1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thỏ nhỏ, chớ chạy! - Phú Sĩ (89/346) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Ngược Ái

      Chương 25: Con cứu mẹ!


      – Thỏ , lăn qua lăn lại như vậy, chóng mặt sao ?

      chóng mặt.

      Tiếp tục lăn.

      – Ưm… Có chút chóng mặt.

      Tiếp tục lăn.

      – Hu hu… rất chóng mặt.

      Tiếng của càng ngày càng , thần trí mơ hồ, trước mắt ra rất nhiều vì sao.

      – Chủ nhân… Ưm… biến thành hai, ba… ng.. người!

      Đoan Mộc Thần bất đắc dĩ vươn cánh tay dài đè lại.

      – Đừng nhích tới nhích lui nữa !

      – Vâng. Chủ nhân, tôi choáng váng…

      – Tại lăn qua lăn lại mới trở nên như vậy.

      – Ồ, nhưng mà, tôi hô hấp cũng rất khó khăn. Cũng do tôi làm vậy sao?

      Nghe , Đoan Mộc Thần mới phát khuôn mặt nhắn của Dương Hiểu Thổ đỏ rực, hơi thở hổn hển.

      – Thỏ , bị làm sao vậy ?

      – Hu hu, chủ nhân, tôi thấy rất khó chịu nha…

      Dương Hiểu Thổ hơi thở càng ngày càng yếu ớt , quả thực có chút mong manh.

      Đoan Mộc Thần nhìn bộ dạng khổ sở của , tầm mắt nhạy cảm rơi bộ quần áo bó chặt người .

      Thỏ này là ngốc, đem mình quấn kín như vậy lại còn kịch liệt lăn qua lăn lại, khó trách thở nổi !

      duỗi tay ra.

      Kéo khóa áo trước ngực .

      Thân thể Dương Hiểu Thổ lập tức lên trước mắt .

      Xương quai xanh tinh xảo, miếng vải màu trắng nhạt quấn quanh bộ ngực tròn, vòng eo mảnh khảnh, bụng bằng phẳng, xuống chút nữa…

      đôi chân trần bóng loáng…

      Còn có chỗ mà thể nào bỏ qua được : phần cơ thể ở giữa ..

      Quần lót màu trắng nhạt bao trùm nơi khu vực thần bí khiến người ta mơ tưởng …

      Trong đôi mắt màu lam sâu thẳm của Đoan Mộc Thần ánh lên tia ham muốn.

      từng ngụm từng ngụm hô hấp, bộ ngực nhấp nhô khiến khôi phục tâm thần.

      Tiếng trầm thấp dễ nghe hơi có chút khàn khàn:

      – Thỏ , đỡ chút nào chưa ?

      – Hô… Vâng, khá hơn rồi.

      Dương Hiểu Thổ biết điều đáp trả, bộ dáng thoạt nhìn cực kỳ cuốn hút.

      thở gấp, thở gấp…

      Rốt cục phục hồi lại tinh thần.

      Khuôn mặt phái nam tuấn tú trước mắt làm cho cả kinh, mà đôi con ngươi kia đầy “ham muốn” càng làm cho khó có thể quên.

      Dương Hiểu Thổ run như cầy sấy chậm rãi cúi đầu nhìn xuống,

      – A a a…

      thét chói tai !

      – Mẹ ! Con tới cứu mẹ !

      Cửa mở toang, bóng dáng nho của tiểu Hàng xông tới.

      Lưu ý: bên này mình post chậm hơn so với blog của nhà nhé, thế nên ai muốn đọc nhanh cứ ghé qua wordpress nhà tớ chơi nha :v PR trá hình phát :)))

      Link:https://nguocaitantam2.wordpress.com/mu ... -cho-chay/
      fujjko thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 26: Bắt con gián.



      – Hả ?

      Tiểu Hàng trợn mắt, há hốc miệng “quan sát” tình hình kì quái ở trước mắt.

      Cha, mẹ…

      Ồ, mặt mẹ rất hồng nha !

      Cái chăn đơn kia tại sao lại tuột xuống dưới ?

      Tiểu Hàng dám thề, lúc nó xông vào nhìn thấy cha chồm lên người mẹ!

      – Mẹ ? Mẹ bị sao vậy ?

      – Hả? có, có làm sao hết! Ha ha. có làm sao…

      Trời ạ, đây là cái tình huống gì vậy ?

      Bị con trai bắt “gian” tại giường ?

      Nhưng ràng phải là như vậy mà!

      – Mẹ, mẹ phải sợ ! Con bảo vệ mẹ !

      – Ừ, tiểu Hàng ngoan.

      Tiểu Hàng ánh mắt nghi hoặc nhìn cha mẹ tay chân cứng ngắc, suy nghĩ chút, bỗng nhiên thốt lên câu,

      – Mẹ ? Có phải cha làm gì mẹ ?

      , phải vậy ! – Dương Hiểu Thố phất tay phủ nhận.

      – Vậy lúc nãy là thế nào ? Mẹ hét rất to nha!

      Trời ạ!

      Dương Hiểu Thổ mặt bắt đầu đổ mồ hôi.

      Đoan Mộc Thần được tự nhiên, hắng giọng:

      – Khụ, Tiểu Hàng, mới vừa rồi là cha giúp mẹ bắt con gián.

      Lần đầu tiên trong đời ra lời kém cỏi như vậy !

      Cái này gọi là “ dối có thiện ý”!

      Tiểu Hàng tỏ vẻ kinh ngạc, há miệng lớn:

      – Con gián ?

      Dương Hiểu Thố dùng sức gật đầu:

      – Ừ ! Vừa rồi có con gián lớn muốn bay về phía mẹ !

      vừa , vừa dùng ánh mắt liếc Đoan Mộc Thần, ánh mắt sắc bén đủ để địch nổi “thuốc sát trùng” !

      Mà Đoan Mộc Thần trong mắt chính là “con gián” hóa thân của “sói” háo sắc !

      Dương Hiểu Thố tức giận nghĩ tới, hừ, dù gì cũng là sói, sai biệt lắm !

      Khả nghi, rất khả nghi.

      Tiểu Hàng nheo mắt, nhớ lại tình cảnh lúc nãy, nếu kéo chăn đơn xuống nhìn thấy hết

      Nhưng mà…

      Ánh mắt cha rất nghiêm túc nha !

      Hơn nữa, cũng rất thú vị đây!

      Chà, chà, nhất định là có bí mật !

      Tiểu Hàng sờ sờ đầu, nghĩ lát rồi hướng Đoan Mộc Thần làm mặt quỷ:

      – Cha, mẹ rất nhát gan, cha nhất định phải bảo vệ mẹ đó!

      – Ừ. Cha nhất định bắt được con gián !

      – Vậy là tốt rồi, con phải về ngủ rồi, hai người tiếp tục… bắt con gián !

      Tiểu Hàng con ngươi vừa chuyển , xoay người liền chạy ra khỏi phòng.

      Nhìn bóng dáng nho của nó biến mất, Đoan Mộc Thần cùng Dương Hiểu Thố nhìn nhau cái, cùng thở dài tiếng

      Editor: Ngược Ái, Trang Nhi.

      Beta: Ngược Ái

      Chương 27: xâm chiếm phòng ngủ.


      Trong phòng chỉ còn lại hai người Đoan Mộc Thần cùng Dương Hiểu Thố.

      Dương Hiểu Thố cong miệng lên, kéo cao chiếc chăn đơn, mắt hơi nheo lại, bắp chân nhấc lên đạp .

      còn muốn làm gì? xuống cho tôi.

      rồi làm động tác vừa thô lỗ vừa dã man, lộ ra vẻ vô cùng “trẻ con “.

      Đoan Mộc Thần nhàn nhạt quét mắt qua cái, lành lạnh câu:

      – Thỏ , nghĩ tới vóc người của em còn rất tốt, khoảng cỡ C! Nhưng mà… tôi cảm thấy em quấn ngực như vậy tốt chút nào. Em cảm thấy rất chật sao?

      – Hả? Cái gì?

      , cái gì vậy?

      Trời ạ!

      ràng là làm chuyện xấu, lén nhìn thân thể thuần khiết của !

      Chiếm tiện nghi của , giờ lại còn kiêu ngạo như vậy.

      Dương Hiểu Thố gương mặt đỏ rực, xấu hổ. Đoan Mộc Thần liếc cái, sợ cho thiên hạ đại loạn còn bồi thêm câu:

      – Thỏ , nghĩ tới em hai mươi mấy tuổi?

      phải như vậy! Là tôi quấn chặt lại!

      Trời ạ!

      muốn nổ tung!

      Dương Hiểu Thố hận giết chính mình được!

      gì đấy?

      Lại tranh luận với về vấn đề bộ ngực lớn của ?

      Hu hu hu.

      muốn sống nữa!

      Dương Hiểu Thố im lặng hỏi ông trời, bịt kín chăn, xoay mình giả vờ ngủ.

      hoàn toàn quên mất mình “xâm chiếm”, ngủ ở giường của !

      Nhìn dáng dấp kia, xem ra có ý định tính toán làm ấm giường suốt cả đêm!

      **

      ngủ rất an ổn, rất ngọt ngào.

      Mà Đoan Mộc Thần ngủ ở bên cạnh cũng dần trở nên phiền não.

      Tư thế ngủ của Dương Hiểu Thổ vô cùng, vô cùng tốt!

      Cánh tay ôm chặt hông của , hai chân cũng leo lên người , giống như là con gấu koala bám chặt lấy .

      Hơi thở đều đều, hương thơm thoang thoảng như mùi hoa lan.

      xinh đẹp ràng nằm ngay trước mắt, thể nghi ngờ.

      Đoan Mộc Thần thở dài, chỉ khi ngủ mới an tĩnh như vậy, giống như thiên thần khả ái.

      Nhưng mà…

      Thiên thần thoạt nhìn rất vô hại này khiến cho rất khó tự chủ được bản năng đàn ông của mình.

      Thân thể mềm nhũn dính sát vào , có lẽ là thân nhiệt rất ấm áp, khiến cho tự chủ được nhích tới gần, gần chút nữa…

      Chương 28: Rất đẹp trai nha.



      Dương Hiểu Thố ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nhiên khẽ nhếch khóe môi mỉm cười, vẽ ra đường cong ngọt ngào.

      lẩm bẩm tiếng ràng:

      – Ưm… Rất đẹp trai nha…

      Đoan Mộc Thần sửng sốt.

      Cái gì? Đẹp trai? người nào vậy?

      Đoan Mộc Thần tự chủ được nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, rất biết xấu hổ với cảm thấy cái gì mà học trưởng rất tuấn tú.

      ra “tình cũ khó quên” !

      Ngủ ở bên cạnh thế nhưng lại dám mộng mơ thấy người đàn ông khác?

      Quá vũ nhục !

      Ánh mắt Đoan Mộc Thần toát ra ghen tỵ và lửa tức giận, nhìn tiểu bạch thỏ trong ngực, thân là thợ săn, bản tính bắt đầu từ từ bộc phát.

      – Thỏ , thỏ ….

      Thanh trầm thấp khàn khàn vang ở bên tai của , nhàng, lại làm tỉnh, ngược lại còn khiến cho vì có thanh dễ nghe mà càng chìm vào ngủ sâu hơn.

      Sâu thẳm trong con ngươi dâng lên dục vọng, muốn biến thành người của mình.

      chậm rãi kéo tay eo của mình xuống, để cho nằm ngang.

      Nghiêng thân về phía trước, môi mỏng chậm rãi tới gần…

      Ở khoảng cách chỉ còn cách đôi má phấn nộn của chỉ còn có centimét, Đoan Mộc Thần đột nhiên thanh tỉnh.

      làm cái gì vậy?

      từ lúc nào lại trở nên khao khát như vậy?

      phía dưới kia ngủ say như chết ! thế nhưng lại muốn động tay với ?

      Đoan Mộc Thần muốn xoay người rời , lại cẩn thận khẽ động vào chiếc chăn đơn.

      Màu trắng nhạt lần nữa lộ ra trước mắt .

      – Đáng chết!

      Đoan Mộc Thần khẽ nguyền rủa tiếng, nhìn thấy nhưng cách nào bỏ được.

      Nhướng mày, vươn hai cánh tay ra, chậm rãi đem ôm lấy, tay phải đặt bờ eo của , tay trái tới phía sau lưng trần…

      Ngón tay thon dài linh hoạt cởi bỏ miếng vải quấn ngực từ phía sau, mật đào trước ngực được giải phóng ra ngoài.

      Tầm mắt Đoan Mộc Thần chạm đến thân thể trắng nõn kia vì bị ép chặt mà lưu lại những vệt dây sâu, chân mày nhăn lại.

      – Thỏ ngu ngốc, quấn lại còn chọn vải xuyên thấu.

      Lúc này ánh mắt của sớm thấy tình dục, mà trong đôi mắt ây đau lòng vì .

      Vươn bàn tay to ra, chậm rãi dao động ở phía của , giống như muốn vuốt lên những vết đỏ kia.

      – Ưm… thoải mái…

      Dương Hiểu Thố trong mê ngủ tựa hồ cảm giác được thân thể mình có cái lông vũ lướt qua.

      Ngứa…

      thoải mái…

      Nhưng mà, cũng giống như có chút thoải mái…

      mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy giấc mộng dọa người.

      Mới vừa rồi mộng thấy nha!

      Làm sao thoáng cái đến trước mắt rồi?

      – Hả?

      Nàng thở hốc vì kinh ngạc, phát giác mình cùng “Cùng giường chung gối”?

      Editor: Trang Nhi, Ngược Ái.

      Beta: Ngược Ái.

      Chương 29 : XXOO


      , con mẹ nó, sao lại ở đây?

      Dương Hiểu Thố chất vấn .

      Đoan Mộc Thần lành lạnh trả lời câu:

      – Sai! Là ở bên cạnh tôi.

      – Cái gì?

      Dương Hiểu Thố mở to mắt, nhìn quanh bốn phía chút.

      Chết tiệt!

      biết xấu hổ …

      Mơ mơ màng màng nhớ lại tình hình lúc trước, đại khái là bị bất tỉnh sao?

      – À … tốt lắm, giường ấm áp rồi, tôi phải về ngủ! Ngủ ngon.

      Vừa Dương Hiểu Thố vừa làm bộ đứng dậy, nhưng bất giác phát ra – thân thể cơ hồ lộ ra trọn vẹn!

      – Tôi tôi tôi … Quần áo của tôi… cởi?

      Đoan Mộc Thần đáp, nhưng đáp án ràng!

      Dương Hiểu Thố co rụt bả vai lại, sắc mặt nhất thời tái nhợt:

      , làm gì tôi?

      – Tôi chỉ là cởi quần áo cho thoải mái chút mà thôi.

      – Hu hu, còn gì nữa ?

      rất hi vọng còn có cái gì nữa sao?

      Dương Hiểu Thố cúi đầu tỏ vẻ ủy khuất, quả thực chân tướng chính là bị bắt nạt.

      chỉ còn nước rơi giọt nước mắt nữa thôi.

      thành ! nhanh , rốt cuộc có hay … có hay ?

      – Có cái gì?

      – Đúng vậy. Chính là nó!

      – Cái kia mà là người?

      Đoan Mộc Thần cố ý đùa , nhìn vẻ mặt khẩn trương của , thú vị vô cùng.

      Dương Hiểu Thố suy sụp xụ mặt:

      , có đối với tôi… Hôn … Ôm cái… OOXX và vân vân?

      Đoan Mộc Thần ghé sát vào , phả hơi thở ấm áp lên mặt , làm cho hô hấp của càng trở nên khó khăn.

      Dương Hiểu Thố được tự nhiên né tránh, nhưng thủy chung tránh cũng thoát phạm vi của .

      – Thỏ , chẳng lẽ mình em cảm giác được sao?

      – Hả? Cảm giác?

      nghi hoặc nháy mắt mấy cái, làm sao biết chứ?

      sớm có kinh nghiệm nha, làm sao có thể biết OOXX là cảm giác gì!

      là đáng thương nha!

      Mọi người đều lần đầu tiên rất đau, rất đau…

      Nhưng mà còn chưa kịp biết lần đầu tiên ra sao sinh xong cục cưng.

      Trình tự đảo loạn!

      dĩ nhiên hiểu được mình còn đau hay .

      Trời ạ!

      Rất khó tưởng tượng.

      Bộ dáng Dương Hiểu Thố buồn rầu, rất là khả ái.

      Đoan Mộc Thần nhìn bộ dáng ngơ ngác đơn thuần, khóe môi tự chủ được khẽ cong lên, tự tay vì mà sửa lại quần áo.

      – Thỏ , dừng lại! Trở về ngủ, ngày mai tôi có nhiệm vụ mới cho em.

      – Ừ. Nhiệm vụ mới là gì?

      cho hỏi nhiều như vậy!

      bĩu môi, sợ hãi hỏi:

      – Vậy… tôi đây chỉ hỏi vấn đề, tuyệt nhiều. mới vừa rồi rốt cuộc có OOXX với tôi hay ?

      Đoan Mộc Thần tà tà cười:

      – Ba giây đồng hồ nữa em rời , tôi khẳng định đem em áp dưới thân thể rồi OOXX!

      Trời ạ!

      nên nữa!

      Mau trốn nhanh!

      Chương 30: Uống sữa tươi rất bổ.


      Dương Hiểu Thố biết điều trở lại gian phòng của mình, đóng kín cánh cửa cửa thủy tinh vào, nhíu mặt lại trầm tư suy nghĩ .

      Ai, đáng ghét!

      Đoan Mộc Thần tựa hồ giống như rất thích trêu chọc nha.

      Biết rất gì cũng hiểu, còn cố ý bao nhiêu lần “ dối” .

      Đôi tay bé của Dương Hiểu Thố níu chặt lấy cái chăn đan người, tưởng tượng tình huống người , gương mặt lập tức bị đỏ ửng.

      thế nhưng lại bị nhìn hết trơn!

      Trời ạ!

      cái gì, thân hình của rất tốt?

      Dương Hiểu Thố bĩu môi, mặc dù vóc dáng cao lắm, chỉ có mét sáu mươi cùng mấy centimét nữa, nhưng mà thân hình của cũng tệ lắm, khoảng cỡ C.

      Hì hì, bởi vì thích uống sữa tươi.

      Ừ.

      Hoàn hảo, đánh giá tệ, bằng

      đúng, đúng!

      suy nghĩ lộn xộn cái gì vậy?

      Lúc này còn suy nghĩ đánh giá thế nào ư?

      Quá tệ rồi!

      Dương Hiểu Thố đột nhiên đứng lên, hai tay dùng sức vỗ vỗ gương mặt, tự mình cảnh cáo:

      – Dương Hiểu Thố! Thanh tỉnh chút cho tôi! cho suy nghĩ những thứ vô nghĩa!

      Cố gắng lên!

      làm việc xây dựng quyết tâm trong lòng xong, lén lén lút lút liếc xem tình huống bên ngoài, xác định mình có bị người khác rình coi, sau đó liên lăn ra giường .

      ngửa mặt lên trời thở dài:

      – A… Ngày mai muốn thế nào đây? Có nhiệm vụ gì mới chứ?

      Mang theo nghi ngờ dừng được, Dương Hiểu Thố từ từ ngã vào trong mộng.

      Mỗi đêm đều giống nhau, lại lần nữa mơ thấy ánh mắt Đoan Mộc Thần tà mị, đầy mê hoặc.

      **

      Bữa sáng.

      Dương Hiểu Thố buộc cái tạp dề trông rất đáng lên, mực cung kính bưng ly cà phê tới:

      – Chủ nhân, cà phê của .

      – Ừ.

      Dương Hiểu Thố nháy mắt mấy cái, ha ha, nhiện vụ pha cà phê của hoàn thành.

      Nhìn thoáng qua thần thái của , Đoan Mộc Thần nhàn nhạt dặn dò câu:

      – Thỏ , em cũng ngồi xuống ăn điểm tâm .

      – Hả? Tôi?

      bỗng dưng được chiều nên cảm thấy hoảng hốt, nữ bộc cũng có thể cùng chủ nhân ngồi cùng ăn bữa sáng sao?

      – Ngồi xuống. Nhanh lên chút!

      – Vâng, nhưng mà…

      – Nhưng mà cái gì?

      – Nhưng mà có sữa tươi. Làm sao ăn điểm tâm?

      – Sữa tươi?

      Đoan Mộc Thần cau mày, lộ ra ý ghét bỏ.

      Dương Hiểu Thố dùng sức gật đầu:

      – Ừ! Tôi buổi sáng thích uống chén sữa tươi nong nóng, rất có dinh dưỡng và rất bổ!

      – Bổ cái gì?

      – Hả? Bổ, bổ.. ngực…

      Dương Hiểu Thố vô cùng vô cùng hối hận mình lắm mồm, đầu cúi xuống, mặt cũng hồng hồng.

      Đoan Mộc Thần phóng tầm mắt từ cổ của kéo dài xuống, rơi vào nơi tròn trịa người .

      Đúng là rất bổ.

      Editor: Trang Nhi, Ngược Ái.

      Beta: Ngược Ái.

      Chương 31: mua đồ.


      – Chủ nhân, chúng ta đâu vậy?

      Dương Hiểu Thố theo phái sau Đoan Mộc Thần, thở hỗn hển đuổi theo .

      để ý đến, chỉ hướng phía trước mà , thẳng đến chỗ nghỉ chân bên cạnh sân bay.

      – Hả? Máy bay?

      Dương Hiểu Thố há hốc miệng, trong lòng bỗng thấy sợ hãi.

      Cảm giác lần trước say máy bay khiến cho thể quên được.

      Đoan Mộc Thần quay đầu lại, dắt bàn tay bé của , đem mang lên phi cơ:

      – Thỏ , chiếc phi cơ này tôi bảo người cải tiến lại, nổi tiếng nhất toàn cầu, do chủ tịch nhà thiết kế công ty tự mình đến cải tiến, gần như khiến người ngồi bị say máy bay chút nào, như vậy nên em chắc chắn say máy bay…

      – Cái gì? sao?

      Dương Hiểu Thố ngạc nhiên, còn biết gì hơn.

      – Thỏ , đừng vội. Tôi bảo đảm em ngồi vô cùng thoải mái !

      , phải là vấn đề này, là tìm người tới cải tiến… Tìm nhà thiết kế của công ty đến?

      – Đúng vậy, em biết ta?

      Té xỉu mất!

      làm sao có thể biết nhân vật lớn như vậy?

      Dương Hiểu Thố liên tục lắc đầu:

      có, quen, biết…

      Đoan Mộc Thần đem ngồi thoải mái ghế ngồi, sau đó rất ân cần hỏi:

      – Thỏ , có muốn ghế ngồi thấp chút nữa hay ?

      cần đâu! Như vậy cũng rất tốt. À, chủ nhân, chúng ta rốt cuộc đâu?

      mua đồ.

      – Hả? Ngồi phi cơ mua đồ?

      là xa xỉ nha!

      Phô trương quá lớn rồi!

      Đoan Mộc Thần nhún nhún vai;

      – Tôi dẫn em Milan, thích nơi đó ?

      – Milan? Mới nghe qua mà thôi.

      – Phụ nữ đều nơi đó. Milan là thiên đường thời trang.

      Dương Hiểu Thố bỗng cảm thấy chóng mặt.

      – Chủ nhân muốn mua quần áo? thể nào. Quần áo trong tủ của treo lên hay nhét vào đều thể thêm nổi nữa.

      phải là tôi mua, là em mua.

      – Tôi?

      Dương Hiểu Thố hoàn toàn trợn tròn mắt.

      hoảng loạn sờ xuống chiếc túi bên cạnh người.

      – Chủ nhân, tôi rất nghèo, có tiền mua! Tôi còn phải cho Tiểu Hàng tiền nộp học phí. Trước kia năm tôi cũng có ý định mua bộ quần áo…

      cau mày:

      – Cho nên em ngay cả đồ trong sờn màu cũng thay? Bị ngâm nước còn tiếp tục muốn mặc?

      – Hả?

      Tại sao lại nhắc tới chuyện này rồi?

      Trời ạ!

      Bây giờ phải là lúc xấu hổ!

      Giữ được Tiểu Hàng đáng thương với quan trọng hơn nhiều.

      – Chủ nhân, tôi cần mua quần áo, càng cần Milan mua. Chúng ta trở về thôi. Ai ui, phi cơ có thể dừng lại hay ?

      Nhìn Dương Hiểu Thố bộ dáng lúng túng, Đoan Mộc Thần cảm giác rất tốt, cười;

      – Thỏ , em là nữ bộc của tôi, tôi cần xài, em dùng bớt gánh nặng cho tôi, tôi bao việc mua đồ của em.

      – Hả? bao ăn bao ở, còn bao quần áo mặc?

      Đoan Mộc Thần cau mày, tay kéo lấy :

      – Coi như là thế . Tôi thấy em mặc đồ ngâm nước, rất thoải mái. Dẫn em mua chút đồ mới!

      Dương Hiểu Thố gương mặt đỏ bừng, vội vàng quay đầu chỗ khác.

      Trong ánh mắt có chút chút xấu hổ, còn có chút chút cảm kích…

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32: thẻ đen



      Milan.

      Thiên đường thời trang.

      Dương Hiểu Thố mới tới đây mà thấy đầu óc choáng váng hoàn toàn .

      – Chủ nhân, nơi này… là đẹp!

      Trong ánh mắt của tràn đầy trái tim màu hồng, những nơi bày bán đồ thời trang nhiều tới mức khiến kịp nhìn.

      – Thỏ , em thích gì, cứ mua .

      cần đâu.Tôi nhìn là tốt rồi.

      – Yên tâm , tôi có thẻ!

      – Vậy có tiền hay ?

      Đoan Mộc Thần tao nhã dùng ngón tay trỏ cùng ngón giữa đưa tấm thẻ chi phiếu tới trước mắt :

      – Thỏ , thẻ đen này, toàn cầu hạn chế chỉ có năm cái! Quốc hội Mĩ có chiếc, nơi quân đội Nga đầu tư có chiếc, còn lại trong tay tôi có chiếc!

      – Nhưng phải là còn 2 cái sao?

      Dương Hiểu Thố khẳng định mình có hỏi sai.

      mặc dù học số học tốt, nhưng vẫn biết 5-3=2!

      Cái này biết, nên hỏi…

      Đoan Mộc Thần kề sát vào bên tai của , thần bí :

      – Hai chiếc kia ở trong tủ bảo hiểm của tôi.

      – …

      Dương Hiểu Thố kinh hãi, nhưng hồi lâu ra lời!

      lúc lâu sau, rốt cục bình tĩnh trở lại, sợ hãi ;

      – Vậy… vậy tôi khách khí nữa!

      Đoan Mộc Thần dùng ánh mắt ý bảo nàng – mua nhanh lên chút.

      Dương Hiểu Thố nuốt nước miếng, chân tự chủ rảo bước tiến lên.

      – Wow, đáng nha! Nhất định rất thích hợp với Tiểu Hàng!

      thích nha!

      rất đẹp nha!

      rất thích hợp với Tiểu hàng!

      Tay bé tiến lên, sờ sờ bảng giá…

      – Trời ạ! Rất nhiều số ! , hai, ba, bốn, năm…

      Dương Hiểu Thố có chút muốn rút lui.

      Mặc dù rất muốn, rất muốn mua bộ quần áo này cho Tiểu Hàng, nhưng mà… đó phải đồ quí bình thường!

      Dương Hiểu Thố xoay người, nhìn Đoan Mộc Thần:

      – Chủ nhân, có thể mua cái này hay ?

      Đoan Mộc Thần nhàn nhạt nhìn lướt qua:

      – Mua cho Tiểu Hàng?

      – Ừ! Tiểu Hàng tháng sau là sinh nhật rồi, tôi muốn mua làm quà sinh nhật cho nó!

      – Mua .

      – Vâng

      **

      – Kaka, cái gối này đáng , tạo hình siêu nhân Tiểu Hàng thích nhất!

      Dương Hiểu Thố mừng rỡ ôm cái gối, vừa nhìn Đoan Mộc Thần:

      – Chủ nhân, tôi muốn mua cái này, có được hay ?

      – Cũng là cho Tiểu hàng ?

      – Đúng thế! Nó rất thích siêu nhân. Trước kia tôi mua con gấu cho nó, nhưng mà… bởi vì chất lượng tốt lắm… bao lâu bị hỏng mất…

      Dương Hiểu Thố bi thảm này, ai oán thay cho Tiểu Hàng khổ sở.

      Đoan Mộc Thần lên tiếng:

      – Cái này cũng mua luôn.

      – Hì hì, quá tuyệt vời!

      Dương Hiểu Thố vui thích hận ôm lấy được, hồn nhiên hôn lên má hai cái!

      Trời ạ, chỉ là nghĩ mà thôi!

      Đỏ mặt, xoay người tiếp tục chọn lựa..

      Editor: Trang Nhi, Linh Kiều, Ngược Ái.

      Beta: Ngược Ái.

      Chương 33: cầu mập mờ.


      Dương Hiểu Thố hưng phấn lượn tất cả các cửa hàng thời trang trẻ em khác nhau.

      Lúc lâu sau, mệt mỏi thở hồng hộc.

      Khuôn mặt bé đỏ bừng, thoạt nhìn như trái hồng ngon miệng.

      Dương Hiểu Thố chớp mắt to, nhìn loạt “chiến lợi phẩm” của mình, có chút vui nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi:

      – Chủ nhân… Tôi có mua quá nhiều rồi phải ?

      – Làm sao có thể gọi là mua quá nhiều? Em căn bản ngay cả đồ đạc của mình cũng mua.

      – Hả? Đúng nha, tôi chỉ nhớ mua cho Tiểu Hàng.

      Đoan Mộc Thần đem từng cử chỉ của thu vào trong mắt, hoàn toàn có nghĩ qua vì mình mà mua chút gì, chỉ muốn mua cho Tiểu Hàng.

      – Thỏ , cuộc sống của em cùng Tiểu Hàng mấy năm nay trôi qua rất cực khổ sao?

      có! Chúng tôi sống rất vui vẻ! Tiểu Hàng cũng rất ngoan, làm cho mẹ nó cảm thấy rất là hạnh phúc!

      Đoan Mộc Thần liếc mắt cái về phía những bộ quần áo cùng mấy món đồ chơi mua, đành lòng :

      – Thỏ , có phải trước kia em chưa từng mua qua nhiều đồ như vậy?

      thành trả lời:

      – Đúng vậy. Cho nên… tôi cảm thấy có chút chút xấu hổ với Tiểu Hàng. tại bù đắp lại là được rồi.

      – Bù đắp cho nó, còn em?

      – Tôi?

      Dương Hiểu Thổ kinh ngạc:

      – Tôi cần bù đắp lại đâu! Tôi có con trai bảo bối cảm thấy rất hạnh phúc rồi!

      Khuôn mặt hạnh phúc từng lời, Đoan Mộc Thần biết nên ngu ngốc hay là cái dạng gì.

      được!

      – Cái gì được?

      – Thỏ , hôm nay tôi muốn để cho em biết – hạnh phúc là có thể đạt được nhiều thứ tốt đẹp hơn!

      – Hả? Có ý gì?

      lát nữa em biết!

      **

      Đồ nữ bán độc quyền.

      Đoan Mộc Thần sải bước phía trước, Dương Hiểu Thố sợ hãi thưa dạ theo ở phía sau.

      Hừ hừ…

      Hừ hừ…

      Tại sao lại cảm thấy nhiều nhân viên nữ của cửa hàng dùng ánh mắt muốn giết người nhìn .

      Lạnh quá!

      – Thỏ , mau tới đây xem chút. Em thích cái kia ?

      Dương Hiểu Thố ngẩng đầu lên, liếc những thứ tinh xảo kia, gương mặt thoáng cái trở nên đỏ rực.

      Trời ạ!

      Mặc dù những thứ kia rất đẹp, nhưng mà… quá “mát mẻ” đến mức dám nhìn!

      – Thỏ , như thế nào? Thích cái đấy ?

      – Ha hả, biết nữa… Nhìn cũng rất tốt…

      Chỉ là thực dụng mà thôi – ở trong lòng bổ sung thêm câu.

      Dương Hiểu Thổ đúng điều trong lòng mình nghĩ khiến cho Đoan Mộc Thần hiểu sai ý, vung tay lên:

      – Đem toàn bộ những thứ này bọc lại!

      Hả? vừa cái gì?

      Bọc toàn bộ?

      trợn mắt, kinh ngạc:

      – Chủ nhân! nên lãng phí tiền!

      Tất nhiên, Dương Hiểu Thố ngăn cản có hiệu quả.

      Trong nháy mắt, cực kì đau lòng nhìn Đoan Mộc Thần hung hăng cà thẻ.

      ghé sát vào bên tai của , giọng vô cùng mập mờ:

      – Thỏ , bắt đầu từ hôm nay, em phải mặc những thứ này vào. Tôi kiểm tra!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34: thanh kỳ quái.




      Cái gì?

      Kiểm tra?

      nghĩ kiểm tra cái gì chứ?

      Dương Hiểu Thố ngốc nghếch thầm hỏi, trong đầu tự chủ ra những hình ảnh “đen tối”.

      Ngón tay thon dài của chậm rãi tách miệng nhắn của , tay còn lại nhàng kéo vạt áo ra….

      – A a a a…!

      Dương Hiểu Thố sợ hãi kêu lên, bỗng giật mình từ trong ảo tưởng trở lại với thực tế.

      lúng túng nhìn Đoan Mộc Thần liếc mắt cái, còn có những nhân viên trong cửa hàng, nhất thời hận đến nỗi chỉ muốn có cái lỗ để chui xuống.

      Nhìn khuôn mặt hồng hồng của , Đoan Mộc Thần cảm thấy rất thú vị.

      Tiểu bạch thỏ đáng này hình như rất thích “mơ mộng” phải.

      Dương Hiểu Thố cảm giác được khí có chút lúng túng, dùng sức nuốt ngụm nước miếng, tay bé giật giật ống tay áo của Đoan Mộc Thần.

      – Chủ nhân… chúng ta nhanh lên

      – Bây giờ?

      – Vâng! Càng nhanh càng tốt!

      Đoan Mộc Thần hơi do dự chút, đánh giá từ xuống dưới, liền lắc đầu từ chối.

      duỗi tay ra, đem Dương Hiểu Thổ “xách” vào phòng thay quần áo.

      – Á! làm gì vậy? được cởi quần áo của tôi!

      – Nhất định phải cởi!

      – Vậy, vậy để tôi tự cởi! ra ngoài

      được, tôi muốn tự mình giám sát !



      – Thỏ , nghe lời!

      – Ai u, chút, đừng làm hư đấy!

      – Đồ cũ cần dùng nữa cũng được.

      – Ai ?

      – Tôi !

      – Dương Hiểu Thố tôi phải là người có mới nới cũ! Đồ cũ tôi cũng cần.

      – Nó đối với thích hợp! Nó làm cho bộ ngực của từ từ !

      – Hả? Cái này cần lo!

      – Tôi là chủ nhân! Có quyền quản!

      Đoan Mộc Thần bá đạo tuyên bố, động tác tay chút cũng có ngừng, trong nháy mắt lột sạch “nửa thân ” của .

      Hai tay Dương Hiểu Thố ôm lấy thân mình, đầu cúi xuống.

      – Chủ nhân… thân phận của rất tôn quý, việc còn lại cần đích thân phải làm nữa đâu.

      Đoan Mộc Thần nhàn nhạt xoay ngươi.

      – Tự cởi được sao?

      – Vâng.

      giọng đáp câu, duỗi tay bé lấy ra cái áo ngực màu đen.

      Cái này cũng quá chật !

      được, đổi cái khác.

      lại duỗi tay bé ra cầm lấy cái màu trắng.

      Trời ạ, cái này còn khoa trương hơn.

      Loại vải này cơ hồ là trong suốt đó!

      được! Tiếp tục đổi cái khác!

      Dương Hiểu Thố lại duỗi tay bé ra, chọn lại chọn…

      Chọn lại chọn…

      Mười phút trôi qua, có phải chọn được cái nào “thích hợp” hay đây?

      Đoan Mộc Thần bất đắc dĩ thở dài, nghe tiếng động xột xoạt từ bên trong phát ra, sao vẫn chưa thay xong?

      – Thỏ , xong chưa?

      – Hả… có…

      – Có vấn đề gì?

      – Chủ nhân… có thể trả lại những thứ này hay vậy?

      – Tại sao phải trả lại?

      – Những thứ này mỏng, tôi dám mặc.

      Đoan Mộc Thần cố gắng đè nén tức giận xuống đáy lòng, xoay người lại, vung tay lên, tự mình giúp “phục vụ”!

      – A… chủ nhân… được đâu…

      Từ đôi môi đỏ mọng của Dương Hiểu Thổ tự chủ phát ra thanh mềm nhũn, làm cho người khác phải suy nghĩ sâu xa…

      Editor: Linh Kiều.

      Beta: Ngược Ái.

      Chương 35: Trong phòng thử đồ.


      – Đừng… là nhột nha!

      – Vậy đừng có cử động!

      – Rất khó chịu mà. nên đụng vào nơi đó…

      được động… rất nhanh là xong thôi…

      – A… chủ nhân… nên…

      – Câm miệng!

      Đoan Mộc Thần tức giận uy hiếp , nếu cứ tiếp tục như vậy, máu trong người đều bị đốt cháy!

      Thanh mềm mại như vậy, ngọt ngào như vậy, trời sinh đúng là có sức mê hoặc đối với đàn ông mà.

      Luôn luôn tự chủ cực mạnh như cũng nhịn được “xuân ý nảy mầm”…

      Cắn răng.

      Làm liền mạch.

      lưu loát giúp mặc xong toàn bộ quần áo. Sau đó đẩy cửa của phòng thay đồ ra nhanh chóng bước .

      Thân hình cao lớn của vừa rời , Dương Hiểu Thố liền cảm thấy gian xung quanh lập tức trở nên thoáng đãng.

      là bá đạo mà!

      ủy khuất chu miệng , oán trách.

      – Nào có người như vậy chứ! Thân thể cũng bị nhìn thấy hết, còn bị sờ chút nữa…

      Dương Hiểu Thố ghét bỏ lấy tay chà xát những nơi bị chạm qua, thanh nho lầm bầm lầu bầu.

      – Chán . Giống như bị dính phải mùi của vậy…

      Mặc dù mùi của rất dễ chịu, nhưng là rất xấu hổ nha…

      Hay là thôi !

      Dương Hiểu Thố vừa oán trách vừa sửa sang lại quần áo, quần áo cũ tất cả đều bỏ vào trong túi giấy, sau đó mới từ phòng thay đồ bước ra ngoài.

      – Hả? Người đâu?

      Nhìn quanh bốn phía, vẫn tìm thấy bóng dáng của Đoan Mộc Thần.

      Hơn nữa, việc kì quái chính là những nhân viên cửa hàng lúc nãy cũng còn nhìn thấy.

      Nháy mắt mấy cái, kiễng chân lên, nhìn xung quanh tìm kiếm.

      – Chủ nhân, chủ nhân?

      Dương Hiểu Thố giọng hô, rốt cuộc nơi nào rồi!

      – Thỏ , tìm tôi?

      Sau lưng bỗng nhiên truyền tới tiếng trầm thấp của Đoan Mộc Thần, làm cho giật cả mình.

      – Chủ nhân, đâu vậy?

      khẽ mỉm cười.

      làm chút chuyện!

      – Chuyện gì?

      – Chuyện , chưa thể được.

      Đoan Mộc Thần rất tự nhiên ôm lấy eo của .

      – Thỏ , thôi, chúng ta ăn cơm. Buổi tối, phi cơ tới đón.

      Trong lòng Dương Hiểu Thố vốn cảm giác có cái gì đó đúng, nhưng biết là lạ ở chỗ nào.

      biết điều theo , cùng nhau rời khỏi cửa hàng.

      Sau khi hai người hoàn toàn biến mất, những nhân viên cửa hàng lúc nãy mới lặng lẽ nhô người ra, mặt mọi người đều mang theo nét ai oán.

      Người bên cạnh :

      – Hừ! Người con ngu ngốc kia có cái gì tốt? Sao lại được cưng chiều như vậy?

      Người kia lại :

      – Đúng đúng! Lớn lên phải chỉ có chút ngọt ngào, vóc người chỉ có chút lồi chút lõm thôi sao?

      Người phía sau :

      – Thanh của ta chẳng qua là tương đối mềm mại đáng , gọi được mấy tiếng chủ nhân, chủ nhân! Hừ, mập mờ gớm chết!

      Người phía trước :

      – Ai nha, các nên oán trách. Tốt nhất là nên đối mặt với thực tế . Là do chúng ta tò mò đến trước cửa nghe trộm nên mới bị sa thải đấy!

      Aiz… tất cả cùng thở dài…

      Chương 36: Nghề nghiệp kì quái




      Bước lên phi cơ, Dương Hiểu Thố mừng rỡ ngồi ở ghế ngồi cực kì thoải mái. Trong tay vuốt ve món đồ chới mới mua cho Tiểu Hàng, cái miệng nhắn hé ra nụ cười ngọt ngào.

      – Tiểu Hàng nhất định rất cao hứng! Hì hì…

      ảo tưởng nghĩ đến cảnh khi Tiểu Hàng nhận được đồ chơi siêu nhân này.

      Ha ha, con trai bảo bối nhất định nhào đầu về phía trước, hung hăng hôn hai cái!

      – Thỏ , thỏ

      – Sao? – Cuối cùng cũng hoàn hồn.

      – Chủ nhân, gọi tôi sao?

      – Thỏ , tháng sau là sinh nhật của Tiểu Hàng phải ?

      – Đúng vậy!

      – Sáu năm trước… tổ chức sinh nhật cho nó như thế nào?

      – À, tôi nấu chén mì trường thọ và mua thêm cái bánh gato, còn có phần quà .

      – Chỉ có vậy?

      – Như vậy là rất tốt rồi! Tiểu Háng rất biết điều, nó đòi tôi mua cho đồ chơi hay bất cứ món ăn vặt nào. Tôi cho nó tiền tiêu vặt, nó cũng giữ lại.

      – Thỏ , hai người sống rất thiếu thốn sao?

      có đâu, tôi có công việc nha! Tiền lương của tôi đủ để nuôi sống Tiểu Hàng!

      Đoan Mộc Thần nhíu nhíu mày.

      – Cái kia cũng được gọi là công việc?

      – Ý gì? xem thường nghề nghiệp của tôi sao?

      phải là xem thường, căn bản là hề biết đến!

      Dương Hiểu Thố trừng to đôi mắt.

      – Cái gì? vũ nhục người khác mà!

      Đoan Mộc Thần nhún bả vai cái.

      phải là vũ nhục , chỉ là cảm thấy công việc của rất trẻ con mà thôi.

      – Trẻ con? Đúng nha, phải trẻ con mới có thể lồng tiếng cho phim hoạt hình được chứ! Nhưng tôi chính là người lồng tiếng chuyên nghiệp đấy!

      Đoan Mộc Thần liếc mắt.

      – Lồng tiếng chuyên nghiệp?

      – Đúng vậy! Mọi người đều tôi phối rất tốt!

      – Vậy từng lồng tiếng cho phim hoạt hình nổi tiếng nào chưa? Nhân vật gì?

      – “Viên thuốc đào ”, biết ?

      Đoan Mộc Thần cau mày.

      – Chưa có xem qua. Bất quá, hình như có chút nổi tiếng, lồng tiếng cho Viên thuốc ?

      – Ha ha, phải Viên thuốc , mà là bạn học của Viên thuốc . Chính là em đeo mắt kính xuất ở tập 20 ấy!

      Đoan Mộc Thần thầm thở dài, chỉ có mỗi câu thoại, vậy mà cũng biết xấu hổ ra?

      – Còn có cái gì nữa?

      – “Sakura bách chiến”, biết ?

      biết. Tốt nhất là luôn tên nhân vật mà lồng tiếng luôn .

      – Nha… tôi lồng tiếng cho nhân vật bạn bè của bạn bè của Sakura.

      – Cũng chỉ có câu thoại?

      phải vậy.

      – Vậy là hai câu rồi?

      – Lại càng phải… là nửa câu.

      Đoan Mộc Thần nhịn được cười to, lồng ngực rung động mãnh liệt.

      Tiểu bạch thỏ này rất rất thú vị!

      – Thỏ , sợ chỉ làm mỗi nghề này, tiền kiếm ra nuôi sống nổi và Tiểu Hàng sao?

      tình nguyện thừa nhận.

      – Ừ… vậy nên tôi còn kiêm thêm nghề khác nữa.

      – Nghề gì?

      – À, cái này, cái này… ra được tốt cho lắm.

      Ánh mắt Đoan Mộc Thần lập tức trở nên sắc bén.

      ra được? phải là công việc gì “bất lương” đấy chứ?

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Linh Kiều.

      Beta: Ngược Ái.

      Chương 37: Nghề nghiệp khó .


      – Thỏ ! Nhanh khai báo ràng chút! Rốt cuộc kiêm thêm nghề nào nữa?

      phải ra sao?

      – Phải !

      – Nhưng rất khó để ra nha!

      Vấn đề nghiêm trọng!

      Đoan Mộc Thần cẩn thận quan sát ánh mắt của .

      – Thỏ , đừng sợ, cho tôi biết!

      Dương Hiểu Thố dùng sức nuốt ngụm nước miếng.

      – Cái này… ra rất dài dòng…

      Quả nhiên!

      biết nhất định là có câu chuyện ân oán cũ đây mà!

      nhàng nắm lấy tay .

      – Thỏ , cứ từ từ mà

      – Kia… cái này phải từ bạn tốt của tôi.

      – Bạn tốt? Là nam hay nữ?

      – Là nam hay nữ có quan trọng sao?

      – Dĩ nhiên quan trọng! mau!

      – Là nữ! ấy là đồng phạm cùng với tôi, gọi là Chu Mạt Mạt. Cái tên rất dễ thương, đúng ?

      – Thỏ , điểm chính!

      – Được rồi! Chu Mạt Mạt cũng là nhi, hai người chúng tôi cùng nhau lớn lên ở nhi viện, sau lại là bạn học. Sau khi tốt nghiệp, ấy có mở cửa hàng. Tôi giúp ấy trông nom cửa hàng, cũng được xem như là công việc, phải sao? Mỗi tháng, ấy đều đưa tiền lương cho tôi.

      – Trông nom cửa hàng? Cửa hàng gì?

      – À

      – Tại sao lại ấp a ấp úng? tôi cũng có thể điều tra ra!

      – Được rồi, tôi … chính là cửa hàng bán đồ dùng tình thú (1)…

      – Cửa hàng gì? lại lần nữa xem!

      – Cửa hàng bán đồ dùng tình thú!

      Đoan Mộc Thần hận đến nỗi muốn giơ tay bóp chết tiểu bạch thỏ trước mặt, là…

      Chết tiệt!

      Kiềm chế tức giận ở đáy lòng, cố ý bình tĩnh hỏi.

      ở trong cửa hàng đó bán hàng?

      – Ừ.

      – Khách hàng nhiều ?

      – Cũng biết. Nhưng Chu Mạt Mạt mỗi lần tôi bán hàng, tiền thu vào tăng gấp đôi.

      Gân xanh trán Đoan Mộc Thần nổi lên.

      Nhịn xuống! Nhịn xuống!

      – Khách hàng thường là nam à?

      – Làm sao biết?

      – Bởi vì tôi cũng là đàn ông!

      Đoan Mộc Thần nghiến răng nghiến lợi .

      biết bản tính của đàn ông.

      người phụ nữ nũng nịu, phấn má hồng hồng đứng ở trong cửa hàng bán đồ tình thú, những người đàn ông kia nhất định giống như ong mật khi nhìn thấy mật ong mà thi nhau nhào tới!

      Dương Hiểu Thố nhìn thấy tay Đoan Mộc Thần nắm chặt thành quả đấm, trong lòng liền run sợ.

      – Chủ nhân, chủ nhân… Ở đây là phi cơ, đừng có mà kích động nha!

      Đoan Mộc Thần hít hơi sâu, tiếp tục thẩm vấn:

      – Thỏ , bán những thứ gì?

      – Có… có rất nhiều thứ kia… cũng có… và ….

      Đoan Mộc Thần nhíu mày.

      cũng dám bán, vậy lúc nãy còn dám mặc?

      – Cũng là do tôi từng bán qua cho nên mới dám tự mặc! Cái này gọi là bóng ma ở trong lòng!

      Đoan Mộc Thần hừ lạnh chút, lại hỏi.

      – Còn bán cái gì nữa?

      Khuôn mặt Dương Hiểu Thổ đỏ lên, bả vai co rụt lại, nhướng mày, giọng :

      – Còn có… cái kia… kì quái…

      [Chú thích: dụng cụ tình thú: dụng cụ trong chuyện xxx ]

      Chương 38: Lần đầu tiên hôn má.




      Đoan Mộc Thần thở dốc vì kinh ngạc.

      gì? Cái gì kì quái?

      Dương Hiểu Thố ủy khuất hỏi ngược lại.

      làm gì mà phải hỏi cặn kẽ như vậy?

      – Dù gì cũng giới thiệu qua cho những người đàn ông kia rồi, tôi hỏi chút cũng được sao?

      Trong giọng của Đoan Mộc Thần mang theo vị chua trước nay chưa từng có, chỉ là bản thân phát ra mà thôi.

      – Thỏ , thành khai báo cho tôi!

      – Được… được rồi. Chính là thứ có màu dạ quang, mang thêm viên bi, có tác dụng xoa bóp… còn mang theo mùi thơm nữa…

      – Ngừng!!!

      Đoan Mộc Thần giơ tay ra hiệu dừng lại, làm cho Dương Hiểu Thố phải trợn mắt há hốc miệng.

      ngây ngốc hỏi:

      – Chủ nhân, cũng thích mang theo mùi thơm đó sao?

      – Lúc nào tôi như vậy?

      Dương Hiểu Thố chớp chớp đôi mắt to, ràng cho biết:

      – Trước kia khi ở trong cửa hàng, lúc tôi giới thiệu, khách hàng mà hô ngừng, chính là tỏ vẻ… thích cái đó.

      Ánh mắt lạnh thấu xương của Đoan Mộc Thần liền bắn về phía

      xoay chuyển con ngươi, làm sao lại dữ như vậy chứ?

      – Thỏ , làm việc này bao lâu?

      – Cũng lâu rồi nha. Những lúc rảnh, tôi đều đến đó. Tôi biết Mạt Mạt là muốn tạo cơ hội cho tôi kiếm tiền, cho nên tôi luôn tận tâm tận lực muốn báo đáp lại ấy!

      – Vậy cửa hàng ấy tên gọi là gì?

      hỏi cái này làm gì?

      – Tôi muốn phá nát nó!

      Gì cơ?

      quản cũng nhiều quá !

      Bất quá… kế hoạch của lần này sợ rằng thể thực được rồi.

      – Chủ nhân, cửa hàng kia đóng rồi.

      – Hả?

      – Hơn năm trước, Mạt Mạt Mỹ du học. Vì vậy đóng cửa hàng. Vốn là tôi định tiếp nhận nó… nhưng…

      còn định tiếp nhận nó?

      – Nhưng thành công! Tôi nghĩ nếu tiếp nhận nó sau này tôi nhất định phải ở trong cửa hàng cả ngày. Như vậy thể có nhiều thời gian ở bên cạnh Tiểu Hàng. Tôi lại thể dẫn Tiểu Hàng vào trong đó, vì dạy hư trẻ con!

      Nghe thấy lý do của Dương Hiểu Thố, Đoan Mộc Thần nhất thời im lặng lên tiếng.

      Nhìn những món đồ chơi cùng quần áo mà Dương Hiểu Thố mua cho Tiểu Hàng, đáy lòng Đoan Mộc Thần liền dâng lên cảm xúc ấm áp.

      rất đơn thuần, thậm chút có chút ngây thơ.

      Nhưng lại là người mẹ có trách nhiệm, luôn vì con mình mà suy nghĩ.

      – Thỏ , tối nay cho phép và Tiểu Hàng ngủ cùng nhau.

      chứ?

      gật gật đầu.

      ! có thể tìm thời gian tốt để tặng quà cho nó.

      tốt quá!

      Dương Hiểu Thố đắc ý vênh váo, từ ghế nhảy xuống, nhào vào trong lồng ngực của , cái miệng nhắn dán lên gương mặt của , liền ấn xuống cái hôn…

      Chương 39: Hôn môi?

      Editor: Linh Kiều.

      Beta: Ngược Ái.


      Đoan Mộc Thần ngây ngẩn cả người.

      Dương Hiểu Thố cũng ngây ngẩn cả người.

      Gương mặt của lập tức trở nên nong nóng, đỏ bừng.

      Dương Hiểu Thố đưa tay sờ sờ lên môi của mình, sau đó tự chủ được cắn ngón tay của mình.

      Xong đời!

      là đáng sợ!

      hôn !

      Còn là chủ động hôn !

      Tim Dương Hiểu Thố bởi vì xấu hổ mà loạn nhịp, cũng bởi lo lắng sợ vui.

      vất vả mới tranh thủ được cơ hội cùng với Tiểu Hàng ngủ chung.

      Trong đầu Dương Hiểu Thố ngừng tự hỏi, suy tư lại suy tư, vẻ mặt thay đổi liên tục.

      Đoan Mộc Thần sớm từ trong khiếp sợ khôi phục lại như cũ. gương mặt lưu lại cái hôn của làm cho tâm tình của trở nên vô cùng tốt.

      Môi mỏng của hơi nhếch, mang theo chút xíu ý cười với :

      – Thỏ , đây là nụ hôn đầu tiên giữa hai ta! long trọng mà, còn chưa có chạm vào môi nữa đấy!

      – Ai.. ai muốn chạm vào môi của chứ!

      muốn?

      – Dĩ nhiên muốn! nghĩ xa quá rồi!

      Đoan Mộc Thần lơ đễnh, cố ý nhích lại tới gần , hơi thở ấm áp nhàng phất qua gương mặt của , cả người bắt đầu run rẩy…

      lại muốn té xỉu rồi, làm sao bây giờ?

      nhìn thấu tâm tư của , liền cảnh cáo:

      – Thỏ , tôi ghét nhất là phụ nữ động tí là ngất xỉu!

      Cái gì?

      Ghét nhất phụ nữ động tí là ngất xỉu?

      Vậy tốt rồi, muốn giả bộ ngất!

      Dương Hiểu Thố cảm giác môi của cách mình càng ngày càng gần.

      Sau đó…

      Mắt nhắm lại…

      Ngã…

      Giả bộ té xỉu!

      – Thỏ , ngất sao?

      ngừng thở, dĩ nhiên thể trả lời rồi!

      Đoan Mộc Thần nhìn bởi vì khẩn trương mà lông mi ngừng nhấp nháy, khóe môi của cong lên, trêu đùa:

      – Thỏ , nhanh tỉnh lại chút, nếu tôi hôn đấy!

      Hôn?

      tin!

      Nhất định đây là phép khích tướng!

      thể trúng kế.

      Dương Hiểu Thố tiếp tục giả vờ té xỉu…

      giây, hai giât, ba giây, bốn giây…

      Liên tiếp mười mấy giây trôi qua, Dương Hiểu Thố vẫn tiếp tục giả vờ té xỉu….

      Khóe miệng Đoan Mộc Thần chứa đựng ý cười xấu xa, ghé sát vào mặt .

      Hơi thở nồng đậm của chạm vào đôi môi non mềm của . Cảm giác này làm cho tim trong nháy mắt như muốn ngừng đập…

      Chương 40: Tôi thành thục.

      Editor: Linh Kiều.

      Beta: Ngược Ái.


      Nhìn bộ dáng khẩn trương, Đoan Mộc Thần nhịn được liền vươn ngón tay sờ lên cằm của

      A!

      phải là muốn làm chứ?

      Dương Hiểu Thố tim đập bình bịch, ngàn vạn nên hôn nha.

      Cánh môi đỏ mọng run rẩy, từ trêu đùa ban đầu biến thành “giả bộ thành ”.

      Đáy lòng dâng lên khát vọng – khát vọng được thưởng thức chút cánh môi đỏ mọng kia.

      Vành tai nhạy cảm và khuôn mặt ngừng truyền đến hơi thở thuộc về , Dương Hiểu Thố cảm giác được sắp ổn rồi.

      !

      nên! nên hôn!

      bỗng nhiên mở to mắt ra, hung hăng nhìn chằm chằm vào .

      định làm gì?

      khẽ mỉm cười:

      – Thỏ , nhanh như vậy thanh tỉnh?

      xấu hổ cúi đầu xuống, gương mặt đỏ bừng, nhưng quai hàm tức giận cắn chặt lại biểu ra nhất quyết chịu thỏa hiệp.

      Dĩ nhiên, điều này cũng làm cho tự mình thừa nhận là giả bộ té xỉu.

      Đoan Mộc Thần cười :

      – Thỏ , bộ dáng của trông trẻ con. Năm nay, là hai mươi bốn tuổi sao?

      – Tất nhiên!

      – Tôi cảm thấy giống.

      – Chỗ nào giống? có muốn nhìn giấy Chứng minh Nhân Dân của tôi ?

      – Cho dù có Chứng minh nhân dân, cũng giống người hai mươi bốn tuổi!

      – Tại sao?

      Đoan Mộc Thần dùng ánh mắt tinh tường xem xét kỹ từ đầu đến chân lượt, sau đó cho ra kết luận.

      – Thỏ , sinh ra là hai mươi bốn tuổi, nhưng số tuổi trong lòng lại là mười tám!

      – Sao có thể như vậy được?

      – Tại sao lại thể, chính là rất trẻ con! chừng tâm lý của chỉ mới có mười sáu tuổi.

      tầm bậy! Lúc mười tám tuổi, tôi có Tiểu Hàng rồi! Tôi cũng làm mẹ, làm sao còn có thể rất trẻ con đây?

      – Mặc dù sinh con ra, nhưng còn lại cái gì cũng biết, mình cũng coi như là đứa trẻ mà thôi.

      phải vậy! Tôi rất thành thục mà!

      Tay nắm lại thành quả đấm nho , tự cổ vũ chính mình.

      thành thục?

      – Đúng vậy!

      – Có phụ nữ thành thục nào dám mặc đồ mỏng sao?

      – A… cho chê cười tôi!

      Dương Hiểu Thố vươn quả đấm ra đánh về phía , tốt nhất là chỉ với quyền liền đập nát nụ cười mặt !

      duỗi tay ra, lập tức cầm trọn lấy bàn tay trắng của .

      – Thỏ , định dùng nắm đấm để báo đáp chủ nhân mua quần áo cho , cùng với ân tình cho ngủ chung với Tiểu Hàng sao?

      – Hừ! – thu hồi tay bé lại, quay mặt .

      với nữa! Tôi muốn ngủ, khi nào phi cơ hạ xuống gọi tôi nha!

      Chu miệng lên, hoàn toàn có tự giác của nữ bộc, nghiễm nhiên biến thành tư thái của chủ nhân.

      Đoan Mộc Thần lắc đầu, phụ nữ quả nhiên là thể cưng chiều!

      **

      Mấy giờ sau, phi cơ chậm rãi hạ xuống, trong tay Dương Hiểu Thố ôm siêu nhân theo phía sau Đoan Mộc Thần, chậm rãi bước xuống phi cơ.

      Cửa từ từ mở ra, thảm đỏ chói mắt bày ra, trải thành con đường dài, dọc theo đến tận phòng của .

      Dương Hiểu Thố hiển nhiên có chút kinh ngạc.

      – Chủ nhân, quá phô trương !

      Đoan Mộc Thần cũng nhíu mày lại khi nhìn thấy cảnh này, nghiến răng nghiến lợi.

      – Nhất định là bọn họ trở lại!

      Chương 40: Tôi thành thục.

      Editor: Linh Kiều.

      Beta: Ngược Ái.


      Nhìn bộ dáng khẩn trương, Đoan Mộc Thần nhịn được liền vươn ngón tay sờ lên cằm của

      A!

      phải là muốn làm chứ?

      Dương Hiểu Thố tim đập bình bịch, ngàn vạn nên hôn nha.

      Cánh môi đỏ mọng run rẩy, từ trêu đùa ban đầu biến thành “giả bộ thành ”.

      Đáy lòng dâng lên khát vọng – khát vọng được thưởng thức chút cánh môi đỏ mọng kia.

      Vành tai nhạy cảm và khuôn mặt ngừng truyền đến hơi thở thuộc về , Dương Hiểu Thố cảm giác được sắp ổn rồi.

      !

      nên! nên hôn!

      bỗng nhiên mở to mắt ra, hung hăng nhìn chằm chằm vào .

      định làm gì?

      khẽ mỉm cười:

      – Thỏ , nhanh như vậy thanh tỉnh?

      xấu hổ cúi đầu xuống, gương mặt đỏ bừng, nhưng quai hàm tức giận cắn chặt lại biểu ra nhất quyết chịu thỏa hiệp.

      Dĩ nhiên, điều này cũng làm cho tự mình thừa nhận là giả bộ té xỉu.

      Đoan Mộc Thần cười :

      – Thỏ , bộ dáng của trông trẻ con. Năm nay, là hai mươi bốn tuổi sao?

      – Tất nhiên!

      – Tôi cảm thấy giống.

      – Chỗ nào giống? có muốn nhìn giấy Chứng minh Nhân Dân của tôi ?

      – Cho dù có Chứng minh nhân dân, cũng giống người hai mươi bốn tuổi!

      – Tại sao?

      Đoan Mộc Thần dùng ánh mắt tinh tường xem xét kỹ từ đầu đến chân lượt, sau đó cho ra kết luận.

      – Thỏ , sinh ra là hai mươi bốn tuổi, nhưng số tuổi trong lòng lại là mười tám!

      – Sao có thể như vậy được?

      – Tại sao lại thể, chính là rất trẻ con! chừng tâm lý của chỉ mới có mười sáu tuổi.

      tầm bậy! Lúc mười tám tuổi, tôi có Tiểu Hàng rồi! Tôi cũng làm mẹ, làm sao còn có thể rất trẻ con đây?

      – Mặc dù sinh con ra, nhưng còn lại cái gì cũng biết, mình cũng coi như là đứa trẻ mà thôi.

      phải vậy! Tôi rất thành thục mà!

      Tay nắm lại thành quả đấm nho , tự cổ vũ chính mình.

      thành thục?

      – Đúng vậy!

      – Có phụ nữ thành thục nào dám mặc đồ mỏng sao?

      – A… cho chê cười tôi!

      Dương Hiểu Thố vươn quả đấm ra đánh về phía , tốt nhất là chỉ với quyền liền đập nát nụ cười mặt !

      duỗi tay ra, lập tức cầm trọn lấy bàn tay trắng của .

      – Thỏ , định dùng nắm đấm để báo đáp chủ nhân mua quần áo cho , cùng với ân tình cho ngủ chung với Tiểu Hàng sao?

      – Hừ! – thu hồi tay bé lại, quay mặt .

      với nữa! Tôi muốn ngủ, khi nào phi cơ hạ xuống gọi tôi nha!

      Chu miệng lên, hoàn toàn có tự giác của nữ bộc, nghiễm nhiên biến thành tư thái của chủ nhân.

      Đoan Mộc Thần lắc đầu, phụ nữ quả nhiên là thể cưng chiều!

      **

      Mấy giờ sau, phi cơ chậm rãi hạ xuống, trong tay Dương Hiểu Thố ôm siêu nhân theo phía sau Đoan Mộc Thần, chậm rãi bước xuống phi cơ.

      Cửa từ từ mở ra, thảm đỏ chói mắt bày ra, trải thành con đường dài, dọc theo đến tận phòng của .

      Dương Hiểu Thố hiển nhiên có chút kinh ngạc.

      – Chủ nhân, quá phô trương !

      Đoan Mộc Thần cũng nhíu mày lại khi nhìn thấy cảnh này, nghiến răng nghiến lợi.

      – Nhất định là bọn họ trở lại!


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :