1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thỏ nhỏ, chớ chạy! - Phú Sĩ (89/346) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Po Tay vs chi, mong chuong tip cua bn

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 61: Dỗ tiểu bạch thỏ.

      Editor: Ngược Ái.


      – Mẹ, cho mẹ ăn cái đùi gà!

      Tiểu Hàng cố gắng lấy lòng, vươn đôi đũa gắp cái đùi gà đặt vào trong chén của Dương Hiểu Thố.

      Nhưng mà…

      Dương Hiểu Thố lộ ra vẻ mặt đau khổ, động tới.

      Hả? Xong rồi!

      khuôn mặt nhắn của Tiểu Hàng ngừng nhăn nhó khổ sở, ngay cả nó gắp đùi gà mà mẹ cũng ăn.

      Tình huống rất kỳ quái!

      Bữa tối bị Dương Hiểu Thố ảnh hưởng nên rất yên lặng.

      Rồi sau đó, lại lặng yên tiếng động trở lên lầu, lần nữa đem cửa khóa trái.

      Nhìn bóng lưng Dương Hiểu Thố chậm rãi rời , hai cha con ngồi trước bàn ăn liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt toát ra nghi hoặc.

      Tiểu Hàng ngơ ngác hỏi:

      – Cha, rốt cuộc tại sao mẹ lại như vậy? Mẹ kỳ quái!

      Đoan Mộc Thần trong lòng thầm thở dài, cũng rất muốn biết.

      Dương Hiểu Thố luôn hoạt bát đáng , bỗng nhiên trở nên im lặng, bộ dạng rất đơn khiến cho Đoan Mộc Thần cảm thấy quen.

      chưa từng có kinh nghiệm dỗ phụ nữ, càng biết nên làm như thế nào để hiểu hành động quái dị của Dương Hiểu Thố.

      – Tiểu Hàng, cha có việc muốn hỏi con chút, được ?

      – Dạ? Chuyện gì?

      – Hôm nay bộ dạng mẹ như vậy có phải là vui, hề chuyện?

      – Đúng vậy, mẹ luôn im lặng. Cha, cha làm cho mẹ tức giận sao?

      – Dĩ nhiên có.

      – Hả? Con cũng có làm cho mẹ buồn nha, tại sao mẹ có vẻ khổ sở như vậy?

      – Tiểu Hàng, cha hỏi con, nếu như con muốn dỗ cho mẹ vui vẻ, con làm gì?

      Tiểu Hàng chớp mắt mấy cái, suy nghĩ chút rồi toét ra miệng ra cười:

      – Con hôn mẹ!

      – Hôn mẹ?

      Đoan Mộc Thần rất là khiếp sợ.

      nghĩ nếu như chọn cách này, chỉ sợ rằng tiểu bạch thỏ kia càng thêm tức giận.

      chừng còn có thể huy động quả đấm đánh .

      Đoan Mộc Thần loại bỏ cách này, nhưng Tiểu Hàng kiên trì thuyết phục:

      – Cha, cách này có tác dụng đó, mỗi lần con hôn mặt mẹ, mẹ rất vui đó.

      – Ha ha, đó là bởi vì con rất ngoan.

      Đáy lòng Đoan Mộc Thần rất muốn gạt bỏ biện pháp này, muốn thấy gào khóc.

      Nhưng Tiểu Hàng là bảo bối thân cận Dương Hiểu Thố nhất, chắc sai, có lẽ hẳn nên thử cách của Tiểu Hàng.

      Mang theo mâu thuẫn trong lòng, Đoan Mộc Thần tới gian phòng Dương Hiểu Thố lúc nào hay.

      Chương 62: Tư Đồ Triệt.

      Editor: Ngược Ái.

      Đoan Mộc Thần bước vào gian phòng của Dương Hiểu Thố, nhìn thấy rúc ở góc tường trông tội nghiệp.

      – Thỏ , em làm sao vậy?

      lắc đầu, .

      – Tại sao lời nào? Bình thường phải luôn huyên thuyên ngừng sao?

      vẫn lắc đầu.

      Hỏi liên tiếp hồi lâu, Đoan Mộc Thần cũng có được chữ đáp án, cho nên bắt đầu thay đổi đối sách, chuyển đến đề tài trọng điểm tối nay – tiếng rên rỉ.

      – Thỏ , luyện tập ngày, thành quả như thế nào?

      Dương Hiểu Thố bỗng nhiên ngẩng đầu, hốc mắt hồng hồng, lắc đầu liên tục.

      Tí tách!

      giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.

      Dương Hiểu Thố rơi nước mắt khiến Đoan Mộc Thần hoảng hốt:

      – Thỏ , sao em lại khóc? xảy ra chuyện gì?

      vẫn lời nào, chỉ là nước mắt rơi càng nhiều.

      Bộ dáng thê thảm khiến cho tâm Đoan Mộc Thần thắt lại nguyên do.

      – Thỏ , tôi chuyện với em, rốt cuộc là tại sao?

      quệt miệng , đứng dậy, mang tới trang giấy cùng cây viết.

      Sau khi nhanh chóng viết xong liền đưa tới trước mặt .

      Đoan Mộc Thần nghi ngờ nhận lấy tờ giấy kia, cúi đầu nhìn:

      “Hu hu hu. Chủ nhân, xin lỗi, giờ tôi thể thực lời hứa được rồi! Tôi luyện tập quá gấp gáp, cẩn thận bị đau họng, tại cổ họng còn rất đau, rất đau… Hu hu hu, ngay cả chuyện cũng được, huống chi là tận lực rên rỉ?”

      Đoan Mộc Thần xem xong tờ giấy, lập tức cứng đờ người.

      khóc đến hai mắt đẫm lệ, nhưng mà rất muốn cười, rất muốn cười.

      Bên môi mỏng tách ra độ cong hơi bị đè nén, cố gắng giữ bình tĩnh,

      – Thỏ , đừng khóc, tối nay tôi bắt buộc .

      Dương Hiểu Thố mở to mắt, tùy ý để nước mắt từng chút rơi xuống.

      cúi đầu vội vàng viết, rất nhanh đưa tới tờ giấy.

      “Cảm ơn chủ nhân rộng lượng! Hu Hu hu… Tôi thề là tôi có cố ý, tôi rất cố gắng. Nhưng có lẽ do tôi có thiên phú, biểu khi luyện tập vô cùng kém cỏi, cho nên tôi liền gấp gáp làm cổ họng bị tổn thương… Hu Hu hu… , xin lỗi…”

      Đoan Mộc Thần sờ sờ đầu của , động tác rất nhàng, giọng cũng rất dịu dàng:

      – Thỏ ngu ngốc, luyện tập mà cũng liều mình như vậy sao?

      chớp mắt cái, lại rơi xuống chuỗi nước mắt.

      Cầm lấy bút, tiếp tục viết:

      “Lúc xế chiều tôi nhận được con búp bê bơm hơi kia liền bắt đầu luyện tập, nhưng tôi làm sao cũng bắt chước giống tiếng của con búp bê kia! ngờ Dương Hiểu Thố tôi lại thua búp bê bơm hơi! Hu hu…”

      Đoan Mộc Thần sau khi nhìn tờ giấy xong liền kinh ngạc:

      – Cái gì? Búp bê bơm hơi?

      Dương Hiểu Thố dùng sức gật đầu.

      – Thỏ , em là thiên tài!

      chớp mắt mấy cái, biết lời của có ý gì.

      Chưa từng có ai dùng hai chữ “thiên tài” để nhận xét về .

      Đoan Mộc Thần cảm thấy rất bất lực, đối mặt với tiểu bạch thỏ vừa đáng vừa đáng thương như thế, bản sắc thợ săn của cũng làm sao phát huy được.

      vươn tay đặt lên cổ mảnh khảnh của , dùng ngón tay trỏ nhàng xoa bóp nơi cổ họng.

      – Thỏ , rất đau sao?

      Dương Hiểu Thố gật đầu.

      Rất đau, đau đến ngay cả cơm tối cũng ăn được.

      thở dài hơi, nhàng :

      – Đừng khóc, để tôi phòng bếp chuẩn bị cho chút canh, rồi tìm bác sĩ tới khám cho .

      Dương Hiểu Thố đối mặt với dịu dàng của , liền cảm động rối rít.

      nhịn được cầm lấy bút viết tờ cảm kích.

      “Chủ nhân, tốt! như vậy làm tôi càng thêm xấu hổ… Tôi là quá thẹn với …”

      Dương Hiểu Thố biểu đạt lòng cảm kích xuất phát từ nội tâm, hoàn toàn quên mất người đàn ông trước mặt làm cho cảm động đến rơi nước mắt chính là người khởi xướng mọi chuyện.

      **

      Nửa giờ sau.

      “Bác sĩ riêng” của gia tộc Đoan Mộc — Tư Đồ Triệt đến đúng hẹn.

      Tư Đồ Triệt kinh dị nhìn bệnh nhân Đoan Mộc Thần chỉ định – Dương Hiểu Thố bị tắt tiếng.

      – Thần? Nửa đêm cậu kêu mình đến chính là muốn xem bệnh nhân này?

      Đoan Mộc Thần lườm cái.

      – Bớt , xem bệnh nhanh lên!

      Tư Đồ Triệt khóe miệng co giật, dù gì cũng là “danh y”, có học vị bác sĩ, gia đình có trăm hai mươi bệnh viện tư nhân, là bác sĩ có tiếng thế giới, nửa đêm lại bị gọi tới xem bệnh cho bị tắt tiếng?

      Tư Đồ Triệt mặc dù thân là bác sĩ nhưng cũng phải là dạng tùy tùy tiện tiện “thích làm việc thiện” như vậy.

      Tư Đồ Triệt nhịn được oán trách:

      – Thần, cậu có biết tháng trước giá trị tiền công của mình vừa tăng 20% ?

      – Vậy sao?

      sao? Điều đó có nghĩa là giá mỗi lần xem bệnh của mình tại là triệu năm trăm ngàn!

      Đoan Mộc Thần bình thản nhướn mày:

      – Cũng phải quá nhiều.

      Tư Đồ Triệt lại, cũng có chút biểu của bác sĩ giàu lòng nhân ái, hung hăng trừng mắt nhìn Dương Hiểu Thố.

      Đều là lỗi của !

      Dương Hiểu Thố bị trừng đến lạnh run, nhưng bây giờ trong tình huống “có miệng khó trả lời”!

      Chương 63: Báo đáp.

      Editor: Ngược Ái.


      sợ hãi vươn cánh tay bé giật ống tay áo Đoan Mộc Thần, bộ dáng tìm kiếm bảo vệ trông rất là đáng thương.

      Đoan Mộc Thần thấy Dương Hiểu Thố hiếm khi có được bộ dáng ngoan ngoãn, cười nhạt:

      – Thỏ , đừng sợ. Tư Đồ Triệt người này tuy năng chua ngoa nhưng rất hiền, hơn nữa tài chữa bệnh của rất cao, cổ họng của nhất định khỏi rất nhanh.

      Đoan Mộc Thần dịu dàng an ủi làm cho đáy lòng Dương Hiểu Thố dâng lên cảm giác ấm áp.

      Có lẽ người ngã bệnh đặc biệt yếu ớt, nghĩ có lẽ mình chính là như vậy.

      Hành động thâm tình của hai người khiến Tư Đồ Triệt đứng ở bên cạnh trợn tròn mắt, bất đắc dĩ thể làm gì khác hơn là nhượng bộ, ra tay cứu chữa.

      Tư Đồ Triệt nhanh nhẹn viết ra đơn thuốc, dùng động tác tuấn đem đơn thuốc “phi” cho Đoan Mộc Thần, thế công bén nhọn có thể so với phi đao.

      Đoan Mộc Thần nhàng đón lấy đơn thuốc, đôi mắt sáng đảo qua, quả bác sĩ cao tay.

      Tư Đồ Triệt ngắm nghía Dương Hiểu Thố, lại nhìn thoáng qua bạn tốt của mình, khóe môi nở nụ cười mập mờ.

      Nụ cười của rất rực rỡ, nhưng cũng rất kinh khủng.

      Đây là trực giác của Dương Hiểu Thố, thầy thuốc này đúng là “dọa người” nha!

      Tư Đồ Triệt dựa sát vào Đoan Mộc Thần khẽ rỉ tai:

      – Ha ha, huynh đệ, xem ra cậu thích loại này? Cậu nên kiềm chế chút, người ta là thể lực có hạn, đừng làm ấy mệt muốn chết, cổ họng cũng la tắt tiếng, cậu cũng mất ít niềm vui thú! Ha ha ha!

      Tư Đồ Triệt cười đến điên cuồng, khiến Đoan Mộc Thần sắc mặt xanh mét.

      Tư Đồ Triệt chết tiệt!

      ngay cả nguyên nhân vì sao thỏ tắt tiếng cũng biết?

      Tư Đồ Triệt cười nghênh ngang rời , Dương Hiểu Thố rướn cổ lên nhìn bóng lưng biến mất, thở phào nhõm.

      cầm lấy bút viết lên tờ giấy đưa cho Đoan Mộc Thần.

      “Bác sĩ này rất kinh khủng! Tôi cảm thấy ta cười rất giả tạo, rất kì quái…”

      Đoan Mộc Thần mím môi cười tiếng:

      – Thỏ , nhìn người rất đúng. Tư Đồ Triệt người này thuộc dạng miệng nam mô bụng bồ dao găm, là loại ăn tươi nuốt sống chủ nhân đấy!

      Dương Hiểu Thố chớp mắt mấy cái, khẽ mỉm cười, rất là đồng ý cách đánh giá của /

      Bỗng nhiên Dương Hiểu Thố lại nghĩ tới vấn đề rất nghiêm trọng, múa bút thành văn.

      “Cái kia… Tư Đồ Triệt xem bệnh mắc như vậy? lần tốn triệu năm trăm ngàn? Xong đời, đem tôi bán cũng được nhiều tiền như vậy!”

      Đoan Mộc Thần nhìn tờ giấy thấy buồn cười, khẽ cười :

      ta dám thu tiền của tôi!

      Dương Hiểu Thố nghi hoặc chớp mắt mấy cái, hiểu.

      Đoan Mộc Thần nhìn bộ dáng ngây gnoo, bỗng trong lòng có cảm giác thương.

      – Thỏ , nằm xuống nghỉ ngơi chút , tôi sai quản gia mua thuốc.

      gật đầu ngoan ngoãn.

      Sau khi Đoan Mộc Thần ra ngoài, Dương Hiểu Thố mình nằm giường rộng, mắt mở to nhìn trần nhà, trong đầu ngừng tự hỏi, suy tư.

      Trời ạ, sao bỗng nhiên trở nên dịu dàng như thế? Làm cho bắt đầu ảo tưởng rồi!

      Hì hì, lần này có phải là “trong họa có phúc” ?

      Ai nha, chán quá!

      mơ tưởng cái gì vậy?

      đẹp trai như vậy, vừa có tiền lại có địa vị, chỉ là nữ bộc nho , căn bản thể nào/

      Haiz, có chút cảm giác rầu rĩ…

      Coi như hết, trở về thực tế, nhất định muốn chăm sóc tốt lúc ngã bệnh, để mau khỏe tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ rên rỉ.

      Azzz, đúng rồi, vốn là người xấu xa như vậy.

      Trong đầu Dương Hiểu Thố vừa mới có chút ảo tưởng màu hồng liền lập tức biến mất toàn bộ.

      **

      Sau khi Tư Đồ Triệt xem bệnh, Dương Hiểu Thố uống thuốc xong quả nhiên khôi phục nhanh.

      Wow, lại có thể chuyện được rồi!

      Bất kể thế nào, sau lần Dương Hiểu Thố ngã bệnh, trong lòng cảm kích Đoan Mộc Thần rất nhiều.

      Dương Hiểu Thố sáng sớm liền bò dậy khỏi giường, nhanh chóng rửa mặt, đeo tạp dề, liền nhàng chạy vào bếp.

      – Cái gì? có người rồi?

      Dương Hiểu Thố nhìn lại thấy bà Ruth, người đứng đầu nhà bếp cùng hàng sáu người, chuẩn bị bữa ăn sáng.

      – Bà Ruth? Sao hôm nay dậy sớm vậy?

      Bà Ruth nhìn Dương Hiểu Thố, cười tủm tỉm trả lời :

      – Hiểu Thổ tiểu thư, cũng dậy sớm nha.

      – Ha ha. Cháu nghĩ muốn báo đáp chủ nhân chăm sóc cho cháu ngày hôm qua.

      Bà Ruth gật đầu rất hài lòng, bà rất thích , khả ái này.

      – Hiểu Thổ tiểu thư, muốn đích thân làm bữa sáng cho chủ nhân sao?

      – Vâng, đúng vậy. Bình thường cháu chỉ biết pha cà phê, hôm nay muốn làm chút đồ ăn sáng. biết có được hay ạ?

      – Dĩ nhiên là được rồi. Hiểu Thổ tiểu thư, tôi có thể giúp .

      – Cảm ơn bà Ruth. Hì hì… ra cháu biết gì, nhờ bà chỉ bảo nhiều hơn!

      thành vấn đề.

      Dương Hiểu Thố bắt đầu vén tay áo lên, chuẩn bị “báo ơn”!
      fujjko thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 64: Thỏ làm điểm tâm.

      Editor: An Hiên, Ngược Ái.

      Beta: Ngược Ái.


      Trong nháy mắt, bà Ruth nhào xong bột, khiến Dương Hiểu Thố rất đỗi kinh ngạc.

      – Wow, bà là lợi hại! Quá tuyệt vời, bà Ruth, bà nhất định phải dạy cháu nha!

      – Được, Hiểu Thổ tiểu thư, hôm nay chúng ta cần làm nhiều chút, chuẩn bị cho chủ nhân cùng bốn vị lão gia khác mang theo khi ra ngoài.

      ra ngoài?

      – Đúng vậy , tối hôm qua tôi được người báo, cho nên hôm nay mới rời giường sớm mười lăm phút mà.

      ra là như vậy…

      Dương Hiểu Thố bỗng nhiên có chút thoải mái.

      Sao báo cho ?

      Cho dù , cũng muốn theo.

      Chẳng lẽ ngay cả quyền cảm kích cũng có sao?

      Tự nhiên tâm trạng tốt, Dương Hiểu Thố áp chế thất vọng dưới đáy lòng, ngẩng đầu mỉm cười,

      – Bà Ruth, chúng ta bắt đầu ! Cháu muốn tự tay làm đĩa điểm tâm báo đáp chủ nhân!

      – Được, Hiểu Thố tiểu thư cố gắng lên!

      – Dạ!

      Dương Hiểu Thố được bà Ruth hướng dẫn, vươn tay bé cầm lấy khối bột, đặt ở tay, từ từ nhào nặn.

      vừa làm vừa tưởng tượng bộ dạng Đoan Mộc Thần khi ăn vào những thứ điểm tâm này.

      Dần dần, độ cong nơi khóe môi bắt đầu gia tăng, nụ cười rực rỡ đầy khuôn mặt .

      Trước bàn ăn.

      Mọi người cúi đầu thưởng thức bữa ăn sáng thịnh soạn, Dương Hiểu Thố cũng ăn nhưng thấy ngon.

      vẫn suy nghĩ, dùng ánh mắt len lén liếc Đoan Mộc Thần.

      Trời ạ, sao vẫn uống cà phê vậy, miếng điểm tâm cũng ăn!

      Để cho bốn ông lão bên cạnh được ăn món ngon!

      Aaaaa…

      Dương Hiểu Thố cẩn thận ngó chừng chỗ điểm tâm còn lại trong mâm, những đồ tròn dẹp, xấu xấu kia chính là do làm.

      1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8…

      Hả?

      Số lượng vẫn còn nguyên!

      cái cũng thiếu?

      Trong lòng Dương Hiểu Thố có chút thất vọng, tuy làm có chút khó coi, nhưng như vậy nghĩa là bị ghét rồi.

      càng nghĩ càng tức giận, vươn cánh tay , soạt soạt soạt, liên tiếp cầm ba miếng điểm tâm của mình làm.

      Mở miệng…

      Trong đầu buồn bực bắt đầu ăn!

      Đoan Mộc Thần liếc mắt nhìn , nhịn được nhắc nhở:

      – Tiểu Thố, ăn chậm chút, coi chừng nghẹn.

      – Tôi biết rồi….

      Dương Hiểu Thố ra sức nuốt xuống ba miếng điểm tâm, sau đó đưa tay che bụng mình.

      Ôi, ăn no quá!

      Tiểu Hàng ở bên cạnh Dương Hiểu Thố thấy biểu của khác thường, giọng hỏi:

      – Mẹ, mẹ ăn rất nhanh nha!

      – À … Ha ha… Mẹ đói bụng nên mới như vậy.

      Tiểu Hàng liếc điểm tâm trong mâm, hoài nghi hỏi:

      – Mẹ, điểm tâm kia ăn ngon ?

      – Hả? À… cũng tạm.

      Dương Hiểu Thố có chút chột dạ. ra mùi vị cùng ngoại hình đều giống nhau, đều hỏng bét!

      Tiểu Hàng bắt đầu nóng lòng muốn thử, nó cũng vươn tay ra cầm lấy miếng điểm tâm, chậm rãi há mồm ra, cắn cái…

      Dương Hiểu Thố kêu thầm trong lòng, Tiểu Hàng, đừng ăn nữa!

      Mẹ thừa nhận, rất khó ăn…

      Con đừng ăn nữa, cẩn thận tiêu hóa tốt.

      Dương Hiểu Thố trán toát ra ba đường hắc tuyến, nhưng vào lúc này Tiểu Hàng lộ ra nụ cười lớn, ghé tới bên tai giọng :

      – Hắc hắc… Mẹ, mẹ làm điểm tâm quả ăn ngon lắm, nhưng mà con ăn hết. Chỉ cần là mẹ làm, con đều thích!

      Vừa , Tiểu Hàng còn hướng về phía chớp mắt, bộ dáng thú vị khiến Dương Hiểu Thố cũng nhịn được hé miệng cười trộm.

      Đứa này rất hiểu chuyện, còn biết an ủi nữa!

      Đôi mắt Tiểu Hàng xem xét lượt, nở nụ cười lấy lòng tiến tới bên cạnh Đoan Mộc Thần, cầm lấy miếng điểm tâm đưa đến bên miệng :

      – Cha, cha cũng ăn cái !

      Con trai đích thân đút điểm tâm cho, có thể ăn sao?

      Đoan Mộc Thần mở to miệng, cắn điểm tâm, cau mày đem nó ăn hết…

      Ha ha, thành công!

      Tiểu Hàng len lén ra dấu cho Dương Hiểu Thố chữ “V” thắng lợi, rốt cuộc cũng thành công!

      Bộ dạng lén lút của hai mẹ con bị Đoan Mộc Thần nhìn thấy, nhịn được môi mỏng khẽ nhếch nụ cười nhàn nhạt.

      Sau bữa sáng, Dương Hiểu Thố liếc vòng, phát Đoan Mộc Thần hình như định ra ngoài, lúc này mới hơi yên tâm.

      Kiễng chân, len lén tiến vào phòng Tiểu Hàng.

      – Tiểu Hàng…

      – Mẹ!

      Dương Hiểu Thố trước tiên tặng con trai cái ôm, sau đó là môi thơm.

      – Tiểu Hàng, biểu mới vừa rồi của con tệ nha, con thông minh!

      – Hì hì. Con biết những thứ điểm tâm kia là mẹ tự mình làm, con cùng cha dĩ nhiên là phải ăn rồi!

      – Ừ, bảo bối ngoan.

      – Nhưng mà mẹ này, sau này mẹ cố gắng làm ngon hơn chút nữa, như vậy con mới có thể cho cja ăn nhiều hơn.

      – À…

      Dương Hiểu Thố cảm thấy rất lúng túng.

      bị con trai trêu chọc sao?

      [Chú thích: Khi ở trước mặt mọi người, Đoan Mộc Thần gọi Dương Hiểu Thố là Tiểu Thố nhé. Còn khi có 2 người gọi là thỏ . ]
      fujjko thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 65: Điểm tâm ngọt ngào.

      Editor: Ngược Ái.

      vội vàng sang chuyện khác:

      – Đúng rồi Tiểu Hàng, lát nữa con có phải ra ngoài ?

      – Dạ có. Mẹ, con muốn , con muốn ở nhà chơi điện tử!

      – Tiểu Hàng ngoan, thể chơi điện tử suốt, hại mắt đó! chơi có cha, còn có các ông, hít thở khí thiên nhiên đối với thân thể mới có lợi, biết ?

      – Dạ biết! Mẹ, mẹ cùng con sao?

      Dương Hiểu Thố gãi gãi đầu:

      – À…

      muốn lắm, nhưng mà nãy giờ có ai mời .

      thể làm gì khác hơn là dối Tiểu Hàng:

      – Hôm nay mẹ có chuyện quan trọng, thể .

      – Chuyện quan trọng gì ạ?

      – Cái này… cái này trẻ con hiểu, con ngoan ngoãn nghe lời mẹ ra ngoài chơi cho vui, được ?

      – Dạ được. Mẹ, con hái hoa thơm thơm về cho mẹ!

      – Ừ, Tiểu Hàng tốt nhất, mẹ thích lắm!

      Tiểu Hàng vươn cánh tay ôm Dương Hiểu Thố, sau đó bắt đầu sắp xếp lại đồ dùng của mình, chuẩn bị ra ngoài.

      Mặc dù Dương Hiểu Thố ngây ngô, nhưng đối với con trai thể sơ sót.

      nhanh nhẹn cầm lấy chai nước đưa cho Tiểu Hàng.

      – Tiểu Hàng, nhớ đem theo chai nước, mẹ rót đầy nước sôi rồi, nhớ uống nhiều chút cho đỡ mệt.

      – Dạ! Con cám ơn mẹ.

      – Hì hì, Tiểu Hàng ngoan.

      Giúp Tiểu Hàng đeo ba lô lưng, đưa con xuống lầu, Dương Hiểu Thố hít hơi, hô lớn:

      – Vậy là tất cả đều hết!

      Dương Hiểu Thố bắt đầu loanh quanh.

      Ở trong nhà lớn như vậy mình, rất nhàm chán!

      quay về phòng mình, ầm tiếng, đem mình ném vào giường lớn, bắp chân ngừng đá, bộ dáng rất giống bé làm nũng.

      – Haiz, rất nhàm chán, rất nhàm chán…

      – Thỏ

      Hả?

      Nghe nhầm sao?

      Tại sao có giọng của chủ nhân ở đây?

      phải ra ngoài sao?

      Dương Hiểu Thố chồm dậy, quả nhiên nhìn thấy Đoan Mộc Thần.

      – Sao lại quay về?

      nhún vai cái:

      – Tôi , tôi chỉ đưa mọi người đến điểm hẹn thôi.

      – Hả?

      Dương Hiểu Thố có chút bất ngờ.

      – Vậy… điểm tâm kia có đóng gói mang ?

      Đó là khổ cực làm nha, hu hu hu, chỉ ăn có nửa.

      Đoan Mộc Thần nhướn mày:

      còn nhớ điểm tâm khó ăn mà làm sao?

      Dương Hiểu Thố buồn rầu cúi mặt:

      – Rất khó ăn sao?

      – Rất khó ăn. – phê bình chút lưu tình.

      Lòng tự ái của Dương Hiểu Thố bị xúc phạm, chu cái miệng nhắn oán trách:

      – Cái gì? là đồ xấu xa! Người ta cố ý sáng sớm thức dậy vì làm, vốn nghĩ báo đáp chăm sóc tôi lúc tôi bị bệnh. Cho dù tôi làm rất khó ăn, cũng phải biểu đạt tế nhị chút, tại sao có thể thẳng như vậy! Hu hu hu… Tôi ghét !

      Dương Hiểu Thố ủy khuất muốn khóc.

      Hừ, lần đầu tiên trong đời muốn lấy lòng người khác, vậy mà bị phê bình thảm.

      Hu hu hu…

      Đồ xấu tính!

      Dương Hiểu Thố rầu rĩ nổi giận, quay đầu thèm liếc cái.

      – Thỏ ?

      để ý tới .

      – Tiểu Thố?

      để ý tới, thèm để ý tới!

      Nhìn tiểu bạch thỏ nổi giận trước mắt, Đoan Mộc Thần nhướn mày, vươn tay phải giấu ở phía sau ra, đưa cho hộp giữ ấm.

      – Thỏ , điểm tâm bảo bối của ở đây.

      – Cái gì?

      ngơ ngác cầm hộp giữ ấm, vừa mở ra nhìn, quả nhiên!

      – Cái này phải cầm rồi sao?

      Đoan Mộc Thần khóe miệng nở nụ cười nhạt:

      – Đây phải là cố ý làm cho tôi ăn sao? Làm sao có thể tùy tiện đem cho người khác ăn?

      – Nhưng mà… Nhưng mà thích…

      Dương Hiểu Thố xong, trong ánh mắt còn mang theo vẻ ai oán nhưng dám để lộ ra, quả thực giống bộ dáng người bị khinh bạc.

      Đoan Mộc Thần thở dài hơi:

      – “ thích cũng phải ăn. cũng phê bình tôi rồi, phải sao?

      – Hả? chịu ăn?

      Đoan Mộc Thần vì muốn chứng minh tấm lòng của mình liền cầm lấy miếng điểm tâm đưa vào miệng, thấy vậy trong lòng Dương Hiểu Thố vui mừng khôn xiết.

      cười khúc khích, sau đó mới hỏi với ý tốt:

      – Cái kia… Chủ nhân, tại sao lại làm như vậy?

      – Tôi ăn, nhất định gào khóc hoặc là nổi giận.

      – Người ta nào có hung dữ như vậy chứ?

      hung dữ? Cũng đúng, có Tiểu Hàng làm trợ thủ, dựa vào thân tình cũng có thể thành công.

      Đoan Mộc Thần hiển nhiên muốn chuyện Tiểu Hàng ép ăn điểm tâm.

      Dương Hiểu Thố mặt đỏ bừng, ra lúc cùng Tiểu Hàng động viên nhau bị nhìn thấy.

      Đoan Mộc Thần hạ mắt, bỏ qua vẻ thẹn thùng của , có vẻ nghiêm túc.

      – Thỏ , tôi có chuyện quan trọng muốn với

      Chương 66: Thương tâm.

      Editor: Ngược Ái
      .

      – Ừ, chuyện quan trọng gì?

      – Sắp đến sinh nhật Tiểu Hàng rồi, đúng ?

      – Đúng vậy!

      – Tôi muốn tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho Tiểu Hàng.

      – Hả?

      Dương Hiểu Thố lộ vẻ rất kinh ngạc, cái miệng nhắn mở ra hình chữ O.

      – Thỏ , đồng ý ?

      – Hả? Tôi đồng ý, nhưng cần quá long trọng đâu. Giống như những lần sinh nhật trước là tốt rồi, Tiểu Hàng cũng thích phô trương!

      Đoan Mộc Thần lại lắc đầu.

      thể làm đơn giản được.

      – Vì sao thể? Người nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm, ăn bánh ngọt là được rồi!

      – Người nhà?

      Dương Hiểu Thố thấy ánh mắt nghi hoặc của Đoan Mộc Thần, lúng túng cúi đầu.

      Đúng nha, bọn họ là người nhà sao?

      lại loạn cái gì vậy?

      Trời ạ, đúng vừa mất mặt, vừa xấu hổ nha!

      Dương Hiểu Thố gương mặt đỏ ửng, dưới đáy lòng vừa trách cứ mình ăn linh tinh, vừa vì ánh mắt nghi hoặc kia mà cảm thấy có chút mất mát.

      sớm biết do mình nhầm lẫn mới trộm ống nghiệm của , mới sinh ra Tiểu Hàng.

      là mẹ Tiểu Hàng, là cha Tiểu Hàng, nhưng ba người bọn họ thực phải người nhà.

      Trong lòng bỗng cảm thấy buồn rầu…

      Đoan Mộc Thần nhìn bộ dáng vui của , trong lòng có chút rung động, nhưng nhanh chóng che dấu, ngược lại giọng càng nghiêm túc hơn:

      – Thỏ , tôi muốn tổ chức cho Tiểu Hàng bữa tiệc sinh nhật giống bình thường. Tôi muốn để cho nó chính thức trở thành nhân vật nổi bật trong gia tộc Đoan Mộc, gơn nữa tôi muốn để nó mang họ Đoan Mộc!

      – Cái gì?

      Dương Hiểu Thố dám tin, trong chớp mắt, đôi đồng tử xinh đẹp ngập nước.

      – Để cho Tiểu Hàng mang họ Đoan Mộc?

      Đoan Mộc Thần yên lặng gật đầu.

      – Đúng. Tiểu Hàng là con trai duy nhất của tôi, nó là người thừa kế duy nhất của gia tộc Đoan Mộc trong tương lai, cho nên việc nó mang họ Đoan Mộc vốn là chuyện đương nhiên.

      – Vậy… Dương Nhất Hàng thành Đoan Mộc Nhất Hàng?

      nhàng lắc đầu.

      chỉ là như thế. Theo gia phả của gia tộc Đoan Mộc, đến đời của Tiểu Hàng có chữ đệm là Trì, cho nên…

      – Cho nên, ngay cả tên Hàng cũng thể giữ lại, có đúng hay ?

      – Đúng.

      chữ này của Đoan Mộc Thần nặng tựa ngàn vàng.

      Dương Hiểu Thố nước mắt rơi xuống, cảm giác này là khổ sở,

      Tiểu Hàng là bảo bối quý nhất, nhưng bây giờ có cảm giác đau đớn vì bị mất .

      Dương Hiểu Thố run rẩy đứng lên, dùng sức lắc đầu:

      ! ! Tôi đồng ý! Tiểu Hàng là của tôi, cho ai cướp nó !

      – Tiểu Thố, ai muốn cướp nó . Chẳng qua chỉ là đổi tên mà thôi…

      được!

      Dương Hiểu Thố trở nên kích động, dùng sức lau nước mắt, buồn bã :

      hiểu, mọi người đều hiểu. Tiểu Hàng là bảo bối của tôi. Hu hu… Sáu năm rồi, tôi nằm mơ cũng kêu tên nó, hai chữ Tiểu Hàng tuyệt đối cái tên đơn giản như vậy! ! thể! Tiểu Hàng là của tôi, cái tên này là tôi đặt cho nó, thể đổi!

      – Tiểu Thố, tôi biết rất khó chấp nhận…

      nắm lấy tay áo của khẩn cầu.

      – Tôi rất khó chấp nhận, đổi có được hay ? Chủ nhân, van … đừng đổi…

      – Tiểu Thố, đừng khóc…

      – Đừng đổi… Hu hu hu…

      Dương Hiểu Thố khóc đến hoa lê đẫm mưa (1), bộ dáng bi thương khiến Đoan Mộc Thần đành lòng tiếp tục nhìn.

      làm bộ muốn đứng dậy, lại bị Dương Hiểu Thố kéo lại.

      dùng sức lực toàn thân túm ống tay áo của , khẩn cầu:

      – Đừng đổi tên… Hu hu… , nên…

      Đoan Mộc Thần quay người lại, vươn tay lau nước mắt cho , sau đó yên lặng đem ôm vào trong ngực.

      Tay ấm áp xoa phía sau lưng , tựa hồ muốn an ủi bi thương của .

      Dương Hiểu Thố khẽ khóc thút thít:

      – Đừng đổi tên Tiểu Hàng…

      mè nheo ở trong ngực ấm áp của , quên mất xấu hổ, chẳng qua là theo bản năng tìm kiếm nơi bình yên.

      Dương Hiểu Thố vẫn khóc, vẫn khóc…

      Cho đến khi nước mắt sắp chảy khô.

      ngước đôi mắt đỏ hồng vì khóc nhìn , khẽ liếm môi, sau đó cẩn thận thương lượng.

      – Có thể giữ lại cái tên Nhất Hàng , chỉ sửa họ thôi? Có được hay ?

      Đoan Mộc Thần khẽ thở dài hơi, đưa tay sờ sờ tóc , dịu dàng :

      “Tôi cùng các bác bàn bạc, được ?

      Dương Hiểu Thố nặn ra nụ cười, dùng sức gật đầu:

      – Cảm ơn .

      cười vẻ nhàn nhạt, trong bi thương mang theo cảm kích, sau đó là cảm kích và đau khổ, đau khổ xen lẫn thỏa hiệp, mà trong thỏa hiệp lại hàm chứa kiên trì…

      Tựa như làn sương mù khiến người ta trầm luân, khiến Đoan Mộc Thần bị níu giữ.

      [ Chú thích:

      1) Lê hoa đái vũ: hoa lê vương vất những giọt mưa, (thường) chỉ vẻ đẹp của người con khi rơi lệ.]

      Chương 67: Sinh nhật Tiểu Hàng.

      Editor: An Hiên.

      Beta: Ngược Ái.


      Trăng dần nhô lên cao.

      Đoan Mộc Thần ngồi mình ở thư phòng, trong đầu ngừng lên lại hình ảnh lúc ban ngày của Dương Hiểu Thố.

      Hình ảnh khóc, hình ảnh khẩn cầu, hình ảnh đau lòng khó có thể dứt bỏ…

      Trong tay vuốt vuốt chiếc cốc tinh xảo có đế dài, theo chiếc cốc xoay tròn, chất lỏng màu đỏ sậm bên trong khiến ánh trăng chiếu vào vỡ tan hòa làm .

      Đoan Mộc Thần ánh mắt sâu xa, nhớ tới lúc trước cùng với Mạc Phàm chuyện với nhau.

      sớm , tạm thời muốn có con, nguyên nhân rất đơn giản, chính là muốn đối mặt với tình huống bây giờ.

      Con của từ lúc vừa ra đời phải gánh vác trách nhiệm nặng nề của gia tộc Đoan Mộc.

      Khắc lên họ “Đoan Mộc” sâu, cái tên chỉ là bắt đầu đơn giản nhất…

      Nhưng tồn tại của Tiểu Hàng khiến ứng phó kịp.

      có cách nào quên đứa con trai có huyết mạch tương liên, còn có… mẹ của con

      Dương Hiểu Thố nhào vào trong lòng ngực khóc, bộ dáng làm cho người ta rất đau lòng, rất đau lòng.

      Trong nháy mắt, mấy ngày qua, sinh nhật Tiểu Hàng đến.

      Sáng sớm, Dương Hiểu Thố giúp Tiểu Hàng mặc quần áo chỉnh tề.

      âu yếm nhìn bộ dáng xinh trai của Tiểu Hàng, khóe miệng lộ nụ cười ngọt ngào:

      – Tiểu Hàng, sinh nhật vui vẻ!

      – Dạ! Cám ơn mẹ!

      cần cám ơn. Tiểu Hàng, hôm nay con phải biểu ngoan chút, nhớ kỹ lời mẹ nghe chưa?

      – Dạ, con nhớ rồi.

      – Lặp lại lần nữa nào.

      – Dạ. Mẹ bảo hôm nay con được giới thiệu chính thức với gia tộc Đoan Mộc, con phải tuân thủ quy củ, hiểu lễ phép, thể tùy tiện , cũng thể tùy tiện làm việc mờ ám.

      – Ừ, đúng rồi! Tiểu Hàng thông minh.

      Tiểu Hàng nịnh nọt kéo tay Dương Hiểu Thố:

      – Mẹ, tối hôm nay mẹ có nấu mì trường thọ cho con ăn ?

      – Tất nhiên rồi! Mẹ nhất định nấu cho con ăn!

      – Hì hì, vậy là tốt rồi. Con còn tưởng rằng sinh nhật năm nay giống với trước kia, hại con lo lắng cả đêm nha.

      Dương Hiểu Thố bĩu môi cười tiếng, sờ sờ đầu của con trai bảo bối:

      – Tiểu Hàng ngốc, cho suy nghĩ lung tung.

      – Dạ! Con hiểu rồi.

      Dương Hiểu Thố kéo tay con:

      – Tiểu Hàng, đến giờ rồi, chúng ta thôi.

      – Dạ.

      Đứng dậy mở cửa, xoay người, lên đường.

      Hai mẹ con bắt đầu bước về phía thế giới xa lạ, đầy rẫy bất an…

      Ở vị trí chính giữa trang nghiêm mà cao ngạo, Mị Hoàng – Đoan Mộc Thần trịnh trọng ngồi thẳng.

      Diễm Hoàng, Phỉ Hoàng, Liệt Hoàng, Tà Hoàng, bốn người cũng xếp thành hàng ngồi phía trước.

      Bốn người bọn họ vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn giống bình thường.

      Đoan Mộc Thần đứng lên, vươn tay vớiTiểu Hàng, ý bảo nó tiến lên.

      Dương Hiểu Thố lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, chưa bao giờ khẩn trương như thế, cũng chưa bao giờ sợ như thế, chậm rãi buông lỏng tay Tiểu Hàng, thân thể dường như mất toàn bộ sức lực.

      lẳng lặng nhìn Tiểu Hàng tới bên cạnh Đoan Mộc Thần, rồi sau đó được trịnh trọng giới thiệu với mọi người.

      Dương Hiểu Thố mơ màng nghe được bất kỳ lời nào của Đoan Mộc Thần, thân thể chết lặng, đợi thời khắc lo lắng nhất kia.

      lúc lâu sau…

      Trong lúc hoảng hốt nghe được câu quan trọng nhất:

      – Con trai ta, Đoan Mộc Nhất Hàng…

      Dương Hiểu Thố ngây ngẩn cả người.

      Là mừng rỡ? Là cảm động? Là ngoài ý muốn?

      Là khiếp sợ?

      phân biệt được tâm tình của mình, rất muốn cười nhưng cũng rất muốn khóc…

      Hai mắt đẫm lệ giữa khuôn mặt tươi cười như hoa, Dương Hiểu Thố biết giờ này khắc này rất đẹp, rất đẹp.

      Dương Hiểu Thố ngơ ngẩn biết làm sao mình vượt qua cảnh tượng quan trọng này, cho đến lúc Tiểu Hàng lớn tiếng gọi thần trí trở về.

      – Mẹ! Mẹ!

      Dương Hiểu Thố thoáng cúi đầu nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Tiểu Hàng, lúng túng cười cười:

      – À, Tiểu Hàng, kết thúc rồi sao?

      – Vâng. Mẹ suy nghĩ gì vậy, con gọi mẹ nhiều lần mẹ đều để ý con?

      – Hả? có gì, có gì đâu….

      Dương Hiểu Thố lắc đầu, hóa giải lúng túng của mình, cười tủm tỉm nhìn Tiểu Hàng, len lén hỏi:

      – Tiểu Hàng, cho mẹ nghe, con thích tên mới ?

      Tiểu Hàng đảo mắt, cái miệng nhắn :

      ra cũng có khác biệt gì nhiều, chỉ là đem họ mẹ đổi thành họ cha, có gì khác nhau, mẹ và mọi người vẫn gọi con là Tiểu Hàng chứ?

      – Đúng rồi…

      Rốt cục tảng đá lớn trong lòng Dương Hiểu Thố cũng rơi xuống đất, tựa hồ có chuyện gì như trong tưởng tượng của .

      lặng lẽ liếc Đoan Mộc Thần cái, nhưng ngoài ý muốn phát cũng nhìn về phía mình, làm hai gò má bỗng nhiên đỏ lên.

      Dương Hiểu Thố cúi đầu tới trước , giọng :

      -À, buổi tối tôi nấu mì trường thọ cho Tiểu Hàng, cũng cùng ăn .

      xong, đợi Đoan Mộc Thần trả lời, liền kéo tay Tiểu Hàng chạy .

      Tiểu Hàng vừa chạy vừa quay đầu lại, nháy mắt với Đoan Mộc Thần mấy cái, hai bố con bốn mắt nhìn nhau, trong đó có chút chứa hạnh phúc.

      Đoan Mộc Thần lại nhìn Dương Hiểu Thố bởi vì xấu hổ mà vội vàng chạy , độ cong bên môi tự chủ được lại sâu thêm….

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 68: Cha có thích mẹ ?

      Editor: An Hiên.

      Beta: Ngược Ái.


      Dương Hiểu Thố đeo tạp dề ở trong bếp làm mì trường thọ, nửa giờ sau cầm bát to ra ngoài.

      Trước bàn ăn, Đoan Mộc Thần cùng Tiểu Hàng mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, Tiểu Hàng nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi:

      – Mẹ, tại sao cái bát này lớn như vậy ?

      Dương Hiểu Thố chớp mắt mấy cái:

      – Đúng vậy, nếu làm sao đủ cho ba người ăn?

      Đoan Mộc Thần cau mày khẽ hỏi:

      – Ba người chúng ta dùng chung chén?

      – Đúng vậy! Mì trường thọ chỉ có sợi, tất nhiên phải ở trong chén rồi.

      Tiểu Hàng đau đầu, giải thích cho Đoan Mộc Thần:

      – Cha, là như thế này, mì trường thọ là sợi dài thể đứt rời, trước kia con với mẹ cũng ăn chung chén.

      – Ừ.

      chén mì trường thọ to đặt ở giữa bàn, ba người nhìn nhau…

      Dương Hiểu Thố cầm đũa gắp mì trường thọ lên, đút tới khóe miệng Tiểu Hàng.

      Tiểu Hàng há cái miệng , ăn , ăn , nhưng sợi là dài, càng ngày càng khó ăn…

      Nó hướng Đoan Mộc Thần dang hai cánh tay:

      – Cha, ôm con lên cao hơn .

      Đoan Mộc Thần gật đầu, tay ôm lấy Tiểu Hàng, mì trường thọ cũng bị kéo lên rất cao.

      – Mẹ, con ăn no rồi.

      được, ăn thêm chút nữa. – Dương Hiểu Thố nghiêm mặt.

      miếng nữa thôi nha, mẹ? – Tiểu Hàng trả giá.

      – Được rồi, miếng nữa.

      Hay quá, mẹ đồng ý.

      Tiểu Hàng cố gắng ăn thêm miếng mì trường thọ, sau đó xoa cái miệng , vỗ vỗ cái bụng căng tròn:

      – Ăn no!

      Dương Hiểu Thố nhìn bộ dáng Tiểu Hàng thỏa mãn, cao hứng híp mắt lại.

      – Cha, mẹ, đến lượt hai người ăn, phải ăn hết sạch nha.

      – Được rồi.

      Dương Hiểu Thố nhìn Đoan Mộc Thần cái, hơi có chút xấu hổ:

      – Cái kia… Chúng ta cùng nhau ăn ? Tôi ăn từ bên này, ăn từ bên kia.

      – Được.

      Hai người chia nhau chiếc đũa, kéo mì trường thọ bị Tiểu Hàng ăn hết đoạn, đầu đuôi, từ từ bắt đầu ăn.

      Mặt Dương Hiểu Thố càng ngày càng hồng, bởi vì sợi mì kia càng lúc càng ngắn, mà khoảng cách giữa cũng càng ngày càng gần…

      Tiểu Hàng hai tay chống cằm, cười hì hì chờ nhìn “trò hay”.

      Hình như nó trở nên “xấu” rồi!

      Hình ảnh Tiểu Hàng mong đợi rốt cục tới, môi Dương Hiểu Thố cùng Đoan Mộc Thần rất gần, rất gần…

      ngước mắt, nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng.

      – Thỏ , còn dư lại chút ăn hết .

      ngơ ngác gật đầu, há mồm ăn hết đoạn mì cuối cùng, sau đó giọng :

      – Cảm ơn .

      cần cám ơn, nãy giờ tôi ăn nhiều hơn mà.

      – Tôi cám ơn phải chuyện này!

      – Vậy là chuyện gì?

      – Về việc.. để cho Tiểu Hàng phải đổi tên. Cám ơn

      Đoan Mộc Thần nhàn nhạt lắc đầu:

      có gì, đó là chuyện tôi phải làm.

      Trong mắt Dương Hiểu Thố bay lên đầy trái tim màu hồng lớn.

      Làm sao bây giờ, phát cũng tệ nha…

      Mặc dù tính cách có lúc rất xấu, luôn trêu chọc , nhưng đến thời điểm quan trọng thể rất tốt, để cho thất vọng cùng khổ sở.

      Hơn nữa rất đẹp trai, làm cho muốn thử chút…

      Trời!

      suy nghĩ gì vậy?

      xấu hổ!

      Sao lại có ý nghĩ kỳ quái như thế?

      Dương Hiểu Thố lắc đầu mạnh, vứt ảo tưởng kinh khủng ngổn ngang trong đầu, cong miệng lên, có chút hài lòng, quay lại đề tài vừa rồi:

      – Tôi cám ơn là cám ơn! Con người của tôi rất hiểu lễ nghĩa, nhất định phải nhận nha.

      Dương Hiểu Thố dùng giọng lạnh lùng, cố gắng vãn hồi mặt mũi của mình, rồi đứng bật dậy, bưng chén trống trơn vào bếp rửa.

      Tiểu Hàng len lén nhìn Đoan Mộc Thần, giật ống tay áo của :

      – Cha, mẹ hung dữ phải , nhưng cha vẫn thích mẹ chứ?

      Đoan Mộc Thần tỏ vẻ thể tin được nhìn Tiểu Hàng:

      – Sao con lại hỏi như thế?

      Tiểu Hàng hé miệng cười trộm:

      – Cha nghi ngờ con còn nên hiểu được thích là gì sao?

      Ánh mắt Tiểu Hàng kiên quyết khiến Đoan Mộc Thần tin tưởng, đáp mà hỏi ngược lại:

      – Tiểu Hàng hi vọng cha trả lời thế nào đây?

      – Hì hì, đương nhiên là hi vọng cha thích.

      – Hả?

      – Như vậy cha mẹ của con cũng rất thân mật ! Như vậy nhà ba người mới giống gia đình bình thường đó.

      Lời của Tiểu Hàng khiến trong lòng Đoan Mộc Thần rung động, cho dù Tiểu Hàng ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế nào, cho dù nó thông minh đáng ra sao nó vẫn chỉ là đứa trẻ sáu tuổi, luôn mong muốn có gia đình hạnh phúc…

      Đoan Mộc Thần mím chặt môi mỏng, cảm thấy mong muốn này của Tiểu Hàng tệ.

      Chương 69: Lời cầu hôn kì quái.

      Editor: An Hiên.

      Beta: Ngược Ái.


      Mười giờ rưỡi tối, Dương Hiểu Thố thay đồ ngủ, rất tao nhã ngáp cái lớn:

      – Oa… mệt mỏi!

      “Ầm” tiếng, nhào lên giường, đầu tiên là lăn hai vòng, sau đó mới kéo chăn, chuẩn bị vùi đầu ngủ…

      Nhưng cánh cửa thủy tinh truyền đến tiếng Đoan Mộc Thần.

      – Thỏ !

      – Hả? Gọi tôi sao?

      nhăn mặt tỏ vẻ vui:

      – Chủ nhân, còn có chuyện gì sao? Giường của , tôi làm ấm rồi, tôi muốn ngủ…

      – Tiểu Thố, qua chỗ tôi!

      – Hả?

      Dương Hiểu Thố quả thực muốn nổi điên, nếu phải vì hôm nay biểu rất tốt, để Tiểu Hàng đổi tên, tuyệt đối nhân nhượng.

      kéo lại quần ngủ cho thẳng, xỏ chân vào đôi dép hình tai thỏ lạch bạch đến trước mặt Đoan Mộc Thần.

      nhìn bộ dạng cũng đoán được Thỏ rất buồn ngủ, trông đáng .

      – Thỏ , tôi có việc cần giúp.

      – Hả? Có quan trọng ? Nếu như quan trọng để ngày mai hãy ?

      A a a…

      Chu Công gọi !

      Chu Công phải đánh cờ ngay lập tức!

      – Rất quan trọng!

      – Vậy… Vậy .

      Dương Hiểu Thố cố gắng để mí mắt khép lại, trấn tĩnh nghe .

      Đoan Mộc Thần nhướng mày kéo tay bé của , đem ôm sát vào bên người, làm Dương Hiểu Thố thét chói tai:

      – Aaaaaaaaa..! định làm gì?

      ôm chặt, hơi thở nhàn nhạt đặc biệt người truyền tới hơi thở của , khí vô cùng mập mờ dần xuất .

      Đoan Mộc Thần liếc mắt nhìn khuôn mặt , khóe môi hé mở:

      – Tiểu Thố, tôi muốn cưới .

      – Cái gì?

      Dương Hiểu Thố vừa mừng vừa sợ, hai mắt mở to, nhịn được đỏ mặt, tim đập loạn lên.

      Trời ạ, lần đầu tiên trong đời được cầu hôn, hơn nữa đối tượng còn là người đàn ông mà có cảm tình.

      Vận khí của quá tốt như vậy chứ?

      Hì hì…

      Lén cười trộm trong lòng.

      Nhưng cách cầu hôn chẳng có chút gì gọi là lãng mạn cả!

      có hoa tươi, cũng có nhẫn, càng quỳ chân đất!

      làm sao cũng phải đàng hoàng chút chứ, bây giờ hai người còn mặc đồ ngủ nha.

      Thiệt là, quá trang trọng rồi!

      Trong đầu Dương Hiểu Thố bắt đầu suy nghĩ lung tung, nghĩ ra đống chuyện.

      Đoan Mộc Thần than , nhịn được đành phải lên tiếng kéo rời cõi thần tiên trở về tại:

      – Thỏ , thỏ … Tôi muốn cưới , đáp án của thế nào?

      Gương mặt đỏ bừng, nào có ai lại hỏi trực tiếp như vậy đâu?

      là… chút lãng mạn cũng có.

      e lệ cúi đầu, khẽ hỏi:

      – Tại sao muốn kết hôn với tôi?

      buột miệng hỏi theo phản xạ bình thường, dù sao cũng mở miệng cầu hôn rồi, đương nhiên là rất thích , rất .

      Nhất định là do vừa ngây thơ vừa xinh xắn, lại đáng mê người, khiến rơi vào lưới tình.

      Ừ, chắc chắn là đáp án như vậy.

      Dương Hiểu Thố trong lúc đợi trả lời lại vào cõi thần tiên.

      Nhưng câu trả lời của Đoan Mộc Thần lại đem từ trong ảo tưởng kéo về thực tại.

      – Thỏ , vì để cho Tiểu Hàng giữ lại tên nên tôi phải đáp ứng cầu nhanh chóng lấy vợ của các bác. Mà người có sẵn là

      Hả?

      gì?

      Dương Hiểu Thố đột nhiên bừng tỉnh, cảm giác ngất ngây vì vui sướng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt bất khả tư nghị, cực kỳ dám tin.

      ra chuyện phải như nghĩ.

      ra phải lòng muốn cầu hôn…

      Làm uổng công vui mừng!

      đúng, đúng, còn thèm vui mừng!

      Hừ, ai cần cầu hôn?

      Đôi mắt ti hí của bỗng bừng bừng căm phẫn:

      – Có sẵn người là tôi?

      – Đúng vậy. Chọn là tiện nhất.

      Cái gì???

      Cho dù vì giữ lại tên cho Tiểu Hàng mà đưa ra thỏa hiệp này, nhưng cũng nên ra những lời đả kích như vậy.

      Đôi bàn tay nho trắng như phấn khua nhanh, hận được đánh bẹp gương mặt tuấn tú của , nghiến răng buông lời từ chối:

      – Tôi muốn gả cho !

      Mày Đoan Mộc Thần cau lại:

      muốn?

      gật đầu:

      – Phải!

      Đoan Mộc Thần khẽ mỉm cười, sau đó tỉnh bơ:

      – Được rồi, vậy tôi cưới người khác.

      – Cái gì??

      Dương Hiểu Thố há hốc miệng, đến tột cùng là nghe lầm, hay là điên rồi?

      Vừa như vậy liền đổi đề tài ngay sao?

      Quá nhanh rồi!

      – Thỏ , thế nào? muốn tôi cưới người khác sao?

      – Tôi, tôi…

      Dương Hiểu Thố lắp bắp nên lời.

      Mặc dù rất giận khi nghe những lời vừa , nhưng mà, vừa nghĩ tới muốn kết hôn với người khác, trong lòng rất vui!

      Rốt cuộc là tại sao?

      Hơn nữa, cầu hôn chưa được phút đồng hồ, lại hùng hồn cưới người khác, quá tráo trở.

      muốn đánh !

      Đoan Mộc Thần liếc qua Dương Hiểu Thố hờn dỗi, khóe môi khẽ nhếch:

      – Thỏ , khi còn bé có nghe kể chuyện công chúa Bạch Tuyết ?

      đau khổ chớp mắt mấy cái, sao lại sang chuyện khác nữa rồi?

      – Có nghe.

      – Vậy ghét nhất nhân vật nào?

      – Đương nhiên là bà mẹ kế ác độc kia rồi!

      – Ừ, rất tốt. Cho nên… tôi nghĩ để cho Tiểu Hàng có mẹ kế, đúng ?

      – Cái gì, cái gì? Ý của là… cưới người khác, ta ngược đãi Tiểu Hàng?

      – Tôi khẳng định như vậy, chẳng qua truyện cổ tích cũng viết như vậy, khả năng ngược đãi trẻ con tương đối cao, phải ?

      Dương Hiểu Thố vừa nghe, sắc mặt liền trắng bệch.

      Trong đầu lập tức lên hình ảnh Tiểu Hàng mặt mũi sưng vù khóc lóc:

      – Mẹ, cứu con … Mẹ kế vừa đánh con, đau quá đau quá … mặt của con cũng sưng lên rồi … Con lau xong sàn nhà, giặt xong quần áo, việc nhà đều làm xong cả, bà ta còn muốn đánh con…

      Dương Hiểu Thố bỗng nhiên rùng mình cái, kích động :

      được! Tôi tuyệt đối để Tiểu Hàng bảo bối bị hành hạ như vậy! cho tìm mẹ kế cho con!

      vừa dứt lời, bên mép Đoan Mộc Thần liền lộ ra nụ cười hài lòng, đưa tay kéo ngón tay chỉ vào chóp mũi xuống, đặt vào lòng bàn tay , nắm chặt.

      – Thỏ , như vậy đồng ý gả cho tôi?

      – Uhm… Tôi miễn cưỡng đồng ý.

      Lòng của rầu rĩ, ê ẩm, nghĩ tới vì lý do như vậy đành phải gả cho !

      Đoan Mộc Thần khẳng định lại lần nữa:

      – Thỏ , chuyện này cứ quyết định như vậy, cho đổi ý!

      Dương Hiểu Thố vô lực rũ vai:

      – Biết rồi… Vì Tiểu Hàng tôi đổi ý.

      – Được rồi, thỏ , tối nay chúng ta nghiên cứu chút về chuyện hôn lễ.

      Dứt lời, Đoan Mộc Thần thừa dịp Dương Hiểu Thố chú ý, tay ôm vào trong ngực, sau đó dễ dàng áp đảo ở giường lớn…
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :