1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thỏ nhỏ, chớ chạy! - Phú Sĩ (89/346) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41: Tứ Hoàng.

      Editor: Linh Kiều

      Beta: Ngược Ái.


      Đoan Mộc Thần vẻ mặt bất đắc dĩ, sải bước vào trong phòng.

      Dương Hiểu Thố ôm món đồ chơi cũng rất biết điều theo phía sau.

      Đẩy cửa ra, tình hình bên trong khiến cho Dương Hiểu Thố phải há hốc miệng.

      trợn mắt nhìn bốn ông già với mái tóc trắng phau ngồi ghế salon, mà trong tay bọn họ là “món đồ chơi” lớn – Tiểu Hàng.

      Tiểu Hàng thò đầu ra, “bi thảm” hô:

      – Mẹ, cứu con!

      Tiểu Hàng sử dụng cả tay lẫn chân muốn từ trong “ma chưởng” thoát ra.

      – Mẹ! Cứu con, nhanh lên! Con là con trai bảo bối của mẹ, phải là món đồ chơi của bọn họ!

      Đây là tình huống gì?

      Tiểu Hàng sử dùng hết khí lực toàn thân mới hổn hển từ trong “ma chướng” của bốn ông già kia chạy thoát ra, trực tiếp bổ nhào vào trong lòng của Dương Hiểu Thố.

      – Mẹ, bọn họ là đáng sợ nha!

      Dương Hiểu Thố hoàn toàn hiểu gì, nhưng vẫn ôm lấy con trai.

      – Tiểu Hàng, có mẹ bảo vệ con!

      Ông già đứng thứ tư ghế salon bị mất “món đồ chơi”, mặt lập tức liền biến sắc.

      – Cục cưng, mau tới đây, để cho ông hôn cái nào!

      Tiểu Hàng vẻ mặt đau khổ, liên tục lắc đầu.

      được ạ! Toàn bộ nước miếng của ông cũng bôi lên mặt con rồi! Tóc của con cũng bị vò đến rối bời. Còn… còn có, cho phép ông gọi con là cục cưng. Đó là biệt danh của dành cho con !

      Tiểu Hàng phản đối mãnh liệt, thân thể bé dựa sát vào trong ngực của Dương Hiểu Thố, đánh chết cũng chịu qua.

      Dương Hiểu Thố nhìn tình huống kì quái trước mặt, hỏi Tiểu Hàng:

      – Tiểu Hàng, xảy ra chuyện gì? Bọn họ là ai?

      – Nghe là ông của con!

      – Cái gì? Có bốn ông?

      Dương Hiểu Thố ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đoan Mộc Thần, hướng tìm kiếm đáp án.

      Đoan Mộc Thần thở dài hơi, lôi kéo Dương Hiểu Thố cùng Tiểu Hàng lên phía trước giới thiệu:

      – Bốn người này là lãnh đạo đời trước của gia tộc Đoan Mộc. Biệt hiệu theo thứ tự là Diễm Hoàng, Phỉ Hoàng, Liệt Hoàng và Tà Hoàng.

      Bốn ông già liên tiếp gật đầu, rất là kiêu ngạo :

      sai, chúng tôi là Tứ Hoàng!

      Dương Hiểu Thố trừng mắt nhìn bốn người bọn họ, cảm thấy bất khả tư nghị (1), sợ hãi :

      – Họ trông giống nhau như đúc!

      chính là Dương Hiểu Thố?

      – Vâng.

      Bốn người nhìn nhau cái, cho ra kết luận.

      – Trông rất dễ thương! Khó trách có thể mê hoặc Thần!

      – Hả?

      gì vậy?

      Thần?

      Là ai nhỉ?

      Là Đoan Mộc Thần sao?

      Dương Hiểu Thố hiểu gì cả.

      Chương 42: Sinh nhiều lên.

      Editor: Linh Kiều.

      Beta: Ngược Ái.


      Bốn ông đem nghi ngờ, khó hiểu của Dương Hiểu Thố thành xấu hổ cùng với được tự nhiên, cả Diễm Hoàng đại biểu lên tiếng:

      – Tiểu Thố Tử, nên xấu hổ! Ha ha, ông biết con cùng Thần nhất định là lưỡng tình tương duyệt(2)! Ha ha, là ân ái.

      Khóe miệng Dương Hiểu Thố co giật.

      phải như vậy đâu!

      – Thôi nào, có cái gì mà phải ngại! Hai con ngay cả cục cưng cũng sinh rồi, rất tốt đó! Bất quá, gia tộc Đoan Mộc chúng ta thường là sinh đôi hoặc là nhiều hơm. Hai con sau này cố gắng nhiều hơn nữa nha, cục cưng đủ để chơi!

      Dương Hiểu Thố bị đến mặt mũi đỏ bừng.

      Cái gì chứ! Làm như giữa cùng với Đoan Mộc Thần có cái gì đó “mờ ám”!

      Dương Hiểu Thố ngây ngốc cúi đầu đứng, nhưng Tiểu Hàng trong ngực là nhịn được nữa rồi, nó mãnh liệt phản đối.

      được gọi con là cục cưng nữa!

      Bốn ông vừa nghe Tiểu Hàng cao giọng la hét, tâm cũng xoắn chặt lại với nhau.

      – Cục cưng ngoan, đừng la nha, họng đau đấy!

      Tiểu Hàng dùng sức đem đầu nhắn của mình tiến vào trong ngực của Dương Hiểu Thố.

      – Hu hu, cứu mạng!

      – Cục cưng…

      Bốn ông vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn tiếp tục thi triển thế công “lời ngon tiếng ngọt” đối với Tiểu Hàng, lại bị Đoan Mộc Thần hừ lạnh tiếng ngăn cản.

      Đoan Mộc Thần ánh mắt sắc bén quét qua, bốn ông lập tức sửng sốt, lúng túng ngồi thẳng người lại.

      Sắc mặt của Thần thay đổi rồi!

      Đoan Mộc Thần nghiêm nghị hỏi:

      – Các người phải là du lịch Châu Âu rồi sao? Bỗng nhiên trở lại làm gì?

      cả Diễm hoàng có gì đó:

      – Cái kia… chúng ta nghe con đem cục cưng mang về đảo, liền nhịn được muốn nhìn chút.

      – Bây giờ nhìn xong rồi, vậy khi nào ?

      – Cái gì? Thần, con như vậy là được nha! như thế nào chúng ta cũng là bác của con. Chúng ta ngậm đắng nuốt cay nuôi con khôn lớn, đối với cha mẹ ra từ sớm của con xem như hoàn thành tâm nguyện. Hơn nữa, con cũng biết chúng ta chờ ngày này lâu, rốt cuộc chờ được đến ngày có cháu trai rồi, làm gì cũng muốn cùng cháu trai bồi dưỡng tình cảm. Cho nên, chúng ta muốn ở lại đây….

      Ở lại?

      mặt Tiểu Hàng xuất ba đường hắc tuyến!

      Nó đáng thương nhìn Đoan Mộc Thần.

      – Ba, ba phải bảo vệ con nha! Con bao giờ. muốn bị các ông hôn dứt thêm lần nào nữa.

      Dương Hiểu Thố rất là đồng tình sờ sờ khuôn mặt bé của con trai bảo bối.

      đáng thương, mặt cũng hồng hồng rồi, nhất định là khi hôn dùng quá sức!

      Nhìn bộ dáng ủy khuất của Tiểu Hàng, Dương Hiểu Thố vội vàng đưa ra quà.

      – Tiểu Hàng, mẹ mới mua cho con món đồ chơi mới, xem chút có thích ?

      – A! Siêu nhân trứng muối!

      – Đúng vậy, Tiểu Hàng rất vui sao?

      Tiểu Hàng rất biết điều gật gật đầu.

      – Hì hì, cám ơn mẹ!

      Tiểu Hàng lập tức kéo thân thể của Dương Hiểu Thố xuống, ở gương mặt của ấn xuống cái hôn.

      Dương Hiểu Thố mừng rỡ vui sướng, lại biết được “đãi ngộ” này làm cho bốn ông già cực kỳ ghen tỵ.

      Bốn ông liếc mắt nhìn nhau, quyết định…

      Để cho Đoan Mộc Thần “giải quyết” Dương Hiểu Thố, còn Tiểu Hàng thuộc về bọn họ!

      [Chú thích:

      1) Bất khả tư nghị: thể nào suy nghĩ bàn luận ra đượckhông thể nào suy nghĩ bàn luận ra được.

      2) Lưỡng tình tương duyệt: hai lòng cùng ưa ]

      Chương 43: “Tạo người”.

      Editor: Linh Kiều.

      Beta: Ngược Ái


      Từ đó, đảo Clif trở nên náo nhiệt.

      Đinh đinh…

      Ầm, ầm, ầm…

      Sáng sớm, Dương Hiểu Thố bị thanh huyên náo đánh thức.

      mơ mơ màng màng mở mắt ra, đưa tay qua ôm lấy Tiểu Hàng ở bên cạnh, mỉm cười mỹ mãn.

      – Tiểu Hàng, cảm giác ôm con ngủ là thoải mái!

      Tiểu Hàng tung mình ngồi dậy, nhìn thoáng qua đồng hồ, buồn ngủ hỏi:

      – Mẹ? thanh gì lại ầm ĩ như vậy?

      – Mẹ cũng biết, để mẹ xem chút!

      Dương Hiểu Thố nhảy xuống giường, kéo cánh cửa thủy tinh ra, liền nhìn thấy Đoan Mộc Thần cũng rời giường.

      Hả?

      kinh ngạc thở dốc, hô hấp trong nháy mắt như ngừng lại.

      cởi trần nửa người kìa!

      ra vóc người của tốt như vậy.

      Đôi mắt híp lại liếc nhìn xuống dưới…

      A, còn có cơ bụng sáu múi nữa!

      Dương Hiểu Thố ý thức được mình bị “thần hồn điên đảo”, nuốt nuốt nước miếng, được tự nhiên :

      – Cái kia… tôi chỉ là muốn nhìn xem mới sáng sớm lại có việc gì mà ầm ĩ như vậy?

      Đoan Mộc Thần thong thả mặc quần áo, hướng ngoắc ngoắc ngón tay.

      theo tôi!

      – Hả? – Dương Hiểu Thố há miệng, khuôn mặt ngoài ý muốn nhưng vẫn biết điều theo.

      Hai ngươi mới vừa tới bậc thang, nghe thấy dưới lầu rất ồn ào.

      Bốn ông già tinh thần phấn chấn chỉ huy đám công nhân.

      – Ai tới đem cái ghế salon này mang !

      -Ai khiêng cái hộc tủ này qua phía bên phải !

      – Còn có ai mau tới chỗ này đào cái hố, sau đó trồng xuống cái cây, như dụng cụ trang trí ấy.

      – Ai u, nhanh lên chút! Động tác gọn lẹ, tí nữa còn phải trát xi măng đấy!

      Bốn ông quơ quơ hai cánh tay chỉ huy hành động.

      Đoan Mộc Thần cau mày, lớn tiếng hỏi câu.

      – Các ngươi làm gì đó?

      Diễm Hoàng đại biểu, đứng ở phía trước .

      – Cái kia… sửa sang lại chút!

      Ba người kia cũng phụ họa.

      – Đúng vậy, đúng vậy. Thần, chúng ta muốn sửa nơi này lại chút. Quan trọng nhất là xây gian phòng ngủ lãng mạn.

      Đoan Mộc Thần chân mày cau lại.

      – Phòng ngủ lãng mạn?

      – Đúng vậy, để cho con và Tiểu Thố Tử dùng!

      Dương Hiểu Thố nghi ngờ hỏi:

      – Tôi cùng với chủ nhân dùng?

      – Đúng vậy, hai người các con cần phải ngủ ở nơi có “hoàn cảnh” như vậy mới được!

      – Tại sao?

      – Ha ha, chính là để bồi dưỡng tình cảm! Như vậy mới có thể “tạo người” nhiều hơn, sinh ra cặp long phụng!

      Chương 44: Phản đối.

      Editor: Linh Kiều.

      Beta: Ngược Ái.


      Bốn ông xong mà mặt đỏ tim nhảy, còn Dương Hiểu Thố lại bị dọa sợ cho choáng váng.

      lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, lắp bắp phản đối:

      – Tôi, tôi, tôi… tôi muốn! Tôi và ấy có gì!

      Dương Hiểu Thố vô cùng xấu hổ, làm bộ xoay người muốn chạy trốn, lại bị bốn ông vây quanh lại.

      – Tiểu Thố Tử, xấu hổ cái gì chứ? Cũng sinh đứa con rồi, thêm hai đứa nữa cũng sao!

      phải như vậy đâu!

      Tiểu Hàng là được sinh ra từ “con đường” đặc thù mà!

      Dương Hiểu Thố tội nghiệp nhìn Đoan Mộc Thần, sao còn chưa mở miệng phản đối chứ?

      liếc Đoan Mộc Thần lại thấy với vẻ mặt bình tĩnh.

      Cái gì?

      Biểu tình như vậy giống như thỏa hiệp.

      Dương Hiểu Thố nhịn được vươn cánh tay ra, lấy cùi chỏ chọc chọc , sau đó nháy mắt nhắc nhở .

      mau phản đối .

      Đoan Mộc Thần nhàn nhạt nhìn cái. Sau đó mặt chút thay đổi nhìn bốn người .

      – Mọi người cứ tiếp tục, tôi đồng ý.

      – Cái gì? đồng ý?

      Dương Hiểu Thố cằm thiếu chút nữa là rớt xuống.

      bất khả tư nghị trừng mắt nhìn Đoan Mộc Thần.

      Đôi mắt trừng lớn, có phải muốn nhân cơ hội này sàm sỡ hay ?

      Dương Hiểu Thố muốn tiếp tục phản đối, lại bị tiếng quát của Đoan Mộc Thần ngăn cản.

      – Thỏ , nghe lời !

      – Tôi vẫn rất nghe lời mà, luôn rất biết điều làm nữ bộc, nhưng mà… có nghĩa là tôi muốn cùng với sinh con. Ưm, ưm…

      Những lời còn lại của Dương Hiểu Thố bị cánh tay của Đoan Mộc Thần che lại.

      Sau đó bị “xách” trở về phòng lầu.

      **

      Bốn người, tám ánh mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm bóng dáng của Đoan Mộc Thần cùng Dương Hiểu Thố cho đến khi biến mất.

      Bọn họ có cảm giác thành công được nửa!

      cả Diễm Hoàng khẽ gật đầu.

      – Ừ! Rất có tiềm lực, nhất định là về phòng để “này nọ” rồi!

      hai Phỉ Hoàng cũng đồng ý, vẻ mặt cười gian.

      – Hắc hắc, nhất định là như vậy rồi. Buổi sáng, dục vọng của đàn ông thường rất mạnh.

      ba Liệt Hoàng trêu đùa .

      – Tiểu tử Thần này mặc dù rất phản nghịch, lúc nào cũng nghĩ cách phá vỡ truyền thống của gia tộc. Cũng may ở phương diện người thừa kế lại làm rất tốt, cục cưng rất dễ thương nha!

      út Tà hoàng cũng đông ý.

      – Đúng vậy! Kể từ khi Thần thừa kế, xem hình dáng đảo Clif cũng biết biến hóa ra sao rồi. Nơi nào còn có chút cổ điển của cung đình? Aiz, bị phá vỡ hết rồi! Cho nên, chúng ta phải mau chóng sửa sang lại, tốt nhất là làm cho Tiểu Thố Tử ba năm sinh hai đứa!

      – Ha ha, sai, như vậy chúng ta có thêm nhiều “đồ chơi”!

      Tất cả cùng cười vang.

      Mà bốn người bọn họ đắm chìm trong tốt đẹp cũng chỉ là trong ảo tưởng, còn lầu sắp “phong vân biến sắc” (1) rồi!

      [Chú thích:

      1) Phong vân biến sắc: hàm ý diễn biến thay đổi ]

      Chương 45: mưu giả bộ thân mật.

      Editor: Linh Kiều.

      Beta: Ngược Ái.


      Rầm!

      Tiếng đóng cửa vang to làm cho Dương Hiểu Thố giật cả mình, bả vai khẽ run.

      còn kịp phản kháng bị Đoan Mộc Thần ném lên chiếc giường lớn.

      quyền đấm cước đá, dùng cả tay lẫn chân, miệng cũng lải nhải:

      – Buông ra! Tôi muốn cùng sinh con, tôi cần…!

      – Thỏ , câm miệng! – Đoan Mộc Thần nghiêm túc cảnh cáo ,nhưng vẫn ngừng giãy dụa.

      khuôn mặt nhắn của tràn đầy khiếp sợ, đôi tay bé nắm lấy vạt áo của mình chặt.

      muốn làm gì? Hu hu… tôi cần! Mau buông ra! được làm loạn!

      Đoan Mộc Thần trừng mắt .

      – Ai muốn làm loạn? đừng hiểu lầm có được hay ?

      – Vậy muốn làm gì? Lại đem tôi đẩy ngã lên giường nha.

      Đoan Mộc Thần buông buông tay, giữ khoảng cách với .

      rốt cuộc biết được, ra móng vuốt của “tiểu bạch thỏ” cũng rất bén nhọn nha.

      – Thỏ , hãy nghe tôi . Bốn người ở dưới lầu kia dễ dàng mà đuổi được đâu, cho nên tôi muốn tương kế tựu kế.

      Dương Hiểu Thố nghi ngờ hỏi.

      – Có ý gì? hơn chút!

      – Tôi hiểu rất tính cách cùng tâm tư của bốn người bọn họ. Nếu như chúng ta làm theo lời họ , đảo Cilf sau này vĩnh viễn cũng ngày yên tĩnh.

      – Nhưng mà… nhưng mà phải phối hợp như thế nào? phải phối hợp sinh con sao? Tôi muốn!

      – Tôi cũng muốn!

      Ngữ điệu Đoan Mộc Thần tự chủ đề cao lên, bộ dáng sợ bị “ăn hết” của làm cho cảm thấy rất khó chịu, rất thoải mái.

      Bả vai Dương Hiểu Thổ co rụt lại.

      – Vậy rốt cuộc là có ý gì?

      – Ý tôi chính là muốn chúng ta diễn trò! Giả bộ ân ái!

      Hả?

      Giả bộ ân ái?

      tục nha!

      TV, tiểu thuyết cũng có những tình tiết như vậy!

      Dương Hiểu Thố khóe miệng khẽ nhếch, còn ậm ừ từ chối.

      – Đó là phiền toái của . Chuyện này có liên quan đến tôi. Tại sao tôi lại phải cùng diễn trò chứ?

      Lời của có ý tứ “ đếm xỉa đến”, làm cho Đoan Mộc Thần cảm thấy rất bất mãn.

      Trong mắt của lóe ra tia lửa, môi mỏng khẽ mở, ngữ điệu rất , cũng rất dọa người:

      – Thỏ , quên thân phận của mình rồi sao? là nữ bộc, khế ước của còn nằm trong tay tôi. Còn có Tiểu Hàng bị tôi nắm trong tay, thậm chí…

      – Tốt lắm, tốt lắm ! Tôi hiểu được tình huống.

      Haiz!

      Lại bị uy hiếp!

      Sao lại xấu số như vậy chứ?

      phải chỉ là sinh nhầm con thôi sao? Tại sao mình lại giống như tội phạm như vậy?

      Vĩnh viễn bị sai bảo!


    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46: Tiết mục đặc sắc mở màn.

      Editor: Linh Kiều.

      Beta: Ngược Ái.


      Dương Hiểu Thố ủy khuất cúi đầu.

      – Vậy muốn diễn trò như thế nào? Rất khó nha!

      có gì khó cả. Chỉ cần chúng ta giả bộ thân mật chút là được.

      – Thân mật? Thân mật như thế nào ?

      Dương Hiểu Thố rất tức giận vì mình vô dụng.

      Tại sao mỗi lần đến hai chữ “thân mật”, trong đầu liền ra những hình ảnh nên có chứ.

      Hỏng bét!

      càng ngày càng trở nên đen tối mà!

      Lại bắt đầu ham mê nam sắc rồi!

      Nhìn khuôn mặt bé của Dương Hiểu Thố bỗng trở nên đỏ bừng, Đoan Mộc Thần liền khẽ nhếch môi mỏng.

      – Thỏ , chỉ cần giữ nguyên bộ dáng như bây giờ là được rồi. Bộ dáng bây giờ của giống như là người con chìm đắm trong tình vậy.

      Cái gì? Tình ?

      Dương Hiểu Thố liên tục lắc đầu.

      phải! Tôi đối với đàn ông vốn có hứng thú! Tôi chỉ muốn lấy “bảo vật” trong “bảo khố” là đủ rồi! gì đến tình ?

      ở trong lòng thầm, tuyệt đối thể nào!

      Đoan Mộc Thần nhíu mày cười khẽ.

      – Thỏ , bất kể là thứ kia, quan trọng nhất vẫn là…

      – Là cái gì?

      – Là… bắt đầu từ tối hôm nay, phải ngủ cùng với tôi chung giường!

      – What???

      Dương Hiểu Thố bị chấn kinh, thậm chí luôn bằng tiếng .

      ngơ ngác lâm vào trong hoảng sợ, hoàn toàn để ý đến tinh quang chợt lóe ở trong mắt Đoan Mộc Thần.

      **

      Đây là lần đầu tiên bọn họ chân chính nằm ngủ cùng giường chung gối.

      Dương Hiểu Thố khẩn trương đến nỗi tim cũng muốn ngừng đập luôn rồi.

      cảm giác được nhiệt độ mặt mình có thể nấu chín quả trứng gà luôn rồi!

      Vươn tay bé ra phe phẩy mặt cho mát.

      lộ ra đầu nhắn, liếc phòng tắm phía xa. Bên trong mơ hồ lộ ra bóng người làm cho hô hấp của trở nên càng thêm khó khăn…

      Dương Hiểu Thố lầm bầm tự .

      – Trời ạ, tốt nhất là cứ ở trong đó… đừng có ra… ra…

      Nhưng mà, cuộc đời như là mơ!

      lúc Dương Hiểu Thố liều chết cầu nguyện, soạt tiếng, cửa phòng tắm mở, Đoan Mộc Thần thong thả bước ra…

      Tóc ướt tựa hồ còn nước, vô số giọt nước lăn xuống lồng ngực rộng lớn của .

      Xuống chút nữa liền mơ hồ lộ ra cơ bụng sau múi của .

      là đáng sợ!

      là đen tối!

      Chương 47: thanh ư ư a a.

      Editor: Linh Kiều.

      Beta: Ngược Ái.


      Bất tri bất giác, Dương Hiểu Thố chợt phát thế nhưng lại chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm!

      – A…

      Đầu tiên, kinh hô tiếng.

      Rồi sau đó lấy hai tay che mắt của mình lại, dám nhìn, dám nhìn…

      Nhưng mà tựa hồ có chút chậm, vừa rồi nhìn thấy nhiều lắm.

      Hơn nữa, thị lực của lại rất tốt, hai mắt đều là 10/10!

      đến nỗi người có mấy lỗ chân lông, cũng đếm được.

      Động tác trẻ con của làm cho Đoan Mộc Thần cười khẽ.

      – Thỏ , bây giờ mà còn xấu hổ?

      mặc quần áo vào .

      Đoan Mộc Thần lơ đễnh, nhàn nhạt :

      , tôi quen ngủ như vậy.

      – Cái gì? Nhưng mà tôi quen! Nếu như chúng ta đạt thành hiệp nghị muốn cùng nhau phối hợp diễn trò. Vậy chúng ta phải biết thông cảm cho nhau. cũng phải quan tâm đến cảm giác của tôi mới phải. như thế nào tôi cũng là bà mẹ thuần khiết!

      Dương Hiểu Thố đạo lý rất ràng, nhất định phải thuyết phục !

      – Thỏ , đến chuyện phối hợp, tôi bỗng nghĩ đến chuyện rất quan trọng.

      – Chuyện gì?

      ngồi vào bên mép giường, tiến tới bên tai thấp giọng .

      – Tối nay, bốn người ở dưới lầu kia nhất định ở ngoài cửa phòng chúng ta nghe lén.

      Dương Hiểu Thố tựa hồ ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cười hì hì đáp trả.

      – Chỉ là nghe lén mà thôi, cái này có sao đâu? Chúng ta ngủ cho nên nhất định thanh gì. yên tâm, tôi có ngáy đâu, chẳng lẽ ngáy?

      Đoan Mộc Thần cau mày, làm sao lại ngây thơ như vậy chứ?

      – Thỏ , bọn họ phải là muốn nghe trộm tiếng ngáy to hay , mà là – tiếng rên rỉ.

      – Hả? Kêu… kêu rên?

      Dương Hiểu Thố bị dọa sợ đến trợn mắt há hốc miệng.

      – Bọn họ… phải vậy chứ?

      Đoan Mộc Thần rất khẳng định gật gật đầu.

      – Nhất định !

      Hai tay Dương Hiểu Thố ôm lấy mình, sợ hãi lắc đầu.

      – Tôi rên đâu… tìm người khác !

      muốn đổi ý?

      phải là tôi muốn đổi ý, là do lúc trước là làm cái này!

      Dương Hiểu Thố dần dần phát ra mình giống như bị rơi vào cạm bẫy vạn kiếp bất phục (ý rơi vào bẫy vĩnh viễn thể trở mình được).

      Đoan Mộc Thần tà mị nheo mắt phượng lại, khóe miệng khẽ nhếch.

      – Thỏ , ra rất đơn giản… chỉ cần làm giống như lúc lồng tiếng là tốt rồi.

      sợ run lên.

      Lồng tiếng?

      Là cái loại thanh… ư ư a a này sao?

      Chương 48: Lại làm nghề nghiệp cũ.

      Editor: Linh Kiều.

      Beta: Ngược Ái.

      trong lúc Dương Hiểu Thố vô cùng do dự, ngoài cửa phòng liền truyền đến thanh xột xoạt.

      – Này… tại sao còn chưa có động tĩnh gì vậy?

      – Đúng vậy, mới vừa rồi tôi còn nghe thấy thanh nước chảy từ trong phòng tắm phát ra mà. Khẳng định là tắm rửa xong rồi, tại sao còn chưa bắt đầu làm?

      – Xuỵt… trước hết cứ nghe , chừng là mới bắt đầu…

      – Bắt đầu cũng phải có thanh chứ! Tiểu Thố Tử làm gì mà ngay cả chút động tĩnh cũng có?

      – Đúng vậy. Rốt cuộc Thần có cố gắng “tạo người” hay vậy?

      Bốn ông già trốn ở ngoài cửa nghe lén, còn đứng đó nghị luận rối rít.

      Mà cuộc nghị luận của bọn họ sớm truyền vào trong phòng, làm cho Đoan Mộc Thần cùng Dương Hiểu Thố thổn thức dứt.

      Dương Hiểu Thố sợ hãi, khẩn trương nuốt nước miếng, tay bé đụng vào cánh tay của , giọng :

      – Cái kia… phải kêu sao?

      – Dĩ nhiên. Thỏ , trước kêu vài tiếng.

      – Hả? Nhưng mà… được đâu, rất xấu hổ đó.

      – Xấu hổ cái gì? Chỉ là diễn trò mà thôi, cứ xem như là làm nghề cũ vậy, lồng tiếng ấy.

      thống khổ lắc đầu.

      được. Trước kia tôi lồng tiếng cho phim hoạt hình, rất trong sáng! Cùng với việc này khác rất nhiều…

      – Thỏ , người lồng tiếng chân chính là ngừng đối mặt với thử thách, đột phá cực hạn của mình. nên trải nghiệm qua thử thách lớn mật này mới phải.

      Đoan Mộc Thần nháy nháy đôi mắt xanh thẳm, cánh môi mị hoặc vẽ nên độ cong, ngừng dụ hoặc .

      Dương Hiểu Thố cảm thấy rùng mình, lắp bắp trả lời:

      – Cái này được đâu! Rất xấu hổ, rất đen tối, rất trong sáng, rất mất mặt, rất…

      – Xuỵt…

      Dương Hiểu Thố lải nhải oán trách, bỗng nhiên Đoan Mộc Thần vươn ngón trỏ ra để lên môi của .

      Ngón tay ấm áp dán chặt vào môi làm cho khuôn mặt nhắn của đỏ lên, biết điều ngậm miệng lại.

      Nhìn ánh mắt tà mị của , Dương Hiểu Thố càng thêm quyết tâm với quyết định của mình.

      Tuyệt đối, tuyệt đối được!

      Đoan Mộc Thần ung dung bỏ tay xuống, kéo ra ngăn kéo tủ đầu giường, từ bên trong lấy ra máy trợ thính.

      Dương Hiểu Thố quay đầu lại nhìn.

      – Máy trợ thính? Làm gì vậy?

      Đoan Mộc Thần nhún nhún vai, nhìn cái.

      – Thỏ , chịu phối hợp phải là do xấu hổ sao? Sợ tôi nghe thấy?

      – Đúng. Vậy sao?

      – Cho nên tôi đeo lên máy trợ thính, có thể làm được ?

      Hả?

      Biện pháp này tệ.

      Đôi đồng tử của Dương Hiểu Thố ngừng di chuyển.

      Hắc hắc, nếu đeo máy trợ thính, cái gì cũng nghe thấy.

      Cho nên, muốn đầu cơ trục lợi!

      Chương 49: Tiểu bạch thỏ đùa bỡn đại sói xám.

      Editor: Trang Nhi, Ngược Ái.

      Beta: Lâm Nhi.


      Ha ha, nghe được nên cũng cần bắt chước cái thanh ừ a a kia.

      Hì hì.

      chỉ cần la mấy tiếng là được rồi …

      Dương Hiểu Thố nghĩ đến đây, nhất thời cảm thấy đầy dũng khí, hung hắng vỗ vỗ, lời đáp ứng:

      – Được rồi! chỉ cần đeo máy trợ thính lên là được.

      Dương Hiểu Thố sợ đổi ý, vội vàng chủ động giúp đeo máy trợ thính lên, sau đó

      Hai người song song nằm cạnh nhau.

      Trong lòng vui mừng, hắng giọng, mở ra cái miệng nhắn ra, bắt đầu tùy tiện phát :

      – A a a…

      Dương Hiểu Thố nhanh chậm hô mấy tiếng, sau đó nghỉ ngơi chút.

      Đoan Mộc Thần nheo mắt lại, thấy sắc mặt bình thường, hề có chút đỏ mặt nào, đôi mắt rất trong sáng.

      mặc dù mang máy trợ thính, nhưng vẫn có thể khẳng định tuyệt đối lười biếng.

      Đoan Mộc Thần lật mình, mắt nhìn chằm chằm , Dương Hiểu Thố cảm nhận được ánh mắt sắc bén của , khỏi chột dạ.

      Trong lòng miễn cưỡng há miệng ra, kêu hai cái cho có lệ …

      Trời ạ, thực là có kêu, chẳng qua là quá giống mà thôi!

      Chỉ chốc lát sau, hoàn thành nhiệm vụ!

      Nghe thấy ngoài cửa phòng còn động tĩnh gì, chắc hẳn bốn vị ông lão kia rời .

      cười thần bí giúp gỡ máy trợ thính xuống, cố ý tỏ vẻ khổ sở:

      – Ai ui, tôi mệt mỏi quá , tiếng có chút khàn khàn rồi… Ngày mai phải ăn chút canh bổ mới được.

      Đoan Mộc Thần gì, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn , làm cho trong lòng Dương Hiểu Thố càng ngày càng hoang mang.

      Hu hu hu, phải là phát ra rồi chứ?

      Xong đời, nếu vậy nhất định phải chết!

      Bình tĩnh!

      Bình tĩnh!

      Dương Hiểu Thố làm bộ như có chuyện gì xảy ra, lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào , giả bộ “ chột dạ”.

      Ánh mắt của trừng to to, nháy mắt cái cũng dám!

      Đoan Mộc Thần ánh mắt sắc bén vô cùng, theo dõi cẩn thận.

      Sâu trong cặp mắt kia giấu hết vẻ tà mị…

      Mà loáng thoáng trong đó còn cất giấu nụ cười.

      hồi lâu, Đoan Mộc Thần đứng dậy, Dương Hiểu Thổ thầm thở phào nhõm…

      Nhưng còn chưa kịp thở xong, bị lời của ai kia đả kích trí mạng!

      – Thỏ , tôi vừa rồi cho em biết, trong phòng này tôi đặt cái máy ghi .

      Đoan Mộc Thần nhàn nhạt câu, nhưng lại đưa Dương Hiểu Thố xuống thẳng mười tám tầng địa ngục.

      Khuôn mặt nhắn của nhất thời biến thành màu đen.

      Chương 50: Tôi biết sai rồi.

      Editor: Trang Nhi, Ngược Ái.

      Beta: Lâm Nhi.


      – Máy ghi ? , tại sao lại sớm?

      khẽ cười:

      – Tôi muốn cho em biết sớm chút, vì sợ em có áp lực tâm lý, lúc rên rỉ nhất định trong lòng yên tâm, phát huy tốt, em cảm thấy thế nào?

      – Tôi… Tôi…

      hồi lâu cứ mãi tôi, tôi, cũng ra được câu đầy đủ.

      Dương Hiểu Thố tâm tình bi thương nhìn chậm rãi tới trước mặt, tay phải khẽ đặt phím, ngón trỏ hơi dùng lực.

      Lập tức truyền tới thanh vừa rồi Dương Hiểu Thổ “ làm hết trách nhiệm” rên rỉ.

      – A a a..

      câu này đại khái chỉ có năm phần tình.

      – A… Ừm…

      câu này, chỉ có bốn phần tình.

      – Ai… Nha…

      câu này, thế nhưng lại chỉ có ba phần chân .

      – Ừ hừ… có ý nghĩa… Hai phần tình.

      – Xong… Thực là xong! Nửa phân tình cũng có!

      thanh đó lại xuất rồi, Dương Hiểu Thố khóc ra nước mắt.

      thấy Đoan Mộc Thần mang theo vẻ mặt “trừng phạt”, ý tứ hàm xúc ràng chậm rãi đến gần, trong đầu liền trống rỗng…

      Hu hu hu…

      Lần này là chết có chỗ chôn rồi!

      Dương Hiểu Thố nuốt nước miếng, sau đó lén lút quỳ gối xuống, cúi đầu nhận lỗi:

      xin lỗi, tôi phải cố ý…

      Đoan Mộc Thần cúi đầu chất vấn:

      phải cố ý?

      – Hu hu… Coi như là cố ý… Nhưng mà…

      – Nhưng mà cái gì?

      – Nhưng mà… là bởi vì xấu hổ đó! Mặc dù nghe được, nhưng để cho tôi bắt chước cái loại thanh ừ a a mập mờ này rất có đạo đức!

      – Tôi có đạo đức?

      Thôi xong, sai rồi!

      Đúng là cẩn thận, để cho lời chạy ra khỏi miệng mà kịp suy nghĩ!

      Dương Hiểu Thố liên tục phất tay:

      đúng, đúng! Ý tôi là.. Chẳng qua là… Trời ạ, tôi biết tôi sai rồi! Chủ nhân, tha tôi lần này !

      Trong đôi mắt to lộ ra vẻ khẩn cầu đáng thương, ánh mắt u nhìn rất dọa người nha!

      Vành mắt của bắt đầu xuất màu hồng, trông rất giống như con tiểu bạch thỏ…

      Đoan Mộc Thần nhíu lông mày, nhìn hốc mắt hồng hồng, khỏi cảm thấy đau lòng, nghiêng thân về phía trước, vươn ngón trỏ ra, lau chút nước mắt hoen mi.

      – Thỏ ..


    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 51: “yếu sức”

      Editor: Ngược Ái, Trang Nhi.

      Beta: Lâm Nhi


      Đoan Mộc Thần muốn mở miệng an ủi Dương Hiểu Thố nước mắt lưng tròng lại bị tiếng gõ cửa hỗn loạn bên ngoài cắt ngang.

      khẽ nguyền rủa tiếng, mau chóng ra mở cửa.

      Ngay sau đó, bốn ông lão “bất lương” phía ngoài lập tức tiến vào.

      Bọn họ trợn tròn mắt nhìn Dương Hiểu Thố nước mắt rơi lã chã.

      Lão đại Diễm Hoàng hai tay che ngực, đau lòng dứt, ngửa mặt lên trời thở dài:

      – Trời ạ, Tiểu Thố Tử đáng thương!

      Lão hai Phỉ Hoàng cũng đấm ngực dậm chân:

      – Ai… Đáng thương. Khóc đến mức mắt đỏ cả lên rồi.

      Lão ba “Liệt hoàng” cùng lão Tứ cũng liếc mắt nhìn nhau cái, cùng ý kiến:

      – Tiểu Thố Tử bi thảm!

      Dương Hiểu Thố lau khô nước mắt, nhìn mấy ông lão đứng thở dài, sợ hãi mở miệng:

      – Bác à, mọi người sao lại ở đây?

      Diễm Hoàng bi thương vạn phần nhìn thấy , ca thán:

      – Tiểu Thố Tử, nghĩ tới con tuổi còn trẻ lại chưa được thỏa mãn dục vọng! đáng thương… Đều do Thần “làm” được! Ai… huyết mạch Đoan Mộc gia tộc … Ai… đáng buồn …

      Dương Hiểu Thố trợn mắt há miệng:

      – Mọi người cái gì vậy ?

      – Tiểu Thố Tử, con đừng có lừa gạt chúng ta! Mới vừa rồi ở ngoài cửa, chúng ta cũng nghe được thanh trong này mồn rồi, ai… thanh của con chán chường như vậy, vô lực như vậy, quá ngắn ngủi. Hiển nhiên chỉ có thể là do Thần đủ khiến con thỏa mãn !

      – Hả? Bác gì vậy?

      Diễm Hoàng bộ dạng vô cùng đau đớn, :

      – Aiz… Tiểu Thố Tử, bác cũng rất đồng tình với con. Yên tâm , chúng ta nhất định nghĩ biện pháp chữa trị cho Thần, để cho khôi phục lại sức mạnh!

      Mắt Dương Hiểu Thố giật giật mấy cái, giờ hiểu, lần này lại gây họa lớn rồi!

      mới vừa rồi vô tình kêu tiếng khiến cho người ta hiểu lầm…

      Đoan Mộc Thần bị “yếu sức”!

      Trong lòng run sợ liếc Đoan Mộc Thần bên cạnh cái…

      Trời ạ ! Sắc mặt rất kém!

      Xong đời rồi, hôm nay chết rất thảm, rất rất thảm…

      người đàn ông bị hiểu lầm như thế, bị đả kích tự ái đến như thế, tức giận đến cỡ nào…

      Hu hu hu…

      Sớm biết vậy, kêu nhiều lên chút là được rồi.

      Ư ư a a thêm chút lực nữa, cũng mất ít thịt nào!

      Liếc trộm sắc mặt xanh mét của , đáy lòng Dương Hiểu Thố dâng lên nỗi sợ hãi vô tận.

      vươn tay ra sờ sờ chiếc cổ bé của mình, lúc này xác định được mình còn có thể tiếp tục sống hay nữa…

      Phát run…

      Trời xanh ơi, cứu mạng!

      vẫn còn trẻ mà!

      Chương 52: Chỉ có cách.

      Editor: Ngược Ái, Trang Nhi.

      Beta: Ngược Ái.

      – Im hết !

      Đoan Mộc Thần gầm lên tiếng làm tất cả mọi người run sợ, trái tim Dương Hiểu Thố dường chừng muốn nổ tung tới nơi rồi!

      Bốn ông lão sắc mặt ngưng trọng, lắc đầu liên tục.

      Thần thoạt nhìn khỏe mạnh như vậy , thế nhưng… thế nhưng…

      Ai, là đáng thương!

      Bốn người bọn họ đồng tình nhìn thoáng qua Đoan Mộc Thần, rồi sau đó lặng lẽ ra khỏi phòng.

      Thời gian rãnh rỗi của bọn họ phải nhanh chóng nghiên cứu chút y thuật xem sao.

      Trị liệu quan trọng hơn!

      Hơn nữa, đây là việc trọng đại.

      là “thỏa mãn” Tiểu Thố Tử, hai là duy trì huyết thống gia tộc Đoan Mộc.

      Phải suy nghĩ càng nhiều càng tốt!

      Bốn ông lão trong đầu ôm tưởng tượng vĩ đại xuống lầu…

      Mà trong phòng ngủ, Dương Hiểu Thố mình chống chọi, khuôn mặt nhắn len lén nhìn, đối mặt gương mặt tuấn tú xanh mét của

      Đoan Mộc Thần cố đè nén tức giận, chất vấn :

      – Thỏ , em tại hài lòng chưa?

      có, có… Tôi phải cố ý mà! Hu hu hu, tôi hiểu tại sao lại thành ra hậu quả như vậy. Để mất thể diện, xin lỗi!

      Đoan Mộc Thần cau mày, câu “mất thể diện” trong miệng của nghe chói tai!

      Dương Hiểu Thố thà :

      – Chủ nhân, xin lỗi! Tôi ngoan ngoãn nghe lời , có được hay ? Bắt đầu từ ngày mai, tôi pha ly cà phê nhiều hơn cho , rửa nhiều chén hơn, ngoan ngoãn đưa báo, có được hay ?

      được.

      – Vậy… vậy… Tôi cố gắng làm ấm áp giường, giấc ngủ trưa của tôi cũng giúp làm ấm chăn, có được hay ?

      được!

      – Vậy… vậy… Tôi đây cũng còn biện pháp nào…

      – Thỏ , em cho rằng tự ái của đàn ông dễ dàng bồi thường lại như vậy sao?

      ngơ ngác nháy mắt mấy cái:

      – Tôi hiểu được, tôi chưa bao giờ bồi thường cho ai. là người đầu tiên bị tôi thương tổn.

      Đoan Mộc Thần khóe miệng co giật:

      – Tôi vinh hạnh!

      Dương Hiểu Thố giọng xin lỗi:

      – Tôi cũng muốn… Hay là mau mau làm sáng tỏ mọi chuyện!

      Đoan Mộc Thần ngoài mặt bình tĩnh, nhưng khi chuyện từng câu từng chữ như gõ vào lòng của :

      – Thỏ , em đúng là quá ngây thơ. Em cho rằng tôi tại làm sáng tỏ còn hữu dụng sao? Trong mắt bốn người bọn họ đơn giản là giấu đầu hở đuôi thôi.

      – Hả? Vậy… Tôi giúp làm sáng tỏ!

      – Chứng cớ đâu? Em có cái gì để thuyết phục?

      – Này… Tôi cũng biết nữa… giống như nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa hết tội…

      Ánh mắt Đoan Mộc Thần tà ác bắn về phía :

      – Thỏ , chỉ có biện pháp có sức thuyết phục thôi…

      kéo cuối dài, tựa hồ là bẫy rập, chờ con thỏ tự mình nhảy xuống.

      lo sợ bất an hỏi:

      – Là cái gì?

      Đoan Mộc Thần tà mị mê hoặc nhàng nháy mắt, môi mỏng ghé sát vào vành tai cảm của , :

      – Chúng ta làm lại lần nữa, “súng” , “đạn” , diễn xuất !

      Chương 53: Tiểu bạch thỏ đe dọa.

      Editor: Trang Nhi, Ngược Ái.

      Beta: Lâm Nhi




      – Chủ nhân, nếu súng , đạn , diễn xuất vậy có phải chính tôi lại phải phối lần nữa sao? Có phải như vậy hay ?

      – Em cảm thấy thế nào?

      Dương Hiểu Thố tim thình thịch đập loạn, dường như phải là ý này.

      Nhưng mà… cũng thể lấy bản thân mình ra bồi thường cho được!

      Dương Hiểu Thố ngừng nghĩ, cuối cùng vẫn chọn lựa chính sách cầu khẩn cũ.

      nắm ống tay áo của Đoan Mộc Thần, lay lay cánh tay , đáng thương :

      – Chủ nhân… Tôi đáp ứng phối hợp lần nữa, lần tôi nhất định phối cho tốt, nhất định làm cho lấy lại danh dự!

      Đoan Mộc Thần liếc mắt nhìn cái, liền đoán được ra ý đồ của .

      – Thỏ , mới vừa rồi mình em nắm chắc cơ hội, lần này tôi muốn đích thân ra tay!

      Hả?

      Ra tay?

      Quả nhiên “hạ thủ” với !

      Hu hu hu…

      Đại sói xám bộc phát!

      Dương Hiểu Thố thê thảm cầu khẩn:

      – Chủ nhân… nên, tôi thể… Tôi chỉ có thể phối lần nữa! Nếu

      – Nếu như thế nào?

      Dương Hiểu Thố đấm ngực dậm chân, bộ dáng thấy chết sờn, quơ quả đấm , lớn tiếng uy hiếp :

      – Nếu tôi liền khóc cho xem!

      Đoan Mộc Thần khóe miệng giương lên, cái này là uy hiếp của ?

      nhịn được cười khẽ, quả nhiên rất thú vị!

      Nhìn chuẩn bị khóc, Đoan Mộc Thần thu hồi nụ cười hài hước, ra vẻ nghiêm túc:

      – Thỏ , tôi cho em thêm cơ hội chuộc tội nữa, lần này phải phối cho tốt, biết ?

      – Vâng, vâng. Nhưng mà…

      – Nhưng mà cái gì?

      – Nhưng mà… tốt nhất là đeo máy trợ thính lên. Như vậy tôi mới có thể phát huy được.

      Đối với cầu được voi đòi tiên của Dương Hiểu Thố, Đoan Mộc Thần phủ quyết cầu của :

      thể nào! Tôi mà tin tưởng em lần nữa tôi là người ngu!

      Dương Hiểu Thố khiếp đảm duỗi ngón tay ra thề:

      – Tôi thề dám nữa !

      – Thỏ , danh dự rất quan trọng, em hoàn toàn còn tin tưởng của tôi nữa rồi, tôi tin tưởng em. Lần này tôi muốn đích thân giám sát em!

      – Hu hu hu… Nhưng tôi xấu hổ…

      – Xấu hổ cũng phải nhịn !

      – Hả? Nhưng tôi…

      Khóe môi Đoan Mộc Thần vẽ lên nụ cười được như ý:

      – Tốt! Cứ quyết định như vậy. Tối mai thực hành!

      Chương 54: Tứ Hoàng nghiên cứu “tần số”

      Editor: Ngược Ái, Trang Nhi.

      Beta: Lâm Nhi.


      – Tối mai? Nhanh như vậy sao?

      Dương Hiểu Thố kinh ngạc hỏi, cái miệng nhắn biến hình chữ O lớn.

      Đoan Mộc Thần gật đầu, có chút thỏa hiệp:

      – Dĩ nhiên phải nhanh chút, cái này gọi là mất bò mới lo làm chuồng, thời gian thể chậm trễ, hiểu ?

      Dương Hiểu Thố mặc dù tình nguyện, nhưng vì muốn “chuộc tội” đành phải gật đầu đáp ứng:

      hiểu.

      Dương Hiểu Thố đáy lòng sớm tức giận tới mức sắp bốc hơi đầy đầu rồi, là tự gây nghiệt mà!

      Mới vừa rồi phối hợp diễn cho tốt phải giờ dễ giải quyết hơn sao?

      đáng thương , trong lòng rối bời, đêm ngủ được…

      **

      Sáng ngày thứ hai, Dương Hiểu Thố với đôi mắt thâm quầng, đầu buộc tóc đuôi gà, ngáp liên tục chậm rãi bước xuống lầu.

      Vừa đến phòng khách, nhìn thấy bốn ông lão tràn trề tinh thần ngồi ghế sa lon, ngồi cùng chỗ nghiên cứu cái gì đó.

      Diễm Hoàng trong tay cầm quyển tạp chí, mắt mở to, miệng năng hùng hồn, đầy lý lẽ:

      – Đàn ông cái kia… Tần số hành vi tình dục ngược lạivới số tuổi thành!

      Phỉ Hoàng kinh ngạc hỏi:

      – Là sao? Đây là do khoa học kết luận sao?

      Liệt Hoàng tay cầm lấy tạp chí, xem kỹ:

      – Trời ạ! Vậy là sao?

      Tà Hoàng vội vàng tiếp lời:

      tiếp , cặn kẽ chút! Chúng ta tốt nhất là bốc thuốc đúng bệnh, để cho Thần có thể nhanh chóng khôi phục lại như cũ!

      Diễm Hoàng hắng giọng, nhớ tới lời tạp chí:

      – Ví dụ , thiếu niên mười bảy tuổi, tuần lễ bảy lần; mà ông lão bảy mươi hai tuổi, bảy tuần lần…

      Ba người vừa nghe, lập tức phản đối:

      – Cái gì? Người già ít vậy sao?

      Diễm Hoàng trừng mắt cái:

      – Đừng ngắt lời!

      – Tiếp tục… Tiếp tục đọc…

      – Tần số cùng với số tuổi, cùng với sức khỏe có gắn bó mật thiết…

      – Chờ chút!

      – Tại sao?

      Liệt Hoàng bỗng nhiên mặt biến sắc, dám tin :

      – Nếu như ta nhớ lầm, Thần hình như là ba mươi tuổi! Vậy nghĩa là… phía sau số ba cộng thêm số 0! Chính là, ba tuần lần?

      Trời ạ!

      Sụp đổ!

      Bốn ông lão đấm ngực dậm chân:

      – A a a… Thần đáng thương! Tiểu Thố Tử đáng thương!

      Bốn ông lão quá độ “bi thương” cho nên phát Dương Hiểu Thố núp ở khúc quanh lầu, cũng bị dọa sợ choáng váng…

      Chương 55: chứng minh “uy mãnh”

      Editor: Ngược Ái, Trang Nhi.

      Beta: Lâm Nhi.

      Thân thể Dương Hiểu Thố run rẩy , từ từ lùi bước chân về phía sau…

      Trời ạ, nên xuống lầu.

      Nếu nhất định bị bọn họ chất vấn.

      Dương Hiểu Thố kìm nén bực bội, chậm rãi lui về phía sau, bỗng nhiên cảm giác được phía sau truyền đến hơi thở ấm áp quen thuộc .

      Đột nhiên quay đầu lại, hút ngụm khí:

      – . cũng nghe thấy rồi?

      Vẻ mặt kinh dị nhìn Đoan Mộc Thần, người sau nhíu mi, ý bảo theo lên lầu.

      Dương Hiểu Thố lo sợ bất an theo phía sau , lần nữa trở lại gian phòng lầu.

      Mười ngón tay bấu chặt vào nhau, giống như tâm tình lúc này của .

      Mà Đoan Mộc Thần ngồi ngay ngắn ở ghế sa lon, lạnh lùng mỉm cười, biểu đạt ra tâm tư của giờ phút này chính là thái dương nổi gân xanh.

      Dương Hiểu Thố rất may mắn, cũng bất hạnh thấy được điều này

      Đoan Mộc Thần nheo mắt lại, thấy có bộ dáng xấu hổ, đáy lòng dâng lên cảm giác muốn chọc ghẹo.

      – Thỏ , em mới vừa rồi cũng nghe thấy đó. Em đối với thanh danh cùng tôn nghiêm của tôi tạo ra thương tổn rất lớn, em có lời gì muốn ?

      Dương Hiểu Thố đầu cúi thấp, giọng đáp trả:

      – Tôi có lời nào để .

      có lời nào để là có thể xong hết mọi chuyện sao?

      – Tôi… Tôi nghĩ xong hết mọi chuyện, tôi phải là đáp ứng tối nay phối hợp lần nữa hay sao? Tôi hôm nay ban ngày cố gắng nghiên cứu, luyện tập trước mấy lần, buổi tối nhất định thành công ! Tôi cố gắng kêu lên loại thanh yếu mềm, nhất định làm cho tất cả mọi người nghe thấy ” uy mãnh ” đến cỡ nào… Như vậy được chưa?

      Dương Hiểu Thố mặc dù tình nguyện nhưng thể cúi đầu, chẳng qua là rất vô dụng, vừa vừa đỏ mặt.

      – Hừ, em phải cố gắng!

      biết điều chút, gật đầu:

      – Tôi

      – Đúng rồi, Thỏ , em em muốn cố gắng nghiên cứu, có thể xem em nghiên cứu ra sao ?

      – Hả? Cái này… cần lo lắng, tôi có cách!

      – Em có cách? Cách gì?

      – Trời ạ, cũng hiểu. Tôi có tài liệu làm tư liệu sống, đừng quản nữa.

      Đoan Mộc Thần nghi hoặc nhìn , khóe miệng chứa tia cười nhạt:

      – Thỏ , em đừng có đùa bỡn tôi!

      – Tôi nào có ý nghĩ đùa bỡn !

      Trời ạ, tại sao luôn hoài nghi tôi?

      Dương Hiểu Thố tức giận chỉ trích, chẳng lẽ có nghe qua cái gọi là “Biết sai có thể sửa” sao?

      Hừ, chút độ lượng cũng có, đồ đàn ông hẹp hòi!

      Xem ra chỉ có dùng “thành quả” để chứng minh thực lực của mình!

      Dương Hiểu Thố cắn cắn cái miệng nhắn, quyết định.

      là vì “chuộc tội”, hai là vì muốn chứng minh tính chuyên nghiệp của mình !


    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 56: Cầu cứu Chu Mạt Mạt.

      Editor: Ngược Ái, Trang Nhi.

      Beta: Lâm Nhi.


      Dương Hiểu Thố quơ quơ quả đấm , vì mình cố gắng, reo hò lên:

      – Dương Hiểu Thố, cố gắng lên, cố gắng lên! Tuyệt đối thể thất bại được!

      Cho mình khích lệ lớn lao xong, Dương Hiểu Thố xoay người trở lại gian phòng của mình, hơn nữa còn hung hăng khóa cửa lại.

      Trời ạ…

      Chuyện kế tiếp rất mất thể diện, muốn giữ bí mật.

      Dương Hiểu Thố bấm điện thoại gọi cho Chu Mạt Mạt .

      Đối phương hồi lâu mới mơ hồ trả lời:

      – Ai đó?

      – Mạt Mạt, tớ là Tiểu Thố Tử!

      – Hả? Tiểu Thố Tử! Cậu muốn chết phải ? biết giữa chúng ta chênh lệch giờ giấc rất nhiều sao? Nửa đêm dám đánh thức tớ?

      – Mạt Mạt… Đừng nóng giận nữa, tớ có việc gấp tìm cậu hỗ trợ.

      – Trời ạ! Tớ biết cậu mà rảnh rỗi chắc chắn chủ động gọi điện thoại cho tớ.

      – Ai ui, Mạt Mạt, cậu như vậy làm tớ rất đau lòng nha. Tớ là bởi vì muốn tiết kiệm tiền điện thoại, ra tớ rất nhớ cậu đó!

      – Tiểu Thố Tử, cậu bây giờ phải là tìm được cha của đứa bé rồi sao? Tiền điện thoại đương nhiên là trả!

      – Cái gì ? phải tớ tìm được , là đem tớ đào lên mới đúng!

      – Mặc kệ , cậu tại có ăn có mặc, phải là rất tốt đấy sao?

      – Mạt Mạt, những thứ này, tớ gọi điện thoại cho cậu là muốn hỏi chút. Đồ dùng tình thú trước kia ở phòng trọ cậu còn giữ lại hay ?

      – Cái gì? Cậu hỏi cái này làm gì?

      – À , tớ cần dùng!

      Chu Mạt Mạt phát ra tiếng cười kì quái:

      – Ha ha… Tiểu Thố Tử, thành khai báo mau, cậu có phải cùng cha Tiểu Hàng có tiến triển gì hay ? Cũng cần dùng đến đồ dùng tình thú rồi? Ha ha, mãnh liệt nha!

      phải là như vậy nữa! Chu Mạt Mạt, tớ cảnh cáo cậu, được đoán linh tinh!

      – Đoán linh tinh? Vậy cậu , cậu hỏi đồ dùng tình thú để làm gì?

      – Tôi phải giúp lấy lại sức mạnh!

      – What??? !

      Chu Mạt Mạt nghe xong thực hiểu lầm.

      – Tiểu Thố Tử, cậu phải muốn cha Tiểu Hàng nhà cậu còn trẻ nhưng được sao?

      Dương Hiểu Thố trán lên ba đường hắc tuyến, rống giận:

      phải là như vậy!

      cách nào tưởng tượng được, nếu để lời đồn này tiếp tục khuếch tán, Đoan Mộc Thần dùng thủ đoạn gì để “trừng trị” !

      Rống giận xong, Dương Hiểu Thố đem chuyện từ đầu tới đuôi xảy ra kể khiến cho Chu Mạt Mạt nghe xong ôm bụng cười lớn:

      – Ha ha ha… Ha ha ha… Tiểu Thố Tử… xong rồi… Ha ha… Tớ cười đến mức đau bụng quá rồi…

      Dương Hiểu Thố đen mặt, bộ mặt đỏ bừng, hung hăng :

      – Chu Mạt Mạt! cho cười, nhanh lên chút, làm việc chính !

      – Ha hả… Được, được… Cái kia, tớ còn có chút chút hàng, cậu cứ , cần gì?

      Chương 57: chút mất mát.

      Editor: Ngược Ái, Trang Nhi.

      Beta: Lâm Nhi.

      – Tớ chỉ cần con búp bê bơm hơi, có thể phát ra thanh đó đó. Tớ nghe chút là được rồi, sau đó bắt chước…

      Chu Mạt Mạt đối với cầu của Dương Hiểu Thố ngạc nhiên há hốc miệng, nhưng lại rất khẳng khái:

      – Tốt! Tiểu Thố Tử, tớ đem búp bê bơm hơi gửi qua bưu điện cho cậu!

      – Được, nhưng mà… Mạt Mạt, có thể gửi tới trong hôm nay được ? Giữa chúng ta hình như cách rất xa!

      thành vấn đề, tớ làm được!

      – Được! Mạt Mạt, cậu giỏi!

      – Hì hì, tí nữa cậu đọc địa chỉ cho tớ !

      – Địa chỉ?

      Dương Hiểu Thố trong lòng thầm kêu ổn:

      – Chết rồi! Tớ biết địa chỉ ở đây. Chỉ biết là hòn đảo rất kỳ quái, rất thần bí .

      Chu Mạt Mạt nhịn được thầm :

      – Tiểu Thố Tử ngốc , mau hỏi !

      – Ừ… Vậy cậu chờ tớ chút.

      Quẳng điện thoại xuống, Dương Hiểu Thố nhanh chân chạy ra khỏi phòng, tìm chủ nhân Đoan Mộc Thần, lấy địa chỉ cụ thể.

      Dương Hiểu Thố chạy nhanh tìm kiếm, rốt cục trong hồ bơi cao cấp ở phía bên ngoài, phát ra Đoan Mộc Thần.

      Hả? Còn có Tiểu Hàng ở đó!

      chậm chạp bước tới, nhìn hai cha con nghịch nước trong hồ, nhìn đến ngây người.

      Tiểu Hàng bơi lội trong chiếc hồ lớn như thế.

      Đoan Mộc Thần giơ thân thể nho lên, thậm chí để cho Tiểu Hàng ngồi ở bả vai của .

      Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhắn của Tiểu Hàng mỉm cười rực rỡ, bộ dáng vui vẻ kia khiến cho tâm Dương Hiểu Thố cảm thấy ngọt ngào.

      có thể hiểu ra, đó là vẻ mặt của Tiểu Hàng và cha nó khi ở chung với nhau.

      Mà tình cảm kia, làm mẹ có cách nào cho Tiểu Hàng được…

      Trong ánh mắt của chút hâm mộ, chút vui mừng, mà sâu trong đó còn dấu diếm chút ưu thương nhàn nhạt .

      ra, sáu năm nay, thứ cho Tiểu hàng, còn chưa đủ…

      Cảm nhận được ánh mắt của Dương Hiểu Thố, Đoan Mộc Thần bỗng nhiên quay đầu lại, trông thấy trong mắt chợt lóe lên chút mất mát.

      Tiểu Hàng cũng quay lại, lớn tiếng kêu:

      – Mẹ!

      Dương Hiểu Thố ngẩng đầu mỉm cười:

      – Tiểu Hàng, nhớ ngoan ngoãn nghe lời đấy.

      Đoan Mộc Thần quên chút ưu thương nhàn nhạt kia của , giọng hỏi:

      – Thỏ , em có việc gì sao?

      – Đúng vậy, tôi muốn hỏi địa chỉ nơi này… Bạn tốt của tôi, Mạt Mạt muốn gửi đồ qua bưu điện cho tôi.

      Có lẽ do Đoan Mộc Thần nhìn thấy đáy mắt vừa rồi có chút mất mát kia, cũng hỏi tới, lần đầu tiên thoải mái gật đầu:

      – Được rồi.

      – Cảm ơn.

      biết tại sao, bỗng nhiên trong đầu Đoan Mộc Thần có loại ảo giác, bóng lưng Dương Hiểu Thố cũng có phần yếu đuối, mong manh ..

      Có chút làm cho người ta cảm thấy đau lòng…

      Chương 58: Búp bê tới.

      Editor: Ngược Ái


      Đoan Mộc Thần cẩn thận bước tới trước mắt Dương Hiểu Thố, tựa hồ muốn từ trong ánh mắt của tìm ra nguyên nhân mất mát mới vừa nãy.

      Nhưng nhìn chốc lát, cũng thu hoạch được gì.

      Dương Hiểu Thố cúi đầu, nhìn hồ bơi gợn sóng nước lăn tăn.

      Bỗng nhiên sóng xanh khẽ chuyển, tiếng nước chảy xôn xao, nước hồ bơi bị rẽ ra thành hai phía.

      Thân thể Đoan Mộc Thần mạnh mẽ từ mặt hồ ra, hai cánh tay có lực nhàng đặt tại hai bên tay vịn, tung người cái nhảy lên .

      Bàn tay của cầm lấy áo tắm đặt ở ghế bên cạnh mặc vào, tùy ý vẫy vẫy tóc đen ẩm ướt, nghiêng đầu với :

      – Thỏ , theo tôi vào thư phòng, tôi lấy giấy bút viết địa chỉ cho em, nơi này phải người bình thường có thể tìm được…

      – Vâng.

      Dương Hiểu Thố biết điều theo, dĩ nhiên, trước khi quên hướng Tiểu Hàng ở trong hồ bơi chơi nước phất tay cái, tỏ vẻ chào.

      **

      Dương Hiểu Thố thuận lợi lấy được địa chỉ chính xác của đảo Clif, lặng lẽ trở lại gian phòng của mình, tiếp tục gọi điện thoại.

      – Mạt Mạt, mình biết địa chỉ rồi, cậu ghi lại nha.

      – Ừ, được,

      – Vĩ độ Bắc ×× độ ×× phân ×× giây, kinh độ đông ×× độ ×× phân ×× giây.

      Dương Hiểu Thố liên tiếp đống chữ, khiến cho Chu Mạt Mạt bên này có chút chóng mặt:

      – Tiểu Thố Tử, đây là cái địa chỉ gì vậy? Đây ràng là tọa độ địa lý mà!

      – Trời ạ, đó chính là chỗ mình ở! Còn nữa, Mạt Mạt, khi cậu gửi qua bưu điện ở phía ngoài hộp nhớ viết lên bốn chữ Mị Hoàng đồng ý nhé!

      – Mị Hoàng đồng ý? Là ý gì?

      – Đúng rồi, ý là Đoan Mộc Thần đồng ý đó. Nếu , bưu kiện cậu gửi đến chắc tới được tay mình, giữa đường bị nhân viên bảo vệ đảo chặn lại rồi.

      – Hừ, là phiền phức!

      Dương Hiểu Thố cũng cười tiếng:

      – Hì hì, đúng vậy, rất thần bí!

      – Tiểu Thố Tử, chúc cậu thành công!

      – Ừ, cám ơn Mạt Mạt! Cậu đúng là bạn tốt nhất của mình!

      – Stop đê.., khách khí với mình làm gì, chỉ cần Tiểu Thố Tử cậu biết điều báo cáo tình hình với mình là được rồi, ha ha ha…

      Kèm theo nụ cười gian của Chu Mạt Mạt, điện thoại bị cúp.

      Dương Hiểu Thố hướng cái loa chu môi, nhịn được nguyền rủa:

      – Mạt Mạt hư, chờ cậu gặp phải tên đàn ông khó tính, cậu thảm hơn tớ nhiều!

      Dương Hiểu Thố bắt đầu lo lắng đợi chờ, giờ, hai giờ…

      – Trời ạ, mặt trời lên đến giữa rồi, sao búp bê bơm hơi còn chưa tới? Thời gian luyện tập của mình còn rất ít…

      lúc Dương Hiểu Thố oán trách, ngoài cửa truyền tới thanh của quản gia:

      – Hiểu Thố tiểu thư, người mau đến!

      – Đây… Tới liền!

      Ha ha, búp bê bơm hơi tới!

      Vậy là tốt quá rồi!

      Chương 59: Lồng tiếng.

      Editor: Ngược Ái.

      Dương Hiểu Thố hưng phấn chạy ra khỏi phòng, nhìn thấy hành lang để thùng giấy to.

      Ánh mắt cũng bắt đầu toả ra hào quang.

      Hì hì, lúc này có thể cứu vớt tình hình rồi.

      Dương Hiểu Thố ngừng thở, tới bên cạnh cái thùng giấy to kia sờ soạng.

      Bộ dạng hưng phấn quá mức của khiến lão quản gia nghi ngờ:

      – Hiểu Thổ tiểu thư, có cần tôi giúp đem thùng giấy vào phòng ?

      Dương Hiểu Thố cảm thấy “vật phẩm” này tốt nhất nên rơi vào tay người khác, rất cẩn thận :

      – Dạ, cần. Tự tôi làm được rồi.

      Lão quản gia nghe vậy cúi người chào :

      – Vậy tự làm nhé, tôi xuống lầu trước.

      – Được, cám ơn bác, Tạ quản gia.

      cần khách khí.

      – Ha ha.

      Dương Hiểu Thố liếc thấy bóng dáng lão quản gia từ từ biến mất, bắt đầu xoay vòng quanh thùng giấy to mặt đất.

      – Trời ạ, lớn như vậy, là người hay sao?

      vừa lầm bầm vừa đem thùng giấy vào phòng.

      – Phù, nặng!

      Toàn thân Dương Hiểu Thố đầy khí lực, mồ hôi thấm đẫm lưng áo, cuối cùng cũng thành công.

      kịp nghỉ ngơi, vội vàng mở thùng giấy ra…

      – Wow! Rất thú vị nha!

      Dương Hiểu Thố vui mừng đem búp bê bơm hơi ra, cười khúc khích:

      – Ha ha, mình là thiên tài! Vật này rất có ích!

      vươn ngón trỏ ra, bấm công tắc người, búp bê bơm hơi lập tức mở miệng:

      – Ư… A…

      Thanh của phụ nữ mang theo mỏi mệt xen lẫn hưng phấn truyền đến, khí mập mờ nhất thời tràn ngập cả gian phòng.

      Trong đôi mắt to của Dương Hiểu Thố tràn đầy tia lửa, quả thực là cực phẩm.

      – A… Nha… Nha… Ưm…

      Thở dốc dồn dập, tiếng ngâm nga bị đè nén, búp bê bơm hơi phát ra thanh tê dại tới tận xương.

      Dương Hiểu Thố bỗng nhiên trong lúc có chút hiểu, tại sao trong cửa hàng đồ dùng tình thú lại có nhiều khách như vậy.

      Nghe chút, Dương Hiểu Thố cảm thấy thân thể của mình cũng trở nên hơi nóng, hai gò má bắt đầu đỏ dần lên.

      tự chủ nuốt nước miếng, dùng tay áo thô lỗ lau mồ hôi, sau đó hít hơi sâu.

      – Được rồi, mình bắt đầu luyện tập!

      hé cái miệng nhắn, kêu thử tiếng:

      – A…

      Ơ?

      Hình như cảm giác đúng?

      là người sống mà phát ra thanh lại bằng con búp bê bơm hơi?

      Hừ, tiếp tục cố gắng!

      – Ư.. A…

      Cái gì?

      Sao vẫn giống vậy?

      Xong đời!

      cho là trước kia mình từng làm lồng tiếng, hoàn thành việc này dễ như trở bàn tay, nhưng mà, sao lại khó khăn như vậy?

      Thử lại lần nữa!

      – A… Ưm… Nha…

      Hu hu…

      Chết chắc!

      Dương Hiểu Thố càng ngày càng có lòng tin vào mình, trong đầu bắt đầu nghĩ đến vận mệnh bi thảm của mình trong tối nay.

      Chương 60: Ban đêm

      Editor: Ngược Ái.


      Ban đêm.

      Trước bàn ăn yên tĩnh, Đoan Mộc Thần nhìn vị trí đối diện vốn thuộc về Dương Hiểu Thố, trống rỗng có bõng người.

      Rốt cuộc làm cái gì?

      Kể từ sau khi nhận được bưu phẩm, chỉ trốn trong phòng chưa từng ra ngoài.

      Tiểu Hàng cũng cảm thấy ăn ngon miệng.

      – Cha, sao mẹ xuống dùng cơm?

      – Cha cũng biết. Tiểu Hàng, con ăn trước , cha lên lầu xem chút.

      – Con ăn nữa, con cùng với cha.

      – Thôi được.

      Đoan Mộc Thần đưa tay nắm lấy bàn tay bé của Tiểu Hàng cùng lên lầu.

      tới cửa phòng, Đoan Mộc Thần đưa bàn tay to kéo tay nắm cửa, nhưng nó hề nhúc nhích.

      Tiểu Hàng vội ngẩng đầu lên hỏi Đoan Mộc Thần:

      – Cha, cửa khóa rồi? Mẹ có ở đây hay mẹ khóa cửa từ bên trong?

      – Mẹ con nhất định ở bên trong!

      Ngay sau đó, Đoan Mộc Thần lấy chìa khóa tới, mang theo Tiểu Hàng thuận lợi vào phòng.

      Vòng qua cái giường lớn rộng rãi của , Đoan Mộc Thần ngẩng đầu liền ngây ngẩn cả người.

      Cái gì?

      lại đem khăn trải giường coi như rèm cửa sổ chặn cửa thủy tinh nối giữa phòng với phòng ?

      Ngại Tiểu Hàng ở bên người, Đoan Mộc Thần kiên nhẫn gõ gõ lên cửa kính:

      – Thỏ , tôi biết em ở bên trong, mau ra ngoài.

      có phản ứng.

      – Mẹ, con là Tiểu Hàng, mẹ có ở trong ?

      Bên trong vẫn có động tĩnh.

      – Thỏ , mau mở cửa nhanh chút, nếu tôi lấy chìa khóa mở đấy!

      Quả nhiên lời của Đoan Mộc Thần tương đối có uy hiếp, ba giây sau, Dương Hiểu Thố biết điều mở cửa ra.

      Đoan Mộc Thần nhìn từ xuống dưới, hình như vẫn bình thường nhưng hình như lại có điểm gì là lạ.

      Đoan Mộc Thần như có điều suy nghĩ, nhìn thoáng qua gian phòng của , ánh mắt dán chặt vào cái thùng giấy to, bắt đầu suy đoán.

      Tiểu Hàng kéo tay Dương Hiểu Thố.

      – Mẹ, ăn thôi!

      Dương Hiểu Thố khẽ ừ rồi thêm gì nữa, cúi đầu tùy ý Tiểu Hàng kéo xuống phòng ăn dưới lầu.

      nhà ba người ăn bữa tối vốn là hình ảnh rất hài hòa, tối nay cũng lộ vẻ khác thường.

      Dương Hiểu Thố kì quái vùi đầu ăn cơm, nhưng chẳng qua chỉ uống có chút canh, những thức ăn khác miếng cũng động đến.

      Tiểu Hàng đảo mắt nhưng vẫn tìm ra nguyên nhân, thể làm gì khác hơn là hướng Đoan Mộc Thần tìm kiếm đáp án.

      Đoan Mộc Thần nhìn con trai tiếng nào, bởi vì cũng cách nào đoán được Dương Hiểu Thố rốt cuộc tại sao lại như vậy.

    5. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Po Tay vs chi, mong chuong tip cua bn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :