1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thời gian đẹp nhất đều cho em - Đường Dao ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10: đơn phương người (1)

      Đương nhiên, có ý trực tiếp hỏi, cũng phải làm chuyện này, mà cảm thấy chuyện này cần phải chú trọng sách lược, thể hủy hình tượng tốt của trước mặt . Như vậy, chờ chứng minh chưa có bạn lại càng có cơ hội.

      Lấy được thuốc mỡ xong, đưa cuốn sổ tay lên trước mặt : "Đưa số tài khoản ngân hàng của cho tôi, khi về tôi chuyển khoản cho ."

      Thực ra có mang tiền, nhưng nếu hôm nay đưa tiền cho sau này, ít nhất có thể kiếm lý do gì đó để nhắn tin cho .

      Khi tình to lớn này bắt đầu người trêu chọc trước. Năm đó Bạch nương tử cố tình lừa Hứa Tiên lấy ô che mưa, Chúc Đài giả ngây giả dại trêu đùa Lương huynh suốt mười tám dặm đường đưa tiễn, Thất Tiên Nữ lại còn chặn đường của Đổng Vĩnh, tại đến lượt cũng giống như vậy, chẳng qua là trả tiền muộn mà thôi, cảm thấy phải chuyện lớn gì.

      Trình Mặc cũng từ chối, lấy bút từ trong túi áo, lưu loát viết dãy số. Cuối cùng Lục Tác Viễn cũng để Trình Mặc đưa về trường học. Mấy ngày nay ký túc xá có ai, về nhà ở. Tất nhiên, điều này với .

      Tìm trạm xe, liền ngồi xe trở về nhà.

      Bậc thầy Tô có việc phải nên có nhà. Lên lầu, lúc ngang qua phòng vẽ tranh, nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài ấm áp chiếu vào, bỗng nhiên rất muốn vẽ tranh.

      Tất cả mọi người đều biết vẽ tranh màu nước rất giỏi, thực ra, vẽ “công bút họa” đẹp hơn. Bởi vì ít khi vẽ nên mỗi khi vẽ, đều dồn hết tâm sức để vẽ.

      *Công bút họa là vẽ tranh với những đường nét chi li, tỉ mỉ, dùng màu sắc đơn giản.

      Lúc những đường nét chân dung sắp thành hình, đột nhiên hiểu sao vẽ tiếp được. Nhắm mắt lại, đặc biệt cẩn thận suy nghĩ, nhưng mà hình như làm sao cũng thể thấy .

      Lý Thạch Thư từng , nếu như chăm chỉ luyện tập vẽ, hiển nhiên có thể vẽ ra những tác phẩm đẹp, nhưng nếu muốn có được thành tựu vẫn phải dựa vào thiên phú của mỗi người.

      cảm thấy trí nhớ của mình là thiên phú đáng kiêu ngạo, chỉ cần dụng tâm xem qua nhất định có thể vẽ lại cách sinh động giấy.

      Nhưng mà , hình như. . . là trường hợp ngoại lệ của .

      Đều gặp người có diện mạo xuất chúng là quên được, nhưng mà nếu như quá đẹp trai, muốn nhớ hết tất cả những chi tiết của vẻ ngoài cũng chỉ thêm phí sức.

      Lục Tác Viễn ngượng ngùng thu tay, xoay người ngã nhào nằm xuống ghế sô pha.

      Lúc nửa mê nửa tỉnh, chợt cảm thấy hôm nay Trình Mặc câu rất kỳ lạ.

      vì muốn cảm ơn giúp giặt áo, lại còn nhanh chóng đưa cho cho nên mới mời ăn cơm, để biểu lộ lòng biết ơn. Nhưng mà nếu phải lúc đầu giúp mình ở xe công cộng, tất cả chuyện phía sau cũng xảy ra. Hơn nữa, lần này còn ngại xa xôi mang thuốc từ Châu Âu về cho , mặc dù đùa là đền bù bị đụng đầu ngày đó. Nhưng dường như vẫn có chút kỳ lạ lên được.

      Nghĩ nghĩ lại, Lục Tác Viễn rút ra kết luận: Nếu so sánh với Trình Mặc, có vẻ rất hiểu lễ nghĩa.

      Buổi tối, ngồi trước máy tính, vì biết cám ơn như thế nào nên khó khăn, tùy ý xem vài trang web, liên kết chào hàng góc dưới bên phải Taobao nhảy ra, là bức ảnh trúc Phú Quý trồng trong nước.

      *Taobao là trang web thương mại, giống như E-bay

      Bỗng nhiên linh cảm.

      Ngày đó thấy ở bàn làm việc của có chậu hoa nào, vậy tặng chậu cây xanh . Vì ý tưởng có, cuối cùng quyết định tự lắp đặt chậu cây xanh DIY. Vừa hay loại cây này đắt mà cũng đủ để thấy tâm ý, thứ hai chậu cây xanh đặt ở văn phòng cũng thực hữu ích đối với , thỉnh thoảng liếc nhìn cũng có thể giải tỏa mệt nhọc, thứ ba. . . bỗng nhiên nghĩ tới câu của A Vũ giải thích về những người khác cũng có chậu cây xanh, trong lúc vô tình có thể có tác dụng "diệt ong diệt bướm".

      *DIY là hình thức trồng cây thân thiện với môi trường bằng nhũng dụng cụ tái chế.

      Sau lúc phân tích, cảm thấy mình nhất định phải làm chậu hoa xinh đẹp đến mức "kinh thiên địa, khiếp quỷ thần".

      Liên tục làm làm lại suốt ba buổi tối mới trang trí xong chậu sứ màu trắng, nhiều loại cây xanh cao thấp giống nhau, hình dáng khác nhau được phân bố đều trong chậu hoa, để nổi bật cái đẹp, còn dùng bọ rùa, nấm, những căn nhà cùng những vật trang trí tô điểm thêm, cuối cùng trải lên tầng đá vụn trắng tuyền, đại công cáo thành.

      *Đại công cáo thành: hoàn thành việc lớn

      Nhìn tác phẩm do chính mình làm, cảm thấy tương đối vừa lòng.

      Mở ngân hàng online, lúc này mới gửi tiền nợ qua cho . Sau đó cảm thấy mình giống như bộ dạng người nông dân ôm cây đợi thỏ, chỉ cần chờ đợi thôi.

      Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, điện thoại di động của yên lặng nằm bên báo có tin nhắn của Trình Mặc. với nhận được tiền rồi.

      Hé miệng cười, tròng mắt lanh lợi chuyển động, ngón tay nhanh chóng trả lời : Để cám ơn, có món quà muốn tặng cho , hy vọng đừng ghét bỏ ~(@^_^@)~.

      Cuối cùng, thêm nét mặt dễ thương ở phía sau.

      trả lời rất nhanh: sao, cần khách sáo như vậy.

      Đây là từ chối sao? Lục Tác Viễn chu môi nghĩ, rất nhanh liền gõ câu: ra là bản hướng dẫn của thuốc mỡ có vài chỗ hiểu ~~o(>_<)o~~

      Bây giờ, thêm nét mặt rơi lệ.

      Rất nhanh, điện thoại di động lại reo lên.

      Trình Mặc: Hai giờ chiều, tôi chờ em ở nhà sách Trung Tín đường Kiến Quốc Môn nhé.

      Xem xong tin nhắn, Lục Tác Viễn kích động nắm tay phải, làm động tác "YES" cố lên. Muốn thành việc lớn, đầu tiên da mặt phải dày.

      Vì thế, đường , ngừng nhắc nhở chính mình.

      Lúc đến nhà sách, Trình Mặc vừa lúc tính tiền ở quầy thu ngân.

      "Chúng ta tìm chỗ ngồi chuyện nhé?" Sau khi đơn giản hỏi ý kiến của , liền dẫn đến quán cà phê gần đó.

      Lục Tác Viễn nhìn gọi món, nghĩ thầm mỗi lần hai người gặp mặt phải ăn cơm cũng là uống cà phê. Tuy nhiên, cảm giác kỳ lạ này chỉ duy trì tới vài phút, tất cả lực chú ý của liền nhìn theo ngồi xuống, tập trung lại.

      " rất thích uống cà phê?" nhận ly Latte, cẩn thận hỏi.

      "Tàm tạm." Trình Mặc thuần thục thêm đường và sữa vào cà phê, cười tiếng: "Mỗi ngày ly mà thôi."

      Vậy chính là thích rồi.

      Ngẩng đầu, Lục Tác Viễn nhìn , biết sao lại nhớ đến sở thích uống cà phê gần đây: " thử cho thêm cái gì vào cà phê đắng chưa?"

      “Chưa từng thử qua, nhưng mà nếu em muốn thử tôi biết có nơi uống cà phê đắng tệ lắm. Lần sau có cơ hội dẫn thử.”

      Trình Mặc rất tự nhiên, nhưng cũng bởi vì rất tự nhiên cho nên bỗng chốc Lục Tác Viễn biết nên gì cho tốt.

      Lần trước muốn dẫn đến học viện ngoại giao ăn cơm, lần này còn muốn dẫn uống cà phê, cho nên, bọn họ còn có ít nhất hai cơ hội gặp mặt?

      Nghĩ đến đây, cong môi, khóe miệng nhịn được nổi lên ý cười...

      Trình Mặc như chú ý tới vẻ mặt của , uống ngụm cà phê liền hỏi chuyện thuốc mỡ. Tờ hướng dẫn vốn viết rất ràng, còn giảng giải cẩn thận lần, ngoại trừ gật đầu ra cũng có động tác nào khác. ra, vốn cũng có gì hiểu.

      Cất thuốc mỡ và tờ hướng dẫn xong, cuối cùng mới để hộp giấy gỗ chuẩn bị sẵn từ trước lên trước mặt : “Này, cho .”

      “Đây là?” Tay Trình Mặc cầm cốc, ngẩng đầu nhìn , vẻ mặt có chút tò mò.

      “Mở ra nhìn là biết!” linh hoạt đẩy vấn đề lại, sau đó nghĩ đúng, giọng khỏi thấp xuống: “ cho khó coi.”

      Trình Mặc nghĩ là tranh, nhưng khi mở ra lại thấy chậu hoa xinh xắn.

      Ngày hôm đó khi đến đài để thảo luận bản thảo phỏng vấn, thực tập sinh A Vũ mới tới bỗng đề nghị nên mua thêm chút gì đó để bàn: “Ngày đó đến tổ thăm quan cũng bàn của thiếu sức sống, nếu , lúc chúng tôi mua chậu hoa cũng mua cho hai chậu?”

      trong miệng A Vũ dĩ nhiên chính là Lục Tác Viễn ngồi trước mặt .

      Nghĩ như thế, lại nhìn vật trước mặt, nụ cười của càng thêm sâu hơn.

      Vừa đưa tay sờ mô hình nấm màu đỏ liền nghe thấy người đối diện giải thích với : “Cái đó được làm từ plastic bọt biển.” lại sờ sờ nhà , nhấc lên, còn rất nặng, người đối diện lại mở miệng: “Cái đó tương đối nặng, là gốm sứ.” Đầu ngón tay chạm vào thất tinh mở, , chắc là bọ rùa tám sao, còn : “Cái đó là dùng nam châm cố định lại.”

      Xem ra, chắc chắn phải tốn rất nhiều công phu mới có thể hoàn thành được.

      “Đây là món quà mà em trong tin nhắn sao? ra em có việc hỏi tôi, cần thiết phải chuẩn bị quà.” Lúc lời này phát mắt của dãn ra, dường như là. . . mất mát?

      Cũng đúng, nhận món quà xinh xắn như vậy nhưng câu khen ngợi mà cũng có.

      Ngay sau đó, cười nhìn , cố gắng để ánh mắt của mình dịu xuống: “Cảm ơn món quà của em, rất đẹp, tôi rất thích, vừa hay có thể đặt nó làm vật trang trí ở bàn làm việc trong văn phòng.”

      Rất nhanh, người đối diện liền kiềm chế được lộ ra ý cười.

      Dường như Lục Tác Viễn thể chần chờ được nữa, hai tay đặt lên bàn, có chút tò mò nhoài người về phía trước nhìn , mở to hai mắt thuận miệng : “Cũng đúng, nếu để ở nhà bị bạn thấy tốt, vẫn nên đặt ở chỗ làm việc tốt hơn.”

      Sau khi câu này cảm thấy lòng mình thoải mái ít, nhưng mà dường như tim lại đập nhanh hơn.

      Trình Mặc nhìn biểu cảm phong phú của , ngẩn người, sau đó, cả mi tâm và đuôi mắt đều là ý cười.

      Hồi lâu, ngay khi Lục Tác Viễn cho rằng muốn giữ yên lặng bỗng dùng giọng trầm thấp chậm rãi : “Để ở nhà quên chăm sóc, đây là lần đầu tiên có người tặng tôi chậu hoa đẹp như vậy, nếu để chết rất đáng tiếc.”

      Khi Lục Tác Viễn bị câu của làm ngẩn ra trong vài giây.

      “Đúng rồi, chăm sóc thế nào?” Giọng của vẫn trầm thấp làm tỉnh lại.

      “À. . .” lên tiếng đáp, trong đầu còn phân tích câu trả lời của , lần đầu tiên gì, chẳng lẽ chưa từng có người tặng cho sao?

      “Hả?” Trình Mặc học bộ dạng tiến đến gần phía trước của , khẽ ngân tiếng, ánh mắt ôn nhu nhìn .

      ra, cũng phức tạp. . .” Làm sao bây giờ, Lục Tác Viễn nhìn người trước mặt, bên tai vang lên giọng của , cảm thấy đầu óc mình theo kịp, dường như có cảm giác hít thở thông.

      giây sau, mắt chợt lóe sáng, cúi đầu đưa tay sờ điện thoại di động.

      “Dưới tình huống bình thường, chỉ cần, chỉ cần tưới nước là được, tuần tưới lần, cần tưới nhiều, giữ màu đất giống giống với tại là được rồi. . .”

      Lúc điện thoại vang lên, cảm thấy hình như mình ít, lại giống như chưa từng gì: “Xin lỗi, tôi nhận điện thoại.” cười xin lỗi Trình Mặc, vội vàng mượn cớ.

      “Ba. . . chút nữa ông ngoại đến sao? Còn nửa giờ nữa là đến nhà! Vâng vâng, con còn ở bên ngoài. . . Chuyện xong rồi. . . cần đón con, con có thể tự về. Nhớ dặn mẹ pha trà Thiết Quan ông ngoại thích nhất cho ông. . . vâng. . . vâng. . . bái bai.”

      Cúp điện thoại, nở nụ cười tươi tắn nhất.

      “Trong nhà có chuyện sao?” hỏi, giọng vẫn trầm thấp dễ nghe như trước.

      “Vâng, ông ngoại tôi đến, ba tôi muốn tôi trở về chuyến.” vội vàng giải thích, sợ muộn.

      “Sốt ruột sao, muốn tôi đưa em ?” Đóng kín hộp gỗ, Trình Mặc bày ra bộ dạng chờ đợi phân phó bất cứ lúc nào.

      Lục Tác Viễn cười phất tóc, xua tay từ chối: “ cần, luôn làm phiền , tôi áy náy. Hơn nữa thời gian còn sớm, tôi trở về kịp, quấy rầy của tôi, vừa vặn có thể đọc sách, hưởng thụ thời gian tốt đẹp.”

      cần?” cuối nhàn nhạt, mang theo độ ấm được ánh mặt trời chiếu rọi, thẳng đến nội tâm.

      Lục Tác Viễn nghe những lời này, chỉ cảm thấy nhịp tim vừa mới bình phục lại lên xuống bất quy tắc. . . Bình tĩnh, phải bình tĩnh.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: đơn phương người (2)

      Editor: Quỳnh ỉn


      cần. Tôi trước, chuyện nuôi dưỡng hoa kia, tôi trở về nhắn tin lại cho ngài.” đứng lên, lướt qua người Trinh Mặc ra ngoài.

      “Đợi chút.” mở miệng gọi lại.

      “Hả?” nghĩ thầm, phải lộ ra sơ hở gì chứ.

      cần dùng kính ngữ xưng hô với tôi, chúng ta chắc cũng xem như bạn bè, gọi thẳng tên là được rồi.” xong, chỉ chỉ cái hòm bàn: “ xem tôi nhận quà của , cần khách khí với tôi như vậy.”

      Gật đầu, : “Được! Từ giờ chúng ta liền có quan hệ.”

      Di động trong túi vui vẻ vang lên, phát tay tạm biệt, chạy nhanh ra ngoài.

      Chờ xa, mới lấy điện thoại ra nghe.

      biết vì sao, tâm tình bỗng trở nên vui hơn rất nhiều. ra cười, tâm tình sung sướng nên tiếng cười cũng dễ nghe như vậy.

      Tâm tình sung sướng? bởi vì mình tặng cho ánh chậu hoa mà vui lên sao? Lục Tác Viễn nghĩ, hình như, đúng vậy!

      Đầu dây bên kia giọng cười như tiếng chuông của Dụ Hoài Húc vang lên: “Lục Tác Viễn, vừa gọi tôi là gì, kêu lại nghe chút, con ngoan, lúc nào trở về ba Dụ phát tiền mừng tuổi cho con.”

      ha ha cười lớn gọi biệt hiệu hồi của ta: “Tiểu – Vương – Tử – bồn – cầu!”

      – –

      nhịn được hỏi có bạn hay , trả lời thẳng, nhưng cũng phải nghi ngờ cân nhắc thời điểm hỏi. Lục Tác Viễn cảm thấy, loại thời điểm này, sang chuyện khác là phải, mà khi đó đầu óc của nàng thuộc vào giai đoạn bị vây, cho nên biện pháp tốt nhất chính là người chuyện nhanh chóng biến mất – lấy cớ nhà có chuyện, kim thiền thoát xác, khiến cho người ta thể nghi ngờ.

      Cho nên, nàng gọi điện cho Dụ Hoài Húc, lại chỉ nháy chuông liền ngắt. biết tính tình của ta, nhất định gọi lại.

      “Tôi nghe lầm chứ, hỏi tôi trong <Binh pháp tôn tử> có kế nào có thể dùng để đương được ? Lục Tác Viễn, mê sao?” Xem ra là ta nghe được tạp đường cái, Dụ Hoài Húc lại xác định bồi thêm câu: “Hoặc là đáng sợ hơn, … mộng du?”

      thế nào là thế ấy, có người đuổi kịp em , chỉ có người chướng mắt mỹ nữ? Cho nên khẳng định là có bí quyết, xem, chúng ta đều quen thuộc như vậy, lặng lẽ với tôi?” Đầu bên này điện thoại, tận lực hạ thấp khí thế, nghĩ rằng <Binh pháp tôn tử> chính là ánh sáng của , biết, nhưng Dụ Hoài Húc giống vậy, chỉ biết, mà lại còn hiểu. chừng, có thể moi chút tin tức gì đó từ trong miệng ta.

      " ta là ai vậy?"

      "Bí mật, thể ."

      "Hừ, gần đây xuất chuyện bạn xấu, ra là ?"

      "..."

      Hít sâu hơi, Lục Tác Viễn nhìn tòa nhà Lâm Lập cao trước mặt, nhịn được châm chọc ta: " ra tôi rất hiếu kỳ, lúc tôi còn , sao lại có thể thích chơi cùng người như , ràng sóng điện não của chúng ta cùng tần số. , phải là cho tới bây giờ sóng điện não của đều chỉ có thể nhận tín hiệu gian bên ngoài."

      "Đây chỉ có thể , ra là người tới từ bên ngoài gian. Lục Tác Viễn, có biết cái gì gọi là đả thương địch 1000, tự tổn hại 800 ." Xưa nay Dụ Hoài Húc là người nhiều, rất nhanh liền phản kích lại.

      Trước khi xe vào trạm, Dụ Hoài Húc hỏi có cần đến đón hay , tức giận : " dám làm phiền đại gia tôn giá," đối phương cười ha ha pha trò phen, rồi mới trả lời .

      "Nếu tiểu gia ta là người nghiên cứu binh pháp này, nhất định dùng chiêu 'Dĩ dạt đãi lao', ngồi chờ ngã vào lòng, tuy rằng cần tổn hao phí lực lớn, nhưng cơ bản bại trận, có hiểu , ta nữa."

      Lục Tác Viễn "xỳ" tiếng, khinh thường người ở đầu dây bên kia.

      "Đừng nóng vội." Dụ Hoài Húc cười ha ha, tiếp tục : "Giống như ngươi mới ở cấp bậc đọc sơ cấp, tôi cảm thấy vẫn nên dùng cách trực tiếp , trực tiếp dùng 'Mỹ nhân kế, phải biết rằng từ xưa đến nay hùng đều khó qua ải mỹ nhân, từ Câu Tiễn tới nay, kế này mấy trăm năm qua có thể là mọi việc đều thuận lợi. Đương nhiên, nếu chiêu này có hiệu quả, vậy dùng 'Khổ nhục kế' , đàn ông sao, đều thương hương tiếc ngọc, huống hồ Lục Tác Viễn của chúng ra cũng là tiểu mỹ nhân. Cho nên, bây giờ có thể cho tôi biết ta là ai vậy thôi?"

      Lục Tác Viễn bĩu môi, quả nhiên là tính xấu đổi, vòng rồi lại quay trở lại.

      định gác điện thoại, bỗng nhiên Dụ Hoài Húc ý vị thâm trường "A" tiếng, "Lục Tác Viễn, chẳng lẽ thấy người đàn ông kia? Hơn nữa, còn là nhất kiến chung tình? Các người hẳn là..."

      Câu kế tiếp bởi vì xe vào trạm nên Lục Tác Viễn nghe , câu chút nữa tiếp, nghĩ nhiều liền cúp điện thoại.

      Cho tới bây giờ Dụ Hoài Húc đều thích dương đông kích tây, cho nên, hiếu kỳ, cũng mắc mưu.

      Vừa về đến nhà, mẹ Tô liền với , chiều ngày mai mẹ Dụ Hoài Húc mời uống trà chuyện. Treo quần áo lên mắc, cầm quả táo bàn lên cắm miếng: "Vâng, tại sao dì lại muốn mời con uống trà?"

      " là nhớ con."

      "À." Lục Tác Viễn đáp tiếng: "Tính ra, học kỳ này quả là rất lâu chưa xin cơm rồi."

      "Vậy ngày mai con hãy mặc đẹp chút." Mẹ Tô xoay người vào phòng bếp, "Miệng có điểm tâm ngọt, mau dụ dỗ dì Ân ."

      Lục Tác Viễn ăn quả táo, đầy miệng táo đáp.

      Mở TV, vừa ngồi xuống, tiếng chuông điện thoại dành riêng cho Dụ Hoài Húc vang lên.

      "Về nhà rồi hả?" Trong giọng ràng mang theo ý cười.

      "Đúng vậy."

      "Mẹ có ở bên cạnh ?"

      ", ở trong bếp." Lục Tác Viễn buông điều khiển, tiếp tục cắn quả táo.

      "Tâm tình rất tốt?"

      "Cũng tệ." Nuốt quả táo xuống miệng, bắt đầu phản kích, " liên tục hỏi tôi ba vấn đề, tôi làm sao có thể yếu kém hỏi muốn gì ?"

      " ra cũng phải chuyện lớn gì, nhưng mà từng làm bạn vè, tôi cảm thấy tôi có nghĩa vụ cho biết", giọng trong trẻo, bỗng nhiênDụ Hoài Húc dùng ngọng nghiêm túc nhắc nhở : "Nếu ngồi tốt rồi, nếu đứng... Tốt nhất là gần mặt tường. , tôi --"

      " , tôi ngồi." Lục Tác Viễn ngồi xếp bằng sofa.

      "Xế chiều nay mẹ tôi ngày mai giới thiệu đối tượng cho , lại còn là người rất thân, chắc là còn chưa biết?"

      "Cái gì?" Lục Tác Viễn chuẩn bị cắn quả táo, đột nhiên ngừng lại: " phải là ngày mai gặp mẹ sao?"

      Sau khi xong trong thời gian bốn năm giây, đầu của trở nên trống trơn. Tuy là miệng nhúc nhích, nhưng đầu óc vòng hai vòng rồi. Sau đó, nghe thấy bản thân mình chậm chạp hỏi: "Cho nên người đàn ông trong điện thoại, chính là người ngày mai tôi gặp sao?"

      "Đúng, lúc đó tôi nghĩ hai người với nhau rồi."

      nhíu mày, " đúng là biết hai người bọn họ muốn giới thiệu đối tượng cho tôi từ sớm, an bài cẩn thận việc này?"

      "Bingo!"

      Lục Tác Viễn nhìn nửa quả táo còn trong tay, bỗng nhiên muốn ăn nữa: " có biết cảm giác giờ của tôi ra sao ?"

      "Đây là câu hỏi thứ ba của ," Dụ Hoài Húc cười đáp : "Nhưng mà, tôi cũng chuẩn bị hỏi?"

      "Lúc tắm, rơi vào ao băng, sau đó trực tiếp bị đông lạnh thành kem que."

      "Ha ha, có cần khoa trương như vậy , phải chỉ là gặp mặt đàn ông thôi sao, lại còn chưa gả cho ta."

      "A --" Lục Tác Viễn vẫn nhịn được cúi đầu rên tiếng: "

      Dụ Hoài Húc ở đầu dây bên kia học bộ dạng của cũng kêu tiếng, sau khi vui sướng khi người khác gặp họa hỏi : "Cần tôi giải vây giúp ?"

      "Giúp thế nào?"

      "Tạm thời chưa nghĩ ra, khà khà --" lại là trận tiếng cười: "Nếu sáng mai tôi đến chuyện người đàn ông kia, là vị hôn thê của tôi?"

      "Được!" Lục Tác Viễn ra sức gật đầu.

      "... được, mẹ và mẹ tôi sớm biết trước chúng ta đến mức vậy."

      "...Chỉ biết thể trông cậy vào được." Đầu bên này Lục Tác Viễn tức giận vào điện thoại: "Tôi vẫn nên dựa vào mình đáng tin hơn. Nhưng mà, tại sao tự nhiên mẹ lại muốn giới thiệu đối tượng cho tôi vậy?"

      "Nghe là cháu của bạn." Rốt cuộc ở đầu dây bên kia Dụ Hoài Húc cũng ngừng cười: " cần tôi giúp hả, vậy tôi đây liền sống chết mặc bay nhé? Lục Tác Viễn, ra tôi còn mỏi mắt mong chờ xem gặp chiêu phá chiêu như thế nào! Đúng rồi, ra những có thể dùng <Binh pháp tôn tử> trong vấn đề đương, mà còn có thể dùng trong cuộc sống hàng ngày, giống như, làm sao để xua đuổi, khà khà..."

      Đến cưối cùng, Dụ Hoài Húc lại nở nụ cười.

      Buổi tối trước khi ngủ, Dụ Hoài Húc lại gửi tin nhắn đến: biết biện pháp trực tiếp nhất chính là cho mẹ Tô nhà nhìn thấy vị kia của sao? Nếu vị kia của đủ ưu tú, chắc có thể giết chết vị ngày mai kia? Nhưng lại có thể đạt được tán thành của mẹ Tô ngươi, có thể là nhất cử lưỡng tiện, lần vất vả suốt đời nhàn nhã."

      Mang Trình Mặc xem mắt, đây là muốn làm trái tiết tấu sao?

      chút suy nghĩ, Lục Tác Viễn trả lời lại ta: "Đừng có chủ ý ôi thiu vậy, hơn nữa, cho biết người đó là ai!

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12: Đơn phương người (3)

      Editor: Quỳnh ỉn


      Ngày thứ hai lúc ăn sáng, Lục Tác Viễn cố ý hỏi mẹ Tô vì sao mẹ Dụ Hoài Húc muốn mời uống trà.

      Tô Niệm chút kiêng dè, tương đối thẳng thắn thành khẩn: “Hình như có người bạn muốn giới thiệu cho con biết.”

      là người bạn sao?” Lục Tác Viễn nghĩ, người mấy chục tuổi, còn có bạn sao!

      “So ra còn lớn hơn mấy tuổi, so với chúng tôi dĩ nhiên là hơn rất nhiều. Dì con gia cảnh học thức cũng tệ, hình như muốn thỉnh giáo tranh của con. Dù sao biết nhiều bạn bè đối với con cũng tổn thất gì. Tóm lại, chiều nay chúng ta biết.”

      xong, mẹ Tô đặt cốc sữa xuống đứng dậy đến văn phòng của ấy, trước khi vẫn quên dặn dò: “ ăn xong nhớ dọn dẹp bàn sạch .”

      Xong rồi? Lục Tác Viễn nhìn bóng lưng , chẳng lẽ là nàng nghĩ nhiều. phải xem mắt, chỉ là gặp người? Tại sao thái độ của mẹ Tô lại làm có cảm giác đúng?

      Buổi chiều, vẫn mặc áo liền quần như ngày hôm qua ra ngoài, tóc cũng buộc, cứ tùy tiện khoác áo lên. Trước khi ra khỏi cửa, ánh mắt của mẹ Tô dừng lại ở người vài giây, đại khái là muốn cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.

      Ngay cả quần áo cũng có hứng để thay, loại chống cự này, Lục Tác Viễn nghĩ, người thông minh như mẹ Tô, nhất định có thể hiểu.

      Mẹ Tô và Mẹ Dụ Hoài Húc thường uống trà tán gẫu ở tứ hợp viện gần Ung Hòa, cảnh vật xung quanh chỗ đó tương đối trong lành. Lục Tác Viễn từng đến đó lần, lần đó ở giữa sảnh trung tâm trong màn lụa màu hồng mỏng còn có khảy đàn tranh.

      Lúc đến đây cũng vừa vặn, trong gian phòng bao lớn nhất giảng trà đạo. ngồi lâu, liền tỏ vẻ muốn nghe điện thoại chút.

      Mẹ Tô gật đầu, dễ tính cách bất ngờ: “Nghe chút xong nhớ quay trở lại.”

      Lục Tác Viễn lè lưỡi cười cái, vô cùng khéo léo đồng ý. Dù thế nào, cũng muốn nắm quyền chủ động trong tay mình. Nếu như đối phương tốt như mẹ Tô , nhìn thấy hay cũng quan trọng, nếu có, nàng nghĩ mẹ Tô nhất định tha thứ cho việc rời trước của .

      Tuy trong lòng Lục Tác Viễn lên kế hoạch tốt, nhưng đến thời gian ước định, vẫn có chút khẩn trương lên lời đứng lên. Khi điện thoại di động “Um Um” rung lên, thể rời khỏi phòng.

      Nàng cho là mẹ Tô gọi, nhưng kết quả lại là Dụ Hoài Húc.

      “Sao vậy, nhìn thấy đẹp trai nào rồi sao?” Dụ Hoài Húc nuốt ngụm trà: “tôi nhìn thấy ta và mẹ tôi vào đại sảnh rồi. Nhìn, thân hình cao 1m83, mặc áo bành tô màu xám, dáng người cân xứng, nhìn theo góc độ này, bộ dạng cũng tệ... Ừ, còn rất lễ phép, nhắc nhở mẹ tôi chú ý bậc thềm... Hơn nữa... Bộ dạng người này có chút giống...” Lục Tác Viễn nghe, trong đầu tự nhiên lên hình ảnh Dụ Hoài Húc giống như đặc vụ, bộ dạng cầm ống nhòm rình coi người đến.

      vừa định hỏi ta người ở đâu, liền nghe thấy ta trong điện thoại: “Mẹ bắt đầu lấy điện thoại di động ra rồi, chắc là tìm , tôi cúp máy đây. Nếu cần hỗ trợ, ! Tôi nhất định xông vào tôi là vị hôn thê của , ha ha ha – –”

      Dụ Hoài Húc vừa ngắt điện thoại, mẹ Tô liền gọi điện đến.

      Quả nhiên, Dụ Hoài Húc liệu như thần. Khi vào bên trong hành lang, Lục Tác Viễn nhìn xung quanh, phát bóng dáng của ta. Cũng biết ta nấp ở chỗ nào xem kịch vui.

      Thời điểm đẩy cửa phòng bao ra, hít sâu hơi, ngừng nhắc nhở bản thân mình phải lạnh nhạt. Chỉ như làm quen với người bạn mới thôi.

      Khi cửa mở được nửa, nghe thấy giọng bên trong, là người kia, chào mẹ Tô, sau đó, động tác đẩy cửa của liền dừng lại, giọng này...

      rất quen thuộc.

      Bởi vì theo thói quen, cửa vẫn chưa được mở ra toàn bộ rồi.

      Lục Tác Viễn nhìn bóng lưng Trình Mặc, cứ sững sờ đứng ở cửa như vậy.

      Tiếp đó, giây sau, quay đầu bỏ chạy...

      Cuối cùng Dụ Hoài Húc tìm được ở vườn hoa cửa sau phòng trà

      ta , từ đến lớn, ta chưa bao giờ biết biểu cảm của người lại có thể phong phú như vậy, giống như tranh sơn dầu, nhiều màu sắc, , còn các loại vặn vẹo.

      Lục Tác Viễn thở dài, , từ đến lớn, chưa bao giờ nghĩ cuộc sống có thể giống kịch như vậy.

      Dụ Hoài Húc hỏi : “ êm đẹp, chạy làm gì?”

      nâng cằm lên, buồn bã ỉu xìu nhìn ta cái, sau đó ảo não : “ hiểu đâu.”

      Nếu quả có người như vậy, ngươi thủy chung dốc hết toàn lực duy trì hình tượng tốt trước mặt , người làm sao có thể đồng ý để nhìn thấy ngươi tóc tai bù xù, bộ dạng hai ngày thay quần áo? thà rằng nhìn thấy, cùng đồng ý lưu lại ấn tượng xấu cho .

      Đây là thích , nghĩ muốn đưa tay chạm vào nhưng lại lo lắng mình đủ hoàn mỹ.

      Dụ Hoài Húc lấy khuỷu tay huých cái: “Có phải trước khi xuống lầu gửi cho mẹ tôi tin nhắn , bà ngày trước mặt tôi và mẹ của là hôm nay trường các muốn luyện múa, cho nên đến.”

      “Vậy mẹ tôi sao?” Lục Tác Viễn quay đầu, ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Dụ Hoài Húc hỏi.

      “Dĩ nhiên là mẹ rất phối hợp rồi. Tôi nghĩ người đàn ông kia, khẳng nghĩ là muốn mình gặp người vẽ tranh, nhưng kết quả trong nháy mắt lại trở thành cái hội khiêu vũ. Tôi đoán chắc bị xoay vòng rồi, nhưng mà ngược lại nhất định là muốn bảo trì phong độ cùng lễ phép.”

      vội vàng gửi tin nhắn cho dì, nhưng nghĩ để Trình Mặc biết người hôm nay muốn gặp là , hoặc ít nhất để cảm thấy mình là người lỡ hẹn. Nghe xong lời của Dụ Hoài Húc, cảm thấy tảng đá trong lòng vững vàng rơi xuống đất.

      “Lại , hình như người đàn ông này biết mẹ , ít nhất khi tôi xuống dưới lầu tìm , bọn họ còn tán gẫu đến độ vô cùng hợp lý. Tôi , có phải cũng biết người đàn ông kia ? Hả? Bằng sao lại chạy?”

      Lục Tác Viễn để ý đến vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu của Dụ Hoài Húc, lúc xoay mặt nhìn ta còn bày ra vẻ mặt nhăn như mướp đắng, lôi kéo cánh tay ngừng đong đưa, giống như hồi có việc cầu ta giúp.

      Du, tôi đau bụng, đưa tôi về trước có được ?” Mấp máy môi, hữu khí vô lực mở miệng.

      gọi tôi là 'tiểu vương tử bồn cầu' nữa rồi hả?” Người nào đó nhất thời kiêu ngọa.

      , cam đoan là ! là nhân tài kiệt xuất của Dục giới, là thái tử của tập đoàn Dụ thị, là Dụ mà từ tôi nhất.” Lục Tác Viễn ngừng đong đưa cánh tay ta, chỉ nghĩ đến việc muốn nhanh chóng rời khỏi đây, đừng để bị Trinh Mặc thấy. Trông mong nhìn về phía ta, đáng thương tội nghiệp lặp lại: “Tôi rất đau bụng.”

      Phía trước câu “ hiểu”, giờ lại thêm hai câu “Đau bụng”, Dụ Hoài Húc liền hiểu , “ 'Thân thích' của tới sao?”

      Sau khi do dự, bi tráng gật đầu, hiểu lầm hiểu lầm , dù sao cũng tốt hơn là bị Trình Mặc nhìn thấy.

      Kết quả ngủ đến nửa đêm, nghênh đón 'thân thích'.
      KisaragiYue, ChrisDion thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 13: Quả táo số thế giới (1)

      tuần cứ qua trong rối loạn như vậy. Lịch để bàn cũng trong lúc để ý bị lộn tới tuần giữa tháng mười hai, hình như trong đêm tiệc Nguyên Đán bị đẩy lên chương trình hội nghị.

      Thứ hai học lớp tiếng xong, Dư Mân lập tức tập trung các múa đến bên ngoài phòng vẽ tranh.

      "Tối hôm qua nhận được thông báo, dạ hội sắp tới sơ là định thứ bảy tuần này diễn tập dạ hội Nguyên Đán lần đầu tiên, cho nên mọi người, tuần này chúng ta cần luyện tập thêm mấy lần."

      phải hỏi ý kiến, Dư Mân trực tiếp đặt nhiệm vụ xuống.

      Lời của mới vừa xong, Khương Phương Phương nóng nảy, "Luyện tập nhiều thêm mấy lần là mấy lần chứ, dù thế nào cũng phải mỗi đêm đều nhảy chứ?" Khương Phương Phương vừa mới kết giao với người bạn trai ngoài trường, hai người trong thời kì cuồng nhiệt.

      "Yên tâm, mình phải phát xít, có chuyên quyền như vậy." Dư Mân nhướng mày nhìn Khương Phương Phương, liếc mắt cái thấy ngay tâm tư của , "Cũng có hai, ba, năm buổi chiều luyện tập rồi, bảo đảm làm trễ nãi hẹn hò của cậu."

      Mọi người ồn ào cười lên.

      "Cậu còn giống Hitler sao, tổng cộng chúng ta có ba buổi chiều rãnh rỗi, bị cậu chiếm đoạt tất cả rồi phải sao?" Chương Lễ ôm sách giáo khoa tiếng , cười xong lại đột nhiên oán giận : "Mình còn chuẩn bị làm gấp ngữ đó!"

      "Như vậy sao. . . . . . Mà mình cũng với chủ nhiệm Hệ rồi, chúng ta vì tập luyện nên làm trễ nãi bài tập, lúc tổng kết thành tích cuối kỳ thầy cho chúng ta học thêm giờ." Mặt Dư Mân tỏ vẻ đáng tiếc nhìn về phía Chương Lễ, "Nếu như cậu muốn, nhất định phải giành chút thời gian này để đọc sách cũng được, ngày mai mình với thầy. . . . . ."

      "Đừng mà!" Chương Lễ lập tức kéo Dư Mân, mặt cười làm lành, "Mình chỉ có oán trách nho mà thôi. Nhảy, đừng là nhảy ba buổi chiều, ba mươi buổi chiều cũng được, chỉ cần có thêm phần!"

      " có tiền đồ!"

      xong, Dư Mân quay đầu nhìn về phía Lục Tác Viễn, vẻ mặt chắc chắn cũng có cầu, "Còn cậu, cậu có vấn đề gì ?"

      "Mình?" Lục Tác Viễn chỉ chỉ chính mình, "Mình tuân theo sắp xếp. ra mình cũng quá để ý học phần, nếu , học kỳ sau lúc lãnh đạo trao đổi giúp đỡ giấu mình ngọt đôi câu?"

      "Lại người có tiền đồ!" Dư Mân cười gật đầu, chuyện tăng cường luyện tập cứ định xuống như vậy.

      Ba ngày cường độ cao, luyện tập chính xác rất nhanh có hiệu quả mới, lúc diễn tập vào thứ bảy họ là người làm tiết mục áp cuối ra sau cùng, lúc này lấy được tất cả tiếng vỗ tay nhiệt liệt nhất của người diễn tập.

      Dư Mân làm người tổ chức rất vui vẻ, dù sao đây là chuyện tăng thể diện. Sau khi vũ điệu kết thúc, ở trong khích lệ của bạn học và thầy giáo khiêm tốn xin mọi người để lại chút ý kiến, họ mấy người còn lại phòng thay quần áo trước.

      Lúc ra, cái vòng mà Dư Mân bị vây quanh kia chỉ , ngược lại. . . . . . Trở nên càng lớn.

      "Lãnh đạo chuẩn bị cảm nghĩ phát biểu giành giải thưởng thao thao bất tuyệt đúng chứ?" Khương Phương Phương lôi kéo vạt áo khoác ngoài, kéo dài điệu, xong rất khôi hài.

      Lục Tác Viễn nghiêm túc liếc mắt nhìn, quả nhiên thấy được đầu Dư Mân, "Chúng ta xem chút , chừng là vũ điệu xảy ra vấn đề gì."

      Lúc đến gần, bên cạnh có người trong chỗ ồn ào lộn xộn "Bọn họ cùng xuất rồi”, "Người nước ngoài còn chưa về nhà", " là đẹp trai! Mê người" các loại.

      Lục Tác Viễn mắt điếc tai ngơ, trong lòng lo lắng Dư Mân, lo lắng vũ điệu họ khổ cực luyện ra xảy ra biến cố, dùng sức vạch vòng lại vòng người ra, lập tức chen vào. Lúc đẩy đến tầng trong cùng, dứt khoát đưa tay lôi Dư Mân cái, trực tiếp mượn lực để cho mình thành công vào khu vực trung tâm.

      "Vũ điệu của chúng ta xảy ra cái gì. . . . . ." vừa đứng lại ở bên cạnh Dư Mân, vừa giơ tay lên sửa lại tóc chen loạn chút, lên tiếng liền hỏi. Sau đó, hai chữ "Vấn đề" đột nhiên giống như vật nặng rớt xuống vách đá, biến mất tung ảnh.

      Giọng vì đột nhiên mắc kẹt phát ra mà có chút khó chịu, nhìn vào người đứng ở trước mặt mình, chỉ cảm thấy hình như trái tim của mình càng thêm khó chịu.

      Trình Mặc cùng hoạ sĩ người Nga đó đứng sóng vai, cùng nhìn về phía .

      Là động tĩnh chui vào quá lớn sao? khỏi nghĩ đến.

      Sau đó, hơi hơi ảo não.

      "MC Trình , vũ điệu của chúng ta là nhảy sát mặt đất, nếu như có thiết bị thu chiếu đồng bộ, những người xem ở lầu thể thưởng thức đầy đủ vũ điệu được." Dư Mân kéo tay trả lời vấn đề của , trong lời như đưa đám.

      gật đầu cái, mặt cứng ngắc hồi lâu chậm rãi lộ ra nụ cười. muốn mở miệng chào hỏi, lên tiếng trước rồi, " ra vũ điệu vẫn rất xinh đẹp, nhất là đóa hoa sen này, đường nét độc đáo, đặc sắc."

      Coi như là an ủi sao?

      "Cám ơn." Hoa sen là vẽ đấy, khích lệ , lý ra nên cảm ơn. Nhưng cho hết lời, chợt biết nên thêm gì nữa. Vì vậy, dứt khoát nghiêng đầu lại hỏi Dư Mân sáng sớm có nên chuẩn bị thiết bị .

      Đèn ở hội trường bắt đầu bị nhân viên làm việc lần lượt tắt.

      Dư Mân lôi kéo , dáng vẻ rất tức giận, "Nhìn tình hình nơi này là muốn dọn dẹp rồi, chúng ta ra ngoài ." Lúc rời , Dư Mân quên câu "Cám ơn" với Trình Mặc.

      khẽ vuốt cằm, cười câu " cần khách khí", duy trì phong độ trước sau như .

      Lúc ra hội trường Lục Tác Viễn quay đầu lại nhìn cái, nghiêm túc thảo luận cái gì đó với họa sĩ người Nga. Ánh đèn ảm đạm, cho nên hoàn toàn thấy vẻ mặt của , chỉ thấy hai bóng dáng rời ở phía cửa bên kia , thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng cười mấy câu ngữ.

      Dư Mân , Trình Mặc là tới tìm hoạ sĩ người Nga, về phần tại sao hoạ sĩ người nước ngoài kia cho đến bây giờ cũng chưa trở về nước, cũng biết được.

      ra mấy nghị luận vừa rồi chính là hai người bọn họ, rốt cuộc cũng bừng tỉnh.

      "Tính ra chúng ta còn phải cám ơn họa sĩ người nước ngoài kia đó, nếu phải là ta hào hứng bừng bừng đến xem diễn tập, MC Trình cũng đến, càng trúng chỗ chỉ ra cái vấn đề lớn này." Quần áo Dư Mân vẫn đổi như cũ, phía còn dính vết mực, cứ dửng dưng ngồi cái băng ghế ở phòng múa như vậy, khí thế rất thấp.

      "Quả cho tới bây giờ chúng ta chỉ lo động tác vũ điệu, hoàn toàn bỏ quên vũ điệu này cần bố trí thiết bị." Chương Lễ khoanh tay, ngừng gật đầu."Nhưng đúng!" giây kế tiếp, ngừng động tác nhìn về phía Dư Mân, vẻ mặt cực kì nghi hoặc, "Dù tính chúng ta ngờ tới, trưởng ban chuẩn bị có thể biết sao, phải ta để chúng ta luyện tập sao?"

      " ta cho là nhóm người chúng ta có khả năng chuẩn bị thiết bị ở hội trường." Mặc dù Dư Mân dùng giọng mỉa mai, vẻ mặt lại bất đắc dĩ như cũ, " thực tế, độ nét của vật kia đủ, góc độ tốt, chất vẽ bị kéo dài nghiêm trọng."

      "Sau hôm nay phải thử sao?" Lục Tác Viễn thử dò xét hỏi câu.

      "Thử, vì câu của MC Trình. Trưởng ban chuẩn bị ta phải suy nghĩ lần thời gian diễn tập thử lại chút, mình thấy, ta hoàn toàn nghĩ tới lần này đâu. Cũng vậy thôi, mọi người nghĩ xem, hôm nay người ta đứng ở đài xem chúng ta khiêu vũ, nếu như đổi thành ngồi ở tầng dưới đài, đoán chừng chỉ có thể nhìn chúng ta liên tục lăn lộn mặt đất, sau đó ra khỏi bức họa." tới chỗ này, cii hừ lạnh tiếng, "Nếu gặp phải người suy nghĩ nhiều chút, còn có thể tranh kia là do chúng ta chuẩn bị trước."

      Dư Mân càng về sau càng tức, quần áo cũng đổi, trực tiếp tức giận phòng ăn.

      Mặc dù bình thường mọi người cũng rất tùy tiện, nhưng dù sao vũ điệu này cũng là do họ tập luyện hao tốn hơn nửa học kỳ. chuyển đổi bao nhiêu ý định, khắc phục bao nhiêu khó khăn, chỉ có tự bọn họ biết, tại muốn biểu diễn, lại xảy ra vấn đề vốn nên có này. Đặt tại người người họ, ai dễ chịu cả.

      Loại cảm giác này, giống như là bị người ta đùa cợt.

      Vốn tưởng rằng chuyện phải đến thứ hai mới có thể có tiến triển, ai ngờ lúc tối, Dư Mân gọi điện thoại tới nhà , ràng giọng khá hơn nhiều so với lúc xế chiều. là chuyện chuẩn bị thiết bị bắt tay vào xử lý, bảo đảm trước khi diễn tập cuối tuần tất cả an trí đúng chỗ, để cho giải sầu.

      Cuối cùng thở phào cái. cúp điện thoại, lúc này mới phát ra trong điện thoại di động còn có tin nhắn.

      Trình Mặc: Chuyện thiết bị có cần giúp ?

      Tin ngắn bảy chữ, nhìn qua nhìn lại mấy lần, thời gian gửi tin là hơn bốn giờ chiều. đúng là, họ vừa rời lễ đường , với họa sĩ người Nga đó ở bên, lập tức quan tâm tới vũ điệu của các sao?

      loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.

      Lại nghĩ đến "Hai lần" gặp mặt tốt nhất của hai người, Lục Tác Viễn trả lời, mở ra mặt tiếp xúc chút, tay lại dừng lại.

      cũng biết muốn gặp ngày đó chính là mình! Nhưng nếu như lúc ấy vào, hai người gặp mặt, chuyện như thế nào đây?

      Nếu quả như Dụ Hoài Húc , là xem mắt. . . . . .

      ôm chăn "Ưmh" tiếng, dám tưởng tượng. Thôi, vẫn vĩnh viễn cần biết đoạn nhạc đệm này tốt hơn.

      Tắt đèn trước khi ngủ, chuyển lời của Dư Mân báo cho , câu ngủ ngon, đợi trả lời, tắt điện thoại trước.

      Nếu như lúc ngủ mỗi đêm, còn có người ở đây ngủ ngon với , phải chăng đó cũng là chuyện hạnh phúc?

      Buổi chiều ngày hôm sau, khiêng bao lớn bao dọn về túc xá. Bởi vì các sư tỷ ra ngoài học tập trao đổi đều trở về, bao giờ là người bị bỏ quên nữa.

      Qua Nguyên Đán, có nghĩa là kỳ thi cuối cách mọi người xa. Ôn tập tất cả các môn công khóa vô cùng cấp bách, mà , còn thiếu rất nhiều bức họa chưa nộp. Dời trường học, dĩ nhiên là cử chỉ sáng suốt.

      Thu thập túc xá xong, giơ hộp thuốc màu mới mua lên, chuẩn bị phòng vẽ tranh "Bổ trái". Sư tỷ Đàm Tĩnh xem diễn đàn trong trường liền gọi lại."Tác Viễn, em tới xem chút người trong hình này có phải là em hay ?"

      giật mình, còn chưa kịp nhìn kỹ, sư tỷ khác ở giường thứ ba gõ thước tay, "Chính là Tác Viễn nhà chúng ta đó, cậu nhìn cái hành lý đó, màu sắc cũng giống nhau như đúc."

      nghe vậy liếc nhìn hình, lại nhìn mình kéo hành lý còn che kĩ, quả nhiên là bằng chứng như núi. Ngượng ngùng cười cười, đành phải thừa nhận, "Đây phải là do mọi người đều ở sao, cho nên em phải chuyển về nhà ."

      Nhưng tại sao diễn đàn của trường học có thể có hình của và Dụ Hoài Húc? Chẳng lẽ là mấy người đường cầm máy ảnh chụp ngày đó?

      "Người bên cạnh là bạn trai sao? Tác Viễn của chúng ta có bạn trai sao?" Sư tỷ ở giường thứ ba chỉ chỉ Dụ Hoài Húc bên, "Từ bóng lưng thấy rất cao to, hai người đứng cùng nhau, xứng đôi! Khó trách nhiều người bình luận như vậy."

      Mùa thu cây ngô đồng đu đưa đường mòn, ánh mặt trời đúng lúc chiếu nghiêng xuống từ lá cây, máy chụp hình chất lượng triển hiệu ứng Tyndall hoàn mỹ. Trong hình nam sinh giơ tay lên phất lá rơi mũ nữ sinh, mà nữ sinh ngửa đầu cười nhìn .

      Hình ảnh chỉ nhìn cách đơn thuần, quả rất ấm áp, rất duy mỹ.

      Nhưng thực tế ——

      Lục Tác Viễn nghĩ tiếp, liếc nhìn bình luận phía dưới tấm ảnh, nhóm người sôi nổi nghị luận rồi. Trong đó còn có người thẳng thắn nhắn lại ——"Cầu xin tình duy mỹ như thế, cầu xin bạn trai nặng tình và tuấn như vậy!"

      Dụ Hoài Húc, và mình?

      Lục Tác Viễn chỉ cảm thấy tất cả tế bào cười người bắt đầu nóng lòng muốn thử.

      Quá tốt rồi!
      Last edited: 27/8/16
      KisaragiYue, ChrisDion thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: Quả táo số thế giới (2)

      Editor: Misali


      Diễn đàn nhiếp ảnh tại trường học liên tục xuất , cái trước kết thúc cái sau liền tới. Cho nên, hôm đó sau khi xem, Lục Tác Viễn vẫn cười phen mà hoàn toàn để bụng. Ai ngờ, tình tiếp theo lại thể tưởng tượng được.

      Chiều thứ tư, phải hoàn thành hai bài tập được giao, gửi tin nhắn cho Trình Mặc, đại ý là nhắc nhở xem chậu hoa được tưới nước hay chưa.

      Mặc dù cuối kỳ có khá nhiều việc, nhưng vẫn giữ liên lạc với và cần phải hoàn thành đống bài tập. dự định chờ đến khi chương trình nghệ thuật kia chính thức bắt đầu diễn ra, phải cầu xin thầy Tô Đại đưa cùng. Như vậy, hai người có thể xuất với nhau. Dường như chỉ cần có thể tiếp cận , tới gần , cảm thấy rất vui. Cho nên điều trước tiên phải làm, chính là học tập tốt, chuẩn bị cẩn thận cho cuộc thi, trở nên xuất sắc để xứng đáng với . Sau đó, thỉnh thoảng gợi nhắc tới tồn tại của mình.

      Gửi xong tin nhắn, nhìn thời gian, còn mấy tiếng nữa là phải diễn tập chính thức. Vì vậy, trở về ký túc xá tìm hội Dư Mân vào giữa trưa xem thử mấy bộ trang phục diễn mới.

      Khi đẩy cửa vào, trong ký túc xá chỉ còn lại mình Dư Mân, ấy ngồi trước bàn chăm chú nhìn bưu thiếp trong tay.

      Lục Tác Viễn kéo ghế ngồi xuống, sau đó liếc nhìn lịch để bàn. Thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác nghĩ ngày mai chính là đêm Giáng sinh, cho nên bưu thiếp trong tay Dư Mân chắc là "Thiệp mời dự ngày lễ"?

      Yên lặng ngồi bên cạnh lát, hỏi Dư Mân, "Mấy người kia đâu rồi?"

      "Phương Phương ra trường kiểm tra thiết bị, Chương Lễ chắc là ở thư viện rồi." Nhìn đồng hồ đeo tay, Dư Mân định thần lại thêm, "Hai người họ sắp về rồi, nên cậu xem cái này ." xong, Dư Mân liền đưa xấp bưu thiếp nhét vào tay .

      "Cái này phải là cậu nhận được lời mời tham dự sao?" Lục Tác Viễn cầm lên, nhìn, chỉ hỏi trước.

      Dư Mân đứng lên giãn cánh tay ra, cười, "Đúng là thiệp mời, chỉ là buổi kỉ niệm của trường, cho nên nó có tên khoa học gọi là - nhiệm vụ mới."

      Lục Tác Viễn nghe lí do nực cười của nàng, cúi đầu lật ra xem. Rất nhanh, liền nhận ra nội dung bưu thiếp là cảnh quan sân trường theo bốn mùa, "Nó chuẩn bị để được in thành cuốn sách, sau đó tiến hành đấu giá từ thiện mỗi năm lần phải ?"

      "Nếu cậu nghĩ là gì?" Dư Mân lắc mông, "Để tăng doanh thu trong năm nay, nhà trường quyết định rời thời gian tổ chức tiệc sau tết Nguyên Đán để giới thiệu những cảnh quan đẹp, nghe toàn bộ số tiền thu được sang năm quyên góp cho trường tiểu học ở vùng Tây Tạng. Đến lúc đó chừng để cậu mang nặng xa đó!"

      "Tớ còn chưa chắc đâu. Chỉ là, có thể tận dụng được tối đa tốt." xong, liền đặt xuống.

      Đây là -

      giật mình nhìn hai bóng lưng quen thuộc trong tấm hình, trong lòng nhịn được oán thầm, tận dụng tối đa cũng triệt để như vậy, ngay cả cũng bị tính vào rồi!

      Lúc Khương Phương Phương và Chương Lễ đẩy cửa bước vào, vội vàng nhét đống bưu thiếp vào trong túi. Mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng nếu là người quen vẫn có thể lập tức nhận ra, muốn bị họ cằn nhằn dứt.

      Vừa vào cửa, Khương Phương Phương sưng mặt, lôi ghế đặt mông ngồi xuống, gây ra tiếng động rất lớn, khiến Lục Tác Viễn và Dư Mân đều tò mò nhìn lại.

      " là tức chết!" Khương Phương Phương vỗ đùi, ai kịp hỏi liền thở hồng hộc câu.

      "Ai lại chọc giận tới Khương mỹ nhân thế?" Dư Mân nở nụ cười tới trấn an, khoác tay lên vai bạn, " phải cậu ra trường kiểm tra thiết bị sao? Bây giờ trở về lại có thể tức giận như vậy?" tới đây, Dư Mân dường như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt trầm xuống, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc, " phải là đến bây giờ bọn họ vẫn chưa chuẩn bị xong thiết bị cho chúng ta chứ?"

      Cái này sao, khi nhắc tới, Khương Phương Phương lại thấy đỏ cả mắt.

      "Chẳng những chưa chuẩn bị xong, bọn họ còn phải cân nhắc hủy bỏ tiết mục của chúng ta. Đây phải là khinh người hả, có thiết bị còn lãng phí thời gian và công sức của chúng ta, nghĩ chúng ta rảnh rỗi quá hay sao, đúng là muốn khi dễ người khác!"

      Ánh mắt Dư Mân bỗng chốc liền hừng hực lửa giận, vỗ bàn phát, cầm áo khoác rồi xông ra ngoài, "Mọi người chờ , tớ tranh cãi với họ."

      Mạnh mẽ dữ dằn, xưa nay vốn là tác phong của Dư Mân, nhưng Lục Tác Viễn gần như chưa từng thấy nàng tức giận như vậy. hồi lâu, Khương Phương Phương kéo kéo vạt áo , lo lắng hỏi, "Có phải trưởng nhóm và ban tổ chức chuẩn bị đánh nhau ?"

      tiếng sau, Dư Mân vẫn bình thường trở về. Chỉ là, vẻ mặt trở nên nặng nề hơn. Nếu như lúc nàng muốn tìm người xả giận, nhưng khi trở về, ấy chắc chắn là bị người ta làm cho nội thương.

      Ban tổ chức tiếc nuối với , phải hủy bỏ tiết mục này ta cũng rất buồn, nhưng điều kiện trang bị cho phép, mà thương thảo với ban quản lý mua đồ lại phối hợp, cũng rất bất đắc dĩ.

      Buổi diễn tập sau đó, bọn họ phải tới nữa.

      Mấy tiếng ngắn ngủi, lễ Giáng Sinh mang đến khí lãng mạn lập tức còn sót lại chút nào.

      Khi Lục Tác Viễn rời , mọi người ngồi ghế của mình câu, mỗi người đều yên lặng đến nỗi thể diễn tả bằng lời.

      Lần này, mọi người thương tâm rồi.

      dạo tản mạn trong sân trường hai vòng, cho đến khi cảm thấy hơi lạnh, mới phát ra mình ra khỏi cửa mà mặc áo khoác.

      Vội vã chạy về kí túc xá, liền nhanh chóng pha rễ bản lam* để uống. Khi bịt mũi uống, thoáng nhìn thấy điện thoại bàn nhấp nháy.

      (Rễ cây bản lam là vị thuốc Bắc có tác dụng thanh nhiệt, tiêu độc, phòng cảm mạo)

      Lúc này có cuộc gọi nhỡ sao?

      Mở ra xem, là tin nhắn trả lời của Trình Mặc: cây hoa mọc rất tốt, em yên tâm.
      Nhìn tin nhắn ngắn ngủi này, chợt biết nên hình dung tâm trạng của mình lúc này là gì. Chắc là vui mừng, cảm giác như xe đến trước núi ắt có đường*, vui vẻ như liễu rủ hoa cười lại gặp làng. (Nguyên câu thơ là của Lục Du: "Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" - Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng: nghĩa là có hy vọng có thể đạt được điều mình muốn)

      (xe đến trước núi ắt có đường: ý đừng ngại khó khăn, nhất định có cách vượt qua)

      từng hỏi có cần giúp tay , cho nên hẳn là có cách giải quyết chuyện thiết bị.

      Khi gọi điện thoại tới, cẩn thận kể lại chuyện đồ thiết bị, hỏi xem có thể giúp tay hay , gần như lập tức đồng ý. Phản ứng trực tiếp nhanh chóng như vậy, khiến tự sinh ra ảo giác, giống như đợi gọi điện thoại nhờ giúp đỡ vậy.

      "Ngày mai phải làm nhiệm vụ từ sáng đến tối, có thể qua được rồi. Buổi sáng tới tìm em thử xem, đến lúc đó gọi cho em. Nếu , tốt nhất các em nên chào hỏi người phụ trách ở trường trước, dù sao thay đổi thiết bị cũng phải là chuyện . Nếu như đường có chuyện gì, em gửi tin nhắn cho , nhất định trả lời." Giọng của nhanh chậm, giao phó rất kỹ càng.

      "Đổi?" Lục Tác Viễn nhìn cái cốc đằng xa, gần như tin được, "Vậy chẳng lẽ phải mua bộ trang phục mới sao?"

      "Ừ." Trình Mặc nhàn nhạt đáp, hiển nhiên rất bình tĩnh, thỉnh thoảng còn có tiếng bấm chuột truyền đến.

      "Vậy phải rất tốn kém sao?"

      Hỏi xong, cảm thấy mình hỏi vấn đề ngu ngốc. Nếu như đắt, thầy quản lý tài sản sớm mua rồi.

      " sao, xem như bạn góp tiền hỗ trợ học tập thôi mà."

      Lục Tác Viễn lại ngây người... tự lẩm bẩm: "Bạn của rất có tiền sao?"

      "Ừ... Cậu ấy có thể. phải là người giàu có, có thể miễn cưỡng gọi là phần thôi." Trình Mặc chợt nở nụ cười, "Đùa với em đó, hằng năm cậu ấy vẫn thường góp tiền hỗ trợ học tập, cho nên em cũng cần để trong lòng đâu."

      Vấn đề này buồn cười lắm sao? tự hỏi trong lòng, cảm thấy như vậy. Nhưng thực tiếng cười của từ trước đến nay đều rất dễ nghe.
      KisaragiYue, ChrisDion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :