1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thời đại gái ế hưng thịnh - Tô Lưu (Hoàn + 2 NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6: Xa cách gặp lại
      Editor: lily58


      Từ Tịch Tịch gặp lại Chu Mịch ở quán trà sữa ở quảng trường, bên cạnh còn có quả bóng cá , con Chu Mịch, Chu Tịch Tịch. Đây là vở hài kịch sao, lúc Từ Tịch Tịch uống rượu say thường mắng: "Bà đây sống hai mươi mấy năm, diễn tuồng cũng hai mấy năm, mẹ nó, quá mệt mỏi rồi."

      Nhưng hôm nay mới phát , ông trời là đạo diễn cố chấp, luôn tạo ra những tình huống cẩu huyết buộc phải tiếp tục diễn.

      "Chào ." Từ Tịch Tịch suy nghĩ hồi, chỉ ra được câu như vậy. còn biết cái gì đây, chẳng lẽ bảo đứng trước mặt bạn này, hỏi Chu Mịch tại sao lại thất hứa, tại sao lại đợi ?

      "Ừ, chào em." Chu Mịch giống cái Repeater, chỉ biết lặp lại lời của Từ Tịch Tịch.

      "Tịch Tịch, trà sữa xong rồi này." Chủ quán kêu lên, cắt đứt tình trạng lúng túng. Cả hai "Tịch Tịch" cùng quay đầu lại, lấy trà sữa của mình, chỉ khác là, người tự , người còn lại được bế .

      Từ Tịch Tịch giành trả tiền, coi như là mời người bạn , nhân tiện cũng mời Chu Mịch. Lúc còn học, Chu Mịch mời ăn cơm ít lần, hôm nay, coi như đền đáp được chút, tiêu tiền cho con của .

      Ba người ngồi ghế ở quảng trường, mỗi người cầm cốc trà sữa tay, người biết nhất định nghĩ bọn họ là gia đình. gia đình, có ba, có mẹ, có con , là tuyệt vời. Nhưng thực làm sao có thể có điều hoàn mỹ như vậy được.

      "Con đáng ." Từ Tịch Tịch vuốt ve bàn tay bé, cười .

      Chu Mịch xoa đầu con : "Tịch Tịch, gọi dì ."

      Chu Tịch Tịch ngẩng đầu kêu tiếng, sau đó lại tiếp tục uống trà sữa, cố gắng hút hết trân châu ở trong cốc.

      " bé cũng tên là Tịch Tịch?"

      "Đúng vậy." Chu Mịch nhìn , thở dài tiếng, : " nghĩ em hiểu được, lấy cái tên đó là có ý gì."

      Từ Tịch Tịch dĩ nhiên là hiểu , nhưng Từ Tịch Tịch lại thể hiểu được, nếu ta luôn nhớ , tại sao lại kết hôn nhanh như vậy, lớn thế này, có nghĩa sau khi tốt nghiệp lâu, ta kết hôn.

      tại ta điều này còn có tác dụng sao? Cũng thể đem Chu Tịch Tịch nhét lại vào bụng của mẹ bé, rồi bắt Chu Mịch ly hôn với vợ ta, sau đó quay trở về theo đuổi Từ Tịch Tịch được. Huống hồ, Từ Tịch Tịch cũng phải là quá thích ta, chẳng qua chỉ là cảm thấy ta tệ.

      Chu Mịch cũng cảm thấy giật mình với lời vừa ra, có chút xấu hổ, đành lảng sang chuyện khác: "Còn em, sao lại tới đây? Em dạo cùng với chồng sao?"

      " nhìn thấy em có điểm nào giống với người kết hôn?" Từ Tịch Tịch giơ tay trái của mình lên, quơ quơ ở trước mặt ta, đó có chiếc nhẫn nào.

      Chu Mịch giật mình, vò đầu: "Lúc gần tốt nghiệp đại học, nghe ông chủ lớn theo đuổi em, mỗi ngày đều tới cổng trường đón em, cho rằng em sớm kết hôn rồi."

      "Ha ha ha." Từ Tịch Tịch nghe những lời này, chỉ cảm thấy rất buồn cười, " nghe ai , đó chỉ là tin đồn." Từ Tịch Tịch mặc dù thiếu người theo đuổi, nhưng đều là người trẻ tuổi, hoặc thành phần trí thức. Ông chủ lớn, chưa từng gặp qua, ông chủ lớn tìm đến , có vợ có con, bọn họ chính là muốn ghép vào chức nhân tình.

      Từ Tịch Tịch tự nhận mình là người tiền, nhưng phải cần mạng. Tiền tài của những ông chủ kia có thể làm động lòng nhưng nghĩ tới móng vuốt đằng sau ông ta, liền mất hết hứng thú. phải loại người có thể bị nhốt giống chim Yến.

      Chu Mịch vẫn chưa tin lời , nghiêm túc : " phải chỉ là nghe người khác đâu, tận mắt nhìn thấy, chiếc BMW 7 Series đậu ở trước cổng trường, lúc sau em tới ngồi vào xe đó."

      Từ Tịch Tịch nghe ta như vậy cũng có chút mơ hồ. Mặc dù có rất nhiều bạn khác phái, nhưng người có tiền như Chu Mịch , thể có ấn tượng nào được.

      "Em thực nhớ ra, người đó trông như thế nào?"

      " chưa nhìn thấy người đó, lúc đó, tầm 5 giờ, em tan học, chiếc xe kia đậu ở cổng trường chờ em."

      Từ Tịch Tịch uống hơi hết cốc trà sữa, suy nghĩ những lời Chu Mịch , cuối cùng cũng nghĩ ra: "A, người đó, trời ạ, đó là chú của em, chú ruột."

      "Chú của em có việc gì làm hay sao mà mỗi ngày đều tới đón em?"

      "Khi đó, con trai của chú em, em họ của em học cấp ba, chuẩn bị tới kỳ thi đại học. Vì vậy chú ấy nhờ em kèm cho nó, nhân tiện cũng trông nom nó chút, chú thím em có thời gian chăm sóc nó."

      Cuối cùng mọi chuyện cũng sáng tỏ, nhiều năm qua chuyện đó vẫn là vết sẹo trong lòng , luôn nghĩ rằng thua người kia, mà thua tiền tài của người đó, nhưng bây giờ hiểu rằng, thua chính bản thân mình. Từ Tịch Tịch chưa kết hôn, nhưng có Tiểu Tịch Tịch, cuộc đời từ nay còn liên quan tới Từ Tịch Tịch nữa.


      Hai , vì lời cá cược mà chủ động xuất quân, xem mắt lần, chỉ tiếc là kết quả đều bằng , trò chơi bắt đầu lại. Hai người lại cùng đứng ở vạch xuất phát.

      Vệ Lan thất bại tương đối sớm, lại có mẹ Vệ hỗ trợ vững chãi ở phía sau nên rất nhanh liền có đối tượng hẹn hò mới. Lần này mẹ Vệ rất cẩn thận, sợ lại gặp phải kẻ lừa đảo, bà điều tra rất kỹ lưỡng tài sản của đối phương. Ngay cả trước nhà ta có bao nhiêu con chó gác cửa cũng nắm trong lòng bàn tay.

      Sau khi mẹ Vệ cảm thấy chắc chắn 100%, mới giới thiệu ta cho Vệ Lan.

      Có câu , "Nhất hồi sinh, nhị hồi thục" ( lần lạ, hai lần quen). Vệ Lan xem mắt lần, nghĩ lần này chỉ cần tuỳ tiện ăn diện chút, sau đó tới chỗ hẹn.

      Địa điểm hẹn lần này giống lần trước. Ba Vệ được tặng hai tấm vé ca nhạc, nghệ sĩ biểu diễn cũng khá nổi tiếng, Vệ Lan cùng chàng kia cùng nhau xem. Người trẻ tuổi, ra ngoài tham gia hoạt động coi như bồi dưỡng tình cảm. Mẹ Vệ cũng nghĩ như vậy.

      Đến ngày hẹn, đối phương lái xe tới đón Vệ Lan. Hai bạn kia vẫn như cũ, chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, núp sau rèm cửa nhìn lén. Điều họ quan tâm nhất chính là diện mạo của chàng kia, chỉ tiếc là ta ngẩng đầu lên, vì vậy bọn họ thể nhìn , chỉ thấy thân hình ta rất gầy, từ cao nhìn xuống giống như cây sào phơi quần áo. Từ Tịch Tịch cá bốn phần là thất bại. cho rằng đàn ông nên quá béo nhưng cũng nên quá gầy, như thế so với phụ nữ phải quá mong manh sao, còn gì là chí khí đàn ông.

      Nhìn người xong chuyển qua nhìn xe, Đường Tiểu Mạn nhìn dáng xe nhưng nhìn thấy logo NISSAN, mỉm cười : "Cùng công ty sản xuất, đáng tiếc thấp hơn bậc. Mẹ Vệ chọn con rể chắc theo tiêu chí lái xe Nissan nha."

      Hai nhìn nhau cười, chàng kia qua miệng các liền đổi tên thành Nissan.

      "Cậu xem mấy giờ cậu ấy về nhà?" Từ Tịch Tịch cười gian xảo.

      "Mặc kệ cậu ấy mấy giờ về, về càng tốt, như vậy chẳng phải trực tiếp thắng cậu luôn sao." Đường Tiểu Mạn reo lên tiếng chiến thắng, lắc hông vào bếp tìm đồ ăn.

      Để lại Từ Tịch Tịch đứng mình hờn dỗi, làm mặt quỷ sau lưng , cũng còn cách nào khác, bất thình lình như thế bảo kiếm đâu ra đàn ông.

      Đợi cả buổi tối, mãi cho đến hơn mười giờ, Vệ Lan mới về nhà. Lần này Đường Tiểu Mạn và Từ Tịch Tịch đối xử với còn cao cấp hơn. Chính là vừa bước vào cửa lập tức bị bọn họ lôi vào ghế sofa, thời gian bát quái bắt đầu.

      "Như thế nào?" Họ đồng thành , sau đó lại lườm nhau cái, "Hừ" quay đầu chỗ khác.

      Vệ Lan nhìn điệu bộ của hai , chỉ cảm thấy buồn cười, đột nhiên thở dài tiếng, tiện tay ném cái gối ôm bên. Làm đổ kệ trang trí của Từ Tịch Tịch, nhưng cũng chỉ liếc mắt cái, thèm để ý tới, tâm trạng lúc này của Vệ Lan mới là quan trọng nhất.

      Đường Tiểu Mạn nhanh chóng vào bếp mang ra cốc sữa tươi, Vệ Lan cầm lấy, uống hơi hết nửa cốc, “Cạch”, đặt cốc xuống bàn, tay phải run rẩy ngừng, đây chính là dấu hiệu bắt đầu lên tiếng. Từ Tịch Tịch cùng Đường Tiểu Mạn sớm biết thói quen này của , lúc kích động cản cũng ngăn được.

      "Mình sắp phát điên rồi."

      Vừa nghe thấy như vậy, hai nhìn nhau cùng cất tiếng hỏi: " ta làm cậu kiệt sức sao?"

      "Phi." Vệ Lan phun hết sữa ra, kêu lên, "Các cậu có thể nghiêm túc chút được , nghe mình đây."

      Đường Tiểu Mạn làm bộ an ủi , xoa đầu , : "Được được, nghe cậu , ngoan, ."

      Vệ Lan bất đắc dĩ cúi đầu xuống, lại ngẩng lên : "Người đàn ông kia, cả buổi tối quá mười câu. Mình tự hỏi ta có phải là bị câm . ta tốt nhất chữ cũng đừng , như vậy ít ra mình còn xem ta là người khuyết tật mà đồng cảm."

      Từ Tịch Tịch chưa từng thấy qua bộ dạng này của Vệ Lan, vỗ tay : " ngờ cậu cũng có lúc nhiều như vậy, chỉ người đàn ông mà có thể bức cậu thành ra thế này, mình rất tò mò."

      "Mình cũng vậy." Đường Tiểu Mạn gật đầu phụ họa.

      "Tốt nhất các cậu nên biết, hiểu sao lúc chuẩn bị mình lại hưng phấn như vậy, ngồi nghe ta hát cả buổi, người sân khấu hát cái gì mình cũng nghe ." Vệ Lan đứng dậy vuốt tóc mình, muốn nổ tung phòng khách, "Trời ạ, làm sao mình lại gặp phải cực phẩm như vậy."

      " phải ta hát theo ca sĩ sân khấu đấy chứ?"

      " sai."

      "Cái gì." Đường Tiểu Mạn xem thường, " ta có thể hát cho cậu nghe cả buổi tối, sắp tổ chức được buổi biểu diễn rồi."

      "Vâng, nếu ta thực tổ chức hoà nhạc mình đúng là còn gì để , hát cả buổi tối có câu nào đúng giai điệu. Cậu có thể ngồi nghe được ba tiếng sao?"

      Từ Tịch Tịch chán ghét : "Hát như vậy còn dám hát trước mặt đối tượng xem mắt, đúng là biết xấu hổ, mình phục người đàn ông này."

      Vệ Lan giận dữ rót cốc nước, uống hết nửa cốc, trở lại ngồi lên sofa, thở dài : "Mình cảm giác mình giống như cái máy ghi , ngồi ghi cả buổi tối, chỗ chết người nhất chính là cái máy ghi này chỉ ghi được mà pause được."

      Đường Tiểu Mạn ăn dâu tây, nghe những lời này cười đến phun hết dâu tây trong miệng ra ngoài, Từ Tịch Tịch cùng Vệ Lan tránh khỏi, hai nhảy dựng lên, vừa hét vừa mắng Đường Tiểu Mạn.

      Đường Tiểu Mạn vừa cười vừa xin lỗi, Vệ Lan nhớ tới tình cảnh vừa rồi, cơn tức giận lại bắt đầu, làm điệu bộ của chàng "Nissan" kia, hét lớn: "A, Đao Lang, Đao Lang ra kìa, tôi thích nhất Đao Lang."

      Đường Tiểu Mạn còn chưa kịp phản ứng, Từ Tịch Tịch cười lăn bò ra dưới bàn trà.

      Vệ Lan nghiến răng : "Bộ dáng đúng là như vậy, so với gặp được người tình trong mộng còn kích động hơn, sau đó, còn hát bài ‘ trừng phạt hấp tấp’, là ghê tởm,quá ghê tởm." (~ly: trừng phạt hấp tấp – thể : Đao Lang)

      "Được rồi, được rồi, đừng nữa... Nếu xảy ra án mạng đấy." Từ Tịch Tịch cười đến thở nổi, cầm cốc nước Vệ Lan uống dở lên uống hơi hết sạch, sau đó mới cảm thấy hít thở được.

      " ta làm nghề gì?"

      "Bác sĩ, ở bệnh viện thành phố."

      " tệ, bác sĩ phẫu thuật sao?"

      " phải, bác sĩ phụ sản." Vừa nhắc tới cái này, Vệ Lan lại cảm thấy tức giận, biết mẹ nổi điên cái gì, chọn ai chọn lại giới thiệu cho bác sĩ phụ sản.

      "Khoa phụ sản? người đàn ông lại làm công việc đó, quả nhiên có tố chất." Đường Tiểu Mạn vỗ vỗ bụng của Vệ Lan, cười , "Gả cho ta, về sau cậu cần lo lắng chuyện sanh con."

      Vệ Lan đẩy tay ra, thét lên: "Có quỷ mới gả cho ta."

      Từ Tịch Tịch nín cười, cùi chỏ chọc chọc Vệ Lan: "Đưa ta tới đây diện kiến bọn mình , nếu quả được, lúc đó hẵng ."

      "Ai muốn gặp ta lần thứ hai chứ, nằm mơ."

      "Gặp lần liền từ chối, mẹ cậu để yên sao?"

      "Cậu cho rằng gặp trăm lần rồi mới đoạn tuyệt mẹ mình bỏ qua sao. Dừ sao mình cũng gặp lại ta. Nếu bắt buộc phải gả cho ta, mình tình nguyện sống đơn cả đời." Vệ Lan hét lớn. Đường Tiểu Mạn bị doạ chạy tới che miệng lại: " chút, cậu muốn hàng xóm kiến nghị à. Hay muốn tất cả mọi người đều biết cậu quyết ế đến già?"

      "Đừng như vậy, để bọn mình gặp ta chút, nếu như ta kỳ cục, bọn mình có thể giúp cậu chuyện với mẹ Vệ, để bà ấy làm khó cậu nữa, đúng Tiểu Mạn?" Từ Tịch Tịch ném quả bóng cho Đường Tiểu Mạn.

      "Đúng vậy, hẹn gặp ở KTV , mình rất tò mò với giọng hát ‘thiên phú’ của ta."

      "Cậu bị điên à, hôm nay mình bị hành hạ buổi tối rồi, còn muốn mình rủ ta KTV để nghe ta hát." Vệ Lan muốn chui xuống sàn nhà.

      "Cậu yên tâm, bây giờ thanh của KTV rất tốt, ai cũng có thể hát được. Đến lúc đó, Tiểu Mạn, cậu mang theo chồng sắp cưới cùng , mình cũng mang theo người bạn, người trẻ tuổi cùng nhau hát, chừng, cậu còn có thể phát ra ưu điểm khác của ta, đừng vội vàng phán quyết án tử hình như vậy."

      Vệ Lan bình tĩnh lại, mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sofa, khoát tay cái, : "Tùy các cậu, đến lúc đó đừng hối hận."

      "Tất nhiên như thế, đúng rồi, tên của ta là gì?"

      "Thẩm Lai Phong, mình nghĩ là người điên đúng hơn." Cơn giận của Vệ Lan còn chưa tan, nắm lấy cơ hội mắng thêm vài mấy câu. (~ly: Thẩm Lai Phong – người điên, mặt chữ khác nhau, nghĩa khác nhau nhưng đều phiên ra là lai phong :3 theo QT)
      Last edited by a moderator: 19/2/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7: thanh ma quỷ
      Editor: lily58


      Ba ngày sau, rốt cuộc bọn họ cũng được gặp mặt đồng chí "Người điên". Phòng KTV này là do Đường Tiểu Mạn đặt, bình thường lúc ba ra ngoài đều là do chi tiền, ban đầu cũng thèm để ý tới những thứ đó, dần dà, nó trở thành nhiệm vụ của , giống như việc Đường Tiểu Mạn mời khách chính là việc hiển nhiên, cũng cho là vậy, thực rất tốt.

      Đường Tiểu Mạn cùng bạn trai Trình Quân đến KTV trước, vài phút sau, Từ Tịch Tịch cũng mang theo bạn tới. Đường Tiểu Mạn vừa nhìn thấy người bạn đó liền giật mình, bởi vì người đó là đàn ông.

      "Này, hồ ly tinh, cậu thực mang theo đàn ông tới."

      Từ Tịch Tịch cầm túi xách lên đánh Đường Tiểu Mạn, vừa đánh vừa chửi: "Cậu gọi mình là cái gì? Thử gọi lần nữa xem, cẩn thận hồ ly tinh ăn thịt cậu."

      Đường Tiểu Mạn núp vào ngực Trình Quân, cười rung người: "Cậu có bản lĩnh tới đây ăn . Chỉ sợ chàng kia đơn giản chỉ là bạn của cậu."

      "Ngại quá, ngại quá, tôi đúng là bạn của ấy." Người đàn ông kia rất thẳng thắn, chủ động giải vây cho Từ Tịch Tịch.

      Từ Tịch Tịch nhìn ta cái, hài lòng kéo ta ngồi xuống, : "Ai quy định bạn thân chỉ có thể là nữ hả? Mình với ấy ngay từ lần đầu gặp mặt xem nhau như người nhà rồi. Hơn nữa các cậu đều mang đàn ông tới, mình mang bạn nữ đến đây còn mặt mũi nào."

      "Thôi đừng chém gió nữa, giới thiệu chút , tiên sinh đây là." Đường Tiểu Mạn cố tình nhấn mạnh hai chữ "Tiên sinh".

      " ấy là Tô Bách, cũng làm việc ở bệnh viện thành phố, ấy có biết chàng ‘ Nissan ’ kia, vì vậy mình đưa ấy tới, có người quen chàng ‘ Nissan ’ đỡ ngại hơn."

      Trình Quân ngồi bên, nghe thấy hồ đồ hỏi: "Nissan? Tên của bạn trai Vệ Lan sao lại kỳ quái như thế?"

      Từ Tịch Tịch cùng Đường Tiểu Mạn nhìn nhau cười, ai trả lời . Trùng hợp, cửa đúng lúc mở ra, Vệ Lan dẫn Thẩm Lai Phong vào, mặt mũi mây đen giăng kín, vừa nhìn biết là bụng hậm hực.

      Từ Tịch Tịch coi như nhìn thấy, tiến lên chào hỏi: "Hai người tới rồi, à đúng rồi, người này biết chứ?" Dứt lời, chỉ vào Tô Bách.

      Thẩm Lai Phong vừa thấy Tô Bách, mặt mừng rỡ, chào hỏi nhau. Từ Tịch Tịch kéo Vệ Lan: "Nhìn cũng tạm được, chuyện với người quen cũng rất sôi nổi."

      Vệ Lan liếc cái: " lát nữa cậu biết, nếu , lập tức cho ta hát cũng được."

      "Đừng đừng, chúng ta hát trước mấy bài , nếu như giọng ta đúng như cậu , chỉ sợ tối nay mất tiền oan, chúng ta tự mình vui vẻ trước ."

      Bên kia, Trình Quân cũng gia nhập hội đàn ông, chuyện phiếm: "Nghe tên là Nissan, cái tên này nghe rất thú vị."

      "Hả?" Thẩm Lai Phong có chút sửng sốt.

      Đường Tiểu Mạn thấy ổn, hung hăng đạp Trình Quân cái, kéo ta qua vào tai: "Ngu ngốc, ta là Thẩm Lai Phong, phải là Nissan, đó chỉ là đùa, có não à?" Trình Quân tự biết mình sai, đành ngồi im lặng bên, nửa câu cũng dám nhiều. Đường Tiểu Mạn sợ Thẩm Lai Phong lúng túng, liền kéo Trình Quân lên chọn bài, để lại Tô Bách ngồi cùng với ta.

      Ở những chỗ như thế này, ca hát về căn bản cần quá lợi hại, có thể tuỳ ý hát đôi câu, đến nỗi làm trò cười. Đường Tiểu Mạn chọn cho Từ Tịch Tịch bài hát của Phạm Băng Băng, Từ Tịch Tịch muốn, nhưng cánh đàn ông ở phía dưới đều trầm trồ khen ngợi, cũng còn cách nào, đành phải nhắm mắt hát.

      Cứ như vậy, bài tôi bài, cũng được mười bài rồi, vẫn chưa thấy Thẩm Lai Phong có ý muốn hát, Tô Bách cũng nhanh chóng giựt dây : " cũng lên hát bài ."

      Thẩm Lai Phong có chút xấu hổ, ngượng ngùng : "Tôi hát hay lắm, có lẽ nên hát hơn."

      "Có vấn đề gì đâu, ở đây cũng có ai là ca sĩ, đều là đến hát cho vui thôi, sợ cái gì."

      Từ Tịch Tịch cũng ở bên vào: "Đúng vậy nha, xem Tô Bách đấy, giọng ấy nghe như tiếng kính vỡ như vậy mà vẫn dám hát 《 đến chết vẫn còn 》, sợ cái gì, có ấy bè cho , lên hát bài ."

      Thẩm Lai Phong còn cách nào khác, đành phải : "Vậy tôi chọn bài của Đao Lang, tôi rất thích nghe ta hát."

      Từ Tịch Tịch vừa nghe xong, thiếu chút nữa bật cười, quay đầu , vừa đúng lúc nhìn thấy Đường Tiểu Mạn cũng nháy mắt với , hai người cùng quay lại nhìn Vệ Lan, chỉ thấy gương mặt đau khổ của , điệu bộ chuẩn bị bịt tai.

      Hai lặng lẽ đến bên cạnh Vệ Lan, khuyên nhủ: "Đừng như vậy, nghe chút , chừng tệ như lần trước."

      Còn chưa xong câu, tiếng nhạc ma quỷ ở bên kia vang lên, Thẩm Lai Phong hát lên câu, Từ Tịch Tịch cùng Đường Tiểu Mạn cảm thấy như có vật gì đó chặn lại ở trước ngực, vô cùng ngột thở. Hai nhìn Thẩm Lai Phong cái rồi lại quay sang nhìn Vệ Lan, nên lời.

      Đường Tiểu Mạn đứng dậy : "Tôi toilet."

      Từ Tịch Tịch cũng đứng lên theo: "Mình cùng cậu." Hai người trước sau ra khỏi phòng.

      Từ lúc ra khỏi phòng, hai người câu nào, mạch tới nhà vệ sinh nữ. Đứng trước gương, nhìn vào nhau ở trong gương chợt bật cười lớn.

      "Ha ha ha, trời ạ, mình còn tưởng là tiếng quỷ gầm nửa đêm đấy." Đường Tiểu Mạn ôm bụng, cười đến rút gân ra.

      " thanh kinh khủng như vậy, Vệ Lan có thể chịu được ba tiếng, mình quả rất phục cậu ấy." Từ Tịch Tịch ở bên vừa cười vừa ấn vào khoé mắt, sợ để lại nếp nhăn.

      "Thảm hoạ, đây đúng là thảm hoạ nhạc." Hai người cuối cùng đưa ra cái kết luận này, ở trong nhà vệ sinh nửa tiếng, làm bộ như vừa ở đó trang điểm lại, cười sảng khoái ra. Để Vệ Lan cùng với hai người đàn ông kia ở lại chịu đủ đau khổ. Vệ Lan cảm thấy mình nên chạy ra khỏi cửa tìm chiếc ô tô đụng đầu vào mới được.

      Sau đó ai dám giựt dây Thẩm Lai Phong hát nữa, Thẩm Lai Phong chỉ hát đúng bài, còn lại mọi người đều tranh nhau hát, chỉ sợ trừ ra khe hở, lại tạo cơ hội cho Thẩm Lai Phong mở giọng.

      Trận hài hước này về sau trở thành vết đen thể xoá mờ trong cuộc đời Vệ Lan. Đường Tiểu Mạn cùng Từ Tịch Tịch đứng trước mặt càng trở nên cẩn thận hơn, chỉ sợ vô tình làm xúc động, lại hại họ nhớ tới chuyện này .

      Mặc dù lúc đó miệng các đều những lời dễ nghe, nhưng nếu muốn đem người đàn ông như vậy giới thiệu cho các , chỉ sợ mọi người ăn mừng vì tránh được kiếp nạn.

      Lúc ra về, Vệ Lan từ chối ý tốt muốn đưa về của Thẩm Lai Phong, rồi nhảy lên xe của Đường Tiểu Mạn, giống như gặp quỷ, thúc giục Đường Tiểu Mạn lái xe nhanh chút, đoàn người nhanh chóng rời khỏi trường. Thẩm Lai Phong hết cách rồi, đành phải thân mình lái xe về nhà.

      Sau đó, mọi người tụ tập ở căn hộ của Vệ Lan. Họ vốn là định theo để tham mưu cho Vệ Lan, xem phẩm hạnh người kia thế nào, nhưng quậy trận tưng bừng, đến cuối cùng họ cũng biết nên mở miệng thế nào.

      Phải là Thẩm Lai Phong kia cũng có khuyết điểm gì lớn, ngũ tốt cũng phải là chuyện quá mất mặt, mặc dù ngũ của ta có thể là liệt hoàn toàn, cộng them tự nhận được khuyết điểm này, nhưng tóm lại cũng phải là người xấu.

      Từ Tịch Tịch hỏi Tô Bách: “ thấy thế nào? Hai người trò chuyện cả buổi tối, thấy ta là người như thế nào?”

      Tô Bách chần chừ : “ thế nào đây, có gì tốt, cũng có gì tốt.”

      Từ Tịch Tịch vỗ tay cái, : “Vô vị, quá vô vị, Vệ Lan, trước tiên cậu cứ để vậy , rồi từ từ kiếm người phù hợp.”

      “Cậu cho rằng Vệ Lan là cậu sao, tùy tiện dự trữ vài chiếc lốp xe phòng hờ.” Đường Tiểu Mạn liếc Từ Tịch Tịch cái.

      “Vậy phải làm sao bây giờ, chàng kia đúng là làm cho người ta nên lời, Vệ Lan thể từ chối người ta. Cậu ấy trước tiên phải vượt qua cửa ải của mẹ Vệ . Người ta phải chỉ là ngũ hoàn chinh thôi sao.” Từ Tịch Tịch đứng bên, tay chống nạnh, tay chỉ vào Vệ lan , dáng người giống như cái ấm trà.

      Vệ Lan khổ sở ôm đầu, chỉ cảm thấy đầu lớn như cái xô, hận thể đập nát ra: “Đây phải là vấn đề ta hát dễ nghe hay khó nghe, mấu chốt là ta là người rất kỳ quặc?”

      “Kỳ quặc ở điểm nào?” Trình Quân ông Đường Tiếu Mạn vào lòng, hỏi.

      “Có điểm lạ, quả có chút kỳ lạ.” Tô Bách tiếp lời, “Tôi cảm thấy ta là người rất bị động, tôi chuyện cùng ta lâu như vậy, nhưng hình như tôi hỏi câu, ta đáp lại câu, chưa bao giờ cố gắng tìm đề tài trò chuyện.”

      “Đúng đúng đúng, ta chính là người như vậy, ta chuyện có thể làm người gấp muốn chết, hận thể gõ đầu ta cái, gõ ra mấy chữ cũng tốt.” Vệ Lan thấy có người ra tiếng lòng mình, vội vàng phụ họa.

      “Mấy người có cảm thấy dáng vẻ ta có chút kỳ quái hay ?” Đường Tiểu Mạn hạ thấp tốc độ thanh, ảm đạm .


      Vệ Lan cảm thấy như cơn gió lạnh thổi phía sau lưng, nhớ lại dáng vẻ của Thẩm Lai Phong, rốt cuộc cũng hiểu vì sao lại thấy vừa mắt, dáng người ta có chút vấn đề? Nhưng vấn đề đó là gì, lại ra được, mắt , mũi tẹt, miệng cũng quá rộng, khuôn mặt cũng lớn, hình như tất cả đều bình thường, thế nhưng tổng quan hợp lại, lại làm cho người ta cảm thấy có chút thoải mái.

      “Quê mùa.” Từ Tịch Tịch tiếng, liền đánh trúng vào điểm mấu chốt.

      Mọi người mới chợt hiểu ra, trong đầu ra khuôn mặt của Thẩm Lai Phong, giống như Từ Tịch Tịch , mặc dù khó nhìn nhưng lại rất quê mùa. Loại khí chất bẩm sinh này, phải là do cách ăn mặc của ta, cũng phải là ta cố gắng thay đổi, loại quê mùa này nằm trong bản chất con người, có làm thế nào cũng thể thay đổi được.

      Vệ Lan cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, người đàn ông như vậy, tìm khuyết điểm của trong mắt những người khác, lại chỉ là những khuyết điểm đáng kể, muốn dùng những cái đó để đàm phán với mẹ mình, chỉ sợ là bà ấy thèm để mắt tới vung tay quét như rác rưởi rồi. Thế nhưng chút khuyết điểm này lại làm để tâm.

      Cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở câu , Vệ Lan thích ta, đối với ta có chút tình cảm nào, cho nên thể bỏ qua những khuyết điểm đó được, hoặc chính là lấy cớ, thích người nên lấy cớ. □ box □ tieu □ thuyet □ l3 □ quy □ don □ Mà thực tế chính là thích ta, từ đầu tới cuối đều tìm ra Thẩm Lai Phong kia có điểm gì hơn Triệu Trinh Bình. Nếu bỏ qua Triệu Trinh Bình, có lý do gì lại tiếp nhận người còn được như thế.

      Từ Tịch Tịch cùng Đường Tiểu Mạn còn lời nào để , các nhất trí với ý kiến của Vệ Lan, nhưng bọn họ biết rằng trong lòng Vệ Lan còn có suy nghĩ khác. suy nghĩ, lúc trước thích người đó, mẹ lại kịch liệt phản đối, vì vậy đoạn tình đó đành phải chết yểu. Bây giờ, mẹ rất thích ta, lại thích ta, vì vậy nhất quyết thỏa hiệp, tuyệt đối tiếp nhận Thẩm Lai Phong, ít nhất mỗi người lần, như vậy mới công bằng.

      Sau khi suy nghĩ kĩ, Vệ Lan cảm thấy việc thể chậm trễ được, quyết định ngày mai sau khi tan làm về nhà chuyện với mẹ, mặc kệ như thế nào, Thẩm Lai Phong bị loại.

      Lúc Từ Tịnh Tịnh đưa Tô Bách xuống lầu, lần nữa hỏi về tình trạng của Thẩm Lai Phong: “Lúc ở bệnh viện có nghe qua chuyện gì về ta ? Danh tiếng như thế nào?”

      Tô Bách lắc đầu cái, : “ có, chỉ gặp qua ta lần ở bữa cơm tất niên của bệnh viện. ta lúc nào cũng tạo cảm giác rất mỏng manh. có quen y tá ở khoa sản, lúc chuyện về ta, ấy rằng những lúc có chuyện gì, ta ở lại văn phòng cả ngày, nhưng toàn bộ nhân viên đều biết ta có ở đó hay .”

      “Yên tĩnh như vậy sao?” Đột nhiên Từ Tịch Tịch cảm thấy người này rất khủng bố, cho rằng những người càng yên lặng lại càng có thể làm ra những chuyện kinh động, người đem mọi chuyện giấu ở trong lòng có ngày bộc phát. Còn loại người suốt ngày om sòm để người khác yên như , ngược lại rất ít khả năng xuất ngày biến thái kia.

      Xe của Tô Bách đậu dưới lầu, bảo Từ Tịch Tịch mau lên nhà , cần tiễn nữa. Từ Tịch Tịch kéo cánh tay , ánh mắt nguy hiểm nhìn : “ quen với y tá ở khoa phụ sản, phải là mục tiêu mới chứ?”

      Tô Bách đẩy tay ra: “Em cho rằng giống em sao, tháng lại đổi bạn trai, rảnh như vậy. Từ đến lớn, qua lại cùng biết bao nhiêu bạn , phải em biết rất sao?”

      “Ai với là em tháng đổi bạn trai lần, mấy năm nay em có qua lại với ai rồi.”

      “Mặc dù vậy nhưng ong bướm xung quanh em cũng thiếu.”

      Từ Tịch Tịch “Hừ” tiếng, : “Thế nào, ghen sao?”

      “Ăn giấm của em sao? nghĩ mình nên về nhà uống hết bình giấm chua trong bếp, như vậy mới là hương vị đích thực.” Tô Bách liền chạy như bay tới bên cạnh xe của mình, chui vào.

      Từ Tịch Tịch đuổi theo ở phía sau, phát ra cửa xe khóa, liền đập tay lên cửa kính. Tô Bách quay sang nhìn ra cửa sổ, cười mắng: “Được rồi, đừng đập nữa, đập bể em bồi thường nha.”

      “Đừng có mơ.” Hai người đồng thanh .

      Tô Bách cảm thấy thế gian này có ai có thể hiểu mình hơn Từ Tịch Tịch. Mà Từ Tịch Tịch cũng cho là như vậy. Tô Bách chính là con giun trong bụng . Nhưng cho dù là như vậy, hai người bọn họ cũng chưa từng nắm tay nhau, chưa bao giờ chính thức có cuộc tình cùng nhau, bọn họ giống như chữ H in hoa, mặc dù có chiếc cầu nối qua, nhưng bao giờ có thể giao nhau.
      Last edited by a moderator: 19/2/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8: Náo loạn
      Editor: lily58

      Ngày hôm sau, tan làm Vệ Lan liền trở về nhà, theo thường lệ mẹ lại chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn. Mẹ Vệ thấy con xem lần nữa hết sức vui mừng, đối tượng lần này bà cũng rất hài lòng. Liền nấu vài món ăn để thoả mãn tính tham ăn của con mình. Đáng tiếc Vệ Lan lại mang bụng tâm , cảm thấy ăn ngon miệng, gắp được mấy miếng liền đặt đũa xuống, bảo no bụng rồi.

      "Sao vậy, ngon sao?"

      Vệ Lan lắc đầu.

      "Vậy sao lại ăn ít thế?"

      "Mẹ." Vệ Lan nuốt nước miếng, cắn răng , "Con từ chối chàng kia." ra vẫn chưa với ta, cố tình với mẹ như vậy để mẹ từ bỏ ý định.

      Mẹ Vệ tựa như nghe thấy , cúi đầu dọn dẹp bát đĩa, mang vào phòng bếp, mở to vòi nước, bắt đầu rửa chén.

      Vệ Lan biết tính khí của mẹ mình, theo vào phòng bếp, vừa muốn mở miệng, liền bị mẹ chặn lời: "Nhiều lời cũng vô ích, dù sao chuyện này con thích cũng phải đồng ý, mà thích cũng phải đồng ý." D.d,L~q^d

      "Tại sao?" Hoả khí của Vệ Lan cũng bốc lên.

      "Ầm" , mẹ Vệ Lan ném cái bát cầm trong tay vào chậu rửa, quay đầu nhìn chằm chằm, : "Tại sao? Năm nay con 28 tuổi rồi đấy."

      "Vậy sao, 28 tuổi chưa lấy chồng là phạm pháp ư, bị phán quyết sao?" Vệ Lan lại. Đây là những lời Từ Tịch Tịch thường hay , tạm thời mượn chút.

      "28 tuổi lấy chồng còn muốn làm gì, muốn cho ba mẹ nuôi con cả đời à?"

      "Lúc con con thích Triệu Trinh Bình, sao mẹ những lời như vậy, cho dù muốn kết hôn, con cũng muốn lấy người thích, phải là người làm mẹ hài lòng." /L*Q_Đ/ Hôm nay, bằng bất cứ giá nào Vệ Lan cũng phải phản đối mối quan hệ này, nếu như hôm nay thoả hiệp cả đời này bị mẹ mình nắm trong tay, nghe theo mọi sắp xếp của bà.

      "Vậy con muốn gả cho tên tiểu tử kia sao?" Mẹ Vệ hét lên, rửa chén nữa, xông ra phòng khách, ngồi xuống sofa, lỗ mũi tức giận đến phập phồng.

      Vệ Lan lại đuổi theo, cãi lại câu: "Vậy ý mẹ là muốn gả con cho người có tiền, muốn con hoá phượng hoàng?"

      "Con muốn gả cho người có tiền lại muốn theo tên nghèo rớt mồng tơi, có phải đầu óc con có vấn đề rồi , nuôi con ăn học ngần ấy năm là phí công."

      "Trong sách cũng dạy người ta phải quyến rũ đàn ông có tiền, chẳng phải mẹ cũng kết hôn với người nghèo sao, sao năm đó mẹ tìm ông chủ lớn ?" *L3 ≧ quy ≦ don*

      Mẹ Vệ nghe con như vậy, nổi trận lôi đình, vung tay tát cái. Sau khi đánh xong, bà mới ngây người ra, Vệ Lan lớn bằng từng này, chưa bao giờ bà đánh vào mặt . Lúc còn bé, hay nghịch ngợm, bà cũng chỉ đánh mấy cái, từ lúc lên trung học đến nay bà chưa từng đánh . Bởi vì Vệ Lan là đứa trẻ rất nghe lời, luôn nghe theo lời bà, đây là lần đầu tiên.

      Vệ Lan cũng bị cái tát kia làm cho tỉnh táo lại, chưa bao giờ bị ai tát, nghĩ rằng bị đánh vào mặt lại đau như thế, uất ức trong lòng, nước mắt liền rơi xuống.

      Mẹ Vệ nhìn thấy con khóc, nước mắt cũng rơi theo, khóc ròng : "Đúng vậy, chính vì mẹ gả cho ba con, người nghèo rớt mồng tơi, nên chúng ta cả đời mới đủ ăn, luôn bị người khác xem thường."

      "Bịch", cái gạt tàn bị ném mạnh xuống đất, mảnh vỡ bắn tung toé khắp nơi, bắn vào người Vệ Lan và mẹ .

      biết từ lúc nào, ba Vệ Lan coi TV ở trong phòng ra, mặt mũi tái nhợt, giận dữ : "Tôi biết ngay, bà gả cho tôi cả đời này đều thoải mái. Được, ngày mai chúng ta làm thủ tục li hôn, bà muốn cưới ai cưới, càng nhiều tiền càng tốt."

      Ba Vệ gầm lên làm cho hai người giật mình. Vệ Lan ngờ, chuyện của lại ảnh hưởng đến ba mẹ, làm cho hai người muốn ly hôn. Lập tức nghĩ tới mặt đau rát, chạy lại ôm lấy tay ba , : "Ba. . . . . ."

      Ba Vệ vỗ vỗ tay Vệ Lan, : "Lan Lan, là ba bất tài, kiếm được nhiều tiền, mẹ con chán ghét ba cũng phải ngày ngày hai, cả ngày đều như vậy ba cũng chịu nổi nữa. Tốt nhất là đường ai nấy . Dù sao, loại phụ nữ chỉ biết đến tiền như mẹ con, ba chịu đựng bà ấy đủ rồi. Còn con, nếu con thích Triệu Trinh Bình kia, cố gắng giành lấy , ba ủng hộ con, tìm bạn trai, nhân phẩm mới là quan trọng nhất, còn tiền chỉ là thứ rác rưởi. Tìm được người mình thích, cả đời mới cảm thấy hạnh phúc." L^q_d

      Vệ Lan nghe ba mình , nước mắt lại càng rơi nhiều hơn, nghẹn ngào nên lời. Ba Vệ xoay người trở về phòng, đóng cửa lại. Vệ Lan quay đầu lại nhìn, thấy mẹ ngồi ghế, khuôn mặt đẫm lệ, cảm nhận sâu sắc, đời này, tiền phải là quan trọng nhất.

      Tất nhiên là đến cuối cùng, ba mẹ Vệ Lan có ly hôn, vợ chồng sống với nhau cả đời thể chia tay liền chia tay ngay được. Còn Vệ Lan với chàng Thẩm Lai Phong kia hoàn toàn lời tạm biệt. May nhờ đối phương được nuôi dạy tốt, bám chặt lấy , mấy câu tiếc nuối, sau khi chia tay quấy rầy Vệ Lan nữa.

      Vệ Lan cảm thấy bên tai yên tĩnh hơn rất nhiều, gánh nặng người cũng giảm ít, tinh thần cảm thấy rất sảng khoái.

      Đúng lúc thế giới này lại có những người muốn như vậy, muốn nhìn người khác thoải mải. Đường Tiểu Mạn chính là trong số đó, thấy Vệ Lan và Từ Tịch Tịch để ý tới cuộc đánh cược, thả chậm tốc độ tìm bạn trai, lại bắt đầu có suy nghĩ đứng đắn.

      hôm, mang loa ở trong phòng ra ngoài phòng khách, bỏ đĩa CD vào, bắt đầu bật loa lớn lên.

      Vệ Lan quan tâm lắm tới nhạc Pop, cũng chỉ nghe qua thôi. Ngược lại Từ Tịch Tịch lại rất hăng hái, nhìn Đường Tiểu Mạn cười : "Bài này nghe rất quen, Thái Y Lâm có bài giống như vậy phải ?"

      "Đó là bản cover lại, đây là bản gốc."

      "Bài này tên là gì?" Vệ Lan cũng tới, hỏi.

      Đường Tiểu Mạn rốt cuộc cũng hướng tới mục đích chính, làm điệu bộ thần bí, giọng : "Tên bài hát là gì quan trọng, quan trọng là, nhóm nhạc thể bài hát này tên là. . . . . ."

      Từ Tịch Tịch và Vệ Lan bị điệu bộ của làm cho hiếu kỳ, chú ý lắng nghe.

      "Là . . . . Xử - nữ - thiên - hà."

      (~ly: bài hát là Love love love - Thái Y Lâm và Stop! Stop! Stop! – Nu Virgos, tra gu gồ thấy họ dịch tên của Nu Virgos là thế, chơ mình cũng chả biết nhóm này. hihi)

      "Xử nữ thiên hà?" Vệ Lan có chút sửng sốt, cái tên này hình như nghe qua, nhưng nó có ý gì? Sao Đường Tiểu Mạn lại làm điệu bộ đó?

      Từ Tịch Tịch thuận tay cầm cái CD ném vào đầu Đường Tiểu Mạn, vừa ném vừa mắng: "Cậu ngứa ngáy trong người hả?"

      Đường Tiểu Mạn tránh sang bên, cười : "Cái tên này phải rất hợp với hai người sao, đôi ế, tập hợp lại thành nhóm."

      "Nhạt nhẽo." Vệ Lan lắc đầu vào trong phòng.

      Từ Tịch Tịch ngược lại trong lòng lại rất ấm ức, Đường Tiểu Mạn năm lần bảy lượt khi dễ , ấy dám lớn tiếng như vậy đơn giản là cậy mình có bạn trai. (L!Q!Đ) Từ Tịch Tịch sợ rằng nếu mình tìm được bạn trai, nhất định sống nổi dưới mái nhà này.

      Nghĩ đến điều này, cảm thấy càng khó chịu, chạy thẳng vào trong phòng, cầm điện thoại lên gọi cho Tô Bách: "Hạn cho trong vòng ba ngày, phải tìm được đối tượng để em xem mắt."

      Tô Bách vừa tắm xong, tóc còn chưa sấy khô, nghe được cầu này của Từ Tịch Tịch, toàn thân ướt nhẹp bắt đầu bốc khói, đại tiểu thư kia, bỗng dưng lại cầu vấn đề khó như vậy. Nhưng lại thể cự tuyệt được. Đối với Từ Tịch Tịch, tuy ngoài miệng ra, nhưng chỉ cần muốn thứ gì đều đáp ứng hết.

      Vì vậy, thời hạn ba ngày chưa tới, liền tìm được đối tượng phù hợp cầu của Từ Tịch Tịch, chỉ thiếu xách đến cho thôi.
      *Truyện được đăng tải ********************

      Người này so với Chu Tự Cường còn tốt hơn, chỉ du học ở nước ngoài về, tại làm quản lý ở công ty tài chính lớn. Chính là chức vụ đáng bị sa thải trong miệng Chu Tự Cường. Như vậy, so với Chu Tự Cường, trình độ người này còn cao hơn bậc.

      Tô Bách luôn luôn hiểu khẩu vị của Từ Tịch Tịch, ngoài tham tiền ra, còn rất háo sắc, cho nên lần này, cố tình tìm chàng đẹp trai, hi vọng chỉ lần là có thể đáp ứng cầu của , thuận lợi gả ra ngoài, cũng coi như lập được công lớn.

      Dựa theo kinh nghiệm của lần trước, lần này Từ Tịch Tịch cực kỳ cẩn thận, dò hỏi Tô Bách rất kỹ càng bối cảnh của đối phương, xem ta có thói quen xấu nào , cư xử bình thường, đẹp trai, phải kiếm được nhiều tiền chút. Cuối cùng Từ Tịch Tịch cũng yên tâm, hẹn chủ nhật tới gặp mặt.

      Lần trước ở quán cà phê để lại cho ấn tượng mấy vui vẻ, cho nên lần này, hẹn gặp mặt ở quán bar, khí thoải mái chút, hi vọng nhờ khí này mà đối phương trò chuyện nhiều, có thể tìm hiểu ta nhiều hơn.

      Chớp mắt tới chủ nhật, Từ Tịch Tịch vẫn như cũ, rất chăm chút ăn mặc, chỉ khác là lần này Tô Bách lái xe đưa , nhìn thấy vào cửa mới xoay người , định dạo quanh vài vòng rồi quay trở lại đón Từ Tịch Tịch.

      Đối tượng xem mắt lần này của Từ Tịch Tịch tên là Trương Định Trữ, nghe có vẻ là người hiền lành. Từ tịch tịch còn chưa thấy mặt mũi ta có mấy phần thiện cảm. Xem qua hình, cảm thấy diện mạo cũng đến nỗi tệ, liền rất vui vẻ, hi vọng xuất giá thành công cũng tăng theo, lá cờ chiến thắng tung bay phấp phới. D.D,L^Q-Đ Về phần người ta có vừa ý hay , lại cảm thấy lo lắng. thế giới này, trừ khi để ý tới ta, còn lại ai thoát được vẻ quyến rũ của .

      Vào quán bar, liền nhìn thấy Trương Định Trữ ngồi trước quầy rượu, có vẻ như ta tới được lúc, cốc bia trước mặt vơi nửa.

      Từ Tịch Tịch bỏ qua mọi lễ nghi phiền phức, tiến đến ngồi bên cạnh ta, gọi ly Baileys. Rượu được mang lên, Từ Tịch quay sang nhìn, thấy ta cũng nhìn , liền tặng ta nụ cười, nâng ly rượu của mình lên, cung kính cạn trước.

      Trương Định Trữ nhận ra , rất thích phóng khoáng của , liền mời đến chỗ khác ngồi chuyện. Từ Tịch Tịch cũng đồng ý, hai người tìm chỗ yên tĩnh, uống rượu trò chuyện, cảm giác tồi.

      Trương Định Trữ là quý ông điển hình, so với Triệu Trinh Bình của Vệ Lan chỉ hơn chứ thua. Lúc chuyện với Từ Tịch Tịch luôn dùng từ rất cẩn trọng, thái độ hoà nhã, những từ "Vui lòng", "Cám ơn" luôn đặt ở khóe miệng, khắc cũng dừng lại.

      Từ Tịch Tịch cảm thấy có chút câu nệ, liền : " đừng gọi tôi là tiểu thư, nghe rất kỳ, cứ gọi Tịch Tịch là được rồi. Còn nữa, đừng động chút lại cám ơn, xin lỗi .... Mọi người giao lưu kết bạn, cứ câu nệ như vậy, tôi làm sao có thể tự nhiên được đây?"

      Trương Định Trữ mỉm cười: "Được, vậy nghe theo . Tô Bách quả sai, đúng là mỹ nữ hào phóng. Trước kia tôi luôn cho rằng phụ nữ xinh đẹp đều kiêu ngạo, rất khó tiếp cận, hôm nay có thể gặp Từ Tịch Tịch , tôi mới thực hiểu được ý nghĩa của phụ nữ xinh đẹp."

      Từ Tịch Tịch nghe được Tô Bách ở sau lưng khen ngợi với người khác, bất giác trong lòng cảm thấy rất vui, cảm thấy đời này kết bạn với Tô Bách quả nhiên có ích. Trương Định Trữ mở miệng tiếng “mỹ nữ”, hai tiếng “xinh đẹp” để khen ngợi , lại càng cảm thấy cơ thể như bay tận lên trời, liền nở nụ cười quyến rũ với Trương Định Trữ. chắc chắn người đàn ông này nằm trong túi của mình.

      "Nghe , từng sống ở nước ngoài, du học sao?" Từ Tịch Tịch bắt đầu chủ đề mới, tìm hiểu qua, mọi thứ đều bình thường, chỉ muốn thăm dò thực tế chút.

      Trương Định Trữ khiêm tốn : "Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi học đại học ở Singapore, cũng tính là kinh nghiệm du học, so với những người học ở Mỹ vẫn còn kém xa."

      " khiêm tốn quá, nếu như xuất sắc có được công việc tại. Nghe Tô Bách , công việc của rất bận rộn?"

      "Cũng có chút, con người của tôi khá phiền phức, luôn muốn mọi thứ hoàn hảo, vì vậy thỉnh thoảng làm thêm giờ."

      "À, ra là như vậy." Từ Tịch Tịch cười , "Bình thường bận rộn công việc, có thời gian chuyện đương sao?"

      Trương Định Trữ đột nhiên nở nụ cười, uống vài ngụm rượu, lại : "Thứ nhất là do bận rộn công việc, thứ hai là do gặp được người thích hợp, tôi luôn cảm thấy phụ nữ rất cần được che chở, nếu như tôi thể toàn tâm chăm sóc ấy, vậy tốt nhất nên tránh , tránh làm tổn thương ấy, như vậy tôi cũng cảm thấy thoải mái."

      Từ Tịch Tịch thấy được tôn trọng phụ nữ trong lời của , vừa khiêm tốn lại nghiêm khắc với bản thân, thiện cảm của giống như tàu lượn tăng vọt tới cực điểm. d,d_L`Q#Đ

      Hai người có vẻ hận thể gặp nhau sớm hơn, trò chuyện tâm đầu ý hợp, vô tình uống ít rượu. Từ Tịch Tịch thường xuyên tới quán bar, uống chút rượu thành vấn đề với . Tửu lượng của Trương Định Trữ lại tốt lắm, mới nửa bình rượu bắt đầu mờ mịt, người qua lại nhìn được nữa. Bên cạnh lại có mỹ nữ mỉm cười mị hoặc, mí mắt nặng trĩu, bắt đầu ngã lung tung.

      muốn đứng dậy, rửa tay cho tỉnh táo, nhưng ngờ lại đứng vững được, thiếu chút nữa ngã. Từ Tịch Tịch vội vàng tiến đến đỡ . Trương Định Trữ dùng sức đẩy Từ Tịch Tịch ngã xuống ghế, chỉ tay vào mặt , mắng: "Chết tiệt, phụ nữ cũng dám động vào ông sao, cho rằng mình là cái gì."
      Last edited: 28/2/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9: Mặt người dạ thú
      Editor: lily58


      Sau màn vừa rồi suýt nữa Từ Tịch Tịch đánh vỡ đầu Tô Bách.

      ngờ cái người vừa rồi còn liên tục mở miệng khen xinh đẹp lại có thể trọng nam khinh nữ, ra những câu khó nghe như vậy.

      Nếu như ta chỉ câu thôi Từ Tịch Tịch còn tưởng là mình lãng tai nghe nhầm, nhưng ngờ Trương Định Trữ uống rượu vào lại giống như ăn phải thuốc kích thích, tới mức phanh lại được. Nhìn Từ Tịch Tịch bị xô ngã ghế sofa, tỏ vẻ rất hài lòng, cười : " cho biết, phụ nữ phải đàng hoàng chút. Phải biết nghe lời đàn ông, đàn ông là trời, phụ nữ là đất, có hiểu . Đừng tưởng rằng có chút dáng dấp liền vác mặt lên trời, kết hôn đàn ông gì phụ nữ phải nghe theo. Từ bao giờ thế giới này phụ nữ có thể lên tiếng vậy? Phụ nữ cùng lắm chỉ là cái máy sinh con, thẳng ra, nếu có đàn ông, các làm sao có thể sống hả? !"

      Cơn giận của Từ Tịch tịch lên tới đỉnh điểm, đứng dậy, rót đầy ly rượu vang đỏ, đưa lên trước mặt Trương Định Trữ, nhếch miệng cười :"Ly rượu này, tôi mời ." xong, liền hắt ly rượu vào mặt Trương Định Trữ. Dd l,q d

      Trương Định Trữ bị hắt rượu vào mặt, tỉnh táo lại chút, nhưng hơi rượu còn chưa tan hết, còn muốn gây rắc rối với Từ Tịch Tịch. Từ Tịch Tịch chớp mắt liền cầm bình rượu vang lên đập vào bàn, "Ầm".

      Lần này, Trương Định Trữ hoàn toàn tỉnh táo, nhìn thấy đất toàn mảnh vỡ thuỷ tinh, sờ mặt lại thấy chất lỏng màu đỏ, bị hù doạ đến mức mồ hôi lạnh toát đầy người.

      Quản lý quán bar nghe thấy tiếng động, chạy lại thấy Từ Tịch Tịch và Trương Định Trữ đứng ở đó, cãi vã cũng đánh nhau, trong lòng hoang mang biết có nên tiến lên hay . Nhìn thấy trong tay Từ Tịch Tịch cầm nửa bình rượu bị vỡ, dám lên tiếng gì, sợ nhất thời vô tình bị đâm trúng, như vậy quả rất thua thiệt.

      Từ Tịch Tịch tiêu sái ném cái chai xuống bàn, cầm túi xách lên, ra ngoài. Lúc ngang qua quản lý, chỉ để lại câu: " ta thanh toán hoá đơn." Sau đó hiên ngang rời .

      Ra khỏi quán bar, liền gọi điện cho Tô Bách, lạnh lùng : "Lập tức tới đón em."

      Tô Bách nghe giọng điệu của , trong lòng rơi "Lộp bộp", cảm thấy có chuyện ổn, biết xảy ra chuyện gì, vội vàng lái xe đến quán bar.

      Từ Tịch Tịch lên xe, liền bảo lái , khuôn mặt lạnh lùng như băng. Tô Bách dám hỏi gì thêm, chỉ đạp mạnh cần ga, nhanh chóng đưa Từ Tịch Tịch về nhà.

      Đến nửa đường Từ Tịch Tịch đột nhiên : "Dừng xe."

      Tô Bách nhất thời chú ý, cho rằng mình nghe nhầm, vẫn tiếp tục lái.

      "Dừng xe!" Từ Tịch Tịch hét lớn, Tô Bách cảm thấy như màng nhĩ sắp bị thủng, nóc ô tô sắp lật tung. dám chậm trễ, tấp xe vào lề đường.

      "Sao vậy?" Tô Bách cẩn thận hỏi.

      "Bốp" , cái tát đánh vào mặt của Tô Bách. Tô Bách sững sờ, tự chủ đưa tay lên sờ mặt của mình, tay còn chưa đưa tới nơi những quả đấm như trận mưa rơi vào người .

      Tô Bách bị bộ dạng của Từ Tịch Tịch doạ cho sợ, cảm giác giống như bị ma nhập, khuôn mặt méo mó biến dạng. giữ chặt lấy tay nhưng vẫn ngừng giãy dụa. l,q^d Hết cách, Tô Bách đành phải xoay người Từ Tịch Tịch sang chỗ khác, từ phía sau lưng ôm lấy , cố định hai tay ở trước ngực, quát lên: "Còn dừng lại."

      Từ Tịch Tịch bị ôm chặt thoát ra được, miệng ngừng hét lên: " là đồ khốn khiếp, coi bản nương đây ai thèm lấy sao, tại sao lại dám giới thiệu loại đàn ông đó cho em, muốn làm em tức chết hả?"

      Tô Bách nghe xong có chút tức giận, ghì Từ Tịch Tịch vào cửa xe, mắng: “ Em biết phân biệt tốt xấu, tốt bụng giới thiệu bạn trai cho em, còn đưa em đến tận nơi, đời này còn đạo lý hay ? Em cho rằng là con chó bên cạnh em hả?" Câu cuối cùng Tô Bách hét lớn với Từ Tịch Tịch.

      Từ Tịch Tịch bị câu của làm cho giật mình, trong ấn tượng của Từ Tịch Tịch, Tô Bách chưa từng lớn tiếng với bao giờ. Nhưng nghĩ lại, mới là người bị hại, tại sao lại còn bị mắng, tay bất giác đưa lên. Liếc trộm sắc mặt của Tô Bách, lại đành buông tay xuống. ~d2_l.q`d

      "Rốt cuộc có quen người này hay , ta biến thái như vậy, chẳng lẽ biết sao?"

      "Có chuyện gì, ta động tay động chân với em à?" Tô Bách nghe tình hình có vẻ nghiêm trọng, lập tức quan tâm hỏi han.

      "Hừ, nếu ta dám động tay động chân, em gì."

      Tô Bách nghe lại cảm thấy tức giận, châm chọc : " ra là em ngại người ta quá mức quân tử, đối với em động thủ, cho nên mới thẹn quá hoá giận."

      "Phi . . . . . ." Từ Tịch Tịch vừa định chửi thề lại có cảm giác thích hợp, đành đem nửa câu sau nuốt vào bụng, " ta là kẻ hai mặt, bề ngoài tỏ ra là người có học, ăn rất đường hoàng, lịch . Ai mà biết được lúc uống rượu vào, ta lại biến thành con người khác, coi phụ nữ ra gì, ta cái gì mà đàn ông là trời, phụ nữ là đất, phụ nữ chẳng qua cũng chỉ là cái máy sinh con, tất cả đều phải nghe theo lời của đàn ông. Loại người đó mà còn khen lên tận trời, thế gian này hiếm có."

      Tô Bách nghe xong, mặt đần ra, : " đến nỗi đó chứ, bình thường Trương Định Trữ cư xử rất tử tế, sao uống rượu vào lại ra những lời khốn khiếp như vậy. Có phải em lại cái gì nên ?"

      Từ Tịch Tịch thấy dám bênh mình liền giơ nắm đấm lên trước mặt , tức giận : "Em với làm bạn lâu như vậy, vẫn hiểu tính cách em sao. Có thể lúc bình thường em chuyện với biết nể nang gì, nhưng đối với người ngoài, em tuyệt đối câu phù hợp nào."

      "Cũng đúng." Tô Bách : "Đúng là thể nhìn người qua vẻ bề ngoài, thể ngờ được người đàn ông thông minh như thế lại làm ra loại hành động ngu ngốc này."

      " nghĩ rằng ta làm chuyện ngu ngốc sao?" Từ Tịch Tịch hỏi ngược lại, " chính là kẻ đa nhân cách. ra trong lòng luôn xem thường phụ nữ, coi phụ nữ ra gì. Nhưng ngoài mặt lại giả bộ tôn trọng phụ nữ, giả bộ làm người đàn ông tốt. Em dám khẳng định, sau này kết hôn rồi, ngược đãi vợ mình. Nhưng người ngoài vẫn nghĩ người chồng tốt, ta lấy đó làm trò tiêu khiển, thoả mãn cái tâm lý bệnh hoạn kia."

      Tô Bách thở dài, vỗ vai Từ Tịch Tịch : "Là đúng, là chưa tìm hiểu ràng giới thiệu cho em. May mà em phát sớm, nếu còn mặt mũi nào gặp em."

      Từ Tịch Tịch thấy nhận lỗi, mềm lòng : "Cũng trách được, những người xung quanh cũng chưa chắc biết con người
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10: Thoát khỏi ổ sói
      Editor: lily58


      Từ Tịch Tịch vừa thốt lời ra, Đường Tiểu Mạn hỏi thẳng vào điểm mấu chốt: "Tại sao lại là ‘lại’? Cậu cũng gặp phải tên biến thái nào à?"

      Từ Tịch Tịch giật mình, Đường Tiểu Mạn là ma mãnh, chuyện với ấy phải cẩn trọng hơn nữa mới được, nhỡ đâu lỡ miệng bị ấy bắt thóp ngay. lập tức chấn chỉnh tinh thần, ứng phó lại: "Chẳng phải lúc trước Vệ Lan cũng gặp phải người sao, cũng tính là “cực phẩm” nhưng lại có giọng hát rất “tuyệt vời”, ba tháng rồi mà bên tai mình vẫn còn vang vảng giọng của ta. "

      đến vị sư huynh kia, Đường Tiểu Mạn cũng lập tức nhớ tới giọng ca của ta, nhịn được mà cười to.Từ Tịch Tịch cũng cười theo, cuối cùng hai người ôm nhau cười.

      "Tại sao lại nhắc lại chuyện đó, mau vào chuyện chính ." Vệ Lan vui khi hai lại chuyển hướng sang phía mình, đành phải lên tiếng nhắc nhở, đổi chủ đề.

      "Đúng đúng, nhanh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Đường Tiểu Mạn cũng vào.

      "Hôm nay mình gặp lại bạn học cũ, Phùng Sở Sở, xinh đẹp, thông minh ở bên phòng ký túc của mình ấy."

      "A, mình nhớ rồi, mình từng ăn cơm cùng ấy, còn cùng dạo phố nữa. Đúng rồi, ấy ở cùng phòng ký túc với La Giai Cầm."

      " sai." Từ Tịch Tịch uống ngụm nước, tiếp tục , "Bọn mình chuyện về bạn học cũ, chuyện của La Giai Cầm là ấy cho mình . Sau khi tốt nghiệp bọn họ vẫn liên lạc với nhau, ấy còn tới tham dự lễ cưới của La Giai Cầm."

      "La Giai Cầm kết hôn lúc nào vậy?"

      "Tháng ba năm ngoái, Phùng Sở Sở , lúc ấy kết hôn, toàn bộ bạn cùng phòng ký túc đều đến dự, bọn họ đều số của La Giai Cầm tốt, lấy được người chồng tệ, diện mạo tốt, tính tình cũng dễ chịu. Ai ngờ chưa tới hai tháng, vợ chồng ấy lại náo loạn lên, đòi ly hôn. Tính đến bây giờ cũng hơn năm rồi."

      "Tại sao lại đòi ly hôn?" Vệ Lan luôn như vậy, im lặng như xác chết, thỉnh thoảng lúc người ta chuyện lại chen vào câu.

      "Có phải vấn đề từ phía La Giai Cầm ?"

      Từ Tịch Tịch liếc mắt, : "Là từ phía ông chồng, biết như thế nào. Vấn đề mấu chốt chính là mẹ của ta, tìm khắp Trung Quốc chắc có người thứ hai giống bà ấy."

      "Haizzz, lại là chuyện mẹ chồng bắt nạt nàng dâu." Vệ Lan thở dài, cả ngày đều cắm mặt mạng, loại tin tức này thấy ít.

      "Nếu giống như chuyện mẹ chồng thời đại làm gì, mẹ của ta lại có tư tưởng cổ hủ, La Giai Cầm về nhà chồng, bà ta liền bắt ấy tuân thủ tam tòng tứ đức. Bà ấy từ trẻ trở thành goá phụ, sau đó luôn đề cao giữ gìn thủ tiết, suy nghĩ của bà ấy, người bình thường thể hiểu nổi."

      "Tam tòng tứ đức? Cụ thể là thế nào, thử xem."

      "Đại khái là, La Giai Cầm được ra ngoài làm việc, cả ngày phải ở nhà phục vụ mẹ chồng, nước nôi cũng phải dâng tận nơi. Đến tối, chồng ấy làm về, ấy lại phải phục vụ cả hai. d2.L#q^d Lúc ăn cơm được ăn cùng, phải đứng bên lấy thức ăn cho bọn họ, sau khi họ ăn xong mới có thể ăn những thứ thừa lại. Mẹ chồng ấy luôn chọn ăn hết thịt, chỉ để lại cơm trắng cho ấy, bà ta còn con dâu có cơm trắng ăn là tốt rồi, bởi vì La Giai Cầm ăn bám nhà bọn họ."

      "Nhưng do bà ấy cho La Giai Cầm làm mà?" Vệ Lan hỏi.

      "Bà ấy rằng phụ nữ lập gia đình thể lộ diện ra bên ngoài, ra ngoài làm việc có thể bị đàn ông dụ dỗ. Ngay cả điện thoại di động cũng bị tịch thu, đáng giận hơn là ngay cả liên lạc với mẹ đẻ cũng được, như vậy chẳng khác gì giam lỏng. Ba mẹ ấy tìm đến tận nơi cũng cho mở cửa, cuối cùng bọn họ đành phải gọi 110, lúc cảnh sát tới mới cứu được La Giai Cầm ra. Mình nghe Phùng Sở Sở kể lại mà tưởng là chuyện hài, thời đại nào rồi mà còn có loại chuyện đó."

      Đường Tiểu Mạn tức giận, đập bàn, mắng: "Chồng ấy ở đâu, chết rồi sao? Tại sao lại có thể đứng nhìn mẹ mình bắt nạt vợ như vậy?"

      Từ Tịch Tịch huýt sáo, cười lạnh : "Người đàn ông kia á? ta là loại bám váy mẹ, đứng trước mặt mẹ mình ngay cả đánh rắm ta cũng dám, làm sao dám vì vợ mà ra nửa câu. Chỉ biết ở sau lưng xin ấy nghe lời của mẹ mình, bảo làm gì làm theo. La Giai Cầm dễ tính mới chịu đựng được hai tháng đấy, nếu là mình, hai ngày mình cũng chịu được, lập tức đánh chết con trai bà ta." ~d_d*l.q`d

      "Loại đàn ông này, rất thích hợp làm thụ." Vệ Lan chỉ mở miệng ba câu rời được nghề chính.

      "Câm miệng, ít đến những thứ đó ." Đường Tiểu Mạn nghe , mắng , quay đầu lại hỏi, "Vậy sau đó sao, có thể thuận lợi ly hôn ?"

      "Thuận lợi cái gì, bà ta khó khăn lắm mới tìm được nàng dâu trẻ để hành hạ, đâu có thể dễ dàng buông tha được. Ly hôn mọi chuyện cũng vỡ lở, đến lúc đó La Giai Cầm dứt áo ra , còn ai dám lấy con trai bà ta nữa, cho nên bà ta dù thế nào nữa cũng để La Giai Cầm ly hôn với con trai mình. Người đàn ông kia cũng đến nhà của La Giai Cầm, xin về nhà cùng với ta. May mà La Giai Cầm cũng quá ngu ngốc, ba mẹ ấy cũng phải là dễ bị bắt nạt, nên mới bị gian kế của ta che mắt."

      "Theo luật nếu chồng đồng ý ly hôn, trước tiên bọn họ phải ly thân năm đúng ?" Vệ Lan ra dáng hiểu biết, hỏi.

      tới điều này, Từ Tịch Tịch lại càng hăng, văng cả nước miếng: "Thế mới bà ta quá đáng, cho ăn cho mặc cũng thôi , đằng này lại còn đánh ấy, lúc ba mẹ ấy tới đón, người La Giai Cầm vẫn còn mấy chỗ bầm. Bọn họ lập tức đưa ấy đến bệnh viện kiểm tra, chụp X-quang, cảnh sát cũng lập biên bản, mặc dù là bị mẹ chồng đánh nhưng cũng tính là bạo lực gia đình rồi. Ba La Giai Cầm tới gặp bà ta , nếu bà ta đồng ý cho con trai ly hôn, bọn họ đâm đơn kiện lên toà, lúc đó cả hai bên đều xấu hổ. Như vậy bên kia mới đồng ý ly hôn."

      Đường Tiểu Mạn nghe xong, đập tay vào bàn, trầm trồ khen ngợi: “May mà ba của La Giai Cầm lợi hại, nếu lại bị người ta bắt nạt rồi. Thời đại bây giờ những người hiền lành nhất định bị người ta khi dễ."

      "Chưa hết, bà già kia vừa nghe thấy muốn ly hôn, liền mang quần áo ném ra ngoài đường, là sau khi ký tên mọi chuyện đều giải quyết xong, của hồi môn hề nhắc tới tiếng. thể ngờ được, lúc kết hôn xu bà
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :