1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thổ thần muốn thăng chức - Ngủ lười thấy meo meo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 8: . . .

      magenta;Edit: Tử Vi

      Beta: Quảng Hằng

      Tang Chỉ vốn nhưng lại quay trở lại, định là trở về giảng hòa với .

      Tiểu hồ ly tuy rằng luyến tiếc kim chuông do mẫu hậu đưa, nhưng cũng chịu nổi trường hợp sinh ly tử biệt của Cảnh lão cha. cần đưa kim chuông , vậy đưa cái làm giả có thể chứ? Phượng hoàng xấu xa mỗi lần đường, cả người đều kim ngân lóng lánh, thần khí bay vù vù, pháp thuật nhất định rất cao cường, dùng pháp thuật biến ra cái kim chuông giả khẳng định thành vấn đề!

      Nhưng khi Tang Chỉ vui mừng quay lại, chuẩn bị đem biện pháp hay do chính mình nghĩ ra được cho phượng hoàng xấu xa, kết quả… chợt nghe đến chút gì đó nên nghe.

      Giờ phút này, Tang Chỉ đứng ở phía trước nhà gỗ, hoàn toàn thay đổi ý tưởng. Cái gì dân chúng Bình Nhạc trấn, cái gì thổ thần, tất cả đều đặt sang bên , đầu tiên phải “chỉnh đốn” thối phượng hoàng trước mắt này rồi sau!

      Bấm tay đọc thần chú niệm rủa, Tang Chỉ chưởng liền hướng bên trong đánh cái, chỉ thấy đối phương hơi nghiêng người sang bên tránh, ngay cả cọng tóc cũng bị đụng đến, vẻ mặt khinh thường.

      Khinh thường? Khinh thường! cũng dám coi khinh pháp thuật của bản công chúa sao? Tang Chỉ tức giận đến cả người phát run, muốn tích trữ lửa hồ ly thiêu chết tên phượng hoàng xấu xa trước mắt, cổ trống rỗng bỗng có lạnh gió thổi qua, tiểu hồ ly lại nghiêng đầu, liền phát bị Tuấn Thúc túm ở phía sau cổ mình, trực tiếp bóp chặt.

      Đầu Tang Chỉ trống rỗng, ý nghĩ thoắt chạy , trong nháy mắt biến ngây ngốc, nhất thời ngay cả giãy dụa đều quên. Ngô ~~ vừa rồi, tên... phượng hoàng xấu xa kia phải còn đứng trước mặt mình sao? Khi nào lẻn đến ở phía sau nàng vậy?

      Thất Thủy ngồi xổm dưới bàn, ôm chân bàn trừng mắt to tiếp tục xem diễn, Bích Nữ cũng lại thân, vui sướng khi người gặp họa hừ hừ: “Tuấn Thúc, ngươi khi dễ tiểu nương tu vi thua kém ngươi hơn ngàn năm bộ cảm thấy xấu hổ sao?”

      Tuấn Thúc cười lạnh, mặt mày hơi cong, “Ta sao dám khi dễ công chúa Tang Chỉ? Ngươi có đúng ?”

      Tang Chỉ run lên, do kích động mà lộ ra lỗ tai hồ ly, mặt đỏ lên lắp bắp : “Thối phượng hoàng, ngươi… Buông! !”

      Tang Chỉ bên giãy dụa, bên tứ chi giãy loạn trong khí, Tuấn Thúc thấy thế lại cười đến là vui vẻ: “Chẳng lẽ công chúa Tang Chỉ biết, có cái thủ thuật gọi là pháp thuật che mắt, kỳ ngươi tại có thể thi triển chiêu này để chạy thoát từ tay ta đó.”

      Nghe phượng hoàng xấu xa “hảo tâm” nhắc nhở, Tang Chỉ biết liền đây là cách để chế giễu nhạo bang nàng, lại bất mãn là mình nghĩ đến chuyện sử dụng nên học.  Pháp thuật có gì đặc biệt hơn người? Hồ ly chỉ cần bắt gà là được rồi! Cứ nhìn Cha nàng , Cha mỗi ngày đều lấy pháp thuật đánh tới đánh lui trong trung sau đó có người chết.

      Tang Chỉ nhe răng: “ cần thối phượng hoàng ngươi quan tâm! Hừ, ngươi còn bằng gà đâu!” Dứt lời, tiểu hồ ly thừa dịp Tuấn Thúc chưa chuẩn bị, liền cắn “hự” phát cánh tay .  Ngay tức khắc, đau đớn từ cánh tay truyền đến toàn tâm, hoàn toàn tác động đến ký ức mẫn cảm nhất của đáy lòng Tuấn Thúc.

      Thực ra, ý trong những lời này của tiểu hồ ly chính là, gà khi phát được tiểu hồ ly tới bắt còn có thể mổ vài cái chống cự, nhưng phượng hoàng phá thối chỉ ở thiên cung bay tới bay lui huênh hoang phô bày giàu sang dụ dỗ nhóm cung nga đến thần hồn điên đảo, chỉ được cái đỏm dáng.  Nhưng người vô tình người nghe có tâm, cứ nhắc “gà” “gà” lại như thế, liền làm cho Tuấn Thúc hoảng hốt nhớ lại bốn trăm năm trước, trước mắt như chợt lóe lại cảnh thân ảnh màu vàng xông đến, Tuấn Thúc chợt cảm thấy cổ họng lại bị đau đớn khó thở như năm xưa.  Vốn dĩ tâm tình tốt muốn trêu cợt Tang Chỉ cũng bay sạch sành sanh, vứt tiểu hồ ly qua bên, mở miệng mang thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Nếu công chúa Tang Chỉ có pháp thuật cũng sử dụng, vậy tại hạ liền khách khí.” xong, Tang Chỉ chỉ nghe “đinh” cái, theo bản năng đưa tay sờ phía thắt lưng thấy kim chuông.

      Khi vừa quay đầu lại, thấy phượng hoàng phá thối kia vừa mới nãy còn đứng ở ngay phía sau mình, giờ lại êm êm đẹp đẹp đứng cách gần thước, bình tĩnh tựa như chưa bao giờ rời chỗ mình đứng nãy giờ.

      Tuấn Thúc vừa thưởng thức kim chuông, vừa chút thay đổi nét mặt, : “Công chúa Tang Chỉ đúng, chim phượng hoàng như ta cái gì cũng bằng, chỉ biết ra chiêu ngầm cùng khoe khoang, cho nên, kim chuông này ta nhận.”

      “Ngươi ——” Tang Chỉ tức đến nổi, thấy Tuấn Thúc buông tay, kim quang trong tay ra, lại nháy mắt, còn bóng dáng của kim chuông, nhất thời la hét: “Ngươi vô sỉ, mau đưa kim chuông trả lại cho ta.”

      Bích Nữ cũng hát đệm: “Trộm này nọ của nương nhà người ta, bắt người khác phải vâng lời mình, biết xấu hổ a biết xấu hổ ——” Lời còn chưa dứt, ngọn lửa bay đến, Bích Nữ lấy tốc độ sét đánh liền trốn biến vào trong bức tường, dám ho he hó hé gì nữa.

      Bên này Tuấn Thúc vỗ vỗ ống tay áo, tựa hồ như đoàn lửa vừa rồi phải do mình phóng ra, vô tư : “Mượn mấy ngày, dùng xong trả liền.”

      cho mượn!” Đỉnh đầu Tang Chỉ bắt đầu bốc hơi nước, giậm chân : “Nếu ngươi đem kim chuông trả lại cho ta, ta khách khí đối với ngươi đâu!”

      Nghe xong lời này, Tuấn Thúc đáng quý giật mình, lúc này mới có chút suy nghĩ bèn : “Lời của công chúa Tang Chỉ có nghĩa là động võ với tại hạ? Ngô, tu vi của ngươi với ta cách xa, nếu như tại hạ thắng, vậy chẳng lẽ ta lại đánh kẻ võ? Như vậy tốt lắm —— “

      Tuấn Thúc nhếch môi, cười cười : “Thất Thủy, ngươi tới bồi công chúa Tang Chỉ chơi đùa lát.”

      “Ngươi ——” Tang Chỉ tức giận đến lạnh run, phượng hoàng xấu xa quả thực chính là khinh bỉ nàng cách trắng trợn! Nàng muốn nhẫn nhịn, nhưng thể nào nhẫn được! Tiểu hồ ly bất chấp tất cả, liền niệm bí quyết lợi hại nhất, miệng vừa hô “Lập tức tuân lệnh” liền sau đó lửa hồ ly rào rạt bay thẳng đến nơi Tuấn Thúc bỏ .

      Tuấn Thúc ra vẻ tiếc hận: “ phải cho công chúa rồi sao? Kêu Thất Thủy cùng ngươi vui đùa !” Tiếng vừa dứt, lửa hồ ly cũng vừa đến trước mặt Tuấn Thúc, Tuấn Thúc chỉ đơn giản mở rồi quơ quơ cây quạt, lửa hồ ly màu xanh tối liền chuyển đổi phương hướng, bay thẳng đến cho Thất Thủy tiếp đón.

      Thất Thủy ban đầu ôm chân bàn nhìn xem náo nhiệt, chỉ là thèm ăn nên mang theo hoa quả tươi cùng hạt dưa thường kè kè bên mình ra ngồi băng ghế , chưa gì thấy lửa hồ ly hầm hập phóng tới, sợ tới mức quăng đồ tán loạn, vừa lủi tránh vừa kêu khóc “Phượng Quân người quá độc ác a a —— “

      Nhưng chờ đến khi Thất Thủy đứng vững muốn chạy cũng quá muộn, lửa hồ ly liếm tới góc áo ống quần, trong lúc này nhất thời luống cuống chỉ còn cách lăn lộn mặt đất thét chói tai. Tuấn Thúc đứng bên cạnh lại chỉ ôm ngực bàng quan vô tình mà ra tay, nhìn xem Tang Chỉ người ngẩn ra, ừm, thối phượng hoàng quả nhiên nham hiểm, ngay cả tiểu tiên đồng bên người chính mình mà cũng cứu.

      Bên này, Thất Thủy còn khóc.

      “Ô ô, Phượng Quân cứu ta .”

      “Má ơi, cháy tới đỉnh đầu .”

      “A a a… A? Tại sao lại nóng?”

      Lải nhải cái gì vậy?

      Tiểu hồ ly nghe hiểu, nghiêng đầu nhìn chút thấy cũng còn bóng dáng của lửa hồ ly, Thất Thủy lông tóc bị sao hết đứng trước mặt mình, nhìn phải ngó trái, vò đầu ngây ngô cười: “Ủa? nóng? Quần áo cũng cháy hỏng!”

      Tang Chỉ nắm tay lại chống nạnh, thào : “Làm sao có thể…” Kỹ năng lửa hồ ly là kỹ năng có sẵn của hồ ly tinh, cho dù Tang Chỉ có học vấn nghề nghiệp thế nào pháp thuật bảo mệnh này vẫn được sử dụng thuận buồm xuôi gió cho đến nay, tại sao tiểu tiên đồng lông tóc còn có thể nguyên vẹn bị thương?

      Cùng lúc đó, Tuấn Thúc nãy giờ trầm mặc rốt cục giải thích: “Tiểu công chúa Tang Chỉ, Thất Thủy là tiên đồng từ nước, ngài cùng với nàng tỷ thí, dùng lửa… là có tác dụng gì!”

      Tang Chỉ: -_-|||

      Đây đều là đạo đức thần mã a a a!

      ——————————— ta là đường phân cách muốn phá thối phượng hoàng tìm cái chết ——————————
      Thiên Thanhh thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      magenta;Edit: Tử Vi

      Beta: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-7108" title="4c492a9bx99dbd63145bd690" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/10/4c492a9bx99dbd63145bd690.jpg" alt="" width="487" height="690" />


      Kết quả cần cũng biết.

      Đánh lại, mắng được, Tang Chỉ cuối cùng lại trực tiếp bị phượng hoàng vô lương tâm quay cho choáng váng, sau đó ngất . Đến khi tỉnh lại Tang Chỉ thấy nằm ở trong phòng của mình, bên giường còn có cây đào tinh Khế Nhạc và Thất Thủy vui tươi đôi mắt to trừng đôi mắt với nhau.

      Tang Chỉ “trầm lặng” ngồi dậy giường, cảm thấy đầu óc như kéo căng ra, đau ong ong nên lời. Bên này Khế Nhạc cùng Thất Thủy vui vẻ thấy Tang Chỉ tỉnh lại cũng chạy nhanh lại vây quanh giường.

      Thất Thủy vò đầu: “Ừm, Bích Nữ tỷ tỷ kêu ta tới xin lỗi ngươi, Phượng Quân nhà ta là keo kiệt như thế đó, lại…” Dừng chút, tiểu oa nhi Thất Thủy nhìn bốn phía chung quanh xác định có bóng dáng Phượng Quân, mới : “Lại biết xấu hổ, mong ngươi chấp nhặt với , về sau ở chung lâu biết.”

      “Về sau?” Tang Chỉ trừng to mắt, “Chẳng lẽ về sau thối phượng hoàng đúng là muốn ở tại Bình Nhạc trấn?”

      Thất Thủy gật đầu, nhìn trời : “Bích Nữ tỷ tỷ , ừm ~~ Phượng Quân đến đây khẳng định muốn , bốn trăm năm trước chính là ngươi hại , tại có ngươi cùng chịu tội, chắc chắn vui mừng đến quên cả trời đất .”

      Tang Chỉ nghe vậy, tức giận đến giậm chân múa tay, kéo chăn xuống : “Ta hại Phượng Quân nhà người khi nào? Khế Nhạc, bây giờ ngươi liền theo ta tìm tên phượng hoàng xấu xa kia!”

      Dứt lời, phía sau lại chút động tĩnh gì. Tang Chỉ thấy làm kỳ lạ bèn cùng Thất Thủy song song quay đầu nhìn, thấy cây đào tinh ôm bàn tính bằng vàng bảo bối, bùm bùm lạch cạch tính tính toán toán: “Cho thổ địa Bình Nhạc trấn thuê khối, ngày năm mươi quan; mỗi ngày nước trà điểm tâm mỗi người ba mươi quan; cơm trưa thêm cơm chiều sáu mươi quan, còn có nước tắm… Ai nha nha, phát tài phát tài ! Phượng Quân cùng ta cũng coi như quen biết lâu, giúp lo cơm nước cũng chính là mỗi ngày ta thu hai trăm năm mươi sáu quan tiền.”

      Dứt lời, cây đào tinh liền kéo lấy Thất Thủy ha ha : “Phong cảnh điền viên, thiên nhiên lại bị ô nhiễm, mở khu du lịch ở đây nhất định kiếm được nhiều tiền phải ?”

      Thất Thủy mờ mịt biết làm sao, trừng mắt nhìn : “Đối với Phượng Quân nhà ta “ phải sương buổi sáng uống, phải măng trúc ăn, phải suối nước nóng tắm, phải ngô đồng sống ngàn năm đậu” căn bản là hoàn toàn cần ngươi đưa cơm đưa nước a.”

      Cây đào tinh nghe kiếm được tiền cũng ngẩn ra, muốn bày ra bộ mặt đau khổ nhưng khi thấy Thất Thủy lấy từ trong lòng ra viên ngọc như ý : “Nhưng mà Phượng Quân vừa rồi có dặn ta lại rằng dù gì ngày sau cũng coi như láng giềng hàng xóm , chút lòng thành …” Hai chữ “kính nhờ” còn chưa ra, Khế Nhạc nhanh tay lẹ chân giựt lấy viên ngọc như ý bỏ vào túi, ánh mắt ngập nước : “Chậc chậc, đây là ngọc như ý của thiên cung a, ánh sáng trong suốt lấp lánh —— “

      Bên này, tiểu hồ ly bị cây đào tinh làm cho giận sôi lên, nghiến răng nghiến lợi : “Khế —— Nhạc ——” rốt cuộc là người bên nào a, tại sao vừa thấy người khác tặng ngọc như ý đức hạnh liền thay đổi?

      Khế Nhạc sợ tiểu tổ tông Tang Chỉ nhất thời mất hứng lại quăng ngọc như ý,  biến sắc mặt : “Công chúa đừng buồn, phải tiểu nhân muốn ngài tìm Phượng Quân mà là vừa rồi Phượng Quân đến tiễn đưa Đậu thần nương nương rồi.”

      “Đưa tiễn?” Tang Chỉ nghe vậy muốn cắn lưỡi, “Đậu thần nương nương chịu ?” Vậy có nghĩa…

      Nghĩ đến khả năng này, tâm tiểu hồ ly lạnh hơn phân nửa, lúc này lại chợt nghe Thất Thủy : “Vâng, sau khi Đậu thần nương nương thu được kim chuông của công chúa, rời khỏi Bình Nhạc trấn. Phượng Quân lo lắng nên tự mình đến đưa nàng ra trấn.”

      Thất Thủy xong chợt nghe đỉnh đầu truyền đến thanh yên tĩnh, xoa xoa cái trán mồ hôi lạnh rồi ngẩng đầu vừa thấy ——

      Ánh mắt tiểu công chúa Tang Chỉ đỏ ửng, nàng khóc .

      Công tâm mà , tiểu công chúa Tang Chỉ kế thừa truyền thống tốt đẹp của cha mẹ, bộ dạng vẫn là rất. . . đáng , mắt hạnh, cái miệng nhắn, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn.  Lâu lâu ngẫu nhiên “giấu đầu lòi đuôi” lộ ra cái đuôi lông xù nhưng đều mang  vẻ tiểu hồ ly thanh thuần, tại con ngươi đen xinh đẹp rưng rưng ngập nước, cái miệng đào nhắn chu lên, lại càng phát ra vẻ đáng chưa từng thấy.

      Nhưng vấn đề là, tiểu công chúa hồ ly khóc, từ mưa chuyển sang mưa vừa, còn khủng khiếp hơn là có khả năng chuyển sang mưa to.

      Hai tay ôm khóe mắt, Tang Chỉ bắt đầu khóc loạn: “Ô ô… Cái gì Bình Nhạc trấn, có trấn chi bảo, chỉ có Đậu thần nương nương; Cái gì thổ thần, bước trở thành tiên, chỉ có thối phượng hoàng trộm này trộm nọ. Ta mặc kệ ! Ta muốn trở về Thanh Khâu quốc, ô ô!”

      Sau khi lầm bầm lầu bầu, Tang Chỉ liền bò xuống giường bắt đầu thu thập hành lý. Khế Nhạc nhìm xem cằm cũng muốn rớt ra, vừa rồi tiểu tổ tông gì? Muốn… trở về Thanh Khâu quốc?

      Ối, chỗ này cao xa quá đó!

      Nếu bây giờ nàng thực trở về Thanh Khâu quốc, Thiên Hồ Đế Quân cùng công chúa Họa Thường bèn bỏ rơi thèm níu lấy Bình Nhạc trấn, bảo bối của chính mình liền bảo đảm! Lúc này, Khế Nhạc nước dân cũng bắt đầu buồn bã, lòng và lòng vòng xung quanh Tang Chỉ cả nửa ngày cũng nghĩ ra cái biện pháp gì. Lại chỉ thấy Thất Thủy vẫn đứng yên chỗ nhúc nhích.

      Khế Nhạc kéo kéo quần áo Thất Thủy, vội la lên: “Thất Thủy, ngươi cũng nên đến giúp khuyên nhủ chứ?”

      Nghe vậy, Thất Thủy nhếch nhếch mí mắt, bí hiểm nghiêng đầu: “ vội vội!”

      Bên này, Tang Chỉ nhanh chóng thu thập xong hành lý, bắt đầu niệm chú liền thấy xuất đám mây , liếc nhìn cái sau đó bỏ mặc Khế Nhạc níu kéo bay lên trời. Sau khi bay được chút, liền hạ quyết tâm : “Thù này báo làm quân tử, bản công chúa trở về Thanh Khâu quốc tìm cha hồ ly hỗ trợ.”

      xong, quả nhiên biến mất trong đám mây. Khế Nhạc lo lắng nhìn ngó, đứng mặt đất mà vỗ ngực dậm chân.  Chợt nghe từ chân trời truyền đến tiếng kêu “Ai a”, lát sau, tiểu hồ ly cùng với đám mây của mình ngã từ trời xuống.

      “Tang Chỉ đại nhân?” Khế Nhạc hy vọng tràn trề, chạy vội đến trước mặt Tang Chỉ, hai mắt đẫm lệ vui mừng: “Tang Chỉ đại nhân, ngài rốt cục hồi tâm chuyển ý quyết định trở lại?”

      Bị rơi đến thất điên bát đảo, Tang Chỉ cắn răng đứng lên, cước đá văng Khế Nhạc ra đường: “Tại sao có thể như vậy? Vì sao ta thể ra khỏi Bình Nhạc trấn?!” Đúng vậy, vừa rồi, Tang Chỉ thở phì phì hướng ra bên ngoài Bình Nhạc trấn mà bay, lại bị cỗ lực mạnh mẽ tống trở về.  Nhất định là tên phượng hoàng xấu xa kia, nhất định là tên thối phượng hoàng kia, nhất định phượng hoàng chết tiệt kia tác quái!

      Nghe xong lời này, Thất Thủy xoa gáy cười cười: “Công chúa Tang Chỉ, có khả năng năm trăm năm sau ngài mới có thể về nhà làm quân tử.”

      Tang Chỉ kinh sợ la lên: “Có ý tứ gì?”

      “Ngài phải vừa mới đó sao? Thù này báo làm quân tử.  Nhưng Phượng Quân sợ công chúa Tang Chỉ nhất thời giận dỗi rồi tạm thời rời khỏi cương vị công tác, cho nên đặt kết giới người ngài cho ngài rời khỏi Bình Nhạc trấn, phải đợi đến mãn nhiệm kỳ mới có thể cởi bỏ phong ấn của ngài. Cho nên ——” Thất Thủy ngốc hề hề nhếch miệng: “Hắc hắc, ngài chỉ có thể đợi năm trăm năm sau, đổi nhiệm kỳ mới có thể  tìm Thiên Hồ Đế Quân đến giúp ngài báo thù.”

      Tang Chỉ: “… …”

      Cha ơi, con sai lầm rồi, con biết là con sai lầm rồi.  Nếu biết vậy ngày xưa con nghe lời Cha dạy, chăm chỉ tu luyện pháp thuật giỏi, hôm nay mạc danh kỳ diệu (chả hiểu vì sao, vô lý vô cớ) bị cái tên phượng hoàng ti bỉ kia hãm hại, bị nhốt tại thôn nho đây năm trăm năm a! Nơi này mà Bình Nhạc trấn cái gì, quả thực là địa ngục đúng hơn a a ——
       
      lonkon95Thiên Thanhh thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Tử Vi

      #ff9900;Beta: Quảng Hằng

      Chương 9


      <img class="alignnone size-full wp-image-7310" title="4dc5c9f7_78fef91e_31328" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/10/4dc5c9f7_78fef91e_31328.jpg" alt="" width="525" height="768" />


      Tang Chỉ chống nạnh yên lặng đứng trong bụi cỏ xanh, nhìn chăm chú vào ngôi nhà tranh cách đó xa.

      Lúc này đúng là tháng ba xuân ý dạt dào, sáng sớm hương trấn bị làn sương mỏng manh bao phủ, cỏ bên đường êm mượt, hoa chúm chím kiều diễm, yên tĩnh hài hòa nên lời.

      Nhưng ngay tại nơi hoang vắng u này, Tang Chỉ ngửa mặt lên trời thét dài, rốt cục đánh vỡ khung cảnh yên tĩnh, làm cho chú gà trống chưa rời giường cũng cả kinh ngỡ rằng bình minh đến. Tự khích lệ để tinh thần hăng hái thêm, Tang Chỉ vọt tới nhà gỗ trước mặt, đá  cửa mà vào, do dự chửi ầm lên:

      “Tuấn Thúc ngươi lăn ra đây cho ta!”

      “Đừng tưởng rằng trốn tránh có chuyện gì ! !”

      “Phượng hoàng chết bằm, phượng hoàng thối, phượng hoàng hỗn đản, Phượng tộc các ngươi có thứ gì tốt! Gạt ta làm thổ thần đồ bỏ, thổ thần gì chứ, quả thực chính là thôn ủy hội bác (kiểu như hội trưởng hội phụ nữ ???)! Ta mặc kệ, ngươi ra cho ta! !”

      … …

      Tang Chỉ mắng xong, thấy bên trong nhà hề động tĩnh khỏi hơi hơi nhíu mày, nín thở ngưng thần, lại nghe tiếng nước ì oạp. Tính tò mò nổi lên, Tang Chỉ nghiêng đầu nhìn vòng qua bức bình phong, vừa thấy hai chân lập tức như đóng đinh tại chỗ, lưng cứng ngắc.

      Sau bình phong, hơi nước lượn lờ, khói trắng mông lung, nhưng cũng có hiệu quả kỳ diệu như cảnh tượng bên ngoài nhà gỗ.  Trong dục dũng (thùng gỗ dùng để tắm ngày xưa) to lớn, trong làn sương lờ mờ xuất bờ vai rắn chắc  của nam nhân.

      Nhìn tình cảnh này, Tang Chỉ chỉ cảm thấy máu huyết 噌噌 như xông lên tận ót, bình thường nhìn có bộ dáng tuấn lãng tiêu sái, biết rằng khi   mang quần áo cũng như vậy…. Thầm nguyền rủa, Tang Chỉ đỏ mặt quay sang bên, nhưng trước sau đều quên việc chính, hướng lên tiếng:

      “Ngươi… Ngươi đem… Đem quần áo mặc vào… Ta, ta có lời hỏi ngươi!”

      Tuấn Thúc liếc mắt, ngón tay dính nước xoa lên thân áo, điệu miễn cưỡng lại chứa ý ngả ngớn ái muội: “Sợ cái gì? Đâu phải ngươi chưa từng thấy qua.”

      Tang Chỉ khóe miệng run rẩy, nhìn chằm chằm ngũ quan xinh xắn của Tuấn Thúc, đôi mắt long lanh nước, đáy lòng chỉ còn lại ý niệm trong đầu: nghiệt! Tên này tuyệt đối là đồ nghiệt đầu óc hư hỏng!

      Chỉ vào chóp mũi nghiệt, Tang Chỉ tức đến giậm chân: “Ngươi bậy! Ai xem phượng hoàng thối ngươi tắm rửa hồi nào? Ai xem hồi nào, ai xem hồi nào!”

      Tuấn Thúc cười khẽ,  cánh môi cong lên tới biên độ đẹp mắt, đặt khuôn mặt hại nước hại dân kia lại càng làm nổi bật, càng phát ra ánh kiều diễm mê người, “Ai nha, ra phải Tang Chỉ công chúa xem, như thế khẳng định là bản Phượng Quân nhớ lầm. Ngô ~” Tuấn Thúc chống má, bộ dáng trầm tư, con ngươi lại hề chớp mắt dính ở  người Tang Chỉ:

      “Ta nhớ ngày ấy, bản Phượng Quân ở Thanh Ngô cung tắm rửa, đột nhiên con hồ ly xông tới, ta bày cái bẫy, cố ý thiết kế để dụ nó. Quả nhiên, hồ ly háo sắc này trúng kế, chỉ tin lời ta , còn ngốc ngơ ngốc ngác tự tiến cử làm thổ thần.”

      Tuấn Thúc đảo đảo đôi mắt, “Ai, đáng tiếc đáng tiếc, làm công chúa êm êm đẹp đẹp làm, lại xung phong làm thổ thần làm cái gì, toàn bưng trà đưa nước dâng phàm nhân (người phàm, người trần mắt thịt), còn muốn giúp người ta kết duyên tơ hồng, là đáng thương a ~ Nhưng mà công chúa Tang Chỉ xem, tiểu hồ ly này tại sao lại xuẩn ngốc như vậy, lời dối trắng trợn như vậy mà nàng ta cũng tin?”

      “Ngươi ——” Tang Chỉ chán nản, đúng mình quả nhiên trúng bẫy của tên phượng hoàng xấu xa này. Vậy mà tại, đầu sỏ gây nên chuyện còn làm ra vẻ mặt thuần lương nhìn chằm chằm vào nàng mà lời độc mồm độc miệng, toàn chọc cho người ta rất căm tức.

      “Phượng hoàng chết tiệt, phượng hoàng xấu xa, ta và ngươi oán thù, vì sao ngươi lại muốn hại ta!”

      thù sao?” Tuấn Thúc mắt phượng chớp chớp, ánh mắt sắc bén nhìn trừng trừng vào Tang Chỉ, tựa hồ như muốn nhìn ra cái gì đó mặt nàng.  Nhiệt độ đột nhiên hạ thấp, thoáng chốc, chung quanh gió lạnh thổi từng trận, mặt Tuấn Thúc cũng đen hơn phân nửa, nghiến răng : “ phải thù, chỉ là Tang Chỉ ngươi nhớ thôi.”

      Dứt lời, Tang Chỉ chỉ nghe nổ oành tiếng, ra Tuấn Thúc đột nhiên lại nổi cơn thịnh nộ, dục dũng bị phá vỡ. Tang Chỉ kìm lòng đậu cúi đầu nhìn xuống, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho cả kinh, á khẩu trả lời được, trong lỗ mũi có cái gì nóng chảy ồ ồ.

      Tuấn Thúc thấy thế, mỉm cười : “Thêm lần này nữa là Tang Chỉ công chúa rình coi tại hạ hai lần, đẹp mắt ?”

      “… …” Tang Chỉ che miệng ra lời, thấy Tuấn Thúc từ trong màn sương trắng ra, y bào người sớm chỉnh tề, mái tóc đen hất sau lưng, đổ xuống dòng lộ ra tao nhã vô hạn.

      Chỉ thấy thong thả bước đến trước mặt Tang Chỉ, thầm ái muội bên tai Tang Chỉ: “Bất quá công chúa cũng biết, rình coi mỹ nam tắm rửa là phải trả giá đắt đó.”

      Hơi thở ấm áp của thổi tới bên tai nàng, Tang Chỉ nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt sâu thấy đáy.  Nàng nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên cảm thấy mũi chảy ra chất lỏng ấm áp, theo bản năng đưa tay lên sờ, ôi sao tự nhiên mình lại chảy máu mũi rồi.

      Trong lúc nhất thời, Tang Chỉ lệ rơi đầy mặt. Quả nhiên, xem mỹ nam tắm rửa là có kết quả tốt.

      Nhưng mà nàng cũng nhớ bản thân làm sao lại đắc tội tên phượng hoàng hiểm này, vì sao cứ muốn hại nàng? Khi nàng do dự, bên này Tuấn Thúc tựa hồ cũng đoán được tâm của Tang Chỉ nên bày ra bộ dạng buồn bã : “Công chúa chắc còn nhớ tại đại hội bàn đào bốn trăm năm trước, người mà ngươi cắn là…”

      Hai chữ cuối cùng Tuấn Thúc cắn trong miệng thể thốt ra lời. Tiểu hồ ly thấy thế, thoáng chốc suy nghĩ bị đưa trở lại bốn trăm năm trước, tại đại hội bàn đào ——

      Lúc đó Tang Chỉ bất quá chỉ là tiểu hồ ly chưa đầy trăm năm tuổi, tu vi kém nên ngay cả duy trì hình người cũng được. Lần đó là lần đầu tiên nàng tham gia đại hội bàn đào, Tang Chỉ chỉ nhớ nhiều nhất là được ăn thỏa thuê: rượu Phương Thần Ngọc Dịch ngon êm dịu, hương vị đào tiên ngọt ngào, chân gà béo ngậy. Bé con Tang Chỉ vui vẻ ăn, chợt nghe bên kia truyền đến tiếng cười to, tiểu hồ ly nhúc nhích lỗ tai, thừa dịp mẫu hậu chú ý liền nhanh như chớp cũng lủi vào trong đám đông.

      Như thế, lần đầu tiên trong đời nhìn thấy đại công gà (con gà trống lớn) cảnh đẹp ý vui như vậy ——

      Cả người nó phát ra ánh sáng vàng rực rỡ khiến cho ai cũng phải lóa mắt, đôi cánh rộng to lớn lúc sáng lúc tối, mỗi lần vẩy cánh đều phát ra ánh sáng rực rỡ của bảy sắc cầu vồng. Bé Tang Chỉ nhất thời nhìn đến ngây người, sao lại có con gà trống lớn xinh đẹp như vậy…

      Nếu có thể bắt được đem kho tàu ăn nhất định rất tuyệt ↖(^ω^)↗

      Công chúa Tang Chỉ nho của chúng ta liền làm, giọng hồ ly non nớt rú lên, liền duỗi chân bay lên trung, thừa dịp đại công gà còn chưa kịp phản ứng nhìn về phía bên này bèn chộp lấy cổ cắn “hự” ngụm. Ngay lập tức thiên hôn địa chuyển (trời tối đất rung), đại công gà đau đớn kêu lên, nhưng còn chưa kịp tưởng nghĩ đến việc giãy dụa cùng phản kháng, tiểu hồ ly thấy cổ đại công gà có thanh Khai Phong bảo kiếm đặt lên.

      Nam tử mặc đồ đen rút kiếm nàng nhận biết, đúng là khuôn mặt đen đúa khí suất đại diện cho Mộc Cao Lương: Nhai Xải. Trong mắt Nhai Xải hào quang sáng ngời, : “Ngươi thua.”

      Cùng lúc đó, tiếng kinh hô của mẫu hậu cũng vang lên.  Khi vọt tới thấy tràng trường, mẫu hậu ôm lấy đầu sỏ gây nên chuyện, lòng vẫn còn kinh hồn chưa trấn định lại được, “Chỉ nhi! Con làm cái gì!”

      Tiểu hồ ly đánh cái “rổn” mặt đất cái, lại hóa thành tiểu nữ oa phấn nộn ba bốn tuổi, đại khái trực giác chắc cũng biết được mình lại phạm sai lầm gì đó, đêm nay trở về thế nào phụ thân cũng nhất định muốn đánh mông mình, bèn mím  mím miệng nhào vào trong lòng mẫu hậu làm nũng : “Mẫu hậu —— “

      Dừng chút, Tang Chỉ lúc này mới chỉ vào Tuấn Thúc, thanh sợ hãi : “Gà, đại công gà.”

      “Mẫu hậu, Chỉ nhi có quấy rối. Chỉ nhi chính là muốn bắt đại công gà —— “

      Đại công gà…

      Gà trống…

      Gà…

      Ngay lập tức, bầu khí vừa rồi còn đánh nhau đằng đằng sát khí, giờ lại do công chúa Tang Chỉ bắt gà liền trở nên rối loạn, chúng tiên nhịn được cười ra tiếng ầm ầm, Tuấn Thúc bởi vậy bị đánh bại bởi đại ô long Nhai Xải (rồng đen) ngay tại đây.

      Tỉnh lại từ hồi ức, lòng bàn tay Tang Chỉ đầy lớp mồ hôi. Theo bản năng, Tang Chỉ giương mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đối diện kia, trí nhớ càng lúc càng rệt hơn bèn cắn răng : “Chẳng lẽ… Ngươi chính là con gà trống kia? !”

      Nàng vừa dứt lời, sắc mặt Tuấn Thúc đại biến. có con chim phượng hoàng nào lại thích bị người ta xem thành gà trống, thù mới cộng hận cũ nhưng Tuấn Thúc vẫn nhịn lại nhẫn, lúc này cảm xúc bình tĩnh ra ba chữ:

      ra ngoài!”

       
      lonkon95 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 10:

      Edit: Tử Vi

      darkslate 
      <img class="alignnone size-full wp-image-7550" title="5cf46a63h9cca1b35086d690" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/10/5cf46a63h9cca1b35086d6902.jpg" alt="" width="315" height="450" />


      Sáng sớm hôm nay sau khi hạch hỏi Tuấn Thúc xong, Tang Chỉ lệ rơi đầm đìa chạy trốn về miếu thổ thần, dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Mà phá thối phượng hoàng ở bên này da mặt quả dày, giống như lời của Bích Thủy, ở lại trong Bình Nhạc trấn , mỗi ngày nhấm trà thưởng trà, bộ dạng dương dương tự đắc, đối với kiện dục dũng (bồn tắm) ngày đó cũng hề đề cập tới, chỉ kêu Thất Thủy tiện thể nhắn :

      “Nửa tháng sau kim chuông sử dụng xong trả lại.”

      Tang Chỉ đối với lời này hề để trong lòng, bất quá chỉ nghĩ rằng phá thối phượng hoàng vậy là để giữ thể diện mà thôi.  Nhưng mười ngày sau, Đậu Thần nương nương quả thực sau khi lại trở về, nhưng mà lần về kì này… thực quỷ dị.

      Ngày hôm đó, bầu trời trong xanh trông xa vạn dặm, cảnh vật xinh đẹp. Bình Nhạc trấn tuy là thôn , nhưng ở thôn Tây Khẩu có suối róc rách, phía sau suối có mảnh cỏ hoa Tử nở rất đẹp, dưới ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu xuống, hoa Tử màu tím sáng bóng phát ra chút màu hồng phấn cùng với màu xanh thanh thúy của cỏ, tím tím hồng hồng cùng màu xanh hài hòa với nhau trông đẹp mắt.

      Tang Chỉ vừa hoàn thành công việc ở gần đây, tâm tình khá tốt, liền biến trở về bộ dáng tiểu hồ ly, bộ đến bụi hoa cuộn tròn thân mình lăn qua lộn lại đùa chơi. Non xanh nước biếc, hôm nay trộm trốn lấy nửa ngày nhàn nhã, bên trong có cây đào tinh trực ở miếu thổ địa giúp sao chép công văn, bên ngoài có Cảnh Nhạc hôm nay mang gà mái béo phì đến lễ tạ thần hiếu kính với nàng, nhưng vì sao khi nằm ở trong bụi cỏ ngước nhìn bầu trời trong xanh, miễn cưỡng phơi nắng, Tang Chỉ lại có cỗ đau thương cảm thán muốn lái được?

      Tiểu hồ ly nghĩ ra, nhàm chán lại cuộn lăn vài vòng, nhưng vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, thoáng chốc, chợt nghe tiếng chuông đinh đinh thanh thúy vang lên.

      Đúng vậy! Kim chuông!

      Tang Chỉ dựng thẳng lỗ tai hồ ly lên, hơi hơi ngẩng đầu. Nàng nghĩ tới cái kim chuông làm bạn với mình cũng mấy trăm năm lại bị phá thối phượng hoàng đoạt . Ngày xưa chỉ cần mình vui vẻ, sôi nổi, kim chuông cũng theo động tác của nàng mà phát ra tiếng vang, nhưng tại ——

      “Leng keng đinh!” Tang Chỉ hoài niệm khoảng thời gian tốt đẹp trước kia, chợt nghe trận tiếng chuông thanh thanh lại vang lên. Chẳng lẽ, mới vừa rồi phải là ảo giác? Tiểu hồ ly run rẩy nâng mắt nhìn lên, rốt cục thoáng thấy người mặc váy đen, mặt còn che cái khăn màu đen, nữ nhân che mặt vẫy tay kêu nàng ~~~~~ lại đây, cũng cùng lúc với tiếng chuông quen thuộc.

      Thấy thế, Tang Chỉ lập tức ngồi ngay ngắn, chăm chú nhìn thấy thân hình bộ dáng người này lại giống Đậu Thần nương nương đến bảy tám phần.

      “Ngươi!”

      Tang Chỉ còn chưa nghe đối phương ồm ồm cười: “Ha ha, Tang Chỉ, lâu thấy.”

      Tuy rằng cách cái khăn che mặt, thanh lại ràng, nhưng nghi ngờ gì nữa, đây đúng dương quái khí Đậu Thần nương nương. Tang Chỉ theo bản năng lùi về sau vài bước, miệng niệm chú vài câu, chỉ thấy đạo khói trắng thoáng xuất .  Sau chút, trong khói trắng lại xuất kim quang, hai loại màu sắc kết hợp lẫn nhau, lại sau đó lát nữa, tiểu nương xinh đẹp khả ái đứng ở vị trí ban nãy tiểu hồ ly đứng.

      Tang Chỉ chỉ tay vào Đậu Thần nương nương, dậm chân : “ giữ lời, ngươi lấy kim chuông của ta, vì sao còn muốn trở về?” Hơn nữa, lại giả dạng thành bộ dáng kỳ quái như vậy. làm Đậu Thần nương nương lại làm nữ hiệp hành động nửa đêm?

      Đậu Thần nương nương đưa tay áo chống đỡ mặt, nụ cười có chút miễn cưỡng: “Ha ha, Tang Chỉ cần hiểu lầm, ta phải trở về lây truyền bệnh đậu, ta đây phải… phải trở về để gặp các ngươi sao?”

      Tang Chỉ cắn răng nanh: “Có cái gì hay đâu mà xem, giờ ngươi !” Đậu Thần nương nương này tới đâu cũng phải là thần tiên tốt, lần trước phải cầu xin bái lạy ngàn vạn lần mới đuổi nàng được, chưa được mấy bữa lại trở về, ai biết được có quỷ kế gì?

      Đậu Thần nương nương bị tiểu hồ ly mắng mỏ chút nhưng lại hoàn toàn nổi giận như lần trước, vẫn giữ nguyên nụ cười: “Công chúa Tang Chỉ đừng giận, ta biết ta được hoan nghênh, nhưng. . . nhưng… Ngươi hiểu được!”

      Nghe xong lời này, nhịp tim Tang Chỉ đập mạnh liên hồi, rất tò mò nhìn thái độ của Đậu Thần nương nương, bộ dạng muốn lại thôi.  muốn cố gắng mở miệng hỏi, chợt đạo tia sáng chói mắt lên, Tang Chỉ lại trợn mắt, chỉ thấy phá thối phượng hoàng toàn thân lóng lánh đứng trước mặt hai người, lúm đồng tiền hoan nghênh mặt.

      Phá thối phượng hoàng liếc liếc mắt: “Đậu Thần nương nương khéo, sao lại có thời gian rảnh đến gặp chúng ta vậy?”

      Thấy Tuấn Thúc xuất , Đậu Thần nương nương tựa hồ có chút kích động, dù có cái khăn che mặt bên ngoài nhưng vẫn thấy đôi mắt hẹp lại thành đường, tức giận hài lòng nhưng vẫn cắn răng cười lạnh: “Phượng Quân đại nhân chắc liệu được việc là ta trở lại chăng?”

      Tuấn Thúc cầu cười: “Ta nào dám?”

      Tiểu hồ ly nhìn Tuấn Thúc, lại nhìn Đậu Thần nương nương, vẫn có chút hiểu như trước, lặng lẽ kéo kéo mấu tay áo Tuấn Thúc, : “Các ngươi cái gì vậy?”

      Tuấn Thúc cúi đầu, nhìn thấy bàn tay bé  kia vẫn lôi kéo tay áo mình, chớp chớp mắt, : “Trở về Thanh Ngô cung rồi sau.”

      Tang Chỉ, Tuấn Thúc cùng Đậu Thần nương nương trở về ngôi nhà gỗ , Khế Nhạc cùng với Thất Thủy vui tươi đợi sẵn ở đây.

      Tiểu hồ ly vẫn có điểm hiểu như trước, vừa tiến vào trong phòng liền tức giận chỉ vào Đậu Thần nương nương : “Ngươi rốt cuộc muốn đùa giỡn nhiều chuyện cái gì?”

      Đậu Thần nương nương mặt bị che hết phân nửa nghiêm lại, tựa hồ sợ hãi ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, biết vâng lời : “Thực dám giấu giếm, lần này ta đặc biệt trở về là vì… vì muốn trả lại kim chuông cho công chúa Tang Chỉ.”

      “Hả?” Tang Chỉ miệng tròn như quả trứng gà, thể tin được lỗ tai của mình bèn hỏi lại lần nữa: “Ngươi cái gì?”

      Đậu Thần nương nương hề trả lời, trực tiếp lấy từ túi mình ra kim chuông đặt lên bàn. Tang Chỉ thấy kim chuông, đôi mắt đột nhiên sáng lên, muốn nhảy qua giựt lấy lại bị cái quạt giấy thấy ghét kia giơ ra cản đường. Phá thối phượng hoàng cười cười: “Ngày đó Đậu Thần nương nương chính vì kim chuông mà đến, vất vả mới lấy được tới tay, sao hôm nay lại muốn trả lại?”

      Tang Chỉ đầu óc quay quay vòng vo vòng, dừng lại cước bộ rồi gật đầu, cũng phải, tại sao êm đẹp tự nhiên lại có chuyện hoàn bích quy Triệu (trả lại chủ cũ, đọc điển tích)? Nhất định là có chuyện!

      Nhưng Đậu Thần nương nương vừa nghe xong lời này lại tức giận sùi bọt mép, cuối cùng nhịn được đứng dậy đập bàn: “Việc đến nước này, Tuấn Thúc ngươi cần gì phải giả bộ? Ta… Ta có thể rơi vào tình thế như hôm nay còn phải là do cái kim chuông này ban tặng?”

      Tang Chỉ chớp mắt, tay chống má kỳ quái nhìn chằm chằm Đậu Thần nương nương, “Có ý tứ gì?”

      Thất Thủy Đứng bên cũng ngốc ngốc ngơ ngác vò đầu, “Ha ha ~ ta tưởng chỉ có mình ta ngu ngốc hay biết, ra mọi người cũng chưa biết.”

      Tuấn Thúc rất tự nhiên đưa cây quạt dừng đầu Thất Thủy gõ cái làm cho đối phương phải ai nha kêu đau tiếng, rồi mới di chuyển đôi mắt, tầm mắt trở lại người Đậu Thần nương nương: “Đậu Thần nương nương lần này trở về nãy giờ vẫn che mặt, chẳng lẽ bị trúng bệnh gì tiện ra?”

      “Ngươi!” Đậu Thần nương nương nghiến răng cắn lợi, nhưng hiểu đạo lý rằng người ở dưới mái hiên thể cúi đầu, tim đập mạnh và loạn nhịp, lâu sau, dù ôm hận vẫn phải đưa tay lấy cái khăn che mặt xuống. Thoáng chốc, toàn bộ trong phòng chỉ còn nghe được thanh hô hấp gấp gáp của mọi người. Khế Nhạc khóe miệng run rẩy, nửa ngày cũng ra được câu đầy đủ:

      “Đậu Thần nương nương, ngươi… Mặt của ngươi…” Thân là người thích bát quái (nhiều chuyện), cũng đường tu hành luyện công phu tám chuyện càng lúc càng sâu, cây đào tinh tự nhiên biết: Đậu Thần nương nương phá rối nhất thiên giới mặc dù có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng có chút vừa lòng đối với diện mạo dáng người của chính mình, cứ hễ xuất môn tất nhiên phải trang điểm xinh đẹp.

      darkslate 
      lonkon95 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      darkslateChương 10:

      darkslateEdit: Tử Vi

      darkslate
      <img class="alignnone size-full wp-image-7554" title="anh" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/10/anh.jpg" alt="" width="590" height="435" />
       

      Nhưng tại, Đậu Thần nương nương, người luôn luôn chú trọng dung mạo chính mình kia, mặt lại đầy những nốt phát ban như bệnh đậu mùa che kín hết mặt, mà cái làm cho Khế Nhạc cảm thấy kinh sợ hơn nữa là mỗi nốt phát ban này còn chứa mủ trong đó.

      Tang Chỉ run lên, nổi hết da gà, theo bản năng lùi về phía sau hai bước thầm: “ là ác giả ác báo, chính mình suốt ngày đem bệnh đậu truyền khắp nơi nơi, giờ ngược lại đem đậu truyền đến mặt mình.”

      Nghe xong lời này, Đậu Thần nương nương nước mắt từng giọt to rơi xuống, “Cái gì ác giả ác báo! Những nốt phát ban này là do sau khi ta cầm kim chuông của ngươi mới bị bộ dạng như vậy, bữa giờ ta khắp nơi tìm danh y chữa trị nhưng đều có kết quả, nhất định là… là ngươi…”  Đậu Thần nương nương đưa ngón tay ngọc chỉ vào Tuấn Thúc, nước mắt rơi như mưa:

      “Là ngươi! Nhất định là Tuấn Thúc nhà ngươi động tay động chân vào kim chuông nên ta mới ra nông nỗi này.”

      Tuấn Thúc da mặt nhếch , cười đến vân đạm phong khinh: “Ngày đó tại hạ tự tay đem kim chuông giao cho ngươi, ta cũng có tiếp xúc kim chuông, vậy tại sai tại hạ lại bị gì?”

      Đậu Thần nương nương : “Ngươi có thuốc giải! Kim chuông này ta cần, giờ ngươi liền đem thuốc giải giao ra đây.”

      Nghe kim chuông mất lại trở về, Tang Chỉ ngước đôi mắt đen trong suốt: “Ngươi ? Chuông trả lại cho ta?”

      “Ai lại cần cái thứ rách nát kia, mau đưa thuốc giải giao ra đây! !”

      Tuấn Thúc cười to, khuôn mặt tuấn tú hắc ( trầm nham hiểm), thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Đậu Thần, đây là thái độ ngươi dùng để cầu bổn tọa sao?”

      “… …” Nhìn Đậu Thần nương nương ngây ra như phỗng cùng với khí thế bức người của phá thối phượng hoàng, tiểu hồ ly Tang Chỉ lần đầu tiên hiểu được cái gì gọi là lấy độc trị độc.

      ——————————— ta là đừng phân tuyến phúc hắc nam nhân ————————————

      Kết quả cuối cùng của cuộc đàm phán, Tuấn Thúc thỉnh Đậu Thần nương nương phải vĩnh viễn bao giờ trở lại.

      Cây đào tinh chân trước vừa bước ra dẫn Đậu Thần nương nương rời , Tang Chỉ ở phía sau lập tức nhảy về phía cái bàn định cầm lại kim chuông.  Nhưng mắt vừa thấy tay được cầm tới nơi rồi, phía sau lại có tiếng gió thổi đến, kim chuông liền phiêu diêu bay lên giữa trung. Tang Chỉ sốt ruột, cũng nghĩ tới dùng pháp thuật để lấy lại, chỉ dậm chân nhảy lên với với nhưng vẫn đụng được tới kim chuông.

      Rốt cục, tiểu công chúa Tang Chỉ tức giận nhíu mày nhe răng, “Thối phượng hoàng, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?! Lúc trước chính miệng ngươi nửa tháng sau liền trả kim chuông cho ta mà.”

      Tuấn Thúc nhíu mày, “ ngươi cũng nhớ ta là nửa tháng sau mới trả lại mà, hôm nay mới được mười ngày thôi.” Dứt lời, đợi Tang Chỉ cãi lại, lại vòng cây quạt gõ vào đầu Thất Thủy: “Đưa tay ra.”

      “Dạ.” Thất Thủy hiểu được tâm tư của Phượng Quân nhà mình, ngốc nghếch ngơ ngác chìa cái tay mập mạp bé ra liền thấy kim chuông đáp lại tay mình. Thất Thủy muốn đặt câu hỏi vì sao Phượng Quân lại đem kim chuông đưa cho nàng, ừm ~~ liền cảm thấy tay là lạ bèn cúi đầu xuống nhìn.  Má ơi! Vừa rồi cánh tay bé còn như củ sen mập mạp trắng trẻo giờ biến thành màu đen  -_-|||

      Tuấn Thúc thấy thế hoảng cũng chẳng vội, “Ừm” tiếng rồi : “Ta biết cái tính cách chết người của Đậu Thần, kim chuông này quả nhiên có độc, Thất Thủy, biết làm sao đây?”

      Thất Thủy: {{{(&gt;_&lt;)}}}

      Được rồi, được rồi, Thất Thủy thừa nhận rằng mình là do hấp thụ linh khí giữa sông mà tu luyện thành tiểu hà đồng, tuy rằng biết pháp thuật tấn công này nọ, nhưng đem nàng ra làm thứ giải độc thử độc gì vẫn là rất được, bởi nguyên nhân là vậy nên Phượng Quân nhà mình mới nguyện ý cho nàng theo đuôi. Nhưng mà, Phượng Quân cứ dùng phương pháp thử độc kiểu này có phải là rất bất công hay … Tuy rằng thân thể nàng bách độc bất xâm, nhưng cánh tay với chân thường xuyên cứ đen đen đốm đốm như vậy cũng khó coi lắm oa!

      Thấy tình cảnh này, Tang Chỉ chỉ còn trợn mắt há hốc mồm : “Làm sao có thể? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Vừa dứt lời, Bích Nữ liền thân ra tường, hỏi: “Tang Chỉ đeo kim chuông này nhiều năm mà cũng biết nguồn gốc của nó à?”

      Tang Chỉ mím mím miệng, “Kim chuông này là do cha ta tặng cho mẫu hậu ta làm tín vật đính ước, còn có thể có nguồn gốc gì nữa?”

      Bích Nữ lắc đầu, “ phải vậy, ra kim chuông này là loại tiên vật chi quả. Người ta rằng tiên vật này kêu là Cửu Chuyển Thánh Linh Hoa, nếu gặp được người hữu duyên, Linh Hoa mùa xuân này tự động phát ra tiếng ca hấp dẫn người hữu duyên tiến đến ngắt lấy. Năm đó, đúng là Thiên Hồ Đế Quân ở núi Hùng Lộc của Đậu Thần nương nương phát Cửu Chuyển Thánh Linh Hoa.  Bởi vì dù sao cũng là phạm vi cai quản của Đậu Thần nương nương, đế quân Tang Dục xuất phát từ lễ tiết nên liền tiến đến bái kiến Đậu Thần, thỉnh cầu nàng đem hoa này chuyển cho ông.”

      Tang Chỉ ngắt ngang lời Bích Nữ, chống nạnh : “Chỉ bởi vậy mà cái người bộ dạng quái dị kia liền cho rằng cha ta thích nàng sao? biết xấu hổ.”

      Bích Nữ lại : “Tự nhiên phải, bởi vì truyền thuyết rằng Cửu Chuyển Thánh Linh Hoa nếu được người có tấm lòng tốt cẩn thận chăm sóc, ngàn năm sau có thể  tạo ra kim chuông an khang phù hộ chủ nhân, Đậu Thần nương nương nghĩ lầm cha ngươi là muốn đem kim chuông đưa cho bà làm lễ hỏi, trong nghìn năm đó bà nơi nào cũng đều cho tiên nhân khác nghe. Kết quả ngàn năm sau, vất vả dụng tâm của cha ngươi cuối cùng quả thực tạo ra kim chuông vừa lòng đẹp ý, ngài lại trực tiếp dùng vật ấy hướng công chúa Họa Thường cầu hôn…”

      Chuyện sau đó cần cũng biết.  Nghe thế Tang Chỉ trầm mặc còn Thất Thủy lắc lắc cái kim chuông tay : “Đúng là cũng khó trách qua nhiều năm như vậy mà Đậu Thần nương nương vẫn nhớ mãi quên bảo bối này.”

      Tuấn Thúc hừ lạnh, “Kim chuông này là độc nhất vô nhị, ngày đó Đậu Thần nương nương tiến đến Bình Nhạc trấn khiêu khích, ta biết nếu có tạo ra cái chuông giả cũng lừa được nàng, bởi vậy mới bắt lấy khuyết điểm sai sót của nàng mà tương kế tựu kế.”

      Tiểu hồ ly kinh hô, “ như vậy ngươi quả động tay động chân vào kim chuông cho nên mới làm hại đậu thần nương bị hủy dung.”

      Nghe vậy, Tuấn Thúc chẳng những biết xấu hổ mà còn cười đến tự nhiên hào phóng, “Công chúa Tang Chỉ cần đa tạ, ta bất quá là chỉ dùng chút pháp thuật, bức bách đậu thần nương nương vào khuôn khổ thôi.”

      Tang Chỉ mắt trợn trắng, líu lưỡi : “Có phải giờ ngươi lo lắng nếu Đậu Thần nương nương có thể ăn miếng trả miếng bỏ độc vào kim chuông, dù có cho nàng thuốc giải, sau này nàng cũng quay đầu lại, lại đến Bình Nhạc trấn đến làm loạn.”

      Nghe xong lời này, đợi phá thối phượng hoàng trả lời, Bích Nữ ra lời: “Điểm ấy công chúa Tang Chỉ cứ yên tâm , tiểu phượng hoàng làm việc luôn luôn khôn ngoan, đương  nhiên cho Đậu Thần nương nương có cơ hội trở lại quấy rầy Bình Nhạc trấn.”

      chưa xong, đoàn lửa quen thuộc lại đánh úp về phía góc tường, Bích Nữ cứ làm như có chuyện gì, lại ra từ bức tường khác, mặt mày rạng rỡ : “Bất quá nhìn tiểu phượng hoàng nhà ta đối với ngươi vẫn là vô cùng tốt đó nha, mới vừa rồi sợ ngươi trúng độc nên trước đó còn cho Thất Thủy thử độc.”

      Thất Thủy nhìn nhìn cánh tay muốn hóa đen toàn bộ của mình, vẻ mặt ủy khuất gật đầu, “Đúng vậy đó nha.”

      Tuấn Thúc khụ tiếng, quay lưng đối diện với Tang Chỉ : “Ta có chút mệt mỏi, ngươi về trước . Về phần kim chuông nhiễm độc này, sau khi sạch hết dơ bẩn trả lại cho ngươi.”

      Câu này làm Tang Chỉ á khẩu trả lời được, bởi vì câu chữ đều làm cho nàng phải vì mình mà suy nghĩ cho kỹ, bởi đối với người phúc hắc như Tuấn Thúc, ai biết có thể hành động giống như đối với Đậu Thần nương nương hay , động tay động chân vào kim chuông điểm bùa gì đó làm hại nàng kêu trời, trời biết, kêu đất, đất chẳng hay?

      Mấy trăm năm sau, Tang Chỉ rốt cục phát , so với cha hồ ly của nàng Tuấn Thúc càng khó đối phó hơn rất nhiều.
      darkslate 

      darkslate 
      lonkon95 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :