1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thổ thần muốn thăng chức - Ngủ lười thấy meo meo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 35

      Edit: Tử Vi

      Beta: Lạc Lạc & Quảng Hằng


      Lần này Tang Chỉ rất kiên quyết, ba ngày sau quả thực .

      ra tiểu hồ ly chính là khẩu thị tâm phi, khi đường giải trừ phong ấn bản thân do dự biết có nên đến Thanh Ngô cư hay , chỉ cần rối loạn phượng hoàng câu giữ lại, bản thân liền hạ xuống ba bậc ở lại Bình Nhạc trấn, nhưng khi đến Thanh Ngô cư đừng Tuấn Thúc ngay cả bóng dáng tiểu người hầu Thất Thủy đều thấy.

      Căn phòng từng phi phàm náo nhiệt giờ đây chỉ còn lại có tám bức tường vây quanh, Bích Nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng , phong ấn này nàng ta cũng có thể giải được, rối loạn phượng hoàng cùng ca ca có lương tâm vội vàng ra ngoài làm việc, trước khi còn dặn nàng giúp tiểu hồ ly giải trừ phong ấn. Nghe xong lời này, Tang Chỉ bình tĩnh nhếch môi cái, xem ra bản thân sợ người khác ngại ngay cả lần cuối cùng gặp mặt Tuấn Thúc cũng muốn gặp. Trong khi hoảng hốt, nàng có chút hiểu, rốt cuộc mình cùng làm cái gì sai khiến cho việc trở nên như vậy, nàng tình nguyện trở lại điểm bắt đầu —— Bản thân vẫn bị lừa gạt, hận thấu xương rối loạn phượng hoàng khi làm nữ giúp việc hồ ly, Tuấn Thúc vẫn là cấp hiểm giả dối...

      bên Bích Nữ nhìn thấy Tang Chỉ xuất thần liền thở dài, sau đó mới giúp tiểu hồ ly châm chén trà : "Tiểu hồ ly, có ai cho ngươi nghe cần ở trong Thanh Ngô cư suy nghĩ kì quái? Tỷ tỷ ta, nhưng là có thể nghe thấy trong lòng ngươi cái gì." Bích Nữ dùng ngón trỏ chỉ vào trái tim của Tang Chỉ, hề có nửa điểm ly biệt hay đau xót chỉ lên tiếng cười khanh khách.

      Tang Chỉ mí mắt chớp chớp, quay đầu lại : "Dù sao đến bước này ta cũng còn mặt mũi chỉ chờ giải trừ phong ấn xong ta liền lập tức ." Dừng chút, Tang Chỉ đối diện cùng với Bích Nữ tỷ tỷ sau đó mới : "Bích Nữ tỷ tỷ, ta nhớ ngươi . Hy vọng... Còn có thể có cơ hội gặp lại."

      Nghe vậy, Bích Nữ nắm lấy tay áo có thêu hình hoa lan, kỳ quái : "Ta cũng nhớ ngươi. Cái gì hy vọng hay hy vọng, lại ai trói chân ngươi lại, nếu ngươi muốn gặp ta khi nào lại được?"

      Tang Chỉ im lặng, cắn môi dưới lời nào. Bích Nữ thấy thế, đưa mắt nhìn xung quanh vòng sau đó mới trầm giọng : "Nhưng mà, có chuyện, ta vẫn muốn hỏi ngươi tiểu hồ ly."

      Tang Chỉ ngẩng đầu "Có chuyện gì muốn hỏi ta?"

      Đôi mắt xanh của Bích Nữ lưu chuyển sau đó mới kéo tiểu hồ ly lại "Ngày ấy ngươi cảnh trong mơ cho chúng ta, toàn bộ phải ?" Dứt lời, Tang Chỉ thoáng chốc bị giật mình, còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp liền nghe Bích Nữ lại "Người khác nhìn thấy nhưng ta lại thấy được. Bên ngoài cơ thể ngươi vẫn có cỗ ánh sáng màu xanh ảm đạm gắt gao quay xung quanh ngươi, cũng chính là nhờ ánh sáng này cứu ngươi đúng ?"

      Tiểu hồ ly cắn môi dưới, biết trả lời như thế nào. Đúng vậy, lúc ở trong mộng đúng là lục y nữ tử kia ra tay mới bảo trụ nàng mở ra kết giới, mà trước khi rời cảnh trong mơ, lục y nữ tử bị quái phong ấn nắm lấy cổ họng thống khổ nhìn chính mình, miệng chỉ ra câu:

      Đừng cho bất cứ ai.

      Đừng cho bất cứ ai. biết vì sao, chính là trong lòng Tang Chỉ chắc chắn rằng những lời này có hàm nghĩa là lục y nữ tử hy vọng bất luận kẻ nào biết được nàng vào cảnh trong mơ của mình, lúc nàng kể lại cảnh trong mơ cho mọi người đương nhiên kể tồn tại của người này. Cũng hề nghĩ đến vẫn bị Bích Nữ tinh tế phát được.

      Tang Chỉ vùi đầu "Thực xin lỗi, Bích Nữ tỷ tỷ..."

      Bích Nữ thấy thế, cũng muốn làm Tang Chỉ khó xử liền sang chuyện khác: " muốn thôi, ta giúp ngươi thực ." chuyện phiếm xong, phong ấn được giải trừ, đêm đó tiểu hồ ly thu thập hành lý, cáo biệt Khế Nhạc sau đó mang theo A Ly yên lặng rời .

      Tuy rằng thương thế của A Ly chưa lành nhưng dựa vào tác dụng kì diệu của Đông hải thần châu cùng với Tuấn Thúc mỗi ngày giúp chữa thương cũng khỏe hơn nhiều, hai người chút liền ngừng trong phạm vi của Long Cốc, cũng phải là mệt. Có điều sau ba ngày rời khỏi phạm vi Bình Nhạc trấn liền rơi xuống hoa cốc.

      Hoa cốc này là phạm vi của nhân giới đương nhiên khỏi quấy nhiễu người phàm, Tang Chỉ cùng A Ly hóa trang thành thiếu niên bình thường, hai người có bộ dạng ra vẻ như hai huynh muội đường phía trước. Buổi trưa hôm nay, hai người đứng dưới gốc cây nghỉ chân bỗng nhiên lại cảm giác được có làn khí mỏng manh hướng đến bên này, hai người khỏi nhìn nhau nhíu mi.

      Tang Chỉ chớp chớp, "A Ly cũng cảm giác được sao?"

      Ly Vẫn gật đầu, Tang Chỉ nhìn trời chu miệng "Chẳng lẽ là quái? Cảm giác được A Ly của chúng ta ở nơi đây, cho rằng chúng ta muốn giữ lãnh thổ cho nên phái tiểu đến thử?"

      Ly Vẫn suy nghĩ, "Nhưng nơi này là của người phàm, thổ thần nơi đây dung túng quái lung tung ra quấy phá, xem ra lai giả bất thiện*." (đến có ý tốt)

      Tiểu hồ ly nghe vậy cũng có chút khẩn trương vuốt cằm, khí này mặc dù mạnh nhưng cũng nên khinh địch, vạn nhất là kẻ địch cố ý giấu hơi thở người hoặc chính là đội tiểu lớn. Hơn nữa, tại có rối loạn phượng hoàng ở bên cạnh giúp đỡ, A Ly lại bệnh , mình nàng công phu chỉ có hai ba phần...

      Tang Chỉ bắt đầu suy nghĩ, tốt nhất là nên tìm Thổ thần của vùng này, ít nhất cũng có thể hiểu được tình huống bây giờ nhưng là phải tìm ở đâu? Nếu rối loạn phượng hoàng có ở đây tốt rồi, ít nhất cũng cần sợ hãi như vậy. Tang Chỉ đan xen các ngón tay, lần đầu tiên bắt đầu lo lắng rốt cuộc biết lúc trước quyết định đan thương thất mã mang A Ly rời khỏi Bình Nhạc trấn như vậy là đúng hay sai, trong chặng đường dài này, nếu thực có cái gì xấu làm sao bây giờ? Sớm biết vậy nên gửi thư cho lão cha, bảo lão hồ ly tới đón bọn họ mới đúng a! Làm sao lại giận dỗi rối loạn phượng hoàng mà bỏ ? Rối loạn phượng hoàng cũng phải là thứ gì tốt, ngày xưa gặp chuyện như vậy sớm nghĩ đến giúp chính mình chuẩn bị tốt, cố tình lần này bọn họ rời Bình Nhạc trấn cũng đến tiễn ——

      Tang Chỉ mặt suy nghĩ mặt cảnh giác chống thân lên thân cây, đầu tạm dừng nửa giây sau đó mới nhận ra bản thân mình càng nghĩ trong đầu lại toàn vây quanh bốn chữ “Rối loạn phượng hoàng”. Cắn răng vừa tức vừa vội, bản thân dậm chân muốn mắng chính mình hai câu, Tang Chỉ liền thấy A Ly híp lại ánh mắt :

      " khí đến gần, càng ngày càng mạnh."

      Quả nhiên!

      Tang Chỉ tạm thời vứt bỏ tạp niệm, trong lòng thanh lộp bộp vang lên, nếu là đại quái lợi hại phải làm sao bây giờ? Có cần báo danh hào của lão cha? Để dọa bọn họ chạy? được... Bọn họ người là Thất hoàng tử của Long tộc, người là công chúa Thanh Khâu quốc, nếu bị đưa đến đầu rắn lại dễ dàng bắt như vậy nếu kêu lão cha tới, tương lai  trở về Thiên cung còn bị nhóm lão nhân râu bạc cười đến rụng răng hay sao?

      Tiểu hồ ly càng suy nghĩ càng xa xôi, bản thân cắn môi biết xử lí như thế nào bỗng nhiên thoáng nhìn dưới chân có đoàn lông trắng nặng nặng túm lấy hắc hưu hắc hưu kéo tha. Tang Chỉ chớp chớp ánh mắt, nghĩ đến chính mình nhìn lầm lại bắt đầu nhìn kĩ  —— đúng là cái tiểu hồ ly cả người tuyết trắng cùng với chiếc đuôi lớn, hai móng vuốt kéo nàng cùng A Ly, cố gắng kéo về phía sau.

      Tang Chỉ sờ sờ cằm, đôi mắt lóe sáng lại nhìn sang bên cạnh, A Ly tập trung tinh thần còn chú ý vào khí nồng đậm khi nãy. Tang Chỉ lắc lắc đầu, cũng quản A Ly liền hét lên tiếng, thoáng chốc, đoàn lông trắng kia hoảng sợ liền làm bộ dạng lăn lộn bỏ chạy, Tang Chỉ là cao thủ săn làm sao có thể dễ dàng để cho tiểu tử kia chạy thoát như vậy, móng vuốt vung lên mặt đất bắt đầu di chuyển thân người, dễ như trở bàn tay.

      gấp nhưng lúc đó nhanh, bên này A Ly còn chưa tình huống, lớp sương mù khí ở phía trước tan , lại nhìn đến Tang Chỉ ở bên này, trong tay chỉ hơn tiểu hồ ly tuyết trắng. Tang Chỉ cầm lấy gáy của tiểu hồ ly lắc lắc ở trong trung, trong nháy mắt hướng A Ly vui cười:

      "Chúng ta bị lừa !"

      ra hồ ly trời sinh tính giả dối giảo hoạt, khi săn thường dương đông kích tây. đám hồ ly ra khỏi hang để kiếm thức ăn, thường xuyên là đám vây quanh đứng ở phía trước con mồi tỏa thị uy, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của con mồi, mà thủ lĩnh của nhóm này lại lẻn đến phía sau con mồi, kích trúng đích, thừa dịp con mồi để ý liền ngụm cắn chết con mồi, lúc này toàn bộ hồ ly được ra lệnh tập kích.

      Thân là hồ tiên, pháp thuật của Tang Chỉ bình thường, nhưng đối với việc săn này ra như lòng bàn tay, vừa rồi bỗng nhiên thoáng nhìn đoàn lông ngắn lặng lẽ di chuyển liền hiểu được việc này."Tiểu tặc này đúng là kẻ phạm tội, cố ý phóng khí mê hoặc chúng ta, làm cho lực chú ý của chúng ta toàn bộ tập trung ở phía trước, lúc này lại trộm bao đồ của chúng ta!"

      đoàn lông bị Tang Chỉ nắm lấy phía sau gáy, thể động đậy được, bộ dạng đáng thương vô cùng kêu to ra tiếng, chớp chớp đôi mắt ngập nước nhìn về phía Ly Vẫn, có ý đồ cầu xin tha thứ. Tang Chỉ thấy thế, cười khanh khách ra tiếng, "A Ly, ngươi xem ánh mắt của nó cùng thời điểm ta nhặt ngươi giống phải ?"

      A Ly nghe vậy, gãi gãi đầu nhưng lại biết làm sao, đoàn lông mao tựa hồ thực thích Ly Vẫn, lỗ tai hồ ly tuyết trắng run lên, móng vuốt muốn nắm lấy Ly Vẫn, đôi mắt cũng trong suốt nhìn . Ly Vẫn : "Nó trộm đồ làm cái gì? Đói bụng? Hay tìm thức ăn ?"

      xong, tiểu tử kia nhưng lại có thể hiểu được lời gật gật đầu, Tang Chỉ liếc mắt, "Xem ra là tiểu hồ ly thành tinh, bằng cũng sử dụng khí." Sờ sờ chiếc đuôi hồ ly, Tang Chỉ thân phận: "Ta là hồ tiên, công chúa Tang Chỉ của Thanh Khâu quốc, ngươi có nghe hiểu ?"

      Đoàn lông chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

      Tang Chỉ thấy thế, đối với A Ly cười, trong nháy mắt nhìn thấy đồng loại tâm tình liền vui vẻ che lấp hết lo lắng trong lòng, thả tiểu tử kia xuống mặt đất liền chống má lại hỏi: "Ngươi tên là gì? phải là tiểu hồ ly chứ?"

      Đoàn lông mao đứng thẳng lên giấu đầu lòi đuôi nghĩ nghĩ, lung tung phủi hai ba cái mặt đất, Tang Chỉ cùng Ly Vẫn cúi đầu xuống liền nhìn liền thấy hai chữ “Lai Thước” méo mó. Tang Chỉ liền vỗ tay: "Vui , bộ dạng nó đáng như vậy, tên cũng đáng như vậy."

      A Ly bộ dạng ngốc ngơ ngác, sờ sờ cái mũi : "Nhưng tại nên làm cái gì bây giờ? Thả nó hay vẫn là —— "

      "Thu——" chưa xong, Lai Thước phát ra tiếng, liền nhiệt tình chạy về hướng bên hồ . Tang Chỉ nghĩ đến Lai Thước sợ bị bắt nên mới chạy , trong vòng chốc lát chỉ thấy tiểu tử kia nhưng lại túm bao đồ lớn hướng đến bọn họ bên này. Thấy tình cảnh này, A Ly cũng hiểu được.

      "Nó là muốn đem đồ trộm đến hiếu kính chúng ta? Báo đáp chi ân giết ?"

      Tang Chỉ vô cùng vui mừng, gật đầu ừ : "Hồ tộc chúng ta vẫn còn có thói quen báo ân, nó tuy rằng tuổi , thể thay đổi được thành hình người cũng , nhưng còn lại như vậy, có thể thấy được hậu bối tộc của ta dạy dỗ tốt."

      A Ly thấy Tang Chỉ trong thời gian này vẫn buồn bực vui, nhưng hôm nay lại vì tiểu hồ ly cao hứng thành như vậy cũng vui mừng theo, thản nhiên cong môi lấy bao đồ ra khỏi cái đuôi, nhưng khi vừa mở ra bao đồ lại nhìn thấy cái gì đó bên trong, ngay lập tức trợn tròn mắt.

      Tang Chỉ thấy A Ly liên tiếp vò đầu bứt tai, liền tò mò đưa mắt nhìn, trong nháy mắt cũng cứng lại rồi —— Bên trong bao đồ đều là kẹo hồ lô, lục lạc, đồ chơi của trẻ con như chiếc kiếm bằng gỗ, hiển nhiên, mấy thứ này đều là trộm của người phàm.

      A Ly : "Ăn vụng cũng đủ, nhưng cái này có lợi gì?"

      Lai Thước nghe vậy liền dựng lỗ tai lên lắng nghe, nghĩ đến nhóm Tang Chỉ cách sử dụng bảo bối này đó liền chạy nhanh đến đưa móng vuốt chạm vào con lật đật, trong nháy mắt con lật đật bắt đầu lắc lư theo quy luật, trái phải trái phải chính là có ngã xuống. Thấy thế, Lai Thước liền vui mừng kêu to ra tiếng, con ngươi chăm chú ngạc nhiên nhìn con lật đật, đầu cũng lắc lư theo.

      Tang Chỉ xì cười ra tiếng, "Xem ra Lai Thước thực thích món đồ chơi này nga!"

      Lai Thước nghe xong lời này, làm nũng vài cái mặt dất, lại duỗi thân đưa đầu lưỡi hồng nhạt ra liếm liếm kẹo hồ lô. Tang Chỉ vỗ vỗ đầu tiểu bạch hồ ly như thể khen thưởng, bên này A Ly lại nhíu mi thào: " Tại sao lại cảm thấy mấy thứ này nhìn quen mắt?"

      "Nhìn quen mắt?" Tang Chỉ quay đầu nhìn Ly Vẫn, "Đương nhiên là nhìn quen mắt ? Trước đây phải ngươi cũng chơi đùa sao?"

      Ly Vẫn im lặng gì sau đó mới khom người hỏi Lai Thước, "Mấy thứ này ngươi trộm từ đâu?"

      Lai Thước tính tình vui vẻ cũng quan tâm Ly Vẫn mấy thứ bảo bối này là “trộm”, lắc lắc cái đuôi móng vuốt chút do dự chỉ vào hướng Tây. Tang Chỉ quay đầu nhìn lại phương kia, theo bản năng hút khẩu khí, trí nhớ vui lại bắt đầu trỗi dậy trong đầu.

      Ly Vẫn ôm ngực lắc đầu, "Lai Thước ngươi bậy, bên kia là Bình Nhạc trấn, tiểu hồ như ngươi làm sao có thể vào được?" Ai chẳng biết Bình Nhạc trấn có kết giới, ngoại trừ tiên nhân hai tộc có thể qua, ngoài ra có ai khác có thể vào được.

      Lai Thước nghe vậy, lại lần nữa đưa đưa móng vuốt, phương hướng nhưng vẫn thay đổi, vẫn là Bình Nhạc trấn. Tang Chỉ cùng Ly Vẫn hai mặt nhìn nhau, ồ lên: "Ngươi là trộm từ Bình Nhạc trấn? Vậy ta hỏi ngươi, con lật đật này là tìm được ở đâu ?"

      Lai Thước cần nghĩ ngợi, liền trực tiếp vẽ cái nhà tranh to mặt đất, bên cạnh đúng là dòng suối hùng vĩ của Bình Nhạc trấn, mà bảng hiệu của căn nhà tranh này ràng viết chữ "Trương". Tang Chỉ nhíu mi lại, căn nhà tranh này quả thực là nơi ở của Trương bà bà, nếu Lai Thước qua làm sao lại vẽ chính xác?

      Thoáng chốc, hai người đều gì. Lai Thước cả người vẫn rực rỡ, đương nhiên hề biết hai người bị làm sao, ôm kẹo hồ lô tiếp tục liếm liếm. lâu sau, Tang Chỉ môi run rẩy nhìn về phía Ly Vẫn : "Ngươi ... Có phải kết giới Bình Nhạc trấn bị công phá hay ? Rối loạn phượng hoàng ..."

      Tang Chỉ chưa xong, chỉ thấy Ly Vẫn ôm ngực ánh mắt thâm thúy chăm chú nhìn chính mình, ánh mắt này tuyệt đối phải là A Ly của mình, đôi mắt của của A Ly sắc bén bức người như vậy. Môi bắt đầu kích động, Tang Chỉ theo bản năng né tránh "Nếu ... Chúng ta trở về xem ?"

      "... ..." Ly Vẫn chuyện, vẫn như trước chỉ nhìn chăm chú vàoTang Chỉ.

      Tang Chỉ ôm lấy Lai Thước, vẫn là dám nhìn ánh mắt Ly Vẫn, "Ngươi xem, pháp lực của ta thấp như vậy lại tùy tiện mang ngươi trở về Long cốc biết có thể gặp nguy hiểm hay , tốt nhất là nên trở về —— "

      "Tang Chỉ." chưa xong, Ly Vẫn chặn đứng lời , ngữ khí trấn định:

      "Ngươi sớm biết ta khôi phục trí nhớ rồi, có phải hay ?"

      Thân thể Tang Chỉ cứng lại, nhắm đôi mắt lại. Đây tuyệt đối phải là thời cơ tốt nhất để thú nhận cõi lòng nhưng cố tình... Thời khắc này vẫn là đến đây.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 36

      magenta; Edit: Tử Vi

      darkorange; Beta: Lạc Lạc & Quảng Hằng



      Chương 36
      Tang Chỉ : "Kỳ , ta vốn định đem ngươi trả về Long cốc, sau đó lại trở về Bình Nhạc trấn."

      Long cốc chính là cơ hội tốt để nàng sắp xếp lại suy nghĩ. Nhưng dù sao nàng vẫn là Thổ Thần Bình Nhạc trấn, bảo hộ con dân Bình Nhạc trấn là nhiệm vụ của nàng, có đạo lý nào nàng có thể bỏ lại bọn họ. Tuy rằng đạo lý như vậy ngay cả bản thân Tang Chỉ cũng cảm thấy có chút gượng ép.

      Ly Vẫn buồn bã : "Nhưng bây giờ nàng muốn thay đổi chủ ý? Muốn lập tức chạy trở về?"

      Tang Chỉ cắn môi dưới, "Nếu Lai Thước là tiểu quái chưa thành tinh lại có thể thông qua Bình Nhạc trấn mà có trở ngại gì, ta sợ là..."

      "Tang Chỉ" Ly Vẫn dường như cũng hề có hứng thú đối với chuyện tình Bình Nhạc trấn, , "Nàng còn chưa có trả lời câu hỏi của ta, có phải nàng sớm biết ta khôi phục trí nhớ rồi hay ?"

      Vòng vo hồi rồi cuối cùng cũng quay về trọng điểm, Tang Chỉ giật mình nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, tuy rằng mình ngốc nhưng mà có ngốc đến nỗi phát ra chuyện này.  Từ khi tiểu ngốc long cùng Minh Tao ca ca trở về hình như ánh mắt so với trước kia hề giống nhau, cũng giống như lúc trước thường bám chặt lấy nàng buông, thỉnh thoảng ngẫu nhiên nghe cùng Khế Nhạc chuyện thấy có bài bản hẳn hoi.

      Tuy rằng dám hoàn toàn khẳng định Ly Vẫn có khôi phục trí nhớ hay , nhưng Tang Chỉ vẫn còn có chút nghi hoặc. Nhưng tiểu hồ ly càng nghĩ càng hiểu, nếu bình phục vì sao vẫn còn muốn giả ngốc? Tang Chỉ : " tại tình huống khẩn cấp, hoặc là ngươi cùng ta trở về Bình Nhạc trấn, hoặc là ngươi tự mình trở về Long cốc trước ." Nếu khôi phục trí nhớ, tự mình về nhà chắc là được chứ?

      Ly Vẫn nghe vậy, ánh mắt thản nhiên, lâu sau mới giọng bình thản : “ mình ta trở về Long cốc, vậy hôn làm sao bây giờ?"

      xong, tiểu hồ ly  囧 囧 tròn mắt nhìn. Rốt cục...cũng đến vấn đề hai bên đều xấu hổ. Tang Chỉ ho khan: "Ách ~~ kế hoạch của ta vốn chính là mang ngươi trở về Long cốc, chịu tội với Thần Long, sau đó hủy bỏ hôn này —— "

      "Hủy bỏ?" Ly Vẫn nhíu mi.

      "Đúng vậy" tiểu hồ ly gật đầu như giã tỏi, tiếp, "Dù sao ngươi vui ta cũng muốn, chúng ta trở về giải thích mọi chuyện với Thần Long đại nhân cùng với cha ta, họ đều là phụ thân thông tình đạt lý, nhất định ..."

      chưa xong, Ly Vẫn bỗng nhiên lại cười ra tiếng, lắc đầu sau đó tiến gần đưa tay vuốt cằm tiểu hồ ly, : "Ai với nàng là... Ta muốn?"

      trận gió lạnh thổi qua.

      Tang Chỉ vẫn duy trì tư thế bị tiểu ngốc long vuốt cằm đầy ái muội, đứng trong gió hỗn độn. Tiểu hồ ly Lai Thước ở đùi Tang Chỉ thấy hai người giống như bị niệm chú đứng bất động đất lên tiếng, bắt đầu run hai lỗ tai hồ ly lên, kêu to ra tiếng.

      Ly Vẫn nhìn sâu vào đôi mắt hạnh đen láy của Tang Chỉ, khóe miệng tự giác lại nhếch lên. Quả nương tử tương lai nhà càng nhìn càng đáng , ngay cả bộ dạng thất kinh như thế cũng có thể trêu chọc long tâm của . Đúng vậy, thừa nhận, ban đầu hề tình nguyện, thực hề tình nguyện.

      Ai lại muốn đính hôn cùng với tiểu hồ ly chưa từng gặp mặt bao giờ, trở thành vật hi sinh cho đám cưới Long tộc chứ? Nhưng sau khi khôi phục trí nhớ, điều đầu tiên Ly Vẫn nghĩ đến phải là Long Cốc, cũng phải là lão cha, lại càng phải là Ma tộc gì đó, mà là hình ảnh tiểu hồ ly tay cầm thìa, miệng mở rộng lộ ra chiếc lưỡi đáng dạy mình ăn cơm.

      Thân mình bị tiểu hồ ly xem qua, sờ qua, quần áo tất cả đều do nàng mặc cho, trong khoảng thời gian hai người sớm chiều ở chung, Ly Vẫn cũng dần dần tiếp nhận hôn này rồi. Nhéo nhéo mũi Tang Chỉ, Ly Vẫn cười : "Nếu muốn, tại sao ta vẫn tiếp tục giả ngốc?"

      Tất nhiên, chỉ có giả ngốc mới có thể cùng nàng nắm tay nhau thân thiết mà kiêng nể gì, đương nhiên lời này Ly Vẫn ra.

      Đầu óc Tang Chỉ hỗn loạn, lắp bắp : "... có khả năng a, ta tưởng rằng..."  Tưởng rằng A Ly tiếp tục giả ngốc để tránh làm cho hai bên xấu hổ, dù sao cũng là vị hôn phu đào hôn, lại chạy trốn tới phạm vi quản lí của chính nàng, còn được nàng cứu, loại tình này là ngàn năm khó gặp.

      Cho nên khi Ly Vẫn khoe khỏe có thể xuống giường được, Tang Chỉ mới nhất quyết mang trở về Long cốc, cũng là để nhanh chóng chấm dứt tình loạn cào cào này, nhưng tại ——

      Ly Vẫn trầm lặng, mở miệng : "Lúc mới bắt đầu quả cảm thấy bắt buộc mới phải tiếp tục giả ngốc, nhưng sau đó lại như vậy. Hơn nữa, ta vui mừng khi có thể cùng nàng mau chóng trở về Long cốc thành hôn."

      "Thành! Hôn!" Tang Chỉ trừng to mắt, gằn từng chữ . Nàng có phải nghe lầm rồi ? Hay là đầu óc A Ly vẫn còn hồ đồ? phải giải trừ hôn ước mà là thành hôn, đây là đạo lý gì vậy? Có ý nghĩa cái con khỉ! !

      Ly Vẫn thấy vẻ mặt kinh ngạc của tiểu hồ ly, cũng bất giác chào thua giải thích tiếp mà chỉ theo lý thường mà : "Đương nhiên."

      Nghe vậy, khóe miệng Tang Chỉ bắt đầu run rẩy, hoàn toàn khóc ra tiếng.  Tại sao ngay cả việc như vậy tiểu ngốc long cũng thừa nhận... Theo lý thường phải làm?  Phẩy tay gạt , Tang Chỉ làm đà điểu trốn tránh : "Quên , khoan hãy việc này. Chúng ta vẫn nên về Bình Nhạc trấn trước để nhìn xem có chuyện gì xảy ra."

      "Thu!" Lai Thước nghe vậy, vẫy cái đuôi nhảy đến vai Tang Chỉ, còn cọ cọ vào mặt của nàng để lấy lòng, ràng là cũng muốn cùng trở về. ra đối với Tang Chỉ dù sao cũng vẫn  trở về, đưa ánh mắt đề nghị nhìn về phía Ly Vẫn, sợ đối phương đồng ý.  Ly Vẫn do dự lúc mới khoanh tay ôm ngực : "Được."

      Nghe xong lời này, lúm đồng tiền mặt tiểu hồ ly lộ , liền ôm lấy Lai Thước thu nhặt tay nải, vừa làm vừa : "Lai Thước, chúng ta trở về Bình Nhạc trấn . Nhưng mà mấy thứ này đều phải trả lại cho đứa ở trấn , sau đó ta mua cho ngươi cái mới ! Đúng rồi, còn phải chuẩn bị lương thực nữa, a..."

      Tang Chỉ vừa ồn ào vừa quay đầu lại nhìn, từ “Ly” còn chưa ra thấy Ly Vẫn chưởng cái từ đỉnh đầu xuống, lập tức phía chân trời trở nên tối đen , ngã vào trong lòng Ly Vẫn. Lai Thước thấy thế cúi đầu kêu to vài tiếng, lạnh run túm lấy góc áo Tang Chỉ buông, đôi mắt hồ ly nhìn chằm chằm Ly Vẫn từ xuống dưới vẻ như vừa muốn bảo vệ lại vừa sợ bị thương.

      Ly Vẫn thấy vậy lơ đễnh sờ sờ đầu Lai Thước, cười : "Đừng sợ, ta tổn thương nàng. Chỉ là muốn bắt đầu tranh chấp với nàng thôi.  , tiểu hồ ly, mang theo bao đồ của ngươi, chúng ta trở về Long cốc!"

      Ly Vẫn ôm chặt tiểu nhân nhi ở trong lòng, nhàng hôn lên trán nàng. vất vả mới mang được nàng rời khỏi hang hổ đầm rồng kia, ta làm sao lại có thể để cho nàng quay trở lại đó được? Trở về thấy tên Tuấn Thúc kia mà nàng còn bỏ chạy khỏi hôn này sao? Đúng ~ quả nhiên vẫn là lão cha dạy dỗ hay nhất, nương tử, cướp lấy dễ dàng hơn so với theo đuổi.  Nếu học theo phượng hoàng xấu xa thổ lộ phiền toái như vậy, chờ đến khi nhận ra mới đuổi theo chỉ sợ mấy con rồng con chung của mình với Tang Chỉ đều biết rót nước tương rồi!







    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 38

      Hôm sau, sau khi tỉnh lại Tang Chỉ liền đụng phải đoàn lông mao bên cạnh giường, bởi vì bản thân nheo mắt lại nên để ý, cứ tưởng tối hôm qua là Lai Thước giả biến ảo. Nhưng sau khi Tang Chỉ ngủ hơn nửa tiếng, lại chợt nghe tiếng "Thu" kêu to, buồn ngủ hoàn toàn biến mất, vừa ngồi dậy liền thấy cái đuôi của Lai Thước giả mạo ngồi ở giường, đầu hồ ly còn đắp đùi của mình, mềm mại, thế nhưng... Thân mình là ấm !
      Tang Chỉ kinh ngạc, theo bản năng di chuyển chân mình, vật kia tựa hồ cảm giác được chuyển động, cũng ngáp cái mở đôi mắt to tròn nhìn nàng. Tang Chỉ mồm há hốc, cái gì. . .xảy ra... Mình lại lợi hại như vậy sao? Cư nhiên có thể dùng pháp thuật biến vật trở thành vật sống?
      Tang Chỉ cao hứng khoảng nửa giây, lại cảm thấy có gì đó thích hợp, thử cúi đầu xuống : "Lai Thước? Ngươi thực là Lai Thước?"
      Vật nghe vậy, có điểm gật đầu, tựa hồ lại nhớ đến cái gì đó chạy đến chân giường, dùng miệng tha ra bao đồ, Tang Chỉ vừa thấy bao đồ kia, trong lòng vang lên thanh lộp bộp, chỉ muốn tru lên cho rồi. Mở bao đồ ra, thức ăn, bao gồm bức thư gửi cho rối loạn phượng hoàng tất cả đều còn nguyên, thực ràng, Lai Thước công mà phản.
      Tang Chỉ bắt đầu gãi đầu, bản thân thở dài buồn bực, lại cảm giác tay ướt sũng, cúi đầu vừa thấy, Lai Thước cư nhiên bẹp bẹp liếm tay của nàng giống như là an ủi vậy. Tang Chỉ ôm Lai Thước vào trong ngực, nửa ngồi tiến vào trong chăn dựa sát vào nhau, bên vừa trách cứ vừa quan tâm nhéo lỗ tai hồ ly:
      "Tiểu ngu ngốc, ngươi tại sao trở về ?"
      Lai Thước biết bị làm sao nhưng lại giống ngày xưa bám chặt Tang Chỉ mà liền chui ra khỏi chăn, được tự nhiên lẻn đến góc vùi đầu cong vuốt, Tang Chỉ tò mò, muốn bắt tiểu hồ ly lại linh quang chợt lóe trong đầu, lại nghĩ tới chuyện quan trọng nhất.
      " đúng, ngươi cho dù tìm được rối loạn phượng hoàng, nhưng thế nào trở về trở về ?" Dứt lời, Tang Chỉ còn chưa kịp gì, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa : "Tang Chỉ, tỉnh rồi sao?"
      Tang Chỉ thấy Lai Thước liếc mắt cái, mở cửa ra chỉ thấy phía sau Ly Vẫn còn theo nũng nịu đại mỹ nhân, nhất thời cứng lưỡi. Hai người cũng vào phòng. Tập Nguyệt bày đồ ăn bàn, sau đó mới nhìn về phía Lai Thước giường, cười ngoắc : "Tiểu hồ ly, ngươi cũng đến, tỷ tỷ đền bù cho ngươi cơm chiên trứng."
      Tang Chỉ bị Ly Vẫn lôi kéo ngồi xuống, kỳ quái nhìn A Ly, : "Người này là ai?"
      Ly Vẫn : "Đây là nha hoàn Tập Nguyệt bên người cha ta, bởi vì biết chúng ta phải về Long cốc, cố ý tới đón chúng ta."
      Nghe vậy, Tang Chỉ bĩu môi —— cách khác, lại có nhiều người giám sát chính mình, A Ly lại sợ nàng chạy như vậy? Bên này Tang Chỉ bộ dạng mệt mỏi, Ly Vẫn lại làm như thấy, tiếp tục đưa đĩa rau đến trước mặt Tang Chỉ mặt : "Ngươi ăn nhiều chút, chúng ta hôm nay chạy về Long cốc."
      Tang Chỉ , chỉ cố ý ngoan ngoãn cúi đầu ăn cháo. Tập Nguyệt tiếp tục dỗ Lai Thước kêu nó đến đây ăn cơm, miệng cằn nhằn: "Tiểu hồ ly, tỷ tỷ hôm qua bắt ngươi có chút tàn bạo, ai bảo ngươi muốn chạy đâu? Đến đây, tỷ tỷ đền bù lại cho ngươi."
      Nghe xong lời này, Tang Chỉ ngụm cháo thiếu chút nữa nghẹn đến, ho khan vài tiếng lại được Ly Vẫn vỗ lưng giúp đỡ, chạy nhanh đến trừng mắt to : "Ngươi... Có ý tứ gì?"
      Ly Vẫn chưa kịp mở miệng, Tập Nguyệt ôm tay áo cười : "Ah ~~ tối hôm qua công chúa ngủ say, đại khái biết. Tiểu gia hỏa này tốt, tối hôm qua thừa dịp ngài ngủ, nhưng lại trộm lương khô chạy trốn, vừa vặn bị ta bắt trở về!"
      Lai Thước ở trong góc nghe vậy đôi mắt chợt lóe lóe, tràn đầy oán hận trừng Tập Nguyệt. Thoáng chốc, Tang Chỉ liền hiểu ra, trách được Lai Thước bỗng nhiên trở về, ra... Tang Chỉ lên tiếng, Ly Vẫn lại làm như cái gì cũng nghe thấy, lại gắp khối bánh bao đưa vào miệng Tang Chỉ.
      Tang Chỉ thực thể cảm nhân được vị gì, con ngươi đen bóng lưu chuyển vòng vo, cuối cùng rơi xuống người Tập Nguyệt. ràng nàng biết chính mình sai bảo Lai Thước, lại chỉ cây dâu mà mắng cây hòe trước mặt Ly Vẫn ra vẻ uy hiếp nàng chứ, chỉ là nha đầu Long cốc, lại có tư cách tới tiếp đón Ly Vẫn mất tích nhiều ngày, xem ra, Tập Nguyệt này đơn giản.
      Tang Chỉ cười gượng hai tiếng, việc bại lộ, đơn giản làm như việc gì cũng chưa có xảy ra tiếp tục ngồi bàn ăn cháo, nhấm nháp đưa từng muỗng vào miệng, Tang Chỉ lại bỗng nhiên nhớ tới bức thư gửi cho rối loạn phượng hoàng trong bao đồ, phốc chốc đem toàn bộ cháo phun ra.
      Trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng đều im lặng, Tang Chỉ cũng khụ ra nước mắt. Ly Vẫn kêu Tập Nguyệt bắt tiểu hồ ly, kia xác định vững chắc cũng... Cũng thấy tờ giấy mình gửi cho rối loạn phượng hoàng rồi sao? Vậy... hàng chữ nàng viết tờ giấy... Sau khi suy nghĩ, khuôn mặt nhắn của Tang Chỉ đỏ bừng, càng bắt đầu ho khan nhiều hơn.
      Bên này Ly Vẫn nhìn đến đau lòng, bên vỗ lưng cho tiểu hồ ly bên răn dạy, "Ngươi hôm nay làm sao vậy? Hảo hảo mà ăn cháo cũng nghẹn đến hai lần —— "
      chưa xong, Tang Chỉ khẩn trương nắm lấy tay Ly Vẫn, lắc đầu : "A Ly, ta... Ngươi phải tin tưởng ta. Tờ giấy kia, phải , , đúng, đầy đủ ! !"
      Dứt lời, Ly Vẫn cùng Tập Nguyệt hai mặt nhìn nhau. Tang Chỉ ngón tay chọc vào nhau, vẫn còn giải thích, "Thực xin lỗi, ta phải cố ý viết như vậy, ta... Chính là nghĩ muốn Long cốc mà thôi."
      Nghe vậy, Tập Nguyệt dẫn đầu dương mi cười ra tiếng: "Bằng , ta về trước để cho hai vợ chồng son các ngươi hảo hảo giải thích tiếp?" Tập Nguyệt trêu ghẹo xong, khuôn mặt trong suốt quả tươi cười chầm chậm ra ngoài, còn lại Tang Chỉ cùng Ly Vẫn vẻ mặt đều xấu hổ, Lai Thước vẫn như trước nằm ở góc giường, yên lặng phát ra tiếng gì.
      Tang Chỉ vùi đầu ngón tay túm lấy góc áo, cái trán cũng ngừng toát ra mồ hôi lạnh. Nghĩ đến lời tờ giấy kia, trong chốc lát cả người Tang Chỉ mặt đỏ tim đập trong chốc lát lưng lại lạnh cả người. Có thể làm cho Tang Chỉ nóng lạnh như thế chính là câu tờ giấy kia:
      Gặp thư như gặp bản công chúa ——
      Rối loạn phượng hoàng, ta bị dâm tặc A Ly trói lại trở Long cốc bức ta thành thân, nếu ngươi còn nhớ cảm giác nụ hôn kia, hãy nhanh nhanh tới cứu ta! ! !
      Tang Chỉ
      Lúc đó, trong lòng Tang Chỉ đối với việc Ly Vẫn trói mình bắt về thành thân vô cùng tức giận, bất giác khi viết chữ lại dùng hai chữ “dâm tặc”, vốn chỉ là miệng muốn phát tiết. Nhưng sau khi hết giận lại cảm thấy ổn, tuy rằng A Ly chán ghét, bộ dạng lại bức hôn đến như vậy, nhưng đối chính mình vẫn là rất quy củ, dọc đường luôn hết lòng chăm sóc, hề có nửa điểm làm cho nàng đói khát.
      Sau khi Tang Chỉ suy nghĩ xong, phen áy náy cũng có, dù sao tờ giấy kia Ly Vẫn cũng thấy được, ai lại có thể tưởng tượng được, Lai Thước lại ngốc như vậy, bị bắt trở về. Trong thư lại có câu “Cảm giác nụ hôn kia”, nhất thời khiến cho Tang Chỉ cảm thấy như có hàng ngàn mũi nhọn ở phía sau lưng.
      Chuyện hôn môi đó, nàng im lặng như hến. Theo tính cách của rối loạn phượng hoàng cùng với ca ca song sinh Tuấn Ngạn cũng , nhưng tại tờ giấy lại hoa hoa lệ lệ đem trở về, vậy chẳng phải là... bị vạch trần ra ánh sáng sao. Lúc ấy tình thế cấp bách, Tang Chỉ mặt muốn xin giúp đỡ từ rối loạn phượng hoàng, mặt lại muốn giữ da mặt hồ ly, cho nên mới nâng ra cái giá công chúa, lại lấy nụ hôn kia uy hiếp Tuấn Thúc, nhưng tại hay lắm, chưa kịp uy hiếp Tuấn Thúc, tảng đá lại quay trở lại dưới chân, khiến cho vị hôn phu biết.
      Về sau nàng còn muốn sống như thế nào đây? Trong lòng Tang Chỉ như bị mèo cào vừa đau lại vừa ngứa, bản thân biết làm sao để tự giữ trước mặt A Ly, nhưng ra trong lòng A Ly lại tràn đầy lo lắng cầm lấy khuôn mặt nhắn của Tang Chỉ, buồn bã : "Làm sao vậy? Vừa rồi tại sao lại kì quái như vậy ?"
      Tang Chỉ gấp đến độ dậm chân, nhào vào trong lòng Ly Vẫn nước mắt muốn rơi xuống , "Thực xin lỗi thực xin lỗi, ta lúc ấy vô cùng tức giận, nhất thời nhanh tay viết thành như vậy, ngươi cần giả bộ làm như biết, ta biết ngươi rất tốt với ta, ta cũng biết... A!"
      Tang Chỉ còn chưa có giải thích xong, liền đột nhiên thét chói tai ra tiếng, theo bản năng đẩy A Ly ra, hai người này mới phát nguyên lai vừa rồi Lai Thước bướng bỉnh, nhưng lại bổ mạnh nhào vào đầu Tang Chỉ làm cho hai người sợ hãi vội vàng tách ra. Ly Vẫn muốn tóm cái đuôi của Lai Thước lại, thấy ống trúc đến bên chân, nhặt lên vừa thấy, đúng là lá thư Tang Chỉ gửi cho Tuấn Thúc.
      Cúi đầu hít khẩu khí lạnh, Ly Vẫn cũng mở ống trúc ra chỉ đem thứ này nọ trả lại cho tiểu hồ ly : "Tang Chỉ, tuy rằng ta kêu Tập Nguyệt bắt Lai Thước, lại chưa từng mở ống trúc ra xem. Ta cũng muốn biết ngươi viết cho cái gì, " dừng chút, Ly Vẫn tự cười cái, tiếp tục : "Ta thừa nhận buộc ngươi trở về Long cốc là phương thức có chút dã man, nhưng ta chỉ là muốn ngươi hiểu được tâm ý của ta."
      "Hừ!" hừ tiếng, trong nháy mắt Tang Chỉ đứng yên ở tại chỗ còn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào, hai người chợt nghe thanh truyền đến từ bên chân. Tang Chỉ kỳ quái cúi đầu, chỉ thấy Lai Thước dùng chân gãi gãi lỗ tai, ràng vẫn là vật tròn vo đáng mỏng manh nhưng đôi mắt hồ ly lại vô cùng sắc bén trừng chính mình, vẻ mặt ... ai bì nổi.
      Tang Chỉ con ngươi trong suốt đen thùi, mồm há hốc-ing, như thế nào ánh mắt này... Giống như từng gặp qua ở đâu? Tang Chỉ vò đầu, chợt nghe tiếng cười nhạo của A Ly: "Lai Thước hình như vẫn còn giận ta, trách ta bắt nó trở về."
      Tang Chỉ lắc đầu: " phải, khẳng định là nó thấy ta vừa rồi nhào vào ngươi trong lòng cảm thấy chơi vui, cho nên cũng muốn làm vậy ."
      Nghe vậy, Ly Vẫn gật đầu cười : "Vậy ngươi trước tiên nghỉ ngơi lát, đợi đến khi khởi hành ta đến gọi ngươi."
      Tang Chỉ vuốt cằm đưa A Ly ra ngoài, đóng cửa lại sau đó chạy nhanh đến mở ống trúc ra muốn thiêu bức thư, vừa nhìn thấy lại chói mắt giật mình, nhìn kĩ bức thư từ đầu đến cuối, thấy mặt giấy trắng có hàng chữ đen viết:
      Gặp thư như gặp bản công chúa ——
      Rối loạn phượng hoàng, ta bị A Ly trói lại trở về Long cốc bức ta thành thân, hãy nhanh nhanh tới cứu ta ! !
      Tang Chỉ
      <h3 id="yui_3_2_0_1_1325419517833408']Tiểu hồ ly chớp chớp hàng lông mi dài, vẫn là cảm thấy có chút thể hiểu được, cẩn thận nhìn bức thư nhiều lần, xác thực có nhìn lầm. Kia hai chữ “dâm tặc” đâu?"Cảm giác nụ hôn kia" đâu? Tang Chỉ nhất thời cái đầu biến thành hai cái, chẳng lẽ lúc ấy chính mình viết tờ giấy quá mau, cư nhiên quên viết hai câu kia? Vẫn là... Do nàng quá khẩn trương nên nhớ lầm ?
      <h3 id="yui_3_2_0_1_1325419517833218']" đúng, là ta có ghi mà." Tang Chỉ mặt nhăn nhìn trời, trong trí nhớ lại xuất khoảng trống, tại sao Lai Thước ra ngoài dạo vòng, lại bị bắt trở về, trong giấy viết lại thiếu mất hai câu? Tang Chỉ nghi hoặc nhìn về phía Lai Thước, chỉ thấy tiểu tử kia đá văng cơm chiên trứng do Tập Nguyệt đưa tới, lại trở về giường bắt đầu ngủ tiếp.
      (HL: *Chống cằm*...Rất chi là nghi ngờ Lai Thước nha...^Bộ dạng rất gio^)

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      <div id="yiv975561004']
      <div id="yui_3_2_0_1_1324434893256828']
      <div id="yui_3_2_0_1_1324434893256825']
      <div>Chương 37
      <div>Edit: Tử Vi
      <div>Beta: Lạc Lạc

      <div>Ly Vẫn quả nhiên được làm được, mang theo Tang Chỉ cùng Lai Thước đường về phía đông trở về Long cốc, chính là... những người đường lúc này lại vui vẻ chút nào. Trong ngôi miếu đổ nát, Tang Chỉ giật giật dây thừng để nới lỏng cánh tay, ánh mắt vô cùng oán hận nhìn chằm chằm người khởi xướng, từ khi nàng tỉnh lại, sau khi tỏ vẻ muốn trở về Long cốc, ngay cả dây thừng mà Ly Vẫn cũng có thể dùng tới, đủ ngoan! *(Gian ngoan)
      <div>Ly Vẫn thấy thế, niệm chú cởi bỏ dây thừng cho Tang Chỉ, cười : "Có đau hay ?"
      <div>Tiểu hồ ly trừng trừng, tay làm sao có thể đau? ! Lai Thước thấy Tang Chỉ hoạt động khuỷu tay, cũng nhanh chóng chạy đến cọ cọ sau đó đưa đầu lưỡi hồng nhạt liếm liếm, Tang Chỉ vỗ vỗ đầu Lai Thước sau đó trầm giọng : "Ngươi rốt cuộc muốn đem ta trói tới khi nào?"
      <div>Ly Vẫn đau lòng vuốt những vết dây thừng tay Tang Chỉ, suy nghĩ  chút : "Trói tay lại là để cho ngươi giãy dụa bỏ trốn, lại trở nên bầm tím như vậy, quả phải là biện pháp —— "
      <div>Nghe Ly Vẫn thào, Tang Chỉ liền bắt đầu giả bộ, đôi mắt lóe sáng có điểm gật đầu, "Đúng vậy, đau quá, ngươi xem!" Tang Chỉ làm nũng đưa tay cánh tay đến trước mặt Ly Vẫn, bĩu môi : "Đừng trói ta? Được ?"
      <div>Mắt của Tang Chỉ như mặt nước hồ mùa thu, nguyên bản vốn tưởng rằng A Ly nhất định do dự phen sau đó mới quyết định, ai ngờ đối phương hề nghĩ ngợi liền gật đầu : "Được."
      <div>" ?" Tiểu hồ ly mừng rỡ như điên, vỗ tay cười , "Ta chỉ biết A Ly ngươi đối ta tốt nhất, ta..." Tang Chỉ chưa xong, chỉ thấy Ly Vẫn nhắm mắt lẩm bẩm, lập tức đưa tay giăng kết giới. Thoáng chốc, tiểu hồ ly trợn mắt mồm há hốc, chỉ vào Ly Vẫn : "A Ly ngươi —— "
      <div>Ly Vẫn sủng nịch vỗ vỗ đầu Tang Chỉ, hề có nửa điểm tỉnh ngộ khi làm sai, chỉ : "Lòng ta thương ngươi tay bị dây thừng làm đau, nhưng là lại thể cho ngươi chạy về Bình Nhạc trấn, cho nên... Chấp nhận . Chờ trở về Long cốc là tốt rồi."
      <div>Thấy tình cảnh này, Tang Chỉ rốt cục tức giận, mắt trợn trắng giơ chân : "A Ly ngươi còn như vậy ta liền tức giận, cái này gọi là bức hôn! Ngươi có hiểu bức hôn hay ? Ngươi muốn ta hận ngươi cả đời hay sao! Còn nữa, tại Bình Nhạc trấn gặp nạn, chúng ta hẳn là lấy đại cục làm trọng, chuyện tình trường nữ nhi sau được ?"
      <div>Ly Vẫn nghe xong lời này, im lặng   lát, cuối cùng : "Trở về Bình Nhạc trấn rốt cuộc là vì đại cục hay vẫn là chuyện tình trường nữ nhi, Tang Chỉ, trong lòng ngươi phải so với ta còn ràng hơn sao?"
      <div> xong, Tang Chỉ giật mình, còn chưa kịp phản ứng chỉ thấy đáy mắt Ly Vẫn chợt lóe lên đơn, sau khi nàng hồi phục tinh thần lại, Ly Vẫn giăng xong kết giới, lạnh lùng lưu lại câu : "Ta để cho ngươi suy nghĩ lại."
      <div>Nhìn Ly Vẫn dần dần xa, đầu bàn tay Tang Chỉ nắm chặt lại buông ra, buông ra lại nắm chặt, chung quy... vẫn phá được. Ly Vẫn, ngươi rốt cuộc có còn là A Ly của ta , như thế nào chút cũng hiểu tâm của ta?
      <div>———————————— ta đường phân cách lâu gặp ——————————
      <div>Ly Vẫn rồi, Tang Chỉ cùng Lai Thước chán đến chết.
      <div>Tuy rằng vẫn bị giam cầm như trước, nhưng tốt xấu gì tay chân Tang Chỉ có thể hoạt động, liền cùng vui đùa với Lai Thước để lãng phí thời gian. Tiểu tử kia biết đời trước rốt cuộc có phải cầm tinh con chó hay , cư nhiên đối với trò chơi ném bóng này lại phi thường thích thú, Tang Chỉ tay ném trái bóng , tiểu tử kia liền tốc độ nhanh như chớp đuổi theo, lát lại cùng quả bóng lăn tròn trở về.
      <div>Hai tiểu hồ ly chơi đùa vui vẻ, Tang Chỉ tạm thời cũng vứt bỏ phiền não trong lòng, cười khanh khách : "Lai Thước bắt giỏi nha, lần này ta ném xa hơn!" Dứt lời, cái ném mạnh liền đem trái bóng ném ra ngoài kết giới, chậm khi đó Lai Thước nhanh, chỉ kêu lên tiếng rồi lao ra ngoài, sau đó đinh đinh mang quả cầu trở về.
      <div>Tang Chỉ mồm há hốc khoảng nửa giây, phát có gì đó thích hợp, lại cố ý đem trái bóng ném ra ngoài kết giới, Lai Thước bất chấp tất cả, chạy ra ngoài bắt bóng, lại chạy tới bên người Tang Chỉ. Thấy Tang Chỉ thế nhưng trừng mắt nhìn chính mình đến hóa đá, Lai Thước cam lòng đưa móng vuốt cào cào Tang Chỉ, lại lấy lòng đem trái bóng đặt đùi Tang Chỉ, ánh mắt tràn ngập ý tứ "Tỷ tỷ, tiếp tục chơi ".
      <div>"Ngươi!" Tang Chỉ ngón tay cứng đờ, sau đó đứng lên cả kinh : "Lai Thước ngươi có thể thông qua kết giới?"
      <div>Lai Thước cong đuôi ngồi thẳng mặt đất, con ngươi đen thùi trong suốt nhìn kỹ Tang Chỉ, hiển nhiên cái gì gọi là "Kết giới". Tang Chỉ dừng lại chút sau đó đưa tay vui vẻ sờ đầu Lai Thước chỉ huy : "Lai Thước ngoan, ngươi đem khúc gỗ bên kia lại đây cho tỷ tỳ."
      <div>Nghe thấy chỉ thị, tiểu tử kia kêu lên vui vẻ, sôi nổi lại ra ngoài kết giới, trong miệng ngậm khúc gỗ trở lại bên người Tang Chỉ. Lần này, Tang Chỉ thể tin, Lai Thước có chút giống người thường .
      <div>Tang Chỉ suy nghĩ, "Chẳng lẽ, kết giới Bình Nhạc trấn thành vấn đề là do Lai Thước có thiên phú dị bẩm, kết giới nào cũng đối với nó có tác dụng, cho nên nó mới có thể Bình Nhạc trấn trộm món đồ chơi?"
      <div>"Thu ——" tựa hồ nghe hiểu lời Tang Chỉ, Lai Thước kêu ra tiếng đáp lại. Sấm sét liền chớp, Tang Chỉ chuyển quanh con người, rồi đột nhiên lóe sáng, vỗ tay : "Được! !"
      <div>Lai Thước nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Tang Chỉ, thấy Tang Chỉ dường như dùng pháp thuật từ đâu đó lấy bút giấy, xoạt xoạt viết xuống hai hàng chữ sau đó lại lấy châu hoa đầu quấn lại thành cuộn giấy , sau đó mới đưa Lai Thước ôm vào trong lòng, trực tiếp đem cuộn giấy buộc chặt người nó.
      <div>"Ngao?" người Lai Thước đột nhiên gia tăng gánh nặng, thoải mái lắc đầu tỏ vẻ khó chịu, lại bị Tang Chỉ ngừng : "Lai Thước, ngươi xem tỷ tỷ. Nha, tỷ tỷ hỏi ngươi, ngươi có thích ta hay ?"
      <div>Lai Thước nghĩ ngợi liền gật đầu, thích! Đương nhiên thích! vất vả mới có thể lẻn ra ngoài chơi, liền gặp được tỷ tỷ đồng loại, chơi đùa cùng , được mua kẹo hồ lô cho, hơn nữa quan trọng nhất là, Tang Chỉ tỷ tỷ là hồ ly xinh đẹp đáng .
      <div>Tang Chỉ xoa bóp đầu lỗ tai Lai Thước, giọng : "Vậy tỷ tỷ nhờ ngươi giúp việc, ngươi nguyện ý sao?"
      <div>... ... . . .
      <div>——————————— ta là đường phân cách có thay đổi xuất ———————————
      <div>Sau thời gian chén trà , Ly Vẫn rốt cục cũng trở về. Trong bao chỉ đồ ngọt cùng gà nướng thích của Tang Chỉ mà còn rất nhiều ngoạn ý ngạc nhiên. Tang Chỉ tùy tay nhặt lên con chuồn chuồn bằng trúc nhìn gần, ra vẻ trấn tĩnh cười ra tiếng: "A Ly ngươi còn sao? Mua nhiều món đồ chơi như vậy."
      <div>Ly Vẫn lắc đầu, "Là mua cho Lai Thước , ngươi thích , ta cũng thích ."
      <div> câu, làm cho Tang Chỉ nghẹn thiếu chút nữa rơi ra nước mắt, trong thời gian này... A Ly chuyện càng ngày càng trực tiếp, càng ngày càng ràng, lời này phải ràng —— ai cả đường , chỉ cần Tang Chỉ thích, đều thích sao? Tang Chỉ ủy khuất bĩu môi, kia nếu nàng tại thừa nhận , chính mình thích rối loạn phượng hoàng, A Ly có thể hay cũng thề non hẹn biển cam đoan cũng thích rối loạn phượng hoàng? ! (^w^)
      <div>Ly Vẫn thấy mặt tiểu hồ ly trong chốc lại xanh trong chốc lát lại trắng, biểu tình khác nhau chỉ biết Tang Chỉ lại suy nghĩ xa vời, trong đầu biết suy nghĩ chuyện cổ quái ngạc nhiên gì , ràng làm như thấy hỏi: "Lai Thước đâu?"
      <div>Ngày xưa ra ngoài kiếm ăn trở về, phải tiểu tử kia là người đầu tiên chạy ra đỡ đồ tìm thức ăn sao?
      <div>"Nga ~~" Tang Chỉ chột dạ tựa đầu hướng sang bên, "Ngươi rồi trong chốc lát, Lai Thước liền đau khổ kêu, tại bây giờ ngủ." Dứt lời, lập tức vỗ vỗ bao đồ bên ngoài lộ ra đoàn lông tuyết trắng.
      <div>Ly Vẫn xem xét, cũng nhiều lời đem chân gà nướng đưa tới trước mặt Tang Chỉ, Tang Chỉ tiếp nhận chân gà, lần đầu tiên ăn thức ăn mà cảm thấy vị gì, theo bản năng ánh mắt nhìn thẳng bao đồ, trong lòng thầm nghĩ: a di đà phật, phù hộ A Ly vài ngày sau mới phát , như vậy Lai Thước có thể thuận lợi trở lại Bình Nhạc trấn, thuận lợi nhìn thấy rối loạn phượng hoàng, thuận lợi cứu chính mình ra...
      <div>Lai Thước, ngươi nhất định phải cố lên a! !
      <div>Hạnh phúc của tỷ tỷ đều nằm tay ngươi, trăm ngàn lần ngươi chớ nửa lại lưu lại chơi. Tang Chỉ bên suy nghĩ, bên cắn môi cắn chân gà tay, lại bởi vì ăn vội vàng, sau đó bắt đầu nghẹn ho khan. Bên này Ly Vẫn thấy thế, liền chạy nhanh đến vỗ lưng Tang Chỉ, cuối cùng lại còn đỡ nàng uống nước rồi sau đó lấy khăn tay lau miệng cho nànng, ôn nhu : "Từ từ ăn, cần vội vàng."
      <div>Tang Chỉ có tật giật mình liền gật gật đầu, bản thân muốn cái gì đó liền thấy bàn tay nóng lên, đúng là Ly Vẫn cầm tay của chính mình. Ly Vẫn : "Tang Chỉ, ta biết ngươi tự giận mình, trách ta buộc ngươi trở về Long cốc, trách ta lừa ngươi giả ngốc... Ngươi muốn nghĩ về ta như thế nào cũng được, nhưng là ngươi nhớ kỹ ta làm như vậy tất cả đều là vì ngươi."
      <div>Tang Chỉ chớp chớp mắt, muốn chuyện chỉ thấy Ly Vẫn nhắm mắt tiến đến bao đồ phía sau, : "Tiểu tử kia như thế nào còn đứng dậy? Bình thường ngửi được mùi sớm tỉnh, Lai Thước, ăn cơm ."
      <div>"Lai Thước, mau đứng lên!"
      <div>"Tiểu tử kia, phải là bị bệnh chứ?"
      <div> xong, Ly Vẫn bắt đầu mở ra nút thắt bao đồ, bên này Tang Chỉ tâm bắt đầu căng thẳng, oành tiếng, chân gà thích nhất rơi xuống đất.
      <div>Ly Vẫn tầng tầng mở bao đồ ra, tâm của Tang Chỉ cũng muốn đến cổ họng rồi đến mắt.
      <div>Nhìn chằm chằm đoàn lông trắng trong bao đồ lâu, Ly Vẫn mới : "Làm thế nào lại ngủ như chết?" Dứt lời lại sờ sờ đầu hồ ly của Lai Thước. Thấy thế, Tang Chỉ nặng nề thở ngụm khí dài, tảng đá trong lòng rơi xuống đất. Hoàn hảo chính mình phòng ngừa chu đáo, trước tiên dùng vật biến thành bộ dáng Lai Thước giả bộ ngủ trong bao đồ, chính là... Gạt được Ly Vẫn nhất thời khó kéo dài được lâu.
      <div id="yui_3_2_0_1_1324434893256822']Tiểu hồ ly có khả năng ngủ hoài tỉnh, chỉ cầu mong là trước khi Ly Vẫn phát chân tướng, Lai Thước muốn đem thư đưa cho rối loạn phượng hoàng. Suy nghĩ xong, Tang Chỉ vỗ vỗ ngực sau đó mới khôi phục sắc mặt bình thường : "Ha ha, đại khái vừa rồi chơi quá nên mệt mỏi. A Ly ta thấy thời tiết cũng mau thay đổi, bằng chúng ta sớm ra ?" Sớm chút có thể được xa hơn chút, như vậy cho đến khi A Ly phát trong bao quần áo phải là Lai Thước, bắt đầu đuổi theo cũng chậm chút.
      <div>Bên này Ly Vẫn đem hành vi khác thường của Tang Chỉ để vào trong mắt lại lên tiếng nghi ngờ, ghé mắt lại xem xét Lai Thước im lặng hề tức giận nằm trong bao đồ, miệng cong cười ra tiếng: "Được."



    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 39

      magenta;Edit: Tử Vi

      darkorange;']Beta: Lạc Lạc & Quảng Hằng

      <img class="alignnone size-full wp-image-9672 aligncenter" title="4a8cecb9g837d36306e7f&690" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/01/4a8cecb9g837d36306e7f690.jpg" alt="" width="590" height="259" /> #993366;']                                                         Anh Ly Vẫn ấy ạ ^0^/





      Tuy rằng Tang Chỉ vô cùng nghi ngờ đối với việc Lai Thước từ sau khi bị bắt trở về còn giống như lúc trước nữa, nhưng cũng có nhiều tinh lực để quản, bởi vì... Nhờ dẫn đắt của hai vị Ly Vẫn và Tập Nguyệt, tiểu hồ ly quả thực hữu kinh vô hiểm (chưa gặp nguy hiểm sợ hãi) tới Long cốc.

      tới đâu, an toàn tới đó. Tiểu hồ ly lớn như vậy, trừ bỏ Thiên cung, Thanh Khâu quốc, cùng với Bình Nhạc trấn, nhưng ra lần đầu tiên rời nhà đến địa phương xa như vậy, đến tam giới cũng khen ngợi Long cốc. nơi đây là nơi ở của Long tộc, nhưng phi thường thần bí.

      Khi Tang Chỉ còn , từng nghe mẫu hậu dạy, bên ngoài Long cốc có kết giới, là cơ quan được thiết kế khéo léo, rất nhiều cạm bẫy, nếu tùy tiện tiến vào chết ngay ngập lức. Bởi vậy, người đến Long cốc rất ít, ngay cả đại thọ của Thần Long Tử Trạch cũng là tổ chức ở địa phương khác, lần này đến Long cốc Tang Chỉ tuy có chút miễn cưỡng nhưng lại cũng có chút chờ mong, rốt cuộc Long cốc được mọi người lưu truyền vô cùng kì diệu có hình dạng như thế nào.

      Lại trở về, theo đường Ly Vẫn và Tập Nguyện dẫn dắt, đám người thông qua cơ quan kết giới vào bên trong Long cốc, Tang Chỉ thoáng chốc lại ngừng thở, biết nên hình dung cảnh tượng trước mắt như thế nào.

      Trong màn sương trắng như tuyết, chỉ có thể thấy được xa xa là tòa cung điện tráng lệ , những cung điện liên kết với nhau tạo thành khối hình vuông, những chuỗi ngọc kia treo lên cung điện thành hình tứ giác, dường như nhờ vào chuỗi ngọc mà đem cung điện treo lơ lửng trong trung, lại còn bởi vì cánh lớn cánh mà lủng lẳng. Ở dưới màn sương trắng, tựa hồ như hề có dãy núi hay cột đá chống đỡ, chỉ bước chân ra ngoài liền rơi xuống vực sâu thăm thẳm.

      Tang Chỉ nghiêng đầu nhìn Ly Vẫn, bĩu môi : "Nơi đó chính là Long cốc sao?"

      Tập Nguyệt nghe xong lời này cười sâu: "Đó là Thiên điện nơi lão gia ở, ngoài ra còn có chín vị phu nhân Xích Tiêu, Bích Tiêu, Thanh Tiêu, Huyền Tiêu, Giáng Tiêu, Xuân Tiêu, Tử Tiêu, Luyện Tiêu, Tấn Tiêu đều ở chín điện bên cạnh, chẳng qua mây mù lượn lờ, cách quá xa nên tại thấy ."

      Tiểu hồ ly lắp bắp, bộ dạng như cục cưng ngoan ngoãn gật đầu. Suy nghĩ lát, lại rốt cục đưa ra vấn đề quan trọng nhất: "Nhưng ...nơi đó, chúng ta phải qua như thế nào?" Cách xa như vậy, chắc thể dùng mây bay chứ? Nghĩ về pháp thuật cưỡi mây của mình, Tang Chỉ liền phi thường sợ mình ngã xuống, hơi sợ núp phía sau Ly Vẫn.

      Ly Vẫn thấy bộ dáng Tang Chỉ vừa e lệ vừa giận vô cùng đáng , khỏi phì cười ra tiếng, vỗ vỗ đầu nàng : " sao đâu, ta mang ngươi cùng bay."

      Nghe xong lời này, Tang Chỉ khuôn mặt nhắn nháy mắt đỏ bừng, mang theo nàng cùng bay chẳng khác gì…. Ôm nàng bay sao? Nghĩ vậy, Tang Chỉ liền ho khan nhanh chóng sang chuyện khác, "Vậy Lai Thước..."

      chưa xong, Lai Thước hừ lạnh tiếng, nhảy đến vai Tập Nguyệt, vẻ mặt muốn nhìn Tang Chỉ cùng Ly Vẫn thông đồng làm bậy. Tang Chỉ cùng Ly Vẫn đối diện nhìn nhau, tại sao Lai Thước từ khi trở về giống như thay đổi hoàn toàn?

      Bản thân xuất thần, Tập Nguyệt : "Tốt lắm, đừng nữa, thôi."

      Dứt lời, luống ánh sang lóe lên , thoáng chốc áng mây bay về phía trước .

      —————————————— ta là đường phân cách biết gì —————————

      Vào trong thiên điện, tất nhiên lại là cảnh tượng khác. Bởi vì Thần Long Tử Trạch muốn đích thân đón tiếp con dâu tương lai nên Tang Chỉ bị an bài ở trong phòng khách của thiên điện nghỉ ngơi, cũng cùng Ly Vẫn đến vấn an Thất phu nhân ở Thanh Tiêu điện. Công chúa Tang Chỉ ở trong phòng nhìn trái nhìn phải, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy mới mẻ.

      Phòng này mà là phòng khách, so với khuê phòng của nàng ở Thanh Khâu quốc cũng kém ba phần, những hình ảnh điêu khắc cây liễu chiếc bàn trà bằng gỗ có thể thấy được độc đáo mới lạ, những viên ngọc trong suốt kết thành chuỗi ngọc treo tháp, nhưng kì lạ ở chỗ là những viên ngọc trai này biết tạo thành như thế nào mà trong suốt mượt mà, có chút sáng bóng rực rỡ đồng thời lại như trong suốt. Tang Chỉ từng gặp qua vô số ngọc trai, nhưng chưa bao giờ gặp được ngọc trai đẹp như vậy, trong lúc nhất thời nhịn được đưa bàn tay thưởng thức, tròng mắt đen mượt cũng mở to, chọc đám tiểu nha đầu hầu bạ ở bên cạnh liên tục cười trộm.

      Đúng vào lúc này Tập Nguyệt phụng mệnh dâng trà đến hầu hạ, thấy thế liền ho khan tiếng, nhóm tiểu nha đầu mới thoáng chốc lên tiếng. Lai Thước ở bên thấy vậy, ánh mắt sáng lên, vùi đầu tiếp tục ngủ. Tang Chỉ lại tâm tính trẻ con, cũng biết nhóm tiểu nha đầu cười nhạo mình lạc hậu, thấy Tập Nguyệt đến bên cạnh liền lôi kéo hỏi: "Tập Nguyệt tỷ tỷ, sợi chuỗi giường này sao lại kì quái như vậy? Vừa sáng bóng trong suốt thông thấu, mặc dù góc độ xem đồng đều vẫn tỏa ra bảy sắc cầu vồng."

      Tập Nguyệt nghe vậy, nhất thời hiểu được bọn hạ nhân cong miệng cười cái gì, tay vẫy trái vẫy phải, sau đó mới ôn nhu giải thích, "Đây là hạt châu do Tây Long Vương năm kia đến bái phỏng tặng cho, ta thấy cũng đáng nhưng còn xứng làm chuỗi ngọc của nha hoàn."

      Tang Chỉ nghe xong lời này liền ngượng ngùng gật đầu, thầm nghĩ từng nghe mẫu hậu cùng dì giảng, Long cốc này có nhiều bảo vật, nhóm thần tiên ở bên ngoài cầu mong cả đời cũng được nhưng có lẽ ở trong Long cốc này ngay cả làm trang sức của nha hoàn cũng xứng, lúc đó nghĩ đến lời phóng đại, tại mới biết được là .

      Tang Chỉ im lặng, lại bước đến uống nước trà do Tập Nguyệt mang đến, chỉ cảm thấy tươi mát ngon miệng, nhưng cũng dám hỏi làm bằng cái gì, sợ hãi chính mình uống ngụm liền uống hết Bình Nhạc trấn mất. Trầm ngâm phen, tiểu hồ ly mới bĩu môi : "Trách được Long cốc trở nên thần bí như vậy, ra là sợ gặp tặc, trộm hết bảo bối này. Ai ~~ Minh Tao ca ca đáng thương, tình nhân của đưa cho cái gì Đông Hải thần châu xem ra vẫn kém hơn chuỗi ngọc ở Long cốc, đáng tiếc đáng tiếc!"

      Tập Nguyệt nghe Tang Chỉ lầm bầm lầu bầu như vậy, muốn cười liền chợt nghe phía sau truyền đến trận hừ lạnh, quay đầu nhìn lại, đúng là Lai Thước tà nghễ liếc mắt khinh thường nhìn Tang Chỉ, thần thái tỏ vẻ tức giận nên lời. Tang Chỉ cũng lấy làm kì lạ, ôm lấy Lai Thước đặt ở đùi mình, đưa tay sờ sờ lông mao :

      "Lai Thước, ngươi làm sao vậy? Có phải bị đói hay ?"

      Ngày xưa Lai Thước đối với Tang Chỉ vô cùng thân thiết dùng hết mọi cách lấy lòng nghe xong lời này, cư nhiên thờ ơ, hề cảm kích lông người run lên, liền cái thoát ra chạy về chỗ cũ, tiếp tục nằm yên tại chỗ. Tang Chỉ líu lưỡi, có điểm hiểu tính tình của tiểu tử kia :

      "Tập Nguyệt tỷ tỷ, ngươi có cảm thấy từ sau khi trở về Lai Thước trở nên hơi kì lạ hay ?" Dứt lời, Tang Chỉ giật mình, sau đó mới gãi đầu , "Trí nhớ của ta kém, ngươi trước kia chưa từng thấy qua Lai Thước, làm sao mà biết nó trước kia là dạng gì. Ai ~ tiểu hồ ly trước kia thực ngoan , ta cùng A Ly sờ đầu nó, nó còn có thể đưa đầu lưỡi liếm ta nữa!"

      Tập Nguyệt hai mắt cong lên, ý tứ sắc bén xem xét liếc mắt nhìn Lai Thước cái, cười sâu: "Công chúa Tang Chỉ làm sao mà biết ta trước kia chưa từng thấy qua Lai Thước? Nhưng ra... Có gặp mặt lần ."

      xong, Tập Nguyệt cùng Lai Thước nhìn nhau, sét đánh chớp chớp, lửa văng khắp nơi. Tang Chỉ ngốc ngốc ngơ ngác, còn nhìn ra manh mối, chỉ đưa con ngươi trong suốt ngạc nhiên : " vậy chăng? Chẳng lẽ tiểu tử kia cũng từng trộm hành lý của ngươi? Ách ~ , Lai Thước chỉ thích món đồ chơi, Tập Nguyệt tỷ tỷ ngươi lớn như vậy cũakhóe miệng lại cong lên, nắm tay Tang Chỉ : "Lai Thước chắc là ở đây quen nên mới cảm thấy hơi xa lạ với ngươi. Như vậy tốt lắm, Thất hoàng tử  thỉnh an phu nhân lát mới về, Hoàng Thượng bây giờ chắc nghỉ ngơi, tiện quấy rầy. Công chúa Tang Chỉ..." Tập Nguyệt cố ý dùng thanh cao lên, giảo hoạt nhìn về phía Lai Thước, cong miệng:

      "Ta kêu bọn nha đầu chuẩn bị nước ấm, ngươi cùng Lai Thước hảo hảo tắm rửa , rồi sau đó nghỉ ngơi."

      Tang Chỉ vỗ tay: " sai sai, ý kiến hay."

      Tập Nguyệt : "Đương nhiên."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :