Thốn mang - Ngã Cật Tây Hồng Thị(443c)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển 11 - Chương 45: Tinh thể
      ình phong vu vút, hắc y bay phần phật, khí thế mênh mông lẫm liệt tỏa ra, Lý Dương cứ như vậy chờ người lên khiêu chiến.
      - Lý Dịch, ngươi đừng nóng nảy như vậy chứ. Công lực ngươi cao như vậy, ngươi lại nhảy lên đầu tiên, phải làm cho những người khác còn có cơ hội biểu nữa sao?
      Tần Nghiễm Vương đùa với Lý Dương. Những người khác đứng bên là Phong Đô Đại Đế, Sở Giang Vương, Tống Đế Vương Diêm La Vương đều cười nhìn Lý Dương.
      Phong Đô Đại Đế phương thế lực có quan hệ rất tốt với Lý Dương, vô luận là bọn người Tần Nghiễm Vương Diêm La Vương, cho đến bản thân Phong Đô Đại Đế, tất cả đều đối với Lý Dương cực kỳ hữu lễ.
      - Tần Nghiễm đạo huynh, ngài đúng rồi, cao thủ Quỷ giới nhiều như mây, tỷ như hai vị trưởng lão Giang gia, sao lại ta để cho những người khác có cơ hội biểu chứ?
      Lý Dương lăng đứng trong vòng quang quyển, cười nhạt .
      Tần Nghiễm Vương nghiêm mặt :
      - Lý Dịch huynh đệ, từ từ hãy khiêu chiến, ta còn chưa có xong quy tắc mà!
      Lý Dương rùng mình.
      Quy tắc trận đấu còn chưa xong? Nhất thời mặt Lý Dương cảm thấy nóng lên, quy tắc trận đấu chưa xong, mình vọt lên, phỏng chừng sau này thế nào cũng bị người ta cười.
      - Ha ha… kỳ cũng chỉ câu, tiêu chuẩn để xác định thắng thua trong trận đấu, là đương trường cao giọng nhận thua, hai là đương trường tử vong, ba là bị đánh bay ra khỏi phạm vi quang quyển. Ba điểm này là đủ để xác định thắng thua, khi xác định thắng thua, người thắng được tiếp tục đánh chết đối phương, nếu … xem như vi phạm quy củ, bị Đại Đế trừng phạt.
      Tần Nghiễm Vương xong, quay sang Lý Dương nháy mắt.
      - Lý Dịch huynh đệ, xong rồi, ta tuyên bố quy tắc xong rồi, bây giờ ngươi cũng có thể bắt đầu trận đấu.
      Lý Dương khỏi cười khổ.
      Tần Nghiễm Vương đứng giữa bao người đùa giỡn với mình, bất quá Lý Dương cũng hiểu, đây là chuuyện đùa giỡn của bằng hữu nên Lý Dương cũng để bụng.
      Lý Dương hướng ánh mắt quét về phía Nhị trưởng lão Giang gia.
      - Giang gia. Hai đại trưởng lão các ngươi là đỉnh lương trụ của Giang gia, hôm nay phải đến đây vì hai danh ngạch sao? Chẳng lẽ ta vừa lên tràng, các ngươi lại sợ rồi?
      Lý Dương dùng ngữ khí chế nhạo , trong mắt hàm chứa vẻ trào phúng.
      Khuôn mặt Đại trưởng lão thay đổi, nhưng Nhị trưởng lão đứng bên cười lạnh :
      - Lý Dịch, đừng vội càn rỡ. Đừng tưởng ngươi có thể làm cho Giang gia chúng ta sợ ngươi.
      rồi, Nhị trưởng lão nhảy chồm chồm lên muốn phóng lên tràng.
      - Lão Nhị.
      Đại trưởng lão quát lạnh tiếng, thông qua thần thức truyền vào tai Nhị trưởng lão, Nhị trưởng lão vừa nghe Đại trưởng lão xong, lần trước vì nghe Đại trưởng lão mà thiếu chút nữa bị Lý Dương giết chết. Lần này cũng rút kinh nghiệm dám vọng động nữa.
      - Hừ!
      Nhị trưởng lão nhìn chằm chằm vào Lý Dương, cơn giận trong ngực làm cả người Nhị trưởng lão bộc phát ra từng cơn sóng nhiệt, những cơn sóng nhiệt này hướng chung quanh tràn ra. Đám đệ tử Giang gia chung quanh liên tiếp bị bức lui ra phía sau.
      Lý Dương thầm đánh giá "Nhị trưởng lão này tính tình hơi nóng nảy, dễ bị chọc giận, đối phó với rất đơn giản. Nhưng Đại trưởng lão lại trầm hơn rất nhiều, muốn chọc giận cũng khó, hơn nữa ngân châm trong cơ thể hôm nay khôi phục lại thành mười tám cây."
      Lần trước trong trận đấu giữa Lý Dương và Nhị trưởng lão Giang gia, Đại trưởng lão Giang Phàm vì cứu Nhị trưởng lão, tổn thất cây ngân châm. Nhưng chỉ trong mấy ngày mà lại luyện chế xong cây ngân châm, mười tám cây ngân châm này cứ xoay tròn trong cơ thể Giang Phàm theo trận pháp huyền ảo.
      Thần thức Lý Dương mặc dù nhìn thấu mọi chi tiết trong người Đại trưởng lão nhưng cũng biết mười tám cây ngân châm của Đại trưởng lão rốt cuộc là sử dụng ra làm sao, chẳng lẽ là cứ công kích hết cây này đến cây khác? Nếu như vậy, cũng có gì là khó lường cả.
      - Lý Dịch, Giang gia ta lần này tới đây, bất quá là muốn vào Kính Nguyệt Hồ tham quan mà thôi, nên cũng cần phải có hai người cùng vào, chỉ cần người vào là được rồi, Lý Dịch đạo hữu coi trọng danh ngạch này như thế, ta nhường cho người có được ?
      Đại trưởng lão thân chính khí, tựa hồ rất khảng khái.
      - Nhường? Có thực lực chiến thắng được Lý Dịch lại dám ra ứng chiến, đó là nhường hả! có thực lực ra ứng chiến, đó là biết mình biết người. Nhưng có thực lực mà còn dám chường mặt ra là mình “nhường” quả là dối trá!
      tiếng lãnh vang vọng cả bình nguyên, làm cho hàng vạn người xem cuộc chiến chung quanh cảm thấy trong lòng run lên.
      - Dối trá! Dám ta dối trá!
      Sắc mặt Đại trưởng lão đột nhiên trầm xuống, dù sao cũng là Đại trưởng lão Giang gia, há có thể để người khác vũ nhục như thế, hơn nữa lên tiếng ủng hộ cho Lý Dịch. Đại trưởng lão quyết định phải hiển thị chút thủ đoạn, lập tức nhìn về phía nơi phát thanh kia.
      Băng Hồn!
      mặt Đại trưởng lão nhất thời như mưa mùa xuân, thần tình tràn ngập nụ cười:
      - Băng Hồn đạo hữu, xin chỉ giáo cho?
      Giang Phàm mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng vẫn có thể khống chế được tâm tình, tạm thời còn chưa muốn đối phó với Băng Hồn.
      Dù sao Lý Dịch cũng khó giải quyết rồi, nếu có cả Băng Hồn cho dù hai đại trưởng lão của Giang gia liên thủ cũng thắng nổi. Do đó Đại trưởng lão chỉ có thể tạm thời nhẫn nhục, đại trưởng lão ánh mắt đầy hữu hảo, thái độ niềm nở.
      - Hừ!
      Băng Hồn áo đen, cả người tràn đầy lãnh chỉ hừ lạnh tiếng, lấy câu nào. Giống như cả người đều bị hắc y thôn phệ, nhưng lại làm cho mọi người ở đây đều cảm thấy Băng Hồn rất đáng sợ và dị, tất cả mọi người đều ai muốn đắc tội với người này.
      - Các vị, Lý Dịch đạo hữu tiến vào quang quyển khá lâu rồi, nếu vẫn có ai khiêu chiến, danh ngạch thứ nhất thuộc về Lý Dịch đạo hữu!
      Ánh mắt Phong Đô Đại Đế đảo qua mọi người ở đây, mỉm cười , lúc này trong đám người xôn xao.
      Lý Dương đứng trong quang quyển, cũng cười thầm.
      Mình là người thứ nhất lên đài, lại có ai dám lên, lúc nãy mình còn chuẩn bị sử dụng tâm thần công kích đối phó với những cao thủ này nữa. Xem ra tất cả đều lo hão.
      Đột nhiên, Lý Dương biến sắc.
      nghĩ tới khả năng.
      “Hừm, hai lão hồ ly Giang gia.” Lý Dương nhìn chằm chằm Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão. “Hai lão gia nầy này tới giờ vẫn lên, khẳng định là muốn đợi khi thái gia gia thượng tràng (cán bạn có thể hiểu là đấu trường cũng được – vandai79) mới khiêu chiến, mục đích là giết thái gia gia." Lý Dương thoáng giật mình.
      Nhưng Lý Dương đột nhiên nở nụ cười.
      Nhị trưởng lão Giang gia mặc dù lợi hại, nhưng muốn giết Lý Tầm Hoan cũng còn chưa đủ.
      - Giang Phàm, nhị vị có bỏ qua ? Ta thực rất muốn cùng nhị vị đại chiến phen, lần trước nhị vị sử dụng Thủy Hỏa Gian làm cho ta bị thương, nhưng lần đó chúng ta chưa phân thắng bại. Hôm nay, ta rất muốn cùng nhị vị so tài phen.
      Lý Dương có vẻ thập phần thành tâm.
      Đám người đến xem càng ngày càng nhiều, dù sao mọi người ở Quỷ giới ai cũng muốn quan khán cuộc đại chiến giữa các cao thủ.
      Cao Thủ Cấp Bậc Quỷ Đế chiến đấu. Bình thường thể thấy được những cuộc chiến đấu cấp bậc như thế. Người xem cuộc chiến càng ngày càng nhiều, những người này đều hướng ánh mắt chờ mong về Nhị trưởng lão Giang gia.
      Bọn họ rất kỳ vọng Nhị trưởng lão Giang gia lên đại chiến với Lý Dịch!
      Đại chiến giữa Quỷ Đế hậu kỳ cao thủ, bình thường muốn xem thể được.
      - Giang Phàm, mọi người ở đây đều kỳ vọng các ngươi thượng tràng đó!
      Phong Đô Đại Đế mỉm cười , trong lòng cũng hí hửng nhìn Giang gia bị nhục nhã. Phong Đô Đại Đế cũng cho rằng Lý Dương nếu phải so tài với trong hai Giang gia nhị trưởng lão đều thắng thế.
      Ánh mắt mấy vạn mọi người vây xung quanh dừng lại người hai trưởng lão của Giang gia.
      Đối mặt với lời thách thức của Lý Dương trước chứng kiến của những người ở đây, cho dù là Đại trưởng lão cũng cảm thấy rất tức giận chứ đừng Nhị trưởng lão nóng nảy kia. Nhị trưởng lão biết mình bằng Lý Dương, chỉ có thể đứng dưới phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Lý Dương.
      - Đại Đế, chẳng lẽ ta muốn thượng tràng, còn bức bách ta thượng tràng? Giang Phàm ta là thân phận gì chứ, tưởng lúc nào cũng có thể kêu réo tên ta sao.
      Đại trưởng lão hừ lạnh tiếng ngạo nghễ đáp.
      Phong Đô Đại Đế cười khẩy:
      - Ta tự nhiên thể bắt buộc ngươi. Tốt lắm, các vị, ai đáp ứng lời khiêu chiến của Lý Dịch đạo hữu sao?
      Phong Đô Đại Đế nhìn lướt qua xung quanh, rồi cười lớn.
      - Được, ta tuyên bố, danh ngạch thứ nhất là Lý Dịch đạo hữu.
      Lý Dương hướng về phía Phong Đô Đại Đế khẽ gật đầu, rồi sau đó liền nhanh như chớp, trực tiếp từ trung bay xuống, lưu lại chuỗi tàn ảnh. Lý Dương vừa lên tràng, ai dám khiêu chiến, Nhị trưởng lão Giang gia cũng từ chối lên.
      Việc này làm cho những người ở đây đều động lòng, những người vây xem này đều phải người ngu. Bọn họ có đầu óc, tự nhiên có thể thấy Giang gia hai trưởng lão thập phần kiêng kị Lý Dịch. Đến khi nghe Lý Dịch “lần trước nhị vị sử dụng Thủy Hỏa Gian làm cho ta bị thương, cũng chưa phân thắng bại”, mấy lời này cũng đủ để làm những người phía dưới liên tưởng rất nhiều chuyện…
      - Ha ha… Lý Dịch đạo hữu, để ta bố trí “Lục Đạo Gian”, xin chờ lát.
      Phong Đô Đại Đế cười to, đồng thời trong tay xuất thần khí ngọc tỉ. Ngọc tỉ đó phát ra hào quang sáng chói rồi bắn thẳng lên cao, lơ lửng vài trăm thước trời, cũng chính là luân hồi huyết tráo.
      Phạm vi bao phủ của ngọc tỉ lớn phi thường, hoàn toàn bao vây cả luân hồi huyết tráo lẫn Kính Nguyệt Hồ.
      - Lý Dịch đạo hữu, mời theo ta tới đây.
      Phong Đô Đại Đế chỉ vào Kính Nguyệt Hồ, quay về Lý Dương cười .
      - Đại Đế, đây là cái gì?
      Lý Dương hiển nhiên hoàn toàn hiểu Phong Đô Đại Đế rốt cuộc muốn làm gì, làm như vậy là có ý gì.
      Phong Đô Đại Đế cười :
      - Đây là do đệ nhất thần khí “Lục Đạo Luân Hồi” của ta hình thành ra “Lục Đạo Gian”, trước giờ vẫn thế, ta trước tiên dùng Lục Đạo Gian bao trùm cả Kính Nguyệt Hồ, cho dù mở ra luân hồi huyết tráo, nhờ có Lục Đạo Gian ngăn cách nên ngoại nhân dù muốn xông vào cũng có khả năng.
      Lý Dương hiểu ngay.
      - Trong Lục Đạo Gian này, ngoại trừ ta và Thập Điện Diêm Vương, chỉ có hai người vừa đoạt được danh ngạch trong cuộc chiến đấu tranh đoạt mới có thể vào. Tự nhiên, Lý Dịch đạo hữu cũng có thể vào. , có ta ở đây, Lục Đạo Gian ngăn trở ngươi đâu.
      Phong Đô Đại Đế cười .
      Lý Dương gật đầu, sau đó chuẩn bị vào trong Lục Đạo Gian. Đột nhiên...
      - Đại Đế, xin chờ lát.
      Lý Dương rồi, liền trực tiếp xoay người tới bên cạnh Lý Tầm Hoan, tay phải vung lên, hình thành cấm chế từ Thủy thuộc tính năng lượng, cho dù thần thức của Phong Đô Đại Đế cũng có cách nào xuyên thấu Thủy thuộc tính cấm chế này để thấy được những tình xảy ra bên trong
      Vô luận là Phong Đô Đại Đế, Thập Điện Diêm Vương, hoặc là Giang gia nhị trưởng lão, mọi người đều tò mò hiểu Lý Dương và Lý Tầm Hoan rốt cuộc làm gì.
      Thủy thuộc tính gian cấm chế.
      Lý Dương và Lý Tầm Hoan đứng đối diện nhau
      - Thái gia gia, ta biết thể khuyên người được, nhưng công lực người bây giờ còn chưa hoàn toàn đột phá giới hạn, đạt tới Tiên Đế tiền kì, Đao Phách cũng chưa lột xác, căn bản có hy vọng đối phó với Giang gia nhị trưởng lão, hai người bọn họ lần này tới đây, nhất định muốn đối với người.
      Lý Dương mới được nửa, Lý Tầm Hoan ngắt lời:
      - Lý Dương, cần nữa. Việc này ta tâm ý quyết.
      Lý Dương lắc đầu cười, vẫn biết Lý Tầm Hoan luôn có tính này.
      - Thái gia gia, ta khuyên thái gia gia tranh danh ngạch, ta tới là để đưa cho thái gia gia phục dụng khỏa tinh thể này.
      rồi, trong tay Lý Dương xuất tinh thể kim sắc có hình viên ngọc trai, đạo đạo hào quang liên tục vận chuyển bên trong.
      Tinh thể này chính là trong hai viên tinh thể lúc trước Côn Bằng Đế dùng “Côn Bằng Thôn Phệ” giết chết vợ chồng Dương Thạch và Khiết, viên đầu tiên bị Lý Dương sử dụng từ trước, đây là viên thứ hai Lý Dương vẫn mang theo bên người.
      Thần thức Lý Tầm Hoan đảo qua, phát tinh thể này vô cùng trân quý.
      - được, tuyệt đối được, tinh thể này quá trân quý. Ngươi tự mình phục dụng , ngươi cũng cần phải tăng thêm công lực cho mình. Ta chỉ cần tìm được Thi là được rồi.
      Lý Tầm Hoan căn bản tiếp nhận hảo ý của Lý Dương.
      Lý Dương cười.
      Tinh thể này còn có tác dụng lớn gì với mình nữa?
      về thực lực, Lý Dương lúc này có thần khí “Ám Kim” công kích, hơn nữa còn có tâm thần công kích, có thể đấu với bất kỳ Quỷ Đế hậu kỳ cao thủ nào. Hơn nữa Lý Dương có thể vận dụng phần mười tứ đại bổn nguyên năng lượng. khi vận dụng bổn nguyên năng lượng, lực công kích Lý Dương lại càng thêm kinh khủng.
      Thực lực lúc này đủ để làm cho Lý Dương hoành hành cả Quỷ giới.
      Mục tiêu của Lý Dương là tìm được Tuyết, sau khi tìm được Tuyết, Lý Dương cảm ngộ được Thái Cực vô thượng đại viên mãn, trở thành Đại Tôn, công lực bản thân chỉ trong nháy mắt là đạt tới Đại Tôn cảnh giới, căn bản cần tinh thể.
      - Thái gia gia, ngươi cứ phục dụng . Tinh thể này có tác dụng lớn gì với ta. Người nhìn cấm chế chung quanh mà xem, người nghĩ ta có năng lượng như thế, bọn họ ai có thể làm ta bị thương?
      Lý Dương rất tự nhiên, cũng tự nhiên sinh ra cổ ngạo khí.
      Thần thức Lý Tầm Hoan đảo qua, cũng cảm thấy năng lượng Thủy thuộc tính ngừng dao động.
      - Hôm nay công lực ta tới cánh cửa Tiên Đế, chỉ còn cách giới hạn bước, ta chỉ cần hấp thu năng lượng bộ phận cực của tinh thể này là có thể đột phá rồi.
      rồi Lý Tầm Hoan tiếp nhận tinh thể, lão nuốt vào, mà là áp vào lòng bàn tay.
      cổ năng lượng hùng hậu tràn ra.
      Lý Tầm Hoan có phi đạo nhập đạo, tu luyện Đao Phách, căn bản quan tâm đến tu luyện năng lượng. Nhất thời, cổ năng lượng mênh mông bắt đầu dung nhập vào trong tinh cực. Nhìn Lý Tầm Hoan hấp thu tinh thể năng lượng, lúc này Lý Dương mới yên lòng, mặt có vẻ tươi cười.
      lazybeerina93 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển 11 - Chương 46: Song đao
      - Đại ca, Lý Dịch và Lý Tầm Hoan hai người này rốt cuộc làm gì thế nhỉ?
      Nhị trưởng lão nhăn trán, vẻ mặt rất nghi hoặc nhìn cấm chế từ năng lượng Thủy thuộc tính, dùng thần thức truyền cho Đại trưởng lão dò hỏi.
      - Lão Nhị, hơi đâu quản chuyện đó làm gì, Lý Dịch tiến vào Kính Nguyệt Hồ coi như đinh đóng cọc rồi. Về phần Lý Tầm Hoan, nếu muốn cạnh tranh danh ngạch thứ hai, chúng ta liền quang minh chánh đại giết chết , nếu Lý Tầm Hoan nhát gan sợ chết tham gia cạnh tranh, chúng ta đợi khi Lý Dịch tiến vào Kính Nguyệt Hồ xong, đến lúc đó giết Lý Tầm Hoan cũng muộn.
      Đại trưởng lão tính trước mọi việc nên lo lắng chút nào.
      Nhị trưởng lão nhất thời nhướng mày cái, mặt lộ ra vẻ vui mừng.
      Đúng, vô luận có Lý Tầm Hoan tham gia tham gia tranh đoạt danh ngạch , chắc chắn hẳn phải chết. Lý Dịch cho dù lợi hại, nhưng trước sau gì cũng tiến vào Kính Nguyệt Hồ. Đợi Lý Dịch tiến vào Kính Nguyệt Hồ xong, tên Lý Tầm Hoan kia để mặc cho bọn chúng muốn chém muốn giết gì mà chẳng được.
      - Đại ca, nếu Lý Tầm Hoan muốn cạnh tranh danh ngạch thứ hai, cứ để ta lên. Ta muốn hảo hảo giáo huấn cái tên Lý Tầm Hoan đó. Ta nắm chắc đối phó được với Lý Dịch, cái tên gia hỏa biết từ nơi nào lòi ra, nhưng Lý Tầm Hoan chỉ là Tiên Quân hậu kỳ, nên tuyệt đối thể có chuyện.
      mặt Nhị trưởng lão có vẻ rất tự tin.
      Đại trưởng lão khẽ gật đầu, cũng tin tưởng huynh đệ mình có thể dễ dàng giết chết được Lý Tầm Hoan.
      Lập tức, ánh mắt nhị trưởng lão Giang Hàn nhìn chăm chú vào thủy thuộc tính cấm chế, đợi Lý Tầm Hoan ra. khi ra, kế hoạch của bọn họ có thể bắt đầu rồi. Nghĩ đến kế hoạch đó, trong mắt Nhị trưởng lão lên chút hưng phấn.
      Hồi lâu sau.
      Cấm chế thủy thuộc tính từ từ tan , còn Lý Dương tươi cười ra. Viên cầu kim sắc trong tay biến mất trong nháy mắt.
      Lý Tầm Hoan bản thân công lực đạt tới cánh cửa Tiên Đế. Chỉ có điều chỉ hấp thu phần mười năng lượng rồi trả lại kim sắc viên cầu cho Lý Dương. Đương nhiên, bổn mạng Đao Phách của Lý Tầm Hoan hoàn toàn thuế biến (lột xác – vandai79), từ cảnh giới màu trắng sữa bây giờ đạt tới cảnh giới kim sắc nhạt, Đao Phách kim sắc, độ cứng có thể so được với thần khí “Ám Kim” của Lý Dương rồi.
      mặt Lý Tầm Hoan cũng rất tự tin.
      Lúc trước Đao Phách mới là cảnh giới màu trắng sữa có thể đánh bại Giang Thiên Lan rồi, còn hôm nay Đao Phách đạt tới cảnh giới kim sắc nhạt, hơn nữa còn là linh tinh thần khí, Lý Tầm Hoan cho dù phải chiến đấu với Quỷ Đế hậu kỳ cao thủ cũng có đủ lực để liều mạng.
      Phong Đô Đại Đế vừa thấy Lý Tầm Hoan, nhất thời nhãn tình sáng ngời. Hiển nhiên rất kinh ngạc phát ra Lý Tầm Hoan công lực tăng lên rất nhiều, lúc này tới trước Lý Dương :
      - Lý Dịch đạo hữu quả nhiên lợi hại, chỉ lát mà Tầm Hoan đột phá Tiên Quân đạt tới Tiên Đế cảnh giới rồi.
      - Tầm Hoan chân nhân vốn sắp đột phá, ta chỉ giúp tay mà thôi.
      Lý Dương tỏ vẻ khiêm tốn.
      - Tốt lắm, Lý Dịch đạo hữu có thể tiến vào “Lục Đạo Gian” rồi.
      Lúc này Thập Điện Diêm Vương đều tiến vào Lục Đạo Gian, dưới hướng dẫn của Phong Đô Đại Đế, Lý Dương cũng theo Phong Đô Đại Đế vào Lục Đạo Gian.
      Lục Đạo Gian
      Đây là thần khí “Lục Đạo Luân Hồi” do Phong Đô Đại Đế sở hữu, có đặc thù bản lĩnh rất riêng biệt. Phong Đô Đại Đế có thể được xưng là Quỷ giới đệ nhất nhân, thần khí Lục Đạo Luân Hồi này tuyệt đối có tác dụng phi thường, sáu đạo luân hồi vô cùng lợi hại, chỉ có tự mình trải qua mới hiểu được.
      vào Lục Đạo Gian. Lý Dương liền cảm nhận được chỗ huyền diệu của Lục Đạo Gian.
      Giống như lúc trước Lý Dương ở trong Lưu Ly gian, năng lượng trong cả gian phải là năng lượng quỷ minh, mà là loại năng lượng đặc thù, trong gian này, tất cả đều do Phong Đô Đại Đế nắm trong tay.
      Lý Dương xoay người nhìn về phía ngoài Lục Đạo Gian. Lý Dương cũng khá an tâm về Lý Tầm Hoan. Cho dù Lý Tầm Hoan thể giết chết cao thủ như Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, nhưng để chạy trốn thành vấn đề. Dù sao độ cứng của Đao Phách kim sắc đạt tới mức cực cao.
      người Lý Tầm Hoan phát ra những tia chiến ý, năng lượng trong cơ thể cũng tràn ra, chuẩn bị sẵn sàng.
      - Tầm Hoan đại ca, cẩn thận.
      nhìn Lý Tầm Hoan dặn dò, thanh có vẻ hơi run rẩy, hiển nhiên trong lòng thập phần lo lắng.
      - . Yên tâm.
      Lý Tầm Hoan quay về mỉm cười, rồi sau đó trực tiếp phi thân tiến vào trong quang quyển.
      Nhìn thân ảnh Lý Tầm Hoan, nhắm mắt lại, trong lòng thầm kì vọng "Tam Thanh Đại Tôn, ta cầu xin các ngài phù hộ cho Tầm Hoan đại ca, nhất định đừng để Tầm Hoan đại ca bị chết. Ta tình nguyện chết thay cho Tầm Hoan đại ca, Tầm Hoan đại ca còn phải tìm Thi tỷ tỷ."
      mở mắt, cắn môi nhìn quang quyển diễn ra trận đấu, nhìn Lý Tầm Hoan đứng giữa sân đấu, trong lòng nàng ngớt lo lắng.
      đối với Tầm Hoan đại ca tình thâm nghĩa trọng, song nàng biết trong lòng Tầm Hoan đại ca ngoại trừ lâm Thi còn có chỗ cho ai khác. Trước nay nàng hề cho Tầm Hoan đại ca về tình cảm của mình vì nàng muốn làm cho Tầm Hoan đại ca khó xử.
      “Chỉ cần được ở bên người Tầm Hoan đại ca, ta cũng rất hạnh phúc rồi. Nếu sau này Tầm Hoan đại ca tìm được Thi tỷ tỷ, ta xin làm nha hoàn cho Tầm Hoan đại ca cũng tốt. Nếu làm cho họ cần ta hoặc khinh ghét ta, đến lúc đó ta cũng mình bỏ , phá hỏng hạnh phúc của Tầm Hoan đại ca." Trong lòng sớm rất kiên định tín niệm.
      nháy mắt nhìn về phía Lý Tầm Hoan, nhìn Lý Tầm Hoan đánh nhau với người khác trong quang quyển, trong lòng luôn luôn kì vọng.
      - Hay quá… Tầm Hoan đại ca đánh hay quá!
      nhảy tưng tưng ở phía ngoài quang quyển có vẻ rất hưng phấn, vì lúc này Lý Tầm Hoan vừa mới đánh bại người khiêu chiến thứ nhất, đánh bại phi thường dễ dàng.
      - Ta nhận thua, Tầm Hoan đạo hữu quả nhiên lợi hại, cám ơn hạ thủ lưu tình.
      cao thủ Quỷ Đế tiền kì vừa hấp thu thiên địa năng lượng chữa trị vết thương người vừa quay về Lý Tầm Hoan trịnh trọng thi lễ, rồi trực tiếp bay ngoài ra quang quyển.
      Vừa rồi Lý Tầm Hoan xuất phi đao, cũng hạ thủ lưu tình rồi, chỉ cần hơi lệch chút là có thể giết tên Quỷ Đế đó rồi.
      - Còn có vị đạo hữu nào muốn lên khiêu chiến nữa ?
      Lý Tầm Hoan đứng trong quang quyển, lạnh lùng .
      mặt Nhị trưởng lão có vẻ rất tức giận.
      - Hừ, đại ca. Vừa rồi Lý Dịch làm cái gì vậy, tự nhiên làm cho Lý Tầm Hoan đạt tới Tiên Đế cảnh giới. Bây giờ muốn đối phó với , mặc dù vẫn nắm chắc, nhưng cũng hơi hơi phiền toái rồi.
      Những tính toán trước đây của Nhị trưởng lão bây giờ tan thành bọt nước.
      lâu trước đó, phát ra Lý Tầm Hoan chỉ là Tiên Quân hậu kỳ, nhưng từ sau khi ra khỏi cấm chế thủy thuộc tính, Lý Tầm Hoan đột nhiên có đột phá kinh người.
      Đại trưởng lão bình tĩnh :
      - Lý Tầm Hoan vốn đạt tới cánh cửa rồi Tiên Đế, Lý Dịch bất quá chỉ trợ giúp chút thôi. Bất quá… từ Tiên Quân hậu kỳ đến Tiên Đế cảnh giới, đó là đột phá về chất, hơn nữa Lý Tầm Hoan có Phi Đao Nhập Đạo, lực công kích rất kinh người. Nhị đệ! Hay là lần này để cho ta lên.
      Nhị trưởng lão nhất thời phẫn phẫn bất bình, vội vàng :
      - Đại ca, Lý Tầm Hoan này bất quá là Tiên Đế tiền kì mà thôi. Ta là Quỷ Đế hậu kỳ, hơn nữa đối với cảm ngộ thiên địa cũng hơn rất xa, muốn giết chết quả thực vô cùng dễ dàng, đại ca bất tất phải lo lắng.
      Đại trưởng lão suy nghĩ lát, chậm rãi khẽ gật đầu.
      “Lão Nhị dù sao cũng là Quỷ Đế hậu kỳ, đối với cảm ngộ thiên địa cũng cực cao. Bắt được Lý Tầm Hoan có khả năng, giết chết Lý Tầm Hoan chắc chắn là có chuyện gì." Trong lòng Đại trưởng lão phán đoán như thế, nhưng Đại trưởng lão này há có thể biết Đao Phách kim sắc nhạt lợi hại đến đâu?
      Đao Phách màu trắng sữa tương đương với thần khí bình thường, còn Đao Phách kim sắc nhạt tương đương với thần khí lợi hại. Còn nguyên thần của Lý Tầm Hoan được chứa trong Đao Phách, muốn giết Lý Tầm Hoan, cơ hồ có khả năng. Trừ phi Nhị trưởng lão liều mạng tự bạo.
      Nhị trưởng lão bỏ được tiểu mệnh của mình sao?
      - Được, đại ca, cứ yên tâm. Xem ta giết Lý Tầm Hoan như thế nào nhé.
      Nhị trưởng lão nhất thời mừng rỡ, lúc này đầy mặt hồng quang, ý khí phong phát, ngạo nghễ ngự hướng về phía quang quyển bay .
      Những người xem cuộc chiến, vô luận là người bình thường, hay là người ở trong Lục Đạo Gian như Lý Dương, Phong Đô Đại Đế, Thập Điện Diêm Vương đều tròn mắt ra nhìn. Lý Tầm Hoan với công lực vừa mới đạt tới Tiên Đế tiền kì, đấu với Giang gia nhị trưởng lão người đạt tới Quỷ Đế hậu kỳ rất lâu rồi, ai mạnh ai yếu?
      Phi Đao Nhập Đạo, bản thân thần khí linh tinh, đạt tới cảnh giới Đao Phách kim sắc nhạt, hơn nữa là cao thủ có ngũ hành hộ thể.
      Quỷ Đế hậu kỳ, thiên địa cảm ngộ thâm hậu, Giang gia nhị trưởng lão nổi danh.
      - Lý Tầm Hoan, ngươi giết Ngọc nhi, hôm nay là ngày ngươi trả giá.
      Nhị trưởng lão cười lạnh , là mười phần tin tưởng, dù sao từng giao thủ với Lý Tầm Hoan, lần đó nếu phải Lý Dương nhúng tay vào giết Lý Tầm Hoan rồi.
      Lý Tầm Hoan cũng lạnh lùng nhìn Nhị trưởng lão.
      - Oanh!
      ngọn lửa màu xanh lam từ thân thể Nhị trưởng lão đột nhiên bộc phát ra. Nhị trưởng lão lúc này giống như hỏa thần, đồng thời cổ sóng nhiệt khổng lồ điên cuồng hướng bốn phương tám hướng tràn ra, chỉ lát sau, sóng nhiệt tràn ngập cả phạm vi quang quyển.
      Lý Tầm Hoan nhíu mày.
      Lần trước khi Nhị trưởng lão đối phó với , cũng dùng chiêu này, lần đó Lý Tầm Hoan căn bản hề có lực chống cự.
      Màu đỏ.
      Khoảng màu đỏ, pham vi cả quang quyển đều tràn ngập hải dương màu đỏ, thiên địa cũng màu đỏ, Lý Tầm Hoan cảm thấy mình rơi vào hải dương màu đỏ, sóng nhiệt chung quanh giống như ao tù, còn mình người bị giam trong ao tù đó.
      Hành động rất khó khăn.
      - Khắc khắc… Lý Tầm Hoan, ngươi chỉ là Tiên Đế tiền kỳ mà thôi, ngươi há có thể hiểu được cảm ngộ thiên địa như ta, lĩnh ngộ đến mức lợi hại tuyệt kỹ như ta?
      Nhị trưởng lão ngạo nghễ . Trong lòng Nhị trưởng lão, Lý Tầm Hoan được chết trong tay vinh hạnh cho Lý Tầm Hoan.
      Ngoại nhân ràng lắm về Phi Đao Nhập Đạo.
      Đệ tử Tinh Cực Tông bình thường đều sử dụng đao mang công kích, đao mang uy lực cũng cực kỳ lợi hại. Lúc trước Lý Tầm Hoan vẻn vẹn dựa vào đao mang mà có thể chống đỡ được thiên kiếp, mặc dù tổn thất hơn phân nửa năng lượng thiên kiếp, nhưng cũng lên uy lực của đao mang.
      Uy lực đao mang tương đương với tầng dưới của Đao Phách công kích.
      Tỷ như đao mang kim sắc nhạt có uy lực tương đương với uy lực công kích của Đao Phách màu trắng mờ. Đao Phách đồng cấp mặc dù mạnh hơn uy lực đao mang hàng chục lần, nhưng Đao Phách chỉ có , còn đao mang vô số.
      Đao mang kim sắc nhạt, uy lực tương đương với công kích của bán thần khí.
      - Bồng!
      Ngoài thân Lý Tầm Hoan đột nhiên phát ra hào quang kim sắc nhạt chói mắt. , phải hào quang, mà là đao mang, vô số đao mang từ bên ngoài thân thể Lý Tầm Hoan bao quanh người , sóng nhiệt căn bản thể đến gần Lý Tầm Hoan. Còn có ngũ hành năng lượng bao trùm cả người Lý Tầm Hoan. Ngũ hành hộ thể là ưu thế của tiên thiên vô đức thân.
      - Thủ Hạ Kiến Chân Chương!
      Trong tay Lý Tầm Hoan xuất thanh phi đao.
      Nhị trưởng lão nhất thời trở nên thận trọng, thanh hỏa diễm chiến đao xuất tay . Thần thức của hoàn toàn dung hợp với thiên địa, cảm ngộ thiên địa đối với công kích cực kì có lợi, do đó lúc này Nhị trưởng lão tin tưởng mười phần.
      Lý Tầm Hoan cổ tay khẽ lắc, phi đao bắn ra.
      - Tê tê...
      Trong phi đao thần khí kết hợp với đại lượng đao mang, phi đao thần khí hoa phá gian, sóng nhiệt màu đỏ dễ dàng bị bổ ra, cơ hồ chỉ chốc lát phi đao thần khí tới trước người Nhị trưởng lão, mục tiêu chính là bổn mạng nguyên của Nhị trưởng lão.
      Đối với cao thủ Quỷ giới năng lượng cũng là điểm chính, tu luyện lâu hình thành nguyên . Điều này rất giống với Tiên Giới cao thủ, có ít người Quỷ giới tu luyện Tiên giới công pháp, trở thành Quỷ Tiên, điều này cũng rất bình thường thôi.
      - Bồng!
      Mũi đao đánh vào sống đao!
      Phi đao và hỏa diễm đụng vào nhau rất chuẩn, năng lượng Nhị trưởng lão quán thâu chiến đao, hoàn toàn triệt tiêu mọi lực công kích cực đoan của phi đao. Quỷ Đế hậu kỳ so với Tiên Đế tiền kì đích thực mạnh hơn nhiều lắm.
      Lý Tầm Hoan trong lòng cả kinh, Nhị trưởng lão cũng càng thêm tự tin.
      - Hừ, Lý Tầm Hoan, ngươi biết thế nào là cảm ngộ thiên địa chưa? Thần thức và thiên địa khế hợp, nhất cử nhất động của ngươi đều bị ta trong nắm trong tay, trừ phi ngươi có cảm ngộ thiên địa vượt qua ta, nếu … ngươi nhất định phải thua, bởi vì ta có thể dễ dàng phát quỹ tích phi đao.
      - Ngươi tiếp ta chiêu!
      Nhị trưởng lão đột nhiên hét lớn tiếng, sóng nhiệt trong phạm vi cả quang quyển đều sôi lên, Nhị trưởng lão như cá gặp nước, trong tay liên tục kết xuất vô số thủ ấn dung nhập vào chiến đao, đây là sát chiêu trong (Huyền Hỏa Minh Điển).
      Đột nhiên...
      Hỏa diễm chiến đao trong tay Nhị trưởng lão đột nhiên bay ra, như tên xé gió, bên trong chiến đao có vô số đạo phù triện lóe ra, lực công kích mạnh kinh người.
      Muốn thắng Nhị trưởng lão, Lý Tầm Hoan chỉ có thể dùng sát chiêu ngoài dự đoán của mọi người.
      - Thi
      Lý Tầm Hoan trong lòng thầm gọi, rồi phi đao thần khí lần nữa bắn ra, phi đao thần khí lúc này tựa hồ lớn hơn trước chút, nhưng tốc độ nhanh hơn rất bằng, thậm chí còn gian cũng bị xé rách ra, nhưng Nhị trưởng lão trong lòng vẫn đắc ý.
      - Năm đó đại ca quả nhiên đúng, phỏng chừng… ai biết ta còn có thanh thần khí nữa.
      Khóe miệng Nhị trưởng lão nhếch lên cười lạnh.
      Trong tay xuất thanh đoản đao, hỏa diễm chiến đao là trường đao, nhưng trong tay Nhị trưởng lão lúc này là thanh đoản đao. Nhị trưởng lão nghĩ mình rất thông minh, để hỏa diễm trường đao giết Lý Tầm Hoan, dùng đoản đao thần khí chống đỡ phi đao công kích.
      - A. Bổn mạng đao hồn của đâu?
      Vừa mới lấy thần khí ra, thần thức của Nhị trưởng lão đột nhiên phát bổn mạng đao hồn trong cơ thể Lý Tầm Hoan biến mất thấy đâu cả.
      Căn bản để thắc mắc lâu, phi đao của Lý Tầm Hoan tới trước mặt, tốc độ phi đao nhanh đến đâu, chỉ tích tắc là bay hơn mười ngàn dặm, còn khoảng cách giữa hai người chỉ có hơn mười dặm mà thôi. Lúc này phi đao chỉ còn cách Nhị trưởng lão chỉ có mấy chục thước thôi, căn bản để thần thức Nhị trưởng lão tìm ra đao hồn đâu mất.
      - Bồng!
      Nhị trưởng lão cũng quan tâm, quán thâu năng lượng trong cơ thể, dùng đoản đao ngạnh tiếp ngăn cản hắc sắc phi đao, đột nhiên phi đao bộc phát ra lực công kích kinh khủng, lực công kích mạnh đến hãi nhân. Nhị trưởng lão sắc mặt đại biến.
      - Bồng!
      Thần khí của Nhị trưởng lão vỡ vụn, thần khí Nguyên Linh Tinh cũng vỡ vụn, còn lực công kích nữa, nhưng… trong Nguyên Linh Tinh vỡ vụn bỗng xuất đao hồn kim sắc nhạt
      Còn lúc này hỏa diễm trường đao của Nhị trưởng lão đánh tới thân thể Lý Tầm Hoan, thân thể Lý Tầm Hoan trong nháy mắt nát bấy, máu tươi phiêu tán khắp trời.
      - Lão Nhị...
      Đại trưởng lão trong lòng kinh hãi, Nhị trưởng lão cuối cùng phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt khi đao hồn nguyên vừa vỡ vụn, nguyên thần bay khỏi cơ thể, nhưng đao hồn của Lý Tầm Hoan lại hướng về phía nguyên thần có chút lực công kích mà truy sát như trước.
      lazybeerina93 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển 11 - Chương 47: Bổn nguyên năng lượng đích kinh khủng
      - Đại ca, cứu mạng!
      Thần thức của Nhị trưởng lão truyền tới não của Đại trưởng lão, đáng tiếc là tốc độ của nguyên thần Nhị trưởng lão lại nhanh bằng thần thức.
      Đại trưởng lão thấy cảnh này, nghe thanh cầu cứu của Nhị trưởng lão, nhất thời nghiến răng nghiến lợi, con mắt đỏ ngầu.
      Huynh đệ mình và chính mình có cảm tình như ruột thịt, cùng chỗ tu luyện vô số năm, tình thâm của hai huynh đệ người thường cách nào tưởng tượng được, mắt thấy huynh đệ mình sắp bị giết, Đại trưởng lão cũng bất chất tất cả.
      - Oanh!
      cổ màu đen khí lưu đột nhiên từ bên người Đại trưởng lão bộc phát ra ngoài, toàn thân Đại trưởng lão bị cỗ màu đen bao phủ, cả người đều là mảnh hắc ám, chỉ có ánh mắt kia… Là là đôi mắt đỏ như máu.
      Vì chính huynh đệ mình, Đại trưởng lão rốt cục sứ dụng chân chính sát chiêu mà vô số năm dấu.
      Giờ phút này, đan điền của Đại trưởng lão cũng biến đổi.
      Đan điền giống như vũ trụ.
      Mười tám cây ngân châm thần khí kia chợt bắt đầu gia tốc xoay tròn, bổn mạng nguyên trong đan điền co rút lại thành tiểu hình nhân, giờ phút này đỉnh đầu của bổn mạng nguyên đột nhiên xuất cây châm màu đen.
      Đúng, cây châm màu đen.
      Đồng thời, bổn mạng nguyên trong nháy mắt biến thành đạo khí lưu dung hợp vào trong cây châm màu đen, mười tám cây ngân châm thần khí đột nhiên dụng hợp lại, mười tám cây ngân châm thần khí biến thành đạo ánh sáng hình cây châm, đó là ánh sáng màu đen.
      Mười tám cây ngân châm thần khí chiếu theo bí pháp hình thành đạo ánh sáng màu đen rồi đột nhiên dung nhập vào cây châm màu đen.
      Dung hợp bổn mạng nguyên xong, mười tám cây ngân châm thần khí án chiếu bí thuật của đại trường lão, kết hợp lại thành thần khí đệ nhất của Đại trưởng lão – Phệ Hồn Ô Châm, đó chính là tuyệt chiêu của Đại trưởng lão - Ô Châm Phệ Hồn.
      Khi chưa cắn nuốt linh hồn đối phương, tuyệt đối buông tha.
      Chiêu vừa ra, trong nháy mắt trời đất đều tối sầm lại, giống như chịu ảnh hưởng năng lượng của chiêu này.
      đến chậm, thực tế cả quá trình chỉ trong nháy mắt, vô luận là dung hợp bổn mạng nguyên hay là dung hợp với cây châm màu đen, đều chỉ trong chốc lát thành công. Theo cái nhìn của người bên ngoài, Đại trưởng lão kia vừa nhìn thấy đao phách màu vàng đuổi giết nguyên thần của Nhị trưởng lão. Đỉnh đầu liền xuất cây châm màu đen.
      - Vù!
      Cây hắc châm kia cực kỳ , xé rách gian như lỗ kim mà thôi, từ trước đến nay hắc châm chưa từng xuất , trực tiếp công kích tới đao phách màu vàng. Tốc độ cực nhanh, so với đao phách màu vàng kia còn nhanh hơn, quan trọng nhất là nguyên thần của Nhị trưởng lão hướng tới Đại trưởng lão.
      - Phệ Hồn Ô Châm!
      Phong Đô Đại Đế kinh hãi kêu lên. rốt cục biết chân chánh thực lực của Đại trưởng lão Giang gia này rồi, Phệ Hồn Ô Châm có từ hồi rất sớm, khi đó Chúc Dung và Cộng Công còn chưa có trở thành Đại Tôn. Mà ngay khi đó, danh tiếng của Phệ Hồn Ô Châm lan xa rồi.
      Phệ Hồn Ô Châm cùng với Băng Phách Huyền Tinh là bảo vật có cùng cấp bậc, thần khí bình thường so với nó.
      Phong Đô Đại Đế cũng biết qua lợi hại của Phệ Hồn Ô Châm, nhưng căn cứ khi xem, tựa hồ Giang gia Đại trưởng lão này sử dụng Phệ Hồn Ô Châm, so với Phong Đô Đại Đế năm đó càng thêm lợi hại hơn, càng thêm kinh khủng.
      - Oanh!
      Lý Dương hung hãn đánh vào trong Lục Đạo Gian. Mới vừa vào tới Lý Dương có bị cái gì ngăn trở, giờ phút này muốn hành động cũng có cách nào làm được.
      - Mở Lục Đạo Gian ra!
      Lý Dương căn bản kịp chuyện, thần thức truyền vang dội tới trong đầu của Phong Đô Đại Đế. Lúc tiến tới Phong Đô Đại Đế khống chế được Lục Đạo Gian, Lý Dương hiển nhiên dễ dàng tiến đến, hiển nhiên giờ phút này muốn ra ngoài phải cần Phong Đô Đại Đế khống chế Lục Đạo Gian.
      Lý Dương con mắt đỏ ngầu, cơ thịt mặt run rẩy, con mắt nhìn chằm chằm vào cây châm màu đen kia.
      Thần thức dễ dàng phán đoán ra, cây châm màu đen kia kinh khủng cỡ nào.
      Trong truyền thuyết của Quỷ giới, thần khí Phệ Hồn Ô Châm dung hợp mười tám cây ngân châm thần khí, sau đó lại kết hợp với bí thuật của Giang Phàm, hơn nữa bổn mạng nguyên cũng dung hợp vào. Giờ phút này lực công kích của Phệ Hồn Ô Châm đạt tới bước làm người ta cực kỳ sợ hãi.
      Lý Dương thập phần ràng, đao phách màu vàng căn bản đỡ được, trừ khi đao phách Lý Tầm Hoan đạt tới tầng màu sắc cuối cùng, cách khác Lý Tầm Hoan phải đạt tới Tiên đế hậu kỳ, mới có thể đánh bại Đại trưởng lão thâm tàng bất lậu.
      - A…
      Trong lòng Lý Dương thống khổ kêu gào, giống như tim bị xé rách.
      Hối hận! Áy náy!
      Nếu trước mắt Lý Tầm Hoan bị Đại Trưởng lão này giết chết, sao có thể dám gặp mặt Ảo Quang chân nhân, gặp phụ thân , gặp huynh đệ Lý Thạc, càng huống chi trong lòng vẫn kính ngưỡng Lý Tầm Hoan như là trưởng bối.
      như thế nào cũng có nghĩ ra Đại Trưởng lão kinh khủng như thế, vừa rồi thần thức mới phát , nguyên lai bổn mạng nguyên của Đại Trưởng lão này giấu trong cây Phệ Hồn Ô Châm kia.
      Cũng phải do thần thức của Lý Dương yếu, mà là Phệ Hồn Ô Châm...
      - Nhanh!
      Giờ phút này thần thức của Phong Đô Đại Đế truyền vào trong đầu của Lý Dương, Lục Đạo Gian cũng bị Phong Đô Đại Đế mở ra.
      Lý Dương đột nhiên bừng tỉnh, ngay tức muốn lao ra ngoài, nhưng là… Phong Đô Đại Đế mở ra Lục Đạo Gian, Lý Dương còn kịp tới cứu trợ Lý Tầm Hoan nữa.
      Ô Châm Phệ Hồn, cắn nuốt nguyên thần linh hồn, tuyệt đối bỏ qua.
      Chỗ kinh khủng đó so với năm đó càng lợi hại thêm, đó là sát chiêu nhất tuyệt của Đại trưởng lão. Trong nháy mắt cây châm màu đen cùng cùng đao phách màu vàng nhạt chạm vào nhau, ngũ sắc ánh sáng căn bản đỡ được trong giây lát, đao phách màu vàng nhạt kia gần như có ngăn cản được chút nào.
      - Đùng!
      Đao phách màu vàng nhạt dưới công kích của Đại trưởng lão, vỡ vụn ra.
      Mà trong nháy mắt khi Phệ Hồn Ô Châm đánh vào đao phách màu vàng nhạt Lý Tầm Hoan biết xảy ra chuyện hay liền chạy nhanh, phải kẻ ngu, hơn nữa tạm thời còn muốn chết, mục tiêu của còn có đạt thành, còn muốn cùng nàng hưởng thụ cuộc sống vĩnh hằng. (Đoạn này hơi khác nguyên tác chút, bà con thông củm – vandai79)
      Nguyên thần trong nháy mắt chạy , nhờ điểm thời gian đao phách màu vàng nhạt ngăn cản lại, nguyên thần Lý Tầm Hoan liền bay ra ngoài ngàn thước.
      - Tầm Hoan đại ca.
      Tâm linh của giống như bị xé rách. Trong nháy mắt cả trời đất đều đen tối, trong con mắt nàng chỉ có “Phệ Hồn Ô Châm, đao phách màu vàng nhạt, cùng với nguyên thần của Lý Tầm Hoan”.
      Trong chốt lát đao phách màu vàng nhạt vỡ vụn ra, có chút lo lắng nào liền làm ra quyết định, giống như bản năng, đạo ánh sáng chói mắt từ đỉnh đầu bay ra, đột nhiên phóng tới Phệ Hồn Ô Châm với tốc độ cực nhanh, thậm chí còn vượt xa cả nguyên thần của Lý Tầm Hoan.
      Đạo ánh sáng chói mắt kia…
      Giống như đạo lưu tinh. Xé rách gian mà
      Tốc độ thậm chí vượt qua cả Phệ Hồn Ô Châm, đạo ánh sáng chói mắt kia hung mãnh cùng với Phệ Hồn Ô Châm đồng thời đụng vào nhau.
      - Oanh!
      - Thiêu đốt nguyên thần!
      Mọi người trợn mắt há mồm.
      Tất cả điều đó, mọi người đều biết đại diện cho cái gì, thiêu đốt bổn mạng nguyên thần cùng với bổn mạng nguyên , bộc phát năng lượng cực mạnh, đó là thuộc về loại công kích tự sát, bất quá chỉ là Quỷ Vương cấp bậc. Muốn chạy tới trước khi Phệ Hồn Ô Châm cắn nuốt Lý Tầm Hoan, cũng chỉ có cách thiêu đốt nguyên thần.
      Phệ Hồn Ô Châm chấn động hồi.
      Mục đích công kích của Phệ Hồn Ô Châm chính là cắn nuốt nguyên thần linh hồn, giờ phút này cắn nuốt năng lượng của nguyên thần linh hồn . Phệ Hồn Ô Châm rung động hồi, chói mắt bạch quang và hắc quang gây ra chấn động, bởi vì chạm vào nhau, tốc độ của Phệ Hồn Ô Châm giảm xuống nhiều.
      - Tầm Hoan đại ca, chúc người và Thi tỷ tỷ mãi mãi hạnh phúc bên nhau, có thể vì Tầm Hoan đại ca làm chút chuyện, ta phi thường thỏa mãn rồi.
      Lý Tầm Hoan nghe đạo thần thức truyền cuối cùng của .
      Choáng váng.
      chết rồi sao?
      Nhìn Phệ Hồn Ô Châm và đạo bạch quang chói mắt chạm vào nhau trong chỗ. Đạo bạch quang kia tựa hồ hóa thành hình dáng , hình như nhìn Lý Tầm Hoan, nụ cười sáng lạn, lập tức tiêu tán , mà đạo bạch quang chói mắt kia cũng biến mất.
      Phệ Hồn Ô Châm hoàn toàn cắn nuốt nguyên thần linh hồn của .
      - Oanh long long…”
      Trong nháy mắt cả trời đất chỉ có hai màu vàng và đỏ. Kinh khủng năng lượng đánh sâu vào Lục Đạo Gian, trời đất chấn động, năng lượng tung trào làm mọi người hoảng sợ, tại trung tâm của năng lượng, thân hắc ý, Lý Dương vẻ mặt dữ tợn.
      - Tìm chết !!!
      Lý Dương thèm để ý để ý đến hết thảy, lần đầu tiên sử dụng bổn nguyên năng lượng để công kích, mà có thể kiểm soát được phần mười hỏa nguyên tố. Chính vì bản thân năng lượng của cùng dung hợp với nguyên tố kim loại nên giống như sóng thần cuồng nộ phá đê cuồn cuộn phóng ra.
      Bổn nguyên năng lượng lần đầu xuất tay Lý Dương thực quá khủng khiếp, chứng tỏ công lực cường đại thần sầu của !
      Bên trong Phệ Hồn Ô Châm dung hợp bổn mạng nguyên thần, bổn mạng nguyên của Đại trưởng lão.
      Đại trưởng lão khống chế thiên địa năng lượng, gian chung quanh trong nháy mắt bị đóng băng, phía Lý Dương là thiên địa kim sắc và hồng sắc, trong khi phía Phệ Hồn Ô Châm là thiên địa ngân bạch sắc, Thần thức của Đại trưởng lão cảm nhận được được ràng nguồn năng lượng kim sắc cùng với năng lượng từ hỏa diễm hết sức khủng bố.
      Căn bản có cách nào chống cự, sau khi Đại trưởng lão đóng băng trời đất, Phệ Hồn Ô Châm quay đầu bỏ chạy, căn bản có đuổi giết Lý Tầm Hoan.
      - Oanh long long…
      Băng phong thiên địa căn bản có chút trở lục nào, đối mặt với nguồn bổn nguyên năng lượng trước mặt chịu nổi kích, bị phá nát bấy, giống như thủy tinh vỡ vụn, Lý Dương ngự nguồn kim sắc năng lượng cùng với hỏa diễm năng lượng khủng bố đó hoàn toàn khống chế thiên địa.
      Nhân mã của Giang gia, ngay khi nguồn hỏa diễm năng lượng và kim sắc năng lượng tiếp xúc, liền trong nháy mắt hóa thành tro bụi, thân thể của Đại trưởng lão cũng chịu chung số phận, Đại trưởng lão giờ phút này mang theo nguyên thần của Nhị trưởng lão, hóa thành Phệ Hồn Ô Châm chi hình phi tốc đào thoát.
      Phệ Hồn Ô Châm trong trạng thái châm hình, tốc độ đào thoát quả là rất nhanh, Lý Dương khống chế bổn nguyên năng lượng trong nhất thời cũng theo kịp, Lý Dương cũng bắt đầu cảm thấy năng lượng trong cơ thể chấn động, vận dụng năng lượng như thế, Lý Dương cũng cố hết sức.
      Rồi đột nhiên...
      đạo kim quang trong nháy mắt phóng lên cao, đồng thời sáu đạo quang đái nhàng hạ xuống, bao trùm phạm vi ngàn dặm, ngay cả Phệ Hồn Ô Châm cùng với Lý Dương cũng bị bao trùm trong “Lục Đạo Gian”, kim quang đó đúng là từ thần khí “Lục Đạo Luân Hồi”.
      Thời khắc mấu chốt này, Lý Dương biết là Phong Đô Đại Đế rốt cục vận dụng Lục Đạo Luân Hồi.
      Giờ phút này trong Lục Đạo Luân Hồi chỉ có Lý Dương và Phệ Hồn Ô Châm kia.
      Kinh khủng cực kỳ, giống như mãnh thú hồng hoang, trong nháy mắt năng lượng màu vàng cùng năng lượng màu đỏ cuốn sạch cả Lục Đạo Luân Hồi gian, tất cả năng lượng đều tụ tập công kích tới Phệ Hồn Ô Châm.
      - Viu viu…
      Bổn nguyên hỏa diễm cùng với Phệ Hồn Ô Châm chạm vào nhau, nhất thời phát ra tràng "xuy xuy" thanh, Phệ Hồn Ô Châm có năng lượng thuộc tính cực băng, do thiên địa hình thành, là do nguồn bổn nguyên năng lượng thủy chúc tính phiêu tán bên ngoài ngoại giới dung hợp với nguồn năng lượng của mới hình thành nên thần khí.
      Gặp phải bổn nguyên hỏa diễm, thuộc tính trái ngược, mà bổn nguyên hỏa diễm này vừa vặn khắc chế Phệ Hồn Ô Châm.
      - Lý Dịch đạo hữu, mau mau dừng tay, mau dừng tay lại nào!!!
      Thần thức của Đại trưởng lão Giang Phàm truyền vào trong đầu Lý Dương.
      Trong mắt Lý Dương xuất đạo lạnh như băng, bổn nguyên hỏa diễm càng nóng cháy thêm vài phần.
      lúc sau, Phệ Hồn Ô Châm bị thiêu cháy hơn phân nửa làm Đại trưởng lão Giang Phàm sợ hãi thôi:
      - Lý Dịch đạo hữu, chỉ cần ngươi giết ta, ngươi muốn cái gì cứ việc , Giang gia ta nhất định thỏa mãn ngươi. Vạn lần xin tha mạng.
      Giờ khắc này Đại trưởng lão cũng cầu xin tha thứ.
      thực tế, Đại trưởng lão Giang Phàm căn bản quan tâm đến sinh tử, nhưng là Đại trưởng lão hiểu rất , khi Giang gia mất , vậy Giang gia dưới công kích của Phong Đô Đại Đế, rất nhanh bị diệt tộc, bảo vệ Giang gia, chính là chức trách của .
      muốn Giang gia bị diệt vong cho nên thể chết được.
      - Giết nương, vừa lại muốn giết thái gia gia ta, ngươi phải chết là thể nghi ngờ gì nữa!
      Trong mắt Lý Dương hàn quang tàn khốc, nghĩ đến cảnh thiêu đốt nguyên thần, trong lòng càng thêm phẫn nộ, ràng nếu phải ngăn trở trong chốc lát, căn bản kịp cứu Lý Tầm Hoan, nương đáng kia sao lại chết như vậy được.
      - A, thái gia gia?
      Đại trưởng lão tựa hồ ràng rồi.
      - Trời diệt Giang gia ta, trời diệt Giang gia ta rồi.
      Dưới thiêu đốt của bổn nguyên hỏa diễm, Phệ Hồn Ô Châm kia rốt cục bị hóa thành năng lượng tính thủy cơ bản nhất, mọi tạp chất còn lại đều bị đốt cháy sạch , thủy thuộc tính giống như con sông tiến vào biển rộng, bị bổn nguyên thủy thuốc tính của Lý Dương hấp thu sạch .
      - Hô…
      Trong Lục Đạo Gian, năng lượng màu vàng và bổn nguyên hỏa diễm
      Cả Lục Đạo Gian, ngoại trừ Lý Dương Phệ Hồn Ô Châm cùng với Đại trưởng lão, nguyên thần Nhị Trưởng lão đều bị đốt chạy sạch còn thứ gì.
      Phong Đô Đại Đế, Thập Điện Diêm Vương cùng những người xem có chỗ trốn đều ngơ ngác nhìn Lý Dương, vô luận là Phong Đô Đại Đế, hoặc là Thập Điện Diêm Vương, cho tới bây giờ đều có nghĩ người như Lý Dương lại có chân chính thực lực kinh khủng như thế.
      Nghĩ đến cơn bão táp kim quang cùng hỏa diễm động thiên địa vừa rồi, trong lòng Phong Đô Đại Đế cùng Thập Điện Diêm Vương đều trận phát run.
      kinh khủng của bổn nguyên năng lượng vượt xa tưởng tượng của bọn người Phong Đô Đại Đế.
      tràng (đấu trường) chỉ còn Lý Dương và Lý Tầm Hoan, lúc này Lý Tầm Hoan hấp nạp thân nhục bị vỡ vụn cùng với thất khỏa tinh cực, hấp thu thiên địa chi lực tụ thành lại thân thể. Mặc dù đao phách bị vỡ vụn, công lực đại tổn, nhưng căn bản Lý Tầm Hoan thèm để ý tới.
      Giờ phút này Lý Tầm Hoan vẫn có nhúc nhích ôm thân thể còn linh hồn, trong ánh mắt hàm chứa sâu đau xót…
      lazybeerina93 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển 11 - Chương 48: Tiến vào Kính Nguyệt Hồ
      - Tầm Hoan đại ca, chúc huynh và Thi tỷ tỷ hạnh phúc, có thể vì Tầm Hoan đại ca mà làm việc, muội phi thường thỏa mãn rồi.
      trước khi chết, đạo thần thức truyền cuối cùng trước khi chét như trước quảnh quanh trong đầu Lý Tầm Hoan.
      Nghĩ tới câu đó, Lý Tầm Hoan liền cảm thân tâm thần của mình phảng phất trào dâng trận thống khổ. Lý Tầm Hoan là người phi thường thông minh, đương nhiên rất sớm nhận ra thích , nhưng Lý Tầm Hoan biết, cách nào cấp cho cái gì, cho nên mọi truyên vẫn kéo dài như vậy.
      rất nhu thuận, cho tới giờ bất kể Lý Tầm Hoan cái gì, chỉ cần Lý Tầm Hoan vui vẻ, cũng vui vẻ.
      - , xin lỗi!
      Lý Tầm Hoan thấp giọng lẩm bẩm , giờ khắc này, lòng tham loạn, phi thường loạn, đối với , chỉ có cảm giá tội lỗi, vô tận tội lỗi. hoạt bát đáng kia cứ như vậy ra , hồn phi phách tán, vĩnh viễn có khả năng sống lại.
      Lý Tầm Hoan con mắt nhàng nhắm lại, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, nước mắt trong suốt rơi vào tay Lý Tầm Hoan, vỡ vụn.
      Lý Dương vẻ mặt nhợ nhạt tới trước mặt Lý Tầm Hoan, nhìn thái gia gia của mình, lại nhìn chút chết, trong nhất thời trong lòng thở dài, nương trong lòng Lý Dương là phi thường thuần khiết, nhưng bây giờ lại...
      - Thái... Tầm Hoan chân nhân, tỉnh lại , chết , người còn có việc quan trọng muốn làm.
      Người chết rồi, bi thương đứng ở đây có tác dụng gì đâu?
      Lý Tầm Hoan thân hình chấn động, chỉ chốc lát, Lý Tầm Hoan nhìn cái, lập tức thu thi thể vào trong Tụ Lý Càn Khôn.
      Lý Tầm Hoan hủy thi thể , đợi đến lúc tìm được Luân Hồi Châu, tìm được Lâm Thi rồi, lúc đó mới cùng Lâm Thi chăm chú mai táng cho , đồng thời đứng trước mộ . Nếu có thể cùng Lâm Thi ở cùng chỗ, cũng là do hoàn thành.
      - thôi!
      Lý Tầm Hoan sắc mặt có chút tái nhợt.
      Lý Dương lại đưa ra kim sắc viên cầu, chính là năng lượng tinh thể được Côn Bằng Đế áp súc năng lượng tinh thể. Lần trước Lý Tầm Hoan hấp thu khoảng phần mười, kim sắc viên cầu chưa năng lượng đủ để cho Lý Tầm Hoan đạt tới Đế tiền kỳ.
      - Hấp thu .
      Lý Dương đứng cạnh Lý Tầm Hoan, kiên định .
      Lý Tầm Hoan chậm rãi lắc đầu.
      Lý Dương thản nhiên :
      - Kính Nguyệt Hồ băng lãnh vô bỉ, thậm chí Phong Đô Đại Đế cũng vô pháp xuống sâu trong hồ, người hôm nay công lực tổn hao nhiều, phỏng chừng chỉ có thể mặt hồ phiêu đãng, căn bản cách nào xuống Nếu người cách nào xuống, làm sao lấy được Luân Hồi Châu? Có dùng hay , người tự mình quyết định.
      Lý Dương xong liên vươn tay phải ra, kim sắc viên châu nằm ở lòng bàn tay, Lý Dương cứ như vậy lẳng lặng nhìn Lý Tầm Hoan. Hết thảy mặc cho Lý Tầm Hoan lựa chọn.
      Kính Nguyệt Hồ cực kỳ băng lãnh, cũng chỉ có những người đạt tới Quỷ Đế cấp bậc mới có thể xuống, hơn nữa càng xuống càng băng lãnh, đao phách vỡ vụn, Lý Tầm Hoan căn bản cách nào xuống, cho dù tiến vào cũng có gì hữu dụng đâu?
      Lý Tầm Hoan trầm tư trong chốc lát.
      - Cám ơn.
      Lý Tầm Hoan nhiều lời, tiếp nhận kim sắc viên châu tinh thể, lập tức nuốt xuống rồi khoanh chân ngồi, bắt đầu khôi phục tu vi. Hoàn hảo, thất khỏa tinh cực tổn thất gì, bây giờ tu luyện cực nhanh.
      Lý Dương đưa thần thức khai mở, dung hợp với thiên địa, tận lực khôi phục tâm thần tu vi.
      Vừa rồi điên cuồng vận dụng bổn nguyên năng lượng, đối với Lý Dương mà cố hết sức. Lý Dương chứng kiến chết , vì cứu Lý Tầm Hoan nổi giận nên để ý hết thảy bộc phát ra lực công kích cường đại kim thuộc tính và hỏa thuộc tính bổn nguyên năng lượng.
      - Lý Dịch đạo hữu!
      Phong Đô Đại Đế phía trước, sau đó là Thập Điện Diêm Vương. Bọn họ nhìn Lý Dương ánh mắt bất đồng, vừa rồi Lý Dương sử dụng Kim Hỏa thuộc tính bổn nguyên năng lượng công kích, màn này làm cho bọn rung động rất lớn.
      Đến Giang gia Đại trưởng lão dùng tuyệt chiêu Ô Châm Phệ Hồn cũng có chút phản kháng lực, có thể tưởng tượng kinh khủng của Lý Dương.
      - Đại Đế.
      Lý Dương mỉm cười , chỉ là giờ phút này Lý Dương giống như người bệnh, sắc mặt tái nhợt.
      - Đừng, gọi ta Vũ Sơn là được, Lý Dịch đạo hữu ngươi quả nhiên thâm tàng bất lậu, trước đây cho rằng ngươi nhiều nhất ngang với Vũ Sơn ta nhưng tại nhìn lại thạt ra Vũ Sơn ta tự đại rồi, Phệ Hồn Ô Châm trình độ cứng cỏi thậm chí là thần khí Lục Đạo Luân Hồi của ta cũng làm gì được, ngươi lại dễ dàng phá hủy Phệ Hồn Ô Châm...
      đến đây, Phong Đô Đại Đế thở dài rồi nữa.
      Phong Đô Đại Đế trong thời gian ngắn ngủi, tâm linh trải qua rung động dữ dội nhất.
      phải bổn nguyên năng lượng làm rung động, nặng yếu nhất chính là... Phong Đô Đại Đế hiểu được điểm, Quỷ giới đệ nhất nhân phải là mà là Lý Dịch, con người thần bí trước mắt.
      Mất danh vị Quỷ giới đệ nhất nhân, đối với Phong Đô Đại Đế là để kích rất lớn.
      Chứng kiến vẻ mặt Phong Đô Đại Đế, Lý Dương cũng có thể đoán ra tâm tư trong lòng của Phong Đô Đại Đế.
      - Đại Đế, bình thường tĩnh tâm tu luyện, thể ngộ thiên đạo, dưới tu luyện thân mình, tự nhiên có thể đề cao công lực, về phần bảo vật, địa vị bất quá chỉ là ngoại vật, tự thân mình mới là căn bản tu đạo.
      Tới cảnh giới của Lý Dương, tự nhiên có thể nhìn ra Phong Đô Đại Đế trong lòng chấp nhất.
      Phong Đô Đại Đế trong lòng thở dài.
      sao lại biết nhược điểm của mình, chỉ là cách nào buông tha cho danh hiệu Quỷ giới đệ nhất nhân, bất quá lúc này Lý Dương biểu thực lực kinh khủng, làm Phong Đô Đại Đế có mục tiêu.
      - Ha Ha, quyền lực như mây bay, đơn giản nhưng muốn từ bỏ lại khó, ta cũng muốn bỏ qua chấp niệm nhưng chuyện phải đơn giản như tưởng tượng.
      Phong Đô Đại Đế cười to, còn có nỗi buồn vô cớ ở trong đó.
      Thập Điện Diêm Vương cũng thở dài .
      Bỗng nhiên Phong Đô Đại Đế vung tay áo lên, thần khí "Lục Đạo Luân Hồi" bay trung, sau đạo quang tráo bay xuống tới, nhất thời hình thành gian lớn bao trùm phạm vi mấy trăm dặm, vừa vặn đưa Thập Điện Diêm Vương, Lý Dương, Lý Tầm Hoan cùng với chính mình và Kính Nguyệt Hồ bao trùm.
      Phong Đô Đại Đế nhìn Lý Dương khuyên:
      - Lý Dịch đạo hữu, tiến vào Kính Nguyệt Hồ đừng nóng nảy, ta xem ra vừa rồi ngươi sử dụng công kích lợi hại như vậy cũng bị thương, tốt nhất là tĩnh tâm tu luyện phen, dù sao trong Kính Nguyệt Hồ băng lãnh vô cùng, muốn ở trong đó thu thập Luân Hồi Châu, nên ở trạng thái tốt nhất mới có nắm chắc.
      Lý Dương chỉ cười.
      phủ nhận, thực tế chỉ là tiêu hao quá độ tâm thần lực. Về phần thương thế do thể nội năng lượng bị chấn động mà thành, bổn nguyên năng lượng Mộc tính có thể nhanh chóng tu phục được. Đáng tiếc là Lý Dương tại chỉ có thể hấp thu được bốn loại bổn nguyên.
      khi Ngũ Hành tề tụ, Lý Dương vận dụng bổn nguyên năng lượng vô cùng thuận lợi, phải cố gắng hết sức giống như bây giờ.
      Đại khái nửa ngày trôi qua, Lý Tầm Hoan liên tục tu luyện cuối cùng cũng mở mắt, sau khi hấp thụ hết năng lượng còn lại trong kim sắc viên châu, Đao phách tu vi của Lý Tầm Hoan khôi phục tới cảnh giới Đạm kim sắc. May mắn hơn nữa là Nguyên Linh Tinh thiên biến vạn hóa, cho dù là vỡ vụn ra nhưng vẫn có thể dung hợp lại được. Thần khí Nguyên Linh Tinh hề bị thương tổn gì.
      So với trước khi đại chiến, Lý Tầm Hoan cơ hồ hề tổn thất gì, chỉ là… chết .
      - Tầm Hoan chân nhân, công lực hoàn toàn hồi phục chưa vậy? Việc mở Kính Nguyệt Hồ, tiến vào trong đó, chúng ta lúc nào làm cũng được, cần phải nóng vội!
      Phong Đô Đại Đế nhìn Lý Tầm Hoan mỉm cười . Ngay trước khi Lý Tầm Hoan khôi phục hoàn toàn, tu vi của Lý Dương cũng hoàn toàn khôi phục, mọi người chỉ còn chờ Lý Tầm Hoan mà thôi.
      Lý Tầm Hoan lắc đầu:
      - cần chờ nữa, bây giờ tiến hành luôn thôi.
      - Được, chúng ta bây giờ khai mở Kính Nguyệt Hồ.
      Phong Đô Đại Đế cười , lập tức cùng với Lý Dương và Lý Tầm Hoan cùng với Thập Điện Diêm Vương về phía Kính Nguyệt Hồ.
      Đám người Lý Dương chỉ còn cách Kính Nguyệt Hồ khoảng ngàn thước.
      Đoàn người thong thả dạo bước, hướng về phía Kính Nguyệt Hồ, sương mù trắng xóa vờn quanh trông giống như tiên cảnh, sở dĩ có sương mù này là do hàn khí cực mạnh của Kính Nguyệt Hồ mà thành. Mười mấy người Lý Dương, Phong Đô Đại Đế xuyên qua đám sương mù tiến tới.
      Bên trong mây mù mông lung, Luân Hồi Huyết Tráo xuất trước mắt.
      Ngọn suối xinh đẹp phun trào lên cao, nước suối bay về cả bốn phương tám hướng, quang mang khúc xạ trong sương mù, nước suối lại long lanh trong suốt, rơi xuống trở lại mặt nước, liền biến thành muôn ngàn hạt trân châu, sau giây lát lại dung nhập trở lại làn nước.
      luồng khí tức mát lạnh ào đến, chân đạp thảm cỏ mềm mại, là thư khoái.
      Lúc này, Kính Nguyệt Hồ hoàn toàn xuất trước mắt đoàn người. Mặt hồ cũng phải là lớn, chiều dài bất quá chỉ khoảng hai trăm thước, chiều ngắn hơn cũng chỉ khoảng trăm thước. Nước hồ rất trong, thậm chí có thể nhìn thấy số cây cỏ xanh biếc bồng bềnh trong nước.
      Thậm chí Lý Dương còn nhìn thấy mặt hồ có số con cá màu bạc bơi lội, trong làn nước lạnh đến như thế này mà vẫn có cá, làm cho người ta kinh sợ.
      - Kính Nguyệt Hồ là nhất đại kỳ tích của Quỷ giới ta, lý do vì sao nó hình thành Luân Hồi Châu cho đến nay cũng ai biết. Kể cả nó sâu nông thế nào cuối cùng cũng chẳng ai hay, dù sao cũng chẳng ai có thể đến nơi sâu nhất của nó. Tuy nhiên, Lý Dịch đạo hữu chừng lại có thể tới được đó.
      Phong Đô Đại Đế nhìn Kính Nguyệt Hồ, thuận lời .
      Lý Dương lắc đầu cười khẽ.
      - Lý Dịch đạo hữu, Tầm Hoan, ta cũng phí thời gian nữa.
      Phong Đô Đại Đế cười, quay sang nhìn về phía Thập Điện Diêm Vương.
      - Bố trận!
      Phong Đô Đại Đế ra lệnh.
      Mười người đám Tần Nghiễm Vương, Sở Giang Vương cùng phóng lên cao, phi lên phía Luân Hồi Huyết Tráo, lăng đứng thẳng, Thập Điện Diêm Vương cũng tương đối tự nhiên, bởi vì việc khai mở Kính Nguyệt Hồ là quá mức đơn giản.
      Tần Nghiễm Vương thậm chí còn hướng về phía Lý Dương nháy mắt, làm cho nhịn được cười.
      Sau đó trong tay Thập Điện Diêm Vương mỗi người đều xuất viên Luân hồi huyết tinh, mười đạo quang trụ đỏ như máu phát ra, các tia sang đều bắn tới Luân Hồi Huyết Tráo. Ngay khi các cột sáng chạm vào, Luân Hồi Huyết Tráo lập tức rung động.
      Mười điểm sáng xuất Luân Hồi Huyết Tráo, Thập Điện Diêm Vương thập phần quen thuộc, khống chế tia sáng màu huyết hồng bắn về phía mười điểm sáng này. Các cột sáng chạm vào mười quang điểm, tức quang mang của Luân Hồi Huyết Tráo dần dần mờ rồi biến mất.
      Luân Hồi Huyết Tráo biến mất.
      - Lý Dịch đạo hữu, Tầm Hoan, chúng ta có thể tiến vào thôi.
      Phong Đô Đại Đế vừa cười vừa , cùng với Lý Dương và Lý Tầm Hoan tới bên Kính Nguyệt Hồ, vốn Luân Hồi Huyết Tráo bao trùm cả Kính Nguyệt Hồ, đối với bờ hồ vẫn có đoạn khoảng cách, đám người Lý Dương đứng ở phạm vi bên trong đó.
      - Xin đợi chốc lát, trong lúc chúng ta tiến vào trong Kính Nguyệt Hồ, Luân Hồi Huyết Tráo này nhất định lại phải tái lập, nếu , rất có thể những người khác nhân cơ hội tiến đến, làm điều tốt.
      Phong Đô Đại Đế vung tay áo, đem thần khí Lục Đạo Luân Hồi phiêu phù trong bầu trời thu xuống, giải trừ Lục Đạo Gian. Mặc dù có thể sử dụng Lục Đạo Gian để ngăn cản người ngoài, thế nhưng Phong Đô Đại Đế lại cần dùng nó để tiến nhập vào sâu trong Kính Nguyệt Hồ.
      - Tái lập Hồi Huyết Tráo? Việc mở ra có vẻ là rất đơn giản, tái lập phải là cũng dựa vào Luân Hồi huyết tinh sao?
      Lý Dương hỏi.
      Phong Đô Đại Đế gật đầu:
      - Tái lập Luân Hồi Huyết Tráo đơn giản đến thế nào, ngươi nhìn biết.
      Lý Dương vừa nhìn liền than thầm, quả là đơn giản.
      Thập Điện Diêm Vương lúc này hạ xuống bên cạnh Lý Dương, mười khỏa Luân Hồi huyết tinh liền phát ra mười đạo ánh sáng bắn về phái mặt đất.
      Đúng vậy, chính là về phía mặt đất.
      Mười đạo ánh sáng này xoắn lấy nhau mặt đất, tạo thành quang cầu rồi từ từ mở rộng về bốn phương tám hướng, cột sáng huyết hồng này mở rộng đến vị trí trước kia của Luân Hồi Huyết Tráo bên bờ hồ, giống như là bật cái công tắc vậy
      Thiên địa toàn Quỷ giới chấn động, đột nhiên, Luân Hồi Huyết Tráo lại xuất .
      Lý Dương hiểu, vừa rồi năng lượng của Luân Hồi huyết tinh bất quá chỉ là vật dẫn, làm cho Luân Hồi Huyết Tráo tái lập. Chỉ mới vài phút trước bọn họ còn ở bên ngoài Luân Hồi Huyết Tráo, tại ở bên trong nó rồi.
      - Lý Dịch đạo hữu, Tầm Hoan nhớ kỹ, tại Kính Nguyệt Hồ chúng ta chỉ có thời gian ngày, đây là quy củ nhiều năm nay, hết ngày buộc phải ra.
      Phong Đô Đại Đế nhìn Lý Dương cùng Lý Tầm Hoan dặn dò.
      - Ha ha, được rồi, lúc vào bên trong Kính Nguyệt Hồ vô pháp sử dụng thần thức, hơn nữa lại lạnh như băng, thậm chí lúc quay lại cũng có chút nguy hiểm, xem ra muốn đoạt được Luân Hồi Châu đều phải dựa vào bản lĩnh của chính mình. Ha ha, ta vào trước đây.
      Phong Đô Đại Đế cười to dẫn đầu tiến nhập vào Kính Nguyệt Hồ.
      - Lý dịch đạo hữu, chúng ta cũng tiến vào đây.
      Thập Điện Diêm Vương biết tiến vào biết bao nhiêu lần, đích thực là rất quen thuộc, mười người nhanh chóng bước vào Kính Nguyệt Hồ.
      Vì thời gian chỉ có ngày thế nên đương nhiên tiến nhập càng sớm càng tốt.
      - Lý Dương, ta cũng vào đây, chúc may mắn.
      Lý Tầm Hoan dùng thần thức truyền cho Lý Dương rồi lập tức tiến nhập vào Kính Nguyệt Hồ. Lý Dương mỉm cười rồi cũng bước vào Kính Nguyệt Hồ lạnh lẽo, lúc này bên trong hồ bắt đầu nổi lên vô số bọt nước.
      lazybeerina93 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển 11 - Chương 49: Thủy để Băng Phong
      Kính Nguyệt Hồ hình chiếc phễu, hẹp dưới rộng.
      Dưới mặt hồ, dòng ngầm cuồn cuộn, từng cỗ thủy lưu (nước chảy) từ phía dưới bắn vọt lên cách kịch liệt lao thẳng ra khỏi mặt hồ hình thành nên vòi nước, nước từ phía dưới bắn lên đó đều mang theo hàn khí màu bạc lạnh lẽo vô cùng, thậm chí thỉnh thoảng còn xuất những mũi màu xanh như mũi kim.
      Lượn quanh trong dòng nước, thân thể Lý Dương tự kìm được mà run lên.
      là lạnh quá!” Lý Dương có ngăn cản những hàn khí cùng với các mũi kim màu xanh đó, những năng lượng thuộc tính thủy này căn bản gây thương hại được cho Lý Dương, chỉ là nhiệt độ cực thấp vẫn khiến cho toàn thân run lên, bất quá sau khi thích ứng được nhiệt độ, Lý Dương trở nên nhàng hơn.
      biết bên trong Kính Nguyệt Hồ này rút cục có bao nhiêu Luân Hồi Châu?” Lý Dương vừa suy nghĩ thần thức liền phát tán ra, Kính Nguyệt Hồ được xưng là thần thức thể tra xét, nhưng điều đó đối với Lý Dương lại có chút ảnh hưởng nào, thần thức rất nhanh bao phủ xuống dưới.
      - Ồ?
      Lý Dương kinh ngạc trong lòng, lúc này thần thức của phát ra xa dưới nước ngọn núi, chỉ là ngọn núi này hoàn toàn do huyền băng (băng đen) lấp lánh trong suốt cấu thành nên, mật độ cũng lớn đến kinh người, thậm chí có thể chống được áp lực của nước hồ.
      Ngọn băng dưới nước đó càng xuống sâu càng to lớn, sau khi xuống sâu về đáy nước được vạn mét, ngọn núi băng lại có màu xanh, chính là vật liệu để luyện chế thượng phẩm ma khí là Thanh Diệu Băng Thạch, đương nhiên, xuất của Thanh Diệu Băng Thạch chỉ làm Lý Dương kinh ngạc mà thôi.
      Nhưng chỉ lát sau, Lý Dương trở nên ngây ngốc.
      “Hắc Diệu Băng Thạch, lão thiên ơi, có thể sánh với Hắc Diệu Băng Thạch của Ngũ Thải Hỗn Độn Thạch, lẽ núi băng này và Hỗn Độn Sơn giống nhau, chỉ có Thanh Diệu Băng Thạch, mà còn có Hắc Diệu Băng Thạch!” Lý Dương trợn mắt há mồm, từ quan sát của thần thức, phát ra phía dưới vài vạn mét có xuất Hắc Diệu Băng Thạch.
      Đương nhiên, Hắc Diệu Băng Thạch chỉ là ngẫu nhiên xuất , lẫn lộn vào bên trong Thanh Diệu Băng Thạch, nhưng diện tích bao quanh của núi băng phía dưới vài vạn mét đạt đến vài trăm dặm rồi. Núi băng khổng lồ như vậy, nhất định có nhiều Hắc Diệu Băng Thạch nữa.
      ngọn Hỗn Độn Sơn mới.
      Giá trị của núi băng này tuyệt đối có thể so với Hỗn Độn Sơn.
      Núi băng này, vạn mét phía cùng gần như đều là màu trong suốt rạng rỡ, thỉnh thoảng xuất , hai khối Thanh Diệu Băng Thạch, dưới vạn mét, núi băng liền biến thành màu xanh, thỉnh thoảng lại xuất hai khối Hắc Diệu Băng Thạch, càng xuống thấp Hắc Diệu Băng Thạch càng nhiều.
      Hắc Diệu Băng Thạch, đó là bảo vật dùng để luyện chế thần khí, dù là Quỷ Đế cũng thèm muốn, đáng tiếc thèm muốn cũng vô dụng, phải có thực lực xuống mới được.
      “Phong Đô Đại Đế căn bản biết Kính Nguyệt Hồ này rút cục sâu bao nhiêu, với thực lực của nhiều nhất là lặn xuống được vạn mét mà thôi, xuống tiếp trong toàn bộ nước hồ hàm vô số những mũi hàn châm màu xanh, dù là Băng Hồn dùng thần khí Băng Phách Huyền Băng mới miễn cưỡng sử xuất được vài mũi hàn châm màu xanh, bên dưới vạn mét này, vô số hàn châm công kích, dù cho là Lục Đạo Gian có lẽ cũng chống được.” Lý Dương hiểu trong lòng.
      Phía dưới vạn mét, núi băng này hoàn toàn là do Thanh Diệu Băng Thạch cấu thành nên, thi thoảng còn có Hắc Diệu Băng Thạch, nếu Phong Đô Đại Đế phát , chẳng phải là có nhiều bảo bối hơn sao, chỉ đáng tiếc nơi bảo bối mà nhiều cũng càng nguy hiểm.
      Tuyệt chiêu công kích của Băng Hồn bất quá chỉ vài hàn châm màu xanh, bên dưới này vô số hàn băng châm, chính là tương đương với vô số Băng Hồn công kích, Phong Đô Đại Đế có lợi hại hơn nữa cũng đỡ được.
      Thần thức của Lý Dương tiếp tục tra xét xuống phía dưới.
      Đột nhiên...
      Biểu tình khuôn mặt Lý Dương cứng đơ lại.
      “Thế là như thế nào, thế nào mà lại như thế được!” Lý Dương trợn trừng đôi tròng mắt, trong lòng cực độ kinh hoàng, trong lúc nhất thời giống như sét đánh ngang tai, rồi trong sát na đầu óc hoàn toàn trống rỗng, thể chấp nhận này.
      “Thần thức cường đại là thế mà cũng nhìn thấu là như thế nào? Địa phương nào ở lục giới thể thẩm tra được? Hay chính là tại gian hỗn độn hạch tâm, hoặc giả chính là tất cả các giới Đại Tôn, thần thức có thể dễ dàng thông qua, núi băng phía dưới rốt cuộc là địa phương nào, tại làm sao mà ta thể thẩm thấu!!!”
      Lý Dương thần sắc đọng, vẻ khiếp sợ vẫn còn lưu dấu nơi ánh mắt, trong giây phút vừa qua thực bị kinh hãi đến mức tột cùng, thậm chí tâm thần còn bị chấn động làm cho cả người như ngây ngốc!
      Lý Dương hiểu rất ràng thần thức của mình cường đại tới mức nào, vô luận là Ma giới hay là giới, hoặc kể cả là Qủy giới, cho dù đích thực đó là địa ngục Lôi Viêm hay vẫn còn là hỗn độn hạch tâm gian... thần thức của còn có chỗ nào mà thẩm tra ra được nữa kia chứ?
      có gì có thể ngăn được thần thức của mình!
      Lý Dương còn tưởng rằng còn chỗ nào mà thần thức của thể tra ra.
      Nhưng chính là... bây giờ và tại đây, với núi băng phía dưới này, thần thức của mãnh liệt phóng ra nhưng thể nào thẩm thấu được, giống như có vòng rào cản năng lượng mênh mông ngăn trở, vòng bảo hộ này phảng phất cực kỳ nhu nhuyễn, làm cho thần thức của căn bản là có cách nào vào được.
      “Hừm, ta thực muốn nhìn xem rốt cuộc là phía dưới có cái gì!” Lý Dương hai mắt lóe sáng, lập tức hóa thành đạo lưu quang nhằm phía dưới xuyên xuống, khi mà linh thức thể xuyên thấu đương nhiên tò mò, hiếu kỳ vô cùng. Lý Dương vì hấp thu qua thủy nguyên tố và lôi điện nên hề e ngại bị thuộc tính thủy công kích.
      Cho dù Thanh Châm có thể so với Lưỡng Nghi Tịnh Hỏa, Lý Dương cũng hề để ý.
      Lần này tới Kính Nguyệt Hồ mục đích của Lý Dương chính là Luân Hồi Châu, chỉ là lấy Luân Hồi Châu đối với Lý Dương mà , quá mức đơn giản, mặc dù vừa mới dùng thần thức phát ra, Lý Đương phát hơn mười khỏa Luân Hồi Châu, nhưng Lý Dương giờ phút này nóng nẩy lấy Luân Hồi Châu.
      Dựa vào thần thức của cùng với bản lĩnh thủy thuộc tính công kích, đoạt lấy Luân Hồi Châu rất dễ dàng, huống chi ngày thời gian, thu nhặt Luân Hồi Châu đối với Lý Dương mà , chỉ cần nửa khắc mà thôi, bây giờ tối trọng yếu đó là điều tra Băng Phong ở phía dưới rốt cuộc là cái gì.
      Đến thần thức của cũng thể thẩm thấu, Lý Dương tự nhiên muốn thăm dò phen, đối với an toàn của bản thân, Lý Dương rất tự tin, thân có tứ đại thuộc tính lôi điện bổn nguyên, Lý Dương lo lắng cái gì nữa?
      Đương mặc dù dọc theo Băng Phong tra phía dưới bơi .
      - Lý Dịch đạo hữu.
      Đột nhiên đạo thanh quen thuộc vang lên, Lý Dương tự kìm hãm được ngừng lại, chỉ thấy người nọ mặc áo màu đen hoa phục, đạo đạo màu đen khí lưu vớn quanh quần áo, là Quỷ giới đệ nhất nhân Phong Đô Đại Đế!
      Phong Đô Đại Đế đứng ở Băng Phong sơn mạch, giờ phút này cũng ngừng lại.
      - Lý Dịch đạo hữu, Kính Nguyệt Hồ biết khi nào xuất Thanh Châm Hàn Mang, cho nên phải cẩn thận, đương nhiên phải bảo vệ tâm thần của mình, cho dù Thanh Châm Hàn Mang xuyên thấu thân thể cũng chỉ là việc . Bất quá cho dù tốc độ đạo hữu nhanh như vậy nhưng vẫn còn phi thường nguy hiểm.
      Phong Đô Đại Đế thập phần hảo tâm khuyên bảo
      Vừa , cây Thanh Châm Hàn Mang xuyên toa (lao rất nhanh) mà tới, Phong Đô Đại Đế cẩn thận né tránh.
      - Đại Đế có lý, bất quá ta đối với “Hỏa” tương đối am hiểu, trong cơ thể có Lưỡng Nghi Tịnh Hỏa, Thanh Châm Hàn Băng mặc dù lợi hại nhưng nếu chống lại Lưỡng Nghi Tịnh Hỏa cũng bị hòa tan. Điểm ấy cần phải quá mức cần thận.
      Lý Dương chỉ có thể giải thích như thế.
      Phong Đô Đại Đế lắc đầu nghiêm túc :
      - Đạo hữu, đừng khinh thường như thế, ta biết chân hỏa của ngươi là Lưỡng Nghi Tịnh Hỏa, nhưng ngươi phải biết rằng càng xuống dưới Thanh Châm Hàn Mang càng nhiều, hai cây Thanh Châm Hàn Mang công kích ngươi sợ, nhưng mười cây, trăm cây sao? Trong cơ thể chân hỏa cũng chỉ có hạn. Có thể hòa tan bao nhiêu Thanh Châm Hàn Mang?
      Phong Đô Đại Đế phản bác.
      - Ách…
      Lý Dương nhất thời gì.
      Chẳng lẽ lại cho Phong Đô Đại Đê, chính mình sơ công kích thủy thuộc tính? Điểm bí mật ấy Lý Dương hoàn toàn muốn cho người khác, dù sao bí mật này cũng quá mức hãi nhân.
      - Đại Đế…
      Lý Dương trong lúc nhất thời cũng biết gì.
      Phong Đô Đại Đế mỉm cười :
      - Ta biết ngươi muốn Luân Hồi Châu để thông qua Luân Hồi Kính điều tra, nhưng cũng thể quý trọng tính mạng. Như vậy , chúng ta cùng đồng thời hành động, phàm thu được Luân Hồi Châu nhất luật đều cho ngươi, như thế nào?
      Phong Đô Đại Đế chứng kiến thủ đoạn của Lý Dương giết Giang gia trưởng lão, đối với Lý Dương tự nhiên cung kính hơn.
      biết Lý Dương muốn Luân Hồi Châu liền bảo Lý Dương cùng đồng thời thu nhặt Luân Hồi Châu, toàn bộ cấp cho Lý Dương. đối đãi với Lý Dương như thế làm Lý Dương trong lòng cũng có trận cảm kích.
      Nhưng Lý Dương lần này muốn tới Băng Phong dưới nước mười vạn mét. Ở đó thần bí lường được, há có thể cùng Phong Đô Đại Đế “thong thả” ở đây.
      - Đại Đế, cần đâu, ta có thể mình. Bất quá, xin cảm ơn hảo ý của Đại Đế.
      Lý Dương xong bất kể phản ánh của Phong Đô Đại Đế, trực tiếp hướng bên trái lao , tốc độ so với lúc đầu chậm hơn rất nhiều, chỉ lát sau ra ngoài tầm mắt của Phong Đô Đại Đế, cho dù là Phong Đô Đại Đế trong Kính Nguyệt Hồ cũng phải dựa vào con mắt.
      - Lý Dịch đạo hữu quả là thần bí.
      Phong Đô Đại Đế lắc đầu cười, lập tức hề quản chuyện của Lý Dương, cẩn thận phi thân trong nước, tìm kiếm Luân Hồi Châu.
      Thấy Phong Đô Đại Đế biến mất khỏi tầm mắt, Lý Dương nhịn được cười.
      - Bị Phong Đô Đại Đế quấy rầy, là lãng phí thời gian.
      Lý Dương tiếp tục hướng phía dưới lao .
      - Ôh, Luân Hồi Châu!
      Ngay cạnh Lý Dương viên Luân Hồi Châu nổi lơ lửng, Lý Dương lúc này phất tay tới, lập tức thu vào trong Tụ Lý Càn Khôn.
      Vừa lao xuống đáy hồ, vừa thu nhặt Luân Hồi Châu.
      Lý Dương thần thức tản ra, lập tức phát hai mươi khỏa Luân Hồi Châu, sau đó liền hết sức dễ dàng hướng đáy hồ lao xuống. phi hành theo đường zic zac, đương nhiên mỗi đoạn rẽ chính là do có Luân Hồi Châu.
      Lý Dương chuyển hướng tới hơn hai mươi lần, nhặt hơn hai mươi khỏa Luân Hồi Châu.
      Dễ dàng thu nhặt Luân Hồi Châu như thế, Phong Đô Đại Đế cũng dám tưởng, Phong Đô Đại Đế cùng Thập Điện Diêm Vương đều cẩn thận hành động, thuần túy dựa vào vận khí mà tìm, sao có thể so với Lý Dương dùng thần thức trực tiếp thu thập.
      Giờ phút này, Lý Dương lao xuống dưới mười vạn mét.
      Hồ nước càng thêm lạnh như băng, các loại hàn băng tùy ý phiêu phù, tại khe hở iwax các khối hàn băng, có thể bất ngờ xuất mấy trăm cây Thanh Châm Hàn Băng.
      Thanh Châm Hàn Băng dày đặc giống như bầy cá vọt tới, cho dù Lý Dương cũng là dựa vào Thủy thuộc tính bổn nguyên năng lượng bố trí bên ngoài cơ thể, Thanh Châm Hàn Băng đánh tới thuộc tính bổn nguyên năng lượng liền dung hợp vào trong đó.
      Lý Dương để ý hết thảy, tiếp tục hướng phía dưới bay .
      "Băng Phong sơn mạch quả nhiên lớn, so vơi Hỗn Độn Sơn lớn hơn biết bao nhiêu lần. Thanh Diệu Băng Thạch và Hỗn Độn Thạch cùng cấp bậc, Hắc Diệu Băng Thạch và Ngũ Thải Hỗn Độn Thạch cùng cấp bậc. Nơi này Thanh Diệu Băng Thạch vượt qua Hỗn Độn Thạch, Hắc Diệu Băng Thạch số lượng tựa hồ cũng vượt quá Ngũ Thải Hỗn Độn Thạch." Lý Dương vừa phi hành, vừa quan sát Băng Phong núi non.
      Ai có thể quá nghĩ được dưới đáy Kính Nguyệt Hồ lại có cự đại sơn mạch, thậm chí còn lớn hơn cả Hỗn Độn Sơn bảo bối sơn mạch là Băng Phong sơn mạch. Ở đây Thanh Diệu Băng Thạch quả thực chỗ nào cũng có thể thấy được, muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu a.
      Đáng tiếc, thực lực Phong Đô Đại Đế nhiều nhất chỉ vào đến khoảng cách vạn mét, tự nhiên cự bảo này ai có thể lấy được.
      “Tiên giới Tam Thanh đúng là ngu dốt, bảo sơn như thế mà cũng đến lấy.” Lý Dương cười thầm trong lòng.
      Lý Dương quên mất, địa phương thần bí này ngay cả thần thức cũng thể xuyên thấu, sao Đại Tôn có thể biết được sơn mạch này?
      - Ân?
      Lý Dương khẽ cau mày, rất nhiều tia thần thức của đều thể xuyên thấu vòng bảo hộ, nhưng thân thể Lý Dương lại hề có chút ngăn trở nào, dễ dàng xuyên qua, vậy cái gì phía dưới vòng bảo hộ đây?
      Nhìn toàn bộ vòng bảo hộ phía dưới, Lý Dương cảm thấy nao nao.
      Phía dưới đáy cùng của Kính Nguyệt Hồ hề có nước!
      Phải rồi, phía dưới cái vòng bảo hộ này là ít hoa cỏ, đạp lên bụi cỏ dưới chân, Lý Dương ngẩng đầu nhìn về phía căn bộ (gốc rễ) của Băng Phong.
      Toàn căn bộ Băng Phong sơn mạch này tất cả đều là Thanh Diệu Băng Thạch, , ở giữa căn bộ còn có tảng lớn màu đen, phải rồi, chính là Hắc Diệu Băng Thạch. Ở giữa son mạch tất cả đều là Hắc Diệu Băng Thạch, Lý Dương liếc mắt nhìn xuống, giữa Băng Phong chí ít khoảng vài trăm thước toàn bộ đều là do Hắc Diệu Băng Thạch tạo thành.
      Hắc Diệu Băng Thạch quá lớn, muốn luyện chế bao nhiêu thần khí mà chẳng được!
      Rất nhiều Hắc Diệu Băng Thạch có kích thước cự đại lại trở thành vật liệu để xây tòa cung điện, các loại nghệ thuật điêu khắc trong đó đạt đến đỉnh cao đền chứa thiên đạo chi lý.
      Là ai? Ai có thể biến Hắc Diệu Băng Thạch thành vật liệu để hình thành cung điện. Lý Dương trợn mắt há mòm, trong lòng cũng khiếp sợ.
      Chỉ thấy cửa chính cung điện đề bốn chữ "Hồng Quân Hành Cung"
      Thốn Mang quyển 11 : Ngũ Đức Chi Thân
      lazybeerina93 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :