1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thỏ nhỏ, chớ chạy! - Phú Sĩ (89/346) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 77: Hôn lễ.

      Editor: Ngược Ái, Linh Kiều.

      Beta: Ngược Ái.


      Phòng khách sang trọng nhất đảo Clif, Dương Hiểu Thố biết điều đứng vào bên cạnh Đoan Mộc Thần, như chim nép vào người, còn cao lớn tuấn tú, hai người họ vô cùng xứng đôi.

      Dưới chỉ dẫn của mục sư, bọn họ tuyên thệ xong, trao nhẫn cho nhau.

      Đoan Mộc Thần nắm lấy tay bé, ở ngón tay của đeo lên chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, hoa lệ, sáng lạng, tràn ngập các loại màu sắc, gì sánh kịp.

      Đoan Mộc Thần giơ tay vén lên tấm lụa trắng đầu .

      Ngón trỏ nâng lên chiếc cằm khéo léo, muốn hôn xuống để hoàn thành bước nghi thức cuối cùng. cũng là bước nghi thức quan trọng nhất.

      Dương Hiểu Thố ngượng ngùng, nhắm mắt lại, nhưng trong lúc lơ đãng lại lộ ra bộ dáng của nụ hoa chớm nở.

      Cánh môi non mềm kiều diễm ướt át, làm cho máu trong người nháy mắt sôi trào.

      Đoan Mộc Thần chậm rãi cúi xuống, nhưng ngoài dự tính cũng chỉ là nụ hôn chạm .

      nhích tới gần bên tai của , thấp giọng .

      – Thỏ , tôi muốn đem những thứ tốt nhất…để lại lúc cuối cùng.

      Dương Hiểu Thố sửng sốt, hai gò má ửng đỏ, bộ dáng ngượng ngùng rất dễ thương.

      Bởi vì rất xấu hổ, Dương Hiểu Thố liền cúi đầu xuống, mà phù dâu Chu Mạt Mạt đứng bên canh sớm cười đến run rẩy cả người.

      còn chưa bao giờ nhìn thấy qua bộ dạng xấu hổ của Dương Hiểu Thố như vậy đâu!

      Làm cho Tiểu Hàng nhịn được kéo kéo cánh tay của Chu Mạt Mạt, giọng .

      – Dì Mạt Mạt, dì đừng cười khoa trương như vậy nữa…

      Chu Mạt Mạt bĩu môi, cố gắng giữ vững hình tượng còn bao nhiêu nữa của mình.

      Ánh mắt nhìn quanh khắp căn phòng, liền vô tình chống lại tầm mắt của phù rể Tư Đồ Triệt…

      Hả?

      Người đàn ông này là ai nhỉ?

      Rất lạ nha.

      Làm gì nhìn kỳ quái như vậy chứ?

      Hừ! Chưa từng nhìn thấy qua người đẹp sao?

      Xem thường !

      Cực kì xem thường!!

      Chu Mạt Mạt thèm xem thường nữa, tầm mắt quay lại nhìn Dương Hiểu Thố.

      Hì hì, nghi thức hoàn thành xong!

      Chờ chút…còn thiếu thứ.

      Chú rễ còn phải đưa lễ vật cho dâu nha!

      Bị mọi người chú ý. Đoan Mộc Thần liền sai người đem đến tấm bản vẽ, phía bản vẽ là tấm bản đồ thế giới.

      Mọi người đều quay ra nhìn nhau, ngay cả bốn vị trưởng bối kia cũng đứng ngồi yên, bí mật rối rít nghị luận.

      cả Diễm Hoàng lo lắng hỏi mấy em:

      – Này này, Thần làm cái gì vậy? Chỉ tặng tấm bản đồ? là quá keo kiệt rồi!

      hai Phỉ Hoàng cũng dám tin.

      – Trời ạ, là đáng sợ! Làm như vậy, Thần còn mặt mũi!

      ba Liệt Hoàng lại càng thêm dầu vào lửa.

      những nó bị mất mặt, mà bốn người chúng ta cũng thành mặt mo mất!

      bốn Tà Hoàng trực tiếp tổng kết lại câu:

      tóm lại, Thần tặng lễ vật như vậy, chính là ném thể diện của gia tộc Đoan Mộc mà!

      Bốn người liếc mắt nhìn nhau, mặt đen thui muốn tiến lên ngăn cản. Nhưng lại nhìn thấy Đoan Mộc Thần lôi kéo cánh tay của Dương Hiểu Thố tới phía trước của tấm bản đồ…

      Từ trong túi áo, Đoan Mộc Thần lấy ra cây bút thủy tinh khắc những cánh hoa rơi, nhàng đặt vào trong lòng bàn tay của Dương Hiểu Thố.

      – Thỏ , ở tấm bản đồ này chọn vị trí. Tôi vì em xây tòa lâu đài công chúa ở nơi đó.

      Cái miệng nhắn của Dương Hiểu Thố há to, muốn hét chói tai mà!

      Hắc hắc, nhưng tình huống lại cho phép nha!

      sợ hãi nhìn .

      có thể chứ?

      – Ừ! Đây là lễ vật kết hôn tôi dành cho em.

      Khóe miệng Dương Hiểu Thố hé ra độ cong lớn.

      Rất cảm động nha.

      là xấu, cũng chịu cho biết trước chuyện này.

      Làm sao bây giờ, rất muốn khóc…

      Đoan Mộc Thần ôm lấy khuôn mặt nhắn của , nhàng :

      – Thỏ , cho phép em khóc.

      – Vâng… em biết là khóc đẹp, có đúng ?

      – Cũng đúng. ra điều muốn là, em vừa khóc mascara bị phai màu…

      – Hả?? Cái gì?

      Nước mắt cảm động trong mắt Dương Hiểu Thố thoáng cái liền biến mất.

      vừa mới cảm động, liền phá hư khí!

      A a a, chán mà!

      Đoan Mộc Thần nhìn khuôn mặt nhắn biểu cảm phong phú của . Môi mỏng khẽ nhếch, biết điều này chắc chắn làm cho khóc mà…

      cầm lấy tay .

      – Thỏ , nhanh chọn vị trí tấm bản đồ .

      Dương Hiểu Thố nháy mắt mấy cái, khẽ suy tư trong chốc lát, cầm bút, đầu bút rơi xuống….

      giây sau, bộ vest màu trắng của Đoan Mộc Thần ở trước ngực liền xuất vòng tròn đen lớn.

      Dương Hiểu Thố nhếch miệng cười tiếng.

      – Ha ha, chọn xong rồi! Em muốn ở trong tòa thành công chúa, em chỉ muốn ở lại trong lòng của !

      Lời ngon tiếng ngọt của Dương Hiểu Thố làm cho mọi người cảm động, trừ Đoan Mộc Thần.

      tuyệt đối, tuyệt đối dám khẳng định là do cố ý “trả thù” chuyện mới vừa rồi!

      phải chỉ là mascara của bị phai màu thôi sao?

      Dương Hiểu Thố bày ra bộ dáng vô tội, cười ngọt ngào, thoải mái tiếp nhận tiếng vỗ tay của mọi người.

      Mascara của bị phai màu đâu!

      Nhưng tây trang của chính thức “biến màu” công khai rồi đó.

      Ha ha ha….

      Chương 78. Đêm tân hôn (1).

      Editor: Linh Kiều.

      Beta: Ngược Ái.


      Đoan Mộc Thần ôm vòng eo mảnh khảnh của , môi mỏng để sát vào bên tai của , .

      – Thỏ , em chọn vị trí rất tốt!

      – Ha ha…cám ơn khen ngợi!

      Lời của Dương Hiểu Thố còn mang theo rung…

      A a…

      Tay của đặt ngang hông cũng quá dùng sức !

      Hơn nữa…

      Còn nhích tới nhích lui!

      Á!

      Cảm giác rất xấu xa!

      Hơn nữa còn vô cùng mập mờ.

      Dương Hiểu Thố được tự nhiên quay quay thân mình, cả người nóng lên.

      Khuôn mặt nhắn của lúc đỏ lúc trắng, trong đầu tự nhiên ra lại là…

      Nghi thức hoàn thành, thứ đợi ở phía trước phải chính là đêm tân hôn sao?

      Đêm tân hôn?

      Ai nha… Lúc trước hình như có cùng với có thảo luận qua cái vấn đề này rồi phải.

      Nhưng mà, vấn đề cũng kết thúc ra rất nhanh…

      Hỏng bét, lúc đó gì nhỉ?

      Bọn họ trong lúc đó đạt thành hiệp nghị ở riêng rồi sao?

      Xong đời, hình như còn chưa có đạt thành hiệp nghị.

      Vậy phải thực nghĩa vụ làm vợ rồi!

      Đêm tân hôn…

      Đêm tân hôn đáng sợ nha…

      **

      Ngồi ở trong tân phòng, Dương Hiểu Thố thấp thỏm bất an.

      nghĩ lại nghĩ, nhưng vẫn có nghĩ ra “lấy cớ” gì để có thể “động phòng”

      chu cái miệng nhắn, lầm bầm lầu bầu:

      – Mình đáng thương. Giả bộ té xỉu có được hay nhỉ?

      Suy nghĩ giây, lắc đầu.

      được, được. Lần trước ở phi cơ dùng qua lần rồi!

      – Bằng giả bộ đến ngày?

      Chớp chớp mắt, Dương Hiểu Thố tự mình hủy bỏ.

      được. Đây là điềm xấu nha!

      – Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ đây?

      Dương Hiểu Thố cố gắng suy nghĩ, nhưng vẫn thu hoạch được gì…

      lúc suy nghĩ cửa phòng bị đẩy ra, Đoan Mộc Thần lững thững đến.

      kinh ngạc nhìn Dương Hiểu Thố ngay cả áo cưới cũng chịu thay, ngồi yên ở thảm, co rút trong góc tường, vẻ mặt rất muốn chạy trốn nhưng lại gặp phải khó khăn.

      – Thỏ , em làm gì mà còn chưa thay quần áo?

      ngượng ngùng cười tiếng, cười so với khóc còn khó nhìn hơn!

      – Ha ha…em…em đợi ….

      đúng, đúng!

      bậy cái gì đây biết?

      vào đêm tân hôn đợi ?

      Đây là do thần trí thanh tỉnh sao?

      Này, này… hình như phải là câu “có ích”…

      Khuôn mặt Dương Hiểu Thố xấu hổ đỏ cả lên, muốn cắt đứt lưỡi của mình mà, luôn sai lại càng sai!

      thử dò xét thè lưỡi ra, rất muốn hung hăng cắn xuống cái, nhưng mà…

      Rất đau nha!

      Hơn nữa, mà cắn đứt đầu lưỡi sau này thể chuyện nữa rồi, cảm giác thống khổ.

      Lần trước chỉ bị thương khổ như vậy…

      Hu hu hu, nếu có đầu lưỡi…

      là đáng sợ!

      Hay là thôi , nên làm theo những chuyện “tự sát” như thế này…

      Nhìn vẻ mặt mâu thuẫn của Dương Hiểu Thố, khóe miệng Đoan Mộc Thần vui vẻ nhếch lên.

      Nghiêng người lấy tay khoác lên vòng eo mảnh khảnh của , cúi đầu vùi vào cần cổ của , ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt cơ thể của , ánh mắt liền trở nên tà mị câu hồn.

      – Thỏ , ra là em ở đây chờ ngại, đến muộn sao?

      Hai gò má của lập tức trở nên đỏ bừng, liến tục lắc đầu.

      phải… phải là như vậy…

      – Thỏ , cần thẹn thùng đâu. hiểu mà…

      hiểu?

      Dương Hiểu Thố hiểu tại sao đáy lòng càng dâng lên cảm giác sợ hãi, “hiểu” rồi sao?

      – Thỏ , em ở đây chờ đến thay quần áo giúp em, có đúng hay ?

      – Hả?

      Khiếp sợ!

      có nghĩ như vậy đâu!

      – Thỏ , sao. ngần ngại vì em mà “phục vụ” đâu!

      Dương Hiểu Thố trợn mắt há hốc miệng. thế nhưng đợi trả lời trực tiếp “động thủ”!

      Á…

      Ngón tay thon dài mà linh hoạt của kéo ra khóa kéo sau lưng áo cưới của . Lưng trần tuyết trắng liền ra trước đôi mắt màu lam…

      Dương Hiểu Thố thét chói tai.

      – Đợi chút!

      Đoan Mộc Thần nhàn nhạt lắc đầu.

      – Thỏ , trễ. Thay quần áo sớm chút, tắm rồi ngủ thôi.

      Rất trễ?

      Thay quần áo

      Tắm?

      Ngủ?

      Trước mắt Dương Hiểu Thố bắt đầu xuất những vì sao…

      Cái này là những bước trước khi “!

      Đoan Mộc Thần nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của , khóe môi tự chủ được cong lên, bàn tay to xấu xa hướng tới tấm lưng trần bóng loáng của

      Chương 79. Đêm tân hôn (2).

      Editor: Linh Kiều.

      Beta: Ngược Ái.


      Sau lưng truyền đến cảm giác tay mập mờ chạm vào, trong cơ thể Dương Hiểu Thố từ từ dâng lên luồng nhiệt khí.

      Hu hu hu…

      Đừng sờ nữa mà….

      Cả người Dương Hiểu Thố phát run, vội vàng né tránh, giọng nhát gan :

      – Chủ nhân….tự em thay quần áo là được rồi….

      Chân mày Đoan Mộc Thần cau lại, vươn ngón trỏ ra che môi của lại.

      – Thỏ , em phạm sai lầm rồi đó. Còn gọi là chủ nhân?

      – Vậy, vậy gọi là gì?

      – Gọi là Thần.

      – ….

      Dương Hiểu Thố cố gắng hồi lâu, vẫn là thể ra từ khiến cho cảm thấy rất mờ ám này.

      – Thẹn thùng sao?

      – Vâng….

      Dương Hiểu Thố chớp chớp đôi mắt to, tựa hồ mang theo chút xíu khẩn cầu…

      Vẫn là để cho gọi là chủ nhân !

      có tôn nghiêm có tôn nghiêm!

      Dù sao cũng quen rồi!

      Đáy lòng Dương Hiểu Thố giờ phút này rối loạn, có tôn nghiêm và xấu hổ, chút do dự lựa chọn về trước.

      Đôi mắt mong chờ nhìn bộ dáng suy tư của Đoan Mộc Thần, Dương Hiểu Thố khẩn trương đợi được “đại xá”…

      Nhưng mặc dù mở miệng, lại ra những lời càng làm cho thêm xấu hổ:

      – Thỏ , nếu cảm thấy thẹn thùng khi gọi tên. Vậy gọi là ông xã cũng được!

      Hai tay Dương Hiểu Thố che ngực lại, giống như vô cùng đau đớn.

      A a a, muốn té xỉu quá!

      Lần này hoàn toàn là !

      Cúi đầu xuống, cắn cắn môi, ôm lấy trái tim đập loạn, được!

      Đoan Mộc Thần khóe mắt mỉm cười nhìn , bàn tay to tiếp tục động tác, quá vài giây cởi áo cưới người xuống…

      Dương Hiểu Thố đứng trong góc tường, hai cánh tay gắt gao ôm lấy thân mình, bộ dáng chịu “ vào khuôn khổ”, cực kì dễ thương!

      Lúc này, Đoan Mộc Thần đột nhiên tốt tính buông ra, thong thả bước đến bên, ngồi xuống ghế salon.

      – Thỏ , nhanh tắm !

      Hả?

      nghi hoặc, làm khó dễ nữa?

      Ác ma tiếp tục lên tiếng:

      – Em ở đây chờ ôm em tắm sao? Em muốn tắm uyên ương?

      phải!

      Dương Hiểu Thố tức giận trừng cái, chu miệng nhắn:

      xoay người sang chỗ khác !

      – Tại sao?

      – Cái gì? Còn hỏi tại sao? Em thành như vậy, xoay người, em đến phòng tắm bằng cách nào chứ?

      Hừ! Nhất định là mưu.

      Chắc chắn là muốn nhìn thân thể xinh đẹp, thuần khiết chỉ mặc nội y của !

      Đoan Mộc Thần mị hoặc nhìn , chậm rãi cởi bỏ tây trang màu trắng bị bôi đen…

      Vô số nút cài tinh xảo bị tháo ra…

      nút, hai nút, ba nút…

      Dương Hiểu Thố vẻ mặt đau khổ, sắc mặt tái nhợt, thanh run rẩy.

      nghĩ … làm cái gì …

      Dương Hiểu Thố bị dọa cho sợ đến toàn thân cứng ngắc, trơ mắt nhìn đem áo khoác tây trang cởi xuống. Sau đó chậm rãi hướng tới…

      A a a… xong rồi!

      Tiếp theo nhất định là ôm lấy , đem đè xuống, như vậy rồi như vậy…

      Dương Hiểu Thố trong lòng run sợ, vội vàng nhắm mắt lại, đợi “lăng trì”.

      Ba giây sau, cảnh tượng “tàn phá” như trong suy nghĩ của Dương Hiểu Thố có xảy ra. Chỉ là cảm giác được vai của mình có thêm tấm vải mềm mại.

      Dương Hiểu Thố mở mắt ra nhìn.

      – Hả?

      – Cho em mặc. tắm !

      Dương Hiểu Thố mở to mắt, biết ơn hành động khẳng khái của , đồng thời cũng có chút xíu xấu hổ…

      có phải hay có chút “lòng tiểu nhân” rồi?

      Dương Hiểu Thố xấu hổ đỏ ửng cả gương mặt, vô cùng chột dạ.

      Dương Hiểu Thố mang theo tâm tình có chút phức tạp vào phòng tắm.

      Tây trang màu trắng khoác lên thân thể nhắn của , có mang theo chút tư vị ngọt ngào.

      Vạt áo rộng rãi che lại bộ phận quan trọng của , đôi chân trần như như

      Đoan Mộc Thần nhìn bộ dáng xinh đẹp dễ thương của , trong mắt từ từ xuất dục vọng.

      **

      Trong phòng tắm.

      Dương Hiểu Thố yên lặng nằm trong bồn tắm cao cấp, nước ấm vừa đủ, bọt khí mờ ảo, hương tinh dầu nhàn nhạt…

      khí trong phòng tắm đầy mê hoặc, thêm vào việc cả ngày khẩn trương cùng mệt mỏi, làm cho buồn ngủ.

      Nhưng mà, trong đầu vẫn cứ xuất bóng dáng của Đoan Mộc Thần, bỏ được…

      Dương Hiểu Thố ngơ ngác cầm chơi đùa với đám bọt tuyết trắng, trước mắt lại là khoảng gian mông lung.

      Tại sao bên trong bọt nước toàn bộ đều là hình ảnh của chứ?

      Khuôn mặt nhắn của thoáng cái liền đỏ lên. Đôi tay bé nắm lại thành quyền, dùng sức lắc đầu, cái miệng nhắn lầm bầm:

      – Hãy biến mất thấy gì nữa!

      Biến mất, biến mất, biến mất!

      Dương Hiểu Thố thở vù vù.

      – Ha…cuối cùng cũng biến mất…

      giây sau, vẻ mặt của liền đau khổ, tiếp tục lầm bầm lầu bầu.

      – Rốt cuộc là mình bị sao đây? Tại sao trong đầu luôn luôn xuất hình ảnh của chứ? phải là vì mình chưa được thảo mãn dục vọng đấy chứ? thể nào…mình ràng vẫn còn trong trắng, thay đổi nhanh như vậy!

      Dương Hiểu Thố từng câu, từng câu thầm, liều chết khuyên giải mình.

      À, ra cũng coi là tự an ủi mình…

      Rốt cuộc, cũng tắm xong, nhưng mà, trợn tròn mắt nhìn…

      – Xong! Mình có mang theo quần áo để thay.

      Tâm Dương Hiểu Thố cảm thấy run sợ, run sợ!
      fujjko thích bài này.

    2. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      C ngay tho wa, khi nao moi thay a an c day??? :yoyo36::yoyo60:

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 80. Đêm tân hôn (3).

      Editor: Linh Kiều.

      Beta: Ngược Ái.


      Dương Hiểu Thố nắm tay thành quả đấm , hít sâu rồi lại hít sâu, rất dũng cảm bước đến bên cửa phòng tắm.

      Lặng lẽ mở cửa, lộ đầu ra, con mắt nhìn quanh, liếc vòng – an toàn!

      Dương Hiểu Thố chân mang dép, người chỉ choàng cái khăn tắm to, lén lén lút lút chạy ra ngoài.

      Ha ha, may mắn nha. Thế nhưng có bị phát .

      Từng giọt nước mái tóc của tí tách rơi xuống.

      lạnh mà!

      Dương Hiểu Thố khẽ rùng mình cái. vốn tưởng rằng nguyên nhân là do nước rơi vào trong áo tắm. Nhưng mà…

      Sau lưng truyền đến hơi thở quen thuộc của phái nam khiến cho hiểu, có đơn giản như vậy!

      Đoan Mộc Thần?

      sai lầm rồi, sai mười phần!

      Tuyệt đối an toàn!

      Từ phía sau lưng, Đoan Mộc Thần chậm rãi nhích tới gần , cúi đầu cười khẽ, môi mỏng hôn lên tai .

      – Thỏ , em thơm….

      …tại sao lại ở đây?

      Đoan Mộc Thần nhún nhún vai, hời hợt .

      luôn ở tại đây.

      Gì?

      Luôn ở đây?

      Ý là nhìn thấy toàn bộ quá trình từ trong phòng tắm chạy ra?

      Bao gồm việc vừa mới cười trộm…

      Còn có….dương dương đắc ý….

      Dương Hiểu Thố lần nữa đỏ mặt…

      hoài nghi kiếp trước của là do đỏ mặt nóng rần lên mà chết!

      Đoan Mộc Thần ngửi thấy mùi sữa tắm dễ chịu người , cùng với mùi thơm đặc biệt của , che dấu chút nào “tính” thú của đối với .

      vươn tay ôm lấy , nhìn gương mặt non mềm, hồng hồng của , bộ dáng là dễ thương mà.

      Tiếng khàn khàn rơi vào bên tai :

      – Thỏ , em ngoan. Đây là lần thứ hai em bị bắt gặp chịu mang dép trong nhà đấy!

      Cái gì?

      Lần thứ hai?

      Lần đầu tiên là lúc nào nhỉ?

      có nhớ ra nha!

      Dương Hiểu Thố dễ dàng bị “dẫn dắt” theo lời của

      nâng cằm , khiêm tốn học hỏi.

      – Lần đầu tiên là lúc nào vậy?

      – Vào ngày hôn lễ trước đêm…em mất ngủ…sau đó bò lên giường của

      – Hả?! Im lặng, im lặng!

      Dương Hiểu Thố vội vàng vươn tay bé che lại miệng của .

      Cái gì chứ?

      phải chỉ là chạy tìm người chuyện phiếm thôi sao?

      Muốn cùng tranh cao thấp về việc đếm cừu thôi miên. Sao mà từ trong miệng phát ra lại là ý tứ khác vậy?

      hay giống như là trình diễn tiết mục “Thỏ bổ nhào vào Sói lớn” vậy!

      Xấu xa! xấu xa!

      Đoan Mộc Thần khẽ mân mê, hôn hít lấy bàn tay đặt ở môi mỏng của .

      Ừ! Mềm mại cũng thơm…

      tinh tế hôn vào từng ngón tay mảnh khảnh của .

      Từng cảm giác từ đầu ngón tay truyền đến, khiến cho Dương Hiểu Thố từ từ lâm vào mê mang.

      Dương Hiểu Thố vô cùng thoải mái, ngay cả khi mình bị ôm lúc nào cũng biết…

      được đặt vào trong chiếc giường lớn.

      Sau lưng truyền đến cảm giác lạnh như băng của tấm nệm được làm bằng tơ tằm, khiến cho lý trí của trong chốc lát liền khôi phục lại.

      – A….

      Dương Hiểu Thố thét tiếng kinh hãi, hai tay bé chống đỡ ở trước ngực của , nhằm ngăn cản nhích đến gần.

      Hả?

      Cảm giác tốt nha!

      Mười đầu ngón tay mảnh khảnh của lần nữa xác nhận lại.

      Sờ…lại sờ…cẩn thận sờ…

      Cùng lúc đó, bên tai của truyền đến tiếng hút khí nhẫn nại của Đoan Mộc Thần…

      Hút khí?

      cắn cắn môi, ổn rồi!

      Dương Hiểu Thố định thần nhìn lại.

      A…tay bé của vuốt ve lồng ngực trần của ?

      thế nhưng có mặc quần áo?

      Trời ạ! làm gì mà người trần chuẩn bị ra trận rồi?

      Dương Hiểu Thố vội vàng muốn thu hồi tay bé của mình.

      Nhưng mà…thu hồi lại phải để cho càng nhích thêm tới gần sao?

      Khó khăn, khó khăn…

      Trong lúc mờ mịt nghĩ cách. Đoan Mộc Thần tùy thời mà động, đây chính là thợ săn !

      Đầu lưỡi tà ác của nhàng xẹt qua vành tai nhạy cảm của . Lưu lại ấn ký dâu tây, nhiệt độ đốt người này làm cho phải run rẩy…

      – Đừng…buông…

      – Thỏ , thích hôn ?

      thích…

      Đoan Mộc Thần khẽ cắn lỗ tai bé của . bàn tay lớn tà nịnh đặt lên bộ ngực của , ngón tay tà ác dọc theo da thịt non mịn mà bắt đầu thuận thế trượt xuống…

      – Ưm…

      Dương Hiểu Thố chịu được việc cố ý, phát ra tiếng kêu .

      Trong ánh mắt của tràn ngập thứ mà chưa từng biết đến. Môi của cũng lộ ra mỉm cười hài lòng.

      Động tác của trì hoãn chút, nhìn như có xâm nhập mãnh liệt gì.

      Nhưng mà, lại cảm thấy rất nguy hiểm,vô cùng nguy hiểm, siêu cấp nguy hiểm!

      – Thỏ

      – Vâng…

      Đừng gọi như vậy nữa, thanh rất mập mờ khiến cho thân thể nổi lên da gà rồi!

      Dương Hiểu Thố cầm hai cánh tay của cố gắng giãy dụa thoát ra.

      Ý đồ tìm ra chỗ có thể chạy trốn.

      Nhưng mà, có chút khả năng nào….

      Còn có, tay của

      Hu hu hu…

      Bộ ngực của cũng phải là món đồ chơi, cũng phải là cao su, làm gì mà cứ nhào tới nhào lui chứ?

      – Chủ nhân… – Trong lúc nhất thời suy nghĩ được gì.

      – Ừ? – cũng hớn hở đáp trả.

      – Chủ nhân…tay của …có thể dừng lại hay ?

      muốn dừng lại.

      Chẳng những có dừng lại, ngược lại còn dùng thêm sức. Nhưng vẫn có kéo khăn tắm người xuống…

      – Ưm…

      Thân thể Dương Hiểu Thố dâng lên cảm giác tê dại. Nhiệt độ nóng bỏng tay truyền qua , lan tràn vào trong cơ thể của .

      Đoan Mộc Thần cười khẽ, ngón tay đến nút thắt khăn tắm của . Chỉ cần hơi dùng sức, liền phát sinh ra hình ảnh siêu cấp màu hồng phấn.

      Chương 81. Đêm tân hôn (4).

      Editor: Linh Kiểu

      Beta: Ngược Ái.

      – Thỏ …cởi xuống có được hay ?

      Dương Hiểu Thố mở to mắt, chu cái miệng nhắn, lắc đầu:

      được… tốt…

      Đoan Mộc Thần chỉ chỉ lồng ngực trần của mình, nhăn mày đàm phán.

      – Nhưng cũng cởi rồi, công việc quan trọng nên làm sớm.

      Dương Hiểu Thố bả vai co rụt lại, hơi sợ…

      – Vậy mặc quần áo lại . Như vậy là công bằng rồi, có đúng hay ?

      Đoan Mộc Thần đáy lòng cười thầm.

      – Như vậy mà là công bằng sao?

      – Đúng vậy! Hơn nữa… trong phòng lạnh nha… cũng đừng bị cảm lạnh, nhanh mặc quần áo vào !

      – Thỏ , em cảm thấy rất lạnh sao? Nhưng tại sao nhìn thấy em đổ mồ hôi vậy?

      A a a…

      đổ mồ hôi là do dựa vào quá gần, còn có động tác xấu xa của !

      ổn!

      Phương pháp xử lí phòng này rất lạnh có hiệu quả.

      Đổi cái khác!

      Đồng tử xoay tròn, Dương Hiểu Thố nhanh chóng nghĩ ra phương pháp xử lý mà theo được biết là siêu cấp hữu dụng.

      – Chủ nhân… đúng rồi, chúng ta còn chưa mở quà tặng kết hôn của gia đình và bạn bè tặng, có đúng ? nhanh mặc quần áo tử tế vào , chúng ta nhìn quà!

      – Quà tặng trọng yếu…quan trọng là…chúng ta nên…

      – A !

      Dương Hiểu Thố hô to tiếng, sau đó lúng túng cười cười.

      – À…quà tặng cũng rất trọng yếu… cũng là lời chúc phúc của mọi người đối với chúng ta… chúng ta xem lễ vật, có được ?

      Đoan Mộc Thần nhăn mi, biết trì hoãn thời gian.

      Bất quá…

      trốn thoát đâu, đùa từng chút vậy.

      – Được rồi, trước nhìn quà tặng.

      Đoan Mộc Thần nhấn mạnh chữ “trước” rất nặng!

      Dương Hiểu Thố cũng có nghe ra ý khác trong lời của .

      Bất quá, có thể kéo dài đến đâu hay đến đấy!

      Mặc dù an uỉ mình như vậy. Nhưng trong đầu của vẫn dần dần ra những hình ảnh hạn chế sắp có thể xảy ra.

      Dương Hiểu Thố tâm thần rối loạn níu lấy khăn tắm, sợ nó rớt ra ngoài, chậm chạp bò xuống giường…

      Nhưng mà, bàn chân vừa mới chạm vào mặt đất, “vụt” chạy đến trước tủ treo quần áo, lấy ra bộ đồ ngủ “bảo thủ” mặc vào, đem mình bao vây kín mít.

      Giậm chân chạy đến bên cạnh ghế salon, chọn lấy vị trí có khoảng cách xa nhất ngồi xuống.

      Đoan Mộc Thần rất hài lòng!

      đứng lên, thong thả bước đến bên người .

      Lần nữa ngồi xuống – sát bên cạnh !

      Dương Hiểu Thố có kế sách khả thi.

      Tay bé rất biết điều hướng đến đống quà tặng, tùy tiện cầm lên hộp quà, từ từ mở ra…

      Dương Hiểu Thố hai mắt tỏa sáng.

      – Oh… đáng nha!

      vui vẻ lấy con tiểu bạch thỏ được làm bằng nhung từ trong hộp ra, sờ trái sờ phải.

      – Chủ nhân, nhìn ! Thỏ này đáng nha! kỳ quái, sao trước kia em chưa từng thấy có chỗ nào bán qua?

      – Bởi vì nó là món đồ hạn chế toàn cầu.

      Dương Hiểu Thố mừng rỡ, đem thỏ lông nhung cọ cọ ở mặt, cười khúc khích.

      – Em thích thỏ lông nhung này nha! Sau này em muốn ôm nó ngủ!

      Đoan Mộc Thần cười nhạt.

      thích ôm thỏ hơn!

      câu hai ý nghĩa!

      Gương mặt Dương Hiểu Thố đỏ lên…

      Chu chu cái miệng nhắn.

      tà ác, trong đầu chắc chứa đầy những suy nghĩ …

      Dương Hiểu Thố xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu, tiếp tục mở quà.

      Ha ha, hộp quà to nha!

      Rốt cuộc bên trong chứa cái gì đây?

      Chỉ là bìa bao thôi mà xinh đẹp như vậy, là xa hoa ghê!

      Trong lòng Dương Hiểu Thố ôm ảo tưởng tốt đẹp, vui vẻ mở hộp quà ra…

      Hả?

      Dương Hiểu Thố sợ hãi ngay cả tiếng thét chói tai cũng nuốt vào trong!

      nháy mắt mấy cái, vừa liếc mắt cái, quả nhiên là…

      A a a…

      Xấu hổ muốn chết!

      Chu Mạt Mạt quá đáng, thế nhưng đưa…

      Đưa cái kia?

      Dương Hiểu Thố sợ mất hồn mất vía, tay bé khẽ che lại cái hộp, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

      Đoan Mộc Thần ngồi ở bên lẳng lặng quan sát .

      Khóe môi tà mị cong lên, sâu thẳm trong mắt màu lam phát ra tia sáng, đó là do hưng phấn trước khi bắt được con mồi.

      Đoan Mộc Thần chậm rãi nhích tới gần , thổi khí lên mặt của , mang theo nhàn nhạt ái muội…

      – Thỏ , đây là lễ vật gì vậy?

      Dương Hiểu Thố vội vàng lắc lắc đầu.

      có… có gì…

      thể để cho thấy được!

      Nếu nhất định hóa thân thành sói, lập tức đè xuống.

      – Thỏ , cho nhìn lễ vật chút.

      Tay bé của gắt gao ôm lấy cái hộp, chịu buông tay.

      …. Cái này là do Mạt Mạt tặng, nhìn được đâu…ha ha…

      Đoan Mộc Thần nhíu nhíu mi.

      – Thỏ , đây là lễ vật kết hôn tặng cho chúng ta. có quyền lợi nhìn nó!

      vung tay lên, giả bộ muốn đoạt.

      Dương Hiểu Thố nhắm mắt lại, dám nhìn khi thấy nó xuất khí mập mờ, len lén dưới đáy lòng mắng: Chu Mạt Mạt, cậu hại thảm tớ rồi!

      Đoan Mộc Thần mở nắp hộp ra.

      quả nhiên có đoán sai. trách được khuôn mặt nhắn của đỏ giống như quả táo chín vậy!

      Ha ha, thỏ của dễ thương mà!

      duỗi ngón tay, đem trong những vật phẩm từ trong hộp lấy ra, đồ nội y mỏng kiểu dáng siêu cấp “thoải mái” xuất .

      – Thỏ , cái này là cho em mặc?

      – Hả? phải đâu!

      – Ừ! nghĩ cần cái sa y mỏng này…mà cần là…

      – Là gì?

      Dương Hiểu Thố hoảng sợ nhìn ngón tay thon dài của lần nữa bỏ vào trong hộp, chậm rãi lấy ra…

      đống “quần áo ” vô cùng “đặc biệt”!

      hai tay che mắt lại. Từ giữa khe hở trộm liếc mắt nhìn…

      Hu hu hu…

      Những thứ này hình như là đồ dùng trong cửa hàng mà bán chạy lúc trước!

      mất thể diện!

      Tức giận!

      Lần đầu tiên trong đời, Dương Hiểu Thố có xúc động muốn đánh người.

      nghĩ muốn đánh Chu Mạt Mạt!!!

      Đoan Mộc Thần nhưng lại thong dong tự tại, ba giây đồng hồ sau lắc lắc đầu.

      – Thỏ . Nghĩ sai rồi!

      – Nghĩ sai rồi cái gì?

      nghĩ… cần…những thứ này…những thứ “quần áo ” này…

      hai mắt tỏa sáng, gật đầu lia lịa.

      – Đúng vậy, đúng vậy! cần, hoàn toàn cần!

      Ha ha, được cứu rồi!

      chịu bỏ qua cho nha!

      Đoan Mộc Thần thầm cười ngây thơ của , chút lưu tình đánh nát ảo tưởng của .

      – Thỏ , chúng ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận. Nếu chúng ta muốn cố gắng “tạo người”, căn bản cần “quần áo ”!

      Hả?

      Dương Hiểu Thố như gặp sét đánh ngang tai, trong đầu trống rỗng.

      cái gì?

      “Tạo người”!

      dám xác định “tạo người” lần này giống với lần sinh Tiểu Hàng. thể nào là phương thức lựa chọn “ống nghiệm” được.

      Như vậy…

      Chính là – trực tiếp làm?

      mặt Dương Hiểu Thố xuất thần sắc khủng hoảng.

      là đáng sợ nha!

      cái gì cũng biết, sớm biết vậy tự mình len lén xem qua…

      Mặc dù ngốc nghếch nhưng chừng cũng có thể học lén được hai chiêu.

      Nếu …lỡ giống như khúc gỗ, nhất định chê cười !

      Ai nha, suy nghĩ cái gì vậy?

      Đáng đánh!

      đến lúc nào rồi, còn nghĩ đến những hình ảnh kiều diễm?

      đáng lý ra phải nghĩ đến cách cự tuyệt , mà phải là “chiêu thức” như thế nào để lấy lòng

      Dương Hiểu Thố như lạc vào cõi thần tiên. thanh tà ác mị hoặc của Đoan Mộc Thần liền vang lên.

      – Thỏ , tốt lắm, lễ vật cũng nhìn qua…thời gian còn sớm, chúng ta cũng nên làm chút việc “chính ”.

      Dương Hiểu Thố bị hù dọa cho ngốc tại chỗ.

      Thỏ lông nhung trong tay cũng “bịch” rơi mặt đất.

      ngây ngốc tùy ý dể lần nữa đem “bắt” trở về chiếc giường lớn….
      fujjko thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 82. Đêm tân hôn (5).

      Editor: Linh Kiều.

      Beta: Ngược Ái.


      Dương Hiểu Thố sợ hãi muốn lui về phía sau, nhưng mà…

      Phía sau lưng của là đầu giường, còn đường lui!

      Ánh mắt Đoan Mộc Thần nhìn rất kỳ quái nha….

      Có chút sắc, có chút tà, có chút làm cho rối loạn…

      Đoan Mộc Thần mạnh dùng sức, đem Dương Hiểu Thố trốn ở đầu giường ôm vào trong ngực, hung hăng đem áp dưới thân.

      Khóe môi mang cười vừa tà mị vừa mập mờ.

      – Thỏ , muốn em…

      tại sao lại thẳng như vậy chứ!

      Dương Hiểu Thố ủy khuất đáp lại:

      – Nhưng mà…em muốn bị áp…

      – Phản đối có hiệu lực!

      – Nhưng mà…em chưa có chuẩn bị tâm lý…

      phải là báo cho em biết trước đây sao?

      – Kia…đó chính là…em còn chưa có chuẩn bị…

      Lúc này Dương Hiểu Thố mới sợ hãi ý nghĩ “chân ” của bản thân!

      – Thỏ , em nhất định phải chuẩn bị!

      Dương Hiểu Thố chu cái miệng nhắn, cùng thương lượng.

      – Chủ nhân…có thể trì hoãn lại hay ? Quá đột ngột làm em chịu được…

      – Tốt, cho em phút đồng hồ!

      Đoan Mộc Thần phá lệ “khai ân”, cho phép bình phục tâm tình kích động chút.

      phút đồng hồ? Ngắn như vậy?

      Dương Hiểu Thố quả hoài nghi thính lực của mình rồi, cũng quá keo kiệt !

      – Em còn có 55 giây!

      – Hả? Cái gì?

      – 54 giây.

      Dương Hiểu Thố suy sụp cúi mặt xuống, là “người hiền bị ép” mà!

      mím mím cái miệng .

      Vừa nghĩ tới mười mấy giây sau, phải mất nụ hôn đầu tiên quý giá nhất (nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trong hôn lễ kia xem như tính), tâm tình liền lại trở nên phức tạp!

      Đoan Mộc Thần vẫn ung dung nhìn , bắt đầu đếm ngược.

      – 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1! hết giờ!

      Dương Hiểu Thố nâng lên mí mắt, khuôn mặt bé trong suốt mang theo thần sắc quá tự nhiên, vội khẩn cầu.

      – Chủ nhân…đây là nụ hôn đầu của em nha… phải , nhàng, có biết hay ?

      dễ thương khẩn cầu làm cho Đoan Mộc Thần phải bật cười, ngốc hết thuốc chữa mà!

      Tiếng trầm thấp cũng mang theo tình ý của truyền vào tai .

      – Thỏ , yên tâm . rồi, muốn đem điều tốt đẹp nhất để lại cuối cùng. Mà tại, điều tốt đẹp nhất chính là…

      Oanh…

      Dương Hiểu Thố bừng tỉnh đại ngộ, khó trách như vậy ở trong hôn lễ!

      Gương mặt càng thêm ửng hồng, khiến người khác cảm thấy trìu mến.

      Đoan Mộc Thần cúi đầu xuống, chậm rãi để sát vào môi của , hơi thở ấm áp phả vào khuôn mặt của .

      Dương Hiểu Thố nhìn đôi mắt nhìn mình chăm chú kia, nhìn gần trong gang tấc, lòng của liền dâng lên cảm giác run rẩy.

      A a a…xong!

      Đầu của nhất định là bị choáng váng rồi.

      Trong lòng thế nhưng…lại có mong đợi nho ?

      Đoan Mộc Thần cúi người, rốt cuộc hôn lên cánh môi như hoa của

      Mùi vị của so với trong tưởng tượng của còn muốn ngọt hơn!

      hôn…

      Trằn trọc…

      Vào sâu thêm…

      Trêu chọc…

      Động tác của ngày càng kịch liệt…

      Môi của như mứt Mân Côi, tản ra mùi hương thoang thoảng, cái lưỡi mềm mại run rẩy dưới trêu chọc của , làm cho khó lòng kiềm chế.

      – Ưm…A…

      Dưới bá đạo cùng ôn nhu của , tự chủ được ngâm khẽ.

      Oanh…

      Bỗng nhiên Dương Hiểu Thố từ trong kích tình thanh tỉnh trở lại, mới vừa rồi là thanh gì vậy chứ?

      là từ trong miệng của phát ra sao?

      Trời ạ, xấu hổ!

      Xong đời, trở nên thuần khiết rồi!

      Hu hu hu…

      thể!

      thể như vậy!

      Quá mất mặt!

      cánh môi càn rỡ, Đoan Mộc Thần phát Dương Hiểu Thố thất thần, liền dừng lại động tác, nhìn bộ dáng ảo nảo của , hỏi.

      – Thỏ , em làm sao vậy?

      – Hu…

      Dương Hiểu Thố hai lời, khóc lên!

      Vô số nước mắt trong suốt chảy ra.

      chút khách khí đem nước mắt ẩm ướt bôi lên người , đôi bàn tay nho trắng như phấn cũng hung hăng đánh tới .

      Đoan Mộc Thần đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó là thản nhiên mỉm cười.

      ra là giận dỗi. Đây chính là phương thức trả thù của phụ nữ khi bị cướp nụ hôn đầu sao?

      Hay là…

      Bởi vì quá thẹn thùng, dùng nước mắt để che dấu?

      Đoan Mộc Thần nhàng nháy mắt mấy cái, giây đồng hồ liền tự cho ra đáp án của mình.

      Ngón tay thon dài của vuốt ve dung nhan yếu ớt của , lau từng giọt nước mắt, ôn nhu .

      – Thỏ , đừng khóc… xin lỗi, làm gì em nữa.

      chu miệng lên hài lòng.

      hôn xong mới xin lỗi, vô dụng rồi!

      nở nụ cười trêu đùa, sờ sờ mái tóc mềm mại của , cánh tay dài nhấc lên đem ôm vào trong ngực. câu cũng nữa, chỉ lẳng lặng ôm .

      Dương Hiểu Thố thút tha thút thít nín khóc, khẽ ngước mắt liền nhìn thấy lồng ngực trần của

      Ồ… hấp dẫn nha!

      Sắc nữ!

      Sắc nữ!

      Dương Hiểu Thố dưới đáy lòng len lén mắng mình, nhưng vẫn nhịn được nuốt nước miếng…

      – Nhìn đủ chưa? – Bên lỗ tai của bỗng nhiên truyền đến tiếng khàn khàn của .

      Nghe vậy, hai gò má của Dương Hiểu Thố liền phiếm hồng.

      thẹn thùng di chuyển tầm mắt, dám nhìn nữa.

      Hơi thở nam tinh của Đoan Mộc Thần phả lên bên tai của , làm cho khẽ run rẩy.

      Mà trong lời mập mờ của , cũng bắt đầu cảm thấy khí trong phòng dần dần trở nên nóng rực…

      Chương 83. Đêm tân hôn (6).

      Editor: Linh Kiều.

      beta: Ngược Ái.


      – Thỏ , em ràng cũng có cảm giác.

      – Hả?

      Khuôn mặt nhắn của hồng như trái cà chua, hơn nữa là trái cà chua chín mọng…

      Chán nản!!!

      tại sao lại muốn “ chỗ yếu”?

      Ý tứ giống như sắc nữ khát khao vậy!

      có việc gì hay sao mà lớn lên lại mê người như vậy chứ! Làm cho mới vừa rồi còn trầm mê vào trong sắc đẹp!

      Nhìn khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng của Dương Hiểu Thố, Đoan Mộc Thần nhếch lên nụ cười sủng nịch.

      Thỏ của lúc nào cũng dễ thương như vậy!

      thích bộ dáng suy nghĩ kì quái của , thích bộ dáng ngượng ngùng của , thích bộ dáng thấy chết sờn của

      Ha ha…rất thú vị…

      Như đoán, Dương Hiểu Thố ngượng ngùng phủ nhận.

      – Ai nào? Ai có cảm giác? nhìn thấy em khóc sao?

      Đoan Mộc Thần vươn tay ôm lấy khuôn mặt nhắn đỏ bừng của . Hôn lên ánh mắt hồng hồng của . Động tác ôn nhu giống như là đối đãi với bảo bối trân quý nhất vậy.

      Dương Hiểu Thố chớp chớp hai mắt to, nghi hoặc hỏi.

      làm sao…lại trở nên dịu dàng như thế vậy?

      – Thỏ , đối với em… vĩnh viễn luôn dịu dàng!

      – Hả???

      biết luôn bá đạo. Nhưng mà, lòng của tại rất ngọt, ngọt nha…giống như là ăn chén mật ong to vậy!

      – Thỏ , vĩnh viễn đối tốt với em, tin ?

      – Hả…

      Đây là ý gì nha?

      thân mật mà!

      – Thỏ

      Vâng!

      Gọi làm cho cả người tê dại nha!

      – Em em em…tin tưởng…chủ nhân. Vậy nếu như em …tối nay muốn làm… có thể miễn cưỡng ép em hay ?

      Hừ! muốn đối tốt với . Nếu như tiếp tục ép buộc lời đúng là lừa gạt!!!

      – Thỏ ngốc, nếu như cố ý muốn làm, em tại sợ rằng ngay cả xương cũng còn! Tối nay, chỉ là muốn…hôn em.

      Đôi mắt ti hí của khẽ run lên.

      Đúng nha, thế nhưng là con mãnh thú có tính công kích lớn!

      Hì hì…

      Nhưng mà, cũng có mạnh mẽ ép buột nha!

      Điều này liệu có phải lên rằng – đối với là cưng chiều cùng thương tiếc?

      Dương Hiểu Thố tâm tư rối loạn, đôi mắt đẹp bị lây nhiễm màu hồng phấn cùng nước trong suốt.

      Ai nha… là xấu hổ mà!

      Tim đập ngày càng ngày càng mau. Đôi cánh tay có lực của ôm lấy eo thon của , giống như muốn trấn an khẩn trương quá độ.

      Hai người dán chặt chỗ với nhau, nhưng còn hơi thở tình dục…

      Mà hô hấp của trong khí vẫn tràn ngập mùi thơm cơ thể nhàn nhạt của .

      Dương Hiểu Thố cười híp mắt, đắm chìm trong dịu dàng của

      Hì hì, ôn nhu “dọa người” nha!

      Bất quá… thích! Thích chết được!

      Dương Hiểu Thố càng nghĩ càng vui vẻ, thậm chí có chút vênh váo đắc ý.

      Động nghiêng người, vốn là định giản gân cốt chút. Nhưng trong lúc vô tình lại đụng chạm phải môi mỏng của Đoan Mộc Thần vốn là đặt ở bên má của .

      mềm nhũn, cánh môi xẹt qua môi mỏng của

      Nghe thấy tiếng Đoan Mộc Thần hút khí, Dương Hiểu Thố liền có cảm giác ổn…

      – A… xin lỗi…em phải cố ý!

      Dục vọng được bình phục lâu bị làm cho ngo ngoe nổi lên, giọng tà mị vang lên

      – Thỏ , đây là do em chọc vào lửa! Đừng trách

      Dương Hiểu Thố lạnh run…

      phải cố ý, phải cố ý trêu chọc mà!

      khuôn mặt nhắn ửng đỏ của Dương Hiểu Thố tất cả đều là do xấu hổ.

      Hu hu hu…

      dám nữa!

      phải cố ý “hôn môi” !

      run rẩy thân thể, nhìn Đoan Mộc Thần chậm rãi gần sát.

      Từ trong sâu thẳm của đôi mắt màu lam, nhìn thấy bóng dáng mình trong đó. cảm giác nóng rực liền xuất trong cơ thể.

      Dương Hiểu Thố tựa hồ có dự cảm, trốn thoát…

      thấp thỏm nhắm mắt lại, đợi “cực hình” sắp xảy ra.

      Đoan Mộc Thần cúi đầu hung hăng hôn lên môi của .

      Hai cánh tay cứng rắn vững vàng đem thân thể mềm mại của ôm vào trong ngực. Lực đạo vừa bá đạo vừa dịu dàng khiến cho dần dần xụi lơ…

      Dương Hiểu Thố mơ mơ màng màng cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi từ người Đoan Mộc Thần truyền tới.

      Từ giữa răng môi của hai người lan tràn ra cổ mùi vị vui vẻ…

      ngất ngây vui sướng…

      Trong đầu tự nhiên nghĩ ra câu – mà tiếp tục hôn tốt!

      Lần đầu tiên, Dương Hiểu Thố cảm nhận được hơi thở hỗn loạn của .

      Điên cuồng như vậy, kích động như vậy…

      Còn có…

      ít bá đạo cho phép thoát !

      Mùi xạ hương đặc biệt của làm cho thân thể mềm nhũn…

      Chẳng biết từ lúc nào, quần áo người cánh mà bay. Bại lộ ở trước mặt là thân thể trần truồng của .

      Bàn tay to tà ác của di chuyển đến trước ngực của , vo vê đầu ngực căng đầy…

      Từ trong kẽ răng của nặn ra câu, thanh khàn khàn nhẫn của .

      – Thỏ …có thể chứ?

      – Hả…

      Dương Hiểu Thố rối rắm nhìn thấy trong mắt của viết hai chữ – muốn !

      sớm rơi vào vòng tay của , cảm nhận được cả người căng thẳng.

      Lòng của cũng thình thịch đập loạn, vậy mà…

      Muốn

      Nhưng mà…

      Dương Hiểu Thố cắn chặt môi của mình, sợ mình cẩn thận trả lời chữ “được”.

      Trong đôi mắt bị lây nhiễm hơi nước, có chút sợ, có chút mong đợi, có chút xấu hổ còn có chút dục hỏa khó nhịn…

      thanh mang theo tình dục của Đoan Mộc Thần rơi vào trong tai của .

      – Thỏ …cho , có được hay ?
      fujjko thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 84. Đêm tân hôn (7).

      Editor: Linh Kiều.

      Beta: Ngược Ái.


      Dương Hiểu Thố chút nghĩ ngợi lắc đầu, muốn đâu!

      mới muốn bị sói đói ăn hết, nhìn bộ dáng “đói bụng” tại của , rất kinh khủng nha!

      Bộ dáng vừa thẹn vừa sợ của , giống như đứa bé dễ thương làm cho dục hỏa trong người Đoan Mộc Thần từ từ biến chất, nhịn được muốn đùa chút….

      Nếu tại muốn, đợi, đợi tự động đưa tới cửa!

      cười khẽ.

      – Thỏ , em muốn sao? Ai…em tổn thất rất lớn nha!

      Dương Hiểu Thố nhướng mày, đầu suy nghĩ hồi lâu, tổn thất rất lớn?

      Có ý gì chứ?

      cầm tay bé của , đặt ở trước ngực của . lần nữa lộ ra nụ cười quyến rũ tà ác.

      – Thỏ , em đối với thân thể của , chút cũng có hứng thú sao?

      Dương Hiểu Thố trợn mắt há hốc miệng, ánh mắt cùng nụ cười của , chính xác là hướng truyền đến tin tức…

      Đó chính là, chẳng những muốn , hơn nữa còn muốn chủ động mở miệng!

      là đàn ông xấu!

      là tà ác nha!

      lên nhầm tàu của cướp biển rồi!

      Ai nha, nghĩ nhảy xuống cũng nhảy nỗi nữa!

      Đầu ngón tay của cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi người

      Tay tại sao…lại ngứa?

      A… có thuốc cứu được rồi!

      Tỉnh táo, phải tỉnh táo!

      trong thời điểm mấu chốt, nếu cẩn thận chút liền có thể trốn thoát, ngàn vạn thể “khôn ba năm dại giờ” !

      Dương Hiểu Thố len lén kéo chăn chút…

      Hu hu hu…

      Bọn họ là “thẳng thẳng song song” mà!

      biết tại sao, trong đầu lại xuất hình ảnh trần truồng…

      Hả!!

      Dĩ nhiên là chỉ có nửa người thôi!

      Bởi vì… còn chưa được nhìn thấy phía dưới.

      suy nghĩ lung tung cái gì vậy?

      Mới vừa rồi nghĩ như vậy giống như là rất muốn nhìn thấy nơi đó vậy…

      Dương Hiểu Thố rất muốn giơ quả đấm lên, hung hăng đập đầu mình!

      Dùng sức nuốt nước miếng, Dương Hiểu Thố cố gắng giữ vững lý trí còn thừa nhiều lắm.

      – Cái kia…

      Ai nha, nên cái gì đây?

      Đôi mắt ti hí liếc nhìn gương mặt tuấn tú của

      Rất mê người nha!

      Hô hấp của lại muốn tăng nhanh…

      Đôi mắt màu lam của thuộc về người có mưu săn bắt, làm cho kìm lòng đậu muốn rời xa.

      sai, chính là muốn rời xa!

      Nếu , nhất định bị ăn hết nha!

      Dương Hiểu Thố cố gắng tỉnh táo lại, lâu sau mới ra tiếng.

      – Em với …mỹ nam kế đối với em cũng vô dụng nha! cần phải hấp dẫn em nữa!

      Thanh mê hoặc hàng nghìn hàng vạn người vang lên, mang theo hấp dẫn nguyên thủy, độc nhất vô nhị.

      – Thỏ , chúng ta là tranh tài sao? hấp dẫn em, nếu như em trúng kế liền bao giờ…đụng đến em nữa. Em vĩnh viễn an toàn, có được hay ?

      Cái gì?

      Trong đầu Dương Hiểu Thố mãi đắm chìm trong nửa câu sau của – vĩnh viễn an toàn!

      Ha ha, tốt!

      – Được! Đồng ý!

      Thỏ ngu ngốc, tại sao lại chịu suy nghĩ kỹ mình có thể ngăn cản được hấp dẫn của chứ?

      Đoan Mộc Thần cười thầm, kết quả của cuộc tranh tài này, chỉ có kết quả, đó là – bị ăn sạch!

      **

      Ánh nắng sáng sớm trải đầy căn phòng.

      Mà trong phòng ngủ trầm tĩnh vẫn còn tràn đầy hơi thở.

      Dương Hiểu Thố nhắm mắt lại dùng sức duỗi người, cái miệng nhắn nở nụ cười hạnh phúc.

      – A… hạnh phúc nha!

      chậm rãi mở mắt ra, khua tay múa chân ngồi dậy, ôm tiểu bạch thỏ lông nhung hạn chế số lượng toàn cầu, hung hăng hôn lên nó!

      Dương Hiểu Thố cười híp mắt với nó.

      – Thỏ , tối hôm qua, em có ngủ được hay vậy? Hì hì…chị ngủ được rất ngon nha! Ha ha… nghĩ tới chủ nhân giữ lời. ấy bắt đầu từ hôm nay hấp dẫn chị. Tối hôm qua thế nhưng có động tay động chân với chị nha! Cuộc sống tốt đẹp!

      Dương Hiểu Thố hoàn toàn lâm vào trong ảo tưởng. Đối với việc mình sắp gặp “kiếp nạn” hoàn toàn biết…

      vừa loay hoay trêu chọc thỏ trong tay, vừa vui vẻ rời giường.

      Tay bé vén chân lên, hoảng sợ.

      – A…

      Làm sao, làm sao mà có mặc quần áo?

      Con ngươi chuyển động, nhớ lại chuyện tối hôm qua…

      A…đúng rồi. Bọn họ xém chút nữa là “thẳng thắng gặp nhau”…

      Bất quá, nhưng là có phát sinh tình huống nha!

      Dương Hiểu Thố vỗ ngực cái, miễn cưỡng an ủi mình.

      Nhiều nhất cũng chỉ là bị nhìn chút, còn có…

      Dường, dường còn sờ sờ…

      Siết chặt…

      Dương Hiểu Thố kiên quyết chịu sử dụng hai chữ “vuốt ve” này!

      khuôn mặt nhắn của dần ửng đỏ. Dùng sức lắc đầu, vứt suy nghĩ ảo tưởng, quấn khăn tắm, từ từ bò xuống giường.

      Dương Hiểu Thố đường hát ngâm nga vào phòng tắm.

      – La la la….là lá la…

      theo thói quen đẩy ra cửa phòng tắm, ngay cả ánh mắt cũng có mở ra. Thuận tay vứt khăn tắm người xuống, chuẩn bị tắm…

      Bỗng nhiên trong lúc, bóng dáng cao lớn chiếu vào trong tầm mắt của

      Mắt hạnh trợn tròn!

      Đoan Mộc Thần?

      – Hả? A…

      Dương Hiểu Thố thất thanh thét chói tai, hoàn toàn quên mất khăn tắm thân thể bị vứt ….

      Đoan Mộc Thần gì, con ngươi nóng rực chăm chú nhìn thân thể lung linh của

      Chương 85. Phòng tắm (1).

      Editor: Linh Kiều.

      Beta: Ngược Ái.




      Tầm mắt vô cùng nóng bỏng khiến cho Dương Hiểu Thố kịp thời phản ứng. Tay bé vội vang nhặt cái khăn tắm mặt đất lên, lần nữa lộn xộn khoác lên người mình.

      Hu hu… hình như bọc chặt quá, có chút khó thở!

      Dương Hiểu Thố thở hồng hộc. Nguyên nhân phần lớn là do bị nhìn thấy hết nên thẹn thùng.

      tay Dương Hiểu Thố ôm chặt khăn tắm, tay chỉ vào chóp mũi chất vấn.

      nhìn thấy cái gì?

      Đoan Mộc Thần chân mày cau lại.

      nên thấy đều thấy.

      nhìn thấy!

      bị nhìn thấy hết!

      Mặt Dương Hiểu Thố như đưa đám, miệng nhếch lên, buồn bực ra lời.

      Đoan Mộc Thần dù bận vẫn ung dung tiêu sái đến trước mặt , tỏa ra chút hơi thở mê hoặc.

      Ưm…

      Mùi người dễ chịu nha!

      Dừng lại! Dừng lại1

      Dương Hiểu Thố lắc lắc đầu, bỏ qua ý nghĩ sắc nữ của .

      thầm tự trách mình, quả biết sống chết mà!

      Chạy đến trước mặt con sói lớn làm cái gì? Trong sạch của mình muốn giữ được, lại còn mê mẩn nam sắc của ?

      Lần này, Dương Hiểu Thố lo lắng có sai. Lúc nhập thần suy nghĩ, Đoan Mộc Thần dựa sát vào.

      – Thỏ , nhớ được ước định tối hôm qua của chúng ta sao?

      – Hả.. nhớ được…

      – Ha ha, rất tốt, tại bắt đầu chứ?

      – Hả? Nhanh như vậy?

      sai.

      Dương Hiểu Thố lo lắng .

      – Nhưng mà…em còn chưa có rửa mặt!

      Đoan Mộc Thần tà mị liếc mắt, ngón tay thon dài đặt lên môi của , nhàng vuốt ve, thanh “đầu độc tâm hồn” vọng vào tai của .

      – Thỏ , khi rửa mặt là phải có tư tưởng cao nhất, hiểu ?

      Dương Hiểu Thố nghi hoặc nháy mắt mấy cái, hiểu!

      dùng động tác trực tiếp cho biết đáp án.

      Môi mỏng chậm rãi hôn

      nhàng mút, lộ ra hơi thở ôn nhu cưng chiều của .

      Tim Dương Hiểu Thố trong nháy mắt đập liên hồi.

      bị giam cầm chặt ở trong ngực của , hô hấp cũng tràn ngập mùi hương của .

      Tay bé của nắm chặt khăn tắm người, mười ngón tay kết hợp chặt chẽ lại với nhau.

      Hu hu hu…

      Trầm luân!

      thể tự kiềm chế!

      Bàn tay to tà ác của di chuyển ở thân thể mềm mại của

      Nóng quá…

      Dương Hiểu Thố cảm giác được người mình giống như lửa…rất nóng…

      Tay bé của bất tri bất giác khoác lên vai của .

      tỉ mỉ gặm cắn , cho đến khi lưu lại dấu hôn sâu.

      – Ưm…

      ngượng ngùng, lại bỗng nhiên thả .

      Gục xuống bả vai mềm mại của hô hấp từng ngụm lớn, Đoan Mộc Thần cố gắng nhẫn nhịn.

      khuôn mặt nhắn đỏ ửng của Dương Hiểu Thố tràn ngập nghi hoặc.

      Tại sao lại dừng?

      chút suy nghĩ, mở miệng hỏi ra nghi vấn ở đáy lòng.

      – À, tại sao dừng lại?

      Vừa dứt lời, Dương Hiểu Thố liền ảo não muốn chết!

      cái gì vậy chứ!

      giống như là rất muốn tiếp tục vậy!

      Đoan Mộc Thần nâng mắt phượng lên, dùng giọng điệu vô cùng mập mờ .

      – Thỏ , có thỏa mãn em sao?

      phải như vậy đâu!

      Dương Hiểu Thố nhăn lại khuôn mặt nhắn, ảo não vô cùng!

      – Thỏ , biết điều chút, giúp em tắm…

      – Hả? Cái gì? giúp em tắm?

      – Ừ.

      Dương Hiểu Thố mở to mắt nhìn .

      thế nhưng thừa nhận?

      phải là do nghe lầm nha!

      Dương Hiểu Thố bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, liên tục phất tay cự tuyệt.

      cần! Em tự mình làm là được rồi.

      – Như vậy sao được? Bắt đầu từ hôm nay, muốn hấp dẫn em nên phải nắm chặt hết mọi thời cơ.

      Quan niệm của về thời gian mạnh nha!

      Dương Hiểu Thố mơ mơ màng màng nghĩ tới, cả người run run nhìn bắt đầu vén tay áo lên, khí thế chuẩn bị vì “phục vụ”.

      Rất muốn nghe theo lời của , phải làm sao bây giờ?

      Ai nha, có chút hối hận cùng “kí” ước định vào tối hôm qua.

      Thảm hại hơn chính là ngay cả trợ thủ cũng có!

      Dương Hiểu Thố biết rất , dựa vào mình nghĩ ra được kế đối kháng nào hoàn mĩ.

      Nhưng mà…

      Nên tìm ai đây?

      Tiểu Hàng?

      được, được…

      Tiểu Hàng là đứa trẻ, thích hợp thảo luận loại kiện “màu sắc” này!

      Như vậy, Chu Mạt Mạt?

      Tên kia tối hôm qua thiếu chút nữa hại thảm !

      Bất quá…chính vì như vậy!

      ấy phải lấy công chuộc tội!

      Được! Đợi lát nữa xuống lầu tìm Chu Mạt Mạt.

      Dương Hiểu Thố hé miệng cười tiếng, buồn bực dưới đáy lòng trong nháy mắt liền tan biến.

      Đoan Mộc Thần chuẩn bị xong nước nóng, hai tay ôm lấy thân thể mềm mại của .

      – Thỏ , em tự hay là ôm em?

      – Á… em tự !

      Dương Hiểu Thố mặt nhăn mày nhó.

      Nhưng mà…hồi lâu cũng thể thoát khỏi cái ôm của .

      Cũng phải là do tham luyến ngực của nha!

      Mà là… khi bước , khăn tắm lập tức rơi xuống!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :