1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thời gian đẹp nhất đều cho em - Đường Dao ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 45: Tặng em vầng trăng đỏ (3)

      Editor: ViVu


      Đến khi nhân viên phục vụ gọi , Lục Tác Viễn mới nhớ vừa rồi quên với chuyện có điện thoại. Gọi vài cuộc điện thoại quốc tế, cũng chừng là có chuyện gấp.

      Lúc được dẫn đến nhà hàng, ba người bọn họ cũng đến. Quả nhiên Giang Tử Tề lại tràn đầy nhiệt huyết, mặc áo T-shirt đỏ thẫm, hai chân bắt chéo, vừa hát ngâm nga vừa xem thực đơn; còn hai người kia trầm lặng hơn nhiều, Viên Phương mặc áo thể thao cổ màu xám nhạt, rất có phong cách doanh nhân, mà Trình Mặc lại là áo trắng thoải mái, giống như người rảnh rỗi lười biếng nghỉ, nhưng có chút đẹp mắt khó thành lời.

      Đẩy cửa bước vào, đúng lúc bọn họ thảo luận “Morgan”. Mặc dù nghe toàn bộ, nhưng nghĩ bọn phải đến Morgan Stanley (1) là JPMorgan Chase (2) . Bất kể là cái nào, cũng đều hiểu, cho nên xen vào.

      Đến bên cạnh Trình Mặc, đưa di động cho , ý bảo có cuộc gọi nhỡ.

      “Gọi đến lúc nào?” Trình Mặc nhìn dãy số, có biểu gì.

      “Lúc bơi gọi đến, em có nhận, nhưng đối phương chuyện, gọi lại xem có phải có việc gấp hay .” Nghĩ chút, nhịn được mỉm cười, kề sát vào , “Phát ra mặc màu trắng rất đẹp mắt.”

      “Vậy sau này nên mặc nhiều chút sao?” Trình Mặc cọ vào đỉnh đầu , vẻ mặt vui vẻ.

      gọi lại sao?” Lục Tác Viễn thấy cất di động vào túi áo, nhắc nhở. “Biết đâu có việc gấp sao?”

      Trình Mặc nhìn người mặc áo đỏ, vô cùng săn sóc : “Trước khi đến chỗ Tử Tề em đói bụng, chúng ta ăn cơm trước. Chuyện điện thoại vội, phải chuyện lớn.”

      “Chỉ bốn người chúng ta?” Lục Tác Viễn nhìn bát đũa bàn, xác định nên hỏi câu. Bàn lớn như vậy mà chỉ có bọn họ, hơi giống… giết gà dung dao mổ trâu

      “Nếu em cho rằng thế nào?” Trình Mặc bình thản nhìn , giải thích, “Bọn họ đều còn độc thân, nếu em quen ai thích hợp có thể giới thiệu với bọn họ.”

      Lúc Trình Mặc vừa đúng lúc Giang Tử Tề cầm ly rượu chuẩn bị uống, tiếp theo là tràng tiếng ho khan to. Lục Tác Viễn nhìn dáng vẻ trở tay kịp của ta, biêt tai sao mà đột nhiên lại muốn đùa dai. bên tai Trình Mặc câu, sau đó xoay người tới bên cạnh Giang Tử Tề, cầm máy tính bảng lên.

      lên bàn ở trước mặt ta, chờ đến khi t ngẩng đầu lên nhìn mình, bày ra vẻ mặt và nụ cười chân thành hỏi, “ thấy tôi thế nào?”

      Giang Tử Tề tập trung chơi trò chơi, ngẩng đầu, cầm ly rượu lên, lại đưa đến miệng lần nữa, hỏi ngược lại: “Cái gì như thế nào?”

      “Làm bạn của đấy!” Lục Tác Viễn nửa ngồi nhìn ta, giọng cũng cố ý mềm mại hơn.

      Ngay sau đó, Giang Tử Tề phun toàn bộ ngụm rượu vừa rồi ra.

      Lấy khăn giấy, vỗ vỗ vai Giang Tử Tề rồi trở về vị trí bên cạnh Trình Mặc, lau mặt kính máy vi tính của ta, cầm ly trà lên, “Sau này chúng ta ngẩng đầu thấy cúi đầu cũng gặp nên chúng ta hóa thù thành bạn, tôi lấy trà thay rượu, uống cạn trước.”

      đúng, phải hôm nay là lần đầu tiên chúng tác gặp nhau sao?” Giang Tử Tề nhìn Lục Tác Viễn, chờ phản ứng, “Chẳng lẽ trước đây tôi đắc tội với ?”

      Lục Tác Viễn đặt ly trà xuống, nhếch miệng cười, “ phải mấy tiếng trước để tôi uống Blueberry Tea (3) à! loại rượu pha chế còn mạnh hơn cả Long Island Ice Tea (4), vẫn còn khách sáo như thế sao!”

      “Tôi… ra cũng biết...” Đột nhiên Giang Tử Tề có cảm giác ăn phải ruồi. “ phải tôi chỉ hay đùa sao?”

      “Cho nên tôi mới đáp trả! Trình Mặc tính tình của rất tốt nên nhân lúc món ăn còn chưa dọn lên , tôi muốn thử xem giả thế nào!” Lục Tác Viễn chống cằm, vẻ mặt vui vẻ .

      “Viên Phương, cậu có lịch hoàng đạo ở đây ? Sao tôi cảm thấy hôm nay tôi làm việc gì cũng đều thành vậy!”

      “Tôi cũng cảm thấy như vậy, nếu thế này , tôi đề nghị…”

      ‘What???” Giang Tử Tề thúc giục.

      lát nữa , hay cậu muốn ăn cơm.” Viên Phương cầm ly rượu đỏ bàn, thành thạo lắc lắc ly rượu, chậm rãi trả lời. Sau đó, ta thèm để ý ánh mắt oán hận của Giang Tử Tề, quay qua nhìn Lục Tác Viễn, “Cứ tự nhiên như nhà của mình.”

      Đãi ngộ trước sau cách biệt trời vực, Giang Tử Tề ném ánh mắt tức giận về phía Trình Mặc.

      “Đừng trừng, tự gây nghiệt tự chịu ,những việc này tôi cũng lực bất tòng tâm.” Múc chén canh cho Lục Tác Viễn, hoàn toàn có ý định mở miệng giúp.

      sao cả, nếu ăn cơm, vẫn có thể uống canh thay cơm.” Nhận chén canh Trình Mặc đưa tới, chuyển cho Giang Tử Tề.

      Giang Tử Tề cười khảy nhìn Lục Tác Viễn, “ xác định là giải vây giúp tôi chứ phải các người bắt tay vùi dập tôi, trả thù ly trà kia sao?”

      “Ừ!” Lục Tác Viễn gật đầu, “ yên tâm, tôi cũng vùi dập như thế, tôi bỏ độc.”

      “…” Cái muỗng múc canh của Giang Tử Tề cứ thế mà nằm giữa trung.

      Ăn cơm xong, lúc ra khỏi nhà hàng, Viên Phương cười cười, vỗ bả vai Trình Mặc, cũng rất thoải mái, “Hình như chúng ta chưa từng có bữa cơm nào vui vẻ như thế này, Tử Tề và ấy càng đấu càng vui. Có thể nhìn ra, ấy là vì cậu, rất cố gắng rút ngắn khoảng cách với bọn tôi. rất hoạt bát, rạng rỡ… Còn rất thông minh.” Nghĩ nghĩ, Viên Phương bổ sung thêm bốn từ.

      “Tôi cũng thấy, hôm nay ấy hơi nhiều.” Trình Mặc gật đầu, cười dịu dàng. chủ động, cố gắng tìm cách chung sống vui vẻ với bạn bè của như vây, sao có thể nhìn ra được chứ.

      “Bất quá, người thông minh đều giỏi tìm tòi.” Viên Phương nhìn phía trước, giọng điệu biến đổi, nhắc nhở rất chân thành.

      “Vì vậy, cảm ơn cậu.” Trình Mặc đấm vào ngực Viên Phương, “Yên tâm, đến bây giờ vẫn chỉ có ấy.”

      Bước hai bước, Trình Mặc quay đầu lại, “Nếu cậu cũng nên cân nhắc đề nghị này của tôi, tìm người bạn sao?”

      “Tôi có vận số tốt như cậu, loại chuyện thanh mai trúc mã chỉ có thể có trong mơ mà lại trở thành .” Chỉ chỉ hành lang bên phải. “Tôi thấy hình như Tử Tề dẫn ấy xem nhà gỗ Hà Lan rồi.”

      Lục Tác Viễn đứng ở sân thượng của ngôi nhà , nhìn những tia sáng ửng hồng cuối cùng bị màu xanh đen cắn nuốt. Cuối chân trời là cánh đồng cỏ lau mênh mông nhìn thấy bờ. Chợt có cơn gió thổi đến, cỏ lau trắng như tuyết lắc lư nhàng, vô cùng giống đàn cò vỗ cánh tập bay.

      Lúc chiều, Giang Tử Tề cứ lải nhải với tối nay Trình Mặc muốn cho bất ngờ lớn, mặc cho truy hỏi, chỉ lắc đầu giữ kín, “ trước với sao còn là bất ngờ nữa.”

      Ăn cơm tối xong, bị dẫn đến nơi cao nhất này, sân thượng trống trải. Ban ngày thời tiết tốt, chắc đêm nay ngắm sao cũng tệ lắm nhỉ?

      Thu hồi tầm mắt nhìn phương xa, quay đầu nhìn người bên cạnh, Trình Mặc chuẩn bị kính thiên văn.

      “Giang Tử Tề muốn cho em bất ngờ, là cái này sao?” chỉ chỉ kính thiên văn, “Tối nay có mưa sao băng?”

      “Mưa sao băng?” Trình Mặc lắc đầu, “Tối hôm nay có, nhớ lầm tháng mười hình như chòm Tiên có mưa sao băng. Đến lúc đó chúng ta có thể đến đây xem.”

      “Vậy hôm nay xem cái gì?”

      “Mặt trăng.”

      “Mặt trăng? Hôm nay có nguyệt thực?” phải người thích thiên văn, cho nên hay biết các tượng thiên văn. Lần duy nhất biết được là lúc Tây Tạng, mọi người với là có thể nhìn thấy mặt trăng màu đỏ, kết quả ông trời chiều long người, đổ mưa mấy ngày liền.

      “Ừ, nhìn mặt trăng màu đỏ.” giải thích. “ phải lần trước em Tây Tạng xem được sao, hiếm khi còn có cơ hội.”

      chỉ với lần mà thôi, vậy mà có thể để ý đến thế.

      Ánh trăng nhàn nhạt như như giữa bầu trời đen bao la, Lục Tác Viễn nhìn bóng hai người trải dài mặt đất, cảm thấy trăng đỏ còn chưa xuất mà tim được lắp đầy, mềm mềm, ấm ấm.

      Mắt môi khẽ cong, bước đến, ôm lấy cánh tay , làm nũng. “ ra , cái em muốn nhất là vầng trăng đỏ.” Được voi đòi tiên, chừng chính là người như vậy.

      ?” Trình Mặc vuốt tóc , tin là .

      Lục Tác Viễn dứt khoát nghiêng đầu dựa vào , chắc như đinh đóng cột, “Ừ, , còn hơn cả vàng.”

      “Có điều… Cái này hình như hơi khó.” Trình Mặc thở dài. “Ừ” tiếng, hai tay ôm lấy từ phía sau, cười khẽ, đề nghị. “Nếu hạ cầu xuống thấp chút, tặng em đồ để đựng trăng, giống như chuyện cổ tích vậy? Thế lấy chén sứ nha, sứ trắng cùng hồng nguyệt, ắt hẳn rất đẹp. Vừa đúng lúc có cái chén sứ trắng đời Đường, dùng tạm cái này thế nào?”

      Chén sứ trắng đời Đường…

      Đây chẳng phải là đồ cổ sao?

      Lục Tác Viễn ngửa đầu, hoài nghi nhìn , phát trong đôi mắt , ngoại trừ chút ánh sáng nhàn nhạt, còn lại chỉ có nghiêm túc. hề giống đùa.

      (1)Morgan Stanley: là ngân hàng đầu tư, công ty chứng khoán. Đây là trong những thể chế tài chính lớn nhất của thể giới, phục vụ những nhóm đối tượng là chính phủ, tổ chức tài chính khác và nhân. Trụ sở chính của nó đặt tại New York, và các trụ sở chính khu vực tại London và Hong Kong.

      (2)JPMorgan Chase: là trong những hãng dịch vụ tài chính lâu đời nhất thế giới. Công ty này có trụ sở tại Thành phố New York, là đơn vị hàng đầu trong dịch vụ tài chính, lĩnh vực ngân hàng đầu tư và quản lý tài sản.

      (3)Blueberry Tea: là loại cocktail uống nóng, được pha chế từ trà và liquerus (rượu mạnh pha thêm hương trái cây, kem, thảo mộc, gia vị, hoa, các loại hạt… khi đóng chai thêm đường hoặc các chất tạo ngọt). Blueberry Tea có thể xem là biến tấu của Whisky nóng.

      (4)Long Island Ice Tea: là loại thức uống lạnh có cồn được kết hợp từ tequila, vodka, light rum, triple sec, gin và coca. Tên của thức uống này là do tương đồng về màu sắc và hương vị với trà đá.

      KisaragiYueChris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 46: Tặng em vầng trăng đỏ (4)

      Editor: ViVu


      "Cái này quá xa xỉ phải? Quá phá của rồi." mấy máy mỗi, khẽ.

      Trình Mặc vờ như nghe thấy ý kiến của , tiếp tục ý tưởng của mình, "Có thể tìm người bạn là nghệ nhân làm làm gốm, nhờ cậu ấy vẽ mặt trăng màu đỏ trong chén, bảo đảm ' vầng hồng nguyệt giữa tầng , hử hử như sinh (1) nơi bát sứ', thấy thế nào?" (ViVu (1): sống động như )

      đợi Lục Tác Viễn có phản ứng, lại tiếp, " Hoặc cũng có thể thế này, nhớ lầm bộ chén kia còn có cái khay sứ màu trắng. Lát nữa em vẽ tranh cỏ lau và hồng nguyệt, lại tim người vẽ lên?" xong, chỉ chỉ bầu trời, trăng tròn nhú ra khỏi tầng mây, cười cười, "Bầu trời này nên để ở cuối chân trời , nếu nhân gian mất câu chuyện hay rồi."

      " ra ... Em chỉ thuận miệng thôi. Hôm nay cố ý dẫn em xem nguyệt thực là em rất vui rồi, đó. muốn mặt trăng là mớ thôi, chỉ là ra vẻ làm cao chút thôi, đừng để trong lòng."

      "Chỉ cần có, chỉ cần em muốn, cái gì cũng có thể. Hơn nữa, phải thuận miệng , ý này thấy rất hay, đúng ? Cũng biết năng lực vẽ trăng của Tác Viễn nhà chúng ta như thế nào?"

      Thường hay lúc người ta xúc động, tốc độ chuyện thể tự chủ được mà chậm dần. Phát thanh viên vốn có giọng nó thanh nhã, động lòng người, lúc này lại dùng giọng điệu nhàng chậm rãi như độc thoại ra, thoáng chốc, Lục Tác Viễn lập tức như tượng gỗ.

      Chỉ cần có, chỉ cần em muốn. Những lời này vốn cho rằng chỉ là lời thoại trong phim ảnh mà thôi.

      Bởi vì ánh trăng sáng mà bầu trời đen như mực kia lại có chút màu xanh đậm, đám mây trắng kia biết trôi dạt về phương trời nào, những vì sao thưa thớt càng tô điểm cho màn đêm tối tăm. Trong bóng đêm, đám cỏ lau ngẫu nhiên phát ra tiếng xào xạc theo từng cơn gió.

      nên gì đây, nhưng vào lúc này, càng muốn khắc ghi hết thảy mọi thứ ở trước mắt, đẹp tựa mộng ảo, nhưng lại mang theo hơi ấm chân . Cúi đầu nhìn, chẳng biết từ khi nào mà hai bàn tay giao nhau, mím môi cười, cơ thể luôn luôn phản ứng nhanh hơn bộ não.

      "Kỳ , em tham lam, em chỉ muốn..."

      Từ "" cuối cùng còn trong miệng chưa kịp ra, tiếng chuông điện thoại lảnh lót vang lên trong đêm tối yên tĩnh, sát phong cảnh, trong nháy mắt phá vỡ khí ám muội dưới ánh trăng.

      "Hả?" Trình Mặc cau mày, siết chặt hai cánh tay vậy lấy , nghiêng đầu để sát vào coi, ý bảo nghe tiếng .

      "Em chỉ muốn cái gì?" Thấy gì, hỏi lại.

      Em chỉ muốn .

      Từ tận đáy lòng thầm câu, Lục Tác Viễn cảm thấy có gì đó nên lời. Co khủy tay lại, đụng vào , sang chuyện khác. "Điện thoại di động của reo kìa."

      Bởi vì đứng gần đó, hơn nữa lúc Trình Mặc lấy điện thoại cũng có ý định che giấu, nhìn thoáng cái thấy số kia, mở đầu là 033

      Tầm mắt còn màn hình điện thoại, giây tiếp theo ngắt điện thoại luôn rồi.

      "Sao lại nhận?" cảm thấy rất kỳ quái, "Số này tìm rất nhiều lần."

      "Hiếm khi có được thời gian riêng tư, bị quấy rầy, phải quá sát phong cảnh sao?" cười hỏi lại, thành .

      " như thế, nhưng lỡ như có việc gấp tìm sao?" Lục Tác Viễn vừa dứt lời, điện rất phối hợp lại vang lên. "Nhận , có lẽ là việc gấp, bằng gọi nhiều lần như vậy." Coi khuyên câu.

      Lúc ngẩng đầu nhìn , chợt phát chân mày hơi cau lại. Mặc dù chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng mặt vẻ vui.

      Chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của , tránh khỏi hơi giật mình, hỏi: "Làm sao vậy?"

      Trình Mặc đáp tiếng nhìn vẻ mặt ngơ ngác của coi, giơ điện thoại di động lên, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, "Xem tình hình thể tránh khỏi rồi, vậy nghe điện thoại trước." xong, nhấn nút nhận điện thoại, vừa dùng tiếng Pháp chuyện "Alo" vừa sang góc khác của sân thượng.

      Thời gian chuyện có hơi lâu, Lục Tác Viễn dựa vào lan can ngắm trăng, phát nó vẫn ở trạng thái lúc ban đầu. Vì vậy đến ngồi ghế mây, uống hồng trà, đung đưa hai chân, thuận tiện chờ .

      Ước chừng hơn mười phút sau, Trình Mặc cầm điện thoại đến, trước khi tắt điện thoại, nghe câu, "Được rồi, em biết rồi chị, phải như chị nghĩ... Chờ chị trở về chúng ta chi tiết, tạm biệt." xong thẳng thừng cúp máy.

      Cất điện thoại vào túi, mỉm cười nhìn trợn mắt nhìn, "Vẫn nên yên tĩnh chút, đúng ?"

      Phát thanh viên bình thường luôn nghiêm túc ngờ cũng có bộ mặt bướng bỉnh, dí dỏm như thế này, Lục Tác Viễn nhịn được, bật cười, " sợ chị qua đây giết người sao?"

      " sợ, chị ấy ở Pháp."

      Khó trách, ngay từ đầu dùng tiếng Pháp.

      Dưới nhắc nhở của Trình Mặc, Lục Tác Viễn nhìn lên bầu trời, phát xuất nguyệt thực toàn phần rồi. Quả nhiên giữa bầu trời tối tăm chỉ còn lại hình cung hơi sáng. Cũng lâu lắm, bầu trời xuất mặt trăng đỏ.

      đúng hơn là màu đồng. Ánh trăng vốn trong trẻo nhưng lạnh lùng lại chậm rãi phủ lên lớp vải đỏ xinh đẹp, cảm giác này giống như mỹ lệ đột nhiên bỏ mặt nạ màu bạc trong trẻo lạnh lùng, thoáng cái phơi bày tư thế mê người, chút che giấu trước mặt người đời.

      " đẹp!" nhịn được khen câu.

      "Tới đây xem, còn hấp dẫn hơn ." Trình Mặc vỗ vai , ý bảo đến kính thiên văn.

      Lục Tác Viễn nhìn trời, bước qua, hỏi: " nhìn sao?"

      " nhìn em..." Lục Tác Viễn bước đến trong ngực Trình Mặc, chỉ nghe câu rất .

      Qua thấu kính, mặt trăng thoáng chốc trở nên lớn hơn, vẻ đẹp cang thêm phong phú, sáng tối đậm nhạt luân phiên thay đổi, như quả cầu thủy tinh dần dần bị thiêu đốt.

      Đây là lần đầu tiên nhìn mặt trăng thông qua kính viễn vọng, cảm giác hoàn toàn khác khu nhìn bằng mắt thường, tuy kém đẹp nhưng lại rất chân và tung động. Mở to mắt nhìn lâu, mới có phản ứng, vừa câu gì ấy nhỉ.

      " vừa mới gì vậy?" hỏi lại.

      " có gì, chỉ lúc về em vẽ lại cho xem được rồi." Trình Mặc nhìn người phía trước vẻ mặt si mê, đôi mắt càng thêm dịu dàng.

      Cảm ơn em, Tác Viễn, cảm ơn em nhiều năm như vậy mà vẫn đơn giản, tinh khiết như lúc mới gặp nhau.

      "Em về vẽ tặng ." Nghĩ đến bức tranh gần hoàn thành bước vẽ chi tiết, vui sướng đồng ý.

      Lúc mới bắt đầu nhật thực, Trình Mặc bỏ lấy đồ. Lục Tác Viễn gấp gấp gọi , vừa quay đầu lại thấy Trình Mặc cầm máy chụp hình đứng sau lưng , cười cười định chuyện, đèn flash sáng lên, hình ảnh cứ thế mà bị chụp lại.

      " chụp hình em?" Lục Tác Viễn xong chạy tới chỗ đoạt lấy máy chụp hình. Trình Mặc giơ tay lên cao, vẻ mặt nghiêm chỉnh giải thích, " phải chụp em, chụp mặt trăng thôi."

      " dối!" ngừng động tác tay, tiếp tục nhảy lên nhảy xuống lấy máy chụp hình, "Em tin, cho em xem."

      "Em lấy được, cho em xem." Trình Mặc nhìn coi, trong mắt phản chiếu ánh trăng, mặt tươi cười.

      Lục Tác Viễn nghi ngờ gì cả, vịn vai nhảy lên, kết quả nhảy hơi mạnh, Trình Mặc đứng vững, ngã xuống ghế mây cùng với .

      Ngay sau đó, Lục Tác Viễn chạm đến máy chụp hình, rất nhanh đoạt lấy. "Em lấy được rồi!" Nằm người Trình Mặc, nở nụ cười chiến thắng.

      "Để em xem cuối cùng là chụp cái gì."

      Máy chụp hình lại sáng lên, giữa bầu trời, lơ lửng vầng trăng đỏ. Trong đêm tối, cánh đồng cỏ lau xa tít tắp. Nơi góc bức ảnh, mở to đôi mắt sáng ngời, mặt mày tươi cười.

      xem lại mấy tấm trước, là hình bóng lưng .

      Véo chóp mũi , dí dỏm hỏi: "Còn chụp, vậy những thứ này là gì?"

      "Tác Viễn."

      "Hửm?"

      "Có nghe câu thế này chưa... Chuyện hạnh phúc nhất đời là khi ấy đùa nghịch còn mình mỉm cười, ấm áp như thế đến hết đời, bình thường mà bình thường."

      Máy ảnh bị đặt xuống bên cạnh, Trình Mặc nâng eo , kéo lên.

      Trong đêm trăng, ôm hôn nồng nàng, bên cạnh người nhất, cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn.

      Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già, ấm áp cả đời, cũng chính là nguyện vọng của .

      Lúc Trình Mặc buông ra, , sắc mặt ửng hồng như say rượu, ánh mắt mênh mông, long lanh ánh nước.

      nhìn Trình Mặc, gương mặt trắng nõn của cũng có chút đo đỏ. nắm tay đặt môi, rồi nhàng vuốt ve, dịu dàng hỏi, "Hình chân dung của , lần này có thể xong ?"

      Lục Tác Viễn sững sò, sau đó chỉ nghe bật cười, " bắt gặp em vẽ bức tranh đó lâu rồi, lần đầu tiên là phòng vẽ tranh ở cung thiếu niên, sau đó là ký túc xá ở Tây Tạng." Dừng chút, tiếp tục hỏi, "Em định khi nào đưa cho ?"

      còn chưa kịp gì, ánh mắt dịu dàng đột nhiên trở nên sâu thẳm khó lường.

      Ngay sau đó, giọng như của tên trộm truyền đến, "Trăng sáng , tuy cảnh đẹp, người xinh, nhưng đánh dã chiến cũng dễ cảm lạnh lắm nha..."

      Đó là giọng của Giang Tử Tề.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 47: có quy củ, sao thành được vuông tròn

      Giang Tử Tề , phàm là người ngang ngược có dã tâm, mới ra đời thường hay liều mạng sợ chết, tuy tại sống an nhàn sung sướng, nhưng bản chất thích mạo hiểm vẫn còn đó,. Cho nên, lúc này đây, chính cái tính thích mạo hiểm kia gây họa, hơn nữa, mới nhìn thoáng qua, hình tượng cao lớn sáng chói của cũng tránh khỏi vướng chút thói xấu thế gian. Loại chuyện rình xem việc riêng tư của người khác phải là chuyện Giang Tử Tề có thể làm, vì thế, kính mong ngàn lần vạn lần đừng hiểu lầm.

      Đây là lời giải thích trá hình cho chuyện tối hôm qua? Lục Tác Viễn nghĩ nghĩ, cảm thấy chắc hẳn ta chỉ mới nghe được câu cuối cùng của Trình Mặc nên mới hiểu lầm.

      Sau khi khôi phục ý thức, thấy Giang Tử Tề tỏ vẻ nghiên cứu nhìn , như là đợi câu trả lời của . tranh thủ thời gian mỉm cười gật đầu, về phần cái gật đầu này biểu thị ý gì cũng quan tâm lắm. nhìn ta, bắt đầu biết phải gì, vì vậy cũng hỏi qua loa, “Đừng nhân vật trí dũng song toàn mà vừa , là đó nha?”

      Kỳ chỉ là câu đơn giản, có bất kỳ từ ngữ sâu xa khó hiểu nào, nhưng Giang Tử Tề vừa nghe lại nghĩ như vậy.

      “Chẳng lẽ tôi giống sao?” khoa chân múa tay, còn ra vẻ rất quan tâm. Chủ quan mà quang minh chính đại, tinh thần khỏe mạnh, cớ sao đến lượt Lục Tác Viễn lại thấy giống.

      Lục Tác Viễn ngốc, vừa nghe hiểu. gì cả, đầu tiên đánh giá ta từ xuống dưới, sau đó dùng những từ rất đơn giản để trả lời ta: "Nếu là Viên Phương tôi tin, còn ..." lắc đầu, tặng ba chữ, " tin lắm."

      "Ánh mắt quá độc." Giang Tử Tề bày rfa vẻ bi thương, chỉ chỉ Trình Mặc cách đó xa, lại hỏi tiếp, "Vậy cảm thấy cậu ta sao?"

      " ấy chính là ấy thôi, còn có thể là cái gì?" Lục Tác Viễn thẳng, cảm thấy đoạn đối thoại này có ý nghĩa gì cả. Mặc kệ Trình Mực là ai, cũng thích.

      " biết cậu ta là cáo già gian xảo sao?" Giang Tử Tề kề sát vào, hỏi như tên trộm.

      Cáo già? Lục Tác Viễn nhớ lại ánh mắt giảo hoạt và thân hình cường tráng, ôm tay bật cười, người dịu dàng như thế là cáo già?

      " biết bọn họ đều là người đầy mưu kế sao?" Giang Tử Tề lại đến gần hơn, phân tích cho nghe.

      Cái này cũng có vẻ thích thú.

      Lục Tác Viễn nâng ly trà trước mặt lên, chuẩn bị uống ngụm, còn chưa đưa đến bên miệng, nhìn thấy trong ly có thêm bóng người, sau đó giọng truyền đến. "Viễn Viễn thôi, ở nhà gọi điện thoại đến, bảo chúng ta trở về."

      Rất tự nhiên, nghĩ đến Tô đại sư, vì hôm qua lúc ra ngoài, Tô đại sư có ở nhà, bọn họ có xin phép ông, muốn ở đêm nữa mới về. Nhìn đồng hồ, về đến nhà chắc là đúng giờ cơm.

      "Hôm nay thể mời các đến nhà tôi chơi được, lần sau có rảnh, chúng ta lại tiếp tục." Lục Tác Viễn chuyện thẳng thắn, chút đùa giỡn với Giang Tử Tề, cứ thế mà chấm dứt vấn đề hai người thảo luận.

      Giang Tử Tề im lặng, lập tức nuốt lại những lời đàu giỡn như, "Nếu tôi tiễn các người" , "Cũng mời tôi đến nhà ngồi lát"..., cuối cùng ta nhìn Trình Mặc, uể oải câu, "hòm đá kia tôi đưa cậu sau."

      "Thời gian tới tôi ở Bắc Kinh, tôi đưa cậu địa chỉ và số điện thoại của nhà thiết kế, cậu đưa đến đó ."

      Trong xe, Lục Tác Viễn nghĩ đến câu sau cùng trước khi xuất phát của Trình Mặc, hỏi , "Lần này là nước nào vậy? Lại có hộ nghị kinh tế gì nữa à? phải sau khi cuộc thi kia kết thúc, nghỉ ngơi sao?" hỏi mấy vấn đề cùng lúc.

      Xe mở nhạc chậm rãi, có hơi giống tiếng đàn cổ róc rách ở câu lạc bộ. Giọng Lục Tác Viễn biến mất lâu, Trình Mặc mới ung dung mở miệng, " nghĩ em thích nghe nhạc này." Trong giọng có chút thất vọng.

      Lục Tác Viễn cẩn thận lắng nghe lát, " khác gì các ấy đàn."

      "Chính là các ấy đàn." Mở lượng to lên chút, quay qua nhìn cái, dùng giọng điệu vô cùng bình thản , "Em lúc vẽ tranh thủy mặc nghe nhạc này tương đối tĩnh tâm, cho nên nhờ người tìm bọn họ thu vài bài, ngờ, chỗ Viên Phương cái gì cũng có, buổi tối làm xong hết."

      Lục Tác Viễn ngẩn người, hình như từng .

      Chính xác là Tô đại sư gọi điện bảo bọn họ về, nhưng Lục Tác Viễn ngờ, Tô đại sư gấp gáp gọi họ trở về là để bọn họ Quảng Châu.

      Ông của Trình Mặc lúc thăm bạn bè ở Thẩm Quyến cẩn thận bị vấp bởi vì liêm lạc được với Trình Mặc nên mới gọi đến nhà họ Lục. Cụ Lục vừa nghe chiến hữu phải nằm viện, cảm thấy Lục Tác Viễn là vãn bối nên về tình về lý đều phải đến thăm, vì vậy bảo Tô đại sư đặt vé máy bay cho bọn họ Quảng Châu.

      Lúc máy bay cất cánh, Lục Tác Viễn nhìn những tòa nhà dần trở nên mơ hồ, vẫn thấy có chút trở tay kịp.

      "Yên tâm, ông nội rất hiền từ, khó chung sống chút nào." Nhìn ra được khẩn trương, Trình Mặc cầm tay trấn an.

      Lục Tác Viễn gật gật đầu, lát lại khẽ hỏi , "Lần này chúng ta Quảng Châu, ngoại trừ gặp ông của , có phải còn gặp cả cha mẹ , bọn họ biết em sao?"

      "Bé ngốc, đương nhiên bọn họ biết em!" Trình Mặc véo mũi , cảm thấy vấn đề hỏi có hơi ngốc, "Về phần lần này chúng ta có gặp hay ,..." lắc đầu chắc chắn, "Đầu tuần trước, mẹ vừa mới Ethiopia, phỏng chừng cuối tháng mới về, còn cha , ông ấy vẫn rất bận rộn, có lẽ chúng ta có cơ hội ăn với ông vài bữa cơm, thời gian còn lại chúng ta phải ở chỗ ông cụ rồi. Tính ra cũng có hơn năm ở bên cạnh ông rồi."

      "Cho nên lần này nghỉ luôn cả kỳ nghỉ đông?"

      "Vừa đúng lúc em nghỉ hè, thuận tiện ở bên cạnh em."

      Cuối cùng, Lục Tác Viễn chuyển chủ đề, "Ông nội thích con như thế nào?"

      " lo lắng ông thích em sao?" Trình Mặc mỉm cười lắc đầu, " cảm tháy các người quen rất thân." ra , chính ông là người làm mai cho bọn họ đấy chứ! Nếu như năm đó ông dẫn mình đến quân làm khách, có lẽ đời này cũng biết thế gian này lại còn có bé tên Viễn Viễn.

      Đột nhiên, cau mày nghĩ đến người khác.

      "Tên của tôi là có nguồn gốc, có quy tắc, thành tiêu chuẩn. Tôi tên Phương Viên, rất hân hạnh được biết .

      Bởi vì hành lý của hai người cũng nhiều nên mỗi người chỉ kéo cái vali . Ra khỏi cổng, Trình Mặc nắm tay , thẳng về hướng bên phải.

      " phải xe taixi đón khách ở bên trái sao?" Tuy theo bước chân , nhưng vẫn mở miệng hòi.

      "Chúng ta xed taxi, có xe nhà đến đón rồi."

      Ngay sau đó, Trình Mặc vẫy tay về phía người cách đó xa, khách khí gọi "Chú Lý"

      "Đây là bé nhà họ Tô đấy à, lớn thế này rồi. Quả nhiên thiếu nữ lên mười tám càng lớn càng xinh đẹp." nhà họ Tô, Lục Tác Viễn cười gượng, "Chào chú Lý, con là họ Lục, tên Lục Tư Viễn." cũng thể vừa ra khỏi nhà là sửa họ ngay được, bằng Lục Lập Chấn thể dùng gia pháp hầu hạ .

      "Già rồi nên hồ đồ, quá hồ đồ rồi!" Chú Lý vỗ vỗ đầu, cười cái.

      Xe dừng lại ở biệt viện, trước khi xuống xe hỏi Trình Mặc, " phải chúng ta đến bệnh viện thăm ông trước sao?"

      Chú Lý cười giải thích, "Ông cụ xuất viện rồi, ở nhà chờ các người."

      Có thể xuất viện, xem ra quá nghiêm trọng. Lục Tác Viễn nghĩ ngợi, nhìn thấy trong sân xuất ông cụ tinh thần quắc thước, ông ấy lại ... đánh Thái Cực quyền? Ông cụ sinh long hoạt hổ trước mặt là ông của Trình Mặc vừa mới bị ngã? Nếu như vậy , Lục Tác Viễn liếc nhìn vali của mình, nghĩ thầm, vali thuốc bổ của là dư thừa rồi à?

      Nhưng rất nhanh, màn trình diễn xảy ra. Trong nháy mắt khi ông cụ nhìn thấy bọn họ, đột nhiên động tác bị trì trệ, sau đó chân phải run lên, thân thể ông lắc lư, đứng vững. Ông nghiêng người, tay phải đưa lên phía trước, hiển nhiên là muốn vịn vào cái gì đó...

      Cũng đừng ngã thêm lần nữa chứ

      Lục Tác Viễn ném vali xông tới, sau lưng truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống, đồng thời vang lên giọng xa lạ, " bé, cảm ơn con!"

      Lục Tác Viễn cố hết sức để đỡ ông cụ, yên lặng lát, sau đó rất biết lý lẽ trả lời, "Ông ngã là tốt rồi."

      Sau đó chỉ nghe giọng vui vẻ truyền đến, "Ông nội, trò đùa của ông bị lộ rồi. Tác Viễn còn thông minh hơn cả cháu trai của ông."

      "Ha ha ha ha... Phải , phải , thế càng tốt, sau này chắt của ông càng thông minh hơn, càng khôn ngoan, ha ha..." Ông cụ vừa cười, vừa tự mình đứng vững, lắc lắc cánh tay, vòng, lúc này ông mới nhìn Lục Tác Viễn, " bé, từ lúc vào cửa đến giờ con vẫn chưa gọi lão già này."

      "Chào ông Trình!" Lục Tác Viễn thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn ông cụ, khẩn trương mở miệng. Nghĩ thầm, thay đổi sắc mặt nhanh, còn hơn cả trở mặt.

      " đúng." Ông cụ lắc đầu. "Nào có cháu dâu nào lại gọi ông như vậy, hay là con giận ông viện cớ bị ngã để lừa con đến Quảng Châu? Hoặc là, vừa rồi giả vờ bị ngã?"

      Lục Tác Viễn bị dọa sợ suýt chút đổ mồ hôi, khẩn trương lắc đầu, ngọt ngào gọi tiếng "Ông nội". Xem ra ông cụ chỉ trở mặt nhanh mà tốc độ thẳng thắn còn nhanh hơn.

      Nhìn lại thấy ông cụ lại cười thoải mái, khỏi nghĩ, lúc ở doanh trại, ông cụ này có thể dày vò nhiều người lắm nha.
      Last edited: 29/8/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆,Chương 48 có quy củ, sao thành được vuông tròn (2)



      "Thực ra lúc trước, quả là ông có bị ngã, nhưng mà nghiêm trọng, chẳng qua mấy người chú Lý lo lắng quá, bắt ông đến bệnh viện ở vài ngày." Ông cụ Trình hoạt động mắt cá chân, muốn chứng minh, "Mấy đứa xem, thực là ông sao mà. À đúng rồi, chuyện này tạm thời đứng với bà cháu. bà ấy cùng mấy người bạn du lịch. Ông sợ làm bà cháu mấy hứng."

      Lục Tác Viễn thấy Trình Mặc lên tiếng, cũng gì nữa, chỉ ngoan ngoãn gật đầu. djend4nle.3q.uy.d0,n.c.om

      "Ngoài ra, tuần này ba cháu họp ở Thành Đô, có ở Nghiễm Châu, nhưng mà đến cuối tháng có lẽ là ba cháu về." Ông cụ Trình ngẫm nghĩ, trước khi bước vào phòng còn hơi dừng lại, thêm.

      Lúc này, Trình Mặc mới có phản ứng, gật đầu, "Cho nên, vậy là ba cháu cũng biết ông bị ngã?"

      "Nhiều người biết có gì hay? Mấy người quan trọng biết là được rồi." Ông cụ nhìn Lục Tác Viễn cách sâu xa, rồi cười ha ha, "Nha đầu, cháu xem có đúng ?"

      Lục Tác Viễn vội vàng cười theo, cái này nghe có thể hiểu - hẳn là ông nội của Trình Mặc biết chuyện của bọn họ rồi, muốn gặp nhưng lại muốn , cho nên cố gắng thổi phồng chuyện mình bị ngã. Bởi vậy, hiển nhiên bọn họ là người đầu tiên biết chuyện.

      Lão tướng ra tay, quả nhiên là mũi tên trúng hai đích.

      Lục Tác Viễn nhìn nếp nhăn mặt khi cười của ông cụ, nghĩ tới từ - đáng . biết khi Trình Mặc già có như vậy hay , bướng bỉnh, đáng ... Hình như cái này quá liên quan đến tính cách chín chắn và hướng nội của .

      Nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn Trình Mặc, nhịn được nở nụ cười.

      Ý định của ông cụ Trình quả là giống với suy đoán của Lục Tác Viễn, nhưng mà, bọn họ phải là người duy nhất bị kinh động.

      Mặt trời gần xuống núi, bầu trời màu lam nhạt phía xa xa dần bị nhuộm thành màu vàng sáng diễm lệ. ban công tầng cao nhất, ông cụ Trình uống trà cùng bọn họ, đến vài chuyện lý thú ít ai biết của mình điện thoại trong phòng vang lên.

      lát sau, chú Lý bước ra, "Lão thủ trưởng, Trình Đại gọi điện thoại tới, các ấy chuẩn bị lên máy bay, có lẽ giữa trưa mai đến nơi."

      "Ồ, nhanh nhỉ, lần này nhanh đấy." Ông cụ Trình cười đến mức hai mắt đều híp thành đường , "Nó có đưa cháu rể của tôi về cùng ?"

      "Trước kia ông nội thường dùng chiêu này, về sau em cứ quen dần ." Trình Mặc ghé sát vào Lục Tác Viễn, giải thích với , "Trình Đại là chị họ của , công tác tại Đại Sứ Quán Pháp"

      "Cái này, hình như là , " Chú Lý ngẫm nghĩ, "Nhưng mà ấy , đưa bạn ấy về cùng." box Tiểu thuyết Edit + Sáng tác diiendda.nll.equuydo.n.c.m


      "Bạn trai, nhất định là bạn trai!" Ông cụ nghe xong, cất tiếng cười sang sảng vang vọng bầu trời.

      Nhưng mà thời gian rất nhanh chứng minh, ông cụ đoán sai.

      Hơn hai giờ hôm sau, Lục Tác Viễn dùng máy tính trong phòng sách để kiểm tra email. Phát Lý Thạch Thư vừa gửi thêm 'Bài tập hè' cho .

      Với tình hình trước mắt, chắc là ở lại Nghiễm Châu thời gian, cho nên những bài tập thiếu, nhất định phải làm ở đây. do dự biết bây giờ có nên ra ngoài mua dụng cụ vẽ tranh , nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng náo nhiệt.

      Lúc đến đầu bậc thang, nhìn thấy phòng khách có thêm người.

      "Yahhhh.... Trình Mặc à, em càng lớn càng đẹp trai, mau tới cho chị đây ôm ôm, ăn chút đậu hũ nào." Trình Đại ném hành lý qua bên, vỗ vỗ bả vai Trình Mặc rồi ôm lấy.

      Nhìn tính tình cũng như ông nội Trình. Lục Tác Viễn dừng lại, cứ đứng nhìn như vậy, nghĩ thầm biết chị họ Trình Mặc có khó tính ?

      "Chị à, chị có khí chất của người ngoại giao chút được ?" Trình Mặc vỗ cánh tay của chị, ý bảo chị buông tay: "Từ khi vào đến giờ nhiều thế mà thấy khát nước, đúng rồi, sáng sớm để nước lạnh cho chị, giống như cũ, miếng chanh, ba lá bạc hà."

      "Ha ha, Tiểu Mặc, em vẫn hiểu chuyện nghe lời như vậy. Về sau dù em có cưới vợ , em vẫn phải tốt với chị như vậy, biết chưa hả?" Trình Đại cười buông tay, thoáng ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình nhìn lên bậc thang, Lục Tác viễn biết là chị có nhìn thấy mình , nhưng vẫn nở nụ cười.

      "Đúng rồi, để báo đáp em, lần này chị đưa người về, em cần cảm kích chị." Ánh mắt chị nhìn về Trình Mặc, Trình Đại vỗ vỗ bờ vai , nhìn như chắc chắn cảm động rơi nước mắt.

      Lục Tác Viễn đứng ở đầu bậc thang, nhìn theo hướng ngón tay của Trình Đại, biết từ lúc nào có đứng ở cửa. Nhìn ngược sáng, thấy mặt đối phương, chỉ thấy ấy mặc chiếc váy dài hoạt bát, vịn cái túi du lịch, lẳng lặng đứng ở đó, cứ đứng nhìn Trình Mặc.

      "Xin chào, đàn , lâu gặp!" giây sau, ấy từ từ bước tới, bước uyển chuyển, rất thục nữ, rất có khí chất, còn cả giọng cũng rất êm tai.

      vốn bước chân xuống nhưng lại dừng lại. Chị họ Trình Mặc đưa đàn em của về nhà, dường như có gì đúng nhưng rồi lại có chỗ nào đúng.

      "Ông à, đây là đàn em của Tiểu Mặc, tên là Phương Viên, bọn con làm việc cùng nhau, ấy nghe chuyện của ông, cho nên đến thăm ông đấy." Trình Đại kéo tay Phương Viên tới trước mặt ông nội Trình, nhiệt tình giới thiệu.

      Phương Viên sao, Phương Viên?

      Lục Tác Viễn đột nhiên cảm giác cái tên này rất quen, hình như nghe qua ở đâu?

      nhìn Phương Viên đối phương cũng phát ra hữu của , cười với . Nụ cười vô cùng tiêu chuẩn mà xinh đẹp, nhưng mà nét vui rất , tới mức có chút nhiệt độ. thường nhìn thấy nụ cười này mặt Dụ Hoài Húc, mỗi lần cậu ta khinh thường ai cười như vậy, nhưng cậu ta cười được chuẩn như ấy, phải khuôn cách cười lộ tám cái răng...

      đến tiêu chuẩn, Lục Tác Viễn nghĩ, phải nụ cười của Trình Mặc luôn đúng tiêu chuẩn sao?

      Lúc ăn cơm tối có thêm hai người nên cũng náo nhiệt hơn. Đương nhiên, phần lớn thời gian là Trình Đại chuyện với ông nội Trình, và những người khác nghe. biết có phải vì đường đột làm khách , Lục Tác Viễn cảm thấy Phương Viên có chút câu nệ, lúc ăn cơm luôn vô tình hay cố ý nhìn ông nội Trình hoặc Trình Mặc. diienddaanleequuyydoon.ccoomm

      Trình Đại hai người làm việc cùng nhau, cho nên Phương Viên cũng làm ngoại giao sao?

      Lúc Lục Tác Viễn ngẩng đầu nhìn Phương Viên, phát lúc này ấy nhìn mình. Lúc bốn mắt nhìn nhau, ấy cười khẽ, đó là loại vui vẻ nhàn nhạt.

      "Tiểu Mặc em nuôi thói quen mới đó từ khi nào vậy, chị nhớ là em ăn kiêng mà?" Trình Đại gắp cục thịt , nhìn về phía Trình Mặc, đột nhiên hỏi.

      "Em chỉ chọn hành lá?" Trình Mặc tiếp tục dùng đũa gắp hành lá ra đĩa riêng, cũng ngẩng đầu, vẫn dùng giọng điệu bình thản như thường ngày, "Làm cho Tác Viễn, ấy ăn hành lá."

      ràng Lục Tác Viễn sững sờ, quay đầu nhìn về phía , trong ánh mắt nhiều thêm vài phần kinh ngạc.

      "Ngoại trừ ăn hành lá, em còn ăn tỏi, gừng xắt mỏng ngẫu nhiên em có thể ăn, nhưng theo quan sát của , liên quan lắm đến cách chế biến đồ ăn, cho nên đoán là phải xem lúc đó tâm tình của em tốt hay xấu phải ?" xong, cũng để ý đến cái nhìn chăm chú của mọi người, bỏ miếng thịt dính chút hành lá nào vào chén của Lục Tác Viễn, lại còn sử dụng giọng vô cùng dịu dàng, "Chú Lý đề cử món này, hẳn là ăn ngon lắm đó."

      động tác xem là quá thân mật, Lục Tác Viễn nhìn miếng thịt trong chén mình, đột nhiên ngược lại có chút ngượng ngùng. Gắp thức ăn thực ra cũng có gì, chỉ là gắp hành lá hơi. . .

      "Cảm ơn." Khẽ gật đầu, mắt Lục Tác Viễn vô ý nhìn Trình Đại ngồi đối diện, dường như nét mặt của ấy cũng rất giật mình, mà Phương Viên bên cạnh ngược lại, biểu cảm lạnh nhạt.

      Có lẽ là tự mình nghĩ nhiều? Lục Tác Viễn khẽ cười cười, cúi đầu cắn miếng sườn, nhịn được khen, "Đúng là ăn rất ngon!"

      Trình Mặc ngồi bên nhìn mỉm cười, biểu cảm đắc ý, " gạt em bao giờ chưa!" xong lại gắp thêm miếng xương, vừa lấy hành lá ra vừa hỏi lại Trình Đại, thay đổi giọng điệu, chăm chú hỏi ngược lại, "Vậy theo chị , nước Pháp rất có khả năng thanh trừ quy mô lớn hoạt động ‘Cộng đồng di dân phi pháp’, vậy những người Di – Gan trong lãnh thổ nước Pháp. . ."

      Chẳng lẽ cảm thấy hành vi của mình khác hẳn ngày thường sao? Vậy mà còn có thể bình tĩnh thảo luận quốc tế đại như vậy?

      Sau khi cơm tối kết thúc, Trình Mặc đưa Lục Tác Viễn vòng quanh chút, tản bộ.

      " mời chị và Phương Viên cùng à?" Lục Tác Viễn thấy bày ra tư thế , có thiện ý nhắc nhở. Bởi vì là người nhà và bạn của cho nên nguyện ý chủ động nhân nhượng. Tuy nhiên từ lúc giúp mình gắp hành lá, ánh mắt Trình Đại nhìn hơi kì quái.

      " được, lát nữa em rồi, chậm nữa sợ tìm được khách sạn." Phương Viên khách khí từ chối, lúc chuyện nhìn bọn họ, sau đó dời mắt , nhìn về phía ông cụ yên tĩnh ngồi đó xỉa răng, "Ông Trình có gì đáng ngại em an tâm. Đúng rồi, sư huynh, số điện thoại di động của đổi chứ, em có chuyện trong công việc muốn hỏi ý kiến của ."

      " đổi."

      Phương Viên lấy điện thoại cầm tay ra, điện thoại Trình Mặc vang lên rất nhanh , "Em có, đây là số trong nước của em, chúng ta giữ liên lạc nhé. Vâng, mọi người, em phải trước rồi, cám ơn ông chiêu đãi ạ." xong, khách khí khẽ gật đầu, chuẩn bị kéo valy .

      "Để tiễn em." Trình Mặc buông tay Lục Tác Viễn nắm ra, đến trước mặt Phương Viên.

      "Ở khách sạn gì chứ, ông có rất nhiều phòng, mấy người tuổi trẻ tụi con vừa khéo theo giúp ông náo nhiệt chút."

      Dường như ông Trình và Trình Mặc đồng thời mở miệng, sau đó đột nhiên mọi người yên tĩnh trở lại.

      Cuối cùng, vẫn là Trình Đại mở miệng trực tiếp quyết định, "Được rồi, hãy nghe ông , trước ở đây hai ngày, đợi hết lệch múi giờ, chơi thêm hai ngày nữa , phải em có chuyện muốn hỏi Tiểu Mặc sao, trực tiếp mặt đối mặt hỏi là được. Sau này khi em về Bắc Kinh để Tiểu Mặc đưa em ra sân bay, cứ định như vậy ." xong, xoay người đến chỗ chú Lý thúc, Lục Tác Viễn nghĩ chắc chị ấy bảo chú Lý chuẩn bị phòng. modboxTTdjend4nleeq.uyydo.n

      Chỉ là, ngược lại ngờ Trình Mặc mở miệng giữ đàn em của mình lại.
      Last edited: 29/8/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 49: có quy củ, sao thành được vuông tròn (3)



      Cuối cùng hai người họ cũng đến nơi có phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần để tản bộ mà trực tiếp lái xe vào nội thành. Bởi vì giữa chừng, Lục Tác Viễn lại bỗng nhiên nhớ ra, phải mua dụng cụ vẽ tranh.

      Muốn làm ra việc kỳ diệu, trước tiên cần phải có dụng cụ lợi hại.

      Lúc bọn họ quay về gặp đúng thời điểm tắc đường, về đến nhà hơn 9h tối. Ông cụ nghỉ ngơi rất quy củ, ngủ sớm dậy sớm, hơn tám giờ ngủ rồi.

      Mà lúc này, đèn phòng khách lại vẫn sáng, như vậy hẳn là Trình Đại hoặc là Phương Viên ở dưới tầng.

      Khi vào cửa, Lục Tác Viễn lại phát hai người đều ở đây cả. Dường như là tranh luận gì đó, nhưng bị cắt đứt bởi tiếng mở cửa của bọn họ. Biểu cảm của Phương Viên có chút kỳ quái, hai mắt đỏ ửng, hình như là khóc.

      Lục Tác Viễn nhìn TV , đó chiếu phim truyền hình, hơn nữa Phương Viên có lẽ giống , si mê mấy bộ phim truyền hình lúc tám giờ. ấy làm ở bộ ngoại giao, cho nên hẳn là chỉ quan tâm đến tình hình chính trị và những việc trọng đại của quốc gia thôi.

      Trình Mặc đứng bên cạnh lên tiếng chào hỏi hai người rồi nắm tay chuẩn bị lên tầng.

      "Tiểu Mặc, Phương Viên chờ em cả tối rồi, em..." Trình Đại còn chưa xong, bị Trình Mặc ngắt lời, "Hai người hẳn là có hai mươi mấy giờ chưa được ngủ ngon rồi đúng ? nghỉ sớm , có gì ngày mai cũng được. Em mang mấy thứ này lên tầng giúp Tác Viễn, xuống nữa đâu." Lý do thoái thác khách sáo nhưng cũng quan tâm, hơn nữa còn vô cùng hợp lý.

      Lục Tác Viễn câu "Ngủ ngon" xong rồi theo Trình Mặc lên tầng. Từ đầu đến cuối, dường như Trình Mặc chỉ nhìn Trình Đại để chuyện. Chẳng lẽ thấy mắt Phương Viên đỏ sao? Lục Tác Viễn nhìn Trình Mặc, nhưng cuối cùng cũng hỏi vấn đề mình nghi hoặc trong lòng.

      Ai lại có vài người đàn đàn em chứ. Lục Tác Viễn nghĩ vậy, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn, khỏi hít sâu hơi.

      "Sao vậy? Trình Mặc nắm tay chặt, lúc này nhìn ánh mắt có nhiều hơn chút cảm xúc.

      "Mắt Phương Viên đỏ, , phát ra à?" Cuối cùng cũng thể nhịn được.

      "Ồ, à?" hỏi qua loa, hỏi xong, lại hơi nhíu mày, "Nghe em vậy, hình như là có vẻ như thế." Giọng điệu thản nhiên, vẻ mặt như nhớ lại.

      "Nếu ngày mai hỏi han đàn em của xem. Dù sao đó cũng là khách mà." huých khuỷu tay vào người Trình Mặc, đề nghị.

      "Được, nhưng mà có lẽ chỉ là do chưa được nghỉ ngơi đủ thôi."

      Bởi vì tới cửa thư phòng, nên Trình Mặc phải buông tay ra để bật đèn. Lục Tác Viễn cũng thấy biểu cảm của khi những lời này.

      Phòng của Trình Mặc và phòng của ở phía bên phải của tầng hai, hai cửa phòng đối diện nhau.

      Lục Tác Viễn rửa mặt xong, thoa kem dưỡng da ban đêm nghe thấy tiếng gõ cửa nho . cứ nghĩ Trình Mặc tìm mình, giống như hôm qua, khi chuẩn bị ngủ bưng tới cho ly sữa, là có thể giúp ngủ ngon.

      "Đây rồi." lên tiếng, mặt còn chưa được bôi đều chạy ra mở cửa.

      Ngay sau đó, khỏi sửng sốt.

      Đoán sai rồi.

      Có lẽ Phương Viên cũng ngờ Lục Tác Viễn lại mặc áo ngủ, mặt bôi đầy kem dưỡng da vội vội vàng vàng ra mở cửa cho mình, biểu cảm gương mặt tinh xảo của ta cũng hơi cứng lại.

      "Chị tìm tôi có việc gì vậy?" Lục Tác Viễn tay nhanh chóng xoa đều kem mặt, tay chỉ vào chính mình, hỏi với vẻ chắc chắn.

      Phương Viên cười ngượng ngùng, "Thú thực cũng có gì đặc biệt, có thể mời tôi vào trong ?"

      Đứng ở cửa mà chuyện quả thực phải phép cho lắm. Lục Tác Viễn vội vàng mở rộng cửa ra, mời Phương Viên vào trong. "Chị muốn uống nước ?" mở miệng hỏi theo thói quen, hỏi xong mới nhớ ra trong phòng hình như chỉ có mỗi cái cốc của , vì thế lập tức thay đổi ý nghĩ, tự mình phủ định: "Thôi, đêm rồi, nên uống quá nhiều nước, ngày hôm sau dễ bị phù nề lắm. Chị xinh đẹp như vậy, tôi nên hại chị." xong, lại tự mình cười ha ha, trông ngốc.

      "Tôi khát, song vẫn cám ơn ." gương mặt Phương Viên lại lần nữa lộ ra nụ cười, biết có phải do ảo giác hay cảm thấy nụ cười này lại có chút vui vẻ. Vui gì chứ? Bởi vì khen ta xinh đẹp hay sao?

      "Tôi nghe chị Trình Đại , hơn tôi hai tuổi, tôi có thể gọi là em được ?" Lúc hai người ngồi xuống ghế sofa, Phương Viên liền hỏi .

      Lục Tác Viễn vẫn thoải mái cười: "Đương nhiên là có thể."

      "Vậy, cái này tặng em." Phương Viên đưa chiếc hộp được bọc rất xinh đẹp tinh tế tới trước mặt Lục Tác Viễn, "Em cứ coi như là quà gặp mặt lần đầu ."

      Hai người các quen biết, nếu quà này là Trình Đại tặng còn có thể hiểu được. Nhưng của Phương Viên đưa , thể hiểu được. " , chuyện này, chị khách sáo quá rồi. ." Lục Tác Viễn xua tay, sao có thể nhận quà công như vậy được chứ?

      Phương Viên cười, nhét hộp quà vào trong lòng , "Em biết là chúng ta rất có duyên sao, nhũ danh của chị là Viên Viên, nhũ danh của em là Viễn Viễn. Cứ coi như là vì nhũ danh của chúng ta giống nhau, em nhận ! Hơn nữa, chị còn muốn cảm..."

      "Nếu Phương Viên tặng, em cứ nhận lấy , Tác Viễn!"

      Nghe tiếng nhìn lại, thấy Trình Mặc bưng ly sữa đứng ở cửa. Cũng biết tới đây từ khi nào. Lục Tác Viễn nhìn Trình Mặc, nghe lời gật đầu, cầm lấy chiếc hộp, quay sang với Phương Viên "Cảm ơn".

      Trình Mặc bước vào, bầu khí lập tức biến đổi, đưa ly sữa trong tay cho Lục Tác Viễn rồi ngồi luôn lên giường, mở TV chăm chú xem tin tức quốc tế. Mà Phương Viên, ràng là định với cái gì đó, nhưng lại đột nhiên im bặt.

      Cho nên, ta định riêng với , mà muốn cho Trình Mặc nghe hay sao? Lục Tác Viễn thể sinh ra cái ý nghĩ như vậy. Nhưng mà và Phương Viên chưa từng gặp mặt, có cái gì hay để mà chứ?

      Ba người lặng im gì, chỉ nhìn tin tức. Lục Tác Viễn nhìn đồng hồ treo tường, rốt cuộc nhịn được ngáp cái.

      "Buồn ngủ à?" Trình Mặc quay đầu nhìn về phía , ngượng ngùng che mặt, nghĩ thầm, phải là tôi cố ý đuổi hai người đâu, tôi buồn ngủ đó.

      Lục Tác Viễn còn chưa trả lời, Phương Viên mở miệng trước: "Ngại quá, muộn rồi. Tôi về trước đây."

      Lục Tác Viễn cười đứng dậy đưa tiễn, thản nhiên lời cảm tạ, tuy rằng biết ta tặng mình cái, tóm lại xem như quà gặp mặt vậy. Lúc đóng cửa xong, xoay người, Trình Mặc vừa vặn đứng ở sau lưng , Lục Tác Viễn chú ý, bị va vào.

      giây sau, vỗ ngực Trình Mặc, kêu ai oán, "Đụng phải mũi em rồi..."

      " thổi cho em nhé?" Giọng của Trình Mặc mang theo ý cười, thay đổi thành người khác hoàn toàn với lúc vừa rồi. cúi đầu thổi cho . Lục Tác Viễn quay đầu nghiêng sang chỗ khác, giọng điệu vẫn oán giận như cũ, "Sao phát ra tiếng động vậy hả, đụng méo mũi em làm sao bây giờ?" Phương Viên vừa , cũng cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

      "Như vậy còn ai muốn em nữa, càng thêm yên tâm rồi." Lời mang theo vui vẻ và cưng chiều, cứ như vậy truyền vào tai , giọng dịu dàng vương vấn đến tận tâm can.

      đứng đắn.

      Sau khoảnh khắc thân mật ngắn ngủi, lý trí của Lục Tác Viễn lại lần nữa trở về, uống sữa, miệng dính vòng bọt sữa màu trắng hỏi Trình Mặc, "Vì sao em cứ cảm thấy hôm nay là lạ?"

      "Có ư?" Trình Mặc vỗ lên bàn chân để cạnh mép giường, biểu cảm như thể: ràng phải vậy.

      "Trước kia … như hai ngày hôm nay..." Nghĩ nghĩ, cuối cũng Lục Tác Viễn cũng thốt ra được hai chữ "Buồn nôn", còn vừa vừa mô tả lại.

      " phải là có người nào đó , " Trình Mặc kéo dài giọng, ghé sát vào , "Nếu biểu tốt lấy hay sao?"

      Lục Tác Viễn nghe xong, nhịn được chu miệng nở nụ cười vui vẻ. Trình Mặc thấy thế, lập tức nghiêng người hôn lên đôi môi còn thơm mùi sữa của .

      "Hôn chúc ngủ ngon." Lúc rời , lại hôn chóp mũi của , "Yên tâm , cho dù mũi em bị tẹt, cũng thích."

      Lục Tác Viễn nghe , sao giấu được nụ cười môi.

      " có gì muốn hỏi sao?" Trình Mặc đứng dậy, được hai bước lại quay đầu hỏi .

      Lục Tác Viễn nhìn hộp quà mà Phương Viên để lại, ngẫm nghĩ, rồi lắc đầu, " gạt em là được rồi."

      Trình Mặc gật đầu, rồi đóng cửa lại, ra ngoài.

      Cuối hành lang, dưới ánh đèn mờ nhạt, Phương Viên đứng dựa vào cửa phòng của ta, Trình Mặc nhìn ta cái, hơi gật đầu, rồi bước vào phòng mình.

      Phương Viên nhìn bức họa vách tường, chỉ cảm thấy trong lòng giọng ngừng vang lên: Học trưởng, ấy hôm nay là lạ, cho nên, dịu dàng ngày hôm nay của với ấy là cố gắng biểu ra ngoài cho em xem, đúng ?

      Thời gian xa cách rốt cuộc xảy ra cái gì, mà lại khiến cho chúng ta khi gặp lại thể vui vẻ được như vậy chứ?

      Bầu trời mặt trời dần dần bị những tia nắng đầu tiên ló dạng từ phía Đông tô đậm thành màu vỏ quýt, sau đó, ánh sáng màu đỏ từng chút từng chút xé tan màu vỏ quýt ấy. Kế tiếp, dường như chỉ trong nháy mắt, màu đỏ che phủ hoàn toàn màu vỏ quýt, mặt trời cứ như vậy chậm rãi, chậm rãi nhô lên, đứng ở đường chân trời.

      Lục Tác Viễn dọn dẹp phòng ngủ xong, đứng ở sân thượng hoạt động gân cốt, lúc cúi đầu xuống nhìn thấy ông nội Trình đánh Thái Cực ở dưới sân.

      "Ông nội, chào buổi sáng!" Ông nội Trình làm chiêu thức quay đầu, liền nhìn thấy Lục Tác Viễn đứng tầng cười ngọt ngào, chào ông tiếng.

      "Nha đầu, cháu cũng tập thể dục buổi sáng sao?" Ông cụ chậm rãi biến đổi tư thế, lúc quay đầu lại lần nữa, hỏi , "Ông ngoại cháu có từng dạy cháu cái này ?"

      "Thái Cực quyền ạ?" Lục Tác Viễn hỏi câu liền nhắm mắt lại hít sâu hơi, sau đó mở to đôi mắt sáng ngời, trong nháy mắt liền bày ra tư thế khởi động, miệng cũng hô to đầy hùng hồn, "Lên..." xong, mở hai chân ra, hai vai hướng về phía trước, khuỵu gối chắp tay, lưu loát bày ra tư thế tuyệt đẹp.

      "Ôi chao, cũng ra dáng phết." Ông nội Trình gật gật đầu, trong mắt tràn đầy thưởng thức và khen ngợi. mod box edit+sáng tác

      "Con ngựa hoang phân bờm - -" Lục Tác Viễn thu chân lại, quẹo trái bước, lùi bước thu tay... Sau khi kết thúc mười mấy động tác, lại bày ra tư thế xinh đẹp thứ ba: “Bạch hạc giương cánh.”
      Last edited: 29/8/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :