1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thỏ nhỏ, chớ chạy! - Phú Sĩ (89/346) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: “ký thuật” tồi.


      Dương Hiểu Thố xoay người, thân thể lập tức rơi xuống thứ mềm mại:

      – Oa! Giường của nữ bộc cũng cao cấp ghê.

      Ấy, suy nghĩ linh tinh cái gì?

      Nhiệm vụ trọng yếu nhất của là làm thế nào để phòng ngừa nhìn lén, còn có….

      Còn có làm sao để thoát khỏi vận mệnh “làm ấm giường”!

      Suy nghĩ lại, buồn ngủ…

      – Thỏ ?

      thanh thâm trầm xuyên thấu màng nhĩ , Dương Hiểu Thố từ trong mộng tỉnh lại.

      Nhìn khuôn mặt to lù lù trước mặt, thở dốc vì kinh ngạc:

      vào bằng cách nào?

      nhớ ràng mình khóa cửa rồi mà!

      Đoan Mộc Thần dùng đôi con ngươi tà nịnh nhìn , nhàn nhạt đáp án:

      vào thôi.

      …..….

      Thanh của mang theo chút run rẩy.

      Lúc này Dương Hiểu Thố cảm thấy mình như rơi vào bẫy rập của thợ săn, tóc gáy cả người dựng hết lên.

      – Thỏ , nghĩ biện pháp đối phó tôi sao?

      – Làm sao biết?

      bày ra vẻ mặt khinh thường, nghĩ cái gì chẳng lẽ lại biết?

      Hỉ nộ ái ố (tức giận, vui buồn) đều viết lên toàn bộ mặt, muốn biết cũng khó!

      mỉm cười thản nhiên, nghiêng thân về phía trước, chút nào quan tâm đến tư thế mập mờ của hai người, tay phải khéo léo nâng cằm lên.

      Dương Hiểu Thố sợ đến choáng váng:

      định làm gì?

      sao lại cảm thấy định hôn đây?

      Ảo giác!

      Nhất định là ảo giác!

      Phải! Là ảo giác!

      Tim đạp loạn xạ, nhướng ánh mắt khẩn trương nhìn .

      Đoan Mộc Thần cố ý thổi khí bên tai :

      – Thỏ , lại có ý nghĩ kì lạ rồi sao? Dù thế nào cũng thoát khỏi mệnh làm nữ bộc.

      Hả?

      Tiểu Thố Tử câu cũng nên lời!

      Nhưng mà ra cũng phải !

      Dương Hiểu Thố cũng phải loại dễ bắt nạt!

      Nhưng lời trong miệng ra sao lại có khí thế như vậy?

      Thanh mềm nhũn vang lên :

      – Chủ nhân, tôi là nữ bộc, tôi cố gắng hoàn thành công việc. Nhưng mà có thể hay .. , làm ấm giường….. Tôi muốn….

      – Tại sao lại muốn ?

      – Hả?

      Đây là cái vấn đề gì ?

      muốn chính là muốn! Lại còn hỏi tại sao!

      mập mờ cúi sát vào tai , giọng :

      – Yên tâm , kĩ thuật của tôi rất tốt.

      Gì cơ?

      cũng quá mặt dày !

      Trực tiếp đến cái “kỹ thuật” này rồi!

      Khuôn mặt nhắn của đỏ bừng, thân thể run rẩy, thở cũng dám thở mạnh.

      [Lưu ý: bắt đầu từ chương này trở , bọn mình quyết định thay đổi cách xưng hô biệt danh nam chính đặt cho nữ chính thành thỏ nhé :3.

      Vì thực ra nghe như thế có vẻ đáng hơn là Tiểu Thố Tử này. Biệt danh đó dịch ra cũng mang nghĩa là con thỏ ]
      fujjko thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: An Hiên

      Beta: Ngược Ái

      Chương 17: Mờ ám.


      Tiểu nhân!

      Trong đầu toàn tư tưởng vớ vẩn!

      Đồ con sói háo sắc!

      Dương Hiểu Thố cố nghĩ ra những từ ngữ độc ác nhất có thể nghĩ ra để mắng .

      Nhiệt khí trong miệng Đoan Mộc Thần phảng phất ở bên tai khiến rất ngứa. Chóp mũi còn ngửi mùi hương người nữa chứ…..

      – Thỏ , thể lén mắng chủ nhân trong lòng đâu nhé!

      – Hả? Sao biết?

      Môi mỏng thản nhiên câu:

      – Quả nhiên tôi đoán trứng rồi, tôi muốn trừng phạt !

      Dứt lời, thèm để ý đến , từ từ cúi đầu xuống…..

      Dương Hiểu Thố dùng sức lực toàn thân để ngăn cản , tay bé chống trước ngực :

      – Này, nên làm loạn nữa !

      Ý cười bên môi ngày càng sâu :

      – Thỏ , nên từ chối, tôi thấy cũng mong chờ mà!

      mong chờ?

      quả thực nghĩ như vậy?

      quá hạ nhục rồi.

      Dương Hiểu Thố mặc dù có bạn trai, nhưng đó là bởi vì muốn !

      Bằng cũng “chọn đại” rồi, hơn nữa còn “chọn sai” !

      là chán ghét !

      Chẳng qua rất đẹp trai, là cực phẩm, là bố của con !

      Hừ, chán ghét !

      Nhất cái vẻ mặt tà tứ cộng với nụ cười giả tạo của ! Thanh của vẫn mang theo từ tính mê người :

      – Thỏ , nhắm mắt lại, tôi muốn .

      được !

      cố ý mở càng to mắt hơn !

      Hơn nữa ánh mắt cũng nhấp nháy dù chỉ chút !

      Ơ kìa !

      mở to mắt rồi, sao vẫn còn…..

      có thể hay đừng thổi nhiệt khí vào tai nữa ?

      Còn có, có thể hay đừng cắn lỗ tai nữa !

      Cả người Dương Hiểu Thố nóng lên, đầu óc bắt đầu mơ hồ.

      có ý định hôn sao, nhưng là, tư thế này có vẻ hơi mập mờ !

      đúng !

      Là cực kì mập mờ !

      loại cảm giác, mình giống như biến thành con thỏ , lúc này nằm dưới bàn tay của đại sắc lang…..

      bi thảm, đáng thương !

      bất quá chỉ mắng chửi có chút thôi mà, cần gì phải trừng phạt nghiêm trọng như vậy chứ ?

      Cảm giác được môi mỏng của bắt đầu dao động, chậm rãi sát gần môi của , Tiểu Thố Tử nhịn được mà nức nở :

      – Đừng di chuyển tiếp mà ! Đây là nụ hôn đầu của tôi ! thể mất như vậy được ! Hu hu….

      Khi còn cách môi nàng đúng centimet, đột nhiên dừng lại.

      Nhìn thỏ nước mắt rưng rưng, thở dài, nằm ra giường :

      – Thỏ , chủ nhân tha cho ngày đầu chưa hiểu quy củ, tối nay miễn .
      fujjko thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Nhìn lén.


      Dương Hiểu thố che hai má nóng hổi, qua khe ngón tay nhìn bóng lưng Đoan Mộc Thần rời , tẳng đá đè nặng trong lòng mới bỏ xuống.

      – Phù… là dọa người mà !

      vỗ vỗ lồng ngực, tự an ủi chính mình.

      Con ngươi tròn trịa liếc qua liếc lại, cái miệng lầm bầm lầu bầu :

      – Coi như còn có chút lương tâm, có ép buộc mình thành…

      Khoan , vừa gì?

      Tối nay miễn ?

      Có ý gì? Chỉ là tối nay sao?

      Phát run.

      Tiếp tục phát run….

      Dương Hiểu Thố, dùng chăn bao trùm mình, tay bé nắm vạt áo, bộ dạng rất sợ bị làm thịt.

      Khó nhọc ngủ buổi tối, sáng sớm hôm sau, Dương Hiểu Thố từ trong chăn chui ra.

      Mái tóc rối bù xù, ra bộ dáng rất dọa người.

      Nhưng thèm để ý, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ.

      nhìn về gương ai oán nghĩ: tất cả là tại nam nhân xấu kia!

      nhất định là có ma trong lòng!

      Bởi vì tối qua căn bản phút nào ngủ yên, toàn gặp ác mộng thôi!

      , cũng hẳn là ác mộng!

      Ngược lại, còn có điểm giống…..

      A a a a a!

      nghĩ cái gì thế này?

      trước kia rất là thuần khiết, chút cũng biết, nhưng sao chỉ qua buổi tối, lại mơ thấy mấy hình ảnh kia?

      Dương Hiểu Thố vươn vai, cảm thấy toàn thân khó chịu, tối qua căn bản là dám ngủ.

      Mệt chết được!

      Trong lúc tâm tình bất mãn, cùng tình nguyện, Dương Hiểu Thố bắt đầu làm công việc của – nữ bộc.

      Nhiệm vụ đầu tiên của nữa bộc tất nhiên là quét dọn.

      Dương Hiểu Thố buộc tạp dề, ai oán liếc Đoan Mộc Thần dựa người ghế salon. chính là chủ nhân của .

      – Thỏ , dọn cái này .

      – Vâng chủ nhân.

      Dương Hiểu Thố vô cùng biết điều, nghĩ tốt nhất là bây giờ mình nên khuất phục .

      Bởi vì cảm giác được, căn bản phải đối thủ của .

      Phải nhẫn nại.

      Vì đứa con bảo bối, phải nhẫn nhịn.

      Nghĩ tới Tiểu Hàng, mặt Dương Hiểu Thố lộ ra nụ cười.

      Buổi sáng, Đoan Mộc Thần hứa hẹn, nếu hôm nay làm xong công việc nữ bộc đúng giờ, buổi tối cho phép ngủ cùng Tiểu Hàng.

      tuyệt vời!

      thích nhất là buổi tối được ôm Tiểu Hàng ngủ, như vậy khiến cho có cảm gisc an toàn!

      Dương Hiểu Thố rất cố gắng lau chùi, làm việc liên tục khỏi khiến mồ hôi túa ra.

      khom lưng, chú ý tới động tác như vậy khiến cổ áo lộ ra làn da trắng nõn bên trong.

      Đôi gò bồng đào mềm mại tròn trịa theo từng động tác mà rung động, khiến cái rãnh kia lộ ra gần hết. Để cho ánh mắt nóng bỏng của người nào đấy nhìn càng thêm mãnh liệt…

      Editor: An Hiên.

      Beta: Ngược Ái.

      Chương 19: Trao đổi


      – Phù…

      Dương Hiểu Thố lau mồ hôi, rốt cuộc cũng lau xong sàn nhà! nhìn sàn nhà sáng bóng với bộ dạng rất thõa mãn.

      Vốn luôn cho rằng mình có năng khiếu làm việc nhà, nhưng ngờ lại làm tốt như vậy.

      Dương Hiểu Thố đắc chí, hoàn toàn biết “cảnh xuân” của mình bị Đoan Mộc Thần thu hết vào trong mắt. Dương Hiểu Thố thích chí ngẩng đầu :

      – Chủ nhân, tôi làm xong rồi!

      Trong đôi mắt thuần khiết của vốn là tia vui mừng, nhưng mà, ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt màu lam tràn đầy sắc điệu mập mờ…

      Dương Hiểu Thố theo tầm mắt cúi đầu, nhìn thấy bộ ngực mình phập phồng….

      – A a a a a a !

      thét chói tai, quơ quơ cây lau trong tay, chỉ bốn từ có thể hình dung qua bốn từ: giương nanh múa vuốt.

      Cây lau trong tay lập tức trở thành vũ khí, bừa bài đạp loạn. đến mức chật vật chịu nổi. Dương Hiểu Thố tàn bạo lườm kẻ sắc lang kia.

      Đoan Mộc Thần vẫn ngồi ngay ngắn ghế sa lon, chân mày cũng có nhăn, yên lặng nhìn thỏ nổi điên trước mắt.

      Khuôn mặt nhắn đỏ bừng, biết là bởi vì mệt nhọc, hay là vì tức giận, tóm lại là rất khả ái.

      Hai má như quả táo chin mọng, khiến người ta hận thể cắn miếng.

      Đoan Mộc Thần lấy tĩnh chế động, để cho Dương Hiểu Thố từ từ dừng động tác lại.

      nuốt nước miếng, buông cây lau trong tay ra. tiếng “cạch” rơi xuống đất, sắc mặt chuyển thành trắng bệch.

      Đoan Mộc Thần nhàn nhạt mở miệng:

      – Xong chưa?

      – Hả? Ừ….

      còn gì để , nặng nề đáp. cúi đầu nhìn thảm kịch mình bày bừa, trong lòng hốt hoảng.

      Xong đời rồi !

      Lần này thất bại rồi !

      Như vậy tối nay được ngủ với Tiểu Hàng nữa.

      là khổ sở. sao lại dễ bị kích động như vậy ?

      phải chỉ bị nhìn chút thôi sao ?

      , phải chút, mà là rất nhiều !

      Nhưng mà cũng chỉ xấu hổ thôi mà, đó là lẽ đương nhiên !

      Mặc dù bị người khác thoải mái chiếm tiện nghi, cảm giác đúng là tốt, nhưng so với mất Tiểu Hàng có đáng là bao ?

      Dương Hiểu Thố từ đáy lòng khinh bỉ chính mình, quá kém ! chút dễ dàng tha thứ cũng có !

      khiếp đảm nhìn :

      – Chủ nhân, xin lỗi, tôi phải cố ý…. Tôi dọn lại ngay. Nhưng phải đồng ý với tôi, tối nay cho tôi với Tiểu Hàng ngủ cùng nhau. Tôi rất nhớ nó…

      mắt tà mị của Đoan Mộc Thần quét về phía khuôn mặt nhắn :

      – Tôi tha cho lần này, nhưng bất quá…. Cần trao đổi chút !
      fujjko thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20: Khế ước
      .


      – Trao đổi cái gì?

      Đáy lòng Dương Hiểu Thố loáng thoáng dâng lên loại dự cảm bất an, chuyện cũng chỉ rất , hoàn toàn mất hết khí thế liều lĩnh vừa rồi.

      Đoan Mộc Thần nhún bả vai cái.

      ra cũng có gì, cần quá khẩn trương như vậy.

      – Tôi tôi tôi… Tôi có khẩn trương…

      Trời ạ, chuyện còn lắp bắp như vậy còn có khẩn trương ư?

      Mắt phượng của Đoan Mộc Thần vô cùng sắc bén lóe ra ánh sáng làm cho người khác phải say mê, khóe môi cong lên phát ra mệnh lệnh:

      ngồi vào ghế đối diện .

      Dương Hiểu Thố ngoan ngoãn đến đối diện, sau đó từ từ ngồi xuống.

      khẩn trương đến nỗi hai đầu gối đều khép chặt lại, mười ngón tay nắm chặt, con mắt vòng quanh, suy đoán trong lòng ta đích thực có mưu đồ.

      – Ngẩng đầu lên! Nhìn tôi! Nhìn!

      – Hả? Cái gì…?

      Từ “cái gì” kia, chỉ nửa, nửa khác bị nuốt vào trong bụng …

      May mắn là bản thân phản ứng nhanh nếu chọc giận ta nữa hay ho rồi!

      Dương Hiểu Thố ngoan ngoãn chút thẳng lưng lên, ngẩng đầu lên nhìn.

      Ôi trời ạ! ta phải là đẹp trai bình thường!

      Sau khi bình tĩnh lại, Dương Hiểu Thỏ mới phát người tản mát ra loại hơi thở kì lạ, đe dọa người khác thể nhầm vào đâu được.

      thân tây trang ở trong mắt thoạt nhìn trông có vẻ rất đắt tiền, bộ quần áo bó sát thân thể hoàn mỹ to lớn, tràn đầy sức quyến rũ.

      Cộng thêm hơi thở quý tộc thể che giấu được của càng khiến hô hấp của thêm gấp gáp.

      Đường cong khuôn mặt của hoàn mỹ, thoạt nhìn vừa lạnh lùng vừa ôn nhu, cả hai loại sắc thái đối lập mặt lại phối hợp hài hòa.

      Đôi mắt màu lam sắc bén kia tựa hồ có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ thế gian.

      Mày kiếm cau lại, khóe môi có chút cười tà mị, như có như .

      bắt đầu đỏ mặt.

      Hơn nữa tim đập rộn lên!

      Đôi mắt trong suốt màu lam của hơi nháy nháy càng khiến lòng của cũng muốn hòa tan theo.

      Dương Hiểu Thố từ từ bị lạc vào trong đó, cả người cũng ngất ngây.

      Nhìn bộ dáng con thỏ vừa chóng mặt vừa ngu si, khỏi cười tiếng.

      Nhìn thấy độ cong của khóe môi kia, Dương Hiểu Thỏ đột nhiên tỉnh táo lại từ trong “sắc đẹp”.

      thẹn thùng đem khuôn mặt rút lại, từng ngụm từng ngụm hô hấp.

      Bỗng nhiên hiểu tại sao!

      hiểu ra cái này gọi là “mỹ nam kế” !

      Khó trách ta bảo nhìn!

      Người đàn ông giảo hoạt này rốt cuộc muốn làm gì?

      Đáng ghét nhất chính là – giống như bị trúng kế.

      Tay bé lặng lẽ che lồng ngực của mình, trong ngực giống như chứa con sóc vui vẻ nhảy bang bang…

      Đầu óc trống rỗng.

      Cho đến khi thanh của Đoan Mộc Thần lần nữa đánh thức ,

      – Thỏ ! Thỏ !

      – Hả?

      Nháy mắt mấy cái, cái miệng nhắn nhếch lên:

      – Lại sao nữa?

      lấy ra tờ giấy đưa tới trước mắt ,:

      – Thỏ , được rồi, đây là giấy khế ước, phía có dấu vân tay của !

      – Cái gì? Khi nào tôi ấn vào rồi?

      tin nhìn đầu ngón tay của mình…

      A a a!

      ngón trỏ tay phải làm sao lại xuất dấu đỏ tươi?

      Ánh mắt tàn bạo bắn về phía ,

      xấu xa! Sử dụng mỹ nam kế đối với tôi! Lúc người ta mơ mơ màng màng, len lén khiến cho tôi đồng ý, ký vào khế ước mà tôi hề biết.

      nheo mắt lại, nhìn tờ giấy trong tay kia.

      là khế ước tà ác mà!
      fujjko thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: An Hiên.

      Beta: Ngược Ái.

      Chương 21: Sập bẫy.




      Đoan Mộc Thần đối với chỉ trích của thèm quan tâm. thản nhiên nhún nhún vai.

      chưa nghe qua bốn chữ binh bất yếm trá (1) sao?

      – Nhưng, nhưng tôi phải là binh !

      Dương Hiểu Thố cố gắng cãi lại .

      sai, là thỏ mà.

      có lòng tự trọng, có tôn nghiêm, mất mặt quá!

      – Tốt lắm, Thỏ , bắt đầu từ hôm nay, phải dựa theo những điều khoản bản hợp đồng này làm việc tốt, nếu tôi trừng phạt !

      Dương Hiểu Thố bi thương gật đầu:

      – Vâng.

      – Được rồi, tại trước tiên đọc nội dung bản hợp đồng này lần .

      Tay bé run rẩy cầm lấy tờ giấy kia, mặt của chút hồng, lát trắng, cổ họng khàn khàn, sợ hãi :

      – Hợp đồng…

      Bên A: Đoan Mộc Thần.

      Bên B: Dương Hiểu Thố.

      Bên A cũng chính là: chủ nhân.

      Bên B: Thỏ .

      Điều thứ nhất, Thỏ phải ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân, được làm trái với mệnh lệnh và ý nguyện của chủ nhân, cho phép mạnh miệng cãi lại.

      Điều thứ hai: Thỏ buổi tối ngủ phải …….

      Cái gì đây, ta quản nhiều thứ!

      Nhất định là thèm muốn thân thể của , tối hôm qua ta khẳng định nhìn lén rồi!

      Điều thứ ba: Thỏ phải hoàn thành tất cả công việc nữ bộc, đặc biệt là việc làm ấm giường.

      Điều thứ tư: trừ khi Thỏ nhận được cho phép của chủ nhân mới có thể chơi đùa, ăn cơm, ngủ cùng Tiểu Hàng.

      Điều thứ năm: nếu như Thỏ làm trái với điều khoản phải tiếp nhận trừng phạt vô điều kiện của chủ nhân. Nội dung trừng phạt tạm thời giữ bí mật.

      Năm điều!

      Chỉ có năm điều sao?

      Nhưng năm điều cỏn con này đủ có thể đè chết !

      Dương Hiểu Thố ai oán nhìn vào bên B có dấu vân tay của , khóc ra nước mắt.

      Đoan Mộc Thần đứng lên, đem tờ giấy kia cẩn thận gấp lại, chậm rãi bỏ vào trong túi của mình.

      Tầm mắt Dương Hiểu Thố đều dọc theo cái túi người của .

      Xong đời!

      thu tờ giấy lại, hại kế sách muốn trộm lấy để hủy diệt của còn chưa kịp áp dụng chết từ trong trứng.

      Đoan Mộc Thần nhìn bộ dạng ai oán kia của Dương Hiểu Thố, trong lòng cảm thấy vui vẻ.

      Tiểu bạch thỏ rơi sập vào bẫy, thợ săn như đây tựa hồ muốn bắt đầu ăn mừng.
      [Chú thích:

      1) Binh bất yếm trá: Chiến trận chia gian, bất yếm trá ngụy, nghĩa là: Khi chiến tranh, đánh nhau loại bỏ mưu kế lừa dối ]

      Chương 22 : Chỉ cần nằm là được rồi.




      Nằm ghế dài thoải mái rộng ba mét, Đoan Mộc Thần hưởng thụ đôi tay bé nhu nhược như xương tập trung xoa bóp ở phía sau lưng.

      – Thỏ , sang bên trái chút!

      – Vâng.

      – Thỏ , ăn cơm no chưa?

      – Ăn no rồi !

      Dương Hiểu Thố thiếu chút nữa cảm động đến rơi nước mắt, ta mà cũng quan tâm đến nữ bộc sao?

      Nhưng mà lời tiếp theo của Đoan Mộc Thần liền đánh nát tưởng tượng tốt đẹp của .

      – Ăn no tại sao sức lại yếu như vậy? căn bản là có tập trung, có đúng hay ?

      Giọng điệu chỉ trích rất nặng nề khiến cho Dương Hiểu Thố muốn phát điên!

      Người đàn ông chết tiệt này!

      Cũng biết kén cá chọn canh, ta căn bản biết nữ bộc làm việc cực khổ bao nhiêu.

      Mỗi ngày phải lau nhà phải rửa chén, hầu hạ đọc sách xem báo.

      Chẳng lẽ hai tay kia của ta dùng để trang trí sao?

      tờ báo cũng cần mực cung kính đưa tới ở trước mặt!

      Hôm nay còn tồi tệ hơn, lại muốn xoa bóp!

      Hừ, cũng phải là thợ đấm bóp chuyên nghiệp, còn muốn như thế nào nữa đây?

      Càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng ủy khuất, oán khí dưới đáy lòng Dương Hiểu Thố liền chuyển thành động tác tay.

      Càng ngày càng dùng sức.

      Càng ngày càng ngoan ác.

      Muốn chiều! Muốn chiều! Muốn chiều!

      Tiếng thở hồng hộc của truyền tới màng nhĩ của Đoan Mộc Thần, thấp giọng cảnh cáo:

      – Thỏ , có cái gì hài lòng, phải ?

      – Tôi có…

      ? Tôi cho có cơ hội khiếu nại.

      – Cảm ơn chủ nhân, nhưng tôi có gì muốn .

      Dương Hiểu Thố nghiêm mặt, nhìn như biết điều nhưng thực tế chính là lạnh lùng trả lời.

      Thái độ này của làm cho Đoan Mộc Thần nhướng mày:

      – Thỏ , có phải gần đây cảm thấy mệt nhọc hay ?

      Đoan Mộc Thần biết khả năng này lớn, bởi vì biết mỗi ngày bọn họ làm những thứ gì.

      Bất quá, chính là lau sơ sàn nhà qua lần, sau đó chờ sàn nhà khô mình lại làm cho bừa bãi thôi!

      Còn có là rửa chén nhưng chỉ rửa chén cơm của mình .

      Trừ những thứ này, chính là đưa báo cho ….

      còn oán niệm cái gì chứ?

      Có người nữ bộc nào thoải mái giống như sao?

      Chẳng lẽ. là bởi vì…

      – Thỏ , muốn giúp tôi xoa bóp?

      phải, tôi làm sao mà dám chứ?

      Bộ dáng lạnh lùng của khiến cho Đoan Mộc Thần khẽ cau mày, phát mình rất thích nhìn mặt thần sắc chút thay đổi, vẫn là thích khi hoạt bác khi khả ái hơn.

      Đoan Mộc Thần lật người lại, nằm ngửa, nhìn về phía quỳ gối giường, con mắt xanh thẳm lóe ra tia lửa:

      – Thỏ , làm nữ bộc cũng được thời gian khá dài rồi. Những công việc khác cũng cũng tệ lắm. Chẳng qua là việc làm ấm giường này chậm chạp chưa làm thôi.

      – Hả?

      Khuôn mặt nhắn trong suốt của lập tức đỏ lên, trong lòng bắt đầu căng thẳng.

      còn tưởng rằng quên mất tiêu rồi chứ, tại sao lại nhớ tới ?

      quá đáng sợ!

      – Tôi tôi… Tôi làm có được hay ?

      Đoan Mộc Thần nháy nháy đôi mắt tà mị, khóe môi khẽ nhếch:

      – Dĩ nhiên là được. ra cần khẩn trương, trắng ra rất đơn giản thôi mà! chỉ cần nằm là được rồi…

      Editor: An Hiên, Trang Nhi.

      Beta: Ngược Ái.

      Chương 23 : thích.


      – Cái gì ?? Nằm là được rồi?

      Dương Hiểu Thố rất mừng là lần này có cắn nhầm đầu lưỡi, đôi mắt to trong suốt của tràn ngập sợ hãi cùng khó hiểu.

      thích nằm ngửa sao? Vậy có thể nằm úp sấp .

      Cái gì?

      … Tôi cũng thích!

      Đối mặt với ánh mắt tà nịnh của Đoan Mộc Thần, trong đầu Dương Hiểu Thỏ ra tư thế hai người chồng lên…

      là xấu xa!

      Trong đầu đầy ý nghĩ kỳ quái bởi vì hình ảnh “đáng sợ” kia mà run rẩy.

      Đoan Mộc Thần cười khẽ:

      thích nằm sao?

      thích.

      – Cũng thích nằm úp sấp?

      – Phải.

      – Nhưng tôi thích hai tư thế này, nếu chẳng lẽ muốn đứng sao?

      Đứng?

      Còn đáng sợ hơn!

      thử nghĩ đến hai chân muốn mềm nhũn!

      – Chủ nhân, có thể hay cần độ khó cao như vậy ?

      Thứ nhất, khi còn bé có tập qua vũ đạo, sợ rằng thắt lưng được dẻo dai như vậy , thứ hai, cũng có kinh nghiệm, sức lực được bạo phát quá mạnh .

      Đoan Mộc Thần nhướng mày nhìn :

      – Như vậy chính là độ khó quá cao sao?

      – Đúng vậy!

      quả nhiên có kiến thức gì.

      Hả?

      Tự ái của Dương Hiểu Thố liền bị hủy diệt ngay tại chỗ.

      ủy khuất nhìn :

      – Chủ nhân, có thể mong đợi cái gì ở tôi chứ? Tôi cho biết, tôi căn bản có kinh nghiệm ở phương diện này! Tôi, tôi còn là xử nữ… Ai u, như vậy giống như đúng lắm, như thế nào Tiểu Hàng cũng là từ trong bụng tôi đẻ ra, nhưng… nhưng dù sao tôi có kinh nghiệm!

      Dương Hiểu Thố xong vừa ủy khuất vừa xấu hổ, làm trò trước mặt mình là có kinh nghiệm, loại tư vị này thoải mái.

      Khiến cho cảm thấy mình giống như sản phẩm rất có giá trị.

      mất mặt!

      Dương Hiểu Thố ngồi chồm hỗm ở mép giường, tay bé vén lên, ngón tay ngừng quấn lấy nhau .

      bối rối!

      Đoan Mộc Thần nhìn bộ dáng quýnh quáng xấu hổ của , mặt tràn đầy ý cười.

      – Cười cái gì? Tôi cũng phải là sản phẩm có giá trị, có hiểu hay ? Tôi chính là khinh thường!

      Dương Hiểu Thố vì bảo vệ chút mặt mũi cuối cùng của bản thân, giọng điệu càng thêm cường ngạnh tuyên bố!

      – Thỏ , ra có kinh nghiệm hay … Tôi có quan tâm.

      – Cái gì??

      lại biết lựa chọn như vậy sao?

      Miệng toát ra mùi vị khinh thường, hừ, người xấu!

      Khẳng định tác phong của chắc chắn tốt! Nhất định là trải qua qua rất nhiều rất nhiều lần.

      Tại sao trong lòng lại có chút buồn bực vậy?

      Chương 24: nghiêm trọng.



      Ánh mắt Đoan Mộc Thần thoáng lên nét cười, nhàn nhạt :

      – Tiểu Thố Tử, tôi chọn hay chọn cũng quan hệ đến em nhiều lắm, em chẳng qua chỉ cần chịu trách nhiệm làm ấm giường mà thôi!

      – Làm ấm giường còn liên quan đến tôi? Làm ấm giường đấy!!

      Dương Hiểu Thố hít hơi, dùng hai dấu chấm than, có thể thấy được quan tâm đến cỡ nào .

      Đoan Mộc Thần cũng chỉ nhún bả vai cái, bình tĩnh :

      – Làm ấm giường, chỉ là người trước hết nằm ở giường của tôi, truyền nhiệt độ vào chăn. Như vậy cũng rất quan trọng sao?

      Sụp đổ!

      Tuyệt đối sụp đổ!

      ra là ý tứ này…

      Thế nhưng hề liên quan đến hình ảnh màu hồng phấn kia!

      Trời ạ, lúc này khiến mất hết hồn vía rồi!

      Dương Hiểu Thố trợn mắt há hốc mồm, bộ dáng ngây ngốc kia khiến nhìn mà khóe miệng tự chủ khẽ giương lên.

      sớm có đất dung thân, chỉ ngồi chồm hổm trong góc tường…

      **

      Lúc ban đêm.

      Dương Hiểu Thổ thân quần áo bó sát, đem mình bao lại giống như cái bánh chưng, chỉ lộ ra đoạn cổ, chuẩn bị làm ấm áp giường.

      Hừ, mặc dù rất khó nghe, chẳng qua là cần “đơn thuần” làm giường trở nên ấm áp…

      Nhưng mà, người nào có thể bảo đảm lại đột nhiên nổi thú tính?

      Vạn nhất nhìn thấy thân thể nàng vừa thuần khiết vừa đáng như thế náy giống như sói đói nhào đầu về phía trước, vậy phải là bị thua lỗ lớn sao?

      Mặc dù rất tuấn tú, thoạt nhìn thân hình rất tuyệt, phương diện kia hẳn là rất mạnh, hơn nữa chính cũng “kỹ thuật” của rất tốt…

      Nhưng mà, muốn!

      Giống như dối về chuyện “làm ấm giường”, là thể tha thứ!

      – Dương Hiểu Thố du có thế nào nhưng vẫn vô cùng có nguyên tắc!

      Mặc dù lúc trước bị trúng “mỹ nam kế” lần, nhưng lần này tuyệt đối thể lại phạm sai lầm.

      Vểnh miệng lên, trợn mắt, mỉm cười, cau mày, vừa mỉm cười…

      Dương Hiểu Thố đắm chìm trong thế giới ảo tưởng của chính mình

      Mà Đoan Mộc Thần nhìn như vào cõi thần tiên, khóe miệng lộ ra ý trêu chọc:

      – Tiểu Thố Tử, em nghĩ gì thế? Nhanh lên chút làm ấm giường, tôi muốn ngủ.

      – Hả? Vâng!

      Dương Hiểu Thổ thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, hơi cử động chút nhảy lên giường lớn của .

      Tay vung chăn lên, linh hoạt chui vào.

      Trái lăn, phải lăn, trái lăn nữa, phải lăn nữa…

      Hắc hắc, ma sát sinh nhiệt nha!

      Kaka, là quá thông minh!

      Như vậy giường nhất định ấm áp vô cùng, rất nhanh có thể trở lại gian phòng của mình mà ngủ!

      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :