1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thỏ nhỏ, chớ chạy! - Phú Sĩ (89/346) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 86: Phòng tắm (2).

      Editor: Linh Kiều.

      Beta: Ngược Ái.


      nên, nên!

      Dương Hiểu Thố liên tiếp lắc đầu, sống chết cũng chịu tắm ở trước mặt .

      Đoan Mộc Thần vươn tay, nhàng sờ mái tóc rối bời của .

      – Thỏ , nhanh chút. Đợi lát nữa nước nguội.

      – Vâng…

      Dương Hiểu Thố cuối kéo dài dài, có ý đồ trì hoãn.

      – Thỏ , xấu hổ cái gì? Thân thể của em cũng phải là lần đầu tiên nhìn thấy.

      – Hả…

      im lặng!

      cũng sai. Nhưng mà…giọng điệu khồng cần mờ ám như vậy chứ!

      – Thỏ , cần hôn em, cho em chút khích lệ sao?

      cần!

      Dương Hiểu Thố giơ tay che miệng của mình lại, mơ hồ ra lý do rất sát phong cảnh.

      – Em còn chưa có đánh răng…

      câu của Dương Hiểu Thố hoàn toàn chọc cho Đoan Mộc Thần bật cười.

      ôm lấy eo của , kéo xuống cái tay che miệng của , nhàng hôn mấy cái lên môi của , mới vừa ý buông ra.

      – Thỏ , em dường như quên, vừa rồi chúng ta hôn nhau!

      A!

      Dương Hiểu Thố ảo não quay đầu, rầu rĩ, chịu nhìn !

      Dùng sức cắn răng, Dương Hiểu Thố hít hơi sâu, nhắm chặt mắt lại.

      dùng tốc độ nhanh ném khăn tắm , chạy vào trong bồn tắm lớn.

      Sau đó…

      dùng rất nhiều rất nhiều rất nhiều sữa tăm…

      Trong nháy mắt, Dương Hiểu Thố liền bị bao phủ ở trong đám bọt khí…

      Hì hì…

      Như vậy nhìn thấy ?

      Quả nhiên thông minh, đau dài bằng đau ngắn.

      Mới vừa rồi bị hành hạ như vậy, đổi lấy tại thư thái hưởng thụ…

      Ừ, đáng giá!

      Dương Hiểu Thố vì mưu kế của mình mà dương dương đắc ý, vui thích chơi với đám bọt khí, giống như đứa trẻ, chọc cho Đoan Mộc Thần cười khẽ.

      Ha ha, là nhặt được cái bảo bối mà!

      – Thỏ , giúp em đấm bóp lưng, có được hay ?

      – Hả? Có chỉ là đấm bóp lưng?

      Trước tiên xác định chút “có ý đồ” hay mới được!

      Đoan Mộc Thần cố ý xuyên tạc ý của .

      – Em muốn chà xát những nơi khác nữa sao?

      – Cái gì?

      trán Dương Hiểu Thố toát ra ba đường hắc tuyền…

      tuyệt đối là cố ý!

      Hừ! Muốn hấp dẫn sao?

      có cửa đâu!

      Dương Hiểu Thố nhất định giành được thắng lợi, để cho dám đối với kiêu ngạo như vậy nữa.

      Dương Hiểu Thố tàn bạo ném cho cái bông tắm.

      – Đấm bóp lưng!

      Đoan Mộc Thần nâng mi, ha ha, thú vị.

      Thỏ tức giận!

      là dễ thương, miệng cũng chu lên cả ngày rồi. rất muốn đến hôn lần nữa.

      Đoan Mộc Thần trong tay nắm bông tắm, thay đấm bóp lưng…

      – Thỏ , lực đạo của như thế nào?

      – Ừ… rất tốt….

      muốn thừa nhận, chà xát là thoải mái!

      Lần đầu tiên trong đời được phục vụ, dưới đáy lòng dâng lên mùi vị ấm áp.

      Dương Hiểu Thố đơn thuần cảm kích, rất nhanh quên mất khí mập mờ giữa hai người. rất muốn nhìn chút…

      Nhưng mà, nếu làm như vậy, liệu có thể cho rằng sống có nguyên tắc?

      Dương Hiểu Thố suy nghĩ lại, hay là thôi .

      hơi chút cúi đầu, hưởng thụ dịu dàng của .

      Trong phòng tắm yên lặng, trừ thanh bọt nước lượn lờ, chỉ có hô hấp nhàng của bọn họ…

      lâu sau, Đoan Mộc Thần cúi đầu mở miệng.

      – Thỏ , tắm rửa xong rồi.

      khẽ ngẩng đầu.

      – Ừ…

      Giơ tay nhận lấy khăn lông đưa tới, do dự có nên mở miệng kêu tránh ra hay ….

      Đoan Mộc Thần thế nhưng lôi từ trong nước đứng lên, đích thân vì lau khô người.

      Dương Hiểu Thố xấu hổ thể tin được.

      – Này…

      Đoan Mộc Thần nghiêng thân hôn lên miệng của chút, bàn tay to nhanh chóng hoàn thành động tác, vì lau khô.

      Môi mỏng mở, ở bên tai :

      – Thỏ , muốn tự tay đem phụ nữ của mình tắm cho thơm…

      Cái gì?

      Phụ nữ của ?

      Là…là chỉ sao?

      Dương Hiểu Thố ngơ ngác sửng sốt.

      Lời hấp dẫn nha…

      ngu ngơ trong nháy mắt, Đoan Mộc Thần đem xử lý xong, vì phủ lên khăn tắm mềm mại rộng rãi, đưa tay ôm lấy trở về phòng ngủ.

      bị đặt lên giường lớn, ngơ ngác nhìn xoay người rời .

      Mà lúc lần nữa trở lại, tay nhiều hơn bộ quần áo thuộc về .

      nheo mắt lại….

      Mếu…

      Lại mếu…

      tay còn có nội ý của nữa!

      – Thỏ , mặc quần áo.

      biết điều vươn hai cánh tay ra, bộ dáng giống như đứa bé đợi hầu hạ.

      Bàn tay to của cởi bỏ khắn tắm người , nhanh chóng vì mặc xong.

      Năm phút đồng hồ sau, Dương Hiểu Thố biến hóa nhanh chóng thành nhắn xinh đẹp.

      bộ quần áo màu trắng càng làm cho trở nên dễ thương, khiến tầm mắt của thể rời khỏi.

      Bắt buộc mình thu hồi ảo tưởng, Đoan Mộc Thần nắm lấy tay bé của , đặt lên môi hôn.

      – Thỏ , nhớ kỹ, vì em mà làm tất cả!

      nghi hoặc ngước mắt nhìn , hiểu.

      Đoan Mộc Thần cười nhạt, sau này hiểu!

      **

      Trong phòng hoa được làm bằng thủy tinh đảo Clif, cả vườn nở rộ, mùi thơm bốn phía.

      Có hai người phụ nữ với bộ dáng khả nghi!

      Dương Hiểu Thố vươn đầu ra, tìm kiếm, lại tìm kiếm…

      Ừ, có ai!

      khom lưng, kéo thấp thân thể Chu Mạt Mạt xuống, giọng .

      – Mạt Mạt, cậu cúi người xuống nữa ! Nếu bị phát đó!

      – Tiểu Thố, cậu làm cái gì mà thần bí vậy chứ?

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 87: Thỏ muốn bày ra “gian kế”.

      Editor: Linh Kiều.

      Beta: Ngược Ái.


      – Tiểu Thố, cậu làm gì mà tỏ ra thần bí vậy?

      – Im lặng!

      Dương Hiểu Thố bắn ra ánh mắt tàn bạo khiến cho Chu Mạt Mạt sợ đến phát run.

      Cằm Chu Mạt Mạt thiếu chút nữa rớt xuống. Tiểu Thố luôn luôn ngoan ngoãn, từ khi nào lại trở nên hung dữ như vậy?

      Chẳng lẽ là…chưa thỏa mãn dục vọng?

      Ai nha, vừa mới kết hôn được ngày mà biến thành oán phụ rồi?

      – Tiểu Thố, cậu làm sao vậy? Làm gì mà hỏa khí lớn như thế?

      – Cậu còn dám ? Tất cả cũng là do việc tốt mà hôm qua cậu làm!

      – Hả? Tớ làm cái gì?

      – Cái gì? Cậu còn dám thừa nhận! Hộp quà tối hôm qua của cậu vẫn còn đây!

      Chu Mạt Mạt bừng tỉnh đại ngộ, thần thần bí bí cười.

      – Tiểu Thố, hắc hắc…có phải đồ tớ tặng quá ít hay ? đủ cho các cậu dùng? A ha ha, sớm biết tớ chuẩn bị cho hai bộ “quần áo mưa ”rồi!

      Dương Hiểu Thố há hốc miệng nhìn bạn, Chu Mạt Mạt, đáng giận!!!

      – Chu Mạt Mạt! Cậu còn dám nhảm! Mang danh là bạn thân của tớ, thế mà lại hãm hại tớ như vậy!

      – Tiểu Thố, ý của cậu là sao? Tớ là có ý tốt nha! Lễ vật tặng cậu cũng phải là hàng tồn kho mà là hàng mới mua! Rất đắt tiền đó… Như thế nào, hiệu quả tốt ? Đoan Mộc Thần có phải vừa nhìn thấy bộ sa mỏng kia liền nhào vào cậu hay ?

      Chu Mạt Mạt đến nỗi nước miếng tung bay, còn Dương Hiểu Thố mặt đen thui muốn đánh người.

      Nhận thấy Dương Hiểu Thố bất thường, Chu Mạt Mạt nuốt nuốt nước miếng, sợ hãi nắm lấy tay Dương Hiểu Thố.

      – Tiểu Thố, cậu làm sao vậy?

      – Chu Mạt Mạt, những lễ vật cậu tặng hại thảm tớ! Cậu mau xin lỗi !

      – Cái gì? Tặng quà mà còn phải xin lỗi?

      – Nhất định phải xin lỗi! Nếu … nếu tớ tức giận!

      Dương Hiểu Thố nổi lên tính tình bướng bỉnh, bộ dáng chịu bỏ qua!

      Chu Mạt Mạt nghi thần nghi quỷ nhìn , Tiểu Thố có điểm là lạ!

      – Tiểu Thố…

      – Hừ!

      – Tiểu Thố, tại sao lại để ý tới tớ?

      – Hừ!

      – Tiểu Thố… chuyện .

      – Hừ!

      – Tiểu Thố… xin lỗi mà!

      Dương Hiểu Thố vừa nghe thấy ba chữ “ xin lỗi”, khóe miệng lập tức cong lên.

      – Như vậy còn đỡ!

      Chu Mạt Mạt trợn mắt liếc nhìn.

      – Đồ trẻ con!

      Dương Hiểu Thố cũng liếc mắt sang nhìn , sau đó hẹn mà cùng bật cười.

      Hai người lại tốt đẹp như lúc ban đầu.

      – Hì hì… Tiểu Thố, . Tối hôm qua…như thế nào? Kịch liệt ?

      phải như cậu nghĩ đâu!

      – Ừ?

      – Ừ cái gì mà ừ? phải như cậu nghĩ đâu!

      Chu Mạt Mạt nháy mắt mấy cái.

      phải như tớ nghĩ? Chẳng lẽ ta có nhào vào? Chẳng lẽ ta dùng đến “quần áo mưa ” mà tớ tặng cho hai người?

      Dương Hiểu Thố luôn luôn ngoan ngoãn rốt cuộc cũng nhịn được nữa, vươn tay bé ra, dùng sức nhéo gương mặt Chu Mạt Mạt.

      – Chu Mạt Mạt! Cậu câm miệng, hãy nghe tớ !

      Chu Mạt Mạt nhe răng trợn mắt.

      – Đau đau… Tiểu Thố, mau buông ta ra…

      Dương Hiểu Thố nhìn gương mặt Chu Mạt Mạt bị mình nhéo đến đỏ lên, có chút đành lòng, vội vàng buông tay.

      – Mạt Mạt, xin lỗi nha! Tớ quá kích động…

      Chu Mạt Mạt liếc trắng mắt.

      – Cậu lên cơn gì vâth? Nhanh tình huống tối hôm qua chút!

      Dương Hiểu Thố gật đầu, kéo thân thể Chu Mạt Mạt thấp xuống, ghé vào bên tai , hai người bắt đầu kề tai bí mật

      Dương Hiểu Thố liên tục, kể lại màn vừa mừng vừa sợ trong đêm tân hôn của , làm cho Chu Mạt Mạt sợ đến nỗi đối với hôn nhân cơ hồ mất cảm giác mong đợi.

      Dương Hiểu Thố giơ ngón tay nhàng chọt vào Chu Mạt Mạt bị hù dọa đến ngu người.

      – Mạt Mạt, cậu bị làm sao vậy? Sao lại gì?

      – Hả… Tiểu Thố, tớ cảm thấy… ra

      ra cái gì?

      – Khụ khụ… Cuối cùng chính là, cậu và Đoan Mộc Thần cùng nhau tranh tài? Tớ cảm thấy… cậu bị thua thảm…

      – Cái gì? Tại sao lại như vậy?

      – Bởi vì… tớ cảm thấy cậu là con mồi nằm trong lòng bàn tay của Đoan Mộc Thần rồi, muốn chạy cũng thể được.

      Dương Hiểu Thố cau mày nhìn .

      – Mạt Mạt, cậu đối với tớ có lòng tin như vậy sao!

      Chu Mạt Mạt khóc ra nước mắt.

      – Tiểu Thố, nếu là việc khác tớ tin cậu. Nhưng mà…chuyện này

      Dương Hiểu Thố níu lấy ống tay áo Chu Mạt Mạt chặt, khẩn cầu cộng thêm uy hiếp.

      – Mạt Mạt, cậu nhất định phải giúp tớ nghĩ biện pháp!

      Chu Mạt Mạt mặt mày nhăn nhó, đây là phiền toái lớn nhất mà từ lúc sinh ra đến nay gặp phải.

      Tiểu Thố chuyện gì chọc, lại chọc tới vấn đề khó như vậy!

      – Mạt Mạt, từ đến lớn cậu đều thông minh hơn tớ mà. Cậu mau nghĩ cách giúp tớ !

      – Tiểu Thố, cậu nên gấp, để tớ suy nghĩ…

      – Ừ! Cậu mau suy nghĩ chút phải làm như thế nào mới có thể để tớ chống lại sức hấp dẫn của Đoan Mộc Thần?

      Chu Mạt Mạt vắt hết óc.

      Nghĩ…nghĩ …

      lâu sau…

      Chu Mạt Mạt dựa sát vào Dương Hiểu Thố, sợ hãi ra biện pháp xử lý tốt lắm.

      – Tiểu Thố, tớ có nghĩ ra biện pháp. Bất quá…muốn thực hành có chút khó khăn.

      sao. Mạt Mạt, khổ như thế nào tớ cũng sợ!

      Dương Hiểu Thố vỗ ngực cái, rất có khí thế “hi sinh vì nghĩa”!

      Chu Mạt Mạt nuốt nước miếng, lòng có chút nhắc nhở .

      – Tiểu Thố, phải chịu khổ đơn giản như vậy đâu. Còn có… vấn đề về tôn nghiêm.

      Dương Hiểu Thố nghi hoặc nháy mắt mấy cái.

      – Vấn đề về tôn nghiêm?

      – Ừ!

      Dương Hiểu Thố rối rắm, tâm tính thiện lương có chút hoang mang…

      – Mạt Mạt, lại muốn chà đạp lên tôn nghiêm của tớ sao? Từ khi tớ làm nữ bộc tôn nghiêm còn là bao.

      – Khụ khụ… Tiểu Thố, rốt cuộc cậu có chịu làm hay ?

      – Làm! Cậu , là biện pháp gì?

      ra…chính là…cậu với Đoan Mộc Thần, cậu đối với đàn ông có hứng thú!

      Dương Hiểu Thố nhếch miệng cười tiếng.

      – Tớ vốn là có hứng thú mà! Tớ chỉ có hứng thú đối với cục cưng mà thôi! ấy sớm biết.

      phải là ý này! là…cậu đối với đàn ông có hứng thú, đối với phụ nữ lại có! Đồng tính luyến ái! Hiểu chưa?

      – Đồng…tính?

      Dương Hiểu Thố bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, cả người phát run….

      Chương 88: Thực mưu kế.

      Editor: Linh Kiều.

      Beta: Ngược Ái.


      – Mạt Mạt… cậu là đùa, đúng ? Đồng tính luyến ái rất kinh khủng đó!

      Chu Mạt Mạt trợn mắt cái, dùng sức gật đầu.

      – Tớ là ! kinh khủng có thể có hiệu quả sao? Cậu rốt cuộc có muốn thừa nhận hay đây?

      Dương Hiểu Thố khẩn trương cắn cắn môi, do dự .

      – Coi như là tớ cũng vô dụng! Chủ nhân rất thông minh, ấy tin đâu!

      ta tin nhưng trong lòng có khúc mắc. Cứ như vậy, khẳng định ta có tâm tư mà hấp dẫn cậu!

      sao?

      Dương Hiểu Thố bán tín bán nghi, do dự.

      – Mạt Mạt, còn có vấn đề nữa. Tớ bằng lời ấy có tin hay ? Có muốn… làm chút gì hay ?

      – Tất nhiên là có! Cậu còn cần người – bạn !!!

      – Hả? Cái gì? Bạn ? đâu tìm đây?

      Chu Mạt Mạt quỷ dị cười tiếng.

      – Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!

      – Mạt Mạt, cậu chịu giúp tớ sao?

      – Hắc hắc, chịu! Bất quá… Tiểu Thố, tớ cần cậu trả chút thù lao!

      Dương Hiểu Thố nheo mắt nhìn Chu Mạt Mạt.

      – Mạt Mạt, cậu vẫn chưa sửa được việc tiền như mạng sao?

      Chu Mạt Mạt cười mỉa.

      – Hắc hắc… ai bảo tớ được tốt số như cậu, gả cho ông chồng có tiền như vậy!

      – Mạt Mạt, cậu là chê cười tớ sao?

      – Hả? có, có! Tiểu Thố, quyết định nhanh chút, cậu cần tớ hỗ trợ ?

      Dương Hiểu Thố chống cằm suy tư hồi lâu.

      – Vậy cậu muốn trả thù lao là gì nha?

      – Tiền!

      Chu Mạt Mạt trả lời gọn gàng, chút nào nương tay!

      Dương Hiểu Thố đau lòng vì túi tiền của mình nhưng vẫn là thỏa hiệp.

      – Mạt Mạt, tớ với cậu rồi. Mặc dù chủ nhân cho tớ cái thẻ, nghe là rút giới hạn. Nhưng mà tớ thể chút tiết chế như vậy được. Cho nên, tớ chỉ có thể trả cho cậu chút xíu…

      chút xíu cũng được!

      Dương Hiểu Thố cười híp mắt.

      – Ha ha, Mạt Mạt, tớ biết cậu tốt nhất mà!

      Chu Mạt Mạt cùng Dương Hiểu Thố rất nhanh đạt thành “chiến lược liên minh”, lén lén lút lút cùng nhau nghiên cứu cụ thể “kế hoạch tác chiến”…

      Hai phụ nữ xinh đẹp, thân thể thấp thoáng ở sau dãy hoa bách hợp. Các cho đây là nơi rất bí mật để thảo luận lại biết được, ở nơi xa có đôi tai nhạy cảm nghe thấy hết…

      Sau những cây xanh cao lớn, có bóng dáng thon dài mà cao ngất của người đán ông di chuyển. Ánh mắt trong suốt lộ ra thú vị mà chăm chú nhìn

      **

      Màn đêm buông xuống.

      Đèn trong nhà sáng, hai tròng mắt tinh của Đoan Mộc Thần bắt đầu quét qua – thấy Thỏ ?

      Đoan Mộc Thần đối diện bốn ông lão cũng hai mặt nhìn nhau….

      Bốn người liếc mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt để chọn ra người đứng ra cả Diễm Hoàng.

      – Khụ khụ…Thần, Tiểu Thố đâu?

      Đoan Mộc Thần bình tĩnh trả lời:

      – Có thể là tìm bạn của ấy.

      – Bạn của Tiểu Thố? Là đứa bé gọi là Mạt Mạt kia sao?

      Đoan Mộc Thần cau mày sửa đúng cách gọi của Diễm Hoàng.

      – Gọi là Chu Mạt Mạt!

      – Cũng giống nhau mà!

      Đoan Mộc Thần bình tĩnh cười tiếng nhưng vẫn có chút lo lắng.

      mấy tiếng rồi thấy được bóng dáng của Thỏ .

      Nhớ lại tình cảnh vào ban ngày, Đoan Mộc Thần khẽ cau mày.

      Ban ngày, với câu rất kỳ quái – đối với đàn ông có hứng thú?

      dĩ nhiên tin tưởng lời . Cái lo lắng chính là tiểu bạch thỏ ngốc nghếch kia biết làm ra chuyện ngu ngốc gì đây!

      Càng nghĩ càng lo, Đoan Mộc Thần vội đứng dậy bước ra cửa, tìm thỏ “mất tích”.

      **

      Đoan Mộc Thần vừa mới được vài bước, sau lưng truyền đến tiếng gọi :

      – Thần!

      Đoan Mộc Thần dừng lại bước chân, khẽ cau mày, tiếng Tư Đồ Triệt?

      Xoay người nhìn lại, quả nhiên là Tư Đồ Triệt!

      – Triệt, có việc?

      Tư Đồ Triệt thân tây trang màu xám nhạt, nhìn như ôn văn hòa nhã nhưng khóe miệng lại chứa đựng nụ cười cổ quái, thoạt nhìn rất là “có hại”!

      Tư Đồ Triệt nhàn nhạt mở miệng.

      – Thần… cậu muốn ra ngoài?

      – Ừ.

      ra ngoài làm gì?

      Đoan Mộc Thần nheo mắt lại nhìn Tư Đồ Triệt, cảm thấy ngoài ý muốn.

      – Triệt, cậu bớt lo chuyện người khác !

      Tư Đồ Triệt cười tiếng.

      sai, tớ bớt lo chuyện người khác. Nhưng mà tớ rất quan tâm bạn bè thôi, nhất là quan tâm cậu!

      Đoan Mộc Thần đè nén thở dốc vì kinh ngạc.

      – Triệt, có gì cứ thẳng!

      – Ha ha…có phải cậu muốn tìm Tiểu Thố hay ?

      – Làm sao cậu biết?

      Tư Đồ Triệt nhún nhún vai, hời hợt .

      – Bởi vì tớ nhìn thấy thần sắc kiên nhẫn ở mặt của cậu. Thử hỏi còn ai có bản lãnh để cho Đoan Mộc Thần nóng lòng như vậy sao?

      mặt Tư Đồ Triệt ràng là thần sắc đùa cợt làm cho Đoan Mộc Thần buồn bực.

      – Triệt, đừng nhảm. Cậu có phải nhìn thấy Tiểu Thố ở đâu rồi ?

      Tư Đồ Triệt cười đến là khoái trá, ngón tay đặt lên cằm, hàm ý sâu xa :

      ra tính là nhìn thấy. Chẳng qua là có nghe được chút xíu thanh của ấy…

      – Tư Đồ Triệt! Nhanh cho ràng chút!

      – Ha ha…đừng có gấp. Thần, tớ có nghe thấy bí mật, cậu muốn biết ?

      – Bí mật gì?

      – Ha ha, theo tớ…

    3. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Hok lẽ a Triệt đây là chồng của chị Mạt Mạt sau này ???

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 89: Đoan Mộc Thần tức giận.

      Editor: Linh Kiều.

      Beta: Ngược Ái.


      Trong căn nhà thủy tinh trồng hoa, gian trở nên u ám, cây cây hoa hoa cao thấp đồng nhất, loáng thoáng truyền đến hai giọng mềm mại.

      Nhận ra tiếng bước chân của Đoan Mộc Thần, Dương Hiểu Thố lén lén lút lút vươn đầu ra nhìn…

      Mếu…

      tới!

      Dùng khí sét đánh kịp bưng tai, Dương Hiểu Thố đem đầu lùi về, thân thể khom xuống dưới hoa cỏ.

      Chu Mạt Mạt che miệng cười trộm, nhìn bộ dáng khẩn trương của Tiểu Thố, rất thú vị nha!

      Chu Mạt Mạt to gan chọt chọt Dương Hiểu Thố, giọng .

      – Tiểu Thố, chúng ta bắt đầu ?

      – Hả? Tốt, được rồi…

      Dương Hiểu Thố trả lời có chút xác định. Bất quá, dưới giật dây của Chu Mạt Mạt, vẫn gật đầu đồng ý.

      Ba giây đồng hồ sau, hai liền phát ra thanh kì kì quái quái, rất khiến người khác phải suy nghĩ sâu xa.

      nên…

      – Thỏ , biết điều chút…

      – Mạt Mạt…nha… cho chạm vào bộ ngực của tớ…

      – Thỏ …ngực của cậu hình như to lên nha!

      Dương Hiểu Thố hung hăng nhìn chằm chằm Chu Mạt Mạt cái, nhảm, “nhìn” cũng thấy được sao?

      Chu Mạt Mạt lớn lối nháy mắt mấy cái, làm cho Tiểu Thố dám kháng nghị.

      – Hừ, Mạt Mạt…đừng lên tiếng, bị người khác phát liền xong đời!

      sao. Chỉ cần cậu , tớ . Nơi này vắng vẻ như vậy, làm gì có người biết chúng ta làm loại chuyện này được!

      – Cẩn thận chút vẫn là tốt hơn…

      – Thỏ …vạn nhất…Đoan Mộc Thần mà biết làm sao bây giờ?

      – Ai nha, ấy biết được đâu! Mạt Mạt, cậu yên tâm. Nếu như gặp chuyện may tớ bảo vệ cậu!

      – Thỏ , cậu đối với tớ tốt!

      – Ha ha…Mạt Mạt, cậu đối với tớ cũng rất tốt nha…

      – Ừ…rất cảm động…Thỏ , cho tớ hôn cái…

      Chụt!

      Chụt!

      Dương Hiểu Thố đối diện với khí, phát ra hai cái “hôn” vang dội. Cây cây hoa hoa trước mắt bỗng nhiên rung động…

      – Hả?

      Dương Hiểu Thố kinh dị ngẩng đầu, liền nhìn thấy Đoan Mộc Thần với sắc mặt xanh mét.

      run rẩy tay bé, đem tờ giấy tràn ngập “đối thoại mập mờ” giữa và Chu Mạt Mạt len lén nhét vào túi áo…

      Đoan Mộc Thần vung tay, “kéo” Dương Hiểu Thố lên, đem ôm vào trong ngực.

      Sắc mặt ngưng trọng, gân xanh trán bốc lên.

      Thỏ là to gan lớn mật mà, lại dám “vụng trộm”!

      Nhìn “trừng phạt” ra sao!

      Đoan Mộc Thần quyết định, nhất định phải làm cho ràng, rốt cuộc là người phụ nữ của ai!

      tay ôm lấy Dương Hiểu Thố, cấp tốc rời

      Rầm!

      Tiếng đóng cửa rất lớn, làm cho Dương Hiểu Thố sợ đến bả vai co rụt lại.

      Trong lòng của thấp thỏm bất an, khuôn mặt nhắn trắng bệch.

      Hu hu hu…

      Tại sao lại có cảm giác hối hận đây?

      Xong, xong…

      Nhìn sắc mặt, rất tức nha!

      Mặc dù điều này chứng mình cùng Mạt Mạt “diễn” rất tốt, chiếm được hiệu quả tuyệt đối, nhưng mà…

      Các tựa hồ quên mất việc rất trọng yếu phải…

      Chính là “phản ứng” của Đoan Mộc Thần sau khi biết được!

      Dương Hiểu Thố rất khẩn trương, mười ngón tay đan vào nhau, đầu cũng cúi xuống, bộ dáng “nhận tội”.

      Đoan Mộc Thần giống như con báo vận sức chờ phát động, chậm rãi hướng tới.

      Dương Hiểu Thố nuốt nước miếng, nhận thấy hơi thở tức giận của , cẩn thận lùi lại từng bước.

      khẩn trương mà!

      Trời mới biết làm được “chuyện xấu”, cho dù là dối!

      Dương Hiểu Thố nhắm mắt lại, đợi biết cái gì, nhưng mà…

      chờ lại chờ, Đoan Mộc Thần như cũ câu cũng .

      len lén mở mắt ra, trong lòng hoảng sợ hướng nhìn qua.

      Bốn mắt nhìn nhau, tâm Dương Hiểu Thốkhông khỏi níu chặt!

      mực nhìn ?

      Dương Hiểu Thố vội vàng cúi đầu xuống, tránh ánh mắt nóng bỏng của .

      Đoan Mộc Thần nhìn bộ dáng Dương Hiểu Thố vừa lo ắng vừa sợ hãi, khẽ cau mày.

      Thỏ từ khi nào lại trở thành như vậy?

      cho là tùy tiện đối với đàn ông có hứng thú, rồi lại tự biên tự diễn tiết mục liền cho rằng có thể lừa gạt được sao?

      Ngây thơ!

      Trẻ con!!

      Bất quá, mặt dù tiết mục của là giả nhưng vẫn là rất tức giận!

      phải “trừng phạt” !

      Nhìn chăm chú hồi lâu, Đoan Mộc Thần rốt cuộc có động tác.

      từ từ cởi vài cái nút áo sơ mi, chẳng câu gì nằm lên giường lớn. Thân thể thon dài mà ưu nhã dựa vào đầu giường, trong ánh mắt toát ra tia hơi thở nguy hiểm.

      Môi mỏng khẽ mở, gọi tên của .

      – Thỏ

      – Vâng?

      ngoắc ngoắc ngón tay.

      – Tới đây.

      – Vâng…

      Dương Hiểu Thố từ đầu hoàn toàn quên mất việc cự tuyệt chuyện này, ngoan ngoãn bước đến trước người .

      – Gần hơn chút nữa.

      – Được…

      Dương Hiểu Thố mè nheo lên phía trước chút, đến khoảng cách nguy hiểm nhất.

      Đoan Mộc Thần nâng đôi mắt màu lam, tà khí dâng lên. Dựa sát vào bên tai nhạy cảm của , thổi luồng nhiệt khí , trong lúc tâm tư của hoảng hốt khiến cho thân thể bé mềm nhũn ra.

      Trong ánh mắt màu lam của bị lây nhiễm dục vọng. Ngón tay tà ác đưa về phía , trong nháy mắt vạch tìm quần áo của ..

      – Muốn?
      Elise Tuyen thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :