Thốn mang - Ngã Cật Tây Hồng Thị(443c)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển 10 - Chương 7 : Linh Linh
      - Tích Địa Ma Phủ!
      giọt máu nhập vào trong ma phủ, Điền Cương trở thành chủ nhân của Tích Địa Ma Phủ, mặt Điền Cương có vẻ rất hưng phấn, đột nhiên bổ xuống trảm, khí thế kinh người, có Tích Địa Ma Phủ, lực công kích của Điền Cương cũng như tăng bậc.
      - Sư huynh…
      Điền Cương lúc này phát Lý Dương lại lần nữa bắt đầu luyện chế ma khí.
      Lý Dương nhắm mắt lại, mười ngón tay chậm rãi chuyển động, theo chuyển động mềm của những ngón tay Lý Dương, ngọn lửa Cửu Muội Chân Hỏa cũng tùy thời mà biến hóa, đồng thời dưới thiêu đốt, khối Thanh Diệu Băng Thạch từ từ biến thành chất lỏng.
      Quyền sáo.
      Lý Dương sở trường đánh cận chiến, còn Đao Phách là tuyệt chiêu của Lý Dương. Chỉ là trước đây Lý Dương chỉ vận dụng chân để công kích. Dù sao khi công kích bằng chân cũng sử dụng được Chiến Thần Ngõa, còn công kích tay uy lực lớn, do đó Lý Dương muốn luyện ra bộ quyền sáo.
      Trong khi cận chiến, dùng cả tay lẫn chân, lực công kích đạt tới cảnh giới kinh nhân.
      Mười ngón tay của Lý Dương như lướt phím đàn dương cầm, chuyển động nhàng, chất lỏng kia cũng bị ma nguyên lực của Lý Dương ngừng chuyển hóa, trong lòng Lý Dương lên Như Phong Tự Bế trong Ma Thần Lục Tuyệt, Thanh Diệu Băng Thạch từ từ biến hóa.
      Quỹ tích biến hóa của mười ngón tay Lý Dương càng thêm thâm ảo, đồng thời Thanh Diệu Băng Thạch cũng ngừng biến hóa, thậm chí phát xuất từng đạo từng đạo quang mang màu xanh.
      Điền Cương ngồi bên mở to hai mắt nhìn, cũng biết Lý Dương rốt cuộc dùng thủ đoạn gì, chỉ có thể nhìn như thế. Hiển nhiên, quyền sáo này phải đại phủ, đại phủ là chí dương chí cương, còn quyền sáo chỉ làm nhiệm vụ bao bọc các đốt ngón tay, khi mềm như bông, khi cứng như lưỡi đao.
      Còn Lý Dương dùng quỹ tích Như Phong Tự Bế dung hợp vào trong, tương tự như mặt ngoài của Chiến Thần Ngõa, có tác dụng làm tan biến lực công kích của đối phương, lại còn có thể phản chấn lại công kích. Nhưng Lý Dương về phương diện này bằng được Xi Vưu Đại Tôn.
      Xi Vưu vì Hạng Vũ cải tiến Chiến Thần Ngõa chút, mức dao đông đạt tới mười lần. Biến thượng phẩm ma khí này thành loại cực phẩm. biết quyền sáo của Lý Dương mức dao động có thể đạt tới mấy lần.
      Hồi lâu… hồi lâu…
      Khoảng chừng qua ngày.
      Đột nhiên!
      Lý Dương hai tay huyễn hóa thành vô sổ thiên thủ, giống như Thiên Thủ Quan , tốc độ đạt tới cực hạn, vô số đạo thủ ấn quyết mờ ảo chốc lát từ hai tay Lý Dương bạo phát ra lớp lớp ảo ảnh, trong lúc nhất thời làm Điền Cương rất kinh hãi.
      - Hô hô…
      vòng quang mang xoay tròn hình thành chung quanh thân thể Lý Dương. Nhìn kỹ, mới phát ra vòng tròn này là do vô số thủ ấn quyết tổ hợp mà thành. Tốc độ của Lý Dương quá nhanh. Phát huy hết tốc độ cực hạn của thân thể.
      - Hợp!
      Lý Dương đột nhiên quát khẽ tiếng, đồng thời Cửu Muội Chân Hỏa đột nhiên nóng cháy lên, vòng tròn quang mang xoay tròn nhập vào trong hai quyền sáo, đồng thời Cửu Muội Chân Hỏa hoàn toàn bao vây lấy hai quyền sáo. Lập tức mọi thứ bỗng im lặng như tờ
      Hai quyền sáo nổi lơ lửng trong Cửu Muội Chân Hỏa, hề nhúc nhích.
      Quyền sáo, màu xanh, có nhiều tia hàn khí tràn ngập chung quanh. Lý Dương hai tay vừa động, hai quyền sáo phân biệt đeo vào hai tay của Lý Dương, quyền sáo nơi tay cảm giác thập phần phù hợp, Lý Dương lúc này trích huyết nhận chủ, nhận thấy đây là ma khí cấp bậc thượng phẩm.
      Lúc này, tay Lý Dương có tầng thanh quang bàng bạc, như lớp da, chỉ là các đốt ngón tay có mũi nhọn. Đây là Lý Dương liên tưởng tới những mũi ngọn ở Chiến Thần Ngõa mà tạo thành, có thể tưởng tượng được quyền như vậy đánh xuống, kinh khủng biết bao nhiêu.
      - Hô!
      Lý Dương đột nhiên nắm tay thành quyền, thanh quang đột nhiên chạm vào nhau ép khí tạo thành tiếng động kinh khủng, lực công kích cường hãn. Điền Cương ở bên có thể dễ dàng cảm nhận được, Lý Dương đột nhiên xòe tay thành trảo, hóa thành ảo ảnh, trong khí xuất vô số tiếng rít bén nhọn, giống như lợi trảo xé gian.
      Lý Dương thu tay lại, trong nháy mắt thanh quang biến mất, hai tay Lý Dương thấy có quyền sáo nữa, quyền sáo nhập vào trong cơ thể.
      - Sư huynh, quyền sáo này tựa hồ công kích rất lợi hại, biết sư huynh đặt tên là gì?
      Điền Cương ngồi bên lúc này hỏi.
      Lý Dương mỉm cười:
      - Tên? Đại phủ của ngươi gọi là Tích Địa Ma Phủ, quyền sáo của ta gọi là… Hám Địa.
      Lý Dương tùy ý đặt cái tên, bây giờ thượng phẩm ma khí đối với Lý Dương mà , cũng quan trọng.
      Dường như đối với Ma Đế mà , thượng phẩm ma khí có nhiều hấp dẫn. Bởi vì Ma Đế có thể từ tìm được tài liệu, rồi tìm được luyện chế bí pháp, tự mình cũng có thể luyện chế thượng phẩm ma khí.
      Lý Dương cũng vậy, có thể luyện chế cho mình, tự nhiên quan tâm thượng phẩm ma khí.
      “Đáng tiếc, quyền sáo này hiệu quả dao động chỉ có gấp năm lần, bằng được Chiến Thần Ngõa, xem ra giải thích có thể ta đối với Như Phong Tự Bế còn kém Xi Vưu Đại Tôn rất nhiều.” Lý Dương vừa rồi tự mình thí nghiệm, có thể ước lượng được uy lực của bộ quyền sáo này.
      Năm lần, thực tế là rất cao rồi dao động mười lần, cũng chỉ có Xi Vưu Đại Tôn nhân vật biến thái như thế mới có thể chế tạo ra.
      - Sư đệ, , xuống nghỉ ngơi thôi. Luyện khí hết ngày rồi.
      Lý Dương rồi bước ra cửa phòng, xuống lầu, ở lầu băng lâu có vài người ăn, những người này đều tệ nhất phải là cao thủ cấp bậc Minh Soái.
      ngày trung phẩm Minh Nguyên Thạch, người thường căn bản có khả năng tiêu phí với mức giá trời này.
      - Hai vị công tử, xin mời.
      gã phục vụ vừa thấy Lý Dương và Điền Cương xuống lầu, lập tức chuẩn bị yến tiệc, thực tế Lý Dương và Điền Cương ngày rồi hề xuống lầu, số tiền cũng để cho đám phục vụ hưởng. Dù sao bàn yến tiệc cũng ít tiền.
      Lý Dương và Điền Cương liền ngồi vào bàn. Lý Dương đột nhiên xoay người nhìn lại.
      Quả nhiên, lão bản Hồn Băng vẫn uống rượu như trước, so với tràng cảnh mà Lý Dương thấy cơ hồ giống như đúc. Hồn Băng vẫn cái bộ dáng như người chết trôi, tiếp tục uống rượu như trước, ai biết trong lòng nghĩ gì.
      Lý Dương và Điền Cương cùng nhau tán gẫu, uống rượu và dùng bữa.
      Đột nhiên…
      tràng thanh lảnh lót vang lên. xinh đẹp động lòng người vào trong băng lâu, cặp mắt to đen lay láy, tò mò quan sát mọi chỗ trong băng lâu. Tên phục vụ chuyên đón khách khi thấy này bỗng ngây người ra.
      - ai chiêu đãi sao?
      khẽ nhíu mày, nghi hoặc . Nhất thời tên phục vụ sực tỉnh chạy ra vội tới đón khách:
      - Vị nương này, bổn lâu rất có uy tín, thái độ phục vụ khỏi phải chê. Muốn cái gì, xin cứ phân phó, người của bổn lâu nhất định thỏa mãn.
      Điền Cương nhếch miệng cười.
      - Tiểu nhị này cũng quá đáng, lúc trước khi chúng ta vừa tới, giở ra cái bộ dạng cao ngạo. Lần này gặp được bỗng biến thành hình dáng như thế, là rất ti tiện.
      Điền Cương vừa ra lời này, rất nhiều người ăn cơm dưới lầu bỗng nở nụ cười.
      Chỉ có hai người cười.
      Lý Dương cùng với… cái tên Hồn Băng bây giờ còn uống rượu nữa.
      Cao thủ, Minh Quân hậu kỳ đỉnh cao. Hơn nữa người còn có… thượng phẩm ma khí có tính phòng ngự. Còn có thượng phẩm ma khí có tính công kích nữa. Thần thức Lý Dương cực kỳ biến thái, thậm chí vượt qua cả thần thức Đại Tôn, tự nhiên có thể thấy vũ khí của này mang mình.
      Thượng phẩm ma khí có tính phòng ngự, trình độ trân quý cao gần bằng thần khí. Với thực lực Minh Quân hậu kỳ của này, hơn nữa có cả thượng phẩm ma khí phòng ngự cùng với thượng phẩm ma khí công kích, lực công kích rất lớn, tuyệt đối làm cho ai cũng phải sợ.
      - Xin chào, Tiểu nương xinh đẹp, ta là băng lâu lâu chủ, rất hoan nghênh đến.
      rồi, hai tay Hồn Băng phát ra lưỡng đạo quang mang, bắn lên băng lâu, nhất thời băng lâu bắt đầu biến hóa, cả băng lâu giống như được bao phủ bởi các sắc màu chói mắt, vô cùng rực rỡ.
      Các loại quang mang màu sắc khác nhau liên tục thay đổi, cực kỳ huyền ảo. Đẹp hơn nhiều so với pháo hoa địa cầu.
      - đẹp. Ta quyết định rồi, ta ở chỗ này.
      ngọt ngào . Hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào các loại hào quang băng lâu, hiển nhiên thập phần phần khích. Lý Dương cũng hơi nhíu mày, ánh mắt này làm cho nhớ tới…
      Ánh mắt hài đồng.
      địa cầu, hài đồng cũng có mắt như thế khi thấy đồ vật tân kì. Nhưng Minh Quân hậu kỳ cao thủ, có thượng phẩm ma khí phòng ngự, cũng có thượng phẩm ma khí công kích, nhân vật như thế hẳn là người cực kỳ tinh minh, nhưng sao lại có mắt như hài đồng được?
      Hồn Băng rất cũng kỳ quái, khi thấy lần đầu, bỗng thay đổi sắc mặt, còn vẻ bạc nhược suy sụp, ngược lại giống như trưởng giả hòa ái dễ gần, hơn nữa vừa rồi còn thi triển cấm chế, xuất ra cảnh đẹp để xem.
      Quái dị, quái dị, phi thường quái dị.
      Lý Dương nghĩ ra, Hồn Băng này rốt cuộc muốn làm gì, đường đường Minh Đế hậu kỳ cao thủ xếp ngang hàng với Đông Phương Minh Đế, tại sao làm lão bản của băng lâu, hơn nữa cả ngày chỉ uống rượu, nhưng khi gặp Minh Quân hậu kỳ, lại ân cần như thế?
      Vô luận Hồn Băng lẫn , đều làm cho Lý Dương cảm thấy quái dị.
      Hồn Băng là Minh Đế hậu kỳ, là Minh Quân hậu kỳ, đều là cao thủ, biểu rất phù hợp với thân phận, rốt cuộc là chuyện gì thế?
      - Hồn Băng thúc thúc, ta gọi là Linh Linh, ngươi cho ta ở đây nhé, mà ta ở miễn phí cơ. Việc này làm được, cha ta cho ta biết, người sống cần phải thành , đây là mười thượng phẩm Minh Nguyên Thạch, cũng đủ cho ta ở đây trăm ngày rồi.
      đến đây gọi là Linh Linh lấy ra mười minh nguyên ném lên bàn.
      Hồn Băng giống như trưởng bối thân thiết :
      - Linh Linh, ta và cha ngươi là bằng hữu, sao có thể lấy tiền của ngươi được? ngày nào đó, nếu ngươi gặp cha ngươi, ngươi cứ cho rằng ngươi gặp được thúc thúc tên là Hồn Băng là được. Cha ngươi hiểu được thôi.
      - Ngươi biết cha ta?
      Linh Linh nghi hoặc , rồi lập tức cười:
      - Hì hì, ngươi biết ta cha, ta phải trả tiền rồi.
      Hì hì cười, Linh Linh lập tức nhận lại mười thượng phẩm Minh Nguyên Thạch.
      Linh Linh xoay người nhìn nhìn mọi người chung quanh, đột nhiên ánh mắt lưu lại người Lý Dương.
      Linh Linh lập tức vừa vừa nhảy hướng tới bên cạnh Lý Dương, nghi hoặc :
      - Ta gọi là Linh Linh, Đại ca ca ngươi tên là gì hả? Nơi này dường như chỉ có mình ngươi thèm nhìn ta.
      Linh Linh thấy ở đây, ngoại trừ Lý Dương, những người khác đều nhìn nàng, nàng tự nhiên kỳ quái sao Lý Dương thèm nhìn nàng.
      Lý Dương ngước lên đầu, cười :
      - Ngươi gọi ta là Mộc Dịch , vừa rồi ta uống rượu, uống nhiều quá hơi say, do đó chú ý tới có người đến.
      Những người khác ở đây ai tin, uống rượu? Bọn họ nhìn thấu thực lực của Lý Dương, nhưng có thể Lý Dương ít nhất cũng phải thực lực Minh Quân, thực lực như thế còn có thể uống rượu say? Đúng là tiếu thoại.
      - Mộc Dịch ca ca, mọi người đều uống rượu của băng lâu, ngươi sao lại uống rượu trong bình ngọc thế?
      Linh Linh liếc mắt phát , bình rượu của Lý Dương bất đồng với những người khác.
      Lý Dương cũng giật mình.
      - Mộc Dịch ca ca!
      Cách xưng hô này bao nhiêu năm ai gọi nữa, mỗi lần trong mộng, lại nghe thấy thanh này. Lần này thanh ấy cũng từ miệng , Lý Dương tự kìm hãm được, phát sinh hảo cảm với Linh Linh.
      Lúc này, Hồn Băng cũng tới.
      - Linh Linh, thúc thúc đưa ngươi lên lầu ba xem, đó là phòng mà thúc thúc chuẩn bị cho những người đặc biệt, ngươi tự lấy trong ba gian đó.
      Hồn Băng vừa ra lời này, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc mọi người ở đây đều ở lầu hai, có ai ở lầu ba.
      Bây giờ, này băng lâu lão bản cũng đem phòng ở lầu ba cho .
      - Phòng đặc biệt? Hay quá, Hồn Băng thúc thúc, mau.
      rồi, Linh Linh lập tức rất nhanh chạy lên lầu ba, Hồn Băng cũng mỉm cười theo, nụ cười mặt giống như cha hiền, nhưng Lý Dương lại cảm thấy chút “gian”.
      Đúng vậy, nụ cười Hồn Băng làm cho Lý Dương có cảm giác gian dối.
      - Sư đệ, ngươi có biết này gọi là Linh Linh này công lực cao bao nhiêu ?
      Lý Dương cười với Điền Cương.
      Điền Cương giật mình, lắc đầu :
      - biết, vừa rồi ta thấy này rất đáng , cũng chú ý công lực của nàng đến đâu.
      Cao thủ cũng phải lúc nào cũng dùng thần thức điều tra người khác, cũng có lúc sử dụng thần thức.
      Lúc này, Điền Cương liền dùng thần thức bắt đầu điều tra.
      - Sao phát được? Chẳng lẽ Linh Linh lợi hại hơn ta?
      Điền Cương trợn tròn mắt, còn tưởng rằng Linh Linh chỉ là tiểu nương đáng , nhưng ai ngờ, lại còn mạnh hơn .
      - Đầu to kia, tự tiện điều tra người khác là tốt, cẩn thận đó, hì hì...
      đạo thần thức truyền vào trong đầu Điền Cương, hiển nhiên là của Linh Linh kia.
      Lý Dương truyền cho Điền Cương:
      - Sư đệ, thế nào? Tiểu nương này rất lợi hại phải ? Bất quá rất quái lạ, người này đạt tới Minh Quân hậu kỳ nhưng lại có tâm tính của hài đồng, hoặc là… nàng ngụy trang quá tốt, ngay cả ta cũng nhìn thấu. Còn nữa, cái lão băng lâu lão bản Hồn Băng mà mấy ngày qua ngừng uống rượu, nhưng khi gặp Linh Linh lần đầu, liền lập tức ngưng uống, cũng tỏ vẻ suy sụp nữa, chuyện này là như thế nào?
      Lý Dương tự hỏi liên tiếp, Điền Cương cũng chớp hai mắt, lắc đầu quầy quậy.
      - Quái dị, quái dị, nhất định có cái gì bí mật. Ta cuối cùng cảm giác Hồn Băng và Đông Phương Minh Đế tất có liên quan, thậm chí có thể chính là Đông Phương Minh Đế.
      Lý Dương trong lòng thầm , thế đoán ra cái gì.
      lazybeerina93 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển 10 - Chương 8: Đông Phương Minh Đế tung
      Cứ như thế, Linh Linh ở lại trong băng lâu. Nàng là thuần chân thành khiết, dễ dàng để mọi người rg lăng lâu vô cùng ưa thích nàng. Vô luận đạt tới Minh Đế hậu kì như Hồn Băng cũng phải tự thần vào bếp làm món ăn cho nàng.
      ngày rồi lại ngày qua, thoáng chốc qua nửa tháng.
      Trong phòng Lý Dương
      - Thuần chân?
      Lý Dương nghĩ đến Linh Linh thoáng nở nụ cười, rồi khoanh chân ngồi giường an tĩnh tu luyện. Trong đầu nổi lên Ma Thần Lục Tuyệt. Lý Dương biết mất tích của tiểu công chúa Đông Phương Minh Đế đế cung, nên cũng thèm nghĩ đến việc Linh Linh chính là con của Thái Úc.
      Thậm chí Lý Dương còn biết Đông Phương Minh Đế có con .
      Linh Linh chính là tiểu công chúa sao? Hồn Băng có phải là Minh Đế Thái Úc ? Nếu giả thiết là đúng, Linh Linh là công chúa, Hồn Băng là Đông Phương Minh Đế, làm sao mà họ lại biết nhau được chứ? Hoặc giả Linh Linh phải là tiểu công chúa, hoặc Hồn Băng phải là Đông Phương Minh Đế.
      Bất quá, Lý Dương nghĩ đến vấn đề này, chỉ chuyên tâm lo tu luyện Ma Thần Lục Tuyệt thôi.
      Theo mức độ đề cao của tinh thần, Lý Dương hiểu được Ma Thần Lục Tuyệt ngày càng nhiều hơn, đặc biệt trong khi nhắm mắt tĩnh tu, Lý Dương thập phần dễ dàng nhớ lại cảm giác đặc thù ở hạch tâm cấm vực nơi có được cảm giác như được ôm ấp trong vòng tay mẹ hiền. Với cảm giác như thế, tốc độ tham ngộ Ma Thần Lục Tuyệt càng ngày càng thêm nhanh hơn.
      Ngồi yên chỗ tu luyện, cỗ khí tức lạnh như băng luôn luôn vờn quanh thân thể Lý Dương.
      Lý Dương cứ tu luyện như vậy hết ngày này qua ngày khác, Điền Cương cũng dám quấy rầy Lý Dương. cũng im lặng tu luyện. Khi vô làm quen dần với Tích Địa Ma Phủ. Còn lão bản băng lâu Hồn Băng từ khi có Linh Linh đến đây, rốt cuộc mượn rượu tiêu sầu nữa, mà mạch cùng với Linh Linh chơi đùa. Chỉ cần Linh Linh có cầu gì lập tức hết sức làm cho nàng thỏa mãn.
      Linh Linh cũng vô cùng vui sướng, vô lo vô nghĩ.
      Ở lầu ba băng lâu, bên trong lan can, Linh Linh ngồi dựa xéo người vào thành lan can, nhìn xuống đường phố phía dưới. Hồn Băng đứng ở bên, hiền lành nhìn Linh Linh, thể kìm chế bản thân miên man nghĩ về những hồi ức xa xưa.
      Trước khi Bắc Minh hải xuất , cả Minh giới và Quỉ Giới chỉ là thể. Khi đó cũng có cảnh tượng y như bây giờ, xinh đẹp nhìn ra bên ngoài, cũng lẳng lặng ngồi bên ngắm .
      - Nhan Vũ
      Hồn Băng trong lòng thầm , đột nhiên…
      - Hồn Băng thúc thúc!
      Linh Linh đột nhiên quay đầu lại , Hồn Băng nhất thời tỉnh lại, trấn tĩnh chút, rồi mỉm cười với Linh Linh:
      - Linh Linh có gì thế?
      Linh Linh nhìn Hồn Băng, ánh mắt tinh nhìn chăm chăm vào Hồn Băng, đột nhiên nhoẻn miệng cười :
      - Thúc thúc, ngươi là tốt, ngoại trừ cha ta và mấy vị mẫu thân, ngươi là người đối xử với ta tốt nhất.
      Hồn Băng cười :
      - Ta biết cha ngươi, nên đối xử với ngươi tốt cũng bình thường thôi. Hơn nữa ngươi rất ngoan, ai cũng thích ngươi cả.
      Hồn Băng mỉm cười tán dương nàng.
      Linh Linh vừa nghe qua, nhất thời hơi thẹn thùng, nhưng khi nghe Hồn Băng tán dương nàng cũng rất cao hứng, đột nhiên Linh Linh tò mò hỏi:
      - Hồn Băng tthúc thúc, ngươi ngươi biết cha ta hả, ngươi biết cha ta lúc nào chứ? Cha ta thực ra rất ít khi ra khỏi nhà mà?
      Đột nhiên Linh Linh nhảy lên, hai mắt sáng lên:
      - Ha ha, Hồn Băng thúc thúc, ta biết rồi, ngươi khẳng định biết cha ta, ngươi gạt ta phải ?
      Linh Linh có vẻ rất tự tin.
      Hồn Băng cũng giải thích mà hỏi lại:
      - Sao cơ? Ngươi ta biết cha ngươi, ngươi làm sao lại phán đoán như thế?
      Linh Linh tự tin :
      - Trước tới nay ta rời khỏi nhà, mà trước giờ cũng chưa gặp ngươi bao giờ. Cùng đạo lý như thế, ngươi cũng thể gặp ta. Như thế ngươi căn bản thể biết ta được. Dù ngươi có biết cha ta, nhưng ngươi thể biết ta là con của cha. như thế, trước giờ ngươi chưa gặp cha ta.
      - Thông minh!
      Hồn Băng cười
      Hồn Băng biết Linh Linh, tự nhiên biết Linh Linh là con của ai.
      - Hi hì, mới thông minh chút thôi. Bất quá, Hồn Băng thúc thúc luôn luôn đối xử rất tốt với ta, ngươi biết cha ta cũng chẳng có vấn đề gì. A.. đẹp.
      Linh Linh đột nhiên quay đầu hướng về phía ngoài lan can, trong mắt đầy vẻ hưng phấn.
      Hồn Băng trong lòng thầm nghĩ "Ta biết ngươi? Ngươi quên mất việc. Để biết người cần phải gặp mặt mà có thể dùng thần thức. Với thần thức của ta, trong nháy mắt có thể quét ngang toàn bộ Minh giới, biết ngươi là ai là việc rất dễ dàng. Ai, ta nỡ xuống tay với ngươi. Nhan Vũ, nàng rất giống ngươi."
      - Hồn Băng thúc thúc, sáng quá, ngươi xem kìa, có rất nhiều hoa. Hoa ở đây còn đẹp hơn nhà ta. Nhà ta chỉ có hoa mai, ngoài hoa mai chỉ có hoa mai thôi.
      Linh Linh đột nhiên quay đầu với Hồn Băng.
      Hồn Băng với Linh Linh:
      - Hôm này là Vạn Hoa Tiết ở Vũ Loan Thành. Cứ trăm năm lần, mọi người đem vô số loại hoa tụ tập ở quảng trường trung thâm. Vô số người đến xem. Phong tục này xuất trước cả khi có Bắc Minh hải nữa.
      Linh Linh rùng mình:
      - Xuất Bắc Minh hải? Từ khi ta biết chuyện đến nay, Bắc Minh hải có từ lâu. Ngươi Bắc Minh hải xuất từ lúc nào thế?
      Linh Linh có vẻ rất nghi hoặc.
      - Rất lâu rồi, tình xảy ra rất lâu rồi. Ngươi sinh ra sau khi Bắc Minh hải xuất , đương nhiên ngươi biết những việc đó. Năm đó, Minh giới và Quỉ Giới chỉ là thể thôi.
      Hồn Băng thở dài hơi.
      Minh giới, Quỉ Giới là .
      Hồn Băng trong lòng cũng thầm than " việc này xảy ra lâu lắm rồi, cũng nhớ được là bao nhiêu năm nữa. Ha ha, có lẽ Quỉ Đế Băng Hồn này sống như cái thây biết chừng đó năm, cuộc sống vô nghĩa."
      - Mặc kệ Bắc Minh hải là cái gì, ta chỉ thích Van Hoa Tiết thôi. đẹp quá. Được rồi, để ta kêu đại ca ca chơi.
      Linh Linh nhãn tình sáng lên, liền nghĩ tới Lý Dương rồi nhảy xuống lầu hai.
      Lúc này, Lý Dương tu luyện.
      - Mộc Dịch đại ca, Mộc Dịch đại ca.
      Linh Linh mở cửa phòng Lý Dương, xông vào phòng, hồn nhiên chẳng biết quấy rầy người khác tu luyện là vô phép rất lớn, phải là quá vô lễ. Còn có thể bị cho là tâm địa hiểm ác.
      Lý Dương hơi cau mày, mở mắt ra.
      Sao mà có người đợi mình cho phép tự tiện mở cửa vào phòng quấy rầy khi mình tu luyện, may mắn là tâm thần tu vi của Lý Dương rất cao, vượt qua cả công lực tu vi, nên có thể dễ dàng đình chỉ tu luyện.
      - Mộc Dịch ca ca, thôi. Vũ Loan thành hôm nay có Vạn Hoa Tiết, chúng ta đến xem . Đẹp lắm dó. Ta mới nhìn từ xa mà thấy vô số các loài hoa ngợp cả mắt, có nhiều loài hoa trước nay chưa từng thấy, đẹp lắm.
      Linh Linh đứng trước mặt Lý Dương vô cùng hưng phấn , mắt lóe ra vô số tia hưng phấn.
      Thấy Linh Linh như thế, Lý Dương cũng đành lòng trách nàng.
      - Mộc Dịch đại ca, ngươi xem với ta nhé?
      Linh Linh nhìn Lý Dương với ánh mắt kì vọng.
      - Linh Linh ta tu luyện mà.
      Lý Dương bất lực .
      Linh Linh vừa rồi hưng phấn nhiệt tình nhất thời xìu xuống, trong lòng thầm nghĩ "À, ta và Mộc Dịch ca ca mới gặp qua vài lần mà thôi, hơn nữa Mộc Dịch ca ca và ta cũng có quan hệ gì, ta lại đòi theo ta ra ngoài chơi như vậy, cự tuyệt ta cũng là bình thường thôi. Xem ra là ta sai rồi, Mộc Dịch ca ca cũng thích ta.
      - Mộc Dịch ca ca, xin lỗi, ta đây...
      Linh Linh rồi, vẻ mặt hơi mếu máo rời khỏi phòng Lý Dương.
      Thấy mặt Linh Linh như vậy, Lý Dương khỏi bất lực, Linh Linh trong lòng nghĩ gì, đều thể lên mặt cả. Lý Dương biết lúc này Linh Linh suy nghĩ gì, lúc này liền rời khỏi giường, gọi Linh Linh lại:
      - Linh Linh, chúng ta !
      Linh Linh xoay người nhìn Lý Dương, khỏi rùng mình:
      - đâu?
      - phải Vạn Hoa Tiết sao? Chúng ta xem hoa mà.
      Lý Dương cười , đành lòng để cho công lực cao mà thuần chân như hài đồng này thương tâm.
      Linh Linh vừa nghe xong, nhất thời nhãn tình sáng lên, đột nhiên hưng phấn vọt tới:
      - Hay quá, Mộc Dịch ca ca, chúng ta .
      rồi ôm cánh tay Lý Dương, cứ thế lôi kéo Lý Dương ra ngoài băng lâu.
      Cả quảng trường, vô số các loại hoa, cơ hồ đại bộ phận trước nay Lý Dương chưa hề biết, thiên hình vạn trạng, vô số các loại hoa đủ mọi màu sắc, mọi thứ làm cho Linh Linh hưng phấn gần chết.
      - đóa hoa lớn quá, còn lớn hơn khuôn mặt của ta, đẹp quá
      Linh Linh vỗ tay hưng phấn , đột nhiên Linh Linh nhìn về phía đóa hoa màu tím nhạt hòa với màu vàng, lập tức chạy nhanh chạy xem, làm Lý Dương đứng bên cũng bị lôi kéo theo.
      - Mộc Dịch ca ca, hoa này có phải là rất đẹp , quá đẹp.
      Linh Linh chỉ vào đoa hoa với Lý Dương.
      Lý Dương mỉm cười gật đầu, đối với hoa này, Lý Dương chỉ là thích xem mà thôi, trong lòng cũng có chút ba động nào, nhưng đối với Linh Linh, Lý Dương có quan tâm như với Tiểu muội muội.
      Suốt ngày.
      Buổi tối về, Linh Linh vô cùng hài lòng, nắm tay Lý Dương về hướng băng lâu, Lý Dương chỉ cười cười giống như đại ca ca bên cạnh Linh Linh.
      - Cám ơn Mộc Dịch ca ca.
      Trong Băng lâu, Linh Linh quay về Lý Dương ngọt ngào , Lý Dương gật gật đầu, :
      - Nhanh nghỉ ngơi , ngươi cũng chơi ngày rồi.
      Linh Linh nghe lời gật đầu, lập tức về phòng mình ở lầu ba, còn Lý Dương thấy Linh Linh tiến vào phòng rồi, lúc này mới trở lại phòng mình.
      - Hô!
      Linh Linh thân hình đột nhiên xuất đại sảnh lầu .
      - Mộc Dịch ca ca theo ta cả ngày, ta cần phải cảm tạ , ân, nên làm cái gì bây giờ cho tốt đây?
      Linh Linh ngồi bàn ở đại sảnh nhíu mày suy nghĩ. Lúc này, Linh Linh vào phòng bếp.
      - Ai, có rồi!
      Linh Linh hưng phấn nhảy dựng lên, đột nhiên xông vào phòng bếp.
      Ngày hôm sau.
      Lý Dương và Điền Cương trước sau từ lầu hai xuống.
      - Sư huynh, ngày hôm qua bồi tiếp gọi là Linh Linh cả ngày, có phải là mệt chết ? Lúc trước địa cầu, rất nhiều người chơi với nữ hài tử mệt nhất, ta xem ngươi bồi tiếp Linh Linh xem hoa cũng vậy hả ?
      Điền Cương nhìn Lý Dương cười .
      Lý Dương lắc đầu cười:
      - Ngươi đó, ngày đứng đắn. Linh Linh là tiểu nương rất lém lỉnh. thôi, chúng ta uống hai chén rồi tiếp.
      rồi, Lý Dương tùy tiện kiếm bàn cùng Điền Cương ngồi xuống.
      - Mộc Dịch ca ca!
      Thanh Linh Linh đột nhiên vang lên, Lý Dương lúc này hướng về phía thanh nhìn lại, chính là phòng bếp.
      Cửa phòng bếp, với vẻ mặt đắc ý Linh Linh cười hì hì nhìn Lý Dương, Linh Linh mặt dính mấy vết lấm, trong tay nàng cầm cái tô.
      - Linh Linh, ngươi ở phòng mình, chạy đến phòng bếp làm gì?
      Lý Dương khỏi tò mò, Linh Linh này tốt xấu cũng là Minh Quân hậu kỳ cao thủ, như thế nào lại có bộ dạng như thế kia? Tùy tiện vận chút Quỷ Minh lực, liền có thể thanh trừ vết bẩn mà.
      Linh Linh cầm cái bát chạy đến trước mặt Lý Dương, đặt cái bát lên bàn Lý Dương.
      - Mộc Dịch ca ca, cái này là ta khổ cực suốt đêm mới nấu xong “ Thất Bảo thang” đó. Hì hì, thế nào, ngon , lần đầu tiên ta vào bếp, nấu ngon như vậy, hì hì.
      Linh Linh hưng phấn .
      thực tế, đây là Linh Linh nấu đến bát thứ sáu rồi, năm bát trước thoạt nhìn thể chấp nhận được, bát thứ sáu ít nhất nhìn qua cũng tệ.
      “Làm đêm?" Lý Dương trong lòng rùng mình, rồi cảm động, nhận cái bát, uống hơi lớn, thoáng cái uống hết phần ba, Linh Linh mở to hai mắt nhìn Lý Dương.
      - Mộc Dịch ca ca, thế nào?
      Linh Linh vội vàng hỏi.
      - Tốt lắm, rất ngon, khỏe người.
      Lý Dương mặc dù cảm thấy trong cơ thể quay cuồng, bụng sôi sùng sục, nhưng mặt vẫn có vẻ rất hưng phấn.
      Linh Linh lập tức hưng phấn lên:
      - ? Ta quả là thiên tài, Mộc Dịch ca ca, để cho ta thử nhé.
      rồi Linh Linh cũng tính uống hơi, nhưng tay Lý Dương nhất thời biến thành ảo ảnh, cầm bát canh kia uống sạch.
      - Xoẹt xoẹt…
      Trong cơ thể cửu vị chân hỏa cổ động, trong nháy mắt đốt “thang” này hóa thành hư vô. Dùng cửu vị chân hỏa để làm tình như vậy, phỏng chừng lịch sử lục giới cũng là hiếm thấy, Lý Dương nhìn Linh Linh cười :
      - Uống ngon lắm, ta tự kìm chế được uống hết rồi.
      Linh Linh trề môi:
      - Ô, ngay cả miếng cuối cùng cũng có.
      Rồi vừa cười vừa :
      - Chỉ cần Mộc Dịch ca ca uống là tốt rồi, hì hì, ngày mai ta giúp Mộc Dịch ca ca nấu Ngao thang, chà, tay ta sao dơ vậy?
      Lúc này Linh Linh mới phát mình tay mặt dính nhọ, lập tức dùng Quỷ Minh lực tiêu trừ hoàn toàn mấy vết dơ.
      Lý Dương cười nhìn Linh Linh, đột nhiên…
      - Tiểu tử, Đông Phương Minh Đế trở về, cách Vũ Loan thành tám trăm ngàn dặm.
      đạo thanh truyền vào óc Lý Dương, Lý Dương lúc này đột nhiên đứng lên, biết thanh đó là Hồn Băng truyền đến, Lý Dương trong lòng có dự cảm.
      Tin tức này là .
      Lúc này dùng thần thức tản ra, thần thức Lý Dương thoáng cái liền phát ra ở tám ngàn dặm trời cao, quả có Minh Đế hậu kỳ cao thủ, nhưng lại là hai người, nghe hai người chuyện, trong đó người quả là Đông Phương Minh Đế.
      - Sư đệ, theo ta thôi!
      Lý Dương lúc này quay về Điền Cương , rồi quay lại Linh Linh kinh ngạc bên cười :
      - Linh Linh, sau này khi Mộc Dịch ca ca có thời gian tới Minh giới gặp ngươi, bây giờ có tình trọng yếu cần làm.
      Lý Dương cũng kịp nhiều lời, lúc này cùng Điền Cương hóa thành lưỡng đạo lưu quang, ra khỏi băng lâu.
      lazybeerina93 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển 10 - Chương 9: Quỷ Đế Băng Hồn
      - Sư huynh, làm gì khẩn cấp như vậy?
      Điền Cương rượu còn chưa uống xong, khi Lý Dương liền lập tức bay theo, lúc này cũng rất nghi hoặc, có tình gì làm cho Lý Dương khẩn cấp như thế, vội vàng như thế.
      - Đông Phương Minh Đế xuất rồi.
      Lý Dương rất hưng phấn, cước đạp đao mang, Lý Dương đón gió mà bay, trong mắt lóe ra đạo đạo quang mang.
      - Cái gì, Đông Phương Minh Đế tới rồi!
      Điền Cương kinh ngạc.
      Lý Dương cười rất hưng phấn:
      - Đúng vậy, Đông Phương Minh Đế tới rồi, vừa rồi chính là Hồn Băng truyền cho ta, Hồn Băng, đạt tới Minh Đế cao thủ hậu kỳ, dĩ cho rằng ta biết chi tiết về , lại biết, ta sớm biết từ lâu rồi.
      Lý Dương biết vì sao Hồn Băng cho tin tức này, nhưng vừa rồi dùng thần thức tìm tòi, đích xác phát ở ngoài tám trăm ngàn dặm có hai vị Minh Đế hậu kỳ cao thủ. Nghe nội dung hai người chuyện, vị là trung ương Minh Đế Chu Khất, người kia chính là Đông Phương Minh Đế Thái Úc.
      - Hồn Băng là Minh Đế hậu kỳ cao thủ, thần thức có thể bao trùm cả Minh giới, sớm phát Đông Phương Minh Đế là tình rất bình thường, bất quá Hồn Băng vì sao đem tình này cho sư huynh ngươi vậy? Còn nữa, ngũ phương Minh Đế trong Minh giới đều là Minh Đế hậu kỳ cao thủ, trừ những người này, chỉ còn có hai Minh Đế hậu kỳ cao thủ khác. Trong hai người này cũng có Hồn Băng, Hồn Băng này là vị Minh Đế hậu kỳ cao thủ nào nhỉ?
      Điền Cương nghi hoặc hỏi Lý Dương.
      Lý Dương cười:
      - Đừng hỏi, có lẽ là Minh Đế rỗi hơi mở tửu lâu cho vui mà thôi.
      Lý Dương lúc này mắt sáng lên, tâm tình kích động, mặc kệ chuyện gì nữa, nhưng phát Đông Phương Minh Đế, Lý Dương luôn luôn trong trạng thái hưng phấn nhất. Gặp được Đông Phương Minh Đế việc mượn được Tam Sanh Thạch càng gần thêm bước.
      - Tam Sanh Thạch, ta nhất định phải tìm được!
      Lý Dương trong lòng kiên định. Hai người đạt tới tốc độ cực hạn, khoảng cách tám trăm ngàn dặm phải là xa, hai người có thể tới nơi rất nhanh.
      Trong lúc này tại băng lâu.
      - Mộc Dịch ca ca sao ly khai khẩn cấp như vậy? Kỳ cục !
      Linh Linh nghi hoặc nhìn bầu trời ngoài băng lâu.
      Hồn Băng từ cái bàn muôn thuở của mình đứng lên, lúc này, khí thế của thay đổi hẳn.
      - Bắt đầu rồi Thái Úc, cơn ác mộng của ngươi bắt đầu rồi. Nhan Vũ, đừng lo lắng, ta giết con của nàng, ta chỉ muốn cho Thái Úc sợ hãi thôi, để cho Thái Úc bi thống mà thôi, ngàn năm sau, ta làm cho Linh Linh khôi phục.
      Hồn Băng trong lòng thầm , mặt xuất nụ cười thân thiết.
      - Linh Linh.
      Linh Linh vừa nghe Hồn Băng gọi nàng, liền quay đầu lại trề miệng :
      - Hồn Băng thúc thúc, Mộc Dịch ca ca rồi, làm sao khẩn cấp như vậy? Được rồi, Hồn Băng thúc thúc, ngươi gọi ta có việc gì?
      Hồn Băng cười
      - Lại đây với thúc thúc, thúc thúc có mấy thứ bảo bối trân quý phi thường muốn cho ngươi xem.
      rồi, Hồn Băng liền lên lầu, đồng thời ngoắc gọi Linh Linh, Linh Linh vừa nghe, nhưng có vẻ hơi giận:
      - Hồn Băng thúc thúc, Mộc Dịch ca ca rồi, ta có hứng thú xem gì bảo bối gì cả.
      rồi, Linh Linh xong muốn về lại phòng mình.
      - Ngươi , sau này đừng có hối hận. Đó là món bảo bối phi thường phi thường trân quý, năm đó mẹ ngươi cũng từng xem qua bảo bối này. rồi Hồn Băng liền lên thang lầu, thẳng đến lầu ba, Linh Linh cũng chạy theo.
      - Mẹ ta, mẹ… mẹ ta?
      Linh Linh đột nhiên ngẩng đầu, cả người hóa thành tia chớp, bay thẳng đến phòng Hồn Băng.
      - Phanh!
      Linh Linh mở cửa phòng, quay về phía sau hướng về phía Hồn Băng lúc này vẫn còn cầu thang khẩn cấp :
      - Hồn Băng thúc thúc, xin ngươi cho ta biết, mẹ ta là ai? Mẹ sao lại chết, ngươi mẹ ta từng xem cái bảo bối đó, ngươi khẳng định là gặp mẹ ta rồi, mẹ ta rốt cuộc là ai?
      Giờ khắc này, Linh Linh òa khóc
      Hồn Băng thân hình chợt lóe, bay vào phòng, đồng thời phóng ra đạo cấm chế bao chung quanh phòng. Đồng thời cửa phòng cũng được cài then lại.
      - Ngươi ngồi xuống trước.
      Hồn Băng tự mình ngồi ghế, còn Linh Linh vẫn chịu ngồi xuống, nhìn thẳng vào Hồn Băng :
      - Hồn Băng thúc thúc, ngươi cho ta biết, mẹ ta rốt cuộc là ai? Tại sao từ ta có gặp mẹ ta, mỗi lần ta cha ta tình về mẹ, cha liền mắng ta, mẹ ta rốt cuộc là ai? Ngươi cho ta biết .
      rồi, nước mắt Linh Linh cũng chảy xuống.
      - Mẹ ngươi gọi là Nhan Vũ.
      Hồn Băng thở ra hơi dài, bình tĩnh , trong lòng thầm nghĩ "Nhóc, cho ngươi ngủ say ngàn năm, thúc thúc xin lỗi ngươi, phải cho ngươi có biết chút tình năm đó."
      - Nhan Vũ, mẹ ta gọi là Nhan Vũ, Nhan Vũ, tên hay quá.
      mặt Linh Linh có nụ cười hạnh phúc, trong miệng ngừng thào gọi tên mẫu thân.
      - Mẹ ta bây giờ ở nơi nào?
      Linh Linh mặt phát ra tia hi vọng, tần ngần nhìn chăm chăm vào Hồn Băng, Linh Linh sinh ra đến nay biết bao nhiêu năm rồi, chỉ biết là từ khi Linh Linh được sinh ra, Đông Phương Minh Đế Thái Úc bất quá vừa mới đạt tới Minh Đế hậu kỳ.
      biết bao nhiêu năm qua, nguyện vọng lớn nhất trong tâm linh của Linh Linh là biết mọi chuyện về mẹ.
      - Mẹ ngươi !
      Hồn Băng mỉm cười :
      - Linh Linh, mẹ ngươi bây giờ nơi rất xa, thể gặp ngươi. Để ta đưa ngươi đến đó.
      - nơi rất đặc thù? thể đến? Hồn Băng thúc thúc, mẹ ta kêu ngươi tới gặp ta, mẹ ta bây giờ khỏe ?
      Ánh mắt Linh Linh làm cho Hồn Băng thể cự tuyệt, Hồn Băng đành lòng thấy Linh Linh thương tâm, chỉ có thể dối với Linh Linh.
      - Mẹ ngươi khỏe lắm, rất khỏe.
      Nụ cười mặt Hồn Băng vô cùng rực rỡ, nhưng trong lòng rỉ máu. Khỏe lắm? Có lẽ chết coi như được giải thoát rồi, cần phải giống như , sống bằng chết.
      - Linh Linh, đây là Băng Phách Huyền Tinh của mẹ ngươi năm đó.
      Hồn Băng lấy của chí bảo môn phái mình đưa ra, viên châu giống như dạ minh châu xuất trong tay , rồi đột nhiên cả căn phòng mát dịu rất nhiều.
      Mát, rất mát. Nhưng phải lạnh như băng.
      Băng Phách Huyền Tinh là của đại môn phái ở Quỷ giới, gọi là Băng Phách tông. Trấn tông chi bảo của Băng Phách tông là thần khí Băng Phách Huyền Tinh. Băng Phách Huyền Tinh cực kỳ huyền bí, có nhiều truyền thuyết về nó. Song thực tế khi Bắc Minh hải xuất , có ai thấy lại thần khí Băng Phách Huyền Tinh trong truyền thuyết nữa.
      - xinh đẹp. Đây là bảo bối của mẹ?
      Linh Linh nhìn lên Băng Phách Huyền Tinh trôi nổi trước mắt, kìm được vươn tay ra cầm lấy.
      - Hô!
      Hồn Băng lúc này cũng ngửa đầu nhắm mắt lại, những giọt nước mắt từ từ chảy xuống, Linh Linh thấy được cảnh này, mọi chú ý của nàng đều tập trung vào Băng Phách Huyền Tinh, rốt cục tay nàng cũng chạm được vào thần khí trong truyền thuyết này.
      - Chiu chiu...
      Khi đầu ngón tay của nàng tiếp xúc với Băng Phách Huyền Tinh, Băng Phách Huyền Tinh đột nhiên quang hoa đại thịnh, từng đạo quang mang màu trắng sữa từ đầu ngón tay của Linh Linh dung nhập vào trong cơ thể của nàng. Còn thân thể Linh Linh đột nhiên chấn động, nhúc nhích được.
      Còn Hồn Băng vẫn nhắm mắt lại như trước, từng đạo quang mang từ trong thân thể bắn ra, trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể Linh Linh, Linh Linh nhúc nhích được, mặt cũng có gì vẻ mặt biến hóa, vẫn giữ nguyên trạng thái kích động như khi tiếp xúc với Băng Phách Huyền Tinh.
      ai biết.
      Bởi vì Linh Linh thể nữa, cũng thể suy nghĩ nữa.
      Đạo đạo thanh quang mang màu trắng ngừng dung nhập trong cơ thể Linh Linh, làm bên ngoài thân của Linh Linh dần dần xuất lớp băng mỏng, lớp băng này hoàn toàn bao vây Linh Linh. Băng tinh này phải băng tinh bình thường, mà là loại băng tinh do vị Minh Đế hậu kỳ cao thủ, tu luyện “Băng Phách Bảo Điển” Đến mức tối cao dùng bản thân chân nguyên hình thành.
      Băng Phách Tỏa Hồn, đạt tới Băng Phách Tỏa Hồn trong “Băng Phách Bảo Điển” phải là đệ tử đích truyền của tông chủ mới có công pháp tu luyện này, tu luyện đến tận cùng, có thể đạt tới Minh Đế hậu kỳ. Minh Đế hậu kỳ, phải biết là gian nan đến đâu.
      Lịch sử Băng Phách tông cũng chỉ xuất lần, Hồn Băng mới là người thứ hai mà thôi.
      Băng Phách Tỏa Hồn, đó là đại mật pháp cuối cùng trong Băng Phách Bảo Điển. Người bị làm phép, hồn phách hoàn toàn bị băng khóa chặt, linh hồn bị băng khóa chặt, chính là trạng thái ngủ say bất tỉnh. chiêu trực tiếp tác dụng lên linh hồn, kể cả Đại Tôn thân hành đến cũng rất khó giải cứu.
      Về những việc liên quan đến linh hồn nguyên thần, có lẽ chỉ có Hồng Quân đạo nhân trong truyền thuyết mới có phương pháp giải cứu, còn Đại Tôn cũng căn bản thể. Đương nhiên ngoại trừ Hồng Quân đạo nhân, người làm phép cũng có phương pháp giải trừ, dù sao là người làm phép, nên rất tinh thông về mặt này.
      - Nhan Vũ sư muội, xin lỗi, ta thi triển Băng Phách Tỏa Hồn này lên người con của ngươi, đồng thời, cũng là người con của Thái Úc. Ngàn năm, ngàn năm thôi, ta chỉ cần ngàn năm, ngàn năm sau, ta nhất định giải cứu Linh Linh, Linh Linh nàng có gì hao tổn cả, cũng như cảm giác vừa ngủ dậy mà thôi. Chỉ có điều là giấc ngủ quá dài, ngủ ngàn năm. Ngoài ra có gì tổn thương.
      Hồn Băng ngừng thầm , giải thích tình cho sư muội của mình, mặc kệ sư muội của chết lâu rồi, vẫn cố giải thích, nếu thể an tâm.
      - Thái Úc, Thái Úc!!!
      Hồn Băng mắt đỏ ngầu, giống như người điên muốn giết người.
      - Ngươi năm đó muốn cưới sư muội ta, ta để cho ngươi cưới, nhưng khi Bắc Minh hải xuất , ngươi nhưng chịu đến Băng Phách tông của ta ở Quỷ giới, vẫn ở lại Minh giới, thậm chí khi Tiên Ma đại chiến xảy ra, nhẫn tâm ra tay giết sư muội, ta mà làm cho ngươi sống trong ác mộng, cho ngươi điên cuồng mà chết, Quỷ Đế ta há có thể an tâm!!!
      Tiếng kêu gào trầm thấp vang lên trong phòng.
      Hồn Băng cũng phải người Minh giới, là người Quỷ giới, chính là Quỷ Đế, Quỷ Đế Băng Hồn, tại Quỷ giới còn lợi hại hơn cả Thập Điện Diêm Vương, có lẽ chỉ có Quỷ giới Phong Đô Đại Đế mới có thể mạnh hơn chút mà thôi.
      Chính xác mà , Quỷ giới Phong Đô Đại Đế chỉ có thế lực to lớn. Xét về tự thân thực lực, ai mạnh ai yếu, điều này khó .
      Băng Hồn mới là tên của .
      - Thái Úc, đây mới là bước đầu tiên thôi, bây giờ con dấu của ngươi ngủ say, chờ cho cảm tình của ngươi chuyển tới bốn mĩ thiếp, ta giết bốn mĩ thiếp kia, cho ngươi thống khổ lần nữa, phàm cái gì ngươi , ta hủy diệt, phàm những gì ngươi thích, ta phá hư, ta cho ngươi sống trong khổ sở điên cuồng, cho ngươi vĩnh viễn sống bằng chết.
      Băng Hồn ha ha cười to.
      Đột nhiên, Quỷ Đế Băng Hồn xoay người, hai tay bắn ra đạo đạo quang mang màu xanh, đạo cấm chế liền xuất trong phòng, Quỷ Đế Băng Hồn lạnh lùng cười, lấy lại Băng Phách Huyền Tinh, lập tức thân hình chợt lóe, liền rời khỏi băng lâu, hướng Quỷ giới bay .
      Cao thủ Quỷ giới, Minh giới có Quỷ Minh lực. Đương nhiên Minh giới có người gọi là Minh Nguyên lực, người ở Quỷ giới gọi là Quỷ Nguyên lực, thực chất đều là Quỷ Minh lực mà thôi.
      Lúc mới đến đây, Lý Dương tưởng lầm Băng Hồn là Minh Đế hậu kỳ cao thủ, thực tế lại là Quỷ Đế hậu kỳ cao thủ của Quỷ giới.
      Quỷ Đế Băng Hồn rồi, trong phòng chỉ còn lại người, đó là Linh Linh với thân thể bị băng tinh bao vây.
      Mắt Linh Linh vẫn lóe ra quang mang kích động như trước, quang mang kích động kia rốt cuộc lên điều gì? Ngoại nhân ai biết được. Còn Băng Phách Huyền Tinh mà Linh Linh cầm lấy sơm bị Quỷ Đế mang rồi, chỉ còn lại cánh tay của Linh Linh vươn ra, hoàn toàn bất động.
      Ngũ phương Minh Đế ở Minh giới, trung ương Minh Đế Chu Khất là cao nhất, Đông Phương Minh Đế Thái Úc thần bí nhất, Thái Úc cơ hồ rời khỏi đế cungcủa mình, cho dù ly khai, cũng chỉ Quỷ giới, việc này người bình thường ai biết.
      Chu Khất lúc này xa giá của mình, Thái Úc và Chu Khất đều ngồi, kéo xa giá là hai dạ minh phượng hoàng, bên ngoài xe, có mười mấy tên cao thủ hộ giá, cực kỳ khí thế.
      - Thái Úc huynh, nhiều năm rồi, ngươi vẫn cứ đắm chìm trong quá khứ, chẳng lẽ ngươi cảm thấy mệt sao?
      Chu Khất nhìn Thái Úc thở dài .
      biết tính tình Thái Úc, đó là tuyệt đối quật cường.
      - Sao, có lại người đến.
      Thần thức Chu Khất đảo qua, phát thấy hai người dùng tốc độ cực kỳ kinh khủng bay tới. Coi kĩ lại, Chu Khất còn kinh ngạc hơn, đại hán áo xanh trong đó cước đạp Thanh Vân.
      Thanh Vân là vật của Tiên Đế, làm sao lại có trong tay cao thủ cấp bậc Ma Quân, lại làm sao có thể luyện hóa, hơn nữa còn có người càng làm cho Chu Khất kinh ngạc hơn, chỉ dựa vào đao mang tản ra những tia quang mang, tốc độ vẫn chậm hơn Thanh Vân chút nào.
      lazybeerina93 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển 10 - Chương 10: Nằm mơ
      Chu Khất thể hiểu được việc này rốt cuộc là sao. Dù sao Thanh Vân cũng là kiện pháp bảo, việc dùng phương pháp đặc thù luyện chế cho đao mang dung nhập vào đó, cho dù Chu Khất thân là Minh Đế, nhưng do thấy được bên trong của Thanh Vân nên cũng thực hư.
      Thần thức Đông Phương Minh Đế Thái Úc đảo qua hai người Lý Dương, Điền Cương, cũng chỉ thoáng kinh ngạc chút mà thôi.
      - Chỉ là hai người Ma giới thôi! Có cái gì mà tò mò chứ, việc cần quản có nhiều lắm, an tâm làm việc của mình .
      Thái Úc lạnh nhạt , cũng còn chú ý tới bọn Lý Dương nữa.
      Chu Khất nhìn Thái Úc, kìm được thán khí, lắc lắc đầu.
      Nhớ lại năm đó, Thái Úc thập phần nhiệt tình, cũng thập phần hiếu chiến. Năm đó trong đám cao thủ cấp bậc Minh Đế, thanh thế của Thái Úc từng áp đảo cả trung ương Minh Đế Chu Khất, nhưng từ khi Tiên Ma đại chiến qua , Thái Úc thay đổi.
      thèm quan tâm tới việc gì nữa.
      Cho dù vài lần được Đại Tôn Ma giới mời Tiên Ma đại chiến, chỉ ở phía sau cho có lệ mà thôi, cũng hề ra tay, chỉ bàng quan đứng nhìn. Cho dù Minh giới phát sinh tình gì, Thái Úc cũng thèm quản, thậm chí cơ hồ bao nhiêu năm qua, Thái Úc luôn giam mình trong đế cung.
      Đương nhiên, lâu lâu, Thái Úc lại rời khỏi Minh giới, tới Ma giới, vào Khôn Cùng Vô Hà.
      Trừ những lần này, Thái Úc cơ hồ biệt tích, Minh giới cơ hồ thấy bóng dáng Thái Úc, Đông Phương Minh Đế trở thành Minh Đế thần bí nhất trong ngũ phương Minh Đế.
      “Chuyện đó đả kích quá lớn, tính tình Thái Úc hoàn thay đổi rồi. Tạo hóa trêu người, việc Nhan Vũ chết thể trách Thái Úc được." Trong lòng Chu Khất thở dài, cũng dám ra, Nhan Vũ là cấm kỵ của Thái Úc, khi có người đề cập, Thái Úc mà nổi giận cả Chu Khất cũng dám ngăn cản.
      Hai người Lý Dương và Điền Cương với tốc độ đạt đến cực hạn, lưỡng đạo lưu quang nhằm thẳng về phía “xe” của trung ương Minh Đế Chu Khất. Nhưng từ xa, khi bọn vẫn còn chưa đến gần được xe, hơn mười người hộ vệ xa giá của Chu Khất chia thành mười hướng bao vây Lý Dương.
      - Trung ương Minh Đế tuần hành, ngoại nhân dừng lại.
      Mười tên hộ vệ mắt hổ lóe ra tinh mang, nhìn chằm chằm vào hai người Lý Dương, Điền Cương. Chỉ cần Lý Dương bọn họ tới gần hơn chút, liền lập tức ra tay công kích ngay.
      Lý Dương và Điền Cương vừa thấy cái xa giá này, lập tức dừng lại.
      - Nhờ các vị thông truyền, rằng Ma giới Lý Dương muốn gặp Đông Phương Minh Đế.
      Lý Dương chắp tay , mười tên hộ vệ thủ lĩnh nghe xong, khẽ gật đầu lớn giọng :
      - Hai người chờ tại đây, ta bẩm báo, hai người các ngươi được lỗ mãng đến gần xa giá của Minh Đế, nếu bị hồn phi phách tán đừng trách ai.
      rồi, thân hình đầu lĩnh thủ vệ lóe lên, hướng về xa giá của trung ương Minh Đế bay .
      Trung ương Minh Đế này có xa giá lớn quá.
      Điền Cương nhìn hộ vệ này, với Lý Dương.
      Lý Dương khẽ gật đầu. Cũng có để ý chuyện này. Lúc này, để gặp được trung ương Minh Đế, Đông Phương Minh Đế còn hơi xa, mọi chú ý của Lý Dương đều đặt vào mình của hai người đó. Đồng thời cũng lo lắng Đông Phương Minh Đế phản ứng như thế nào.
      Thần thức Lý Dương cẩn thận quan sát trung ương Minh Đế và Đông Phương Minh Đế.
      Lúc này!
      - Bẩm báo Minh Đế bệ hạ, kia người đến tự xưng là Ma giới Lý Dương, muốn cầu kiến Đông Phương Minh Đế.
      Hộ vệ thủ lĩnh đứng bên cạnh xa giá cung kính .
      - Ta cần biết là ai, ta gặp.
      Thái Úc lạnh nhạt , ánh mắt liếc qua tên hộ vệ thủ lĩnh, hộ vệ thủ lĩnh nhất thời cảm thấy tâm thần run lên, lúc này liên tục gật đầu vâng dạ, hướng về Lý Dương truyền đạt.
      Nhưng trung ương Minh Đế Chu Khất khẽ nhíu mày.
      - Lý Dương? Ma giới Lý Dương? Nghe Li Lộc Ma Đế bị Xi Vưu Đại Tôn bắt giam, chính là vì Lý Dương này, rồi sau đó tại Thanh Tiêu các trực tiếp giết Li Lộc Ma Đế. Xi Vưu Đại Tôn cực kỳ coi trọng Lý Dương!
      Chu Khất quay về Thái Úc cười .
      Thái Úc vẫn lạnh nhạt :
      - Lý Dương? Ngươi sao biết Lý Dương kia là Lý Dương này, Ma giới lớn vô cùng, trùng tên nhiều lắm.
      Thái Úc bình thường gặp ngoại nhân, phỏng chừng cũng biết chuyện Lý Dương được Đại Tôn coi trọng, nhưng Đông Phương Minh Đế đâu có chuyện gì để với !
      Chẳng lẽ Thái Úc lại có gì phải cầu người?
      - Thái Úc huynh, ngươi lời này hình như đúng lắm. Ma giới cùng tên nhiều, nhưng Ma giới cấp bậc Ma Quân mà có người trùng tên như thế rất hiếm.
      Chu Khất cười , Ma giới dân cư rất nhiều, nhưng người cấp bậc Ma Quân nhiều lắm, tự nhiên trùng tên cũng rất hiếm.
      - Huống chi theo ta được biết, huynh đệ Điền Cương của Lý Dương này là tiên thiên thổ đức thân, mà, bèn vừa rồi thần thức của ta quan sát được trong hai người vừa tới, có người đúng là tiên thiên thổ đức thân. Còn hắc y thanh niên kia trong cơ thể có năng lượng rất lạ, phỏng chừng đúng là cái "Đao Phách" Gì gì đó.
      Chu Khất hiển nhiên cũng biết khá nhiều tin tức Ma giới. Phi Đao Nhập Đạo, do Lý Dương rất nổi danh, nên cũng được đại nhân vật này biết đến.
      - Thái Úc huynh, chẳng lẽ ngươi nhất định gặp Lý Dương?
      Chu Khất quay về Thái Úc hỏi.
      Thái Úc căn bản chẳng phải nghĩ ngợi gì nhiều thẳng:
      - gặp!
      Lúc này!
      - Đông Phương Minh Đế tiền bối, vãn bối Lý Dương có chuyện quan trọng muốn gặp tiền bối, vạn lần mong tiền bối cho vãn bối gặp mặt.
      Thanh Lý Dương lãng lãng, truyền thẳng đến tai Đông Phương Minh Đế, Đông Phương Minh Đế khẽ nhíu mày, xem ra rất bất mãn với hành động này của Lý Dương.
      - được tới gần, tới gần giết tha.
      Đột nhiên tiếng hộ vệ vang lên, nhất thời lưỡng đạo quang mang ra, Lý Dương hai tay ra thanh quang, cước đạp đao mang, tốc độ cực nhanh, đạt tới mức kinh nhân, lại vận dụng Xuyên Vân Toa Vụ, thân hình hóa thành hai, vượt qua tên hộ vệ.
      Mặc dù trong đám hộ vệ cũng có cao thủ cấp bậc Ma Quân, nhưng về tốc độ, cho dù có ngựa thần cũng chạy kịp Lý Dương.
      - Đông Phương Minh Đế tiền bối, hôm nay, vãn bối có tình trọng yếu muốn nhờ.
      Lý Dương đến bên xe.
      Thái Úc lạnh nhạt hừ lạnh tiếng:
      - Ma Quân nho , dám làm chuyện như thế, còn có thể thống gì?
      Lập tức Thái Úc lạnh nhạt nhìn Lý Dương liếc mắt. Lý Dương chỉ cảm thấy cổ cường đại tâm thần công kích mạnh vào tâm thần của mình.
      Tâm thần công kích.
      Ngoại trừ Lý Dương, Tiêu Diêu tán nhân, Lý Dương lần đầu tiên nhìn thấy người khác cũng có thể sử dụng tâm thần công kích như thế, hơn nữa phương thức công kích bất đồng với mình, mình phải dùng Đao Phách hoặc là thân thể công kích, nhưng Đông Phương Minh Đế Thái Úc này lại chỉ cần liếc mắt, liền có cổ tâm thần công kích vô cùng cường hãn.
      Lý Dương nguyên thần chắc chắn vô cùng, nguyên thần chính là căn bản. Mặc dù tâm thần nhất thời hỗn loạn, nhưng là vì nguyên thần bị ảnh hưởng, tâm thần nháy mắt khôi phục.
      - Ủa?
      Thái Úc lúc này trong lòng cả kinh, dùng thần khí Tam Sanh Thạch của mình, Tam Sanh Thạch chính là thần khí, làm cho người ta biết được kiếp trước bất quá là công năng bình thường nhất, công năng chủ yếu nhất là công kích, đó là dùng Tam Sanh Thạch đánh ra, tâm thần đối thủ liền đại loạn, người yếu thậm chí còn bị tiêu diệt cả tâm thần, nguyên thần hội tán, đương trường hồn phi phách tán.
      thực tế, công dụng chính của Tam Sanh Thạch là tâm thần công kích.
      Tam Sanh Thạch là thần khí, dung nhập vào trong cơ thể Thái Úc, Thái Úc cho dù cần dùng Tam Sanh Thạch công kích, chỉ cần liếc mắt, liền có thể công kích tâm thần đối phương rồi, hơn nữa tâm thần tu vi của Thái Úc cao hơn Lý Dương nhiều, tự nhiên làm cho Lý Dương vô cùng hoảng sợ.
      - Tốt, có thể ngăn cản công kích của ta, tốt lắm, ta cho ngươi cơ hội . , có tình gì muốn gặp ta.
      mặt Thái Úc xuất nụ cười lạnh nhạt, song Lý Dương cảm nhận được nụ cười mặt Thái Úc chỉ là gượng gạo mà thôi.
      Lý Dương cũng quan tâm gì nhiều.
      - Thê tử vãn bối tại Quỷ giới, vãn bối muốn làm ấy khôi phục ký ức, do đó hy vọng tiền bối có thể cho vãn bối mượn Tam Sanh Thạch, sau khi vượt qua Bắc Minh hải, cứu thê tử, vãn bối vĩnh viễn ghi nhớ đại ân của tiền bối. Tiền bối có cầu gì, vãn bối cũng hết sức hoàn thành.
      Lý Dương khẩn khoản .
      Thái Úc cười lạnh:
      - Ngươi cầu người ta phải ? Cầu người sao lại có ngạo khí như thế, đối mặt với hai vị Minh Đế chúng ta, cũng quỳ xuống thỉnh an.
      Vô luận là Ma giới hoặc là Minh giới, bình thường hạ nhân khi gặp thủ lĩnh của mình, đều phải quỳ xuống.
      Tỷ như trong khi ở Bích Lan sơn, những Ma Soái khi gặp Lý Dương đều phải quỳ xuống, cao hô bái kiến Mộc Dịch đại nhân, đây là qui củ của cả Ma giới, mà quy củ của Minh giới cũng giống như Ma giới, do đó Thái Úc lời này cũng có lí.
      Lý Dương thứ nhất chỉ là Ma Quân. Thứ hai, cầu người. Tự nhiên hẳn phải quỳ xuống hành lễ.
      Lý Dương khẽ cau mày.
      Hồi ở chố Xi Vưu Đại Tôn, đều xưng huynh gọi đệ với . Nhưng Minh Đế bắt quỳ xuống hành lễ, điều này làm cho ngạo khí trong cơ thể Lý Dương thể dằn được, chỉ vì những lời này của Thái Úc, ngạo khí trong cơ thể Lý Dương tự nhiên bắt đầu tăng lên.
      - Thái Úc huynh, đừng làm quá. cần phải quỳ xuống đâu.
      Chu Khất quay về Thái Úc .
      Thái Úc hừ lạnh tiếng, gì.
      “Tính tình quật cường, lãnh khốc vô tình." Trong lòng Chu Khất thầm than, cũng bất lực, Thái Úc này từ sau khi lần Tiên Ma đại chiến đó, phát sinh tính tình quái đản như thế, cho dù ai cũng có khả năng áp chế , huống chi việc này cho dù Xi Vưu Đại Tôn có biết cũng chẳng mất gì.
      Dù sao Thái Úc chính là Minh giới Đại Đế, Xi Vưu tuy cường hãn, cũng thể tùy tiện trừng phạt Minh giới Đại Đế.
      "Nhẫn, nhẫn, vì Tuyết, ta chuyện gì cũng có thể chịu được." Lý Dương mạnh mẽ áp chế bản thân, nhưng ở sâu trong nguyên thần vẫn tự nhiên lan tràn cổ ngạo khí, giống như ý niệm cam chịu
      Điền Cương cũng tiến lên bước.
      - Đông Phương Minh Đế tiền bối, sư huynh ta là người được Xi Vưu Đại Tôn coi trọng nhất, hy vọng tiền bối miễn cho việc quì xuống.
      Trong lòng Điền Cương mặc dù tức giận, nhưng cũng hiểu nên đắc tội với Đông Phương Minh Đế, dù sao muốn có Tam Sanh Thạch phải nhờ vào Đông Phương Minh Đế, chỉ có thể nhàng chuyện.
      Đông Phương Minh Đế liếc nhìn Điền Cương, thèm để trong mắt.
      khí chung quanh Lý Dương bỗng chấn động, sắc mặt cũng bắt đầu hồng lên.
      Ngạo khí chính là do nguyên thần ở sâu thẳm trong linh hồn phát sinh ra. Cỗ ngạo khĩ này cho phép Lý Dương khuất tất, nhưng Lý Dương trong lòng ngừng tự :
      - Vì Tuyết, phải nhẫn. chỉ cần quỳ xuống thôi, nhẫn. Vì Tuyết!!!
      Lý Dương đột nhiên quỳ xuống.
      - Hy vọng Đông Phương Minh Đế tiền bối cho ta mượn Tam Sanh Thạch.
      Vừa quỳ xuống, Lý Dương vừa . Nhưng lúc này trong cơ thể Lý Dương cỗ ngạo khí lại đột nhiên nổi lên trận chấn động, ngay cả Minh giới thiên địa vừa rồi cũng là bị ảnh hưởng, rồi đột nhiên...
      - Oanh!
      Giữa ban ngày, đột nhiên sấm sét nổ vang. Từng tia chớp lóe ra khắp cả Minh giới, lôi điện cuồng bạo vô cùng. Đồng thời cơn mưa lớn trong nháy mắt đổ xuống như trút nước, những người khác có thể tự vận dụng năng lượng cơ thể chống lại mưa gió, nhưng Lý Dương cứ mặc kệ gió mưa.
      đúng ra, Lý Dương thậm chí chú ý tới lôi điện xung quanh, cũng chú ý tới mưa gió, toàn bộ chú ý của tập trung vào Đông Phương Minh Đế.
      Tất cả hy vọng của , phấn đấu ngàn năm của , hết thảy phải chờ vào thời khắc này đây.
      - Hy vọng Đông Phương Minh Đế tiền bối cho ta mượn Tam Sanh Thạch!
      Toàn thân ươt đầm vì mưa gió, Lý Dương lần nữa lại cầu khẩn. Mắt nhìn chăm chăm vào Đông Phương Minh Đế, thanh kiên định vô cùng.
      Nhìn Lý Dương quỳ xuống, Điền Cương trong lòng cũng khó chịu, cũng nhìn Đông Phương Minh Đế. rất hy vọng Đông Phương Minh Đế có thể chấp thuận, nếu Đông Phương Minh Đế chấp thuận, lần quì này của Lý Dương cũng đáng giá. Hơn nữa Lý Dương vẫn phải cảm kích Đông Phương Minh Đế.
      - Thái Úc huynh, ta xem nên chấp thuận , chỉ là cho mượn Tam Sanh Thạch thôi. Cho dù ngươi lấy Tam Sanh Thạch cho Lý Dương, chỉ cần ý niệm trong đầu, liền có thể làm cho Tam Sanh Thạch quay trở về với ngươi. Cho dù người khác muốn đoạt Tam Sanh Thạch cũng có biện pháp. Dù sao nguyên thần của ngươi ấn ký ở trong đó rồi mà.
      Chu Khất khuyên Thái Úc.
      Thái Úc lạnh nhạt nhìn Lý Dương liếc mắt.
      - Lý Dương, nếu là vật khác, có lẽ Thái Úc ta nể mặt Đại Tôn có thể cho ngươi mượn, nhưng Tam Sanh Thạch này, tuyệt đối có khả năng. Tam Sanh Thạch là thần khí quan trọng nhất của ta, cũng là nền tảng gốc rễ của ta.
      Thái Úc cách khẳng định.
      Lúc này, Thái Úc có vẻ mềm mỏng hơn có chút. Dù sao vô luận như thế nào cũng phải nể mặt Xi Vưu Đại Tôn chút. Xi Vưu Đại Tôn, phóng mắt nhìn ra Đại Tôn trong lục giới ai dám xưng là đối thủ của Xi Vưu Đại Tôn, đến cả người đứng đầu Tiên giới Tam Thanh là Lão Tử mà còn bị Xi Vưu đánh gãy chân. vô số năm qua vẫn có đòi được nợ, từ đó có thể tưởng tượng được Xi Vưu Đại Tôn lợi hại như thế nào.
      Lý Dương trong lòng luống cuống.
      có Tam Sanh Thạch, cho dù tìm được Tuyết, như thế nào? có ký ức, căn bản biết là Lý Dương, sao có thể như thế được?
      - Đông Phương Minh Đế tiền bối, ta cần mượn lâu. Mười năm là được rồi, ta chỉ cần xuyên qua Bắc Minh hải tới Quỷ giới tìm được Tuyết. Sau đó cần Tam Sanh Thạch này nữa. Nếu năm, chỉ năm thôi. Cầu xin người giúp cho, cho ta mượn Tam Sanh Thạch, chỉ năm thôi.
      Lúc này, Lý Dương biết phải làm gì cho đúng.
      Phỏng chừng nếu Thái Úc muốn Đao Phách của Lý Dương, hoặc cần Lý Dương làm gì, Lý Dương cũng làm theo, đáng tiếc Thái Úc cầu gì cả.
      - Ngươi biết cái gì, Tam Sanh Thạch, chính là căn bản của ta, vô luận như thế nào ta cũng thể cho người khác mượn được, ngươi .
      Thái Úc xua tay thẳng, căn bản để cho Lý Dương có hi vọng nào.
      - Tam Sanh Thạch, vô luận có cầu gì, chỉ cần ngươi có thể đem Tam Sanh Thạch cho ta mượn, ta làm theo.
      Nước mưa chảy đầy mặt Lý Dương. Cũng biết là nước mắt hay là nước mưa nữa. Lý Dương cứ như vậy nhìn Đông Phương Minh Đế, giống như cố vớ lấy cây cọc cứu mạng cuối cùng.
      - Muốn mượn Tam Sanh Thạch, ta cho ngươi, ngươi nằm mơ!
      Thái Úc lạnh lùng , khi đột nhiên đứng dậy, quay về Chu Khất :
      - Chu Khất huynh, cũng phiền ngươi tiễn ta, để ta mình mình về nhà.
      Lập tức cước đạp hắc vụ, để Lý Dương thêm gì, cũng nghe Chu Khất gọi, trực tiếp hoa phá trường , biến mất về phía chân trời.
      lazybeerina93 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển 10 - Chương 11: Thưởng
      Đông Phương Minh Đế Thái Úc hóa thành lưu quang, nháy mắt liền biến mất ở trong tầm mắt của Lý Dương.
      hơn ngàn năm kiên trì theo đuổi mục tiêu, chẳng lẽ chỉ vì lời khước từ này mà đoạn tuyệt hy vọng sao?
      - Đuổi theo!
      Lý Dương đột nhiên đứng dậy, cũng gì thêm. Lúc này cước đạp Đao Phách, đao mang đột nhiên bộc phát, tốc độ Lý Dương đạt đến cực hạn,
      Cấp tốc đuổi theo Đông Phương Minh Đế, vô luận có chuyện gì cũng từ bỏ. Từ bỏ… bị mất mục đích sống.
      Tuyết, là nhiệt tình duy nhất trong lòng .
      - Sư huynh!
      Điền Cương thấy Lý Dương thuấn di bay , lúc này cũng lập tức giá ngự lên Thanh Vân, đuổi theo. Nhưng lúc này Lý Dương hoàn toàn bộc phát.
      Đao Phách tương đương với bán thần khí lại dùng đến tốc độ nhanh nhất, cho dù Điền Cương cước đạp Thanh Vân, cũng đuổi kịp Lý Dương.
      Tuyết Mai sơn, đế cung Đông Phương Minh Đế.
      Điền Cương biết Lý Dương nhất định đuổi theo Đông Phương Minh Đế, chắc chắn đến đế cung, liền bay thẳng đến đế cung.
      Chu Khất nhìn ba người bọn họ luôn luôn phi tẩu, cũng lắc đầu bất lực. cũng hết biện pháp với Thái Úc, tính tình Thái Úc ba người khác trong ngũ phương Minh Đế ai cũng biết, căn bản nghe ai khuyên bảo.
      Thái Úc cước đạp Hắc Vân, tốc độ đạt đến cực hạn, chẳng bao lâu về tới Tuyết Mai sơn.
      Lý Dương này, dám mượn Tam Sanh Thạch của ta, Tam Sanh Thạch căn bản của ta, ta lại há có thể cho mượn. Thân hình Thái Úc dễ dàng vượt qua ảo trận, lập tức tới đế cung.
      Phía ngoài đế cung đám cung nữ vừa thấy Thái Úc, lập tức hành lễ :
      - Ra mắt Minh Đế bệ hạ.
      Ừm.
      Thái Úc mặt lạnh như băng, trực tiếp vào đế cung. Tứ đại thê thiếp của Thái Úc vừa nghe tin, lập tức bốn người cũng chạy đến.
      đại điện, bốn vị thê thiếp hành lễ :
      - Ra mắt Minh Đế bệ hạ.
      Mặc dù Đông Mai bốn người là thê thiếp của Thái Úc, nhưng xưng hô với Thái Úc là phu quân, mà là Minh Đế bệ hạ.
      Điểm ấy là do Thái Úc trước kia đặt thành quy củ.
      Thái Úc nhìn bốn người Đông Mai, mặt nặn ra nụ cười hiếm hoi. Đột nhiên, Thái Úc nhìn nhìn khắp nơi, khẽ cau mày hỏi bốn vị thê thiếp:
      - Linh Linh đâu? Sao nhìn thấy Linh Linh, bình thường khi ta trở về, nó bao giờ cũng là người thứ nhất tới gặp ta mà.
      Thái Úc nhớ kỹ mỗi lần về, Linh Linh từ xa xa nhiệt tình gọi "Cha".
      Các ngươi bốn người làm sao mà luống cuống. , Linh Linh đâu? Thái Úc thấy Đông Mai bốn người đùn đẩy nhau, nhưng rốt cục ai đứng lên cả, nhất thời cùng im lặng.
      Đông Mai thân làm đứng đầu thê thiếp, chắp tay :
      - Minh Đế. Linh Linh… mất tích rồi.
      Rồi đột nhiên...
      Như bị sét đánh, Thái Úc cảm thấy đầu hoa lên. Sắc mặt trong tích tắc trắng bệch, luống cuống, con bảo bối của sinh ra lâu lắm rồi, nhưng trước tới nay, Linh Linh bao giờ rời khỏi đế cung.
      Bởi vì Thái Úc lo lắng. Linh Linh cơ hồ có tâm cơ gì, mặc dù công lực khá mạnh, hơn nữa người cũng có thượng phẩm ma khí, có phòng ngự ma khí, cũng có cả công kích ma khí, nhưng Thái Úc vẫn lo sợ.
      Trời!
      Thái Úc đột nhiên vung tay, túm lấy Đông Mai, thậm chí xô Đông Mai ngã dúi đất, còn ba vị thê thiếp kia vội vàng chạy tới đỡ Đông Mai, ánh mắt thấp thỏm nhìn Thái Úc. Từ khi biết tiểu công chúa mất tích, Đông Mai Tứ tỷ muội sớm biết rằng phương Đông Minh Đế nhất định đại phát lôi đình.
      Bây giờ điều các nàng lo lắng nhất chính là… Thái Úc có thể giết các nàng hay .
      Tứ tỷ muội thấp thỏm nhìn Thái Úc.
      Hỗn trướng, các ngươi… các ngươi… Thái Úc mặt đỏ bừng, tức giận công tâm, thân thể run lên, thậm chí gần như muốn giết Đông Mai tứ tỷ muội tại đương trường, nhưng là nghĩ đến ân tình với Đông Mai tứ tỷ muội mấy triệu năm, trong lúc nhất thời nỡ hạ sát thủ.
      - Người đâu!
      Thái Úc cũng liếc mắt nhìn Đông Mai bốn người, lúc này quay ra ngoài giận dữ hét.
      - Bái kiến Minh Đế bệ hạ.
      thị nữ cấp bậc Ma Quân khom người đáp.
      - Nhanh truyền lệnh cho các vị Minh Quân, trong toàn phạm vi tìm kiếm tiểu công chúa. Phải tìm bằng được.
      Thái Úc lúc này giống như bị mất cái gì quan trọng nhất, còn Đông Mai cũng lên tiếng :
      - Minh Đế ta truyền lệnh rồi, mọi người dưới tay Đông Phương Minh Đế tìm kiếm Linh Linh khắp nơi.
      Thái Úc vừa nghe xong, hừ lạnh tiếng, gì nữa.
      Thần thức!!!
      Thái Úc đột nhiên nhớ tới thần thức có thể tìm kiếm. Vừa rồi hốt hoảng quá ngay cả việc dùng thần thức lục soát mà cũng nhất thời quên mất.
      Lúc này thần thức Thái Úc đột nhiên lan ra, cho dù thấy Lý Dương bay tới Tuyết Mai sơn, cũng thèm để ý, thần thức trong nháy mắt bao trùm cả phạm vi Minh giới tìm kiếm Linh Linh, nhưng mặc cho cố gắng cẩn thận tìm kiếm lại, cũng phát khí tức của Linh Linh.
      Sao có thể như vậy, chẳng lẽ ở Minh giới. Thái Úc luống cuống, hiểu sao thần thức của mình lại thể phát khí tức của Linh Linh.
      có khả năng!
      Thái Úc lần nữa cẩn thận tìm tòi. Đột nhiên, tại Vũ Loan thành cổ khí tức quen thuộc lạnh như băng làm cho Thái Úc đột nhiên chấn động, Thái Úc hoảng sợ nhớ lại kỉ niệm năm đó. Lúc đó phải có cuộc sống của ngũ phương Minh Đế như bây giờ. Khi đó, vừa mới đột phá Minh Đế cảnh giới, đạt tới Minh Đế tiền kì.
      Lúc đó Quỷ giới Minh giới là thể, Thái Úc được coi là người được trời ban phước. Sau khi đạt tới Minh Đế tiền kì, thanh danh truyền khắp cả quỷ minh, rồi sau đó, gặp nàng, Nhan Vũ, nữ tử tuyệt vời động lòng người.
      Cũng cỗ khí tức quen thuộc lạnh như băng này.
      Nhưng Nhan Vũ chết, đời chỉ có người có thể phát ra khí tức quen thuộc lạnh như băng như thế…
      - Băng Hồn, là Băng Hồn, Băng Hồn sao lại đến Minh giới? Làm sao ta trước hề phát ?
      Thái Úc luống cuống, địch nhân duy nhất của chính là Băng Hồn, nhưng nhiều năm qua, vẫn áp chế được Băng Hồn, vì Băng Hồn chỉ duy trì ở mức Quỷ Đế trung kỳ, so với Thái Úc yếu hơn bậc. khi Băng Hồn tới Minh giới, Thái Úc có thể phát ngay.
      Nhưng lần này, Băng Hồn rốt cục đột phá, đạt tới Quỷ Đế hậu kỳ, hơn nữa với phương pháp tu luyện đặc thù của "Băng Phách Bảo Điển", có khả năng dùng băng giá thu liễm khí tức của mình, cả cấp cao thủ cũng thể điều tra ra . Lý Dương khi trước dùng thần thức phát ra Băng Hồn từng cảm thán khí tức thu liễm của Băng Hồn cực kỳ huyền diệu.
      Thái Úc thần thức gia tăng, cẩn thận lục soát khí tức lạnh như băng quen thuộc kia ở Vũ Loan thành. cổ khí tức yếu ớt phát ra, như có như , gần như Thái Úc thể phát được.
      - Linh Linh, Linh Linh!!!
      Thái Úc rốt cục phát rồi, khí tức của con nhất chính là ở trong khí tức lạnh như băng kia, nhưng khí tức con bảo bối của mình quá yếu, như có như , nếu phải bởi vì khí tức lạnh như băng làm cho Thái Úc cẩn thận lục soát, phỏng chừng căn bản phát được.
      - Vũ Loan thành. Vũ Loan thành!
      Thái Úc đột nhiên đứng dậy, lúc này hóa thành tia chớp, chạy ra khỏi đại điện phóng .
      - Vô luận như thế nào, vô luận như thế nào, ta phải tìm được Tam Sanh Thạch. Vô luận như thế nào, bất chấp mọi thứ, vô luận như thế nào.
      Lúc này, Lý Dương giống như bị ma nhập tiến vào ảo trận trong Tuyết Mai sơn, rồi vượt qua ảo trận rất nhanh, đến ngoài đế cung.
      Còn lúc này, Thái Úc cũng vọt đến.
      - Lý Dương?
      Lúc này. Lý Dương vừa lúc tới ngoài cửa đế cung, đứng ở cửa.
      - Tránh ra!
      Thái Úc đột nhiên hét lớn tiếng, khẩn cấp đến phát điên rồi, khí tức con sao lại yếu ớt như vậy, giống như người sắp chết vậy,
      Điều này sao làm làm sốt ruột, con này là tất cả cảm tình ký thác của cũng giống như những cảm tình mà ký thác cho Nhan Vũ.
      - Xin tiền bối cho vãn bối mượn Tam Sanh Thạch!
      Cơ thể Lý Dương hoàn toàn căng thẳng, tinh thần cũng căng thẳng, lúc này, bị ép đến bên bờ điên cuồng nhập ma, Tam Sanh Thạch, vô luận như thế nào, cũng phải có cho được… bất chấp mọi việc!
      có Tam Sanh Thạch, dù mình cố gắng ngàn năm cũng vô dụng.
      phần vì Tuyết, phần vì chấp nhất, Lý Dương vô luận làm sao cũng muốn buông xuôi, từ bỏ, bao giờ.
      Tam Sanh Thạch, vô luận như thế nào, vãn bối cũng xin tiền bối cho mượn Tam Sanh Thạch.
      Lý Dương chắn cửa, nửa bước rời.
      - Cút ngay!
      Thái Úc giận dữ, đột nhiên cước đá tới, mạnh, đá mạnh vào ngực Lý Dương, lực lượng quá mạnh mẽ, trận chấn động, Lý Dương chỉ còn cảm giác thân thể chấn động, rồi thân thể tự kìm hãm được liền bị đá bay , trong miệng máu tươi cũng phun ra.
      Lý Dương bất chấp hết thảy, lúc này hai tay chống mạnh lên mặt đất, bóp vỡ tảng đá mặt đất. Rồi Lý Dương lại vẫn tiếp tục chắn cửa đại môn.
      - Phốc!
      Trong miệng ộc ra ngụm máu tươi, Lý Dương cũng để ý, lúc này đột nhiên quỳ xuống, đầu gối nện xuống tảng đá tạo ra thanh lớn, từng tiếng của Lý Dương giống như tiếng sắt thép chạm vào nhau:
      - Tiền bối, xin cho ta mượn Tam Sanh Thạch!!!
      Lý Dương mắt nhìn chằm chằm vào Thái Úc, ánh mắt giống như người chết đuối thấy được cái cọc cứu mạng.
      - được ngăn trở ta!
      Giờ khắc này, Thái Úc căn bản có thời gian nhảm với Lý Dương, đến cả Xi Vưu Đại Tôn mà ngăn trở , cũng muốn màng. phải tìm con , khí tức yếu ớt kia cho biết Linh Linh trong tình trạng nguy hiểm cực độ, thậm chí có thể tử vong bất kỳ lúc nào.
      - Bồng!
      Thực lực Minh Đế hậu kỳ của Thái Úc hoàn toàn bộc phát, đánh mạnh vào Lý Dương, muốn dựa vào thực lực khủng bố đánh bay Lý Dương. Nhưng Lý Dương lại giống như người nhập ma, thân thể rồi đột nhiên phát ra quang mang màu trắng, đạo đạo quang mang ngừng xoay tròn.
      - Oanh!
      Hai người chạm vào nhau, hai cố lực lượng cường đại làm mặt đất chấn động.
      Nhưng Lý Dương cũng lùi bước, cho dù năng lượng trong cơ thể chạy hỗn loạn, vô luận như thế nào, cũng cũng muốn phải làm cho Thái Úc cho mượn Tam Sanh Thạch. Tam Sanh Thạch, tuyệt đối bỏ qua.
      - Cổn!!!
      Thái Úc khẩn cấp lửa giận công tâm, điên cuồng đánh, nhưng Lý Dương cũng cần mạng nữa, liều mạng chặn lại, dùng đao mang ngăn cản, đồng thời dùng Như Phong Tự Bế hóa giải lực công kích lực, điều này làm cho Lý Dương miễn cưỡng có thể ngăn cản, mặc dù mỗi lần ngăn cản, miệng Lý Dương lại phun ra vòi máu.
      Chu Thiên Càn Khôn viên cầu thậm chí bị chấn động.
      - Hỗn đản!
      Thái Úc giận dữ, cũng muốn cùng Lý Dương lằng nhằng, phóng lên cao, trực tiếp phá nóc nhà đế cung phá bay .
      - Tam Sanh Thạch, vô luận như thế nào, ta phải tìm được Tam Sanh Thạch!
      Lý Dương trong mắt lóe ra tia điện mang màu đen, người phát ra khí tức lạnh như băng cực độ, dưới chân đao mang chợt lóe lên, tiếp tục đuổi theo, Thái Úc mặc dù giá ngự Hắc Vũ tốc độ cực nhanh, nhưng tốc độ Đao Phách của Lý Dương cũng kinh khủng.
      Tốc độ Hắc Vũ và tốc độ Thanh Vân cũng tương đương, mặc dù thực lực của Thái Úc cao hơn Điền Cương nhiều, tốc độ giá ngự Hắc Vũ nhanh hơn rất nhiều. Nhưng so với Lý Dương, cũng tương đương mà thôi.
      - Xoẹt xoẹt...
      Lý Dương cực nhanh chạy theo, Thái Úc cách khoảng trăm thước phía trước, Lý Dương mặt đổi sắc, chỉ có trong mắt có nhiều tia điên cuồng, giờ khắc này, ở trong trạng thái cực hạn, toàn thân tâm địa, chỉ còn quan tâm đến mục tiêu.
      Đó là - Tìm được Tam Sanh Thạch.
      Lâm vào trạng thái nhập ma điên cuồng, Lý Dương lại xảy ra nhiều biến hóa.
      Xuyên Vân Toa Vụ!
      Giá ngự Đao Phách, Lý Dương đồng thời sử dụng Xuyên Vân Toa Vụ, trong lúc bất tri bất giác, trong vô thức, Xuyên Vân Toa Vụ của Lý Dương tự nhiên chậm rãi thay đổi, giống lúc trước phiêu dật, mà là tia chớp, sau kho ngộ thêm sâu hơn Ma Thần Lục Tuyệt, hình ảnh như tia chớp màu vàng.
      Tia chớp!
      Tại vô thức trạng thái, tốc độ Lý Dương lại tăng bậc, trăm thước nháy mắt rút lại, trong khoảnh khắc vọt tới trước Thái Úc.
      - Ngươi…
      Thái Úc mở to hai mắt nhìn, rất khó có thể tin, mình đường đường là Ma Đế hậu kỳ cao thủ, lại bị Ma Quân đuổi theo, mặc dù thần khí Tam Sanh Thạch của mình cũng phải thần khí có tốc độ nhanh, phi hành của mình chỉ có thể dựa vào Hắc Vũ, nhưng về nguyên tắc Lý Dương thể đuổi theo.
      - A.
      - Tam Sanh Thạch!
      Lý Dương nhìn Thái Úc, chỉ ra ba chữ này.
      Nhìn quang mang trong mắt Lý Dương, Thái Úc biết thanh niên trước mắt bên bờ của trạng thái điên cuồng nhập ma rồi, lúc trước khi Nhan Vũ chết, mình cũng từng rơi vào trạng thái như thế, cuối cùng phải nhờ Nữ Oa nương nương ra tay mới làm mình thanh tỉnh lại.
      - có thời gian lãng phí với ngươi, huống chi, muốn mượn Tam Sanh Thạch, ngươi là nằm mơ!
      Bên ngoài thân Thái Úc nổi lên từng đạo năng lượng khổng lồ, giống như tảng thiên thạch nện người Lý Dương, bên ngoài thân Lý Dương đao mang dựa theo vận chuyển Như Phong Tự Bế, lần này quỹ tích vận chuyển càng thêm thâm ảo, làm tan khá nhiều năng lượng công kích.
      Máu tươi từ Lý Dương khóe miệng rỉ xuống, nhưng Lý Dương vẫn nhìn chằm chằm vào Thái Úc.
      - Tam Sanh Thạch, ngươi có cho mượn ?
      Thân thể Lý Dương run lên, năng lượng trong cơ thể đến trạng thái cuồng bạo cực đoan, tùy thời có thể phát ra công kích cuồng mãnh.
      Con mình sanh tử còn chưa biết, lại bị tiểu tử điên cần mạng giam chân tại đây, hơn nữa người điên này ngay cả Ma Đế cảnh giới cũng chưa đến, lại giam chân được mình, điều này làm cho Thái Úc giận muốn giết người rồi.
      - Khốn khiếp, ngươi đừng phiền ta nữa, cho dù ngươi quỳ xuống cầu ta, ta cũng cho mượn, chứ đừng ngươi ngăn ta lại, ta rồi, ngươi đừng nghĩ tới việc ta cho mượn Tam Sanh Thạch!
      Thái Úc vì con mình rốt cục nảy sinh ý nghĩ ác độc, để ý gì đến Xi Vưu Đại Tôn. Lúc này sử dụng Tam Sanh Thạch, đột nhiên bắn về phía Lý Dương. Thần khí Tam Sanh Thạch rốt cục ra tay.
      - cho mượn… vậy… cướp!
      Lý Dương khi bị Tam Sanh Thạch bắn tới, chốc lát đột nhiên hóa thành đạo tàn ảnh nhằm phía Thái Úc, trong mắt tia điên cuồng, rồi biến thanh điện mang màu đen… giống như nhập ma, thân thể đột nhiên phát ra quang mang màu trắng, đạo đạo quang mang ngừng xoay tròn.
      lazybeerina93 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :