1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thỏ nhỏ, chớ chạy! - Phú Sĩ (89/346) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Linh kiều

      Beta: Ngược Ái.

      Chương 7: mất thể diện.


      Dương Hiểu Thố đối mặt với mị hoặc của , gương mặt trong nháy mắt thoáng chốc đỏ bừng, tim cũng vì vậy mà đập loạn nhịp.

      Người đàn ông này là ác ma hay là tu la địa ngục? Cả người lại tản mác ra hơi thở lạnh lùng vậy trời?

      Dương Hiểu Thố mở to đôi mắt, nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

      theo bản năng liếm liếm cánh môi của mình, sau đó dùng lực nuốt xuống ngụm nước miếng. căn bản là dám nhìn đến , chỉ biết cúi cái đầu nhắn xuống, nhát gan :

      cũng rất đẹp trai…

      – Cũng? – Hiển nhiên đối với từ này Đoan Mộc Thần là hoàn toàn hài lòng.

      Dưới đáy lòng, Dương Hiểu Thố thầm kêu tiếng: thảm!

      từ khi nào lại chọc tới người đàn ông đáng sợ này chứ?

      Ai giúp với!

      Đoan Mộc Thần dĩ nhiên chịu bỏ qua dễ dàng cho . ôm lấy người , nâng cằm lên, bốn mắt nhìn nhau.

      Bàn tay của chậm rãi vuốt ve người của , làm cho từng đợt tê dại.

      kiên nhẫn lập lại lần nữa.

      !

      Dương Hiểu Thố nhìn vào đôi mắt của , màu lam trong suốt giống như mặt nước, khiến cho lòng người phải rung động.

      Trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng lại nhìn đến ngẩn người rồi.

      Bởi vì lần này chân chân chính chính nhìn thấy được diện mạo của chỉ là đẹp trai mà còn là cực phẩm!

      Lòng bỗng trở nên căng thẳng, hít thở cũng khó khăn theo, những thế còn bắt đầu cảm thấy hơi nóng.

      đúng, đúng!

      là hơi nóng…

      đúng, lại đúng!

      Là càng ngày càng nóng…

      Dương Hiểu Thố trong ánh mắt lây nhiễm sắc hồng, bộ dáng ngơ ngác của làm cho Đoan Mộc Thần rất hài lòng.

      Đôi mắt hẹp dài của híp lại, đáy mắt toát ra vẻ tà khí.

      Đoan Mộc Thần khẽ cong lên môi mỏng, càng nhích tới gần hơn.

      Chóp mũi của hai người cơ hồ là chạm vào nhau. Dương Hiểu Thố theo bản năng nhắm mắt lại, cái miệng nhắn khẽ run, giống như có phần mong đợi.

      Nhưng mà, lâu sau cũng có làm thêm bất kì động tác nào!

      Dương Hiểu Thố đột nhiên mở mắt ra, liền nhìn thấy nụ cười hài hước của .

      Rầm!

      Dương Hiểu Thố lập tức đỏ mặt giống như quả táo chín mọng.

      Đoan Mộc Thần thấy vậy liền chậm rãi :

      rất mong đợi nụ hôn của tôi?

      Dương Hiểu Thố trong mắt ra tia tức giận, xem là tiểu bạch thỏ để khinh bạc sao?

      Đôi tay bé của chống đỡ lên lồng ngực to lớn của . cố ý quên nhiệt độ nóng rực từ lòng bàn tay truyền đến, dùng sức đẩy.

      chưa soi gương hả? Ai cần nụ hôn của chứ?

      muốn?

      – Hừ! Dĩ nhiên là rồi! Nụ hôn đầu của tôi mới phải dành cho người ngốc nghếch như !

      Lời vừa dứt, cảm thấy có điều gì đó đúng cho lắm.

      Lập tức Dương Hiểu Thố liền hận thể cắt đứt đầu lưỡi của mình, ngu ngốc đến chết mà!

      Mặc dù, mặc dù nụ hôn đầu của vẫn giữ lại cho đến tận bây giờ là chuyện rất mất mặt. Nhưng mà… nhưng mà cũng thể ra ở trước mặt ta chứ!

      Quá mất mặt!

      Hu hu hu, là xui xẻo mà!

      Dương Hiểu Thố vì mất thể diện cực độ mà trở nên lớn mật, còn sợ hãi như lúc trước.

      cánh tay chóng eo, cánh tay chỉ vào Đoan Mộc Thần, :

      – Tôi cho biết, chính tôi trộm tinh của ! tại rành rành bày ra trước mặt nên thể che giấu được. Vậy có thể làm gì được tôi?

      Chương 8: Ngồi tù.

      Đoan Mộc Thần nheo mắt lại, nhìn “Tiểu bạch thỏ” to gan trước mặt, trong mắt lộ ra tia hứng thú.

      làm gì được ?

      Vậy mà cũng dám ?

      biết là do quá ngốc nghếch hay là to gan làm loạn nữa?

      Mắt phượng của Đoan Mộc Thần thoáng nheo lại, chăm chú quan sát .

      Ừ! Là người phụ nữ xinh xắn, có gan làm loạn nhưng lại nhát gan sợ phiền phức.

      Tư tưởng trẻ con lại có chút ngốc nghếch.

      Ăn mặc lôi thôi cho nên có thể thấy được phong cách sống có chút mơ hồ.

      Ok! giám định xong!

      Đoan Mộc Thần làm sao cũng thể tin được, có thể lén sinh ra con của cũng là do “đánh bậy đánh bạ” mà có được.

      có cách nào tiếp nhận được chuyện như vậy.

      Hơn nữa, còn có việc thể giải thích được, đó là chỉ cần mỗi lần nghĩ tới việc vốn là muốn trộm tinh của người khác là lại càng thêm tức giận.

      Dám ở trước mặt người đàn ông khác đẹp trai?

      Dương Hiểu Thố, chết chắc!

      Đoan Mộc Thần thay đổi ý muốn ban đầu, ánh mắt tà mị nhìn về phía , khóe miệng khẽ nhếch:

      – Dương Hiểu Thố, rất đúng, thể quay trở lại lúc trước được. Vì vậy, cần phải giúp đỡ lại tôi.

      Gì cơ?

      Dương Hiểu Thố cằm thiếu chút nữa là rớt xuống, vốn hùng hổ dần dần liền an tĩnh xuống dưới, lắp bắp hỏi:

      – Giúp…giúp đỡ cái gì?

      là, hôm nay làm sao lại luôn lắp bắp vậy chứ?

      Bình thường mồm miệng lanh lợi lắm cơ mà!

      Đoan Mộc Thần khí thế hùng hồn :

      – Chưa có cho phép của tôi mà dám mình sinh con ra, cho nên trở thành tội phạm. Vốn là tôi định khởi tố , đem kiện ra tòa, để sống trong nhà tù…

      Dương Hiểu Thố nghe thấy những lời của , con ngươi nháy nháy mắt, giống như muốn khóc, đôi vai co rụt lại, là đáng sợ mà!

      Nhà tù?

      Tội phạm?

      Chỗ đó lạnh như băng, có chăn nệm ấm áp, có bánh ngọt để ăn, có hoạt hình để xem, có con trai bảo bối…

      Hu hu hu, muốn .

      Liếc thấy Dương Hiểu Thố lạnh run, Đoan Mộc Thần liền cười thầm.

      chậm rãi mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc giống như là luật sư công tư phân minh.

      – Bất quá, tôi nể tình mặt mũi của Tiểu Hàng. Năm nay còn tuổi, thể mất mẹ, có đúng ?

      Dương Hiểu Thố liên tiếp gật đầu.

      – Đúng đúng đúng! Tiểu Hàng còn , mỗi lúc trời tối đều muốn tôi ôm lấy mới chịu ngủ.

      Tiểu Hàng nghe thấy mẹ mình khóc lóc kể lể, liền trợn mắt cái.

      biết mỗi lúc trời tối đều gắt gao ôm lấy nó ngủ là ai?

      Đoan Mộc Thần dùng dư quang khóe mắt liếc Tiểu Hàng đứng ở bên cạnh, lập tức liền hiểu ra Dương Hiểu Thổ là “diễn trò”.

      Bất quá, có ý định vạch trần .

      Bởi vì, tiết mục phía sau mới là đặc sắc!

      Đoan Mộc Thần dừng lại chút, mới tiếp tục mở miệng.

      – Tôi tố cáo cũng được. Nhưng tôi lại bị tổn thất nên tôi muốn bồi thường cho tôi chính là…

      Editor: Linh Kiều.

      Beta: Ngược Ái

      Chương 9: Suy nghĩ xấu xa.


      Đoan Mộc Thần cuối kéo đến rất là dài, tâm của Dương Hiểu Thố cũng treo lên theo nó…

      Hai mắt của dám nháy lấy cái, vểnh tai, đợi “tuyên bố”.

      Nhưng mà, cố ý dừng lại, là làm cho nhịn được!

      muốn tôi bồi thường cái gì? Tiền? Là tiền sao?

      Dương Hiểu Thố đưa tay ôm lấy ngực của mình, bày ra bộ dáng vô cùng đau đớn.

      – Hic hic… đổi cái khác được hay ? Tôi có tiền, chỉ có chút ít dành dụm được để cho Tiểu Hàng nộp học phí, có thể đổi hay ? Có thể hay lấy tiền? Cầu xin đó…

      Dương Hiểu Thố khẩn cầu làm cho Đoan Mộc Thần ngây ngẩn cả người.

      bồi thường tiền lúc nào vậy?

      Trong đầu của rốt cuộc chứa những thứ gì thế?

      Bất quá, nhìn bộ dáng Dương Hiểu Thố “thú vị” như vậy, ánh mắt của liền lóe ra tia xấu xa, chậm rãi mở miệng.

      có tiền sao?

      Dương Hiểu Thố dùng sức lắc lắc đầu, giống như cái trống bỏi!

      Đầu của choáng váng mà!

      nuốt ngụm nước miếng, miễn cưỡng tìm về lý trí của mình.

      – Tôi có tiền.

      Đoan Mộc Thần ưu nhã nâng mắt.

      sao, bồi thường cái khác cho tôi cũng tốt lắm.

      Dương Hiểu Thố bi thương hỏi:

      – Bồi thường cái gì vậy? Tôi có cái gì cả. nhìn , căn phòng này là do tôi thuê được. Tài sản duy nhất của tôi chính là Tiểu Hàng. Mặc dù… mặc dù là do trộm được….

      Khuôn mặt nhắn của Dương Hiểu Thố khẩn trương đến mức đỏ bừng, bộ dáng cực kì dễ thương.

      Đoan Mộc Thần bị quỷ thần xui khiến vươn tay ra, vuốt ve gương mặt nhắn của . Bộ dáng đẹp trai hơn người của giống như con báo vừa ưu nhã, vừa ma mị.

      Môi mỏng của khẽ mở.

      – Tôi muốn

      Gì cơ?

      Muốn ?

      Lần này cằm của Dương Hiểu Thố là rớt xuống đất luôn rồi.

      lấy tay dùng sức giữ cằm của mình lại, mới có thể chuyện.

      – Có ý gì?

      Chắc phải là ý mà nghĩ đến chứ?

      là nó sao?

      Quá tà ác!

      là xấu hổ!!

      Nhưng mà bộ dáng của rất đẹp trai, hình như cũng có mất mát gì phải.

      A a a a!

      suy nghĩ cái gì vậy chứ!

      Trong đầu lại có thể xuất hình ảnh toàn “màu hồng”!

      quá khủng khiếp!

      Từ lúc nào mà đối với đàn ông trở nên ảo tưởng như vậy?

      Nhìn Dương Hiểu Thố ở trước mặt mình như vào “cõi thần tiên”, Đoan Mộc Thần hoài nghi hữu của mình giảm xuống. có chút tức giận :

      – Dương Hiểu Thố! Tôi muốn … làm nữ bộc cho cho tôi!

      – Nữ bộc? Nữ bộc?

      Dương Hiểu Thố trợn tròn mắt.

      – Nữ bộc là sao? phải nên gọi là người hầu sao?

      bình tĩnh trả lời.

      – Ở nơi tôi sống, gọi là nữ bộc!

      Dương Hiểu Thố rất có tinh thần ham học hỏi, chút cũng có suy nghĩ đến tương lai thê thảm của mình, còn ngây ngốc hỏi:

      – Tại sao vậy?
      Chrisfujjko thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10: Ba của đứa , tên là gì?

      Đôi mắt hẹp dài của Đoan Mộc Thần mơ hồ ra ý cười, thoạt nhìn thâm thúy mà mê hoặc.

      trịnh trọng tuyên bố.

      – Vì tôi sống đảo Clif. Nơi đó vẫn duy trì lối sống cổ điển, trở thành nữ bộc cho tôi, nữ bộc tùy thân!

      Dương Hiểu Thố trừng to mắt.

      – Kia… nữ bộc cần phải làm những gì?

      Khóe miệng của khẽ nhếch.

      biết.

      Dương Hiểu Thố liên tiếp lui về phía sau.

      ! Tôi .

      cảm thấy có thể lựa chọn sao? – nhàn nhạt hỏi ngược lại, nhưng mang theo mười phần khí lực.

      Dương Hiểu Thố suy sụp cúi đầu xuống.

      – Cái kia… có thể thương lượng thêm chút nữa hay ? Tôi cái gì cũng biết làm, việc nhà chữ cũng biết. Tôi mà làm nữ bộc khẳng định rất thất bại! còn cách nào khác sao? Trừ bồi thường tiền, trừ làm nữ bộc gán nợ, còn có lựa chọn thứ ba hay vậy?

      Đoan Mộc Thần nhún nhún vai, giọng dễ dàng nhưng tầm thường.

      – Đương nhiên là có rồi. Đem con trai trả lại cho tôi.

      Sét đánh ngang tai!

      Cả người Dương Hiểu Thố lạnh phát run, sắc mặt tái nhợt.

      vội vàng lắc đầu.

      được! Tiểu Hàng là của tôi! cho cướp nó!

      xong, nước mắt của liền chảy ra, bả vai nhắn run rẩy, cúi đầu chấp nhận.

      – Hu hu hu… tôi chấp nhận, tôi làm nữ bộc cho … Ô ô … thê thảm mà…

      Đoan Mộc Thần bị nước mắt của dọa, rơi liền rơi?

      Nhìn bộ dáng khóc thương tâm của , đúng là làm cho người ta đau lòng mà.

      Bất quá, tuyệt đối mềm lòng!

      Dương Hiểu Thố khóc đến trước mặt Tiểu Hàng, thô lỗ ôm lấy nó.

      – Con trai, mẹ vì con hy sinh lớn! Sau này, con phải biết hiếu thuận chút, đối với mẹ tốt, biết ?

      Tiểu Hàng còn chưa kịp gật đầu đồng ý, bị Dương Hiểu Thố đè đầu xuống.

      Chính nó có thế tự gật đầu mà!

      Tại sao số của nó lại khổ như vậy chứ?

      Lúc ra đời chỉ có người mẹ vừa thô lỗ vừa ngốc nghếch.

      vất vả ba mới tìm đến được tận cửa, nhưng mà, ba sao chịu ra tay cứu nó chứ?

      Tiểu Hàng ai oán, nghĩ tới liền dùng sức giãy dụa. Rốt cuộc cũng ngẩng được đầu lên, nhìn về phía của Đoan Mộc Thần.

      Bốn mắt nhìn nhau…

      Hả?

      Tại sao nó lại thấy khóe miệng của ba như cười nhỉ?

      Còn có…còn có chút mùi vị giống như là cưng chiều?

      Cưng chiều ? Chính là thích sao?

      A! ra ba là “thâm tàng bất lộ”.

      Tiểu Hàng thấy thế liền yên tâm, trong cái đầu đầu ảo tưởng về tương lai tốt đẹp của nó sau này.

      Mẹ, ba và nó.

      Nhưng mà, có cái gì đó đúng!

      Ba nhất định thích nó rồi, nhưng còn mẹ sao?

      Ánh mắt kia là nhìn vào ai?

      Nó lại bắt đầu trở nên mê hoặc. Hạ quyết tâm, vô luận như thế nào nó cũng phải cố gắng đem mẹ “ đẩy mạnh tiêu thụ” ra ngoài mới được!

      Ha ha…

      Trong lúc Tiểu Hàng chìm vào trong suy nghĩ của mình khi, Dương Hiểu Thố cũng khóc đủ rồi.

      lấy ống tay áo, lau sạch nước mắt, ủy khuất nhìn Đoan Mộc Thần, hỏi:

      – Ba của đứa , tên là gì vậy?
      Chrisfujjko thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Linh Kiều.

      Beta: Ngược Ái

      Chương 11: Chủ nhân cùng nữ bộc.


      Dương Hiểu Thố lời vừa ra khỏi miệng, Đoan Mộc Thần liền thiếu chút nữa là té xỉu.

      chưa từng thấy người phụ nữ nào như vậy cả!

      nhướng mày lần nữa xác định.

      biết tên của tôi là gì?

      Dương Hiểu Thố ủy khuất :

      – Tôi làm sao mà biết được? Sáu năm trước, ống nghiệm của cũng có dán tên nha! Nên tôi mới có thể cầm nhầm được chứ. Sáu năm sau vừa mới thấy mặt, cũng lịch tự động giới thiệu tên của mình, toàn dùng ánh mắt lạnh buốt nhìn tôi. Cho nên tôi làm sao mà biết được tên của là gì cơ chứ! Rồi còn… rồi còn…

      – Còn cái gì nữa?

      Thanh của Dương Hiểu Thố càng ngày càng , Đoan Mộc Thần hoài nghi dưới đáy lòng của ngừng nguyền rủa !

      Dương Hiểu Thố bĩu môi.

      – Rồi còn… tôi đối với tên của là gì hoàn toàn có hứng thú muốn biết.

      Chân mày của cau lại.

      có hứng thú còn hỏi?

      làm khó người khác mà! Tôi hỏi là bởi vì tôi cũng trở thành nữ bộc của rồi nên nhất định phải biết chủ nhân của mình là gì chứ!

      Chủ nhân?

      Cách xưng hô thế này tệ! Làm cho loại cảm giác thoả mãn.

      Đoan Mộc Thần đứng ở trước người , vươn cánh tay ra ôm lấy eo của , khóe môi tà mị khẽ nhếch, thanh trầm thấp vang lên.

      – Tên của tôi là Đoan Mộc Thần, là người thừa kế đời thứ 56 của gia tộc Đoan Mộc, là đảo chủ của đảo Clif, mọi người thường gọi tôi là “Mị hoàng”, nhớ chưa?

      Dương Hiểu Thố cố gắng tiêu hóa những thông tin vừa nghe được

      – Đoan Mộc Thần? Người thừa kế? Đảo chủ? Mị hoàng?

      Khuôn mặt nhắn của xoăn tít lại, vừa vừa giơ ngón tay ra đếm.

      – Tôi biết làm khó người khác, quả sai mà! Mỗi cái tên của thôi mà cũng phức tạp như vậy rồi!

      tà mị cười tiếng.

      – Phức tạp hay cũng cần nhớ. Sau này, chỉ cần gọi ta chủ nhân là được rồi.

      Dương Hiểu Thố bỗng nhiên cảm thấy cả người lạnh run. lắc lắc đầu, ném dự cảm xấu trong đầu qua bên.

      Người đàn ông này sao lại xấu tính như vậy?

      – Kia… tôi gọi là chủ nhân, thế gọi tôi là gì đây? Gọi là nữ bộc sao? có tôn nghiêm nha! Có thể thương lượng lại chút hay ?

      Dương Hiểu Thố xong, vành mắt liền xuất điểm hồng, cái miệng nhắn khẽ mếu, bộ dáng chuẩn bị khóc lên.

      Nhìn Dương Hiểu Thố tội nghiệp như vậy, bộ dáng bị người khác khi dễ sỉ nhục, đáng thương. Đoan Mộc Thần quyết định, kêu là:

      – Tiểu Thố Tử này!

      – Cái gì?

      Tiểu Thố Tử này?

      Nghe cái này, sao lại cảm thấy mập mờ như vậy?

      Chưa từng có người nào gọi như vậy cả. Chỉ có Chu Mạt Mạt đáng chết mới gọi là “Tiểu Thố Tử” thôi.

      “Tiểu Thố Tử” cùng “Tiểu Thố Tử này” chỉ có khác chữ, làm sao lại có cảm giác khác xa nhau như vậy chứ?

      Môi mỏng của khẽ mở, trêu đùa gọi.

      – Tiểu Thố Tử này…

      cần gọi nữa đâu, da gà của đều nổi lên rồi đây!

      Cố ý nhìn đến vẻ mặt “thống khổ” của . Cánh tay dài khẽ thu lại, đem gần sát đến ngực mình, chậm rãi tuyên bố.

      – Tiểu Thố Tử này, bắt đầu từ bây giờ, chính là nữ bộc tùy thân của tôi! Biết điều chút cùng với chủ nhân nào.

      Chương 12: Suy yếu.


      Tại đảo Clif.

      viên trân châu thần bí ở Thái Bình Dương.

      Nơi đó mặc dù vẫn duy trì lối sống cổ điển, nhưng hoàn toàn lại có hơi thở đại của thế kỷ mới.

      Đây là khu vực tư nhân của gia tộc Đoan Mộc.

      Mỗi người thừa kế của gia tộc đều ở tại chỗ này, an toàn mà thần bí.

      đảo thần bí này, vì cái gì đảo chủ lại ở vị trí thủ lĩnh. Bởi vì có địa vị cao nhất của gia tộc Đoan Mộc.

      Gia tộc Đoan Mộc có từ rất lâu, đến thế hệ của Đoan Mộc Thần là đời thứ 56.

      Rất nhiều năm trước, người ngoài đều nóng lòng muốn vạch trần cái khăn che mặt thần bí của đảo Clif. Nhiều lời đồn đại về đảo liên tiếp truyền ra nhưng lại người nào thành công.

      Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nơi này có ngăn cách.

      Ít nhất, người ngoài nhìn vào là như thế.

      Đoan Mộc Thần tay ôm Tiểu Hàng, tay “kéo” Dương Hiểu Thố, thong thả bước xuống phi cơ trực thăng.

      Cảm giác được hai chân của mình rốt cuộc cũng chạm xuống mặt đất, Dương Hiểu Thố vội vàng há mồm ra, hít thở sâu ngụm khí.

      – Hô, rốt cuộc cũng tới nơi rồi.

      Đoan Mộc Thần liếc khuôn mặt hơi có chút tái nhợt của , nhàn nhạt hỏi câu.

      bị làm sao vậy?

      Tay bé của Dương Hiểu Thố che cái dạ dày khó chịu lại, suy yếu :

      – Tôi bị say máy bay…

      Đoan Mộc Thần đè nén xuống ghét bỏ trong lòng. Lập tức buông ra, im lặng quan tâm đến .

      – Mẹ, mẹ có phải rất khó chịu hay ạ? – Tiểu Hàng vô cùng hiểu tình trạng của Dương Hiểu Thố, nó chưa từng nhìn thấy bộ dáng của mẹ suy yếu như vậy.

      – Đúng vậy! Chân của mẹ mỏi, nổi nữa… hơn nữa còn rất muốn ói…

      Dương Hiểu Thố suy yếu đến nỗi hận thể nằm mặt đất mà lăn lộn.

      Hu hu hu, từ khi gặp gỡ người đàn ông này liền đều gặp phải những chuyện xui xẻo.

      Đầu tiên là trở thành nữ bộc, sau đó liền bị bệnh, tương lai nhất định còn thảm hại hơn nữa…

      Dương Hiểu Thố ngừng khóc lóc trong lòng, khuôn mặt nhắn tràn ngập những nếp nhăn biểu tình cảnh bi thảm của .

      Đoan Mộc Thần cố ý lờ vẻ mặt khó chịu của , ôm Tiểu Hàng về phía trước.

      Mặc dù cố gắng chậm lại nhưng tiểu bạch thỏ ở phía sau vẫn đuổi theo kịp được.

      – Này, chờ tôi chút…

      Dương Hiểu Thố nhìn ôm con trai bảo bối của mình càng ngày càng xa, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi, dạ dày khó chịu càng thêm mãnh liệt.

      được rồi!

      Ọe…

      Dương Hiểu Thố ói ra, mọi chuyện trở nên rối tinh rối mù.

      Đoan Mộc Thần dừng bước lại, quay đầu lại nhìn bộ dáng khó chịu của Dương Hiểu Thổ.

      Trong lòng thế nhưng dâng lên trận đau lòng. Thả tay buông Tiểu Hàng xuống, hai cha con lập tức hướng bên Dương Hiểu Thố đến.

      – Mẹ!

      – Tiểu Thố Tử này!

      lớn đồng thời biểu khẩn trương cùng quan tâm.

      Dương Hiểu Thố ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiểu Hàng, trong lòng liền cảm thấy vô cùng ủy khuất. hít hơi rồi khóc lên.

      – Tiểu Hàng, nhanh để cho mẹ ôm con cái

      – Mẹ, Tiểu Hàng rất ngoan ngoãn, để cho mẹ ôm cái… như vậy mẹ còn khó chịu như vậy, đúng ?

      Dương Hiểu Thố gật gật đầu, ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Hàng.

      suy yếu dựa vào bả vai của Tiểu Hàng.

      – Tiểu Hàng, mẹ con nha!

      – Con cũng rất mẹ!

      Hốc mắt Dương Hiểu Thố hồng hồng. Có lẽ là do mới ói xong, cũng có lẽ là do quá cảm động…

      – Mẹ, mẹ còn có thể được hay ? Có cần con ôm mẹ ? Giống như lúc trước khi con bị bệnh mẹ vẫn thường ôm con vậy ạ.

      – Hả?

      Dương Hiểu Thố còn chưa kịp trả lời Tiểu Hàng, cảm giác được mình rơi vào vòng tay an toàn, sau đó bay lên trời.

      ngẩng đầu lên hỏi Đoan Mộc Thần:
      fujjko thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Linh Kiều.

      Beta: Ngược Ái

      Chương 11: Chủ nhân cùng nữ bộc.


      Dương Hiểu Thố lời vừa ra khỏi miệng, Đoan Mộc Thần liền thiếu chút nữa là té xỉu.

      chưa từng thấy người phụ nữ nào như vậy cả!

      nhướng mày lần nữa xác định.

      biết tên của tôi là gì?

      Dương Hiểu Thố ủy khuất :

      – Tôi làm sao mà biết được? Sáu năm trước, ống nghiệm của cũng có dán tên nha! Nên tôi mới có thể cầm nhầm được chứ. Sáu năm sau vừa mới thấy mặt, cũng lịch tự động giới thiệu tên của mình, toàn dùng ánh mắt lạnh buốt nhìn tôi. Cho nên tôi làm sao mà biết được tên của là gì cơ chứ! Rồi còn… rồi còn…

      – Còn cái gì nữa?

      Thanh của Dương Hiểu Thố càng ngày càng , Đoan Mộc Thần hoài nghi dưới đáy lòng của ngừng nguyền rủa !

      Dương Hiểu Thố bĩu môi.

      – Rồi còn… tôi đối với tên của là gì hoàn toàn có hứng thú muốn biết.

      Chân mày của cau lại.

      có hứng thú còn hỏi?

      làm khó người khác mà! Tôi hỏi là bởi vì tôi cũng trở thành nữ bộc của rồi nên nhất định phải biết chủ nhân của mình là gì chứ!

      Chủ nhân?

      Cách xưng hô thế này tệ! Làm cho loại cảm giác thoả mãn.

      Đoan Mộc Thần đứng ở trước người , vươn cánh tay ra ôm lấy eo của , khóe môi tà mị khẽ nhếch, thanh trầm thấp vang lên.

      – Tên của tôi là Đoan Mộc Thần, là người thừa kế đời thứ 56 của gia tộc Đoan Mộc, là đảo chủ của đảo Clif, mọi người thường gọi tôi là “Mị hoàng”, nhớ chưa?

      Dương Hiểu Thố cố gắng tiêu hóa những thông tin vừa nghe được

      – Đoan Mộc Thần? Người thừa kế? Đảo chủ? Mị hoàng?

      Khuôn mặt nhắn của xoăn tít lại, vừa vừa giơ ngón tay ra đếm.

      – Tôi biết làm khó người khác, quả sai mà! Mỗi cái tên của thôi mà cũng phức tạp như vậy rồi!

      tà mị cười tiếng.

      – Phức tạp hay cũng cần nhớ. Sau này, chỉ cần gọi ta chủ nhân là được rồi.

      Dương Hiểu Thố bỗng nhiên cảm thấy cả người lạnh run. lắc lắc đầu, ném dự cảm xấu trong đầu qua bên.

      Người đàn ông này sao lại xấu tính như vậy?

      – Kia… tôi gọi là chủ nhân, thế gọi tôi là gì đây? Gọi là nữ bộc sao? có tôn nghiêm nha! Có thể thương lượng lại chút hay ?

      Dương Hiểu Thố xong, vành mắt liền xuất điểm hồng, cái miệng nhắn khẽ mếu, bộ dáng chuẩn bị khóc lên.

      Nhìn Dương Hiểu Thố tội nghiệp như vậy, bộ dáng bị người khác khi dễ sỉ nhục, đáng thương. Đoan Mộc Thần quyết định, kêu là:

      – Tiểu Thố Tử này!

      – Cái gì?

      Tiểu Thố Tử này?

      Nghe cái này, sao lại cảm thấy mập mờ như vậy?

      Chưa từng có người nào gọi như vậy cả. Chỉ có Chu Mạt Mạt đáng chết mới gọi là “Tiểu Thố Tử” thôi.

      “Tiểu Thố Tử” cùng “Tiểu Thố Tử này” chỉ có khác chữ, làm sao lại có cảm giác khác xa nhau như vậy chứ?

      Môi mỏng của khẽ mở, trêu đùa gọi.

      – Tiểu Thố Tử này…

      cần gọi nữa đâu, da gà của đều nổi lên rồi đây!

      Cố ý nhìn đến vẻ mặt “thống khổ” của . Cánh tay dài khẽ thu lại, đem gần sát đến ngực mình, chậm rãi tuyên bố.

      – Tiểu Thố Tử này, bắt đầu từ bây giờ, chính là nữ bộc tùy thân của tôi! Biết điều chút cùng với chủ nhân nào.

      Chương 12: Suy yếu.


      Tại đảo Clif.

      viên trân châu thần bí ở Thái Bình Dương.

      Nơi đó mặc dù vẫn duy trì lối sống cổ điển, nhưng hoàn toàn lại có hơi thở đại của thế kỷ mới.

      Đây là khu vực tư nhân của gia tộc Đoan Mộc.

      Mỗi người thừa kế của gia tộc đều ở tại chỗ này, an toàn mà thần bí.

      đảo thần bí này, vì cái gì đảo chủ lại ở vị trí thủ lĩnh. Bởi vì có địa vị cao nhất của gia tộc Đoan Mộc.

      Gia tộc Đoan Mộc có từ rất lâu, đến thế hệ của Đoan Mộc Thần là đời thứ 56.

      Rất nhiều năm trước, người ngoài đều nóng lòng muốn vạch trần cái khăn che mặt thần bí của đảo Clif. Nhiều lời đồn đại về đảo liên tiếp truyền ra nhưng lại người nào thành công.

      Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nơi này có ngăn cách.

      Ít nhất, người ngoài nhìn vào là như thế.

      Đoan Mộc Thần tay ôm Tiểu Hàng, tay “kéo” Dương Hiểu Thố, thong thả bước xuống phi cơ trực thăng.

      Cảm giác được hai chân của mình rốt cuộc cũng chạm xuống mặt đất, Dương Hiểu Thố vội vàng há mồm ra, hít thở sâu ngụm khí.

      – Hô, rốt cuộc cũng tới nơi rồi.

      Đoan Mộc Thần liếc khuôn mặt hơi có chút tái nhợt của , nhàn nhạt hỏi câu.

      bị làm sao vậy?

      Tay bé của Dương Hiểu Thố che cái dạ dày khó chịu lại, suy yếu :

      – Tôi bị say máy bay…

      Đoan Mộc Thần đè nén xuống ghét bỏ trong lòng. Lập tức buông ra, im lặng quan tâm đến .

      – Mẹ, mẹ có phải rất khó chịu hay ạ? – Tiểu Hàng vô cùng hiểu tình trạng của Dương Hiểu Thố, nó chưa từng nhìn thấy bộ dáng của mẹ suy yếu như vậy.

      – Đúng vậy! Chân của mẹ mỏi, nổi nữa… hơn nữa còn rất muốn ói…

      Dương Hiểu Thố suy yếu đến nỗi hận thể nằm mặt đất mà lăn lộn.

      Hu hu hu, từ khi gặp gỡ người đàn ông này liền đều gặp phải những chuyện xui xẻo.

      Đầu tiên là trở thành nữ bộc, sau đó liền bị bệnh, tương lai nhất định còn thảm hại hơn nữa…

      Dương Hiểu Thố ngừng khóc lóc trong lòng, khuôn mặt nhắn tràn ngập những nếp nhăn biểu tình cảnh bi thảm của .

      Đoan Mộc Thần cố ý lờ vẻ mặt khó chịu của , ôm Tiểu Hàng về phía trước.

      Mặc dù cố gắng chậm lại nhưng tiểu bạch thỏ ở phía sau vẫn đuổi theo kịp được.

      – Này, chờ tôi chút…

      Dương Hiểu Thố nhìn ôm con trai bảo bối của mình càng ngày càng xa, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi, dạ dày khó chịu càng thêm mãnh liệt.

      được rồi!

      Ọe…

      Dương Hiểu Thố ói ra, mọi chuyện trở nên rối tinh rối mù.

      Đoan Mộc Thần dừng bước lại, quay đầu lại nhìn bộ dáng khó chịu của Dương Hiểu Thổ.

      Trong lòng thế nhưng dâng lên trận đau lòng. Thả tay buông Tiểu Hàng xuống, hai cha con lập tức hướng bên Dương Hiểu Thố đến.

      – Mẹ!

      – Tiểu Thố Tử này!

      lớn đồng thời biểu khẩn trương cùng quan tâm.

      Dương Hiểu Thố ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiểu Hàng, trong lòng liền cảm thấy vô cùng ủy khuất. hít hơi rồi khóc lên.

      – Tiểu Hàng, nhanh để cho mẹ ôm con cái

      – Mẹ, Tiểu Hàng rất ngoan ngoãn, để cho mẹ ôm cái… như vậy mẹ còn khó chịu như vậy, đúng ?

      Dương Hiểu Thố gật gật đầu, ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Hàng.

      suy yếu dựa vào bả vai của Tiểu Hàng.

      – Tiểu Hàng, mẹ con nha!

      – Con cũng rất mẹ!

      Hốc mắt Dương Hiểu Thố hồng hồng. Có lẽ là do mới ói xong, cũng có lẽ là do quá cảm động…

      – Mẹ, mẹ còn có thể được hay ? Có cần con ôm mẹ ? Giống như lúc trước khi con bị bệnh mẹ vẫn thường ôm con vậy ạ.

      – Hả?

      Dương Hiểu Thố còn chưa kịp trả lời Tiểu Hàng, cảm giác được mình rơi vào vòng tay an toàn, sau đó bay lên trời.

      ngẩng đầu lên hỏi Đoan Mộc Thần:

      Editor: An Hiên, Linh Kiều.

      Beta: Ngược Ái.

      Chương 13: muốn ngủ cùng tôi sao?


      Đoan Mộc Thần nhàn nhạt liếc nhìn cái.

      – Chẳng lẽ nghĩ để cho Tiểu Hàng ôm sao?

      Khẩu khí lạnh nhạt của khiến cho chút xíu cảm kích mới vừa dâng lên trong lòng Dương Hiểu Thố biến mất còn chút gì.

      – Hừ! Ai cần ôm? – khinh thường .

      Đoan Mộc Thần cúi đầu nhìn nằm trong ngực mình, bộ dáng hài lòng chu cái miệng nhắn, hoài nghi hỏi:

      cần?

      – Dĩ nhiên!

      – Vậy tại sao lại ôm tôi chặt như vậy nhỉ?

      Ngữ khí của mang theo tia giễu cợt, độ cong nơi khóe môi như có như , tiết lộ tâm tình rất tốt.

      Dương Hiểu Thố lập tức muốn thu lại hai tay ôm lấy cổ của , nhưng mà…

      len lén nhìn xuống khoảng cách từ mặt đất, có chút sợ hãi. Từ độ cao này mà té xuống chắc chắn rất đau cho mà xem.

      Hay là thôi !

      ghét người này nhưng lại rất sợ đau.

      Có câu rất đúng “hảo hán hơn thua thiệt thòi trước mặt” !

      Kết quả là, Dương Hiểu Thố rất có chí khí để tiếp tục tùy ý ôm lấy mình.

      Hơn nữa, hai tay cổ còn vòng lại chặt.

      Tư thế này của làm cho khoảng cách giữa hai người bọn họ càng thêm kề sát, Dương Hiểu Thố bỗng nhiên cảm thấy mặt mình nóng lên.

      nhất định chịu thừa nhận là khi mình ngửi thấy được hơi thở nam tính nhàn nhạt người làm cho mặt đỏ tim đập đâu.

      Nhất định là do mới vừa rồi bị say máy bay quá, cho nên bây giờ vẫn còn mơ màng.

      Đoan Mộc Thần cúi mặt liền thấy hai gò má của hơi hồng hồng. khuôn mặt nhắn tự chủ liền lộ ra vẻ xinh đẹp tuyệt mỹ.

      Nhưng ánh mắt quật cường kia lại rất có độ sát thương nha!

      Trong lòng Đoan Mộc Thần liền dâng lên kiêu ngạo. biết quyết định của mình sai mà.

      Đem tiểu bạch thỏ này về đây, cuộc sống tương lai của khẳng định rất thú vị!

      Dương Hiểu Thổ chưa từng có qua cảm giác như vậy. lẳng lặng nhìn gương mặt tuấn tú của , đôi mắt màu lam thâm thúy mà trong suốt khiến cho trong lúc nhất thời như bị lạc vào trong đó, quên cả hô hấp cùng suy nghĩ.

      Mà lúc này Tiểu Hàng ở phía sau hai người, rất biết điều im lặng mà theo.

      khuôn mặt nho của nó ra nụ cười mong đợi.

      Ha ha, tình thế thoạt nhìn cũng tệ.

      Cho nên, nó rất “ hiếu thuận” nghĩ, lần say máy bay này của mẹ tệ nha!

      **

      Tiến vào trong phòng, Đoan Mộc Thần liền đem Dương Hiểu Thố đặt xuống.

      Trong nháy mắt rời khỏi vòng tay của , lập tức hít ngụm khí lớn. Cảm giác được tim của mình khôi phục trở lại như bình thường.

      còn rất khoa trương giơ tay sờ sờ trán của mình, có nóng, sao lúc nãy lại cảm thấy rất nóng chứ?

      Liếc thấy bóng dáng của Đoan Mộc Thần ra, tim đập loạn thình thịch của lúc này mới ổn định lại được.

      Quả nhiên là do ta. ta vừa khỏi, ngay cả khí cũng trở nên thoáng đãng hơn rất nhiều.

      Ngồi ghế sofa, con ngươi Dương Hiểu Thố bắt đầu loạn chuyển, cẩn thận đánh giá căn phòng này.

      – Ồ! là xa xỉ nha… – Dương Hiểu Thổ nhìn chiếc giường lớn rộng khoảng ba mét hai nằm cách đó xa, nhịn được liền phát ra kinh hô.

      Dương Hiểu Thố chịu đựng nổi sức cám dỗ của chiếc giường như vậy. lập tức nhào tới.

      – Nằm là thích mà!

      Nhắm mắt lại, lăn trái lăn phải, lại lăn trái lăn phải…

      Ơ! Sao lại lăn được nữa? Bị cái gì chặn lại vậy?

      mở mắt ra, liền há hốc miệng vì kinh ngạc.

      – Á…, khi nào tiến vào vậy?

      Đoan Mộc Thần đáp mà hỏi ngược lại.

      rất thích cái giường này?

      – Đúng vậy…

      – Cái giường này là của tôi, muốn cùng tôi ngủ sao?

      Chương 14 : Làm ấm giường


      – Cái, cái gì ? muốn ngủ cùng tôi sao ?

      Dương Hiểu Thố mở to mắt, lửa giận nhen nhóm, nhảy chồm dậy, hề khách khí mắng :

      – Đồ háo sắc!

      Chân mày Đoan Mộc Thần chợt cau lại :

      – Thỏ , như vậy là được, quá lễ phép rồi. quên hứa hẹn gì sao ? hẳn nên gọi tôi là chủ nhân mới đúng, phải là sắc lang đâu !

      Dương Hiểu Thố tỏ vẻ phục, :

      – Là đùa giỡn tôi ! nhất định là nhìn thấy tôi là trẻ trung xinh đẹp, nên mới nảy ra ý nghĩ kì quái này! Tôi cảnh cáo nha. Làm nữ bộc cũng phải có tôn nghiêm, đứng có mà mơ tưởng lái sang chuyện khác !

      Đoan Mộc Thần bị lời của chọc cho cười, lâu rồi chưa được cười sảng khoái như vậy :

      – Ha hả, thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp ? sao ?

      có ý gì đây ?

      Đây là trực tiếp cười nhạo sao ?

      mặc dù phải mỹ nữ gì, nhưng cũng có rất nhiều người khả ái dễ thương đó !

      thế mà lại dám xem thương !

      Aaaaaa! Bực bội !

      Dương Hiểu Thố vội vàng bò xuống giường, chịu được lại nhìn lên khuôn mặt cười toe toét kia, lần này biết điều hơn :

      – Chủ nhân, xin hỏi phòng của tôi ở đâu ?

      Aaa! muốn tránh xa !

      Nếu chắc bị tức đến ngất xỉu mất !

      Đoan Mộc Thần dùng ngón tay chỉ bên phải :

      – Nơi đó !

      Tầm mắt của Dương Hiểu Thố chuyển dời theo phương hướng ngón tay của , ba giây sau liền hét ầm lên :

      phải chứ ?

      – Có cái gì phải ?

      – Tại sao… tại sao phòng của tôi lại ở bên trong phòng của ?

      Người hầu phải ở chỗ khác chứ? Sao lại ở trong phòng này ?

      có gì đâu, ở giữa vẫn còn cánh cửa nữa mà.

      Dương Hiểu Thố nhấc chân lên, từ từ đến cánh cửa kia.

      Từng bước chân nặng như đeo chì, quả tuyệt vọng muốn chết lớn :

      – Đây chỉ là cánh cửa thủy tinh thôi!

      thấy gì nó là thế.

      Trong đầu lập tức tưởng tượng ra viễn cảnh tương lai, ở trong phòng thay quần áo, nằm ngoài thảnh thơi nhìn……

      Aaaaaa, xấu xa !

      thể như thế được !

      muốn thừa cơ lợi dụng sao ?

      bao giờ !

      – Tôi nên ngủ nơi này !

      – Chỉ có nơi này thôi. Nữ bộc phải ngủ nơi này.

      hẹp hòi như vậy sao ? Mặc dù tôi là nữ bộc, nhưng dù vậy cũng có quyền được có căn phòng sao ? Kể cả là phòng dưới đất cũng được.

      Dương Hiểu Thố hạ thấp tiêu chuẩn xuống rồi, cho dù là phòng dưới đất cũng an toàn hơn nơi này.

      Đoan Mộc Thần sao nhìn ra ý nghĩ của chứ, nhưng mà muốn tiếp tục đùa với , bởi vì muốn nhìn những vẻ mặt đáng của rồi.

      Quả nhiên là con thỏ đơn thuần, thú vị !

      – Thỏ , tôi rồi, nữ bộc chỉ có thể ngủ ở nơi này.

      – Tại sao ?

      – Bởi vì dễ.

      – Dễ ? dễ dàng làm gì ?

      nháy mắt cái, trăm mối lo lắng vẫn có cánh giải.

      Đoan Mộc Thần nằm ngửa ra giường, ánh mắt đầu độc đầy tà mị nhìn , môi mỏng khẽ mở :

      – Thỏ , tôi quên bảo biết, ở đây, công việc nữ bộc còn bao gồm… làm ấm giường.
      fujjko thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: An Hiên.

      Beta: Ngược Ái.

      Chương 15 : Cánh cửa thủy tinh


      – Cái gì cơ ? Tại sao ?

      Dương Hiểu Thố thể tin vào những gì mình nghe thấy.

      ta tên đàn ông háo sắc ghê tởm !

      Quả nhiên là có ý tốt !

      Dương Hiểu Thố tức giận vung quả đấm , hận thể hung hăng đánh trận ra trò!

      – Tôi thích ! Tôi muốn ngủ cùng trong gian phòng.

      – Tôi đâu có muốn ngủ cùng gian phòng với tôi. Gian phòng của ràng nằm ở bên phải mà.

      – Thế phải vừa mới cái gì làm ấm giường đó sao ?

      Chẳng lẽ nghe nhầm ?

      Đoan Mộc Thần nhàn nhạt :

      – Làm ấm giường cũng nhất thiết phải ngủ chung căn phòng.

      Mắt Dương Hiểu Thố giật giật, suy tư lại lời của .

      Aaa, khó hiểu!

      ủy khuất chu cái miệng nhắn :

      – Tôi vẫn muốn phản đối.

      Thấy có ý phản kháng, Đoan Mộc Thần cau mày, giọng hơi uy hiếp :

      – Thỏ , phải ngoan ngoãn nghe lời, thể làm trái mệnh lệnh của tôi, nếu ….

      – Nếu như thế nào ?

      – Nếu tôi đem tiểu Hàng giấu , để được thấy nó nữa.

      được ! Con của tôi !

      – Đừng quên, là tôi mang tới đây, tất nhiên cũng mang con theo !

      Aaa! đuối lý rồi.

      Bại trận hoàn toàn.

      Bỗng nhiên Dương Hiểu Thố nhớ ra:

      – Tiểu Hàng đâu? Nó đâu rồi?

      – Ở trong phòng của nó.

      – Cái gì? Tiểu Hàng có mình gian phòng? Nó ngủ chung với tôi sao?

      – Dĩ nhiên . là nữ bộc, Tiểu Hàng sao có thể cùng nữ bộc ngủ chung chỗ?

      đầu Dương Hiểu Thố lên ba đường hắc tuyền

      cái gì vậy?

      cũng là mẹ của Tiểu Hàng cơ mà!

      ….tôi…

      Trời ạ, bắt đầu lắp bắp.

      Dương Hiểu Thố giận đến mức giơ chân, cố nâng môi nặn ra nụ cười khó coi, rồi chạy vào “gian phòng ” của mình.

      Sau đó còn đóng mạnh cửa thủy tinh!

      Ầm!

      tiếng vang lớn khiến Đoan Mộc Thần cau mày, thanh ác ma vang lên:

      – Thỏ , cẩn thận chút, đây là cửa thủy tinh, phải cửa gỗ đâu.

      tức giận, điên cuồng hét lên:

      hẹp hòi, lúc nãy cũng mạnh lắm đâu!

      – Bởi vì, tôi nghĩ nếu nó tự nhiên hỏng mất, đem cửa mở rộng ra làm thành tường thủy tinh luôn.

      Cái gì?

      Tường thủy tinh?

      Dương Hiểu Thố sợ hãi ngẩng đầu, nhìn cánh cửa rộng trước mắt.

      cách nào tưởng tượng, nếu mà mở rộng thêm, vậy trở thành khung cảnh kinh khủng như thế nào!

      nhất định bị nhìn thấy hết sạch luôn!

      quá xấu xa!

      Chỉ biết khi dễ trói gà chặt như !

      nên làm cái gì bây giờ?

      Bả vai Dương Hiểu Thổ co rút lại, cũng muốn mở rộng phạm vi nhìn thấy của đâu.
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :