nhìn chằm chằm Dụ Hoài Húc, chợt có dự cảm xấu. Nếu như lát nữa rời khỏi đây mà trời vẫn còn sớm, nghĩ mình nhất định phải tới tiệm thuốc mua thuốc an thần, cảm xúc hôm nay dao động quá nhiều, sợ tổn thương trái tim của mình.

      “Quên tự giới thiệu mình, tôi là. . .bạn của Tác Viễn, Dụ Hoài Húc.”

      Tự nhiên suy nghĩ tạm dừng, Lục Tác Viễn nghe, chỉ cảm thấy trái tim mình co rút lại chút, đây cũng làm cho người ta hiểu lầm chứ? Sau đó, viên thịt trong dạ dày lập tức dựng đứng lên, làm đau. . .

      ta ở đây đào hầm chờ sao?

      Chỉ là sao ta đợi lúc gần làm sáng tỏ lại chạy tới đào hầm chờ rơi vào?

      Lục Tác Viễn căm hận nhìn Dụ Hoài Húc, còn chưa kịp gì, Diệp Mạnh Trúc hiểu. “Bạn trai?” ấy nháy mắt ra hiệu nhìn , cười gian tà.

      , tôi là bạn của ấy.” Lần này, Dụ Hoài Húc đính chính rất nhanh.

      Sau đó, Lục Tác Viễn giải được tầng ý tứ khác trong tiếng cười kín đáo của mọi người — có miệng cũng được, mặc kệ là bạn trai hay bạn , dù sao quan hệ cũng đơn giản.

      mong chờ nhìn Trình Mặc, tất cả mọi người hiểu lầm sao, chỉ cần hiểu lầm là được rồi. Nhưng xem ra ánh mắt của có thay đổi gì, vẫn ôn hoà như cũ, gương mặt vẫn cười như cũ.

      Vừa rồi có nghe lầm chứ, chẳng lẽ nghe lầm sao? đứng tại chỗ xoa tay mình, lòng hoàn toàn rối loạn.

      vất vả nhịn đến lúc lên xe, chờ Dụ Hoài Húc ngồi xuống, Lục Tác Viễn lập tức nghiêm mặt tức giận hỏi : “ , hôm nay ầm ĩ như vậy là vì cái gì?”

      “Tìm đáp án.” Dụ Hoài Húc lái xe mui trần, giọng điệu bay bổng, còn mang theo nụ cười: “Đến để xem thử khuôn mặt này tức giận mặt tròn méo ra sao, em là bạn , còn về phần em như vậy phải ?” xong, cầm bao tay da tới, Lục Tác Viễn chút suy nghĩ, lấy bao tay phải đánh ta.

      “Này, đúng là đáng đánh!” Dụ Hoài Húc né hai cái, ngồi bất động: “Em đánh , đánh xong đưa em về nhà.”

      Lục Tác Viễn thấy làm bộ dáng mặc cho vua đánh, sau khi đánh hai cái liền lười phải động.

      “Tâm trạng tốt, muốn về nhà.” Ném bao tay cho , dứt khoát rút về chỗ ngồi.
      ‘Chu Đổng’ của em có trong đám người hôm nay chứ?” Dụ Hoài Húc đeo bao tay lên, vỗ vỗ tay lái: “Có phải người em nhìn chăm chú đến rơi lệ? Trình Mặc? Phạm Ngu Uy?”

      “Em nào có nhìn người khác chằm chằm đến rơi lệ, đó là do em bị nghẹn thịt.” cúi thấp đầu, tâm trạng giống như lúc rơi lệ, lúc ấy nghĩ rằng Trình Mặc và Lâm Thư Phàm là đôi, trong lòng khổ sở muốn chết, nước mắt cứ tự chảy ra ngoài.

      “Vậy em ngửa đầu là vì thưởng thức đèn treo?” Dụ Hoài Húc tiếng “dừng”, khách khí vạch trần .

      phải là ăn cơm với khách sao, nhìn chằm chằm em làm gì!” Lục Tác Viễn nổi giận lần nữa.

      “Ừ. . . hình như với em rồi, tới tìm câu trả lời!” sợ tức giận, ta nhún vai cái, dường như nghiêm túc.

      Quả ta trong tin nhắn tự mình tìm ‘Chu Đổng’, cho rằng ta chỉ đùa chút, nghĩ là . . .

      “Gần đây làm việc vô ích như vậy sao? Ba có tìm sao? Còn nữa, qua hết năm, phải có rất nhiều đơn làm ăn sao? . . .”

      “Đề tài xa rồi.” Dụ Hoài Húc lại gần cài dây an toàn cho : “ ra phải cho em biết, cũng có thể khẳng định.” cho xe chạy, miệng ngừng . “Người khác hiểu em, còn có thể hiểu sao, nhưng mà hôm nay thấy ta, ngoài dự liệu của . các người gì mà khi chuyện, em dùng ánh mắt như vậy nhìn ta.”

      Lục Tác Viễn vùi ở chỗ ngồi, cả người vo tròn, vùi mặt vào đầu gối “. . . chuyện ấy thích, em nghĩ là Lâm Thư Phàm.” Cổ phát ra tiếng, sau đó nhịn được thở dài.

      “Đó là à?”

      “Em. . .” dừng chút, chợt giống như bị giẫm phải đuôi, lập tức ngồi dậy: “Em cũng muốn biết, vốn là có cơ hội biết , kết quả vừa tới, toàn bộ bị quấy rối!”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 32: Có em chung đường (1)

      Edit: hongheechan


      Nếu như Dụ Hoài Húc chưa có tới, nếu như cũng nghe lầm, như vậy phải lúc này có đáp án rồi sao. thở cái dài lần nữa, đáng tiếc, có nếu như.

      "Lúc ngang qua tiệm thuốc dừng lại, tôi muốn mua ít thuốc an thần." đầu đuôi, chợt phát ra câu như vậy.

      "Thuốc an thần?" Dụ Hoài Húc cho là mình nghe lầm, hỏi ngược lại. hồi lâu, nhìn qua kính chiếu hậu, chợt như có điều suy nghĩ nở nụ cười, "Em là sợ. . . . . . Lúc ta chạy tới thổ lộ với em, trái tim chịu nổi sao? ra em rất có dự kiến trước đó!"

      Xe chậm rãi dừng lại ở ven đường trước cửa tiệm thuốc, tay Lục Tác Viễn nắm ở cửa dừng chút, "Có ý gì?" quay đầu nhìn về phía Dụ Hoài Húc, nhăn lông mày, "Sao tôi có cảm giác hôm nay từ khi xuất đến bây giờ vẫn luôn bình thường, , đến tột cùng muốn cái gì hả?"

      Dụ Hoài Húc nhìn gương mặt sầu khổ của mà cứ đột nhiên nở nụ cười như vậy, sau đó càng cười càng khoa trương. Mắt thấy sắp nhịn đến cực hạn, lúc này mới chỉ vào kính chiếu hậu chậm rãi mở miệng, "Từ chúng ta rời khỏi phòng ăn, phía sau lập tức có chiếc Wrangler theo, là xe của ai cũng cần tôi cho em biết chứ? Em xem, tôi muốn gì nào. . . . . ."

      Dùng Dụ Hoài Húc lại , thấy ở phòng ăn chỉ là tình cờ, đúng là ăn cơm, nhưng bồi phải là khách mà là bằng hữu. Lúc nhìn thấy , vừa lúc chớp mắt nhìn chằm chằm Trình Mặc. Vốn cũng nghĩ cái gì nhiều, nhưng sau lại cảm thấy ánh mắt của có cái gì đúng, sóng điện não liền tự phát vận động dữ dội.

      Cái này nghĩ thôi, vừa nghĩ, lại nghĩ đến hành tung mấy ngày gần đây của và nội dung tin nhắn ngắn chuyện phiếm tối hôm qua của hai người, sau đó, đáp án ra sống động rồi.

      ràng tình huống trước mắt chính là hoa rơi hữu ý, về phần nước chảy có tình hay , nhìn nhìn, nhìn lại chút, cảm thấy nhìn ra cái gì từ mặt Trình Mặc. Lục Tác Viễn chỉ lần từng hỏi những mưu kế trong binh pháp có thể dùng trong quá trình hay , nghĩ nghĩ, cảm thấy quả trước mắt còn có chiêu có thể dùng.

      《Binh pháp Tôn Tử》kế thứ ba bứt dây động rừng có : Lấy nghi xem thực, xem xét rồi mới hành động.

      Nếu tình huống , vậy ra tay giúp tay tìm chút. Chuyện tình của em nhà mình, tự nhiên thể ngồi yên ý đến.

      ràng, kết quả cũng tệ lắm.

      Lúc Lục Tác Viễn ra khỏi tiệm thuốc, đầu lối bộ chỉ có chiếc xe con đậu. Đèn xe sáng lên, đặc biệt bắt mắt trong đêm tối.

      đến gần mấy bước, phát phải xe của Dụ Hoài Húc, muốn tìm điện thoại di động gọi điện thoại cho Dụ Hoài Húc, cửa xe cứ mở ra như vậy. nhìn người xuống từ xe, cúi đầu lại nhìn thuốc trong tay chút, nghĩ thầm hay là nuốt trước ít?

      Người chân dài luôn bộ nhanh hơn người bình thường, vẫn còn nhìn chằm chằm mũi chân của mình, đôi giày khác xuất ở trong tầm mắt của .

      " ta trước rồi, tôi đưa em trở về." Lúc nhận thuốc trong tay , ràng Lục Tác Viễn cảm thấy ngón tay của dừng chút, hậm hực nghĩ nhất định là bị móng vuốt của mình làm lạnh. chuẩn bị ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của , chợt thấy cái túi vốn được cầm ở tay phải đưa tới tay trái, sau đó còn chưa kịp phản ứng, tay trái lộ ở bên ngoài của mình bị tay phải của bao lấy nắm lại. . . . . .

      Cảm giác quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc, ngây ngốc nhìn tay phải của mình, nghĩ thầm mình gần như quên đêm Giáng sinh lần trước, cũng cầm lấy tay của mình như vậy.

      Đêm Giáng sinh. . . . . .

      Rất tự nhiên, lập tức nghĩ tới vấn đề lúc ăn cơm chiều Âu Dương kia, với cái đáp án mơ hồ kia của .

      Trong xe có mở đèn đọc sách, lúc lên xe phát chỗ kế bên người lái để quyển sách. Xem ra lúc vừa rồi đợi , an vị ở trong xe đọc sách.

      tiện tay cầm lên lật quyển sách, là《 canh gác hải đăng 》của Jeanette Winterson.

      "Tiểu thuyết của Jeanette Winterson, đọc chưa?" Trình Mặc vòng qua bên kia lên xe.

      Lục Tác Viễn lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh lạ thường: "Nghe qua, chưa đọc qua. Nhưng tôi biết nó là ‘tiểu thuyết nước ngoài hay nhất thế kỉ 21’ năm 2004 trong bình chọn tác phẩm văn học quốc."

      Đáy mắt Trình Mặc thoáng qua tia kinh ngạc: " rất chính xác."

      Lục Tác Viễn cứ cười nhàn nhạt đọng ở khóe miệng như vậy. Chống lại hai con mắt đen đẹp như Diệu Thạch kia, bình tĩnh nhìn, cuối cùng vẫn ra những thứ nghĩ sẵn trong đầu. muốn nghe phải là ca ngợi như vậy. Có lẽ, câu kia, cuối cùng là do nghe lầm, hoặc là hiểu lầm. . . . . .

      Nghĩ đến đây, lòng của như bị móng vuốt mèo hung hăng cào, ngay lập tức, ngực tràn đầy từng trận đau đớn đến theo nhịp tim.

      Hạ mắt xuống, hít sâu hơi, thở ra dài.

      Đây là lần thứ mấy than thở rồi, nghĩ nghĩ, biết. Người ta , con mà hay than thở ít khi được hạnh phúc, nhưng lại nhịn được, đau lòng, thực đau lòng.

      "Biết câu nổi tiếng nhất quyển sách này là câu nào ?" Trình Mặc quay đầu, nhìn lông mi dài của rủ xuống mảnh bóng mờ nhạt, ánh mắt bắt đầu mờ mịt khó hiểu.

      Khoảnh khắc, tự tay cầm lấy sách trong tay của , sau đó bắt đầu lật giấy.

      ". . . . . . Khi em người em nên ra. Mạng sống dừng lại ở lúc nào đó, tất cả ý nghĩa đều chỉ xảy ra ở ít thời khắc. Đừng chờ. Đừng sau này lại về chuyện cũ." Giọng nhàng, mang theo nụ cười , cứ hề có chút dấu hiệu giống như là chậm rãi bay tới từ trời như vậy, trầm thấp dễ nghe, "Những lời này nổi tiếng nhất quyển sách này, cũng là câu tôi thích nhất."

      Lông mi chớp động gần như trong nháy mắt, chợt ngẩng đầu lên nhìn , chỉ thấy ánh mắt khẽ cong lên, dấu vết ở môi cũng là nụ cười mềm mại chưa từng thấy qua.

      "I’ve dreamed of you, mơ về em

      Ev¬ery¬day of my life, mỗi ngày trong cuộc sống của tôi

      But you don’t even know my love. Nhưng em cũng biết về tình của tôi

      Just like a friend you treat me like it should be, em cũng chỉ coi tôi như người bạn

      Tell me how can I make this well, ai có thể cho tôi biết làm sao mơ ước mới trở thành thực

      I think of you ev¬ery¬where that I go, tôi luôn nhớ đến em bất cứ nơi nào tôi đến

      But you don’t even know I care, nhưng em chưa từng biết đến quan tâm của tôi

      Oh how I wish, ồ tôi rất khát vọng

      You are here be¬side me, em ở bên cạnh tôi

      Lov¬ing you waste of my heart, em hết cả trái tim mình

      . . . . . ."

      Giai từ quen thuộc chậm rãi phát ra từ cổ họng Trình Mặc, Lục Tác Viễn nhớ ca khúc này, đây là bài hát hát ở đấu vòng loại ngày đó, bài hát tiếng con đường có em 》.

      "Biết , đây là bài hát đặc biệt hát vì em." Giọng của rất dịu dàng, giống như cố ý giảm thấp xuống, từ từ trong đêm tối ở nơi này lại có loại đắm say tâm trạng người ta ra được.

      "Em thấy đó, đường và lục là đồng ." , "Cho nên, Tác Viễn, em vẫn tâm tư của tôi sao? Làm bạn của tôi có được ?"

      Có được . . . . . .

      Ca khúc mới vừa hát vẫn quanh quẩn bên tai như cũ, Lục Tác Viễn cứ nhìn như vậy, quên cả nháy mắt, ngừng suy nghĩ. . . . . .

      Sao lập tức lại quanh co khúc khuỷu rồi vậy? nắm quyển sách chặt, cố gắng để cho mình trở lại bình thường.

      Sững sờ u mê hồi lâu, , " ra , tôi là vì . . . . . . Mới làm bình ủy." Tiếng càng càng , càng càng , nhưng biết nhất định Trình Mặc nghe thấy, cũng nghe ràng.

      Là ai , chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc sống, đúng lúc mà người bạn thầm mến cũng vừa vặn thích bạn. Trước kia hiểu, giờ khắc này, giống như hiểu đây là loại vui sướng như thế nào.

      Xe lái đến trường học, lúc xuống xe Trình Mặc gọi lại, đưa cái bao tay của mình ra ngoài, "Về sau ra cửa nhớ mang bao tay, biết ?" Kéo tay của qua, cực kì tự nhiên đeo lên cho .

      Dưới ánh đèn màu quất ấm áp, da thịt trắng nõn của đối lập mạnh mẽ với bao tay da màu đen. Lục Tác Viễn khêu khêu ngón tay gãi gãi lòng bàn tay của , ngây ngốc cười, "Cái găng tay khác của vẫn còn ở chỗ em, cho thêm em phải lại có sao?"

      cho hết lời, đột nhiên cảm thấy hai người giống như người nhau rất lâu.

      Loại cảm giác này, , rất tốt.

      " có việc gì, ngày mai tôi tới tìm em lấy." Nắm tay của chặt, cực kì thuận, "Lên , đến túc xá gọi điện thoại cho tôi."

      "Ừ." Ngoan ngoãn gật gật đầu."Tặng em quyển sách này, được ?" Cửa xe mở nửa, nghĩ nghĩ rồi vẫn quay đầu hỏi ý kiến của . mượn lời trong quyển sách này thổ lộ với , có ý riêng, muốn cất giữ quyển sách này tốt.

      gật đầu cười, tay lại chỉ vào thuốc mua lúc giận dỗi mới vừa rồi. ngồi lại vào chỗ ngồi.

      Đưa tới, chần chừ lúc, vẫn mở miệng, "Làm sao em êm đẹp lại mua. . . . . ." Chỉ chỉ thuốc bên trong, tiếp tục hỏi, "Thuốc, an, thần?"

      "À. . . . . ." nhận lấy túi, nhìn dáng vẻ khốn hoặc của , con ngươi chuyển cái nhanh như chớp, chợt có loại kích động muốn đùa giỡn rất mãnh liệt. Mím mím môi, sắc mặt thay đổi, đột nhiên lại tỏ vẻ như , "Bởi vì nghĩ có lời muốn với em, cho nên em mua dự phòng để dùng."

      "Dự phòng?" Tiếng của Trình Mặc cao lên, mắt trừng lớn cái, chắc là dùng để bày tỏ hiểu, nhưng mà mặt vẫn là nụ cười dịu dàng như cũ.

      "Bởi vì. . . . . ." kéo dài giọng điệu, nụ cười mặt càng rực rỡ, "Em cho là, . . . . . ." vừa vừa quay ngược lại, "Thổ lộ, tràn đầy kích tình và các loại vui mừng, nhưng ra hoàn toàn là khuôn mẫu văn nghệ phạm . . . . . ."

      xong, dám nhìn vẻ mặt của , xoay người, bỏ chạy vào trong bóng đêm dày đặc như làn khói.

      Tuy gió đêm lớn, nhưng có lẽ bao giờ cảm thấy rét lạnh nữa rồi. Vì từ đó về sau, sau lưng của bắt đầu có tầm mắt thương mực theo sau của .

      Trình Mặc tựa vào cửa xe, nụ cười dịu dàng trong suốt cứ chậm rãi ra như vậy. Cho đến khi hoàn toàn biến mất ở bên trong sắc đen mờ mịt, mới cúi thấp đầu trở lại xe.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 33: Có em chung đường (2)

      Edit: salemsmall


      Lúc trở về ký túc xá, đúng lúc dì quản lý ký túc chuẩn bị đóng cửa.

      ngọt ngào chào tiếng: "Dì ngủ ngon", rồi chạy vào cầu thang nhanh như thỏ.

      Trở lại ký túc xá cũng chỉ có mình .

      nhìn đồng hồ, đoán rằng, tin tức buổi chiều kênh tài chính và kinh tế chắc là vẫn chưa hết, liền mở TV ngã xuống giường. Giọng ràng của từ trong TV truyền tới, lẳng lặng nghe, cảm thấy giống với lúc vừa rồi khi hai người gặp nhau. Giọng điệu của ràng là mang tính thời , cũng khá là nghiêm túc, dường như chỉ mang tính chuyên nghiệp nhưng giọng cuốn hút ấy vẫn giết chết bao tâm hồn thiếu nữ.

      Bởi vì khi chuyện với còn mang theo tình cảm dạt dào nữa, có đúng ? Lúc chuông di động reo, trong đầu bỗng nhiên lên ý nghĩ như vậy.

      "Về đến ký túc xá chưa?" Ở đầu bên kia điện thoại, giọng của còn vẻ lạnh lùng như băng, mà thay vào đó là lo lắng từ tận đáy lòng.

      "Vâng." dịu dàng lên tiếng, " xem tin tức buổi chiều của ."

      "Em cũng xem à?" Câu hỏi của dường như còn mang theo chút vui mừng và kinh ngạc.

      "Thỉnh thoảng ạ." Khi nào có tin của đều xem, xem, lặng lẽ bổ sung.

      "Ngày mai lúc nào em rảnh, làm xong chương trình tới tìm em?"

      Đây là chính thức hẹn hò sao?

      "Đến lấy găng tay à?" cố ý hỏi như vậy.

      "Đưa em tới hiệu thuốc."

      "Hả" kinh ngạc hỏi, rồi vội vàng , "Dưỡng Tâm hoàn là do em giận dỗi mua thôi."

      Ở đầu bên kia điện thoại, nở nụ cười, "Biết mua Dưỡng Tâm hoàn nhưng lại biết vùng cao nguyên phải mang theo thuốc gì để đề phòng."

      cực kỳ chắc chắn cho rằng biết, vì vậy mà ngày hôm sau, tại hiệu thuốc xảy ra câu chuyện cười náo loạn. nhớ là, nếu muốn chống chọi lại các triệu chứng khi ở độ cao phải uống thuốc gì đó có tên là Hồng, kết quả khi mở miệng, trực tiếp hỏi, "Bác sĩ, có bán Hạc Đỉnh Hồng ?"

      Suýt nữa người ta báo công an gô cổ lại rồi.

      ấy là Cao Nguyên Hồng Cảnh Thiên." đứng sau chữa lại, trong giọng mang theo nụ cười trầm thấp.

      Khi ra khỏi hiệu thuốc, mặt dày biện giải cho chính mình, "Thực ra, Hồng Cảnh Thiên và Hạc Đỉnh Hồng cũng khác nhau là mấy, dù sao cũng đều có chữ Hồng."

      "Đúng vậy, cả hai đều là thuốc, nhưng mà cái là thuốc bổ, cái là thuốc độc." cười nhàng, đôi con ngươi xinh đẹp chậm rãi đảo vòng, phụ họa .

      nhún vai, cũng cười, dáng vẻ vẫn khoan khoái như trước. kiêu ngạo , "Khoan , gần đây em rất có duyên với chữ Hồng này, ngoại trừ Hồng Cảnh Thiên, Hạc Đỉnh Hồng lâu nữa còn có khe sông Hồng, trăng sáng màu đỏ sông Hồng. Sáng nay, giáo sư dẫn đoàn , lúc chúng em tới đó, vừa đúng lúc có thể gặp trăng sáng màu đỏ sông Hồng."

      Lúc đó, trong đầu tưởng tượng ra cảnh có thể ngắm nhìn trăng sáng màu đỏ khe sông Hồng. Đáng tiếc, khi các vừa vào vùng Tây Tạng, gặp phải cơn mưa to như trút nước. Sau vài ngày hơi nước tích tụ, đừng là trăng sáng màu đỏ, ngay cả mặt trời đỏ cũng được nhìn thấy.

      Còn chưa đến chủ nhật, đội ngũ giáo viên bọn họ xuất phát trước tiên.

      Ngày đến trường tiểu học nằm trong thị trấn thuộc Sơn Nam, Tây Tạng, nhận được tin nhắn của Trình Mặc, hỏi đến nơi bình ai chưa, đồng thời cũng quên nhắc nhở công dụng của "Hạc Đỉnh Hồng".

      Vốn dĩ nằm nhũn như con chi chi giường, nhất thời hồi máu phục sinh, đây là sức mạnh của ái tình sao? nghĩ nghĩ, cảm thấy nhất định là như vậy.

      bỏ qua tình trạng trước mắt, dõng dạc trả lời tin nhắn của : Lấy độc trị độc phải là cảnh giới tối cao của ngành y học nước ta hay sao? Yên tâm, có Hạc Đỉnh Hồng ở đây, em hoạt bát tự nhiên, hơn nữa, lượng hô hấp khi ở đỉnh núi của em là 3500, có khi em hấp thụ dưỡng khí còn nhiều hơn người khác đấy.

      Thực ra, muốn phải lo lắng.

      Gửi tin nhắn xong, bỗng nhiên cảm thấy mình rất nhớ . ràng tách nhau ra chưa đến 24 giờ, mà nỗi nhớ nhung mãnh liệt như thủy triều, sóng sau cao hơn sóng trước rồi.

      Đều tiểu biệt thắng tân hôn, cho nên giờ, cũng nhớ , có đúng ?

      cầm lấy điện thoại, bấm dãy số. rất muốn nghe được giọng của .

      Điện thoại được kết nối rất nhanh, dịu dàng "A lô" tiếng rồi hỏi, " sắp xếp ổn cả chưa?"

      "Rồi ạ, em nằm nghỉ giường." Nghe được giọng của xong, nhịn được mà nở nụ cười

      "Phong cảnh Tây Tạng có đẹp ?" bắt đầu chậm rãi hỏi . Hình như ở văn phòng, vì thỉnh thoảng lại có thanh ồn ào truyền đến.

      "Còn chưa kịp ngắm nữa." nhìn ra ngoài cửa sổ, "Mưa to lắm." Im lặng lát, mới nhớ tới hôm nay là ngày thi đấu bán kết, định hỏi xem chuẩn bị thế nào, bên kia điện thoại vang lên giọng của Lâm Thư Phàm, "Trình Mặc, còn chưa thay quần áo để chuẩn bị à? Sắp phải lên sân khấu rồi..."

      "Cuộc thi bắt đầu rồi sao?" vội vội vàng vàng hỏi câu, sau đó bắt đầu ra sức xin lỗi vì mình quên chuyện quan trọng như vậy.

      "Người bị thiếu dưỡng khí bị như vậy, em đừng tự trách mình. Lại , chưa biết chừng là di chứng của việc lấy độc trị độc đó?" nhàng nở nụ cười, rồi chợt nhắn nhủ, "Hôm nay em đừng tắm nữa, ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho tốt, cúp điện thoại trước đây, lúc nào cuộc thi kết thúc gọi lại cho em nhé?"

      "Vâng, cố lên." nghĩ ra phải gì nữa, nên cứ như vậy mà cúp điện thoại.

      Ngoan ngoãn...

      sờ sờ mặt mình, cảm thấy bản thân mình sao lại giống như con thú cưng bị chủ nhân vuốt lông quá vậy.

      Sau đó, di động lại vang lên.

      " chuyện với ai mà điện thoại bận lâu vậy?" Giọng của Tô Đại sư vang lên bên tai, Lục Tác Viễn giật ình cái, giống như vừa bị bắt quả tang.

      "À, bạn con vừa mới gọi điện, hỏi đến nơi chưa."

      "Đến rồi cũng biết đường gọi điện cho mẹ à?" TRong lời của Tô Đại sư có chút buồn bực, cũng may hình như cuộc thi sắp bắt đầu rồi nên bà cũng thêm gì nữa mà vội vàng cúp điện thoại.

      Chuyện Trình Mặc có cần phải xin phép Tô Đại sư nhỉ? Lục Tác Viễn ngẫm nghĩ, cảm thấy vẫn nên chờ đến lúc cuộc thi kết thúc rồi tốt hơn. Tô Đại sư và Lí Thạch Thư đều là giám khảo, vẫn nên kiêng dè hơn.

      Bởi vì có internet cũng có TV, cho nên chỉ có thể dựa vào việc nhắn tin với Diệp Mạnh Trúc để biết tình hình chiến đấu tại trường, nhưng mà Diệp Mạnh Trúc gửi tin rất chậm, thường thường sau khi gửi cái tin nhắn xong, mười mấy phút sau mới nhận được hồi . Lục Tác Viễn nắm di động, nghe tiếng mưa rả rích ngừng ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại hít sâu hơi, cuối cùng vẫn chống chọi lại mệt nhọc khi tàu xe, cứ như vậy ngủ thiếp .

      bị những tiếng đập cửa của mấy học sinh dân tộc Tạng đánh thức, vội vàng quơ lấy di động, là hơn bảy giờ tối, bên trong có mấy tin nhắn nhưng cuộc điện thoại.

      Trình Mặc: Cuộc thi kết thúc rồi, em ăn cơm chưa?

      Diệp Mạnh Trúc: Lâm Thư Phàm và Trình Mặc cùng giành thứ hạng cao nhất, thẳng vào chung kết.

      Diệp Mạnh Trúc: Điểm số ban đầu rất cao, có lẽ Trình Mặc là cao nhất.

      Diệp Mạnh Trúc: Đến phần Mỹ thuật tạo hình lại cầu giáo sư Trương giảng giải kỹ xảo dự thi cuộc thi hội họa, quá là mất thời giờ rồi!

      Diệp Mạnh Trúc: Trình Mặc lại có thể chủ động từ chối việc Trương Tuyết đề cử ấy làm người thuyết minh ở phần Mỹ thuật tạo hình, to gan!

      Diệp Manh Trúc: Lâm Thư Phàm PK Phạm Ngu Uy, tại là người cao điểm nhất.

      ...

      "Cuộc thi kết thúc, vì sao gọi điện cho em?" Sau khi ăn cơm xong trở về, lấy điện thoại ra lầm bầm lầu bầu như thể oán giận, xong, mới ý thức được giọng điệu của mình hơi quá. Tính toán cẩn thận bọn họ xác định quan hệ còn chưa đến tuần, hỏi như vậy, biết có phải quá kiêu căng hay . "Em có ý chất vấn , em chỉ là..."

      " sao, chất vấn là quyền lợi của bạn ." Đầu bên kia điện thoại, dường như tâm tình của hoàn toàn bị ảnh hưởng gì. " vốn định gọi điện cho em, nhưng mà sau khi nhớ lại, hình như em với là em nằm giường nghỉ ngơi, cho nên trước hết gửi tin nhắn cho em. Nếu em ngủ, có lẽ xác suất bị tin nhắn đánh thức rất thấp, nếu em tình, chắc chắn trả lời ." dừng chút, cười hỏi , "Thế nào, bạn học, em ngủ có ngon ?"

      Ngủ ngon ? ngây ngô gật đầu, giọng ngượng ngùng , "... Mơ thấy đứng thứ nhất trong trận chung kết."

      "Viễn Viễn." trịnh trọng gọi tên .

      "Dạ."

      "Em là bạn của , cho nên, ở trước mặt , em hoàn toàn cần phải che giấu cảm xúc của bản thân. Em muốn hỏi gì cứ hỏi, muốn gì cứ . Nếu có chuyện gì khiến cho em cảm thấy vừa lòng, em cũng có thể nổi giận như những người con khác, biết ?"

      Ngữ điệu dịu dàng, nhưng cũng rất kiên định.

      có chút mơ hồ, sao bỗng nhiên đề tài lại bị chuyển hướng thành như vậy rồi?

      "... sợ nuông chiều em đến mức tính tình càng lúc càng tệ hay sao?" dè dặt cẩn thận hỏi xong, xoay người ngồi lên mép giường, chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch, chân như mềm nhũn ra.

      " phải có câu , người đàn ông có bản lĩnh nhất chính là người nuông chiều bạn mình đến mức những người đàn ông khác đều chịu nổi hay sao?" cố ý đổi giọng, dùng giọng dịu dàng như có thể giết chết ngay lập tức, hỏi lại.

      "Dạ" tiếng, chỉ cảm thấy trái tim ngủ đông của mình như bị cái gì đó làm cho đâm chồi nảy lộc. Đây chính là cảm giác hạnh phúc sắp chết sao?

      Cho nên Dưỡng Tâm hoàn kia... Hẳn là nên mang đến Tây Tạng có đúng ?

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34: Có em chung đường (3)

      Edit: La Na


      Mấy ngày kế tiếp, Trình Mặc cho biết có nhiệm vụ khẩn cấp phải tiếp người, khá bận, có thể gọi điện thoại cho mỗi ngày được.

      Lục Tác Viễn cảm thấy báo cáo công việc cho mình rồi, vì vậy tự giác kế hoạch làm việc và nghỉ ngơi của nửa tháng tiếp theo cho biết.

      Mặc dù cách vài ngày mới nhận được điện thoại của Trình Mặc, nhưng dường như mỗi ngày đều nhận được tin nhắn của . Có khi chủ đề khá phong phú, có khi chỉ có , thời gian chuyện ngắn dài khác nhau, nhưng mỗi lần đều quên nhắc nhở chú ý hạng mục công việc ở Cao nguyên.

      tuần sau, khi quen với khí hậu cao nguyên, cũng hoàn toàn quen thuộc với các bạn cùng đến Tây Tạng dạy học.

      Chủ nhật, cả đám rủ nhau đến sông Nhã Lung tham quan. đường, lại nhận được tin nhắn của Trình Mặc, mím môi, nhịn được cười rộ lên.

      “Nhìn xem người này vui vẻ chưa kìa, là bạn trai à?” Giang Ương tinh mắt, cả đoạn đường có gì thú vị, bằng tìm chủ đề có hứng thú chút.

      Giang Ương vừa dứt lời, Đức Cát Mai Đóa lập tức hùa theo: “Đúng vậy, lần đầu tiên ta gửi tin nhắn cho cậu là buổi sáng hôm trước phải, lúc đó cậu vừa hết giờ học. Khuôn mặt này bỗng nhiên hạnh phúc như mật trong nước vậy, ai nhìn cũng cảm thấy ngọt ngào.”

      Lục Tác Viễn vuốt vuốt mặt mình, “Nét mặt của mình có khoa trương vậy ?”

      Đức Cát Mai Đóa gật đầu: “ hề khoa trương đâu, đây gọi là tướng sinh từ tâm đó.”

      nhiệt tình của các chị em Tây Tạng nhanh chóng kéo tò mò tới người Trình Mặc của , vì chịu nổi họ bám đuổi dai dẳng, cuối cùng đành thoải mái thừa nhận mình vừa đương lâu. Nhưng về Trình Mặc chỉ hời hợt câu: “Là người viết báo.”

      Nếu như sau này có người hỏi bạn trai của làm gì? có thể trực tiếp tên ra ? Tính ra cũng là nhân vật của công chúng, nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là nên hỏi qua ý kiến của trước.

      Từ sông Nhã Lung về, ngồi giường nghĩ đến mọi người ban ngày dạy tiếng Tạng, đột nhiên trong đầu nhảy ra ý tưởng. soi gương nên biết nụ cười của mình giống kẻ trộm bao nhiêu, con ngươi đảo quanh nhanh như chớp, lấy điện thoại ra như có như gửi cho Trình Mặc câu: “ tác đắc ba ẩm bái?”

      Vốn nghĩ chắn chắn xem hiểu, nên gửi tin nhắn xong để ý đến điện thoại nữa. chỉ tính chọc thôi, ai ngờ đợi khi qua phòng cách vách chơi vòng về, Trình Mặc nhắn lại: “Ý nghĩa là ‘ khỏe ?’”

      Lục Tác Viễn nhìn thời gian nhắn lại, nghĩ thầm, chẳng lẽ chàng này hiểu cả tiếng Tạng?

      quá ngoài ý muốn.

      “Vậy có biết ‘Na khước lai ca’ có nghĩ là gì ?” nhanh trí, có ý tốt hỏi tiếp.

      thích em.” Trước sau chỉ hơn mười giây, câu trả lời của Trình Mặc xuất điện thoại của .

      “Em cũng vậy…” Dường như cần suy nghĩ thêm, nhắn lại. Há! Cuối cùng cũng làm cho ấy ra được rồi, tuy nhiên… thủ đoạn được cao minh lắm.

      Hồi xong, cầm điện thoại chui vào chăn nằm giường lăn tới lăn lui, kích động quá… Thẹn thùng quá… lại chòng ghẹo , mà còn chòng ghẹo thành công nữa chứ.

      Hình như gần đây rất thích ghẹo !

      Chỉ là, chẳng lẽ Trình Mặc phát đó là cái bẫy sao? Hay là biết nhưng cố ý chìu theo … Chìu theo? Lục Tác Viễn lầm bầm, cảm thấy có người cưng chìu mình tốt, tốt đến mức hình như bị nước ngập mắt rồi.

      Lúc Đức Cát Mai Đóa đẩy cửa vào, nhìn thấy Lục Tác Viễn mình ngây ngốc nhìn trần nhà cười khúc khích, nửa cái chăn rơi xuống đất cũng biết.

      Ăn cơm tối xong, mình cầm điện thoại ra xa chút. Thình thoảng gặp vài học sinh nhiệt tình gọi Lục”, dừng chân hàn huyên vài câu với họ, sau đó tiếp tục về phía mặt trời lặn.

      Mặt trời lặn ở vùng thung lung cao nguyên tạo thành phong cảnh vừa xa xăm, vừa hùng vĩ và mênh mông.

      Giờ phút này, mặt trời nắng mạnh nữa mà từ từ tiến dần về phía tây. Hoàng hôn từ chân trời xa xôi dần xâm chiếm, như mây mù sương khói bốn phía vây lại, nhuộm dần trong ánh mắt trời dần xuống núi, đường cái, phòng ốc, dường như bỗng chốc bị khóa lại trong yên tĩnh cách nào thoát khỏi. Kênh kênh rạch rạch, thôn thôn trấn trấn, cả thảy đều có vẻ ấm áp như thế đó; gà kêu chó sủa, đường thôn khói bếp, mọi thứ đều có vẻ hài hòa như vậy đó.

      giây sau, trời chiều ôm toàn bộ mỹ lệ quang hoa như đỗ quyên đề quyết vẽ loạn lên bầu trời mênh mông phía tây, phía cuối con đường cách đó xa, bóng dáng quen thuôc chậm rãi đến gần.

      *Đỗ quyên đề hay đỗ quyên đề huyết là Tiếng chim Đỗ quyên kêu vào đầu mùa hè, như tiếng khóc đau lòng, ứa huyết.

      Người trong bức tranh tới, ra cảm giác là như thế này?

      Đôi mắt Lục Tác Viễn lên trạng thái buông lỏng, chớp cũng dám chớp nhìn khuôn mặt Trình Mặc càng lúc càng trở nên ràng.

      Cảnh trong mơ cũng thể nào hoàn mỹ chân như thế được, vừa khéo đây hoàn toàn là .

      “Sao … tới đây?” Người đến gần trước mặt rồi, nhưng vẫn có chút tin.

      Trình Mặc đưa tay vuốt tóc , “Vì nhớ em, đáp án này giáo Lục có hài lòng ?”

      thanh huyên náo của bọn học trò từ xa truyền đến, nhìn ánh mặt trời nhu hòa bao quanh Trình Mặc, chậm rãi gật đầu.

      “Vậy em, có nhớ ? Nhớ, có nhớ , hả?” Tay của trượt từ vai xuống, dừng lại ở hông , bỗng dùng sức, liền tựa vào ngực . Trán cụng vào nhau, dịu dàng nhìn , hơi thở ấm áp thở mặt .

      “…Ừ, em cũng vậy.”

      “Cũng vậy là sao?” Độ mạnh tay tăng thêm vài phần, dường như hài lòng với đáp án này của .

      “Em cũng vậy…” mấp máp môi, đáp án sắp bật ra. Vào thời khắc quan trọng, đột nhiên thông minh, cười, sửa lại : “Em cho biết đâu, đoán !”

      “Bướng bỉnh…” Trình Mặc đưa tay nhéo nhéo mũi , trong mắt đầy vui vẻ.

      Lúc hai người nắm tay dắt nhau về kí túc xá, đột nhiên bé xông lên kéo tay Trình Mặc, “Bộ dáng lớn lên của trai rất dễ nhìn, chị của Ương Kim rất thích trai, trai có chịu làm rể của Ương Kim ?”

      giây sau, hai người trực tiếp ngây ngẩn cả người.

      Theo hướng ngón tay của bé chỉ, cây linh sam cách đó xa, hơi lớn tuổi chút đỏ mặt, vẻ mặt sốt ruột. mong ngóng nhìn về phía bên này, dường như muốn vẫy tay bảo em quay về, nhưng cuối cùng ấy hề nâng tay lên, rủ xuống nắm chặt tay đặt bên thân.

      “Cái này thể đâu.” đợi Trình Mặc mở miệng, Lục Tác Viễn cười cười ngồi xổm xuống, kéo bàn tay của bé.

      “Vì sao?” bé dùng tiếng phổ thông đúng tiêu chuẩn hỏi, đôi mắt đen lúng liếng trừng to.

      “Bởi vì… Bởi vì trai này là bạn trai của giáo Lục rồi, những người khác được ngấp nghé ấy đâu.” xong, kiên định chỉ vào chính mình.

      “Ngấp nghé là cá gì vậy, có thể ăn được ạ?” bé cái hiểu cái học theo.

      “Ngấp nghé… Đó là loại hi vọng an phận.” Lục Tác Viễn vỗ vỗ cánh ay bé, đột nhiên cảm thấy đầu óc mình xoay chuyển rất đen tối: “Đợi sau này Ương Kim học, thầy giáo dạy cho em thôi.”

      dạy em ạ?”

      có thể dạy Ương Kim vẽ tranh, nếu Ương Kim thích vẽ tranh, ngày mai có thể đến trường học để tìm .”

      “Vậy…” bé do dự, cắn ngón tay hỏi: “Chị em có thể cùng ạ?”

      Lục Tác Viễn cười cười: “Có thể chứ.”

      bé cười ngọt ngào với , rồi xoay người chạy về phía chị của mình, vừa chạy vừa vui vẻ chuyện mà Lục Tác Viễn nghe hiểu.

      “Bé ấy với chị mình ngày mai có thể đến chỗ em học vẽ tranh à?” Lục Tác Viễn đứng lên, hỏi Trình Mặc.

      “Nhìn bộ dạng hai người vui vẻ, chắc vậy. Có biết , ra lúc em còn cũng cùng…”

      “Chắc vậy? phải hiểu tiếng Tạng à?” Lời Trình Mặc còn chưa dứt bị Lục Tác Viễn ngắt.

      Trình Mặc nhìn , dịu dàng cười, tiếp chủ đề ban nãy, “ chỉ cần hiểu những gì cần hiểu là được rồi, tỷ như, na khước lai ca, hửm?”

      Đây là tán gẫu ngược lại với sao?

      Lục Tác Viễn nghĩ nghĩ, cam lòng yếu thế. Ngẩng đầu lên, đưa tay khiêu khích nhéo nhéo cằm, sức mạnh tràn đầy đáp: “Mắt hoa đào chọc đào hoa, xem, vừa tới lúc nãy chọc cho em tình địch rồi, thành thẳng thắn , trước kia có bao nhiêu người với câu kia, sau này lại có bao nhiêu người với mấy lời này nữa?”

      “Mặc kệ có bao nhiêu, chỉ cần với mình em mấy lời này thôi được sao?” Trình Mặc cười lấy tay xuống.

      “Cũng đúng.” Trình Mặc lại đúng lời tận đáy lòng .

      đường về kí túc xã, bọn họ gặp vài học sinh. Sau khi mở cửa, Lục Tác Viễn hỏi Trình Mặc nếu như sau này có người hỏi bạn trai mình làm nghề gì, có thể tên được .

      “Đương nhiên là được, trừ phi em muốn để mọi người biết chuyện em đương thôi.” tay Trình Mặc khoát lên vai , tay phụ cùng chầm chậm đẩy cửa.

      cũng đâu phải người nổi tiếng, có gì mà sợ.” nghiêng đầu nhìn cái, lầm bầm, “Đúng rồi, ăn cơm tối chưa?” Thuận tay đóng cửa lại, bật đèn lên, “Nếu chưa em có thể nấu mình ăn liền cho …”

      cuối chữ “Ăn” kèm với đèn sáng, cứ như vậy bị Lục Tác Viễn nuốt vào miệng. Đột nhiên ý thức được cái gì, vội vội vàng vàng giữ chặt Trình Mặc cho vào bên trong, “Cái đó, đứng ở đây trước , đừng cử động… được, được… phải xoay qua chỗ khác…”

      Thấy khuôn mặt Trình Mặc ngập tràn tò mò mà có động tĩnh gì, vội vàng ra vẻ đáng thương vừa thúc giục: “Xoay qua chỗ khác , xin mà…”

      Trình Mặc hết cách với , “Được rồi được rồi, xoay qua chỗ khác, nhưng mà…”

      có nhưng mà, được hỏi vì sao.” Lục Tác Viễn câu chặn lại.

      Dùng cả tay chân cất bản vẽ giá vẽ , vừa nhanh chóng vừa được làm hư bản vẽ, kết quả, vội vội vàng vàng đá lăn giá vẽ luôn rồi…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :