1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thỏ nhỏ, chớ chạy! - Phú Sĩ (89/346) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 70: Tứ Hoàng chuẩn bị đám cưới.

      Editor: An Hiên.

      Beta: Ngược Ái.

      – Aaaaaa..! Thương lượng thương lượng, sao lại động tay động chân?

      Dương Hiểu Thố vẻ mặt khiếp đảm, ở dưới thân thể nơm nớp lo sợ run rẩy, tay bé cũng gắt gao đặt lồng ngực, ra sức khước từ.

      Đoan Mộc Thần mặc kệ biểu đau khổ của , hơi thở ấm áp thổi vào vành tai nhạy cảm của :

      – Thỏ , sợ cái gì, chúng ta sắp thành vợ chồng, thân mật chút cũng sao.

      Dương Hiểu Thố trợn mắt há miệng.

      Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất chuyện vô cùng quan trọng.

      Kết hôn?

      Có nghĩa sau này đối với như vậy?

      Hai người bọn họ phải làm những chuyện xấu hổ kia?

      Ôi, rất đáng sợ…

      cần!

      – Cái kia… Tôi có ý kiến! Kết hôn được, nhưng tôi muốn ở riêng! Có được ?

      Đoan Mộc Thần nhăn mặt cau mày:

      – Ở riêng?

      – Đúng vậy. Dù sao cũng muốn cưới tôi, tôi chỉ là người thuận tiện nhất thôi. Chúng ta kết hôn vì tình , tất nhiên thể ngủ chung chỗ … cũng thể mơ tưởng gần gũi tôi!

      – Tôi mơ tưởng gần gũi ?

      – Đúng vậy, chẳng lẽ là tôi mơ tưởng gần gũi ?

      Dương Hiểu Thố bĩu môi, đôi tay bé ôm chặt thân mình, bộ dáng sợ bị “bắt nạt”.

      Bộ dạng phòng bị của làm Đoan Mộc Thần nhịn được cười khẽ

      – Thỏ , quá tự tin rồi?

      – Hả? Cái gì?

      Dương Hiểu Thố khốn khổ chớp mắt mấy cái, bừng tỉnh:

      – Ý của là tôi đủ tư cách để mơ tưởng?

      – Tôi như vậy.

      – Nhưng nghĩ như vậy! Dám xem thường tôi?

      – Xem thường ? vốn có gì hấp dẫn nha!

      Dương Hiểu Thố rất giận dữ, rất giận dữ!

      – Ai ! Người theo đuổi tôi ít đâu!

      Đôi đồng tử trong mắt bỗng chốc chuyển từ ấm áp thành sắc nhọn, thanh vẫn đổi, đôi môi mỏng hé mở:

      – Vậy sao? nghe thử xem, là những người nào?

      Vì cứu vãn mặt mũi, Dương Hiểu Thố vắt hết óc suy nghĩ, sớm quên mất vấn đề chính mà bọn họ thảo luận.

      Trong lòng Đoan Mộc Thần sớm bừng bừng lửa giận, trong ánh mắt có vẻ ôn hòa giấu giếm cảm xúc sâu.

      tính toán phái người điều tra ràng lai lịch những người theo đuổi Dương Hiểu Thố!

      Dương Hiểu Thố ngốc nghếch chủ động nhắc đến chuyện ở riêng giải quyết được gì.

      Mà Đoan Mộc Thần khôn khéo chớp đôi mắt màu lam, thừa dịp chưa chuẩn bị, sang chuyện khác:

      – Thỏ , thích áo cưới kiểu gì? Có thích kiểu áo cưới có gắn đá quý lung linh ?

      Trong đầu Dương Hiểu Thố lập tức ra kiểu dáng áo cưới xinh đẹp…

      Wow, áo cưới màu trắng xinh đẹp nha!

      Nhìn đôi mắt mơ màng, Đoan Mộc Thần khẽ nhếch khóe môi.

      Ha ha, muốn cùng điều kiện, Thỏ quá non tay rồi!

      Công việc chuẩn bị cho hôn lễ được triển khai rầm rộ, hưng phấn nhất chính là bốn ông lão “bất lương” đảo Clif lan.

      Bọn họ khóe miệng mỉm cười, bắt đầu thảo luận vấn đề của ngày mới.

      Lão Đại Diễm Hoàng cầm lấy cuốn sổ nho trong tay lật vùn vụt, rốt cục lật đến trang 105:

      – Ừ… hơn trăm việc trước hoàn thành khá tốt. Nhiệm vụ hôm nay chính là chọn lễ phục kết hôn cho Thần và Hiểu Thố.

      Lão Nhị Phỉ Hoàng cũng kéo quyển vở trong túi mình ra, vừa lật vùn vụt vừa nhìn:

      chỉ là lễ phục, còn có đồ trang sức cũng phải chọn, kể cả vương miện cho Hiểu Thố đội đầu nữa.

      Lão Tam Liệt Hoàng gật đầu, cũng lấy ra quyển vở mang theo bên người, sau khi xem xong liền :

      – Còn có hoa cưới của Tiểu Thố, rốt cuộc dùng bao nhiêu hoa? Phải dùng loại nào mới tốt đây?

      Lão Tứ Tà Hoàng cảm thấy nhức đầu:

      – Chờ tôi với, quyển vở của tôi ngày hôm qua hết chỗ ghi rồi, còn chưa kịp mua quyển mới. Chờ chút, để tôi đem chuyện cần làm viết vào trong Laptop…

      Lão Tứ Tà Hoàng cực kỳ khoa trương mang tới Laptop, khởi động máy, xem xét lúc rồi :

      – Quan trọng nhất là nhẫn kết hôn! Đá quý chuẩn bị xong, quan trọng là kiểu dáng. Tôi thiết kế xong hơn hai mươi mẫu, phải nhanh chóng đưa cho Thần cùng Hiểu Thố lựa chọn!

      Bốn người liếc mắt nhìn nhau, gật đầu, sau đó đồng thanh

      – Được rồi, nhiệm vụ hôm nay đặc biệt quan trọng, lập tức tiến hành ngay!

      Bốn ông lão vỗ tay động viên nhau cố gắng, sau đó lập tức chuẩn bị…

      lầu trong phòng ngủ, Dương Hiểu Thố vẫn ngủ vùi.

      Đoan Mộc Thần cau mày tới trước giường , vươn tay sờ lên gương mặt non mịn của , nhàng gọi:

      – Thỏ , dậy …… Thỏ

      – Mệt lắm…

      – Tiểu Thố, dậy nhanh chút, lát nữa còn phải thử áo cưới!

      Dương Hiểu Thố ngồi bật dậy, lộ ra khuôn mặt đau khổ:

      – Trời ạ, sao kết hôn lại phiền toái như vậy? Hai giờ sáng tôi mới ngủ đấy…

      Dương Hiểu Thố bực bội rời giường, mắt cũng chưa mở ra được, khuôn mặt nhăn nhó đầy vẻ bất mãn!

      rầu rĩ nhìn Đoan Mộc Thần oán trách:

      – Tôi nghĩ là cố ý muốn chơi xỏ tôi, người ta làm dâu phải chỉ cần đứng ở giáo đường tiếng tôi đồng ý là được sao? Sao tôi lại xấu số như vậy, ngày nào cũng mệt mỏi choáng váng đầu óc…

      Đoan Mộc Thần nhìn bộ dáng tức giận, cười tiếng:

      – Thỏ , dĩ nhiên cùng các dâu khác giống nhau, sắp trở thành vợ của chủ nhân đảo Clif lan!

      bĩu môi:

      – Hừ… Ai cần. Tôi là vì Tiểu Hàng!

      Dương Hiểu Thố kiên trì bám lấy lý do của mình, có chết cũng chịu thừa nhận mong muốn trở thành vợ !
      fujjkoNyanko129 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 71 : Thử váy cưới.

      Editor: An Hiên.

      Beta: Ngược Ái.


      Dương Hiểu Thố biết điều đứng yên, tùy ý để cho nhà thiết kế áo cưới quốc tế cao cấp nhất đo đo lại người .

      Nhà thiết kế chuyên nghiệp Marry liên tục gật đầu khen ngợi :

      – Hiểu Thố tiểu thư có vóc người rất tốt, có thể là hoàn mỹ !

      Dương Hiểu Thố vốn buồn chán có việc gì làm, nghe thấy người khác khen ngợi mình, hai mắt liền tỏa sáng :

      vậy sao ?

      Marry gật đầu mỉm cười :

      đó ! Hiểu Thố tiểu thư có tỉ lệ tốt vô cùng, là vóc người hoàn mỹ trong mơ của đàn ông đấy.

      Được nhà thiết kế cao cấp quốc tế khen ngợi như vậy, Dương Hiểu Thố có chút lâng lâng, cái miệng nhắn lập tức cười rất vui vẻ :

      – Chị Marry, dùng con mắt nhà thiết kế để nhìn tôi, cũng thấy tốt sao ?

      – Sao chỉ là tốt ? Căn bản là hoàn mỹ !

      Dương Hiểu Thố hé miệng cười trộm:

      – Hì hì, chị cứ khen như vậy tôi xấu hổ quá.

      – Cái này có gì đâu mà xấu hổ ? hẳn là nên kiêu ngạo mới đúng.

      Dương Hiểu Thố cười đến run cả người.

      Hừ hừ, để rồi xem, Đoan Mộc Thần còn dám xem thường ?

      – Hiểu Thố tiểu thư, đo đạc xong rồi, kế tiếp chọn kiểu dáng để may .

      – Được!

      Dương Hiểu Thố nhận lấy bản thiết kế, liền tròn mắt:

      – Wow! đẹp quá ! Nhiều kiểu dáng như vậy sao? thích nha!

      Dương Hiểu Thố nhịn được muốn chảy nước miếng, quá đẹp!

      Wow, mặc những trang phục này vào nhất định trở thành công chúa.

      Dương Hiểu Thố như si như say chọn lựa, vất vả mới quyết định, chỉ cái trong đó:

      – Tôi chọn cái này!

      được!

      Sau lưng Dương Hiểu Thố bỗng truyền đến tiếng phản đối ác ma của Đoan Mộc Thần.

      quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của , nghi ngờ nháy mắt mấy cái:

      – Làm sao được?

      – Tôi được là được.

      – Hả ? Cái gì? là ích kỉ ! Áo cưới là tôi tự mình quyết định chứ ?

      Dương Hiểu Thố cãi lại, phải vì bản thân tranh thủ quyền lợi.

      Cả đời chỉ mặc áo cưới lần duy nhất, dĩ nhiên là phải hoàn mỹ chút rồi !

      – Thỏ , tôi được ! mặc bộ kia quá lộ.

      – Hả ? Lộ sao ? Tôi biết đấy… Chẳng qua là lộ lưng thôi mà….

      – Chẳng qua lộ lưng thôi ?

      mắt sắc bén của Đoan Mộc Thần chiếu vào mắt , khiến cho Dương Hiểu Thố lạnh run người, nhưng mà, nhịn được oán trách :

      – Tôi thấy phải ghen tỵ đấy chứ?

      – Ghen tỵ ?

      – Đúng vậy, mới vừa rồi chị Marry vóc người tôi rất hoàn mỹ, nhất định là ghen tỵ rồi ! Sao có thể mọn như vậy chứ ? Cho dù ủng hộ vẻ đẹp của tôi, cũng đứng như vậy!

      Khóe miệng Đoan Mộc Thần co giật, đúng là cái gì cũng được !

      Bất quá, đúng chút, quả ghen tỵ !

      Lộ lưng?

      Hừ, muốn nghĩ đến cũng được !

      Nếu để cho người dàn ông khác nhìn thấy hở chút xíu, nhất định phải…

      Đoan Mộc Thần vung tay lên, cầm bút chì vẽ dấu X to tướng ở chỗ cái váy lộ lưng.

      Dương Hiểu Thố đau lòng dứt, nhắm mắt lại.

      – Thỏ , bộ này bị loại rồi, chọn bộ khác !

      Dương Hiểu Thố len lén mở mắt ra, liếc sắc mặt Đoan Mộc thần…

      Rất là khó coi!

      bĩu môi, ủy khuất đồng ý :

      – Được rồi, mặc bộ hở lưng này nữa…

      Môi mỏng Đoan Mộc Thần khẽ nhếch, hài lòng mỉm cười :

      – Ừ, như vậy mới ngoan.

      Dương Hiểu Thố thử áo cưới đến mệt mỏi choáng váng, ngồi ghế sa lon, nhai bánh bích quy, vừa ăn vừa oán trách :

      – Cái gì đây, chủ nhân quan tâm mình, loay hoay cả buổi trưa được ăn cơm, cũng chuẩn bị đồ ăn ngon cho mình… Chính chắc chắc là ăn uống no say ở đâu rồi.

      Dương Hiểu Thố mạnh bạo nhai bánh bích quy, phát ra thanh rất tao nhã.

      Bỗng nhiên, mùi thức ăn thơm bay tới……

      – Wow ? Thơm quá ….. Ở đâu bay ra vậy nhỉ ?

      Dương Hiểu Thố bỏ lại bánh bích quy, đứng dậy, theo mùi hương.

      Rầm !

      đụng vào lồng ngực rộng rãi.

      – Ơ, chủ nhân ?

      Đoan Mộc THần nhìn bộ dạng ngơ ngác của nàng, cũng biết chắc chắn tiểu bạch thỏ này nghĩ sai việc gì đó.

      – Thỏ , có phải nghĩ tôi mình chạy ăn cơm, để mình ở đây ?

      – Ha ha, có đâu… Tôi sao có thể nghĩ như vậy chứ… Ha ha..

      Dương Hiểu Thố vừa dối, vừa nhìn hai phần cơm với ánh mắt thèm khát, thậm chí nhịn được chảy nước miếng.

      Ọc ọc

      Dương Hiểu thố mở to mắt, xấu hổ quá….

      Bụng của biểu tình rồi !

      là, ăn bánh quy rồi mà, sao có thể vẫn đói như vậy chứ ?

      Dương Hiểu Thố xấu hổ, đỏ mặt lúng túng cúi đầu.

      Chương 72: Xem vết thương.

      Editor: Linh Kiều.

      Beta: Ngược Ái.


      Dương Hiểu Thố đáng thương, đôi mắt khát khao nhìn hộp cơm tiện lợi.

      Dương Hiểu Thố ủy khuất cần cũng biết, Đoan Mộc Thần đùa với nữa, ôn nhu đem hộp tiện lợi đưa cho .

      – Ăn !

      Hai mắt Dương Hiểu Thố phát sáng toát ra màu hồng phấn.

      – Vâng… Cảm ơn chủ nhân!

      Dương Hiểu Thố vội vàng mở hộp tiện lợi ra, khóe miệng xuất nụ cười lớn.

      – Nhìn ngon nha! Hì hì, đều là thứ tôi thích ăn!

      vội vàng cầm lấy đôi đũa vùi đầu vào ăn.

      Đoan Mộc Thần ngồi ở bên cạnh , nhìn ăn như sói vồ hổ đói, nhịn được nhắc nhở:

      – Thỏ , ăn chậm chút.

      – Hử? sao…tôi bị nghẹn đâu…. –

      Tôi muốn chú ý hình tượng chút!

      Dương Hiểu Thố cười nhìn đồng ý. Nhưng trong đáy lòng lại thầm: hừ, đói muốn chết, còn chú ý hình tượng làm cái gì?

      Đoan Mộc Thần cau mày nhìn tướng ăn thô lỗ của , cũng tự mình mở ra hộp cơm, ưu nhã bắt đầu ăn.

      Bộ dáng như quỷ chết đói của Dương Hiểu Thố so với ưu nhã của Đoan Mộc Thần, càng lộ ra vẻ có phong cách.

      lâu sau, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn ở đối diện, tâm tình được tự nhiên, bỗng :

      – Chủ nhân, ha ha… tướng ăn của rất đẹp nha…

      Đúng là sai, quả rất hoàn mỹ!

      phải cũng giống như , ăn cơm buổi trưa sao?

      Sao có dáng ăn giống nhỉ?

      Nếu như vậy, là đối lập .

      Xấu hổ! xấu hổ!

      Đoan Mộc Thần ngẩng đầu nhìn , mắt chớp lấy cái, khiến cho tâm phiền ý loạn.

      – À…làm, làm gì mà nhìn như vậy? mặt của tôi dính cái gì sao?

      Dương Hiểu Thố đưa tay sờ sờ mặt của mình, có mà!

      Đoan Mộc Thần vươn tay, ngón trỏ đưa tới bên môi của .

      – Nơi này…có dính hạt cơm.

      Gương mặt Dương Hiểu Thố phút chốc liền đỏ ửng. vội vàng hấp tấp vươn lưỡi ra liếm hạt cơm kia.

      Nhưng mà, cẩn thận liếm phải ngón tay của

      Oành.

      Nổ tung!

      luồng dòng điện lan tràn trong lòng hai người.

      Cái lưỡi ấm áp của chạm đến ngón tay dài của , cảm giác tê dại tràn ngập lẫn nhau.

      Dương Hiểu Thố sợ hãi nhìn , thấy ánh mắt nóng rực của , tim của lại bắt đầu đập cuồng loạn.

      Bên trong có cảm giác giống như có cọng lông quét qua quét lại.

      Hai mắt Đoan Mộc Thần thâm trầm nhìn chăm chú, nhàng mở miệng.

      – Thỏ , ngồi cái ghế có lưng dựa, cẩn thận chút.

      – Hả? A a a ….

      Rầm.

      Kèm theo tiếng thét chói tai của Dương Hiểu Thố, liền ngã mạnh xuống dưới đất.

      – Hu hu hu…đau quá . làm gì mà chịu nhắc nhở tôi sớm hơn chút?

      Dương Hiểu Thố nhăn mặt, ánh mắt cùng lông mày xoắn lại cùng chỗ, rất là hài lòng nhìn Đoan Mộc Thần.

      Đoan Mộc Thần đem mặt đất ôm lấy, vây chặt trong lồng ngực, trìu mến hỏi:

      – Thỏ , đau lắm hả?

      dùng sức gật đầu.

      – Ừ! Rất đau, rất đau!

      chứ? Để tôi nhìn xem…có té bị thương hay ?

      Đoan Mộc Thần vừa vừa cố gắng vén làn váy bằng lụa mỏng của lên…

      – A a a a! làm cái gì vậy?

      – Nhìn vết thương của .

      – Cái gì?

      Dương Hiểu Thố vội vàng ngăn bàn tay to tà ác của lại. bị thương nhưng là bị ở mông đó!

      vội vàng :

      cần đâu, tôi còn đau nữa rồi.

      – Nhưng mà vừa mới là rất đau, rất đau mà!

      Dương Hiểu Thố vươn tay bé ra len lén xoa xoa cái mông bị đau của mình.

      Tuy là rất đau, nhưng tuyệt đối thể thừa nhận!

      Đoan Mộc Thần tà tà cười tiếng, bàn tay to chế trụ vòng eo mảnh khảnh của , kéo sát lại.

      – Thỏ , đau nữa?

      – Hả? tốt lắm, tốt lắm…

      – Thỏ , được phép dối. Nếu bị đau…tôi cũng rất đau lòng, biết ?

      Dương Hiểu Thố cả người run lên, lời của nghe mờ ám mà.

      – Cái kia… có thể buông ra hay ? Dựa vào gần như vậy, rất nóng đó!

      Dương Hiểu Thố giả vờ chải chải tóc, cố gắng tránh ra hơi thở nóng bỏng của .

      Đoan Mộc Thần thủy chung vẫn chịu buông ra, đôi bàn tay lớn tiếp tục động tác, môi mỏng đồng thời cũng ra lời tà nịnh.

      – Thỏ , để cho chủ nhân xem thương thế của

      – A… cần đâu…

      Dương Hiểu Thố thét chói tai, nhưng ngăn cản nổi xâm nhập của .

      Lòng bàn tay dày rộng đặt lên eo của , chậm rãi hướng về phía sau, tới cái mông tròn tròn của .

      – AA… cho nhìn!

      Dương Hiểu Thố gấp đến độ muốn khóc.

      nhớ hôm nay mình mặc quần lót có họa tiết phim hoạt hình, nếu để nhìn thấy khẳng định chê cười !

      Đoan Mộc Thần mắt phượng hẹp dài tầng tầng rung động, khóe môi khẽ nhếch.

      – Thỏ , đừng thẹn thùng. Tôi chỉ là quan tâm , như thế nào tại cũng là vị hôn thê của tôi.

      Hả?

      Vị hôn thê cũng thể tùy tiện để cho nhìn thấy bộ phận tư mật!

      Đoan Mộc Thần bàn tay to xấu xa chậm chạp dọc theo người .

      Mắt nhìn thấy giây sau vén lên váy của

      – Ai nha… cho nhìn nữa…

      Nhưng mà…

      Thỏ chậm bước…

      Chương 73: Ngỡ là…

      Editor: An Hiên.

      Beta: Ngược Ái.


      Đoan Mộc Thần lẳng lặng nhìn “cảnh đẹp” trước mắt, hỏi với vẻ chắc chắn:

      – Quần lót hình hoạt hình?

      Dương Hiểu Thố xấu hổ đến mức muốn cắn lưỡi tự vẫn:

      – … Đúng vậy…

      – Đây là hình gì?

      – Cái đó… Đôrêmon…

      – Đôrêmon? Là cái gì vậy?

      Khuôn mặt Đoan Mộc Thần đầy vẻ nghi ngờ.

      nhìn ra được “con mèo” đáng ở chỗ nào mà làm cho nó tha thiết như thế?

      Dương Hiểu Thố mặt đỏ ửng vì xấu hổ, cố gắng thoát khỏi kiềm chế của , bàn tay bé nắm chặt mép váy:

      – Cái gì? cần lo!

      Đoan Mộc Thần mỉm cười, hỏi :

      – Thỏ , cho tôi biết , còn có quần lót hình hoạt hình khác nữa phải ?

      Dương Hiểu Thố tức giận hét:

      cần lo!

      Hừ, đừng hòng cho biết còn rất nhiều quần lót hình hoạt họa như mèo Kitty, gấu trúc, chim cánh cụt , con cừu ,…

      Chờ chút, sao ta lại hỏi đến đề tài này?

      – Thỏ , giận à?

      quay lại tặng cho cái trừng mắt!

      cái trừng mắt lớn, lớn đấy!

      cười nhạt:

      – Ha ha…Thỏ , phải là tức giận, vậy là thẹn thùng à?

      – Ai… Ai thẹn thùng? Ý tôi là muốn phê bình , tại sao lại làm như vậy? hiểu đây là chuyện rất mất lịch sao?

      – Đây chỉ là biểu quan tâm của tôi đối với vị hôn thê mà thôi.

      – Hừ, tốt vậy sao! lợi dụng cơ hội có!

      – Tôi chưa có sờ, sao lại là lợi dụng?

      – Cái gì? còn muốn sờ ư!

      sờ sao có thể biết được có bị thương hay ?

      – Hừ… Tôi muốn chuyện với nữa!

      Dương Hiểu Thố chu cái miệng , là tức mà!

      biết bộ dáng mình lúc này cực kỳ đáng , gương mặt đỏ bừng, đôi môi đỏ hồng cong lên, rất giống với vẻ mặt của làm nũng, khiến cho ai kia nhìn thấy muốn thương, chiều chuộng .

      Đoan Mộc Thần bỗng nhiên cười to, càng làm cho Dương Hiểu Thố nổi giận.

      – Cười cái gì?

      Đoan Mộc Thần dí sát khuôn mặt tuấn tú của vào trước mắt , khóe miệng nở nụ cười sâu:

      đúng là đáng nhất mà trước giờ tôi từng gặp đấy, Thỏ !

      Dương Hiểu Thố ngu ngơ mở to mắt, hàng mi dày khuôn mặt màu hồng phấn của làm người đối diện mê mẩn.

      Vẻ mơ màng trong ánh mắt khiến thể kìm nén được, càng muốn chọc ghẹo .

      Nghĩ sao làm vậy, vươn bàn tay to vuốt ve khuôn mặt đáng của , cảm giác mềm mại, mát dịu làm quyến luyến muốn buông tay.

      Ánh mắt nóng rực của Đoan Mộc Thần rơi cánh môi non mềm của , trong đôi mắt màu xanh phát ra tia sáng đầy hưng phấn.

      Đoan Mộc Thần đưa cánh tay rắn chắc quấn quanh người , ngón tay thon dài đùa giỡn mái tóc , Dương Hiểu Thố muốn chạy trốn nhưng thoát ra được.

      Ánh mắt Dương Hiểu Thố tràn ngập hoang mang cùng mâu thuẫn.

      Có sợ hãi, có bất an, có mong đợi, có ngượng ngùng.

      Thấy dáng vẻ ngây ngốc của , Đoan Mộc Thần khẽ cong môi mỉm cười, thích của mình đơn giản, ngây thơ như vậy.

      ôm chặt, bàn tay to nhàng vuốt mái tóc dài của sang bên, làm lộ khuôn mặt đỏ bừng.

      Hơi nghiêng người về phía trước, đôi môi gần chạm vào

      Điện thoại trong túi áo vang lên tiếng chuông êm tai, Đoan Mộc Thần ngây ngẩn cả người, cố gắng điều hòa lại hơi thở của mình rồi nhàng buông ra.

      nhấn nút trả lời, giọng hơi có vẻ khàn khàn:

      – Chuyện gì?

      – Đoan Mộc tiên sinh, vương miện làm theo cầu của ngài vừa được đưa đến.

      – Ừ.

      Ở bên cạnh , Dương Hiểu Thố ngồi chiếc ghế sofa mềm mại thở dốc:

      – Phù phù…

      Vừa rồi định hôn sao?

      Hình như là vậy…

      Còn nữa, lúc nhàng vuốt tóc , động tác rất mập mờ, cảm giác rất dịu dàng nha.

      Định hù chết sao!

      Dương Hiểu Thố vỗ vỗ lồng ngực của mình.

      Bình tĩnh, bình tĩnh !

      thấy mình càng ngày càng vô dụng!

      Đối mặt với dịu dàng của , mới có chút chống cự lại được…

      Tại sao lại như vậy chứ?

      Dương Hiểu Thố bao giờ bị ngã gục trước nam sắc đâu!

      Nhất định là gần đây ăn ngon, ngủ yên nên mới sinh ra ảo giác!

      Thấy Dương Hiểu Thố thả hồn dạo, Đoan Mộc Thần đứng dậy lấy hộp trang sức đưa cho :

      – Thỏ , mở ra xem chút.

      – Wow! là lấp lánh nha!

      Dương Hiểu Thố tỏ vẻ thể tin được, đôi tay bé hơi run rẩy.

      – Chủ nhân… Đây là vương miện cho tôi à?

      – Đúng vậy. Vừa rồi tôi đo thử độ dài của tóc , tôi thấy cái vương miện này rất hợp với khăn voan.

      – Sao? Cái gì?

      Dương Hiểu Thố muốn té xỉu, ra lúc nãy vuốt tóc là vì chuyện này.

      Chỉ là vì chuyện này!

      là ghê sợ nha!

      còn tưởng rằng… tưởng rằng…

      Aiz, làm cho nảy sinh ý nghĩ rất kỳ quái…

      làm hại tim đập loạn cả lên!

      Ghét, ghét quá!

      Dương Hiểu Thố càng nghĩ càng giận, tâm tình bực bội, cong miệng lên:

      – Tôi thích cái vương miện này!

      Ngoài miệng như vậy, nhưng trong lòng lại đau như cắt.

      Cái vương miện này là đẹp nha, viên kim cương to là chói mắt!

      Trời ạ, đau lòng sắp chết rồi…
      fujjko thích bài này.

    3. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      C si Dien :)

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 74: Tôi khiến em hài lòng.

      Editor: An Hiên.

      Beta: Ngược Ái.


      thích?

      Đoan Mộc Thần cau mày, rất ít khi thấy tỏ thái độ giận dữ như vậy, hơn nữa, cũng thấy cái vương miện này có chỗ nào hoàn mỹ.

      Tuy nhiên, nếu Tiểu Thố “tùy hứng” xen vào như vậy, xem như lại thêm lần nữa thu phục thôi.

      – Thỏ , thấy nó có khuyết điểm ở chỗ nào?

      Dương Hiểu Thố cùng đường, đành phải ra lời trái lương tâm:

      – Kim cương quá! Tôi muốn loại lớn cơ! Muốn loại đẹp nhất ấy!

      Đoan Mộc Thần ra vẻ suy tư:

      – Ừ… Được rồi, tôi cho người đổi lại. Dùng viên kim cương cực kỳ lớn, được ?

      – Ừ, tốt.

      Dương Hiểu Thố đau lòng nhìn cất cái vương miện có đính kim cương vào hộp trang sức, sau đó đậy nắp hộp lại…

      Aiz, nỡ nha!

      Nhưng hình như giờ có đổi ý cũng kịp rồi.

      là quá khốn khổ!

      Dương Hiểu Thố bởi vì “ dối” mà mất cái vương miện có đính kim cương, mặt đen lại, đưa tay chùi miệng tỏ vẻ rất hài lòng.

      Đoan Mộc Thần lại ân cần hỏi:

      – Thỏ , bị sao vậy? Hình như có tâm à?

      có gì…

      có gì sao lại vểnh cái miệng lên?

      cũng hiểu…

      Giọng điệu Dương Hiểu Thố đầy vẻ đau thương, rất có mùi vị của oán phụ chốn khuê phòng.

      Đôi mắt phượng của Đoan Mộc Thần lộ vẻ kích động, thanh trầm thấp mê hoặc như lượn lờ trong gió:

      – Thỏ , nghe giọng hình như… Có chút oán hận! phải vì hành động lúc nãy của tôi làm thất vọng chứ?

      – Hả??? bậy bạ cái gì vậy? Sao tôi lại thất vọng chứ?

      Gương mặt Dương Hiểu Thố thoáng cái biến thành quả táo hồng, thừa nhận đâu!

      Dương Hiểu Thố tuy có đống khuyết điểm, nhưng cũng có ưu điểm cực kỳ lớn – chuyện mất mặt quyết chịu thừa nhận.

      ngốc.

      Có ý nghĩ kỳ quái với người rất mất thể diện, nếu để cho biết, sống nổi!

      – Thỏ , thừa nhận cũng sao, tôi biết trong lòng vẫn còn tiếc cái vương miện kia, có đúng ?

      Cái gì?

      biết đọc suy nghĩ của người khác sao?

      Dương Hiểu Thố ngốc nghếch liền cảm thấy rất hào hứng, trong đôi mắt tròn trịa lộ vẻ ngưỡng mộ:

      – Chủ nhân, người là lợi hại!

      – Yên tâm , Thỏ , hai chuyện này tôi đều khiến em hài lòng.

      – Hả?

      Hình như có gì đó đúng?

      đúng ở chỗ nào ta?

      Vương miện còn có…

      Hôn?

      Hả?

      Thực rất đáng sợ!

      Dương Hiểu Thố đảo mắt, được, thể để cho hôn.

      Bởi vì, bởi vì có dự cảm…

      Nụ hôn của nhất định làm cho mê đắm…

      Sau khi mê đắm là vui sướng ngất ngây, rồi sau đó trở nên háo sắc, càng háo sắc càng nghĩ nhiều đến , càng nghĩ đến mỗi đêm phải làm …..

      chừng đêm tự chủ được đè ra…

      Sau đó liền làm những chuyện muốn làm với

      A a a…

      cảm thấy quá thẹn rồi!

      nên làm ra loại chuyện “bại hoại” này!

      Nhưng mà…

      Tại sao như vậy lại khiến cho muốn động tay động chân?

      Gần đây càng ngày càng ràng, mỗi lần dựa vào gần chút, liền có ý nghĩ kỳ quái, mắc cỡ chết người…

      Vấn đề phiền toái rồi đây, ra thỉnh thoảng cũng muốn cùng thử nhìn chút.

      Khoan!

      Dừng lại, dừng lại!

      Dương Hiểu Thố dùng sức lắc đầu, cố gắng xua những ý nghĩ ngổn ngang trong đầu, ra vẻ rất lý trí, :

      – Khụ khụ, cái kia… Cái kia…

      Hỏng bét, rốt cuộc định cái gì? nên cái gì đây?

      Dương Hiểu Thố ấp a ấp úng hồi lâu cũng biết nên gì, bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là cười khúc khích…

      Đoan Mộc Thần lôi kéo Dương Hiểu Thố cười khúc khích tiếp tục chuẩn bị mục tiếp theo của hôn lễ, thời gian tổ chức hôn lễ càng lúc càng đến gần, càng lúc càng gấp…

      Đêm khuya, gian tĩnh lặng.

      Dương Hiểu Thố mở to hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, chút buồn ngủ.

      co người, đem chiếc chăn mềm quấn quanh thân thể, ở trong chăn lăn qua lăn lại.

      ngủ được… khó ngủ quá…..

      ngồi bật dậy, ôm lấy gối ôm, vung quả đấm vào nó.

      – Aiz, sao mình ngủ được thế này? ràng vừa rồi mới đếm cừu, đếm đến 1000 con, chẳng lẽ còn đủ… Aiz…

      Dương Hiểu Thố than thở oán trách, thò cái đầu ra, liếc nhìn về phía phòng của Đoan Mộc Thần.

      – A? Hình như ta cũng ngủ được?

      Dương Hiểu Thố mừng rỡ, cuối cùng, trong đêm khuya cũng tìm được người “đồng bệnh tương liên” rồi!

      chút suy nghĩ, Dương Hiểu Thố tung chăn, liền đẩy cửa ra.

      vừa mới xuất liền bị Đoan Mộc Thần phát , ngồi dậy, đôi mắt sâu thẳm màu lam nhìn .

      Mái tóc lộn xộn, quần ngủ trẻ con để lộ đôi chân trần…

      Đôi chân trần của khiến người khác nổi lên dục vọng khó kìm nén!
      fujjko thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 75 : Đêm trước hôn lễ

      Editor: An Hiên.

      Beta: Ngược Ái.


      Đôi mắt màu lam càng lúc càng sâu thẳm, Đoan Mộc Thần khẽ cau mày, hỏi :

      – Thỏ , sao còn chưa ngủ?

      Dương Hiểu Thố hé miệng cười tiếng, giả ngốc nhảy đến bên cạnh , ra vẻ rất “hiểu” chuyện :

      – Chủ nhân, người cũng ngủ được, đúng ?

      có.

      Sao nàng lại có suy nghĩ kỳ quái như vậy?

      có mới là lạ!

      Dương Hiểu Thố nghịch ngợm chu môi với :

      – Chủ nhân, hì hì… Tôi còn tưởng rằng mình rất vô dụng, trong đêm trước hôn lễ lo lắng ngủ được, ha ha… ra cũng vậy nha!

      Đoan Mộc Thần trợn mắt cái, ra là lo lắng, khó trách ở trong căn phòng cứ lăn qua lộn lại, còn gây ra đống thanh đánh thức .

      – Tiểu Thố, lo lắng lắm à?

      – Aiz… Có chút. Từ lúc mười giờ tôi bò lên giường rồi, nhưng mấy tiếng rồi mà tôi vẫn ngủ được…

      Đoan Mộc Thần nhìn vẻ mặt buồn rầu của Dương Hiểu Thố, đưa tay về phía :

      – Tiểu Thố, nằm cạnh tôi .

      – Hả? Sao lại…?

      – Tới đây, nhanh chút.

      – Được rồi…

      Dương Hiểu Thố nhảy lên chiếc giường lớn của , ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh, tim đập loạn thình thịch.

      đưa đôi mắt mong chờ nhìn :

      – Chủ nhân, chúng ta cùng đếm cừu có được ?

      – Đếm cừu? Đó là cái gì?

      Dương Hiểu Thố mở to mắt, vẻ thể tin được hỏi :

      – Ngay cả đếm cừu mà cũng biết à?

      Nhìn tỏ vẻ “khinh bỉ”, yết hầu lên xuống ngừng, cố gắng nhịn lúc, Đoan Mộc Thần mới mở miệng :

      biết sao?

      – Khi tôi ngủ được rất thích đếm cừu, nó giống như cách để thôi miên!

      Đếm cừu giống như thôi miên?

      Đây là cái suy nghĩ quái quỷ gì vậy trời?

      Trong đầu rốt cuộc chứa những thứ gì?

      Lần trước là bắt chước giọng của búp bê bơm hơi, bây giờ lại muốn đếm cừu để thôi miên giấc ngủ?

      Đúng là ý nghĩ vô cùng trẻ con!

      Nếu phải Tiểu Hàng là do sinh ra, thể tin được Hiểu Thổ trước mắt bà mẹ có đứa con sáu tuổi.

      Đoan Mộc Thần “khổ sở” tìm cách giáo dục :

      – Thỏ , đừng có suy nghĩ lung tung nữa, cách đó của thực tế.

      đúng! Đếm cừu có thể dễ ngủ… Tôi làm thành công biết bao nhiêu lần rồi! Nhưng tối hôm nay rất kỳ lạ, tôi đếm đến 1000 con rồi, phá luôn kỷ lục trước kia của mình! Hay là tại có dùng…

      1000 con!

      Kỷ lục?

      Đoan Mộc Thần thể nào hiểu được !

      – Chủ nhân, chúng ta cùng thi có được ?

      lo ngủ, còn muốn chơi?

      phải là muốn chơi… Ý tôi là hai chúng ta cùng đếm cừu, đếm con, tôi đếm con, như vậy có lẽ có hiệu quả hơn là mình tôi đếm?

      Dương Hiểu Thố dùng giọng vô cùng chân thành, vô cùng đau khổ cùng ánh mắt mong đợi nhìn , khiến Đoan Mộc Thần đành lòng từ chối.

      nặng nề thở dài hơi :

      – Thỏ , đếm cừu có ích lợi gì cả.

      – Hả? Vậy làm gì mới có tác dụng?

      – Làm như thế này…

      Đoan Mộc Thần vươn ra cánh tay dài, đem ôm vào trong ngực, để cho đầu tựa vào lồng ngực , giống như che chở bảo bối.

      dùng giọng trầm thấp mê hoặc, thầm dụ dỗ bên tai :

      – Thỏ , ngoan… Nhắm mắt lại… Mau ngủ

      Dương Hiểu Thố mở to mắt, suy tư lúc rồi ngoang ngoãn nhắm mắt lại..

      co rúc ở trong ngực , lắng nghe nhịp tim đập.

      – Chủ nhân, tim đập rất mạnh nha, nhưng… sao tim tôi có đập nhanh như vậy?

      Đoan Mộc Thần vươn tay đặt lên ngực trái của , cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của chạm vào ngực mình, hơi run rẩy nhưng hề ngăn cản động tác của .

      Thình thịch…

      Thình thịch…

      Tim đập nhanh!

      – Tiểu Thố, thả lỏng … Đừng để tim đập nhanh quá.

      – Vâng.

      Dương Hiểu Thố ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cái miệng nhắn khẽ ngọ nguậy, Đoan Mộc Thần khỏi nhắc nhở lần nữa :

      – Thỏ , được đếm cừu.

      – Hả? Tôi có đếm cừu.

      – Vậy lẩm nhẩm cái gì? Làm gì mà miệng cứ hoạt động suốt?

      – Hì hì… Tôi thầm kể chuyện ngày xưa.

      – Kể chuyện ngày xưa?

      – Đúng vậy, là loại chuyện ngày xưa hay kể cho trẻ con nghe trước khi ngủ, cách này cũng có tác dụng thôi miên nha.

      – Cũng cho kể chuyện ngày xưa. đừng làm gì hết.

      – Nhưng mà…

      có nhưng mà!

      – Được rồi….

      Dương Hiểu Thố biết điều đành ngậm miệng.

      Cố gắng được hơn năm phút, Dương Hiểu Thố lại mở miệng :

      – Chủ nhân, được rồi, ngủ được…

      nhướng mày, giọng đầy uy hiếp :

      – Ngủ được? Vậy chúng ta cùng làm “chút gì” được ?

      Chương 76: Đại sói xám kể truyện cổ tích??

      Editor: Linh Kiều.

      Beta: Ngược Ái.

      Đoan Mộc Thần nhướn mi, uy hiếp :

      – Ngủ được? Vậy chúng ta cùng nhau “làm” chút gì !

      Dương Hiểu Thố nháy mắt mấy cái, sau đó nhếch miệng cười tiếng.

      hiển nhiên hiểu được ý của Đoan Mộc Thần “làm” là ám chỉ cái gì.

      Vì vậy, Dương Hiểu Thố còn cảm thấy rất là vui mừng, đồng ý cùng làm chút gì đó sao?

      tin được , mất ngủ còn có thể tìm thấy người làm bạn nha!

      Vận may của đúng là tệ mà!

      – Chủ nhân, có thể thỏa mãn tôi hay ?

      – Thỏa mãn?

      Trong lúc vô tình, Dương Hiểu Thố sử dụng từ rất có “hàm nghĩa”, làm cho Đoan Mộc Thần cảm thấy hứng thú.

      – Chủ nhân, nếu có thể làm được như trong lời …tôi rất biết ơn, rất cảm ơn nha!

      – Thỏ , yên tâm . Thể lực của tôi rất tốt.

      cần nhiều thể lực như vậy, cũng phải là thức suốt đêm.

      Đoan Mộc Thần cau mày, dám xem thường ?

      – Thỏ , kỹ xảo của tôi cũng rất tốt.

      – Hả? cần phiền phức như vậy đâu. Việc tôi muốn xin giúp là việc rất mà thôi.

      – Nhưng thân thể của tôi là đàn ông, thể để mất thể diện được!

      phiền phức. Được rồi, được rồi. Tùy vậy.

      Dương Hiểu Thố ôm chăn, biết điều nằm xuống, dùng ánh mắt vô cùng mong đợi nhìn .

      – Chủ nhân, bắt đầu !

      Đoan Mộc Thần khẽ cau mày, là bắt đầu, tại sao lại còn dùng chăn bọc mình kín mít như vậy chứ?

      có phải là hiểu sai ý tứ của hay đây?

      Ừ, rất có thể!

      lần nữa hỏi lại:

      – Thỏ , hối hận?

      – Cái này có gì mà phải hối hận chứ? nhanh lên chút ! Tôi là gấp nha!

      – Đừng gấp, đừng nóng vội, từ…

      Vừa , Đoan Mộc Thần vừa cúi người hướng áp xuống….

      Nhưng mà, vào lúc Đoan Mộc Thần chỉ còn cách môi của 5cm, Dương Hiểu Thố bỗng nhiên lên tiếng:

      – Chủ nhân, chờ chút. Tôi còn có vấn đề muốn hỏi?

      – Vấn đề gì?

      – Trước tiên, cho tôi biết chút, truyện cổ tích của tên gọi là gì?

      – Cái gì? Kể truyện cổ tích?

      – Đúng vậy. phải vừa mới đáp ứng là kể truyện cổ tích cho tôi sao? thỏa mãn tôi mà!

      Đoan Mộc Thần khóe miệng co giật vài cái.

      là thỏa mãn việc này?

      – Đúng vậy. phải là muốn đổi ý đấy chứ?

      Đổi ý?

      căn bản là có đồng ý việc này nha!

      – Chủ nhân, làm người phải biết giữ chữ tín. ràng là thể lực của rất tốt, có thể suốt cả đêm. Hơn nữa kỹ xảo kể chuyện cũng rất tốt, thỏa mãn tôi, phải sao?

      Lần đâu tiên trong đời, Đoan Mộc Thần nhận thua.

      Hơn nữa còn là nhận thua người tưởng như vô hại – tiểu bạch thỏ ngay trước mắt này, hành hạ người khác cũng là ác độc nha!

      – Chủ nhân, kể truyện cổ tích cho tôi nghe có được hay ?

      – Tôi kể?

      – Vâng… Chủ nhân, có được hay vậy? Lúc còn bé ở nhi viện, mỗi lần tôi ngủ được, viện trưởng kể truyện cổ tích cho tôi nghe, sau đó tôi liền ngủ mất. Sau này khi lớn lên cũng có lúc tôi mất ngủ, nhưng mà… còn người nào kể truyện cổ tích cho tôi nghe nữa…

      Dương Hiểu Thố càng giọng càng thấp. Trong lời mang theo ủy khuất cùng đáng thương nên lời…

      Bộ dáng trìu mến này khiến cho tâm của Đoan Mộc Thần đau nhói chút.

      Trầm mặc lúc lâu…

      điều chỉnh tư thế lại chút, sau đó ôm lấy .

      – Được rồi. Thỏ , tôi kể chuyện cổ tích cho nghe…

      – Hì hì, chủ nhân, tốt.

      Khóe môi Đoan Mộc Thần mang ý cười nhàn nhạt, trong đầu cố gắng tìm kiếm truyện cổ tích hiếm hoi mà mình biết.

      lâu… lâu trước đây….

      – Trong rừng rậm có con sói lớn cùng với con thỏ sinh sống…

      – Sói lớn vẫn luôn rất thích thơm ngon của thỏ . Cho nên có ngày…

      – ….

      – ….

      – Cuối cùng, chuyện xưa chính là…

      – Sói lớn có bữa ăn no nê ngon lành. Thỏ dễ thương bị con sói lớn ăn hết…

      Hô hấp của Dương Hiểu Thố trở nên đều đều, tựa hồ ngủ thiếp . Nhưng bỗng nhiên mơ mơ màng màng ra câu.

      – Kết cục phải là như thế…thỏ có bị con sói lớn ăn hết…

      – Chuyện xưa của tôi chính là bị ăn sạch như vậy.

      – Gạt người…khò khò…

      Dương Hiểu Thố nhúc nhích co lại ở trong ngực của , từ từ ngủ mê man.

      Ngực mềm mại đẫy đà của đè ép lấy lồng ngực cứng rắn của .

      Cái miệng nhắn thổi khí nong nóng. Hơi thở thơm tho dính lên người . liền cảm thấy bộ phận của thân thể mình bắt đầu tự chủ được.

      Nhưng ,à, thể để mình phóng túng. Bởi vì như vậy làm bị thương đến .

      ôm chặt lấy , môi mỏng khẽ nhếch.

      – Thỏ , ngày mai, em chính là dâu của tôi…
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :