1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thổ thần muốn thăng chức - Ngủ lười thấy meo meo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 11:

       Edit: Tử Vi

      Beta: Quảng Hằng



      <img class="alignnone size-full wp-image-7613" title="40-1" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/10/40-1.jpg" alt="" width="471" height="635" />


      Hôm sau, sau khi Tang Chỉ lười biếng ngủ ngày ngồi dậy, trang điểm cho đẹp, mục đích chính là xem Đậu Thần nương nương, cây đào tinh Khế Nhạc nghe vậy liền  vui vẻ chạy tới báo tin: “Đậu Thần nương nương rời khỏi Bình Nhạc trấn.”

      Tang Chỉ miệng ngậm đầy nước trà thiếu chút nữa phun ra: “ rồi? như thế nào? Thuốc giải lấy chưa ?”

      Khế Nhạc trầm ngâm, “ ra thuốc giải hề có. Chẳng qua nghe tiên đồng Thất Thủy tán dóc rằng buổi tối Phượng Quân cho Đậu Thần nương nương phương thuốc, là chỉ cần đều đặn làm theo phương thuốc gì đó tự nhiên cũng giống như giải dược. Đậu Thần nương nương lấy được phương thuốc liền hề chậm trễ lên đường tìm ngay trong đêm.”

      Tang Chỉ nhíu mi, thào tự nhủ: “Phá thối phượng hoàng sao tự nhiên lại tốt như vậy? Dễ dàng buông tha cho Đậu Thần nương nương như vậy?” Dứt lời, vô tình quay đầu lại nhìn về phía cây đào tinh. Khế Nhạc này vừa tham tiền lại nhiều chuyện, tuy rằng như vậy tốt tý nào nhưng quả biết khá nhiều việc, việc kỳ quái này đem hỏi là tìm đúng người rồi nha.

      Khế Nhạc thấy Tang Chỉ nhìn thế tự nhiên hiểu được ý tứ của nàng, liếc mắt cười : “Công chúa minh giám, Phượng Quân đại nhân là có ngoắt nghéo chút vấn đề.   về phương thuốc này —— “

      được nửa, ngờ cây đào tinh lại dừng lại, trầm tư lát rồi uốn éo thắt lưng giọng, “Công chúa, tại Phượng Quân cũng ở tại Bình Nhạc trấn, chi tiêu này nọ quá nhiều…”

      Oành! chưa xong, Tang Chỉ muốn đem con suốt nặng bằng vàng quăng bàn, Khế Nhạc nhìn mà sửng sửng sốt sốt. Được rồi, Khế Nhạc thừa nhận bản thân mình vừa tham tài lại keo kiệt, nhưng chẳng phải là do hoàn cảnh nghèo khó của Bình Nhạc trấn bắt buộc mà ra sao? Nhưng mỗi lần đàm phán công việc, Khế Nhạc đều chấp hành nguyên tắc “Bản thân thành ”, tuyệt đối lấy nhiều hơn xu, nếu mỗi lần cần trả lời vấn đề đều đưa vàng khối lớn như vậy ra, tiểu công chúa Tang Chỉ chắc hẳn mệt lớn đa?

      Khế Nhạc vỗ ngực, bộ dạng “Ta là viên chức nghiệp vụ chuyên nghiệp”: “Công chúa, bổn tiệm mua bán ràng, tiền sao lại nhiều như vậy.”

      Tang Chỉ liếc mắt, tức giận : “Bản công chúa tính tiền tháng, thể sao?”

      “&gt;_&lt; có thể có thể!” Trở về chuyện khi nãy, Khế Nhạc buồn bã : “Tài liệu phương thuốc này ra khó tìm, nhưng cái chính là có vài thứ tiên thảo đều là thực vật mọc ở suối Ngưng Kính. Theo như ta được biết, suối Ngưng Kính này sâu thấy đáy, nước suối lại lạnh đến thấu xương, Đậu Thần nương nương muốn tìm các tiên thảo này chỉ sợ cũng phải mất hết thời gian ba năm, ta nghi là Phượng Quân đại nhân cố ý kéo dài thời gian.”

      , Thất Thủy từ ngoài vào trong phòng, lặng lẽ vò đầu cười : “Công chúa Tang Chỉ, Phượng Quân nhờ ta tới tiện thể nhắn cho ngài, cho ngài hôm nay phải báo mộng cho người thôn Bình Nhạc trấn câu “Trồng Quyết hoa, khử đậu mùa.” (trồng cây hoa Quyết có thể trừ được bệnh đậu mùa)

      Tiểu hồ ly cùng Khế Nhạc hai mặt nhìn nhau, xong nhìn qua Thất Thủy bĩu môi: “Có ý tứ gì? Thối phượng hoàng nhà ngươi rốt cuộc lại có thêm mưu quỷ kế gì nữa?”

      Thất Thủy nghe vậy, cười gian hai tiếng.  Sau khi nhìn bốn phía chung quanh xác định có người bên ngoài, mới yên tâm tiến đến trước mặt Tang Chỉ và Khế Nhạc thấp giọng : “Kỳ … Phương thuốc giải độc kia vốn hề có tiên thảo ở suối Ngưng Kính mà là do Phượng Quân cố ý thêm vào.”

      Tiểu hồ ly nghe xong lời này vẻ mặt hiểu , “Phá thối phượng hoàng đúng phải là người tốt, lại đưa cho Đậu Thần nương nương phương thuốc độc ?” Để cho nàng ta trúng độc nửa sống nửa chết, về sau đến Bình Nhạc trấn quấy rối nữa? Tang Chỉ khịt mũi, còn tưởng rằng thối phượng hoàng có thể nghĩ ra biện pháp tốt đẹp gì có thể diệt cỏ tận gốc, kết quả lại là làm việc đê tiện như vậy.

      Nghe xong lời này, Thất Thủy làm ra vẻ cao thâm đắc ý rung đùi, “ phải như vậy, Phượng Quân nhà ta làm sao có thể làm việc hạ đẳng như vậy, mấy thứ tiên thảo kia cũng chẳng có ảnh hưởng gì, thuốc giải cũng vẫn hiệu quả như trước. Nhưng ~ Phượng Quân , như vậy mới có thể kéo dài thời gian.”

      Thất Thủy dừng chút, sờ sờ cái mũi lại ngốc cười rộ lên hắc hắc: “ như vậy, Phượng Quân nhà ta là tâm tư kín đáo, thông minh tuyệt đỉnh.”

      Khế Nhạc đoán ra trong nháy mắt: “Phượng Quân đại nhân cố ý kéo dài mấy tháng thời gian là vì… muốn trồng Quyết hoa ở Bình Nhạc trấn?”

      “Đúng vậy.” Thất Thủy ngốc nghếch ngơ ngác gật đầu, tựa hồ lại nhớ đến cái gì đột nhiên chống nạnh cười ha ha: “Phượng Quân là lợi hại như vậy nha … Cái gì mà ~~~ lần vất vả, an nhàn lâu dài.” Tự xong, Thất Thủy quay đầu lại thấy Tang Chỉ cùng Khế Nhạc mắt to trừng mắt chả biểu tình gì, bèn trợn mắt ồ lên:

      “Lạ , vì sao các ngươi cười? Các ngươi thấy Phượng Quân nhà ta lợi hại sao?”

      Tang Chỉ & Khế Nhạc: -_-|||

      Ngươi cái gì ra cái gì cả, muốn chúng ta làm sao để cảm thấy Phượng Quân nhà ngươi lợi hại! !

      Tang Chỉ biết tiểu oa nhi Thất Thủy vốn trước giờ chuyện đầu đũa gì cả, bèn áp dụng cách hỏi câu Thất Thủy trả lời câu, sau đó đại khái là đem toàn bộ tình lắp ghép lại từ đầu đến cuối. ra, trời sinh phá thối phượng hoàng thích tắm bằng dược, vô tình phát nước suối Ngưng Kính mà sử dụng cùng lúc với Quyết hoa của trần gian làm cho người bị nhiễm phát ban, cực kỳ ngứa ngáy khó chịu, tương tự như tình trạng nổi đậu của Đậu Thần nương nương.

      Mà nước suối Ngưng Kính thần kì ở chỗ, mặc kệ là thần tiên hay quái, chỉ cần tắm qua lần trong cơ thể tự nhiên xuất loại độc tố.  Độc tố này cũng có hại mà ngược lại hữu ích cho thân thể, có thể bách độc bất xâm, vốn là việc tốt nhất cho người ta, nhưng nếu Đậu Thần nương nương đến nơi này…

      Tang Chỉ nhìn trời tưởng tượng, mấy tháng sau, sau cả trăm ngày trồi lên hụp xuống ở suối Ngưng Kính, nếu Đậu Thần nương nương lại đặt chân đến Bình Nhạc trấn, lúc đó Quyết hoa nở rộ, gió thổi đến ——

      Đậu Thần nương nương triệt để thực thi theo cách này, xem ra về sau Bình Nhạc trấn trở thành ác mộng của bà ta nha.

      Tang Chỉ khóe miệng run rẩy, mới nãy tiểu oa nhi Thất Thủy rằng Phượng Quân nhà nàng bao giờ làm việc hạ đẳng, đúng vậy đúng vậy. là chưa bao giờ làm việc hạ đẳng, chỉ làm công việc hạ hạ hạ…đẳng.

      Tiểu hồ ly im lặng, giống như nhớ tới cái gì lại bắt đầu trừng to mắt, chắc lưỡi : “Tiểu oa nhi Thất Thủy, vậy ngươi vừa rồi lần mệt nhọc, an nhàn lâu dài ý là…”

      Thất Thủy kêu “Ah” tiếng: “ quên rồi, Phượng Quân cũng nhờ ta thông báo với thổ thần ở khắp nơi, cũng bảo họ phải báo mộng cho toàn bộ người trong thôn, cũng câu “trồng Quyết hoa, khử đậu mùa.”

      Tang Chỉ cứng người, xem ra phá thối phượng hoàng còn phải là kẻ hiểm bình thường a, đuổi tận giết tuyệt! Giờ này phút này, tiểu hồ ly đột nhiên có điểm đồng tình thương cảm với Đậu Thần nương nương, về sau bà đến đâu cũng bị nổi hạt đậu đỏ lên, xem ra Đậu Thần nương nương chỉ có thể đứng ở núi Hùng Lộc xanh xanh lạnh lẽo mà thôi, độc sống suốt quãng đời còn lại  &gt;_&lt;

      Bên này, Khế Nhạc ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn về phương xa, chậc chậc cảm thán: “ thể nào thể nào nghĩ tới nha, chẳng trách Phượng Quân đại nhân tuổi trẻ như thế lại có thể làm được thần tiên cao cấp như vậy. Cửu Châu đều do ngài quản lý, cho dù Bình Nhạc trấn an tường, Đậu Thần nương nương cũng có khả năng nơi khác nháo loạn, cứ như vậy… Quả thực lần mệt nhọc, an nhàn lâu dài , ha ha! Bội phục! Bội phục!”

      … …

      Tiểu công chúa Tang Chỉ vừa mới nhậm chức liền đem tình khó khăn —— củ khoai nóng bỏng tay thảy về cho cấp trực tiếp, liền được giải quyết êm đẹp. Nhưng giờ phút này, Tang Chỉ dù làm thế nào cũng cười ra tiếng được. Phúc hắc như Tuấn Thúc, độc ác như Tuấn Thúc, cẩn thận như Tuấn Thúc, làm sao mình có cơ hội để chạy khỏi Bình Nhạc trấn đây?

      ——————————— ta đường phân tuyến độc ác phải là trượng phu ——————————

      Bốn ngày sau, Tuấn Thúc quả nhiên tuân thủ hứa hẹn, tự mình đem kim chuông trả lại.

      Tang Chỉ nhìn thấy bảo bối ngày xưa của mình, nhưng lại chút hoang mang nào. Nàng bình tĩnh lấy khăn tay từ trong người ra, bình tĩnh đưa khăn tay cầm lấy kim chuông tay Tuấn Thúc, lại bình tĩnh bỏ vào hòm.

      Tuấn Thúc thấy thế cười nhạo: “Công chúa đeo thử xem?”

      Tang Chỉ kéo kéo da mặt, “Đeo thứ này nhiều năm rồi, có gì phải thử nữa?”

      Tuấn Thúc nhíu mày, con ngươi bắt đầu có ý cười, lâu sau mới khinh khinh phiêu phiêu : “Chứ phải là… công chúa Tang Chỉ sợ ta động tay động chân vào kim chuông?”
      lonkon95 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 11:

       Edit: Tử Vi

      Beta: Quảng Hằng


      Tiểu hồ ly nghe xong lời này, đáy lòng nổi lên ý xem thường lớn, biết rồi còn hỏi? Đậu Thần nương nương bất quá nháo loạn ở Bình Nhạc trấn chút, ngươi liền chỉnh nàng đến muốn chết. Còn Tang Chỉ nàng chẳng những chỉ đánh qua mắng qua phá thối phượng hoàng, còn rình coi tắm rửa, nhất là bốn trăm năm trước còn hung hăng cắn ngụm, làm hại thể nhận làm cái chức ngự sử nhân gian chán ghét này. Nếu có thể sắp bày chuyện tình nham hiểm như vậy để lừa nàng đến Bình Nhạc trấn làm việc cực khổ, ai biết Tuấn Thúc vốn có thù tất báo kia có thể tâm huyết dâng trào điểm cái gì kim chuông hay , cho nên chính mình tự nhiên nên … cẩn thận là tốt nhất.

      Tang Chỉ mặt mỉm cười khanh khách, : “Phượng Quân đại nhân lo lắng nhiều quá, ngươi giúp đỡ ta rất nhiều, làm sao có thể hại ta? Ta chỉ cảm thấy là mỗi ngày đeo kim chuông rêu rao khắp nơi, lần này cũng là vì Tang Chỉ hiểu chuyện, mới rước lấy Đậu Thần nương nương đến đây. Tang Chỉ tự biết nghiệp chướng nặng nề, quyết định trong lúc làm việc ở Bình Nhạc trấn mang kim chuông này!”

      Nghe Tang Chỉ năng hùng hồn đầy lý lẽ, mỗi câu đều có lý có tình, Tuấn Thúc lại càng cười đến phát ra quỷ mị.  Chống cằm nghe Tang Chỉ xong, lúc đó Tuấn Thúc mới vỗ tay : “Công chúa Tang Chỉ chỉ làm thổ thần mới mấy tháng mà chín chắn hơn nhiều, nếu Vương mẫu nương nương biết nhất định vô cùng vui mừng. Nhưng mà sao ta vẫn cứ luôn cảm thấy, kim chuông này dù sao cũng là do công chúa Họa Thường tự tay tặng cho ngươi, ngươi lại bỏ vào trong hòm như vậy quả có chút thích hợp.”

      xong, đợi Tang Chỉ mở miệng, hòm tự động mở ra, kim chuông chậm rãi bay ra, lại rơi xuống ở tay Tuấn Thúc. Tang Chỉ thấy thế, trong lòng vang lên thanh lộp bộp, thầm than “ tốt” rồi lui dần lại phía sau, lại nghe Tuấn Thúc : “Lần này ta ngoài việc nhờ Thất Thủy trừ độc ở kim chuông, còn phù phép ở bên , mặc dù mặt nhìn ra, nhưng sau khi mang vào…hiệu quả tự nhiên giống lúc trước.”

      Tuấn Thúc vừa vừa cầm kim chuông tới gần Tang Chỉ, câu vừa kết thúc cũng là lúc Tang Chỉ bị dồn đến góc tường, lưng chạm góc vách, tiến được mà lùi cũng xong. Quả nhiên… quả nhiên tên phượng hoàng chết tiệt này có động tay động chân kim chuông, đầu tiên là thiết kế kết giới người nàng làm cho nàng ra khỏi Bình Nhạc trấn được, bây giờ lại làm gì đó kim chuông, a a! Chẳng lẽ đeo kim chuông cũng nổi mấy hột đỏ đỏ đó sao?

      Tiểu hồ ly khóc, các ngón chân bám chặt mặt đất, hoàn toàn thể thoát ra, chỉ hoảng sợ nhìn chằm chằm Tuấn Thúc: “Ngươi… Ngươi… Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Nếu ta có việc gì, cha ta và mẫu hậu bỏ qua cho ngươi.”

      Đôi mắt trắng đen ràng của Tuấn Thúc thâm trầm, nhưng tuấn dung vẫn như cũ tươi cười như đón khách, “Công chúa Tang Chỉ mê sảng cái gì vậy, ta chẳng qua chỉ muốn tự mình đeo kim chuông cho công chúa thôi, nha, ngươi xem xem, rốt cuộc là tại sao lại vui mừng đến như vậy —— “

      Câu kế tiếp, Tang Chỉ nghe ra, bởi vì, phá thối phượng hoàng cư nhiên lại cực kỳ ái muội tiến gần lại, da thịt hai người cơ hồ như dán lại với nhau ở góc tường. Mà người nào đó còn mắt đầy ý xấu, nghiêng đầu thổi khí nóng vào tai nàng.

      Tang Chỉ: Mẫu hậu, cứu con {{{(&gt;_&lt;)}}}

      Tang Chỉ được nuông chiều từ bé, lại chưa từng cùng nam nhân nào dựa vào gần như vậy, lúc này chỉ cảm thấy cả người đều thích hợp. Tuấn Thúc gần như dán sát vào mình như vậy, giống như, ưm, cả người đều nóng lên, mặt khẳng định cũng muốn chín, nhưng kỳ quái là, Tuấn Thúc cố ý thầm vào lỗ tai nàng như vậy mà lỗ tai hồ ly của nàng lại ra.

      Làm sao bây giờ? Thần chú thân đọc như thế nào? Đầu Tang Chỉ hỗn loạn thành đống, chợt nghe Tuấn Thúc : “Ngoan, nên cử động, ta đeo kim chuông cho ngươi.”

      Thanh của phá thối phượng hoàng trầm thấp mang đầy từ tính, trong gian mông lung, Tang Chỉ liền thấy hơi thở nam tính xa lạ phả lên mặt mình, khuôn mặt tuấn tú của Tuấn Thúc càng dựa vào gần, tim Tang Chỉ lại càng đập bùm bùm bịch bịch càng lớn, rốt cục, trong lòng chịu nổi bèn nhắm mắt lại, ách ~~ được rồi. Nếu… nếu thực bị khi dễ , cũng. . . cũng có gì. Môi với môi, thịt chạm thịt mà thôi!

      Tiểu hồ ly vừa an ủi chính mình, vừa khẩn trương nắm chặt hai tay. Vì thế xuất trước mặt Tuấn Thúc là cảnh tượng này: Tang Chỉ dựa lưng vào tường, hai tay bé khẩn trương lôi kéo ống tay áo, đầu hồ ly hơi hơi ngẩng, vẻ mặt đỏ lên … Thế nhưng miệng mân mê.

      Tuấn Thúc giật mình, hiểu ý tứ của Tang Chỉ, con mắt hơi cong lên bắt đầu có chủ ý trêu đùa tiểu hồ ly, giả giả nghiêng đầu hướng tới Tang Chỉ…

      Về phần tiểu hồ ly, cảm giác được từng trận nhiệt khí thở lên mặt mặt với tai bắt đầu đỏ lên, đánh bạo hé mi mắt nhìn, muốn mở miệng cái gì đó lại chợt nghe “kẹt” cái từ bên ngoài ——

      Cửa mở.

      Trong nháy mắt, Tang Chỉ theo bản năng quay đầu nhìn; cùng lúc đó, Tuấn Thúc lại như bị sét đánh giật mình lảo đảo cái, bên quay trái bên quay phải,  thế là môi hai người gắn bó chạm vào nhau chưa được bao lâu lại tách ra. Trái tim của tiểu hồ ly đập muốn còn chỉ nửa nhịp, hai má thấu hồng, bên này Tuấn Thúc vẫn duy trì tư thế nửa ôm người Tang Chỉ, bộ dáng cũng…đáng sợ ngây người.

      Làm sao có thể. . . ràng là muốn trêu đùa tiểu hồ ly, nhưng dù chỉ trong chốc lát, Tuấn Thúc vẫn cảm giác được hương vị ngọt ngào mềm mại ấp áp từ đôi môi của tiểu nha đầu, ma xui quỷ khiến nhưng lại có ảo tưởng muốn âu yếm nữa.

      Trong lúc nhất thời, gian trong nhà ngoài cửa đều … lặng như tờ.

      Đứng ngây ngốc ở cửa lúc lâu sau, con ngươi mắt Thất Thủy mới lóe sáng, rốt cục vò đầu khó hiểu : “Phượng Quân, người ôm công chúa Tang Chỉ làm cái gì vậy?”

      Vừa dứt lời, Thất Thủy liền bị trúng chưởng, bắt đầu ai nha kêu to lên, quay đầu thấy cái tay của đầu sỏ đánh mình là Khế Nhạc còn vươn ở .

      Thất Thủy khóc: “Sao ngươi lại đánh ta?”

      Khế Nhạc im lặng, đỉnh đầu chảy dài ba vệt đen, xem xem xét xét sắc mặt vẻ như đảm đương nổi của hai người ở trong phòng, cúi đầu khom lưng : “Ha ha, hai vị tiếp tục tiếp tục, chúng ta… ra ngoài.” Dứt lời thậm chí còn lôi lôi túm kéo Thất Thủy bỏ chạy, bất quá đương nhiên, trước khi trốn , Khế Nhạc còn phi thường quan tâm giúp hai vị đại nhân đóng cửa lại.
       
      lonkon95 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 12:

      Edit: Tử Vi

      navy;Beta: Quảng Hằng

      navy;

      <img class="alignnone size-full wp-image-7633" title="045ce5475b5a" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/10/045ce5475b5a.jpg" alt="" width="450" height="630" />


      Trong nháy mắt sau khi cửa đóng lại, đầu Tang Chỉ nổ oành tiếng.

      Vừa rồi… Cái kia… Nàng cùng thối phượng hoàng ở tư thế đầu kề đầu, tai áp tai, chả biết rốt cuộc trong mắt Khế Nhạc cùng Thất Thủy thấy thành cái gì? Cây đào tinh vừa rồi có bộ dáng như hiểu vấn đề, chắc lại là suy nghĩ sai lệch rồi chứ? Trong lòng Tang Chỉ như bị móng vuốt mèo cào cấu đến khó chịu, vừa quay đầu lại thấy đôi mắt sâu của Tuấn Thúc còn chăm chăm nhìn mình, hai người vẫn dính sát vào nhau như trước —— còn có vẻ như càng lúc dựa vào càng gần.
      navy;

      Tiểu hồ ly tức giận, đẩy Tuấn Thúc ra rồi hướng cái bàn bên kia tới, vốn định hít thở khí mới mẻ để làm đầu óc thanh tỉnh chút, hề biết rằng tay chân tự nhiên lại mềm nhũn , chưa được hai ba bước muốn té.  Mắt thấy ngã sấp mặt đất, bên hông lại có cảm giác căng thẳng, tựa hồ… bị cái gì vòng lấy.

      Tang Chỉ cắn răng, vòng ấm áp bên hông cần cúi đầu xem cũng biết là cánh tay, mà chủ nhân của cánh tay này ——

      Tiểu hồ ly mặt xấu hổ đỏ bừng mà chỉ các mới có, tình ngày hôm nay quá đường đột, hoàn toàn vượt qua phạm vi tưởng tượng của nàng.

      “Buông…” Tang Chỉ quay đầu, muốn làm cho Tuấn Thúc buông tay nhưng đến nửa lại nghẹn trở về.  Mắt phượng mê ly, tóc đen đổ xuống như thác, đây là lần đầu tiên Tang Chỉ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Phượng Quân gần đến vậy. Lúc tiểu hồ ly chưa thành tinh từng loáng thoáng nghe nhóm cung nga nhiều chuyện bàn bạc với nhau, rằng lúc này ở thiên cung, hầu hết các thượng tiên nếu phải là lão nhân tóc bạc râu hoa râm cũng là giống như Thiên Hồ Đế Quân có thê nhi (vợ con), chỉ riêng ngài ngự sử trần gian này là còn đơn lại có khí chất phi phàm, trong trẻo lạnh lùng nhưng vẫn làm mất hòa khí, thanh nhã nhưng giảm nhan sắc, tuấn lãng nhưng mất lịch tao nhã.

      Lúc ấy, tiểu hồ ly nhún nhún lỗ tai, rúc trong lòng mẫu hậu tiếp tục làm nũng vui chơi, hề quan tâm xem ngự sử trần gian này rốt cuộc là người như thế nào.  Nhưng giờ này phút này, hai người lại có cơ duyên gặp nhau, quan hệ lại trở nên rối rắm như vậy. Tang Chỉ mải suy nghĩ đến xuất thần, bị thanh ho khụ tiếng của Tuấn Thúc kéo về từ trong hồi tưởng.

      “Tang Chỉ.”

      “Hả?”

      “Nhìn đủ chưa?”

      “… . . .”

      “Nếu nhìn đủ rồi, ta muốn buông tay .”

      “… . . .”

      Tang Chỉ thèm tốn hơi thừa lời, nửa điểm tâm tư con vừa rồi mới nổi lên giờ đều biến mất hết thảy như còn tăm tích, lúc tay nắm chặt quyền để đẩy Tuấn Thúc ra cũng là lúc cửa lại phát tiếng “két” mở ra.

      Cây đào tinh Khế Nhạc mở mắt nhắm mắt, bộ dạng có chút khó xử : “Hai vị đại nhân, quả phải là hạ quan hiểu chuyện, chỉ là… chỉ là Mệnh Cách Tinh Quân…”

      chưa xong, Thất Thủy ló ra cạnh bên, ánh mắt tràn ngập nước chắc chắc lưỡi: “Phượng Quân, chúng ta lâu như vậy, sao ngài còn ôm công chúa Tang Chỉ? Tay mỏi sao? Ngô ~ hình như có điểm đúng, tư thế có thay đổi.”

      Bên này Thất Thủy tự thà thào, bên kia Tang Chỉ xấu hổ đến ngay cả việc nên trưng ra cái biểu tình gì cũng biết bèn đẩy Tuấn Thúc ra.  Sau khi Tang Chỉ đứng vững vàng liền phóng ánh mắt thối độc về phía Khế Nhạc, “Mệnh Cách Tinh Quân làm sao vậy? Mệnh Cách Tinh Quân lấy lửa thiêu mông của ngươi à!”

      Cây đào tinh chết tiệt này, cần chi bày cái bộ dạng khó xử ra? Chó má! Chẳng lẽ sốt ruột đến nỗi có luôn thời gian gõ cửa sao? Công khai xông tới như vậy, ràng chẳng qua là vì nhiều chuyện nên muốn nhìn xem tiến triển trong phòng thế nào thôi.

      Tuấn Thúc phất phơ cây quạt, cũng bộ dáng ‘chuyện gì cũng chưa xảy ra’, vân đạm phong khinh: “Mệnh Cách Tinh Quân làm sao vậy?”

      Hỏi vừa dứt, Khế Nhạc còn chưa kịp trả lời Mệnh Cách Tinh Quân nghiêng ngả lảo đảo xông vào trong nhà, thấy Tang Chỉ cùng Tuấn Thúc quả nhiên ở cùng nhau vỗ đùi reo lên: “ xảy ra chuyện lớn! Các ngươi… các ngươi còn ở nơi này liếc mắt đưa tình.”

      Tang Chỉ: -_-||| ngươi liếc mắt đưa tình có, cả nhà ngươi đều liếc mắt đưa tình!

      ————————————— ta là đường phân tuyến liếc mắt đưa tình———————————

      Mệnh Cách Tinh Quân những lời như vậy ra là phải lỗi của ổng.

      Vừa rồi, Mệnh Cách Tinh Quân hừng hực cấp tốc chạy tới rồi Bình Nhạc trấn, lại bị Khế Nhạc cùng Thất Thủy vui tươi kiên quyết chặn ngoài cửa cho gặp Tuấn Thúc.

      Sau hồi vòng vo lâu, cây đào tinh Khế Nhạc mới : “Tinh quân chớ trách, công chúa Tang Chỉ và Phượng Quân đại nhân giờ phút này… thích hợp gặp khách, ngài … ngài chờ chút.”

      Mệnh Cách Tinh Quân tức giận phừng phừng, thổi râu trừng mắt thiếu điều nhảy dựng lên thôi, “Lửa cháy đến nơi rồi còn chờ cái gì nữa! Nếu các ngươi tự vào thông báo, lão phu tự mình vào tìm Tuấn Thúc.”

      Thấy Mệnh Cách Tinh Quân quả thực muốn xông tới hướng phòng trong, Thất Thủy sợ tới mức chạy nhanh đến ôm lấy đùi ông, “Tinh quân, ngươi thể vào. Phượng Quân tại, ngô…” Tiểu oa nhi Thất Thủy nghĩ nghĩ tình cảnh vừa rồi, tìm từ : “Phượng Quân ôm công chúa Tang Chỉ lải nhải, hồi nãy chúng ta vào thông báo, bọn họ thực có bộ dạng mất hứng nha.  Khế Nhạc , loại thời điểm giống vầy thể quấy rầy.”

      Mệnh Cách Tinh Quân nghe vậy, trừng lớn con mắt, vừa rồi tiểu oa nhi Thất Thủy cái gì? Tuấn Thúc… Tuấn Thúc lại…

      Lắc lắc phất trần, Mệnh Cách Tinh Quân hỏi: “Ngươi có thấy ràng ?”

      “Sao lại thấy ràng? những ta nhìn thấy mà Khế Nhạc cũng thấy, công chúa Tang Chỉ mặt đỏ bừng, thấy chúng ta liền dúi đầu vào trong lòng Phượng Quân. Khế Nhạc , bất kì thần tiên nào ở thời điểm này đều ngượng ngùng cả, cho nên lôi kéo ta ra ngoài.”

      xong, đầu óc Mệnh Cách Tinh Quân nhịn được liền phác họa ra cảnh tượng hoa hoa lệ lệ trong đó Tuấn Thúc cùng Tang Chỉ quần áo chỉnh tề nửa nằm nửa ngồi ở giường.  Khi thấy Thất Thủy xông vào, tiểu công chúa Tang Chỉ xấu hổ trốn vào trong ngực Tuấn Thúc, Tuấn Thúc đưa tay bảo vệ tình nhân nũng nịu, gầm lên đuổi người .

      Cái này … cái này cũng quá mức phóng khoáng!

      Tiểu công chúa Tang Chỉ mới hạ phàm được có mấy ngày bị thằng nhãi Tuấn Thúc này làm hỏng rồi? Nhưng cũng thể trách được… Giờ này phút này, Mệnh Cách Tinh Quân bất chấp chuyện như thế nào, mà chỉ nghĩ đến mấu chốt trước mặt, lại bắt đầu thúc giục Thất Thủy: “Vậy ngươi gọi cửa , là lão phu đến gặp, có chuyện khẩn cấp cần tìm Tang Chỉ cùng , kêu tại bất luận thế nào cũng phải ngay ra ngoài này gặp ta.”

      Thất Thủy nghe xong lời này, miệng xệ xuống, “Nhỡ Phượng Quân lại phát hỏa phải làm thế nào?” Nàng muốn bị quạt gõ vào đầu đâu.

      Khế Nhạc đôi mắt lóe sáng, hắc hắc cười : “Chớ sợ chớ sợ, ta cùng ngươi tiến đến kêu cửa.”

      Vì vậy, mới có hành động phá cửa của Khế Nhạc cùng Thất Thủy, bên ngoài Mệnh Cách Tinh Quân thấy hai người lâu mà chưa quay trở lại cũng chạy tới.  Nhưng mà tiểu công chúa Tang Chỉ biết nhờ “công” của hai kẻ ngu ngốc Khế Nhạc và Thất Thủy khiến Mệnh Cách Tinh Quân hoàn toàn hiểu lầm quan hệ của hai người, lại còn chống nạnh :

      “Mệnh Cách Tinh Quân, ngươi cũng biết tốt xấu ở thiên cung hưởng sướng, chạy đến nơi này làm gì?”

      Mệnh cách với Tang Chỉ cũng coi như rất quen thân, bỏ lễ nghi lễ bái phiền phức, thẳng: “Công chúa Tang Chỉ, lão phu đến đây đúng là có chuyện a!”

      Tuấn Thúc ra lệnh cho Thất Thủy phụng trà, cười : “Chứ phải là Vương mẫu nương nương phái tinh quân đến đây thăm công chúa Tang Chỉ sao?”

      Mệnh Cách Tinh Quân nhấm nháp trà, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lắc đầu : “Nếu như vậy sao lão phu lại phải sốt ruột.  Công chúa Tang Chỉ, ta đến đây cũng là muốn hỏi ngươi câu: trước đây vài ngày, ngươi ở Bình Nhạc trấn có phải làm việc gì đó sửa lại mệnh cách hay ?”

      Mệnh cách, tức là số mệnh của phàm nhân. Bên trong tam giới, trừ ra ma ở bên ngoài, mệnh cách của các thần tiên cùng người trần đều được an bài ràng, khi nào sinh ra khi nào chết , đều có căn cứ theo dõi thể xảy ra nửa điểm sai lầm. Trước khi tiểu hồ ly hạ phàm, lão cha ngàn vạn lần lo lắng nhưng biết nên từ đâu, chỉ riêng cố ý dặn dò câu:

      Đừng lầm lẫn mà nhúng tay vào việc của người phàm, nếu làm cho mệnh cách thay đổi bị thiên lôi đánh!

      Hạ phàm rồi, Khế Nhạc cũng thường trước mặt Tang Chỉ nhắc câu như vậy, chính là sợ nếu tiểu công chúa nghe lời đến gần Lôi Trì nửa bước. Cho dù Tang Chỉ học vấn nghề nghiệp cũng biết cái gọi là “Thiên ý khó dời” là thể kháng cự .

      Nhưng tại Mệnh Cách Tinh Quân đột nhiên lại hỏi như vậy, Tang Chỉ vẫn giật mình, mới : “Bản công chúa làm sao có thể!”

      Tuấn Thúc nhíu mày, vẻ mặt cũng đầy kinh ngạc nhìn Mệnh Cách Tinh Quân tìm manh mối, “Tinh quân có đọc kỹ càng ràng ?”

      “Đúng vậy!” Tang Chỉ ôm ngực bĩu môi, “Có phải Mệnh Cách Tinh Quân già rồi nên đâm hồ đồ hay , sao có thể vu khống oan uổng cho bản công chúa? Bản công chúa từ khi làm Thổ thần tới nay vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận…” Tiểu hồ ly càng càng chột dạ, nhưng vẫn ngoan cường cắn răng ra, ừm, đúng! Chỉ cần mình thừa nhận, xem ngươi làm khó dễ ta như thế nào?

      Vừa suy nghĩ như vậy, Tang Chỉ lại có tật giật mình liếc trộm Mệnh Cách Tinh Quân cái, ai ngờ đúng lúc này Mệnh Cách Tinh Quân cũng nhìn Tang Chỉ hề chớp mắt. Tiểu hồ ly bị này ánh mắt này giao tiếp liền chuyển nhanh mắt nhìn qua nơi khác.

      Mệnh Cách Tinh Quân khẩu khí lạnh lùng, hề gì lấy sổ mệnh cách ra, sau khi niệm chú sổ mệnh cách tự động mở ra, lần lượt lật trang đến gần giữa rồi dừng lại bất động.

      Tinh quân vung phất trần lên, liền có thanh của ông lão truyền ra: “Cảnh A Quý, nhân sĩ ở Bình Nhạc trấn, chết ngày hai mươi ba giờ hợi do bệnh đậu mùa, để lại duy nhất đứa con ở trần gian.”

      Tuấn Thúc nghe được đôi mắt híp lại, Khế Nhạc ồ lên: “Đó chẳng phải là Cảnh lão cha sao?”

      Tang Chỉ cắn răng, lặng lẽ đá Khế Nhạc cước, cây đào tinh lại hồn nhiên biết, lôi kéo Tang Chỉ lại : “Tang Chỉ đại nhân người nhớ ư? Trước đó vài ngày nữ nhi của còn đến miếu thổ địa hiếu kính ngài còn là con gà mái lớn. là lễ tạ thần…”

      “Lễ tạ thần thổ thần phù hộ lão cha nàng bình an vô , vượt qua kiếp nạn bệnh đậu mùa?” Tuấn Thúc nghe lời của Khế Nhạc đoán được. Tuấn Thúc dứt lời, Khế Nhạc cuối cùng cũng cảm thấy có điểm thích hợp, dừng chút rồi vùi đầu lên tiếng nữa.

      Tiểu hồ ly vẫn mạnh miệng như con vịt chết, trừng mắt : “Đúng vậy, nàng tới làm lễ tạ thần, cảm tạ ta phù hộ lão cha nàng bình an. Nhưng ta chuyện gì cũng chưa làm a! Ta làm sao biết được tại sao Cảnh lão cha chết vì bệnh đậu mùa.”

      Mệnh Cách Tinh Quân nghe vậy, lắc đầu rồi lại lật vài tờ sổ mệnh cách. Phất trần lại vung lên, lần này, sổ mệnh cách để ngang, trực tiếp ra cảnh tượng —— con đường tối đen, nương theo ánh trăng có thể thấy được Cảnh Nhạc ôm Cảnh lão cha hấp hối khóc lê hoa mang vũ, mà bên kia đường, Tang Chỉ yên lặng rồi lén lén lút lút đánh đạo quang giữ lại Cảnh lão cha.

      … . . .

      Mệnh Cách Tinh Quân sờ sờ râu, kiểm quyển sổ mệnh cách rồi trầm giọng: “Công chúa Tang Chỉ, giờ ngươi , rốt cuộc đạo quang kia là dùng pháp thuật gì?”
      lonkon95 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      <img class="aligncenter size-full wp-image-7683" title="1chinese_girl_painting62" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/10/1chinese_girl_painting62.jpg" alt="" width="590" height="442" />


       Edit: Tử Vi
      Beta: Quảng Hằng


      Chương 13:

      Nghe Mệnh Cách Tinh Quân trầm giọng, Tang Chỉ cắn môi dưới, rốt cục… chậm rãi thả lỏng đầu ngón tay ra. Ngày đó bởi vì nàng gặp chuyện chiếc kim chuông, rồi lại cùng với phá thối phượng hoàng cãi nhau rồi vui rời , ra ngoài đúng lúc gặp được Cảnh Nhạc ôm Cảnh lão cha khóc tức tưởi thảm thiết. Tang Chỉ nhất thời động lòng, thuận tay đánh tiên chướng người vậy là giữ lấy tánh mạng này.

      Tiểu hồ ly hồn nhiên như trước, le lưỡi : “ phải chỉ là cứu người phàm thôi? Có cái gì quan trọng a! Quan kia chẳng phải cũng cứu nhiều người sao, bà ấy hẳn phải sửa số mệnh của nhiều người đó chứ, sao Mệnh Cách Tinh Quân mà phiền hà bà ấy! Thấy ta chỉ là tiểu quan thổ thần nên dễ khi dễ có phải !”


      Thực ra, Tang Chỉ cũng phải là có lý. Chúng chúng thương sinh, luôn luôn có hai ba cái tiên duyên, nếu vận khí tốt gặp được Bồ Tát hoặc tiên tử, cầu cứu liền được cứu, chưa từng nghe người nghịch ý trời sau đó chết .

      Cho dù bằng cách này, cũng có người phàm ăn lầm tiên thảo tiên quả, trường sinh bất lão hay là đắc đạo thăng tiên , nếu quả thực cứ chiếu theo và chấp hành quy củ nề nếp theo sổ mệnh cách những người này cũng đều bị tính là vi phạm ý trời, vì cái gì lại chỉ có mình Tang Chỉ là bị tìm đến phiền toái?

      Thất Thủy nghe vậy cũng hiểu được trong lời có đạo lý, vuốt cằm : “Đúng vậy nha, ta còn nghe mấy năm trước Mệnh Cách Tinh Quân ngươi có cứu người trở về từ hố tử thần, như vậy phải ngươi cũng tính vào trái với luật pháp thiên cung?”

      Mệnh Cách Tinh Quân bị trúng khuyết điểm, giật mình lắp bắp  : “Lão phu… cái này lão phu …” Mặt hết xanh lại trắng, lâu sau mới dậm chân : “Nếu thực chỉ là cứu Cảnh lão cha, duyên số của cho là sống thêm được vài chục năm lão phu cũng liều nhắm mắt mở mắt làm ngơ, chứ cớ gì mà phải cấp bách hạ phàm xuống tìm các ngươi như vậy?”

      Tuấn Thúc mặt mày đen lại, trong lòng có chút do dự, “Ý của Tinh Quân là còn có nội tình khác?”

      Mệnh Cách Tinh Quân thở hắt ra, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Tang Chỉ, gật gật đầu.  Chẳng là, Cảnh lão cha này có chết hay quả quan trọng, mấu chốt chính là chỗ Cảnh Nhạc. sổ mệnh cách có ghi lại, khi Cảnh Nhạc mười hai tuổi lão cha bị bệnh đậu mùa mà chết, sau khi Cảnh Nhạc rưng rưng mai táng xong lão cha đến kinh thành để đoàn tụ với mình. Ai ngờ dượng ghét bỏ Cảnh Nhạc, lập mưu đem nàng bán thẳng vào trong cung làm hầu .

      Vài năm sau, Cảnh Nhạc trổ mã duyên dáng kiều, bằng tất cả các loại thủ đoạn rốt cục cũng lên được giường vua, lấy lòng của đế quân. Cuối cùng nàng lại thành thế hệ gian phi, giết trung thần đãi tiểu nhân, khiến cho dân chúng trở nên lầm than…

      Tang Chỉ nghe được bắt đầu sửng sốt, nghĩ đến khuôn mặt nhắn hồn nhiên kia của Cảnh Nhạc, còn có bộ dáng lấy gà mái đến hiếu kính mình, dù cách nào cũng hề liên quan đến hai chữ “gian phi”, Tang Chỉ lắc lắc đầu, mắt trợn trắng : “Cái gì mà phá sổ mệnh cách, hươu vượn! Đứa Cảnh Nhạc đáng như vậy làm sao có thể là gian phi! Cứ ngốc ngốc ở lại Bình Nhạc trấn phải rất tốt hay sao?”

      Tiểu hồ ly vốn lo sợ bất an chuyện cứu Cảnh lão cha là quấy nhiễu số mệnh, giờ biết được chân tướng việc ngược lại trong lòng cảm lại thấy thoải mái khi mình làm đúng. “Ta cứu sống Cảnh lão cha, Cảnh Nhạc cần phải tiến cung lại càng thể trở thành gian phi, vài năm sau dân chúng cũng an cư lạc nghiệp, giống như ngươi cái gì mà cuộc sống dân chúng lầm than, chẳng phải là tốt lắm sao? Bản công chúa quả thực là làm việc tốt!”

      Nàng xong, Khế Nhạc nãy giờ vẫn trầm mặc liền sờ cằm, “Nếu ta nhớ lầm tám năm sau là ngày hộ mạch thần long đổi phiên.”

      Nhận xét: buổi chuyện giữa chúng tiên, chúng được xen vào.

      Hộ mạch thần long là thần long (rồng thần) có nhiệm vụ bảo vệ mệnh cách đế vương, bảo hộ đế chủ trần gian. Mỗi lần đến nhiệm kỳ mới của hộ mạch thần long tức là lúc thế gian thay đổi triều đại. câu này của Khế Nhạc tựa hồ nhắc nhở mọi người chuyện gian phi Cảnh Nhạc này có vẻ có quan hệ mật thiết đối với việc thay đổi triều đại.

      Mệnh Cách Tinh Quân vê vê chòm râu, vuốt cằm : “Đúng là như thế, tám năm sau, Cảnh phi dựa vào ngôn hoặc chúng (dùng sắc đẹp lời ngon ngọt để dụ dỗ, gây hiểu lầm), mê hoặc đế vương, bị người người oán trách, đến lúc đó quần hùng khởi nghĩa rồi lật đổ hoàng đế tại.”

      Thất Thủy hiểu trong nháy mắt, “ như vậy, nếu có Cảnh Nhạc làm gian phi, có người tạo phản, đến lúc đó —— “

      “Đến lúc đó hoàn toàn rối loạn a!” Mệnh Cách Tinh Quân nghĩ đến chuyện có cách giải quyết, gấp đến độ liên tục dậm chân, “Loạn thế tạo hùng, tám năm sau,  những lãnh tụ của cuộc khởi nghĩa nông dân có lẽ chỉ biết làm ruộng giết gà, những hùng cưỡi ngựa kiêu hùng san bằng kinh thành lại có khả năng bỏ võ theo văn, mà chừng tân hoàng đế lại bị người khác hại chết từ lúc còn mang tã, này, này…”

      Tang Chỉ nhìn Mệnh Cách Tinh Quân, lại xem xét Tuấn Thúc có biểu tình gì, thè lưỡi : “ như vậy, ta phạm tội lớn ?”

      ____________________ ta là đường phân tuyến gặp rắc rối___________________________

      Tuấn Thúc khuyên can mãi, cam đoan trong vòng mười ngày sau giải quyết hết việc này, mới khuyên được Mệnh Cách Tinh Quân trước tiên về tây ốc (khu nhà phía tây) ngủ lại. Sau khi Thất Thủy đưa Mệnh Cách Tinh Quân trở về nghe thanh ầm ĩ hỗn loạn trong phòng.

      Tiểu công chúa Tang Chỉ biết lại bị cái gì kích thích, lỗ tai cùng cái đuôi hồ ly đều lộ hết ra ngoài, lúc này đỉnh đầu bốc hơi nước giơ chân trước mặt Tuấn Thúc:

      “Ngươi mau mau! Ngươi vừa rồi với Mệnh Cách Tinh Quân trong vòng mười ngày nhất định giải quyết chuyện này, rốt cuộc giải quyết như thế nào a? Ngươi có phải có mưu kế hay ?”

      Tuấn Thúc ánh mắt lưu chuyển, khóe miệng giống như cong lên, “Công chúa Tang Chỉ giờ cũng biết sốt ruột à? Sao lúc ấy cứu người lại nghĩ tới cục diện hôm nay?” Dừng lại như trêu tức, lại ra vẻ thâm trầm hít từng khẩu khí lạnh, “Nếu biết có ngày hôm nay, vậy tại sao lúc trước lại làm?”

      Tang Chỉ ngụm cắn răng, nhưng nghĩ lại mình giờ cần phải cầu xin người ta giúp đỡ, nên mặt vẫn phải tươi cười miệng vẫn phải lời ngọt: “Là… là do ta rất xúc động mới làm ra việc này. Cho nên, giờ mới thỉnh Phượng Quân đại nhân ngài thương lượng tìm kế sách.”

      “Đúng, đúng. ” Khế Nhạc hát đệm, “Tục ngữ cây làm chẳng nên non.”

      “Thảo luận?” Tuấn Thúc nhíu mày, miệng cười cởi mở, “Là thảo luận việc săn gà sao?”

      “Ngươi!” Đồ ngốc cũng có thể nghe ra Tuấn Thúc cười nhạo Tang Chỉ, tiểu hồ ly răng nanh dày đặc chỉ thiếu nước nhảy lên cắn chết Tuấn Thúc, “Phượng hoàng chết bằm, phượng hoàng thối, ngươi cần đắc ý, cho dù có ngươi, bản công chúa đều có thể đem chuyện này giải quyết tốt đẹp! Khế Nhạc, chúng ta !”

      xong, tiểu hồ ly liền hấp tấp chạy ra ngoài cửa. Thanh Ngô cư này là nơi đến lần buồn bực lần, lần sau cho dù muốn giết nàng, nàng cũng tuyệt đối đến nơi này nữa!

      Bên này Khế Nhạc ngốc ngơ ngác đứng yên tại chỗ, thấy tiểu hồ ly xa mới phản xạ hô lên, đuổi theo ra ngoài: “Tang Chỉ đại nhân đợi ta với ~~~~ “

      Thấy tiên rốt cục cũng ra ngoài cả rồi, Tuấn Thúc lúc này mới nhàng xoa huyệt thái dương, thở ra, mặt lộ ra vẻ khó xử.

      Thất Thủy ngạc nhiên : “Phượng Quân người làm sao vậy?”

      Tuấn Thúc xoa đầu, chỉ : “ lấy cho ta chén trà.”

      Bích Nữ thân từ trong tường, vẻ mặt vui sướng khi thấy người khác gặp họa, “Tuấn Thúc, phải là ngươi đùa tiểu hồ ly vui vẻ sao? Nay tức giận cái gì?”

      Tuấn Thúc tà ác liếc Bích Nữ cái, hận thể đem nàng từ tường ném xuống dưới, sau đó đánh cho trận. Thất Thủy nghe vậy, chạy như điên châm trà, thấy sắc mặt Phượng Quân hơi dịu xuống, cũng vò đầu : “Ân, Phượng Quân, ngươi trước kia thường dạy ta, nữ tử mạnh như hổ kêu ta nên chọc vào mà phải tránh xa. Nhưng ngươi đối với công chúa Tang Chỉ giống như vui mừng được kẹo, trêu đùa nàng khiến nàng tức giận đến giơ chân, như vậy ngó thấy vui à? cho nàng nghe mưu kế của ngươi cũng có chết đâu.”

      Câu này làm cho Tuấn Thúc dở khóc dở cười, trực tiếp lấy tay gõ trán Thất Thủy, cười : “Ngươi biết cái gì?” Huống chi cái gì là mưu kế mười ngày đều là giả dối hư ảo. Mình có muốn cho Tang Chỉ cái gì đâu? Thở dài, lần đầu tiên Tuấn Thúc bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc lừa Tang Chỉ đến đây làm thổ thần là đúng hay sai.

      Nguyên bản vốn là muốn báo thù vết cắn năm đó, việc mình đến Bình Nhạc trấn cũng là vì để thích thú ngó xem tiểu hồ ly bận việc đông việc tây, sau đó biết được bộ dạng chân tay luống cuống của nàng, thấy trạng bây giờ mà cũng có thể thích ý … Nhưng ra nơi nơi đều do Tang Chỉ gây loạn biến thành gà bay chó sủa, sau đó lại bắt tới thu dọn cục diện rối rắm.

      Bích Nữ mang vẻ mặt kỳ quái, cười vui: “A a, thể tưởng tượng được tiểu phượng hoàng của chúng ta cũng có ngày hối hận.” Dứt lời liền linh hoạt tránh thoát lửa phóng tới, nghe Tuấn Thúc lạnh giọng, “Nếu ngươi lại tùy tiện hồ ngôn loạn ngữ, ta liền phen lửa thiêu ngươi!”

      Thất Thủy nghe riết thành quen với miệng lưỡi độc địa của Bích Nữ, nhắc lại vấn đề khi nãy, “Phượng Quân, vậy rốt cuộc kế hoạch của người là gì?”

      Bích Nữ : “ làm gì có kế hoạch, chẳng qua là kéo dài thời gian thôi.”

      Thất Thủy nghe vậy, kinh hãi: “ như vậy, kỳ Phượng Quân người —— “

      “Đúng, định thời gian trước như vậy ra là để kéo dài thời gian thôi.” Tuấn Thúc dừng chút, con ngươi trong suốt nhiễm thượng tầng sương mù: “Mệnh Cách Tinh Quân hẳn là nhận thấy việc nghiêm trọng nên mới tới nơi đây. Coi như niệm chút tình cũ nên trực tiếp cho Vương Mẫu nương nương. Nhưng mà nhiều nhất ta chỉ có mười ngày, nếu quá mười ngày, Tinh Quân ổn định được nhất định thượng tấu.”

      Thất Thủy chớp mắt, “Phượng Quân, ta hiểu. Vương mẫu nương nương phải là dì của công chúa Tang Chỉ sao? Việc này cho bà, giao cho bà xử lý phải là rất tốt sao, chừng bà niệm tình Họa Thường công chúa mà tha cho mạng?”

      Bích Nữ thở dài, “Nếu là như thế, Mệnh Cách Tinh Quân làm sao phải ngàn dặm xa xôi chạy tới? Người phàm có câu, ai buộc chuông người đó phải cởi chuông, sổ mệnh cách này cũng phải Vương Mẫu hoặc Ngọc Đế có thể khống chế, mệnh số tiên tộc cũng ghi lại trong đó, ai có thể sửa được. Nếu ai bạo gan thay đổi nhất định bị trời phạt.”

      Sau khi xong, Bích Ngữ lại chuyển giọng điệu sang thoải mái sung sướng nên lời, “Nhưng mà Tuấn Thúc ngươi gấp cái gì? Tiểu hồ ly phạm vào việc lớn, bị trời phạt, có phải ngươi đau lòng hay a?”

      Nghe xong lời này, Tuấn Thúc nhếch môi, ý cười nặng nề: “Thất Thủy.”

      “A?”

      lấy rơm.”

      “Làm gì?”

      “Lấy rơm đặt vào bức tường này, đem phòng này hỏa thiêu cho ta!”

      … …

      Trong Thanh Ngô cư vang lên tiếng cười liên tục. Mấy người đó tranh cãi ầm ĩ nên hề hay biết trong lúc đó Tang Chỉ cùng Khế Nhạc bàn kế hoạch bí mật …
       


      lonkon95 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 14:
      Edit: Tử Vi

      Trong miếu thổ địa, con ngươi Tang Chỉ lóe sáng, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm bình rượu ở bàn, bĩu môi : “Đây là cái gì?”

      Vừa rồi, tiểu hồ ly bị phượng hoàng xấu xa làm cho giận sôi lên, trở về miếu thổ địa cắn răng múa chân, cây đào tinh Khế Nhạc thấy vậy liền chạy như điên ôm cái bình rượu tiến đến, vỗ ngực cam đoan rằng cho dù có Tuấn Thúc hỗ trợ cũng có thể giải quyết chuyện sổ mệnh cách.


      Tiểu hồ ly đối với việc vỗ ngực xưng tên này vốn có hy vọng gì, ôm bình rượu khịt mũi ngửi xung quanh rồi : “Đừng là ngươi muốn ta tìm Mệnh Cách Tinh Quân uống rượu nha?”



      “Đúng, chính là uống rượu!” Khế Nhạc xoa xoa tay, vừa hưng phấn vừa khẩn trương, tiến đến cười nịnh bên tai Tang Chỉ, : “Công chúa ngẫm lại xem, tuy mệnh trời khó tránh, nhưng người phàm cũng có câu kêu là “ có cái gì là chắc chắn cả”, sổ mệnh cách ngàn năm vạn năm chẳng lẽ điểm sai lầm?”



      Tang Chỉ trầm mặc, nhíu mày ý bảo cây đào tinh tiếp, Khế Nhạc cười gian : “Theo như chứng kiến của ta, kỳ Cảnh Nhạc này có làm gian phi hay tuyệt vội vàng, nàng chính là người phàm, mệnh số bị sửa lại liền sửa lại. Lo lắng chân chính của Mệnh Cách Tinh Quân chẳng qua là tám năm sau triều đại thay đổi, còn có mệnh số của nhóm người nổi loạn.”



      Tiểu hồ ly cái hiểu cái , mắt híp lại sờ cằm, “Ý ngươi là… Đâm lao phải theo lao, xóa bỏ mệnh số nguyên bản của Cảnh Nhạc làm cho nàng ở Bình Nhạc trấn yên vui chết già?”



      “Đúng!” Hai mắt Khế Nhạc sáng rực lên, tiếp tục ở bên người tiểu hồ ly bày ra chủ ý, “Vấn đề tại chính là thiếu gian phi mê hoặc đế quân, nếu chúng ta có thể thêm mệnh số của người phàm khác khiến cho người đó thay thế Cảnh Nhạc vào cung tranh giành tình cảm…”



      Tang Chỉ nghe đến đó đáy lòng thầm kêu tốt.  lúc do dự thấy thế nào cũng thích hợp, quả nhiên cây đào tinh vốn sẵn tính tham tiền liền cười cười ra vẻ ngây ngô, đem bình rượu đưa sang cho nàng, vươn năm ngón tay : “Đây là rượu ‘ ngụm là say’ do nhà ta tự ủ, giảm giá đặc biệt chỉ còn năm lượng bạc!”



      Tang Chỉ im lặng, cây đào tinh ngươi có thể thay đổi tính tình hay ?



      Khế Nhạc lại thao thao bất tuyệt như trước, “Công chúa ngài đừng coi thường bình rượu này của ta nha, nó là rượu hoa đào bảo bối bí truyền do ông nội của gia gia ta truyền lại đó. Cha ta , năm đó lão tổ tông vì bảo vệ lợi ích của gia tộc, yểm chú mê vào rượu hoa đào —— phàm là ai uống xong hoa đào rượu này, trong vòng nửa canh giờ giống như con rối bị người khác khống chế ý thức. Nếu có vấn đề quan trọng lần này ta cũng lấy ra đâu.”



      Tiểu hồ ly nghe vậy còn lực gì, xem xét bình rượu bàn rồi lại nhìn nhìn Khế Nhạc đáng đánh đòn kia, thở dài : “ con ngựa chết tìm con ngựa khác thay .”



      hay lắm!” Khế Nhạc nghe xong lời này biết việc đàm phán mua bán thành công, chạy như điên lại ôm bình rượu chạy ra ngoài, ồn ào vọng vào: “Công chúa, ta đến tây ốc trước, ngài cũng mau mau theo sau nha.” Dứt lời, Khế Nhạc quả thực hướng đến chỗ ở của Mệnh Cách Tinh Quân.



      Tang Chỉ thấy thế, lắc lắc đầu rồi cũng ra ngoài, nhưng chợt nghe tiếng la truyền đến từ phía sau mình: “ được!”



      Tiểu hồ ly tóc gáy đều dựng thẳng lên, quay đầu nhìn lại nhưng thấy tí xiu bóng dáng nào. Nhưng thanh vừa rồi ràng là từ … theo bản năng Tang Chỉ nhìn về phía đông nơi phát ra thanh, bàn ngoài hoa lan do Dì mình tự tay đem tặng có cái gì khác.



      “Chẳng lẽ ta nghe lầm?” Tang Chỉ thè lưỡi, quay lại định tiếp ra ngoài, lại nghe giọng nữ hô lên: “Tang Chỉ được !”



      Lần này ngay cả da đầu của tiểu hồ ly cũng đều run lên bần bật. Cứng ngắc quay đầu lại nhìn quanh, vô cùng xác định, khẳng định cùng nhất định rằng trong phòng có người, môi run lên, hét to tiếng “Má ơi” rồi khóc lóc chạy ra xa.  Chẳng lẽ miếu thổ địa có từ lâu đời nên sinh ra quỷ quái?



      Sau khi Tang Chỉ chạy xa rồi, trong nháy mắt những tia sáng rực rỡ màu xanh lá phát ra từ hoa lan kia rồi nữ tử có dung mạo xinh đẹp liền thản nhiên ra ở trong phòng, nhưng mặt nàng lại có biểu cảm lo lắng, thoạt nhìn được tốt…



      ——————————————— ta là đường phân tuyến tia sáng xanh ———————————



      Trong phòng ở phía tây, Mệnh Cách Tinh Quân còn chưa ngủ thấy Tang Chỉ đôi mắt hơi hồng chạy vào phòng có chút hiểu: “Công chúa Tang Chỉ đến đây là…”



      Câu chưa xong, Tang Chỉ bắt đầu nức nở, đứt quãng : “Tinh quân, ta biết lần này ta nghiệp chướng nặng nề, ngươi cùng Phượng Quân cũng giúp được ta, việc này sớm muộn gì Dì cùng cha ta cũng biết.”



      Mệnh Cách Tinh Quân giật mình, thở dài : “Công chúa đừng vội kích động như vậy, có lẽ Phượng Quân có biện pháp.”



      Tiểu hồ ly hốc mắt ươn ướt, lắc đầu khóc bi thiết, “Việc đến nước này, ta muốn làm liên lụy đến bất cứ người nào. Tâm ý của ngài cùng Phượng Quân đại nhân, ta đều hiểu . Nhưng lòng ta có quyết định, ngày mai ta theo ngươi cùng nhau trở về thiên cung, gặp Dì nhận tội.”



      Nghe xong lời này, Mệnh Cách Tinh Quân chấn động mạnh vì chưa bao giờ từng nghĩ tiểu hồ ly thâm minh đại nghĩa như thế, quả thực chỉ mới mấy ngày làm thổ thần mà rất tiến bộ. Tuy có chút tiếc nuối, nhưng nghe được việc này tạm thời có kết quả, tảng đá trong lòng Ông cũng được bỏ xuống.  muốn trấn an Tang Chỉ vài câu đột nhiên lại thấy Tang Chỉ quỳ xuống đất, dập đầu:



      “Việc gì ta làm ta chịu, Tang Chỉ mong cầu tình cho mình, nhưng niệm tình hồi chủ tớ cùng Khế Nhạc, hi vọng Mệnh Cách Tinh Quân ngày mai ở trước mặt Dì tiếng tốt rằng việc này có nửa điểm liên quan đến Khế Nhạc, cầu xin Dì buông tha cần tróc da của .”



      Tang Chỉ quỳ xuống đất như vậy làm sao Mệnh Cách Tinh Quân có thể nhận lời cho được, cũng chạy nhanh lại quỳ xuống la lên: “Công chúa ngài đừng làm vậy, đứng lên trước rồi !”



      Tiểu hồ ly hai mắt đẫm lệ, “Tinh quân đáp ứng, ta tuyệt đối đứng dậy.”



      “Lão phu đáp ứng, đáp ứng!”



      Tang Chỉ cắn răng, ôm bình rượu : “ miệng có gì chứng minh, đây là hoa đào rượu do chính Khế Nhạc ủ, vốn là đưa tới cho ta. Nếu tinh quân ngài đáp ứng, bây giờ ngài uống hết chén, coi như là chấp nhận tình của .”



      Mệnh Cách Tinh Quân nào dám chậm trễ, nghe vậy liền tiếp nhận bình rượu trong tay Tang Chỉ, đưa vào miệng ừng ực uống cạn, đặt sang bên.  Lúc nâng bước muốn đỡ Tang Chỉ đứng lên, Mệnh Cách Tinh Quân liền thấy hơi hoa mắt chóng mặt, lắc lắc đầu, lại càng cảm thấy mắt nổ đom đóm, tay chống bàn quay đầu lại chỉ thấy cách mông lung hình ảnh Tang Chỉ lau nước mắt, vẻ mặt mang biểu cảm nghịch ngợm, khóe miệng lộ vẻ cười giảo hoạt, vỗ tay đôm đốp :



      “Tinh quân ngươi thể trách ta nha, bản công chúa vừa rồi quỳ trước ngươi, trước đó còn lời xin lỗi ngươi.”



      “Ngươi ——” Mệnh Cách Tinh Quân chỉ chỉ tiểu hồ ly, chưa trọn câu ngã oành xuống đất. Tang Chỉ thấy thế, chắp tay sau lưng trái xem phải xét, khi xác định Mệnh Cách Tinh Quân ngất xỉu mới thanh giọng : “Khế Nhạc, còn tiến vào !”



      Vừa dứt lời, cửa tự động mở ra, cây đào tinh nhanh chóng bước vào, kêu: “Công chúa.”



      Tang Chỉ đá đá Mệnh Cách Tinh Quân, thấy đối phương vẫn có phản ứng gì mới thở phào : “Tinh quân đừng buồn, nếu phải bất đắc dĩ, ta cũng kéo ngươi theo.”



      Khế Nhạc : “Công chúa vẫn nên mau mau chút , nửa canh giờ trôi qua rất nhanh. Chỉ cần thừa dịp sửa lại sổ mệnh cách, nếu việc có bại lộ cũng là do Mệnh Cách Tinh Quân cãi ý trời, chứ điều tra đến đầu ngươi và ta đâu.”



      Tiểu hồ ly đảo hai con mắt trắng đen ràng, thanh có chút tiếc hận “Ừm”, tránh sang bên nhìn Khế Nhạc triển khai pháp thuật. Cây đào tinh nhắm mắt niệm chú phen, giây lát sau Mệnh Cách Tinh Quân bắt đầu tỉnh, mở mắt ngồi dậy, nhưng con ngươi lại mờ mịt giống như là người vô hồn.



      Tang Chỉ tò mò, lấy tay quơ quơ trước mặt Mệnh Cách Tinh Quân nhưng nét mặt lão chút thay đổi, vẫn chút ý thức như trước.



      Khế Nhạc : “Mệnh Cách Tinh Quân, đắc tội.” Dứt lời, mở bàn tay ra, trận bát quái nổi lên, mới đầu vòng trận còn ánh sáng mờ nhạt, theo từng từ của Khế Nhạc, trận quang càng ngày càng sáng, chiếu thẳng khiến cho người ta mở mắt ra được, Khế Nhạc mới hét lớn tiếng: “Mở!”



      Thuận thế đem chưởng đánh về phía cái trán của Mệnh Cách Tinh Quân.  Sau chưởng này, Mệnh Cách Tinh Quân hình như có cảm ứng, thân mình giật lên chút rồi khôi phục lại bình tĩnh. Lúc này Tang Chỉ nhìn lại thấy điểm giữa trán mặt Mệnh Cách Tinh Quân dấu ấn trận phù bát quái vừa rồi.



      Khế Nhạc : “Công chúa, khi trận phù này biến mất Tinh quân tỉnh lại. Giờ người muốn bảo gì nhanh lên !”



      Tang Chỉ gật đầu, lớn tiếng : “Tinh quân, chúng ta giờ muốn mời ngươi tìm nữ hài tử bình thường có mệnh số giống Cảnh Nhạc, sửa lại mệnh số của nàng để nàng thay Cảnh Nhạc tiến cung làm gian phi.”



      xong, Mệnh Cách Tinh Quân dừng chút, lâu sau mới lấy ra sổ mệnh cách, hươ phất trần lên đọc trận thần chú, sổ mệnh cách mở ra.



      Tang Chỉ cùng Khế Nhạc liếc nhau cùng ngưng thần nín thở, dường như chỉ sợ tiếng hô hấp làm cho Mệnh Cách Tinh Quân tỉnh lại. Mệnh Cách Tinh Quân ngón trỏ và ngón giữa khép lại dựng thẳng trước mặt rồi niệm chú, chỉ thấy sổ mệnh cách nổ cái giống như là tìm người phàm có cùng số mệnh giống Cảnh Nhạc.



      Sau lúc, sổ mệnh cách dừng lại tại trang. Tang Chỉ nuốt nuốt nước miếng, gan to tiến lên nhìn thấy có vài đạo quang phát ra từ sổ mệnh cách, giống như là các chữ tượng hình lũ lượt nổi lên cuốn sách, có giọng nam trầm thấp từ trong sổ truyền ra:



      “Trần Tử Phương, năm nay mười hai tuổi, nhân sĩ Tĩnh Phương. Người này thay Cảnh Nhạc vào cung được ?”



      Con ngươi Tiểu hồ ly trong suốt, nhìn nhìn Mệnh Cách Tinh Quân vẫn ngồi yên như trước rồi hạ quyết tâm, cắn răng : “Tốt!”



      Dứt lời, sổ mệnh cách nổ tiếng giống như binh khí gõ vào bàn phát ra thanh lạnh, tức đoàn ánh sáng màu đỏ rực rỡ chiếu khắp trời, giọng nam uy hiếp nặng nề truyền ra: “Kim hồ Tang Chỉ Thanh Khâu, mưu đồ sửa chữa sổ mệnh cách, trái với thiên quy, phải bị tội gì?!”



      Tang Chỉ nghe xong, còn chưa kịp phản ứng liền thấy ngực nóng lên, sau đó phun ra đoàn máu tươi, người cũng bị đánh bay ra ngoài phòng. Lập tức, tiếng kinh hô của Khế Nhạc cùng tiếng sét đánh đinh tai nhức óc chui vào trong tai, Tang Chỉ té oạch đến thất điên bát đảo, vừa nhấc đầu liền thấy giữa vùng trung màu đỏ của sổ mệnh cách có hai người ra.

      Áo giáp bên ngoài, vũ khí trong tay, mắt xanh trừng to đầy vẻ hung thần ác sát, so với Thiên Lôi kia còn hung thần hơn ngàn vạn lần. hồi do dự, rồi trong hai người : “Tang Chỉ phạm tội trời tru, hôm nay liền đem ngươi đánh nguyên hình!”
      lonkon95 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :