1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thổ thần muốn thăng chức - Ngủ lười thấy meo meo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 43

      Edit: Tử Vi

      Beta: Lạc Lạc & Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-10008" title="33-copy" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/01/33-copy.jpg" alt="" width="425" height="591" />



      Chờ đến khi Tang Chỉ tỉnh lại, nằm ở giường. Đứng ở trước giường, đương nhiên là nam nhân tuấn tiêu sái nhu tình như nước, vạn phần khẩn trương ... Khụ khụ, vị hôn phu của nàng . Rối loạn phượng hoàng thấy Tang Chỉ muốn khởi động người liền săn sóc giúp đỡ nàng ngồi xuống, nắm tay nàng :

      "Ngươi cảm thấy thế nào?"

      Tang Chỉ lắc lắc đầu, vẫn như trước có chút cảm giác như lọt vào trong sương mù, chuyện cũng miễn cưỡng, "Chính là cảm thấy cả người đều có khí lực, đầu cũng choáng váng."

      Vừa dứt lời, Tang Chỉ chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng ho khan, đầu vừa nhấc lên lão cha dẫn đầu trước, sắc mặt cực kì tối tăm ảm đạm. Chuông trong đầu Tang Chỉ chợt vang lên, thoáng chốc lại nhớ tới vừa rồi mới xảy ra cái gì, cũng bất chấp ở trước mắt lão cha, cầm lấy rối loạn phượng hoàng hoảng hốt :

      "Ngươi vừa rồi ta cái gì? Mang... mang..." Chữ cuối cùng còn chưa ra, Tuấn Thúc lại lần nữa giữ lấy tay Tang Chỉ, cười : "Nhìn nàng kìa, đừng nóng vội đừng nóng vội, tại sao lại giận? Vừa rồi Thất phu nhân giúp nàng thử mạch, xác định là mang thai  hơn tháng."

      Tiểu hồ ly nghe vậy, há mồm líu lưỡi, nửa ngày cũng phát ra nửa thanh. Nàng là nghĩ hồ đồ thành thân như vậy, nàng là muốn gả cho A Ly, nhưng là. . . tại...Tại sao lại cảm thấy tình ngày càng phức tạp, tình hình muốn thể kiểm soát, phương hướng giải quyết cũng có?

      "Làm sao có thể! !" Tang Chỉ lo lắng đến độ ôm lấy đầu mờ mịt, mặc dù nàng vẫn là nữ nhi chưa lấy chồng, nhưng là ít nhiều cũng hiểu được loại tình mang thai này phải trải qua chút trình tự riêng biệt, nhưng ... Tuyệt đối có khả năng, nếu như chuyện này có xảy ra bản thân nàng làm sao có thể biết?

      Tang Chỉ muốn mở miệng hỏi, chợt nghe lão cha mặt trầm lại ho tiếng, lúc này mới giật mình thấy nàng cùng rối loạn phượng hoàng hai tay vẫn còn nắm lấy nhau, bộ dạng vô cùng thân thiết gắn bó, liền nhanh chóng bỏ tay rối loạn phượng hoàng ra, cúi đầu nhận tội trạng. Lão hồ ly vốn đối với chính mình học vấn nghề nghiệp tương đối khó chịu, vất vả mới tìm được chức quan ở Thiên cung , cho dù có danh dự nhưng ít nhất vẫn còn trong sạch, tại nàng lại đem bụng muốn làm lớn =. =

      Giờ này phút này, nàng thực hiểu được tâm tình lão cha, phỏng chừng muốn xông tới bóp cổ nàng chết cũng có, lúc này mới nhận mệnh vùi đầu, trong lòng thầm mắng rối loạn phượng hoàng hại chết mình, khẩn trương túm ống tay áo, Tang Chỉ bĩu môi thấp kêu: "Cha... Nữ nhi... Kỳ tình phải như cha nghĩ ..."

      chưa xong, tay Thiên Hồ Đế Quân muốn nâng lên, Tang Chỉ kêu thấp tiếng, nhắm mắt lại thầm nghĩ xong rồi, nhưng qua lâu sau tay Tang Dục lại chỉ là nhàng dừng lại ở đầu tiểu hồ ly, vuốt ve trái phải, chút cũng hề có ý tứ đánh nàng.

      Ầm ầm? Lão cha bị tức đến điên rồi? !

      Tang Chỉ nhè nhấc mi mắt lên, chỉ thấy mặt Tang Dục ngũ vị tạp trần, nhưng ra trong lúc nhất thời nên lời vừa mừng hay vừa lo, lâu sau mới nghe Tang Dục buồn bã : "Mẫu hậu ngươi khi đó... Cũng là cảm thấy cả người miễn cưỡng, thể xuống tay được." Tang Chỉ kỳ quái nhìn lão cha, nghiêng đầu : "Phụ thân là, thời điểm mẫu hậu mang thai con?"

      Tang Dục nghe vậy giật mình, sau đó mới lặng im vuốt cằm. Lập tức bỗng trợn mắt ràng : "Tuấn Thúc, tại ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?"

      Rối loạn phượng hoàng nghe câu hỏi của cha vợ như vậy, liền nhanh chóng đáp: "Đương nhiên là cưới Tang Chỉ vào cửa."

      Tang Dục nghe xong lời này, giống như buông ra tảng đá trong lòng, quay lại đến vỗ vỗ vai Tuấn Thúc, nhấn mạnh bốn chữ: "Càng nhanh càng tốt!"

      ——————————————— ta là đường phân cách cảm thấy có điểm thích hợp ——————————————

      Thiên Hồ Đế Quân dạy dỗ con rể cùng nữ nhi, sau đó mới ra ngoài liên lạc người Thanh Khâu quốc.

      Trước khi Tang Dục ra khỏi cửa, Tang Chỉ liền từ giường nhảy xuống, túm lấy tay áo Tuấn Thúc hận thể đem ăn sống nuốt tươi, "Ngươi có nghe thấy ? Cha ta vừa rồi muốn liên hệ với người Thanh Khâu quốc, còn ngày mai liền mang ngươi cùng ta trở về Thanh Khâu quốc, muốn Phượng tộc các ngươi lập tức cầu hôn, muốn... Muốn thành thân càng nhanh càng tốt, ngươi... Ngươi rốt cuộc cho ta ăn thuốc gì vậy? !"

      Tiểu hồ ly trái lo phải nghĩ, ràng trước khi nàng đến Long cốc còn vui vẻ, có nửa điểm khác thường, tại lại bỗng nhiên thấy ghê tởm choáng váng, khẳng định là thuốc rối loạn phượng hoàng đưa có vấn đề, đúng! Trăm phần trăm là viên thuốc kia có vấn đề. Nhưng ra, kể từ đó nàng thoát khỏi A Ly bức hôn , nhưng là trực tiếp từ gả cho Long cốc đến gả cho Phượng tộc, cái đó giống như ra hang hổ vào hang sói, có cái gì khác nhau? !

      Tang Chỉ căm tức trừng mắt Tuấn Thúc, đối phương lại theo lý thường phải làm trừng lại, vẻ mặt ủy khuất, gõ đầu Tang Chỉ cái, Tuấn Thúc : "Lúc ở trong phòng, ta hỏi qua ngươi, ngươi trả lời như thế nào ?"

      Tang Chỉ bĩu môi, "Ta ta tin ngươi!" Bởi vì tin tưởng rối loạn phượng hoàng, cho nên lần lại thêm lần bị lừa, lần này càng khoa trương hơn, nghĩ ngay cả trong sạch của chính mình cũng bị lừa vào. Tang Chỉ càng nghĩ càng giận, bất giác cảm thấy tốn hơi thừa lời răng kêu soàn soạt, rất muốn cắn người, rối loạn phượng hoàng lại như trước vẻ mặt vân đạm phong khinh, cười cười :

      " phải câu này, ngươi ngươi muốn cùng A Ly thành thân, muốn ở lại Long cốc." Dứt lời, rối loạn phượng hoàng có chút được tự nhiên đem đầu hướng sang bên, sắc mặt đỏ hồng như bị ai đó tóm được cái đuôi. Trước khi , Minh Tao ca ca Tuấn Ngạn những lời này ở bên tai.

      ra, Tuấn Thúc nhận được thư tín cầu cứu của tiểu hồ ly, bốn phần lo lắng, ba phần vui mừng, ba phần rối rắm. Lo lắng là vì Ly Vẫn đối xử tốt với Tang Chỉ, rối rắm là vì lúc trước tiểu hồ ly chính mình la hét muốn Long cốc, tại lại thay đổi ý kiến, hề nghĩ ra trong lòng tiểu nha đầu kia rốt cuộc suy nghĩ cái gì, vui mừng đương nhiên là trong lúc nguy cấp nhất nàng có thể nghĩ đến , hơn nữa trong giấy viết thư lại chủ động đề cập đến nụ hôn kia trong sơn động.

      Có lẽ, Tang Chỉ đối với cũng nhẫn tâm như trong tưởng tượng ? Lại có lẽ, Tang Chỉ ở đường nhận thức được đối với A Ly chỉ là trách nhiệm, phải thích? Bên này rối loạn phượng hoàng do dự vạn phần, trong chốc lát nhíu mi trong chốc lát cong môi, Tuấn Ngạn trực tiếp nhìn xem cũng cảm thấy khó chịu.

      Tuấn Ngạn nhảy dựng lên, rít gào : "Ta chịu nổi hai người các ngươi đến rồi về, Tuấn Thúc, nếu ngươi là đệ đệ của ta, tin ta lần, nếu tiểu hồ ly đối với ngươi phải là tình, ta bị sét đánh chết! !"

      Dứt lời, tâm Tuấn Thúc đột nhiên nhảy dựng lên, mặt lại như trước làm bộ như có việc gì đập bàn hừ lạnh: "Ta chưa từng xem ngươi là ca ca."

      "Ngươi!" Tuấn Ngạn khó thở, dừng chút lại bỗng nhiên nảy ra ý hay, cười , "Tuấn Thúc, sao ngươi đánh cược phen?"

      Sao đánh cược phen? Lần này cứu tiểu hồ ly trở về, liền trực tiếp tương kế tựu kế cầu thân, thành công xả thân. Nếu thành công, đương nhiên ra ý nghĩ trong lòng, cũng là việc tốt. Này đây Tuấn Thúc từng bước tới, cũng biết lại thấy tình thế lại đến như vậy.
      <p id="yui_3_2_0_1_1326817060490479" style="Bên này Tang Chỉ còn phát điên, "Rối loạn phượng hoàng ngươi rốt cuộc suy nghĩ ngây ngốc cái gì? Ngươi cần đừng có hay , rốt cuộc kế hoạch của ngươi như thế nào a? Cha ta thể giống như A Ly, hiền lành như vậy, ta cho ngươi nghe, cha ta đem ta đưa lên kiệu hoa gả cho ngươi. Cha vừa rồi còn muốn cho dì đến chứng hôn, a a, nếu dì mà dính vào chuyện này liền —— "

      đến nửa, Tuấn Thúc đột nhiên đem ngón trỏ dựng thẳng ở trước miệng tiểu hồ ly, ý bảo chớ có lên tiếng, quả gian yên tĩnh lại, Tuấn Thúc hít khẩu khí sâu, nhắm mắt hạ quyết tâm : "Tang Chỉ, ta đùa. Ta là muốn cưới ngươi vào cửa."

      Tang Chỉ: -_-|||

      Trò đùa này, lạnh a.



    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 44

      Edit: Tử Vi

      #ff9900;Beta: Lạc Lạc Và Quảng Hằng
      <img class="aligncenter" title="(Đọc tiếp...)" src="http://cungquanghang.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif" alt="" />

      "Tang Chỉ, ta hề đùa. Ta là muốn cưới nàng vào cửa." câu, làm cho Tang Chỉ đứng yên tại chỗ thể nhúc nhích.
      Trước khi mở mắt ra, Tang Chỉ cười đến độ có chút chột dạ, "Rối loạn phượng hoàng ngươi còn như vậy nữa, ta tức giận." Tang Chỉ vừa vừa lùi về phía sau, muốn giữ khoảng cách cùng Tuấn Thúc, nhưng khi vừa nhấc chân lên cũng bị Tuấn Thúc giam cầm bả vai lại. Rối loạn phượng hoàng hít hơi sâu, tiểu hồ ly liền nghe :
      "Tang Chỉ, lần này ta nghiêm túc."
      "... ..." Tang Chỉ giật mình, đôi đồng tử lại lên bộ dáng của rối loạn phượng hoàng, lúc sáng lúc tối. Sau khi im lặng lâu, Tang Chỉ mới hoảng hốt đẩy Tuấn Thúc ra, đập bàn quát: "Đủ! Lừa ta chơi vui vậy sao? Ngươi nghiêm túc? A, ta nhớ lúc trước vì muốn con thỏ tiểu tiên mắc câu, ngươi cũng là ' nghiêm túc”. lần tỏ tình ở sơn động kia, ngươi cũng là ' nghiêm túc' . Nhưng có lần nào mà đảo mắt liền thay đổi? Ngươi lần lại lần, diễn trò chọc cười, đùa giỡn ta nhiều như vậy, lại muốn ta tin tưởng ngươi, ta chính là cái đại ngu ngốc!"
      xong, rối loạn phượng hoàng líu lưỡi. lường trước được lời ra, có thể tiểu hồ ly ngụm từ chối, có thể tức giận muốn mắng mình chút, có thể... Ngàn tính vạn tính, cũng ngờ nàng lại phản ứng như vậy. Chuyện xưa nhắc lại, thậm chí còn ra con thỏ tiểu tiên xa, là sợ lại bị lừa, hay là... ghen?


      Nhưng , chuyện qua lâu như vậy, ngay cả bản thân của rối loạn phượng hoàng đều quên con thỏ tiểu tiên dáng vóc như thế nào mất rồi, nhưng Tang Chỉ lại còn nhớ ?Cơn ghen này khó tránh khỏi... Ăn   khá lâu rồi sao? Sau khi suy nghĩ, Tuấn Thúc khoanh tay nhịn được cười ra tiếng, thấy tiểu hồ ly cả mũi lẫn mặt đều hồng rực, lại theo bản năng đưa tay nhéo nhéo mũi nàng, sau đó mới :
      "Nàng ghen."
      Tiểu hồ ly nghe vậy, tức giận đến nỗi đánh ra chỗ, giơ chân : "Ai ta ghen ? Ai ! Ngươi ra ngoài cho ta, ra ngoài ngay lập tức!" Tang Chỉ mặt mặt quả thực bất chấp tất cả liền đem Tuấn Thúc đuổi ra bên ngoài, Tuấn Thúc để mặc cho nàng đuổi ra ngoài cửa, thẳng tới khi đến cửa, mới thoáng chốc xoay người, cười dịu dàng: "Tang Chỉ, ta lấy tên bộ tộc phượng hoàng thề, lần này hề lừa gạt nàng .Tuấn Thúc Ta hồ nháo như thế nào, cũng lấy trong sạch nữ nhi cùng đại chung thân ra giỡn. Nhưng mà nàng cũng đúng, ta bằng miệng đương nhiên nàng tin, ngày mai ta đưa cha con các người trở về Thanh Khâu quốc sau đó báo cáo phụ thân, để cho lão nhân gia ấy tự mình tới cửa cầu hôn."
      xong, đợi Tang Chỉ đuổi , rối loạn phượng hoàng khoan thai ra cửa, cuối cùng lại lưu lại câu : "Nàng ở lại... suy nghĩ cho kỹ."
      ————————————————— ta là đường phân cách bắt đầu phát sốt ———————————————
      Ban đêm, bóng người lặng lẽ chuồn ra khỏi Long cốc, ngồi xe Phượng nhiều màu bay ra khỏi Long Cốc. Mà các cung nữ trông coi phòng khách, sớm biết bị mê dược gì làm cho hôn mê, choáng váng thành đoàn..
      Tang Chỉ ngồi ở xe phượng nhiều màu lặng lẽ nhìn động tĩnh xung quanh cung điện kia, chỉ thấy cung điện kia như bị bóng tối dày đặc bao vây lấy ở trong mắt càng ngày càng , nhưng lại có người yên lòng, nặng nề mà hít hơi sâu. Xoay người lại, Tang Chỉ theo bản năng sờ sờ bao đồ của mình, lại tức giận : " Phượng hoàng chết tiệt!"
      Nghe rối loạn phượng hoàng câu như vậy,  tiểu hồ ly giảo hoạt liền tâm hoảng ý loạn, suốt buổi chiều thần thái đều mơ mơ màng màng. Kỳ ... Rối loạn phượng hoàng đối với nàng khá tốt, nàng là có thể cảm nhận được, bằng lần kia ở trong sơn động, Tang Chỉ cũng   dễ dàng liền tin lời tỏ tình kia như vậy. Lời tỏ tình kia hoàn toàn khá như vậy, làm cho Tang Chỉ vừa sợ, cũng mệt mỏi.
      Vạn nhất lần này, nàng lại vô cùng tin tưởng rối loạn phượng hoàng, nũng nịu chuẩn bị làm tân nương của Phượng tộc , quay đầu đến lại là cái mưu quỷ kế gì, nàng có thể tiếp nhận được đả kích này sao? Nắm chặt bao đồ trong tay, tiểu hồ ly cắn răng: Đúng, mặc kệ là là giả, thể cứ tiện nghi như vậy cho rối loạn phượng hoàng. Mẫu hậu cũng từng qua, nam nhân cần chính là điều chỉnh – Dạy dỗ, nếu cho ba phần sắc mặt, sau khi kết hôn phải càng tỏ ra lật lọng?
      Dưới đáy lòng Tang Chỉ do dự phen, mới phát giác ngờ mình lại bắt đầu do dự nên điều chỉnh – Dạy dỗ vị hôn phu tương lai như thế nào, mặt nhịn được lại  phiếm hồng, lại quay đầu nhìn nhìn phía sau, cuối cùng lần xác định có người đuổi theo, Tang Chỉ vuốt cằm lẩm bẩm:
      "Được rồi, rối loạn phượng hoàng, bản công chúa cho ngươi cơ hội cuối cùng. Nếu ngươi phát ta chạy thoát còn tới tìm ta, hơn nữa... Tìm được ta, ta tin ngươi. Ưm ~ Đối với ngươi phải trốn như thế nào mới được đây?" Tang Chỉ sờ cằm nhìn trời, thể trốn quá xa, sợ là rối loạn phượng hoàng tìm thấy, ách ~ được! Là bản công chúa muốn xa như vậy, sợ mệt. Cũng thể trốn quá gần, vừa thấy chỉ biết là giả bộ chạy trốn.
      Hay là trở về Thanh Khâu quốc? nên nên, đến lúc đó rối loạn phượng hoàng tới bắt người, còn bị ca ca tỷ tỷ trong tộc cười đến rụng răng. Đến Thiên cung? Quên , dì giết  mình... Tang Chỉ đầu loạn lên chính là do dự biết đâu, chợt nghe phía trước truyền đến trận thanh xào xạc, thoáng chốc kinh ngạc nhìn thấy, bắt đầu vảnh lỗ tai lên nhìn bốn phía chung quanh.
      Lúc này đến kết giới Long cốc, Tang Chỉ chỉ bộ ra khỏi Long cốc, cố tình cũng liền cảm thấy khác thường  ——
      Tang Chỉ nhận thấy được có người trốn trong bóng tối, thầm kêu tốt, nhưng mặt còn ra vẻ trấn tĩnh, hừ lạnh lại : " ra cho ta!" Vừa dứt lời, bóng người nấp  quả nhiên chui ra, chính là... Trong lúc nhất thời, ba người sáu con mắt, hết thảy đều hóa đá.
      Lai Thước cùng Ly Vẫn sóng vai mà đứng, liếc mắt nhìn đối phương cái, cả hai bên đều 囧 囧 tròn mắt.
      Lai Thước: chi? ( là ngươi? )
      Ly Vẫn: Tiểu tử kia?
      Lai Thước: Xèo xèo! ! ( ngươi tại sao ở đây? )
      Ly Vẫn:Ta còn muốn hỏi ngươi tại sao ở đây? Ngươi cũng theo dõi Tang Chỉ sao?
      Lai Thước & Ly Vẫn: Thu ~~( ai, sớm biết rằng là ngươi ta cũng nên ra trước. )
      Tang Chỉ ( giận dữ ): các ngươi đều chừng mực chút cho ta...
      Tang Chỉ vừa thấy Ly Vẫn cùng Lai Thước liền đại khái hiểu được, chỉ vào Ly Vẫn liền hỏi: "A Ly, ngươi có ý gì?"
      Ly Vẫn im lặng, sau đó mới cười : "Những lời này phải ta nên hỏi nàng sao?"
      Tang Chỉ dừng chút, muốn mở miệng bị Ly Vẫn chặn đứng lại : "Nàng căn bản có mang thai, có đúng hay ?"
      Tang Chỉ nghe vậy chọc chọc ngón tay, nhưng biết nên đáp lại như thế nào , thấy Lai Thước tiến đến trước mặt  mình, lại là sốt ruột lại là lăn lộn lại là giơ chân, ngừng kêu thấp gọi bậy. Ly Vẫn nghe hiểu hồ ngữ (ngôn ngữ hồ ly), chỉ kỳ quái nhìn Lai Thước, lát, Tang Chỉ mới cả kinh kêu lên: "Cái gì? vậy chăng?"
      Lai Thước nghe vậy, gật đầu mạnh.
      Ly Vẫn thấy vẻ mặt Tang Chỉ khẩn trương, giống bộ dáng vui đùa, cũng : "Làm sao vậy?"
      Tang Chỉ : "Lai Thước , lúc ta và ngươi rời Long cốc cũng là lúc Vương của tộc hồ liền rối rắm đại bộ binh lực ở Bình Nhạc trấn, nhưng bọn vẫn kiêng kị kết giới Bình Nhạc trấn cùng Tuấn Thúc, dám hành động thiếu suy nghĩ. Sau đó Tuấn Thúc cũng rời khỏi, Vương nghĩ biện pháp đem Minh Tao ca ca cũng bắt , tại người tộc hồ chuẩn bị biện pháp tấn công kết giới Bình Nhạc trấn. Lai Thước là trốn tới báo tin cho chúng ta."
      Lai Thước nghe xong lời này, lại gật gật đầu, bắt đầu kêu ra tiếng.
      "Đầu tiên là Ma tộc ở chỗ này tìm hiểu, tại lại là tộc hồ ..." Ly Vẫn trầm ngâm phen, liền ra ngoài, Tang Chỉ chớp chớp, ôm Lai Thước đuổi kịp người phía trước hỏi: "A Ly, ngươi muốn làm gì?"
      <h3 id="yui_3_2_0_1_1326817060490501']Ly Vẫn cười : "Còn có thể làm gì? Đương nhiên là trở về Bình Nhạc trấn."
      Tang Chỉ chớp chớp mắt, im lặng lát cũng : "Ta với ngươi cùng nhau trở về."

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 45

      Edit: Tử Vi

      Beta: Lạc Lạc & Quảng Hằng


      <img class="alignnone wp-image-10121" title="86c1e6ee4be41665adafd5ca" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/01/86c1e6ee4be41665adafd5ca.jpg" alt="" width="500" height="677" />


      Tuấn Ngạn ca ca :"&gt;

      <p id="yui_3_2_0_1_1326817060490516']Tang Chỉ cùng Ly Vẫn mang theo Lai Thước trở về Bình Nhạc trấn tìm hiểu xem nguồn gốc việc, nhưng còn chưa tới trấn, liền té ngã ngay tại đầu trấn. ra hai người vừa tới chỗ giao nhau giữa Bình Nhạc trấn và núi Thúy Bình, thấy gió êm sóng lặng, chút động tĩnh lạ thường đều có, càng đừng thấy cái gì tộc hồ trong miệng Lai Thước.
      Tiểu hồ ly ôm Lai Thước ở xe phượng nhiều màu quan sát cả nửa ngày, quả thực có thấy ma quấy phá, định vỗ tay trực tiếp lái xe trở về Bình Nhạc trấn, lại bị Ly Vẫn nhanh chóng ngăn lại : " thích hợp."

      " thích hợp?" Tang Chỉ mày liễu nhíu lại, "Xung quanh đây có nửa điểm khí cũng thấy quỷ lui tới, có cái gì thích hợp? Hay là cái kia vương sau khi bắt được Minh Tao ca ca liền rời khỏi Bình Nhạc trấn? Ta cảm thấy, việc quan trọng nhất chính là nhanh chóng trở về tìm Bích Nữ tỷ tỷ cùng Khế Nhạc, bọn họ chắc biết lúc ấy xảy ra chuyện gì."

      Tang Chỉ càng nghĩ càng sốt ruột, vừa vừa nhanh chóng đứng dậy bộ tiến vào kết giới Bình Nhạc trấn, lại cảm giác tay áo có cái gì đó kéo lại, quay đầu nhìn lại, đúng là Lai Thước mồm ngậm tay áo buông. Tiểu tử kia thấy Tang Chỉ xoay người lại xem xét mình, nhanh chóng thả Tang Chỉ ra, liên tiếp lắc đầu.

      Tang Chỉ vuốt cằm do dự, "Lai Thước, ngươi cũng hiểu được như vậy là lỗ mãng sao?"

      Ly Vẫn ôm ngực : "Tang Chỉ ngươi có thể tưởng tượng thử xem, nội lực cùng công phu của Tuấn Ngạn cũng hề thua kém ta và Tuấn Thúc, tại sao có thể bị bắt? Trong đó có phải có chuyện gì hay ? Nghe đồn rằng huynh đệ sinh đôi đều có tâm linh cảm ứng, nếu Tuấn Ngạn gặp nguy hiểm, vì sao Tuấn Thúc lại biết? Còn có ngươi có thể chứng kiến, Bình Nhạc trấn kết giới rất mạnh, tại sao Tuấn Ngạn có thể bị người tộc hồ bắt ?"

      Ly Vẫn phân tích ràng, khuôn mặt tuấn lãng cùng với biểu tình mặt đẹp đến nên lời. Lúc trước gặp Tang Chỉ, khuôn mặt còn ngốc hồ hồ bây giờ khuôn mặt lại tuấn tú tỏa ra ánh sáng rực rỡ, nàng nhịn được chớp mắt cái thất thần. Ách ~~~ tại bộ dạng thông minh của A Ly xác thực rất đẹp mắt, nhưng mà vẫn là có chút tưởng nhớ cục cưng A Ly ngốc nghếch của mình ...

      Bên này Ly Vẫn thấy Tang Chỉ hai mắt ngẩn người, cũng ngạc nhiên : "Tang Chỉ, làm sao vậy?"

      Nghe xong lời này, Tang Chỉ giật mình mới hồi phục tinh thần lại, "Ách, có việc gì! Ta chỉ suy nghĩ. . . Ngươi đều rất có đạo lý. Nhưng Lai Thước gạt ta ." Dứt lời, lại sờ sờ đầu Lai Thước. Lai Thước cúi đầu kêu to ra tiếng, ở trong bàn tay Tang Chỉ cọ cọ lại, nhưng vui vẻ chơi đùa, Lai Thước lại giống như cảm ứng được có gì đó mạnh mẽ khởi động thân mình, liền vãnh lỗ tai lên lắng nghe, hai mắt cảnh giác nhìn ra phía phương xa.

      "Lai ——" Tang Chỉ còn chưa xong bị Ly Vẫn chặn lại, Ly Vẫn ý bảo Tang Chỉ tiếp tục nhìn Lai Thước, lập tức, quả thực nhìn thấy tiểu hồ ly là giống như bị chấn kinh hoặc như là cảnh cáo nức nở ra tiếng, mặt đất đánh cái cổn liền nhảy xuống xe phượng nhiều màu hướng vào sâu trong cây cối của núi Thúy Bình mà chạy.

      Tang Chỉ kinh hãi, e sợ đánh mất tiểu tử kia liền kêu to: "Lai Thước, ngươi đâu! Làm sao vậy?" Tang Chỉ nhìn về phía Ly Vẫn, thấy Ly Vẫn đôi mắt lóe lóe, cười thu lại xe phượng nhiều màu, : " thôi."

      Lai Thước bắt đầu chậm lại, hai người liền nhắm mắt đuổi theo nó đến dưới tàng cây cũng dưới ngàn năm, Tang Chỉ kỳ quái biết Lai Thước cúi đầu xuống để làm gì, chợt nghe phía địa phương vừa rồi ba người còn đứng loáng thoáng truyền đến thanh gì đó, sợ hãi muốn kêu ra tiếng bị Ly Vẫn che kín miệng.

      Tang Chỉ bình tĩnh trở lại, chỉ thấy xa xa tiểu thân là thủ lĩnh hồ mang theo thanh kiếm mở đường ở phía trước, phía sau đoàn tiểu gần nhau, mặc bộ y phụ bằng vải thô, đầu hồ ly, ngay cả cái đuôi cũng lộ ra bên ngoài, kéo sợi dây thừng, miệng la hét: "Nhanh lên nhanh lên!"

      Tang Chỉ theo sợi dây thừng nhìn lại, chỉ thấy đôi tay bị trói chặt chẽ, mắt phượng mũi cao, bạc môi đầy đủ, phải là Minh Tao ca ca là ai? Tiểu mở đường tựa hồ rất bất mãn với cước bộ của Tuấn Ngạn, liền dùng lực kéo dây thừng lại, tức giận : "Ngươi nhanh lên chút! Với tốc độ này đến khi nào mới đến đỉnh núi! Ngươi! Cho dù là phượng hoàng cũng nên đùa giỡn, nếu đến đỉnh núi kịp xem ta có chặt bỏ miệng của ngươi !"

      Tuấn Ngạn nghe vậy vẻ mặt vẫn như trước cà lơ phất phơ, giống như hoàn toàn quan tâm đến tất cả, ngâm nga: "Thanh sơn nước biếc, trời xanh mây trắng, đến địa phương đẹp như tranh này vừa vừa nhìn phong cảnh chẳng phải là quá lãng phí sao!"

      "Phượng hoàng chết tiệt chớ có lên tiếng!" Tiểu đứng đầu nhe răng tức giận , "Dọc đường ngươi luôn này nọ, lát khát nước , lát lại nhớ đường, nếu ta..."

      Tiểu được nửa, Tang Chỉ chợt nghe giọng nam hùng hậu tiếp: "Nếu còn như vậy các ngươi cứ trực tiếp chặt bỏ cánh của , hủy đôi cánh làm thuốc bổ cho chúng tiểu nhân được ?" Vừa dứt lời, Tang Chỉ chớp chớp mắt, vừa rồi bên người Tuấn Ngạn có ai liền vô duyên vô cớ xuất thêm tử y nam tử (*), tóc đen thấp thoáng vài sợi bạc, vẫn như trước mà chỉ cười, ngũ quan xinh xắn dưới ánh nắng là khuôn mặt cực kì đẹp, lại làm cho lưng Tang Chỉ nhịn được toát ra chút lạnh lẽo.

      (*) Tử y: y phục màu tím

      Chỉ thấy nhóm tiểu nhìn thấy người này, liền quỳ xuống hô to "Vương", Tang Chỉ mới hiểu được, người này chính là vương – Hồ vương của tộc hồ được lưu truyền vô cùng kì diệu. vương hề để ý đến nhóm tiểu , lại vòng đến trước mặt Tuấn Ngạn vui vẻ cười: "Thế nào, Tuấn Ngạn công tử? Ngươi nghĩ rằng có thể dễ dàng đối phó với bổn vương sao?"

      Tuấn Ngạn nghe xong lời này, liền ngồi xuống ở tảng đá lớn, mệt mỏi nhíu mày liếc mắt tà nhìn vương, lớn tiếng thở dài : "Ai ~~~~~~~ Mệt quá ." Dứt lời, liền nhấc chân đá văng mông của tiểu , sẵng giọng "Này, mau chuẩn bị nước cho bổn đại gia uống."

      Nghe vậy, tiểu mở đường tức giận đến đỉnh đầu đều có hơi nước, "Ngươi, ngươi" nửa ngày cũng chưa ra câu hoàn chỉnh, thấy thế, nhưng ra tính tình của vương tốt liền vẫy tay : " . ra đại công tử Phượng tộc có thể tự mình sai khiến ngươi có thể là vinh dự của ngươi."

      Tiểu mở đường nghe xong lời này, hiển nhiên phục, giọng còn buồn dỗi chửi rủa lại, hướng sang bên . Tuấn Ngạn chỉ xem vương như khí, lại thay đổi tư thế ngồi khác, ngẩng đầu lên nhìn trời xem hôm nay có phải là ngày đẹp hay . vương thấy thế cũng tức giận, khoanh tay lại :

      "Tuấn Ngạn, ngươi tốt nhất hiểu nên ràng chút, có phải ở đỉnh núi hay . Nếu lên mà có bổn vương chặt bỏ cánh của ngươi. Ngươi cũng biết, tộc hồ chúng ta , cũng giống như chúng tiên tộc các ngươi chuyện giữ lời." Đôi mắt vương sắc bén trừng lại, làm cho người ta phi thường sợ hãi, tựa hồ được làm được.

      Tang Chỉ nhịn được lui cổ lại, nhưng cũng bất giác suy nghĩ, vương " ở đỉnh núi", "" ? là ai vậy?

      Tuấn Ngạn nghe xong lời này lại liếc mắt nhìn vương cái, : "Các ngươi muốn hỏi ta, ta cho các ngươi người ở kia các ngươi lại tin, rốt cuộc muốn thế nào? Đều đến chân núi, phải lên biết hay sao ?"

      Nghe vậy, vương cười lạnh tiếng, bỗng nhiên quay lưng lại trầm giọng : "Ta thấy, cũng cần đến đỉnh núi ."

      Tuấn Ngạn nghe lời này biết có chuyện, nhịn được nhíu mi: "Cái gì?"

      Khóe miệng vương cong lên cái, đưa mắt nhìn : "Là ta tự mình mời hay bản thân tự động cước đây? Xuất !"

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 46
      Edit: Tử Vi

      Beta: Lạc Lạc & Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-10142" title="3ff3ed53g9e49d508de53&690" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/01/3ff3ed53g9e49d508de53690.jpg" alt="" width="500" height="303" />



      Khóe miệng vương cong lên cái, đưa mắt nhìn : "Là ta tự mình mời hay bản thân tự động cước? Xuất !"
      Nghe vậy, Tang Chỉ cùng Ly Vẫn hai mắt liếc nhau, tự biết hành tung bị bại lộ. Tiểu hồ ly rũ mắt xuống im lặng, lại ngẩng đầu vẻ mặt khẩn trương, ý hỏi A Ly làm sao bây giờ. Bên này Ly Vẫn chần chờ lát, định đứng dậy ra, trong lòng Tang Chỉ căng thẳng, hiểu được A Ly muốn làm gì, quá muộn.
      Ly Vẫn thản nhiên xuất ở trước mặt vương, thế nhưng đối phương chút sợ hãi, chỉ híp lại mắt đánh giá Ly Vẫn từ đầu đến chân, khoanh tay cười lạnh: "Thất công tử Thần long tộc , tốt lắm."
      Minh Tao ca ca Tuấn Ngạn thấy Ly Vẫn, cũng hơi hơi kinh ngạc, vòng vo đảo mắt nhếch cánh môi lên cũng tiếp tục khua môi múa mép. vương thấy thế, ra trước khi nở nụ cười nữa, chậm rãi bước  thong thả xung quanh tảng đá Tuấn Ngạn ngồi : "Thế nào, Tuấn Ngạn gặp lại bạn cũ, có gì để sao?"
      Minh Tao ca ca nghe xong lời này ngửa mặt lên trời cười dài, sau khi cười xong mới nhàng bâng quơ : "Cho nên tộc hồ lâu chưa ra ngoài nên biết gì, giao tình của hai tộc Long Phượng chúng tôi vốn hề tốt, cho nên Ly Vẫn thể xemlà bạn cũ của, bị ngươi bắt thôi vậy."
      Ly Vẫn bị nhóm tiểu hồ đặt đao ở cổ, ngoan ngoãn bất động đồng ý : "Xác thực thể tính là bạn cũ, ta vốn có chuyện quan trọng mới trở về Bình Nhạc trấn làm, tại nếu bị vương ngươi bắt , ta hề có ý kiến."
      "Tốt!" Nghe được lời này, vương bỗng nhiên hét lớn ra tiếng, đôi mắt sắc bén xem xét Ly Vẫn, im lặng lát, gương mặt tuấn tú vốn vĩ căng thẳng lại bắt đầu giãn ra, cong môi : "Khá lắm Thất công tử Long tộc, Tuấn Ngạn, ngươi có đúng ?"
      Minh Tao ca ca nghe xong, hừ hừ hai tiếng quay đầu sang bên lời nào, vương lại như trước vây quanh Tuấn Ngạn thong thả : "Bổn vương ra lệnh cho Tuấn Ngạn ngươi ở trong lòng tại suy nghĩ cái gì nên ra?" Dừng chút, vương lại liếc mắt nhìn Ly Vẫn cái, mới trầm ngâm :
      "Ngươi cùng Ly Vẫn giao tình tốt có gì đáng , nhưng là cùng tiểu hồ ly Thanh Khâu quốc, đúng, cũng chính là Thổ thần Bình Nhạc trấn, tiểu nữ oa kia quan hệ rất lớn. Mà trùng hợp là, nghe tiểu nữ oa thời gian trước chính là cùng Ly Vẫn cùng nhau rời khỏi Bình Nhạc trấn, tại quay trở về, ngươi đoán thử xem..." vương cố ý khom người ở bên tai Tuấn Ngạn thổi luồng khí nóng, ái muội :
      "Ngươi đoán thử xem... Có thể  tiểu nương kia cũng cùng trở lại hay ? Hoặc là, ở gần đây!" câu cuối cùng, vương tăng thêm lượng lên cao. Tang Chỉ ở phía sau đại thụ nghe được liền ngừng thở, bản thân sợ hãi đưa tay che miệng, để tránh phát ra tiếng động.
      Nàng biết bỏ mặc Minh Tao ca ca cùng Ly Vẫn thực có nghĩa khí, nhưng là tại cũng là thời điểm nguy cấp, Tang Chỉ ràng hiểu được dụng tâm của Ly Vẫn—— thể để hai người cùng nhau bị bắt, ít nhất người phải trở về Long cốc và Thanh Khâu quốc báo tin.
      Ly Vẫn thấy vương trừng mắt nhìn đại thụ, cũng e sợ cho hành tung của Tang Chỉ bại lộ,  ổn định tinh thần lại mới cắn răng : "Đừng nhắc đến ả tiện nhân kia!"
      Vừa dứt lời, vương cùng Tuấn Ngạn đều giật mình, sau đó mới nghe Ly Vẫn tiếp tục : "Chúng ta trở về Long cốc vốn chính là muốn thành thân, nhưng Tuấn Thúc lại sử dụng kế... Bọn họ bỏ trốn rồi."
      Minh Tao ca ca nghe xong lời này, đôi mắt giảo hoạt lại chuyển vòng vo, sau đó mới nảy ra ý hay cười ha ha vỗ tay : "Tiểu thất long, ngươi thử xem? Thấy tiểu hồ ly đột nhiên biến thành bộ dáng đệ đệ ta dọa muốn nhảy dựng lên phải ? Ha ha! Kỳ gạt ngươi nữa, biện pháp này chính là ta giúp đệ đệ nghĩ ra. Trốn được tốt, trốn được tốt!"
      "Vậy sao?" vương giương cao giọng, thấy Tuấn Ngạn cùng Ly Vẫn ngươi lời ta câu làm như chuyện đó xảy ra, lại nhướng mắt, "Theo lời của hai ngươi, tiểu nữ oa quả thực cùng Phượng Quân đại nhân bỏ trốn sao? Ly Vẫn ngươi đến đây để bắt kẻ thông dâm, cho nên mới trở về Bình Nhạc trấn?"
      Ly Vẫn nháy mắt mấy cái, đính chính lại lời : "Đúng vậy!"
      vương nghe vậy, cũng gật gật đầu, có vẻ như tin tưởng quay đầu nhìn Tuấn Ngạn, Minh Tao ca ca lại xả ra bộ dáng cà lơ phất phơ nở cười giả tạo với vương."Vậy còn tìm thấy? Ở núi cũng tìm thấy? Nếu tìm ở núi thấy mau trở về, bổn thiếu gia suốt ngày, sớm mệt mỏi rồi!"
      vương im lặng, tiếng gì. Bất chợt, quay người lại liền từng bước tiến đến phía sau đại thụ, Ly Vẫn cùng Tuấn Ngạn ở bên cạnh nhìn xem đến hai tay nắm chặt, gân xanh xuất , nhưng cũng đều gắt gao nhìn thẳng đại thụ, thể động đậy. Từng bước, từng bước, vương được cách nhàn nhã tự đắc, lại nhìn hai người bên này hồn kinh táng đảm.
      Mắt thấy vương đến phía sau đại thụ, Minh Tao ca ca lại bỗng nhiên kêu lên tiếng, thoáng chốc gió nổi mây bay, vừa rồi dây thừng còn cột lấy tay chân Tuấn Ngạn bị đứt ra, đem hồ bên người đánh cho hoa rơi nước chảy. Ly Vẫn thấy thế, cũng thừa dịp nhóm tiểu kích động, cước đá văng ra quái trông coi bên người, muốn thi triển quyền cước lại bị người cầm chặt tử huyệt. Quay đầu vừa thấy, vương vừa rồi còn đứng ở phía sau đại thụ đến ở bên cạnh.
      Sau khi Ly Vẫn bị điểm huyệt, lại nhoáng mắt lên cái, vương chế trụ Minh Tao ca ca, dường như có việc gì khẽ vuốt tóc."Tuấn Ngạn,  loại xiếc cỏn con này còn có ý nghĩa sao?"
      Mặc dù Tuấn Ngạn cười, khóe miệng cũng ói ra máu, Ly Vẫn này mới nhìn thế nhưng vương lại hạ độc thủ, phỏng chừng công phu mạnh mẽ vừa rồi , xương sườn của Tuấn Ngạn gãy mấy khúc. Minh Tao ca ca miệng nôn ra máu, ngoài miệng lại còn đắc ý ràng, cười :
      "Có ý gì, làm sao có ý nghĩa chứ? Khụ, ngươi xem, vừa rồi các ngươi cùng đùa với bọn ta, tiểu hồ ly chạy mất. Tuy rằng các ngươi đều là hồ ly, nhưng so với chạy trốn, ta có vẻ tin tưởng công phu đệ muội tương lai của ta hơn."
      "Vậy à?" vương nghe vậy, cười đến càng phát ra đẹp mặt, cúi đầu giương cao giọng , chợt nghe phía sau đại thụ truyền đến thanh la mắng của tiểu : " ra! Nhanh lên chút!"
      Ly Vẫn tim đập chỉ còn nửa nhịp, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tang Chỉ bị biết thừng lóe sáng gì trói lại, chỉ để lại chân có thể tự do lại. Tiểu cầm đao đến trước mặt mọi người, Tang Chỉ khóc khụt khịt, bộ dạng đáng thương vô cùng kêu  lên: "Minh Tao ca ca, A Ly —— "
      vương thấy thế, cong môi nhìn sắc mặt trắng bêch của Tuấn Ngạn, tâm tình khá tốt : "Tuấn Ngạn ta có từng cho ngươi nghe hay , bổn vương chưa bao giờ đánh trận mà hề chuẩn bị. Loại xiếc nho của  ngươi làm vừa rồi, lúc ta còn là tiểu tinh thèm chơi nữa rồi." Dứt lời, sau đó mới rốt cục buông lưng áo Tuấn Ngạn ra. Minh Tao ca ca mất trọng tâm, thiếu chút nữa lảo đảo té ngã đất. Ngẩng đầu oán hận liếc mắt nhìn Tang Chỉ cái, hộc máu :
      "Ngươi a ngươi, ta... Tuấn Thúc ngu ngốc đâu?"
      Tang Chỉ khóc ra nước mắt, nhìn trời : "Ta phỏng chừng... tại ở chân trời góc biển nơi nơi tìm ta rồi."
      Ly Vẫn thấy vòng luẩn quẩn như vậy, Tang Chỉ vẫn là bị giữ chặt, cũng giận dữ : "Tuấn Ngạn, ta vừa rồi có lừa ngươi, Tang Chỉ cự hôn bỏ trốn , chẳng qua, khụ khụ. Đối tượng cự hôn chính là đệ đệ ngươi, mà ta mới là... Đối tượng bỏ trốn của nàng."
      Nghe xong lời này, khóe miệng của Minh Tao ca ca co lại, chung quy được cái gì.
      ——————————————————— ta là đường phân cách bị bắt ———————————————
      Sau khi vương bắt được mấy người, cũng mang về tộc, ngược lại quang minh chính đại ở trong căn nhà ở núi Thúy Bình. Tang Chỉ, Ly Vẫn, Tuấn Ngạn bị nhốt tại gian nhà chứa cỏ khô, từ trong căn phòng vẫn có thể nhìn xa xa là khói bếp lượn  lờ ở Bình Nhạc trấn.
      Tang Chỉ sốt ruột xem xét ngoài cửa sổ, như thế nào cũng đoán ra tâm tư của vị hồ vương này, quay đầu lại nhìn Minh Tao ca ca điều chỉnh hô hấp, thong thả : "A Ly, thế nào rồi?"
      A Ly buông tay Tuấn Ngạn ra, muốn chuyện, Minh Tao ca ca liền xen mồm : "Tạm thời chết được. Chỉ là buồn bực các ngươi cũng bị bắt."
      Tang Chỉ nghe vậy, ngồi xổm xuống xem sắc mặt tái nhợt của Tuấn Ngạn, trong lòng cũng có chút áy náy, lại hỏi: "Sao huynh bị bắt? Rốt cuộc trong khoảng thời gian ta cùng A Ly rời khỏi xảy ra chuyện gì?"
      Tuấn Ngạn nhíu mi im lặng, sau đó mới đem từ đầu đến cuối kể cho hai người nghe. ra, Tang Chỉ cùng Ly Vẫn rời khỏi Bình Nhạc trấn bao lâu, Lai Thước liền trở về mật báo, đương nhiên Tuấn Ngạn nghĩ ngàn cái vạn cái hỗ trợ đệ đệ tiến đến cố gắng bắt lại lão bà, trong khoảng thời gian này Thất Thủy và Bích Nữ cũng đáp ứng giúp Minh Tao ca ca để ý đến nhiệm vụ của thổ thần, để cho yên tâm.
      Ai có thể đoán trước được, rối loạn đệ đệ vừa rời , vương liền mang theo người vây quanh Bình Nhạc trấn, Tuấn Ngạn đoán được tâm tư của tộc hồ , nhưng hiểu được năng lực của vương thể xem , có thể vào được kết giới Bình Nhạc trấn mà lại giấu mặt. Nhưng quá mấy ngày, nhưng Lai Thước cũng mất tích, vương biết bằng cách nào nó có thể trốn thoát được, nghĩ đến Tuấn Ngạn gió lùa báo tin, càng vô cùng kiên quyết phá vỡ kết giới, Tuấn Ngạn bất đắc dĩ, sau đó mới ra khỏi Bình Nhạc trấn dẫn địch bắt lại, vốn định chờ Tuấn Thúc trở về nội ứng ngoại hợp (kết hợp giữa bên ngoài và bên trong), ai biết rối loạn đệ đệ trở về, ngược lại đem vợ chồng son bỏ trốn này trở lại.
      A Ly nghe xong, hỏi: "Lúc chúng tôi rời , vương tìm cái gì?"
      Tuấn Ngạn : " bắt ta luôn luôn hỏi nơi Tang Chỉ ở, ta chỉ có thể mang khắp núi chơi đùa, ai biết được đây là sai lầm ."
      Nghe xong lời này, ba người đều im lặng. lâu sau, Tang Chỉ mới chớp chớp mắt : " tìm ta làm gì? tại tìm được rồi, nhốt chúng ta lại cũng chẳng quan tâm, lại muốn làm gì đây?"
      Ly Vẫn híp mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, tự giác được liên tưởng đến thời gian trước gặp phải Ma tộc ở bên ngoài kết giới Bình Nhạc, tại lại là tộc hồ , hơn nữa... Bọn họ tìm Tang Chỉ để làm cái gì? Ly Vẫn ôm ngực : "Chính là biết khả năng chạy trốn của chúng ta lớn bao nhiêu."
      Nghe xong lời này Tuấn Ngạn bỗng nhiên cười ra tiếng, "Trốn?" Đưa tay chỉ ra ngoài phòng, Minh Tao ca ca : "Làm gì phải trốn? Ngươi tại muốn ra ngoài cũng có ai đến cản ngươi, ngươi phát phòng ở này ngoại trừ có người trông coi bên ngoài, kỳ cũng có kết giới gì sao?"
      Mắt Tang Chỉ sáng lên, " thể tin được vương lại có thể tự tin đến như vậy, xem ra pháp thuật của xác thực... Ách ~~Dù sao ta cũng nghĩ tới cùng giao thủ. Nhưng mà, hắc hắc, chúng ta cũng cần chết chắc rồi."
      Ly Vẫn nghe vậy, quay đầu nhìn tiểu hồ ly, Tuấn Ngạn cũng ngẩng đầu nhìn Tang Chỉ. Tang Chỉ mím môi lại, mở ra lòng bàn tay cẩn thận viết chữ “Thước”. Lúc này Ly Vẫn mới bỗng nhiên nhớ tới, vừa rồi Lai Thước xác thực ở cùng chỗ với bọn họ, nhưng khi Tang Chỉ bị bắt, cũng thấy bóng dáng của tiểu tử kia, chẳng lẽ vật thừa dịp loạn lạc này chạy thoát?
      <h3 id="yui_3_2_0_1_1326817060490538']Ly Vẫn định nhãn nhìn Tang Chỉ, sau đó Tang Chỉ mới kiên định nhắm mắt cười cười. Ngay tại vừa rồi khi vương tiến vào đại thụ, Tang Chỉ cảm giác được lực mạnh mẽ của vương tự biết bản thân khó thoát khỏi, sau đó mới đem Lai Thước giấu . Nhờ vào hơi thở hầu như có cùng với khả năng tùy ý vào kết giới của tiểu tử kia, lại thêm lúc đó Minh Tao ca ca cố ý quấy rối, liền như vậy tránh khỏi kiếp.
      Tuấn Ngạn thấy Tang Chỉ cùng Ly Vẫn liếc mắt đưa tình, lại kì quái tặc lưỡi, : "Ta cảm thấy, chúng ta quên mất người."
      Ly Vẫn : "Ai?"
      Tuấn Ngạn có ý nhìn Tang Chỉ, sau đó mới : "Những cảnh quan trọng như thế này, đệ đệ của ta làm sao có thể bỏ qua?"

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 47

      Edit: Tử Vi

      Beta: Lạc Lạc & Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-10274" title="3ff3ed53g9a6e926d3d7e&690&690" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/02/3ff3ed53g9a6e926d3d7e690690.jpg" alt="" width="500" height="383" />



      ai biết đệ bằng huynh.

      Minh Tao ca ca quả nhiên đúng vậy, đến nửa ngày, Tuấn Thúc liền mời mà đến. Tiểu hồ ly bản thân cân nhắc định bảo Lai Thước mật báo cho rối loạn phượng hoàng mang theo lão cha, Thần Long Tử Trạch nhân vật quan trọng như vậy đến đây để giúp đỡ, nếu cũng là thiên binh thiên tướng đem nơi này vây quanh chặt chẽ.

      Nhưng làm cho Tang Chỉ thế nào cũng dự đoán được là, rối loạn phượng hoàng quả đúng là đến đây chỉ mình.

      Giờ này phút này, Tang Chỉ thấy ống tay áo Tuấn Thúc sứt mẻ, bộ dạng bình tĩnh kềm chế được tiêu sái khoanh tay làm cho căn phòng đựng cỏ khô trận rung động. thầm cắn răng, Tuấn Thúc híp lại đôi mắt phượng, lãnh đạm quét xung quanh nhóm hồ vây chặt mình như nêm, khóe miệng cười mà như .

      Tuấn Ngạn tà dựa vào khung cửa, thấy đệ đệ bị nhốt ở trong pháp trận cũng có nửa điểm nóng nảy, gãi gãi lỗ tai thanh dày đặc: "Lão đệ, đệ tới là cứu ái thê hay là bắt kẻ thông dâm vậy?"

      Minh Tao ca ca cố ý nhấn mạnh hai chữ "Bắt kẻ thông dâm", bên trêu tức Tuấn Thúc, Tang Chỉ nghe được囧 囧 tròn mắt nhìn, cùng Ly Vẫn liếc nhau, muốn mở miệng giải thích chợt nghe rối loạn phượng hoàng cười : "Trước cứu người, sau đó bắt kẻ thông dâm."

      "Nga? Phải ?" Bên này Tuấn Thúc vừa dứt lời, bên trong phòng truyền đến tiếng cười mỉa mai, tiểu hồ ly cùng Ly Vẫn quay đầu lại, chỉ thấy vương nhanh đến trước căn phòng, chắp tay cười: "Phượng đệ, lâu gặp."

      Nghe vậy, rối loạn phượng hoàng cũng chút hoang mang, đôi mắt lưu chuyển, tuấn nhan bắt đầu giãn ra chắp tay : "Hồ huynh."

      Tang Chỉ ở bên cạnh chớp chớp mắt, chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, bộ dáng hoàn toàn ngốc điệu. lâu sau mới đưa ngón tay chỉ vào lắp bắp  : "Ngươi... Các ngươi... quen biết?"

      Hai người lần đầu gặp lại, chính là lại hàn huyên "Huynh" này "Đệ" kia, cái này chính là bằng hữu cũ gặp lại thôi! Nhưng là, nếu bọn họ quen biết, vương tại sao lại bắt nàng cùng Minh Tao ca ca? Lại như thế nào, nàng cũng là... Khụ khụ, vị hôn thê của rối loạn phượng hoàng =. =

      Tuấn Thúc nghe lời của tiểu hồ ly, nhướn mày : "Đương nhiên quen biết."

      vương phất tay áo, cười đến càng phát ra sang sảng, "Phượng đệ quả nhiên nhớ vi huynh, vi huynh chỉ sợ là ngươi nhớ ."

      Ly Vẫn vẫn hiểu tình huống lắm, chỉ đem Tang Chỉ bảo vệ ở phía sau người im lặng lên tiếng, bên này Minh Tao ca ca lại đứng nổi, nhìn trời nghĩ nghĩ, rốt cục ra tiếng : "Đợi chút, xú tiểu tử ngươi khi nào quen biết ? Tại sao ta lại biết?"

      Tuấn Thúc nghe vậy, lại im lặng, sau đó mới êm tai mở miệng : "Năm đó vì tỷ thí trừng mắt để làm ngự sử trần gian, phải ngươi vẫn luôn thắc mắc vì sao mất pháp lực bị biến thành người phàm lại có thể trừng mắt chỉ trong đểm bỗng nhiên có người hỗ trợ thần lực sao?"

      Tuấn Ngạn dừng chút, nhíu mi mơ màng, lát mới bỗng nhiên tỉnh ngộ : "Chẳng lẽ... là Tiểu Thập? !"

      Thấy Minh Tao ca ca tựa hồ nhớ tới cái gì, trong nháy mắt bộ dáng lại ngây ra như phỗng, vương phủi phủi bụi bậm người, nhưng ra vẻ mặt thản nhiên, "Đúng vậy. Người của tên trừng mắt kia từng có ân với bổn vương, lúc đó nàng nhân cuộc tỷ thí này muốn tiến đến nhờ ta giúp đỡ, ta liền đáp ứng cấp chút thuật cho tên trừng mắt kia, làm cho trong khoảng thời gian ngắn thần lực có thể tăng lên khá nhiều. Nhưng dù sao thần tiên với quái hề giống nhau, bổn vương e sợ thân thể của chịu nổi lực của ta, lại nghe thấy Phượng tộc chút Thần Thủy Tiên Lộ có thể hóa giải, liền hóa thành tiểu hồ ly, đến mượn chút."

      xong, sắc mặt Minh Tao ca ca trắng bệch, mà cùng lúc đó, Tuấn Thúc thừa dịp mọi người lắng nghe chuyện xưa, tiếng động thong thả bước đến bên người tiểu hồ ly, từ ở giữa kéo Tang Chỉ ra giữ khoảng cách với Ly Vẫn. Tang Chỉ hiếm khi nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Tuấn Ngạn như vậy, cảm thấy có chút tò mò nên hề để ý đến hành vi của rối loạn phượng hoàng, ngược lại theo bản năng lấy tay chọc chọc bả vai Tuấn Thúc :

      "Tuấn Ngạn làm sao vậy? Cái gì Tiểu Thập, Tiểu Cửu ?"

      Tuấn Thúc bị động tác như vậy của Tang Chỉ chọc chọc, ngược lại tâm hoa những nở rộ mà còn tự nhiên nắm lấy bàn tay của Tang Chỉ, tiến đến bên tai : "Sau này cho ngươi nghe."

      Rối loạn phượng hoàng ở bên tai Tang Chỉ thổi luồng khí nóng như vậy, Tang Chỉ mới ý thức được hai người có bao nhiêu thân thiết, lúc này khuôn mặt nhắn đỏ bừng, lại nhìn xem Ly Vẫn bên này hàm răng cắn chặt.

      vương thở dài : "Tuấn Ngạn, ngươi làm cho bổn vương thất vọng. Ngay cả đệ đệ ngươi đều đoán được thân phận của ta, ngày đó vỗ ngực muốn làm chủ nhân nuôi ta cả đời —— Cũng là ngươi,vì sao ngược lại biết ta ?"

      Minh Tao ca ca bị như vậy môi bắt đầu run rẩy, ánh mắt bối rối quay đầu sang bên mới : "Ngươi...Được... Trước hết bỏ qua chuyện xưa rối rắm này sang bên nhắc đến, ngươi bắt đám người chúng ta, lại dẫn đệ đệ ta đến đây để làm gì?"

      "Haii " Tuấn Thúc thở dài hơi, nghiêng đầu , "Tuấn Ngạn ngươi yên tâm, phải tới tìm chủ nhân ngươi cầu bao dưỡng, hẳn là vì chuyện khác, thuận đường... Tìm ngươi ôn chuyện chút." Rối loạn phượng hoàng dứt lời, lại cố ý trừng mắt nhìn ca ca, lại cười cười như động vật vô hại, vừa rồi đem lời trêu tức của Tuấn Ngạn câu cũng thiếu trả lại, nhưng lại khiến cho Tuấn Ngạn nhất thời được gì.

      Thấy thế, Ly Vẫn vẫn trầm mặc ôm ngực : "Nếu phải ôn chuyện, vương ngươi là tới đây muốn tìm cái gì?"

      Nghe vậy, vương cong môi cười , mắt nhìn A Ly trầm giọng : "Từ trước đến nay bổn vương làm việc hề có thói quen giải thích với ai, hôm nay bổn vương chỉ câu, mượn mọi người dùng chút, chờ việc thành công tự nhiên thả các ngươi ."

      Tang Chỉ nghe xong lời này liền tức giận, giơ chân giương mi : "Cái gì mượn dùng chút? Chúng ta cũng phải đồ vật..." chưa xong, tiểu hồ ly liền nghe thanh đau đớn vang lên, cảnh vật trước mắt còn chưa kịp nhìn , bên tai liền truyền đến thanh vật nặng ngã xuống, định nhãn vừa thấy, rối loạn phượng hoàng ói ra máu té mặt đất.

      Trong lòng tiểu hồ ly hoảng sợ, liền thét chói tai ngồi xổm xuống mặt đất đỡ Tuấn Thúc, chỉ thấy Tuấn Thúc ôm ngực thống khổ đến cực điểm, khóe miệng chảy ra máu tươi. ra, vừa rồi trong phòng sấm chớp vang lên, Tuấn Thúc giúp Tang Chỉ cản chưởng, đầu sỏ gây chuyện đương nhiên là vương.

      Tang Chỉ hai mắt cháy lên ngọn lửa đau lòng, định đứng dậy cắn người lại bị Tuấn Thúc gắt gao giữ chặt, ràng bị thương nên lời, rối loạn phượng hoàng vẫn là dùng hết sức lực toàn thân lắc đầu. Ly Vẫn thấy thế, cũng cầm bảo kiếm trong tay chuẩn bị tùy thời tác chiến, bên này Tuấn Ngạn ngược lại bình tĩnh rất nhiều, ánh mắt bí hiểm nhìn thẳng vương.

      vương nhanh chậm, phủ phủ vài sợi tóc rớt xuống đầu : "Tiểu Thất Long, ngươi có biết ngươi thua ở chỗ nào chưa?"

      Bỗng nhiên Ly Vẫn nghe vương gọi tên mình, vẫn cảm thấy hiểu được hỏi: "Có ý gì?"

      Yêi vương nhắm mắt trầm ngâm, "Ngươi cùng Tuấn Thúc đồng thời tranh tiểu nương này, giờ này phút này, tiểu nữ oa lại hiển nhiên nghiêng về Tuấn Thúc . Ngươi liền thua ở chỗ tâm tư đủ kín đáo, thủ đoạn đủ nham hiểm."

      Tuấn Thúc nghe xong lời này, biết được vương đoán trúng tâm tư phiền não của mình, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe những oán hận mà còn buồn cười ra tiếng, ràng thể lực đến cực hạn, vẻ mặt lại như trước vui vẻ đến ruột thắt. Tang Chỉ lúc này cũng bất chấp vương rốt cuộc có mưu quỷ kế gì, trong ngực từng trận đau đớn giọng hỏi Tuấn Thúc, "Có đau ?" "Ngươi nên cử động..."

      Ly Vẫn nhìn Tang Chỉ cùng Tuấn Thúc, tiếng nào nhưng ra Minh Tao ca ca ở phía sau chậm rãi tiếp lời: "Ta đệ đệ của ta tại sao lại ngốc như vậy, thế nhưng lại mang theo ai bắt lão bà cùng , xem ra là nghĩ tình trở nên phức tạp như vậy."

      Dừng chút, Tuấn Ngạn mới tiếp tục : " vương ngươi tới phàm giới hẳn là có việc riêng muốn xử lý, đối với kết giới Bình Nhạc trấn cũng chút hứng thú, đệ đệ của ta đem người bắt giữ ngươi, cũng cho Thiên Hồ Đế Quân cùng Thần Long Tử Trạch, là muốn đem việc riêng của ngươi liên lụy đến tam giới, muốn mình xử lý."

      vương nghe xong lời này, khóe miệng bắt đầu cười lên, "Vậy Tuấn Ngạn ngươi đoán việc riêng của ta đến đây là gì sao? Lại muốn làm cái gì?"

      Minh Tao ca ca híp mắt lại, trầm ngâm : "Ngươi thiên tân vạn khổ muốn tìm Tang Chỉ, nhưng tìm được Tang Chỉ lại bất động làm gì, chỉ sợ Tang Chỉ ràng cũng là con mồi ngươi muốn dùng đễ dụ dỗ thôi. Mục đích chân chính của ngươi chính là ở chỗ... Lai Thước!"

      Ly Vẫn nghe thấy hai chữ "Lai Thước", thoáng chốc cũng hiểu ra. ra là thế, ra ngay từ đầu suy tư của mình sai phương hướng, tại sao lại nghĩ tới Lai Thước? Tên kia thần thông quảng đại, có thể tùy ý thông qua kết giới, có thể giấu hơi thở người, ngay cả Thần Long lão cha của cũng có cách nào phát ra tiểu tử Lai Thước kia?

      Nếu trong lời vương chân chính là muốn bắt Lai Thước, vậy  tất cả hết thảy mọi chuyện đều hợp lý. Bởi vì tiểu tử kia vô cùng quỷ quái, lại vô thanh vô tức, cho dù lực của vương khôn cùng đến đâu cũng có biện pháp bắt được nó, này đây chỉ có thể mượn Tang Chỉ xuống tay. Trong đoạn thời gian này, ai nấy đều thấy được Lai Thước tâm thích Tang Chỉ, cho nên vương muốn dùng Tang Chỉ để dụ mồi?

      Bắt được Tang Chỉ, sau đó lại dụ Lai Thước đến?

      Suy nghĩ xong, bỗng nhiên Ly Vẫn nghĩ đến cái gì trừng to mắt, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi muốn đả thương Tang Chỉ sao?" Đúng vậy, Lai Thước ngốc như vậy, bảo ra ra. Nhưng nếu sử dụng đòn nguy hiểm đối với Tang Chỉ, có lẽ tiểu tử kia nhìn được ngoan ngoãn ra?

      Tang Chỉ nghe xong lời này, lại hiểu được hết thảy nguyên nhân, nhìn nhìn  rối loạn phượng hoàng mặt đất, ánh mắt thể kiềm được nước mắt trào ra mi, "Đại ngu ngốc! !"

      Trách được rối loạn phượng hoàng lại mình đến đây——

      Trách được vừa rồi lặng lẽ đến bên cạnh mình——

      Trách được sống chết cũng lôi kéo mình buông tay ——

      Rối loạn phượng hoàng ràng ngay từ đầu biết được vương muốn dùng điều kiện thương tổn nàng để dẫn Lai Thước đến, cho nên đại ngu ngốc Tuấn Thúc liền chính nghĩa đưa bản thân đến trước cửa để bảo hộ cho nàng?

      Tuấn Thúc thấy Tang Chỉ rơi lệ, muốn nâng tay lên lau nước mắt lại chút khí lực, chỉ phải nở nụ cười chăm chú nhìn tiểu hồ ly. Vương quả nhiên đúng, là thủ đoạn độc. Nếu Tang Chỉ cùng Ly Vẫn bỏ trốn, ít nhất cũng biết che chở nàng lần, nàng khóc lần, đời này đều nhớ kỹ quên phần ân tình này, . . . là đủ rồi.

      Bên này vương chậm rãi thong thả bước đến trước mặt Tuấn Thúc, : "Ta kính trọng ngươi có tâm huyết, vì bảo hộ thê tử mà chịu thương, bổn vương cũng phải thuộc loại nghiệt vô tình vô nghĩa, đáp ứng ngươi, trước khi ngươi chết tuyệt thương tổn đến tiểu hồ ly." Rối loạn phượng hoàng nghe xong lời này, bỗng nhiên bắt đầu ôm ngực cười lên, chống thân thể khoa tay múa chân muốn gì đó lại lập tức nặng nề hôn mê bất tỉnh.

      Thấy thế, vương khoanh tay nhìn ra phương xa, được lời nào. Minh Tao ca ca lúc này lại vẫn cười được, vỗ tay : "Xem , ta đệ đệ ta rối loạn, trước khi choáng váng còn muốn ở trước mắt lão bà thể , định cho ngươi nghe câu  'Đa tạ'. Chậc chậc!"

      Ánh mắt vương ràng đầy sát khí, phân phó nhóm tiểu đem Tuấn Thúc nâng vào trong nhà, đưa mắt ý bảo đem Tang Chỉ và Ly Vẫn vào phòng, mới lẩm bẩm: " làm sao mà 'Đa tạ', ràng là 'Nếu bổn vương dám làm thương cọng lông của tiểu hồ ly, nhất định buông tha."

      Tuấn Ngạn nghe xong lời này, theo bản năng vỗ vỗ bả vai vương, buồn bã : "Tiểu Thập, lần sau khi đánh đệ đệ của ta... tay chút, ít nhất làm cho bị thương có thể được, như vậy mới có cơ hội hùng cứu mỹ nhân sau đó cùng tiểu hồ ly nhà tâm   —— "

      chưa xong, vương liền thở dài chặn đứng lời của Minh Tao ca ca: "Tuấn Ngạn."

      "Sao?"

      "Ta từng câu này với ngươi chưa, ca ca như ngươi... vô sỉ."

      Minh Tao ca ca: "Quá khen quá khen!"

      vương: "Vậy chính xong, chúng ta có phải cần ôn chuyện chút hay ?"

      Minh Tao ca ca: "... ..."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :