1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thời đại gái ế hưng thịnh - Tô Lưu (Hoàn + 2 NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16: Tiến dần từng bước
      Editor: lily58


      Sơn trùng thuỷ phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn (*). Vệ Lan đau đầu biết nên mở lời thế nào về chuyện gặp mặt bố mẹ TôVĩ, chuẩn bị từ bỏ ý định, Tôn Vĩ lại chủ động dâng tới miệng, chủ động muốn đưa Vệ Lan tới gặp ba mẹ mình.
      (* hai câu thơ trong Du Sơn Tây Thôn, giải nghĩa: tình huống trước mắt còn đường tiến, đột nhiên lại có chuyển biến, có hi vọng/ đây là mình sớt mạng nên nếu chưa chính xác các bạn cũng đừng chém hí  )

      Vệ Lan lén vỗ ngực, thở phào nhõm. định bỏ cuộc, chờ về nhà đánh cho Từ Tịch Tịch và Đường Tiểu Mạn trận, ngờ chuyện lại được giải quyết hoàn mỹ như vậy. Nhưng xui xẻo ở đây chính là cứ như vậy mà .

      Tim nhõm chưa được bao lâu lại bắt đầu nảy lên.

      "Bây giờ, bây giờ gặp bố mẹ sao?" Vệ Lan hoảng hốt, kéo tay lái của Tôn Vĩ.

      Tôn Vĩ chuyên tâm lái xe, ngờ Vệ Lan lại kéo tay mình, suýt nữa lạc tay lái, đâm phải người đường.

      vội vàng tấp xe vào lề đường, mặt khó chịu, hét lên: "Em làm gì vậy, sợ đâm chết người sao?"

      Vệ Lan cũng cảm thấy hành động vừa rồi của mình có chút kích động, ngộ nhỡ xảy ra tai nạn giao thông, cả hai người có thể mất mạng.

      "Em xin lỗi, vừa rồi nghe gặp ba mẹ , em có chút lo lắng." Vệ Lan cố gắng lấy lòng Tôn Vĩ, cười , "Để em chuẩn bị trước được , hôm khác hẵng ."

      Tôn Vĩ liếc , : "Ai hôm nay đưa em đâu, em lo cái gì?"

      "Hả." Lúc này Vệ Lan mới thấy an tâm, lại thấy Tôn Vĩ vẫn còn giận, đành làm vẻ nũng nịu, "Là em đúng, đừng giận nữa. Em mời ăn cơm."

      " cần, cơm để mời. Em có nhiệm vụ khác."

      Nhiệm vụ khác mà Tôn Vĩ đến chính là mua quà cho ba mẹ . Vệ Lan chưa từng chuyện đương, nhưng biết nếu gặp mặt trưởng bối, nhất lại là những người có thể trở thành ba mẹ chồng tương lai, tuyệt đối thể tay , làm họ hài lòng, bị mắng là có giáo dục. d2.lqd Cho nên lúc nghe Tôn Vĩ đưa mua quà, hớn hở đồng ý, dù sao Tôn Vĩ vẫn là người hiểu ba mẹ mình nhất, cùng chọn đồ chắc chắn nhị vị đại nhân hài lòng.

      Nhưng dù sao Vệ Lan vẫn là chưa từng trải qua chuyện này, biết rằng, mặc dù con dâu tương lai tới gặp ba mẹ chồng phải mang theo túi to túi làm quà, nhưng thường việc mua gì là do bạn quyết định, ý kiến của bạn trai chỉ là để tham khảo thôi. Mọi thứ với Tôn Vĩ lại ngược lại hoàn toàn, tất cả mọi chuyện từ đâu mua, mua những gì đều là do Tôn Vĩ quyết định, Vệ Lan chỉ cần phụ trách thanh toán là được.

      Vệ Lan đáng thương nhìn nửa tháng lương mọc cánh bay mất, nhưng trong lòng lại cảm thấy tia ngọt ngào, ít ra theo như lời Đường Tiểu Mạn , Tôn Vĩ chịu dẫn gặp ba mẹ, chứng tỏ tâm với , cũng coi như có đối tượng kết hôn để qua lại. Nghĩ vậy, tâm trạng Vệ Lan thoải mái lên rất nhiều, lúc quẹt thẻ trong lòng cũng đau đớn như tưởng tượng.

      lại càng biết, trong tình huống này phần lớn đều là do bạn trai thanh toán tiền, đến lúc đó bên chỉ cần đưa đồ đến, giả vờ giả vịt thôi. Tự mình bỏ tiền ra mua đồ biếu tặng ba mẹ chồng tương lai, lại còn vui mừng như đúng là hiếm thấy.

      Buổi tối hôm đó về đến nhà, Đường Tiểu Mạn và Từ Tịch Tịch thấy xách theo túi lớn túi , cảm thấy kỳ quái, cả hai cùng chạy lại phía cửa sổ, kéo rèm lên nhìn ra ngoài.

      "Hai người nhìn cái gì chứ?" Vệ Lan ném mấy cái túi lên ghế sofa, ngồi xuống hỏi.

      "Xem trăng có rớt xuống hay ." Từ Tịch Tịch thèm quay đầu lại .

      Vệ Lan chỉ biết cười khổ. biết, hai người bọn họ là cười nhạo , bình thường rất ít khi mua sắm, có cũng là mẹ chi hết, bây giờ ra ngoài với bạn trai, lúc về lại mang theo nhiều thứ như vậy, tuyệt đối vô cùng hiếm thấy, chỉ mới có lần này.

      " ta mua cho cậu sao?" Đường Tiểu Mạn chạy lại ghế sofa, thích thú hỏi.

      "Nhân Sâm, Linh Chi?" Từ Tịch Tịch lục xem mấy cái túi, nghi ngờ , " ta sao lại mua những thứ này cho cậu, sợ cậu uống xong chảy máu mũi à?"

      "Đây phải là cho mình, mình uống những thứ này làm gì."

      "Vậy là mua cho ba mẹ cậu sao?" Từ Tịch Tịch gật đầu , " ta có vẻ là người tốt, những thứ này rẻ nha."

      Vệ Lan nghĩ tới số dư trong thẻ, tim lại thắt lại, mặt cười nổi: "Là mua cho ba mẹ. Nhưng phải ấy mua cho ba mẹ mình, mà là mình mua cho ba mẹ ấy. Ngày mai mình gặp họ."

      "Cậu mua?" Đường Tiểu Mạn đập đập vào hộp quà, hỏi, "Ý của cậu là, những thứ này đều là tiền của cậu?"

      "Đương nhiên." Vệ Lan trả lời.

      "Hả." Từ Tịch Tịch hét lên tiếng, ngồi phịch xuống ghế sofa, thở dài , "Cậu bỏ tiền ra mua những thứ đắt tiền này sao, ta cản cậu à?"

      "Những thứ này là ấy chọn, ấy ba mẹ mình rất thích uống thuốc bổ."

      Từ Tịch Tịch cùng Đường Tiểu Mạn nhìn nhau cái, mặt viết to hai chữ "Bó tay", biết gì nữa. Trực giác cho các biết, Vệ Lan cùng người đàn ông này thành được. Hoặc là, họ hi vọng Vệ Lan cùng ta thành được. Đây mới chỉ là giai đoạn thôi “bóc lột” tài sản riêng của bạn rồi, nếu thực gả cho ta, chắc có lẽ so với La Giai Cầm cũng khôg tốt hơn bao nhiêu. d.d.l,q`d Lúc trước nghe qua chuyện kinh khủng đó rồi sao Vệ Lan vẫn còn chưa thấy sợ, lại can đảm nhảy vào hố lửa thế này.

      Từ Tịch Tịch nén cơn giận, hỏi "Có phải cậu muốn gặp ba mẹ ta, xong rồi ta bảo cậu phải mua quà mới chịu dẫn cậu đến gặp họ ?"

      " phải, là tự ấy muốn dẫn mình ." Vệ Lan đột nhiên vui mừng, hả hê , "Mất công mình lo lắng cả ngày trời, biết nên mở miệng thế nào, ngờ ấy lại trước."

      "Vậy cậu cũng cần vui mừng đến mức mua cả đống đồ đắt tiền như thế này chứ?" Đường Tiểu Mạn hận rèn sắt thành thép được, muốn đánh vào đầu Vệ Lan cái. thề, tuyệt đối sinh ra đứa con có đầu óc như Vệ Lan.

      Vệ Lan nghĩ đến số tiền kia, cũng có chút đành lòng, "Mình cũng hết cách rồi, ấy mua cái gì đó tốt chút, như vậy ba mẹ ấy vui, nhất định thích mình. Mình cảm thấy ấy cũng đúng."

      "Thần kinh."

      "13 điểm."

      Đường Tiểu Mạn cùng Từ Tịch Tịch đồng thời thốt lên, thở dài mấy cái, đứng dậy quay về phòng mình.

      "Các cậu sao?" Vệ Lan nghe , hỏi lại.

      " gì, chúc cậu ngày mai may mắn thôi." Đường Tiểu Mạn đáp lại câu, còn Từ Tịch Tịch ngay cả nhìn cũng lười. nghĩ rằng nếu ngày mình biến thành người giống Vệ Lan bây giờ, thà trực tiếp nhảy lầu tự tử còn thoải mái hơn.

      *Truyện.được.đăng.tải..diễn.đàn.lê.quý.đôn*

      Vệ Lan là động vật đơn bào, thể biết được loại đạo lý này, ngày hôm sau, sau giờ tan làm, Vệ Lan liền mang theo quà thấp thỏm theo Tôn Vĩ tới gặp ba mẹ . Trong tưởng tượng của , hai vị trưởng bối này nhất định phải giống như Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu Nương Nương, khí thế uy nghiêm, ăn nghiêm khắc, rất khó tới gần. tự nhắc nhở trong lòng trăm ngàn lần được có bất kỳ hành động vô lễ nào. ngờ được, lúc tới nhà , mới biết thực tế luôn vượt qua ngàn lần so với tưởg tượng.

      Ba mẹ Tôn Vĩ là hai người rất hoà nhã, cứ chỉ, lời rất thân thiện, có chút nào là tự cao tự đại, hơn nữa bọn họ đối với vô cùng nhiệt tình. Bọn họ chưa nhìn thấy những thứ mua tới đối xử với như vậy. Điều này làm cho Vệ Lan thấy , bọn họ là người lương thiện, cũng lòng thích , tuyệt đối phải là do những thứ mua tới mới đối tốt với như vậy.

      Sau khi ngồi xuống, mẹ Tôn Vĩ thấy quà Vệ Lan đưa tới, có chút giật mình, đừng tốn kém như vậy, bảo đem về cho ba mẹ mình dùng. Ba Tôn Vĩ cũng ngừng trách Tôn Vĩ, sao lại để mua những thứ đắt đỏ như vậy. Ngược lại Tôn Vĩ lại làm như có chuyện gì cả, bảo với ba mẹ mình: "Ba, mẹ, ấy có lòng vậy, hai người cứ nhận , đừng để ấy buồn."

      như thế hai người cũng tiện từ chối, đành phải nhận lấy. Bây giờ, ba mẹ của Tôn Vĩ lại càng nhiệt tình với hơn, cảm thấy giống như thiếu nợ , cũng cảm thấy thích hơn, dáng dấp tệ, tính cách cũng tốt, hai người cực kỳ hài lòng.

      Vệ Lan ở lại ăn tối ở nhà Tôn Vĩ, rất thích những món mẹ Tôn Vĩ làm, rất hợp khẩu vị, thậm chí còn nghĩ, nếu sau khi kết hôn mua nhà ở riêng, vậy bọn sống ở đây. Mỗi ngày đều được ăn đồ ăn ngon, như vậy còn gì tiếc nuối nữa. lqđ Huống hồ, nhà của Tôn Vĩ tuy phải là biệt thự nhưng cũng hề , nhìn qua có 2 phòng khách 4 phòng ngủ, đoán tầm 150~160 mét vuông. Hai người lớn tuổi sống mình ở đây, có vẻ hơi trống trải. Căn nhà lớn thế này, sống ở đây nữa, sau này có sinh thêm hai đứa cũng lo thiếu phòng. chợt hiểu ra vì sao Tôn Vĩ lại tính đến mua nhà, tạo thêm phiền phức, cần thiết.

      Sau khi ăn cơm xong, Vệ Lan vừa trò chuyện với ba mẹ Tôn Vĩ, vừa suy nghĩ trong lòng như vậy. chuyện mẹ Tôn Vĩ : "Con đưa Vệ Lan xem nhà mới chút ."

      Vệ Lan hiểu nhìn Tôn Vĩ. Tôn Vĩ do dự : " muộn thế này rồi, để hôm khác ."

      "Muộn cái gì, mới có bảy giờ rưỡi, với lại nó cũng ở ngay sát vách mà." Mẹ Tôn Vĩ đẩy đẩy Tôn Vĩ, vào nhà lấy chìa khoá, rồi quay qua cười với Vệ Lan, "Mấy năm trước, lúc mua nhà này, hai bác cũng mua thêm căn ở bên cạnh, hơn nhà này chút, 2 phòng khách 3 phòng ngủ. Hai bác muốn sau này Tôn Vĩ lấy vợ sống ở đó, bây giờ cũng mới tu sửa qua thôi, vẫn còn trống , cũng cho ai thuê, sợ người ra vào lộn xộn làm hỏng nhà mất. Cháu xem qua, muốn bài trí thế nào bàn với Tôn Vĩ, để nó làm."

      Mẹ Tôn Vĩ vậy chính là coi Vệ Lan là con dâu tương lai của mình. Vệ Lan vui sướng trong lòng, gặp được ba mẹ chồng như thế này còn mong gì hơn?

      chuyện, Tôn Vĩ cầm chìa khóa ra, lại gần Vệ Lan cười : " thôi, dẫn em xem, chỉ cách mấy bước chân thôi."

      Vệ Lan với ba mẹ Tôn Vĩ mấy câu, sau đó mới theo ra cửa.

      Quả là chỉ vài bước tới nơi. Vệ Lan nhìn căn nhà, đúng như mẹ Tôn Vĩ , chỉ mới có tường và vài cái đèn, những thứ khác món cũng có. Vệ Lan nhìn bố cục căn nhà, cảm thấy rất hài lòng, căn nhà rộng vừa phải, bài trí tồi, phòng ốc cũng rất hợp lý. Tôn Vĩ , căn nhà này ban ngày lấy ánh sáng rất tốt, ngồi ở phòng khách chỉ cần mở cửa ban công, cần phải bật đèn.

      Vệ Lan nhìn ngôi nhà, tưởng tượng về sau nó là nhà của mình, nghĩ xem nên trang trí như thế nào, làm cho nó đẹp. Mặc dù biết rất tốn kém, nhưng đây là nhà của mình, tốn nhiều hơn cũng cam lòng.

      Tôn Vĩ ôm lấy từ phía sau: "Ngôi nhà này, em hãy lấp đầy nó."

      Tâm trạng Vệ Lan chợt chùng xuống, hiểu ý của Tôn Vĩ, ý của là, phải đưa toàn bộ đồ gia dụng tới đây, để lấp đầy ngôi nhà này. biết tiền tu sửa nhà có phải tự mình chi hay nữa, theo ý tứ của mẹ Tôn Vĩ, bảo tu sửa thêm. Nhưng nghĩ với tính cách của Tôn Vĩ, chừng mở miệng bảo tự mình làm . d2lq`d

      Thời gian sau đó, Tôn Vĩ hưng phấn dắt tham quan từ phòng này sang phòng khác, miệng ngừng về dự định trang trí của mình. Chỗ nào đặt ghế sofa, chỗ nào đặt máy móc, phòng ngủ sắp xếp thế nào, có nên đổi phòng thành thư phòng .

      Vệ Lan chỉ nhớ được Tôn Vĩ luôn miệng "Giường của chúng ta" , "Bàn của chúng ta" , "Điều hoà của chúng ta" , "Ghế sofa của chúng ta" , nhưng lại : "Nhà của " . Ba chữ này, làm cho Vệ Lan vô cùng thoải mái. Của hồi môn của , đồ mang tới đều là "Của chúng ta" , nhưng ngôi nhà trong miệng Tôn Vĩ lại là "" , điều này có nghĩa, nhà của “”, đối với có quan hệ gì.

      Vệ Lan cảm thấy bản thân bi thương, biết mình có nên đồng ý gả cho người đàn ông này hay , thái độ của bây giờ, nếu thực ngày hôn nhân của họ tan vỡ, nhất định bị đá ra khỏi nhà. cũng chỉ có thể mang theo vali quần áo. Bởi vì nhà là của Tôn Vĩ, phải là của . Ngoài những thứ cá nhân, còn có thể mang cái gì theo? Ghế sofa hay TV đây?

      cảm thấy tương lai mịt mù, nếu như đúng, vậy cuộc hôn nhân này tự mình chịu thiệt rồi. Nhưng chuyện hôn nhân làm sao có thể giống như mua đồ ăn, có thể chọn lựa ràng được.
      Last edited: 4/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17: Chuyện cũ
      Editor: lily58


      Mãi cho đến lúc Tô Bách xuất viện, đến nhà tìm Từ Tịch Tịch Đường Tiểu Mạn và Vệ Lan mới biết chuyện Tô Bách bị thương phải nằm viện. Nghe Tô Bách kể lại mọi chuyện, hai người há hốc miệng. hùng cứu mỹ nhân, đúng là hùng cứu mỹ nhân, loại tình tiết nhàm chán luôn xuất trong tiểu thuyết này lại có thể đâm chồi nảy lộc ở bên cạnh các .

      Đường Tiểu Mạn thản nhiên : "Mình biết ngay mà, với khuôn mặt đẹp mê người của Từ Tịch Tịch, chắc chắn có ngày cậu ấy tự rước hoạ vào thân mà."

      Từ Tịch Tịch giơ tay muốn đánh Đường Tiểu Mạn, nhưng ràng lời kia là có ý khen xinh đẹp, thể xuống tay đánh người ta được. Nhưng nửa câu sau lại có ý giễu cợt, đánh cũng được, đánh cũng xong, khó chịu.

      Tất nhiên, Tô Bách vẫn giữ lại chút thể diện cho , hề đề cập tới việc chủ động đòi giới thiệu đối tượng xem mắt, chỉ nhận hết trách nhiệm về phía mình. tự nhận mình rảnh rỗi, có việc gì làm, lại xen vào việc của người khác, muốn làm ông tơ bà nguyệt se duyên cho người ta, kết quả, sém chút nữa cái mạng của mình cũng giữ được. lqđ

      Chờ sau khi Tô Bách , Đường Tiểu Mạn liền lao tới ôm lấy Từ Tịch Tịch từ phía sau, giả bộ thâm tình : "Tịch Tịch, chẳng lẽ em vẫn chưa nhận ra tình cảm dành cho em sao?"

      Từ Tịch Tịch chán ghét, đẩy ra, rùng mình : "Cậu lại lên cơn gì nữa?"

      "Cậu hiểu sao, ngay cả mình cũng nhìn ra, Tô Bách có ý với cậu." Vệ Lan ngại thả ra câu.

      "Đúng vậy, loại người có đầu óc như Vệ Lan còn phát ra, lý do gì mà cậu lại biết."

      Từ Tịch Tịch làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ, : "Đương nhiên là mình biết, từ đến lớn ấy đều bám theo mình như cái đuôi vậy, sao biết được chứ. Huống hồ, ấy cũng thổ lộ với mình mấy lần rồi, chỉ tiếc là. . . . . ."

      Chỉ tiếc là, hai người thực quá quen thuộc. Từ Tịch Tịch vẫn luôn cảm thấy Tô Bách là người tốt, lúc còn học, cảm thấy bằng hữu tệ, luôn nhiệt tình, lại rất thông minh, giúp giải quyết được nhiều chuyện. Sau khi tốt nghiệp đại học, vẫn cảm thấy Tô Bách là ứng cử viên sáng giá, mặc dù gia cảnh phải quá tốt, nhưng điều kiện bản thân lại tệ. lqđ là bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện thành phố, có biết bao nhiêu theo đuổi. hút thuốc lá, uống rượu, rất biết cách chăm sóc phụ nữ, nhất là đối với Từ Tịch Tịch, chưa từng ” với . Nhưng tất cả vẫn đành phải chịu thua hai chữ “quen thuộc”.

      Đối với , Tô Bách là người vô cùng quen thuộc, giống như bộ phận cơ thể của , cánh tay, con mắt. . . . Tô Bách hiểu trong lòng bàn tay, cũng hiểu rất về , quá lời, ngay cả người cái bớt Tô Bách cũng biết. Còn , người Tô Bách có bao nhiêu cái nốt ruồi, cũng biết vị trí chính xác.

      Thế nhưng hai người bọn họ lại ở bên nhau, chưa bao giờ chuyện đương, nắm tay, hôn môi, tất nhiên là cũng có những hành động tiến xa hơn. Bọn họ vẫn như vậy, bắt đầu làm bạn từ lúc còn bé, đến bây giờ vẫn chỉ là bạn bè.

      Ngược lại Tô Bách luôn muốn tiến lại gần hơn, cũng từng thử cố gắng. Lúc còn học tiểu học, lần đứng trước mặt tỏ tình. Lên trung học, học theo người khác, viết thư tình cho .

      nhớ rất , hôm đó, khi đưa thư tình cho , vẻ mặt lúc đó . . . cười, cười rất lớn, thanh kia khiến cho Tô Bách cảm thấy vô cùng khó chịu, quả muốn đánh cho trận. Nhưng vẫn đứng ở đó cười ngừng, cười tận mười phút, lá thư mới tinh của bị cầm cho nhăn hết.

      Sau khi cười chán, Từ Tịch Tịch trả lại thư cho , thậm chí còn xem qua, chỉ lau khoé mắt : "Tô Bách, cần, hai chúng ta cần cái này."

      Tô Bách tức giận, xé bức thư tại chỗ, thề rằng sau này thèm để ý tới nữa. Dĩ nhiên, lời thề của cũng giống như ăn cơm, sau khi vào bụng rất nhanh tiêu hoá hết, rồi sau đó thải ra ngoài. Ba ngày sau, bạn học lại thấy Tô Bách cùng Từ Tịch Tịch như bình thường, vừa vừa cười với nhau giống như trước đó Tô Bách chỉ giận dỗi lung tung.

      Sau đó Tô Bách hỏi Từ Tịch Tịch: "Tại sao em lại tiếp nhận tình cảm của ?"

      "Bởi vì quá béo." Đúng vậy, đây chính là đáp án, đáp án của Từ Tịch Tịch.

      Tô Bách tức giận : "Em thể nhàng chút sao?"

      Từ Tịch Tịch ngây thơ đáp lại: " nhàng chút, như thế gầy bớt sao? Vậy được, đáp án là, quá mức đầy đặn. Lớp mỡ của hơi nhiều hơn so với người bình thường, hay là độ dày của có lớn hơn người bình thường chút, hay là. . . . . ."

      "Đủ rồi!" Tô Bách hét lên.

      Từ Tịch Tịch bất đắc dĩ nhìn , buông tay : " xem, tìm nhiều lý do như vậy có ích lợi gì? Cũng thay đổi được quá béo."

      Cam chịu số phận . Tô Bách tự với mình, ngoài việc chấp nhận ra, còn có thể làm được gì?

      Học sinh trung học Tô Bách cứ như vậy chấp nhận tiếp tục làm "bạn tốt của Từ Tịch Tịch".

      Vào đại học, tách ra khỏi Từ Tịch Tịch, mặc dù vẫn sống chung thành phố, nhưng thường xuyên gặp mặt như lúc trước. Sau đó Từ Tịch Tịch trở nên nổi tiếng ở trường, mỗi lần Tô Bách đến trường tìm , đều thấy cùng cậu bạn khác, mỗi lần đều giống nhau, biết làm sao Từ Tịch Tịch có thể nhớ hết từng đó cái tên. có lần nào gọi nhầm tên sao?

      Tô Bách nghĩ vậy nhưng cũng làm gì được, lúc quay về trường, tìm bạn , đưa đến cho Từ Tịch Tịch gặp.

      "Tốt quá rồi, sau này phải cố gắng làm cho tốt nha." Từ Tịch Tịch hào khí vỗ vai Tô Bách.

      Nếu phải là ở trước mặt bạn , Tô Bách muốn đổ đĩa salat lên đầu Từ Tịch Tịch, lần gặp này, những cảm thấy thắng lợi mà chỉ toàn cảm giác thất bại, thất bại khủng khiếp.

      Hi vọng của với Từ Tịch Tịch hoàn toàn bị dập tắt, mà chuyện của với bạn kia, sau khi gặp Từ Tịch Tịch cũng hoàn toàn đổ vỡ. đá mạnh Tô Bách cái, tức giận mắng: "Lão nương muốn làm vật thay thế, tên mập đáng chết."

      Tên mập đáng chết? Tô Bách nghe những lời này, vội vàng chạy về soi gương. phải là tên mập chết, chết nhưng lại rất mập. Người như , có nào muốn là tốt lắm rồi, còn muốn lựa chọn nữa sao?

      Vì mục tiêu trở thành trai đẹp, Tô Bách bắt đầu bước vào địa ngục mang tên giảm cân. Liên tiếp trong ba tháng, tìm Từ Tịch Tịch, ngay cả điện thoại cũng gọi cho , vậy mà nhẫn tâm, gọi cho , cũng nghĩ tới chủ động gọi cho , gọi cuộc điện thoại chết à?

      Tô Bách vừa chạy bộ vừa suy nghĩ, nhìn ngó xung quanh thấy ai, liền mắng mấy câu.d.d. lq,đ

      Mọi người thường , phụ nữ đối với cơ thể mình vô cùng khắt khe, nhưng ra, khi đàn ông bắt đầu, họ cũng hề nương tay cho chính bản thân mình. Trong giai đoạn đó, Tô Bách giảm cân điên cuồng, trình độ có thể so sánh với việc cố gắng có con của chủ nhiệm khoa 40 tuổi của bọn họ. Mỗi ngày chỉ ăn bữa cơm, chạy bộ 10 km, gập bụng 100 lần, hít đất 100 cái, leo lên xuống cầu thang 50 lần, còn có nhảy dây. Bạn cùng phòng của , người có biệt danh là "Nhị ngốc", hôm nằm giường, nhìn thấy Tô Bách tập chống đẩy, cười : "Bây giờ tôi mới biết, ra cậu là vì năng khiếu thể dục nên mới được tuyển vào."

      Tô Bách liếc ta cái, tiếp tục chống – đẩy. Sau đó phát , cùng lúc tập nhiều bài vận động như vậy, chính là làm trái với cực hạn của con người, vì vậy nhảy dây cùng những hoạt động phụ khác đều bị bỏ . Sau đó nữa, lấy cớ Từ Tịch Tịch thích người quá cơ bắp, bỏ hết mấy động tác gập bụng, hít đất. . . . Sau đó nữa, lấy lý do chất lượng khí quá kém, bỏ luôn chạy bộ cự li dài. Tất cả bài tập đều bị lược bỏ dần. Chỉ còn lại chế độ ăn uống điều độ là vẫn còn duy trì.

      Từ đó về sau, khi người khác nhắc tới chuyện giảm cân, giống như Tường Lâm tẩu, chỉ với người ta câu: "Tôi nghĩ rằng, đời này chỉ có ăn uống điều độ mới là phương pháp giảm cân hữu hiệu nhất."

      chứng minh, lời của là hoàn toàn đúng, trong vòng ba tháng, giảm được 40 cân, đạt được vóc dáng tiêu chuẩn, có thể miễn cưỡng xem là đẹp trai. Vì vậy, lại tràn đầy lòng tin tìm Từ Tịch Tịch.

      Lúc Từ Tịch Tịch nhìn thấy , câu đầu tiên ra là: "Trời ạ, có phải dùng toàn bộ tiền để hẹn hò hay ? có tiền ăn cơm sao? Tại sao lại gầy như quỷ thế này?"

      Tô Bách la lên: " giảm cân, giảm cân!"

      "Vậy sao, cũng phải em làm giảm cân."

      Tô Bách muốn bàn luận vấn đề đó với , thẳng vào vấn đề chính, nhưng lần này cũng gặp khó khăn. Từ Tịch Tịch vẫn như cũ từ chối , lý do của rất đầy đủ: "Em có bạn trai rồi."

      Tô Bách nghĩ, đúng vậy, có bạn trai rồi, mình giảm cân nữa cũng chẳng ích lợi gì. Vì vậy, ảo não trở về trường, tìm bạn thực , đương mấy năm, chuyện tình cảm của vẫn duy trì cho đến khi tốt nghiệp đại học.

      Tô Bách còn nghĩ, nếu như đời này có Từ Tịch Tịch, nhất định kết hôn cùng bé kia, mua căn nhà, chiếc xe, sinh con, làm kiếm tiền, cuộc sống cứ như vậy có phải tốt hơn ?

      Chỉ tiếc là, thế giới này lại tồn tại có tên là Từ Tịch Tịch, làm cho cuộc sống của trở nên vô cùng lộn xộn.

      Vệ Lan nghe Từ Tịch Tịch kể lại chuyện năm xưa của với Tô Bách, cảm động muốn khóc, thở dài : " là có phúc mà biết hưởng."

      " mình làm gì, cậu cũng đâu cần phải ghen tị với mình. phải cậu gặp ba mẹ chồng tương lai rồi sao?" Vừa nhắc tới chuyện này, Từ Tịch Tịch chợt nhớ ra, hôm đó về nhà, Vệ Lan kể chuyện gì với các .


      và Đường Tiểu Mạn đều cảm thấy Vệ Lan bị cái tên Tôn Vĩ đó lừa, nhưng biết mọi chuyện nên cũng dám đưa ra kết luận.

      Vì vậy, Đường Tiểu Mạn bắt đầu khai thác thông tin: "Ba mẹ ta là người như thế nào?"

      "Rất tốt, là người rất thà, đồ ăn cũng rất ngon." Vệ Lan , đối với hai vị trưởng bối này, có bất kỳ ý kiến nào.

      "Điều kiện gia đình như thế nào?" Từ Tịch Tịch vẫn là đề cao bộ mặt hám giàu.

      "Nhà rất rộng, 4 phòng ngủ 2 phòng khách, mua cách đây vài năm."

      Từ Tịch Tịch gật gù : "Chả trách cậu Tôn Vĩ đề cập tới chuyện mua nhà, chắc là muốn sau khi kết hôn về ở với ba mẹ. Nếu đúng như vậy cũng được, nhà lớn như thế, lãng phí."

      Vệ Lan lắc đầu : " phải vậy, bọn họ mua nhà cho con trai kết hôn rồi, ở gần đấy, cùng chung cư, 3 phòng ngủ 2 phòng khách, phòng còn mới, rất đẹp."

      "Vậy cậu còn cái gì hài lòng?" Đường Tiểu Mạn hiểu, cảm thấy, với tính cách Vệ Lan, có thể tìm được người như vậy, cũng coi như tệ. Bản thân cũng là tiểu thư nhà giàu kết hôn cùng người nghèo, chuyện trò chơi tiền tài, mấy để ý. Ít ra, còn có Từ Tịch Tịch là vẫn phân biệt được chuyện đó.

      "Vậy sao chứ, nhà cửa là tài sản trước hôn nhân, có liên quan gì tới Vệ Lan, nhưng cậu ấy lại phải chi tiền thuê người ta lắp đặt thiết bị, mua đồ gia dụng, khó nghe chút, lúc ly hôn, cậu ấy được chia cái gì chứ?" Từ Tịch Tịch quả nhiên tinh tường.

      "Người ta còn chưa kết hôn, cậu gở rồi." Đường Tiểu Mạn đánh cái, bảo câm miệng lại.

      " phải vậy, mình phải tính đến những thứ đó. Mẹ ấy có ý để họ lắp đặt thiết bị, chắc là mình chỉ phải mua đồ gia dụng thôi. d2l,qđ Mình tiếc số tiền đó, nếu kết hôn, mình cũng tính toán phân chia với người ta. Đâu phải mình làm ăn buôn bán với ấy."

      Đường Tiểu Mạn gật đầu đồng ý: " rất đúng, trước khi kết hôn, nếu quá ràng chi li ảnh hưởng tới tình cảm đôi bên."

      "Vậy rốt cuộc cậu hài lòng cái gì?" Từ Tịch Tịch thiếu kiên nhẫn, chịu nổi hai người này nữa.

      Vệ Lan phiền não, xoắn lọn tóc trong tay, : "Mình hài lòng với thái độ của Tôn Vĩ. tới đồ cưới của mình luôn miệng ‘ giường của chúng ta ’, ‘ ghế sa lon của chúng ta ’, còn nhắc tới căn nhà kia lại mở miệng ‘ nhà của ’‘ phòng của ’, các cậu xem, ấy có ý gì? Của mình chính là của ấy, của ấy vẫn là của ấy, ý của ấy là thế sao?"

      Đường Tiểu Mạn cùng Từ Tịch Tịch nhất thời biết gì, mặc dù các tự xưng là thông minh hơn Vệ Lan, nhưng dù sao các cũng chỉ là người phụ nữ, loại cảm giác này, các đương nhiên là hiểu được, cảm giác đó làm cho người ta thấy khó xử. Tôn Vĩ kia, chỉ có thể dùng hai chữ “ ích kỷ” để hình dung. Cha mẹ ta tốt như thế, tại sao lại dạy con trai trở thành người như vậy?
      Last edited: 4/5/16
      bellchuong thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18: Tính toán chi li
      Editor: lily58


      Sau khi Vệ lan gặp qua ba mẹ của Tôn Vĩ, để đáp lễ lại, Tôn Vĩ cũng muốn gặp ba mẹ Vệ Lan.

      Vệ Lan hiểu nhân tình thế thái, tất nhiên cũng biết được đạo lý này, sau khi Tôn Vĩ đề cập vấn đề với , Vệ Lan cảm thấy rất có lý, liền đồng ý với .

      về nhà trước chuyến, báo với ba mẹ về tồn tại của Tôn Vĩ. Sau chuyện huyên náo lần trước, Vệ Lan rất ít về nhà, lúc về nhà, mẹ rất thức thời bàn tới chuyện xem mắt của nữa. Mặc dù bà rất nóng ruột, nhưng mặt lại thể gì. Bây giờ ở trong nhà, ba Vệ đứng về phía con , nếu bà còn tiếp tục khăng khăng, sợ rằng bản thân mình phải chịu thiệt.

      ngờ, Vệ Lan lại thầm tìm đối tượng mình, nghe kể điều kiện của đối phương tệ. Còn trẻ mà có nhà, có xe, ba mẹ vẫn còn khoẻ mạnh, nghề nghiệp cũng khá tốt. Tất nhiên mẹ Vệ ảo tưởng rằng Vệ Lan kiếm được chàng rể làm ông chủ lớn. Trong lòng bà hiểu , những người như vậy phù hợp với gia đình bà, Vệ Lan về nhà người ta nhất định phải chịu thiệt thòi, khúm rúm lấy lòng bọn họ, cảm giác thấp hơn bậc. Cậu Tôn Vĩ này, điều kiện tài chính rất phù hợp, so với nhà Vệ Lan cao hơn chút, nhưng lại quá cao, về sau cuộc sống của vợ chồng son cũng phải bận tâm quá nhiều, người lớn hai bên, tại vẫn chưa cần bọn chúng chăm sóc.

      Mẹ Vệ vừa nghe thấy Tôn Vĩ muốn tới thăm liền vô cùng vui mừng, đồng ý ngay, hẹn Vệ Lan tối mai dẫn Tôn Vĩ về nhà ăn cơm. Mẹ Vệ Lan hưng phấn khuơ tay múa chân, lên sẵn thực đơn tối mai, chỉ sợ đợi được mà chợ ngay trong đêm nay.

      Ba Vệ Lan cũng rất vui, mặc dù ông vẫn là muốn Vệ Lan tìm người mà thực lòng mến, nhưng trong lòng ông vẫn mong kiếm được người vừa vừa có điều kiện tốt, có ông bố nào lại mong con mình chịu khổ đây? Lần này tốt rồi, bạn trai của Vệ Lan rất được, mẹ rất vui, cuộc sống của ông rốt cuộc cũng có thể yên ổn rồi. Ở trước mặt bạn bè, họ hàng, cũng có thể hãnh diện. /d2.lqd/

      Chớp mắt cái tới ngày mai, Vệ Lan bước lên xe của Tôn Vĩ, len lén nhìn ra ghế sau, thấy bất kỳ quà tặng nào, nghĩ bụng chắc là quà để ở sau cốp, để ý thêm nữa. Chờ đến khi tới cổng khu nhà , ngang qua quầy trái cây, Tôn Vĩ chợt dừng xe lại.

      "Sao vậy? Sao lái xe vào?"

      Tôn Vĩ chỉ vào quầy trái cây, : " mua ít hoa quả."

      Vệ Lan ngẩn người, thốt lên: " chưa mua quà cho ba mẹ em sao?"

      Tôn Vĩ thản nhiên : "Chưa, vì vậy bây giờ mới mua đây."

      Vệ Lan nổi nữa, thực biết phải gì, chẳng lẽ lại đứng trước mặt mọi người hét lên, phân biệt đối xử, quà tặng ba mẹ hơn ngàn tệ, mà , chỉ mua giỏ trái cây đáng giá 100 tệ tặng ba mẹ .

      Da mặt mỏng, dám làm vậy. bội phục Tôn Vĩ, những lời đó căn bản dám ra, lại ngang nhiên mạch, làm mạch, da mặt người này, rốt cuộc làm bằng gì vậy?

      Vệ Lan mặt đỏ bừng, nhìn Tôn Vĩ tự nhiên cầm giỏ trái cây vào nhà mình. chưa qua với ba mẹ chuyện mình mang quà gì tới tặng ba mẹ Tôn Vĩ, cho nên khi ba mẹ thấy mang quà đến, cũng có vẻ gì là hài lòng, ngược lại ấn tượng đối với Tôn Vĩ tệ, cảm giác giống như đón tiếp “con rể” vậy.

      Tôn Vĩ là người rất tự nhiên, da mặt lại hề mỏng, vừa bước vào cửa luôn miệng gọi “ba”, “mẹ”, hai vị phụ huynh nghe thấy cười khép miệng lại được. Vệ Lan nhìn bộ dạng kia của , đột nhiên cảm thấy rất dối trá, vô cùng hoảng hốt, tại sao lại chuyện đương với người như thế này chứ?

      thể dùng câu “Đàn ông chú trọng tiểu tiết” để an ủi bản thân nữa. Tôn Vĩ phải là hiểu chuyện, hiểu lễ nghi mà làm như vậy, là cố tình. thực tế, người tinh ranh hơn nhiều, thể so sánh với loại phụ nữ chả suy nghĩ gì như .

      vĩnh viễn chỉ mời đến quán cơm , bữa ăn cùng lắm chỉ mười mấy tệ. vừa mở lời muốn mời khách, lập tức quay đầu xe, lái tới nhà hàng cao cấp. Của hồi môn của , đến cả cái đèn ngủ cũng tính toán kỹ lưỡng. dẫn xem đồ nội thất, với là mình lựa chọn những thứ đó, ngụ ý, chính là muốn mua làm của hồi môn, đưa về nhà . d2~ lq,d Nhưng lại hoàn toàn đề cập tới việc đưa nhà bao nhiêu tiền sính lễ, căn nhà của liệu sau này có ghi tên của Vệ Lan vào . cảm thấy cần phải nghĩ nữa, chắc chắn giống như Từ Tịch Tịch và Đường Tiểu Mạn , ta bao giờ chia nửa căn nhà cho . Còn về phần sính lễ, với tính cách của Tôn Vĩ, chừng đem qua mấy ngàn tệ, coi như có chút tấm lòng. Mấy thứ ta chọn trúng, tính sơ sơ cũng tới năm, sáu vạn rồi. ta tính toán khôn khéo như vậy, chỉ sợ tiền lắp đặt Vệ Lan cũng phải chi ra.

      Cũng như hôm nay, mua quà hết ngàn tệ, thu về cũng chỉ được trăm tệ, mặc dù biết mình hơi thế tục, mọi chuyện đều nên đem tiền ra so đo, nhưng Tôn Vĩ làm như vậy, thể thế tục, thể so đo. đột nhiên cảm thấy, bản thân còn chút hứng thú lấy người đàn ông này, bây giờ còn chưa kết hôn như vậy, đợi sau này về nhà ta, sợ rằng cho dù hai người ngồi ăn cùng bàn, ta ăn cơm uống nước, ta ăn thịt nhai rau. Trong lòng người đàn ông này, vĩnh viễn chỉ có mình ta.

      Trong bữa cơm, bốn người ba người kia trò chuyện vui vẻ, chỉ có mình Vệ Lan là bụng tâm , ăn ngon miệng, trong lòng dần nổi lên quyết định.

      Ăn xong cơm tối, ba mẹ Vệ Lan liền bảo hai người bọn họ ra ngoài dạo, tăng thêm tình cảm. Vệ Lan cùng Tôn Vĩ dạo ở công viên trước nhà, ở đây cây cối mọc rất nhiều, rất tốt cho người già tập thể dục buổi sáng, trẻ em cũng rất thích nơi này, vì bên trong có ít đồ chơi trẻ em.

      Tôn Vĩ nhìn thấy xích đu, liền kéo Vệ Lan đến đó, đứng ở phía sau đẩy xích đu.

      "Honey, hôm nay em làm sao vậy, hình như được vui lắm?" Tôn Vĩ vừa đẩy xích đu, vừa .

      Vệ Lan suy nghĩ trong bụng, tôi mất hứng như vậy phải là do sao. Nhưng ngoài miệng chỉ lạnh nhạt : " có gì."

      " có gì?" Tôn Vĩ kéo xích đu lại, bước ra trước mặt Vệ Lan, hỏi.

      "Đúng vậy, em có chuyện muốn ." Vệ Lan thấy gặng hỏi, định thẳng ra, "Em có chút thất vọng về ."

      "Hửm, nghe."

      "Có phải cảm thấy ba mẹ em với ba mẹ giống nhau nên đối xử cũng giống nhau ? Em tới nhà mua quà gì, còn mua cái gì tới vậy? Nếu phải là trước cửa nhà em có quầy trái cây, lẽ định đến tay sao? Bộ dạng lúc dẫn em mua quà cho ba mẹ đâu rồi, sao mua đống quà tới ra mắt ba mẹ em?" Vệ Lan cảm thấy những lời mình vừa rất thô tục, nhưng sợ nếu mình ra, sợ tức chết mất.

      Tôn Vĩ đối mặt với lời chất vấn của Vệ Lan, có chút bối rối, suy nghĩ lúc mới ra: " nghe em ba mẹ em là người rất hoà nhã, cho nên mới nghĩ cần phải chú ý tới mấy thứ quà cáp kia. Em cảm thấy những thứ quà em mua quá đắt, đem tiền trả lại cho em."

      Vệ Lan đặt chân xuống đất, đứng bật lên, hét lớn: "Vấn đề bây giờ phải là tiền, là do thái độ. Chẳng lẽ ba mẹ hoà nhã sao? Vì vậy em mới phải mua đống đồ như thế để tới lấy lòng ba mẹ à? Chưa chắc, ba mẹ em cũng giống ba mẹ , đều là người đàng hoàng, thích những lễ nghi khách sáo. Vậy tại sao lại đối đãi khác nhau như thế hả? Hay trong lòng nghĩ rằng, ba mẹ em chỉ xứng đáng nhận những thứ rẻ tiền, còn ba mẹ mới là cao quý?" dd,l.q.d

      Vệ Lan thẳng mạch, cho đến khi mặt Tôn Vĩ đỏ bừng, tức giận thốt nên lời. ngờ được, Vệ Lan bình thường cái gì cũng tốt, ai ngờ được cũng giống những người phụ nữ ngoài kia, đem mọi thứ tính toán chi li đến thế.

      Vệ Lan thấy gì, biết là chột dạ, dù sao lời khó nghe cũng ra khỏi miệng, cho ràng mọi chuyện : "Còn nữa, cả ngày tính toán của hồi môn của em, mua cái gì, kiểu dáng ra sao, cũng là tính toán hết, đây là của hồi môn của em, tính làm gì? tính toán của hồi môn như vậy em cũng tính tiền sính lễ với , theo quy tắc, ba mươi tám ngàn, năm vạn tám, tám vạn tám, cao hơn nữa em , chúng ta cần thiết chạy theo phong trào. Ba mức cơ bản đó, cho chọn."

      Tôn Vĩ vừa nghe số tiền sính lễ, giọng : "Tiền sính lễ cũng chỉ là tập tục thôi, có cần thiết phải nhiều như vậy ?"

      Vệ Lan tức giận, cắn răng : "Đúng vậy, tiền sính lễ là tập tục, vậy của hồi môn cũng là tập tục mà, mua nệm cao cấp như thế để làm gì, điều hoà, TV LCD cũng cần thiết. Những thứ chọn, tính ra cũng phải năm đến sáu vạn, cùng là tập tục tại sao chỉ đem mấy ngàn đến còn em lại phải mua những mấy vạn? cho biết, đưa bao nhiêu tiền sinh lễ, em mua của hồi môn từng đó, đưa mấy ngàn tệ cũng được, em mua chút bát đũa, chăn ga gì đấy, cùng lắm đêm tân hôn ngủ sàn nhà."

      Tôn Vĩ thấy Vệ Lan càng càng hăng, rống lên: "Nhà là do bỏ tiền ra mua, cái đó em tính sao?"

      "Nhà kia em có phần sao?" Vệ Lan nhịn câu, nhanh miệng lại, "Được, đến văn phòng nhà đất ghi tên em vào giấy chứng nhận , em liền chi 20 vạn mua đồ cưới."

      "Em càng càng kỳ cục." Tôn Vĩ tức giận đá vào xích đu cái, " ngờ, em cũng giống những người phụ nữ khác, trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền, em kết hôn với hay là mua bán trao đổi vậy?"

      " nên như vậy, đều như nhau cả thôi, nếu phải quá phận, tính toán cặn kẽ như vậy, tôi cũng tính toán với . cho biết, bây giờ phụ nữ ai cũng như thế cả thôi, muốn tìm người khác sao, còn chưa có phúc đó."

      Vệ Lan gào xong, bỏ lại Tôn Vĩ ngồi ở đó, cũng thèm quay đầu lại, mạch về nhà. bao lâu rồi cãi nhau với người khác nhỉ? Lần trước, mẹ ép lấy Thẩm Lai Phong, cũng nặng lời như vậy.

      Từ Tịch Tịch luôn gọi con thỏ, luôn để mặc cho người khác xoa tròn bóp méo, nhưng cần phải nhớ điều, nếu làm con thỏ nổi giận lên, nó cũng có thể cắn người, hôm nay hung hăng cắn cho Tôn Vĩ cái.

      *Truyện.được.đăng.tải..diễn.đàn.lê.quý.đôn*

      Bên này, Vệ Lan cắn Tôn Vĩ cái, còn bên kia, Từ Tịch Tịch lại cảm thấy mình bị Tô Bách cắn cho cái. Bởi vì, Tô Bách xem mắt.

      Mặc dù lúc học đại học, Tô Bách có hai người bạn , nhưng luôn nghĩ rằng Tô Bách với bọn họ tới đâu. Hơn nữa, lúc đó còn chưa bị vấn đề hôn nhân làm cho đau đầu, bên cạnh luôn có ong bướm vây quanh, Tô Bách nho kia, căn bản để tâm tới.

      Tình hình bây giờ lại giống lúc đó nữa, bỗng nhiên cảm thấy, lần này Tô Bách làm . Tuổi của bây giờ cũng nên đến chuyện hôn nhân rồi. người đàn ông tốt, tuyệt đối trêu hoa ghẹo nguyệt, xem mắt người ta chính là muốn tìm đối tượng kết hôn, cho nên Tô Bách – tài sản riêng của , rất nhanh nằm trong túi của người phụ nữ khác. Điều này làm cho Từ Tịch Tịch rất căng thẳng, những năm qua, Tô Bách luôn đóng vai trò là cái lốp dự phòng của , lại còn hoàn thành rất tốt nhiệm vụ. Bây giờ, chiếc lốp dự phòng đó lại có ý định bỏ chạy, đến cạnh người phụ nữ khác làm cái lốp chính thức, muốn treo lơ lửng cành cây của Từ Tịch Tịch nữa.

      Từ Tịch Tịch ngoài miệng gì, nhưng trong lòng lại kêu to: Tô Bách ơi Tô Bách, chạy mất rồi, em biết đâu tìm cái lốp dự phòng tốt như vậy nữa đây?

      Tô Bách cùng đối phương ăn cơm, chợt hắt xì cái, lúng túng nghĩ thầm, chẳng lẽ là Từ Tịch Tịch nhắc ?

      cùng kia qua lại rồi, cũng mặn nhạt chuyện đương với nhau. Từ Tịch Tịch nhiều lần đề nghị muốn gặp qua đó, nhưng Tô Bách cự tuyệt.

      Hỏi tại sao, : " sợ ấy gặp em cảm thấy tự ti, thôi vậy, ấy là , có trái tim cứng rắn như em."

      Từ Tịch Tịch tức đến muốn hất cốc nước tay vào mặt , nhưng lại nghĩ, bây giờ người ta còn là người theo đuổi mình, làm việc lỗ mãn như vậy, chừng, làm bạn cũng được nữa. d2_lq+d Nghĩ tới đây, Từ Tịch Tịch đành nhịn xuống, sống mũi có chút cay. Tiểu tử này, mới gặp người ta có vài lần, bắt đầu bảo vệ đối phương, xem ra nếu còn tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu nữa, còn để mắt tới .

      Từ Tịch Tịch bỗng nhiên cảm thấy, mình cũng nên lời tạm biệt với Tô Bách, trở thành Chu Mịch thứ hai, nhất thiết phải lưu luyến.

      ra bốn chữ “ gặp lại nữa”, cũng “tạm biệt”, nhưng từ hôm đó trở , xoá hết tất cả những thứ liên quan tới Tô Bách. để số điện thoại cùng QQ của Tô Bách vào danh sách đen, những nơi Tô Bách thường xuyên qua lại, Từ Tịch Tịch bao giờ tới nữa. Ngay cả nhà hàng và Tô Bách hay ăn, cũng đến nữa. muốn bắt đầu tìm kiếm cái lốp dự phòng mới, hoặc là tìm kiếm cái lốp chính thức, nhanh chóng gả ra ngoài.
      Last edited: 4/5/16
      bellchuong thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19: thể cách rời
      Editor: lily58


      Từ sau khi cãi nhau với Tôn Vĩ, Vệ Lan liền tự động hạ chức bạn trai của ta xuống làm bằng hữu, mặc dù chính thức chia tay, nhưng Vệ Lan quyết định, tuyệt đối lấy ta. Còn về khoản đầu tư tốn kém kia, cứ coi như đường gặp phải cướp .

      "Gần đây cậu làm sao vậy, ngày nào cũng về nhà sớm." Đường Tiểu Mạn nhìn ra điểm đúng.

      "Cậu ấy a, nhất định là bị cái tên Tôn Vĩ kia bỏ rơi rồi, nếu sớm hẹn hò rồi." Từ Tịch Tịch coi như là đúng nửa.

      Vệ Lan quan tâm đến mấy lời bóng gió của Từ Tịch Tịch, ngoại trừ lúc bị ép đến bước đường cùng, mới năng lỗ mãng với người, còn lại lúc bình thường, đều nhịn: "Đúng vậy, bọn mình chia tay rồi." Thậm chí là ai bỏ rơi ai, cũng lười phải giải thích.

      "Tại sao?"

      "Bởi vì tính cách hợp nhau."

      "Mình thấy là do quan điểm giống nhau. , rốt cuộc hôm đó ta tới nhà cậu xảy ra chuyện gì?" Từ Tịch Tịch lập tức có thể đoán ra điểm mấu chốt.

      Vệ Lan liếc mắt, ném ra câu kinh điển: "Tay bắt sói."

      Đường Tiểu Mạn hiểu, nhìn chằm chằm : "Có ý gì? ta tay tới nhà cậu hả?"

      " phải, có mua lẵng trái cây, nực cười ở chỗ là mua ở ngay cổng khu nhà mình."

      Từ Tịch Tịch vỗ tay cái, cười : "Người đàn ông này, mình bái phục ta, thời buổi bây giờ đàn ông dám coi phụ nữ là đồ ngốc để đùa bỡn còn nhiều."

      Vệ Lan tự giễu, chính là kẻ ngốc đó, hơn nữa, còn bị Tôn Vĩ đùa bỡn vui vẻ. Nghĩ lại lúc mình hào hứng vào trung tâm thương mại mua quà cho ba mẹ ta, là nực cười, chuyện như vậy mà rơi vào tay Đường Tiểu Mạn hoặc Từ Tịch Tịch, Tôn Vĩ bị chửi trận cho mà xem, nếu ta còn dám trả treo lại, chừng còn bị Từ Tịch Tịch đánh cho trận. d2lq,d ta nhất định là cười thầm trong bụng, sao lại ngốc đến như vậy, bị người ta bán còn vui vẻ giúp người ta kiếm tiền.

      vẫn luôn tin rằng “ điều nhịn chín điều lành”, nhưng mà Tôn Vĩ giúp hiểu ra, nếu còn tiếp tục giữ vững đạo lý này, nhất định phải chịu thua thiệt cả đời, còn bị người ta ở sau lưng xem thường.

      " ngờ, đoạn tình này của cậu lại ngắn ngủi đến như vậy, đáng lẽ nên đợi đến sau sinh nhật của cậu, nhận xong quà của , đến lúc đó đá ta còn chưa muộn." Từ Tịch Tịch tiếc nuối .

      Quà? Vệ Lan thầm cười mỉa trong bụng, dám đánh cược, cho dù lúc sinh nhật của , hai người vẫn chưa chia tay, chắc chắn Tôn Vĩ cũng tặng quà cho . Cùng lắm cũng chỉ mời đến quán ăn cơm, nhiều lắm là hai món, coi như tiệc chúc mừng sinh nhật . hiểu , trong bụng ta nghĩ là với cao, chịu thiệt là đáng đời.

      ngờ, lần này Vệ Lan đoán sai rồi, chuyện xảy ra khác hoàn toàn so với dự liệu của . Hôm sinh nhật , Tôn Vĩ sớm gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật, còn đặt bó hoa hồng đến công ty, tặng hoa cho Vệ Lan ngay trước mặt toàn bộ nhân viên trong phòng, khiến vô cùng ngạc nhiên.

      Vệ Lan cảm thấy đúng là chuyện là, người keo kiệt như Tôn Vĩ tặng quà cho , đây có phải là mơ ?

      Chuyện làm cho Vệ Lan bất ngờ còn ở phía sau. Sau khi tan làm, Tôn Vĩ mạnh mẽ kéo Vệ Lan lên xe, lái đến nhà hàng tây sang trọng, là mình đặt chỗ ở đó, muốn cùng Vệ Lan chúc mừng sinh nhật. Vệ Lan nhìn phòng ăn sang trọng, xem ra còn cao cấp hơn so với nhà hàng lần trước, nhìn giá ở thực đơn, bữa ăn có thể thu lại toàn bộ những thứ bỏ ra trước đó, đúng là mơ mà.

      rất muốn hỏi xem TônVĩ làm cái gì, nhưng lại nên lời. Nhìn bộ dạng tự nhiên của Tôn Vĩ, rất giống bạn trai . Đúng vậy, bọn họ còn chưa chia tay, danh nghĩa, hai người quả vẫn hẹn hò. Vậy hôm đó cãi vã có ý nghĩa gì đây? Tôn Vĩ giống như hoàn toàn nhớ chuyện gì, đối với vẫn hỏi han, săn sóc tận tình.

      Vệ Lan ngửi thấy mùi " mưu" ở đây, trực giác cho biết, bữa cơm này của Tôn Vĩ nhất định là có mục đích khác. định im lặng theo dõi diễn biến, để xem rốt cục muốn làm trò gì.

      Ai ngờ mãi cho đến lúc ăn cơm xong, đồ tráng miệng cũng ăn xong, Tôn Vĩ vẫn chỉ mấy lời ngọt ngào, cầu gì quá đáng. Vệ Lan bị ta làm cho hồ đồ, xem ra lát nữa trở về phải hỏi ý kiến hai vị tham mưu mới được.

      Lúc này, Tôn Vĩ đột nhiên lấy vật từ trong túi ra, đẩy tới trước mặt Vệ Lan. Vệ lan nhìn vật kia, là hộp trang sức. d2.l-q=d Tim đập mạnh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, quả nhiên, Tôn Vĩ có mục đích khác. đoán đúng, nhưng ngờ được rằng, Tôn Vĩ cầu hôn .

      Vệ Lan ngay cả mở hộp cũng làm, trực tiếp đẩy trả về phía Tôn Vĩ. Đùa sao, quyết định chia tay với ta, sao có thể tiếp nhận chiếc nhẫn cầu hôn đó chứ? Mặc dù có hơi ngốc, nhưng cũng ngốc đến nỗi vì viên đá kia mà chịu khổ cả cuộc đời. Có quỷ cũng nhìn ra được, đồng ý gả cho Tôn Vĩ, đây phải là quyết định sáng suốt gì. d.d.lq~d

      Tôn Vĩ cười : "Tại sao lại nhận? Đây là quà sinh nhật tặng em."

      Vệ Lan vội vàng xua tay: " cần, ăn cơm là đủ rồi, món quà đó quá đắt tiền."

      Tôn Vĩ mở hộp ra, bên trong là sợi dây chuyền, phải là nhẫn kim cương. Vệ Lan lúc này mới nhìn kỹ, cái hộp này lớn hơn so với hộp đựng nhẫn, là hồ đồ, ràng như vậy mà cũng nhìn ra. May chưa ra cái gì, nếu xấu hổ chết mất.

      Tôn Vĩ học theo điệu bộ của nam chính trong phim, cầm sợi dây chuyền lên, vòng ra sau lưng Vệ Lan, đeo lên cổ cho , vừa đeo vừa : "Đây là món quà cùng ba mẹ lựa chọn, bọn họ , đây là quà tặng cho con dâu tương lai , em thể từ chối nha."

      Vệ Lan ngẩn người, bị hành động của Tôn Vĩ làm cho bối rối, nhất thời ứng phó kịp, ý định chia tay cứ như vậy bị sợi dây chuyền kim cương kia bóp chết từ trong trứng nước. cảm thấy, sau này mình có chết, cũng là chết vì tham.

      Đường Tiểu Mạn cùng Từ Tịch Tịch thấy Vệ Lan tới khuya mới về nhà, cổ lại có thêm sợi dây chuyền, lập tức hiểu mọi chuyện.

      "Thấy chưa, mình mà, phụ nữ chia tay là chuyện như cơm bữa, ngàn vạn lần đừng tin là ." Từ Tịch Tịch cố ý lớn với Đường Tiểu Mạn trước mặt Vệ Lan.

      "Đương nhiên, chỉ cần đàn ông chịu chi, chắc chắn gây ấn tượng với phụ nữ." Đường Tiểu Mạn cũng cười .

      Vệ Lan bị hai người bọn họ làm cho lúng túng, cầm túi xách lên, chạy như bay về phòng, đóng cửa lại vẫn còn nghe tiếng cười lớn của hai người phụ nữ kia.

      *Truyện.được.đăng.tải..diễn.đàn.lê.quý.đôn*

      Từ Tịch Tịch luôn cười nhạo Vệ Lan quá mềm lòng, ra, so với Vệ Lan, cũng chẳng hơn là bao. Lần trước nổi nóng cãi nhau với quản lý, kết quả đổi việc, đổi sang làm trợ lý giám đốc. Được mấy ngày, tin đồn lan khắp công ty. mỹ nữ làm trợ lý giám đốc, tám chín phần là làm vợ bé người ta, thể nào thoát khỏi cửa ải đó được . . . .

      Những lời này Từ Tịch Tịch nghe rất nhiều rồi, nghe đến phát chán luôn. Dù sao, tới đâu cũng trở thành kẻ thù của phái nữ, nếu thực để ý lời của bọn họ, chắc mệt chết từ lâu rồi.

      Mặc dù trời sinh là kẻ thù của phụ nữ, nhưng cùng lắm cũng chỉ là trong phòng làm việc thầm to chút, có việc gì lớn, chỉ là người phụ nữ trước mặt này, làm nhức đầu.

      này là Chung Nghị Phương, đối tượng hẹn hò, bạn đương nhiệm của Tô Bách. Giờ phút này, ấy ngồi đối diện với Từ Tịch Tịch trong quán cà phê. Lúc mới gặp , Từ Tịch Tịch sợ hết hồn, phải ấy vì Tô Bách mà đến đây hỏi tội chứ. Nhưng nghĩ lại, với Tô Bách chưa từng hẹn hò, cũng nhắn tin qua lại, người phụ nữ này ăn giấm chua có phải là quá mức lợi hại .

      Chờ sau khi Chung Nghị Phương mục đích của mình, Từ Tịch Tịch quả chuyển từ hơi e dè sang thành bái phục rồi. Người phụ nữ này, có lẽ là coi Từ Tịch Tịch thành đối thủ cạnh tranh, nhưng này lại hoàn toàn trái ngược với những người phụ nữ khác, tìm đến đối thủ cạnh tranh, tuyệt đối phải là muốn so sánh, mà ngược lại, ấy vô cùng thành kính muốn —— bái sư.

      Đúng, sai, Từ Tịch Tịch nghe nhầm, Chung Nghị Phương ràng, muốn bái Từ Tịch Tịch làm thầy. trắng ra là, muốn biết, làm sao để Tô Bách thích , ấy thích những chỗ nào, muốn thay đổi bản thân để hoàn hảo với , khiến cho Tô Bách đối với nhất kiến chung tình.

      Ma lực của tình vĩ đại. Từ Tịch Tịch thầm cảm thán trong lòng, cũng ngạc nhiên với sức quyến rũ của Tô Bách, mùa xuân của tên mập kia tới rồi sao? chỉ Từ Tịch Tịch động lòng với , còn có khác vĩ đại hơn, sẵn sàng thay đổi theo hình mẫu của . Dạo này, làm bác sĩ được ưa chuộng !

      Đứng trước cầu của Chung Nghị Phương, Từ Tịch Tịch biết phải trả lời như thế nào. chưa từng gặp qua chuyện này, hoàn toàn có kinh nghiệm để ứng phó. thậm chí còn hi vọng là Chung Nghị Phương đến tìm để gây , đối phó với loại phụ nữ như vậy, kinh nghiệm đầy mình, đến giết , đến hai giết cả hai.

      Bây giờ nên gì đây? "Chung tiểu thư, tôi thấy cần phải làm như vậy đâu, Tô Bách đồng ý chuyện đương với , chứng tỏ ấy thích con người của , cần gì phải biến mình thành con người khác?"

      Chung Nghị Phương trời sinh thục nữ, nếu như Vệ Lan là kiểu người dịu dàng, ngây ngô, Chung Nghị Phương lại là người thành , nếu kể hết chuyện của và Tô Bách cho Từ Tịch Tịch nghe, kể tường tận đến nỗi Từ Tịch Tịch thấy rằng nếu mình còn nghe nữa, cảm giác tội lỗi càng lúc càng tăng cao.

      "Tôi với Tô Bách, ra là do tôi chủ động theo đuổi ấy. ấy với tôi, sở dĩ ấy xem mắt là vì muốn quên , nhưng ấy muốn tổn thương tôi, cho nên sau khi chúng tôi chia tay ở buổi xem mắt, cũng phát triển gì thêm." Chung Nghị Phương bình thản kể lại, giống như kể chuyện của người khác. d,d.l-q.d

      Từ Tịch Tịch mắng thầm Tô Bách trong bụng, đúng là chỉ biết hại con nhà người ta, mở miệng được cái gì, bây giờ muốn với này như thế nào đây? cách nào cũng thích hợp.

      "Sau khi về nhà, tôi mới suy nghĩ kỹ lại những lời , tôi cảm thấy người chân thành, biết chịu trách nhiệm. Hơn nữa, là tôi rất thích ấy, vừa gặp . Cho nên, ngày hôm sau tôi hẹn gặp ấy, với ấy là tôi đồng ý làm bạn ấy, giúp ấy từ từ quên ."

      " như vậy, còn muốn biến thành người giống như tôi làm gì, chẳng lẽ hi vọng mỗi lần nhìn thấy , ấy đều nhớ đến hình bóng tôi sao?"

      Chung Nghị Phương cúi đầu, nhắm mắt lại. Có thể nhìn thấy được muốn, nhưng vì theo đuổi tình , phải dũng cảm làm mọi việc. nhắm mắt suy nghĩ lát, rồi ngẩng đầu lên, cười khổ nhìn Từ Tịch Tịch: "Tôi cũng biết tại sao mình lại muốn làm như vậy nữa. Nhưng tôi cảm thấy, nếu mình biến thành người giống , ngay cả cơ hội làm bạn ấy, tôi cũng có được. Tôi tình nguyện làm vật thế thân, cần ấy phải nhớ đến con người của tôi. Tôi muốn đánh cuộc lần, Từ tiểu thư, có thể giúp tôi được ? Coi như giúp Tô Bách, dù sao ấy cũng là bằng hữu nhiều năm của ."

      Chung Nghị Phương giọng khẩn cầu, mặc dù Từ Tịch Tịch hề cảm động trước hành động “vĩ đại” này chút nào, nhưng nhìn vẻ mặt lương thiện của này, nỡ mở miệng mắng người. đành lòng, nhưng cũng muốn đồng ý, làm như vậy phải là hại cả hai người sao? Nếu Tô Bách con người ấy, vậy sau này bọn họ hạnh phúc. Ngay bản thân cũng mang gánh nặng này suốt đời.

      Tô Bách tại sao lại trở nên có đầu óc như vậy, làm ra loại chuyện này. Lúc học đại học, từng dùng chiêu này, đương với người ta mấy năm trời rồi mà vẫn chưa chết tâm với , bây giờ còn muốn sử dụng lại chiêu đó sao? Trò này dùng lần là được rồi, còn muốn làm nhiều lần nữa? d`L)Q.Đ

      Từ Tịch Tịch tức tối, vừa lấy điện thoại ra vừa : "Để tôi gọi điện thoại cho Tô Bách, chuyện này phải ràng mới được. thể chịu uất ức mình như vậy."

      Chung Nghị Phương vừa nghe Từ Tịch Tịch muốn gọi cho Tô Bách, thèm để ý đến hình tượng, vội vàng đứng lên, giật lấy điện thoại của Từ Tịch Tịch, khẩn trương : "Đừng, đừng gọi cho ấy, nếu ấy biết tôi làm như vậy nhất định chia tay với tôi. Coi như cho tôi cơ hội, được ? Để tôi thử lần, nếu như thất bại tôi cũng hối hận."

      Từ Tịch Tịch nhìn dáng vẻ yếu đuối của Chung Nghị Phương, trong lòng thở dài, bây giờ là thời đại nào vậy, tại sao nữ chính phim Quỳnh Dao lại chạy ra đời thực vậy? phải làm sao đây, chuyện tình cẩu huyết cứ vây quanh , lần trước kẻ điên Trương Định Trữ làm đủ thảm rồi, lần này lại là người phụ nữ có đầu óc, Tô Bách, rốt cuộc còn muốn gây bao nhiêu phiền toái cho em đây?
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20: thua cả ván bài
      Editor: lily58


      Từ sau khi Tôn Vĩ tặng Vệ Lan sợi dây chuyền kia, chỉ mình Vệ Lan mà ngay cả Từ Tịch Tịch cũng thay đổi cách nhìn về Tôn Vĩ, còn thỉnh thoảng tốt đôi lời về .

      Ngược lại, Đường Tiểu Mạn lại thờ ơ lạnh nhạt, câu của đánh trúng vấn đề: "Đầu tư khoản , mục đích là vì khoản hồi đáp lớn."

      "Mặc kệ mục đích của ta là gì, ít nhất người ta cũng đầu tư, còn hồi đáp hay là do Vệ Lan quyết định, nếu ngày nào đó, Vệ Lan còn hứng thú nữa chia tay với ta, coi như khoản đầu tư đó vô ích rồi."

      "Cậu yên tâm, nếu có ngày đó, ta nhất định lấy lại sợi dây chuyền, sau đó đem đầu tư cho người khác." Đường Tiểu Mạn nằm ở sô pha, chỉ chỉ, "Cậu nhìn , nhìn bộ dạng dạ cả tin của Vệ Lan, đủ thấy khoản đầu tư này thành công như thế nào."

      Từ Tịch Tịch nhìn theo hướng tay của Đường Tiểu Mạn, nhìn thấy Vệ Lan hí hửng mang nước trái cây từ phòng bếp ra, khỏi thở dài cái, Đường Tiểu Mạn xuất thần.

      Trong lòng Vệ Lan loại cảm giác lên được. ra Tôn Vĩ ngoại trừ việc thích tính toán ra, những thứ còn lại đều ổn. Nhậu nhẹt, cờ bạc, gú, những thứ này đều dính phải, cũng có hứng thú. Bạn bè xấu cũng nhiều, tan sở, nếu phải có hẹn với về thẳng nhà, rất ít khi cùng đám huynh đệ nhật nhẹt tới sáng, điện thoại cũng bao giờ liên lạc được.

      Vệ Lan chắc chắn sau khi kết hôn, Tôn Vĩ người chồng tốt trong mắt người ngoài. Nhưng phải đứng ở vị trí của mới có thể cảm nhận được, tính toán chi li mọi thứ dù là nhặt nhất như Tôn Vĩ, làm sao người ta có thể chịu nổi. Vệ Lan buồn phiền với tuổi của mình, qua năm nay, bước sang tuổi 29, đến lúc đó, con mắt mọi người nhìn chỉ có thể là dạng. d2lqd Phụ nữ đến tuổi đó, thêm tuổi hay chỉ là vài tháng, tâm lý cũng thay đổi rất nhiều. Nhưng ngoài tính xấu đó ra, những thứ khác của Tôn Vĩ, Vệ Lan đều rất hài lòng.

      Đôi lúc Vệ Lan phân vân, nên hi sinh tình vì bánh mì, hay là bỏ qua bánh mì, dành cho mình chút tình ?

      Tôn Vĩ nghĩ giống , nghĩ rằng sợi dây chuyền kia giúp nắm chặt Vệ Lan trong lòng bàn tay, muốn chờ đợi nữa, bởi vì thời gian càng dài, kinh phí đầu tư càng lớn. muốn sinh nhiều con, càng nhanh càng tốt, càng nhiều càng tốt. Cho nên ngày hôm đó, nhanh chóng hành động.

      hẹn Vệ Lan ăn cơm, mặc dù bằng nhà hàng hôm trước, nhưng so với quán cơm thường tới là cao cấp hơn ít. Nhưng hề sốt ruột, nghĩ đây chỉ là khoản đầu tư trước hôn nhân, sau này hồi đáp tới, để ý chút tiền này làm gì chứ.

      Vệ Lan thấy tính tình thay đổi, làm ra bộ dạng nghèo kiết xác kia nữa, trong lòng rất vui mừng. Chỉ là, việc làm vui còn ở phía sau.

      Ăn cơm xong, hai người uống trà, chuyện. Vệ Lan xoa bụng, vừa định giỡn là mình ăn no thế này, chắc đứng dậy nổi. Tôn Vĩ giống như lần trước, lấy cái hộp trong túi áo ra.

      Lần này Vệ Lan cẩn thận hơn, nhìn cái hộp kỹ, xác định phải là hộp nhẫn, lúc này mới thở phào. Nhưng lại lập tức nghi ngờ, Tôn Vĩ ba lần bảy lượt lấy lòng , tuyệt đối đơn giản chỉ là muốn vui. Có câu, gian sơn dễ đổi, bản tính khó dời, chi hào phóng như vậy, có mục đích gì, người đơn thuần như Vệ Lan cũng tin nổi.

      Tôn Vĩ đưa cái hộp cho Vệ Lan, bảo mở ra. Vệ Lan mở ra xem, bên trong là cái lắc tay, rất tinh xảo. Nhưng lại dám nhận, chỉ sợ nhận cái này xong, tương lai mình phải trả lại nhiều hơn.

      Tôn Vĩ thấy Vệ Lan do dự, trực tiếp đưa tay lấy chiếc lắc trong hộp ra, đeo vào tay cho Vệ Lan, miệng cười tươi.

      Vệ Lan mất tự nhiên, hỏi: "Tại sao lại tặng em lắc tay?"

      "Em là bạn của , tặng đồ cho em được sao?" Tôn Vĩ làm vẻ đương nhiên. Nếu như lúc bắt đầu biểu như thế này, Vệ Lan cùng so đo như vậy.

      "Đây là lắc bạc à?"

      "Bạch kim, Bạc sao có thể xứng với em." Tôn Vĩ bất ngờ khen Vệ Lan.

      Vệ Lan hiểu nổi, hết kim cương lại sang bạch kim, rốt cuộc bị ma nhập hay là bị mắng cho tỉnh rồi?

      Vệ Lan quyết định im lặng, muốn nghe thử xem, Tôn Vĩ những gì.

      Tôn Vĩ thấy Vệ Lan nhận lắc tay, vui mừng ôm lấy , cười : "Kể từ khi em, cảm thấy mỗi ngày đều hạnh phúc hơn so với trước kia."

      Vệ Lan nghe những lời , nổi hết cả da gà, bất chợt rùng mình cái.

      Tôn Vĩ thấy Vệ Lan có phản ứng gì với điều , nghi ngờ nhìn : "Em có cảm giác đó sao?"

      Vệ Lan nghĩ thầm: tất nhiên là có. Nhưng lời đó sao có thể ra trước mặt , chỉ miễn cưỡng cười tiếng rồi gật đầu cái, lại cảm thấy hình như gật đầu chính là đồng ý với câu hỏi của , lại vội vàng lắc đầu.

      Tôn Vĩ mừng rỡ cười lớn: "Được rồi, cần giải thích, hiểu ý em mà. Em nhất định là cũng giống , cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Vệ Lan, chúng ta cùng nhau lưu giữ hạnh phúc như thế này nha? Có được ?”

      “Lưu giữ như thế nào?” Vệ Lan suy nghĩ gì, trực tiếp hỏi.

      đến nhà em thưa chuyện nha?” Ý tứ của Tôn Vĩ chính là muốn đến nhà Vệ Lan xin cưới. Theo phong tục, nhà trai phải đến nhà chuyện, tốt nhất là cùng trưởng bối trong nhà, mang theo ít lễ vật, như vậy nhà mới đồng ý gả con . Về phần sính lễ, đồ cưới các loại, đợi hai nhà gặp nhau cùng bàn bạc rồi mới đưa ra quyết định.

      Vệ Lan nghĩ thầm, quả nhiên ta ra rồi, cũng biết là ta vô duyên vô cớ bỏ ra khoản tiền kia, lấy tiền từ trong túi của Tôn Vĩ còn khó hơn móc tiền của ông chủ. ta như vậy, ý là muốn cầu hôn . Dù sao Vệ Lan cũng mong ta cầu hôn giống như trong phim truyền hình, móc nhẫn từ trong túi ra, quỳ xuống cầu hôn trong khung cảnh lãng mạn như vậy thực tế chút nào, nếu như nhẫn vừa biết làm sao?

      Nhưng trong khung cảnh tại, Tôn Vĩ đột nhiên tập kích , ngờ tới chuyện này, đành phải cho đáp án mơ hồ, hi vọng Tôn Vĩ có thể nghe ra ý tứ trong đó.

      “Chuyện này gấp được. Hơn nữa, phải là câu đó nên để nhà sao?”

      “Ai mà chẳng giống nhau, bên ra, bên đồng ý, như vậy là được rồi, lo gì là nhà trai hay nhà ?” Tôn Vĩ vậy làm Vệ Lan cảm thấy hơi lo lắng, cả buổi tối, ngoại trừ cười ra, được gì.

      Đêm hôm đó về đền nhà, Đường Tiểu Mạn ngồi xem TV ở phòng khách với Từ Tịch Tịch. Vệ Lan cảm thấy buồn bực trong người, liền đem những điều Tôn Vĩ vừa mới kể lại cho hai người.

      như vậy là ta muốn dùng cái lắc tay để giải quyết chuyện hôn nhân của hai người?” Đường Tiểu Mạn dùng giọng điệu chanh chua hỏi lại.

      “Cũng thể coi là giải quyết, chỉ là muốn đến nhà mình thưa chuyện.” Vệ Lan vừa vừa đem lắc tay tháo ra, vật này giống như gông xiềng trói buộc lại.

      Từ Tịch Tịch gì, nhưng vừa nhìn thấy chiếc lắc tay liền nắm lấy cổ tay Vệ Lan, : “Cái hộp đựng vẫn còn chứ?”

      Vệ Lan gật đầu, lấy hộp từ trong túi xách ra.

      Từ Tịch Tịch chỉ nhìn thoáng qua ném trả lại cho Vệ Lan, kéo từ ghế sofa về phòng của mình. Đường Tiểu Mạn cảm giác có chuyện vui liền theo hai người.

      Từ Tịch Tịch kéo ngăn kéo ra, lấy ra hộp trang sức mở ra xem, bên trong có sợi day chuyền kim cương. Tuy kiểu dáng giống của Vệ Lan, nhưng vỏ hộp giống nhau như đúc.

      “Nhãn hiệu này giống với sợi dây chuyền của cậu, mình nghĩ chắc là mua ở cùng .” Từ Tịch Tịch lúc nhìn thấy hộp dây chuyền của Vệ Lan cảm thấy quen mắt, hôm nay nhìn thấy cái lắc tay, liền nhớ ra.

      Vệ Lan nhìn kĩ, đúng là cùng nhãn hiệu. Nhưng như vậy lên điều gì?

      Từ Tịch Tịch thấy Vệ Lan đến đây vẫn chưa hiểu ra, lại lấy ra chiếc hộp khác, lần này là chiếc lắc tay cùng hiệu. Vệ Lan càng xem càng thấy hồ đồ, trực tiếp hỏi: “Như vậy là sao, ý cậu là lắc tay cùng dây chuyền cùng nhãn hiệu, vậy là sao?”

      “Vấn đề phải ở chỗ cùng nhãn hiệu, mà là, cái vòng tay này căn bản phải bỏ tiền ra mua. Dây chuyền này là chàng tặng cho mình, lúc ta tặng mình dây chuyền cũng đưa luôn lắc tay.”

      Vệ Lan càng nghe càng hiểu, như vậy, Từ Tịch Tịch cũng có bộ dây chuyền và lắc tay cũng nhãn hiệu với , điều đó lên cái gì? Chẳng lẽ ấy biết giá tiền, biết rằng nó phải đồ tốt hoặc nó là đồ giả? phải vậy chứ, Từ Tịch Tịch trước nay nhận được rất nhiều quà, cho tới bây giờ vẫn có cái gì là đồ rẻ tiền.

      “Cậu vẫn chưa hiểu sao?” Từ Tịch Tịch vô lực hỏi.

      Vệ Lan bĩu môi, lắc đầu cái, như thế làm sao hiểu được.

      Đường Tiểu Mạn bước lên vỗ vào đầu Vệ Lan cái, mắng: “Ngu ngốc, ý của hồ ly tinh là Tôn Vĩ bỏ ra khoản đầu tư, nhưng lại thực hai vụ làm ăn.”

      được gọi mình là hồ ly tinh.” Từ Tịch Tịch chỉ chỉ Đường Tiểu Mạn, : “Để mình tiếp.”

      “Dây chuyền này đúng là Tôn Vĩ bỏ tiền ra mua, nhưng cái lắc tay này là quà mà cửa hàng tặng khi mua sợi dây chuyền, trắng ra, nó chính là tặng phẩm. Lần trước gây gổ với cậu, ta dùng sợi dây chuyền để xin lỗi. Nhưng lại đưa lắc tay cho cậu. Bây giờ ta muốn đến nhà cậu thưa chuyện, lúc này cái lắc tay tặng phẩm mới có đất dụng võ. ràng là khoản tiền bỏ ra, lại đưa cho cậu hai lần, để cậu tưởng là ta bỏ tiền ra mua hai lần. như vậy cậu hiều chưa?”

      “A, hiểu!” Vệ Lan nghe xong ngẩn người ra, “Nhưng cũng có thể ấy mua hai lần mà. Có lẽ cửa hàng ấy đến có hoạt động đó.”

      Từ Tịch Tịch thấy Vệ Lan vẫn cứng đầu, tức giận đến mức muốn đánh , lớn tiếng mắng: “Ngu ngốc, thể như vậy, nhãn hiệu đó chỉ mở cửa tiệm ở chỗ chúng ta. Chắc chắn ta tới đó mua.”

      “Vậy cũng có thể là hoạt động đó kết thúc.” Vệ Lan vẫn muốn tin.

      “Đây là truyền thống của bọn họ, phải thỉnh thoảng mới có, bây giờ vẫn thực . Nếu cậu tin, sáng mai có thể tới đó hỏi thử, hỏi xem có phải ta mua sợi dây chuyền được tặng lắc tay

      “Vòng tay này rẻ, là bạch kim.”



      “Nhưng chỉ là 750( ~ly:vanfg18K, 75% Au), cậu đúng là dễ bị lừa, người ta đây là bạch kim, tiểu thư, hai thứ này khác nhau.” Từ Tịch Tịch cất hộp trang sức vào ngăn kéo, liếc mắt nhìn Vệ Lan.

      Vệ Lan quay đầu, thấy Đường Tiểu Mạn cũng dùng ánh mắt đó nhìn , cảm thấy nhức đầu. Tôn Vĩ này, thỉnh thoảng muốn nhìn ta giống người chút cũng được.

      “Cậu còn để ta tới nhà thưa chuyện ?” Đường Tiểu Mạn hỏi.

      biết, mình chưa đồng ý với ta.”

      “Vậy cậu muốn chia tay với ta sao?” Từ Tịch Tịch lại hỏi.

      Vệ Lan nghẹn lời, vấn đề này, chưa nghĩ tới, vì cái lắc tay mà chia tay, hình như ổn lắm, thể như vậy được. mới đưa về ra mắt ba mẹ, trong nháy mắt gây náo loạn đòi chia tay, đừng là Tôn Vỹ chịu, ba mẹ nhất định cũng đồng ý.

      có thể tưởng tượng ra, sau khi ba mẹ nghe xong những lời này phản ứng như thế nào, nhất định là cố gắng khuyên nhủ: “Con đừng soi mói như vậy, tuổi cũng còn , đừng so đo từng chút , phải nhìn về hướng lâu dài. Nếu con chia tay với Tôn Vĩ, con có thể bảo đảm tìm được người tốt hơn Tôn Vĩ sao?”

      Vệ Lan cũng tự hỏi, người tiếp theo có thể tốt hơn Tôn Vĩ ? Cuộc sống thể lưu lại kết quả rồi làm lại giống như chơi game, lần đưa ra quyết định sai, có thể hủy diệt cả cuộc đời của mình. còn là thiếu nữ mới ra trường, còn nhiều thời gian để thử nữa. còn nhiều thời gian, cũng có nhiều người để từ từ chọn. cảm thấy mình chơi ván cờ, chỉ lần đặt cược này quyết định nửa đời sau của .

      lần sơ sảy, thua cả ván cờ.
      Last edited by a moderator: 6/4/16
      bellchuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :