1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thịnh Yến - Chu Loan Loan (Full 2 Tập - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1 _ 11

      Tửu lượng của Hạng Mĩ Cảnh cũng khá tốt, nhưng tối nay vận may của dở tệ, dù chơi bất kì trò gì cũng đều bị phạt uống. Ban đầu uống còn tỉnh táo, nhưng dần dần bắt đầu say, người trong quán bar mỗi lúc đông, nhạt nhẽo đinh tai nhức óc, ngã cả người vào Âu Na, nhưng quyết chịu buông li rượu trong tay xuống.

      Âu Na ngờ tối nay lại uống say như thế, dám để chơi tới khi tàn tiệc, hơn mười giờ liền lôi ra khỏi quán bar, muốn đưa về nhà.

      Vừa nghe Âu Na muốn đưa mình về nhà, lập tức trở nên tỉnh táo, cố gắng lấy lại tinh thần chui vào taxi, chặn Âu Na lại cho lên theo, : "Mình vẫn ổn, có thể tự về, cậu chơi tiếp ". Sau đó bảo bác tài nhanh chóng lái xe .

      Từ quán bar về khu chưng cư xa lắm, ngồi dựa vào ghế lúc thấy đến. Lúc lấy tiền trong túi ra trả cho bác tài cẩn thận làm rơi di động. cúi người xuống nhặt, vừa chạm vào nút màn hình liền sáng lên, phát ra có hai cuộc gọi nhỡ của Phương Tuân Kiệm, cuộc gọi từ tiếng trước, cuộc thứ hai là từ ba mươi phút trước.

      thấy hơi căng thẳng, dám gọi lại cho ngay, định về nhà tìm được lí do rồi mới gọi để giải thích vì sao mình lại nghe điện.

      Đáng tiếc, Phương Tuân Kiệm ngồi trong nhà rồi. mở cửa, thấy ngồi sofa xem tivi. Phản ứng đầu tiên là lập tức nín thở, chỉ sợ ngửi thấy mùi rượu. Cách làm đó của chẳng khác nào bịt tai trộm chuông, uống nhiều như thế, ngay cả lỗ chân lông cũng thoát ra đầy mùi rượu.

      Phương Tuân Kiệm đứng dậy, về phía .

      vội vàng chạy ngay vào nhà vệ sinh như phản xạ có điều kiện, thò đầu ra nhìn giải thích: "Sinh nhật người bạn, nên em uống hơi nhiều".

      thích mùi rượu quá nặng, nhưng hình như cũng có ý trách mắng , dược nửa đường rẽ vào bếp, rồi lấy chai nước ngọt từ tủ lạnh ra, mở nắp uống, sau đó quay lại nhìn , : " tắm ".

      vẫn luôn nghe lời , đầu tiên là xả nước đầy bồn, cuối cùng dùng xà bông xoa khắp người, hòng chà hết hơi rượu đó.

      Tắm xong, sắp giờ.

      có cảm giác như Phương Tuân Kiệm rồi, nhàng vặn cửa phòng tắm, thò đầu nhìn về phía phòng khách, ti vi và đèn tắt, sofa có ai, quả nhiên .

      thở phào nhõm, vào bếp mở tủ lạnh lấy nước uống. Uống hết nửa lon nước ngọt mới giật mình nhớ ra mình vốn đâu có mua nước ngọt, mở tủ lạnh nhìn lại, thấy bên trong xuất rất nhiều đồ phải do mình mua, nhưng ngoài Phương Tuân Kiệm ra, có người thứ ba có được chìa khoá của ăn hộ này.

      đứng trong bếp ngẩn ngơ mất lúc, uống nốt lon nước ngọt rồi quyết định chấm dứt việc suy nghĩ lung tung của mình.

      Nguỵ Khiết nghỉ hẳn mười ngày mới quay lại làm việc.

      Những nhân viên khác dưới dẫn đầu của Kiều Kiều đưa ra đề nghị: "Chẳng phải chỉ là mổ ruột thừa thôi sao? Cần gì phải nghỉ tận mười ngày lâu như thế?".

      Hạng Mĩ Cảnh chuyện với Nguỵ Khiết xong, cảm thấy mặc dù ở nhà nghỉ ngơi những mười ngày, nhưng khí sắc của Nguỵ Khiết chẳng tốt hơn được là bao. Xưa nay đối xử với cấp dưới quá hà khắc, thưởng phạt phân minh, thẳng với Nguỵ Khiết rằng tiền thưởng của quý này bị trừ hết. Quay sang Kiều Kiều, tiếc lời biểu dương: "Chị nhất định tiến cử em là nhân viên xuất sắc nhất của tháng này với Orchid".

      Âu Na khen giỏi khi dẫn tổ toàn các lanh cha lanh chanh mà thành tích nghiệp vụ vẫn đứng đầu.

      khiêm tốn trướ lời khen đó của bạn: "Qúa khen, quá khen, cẩn thận lại trở thành khiên đỡ tên".

      Âu Na bóc mẽ: "Cậu sớm là cái bia bị cắm đầy tên đó rồi, còn có gì phải sợ nữa?".

      thể phủ nhận, chỉ nhún vai cười.

      tỏ thái độ phớt lờ trước những tin đồn giữa mình và Dung Trí Hằng, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng, có cách nào thay đổi suy nghĩ trong đầu người khác, chỉ còn biết im lặng làm tốt bổn phận của mình.

      Sau giờ cơm trưa trời đổ mưa .

      Hạng Mĩ Cảnh nhận lời đưa bạn Uông Nhất Trác tới hầm rượu, tới đó chắc chắn khó tránh được việc phải thử rượu, nên lái xe, ngồi taxi đến đó vừa đúng ba giờ. còn biết bạn cùa Uông Nhất Trác là ai, nhưng lại nghĩ người xuất chúng như Uông Nhất Trác, khiến ta nâng niu trong lòng bàn tay chắc chắn là tuyệt thế giai nhân. Nhưng vừa lên tới tầng hai, người gặp lại là Dịch Hiểu Vụ, giật nảy mình, ngẩn ngơ mất lúc lâu mới lấy lại được tinh thần.

      Khi Hạng Mĩ Cảnh mới vào nghề, hai nhân vật nổi như cồn trong ngành PR khắp thành phố, là Chương Du, người kia là Dịch Hiểu Vụ. Dịch Hiểu Vụ hơn Chương Du sáu tuổi, có thể coi bọn họ là song kiêu, nhưng nếu luận về cách biệt tuổi tác, Dịch Hiểu Vụ được coi là xuất chúng hơn Chương Du nhiều. Dịch Hiểu Vụ giống như bông hoa giao tế nổi bật nhất Thượng Hải trong thập niên ba mươi ở thế kỉ trước, làm việc cho Uông gia, đồng thời còn là người tình công khai của Uông Nhất Trác. Người tình, phải bạn , càng có khả năng trở thành Uông thiếu phu nhân. Sau này người trong ngành rộ lên tin đồn Uông Nhất Trác đính hôn với tiểu thư họ Cam, tồn tại của Dịch Hiểu Vụ lại càng trở nên gượng gạo, nghe Uông gia cho Dịch Hiểu Vụ món tiền lớn, để ta di dân, cũng có tin đồn rằng do bị Uông Nhất Trác đá nên rơi vào trạng thái bất thường, vẫn luôn điều trị trong bệnh viện tâm thần. Sau nữa hôn giữa Uông Nhất Trác và tiểu thư họ Cam bị huỷ bỏ, Dịch Hiểu Vụ cũng thấy xuất , những chuyện tin đồn thổi bàn tán đó cũng dần lắng xuống.

      Hạng Mĩ Cảnh và Dịch Hiểu Vụ trước kia thường xuyên qua lại, quan hệ khá tốt, có lẽ nhìn người mà liên tưởng tới cảnh ngộ của mình, nên trong lòng vẫn có thiện cảm với Dịch Hiểu Vụ, dù ấy có kết cục thế nào, cũng thấy đau lòng. Nhưng thần kì là, hôm nay Dịch Hiểu Vụ lại xuất . ấy mặc chiếc váy dài tay màu hồng phấn bó sát, đeo sợi dây dài cổ, chiếc áo khoét cổ khá sâu nên phần trước ngực lộ mảng da trắng ngần, vô cùng thu hút và kích thích trí tưởng tượng của người khác. Dịch Hiểu Vụ cắt tóc ngắn tới vai, cuốn xoăn lọn to, rồi lại nhuộm màu rượu chát, khiến khuôn mặt trắng trẻo của Dịch Hiểu Vụ càng nổi bật thanh tú hơn.

      Dịch Hiểu Vụ biết người mình gặp hôm nay là Hạng Mĩ Cảnh, vì vậy hề căng thẳng hay kinh ngạc, thoải mái bước tới chào hỏi: "Theresa, lâu rồi chúng ta gặp nhau".

      Hạng Mĩ Cảnh dám lơ đễnh, cũng cười : "Gần hai năm rồi".

      Hai người đều có chút kích động , nhưng ai nhắc lại chuyện qua.

      Hạng Mĩ Cảnh có cảm giác Dịch Hiểu Vụ hơi khác so với trước kia, nhưng nhất thời nghĩ ra được là khác ở chỗ nào, có lẽ thời gian làm người ta thay đổi.

      Dịch Hiểu Vụ gần đây mình bỗng đam mê sưu tập rượu, chuẩn bị mở hầm rượu dưới tầng nhà mình.

      Hạng Mĩ Cảnh nghĩ có lẽ Uông Nhất Trác vẫn thương sủng ái Dịch Hiểu Vụ như trước, nên trong lòng cảm thấy được an ủi.

      đưa Dịch Hiểu Vụ lên tầng hai, lượt qua khắp các giá rượu, sau khi những kiến thức thông thường mình biết, mới chọn chai rượu vang trắng do La Romanee Coti sản xuất năm 2000 và chai rượu vang đỏ được Chateau Ausone dùng nho trồng từ Syrah chắt lọc ra.

      Hạng Mĩ Cảnh là khách quyen thường xuyên ở đây, lại biết phẩm rượu, đồng thời có quan hệ khá tốt với Trần Gia Phong, quản lí người Hồng Kông của hầm rượu, vì vậy gần như tất cả mọi việc đều do tự tay làm. rót phần ba li thuỷ tinh Riedel đưa cho Dịch Hiểu Vụ, dạy Dịch Hiểu Vụ cách nếm rượu.

      "Ngậm rượu trong miệng ít nhất mười hai giây, năm giây đầu, đầu lưỡi cảm nhận được vị ngọt, từ năm giây tới tám giây sau, hai bên đầu lưỡi cảm nhận vị rượu, bốn giây cuối cùng phán đoán vị đắng. Nếu phải nếm từ hai loại rượu trở lên, giữa hai lần nếm phải để cho lưỡi được nghỉ ngơi vài phút".

      Hạng Mĩ Cảnh vẫn luôn cho rằng Dịch Hiểu Vụ là người vô cùng thông minh, hơn nữa những điều cũng rất đơn giản dễ hiểu, nhưng những nội dung ấy lặp lặp lại đến vài lần mà Dịch Hiểu Vụ chỉ nhớ cách lộn xộn. Cuối cùng cũng phát ra Dịch Hiểu Vụ có vấn đề, và cũng nhận thấy từ đầu tới cuối có người gần như là bảo vệ luôn theo sát Dịch Hiểu Vụ. Như vừa phát được bí mật kinh thiên động địa, vô cùng sốc.

      lâu sau Uông Nhất Trác cũng có mặt ở hầm rượu.

      ta hoàn toàn có ý định giấu giếm Hạng Mĩ Cảnh, nhưng cũng giải thích, đầu tiên là giữ chặt Dịch Hiểu Vụ loạn quanh các giá rượu, giống như sợ ấy lạc mất, sau đó với Hạng Mĩ Cảnh: "Tôi cùng ấy, nhưng gần lại có việc gấp, ấy đợi được, đòi đến trước".

      Trước kia Hạng Mĩ Cảnh thân với Uông Nhất Trác lắm, sau này cũng chẳng tiếp xúc nhiều, quá trinh cụ thể của câu chuyện hai năm về trước, nhưng thái độ lúc này của Uông Nhất Trác dành cho Dịch Hiểu Vụ đủ để rất nhiều. cảm giác được an ủi, nhưng lại cũng thấy buồn, cố gắng kìm nén cảm xúc, hoà nhã giúp Dịch Hiểu Vụ chọn rất nhiều rượu. sợ Uông Nhất Trác trả nổi, bởi vì biết, đối với ta mà , người con quý giá hơn mọi thứ thế gian này giờ ở trong tay ta rổi.

      Tính riêng tư của hầm rượu tầng hai tương đối cao, nhưng đến sáu giờ, người tới cũng nhiều dần. Uông Nhất Trác muốn gặp người quen, nên khoảng hơn năm rưỡi đưa Dịch Hiểu Vụ , Dịch Hiểu Vụ vẫn thấy chưa thoả mãn, hẹn Hạng Mĩ Cảnh lần sau gặp lại. Hạng Mĩ Cảnh nhận lời, nhìn theo hai người cho tới khi họ hẳn mới quay lai hầm rượu, bỏ ra tiếng đồng hồ chọn chai rượu vang đỏ có vị tương đối chát.

      Trần Gia Phong từ bên ngoài về, hai người gặp nhau, hẹn lên tầng chín uống rượu.

      Mới bảy giờ, trời tối hẳn, nhưng đèn neon trong thành phố chưa kịp phủ ánh sáng của mình .

      Trần Gia Phong mang từ tầng tám lên rất nhiều đồ ăn, hai người ngồi ngoài ban công đối ẩm. Ông ta khoảng gần năm mươi tuổi, tu luyện thành tinh, mặc dù tiếng phổ thông chẳng ra làm sao, nhưng nhìn người nhìn việc lại rất tinh tường, ông ta chuyện với người được coi là nữa thân phận Hồng Kông như Hạng Mĩ Cảnh bằng tiếng Quảng Đông: "Xem ra tâm trạng của hôm nay rất tệ, nên mới chọn chai rượu có vị chát thế này".

      Hạng Mĩ Cảnh uống hớp, đáp: "Có so sánh mới biết thứ nào ngon, thứ nào tệ, nếu lại cứ lầm tưởng mình sống chín tần mây, có ngày rớt xuống rất thảm".

      Ông ta liếc xéo cái: "Là vướng mắc trong tình , hay là công việc gặp rắc rối? Nếu là vấn đề ở tình , tôi lực bất đồng tâm, nhưng nếu muốn làm ở ngành đó nữa, chổ tôi lúc nào cũng mở rộng cửa đón . biết đấy, tôi vẫn luôn rất trân trọng khả năng của với rượu vang".

      lắc đầu cười: "Thực ra tôi chẳng có tài gì cả. Toàn là dựa vào trí nhớ mà thôi".

      Ông ta đính chính lại cách của : "Cho dù dựa vào trí nhớ rồi đọc lại, cũng chịu bỏ ra nhiều tiền như vậy để rèn luyện đầu lưỡi".

      cười cho qua, nhìn về phía dòng sông Hoàng Phố.

      Trước năm mười tuổi, là đứa trẻ sống trong gấm vóc lụa là, sau năm mười tuổi, chỉ là đứa trẻ bình thường được gia đình họ hàng nuôi dưỡng. Ngay cả số tiền đưa cho Diêu Lập Trung chữa bệnh cũng do lấy từ chỗ Phương Tuân Kiệm, những loại rượu vang khác nhau mà nếm cũng là do mua. Ngay từ đầu bồi dưỡng như bồi dưỡng nhân tài, tỉ mỉ đính chính lại những lỗi lớn, lỗi bé của , chỉ dạy cho cách đối nhân xử thế, đặc biệt là đích thân dạy cho cách phân biệt rượu ngon rượu dở, cầu phải nắm được sản lượng rượu mỗi năm, tên của các nhà máy rượu vang, thậm chí cả tình hình phân bố của vài loại rượu ngon. là người tình được nuôi, cũng là nhân viên PR do dày công huấn luyện. phải chưa từng nghĩ đến tác dụng của tồn tại của mình, cũng hiểu việc cài người vào công ty của người khác là trò vặt thương trường, nhưng Phương Tuân Kiệm muốn vào Bảo Nhã, dù có giỏi giang đến đâu, cũng thay thế được Dung Ngọc Lan, điều đó cung có nghĩa là thể gây được ảnh hưởng quá lớn, huống hồ cho rằng Phương Tuân Kiệm ngôc tới mức nhổ cái ốc vít chính của tập đoàn Hoa Hạ.

      Chương 1 - 12

      chưa bao giờ biết rốt cuộc Phương Tuân Kiệm nghĩ gì. cũng phải là hoàn toàn biết. Điều duy nhất mà biết là Phương Tuân Kiệm nhất định đá ông trai Phương Tử Bác - con riêng của Phương Định Trạch và bà chị Phương Tử Du ra khỏi tập đoàn Hải Thành, cắt đứt mọi con đường sống của cậu em trai Phương Hữu Lai do bà mẹ kế sinh, ép Phương Định Trạch phải giao lại tập đoàn Hải Thành, tập đoàn được ông ta cùng mẹ đẻ sáng lập dưới giúp đỡ của ông ngoại . Mà vai trò cũng như kết cục của trong vở kịch lớn do làm đạo diễn này thế nào còn chưa biết.

      Trần Gia Phong phải tiếp đón khách, Hạng Mĩ Cảnh ngồi mình ở quầy bar rất lâu

      Chai rượu chọn tối nay quá chát, nheo mắt, để rượu từ từ trượt đầu lưỡi xuống cổ, nhưng phong cảnh ở đây quá đẹp, xung quanh yên tĩnh, cuộn mình trong góc, nếu nhìn kĩ biết là ai.

      Người pha rượu biết , cầm chai rượu vang trắng đến : "Theresa, chai này là của vị tiên sinh muốn tặng ".

      vô cùng kinh ngạc, chậm rãi liếc mắt ra quầy rượu phía sau.

      Người pha rượu thà bảo: " ấy rồi".

      thôi tìm kiếm nữa, ngẫng đầu lên nhìn người pha rượu: "Ai thế?".

      Người pha rượu cười đáp: "Tôi có nguyên tắc nghề nghiệp của mình. ấy muốn tiết lộ danh tính, cho dù chúng ta có thân thiết tới đâu, tôi cũng phải giữ bí mật".

      cũng ép, nghi hoặc đón lấy chai rượu trắng trong tay ta, nhìn kĩ nhãn, ra là chai rượu được cất năm 2005 từ nhà máy rượu Domaine Huet. chau mày hiểu: "Sao lại có người vô duyên vô cớ tặng tôi chai rượu vang trắng quý thế
      này?".

      Người pha rượu còn cảm thấy hứng thú với chai rượu hơn cả người tặng, hỏi : "Có cần mở ra ngay bây giờ ?".

      đồng ý, sau khi ta mở chai rượu, rót vào li, lắc hai vòng, nhấp ngụm. Rượu ngon quả nhiên mùi vị rất khác, rửa sạch dư vị đắng chát vừa rồi còn đọng trong miệng . uống nửa li, rồi bảo người pha rượu cất . Người pha rượu tưởng muốn mang về, nhưng gửi lại đây, rồi đùa đùa tiếp: "Người tặng danh tính, sao tôi có thể tùy tiện mang về chứ".

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2 - 1

      Lạnh

      Dù có em tới đâu
      Chúng ta vẫn là hai cá thể
      Chẳng bận tâm, có duyên hay vô duyên
      Trừ phi có thể giống như kim giờ và kim phút của chiếc đồng hồ
      Gối bên nhau sống đời

      Hạng Mĩ Cảnh đọc được bài phỏng vấn Qúy Thục Nghi tạp chí, mới nhớ ra là sắp sinh nhật bà mẹ chồng tương lai xinh đẹp và nổi tiếng này của mình.

      Tiệc sinh nhật năm ngoái của Qúy Thục Nghi do Bão Nhã phụ trách, năm nay thấy thông tin gì, chắc thuê công ty khác.

      Dung Ngọc Lan chẳng màng kiếm tiền từ việc tổ chức sinh nhật, cũng hiểu Qúy Thục Nghi muốn quan khách tập trung chú ý vào "nhân viên tổ chức kiện Hạng Mĩ Cảnh", nên mới cố tình né tránh. Ngược lại chị ta hào hứng hỏi xem Hạng Mĩ Cảnh định tặng quà gì cho Qúy Thục Nghi.

      Hạng Mĩ Cảnh rất đau đầu, đành mang Lâm Khải Sương ra làm lá chắn: "Em còn phải bàn với A Khải".

      Dung Ngọc Lan gật đầu tán thành, lại hỏi: "Em và Benny bên nhau lâu như thế, mà suy nghĩ xem tiếp theo nên tiến triển thế nào à?".

      Hạng Mĩ Cảnh tiếp tục mang Lâm Khải Sương ra đỡ đạn: "A Khải vẫn luôn bận rộn, hơn nữa bọn em đều cảm thấy có những việc cần phải quá vội vàng".

      Dung Ngọc Lan cười: "Em cũng chẳng rảnh hơn cậu ta. Bận từ sáng đến tối, có khi trong mắt những người bụng dạ đen tối lại tưởng chị cố ý cho em nghỉ phép để em được bay tới Berlin vui vầy với bạn trai cơ đấy".

      Hạng Mĩ Cảnh hoàn toàn nghĩ thế, lắc đầu: "Sinh nhật của bà Qúy, ấy nhất định về thời gian".

      Dung Ngọc Lan bèn : "Vậy tới lúc đó chị cho em nghỉ phép".

      Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy cần thiết, nhưng cũng từ chối ý tốt của Dung Ngọc Lan, gật đầu tỏ ý cảm ơn.

      Cuộc trò chuyện này của hai người được thực trong nhà hàng Biên Giới tầng ba mươi của tòa nhà.

      Hạng Mĩ Cảnh vì bận chuẩn bị cho chương trình khai trương của hãng giày da từ Ý giới thiệu sản phẩm vào thành phố mà qua cả thời gian ăn trưa, vừa hay Dung Ngọc Lan ở phòng bên cạnh cũng vừa buôn chuyện điện thoại đường dài với người bạn gọi từ bờ bên kia Đại Lục về quên cả thời gian, khi nhớ ra định ăn trưa bắt gặp chống tay vào cằm suy nghĩ vẫn vơ, thế là kéo cùng ăn luôn.

      Nhà ăn từ tầng hai mươi mốt trở xuống chắc chắn lúc này chỉ còn lại canh thừa cơm cặn, mà Dung Ngọc Lan xưa nay chỉ ăn ở tầng ba mươi và ba mươi lăm. Được Hạng Mĩ Cảnh gợi ý, Dung Ngọc Lan thôi nghĩ tới việc lên tầng ba lăm với những món Tây chính thống nữa, mà tới tầng ba mươi là nơi có nhiều lựa chọn hơn và những nhân vật cấp cao trong công ty cũng ít lui tới.

      Trong cuộc sống và công việc, những người mà Hạng Mĩ Cảnh tiếp xúc đa phần đều là những nhân vật giàu có, có chức có quyền. Những lãnh đạo cao cấp trong công ty thuộc tập đoàn họ gì tên gì, thậm chí ngay cả sở thích của họ cũng đều ghi nhớ. vẫn luôn biết đạo lí hết sức ràng rằng, quan hệ công chúng là quan hệ công chúng, ngay cả tài năng xuất chúng, được rất nhiều chàng trai trẻ tuổi tài hoa trong thành phố để mắt, nhưng cuối cùng vẫn bước chân vào nổi thế giới của họ. phải ai cũng giống Uông Nhất Trác, mà dù có gặp được người như Uông Nhất Trác, Dịch Hiểu Vụ cũng còn là Dịch Hiểu Vụ năm xưa nữa. Con người quý ở việc biết đủ, Hạng Mĩ Cảnh chưa bao giờ nghĩ những nhân vật như giám đốc tài chính, hay tổng giám đốc bán hàng tỏ ý quý mến hay thân thiện với .

      Lúc này bụng đói kêu lên ùng ục, cắm cúi ăn hết đĩa đồ, ăn xong lập tức lấy thêm đĩa nữa.

      Danh tiếng của xưa nay vẫn khá tốt, nếu phải thỉnh thoảng bị Dung Trí Dật mang ra trêu đùa, có lẽ cũng được coi là bông hoa đẹp trong số những người có cùng cấp bậc ở Bảo Nhã. Mặc dù quá để ý tới những lời bàn luận của người khác, nhưng vẫn cảm thấy bất lực mỗi khi Dung Trí Dật có những hành vi cử chỉ làm tổn hại tới thanh danh của mình.

      Mấy hôm nay, bỗng dưng bị gắn với tin đồn liên quan tới Dung Trí Hằng, trở thành trung tâm của cơn bão buôn chuyện, khi cầm cốc nước bí đao ép bằng thuỷ tinh lên còn nhìn thấy xung quanh có vô số những ánh mắt tập trung về phía mình.

      Đương nhiên vẫn giữ được điềm tĩnh, chẳng qua chỉ lên tầng ba mươi ăn bữa cơm trưa thôi mà, có phải nhảy lên tầng ba mươi chín dụ dỗ Dung Trí Hằng đâu. Nhưng vấn đề là, lên tầng ba mươi chín, có nghĩa Dung Trí Hằng ở tầng ba mươi chín xuống tầng ba mươi ăn cơm.

      Quay người lại thấy Dung Trí Hằng xoay lưng về phía , ngồi đối diện với Dung Ngọc Lan, lúc này mới nhận ra vì sao đột nhiên mình lại bị mọi người chú ý như thế. Đám phần tử trí thức cao cấp này còn tò mò và thích đưa chuyện hơn cả những nhân viên văn phòng ở tầng dưới, họ đều nghểnh cổ ra muốn xem màn tiếp theo của câu chuyện.

      Hạng Mĩ Cảnh muốn trở thành nữ chính trong câu huyện tình cảm kiểu này, nhưng nếu bây giờ bỏ , đồng nghĩa với việc xác nhận suy đoán có quan hệ tình cảm với Dung Trí Hằng, trong đầu bọn họ. Rơi vào tình huống khó xử này, đành phải lấy hết dũng khí, quang minh chính đại quay về chổ cũ của mình, cung kính chào Dung Trí Hằng: "Dung tiên sinh, chào ".

      Dung Trí Hằng chuyện với Dung Ngọc Lan, ngước mắt lên nhìn cái, hoàn toàn hề ngạc nhiên, đáp: "Chào", sau đó tiếp tục với Dung Ngọc Lan: "Em vẫn quyết định điều Jerry về Đài Bắc. Cậu ta chưa từng làm ở cương vị quản lí, lần này về bên ấy đối với cậu ta mà cũng là thử thách, hơn nửa ông ngoại cậu ta ở đó còn có rất nhiều mối quan hệ cũ, có lợi cho việc phát triển công việc của cậu ta. Còn chuyện bọn họ cậu ta còn quá trẻ, em tán đồng, lẽ nào nhất định phải ngoài bốn mươi tuổi mới được coi là người trưởng thành, ổn định?".

      Hạng Mĩ Cảnh ngờ Dung Trí Hằng lại trả lời thoải mái như thế, ngẩn ra quên cả ngồi.

      Dung Ngọc Lan cong khoé môi lên cười gọi: "Đứng đó làm gì? Ngồi ".

      sớm giấu tiệt cốc nước bí đao ép ra sau lưng, tỏ ý muốn rút lui: "Tôi ăn đủ rồi, Dung Tiên sinh, Dung tiểu thư mời từ từ dùng bữa".

      xong, định quay người bỏ , nhưng bị Dung Trí Hằng gọi lại.

      nhìn nhìn đồ ăn vẫn chất đầy trong đĩa của , bằng giọng thể tin nổi: "Ăn đủ rồi?".

      vô cùng hối hận vì lần lấy thêm thức ăn vừa rồi, đành cứng đầu đáp: "Cũng phải no lắm". Sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống.

      Thực ra cũng thêm gì với nữa, dường như chỉ là muốn thấy cảnh có người vì muốn né tránh mình mà lãng phí lương thực. vẫn mãi mê trò chuyện cùng Dung Ngọc Lan, đề tài tương đối rộng, từ ngữ khó đến mức như tưởng tượng, thỉnh thoảng còn trưng cầu ý kiến của Dung Ngọc Lan, nhưng đa phần vẫn nghe ra được kiên định của riêng mình.

      Kết quả ngồi bên cạnh Dung Trí Hằng làm nền chưa đến hai mươi phút, vở Soap opera trước đó bị người ta viết lại thành kịch bản phim truyền hình dài tập chỉ trong vòng buổi chiều.

      Âu Na mặt may hào hứng kể lại nội dung của bộ phim dài tập, còn quên hỏi , các tình tiết được viết trong bộ phim đó có giống hay .

      vẫn khá bỉnh tĩnh, bị những chuyện vặt vãnh đó làm ảnh hưởng tới công việc, gạt những câu hỏi của Âu Na sang bên, : "Mình quyết định tạo ra "Nữ hoàng giày cao gót" trong bữa tiệc chào thị trường của nhãn hiệu giày đến từ Ý kia"

      Âu Na chớp chớp mắt, hỏi : "Cậu định biến ai thành nữ hoàng?".

      có lựa chọn của mình, kiên nhẫn giải thích: "Đầu tiên, đây là nhãn hàng cao cấp, khách hàng chính của họ là những người phụ nữ đại, xinh đẹp, tài năng, vì vậy nữ hoàng mà chúng ta tạo ra cần phải có tác phong năng động, hoạt bát, tự nhiên. Thứ hai, phong cách tổng thể của nhãn hàng này rất thời trang và đa sắc, do đó cầu người nó nhất định phải có khí chất phi phàm và khả năng đánh giá khác biệt so với người thường. Thứ ba, mời minh tinh ngôi sao làm quảng cáo còn là chuyện mới mẻ gì nữa, hiệu ứng quảng cáo của các ngôi sao bì được với các quý bà quý thành đạt mang lại, vì vậy nêu chúng ta có thể thuyết phục người này, mình nghĩ phát súng đầu tiên của nhãn hàng này chắc chắn kêu rất vang".

      Wow, mình cung~ là dân văn phòng nhưng type rất chậm khâm phục bạn that đấy
      http://***************.com/images/smilies/icon_kiss4.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_snog.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_love2.gif

      Wow, mình cung~ là dân văn phòng nhưng type rất chậm khâm phục bạn that đấy
      http://***************.com/images/smilies/icon_kiss4.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_snog.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_love2.gif

      Chương 2-2

      Trong đầu Âu Na xuất bóng dáng người, buột miệng kêu lên: "Orchid?".

      lắc đầu: "Cậu quên là Dung gia chính là muốn Orchid lại lại màn ảnh, nên mới để chị ấy quản lí Bảo Nhã à?" ,sau đó : "Là Fiona".

      Mông Giang Vũ?" Âu Na kinh ngạc tới sắp rớt cả cằm. "Có phải cậu quên mất sinh nhật tròn năm mươi lăm tuổi của bà ta vừa được tổ chức vào tháng trước ?".

      thản nhiên đáp: "Nhưng vào tháng Ba từ sau khi bà ta cùng người chồng thứ sáu của mình từ Mĩ di dân về thành phố này, gần như có thể bắt gặp bà ta ở trong bất kì bữa tiệc nào. Nếu cho cậu biết bà ấy năm mươi lăm tuổi, cậu có dám đoán bà ta bốn mươi lăm ? Âu Na, bà ta là truyền thuyết, xuất thân thế gia, thiên tư thông minh, được Mông Nguyên Suý sủng ái nhất, có thể được ba thứ tiếng, ba mươi mấy tuổi du lịch nhiều nước, tình sử có thể đóng được thành phim truyền hình dài cả trăm tập. Phụ nữ đại, giờ còn sùng bái những kiểu phụ nữ trinh liệt nữa, mà là kiểu phụ nữ xuất chúng vừa có thể thích gì làm nấy lại có thể nâng lên được đặt xuống được như bà ta. Mình đảm bảo, nếu trong tủ giày của bà ta bày đầy giày của chúng ta, tạo ra "Nữ hoàng giày cao gót", chắc chắn nhãn hàng chẳng mấy mà nổi như cồn".

      Âu Na bị thuyết phục, nhưng vẫn lo lắng: "Liệu bà ta có chịu cho chúng ta làm quảng cáo người ?".

      Hạng Mĩ Cảnh rất tự tin: "Vừa khéo Lâm Khải Sương có thể được coi là cháu họ của bà ta, chỉ cần gặp được bà ta để thuyết phục, mình nghĩ khả năng đồng ý là khá cao".

      Dự án quảng cáo đó được trình tới trước mặt Dung Ngọc Lan, lập tức Dung Ngọc Lan phê chuẩn. Hạng Mĩ Cảnh gấp rút nhờ Lâm Khải Sương giúp đỡ. Sau nửa tiếng có câu trả lời, sáng hôm sau có thể tới Tử Viên thăm và phỏng vấn Mông Giang Vũ.

      có gặp Mông Giang Vũ vài lần, vì gắn mác là bạn của Lâm Khải Sương, nên có lẽ ấn tượng của bà ta về cũng quá nhạt nhoà. Lần này đặc biệt nhờ Mông Giang Vũ giúp đỡ, mặc dù cho rằng với tính cách của Mông Giang Vũ có lẽ bà ta thấy hứng thú, nhưng trong lòng vẫn hơi thấp thỏm, chỉ sợ hành vi cử chỉ bất cẩn của mình làm phật ý vị nữ sĩ nổi tiếng này.

      Hôm sau Hạng Mĩ Cảnh dậy khá sớm, vì đáp ứng sở thích của Mông Giang Vũ, nên trang điểm cho mình tinh tế, đeo đôi khuyên tai lần trước Phương Tuân Kiệm tặng, còn tìm bộ váy kiểu phương Tây được phối bởi hai màu kem và vàng nhạt kết hợp cùng đôi giày cao gót màu trắng bóng với chiếc túi xách màu xanh nhạt, mái tóc dài rẽ ngôi giữa rồi tết hai lọn tóc cuốn đằng sau, trông vô cùng trẻ trung, năng động.

      ra cũng có ý định mua xe sớm như thế, giao thông trong thành phố thường xuyên tắc nghẽn như nồi cháo hoa sôi bếp, đến đâu cũng mắc kẹt nhúc nhích nổi, tàu điện ngầm mặc dù phải chen chúc, nhưn tiện lợi và lại nhanh. Hơn nữa những khi làm việc, có thể điều xe của công ty bất cứ lúc nào. Chuyện mua xe do Phương Tuân Kiệm quyết định, căn bản chẳng thèm hỏi có muốn hay , mang vài kiểu xe tới cho chọn, hỏi thích kiểu nào.

      Trước mặt luôn ngoan ngoãn nghe lời. đọc xong lời giới thiệu chỉ vào chiếc Volkswagen CC màu đen. thưởng cho nụ hôn triền miên quấn quýt kéo dài vì lựa chọn hết sức thông minh của mình. Bị hôn tới thất điên bát đảo, có điều trong lòng lại rất , mặc dù mang mấy trăm kiểu xe tới cho chọn, nhưng nhân viên PR bình thường như , trừ phi là được Lâm Khải Sương tặng, nếu lấy đâu ra tiền mà mua?

      Tử Viên nằm ở mạn phía nam của núi Tây Xà, lưng dựa núi mặt hướng ra sông.

      Chín giờ bốn mươi lăm phút Hạng Mĩ Cảnh tới nơi, bảo vệ sau khi xác nhận chủ nhà có hẹn gặp mới cho vào. Sống ở đây toàn những gia đình giàu có danh tiếng, trong vòng bốn năm tới đây dưới mười lần, chín lần vì tổ chức tiệc quy mô , còn có lần là cùng Lâm Khải Sương tới tham gia tiệc sinh nhật. Mông Giang Vũ mới di cư tới thành phố này lâu, khi lần đầu tiên tới đây, theo bảng chỉ dẫn mà phải mât mười phút mới tìm được. Đỗ xe xong, Hạng Mĩ Cảnh dặm lại phấn, sau khi được người giúp việc đưa vào hậu viện của khu biệt thự đúng mười giờ.

      Mông Giang Vũ ngồi bên hồ bơi vừa uống nước trà vừa đọc báo. Ánh mặt trời lúc này chỉ làm nền cho người, lại thêm việc mặc chiếc váy dài bằng tơ màu tím pha đỏ, mái tóc xoăn chấm vai tung bay khiến bà ta trông giống đoá mẫu đơn kì nở rộ. Mông Giang Vũ ngồi rất thoải mái dưới chiếc ô che nắng bên chiếc bàn hở màu trắng, nhìn từ xa lại như bức tranh sơn dầu đại.

      Đối mặt với nhân vật tinh tế như thế, bất giác Hạng Mĩ Cảnh phải lấy hết can đảm.

      Mông Giang Vũ nhận ra tới, lịch khách khí đứng dậy chào hỏi: "Theresa".

      Sau khi ôm theo kiểu Tây, bằng giọng Bắc Kinh rất ràng: "Nhìn trẻ trung xinh đẹp, tươi ngon như món đậu phụ tẩm hành vừa được nấu xong. A Khải ở những điểm khác tôi chẳng thấy có gì nổi bật, chỉ riêng con mắt chọn bạn là rất hợp ý tôi".

      Hạng Mĩ Cảnh cảm giác khách sáo của Mông Giang Vũ hề giả tạo, nên cũng thoải mái khi với bà ta về lí do mình đến đây.

      Qủa nhiên Mông Giang Vũ thấy rất hứng thú, hai mắt sáng rực : "Sưu tập giày cao gót, nếu tôi nhận mình là số hai, trong nước chắc chắn ai dám nhận là số ". xong bèn kéo Hạng Mĩ Cảnh lên phòng y phục tầng ba.

      Trước kia Hạng Mĩ Cảnh từng tới Dung Liên sơn trang lần, nhìn thấy phòng quần áo của Dung Ngọc Lan, khi đó cảm thấy váng đầu hoa mắt, hôm nay bước vào căn phòng chứa quần áo giày dép được Mông Giang Vũ cải tạo lại từ cả tầng lầu mới cảm thấy núi cao còn có núi cao hơn.

      Tủ giày của Mông Giang Vũ có tất cả ba mặt, mỗi mặt là bảy tầng, tầng có thể để mười đôi giày, điều đó có nghĩa là bà ta mới về nước chưa được nữa năm, nhưng có hai trăm đôi giày trong tủ.

      Hạng Mĩ Cảnh khẳng định mình tìm sai người, nhưng nếu dùng giày của nhãn hàng để lấp đầy tủ giày này của Mông Giang Vũ, lại là vấn đề nan giải khác.

      Mông Giang Vũ hào hứng kéo Hạng Mĩ Cảnh tới thử giày, lúc gần mười giờ, người giúp việc mang trà và điểm tâm lên lần , lâu sau, người giúp việc lại lên với bà ta: "Bà chủ, Từ tiểu thư đến rồi".

      Hạng Mĩ Cảnh biết Mông Giang Vũ còn có cuộc hẹn khác, sợ phải chứng kiến cảnh nên chứng kiến bối rối, bèn mình xin phép về trước, chi tiết đợi thảo luận xong thông báo cho Mông Giang Vũ.

      Mông Giang Vũ giữ lại, : "Là em họ của Orchid"

      Hạng Mĩ Cảnh ngờ lại gặp Từ Hi Lê ở đây, trong tiềm thức muốn gặp lại đó, nên theo Mông Giang Vũ xuống.

      Hôm nay Từ Hi Lê mặc chiếc váy tay màu hồng nhạt, vạt xếp chồng màu trắng sữa, chiếc đai màu xanh nhạt thắt nơ bướm quanh eo, mái tóc dài thẳng tắp thả sau lưng, để lộ viên ngọc trai sáng lấp lánh thuỳ tai. Từ Hi Lê cũng khá kinh ngạc khi gặp Hạng Mĩ Cảnh ở đây, sau khi chào hỏi Mông Giang Vũ liền nhìn về phía Hạng Mĩ Cảnh với ánh mắt ôn hoà dịu dàng.

      Mông Giang Vũ sớm chuẩn bị lời giới thiệu, nhưng thấy hai người giống như biết nhau, nên nhiều lời nữa, gọi người chuẩn bị bữa trưa.

      Sau lúc chuyện, Hạng Mĩ Cảnh mới biết ra Mông Giang Vũ là hàng xóm của Từ Hi Lê hồi còn ở sơn trang Billy, là bạn thân của bà Từ. Từ Hi Lê hôm nay tới đây là để thăm Mông Giang Vũ.

      Mông Giang Vũ mặc dù hơn năm mươi tuổi, nhưng tác phong cử chỉ vô cùng đại, lại giỏi ăn , nên ba người trò chuyện rôm rả suốt bửa ăn, từ thời trang, mĩ phẩm chuyển sang tình hình thời nóng hổi trong và ngoài nước, kể về bữa tiệc mình tổ chức gần đây, rồi những nhà hàng nào ngon mới mở, còn buôn tới những nam thanh nữ tú trong các gia đình có máu mặt.

      Từ Hi Lê thuộc kiểu người ít điển hình, Hạng Mĩ Cảnh muốn tìm hiểu thêm về ta, nên cố tình sắp đặt vài câu hỏi. Câu trả lời của ta khá chung chung, nhưng lại giống như cố tình giấu giếm, dường như tính ta vốn thế, điềm đạm từ tốn, lộn xộn mà cũng chẳng khôn ngoan.

      Sau bữa trưa, Mông Giang Vũ giữ Hạng Mĩ Cảnh và Từ Hi Lê ở lại nghỉ ngơi lát, đợi qua thời điểm nắng gắt hãy về,

      Hai người đều cảm thấy như thế cũng hợp lí, mỗi người tự về phòng dành cho khách.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2 - 3

      Hạng Mĩ Cảnh tâm trạng vô cùng phức tạp. Nếu , những tiểu thư gia đình giàu có muốn tiếp cận Phương Tuân Kiệm với ý định kết hôn trước kia đều mấy quan tâm, nhưng giờ việc Từ Hi Lê xuất khiến bất kì người đàn ông nào cũng động lòng. Dung gia là tập đoàn giàu mạnh , cái bóng của tập đoàn Hoa Hạ bao phủ khắp mọi nơi thế giới, gần như can thiệp vào tất cả ngành nghề. Từ Hi Lê mặc dù là cháu ngoại, nhưng địa vị vững chắc, sau khi Dung lão thái thái trăm tuổi thể chia phần cổ phần của tập đoàn Hoa Hạ cho ta, huống hồ địa vị của cha ta ở Los Angeles rất vững, lại chỉ có con , số tài sản mà ta được thừa kế nhiều kể xiết. Hay ở chổ ta còn là người ôn hoà dịu dàng, nếu lấy được người vợ như thế, đúng là tài sắc song toàn.

      Buổi chơi du thuyền, tin Phương Tuân Kiệm cảm nhận được thiện cảm mà Từ Hi Lê dành cho . Nhưng năm ngày trôi qua, nghe thấy bất kì tin tức nào về việc Phương Tuân Kiệm theo đuổi Từ Hi Lê. biết liệu có phải giấu giếm tốt hay , nhưng chưa từng giấu giệm những việc như thế. phải bạn , nếu ngay ngày mai kết hôn cùng người con khác, chừng còn tận tâm tận lực giúp chuẩn bị hôn lễ. cần phải hỏi ý kiến của , cũng có thể cần quan tâm tới cảm nhận của , cảm nhận của vốn chẳng có giá trị gì. kìm nén tò mò, kìm nén muốn suy đoán xem tại sao lại có động tĩnh, hay hành động rồi? Chỉ có điều tất cả còn được vùi dưới đất sâu? Hạt cuối cùng cũng nảy mầm?

      Hạng Mĩ Cảnh nghĩ những chuyện linh tinh này, lăn qua lật lại giường ngủ được. Mãi mới chờ được đến bốn giờ, muốn tới gặp Mông Giang Vũ để cáo từ, nhưng người giúp việc báo lại: "Bà chủ vẫn ngủ, thường phải năm giờ mới dậy".

      Đương nhiên hiểu vì sao Mông Giang Vũ vẫn ngủ. Buổi tối bà ta thường xuyên có mặt ở đủ các thể loại tiệc tùng tới khuya, về đến nhà tẩy trang, tắm rửa phải mất tiếng đồng hồ, lúc bước được lên giường ngủ chắc hơn hai giờ sáng, sáng đói dậy ăn, đói ăn gộp vào bữa trưa, buổi chiều ngủ bù tiếp. Cuộc sống như thế, tuỳ tiện hết sức.

      phải nhờ và người ta, nên Hạng Mĩ Cảnh tiện bỏ về lời cáo biệt, thế là đến chiếc bàn bên hồ bơi ngồi. Mặt trời vẫn rất rực rỡ, nhưng vì bắt đầu lặn, nên ánh nắng bị căn nhà che quá nửa, chỉ hắt xuống góc của hồ bơi.

      ngồi ngẩn người lúc, sau đó nhận được tin nhắn của Phương Tuân Kiệm.

      buổi tối nấu cơm, về muộn.

      Lòng bỗng vô cớ cảm thấy tức giận, những ngón tay hoay hoáy bấm chữ soạn tin trả lời: "Em sắp tới ngày, tiện", còn chưa kịp gửi tin nhân lúc ý chí bừng bừng, bị Từ Hi Lê đột nhiên cất tiếng gọi từ phía sau: "Theresa". giật nảy mình, di động rơi thẳng xuống đất.

      Từ Hi Lê ngờ mình lại khiến Hạng Mĩ Cảnh giật mình, thấy di động của rơi, vội vàng định cúi người xuống nhặt.

      Hạng Mĩ Cảnh sợ Từ Hi Lê đọc được nội dung tin nhắn cũng như tên người mà định trả lời, vội vàng sải bước tới, như vô tình đá phải di động khiến nó bắn xuống hồ bơi.

      Di động ngâm nước cũng gây tổn thất gì lớn, nhưng vô duyên vô cớ bị thế này, trong lòng Hạng Mĩ Cảnh thấy hơi lo lắng. đường về vẫn tự trách mình, là bản thân quá mẫn cảm, cho dù trả lời Phương Tuân Kiệm, nhưng Từ Hi Lê chưa chắc có bản lĩnh nhận ra dãy số đó là số điện thoại phụ của Phương Tuân Kiệm. Hai là lại lần nữa nhận thức rất ràng rằng, Phương Tuân Kiệm hổ là ông chủ của , cho dù chỉ định vùng vằng làm mình làm mẩy với chút, ông trời liền chấp nhận, khiến phải ngoan ngoãn mua thức ăn với nấu cơm.

      Từ khi tốt nghiệp luôn bận rộn, nếu phải thời gian trước hiểu Phương Tuân Kiệm bị chạm dây thần kinh nào, ép dành thời gian học nấu ăn, khả năng nấu ăn của chỉ dừng lại ở việc nấu mì tôm mà thôi. Cũng may là vẫn dày công học được cách nấu vài món đủ dùng, coi như đáp ứng được những lúc Phương Tuân Kiệm nổi hứng muốn nấu ăn.

      Thời gian chuẩn bị nhiều, hầm canh kịp. ra chợ dạo vòng, quyết định hấp cá, thịt dê xào măng, măng xào. Nhưng món cá hấp lại phải ăn ngay khi nóng mới ngon, chiếc điện thoại chuyên dùng để liên lạc với Phương Tuân Kiệm rơi xuống nước chết hẳn rồi, tiện dùng điện thoại công việc gọi cho , đành áng chừng thời gian vậy.

      Nhưng hấp cá chưa được hai phút, Phương Tuân Kiệm đến.

      Giống như vừa từ đâu đó về, người còn có mùi dầu xe, chẳng trách chịu nổi, nhưng sau khi vào phòng việc đầu tiên làm chỉ là cởi áo vest.

      rất tự giác giúp cởi áo, sau đó mang áo treo lên giá, giải thích: "Di động rơi xuống hồ bơi, biết lúc nào đến, nên còn chưa xào rau".

      lấy bộ quần áo ngủ trong phòng ra, tâm trạng rất tốt, đáp: "Giờ em xào , tắm trước ".

      hai tháng nay xuống bếp nấu ăn, nhất thời thấy lúng túng, khi xào rau bị bắn mấy giọt mỡ lên tay. bận tâm, nhưng bị ánh mắt sắt lẹm của Phương Tuân Kiệm nhìn thấy, phải là người biết lời quan tâm dịu dàng, chỉ nhắc: "Lần này đợi chảo khô rồi hãy cho dầu".

      vội vàng gật đầu, trong lòng đợi lời bình phẩm của sau khi ăn miếng cá hấp đầu tiên.

      Kết quả, tâm tư của đặt vào món cá, ăn nửa bát cơm xong mới bảo : "Hai hôm nay tới Vũ Hán, tận mắt nhìn thấy cong xưởng của Trung Ninh Trọng Khoa, cảm thấy số vốn đầu tư lần này có thể tăng thêm chút".

      tiếp tục gật đầu.

      vốn cũng có ý với quá nhiều chuyện công việc, thấy chẳng mấy hứng thú, bèn hỏi: "Di động sao lại rơi xuống hồ bơi?".

      hơi do dự, rồi kể lại chuyện hôm nay cho nghe. Vừa vừa len lén liếc nhìn biểu của , nhưng bình thản vô cùng, chẳng giống người có hứng thú với Từ Hi Lê. biết đây chưa chắc là phản ứng của , nhưng trong lòng vẫn thầm vui, sau bửa tối mang đĩa hoa quả tới trước mặt .

      ra hiệu ngồi xuống cạnh mình, lập tức cuộn người ngồi bên như chú mèo .

      Ti vi chiếu bộ phim cũ của Vương Gia Vệ(1), được xem từ đầu, tên phim cũng , nhưng phim của Vương Gia Vệ vốn luôn chín người mười ý, cho dù xem từ đầu tới cuối dám chớp mắt, cũng chưa chắc hiểu nổi rốt cuộc người tạo ra câu chuyện trong phim muốn diễn đạt điều gì.

      Vương Gia Vệ (1) là đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất nổi tiếng của điện ảnh Hồng Kông.

      Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy góc quay có cầu khá cao đối với diễn viên, cũng may dù là Lí Gia Hân hay Kim Thành Vũ, Dương Thái Ni đều có khuôn mặt rất ăn ảnh. Suốt bộ phim chẳng thấy điểm nhấn, nội dung có chút suy đồi, đặc biết kết quả khiến người ta phải tiếc nuối thở dài, có điều cách ăn vận của Lí Gia Hân khi đóng vai tài xế trong vô cùng phong cách khiến người xem được rửa mắt, nhạc phim cũng khá cảm động. Cuối cùng Kim Thành Vũ bị đánh sưng mày tím mặt cưỡi mô tô đưa Lí Gia Hân xuyên qua con đường với ánh đèn vàng vọt, bài hát tiếng vang lên bởi giọng nam, câu chuyện kết thúc như thế.

      Nhưng Hạng Mĩ Cảnh đặc biệt nhớ rất bài hát bằng tiếng Quảng Đông lặp lặp lại trong bộ phim, trong giọng hát u buồn của người con còn mang theo cả kiên định, day dứt khiến người ta thương cảm vô cùng, đặc biệt hai câu: Quên , sao có thể quên được, khắc cốt ghi tâm mãi mãi trong lòng, từ nay bao giờ quên.

      vẫn ngồi nguyên tư thế như vậy bên chăm chú xem phim, nghiêng đầu nhìn mới nhận ra Phương Tuân Kiệm biết ngủ từ bao giờ. Chưa quá muộn, nghĩ
      nhất định là do hai hôm nay vất vả quá nên mới ngồi sofa ngủ gật bất thường thế này. nhẫn tâm gọi dậy, nhưng cũng muốn ngủ kiểu này, định đánh thức , vừa giơ tay lên, đột nhiên ngoẹo cổ, giật mình mở choàng đôi mắt mơ màng.

      vội đặt tay xuống, với : "Vào giường ngủ ".

      buông lỏng cánh tay nãy giờ vẫn ôm chặt , sau đó đứng dậy vươn vai, đợi đứng vững, bỗng cúi người bế lên.

      giật mình suýt hét lên, vô thức vòng tay ôm cổ .

      vừa ngủ giấc, lấy lại được lại tinh thần, nụ cười trêu chọc nở môi, nhìn hỏi: "Nghe em sắp đến kì hà?".

      ngờ tin nhắn đó lại gửi thành công, bỗng ngượng ngùng.

      Tâm trạng của khá tốt, ném lên giường như ném chiếc gối, cũng chẵng cho có thời gian bò dậy, ngã người xuống ngay trước mặt .

      phải biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, nhưng cảm giác tối nay giống với những lần trước.

      cúi mặt xuống, nhìn lát, sau đó cất tiếng gọi: "Mĩ Cảnh".

      Toàn thân gần như mềm nhũn, để mặc cúi đầu khẽ ngậm mút lấy bờ môi dưới đầy tính đàn hồi của mình, sau đó bắt đầu tìm lên môi .

      Hơi thở nóng ấm của vương vấn mũi, hoà trộn cùng hơi thở của , mùi hương sạch tinh khiết người theo hơi thở xâm nhập vào phổi, lập tức thổi căng lồng ngực . Ngọn lửa ham muốn bắt đầu cháy rần rật thân thể, khiến người ta chỉ muốn áp sát nữa, áp sát mãi.

      Tâm trạng vui vẻ của Hạng Mĩ Cảnh chỉ duy trì được khoảng mười hai tiếng đồng hồ.

      Hôm sau, Chu Lệ Lệ cầm tờ báo giải trí cố ý lại lại trước mặt , đúng như ý Chu Lệ Lệ muốn, nhìn thấy tấm ảnh cận mặt khá lớn của Nguỵ Khiết ngay ở giữa trang báo, tiêu đề viết rất bắt mắt: Nhân viên truyên thông của Bảo Nhã chen chân vào cuộc hôn nhân của Kha Yến với người chồng giàu có.

      còn chưa kịp phân tích tin tức này bị Dung Ngọc Lan gọi tới phòng làm việc. chỉ mình , mà Nguỵ Khiết tới trước, hai mắt sưng đỏ như mắt thỏ, dám nhìn , ràng lo sợ.

      Hiếm khi thấy Dung Ngọc Lan nghiêm nghị như thế này, thẳng vào vấn đề hỏi Nguỵ Khiết: "Là em tự xin nghỉ hay để công ty phải đuổi?".

      Hạng Mĩ Cảnh kìm được cau mày nhìn Dung Ngọc Lan: "Liệu có phải có hiểu lầm gì đó ?".

      Thái độ của Dung Ngọc Lan đối với Hạng Mĩ Cảnh vẫn khá ôn hoà, giải thích: "Cả trang báo đều viết về tin tức đáng xấu hổ đó. Xưa nay chị can thiệp vào cuộc sống riêng của nhân viên, nhưng giờ lại liên quan đến danh tiếng của công ty, sáng nay trong cuộc họp thường lệ có người mang vấn đề này ra đùa cợt với chị. Chị muốn để người khác hiểu lầm rằng Bảo Nhã của chúng ta dựa vào những con đường chính đáng mới có được thành tích ngày hôm nay, càng muốn những người có dã tâm nhân cơ hội này bôi nhọ tập đoàn Hoa Hạ. Nguỵ Khiết là người trong tổ của em, chị biết em xưa nay rất quan tâm tới cấp dưới của mình, nhưng giờ chị buộc phải đưa ra quyết định có lợi cho công ty nhất".

      Nguỵ Khiết biết mình đuối lí, muốn Hạng Mĩ Cảnh phải vì mình mà tranh cãi với Dung Ngọc Lan, nên với Dung Ngọc Lan: "Em xin nghỉ".

      Hạng Mĩ Cảnh gì trước mặt Dung Ngọc Lan, sau khi ra ngoài, kéo Nguỵ Khiết sang bên, rồi hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?". Nguỵ Khiết vẫn dám nhìn thẳng vào mắt Hạng Mĩ Cảnh, nghiêng mặt né tránh ánh mắt , cố gắng kìm chế để nước mắt rơi, với giọng khẩn cầu: "Theresa, đừng ép em nữa được ? Em biết mình sai rồi, cũng biết thể tiếp tục làm ở công ty nữa. Em xảy ra chuyện thế này, ít nhiều làm liên luỵ tới chị, xin hãy tha thứ cho em. Em rất cảm ơn quan tâm của chị hơn năm nay, cũng rất tiếc vì còn cơ hội được theo học hỏi chị nữa".

      Hạng Mĩ Cảnh đại khái hiểu được vấn đề, thấy tâm trang Nguỵ Khiết ổn, biết quyết định của Dung Ngọc Lan là thể vãn hồi, nên bày tỏ bất kì thái độ gì. Đợi Nguỵ Khiết rồi, mới thông qua Âu Na hiểu được nguồn cơn việc.

      ra năm ngoái Nguỵ Khiết quen với chồng của Kha Yến trong bữa tiệc do Bảo Nhã tổ chức, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi này tìm được lửa trong cuộc hôn nhân của mình, nên di chuyển mục tiêu sang Nguỵ Khiết ngây thơ hiểu đời. Qúa trình cụ thể Hạng Mĩ Cảnh thể đoán được, nhưng ràng Nguỵ Khiết cắn câu, hơn nữa trong lúc đóng vai tình nhân còn cẩn thận để mình mang thai. Lần trước đường ra sân bay Nguỵ Khiết bị đau ruột thừa, thực tế là do có dấu hiệu của việc bị sảy thai, nên dù được nghỉ ngơi cả mười ngày, khi quay lại công ty làm việc khí sắc cũng chẳng tốt hơn là bao. Bỗng dưng trở thành nhân vật chính trang nhất các mặt báo, chẳng trách Dung Ngọc Lan quyết định sa thải ấy.

      Hạng Mĩ Cảnh nghĩ ra được cách nào để đưa Nguỵ khiết quay lại công ty, huống hồ ra lúc này có thể là lựa chọn tốt nhất.

      Âu Na rất thích xem phim do Kha Yến đóng, nên chẳng còn chút thiện cảm nào dành cho Nguỵ khiết, lên tiếng phê bình: "Cậy mình có chút tài sắc mà vung tay quá trán, giờ công việc mất, danh tiếng bị huỷ hoại, còn sảy thai, ngay sức khoẻ cũng chẳng ra sao".

      Hạng Mĩ Cảnh tâm trạng vui lắm, ngồi dựa người sofa, chầm chậm : "Nếu phải vì bất đắc dĩ bị ép vào đường cùng, ai lại muốn bỏ đứa con của chính mình?".

      Cảm ơn bạn nhiều lắm! Cố lên bạn ơi. Hàng ngày mong chờ được đọc bài của bạn.! http://***************.com/images/smilies/icon_iou.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_iou.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_iou.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_bird.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_bird.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_bird.gif

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2 - 4

      Hạng Mĩ Cảnh quả nhiên còn bị ảnh hưởng bởi chuyện của Nguỵ Khiết.

      năm lần bảy lượt vì em Dung gia mà trở thành đề tai đàm tiếu của những người làm trong tập đoàn, đa phần là bị người ta ghen ghét coi thường, giờ cấp dưới lại gây ra chuyện tày đình như thế, các ông tám bà tám trong lúc chỉ chỉ trỏ trỏ phê phán sai lầm của Nguỵ Khiết thuận miệng kéo luôn vào cho tiện bề hỏi tội.

      thể lấy hết dũng khí, tinh thần căng như dây đàn để né tránh tên bay đạn lạc từ khắp bốn phương tám hướng phóng tới, nhưng cũng có lúc khống chế nổi tâm trạng của mình. Ví dụ như khi ở trước mặt Tiền Mẫn, bèn chất vấn với giọng hết sức đanh thép, chặn ngay Tiền Mẫn ở phòng uống trà: " ấy chẳng qua là thân thế , hà tất phải ép người ta tới mức đó?".

      Tiền Mẫn nhướng mắt nhìn : " cho rằng tôi tiết lộ thông tin?".

      hỏi ngược lại: "Tài xế đưa Nguỵ Khiết tới bệnh viện chẳng phải là người của sao?".

      Tiền Mẫn phủ nhận việc này, nhưng cũng định vô duyên vô cớ để người khác bôi nhọ, cười nhạt đáp: "Mặc dù tôi thích con người Nguỵ Khiết, nhưng cũng rảnh tới mức bỏ thời gian điều tra cuộc sống của ta. ta dám làm tình nhân cũng phải biết có ngày bị bại lộ chứ, xe, nhà có cả rồi, còn phải giả vờ vô tội gì nữa? Lẽ nào ta cho rằng mấy kẻ có tiền đó , kết hôn với ta sao? Chẳng qua chỉ là nhân viên PR mà thôi, năm xưa Dịch Hiểu Vụ nổi như cồn khắp thành phố, cuối cùng vẫn bị vứt bỏ như thường đúng ? ta còn chẳng bằng phần mười của Dịch Hiểu Vụ, đừng vọng tưởng làm bé Lọ Lem".

      Hạng Mĩ Cảnh chẳng biết phải đối đáp ra sao.

      Tiền Mẫn nhìn cái, trước lúc ra ngoài còn cố ý huých vào vai , : " phải ai cũng may mắn gặp được Lâm Khải Sương như đâu. Nếu tôi là , nhất định rửa tay gác kiếm trước khi danh tiếng bị huỷ hoại, toàn tâm toàn ý tập trung vào việc lấy lòng mẹ chồng tương lai, đừng để tới sau này lại rơi mất con rùa vàng câu được".

      Những việc lo lắng trong lòng giống như cuộn len bị rối theo Hạng Mĩ Cảnh khắp noi khiến thể tĩnh tâm lại được. Khi bàn với bên tạp chí về việc phỏng vấn và tuyên truyền Mông Giang Vũ, người sắp được biến thành "Nữ hoàng giày cao gót" , từ lúc nào thất thần hai lần, lúc thuyết trình về ý tưởng sáng tạo của mình cũng làm tốt, để biên tập của tạp chí chiếm ưu thế. Cũng may trước nay quan hệ giữa và tổng biên tập của tờ tạp chí này tồi, thỉnh thoảng cũng tặng hai chai vang ngon cho đối phương, nên mới khiến phương án cuối cùng khác nhiều lắm so với dự tính trước đó của mình.

      Kiều Kiều cùng tới toà soạn nhận ra ngay vẻ lơ đễnh mất tập trung ấy, vẫn cho rằng nghĩ cách giúp Nguỵ Khiết, nên bắt đầu lầu bầu bất mãn.

      Tâm trạng Hạng Mĩ Cảnh tốt lắm, thoáng sầm mặt, chỉ mình còn việc khác cần làm, bảo Kiều Kiều về công ty trước.

      Thực ra trong công ty còn cả đống việc chờ Hạng Mĩ Cảnh về giải quyết, nhưng muốn nghe thấy những lời chỉ trích của mọi người dành cho Nguỵ Khiết nữa, mặc dù là Nguỵ Khiết sai. dạo trong trung tâm thương mại nửa tiếng, ăn hai que kem, sau đó quyết định quay lại công ty.

      Kết quả vừa khéo đúng lúc Dung Trí Hằng và mấy vị lãnh đạo cấp cao vừa bước ra khỏi thang máy, về phía đại sảnh, giống như chuẩn bị ra ngoài.

      Hạng Mĩ Cảnh cũng như những người đứng trong đại sảnh, tránh sang bên nhường đường, đứng ở nơi cách cửa xa, đợi Dung Trí Hằng và những người kia ra ngoài.

      Hôm nay Dung Trí Hằng mặc bộ comple màu xanh nước biển, áo sơ mi màu xanh xám nhạt, thắt cà vạt, vì vậy nhìn có vẻ giống ngày thường lắm.

      Khi ngang qua, Hạng Mĩ Cảnh hơi cúi đầu, vừa thể thái độ cung kính lịch , mà cũng là để tránh ánh mắt hai người chạm nhau khiến vở Soap opera kia phải ra phần ba.

      Dung Trí Hằng giống như thể cứ thế mà "tha" cho Hạng Mĩ Cảnh, chân bước rất đều bỗng dừng lại trước mặt .

      Hạng Mĩ Cảnh nhìn thấy đôi giày da của , biết là mình thể làm con đà điểu vùi đầu vào cát mãi, đành lấy hết dũng khí, ngẩng đầu mỉm cười chào: "Chào Dung tiên sinh".

      cử chỉ như thế thôi cũng thu hút ánh mắt của ít người, những vị lãnh đạo cấp cao cùng với Dung Trí Hằng cũng còn mang bộ mặt lạnh như băng nữa, nhìn Hạng Mĩ Cảnh từ đầu tới chân.

      Lúc này Hạng Mĩ Cảnh muốn khóc, chuẩn bị chủ động hỏi xem Dung Trí Hằng có cần gì ở mình .

      Dung Trí Hằng lại cất giọng hết sức bình thản lên dặn dò : "Anne, với Orchid, bắt đầu từ ngày mai hoa dùng để trang trí trong tất cả các tầng đổi sang tường vi trắng".

      Đây vốn là chỉ thị bình thường thể bình thường hơn, nhưng vì Dung Trí Hằng đổi tên của từ Theresa sang Anne, đội nhiên dập tắt háo hức của những người có mặt trong đại sảnh chờ hóng chuyện. Trong toà nhà này, tại chì mình Hạng Mĩ Cảnh có tên tiếng là Theresa, nhưng những người có tên tiếng là Anne nhiều đếm xuể. Theo như tin đồn, giữa Dung Trí Hằng và Hạng Mĩ Cảnh có quan hệ thân thiết vượt mức bình thường, vậy tại sao có thể nhầm lẫn tên tiếng của ? Lại còn làm khó xử trước mặt bao nhiêu người như thế? Việc này hoàn toàn giống như hai người hẹn hò. Thế là mọi người lập tức dừng việc biên tập những tin tức về họ. Những kẻ ưa đưa chuyện bắt đầu tìm được đề tài khác, đó là tìm hiểu xem Dung Trí Hằng thích hoa gì.

      Dù thế nào, đây cũng là việc có lợi cho Hạng Mĩ Cảnh. Vì chuyện của Nguỵ Khiết mà bị mọi người đánh đồng cá mè lứa, nhưng chỉ câu của Dung Trí Hằng làm mối quan hệ "chưa chắc có" của hai người bọn họ, ở mức độ nhất định nào đó giúp thấy lòng bớt nặng nề nhiều.

      Quay về văn phòng, Hạng Mĩ Cảnh báo lại với Dung Ngọc Lan chỉ thị đó, Dung Ngọc Lan sau khi ngẩn ra mất vài giây mới bừng tỉnh gọi điện cho cửa hàng hoa để điều chỉnh.

      tiếng sau, Âu Na lon ton chạy vào luôn miệng gọi là "Anne" để trêu đùa. Hạng Mĩ Cảnh chọn giày trước màn hình vi tính, trừng mắt lườm Âu Na cái, mắng: "Việc chịu làm, chỉ biết hóng chuyện về mình. Trừ tiền thưởng tháng này của cậu!".

      Âu Na sợ, hào hứng : "Mình nhận uỷ thác của mọi người, tới để phỏng vấn tâm trạng của cậu lúc này. Thế nào? Bị bạn trai tin đồn gọi sai tên ngay trước mặt mọi người, cảm giác thế nào?".

      Hạng Mĩ Cảnh tiện tay giơ chiếc bút ném về phía Âu Na, đuổi bạn: "Cậu rảnh rỗi quá đấy".

      chỉ mình Âu Na rảnh rỗi, Dung Trí Dật cũng gọi điện cho .

      Hạng Mĩ Cảnh có thể đoán được Dung Trí Dật gì, nhất máy cung kính lên tiếng: "Dung tiên sinh, tình cảm giửa tôi và A Khải rất tốt, ngày kia ấy về nước rồi, tôi có bất kì ý định trăng hoa nào với Dung đại tiên sinh cả".

      Đầu dây bên kia Dung Trí Dật kinh hãi mãi thấy lên tiếng.

      Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy có gì đó đúng, mới hỏi câu: "Dung tiên sinh".

      Dung Trí Dật phá lên cười hỏi: "Lại xảy ra chuyện gì rồi?".

      Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy mình đúng là bị làm cho loạn cả lên rồi. Sau mới biết vì hôm nay Dung Trí Dật nhận chiếc xe đua mới, lại dám chia niêm vui được phép chia sẻ này với người nhà họ Dung, bạn bè trong thành phố có, vậy là nghĩ tới chuyện đưa hóng gió.

      thất lễ với người ta trước, lại bị Dung Tí Dật bám nhằng nhẵng tha, đành phải cầu ta được đợi dưới toà nhà, tự mình đến điểm hẹn.

      Dung Tí Dật đúng là đồ đồng bóng, chọn chiếc xe đua màu đỏ rực, nhưng đồng bóng đồng bóng, ta vẫn là kiểu công tử phong lưu ham chơi hơn ham làm, tư thế chờ đợi đứng dựa người vào thành xe dưới ánh hoàng hôn vô cùng bắt mắt. Bác tài xế taxi tưởng lầm ta là bạn trai của Hạng Mĩ Cảnh, vừa tìm tiền lẻ trả lại , vừa nhắc nhở: "Có người bạn trai như thế, chắc căng thẳng lắm nhỉ"

      Hạng Mĩ Cảnh muốn phí lời giải thích, liền miệng vâng vâng dạ dạ. Xuống xe rồi, hết lời khen ngợi chiếc xe mới của Dung Tí Dật: "Hôm qua mới chỉ xem ảnh, hôm nay được tận mắt nhìn xe rồi. Qủa nhiên có tiền mua tiên cũng được, nhin hai cái thấy hoa mắt chóng mặt".

      Dung Tí Dật vô cùng hài lòng trước những lời tâng bốc đó của , kéo lên xe, hào hứng cảnh cáo: "Để cảm nhận được cách thế nào là xe đua siêu hạng, tôi quyết định đưa tới Lâu Ngoại Lâu ăn Hàng Châu ăn cá dấm".

      Hạng Mĩ Cảnh kinh ngạc than: "Giờ sáu rưỡi rồi. Có thể ăn gần chút ?".

      Đương nhiên phản đối của là vô hiệu. Dung Tí Dật lượn lờ ngoắt nghéo giữa dòng xe đông như mắc cửi rồi rẽ lên đường cao tốc, vào thành phố Hàng Châu, nhưng vì quen đường, nên mấy vòng mới tìm được Lâu Ngoại Lâu.

      Hạng Mĩ Cảnh đói lả cả người, chẳng còn tâm trạng mà khen kĩ thuật lái xe của ta bậc nhất hay tính năng xe siêu việt nữa, chạy thẳng lên tầng , gọi món thịt kho Đông Pha ăn trước .

      Dung Tí Dật nhìn tỏ ý thất vọng: "Kĩ thuật lái xe siêu hạng lái với tốc độ xé gió đưa tới bên bờ Tây Hồ, mà lại chỉ chăm chăm ăn thịt kho thôi sao?".

      định tranh luận giải thích, ngoan ngoãn ngồi nghe phê bình.

      ta cũng cắm cúi ăn, ăn như nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Chuyện lúc nghe điện thoại là như thế nào? Cái gì mà thích Victor?".

      nuốt thức ăn xuống, giải thích: "Gần đây đầu óc tôi hơi lẫn lộn, đừng để ý", rồi lập tức chuyển đề tài: " lấy xe mới sao đưa Từ tiểu thư hóng gió?".

      ta cũng giấu giếm: "Chú tôi ngã bệnh, hôm qua Sisley bay về Los Angeles rồi".

      "Ốm sao?". thoáng kinh ngạc.

      ta cau mày nhìn : " quan tâm tới Sisley như thế làm gì?".

      như trùng hợp: "Mấy hôm trước tôi có gặp Từ tiểu thư ở nhà Fiona, chuyện với ấy khá hợp".

      ta vô cùng kinh ngạc: "Từ Sisley chỉ thích yên tĩnh, bạn bè nhiêu, vậy mà có thể chuyện khá hợp với nó? thần kì".

      biết việc Từ Hi Lê có nhiều bạn, phải ai cũng thích xã hội mở cửa, cũng phải ai cũng thích hằng ngày dự đủ các loại tiệc tùng, đeo mặt nạ chào hỏi xã giao với người khác.

      Tình cảm giữa Dung Tí Dật và Từ Hi Lê có lẽ tệ, nên ta tỏ vẻ tiếc nuối khi em họ mới tới chơi chưa được bao lâu vội vã quay về. " là người nên chẳng , người nên ở chẳng ở".

      Hạng Mĩ Cảnh nhanh chóng hiểu rằng người nên mà Dung Trí Dật ở đây chính là Phùng Vũ Phi, nhưng vì lịch muốn hỏi những chuyện có liên quan tới gia đình họ Dung, nên phát biểu ý kiến.

      Dung Tí Dật xưa nay chưa bao giờ che giấu việc ghét của mình, đặc biệt ta lại cảm thấy Hạng Mĩ Cảnh đáng tin, nên tiếp: "Nếu trong nhà có quy định mọi người phải ở Dung Liên sơn trang, tôi ra muốn sáng nào ngủ dậy cũng phải giáp mặt với Grace".

      cười hỏi: "Lẽ nào ấy được xinh đẹp lắm?".

      ta cố ý bẻ cong việc, mà rất thẳng thắng: "Rất xinh đẹp ưa nhìn, giống Yan vô cùng, nhưng cách đối nhân xử thế kém vô hơn nhiều. là đến chơi với Yan, mà tôi thấy như đến để gây phiền phức hơn. Sức khoẻ của Yan vốn tốt, giờ còn phải lo lắng việc Grace chạy khắp nơi gây thù chuốc oán. Lần trước mở tiệc mời mấy vị nhà họ Diệp, ta ăn giữ mồm giữ miệng, nếu phải có Victor ở đó, tôi có cảm giác Diệp Chí Khiêm lột da ta ngay tại chỗ", ta bổ sung: "Ăn chẳng có lể nghi dưới gì cả. Cũng nhìn lại xem giờ mình ở đâu".

      ngờ lại được nghe nhiều bí mật tới thế, nhưng vẫn giữ nụ cười mỉm môi, chỉ : "Dung tiên sinh rất vợ".

      ta nhún vai, dường như định bày tỏ ý kiến riêng của mình, nhưng ngập ngừng hồi lâu, rồi e dè : "Lấy vợ về phải chăm sóc thương. Bà nội rất nghiêm khắc, chỉ nghiêm ở chổ lễ tết phải ba lạy chín dập đầu, trước khi kết hôn gây chuyện có thể bỏ qua được, nhưng sau khi kết hôn ai dám làm bậy. Nếu cho rằng tại sai Orchid lại cứ ở lì đây mãi?".

      http://***************.com/images/smilies/icon_flower2.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_flower2.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_flower2.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_kiss4.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_kiss4.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_kiss4.gif Cam on sis nhieu lam. Please one more chuong http://***************.com/images/smilies/icon_praying.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_praying.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_praying.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_praying.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_praying.gif

      Chương 2 - 5

      Chuyến bay của Lâm Khải Sương hạ cánh lúc năm giờ sáng.

      Trước hôm, Hạng Mĩ Cảnh nhận được thông báo từ thư kí của Quý Thục Nghi là Lưu Sa, xe của Lâm gia tới đón lúc bốn giờ, bảo sau khi trang điểm chải chuốt xong xuống dưới nhà.

      Ấn tượng của trong lòng Quý Thục Nghi mặc dù rất tốt, nhưng cũng đến mức phải chống đối ra mặt, ba giờ bò dậy khỏi giường.

      khá nhàng, nhưng vẫn đánh thức Phương Tuân Kiệm, để kịp xuống giường, giơ tay ôm lấy eo , kéo áp sát vào ngực mình, vùi mặt vào hõm cổ . vẫn chưa tỉnh hẳn, giọng có chút mơ màng: "Sao dậy sớm thế?".

      Hơi thở nóng hổi của phả vào tai, nhiệt độ ở lòng bàn tay xuyên qua làn da hâm nóng từng tế bào, suýt nữa mềm lòng, nhưng phải gắng sức bấu cái đau vào đùi mình, sau đó : "Em phải ra sân bay đón Lâm Khải Sương".

      cảm nhận được mở mắt, vì lông mi chớp chớp chạm vào làn da hai lần.

      hỏi: "Sao tối qua em ?".

      Tối qua, sau khi bàn bạc cùng nhà máy tất cả những mẫu giày xuất trong lần quảng bá này xong, về đến nhà mười giờ, tắm rữa rồi tìm bừa thứ gì đó nhét vào bụng, chọn xong bộ y phục mặc trong ngày hôm nay, mười hai giờ. nằm lên giường mới ngủ được vài phút, Phương Tuân Kiệm đến.

      uống rất nhiều rượu, loạng choạng như còn đứng vững được nữa. xả nước cho tắm, quay người vào lấy quần áo cho xong quay lại, thấy suýt ngủ gật trong bồn tắm. đành đỏ mặt tía tai vào tắm cho , say tới mức còn biết trời đất gì nữa, cũng chẳng mở nổi mắt, để mặc muốn làm gì làm. Đưa được về giường, gần giờ sáng, vì vậy tổng cộng mới ngủ được hai tiếng đồng hồ.

      Giờ lại trách tại sao tối qua , cũng chẳng khách sáo ấm ức trách: " say như thế, em cũng nhớ được".

      cười cười , với : "Tối qua mời bọn Cố Tử Triều ăn cơm. Em đâu phải biết bọn họ uống khiếp thế nào, nếu nhờ Nhất Trác uống đỡ cho vài li, chỉ e chẳng còn nhớ nổi đường về nhà nữa".

      lập tức quay người lại nhìn , hỏi: "Mấy công trình ở Trung Phi xong rồi?".

      "ừm" tiếng rồi đáp: "Chắc có vấn đề gì nữa".

      cảm thấy vui, nghiêng người hôn lên môi .

      Lúc này tỉnh rượu, từ khách thành chủ ôm rồi hôn cuồng nhiệt.

      Hai người cứ như thế khoảng nửa tiếng đồng hồ, mệt tới mức gân cốt rã rời, nhưng thể dậy trang điểm còn kịp giờ ra sân bay.

      Cũng may tới trước Quý Thục Nghi năm phút, còn kịp vào nhà vệ sinh chỉnh sửa lại chiếc khăn cổ, che dấu hôn.

      Quý Thục Nghi là tiểu thư Thượng Hải chính cống, có stylist riêng, ở tuổi sáu mươi sáu, ra sân bay đón con trai thôi mà cũng sấy tóc quăn tít như đám mây theo kiểu các nữ minh tinh Hồng Kông thập niên tám mươi rất ưa chuộng. Bà ta có thân hình tương đối đầy đặn, chăm chút cho sắc đẹp khá tốt, là người phụ nữ mạnh mẽ nổi tiếng, nên từ người bà ta toát ra uy quyền khiến người khác phải run sợ. Bà ta rất thích những bộ xường xám được cách tân, hôm nay đón cậu con vàng bạc, nên mặc chiếc xường xám nền tím, thêu hoa màu vàng và màu đỏ, khuy cài thêu chỉ vàng, được làm thủ công vô cùng tinh xảo.

      Hạng Mĩ Cảnh chưa từng mình tới thăm Quý Thục Nghi, từ lần về trước của Lâm Khải Sương cho đến nay cũng phải hơn hai tháng rồi. biết Quý Thục Nghi thích mình, nên nhiệt tình tới mức ôm bà, chỉ cúi người chào hỏi giống như gặp mặt vị khách quý trong công việc mà thôi: "Cháu chào dì".

      Quý Thục Nghi thích Hạng Mĩ Cảnh là , Hạng Mĩ Cảnh và Lâm Khải Sương trở thành đôi được hai năm cũng là . Trước hai này, Quý Thục Nghi ràng càng ngày càng nghiêng về thứ hai hơn, đồng thời hi vọng Hạng Mĩ Cảnh khuyên được Lâm Khải Sương về nước để phát triển nghiệp. Bà chỉ "ừm" tiếng, nhìn đồng hồ thấy còn sớm, bèn ý tứ nhắc nhở: "A Khải năm nay hai mươi chín tuổi rồi, đàn ông tam thập nhi lập, nó phiêu bạt ở nước ngoài bao nhiu năm như thế, cũng đến lúc về nhà".

      Hạng Mĩ Cảnh định đắc tội với Quý Thục Nghi ngay ngày đầu tiên, đặc biệt ngày kia còn là sinh nhật của bà, vì vậy chỉ thuận theo ý bà mà tiếp: "Cháu cũng mong ấy về nước".

      Quý Thục Nghi tạm hài lòng với câu trả lời của , trò chuyện vài câu, bỗng nghe thông báo chuyến bay của Lâm Khải Sương chuẩn bị hạ cánh.

      phải đợi lâu, cửa ra mở, Lâm Khải Sương nhanh chóng xuất .

      Lâm Khải Sương giống những công tử nhà giàu khác, cũng kho khan cứng nhắc như những người thường xuyên vùi mặt vào trong phòng thí nghiệm, mặc quần đùi cáo cộc giày thể thao, tay cầm túi du lịch.

      Mắt thâm quầng, cần nghĩ cũng biết trước khi lên máy bay về nước phải thức đêm để hoàn thành công việc trước thời hạn, dưới cằm râu mọc lún phún, gầy hơn rất nhiều so với lần về nước trước, khiến đường nét của khuôn mặt ràng hơn.

      Quý Thục Nghi rất đau lòng, vội vàng bước tới Lâm Khải Sương.

      Lâm Khải Sương dang rộng hai cánh tay ôm Quý Thục Nghi, gọi: "Mẹ"

      Hai mẹ con gặp nhau đương nhiên là vô cùng tình cảm, Hạng Mĩ Cảnh đứng bên cạnh, vai trò chẳng khác nhiều so với lái xe, thư kí riêng của Quý Thục Nghi.

      Lâm Khải Sương quên , sau khi thể tình cảm với mẹ xong, lại dang tay kéo vào lòng, ôm rất chặt. bị siết tới phát đau, cố gắng nhịn cười thầm vào tai : "Diễn quá đà rồi đấy".

      phì cười thành tiếng, buông ra, sau đó đưa túi hành lí cho tài xế, rồi cầm tay hai người phụ nữ bước về phía trước.

      Ba người về tới nhà họ Lâm mới hơn sáu giờ, bữa sáng vô cùng thịnh soạn. Sắc mặt Lâm Khải Sương và Hạng Mĩ Cảnh trông rất tệ, lúc này Quý Thục Nghi lại là bà mẹ hiểu biết, bảo hai người họ về phòng nghỉ ngơi.

      Lần này tinh thần của Hạng Mĩ Cảnh lập tức tăng vọt, đợi Lâm Khải Sương khoá cửa phòng xong, bèn kéo lại : "Mẹ lại cho phép em ngủ trong phòng !".

      vừa xắp xếp hành lí, vừa phân tích: "Bà dần chấp nhận em".

      nằm sofa, duỗi thẳng chân, thở dài: "Vậy phải làm thế nào? Hay là để em làm chút việc bà thích nhé?".

      lắc đầu: "Muốn hành động cũng phải qua sinh nhật bà ".


      thấy có lí, lại hỏi: " chuẩn bị quà gì rồi?".

      lấy từ trong túi hành lí ra chiếc hộp đưa cho xem: "Là chiếc cài áo, hàng chữ cái được làm bằng kim cương này là tên tiếng của mẹ ".

      thấy chiếc cái áo này rất đẹp, giá chắc chắn cũng đẹp kém, bèn cố ý khen ngợi: "Ra tay hào phóng quá nhỉ?".

      lại lấy chiếc hộp nữa đưa cho : "Đừng thiên vị đấy".

      cảm ơn, rồi vui mừng đón lấy hộp quà, mở ra xem, là chiếc vòng cổ bằng đá quý màu xanh sẫm. Kiểu dáng rất đơn giản, viên đá quá lớn, nhưng tròn tròn, vô cùng bắt mắt.

      rất thích , lại cảm ơn lần nữa.

      : "Là phải cảm ơn em mới đúng". Sau đó giục lên giường ngủ.

      đúng là bị thiếu ngủ, vừa đặt đầu xuống chiếc giường mềm mại chưa được hai phút ngủ mất. Vẫn là gọi dậy, mười rưỡi, phải xuống nhà ăn trưa, lại cố ý chỉ vào vết hôn cổ trêu: "Tối qua làm trò bắt gà trộm chó gì thế này?".

      Bị bắt được, vội vội vàng vàng chỉnh lại tư thế, sau đó giải thích: "Bị côn trùng cắn".

      phá lên cười ha hả: "Con côn trùng này cũng ác đấy".

      Xuống nhà, mới biết Phương Tuân Kiệm tới chơi.

      Phương gia và Lâm gia cùng ở trong khu biệt thự này, chỉ có điều nhà ở tít mạn Đông , nhà ở tít mạn Tây, và là hai hộ chiếm hai căn biệt thự to nhất. Sinh thời mẹ
      Phương Tuân Kiệm có quan hệ khá tốt với Quý Thục Nghi, vì vậy người rất biết cách đối nhân xử thế như Phương Tuân Kiệm, tới nay vẫn giữ được mối quan hệ tương đối tốt với Quý Thục Nghi.

      Trước kia Hạng Mĩ Cảnh có với Chương Du, Phương Tử Du muốn thông qua để hòng tìm cơ hội hợp tác với Quý Thục Nghi là tìm nhầm đối tượng rồi, thực ra trong lòng hiểu , Phương gia mặc dù yếu thế hơn Lâm thị do Quý Thục Nghi điều hành, nhưng con người Quý Thục Nghi chỉ nhìn tiền hành , Phương Tử Bác và Phương Tử Du phải con dòng chính thất, cho dù hai em họ có được Phương Định Trạch quý tới nhường nào, cũng bao giờ lọt nổi vào mắt của Quý Thục Nghi. Phương Tuân Kiệm lại khác, có khả năng trò chuyện vui vẻ cùng Quý Thục Nghi, cũng có bản lĩnh can thiệp khiến Phương Tử Du thể hợp tác nổi với Quý Thục Nghi.

      Lâm Khải Sương và Phương Tuân Kiệm là chỗ quen biết cũ, mặc dù con đường họ khác nhau, nhưng quan hệ vẫn khá tốt. Phương Tuân Kiệm nghe tin Lâm Khải Sương về, nên đặc biệt tới thăm bạn cũ, sau đó bị Quý Thục Nghi giữ lại ăn cơm trưa.

      Hạng Mĩ Cảnh ngờ Phương Tuân Kiệm lại đến, khi từ tầng hai xuống nhìn thấy , ít nhiều có chút bất ngờ.

      Lâm Khải Sương hoàn toàn hay biết gì nên vô cùng thoải mái, chào hỏi Phương Tuân Kiệm và trò chuyện rôm rả cho tới tận kho ngồi vào bàn ăn. Phương Tuân Kiệm buổi chiều phải dành thời gian xem bữa tiệc sinh nhật vào tối mai do Phương Tử Du phụ trách chuẩn bị tới đâu rồi, Lâm Khải Sương bèn cũng muốn . Hạng Mĩ Cảnh cùng họ.

      Ba người đến khách sạn, Chương Du đến trước, giải thích với Lâm Khải Sương lượt những hạng mục trong bữa tiệc.

      Hạng Mĩ Cảnh và Phương Tuân Kiệm sau, lúc này hai người có chuyện với nhau cũng khiến người khác để ý, Phương Tuân Kiệm lại nghiêm túc khen : "Em được nhà họ Lâm hoan nghênh hơn trước nhiều rồi đấy".

      hiểu muốn ám chỉ Quý Thục Nghi, thế là phản kích: " còn được bà Quý hoan nghenh hơn".

      đột nhiên hỏi : "Bao giờ chia tay với ta?".

      ngẩn người, rồi quay mặt sang nhìn .

      khôi phục lại bộ dáng như đùa của mình: " ta và công ty bên ấy kí hợp đồng rồi, phải còn năm nữa mới hết hạn đúng ?".

      hoang mang gật đầu phải.

      Đúng lúc này di động đổ chuông, Uông Nhất Trác gọi tới. đoán chắc là có liên quan tới Dịch Hiểu Vụ, tiện nghe máy trước mặt Phương Tuân Kiệm, nên ra chổ khác.

      Giọng Uông Nhất Trác vô cùng lo lắng, vừa bắt máy hỏi luôn: "Theresa, Dịch Hiểu Vụ cố chấp muốn mua rượu, trong nhà chẳng ai ngăn nổi ấy. Tôi vừa đến Thâm Quyến, về kịp, có thể tới hầm rượu tìm ấy được ?".

      lập tức nhận lời, cúp máy xong, Phương Tuân Kiệm hỏi có chuyện gì. chỉ bên hãng giày xảy ra có chút chuyện, phải quay về xử lí, sau đó lại phải dối Lâm Khải Sương và Chương Du.

      Chạy đến hầm rượu, quả nhiên thấy Dịch Hiểu Vụ đứng chọn rượu. mới chỉ học được chút kiến thức ở Hạng Mĩ Cảnh, căn bản vẫn phân biệt nổi đâu là rượu ngon, nên cứ đứng trước giá rượu mà cầm lên đặt xuống, rồi lặp lại động tác từ đầu. Phó giám đốc của hầm rượu thấy hành hạ những chai rượu quý như thế đau lòng vô cùng, nhưng vì có vệ sĩ của Dịch Hiểu Vụ, thể nào tiếp cận được để khuyên nhủ, ngăn cản.

      Hạng Mĩ Cảnh đầu tiên là an ủi phó giám đốc rằng lát nữa chổ rượu này được đóng gói mua hết, sau đó mới tới gần Dịch Hiểu Vụ, thân mật gọi: "Hiểu Vụ".

      Dịch Hiểu Vụ nghe có người gọi mình, nghiêng đầu nhìn, rất lâu sau mới nhận ra Hạng Mĩ Cảnh, cầm chai rượu giơ lên cao vui vẻ vẫy tay: "Theresa, sao lại ở đây?".

      Hạng Mĩ Cảnh dối: "Mình tới chọn rượu cho tiểu Dung tiên sinh".

      "Tiểu Dung tiên sinh?" Dịch Hiểu Vụ chau mày, ngẫm nghĩ lát, cuối cùng vẫn hiểu, hỏi : "Tiểu Dung tiên sinh nào?".

      lập tức chuyển đề tài, hỏi lại: " nhắm được chai rượu nào rồi?".

      Dịch Hiểu Vụ còn đau đầu, nghe hỏi vui mừng đáp: "Nhất Trác hôm nay có được miếng đất ở đường Hoa Sơn, định mua rượu về để uống chúc mừng ấy".

      Mảnh đất ở đường Hoa Sơn Uông gia có được từ ba năm trước, bởi vì năm đó bất động sản rất sôi động, nên Hạng Mĩ Cảnh vẫn còn nhớ rất . Biểu của Dịch Hiểu Vụ thể rằng: kí ức và ý thức của bị rối loạn.

      Hạng Mĩ Cảnh nhìn bộ dạng của Dịch Hiểu Vụ, trong lòng bỗng thấy buồn, nhưng đính chính lại, mà tận tâm tận lực giúp chọn chai vang trắng được sản xuất năm 2005.

      Dịch Hiểu Vụ nhìn năm sản xuất, vô cùng vui sướng: "Mình và Nhất Trác quen nhau vào năm này".

      Hạng Mĩ Cảnh gật đầu: "2005 là năm đẹp".

      Dịch Hiểu Vụ ôm chai rượu đầy vui sướng.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2 - 6

      Lâm Khải Sương gọi điện hỏi xong việc chưa, có thời gian cùng ăn tối với Phương Tuân Kiệm và Chương Du .

      cùng họ được, mình ngồi giữa những giá rượu, trong tay cầm chai vang đỏ mà vừa rồi Dịch Hiểu Vụ nâng lên đặt xuống biết bao nhiêu lần. Vị của chai rượu này ra quá đắng chát, nhưng khi uống vào miệng, dường như ngay cả trái tim cũng ngập vị đắng.

      Để bày tỏ trân trọng của mình đối với sinh nhật của Quý Thục Nghi, xin Orchid nghỉ phép ngày, sáng sớm sau khi ngủ dậy liền spa theo lịch trình được sắp xếp từ trước, sau đó trang điểm và làm tóc theo phong cách bộ lễ phục do Lưu Sa mang đến. Khi toàn bộ quá trình hết sức tỉ mỉ và lằng nhằng này kết thúc, bốn giờ chiều, Lâm Khải Sương tới đón, mặc chiếc váy dài màu da đính ngọc trai giống như mĩ nhân ngư bước từng bước lên xe.

      Lâm Khải Sương rất thông cảm, lấy từ ghế sau chiếc sandwich đưa cho , cười : "Tân nương cũng long trọng như em".

      Hạng Mĩ Cảnh môi tô son, dám há to miệng để ăn sandwich, đành dùng ngón tay véo từng miếng nhét vào miệng. Thực rất đói, ăn được nữa cái bánh xong mới lên tiếng: "Nếu còn trang điểm thêm, e rằng chẳng ai còn nhận ra em nữa", rồi cảm khái: "Em cảm thấy mẹ có ý đồ đó . Hi vọng mọi người quên em là nhân viên PR Hạng Mĩ Cảnh".

      Lâm Khải Sương cười cười phủ nhận, đặt giả thiết hỏi : "Ngộ nhỡ tối nay mẹ lại cầu em đừng làm công việc liên quan tới PR nữa, em định thế nào?".

      Đôi mắt được đánh khá đậm của liếc Lâm Khải Sương cái, có chút giận dỗi : "Em chắc chắn đồng ý, cũng vừa khéo khiến bà càng thêm thích em".

      như nghĩ cho : "Thực ra nghề PR cũng phải là nghề có thể làm cả đời, nếu có cơ hội, đổi sang làm ngành khác cũng tệ. Đãi ngộ ở Lâm thị chưa chắc kém hơn Bảo Nhã".

      lắc đầu: "Trở thành nhân viên dưới tay mẹ ? Thế chẳng phải sau khi chúng ta chia tay, bà ấy bóp chết em à".

      cười cười, nghĩ ra điều gì đó bật hỏi: "Tập đoàn Hoa Hạ có nhiều công ty như thế, sao trước kia em lại vào Bảo Nhã? Lẽ nào người của bộ phận nhân mang hồ sơ của em lên nhầm tầng?".

      ngập ngừng, sau đó cười đáp: "Ái chà, ngay cả chuyện đó cũng bị đoán ra".

      ràng tin, nhìn cái.

      Thế là lại cười, "Thực ra vì em cảm thấy lương của nghề PR cao, làm tốt còn có phần trăm, thưởng cũng đặc biệt nhiều. Kiểu người bước ra từ gia đình nghèo khổ như em, cấp độ khao khát đối với đồng tiền người như hiểu nổi đâu".

      Lần này tin lời : "Em có khó khăn gì, có thể với ".

      cười hi hi: " tưởng là bạn trai em chắc?".

      nhún vai, cố ý cười : "Thôi được, xém chút nữa quên mất trong nhà em có con côn trùng rất lợi hại".

      bất lực trừng mắt lườm , dối: " cho phép em được có tình đêm à?".

      lại tin: " Người khác làm PR, em cũng là dân PR, nhưng biết em giống họ".

      trả lời.

      tiếp: "Những lời trước kia giờ vẫn còn hiệu lực. Nếu em gặp được người mình , chúng ta lập tức kết thúc mối quan hệ danh nghĩa này".

      đột nhiên nhớ tới việc Phương Tuân Kiệm hỏi bao giờ chia tay với Lâm Khải Sương, hỏi cách tuỳ tiện, biết có nên nghĩ quan tâm tới hay . vẫn muốn để lộ quá nhiều bí mật trước mặt Lâm Khải Sương, cười cười đáp: "Đợi bao giờ em gặp được người đó hẵng ".

      long trọng như bữa tiệc mừng ngày thành lập của tập đoàn Hoa Hạ, khách quý và những người nổi tiếng được mời tới dự sinh nhật của Quý Thục Nghi chưa đến trăm người. Hạng Mĩ Cảnh quen khoảng tám mươi người trong số đó, phần còn lại quen đều là những tài tử giai nhân vây quanh đám công tử kia mà thôi, đương nhiên, cũng có hai ngoại lệ, ví dụ như Phùng Vũ Phi, người mà nghe danh lâu nhưng chưa được gặp mặt.

      Dung Trí Dật sai, Phùng Vũ Phi khá xinh đẹp, thân hình với những đường cong hoàn hảo, hơn nữa khuôn mặt ta rất giống Phùng Nghệ Nhân, đặc biệt đôi mắt, giống như tạc, chỉ có điều Phùng Nghệ Nhân dịu dàng ôn hoà, còn Phùng Vũ Phi ngạo mạn. ta mặc chiếc váy dài quây ngực màu vàng nhạt, đeo chiếc vòng cổ có mặt bằng kim cương màu vàng hình bầu dục, tóc dài quá tai chút, hơi xoăn, khiến khuôn mặt ta trông càng tinh tế lạ thường. ta là khuôn mặt mới trong các bữa tiệc xã giao, nhưng vì khoác tay Dung Trí Hằng cùng xuất , nên nhận được rất nhiều ánh mắt quan tâm.

      Hôm nay Hạng Mĩ Cảnh xuất với thân phận là bạn của Lâm Khải Sương, vì vậy cần phải vứt bỏ Lâm Khải Sương và Quý Thục Nghi chạy tới trước mặt người của Dung gia thể chăm chỉ cần mẫn của mình. ngoan ngoãn cạnh Lâm Khải Sương, đợi ba chị em nhà họ Dung cùng Phùng Vũ Phi tới chúc thọ Quý Thục Nghi.

      Mọi người đều hiểu thân phận của nhau, vì vậy chào hỏi cũng làm theo lễ nghi. Dung Ngọc Lan là người lớn nhất trong gia đình họ Dung ở thành phố này, và cũng tiếp xúc với Quý Thục Nghi nhiều nhất, nên giữ vai trò là cầu nối.

      Những lời giới thiệu đều vô cùng khách sáo và đẹp đẽ, nhưng cuối cùng lại vì Phùng Vũ Phi liếc xéo Hạng Mĩ Cảnh, mở miệng rất miệt thị: " ra chính là Hạng Mĩ Cảnh mà Mandy ", khiến khí đột nhiên trở nên gượng gạo kỳ quái.

      Quý Thục Nghi và Lâm Khải Sương ràng biết "Mandy" mà Phùng Vũ Phi nhắc tới là ai, Dung Trí Hằng biết "Mandy" nhưng hiểu Phùng Vũ Phi vậy là có ý gì, Dung Ngọc Lan và Dung Trí Dật hiểu nguồn cơn trong đó nhưng ngờ Phùng Vũ Phi lại đề cập vào lúc này.

      Hạng Mĩ Cảnh lập tức hiểu ngay, Phùng Vũ Phi đứng trước mặt đây là bạn thân của Ngô Mạn Ni, nhanh trí, mỉm cười thừa nhận: "Tôi là Hạng Mĩ Cảnh. biết Phùng tiểu thư có gì chỉ giáo?".

      thừa nhận thẳng thắn như thế, khiến Phùng Vũ Phi lại ném về phía Hạng Mĩ Cảnh ánh mắt hề khách khí.

      Kết quả, hai cái liếc mắt đó của Phùng Vũ Phi khiến Quý Thục Nghi vui. Hôm nay bà mới là nhân vật chính, địa vị của bà trong thành phố này khó ai lung lây nổi, bà với Dung Trí Hằng nhưng mắt lại nhìn Phùng Vũ Phi: " em vợ của Dung tiên sinh có chổ nào bất mãn chăng?".

      Phùng Vũ Phi ngạo mạn quen rồi, chưa từng có người nào nhìn mình cách khinh thường như Quý Thục Nghi, ngay tên ta cũng chẳng thèm gọi, mà là " em vợ của Dung tiên sinh", lập tức nổi cơn, định cất giọng lấn át hòng chiếm thế thượng phong.

      Dung Trí Hằng ngăn Phùng Vũ Phi lại, rồi cười Quý Thục Nghi giọng biết lỗi: "Grace nghe tới năng lực của Theresa, nên muốn kết bạn cùng ấy". Sau đó nhìn Hạng Mĩ Cảnh.

      Hạng Mĩ Cảnh chưa từng nghĩ tới việc kết bạn với người nhà họ Dung, lập tức vuốt đuôi Dung Trí Hằng: " vinh hạnh cho tôi".

      Dù những lời sau đó thuận tới thế nào, vướng mắc khi trước cũng được giải toả. Hạng Mĩ Cảnh thấy mình vô tội, bất hoà giữa và Ngô Mạn Ni lại được chuyển tiếp cách thần kì sang Phùng Vũ Phi, ngộ nhỡ Phùng Vũ Phi được gả cho Dung Trí Hằng làm vợ lẽ, chắc chắn chín mươi phần trăm sống yên.

      Lâm Khải Sương biết trong đầu nghĩ gì, chỉ hào hứng : " còn tưởng người của Dung gia đều giống Dung Ngọc Lan và Dung Trí Dật cơ, ngờ còn có người như Dung Trí Hằng".

      Hạng Mĩ Cảnh đính chính lại suy nghĩ của : "Phải là ngoài Dung Trí Dật và Dung Ngọc Lan, người của Dung gia đều giống như Dung Trí Hằng".

      Lâm Khải Sương nhún vai, khen : "Em xử lí quan hệ của mình với Dung gia khá tốt".

      Hạng Mĩ Cảnh nhìn cười: "Làm gì có nhân viên nào yên lành lại đập bàn quát ông chủ chứ?".

      Lâm Khải Sương gật đầu, cố ý cười : "Vừa rồi để ý thấy mẹ rất quan tâm tới màn giao lưu giữa em và Dung Trí Dật, chắc chắn về tin đồn giữa hai người đến tai bà. Nhưng lại cảm thấy em thích người có tính quyết đoán như thế, nếu đổi lại là Dung Trí Hằng còn có khả năng".

      Hạng Mĩ Cảnh lườm hề khách khí: "Dung tiên sinh và vợ tình cảm quấn quýt như đôi chim uyên ương. Huống hồ...", định ngay cả tên Dung Trí Hằng còn chẳng nhớ, bỗng đột nhiên nghĩ ra vừa rồi gọi là "Theresa" rất ràng, nên nhất thời có chút băn khoăn.

      Lâm Khải Sương hào hứng , truy hỏi: "Huống hồ gì?".

      Hạng Mĩ Cảnh suy nghĩ, rồi tiếp: "Huống hồ em là người thông minh, muốn làm con thiêu thân sống chết đòi lao vào lửa".

      Lâm Khải Sương cười, cầm tay đặt lên cánh tay mình: "Thực ra thiêu thân lao vào lửa cũng có cái vui của nó".

      Người của nhà họ Phương đến dự tiệc sinh nhật Quý Thục Nghi còn nhiều hơn nhà họ Dung tới hai người, Phương Định Trạch bằng tuổi với Quý Thục Nghi mang theo bà vợ kém mình ba mươi tuổi, Phương Tử Bác cũng đưa vợ cùng , Phương Tử Du và Phương Tuân Kiệm mình.

      Hạng Mĩ Cảnh vẫn luôn cảm thấy trong ba người con trai người con của Phương Định Trạch, ngoài Phương Hữu Lai còn tuổi ra, hai người cùng mẹ là Phương Tử Bác và Phương Tử Du thực ra giống cha bằng Phương Tuân Kiệm. Nhưng quan hệ thân sơ xưa nay quyết định bởi hình thức, Phương Định Trạch thiên vị Phương Tử Bác và Phương Tử Du, bạc đãi đứa con trai dòng chính thất do vợ cả Bạch Tuyển Nghi sinh là Phương Tuân Kiệm là bí mật được công khai.

      Hạng Mĩ Cảnh chưa từng gặp Bạch Tuyển Nghi, ngay cả ảnh cũng có, tai nạn xảy ra hai mươi năm về trước cướp tính mạng của tứ tiểu thư nhà họ Bạch, mà kênh thông tin của hai mươi năm trước được phát triển như bây giờ, chuyện cũ người xưa ai muốn nhắc lại nhiều. Chỉ có lần, Quý Thục Nghi vô tình mắng câu: "Phương Định Trạch là kẻ tiểu nhân vong ân bội nghĩa". nhớ câu mắng đó, rồi nghe ngóng tin tức ở nhiều kênh, mới biết ra Phương Định Trạch khởi nghiệp từ tiền hồi môn của Bạch Tuyển Nghi. Bạch Tuyển Nghi vì Phương Định Trạch mà cùng gia đình di dân sang Mĩ, nhưng lâu sau bà phát ra Phương Định Trạch từng kết hôn, hơn nữa còn có hai đứa con trai . câu chuyện như thế ít nhiều cũng có những tình tiết bất đắc dĩ, Bạch Tuyển Nghi giữ được vị trí bà Phương của mình, nhưng giữ được trái tim Phương Định Trạch, sau đó vợ trước của Phương Định Trạch đột ngột qua đời, lâu sau Bạch Tuyển Nghi cũng mất. hận tình thù dù mãnh liệt tới đâu cũng chiến thắng nổi thần chết, hai người đàn bà vì người đàn ông mà đấu đá nhiều năm, kết quả cuối cùng là người phụ nữ chưa từng nghe danh trở thành người kế nhiệm vị trí bà Phương và được hưởng hết mọi vinh hoa phú quý.

      Thế biến đổi khôn lường như thế.

      Những gia đình quyền thế, dù nội bộ có đấu đá tranh giành thế nào, khi ra ngoài vẫn luôn tỏ vẻ dưới hoà thuận. Đặc biệt, Phương Tử Du ôm hi vọng được hợp tác với Quý Thục Nghi, thế là càng thể thân thiết của mình với Phương Tuân Kiệm.

      Hạng Mĩ Cảnh liếc nhìn Phương Tử Du khoác cánh tay Phương Tuân Kiệm, trong đầu chỉ nghĩ: bộ vest đẹp và vừa vặn như thế, phải bay bay lại London bốn năm lần để đo để thử, nhưng qua tối nay chắc chắn bị ném bỏ, đáng tiếc.

      Phương Tuân Kiệm dường như đọc được suy nghĩ của , nhân lúc ai để ý trừng mắt lườm cái. xưa nay vẫn sợ , nhưng lần này bị lườm, còn cảm thấy buồn cười, do chú ý nên hơi ngả ngửa người ra sau, chân giẫm lên đuôi váy, khiến li Champagne cầm tay sóng sánh rớt hai giọt vào ngực áo.

      Cử chỉ đó vô cùng thất lễ. Quý Thục Nghi vốn chuyện cùng Phương Định Trạch với thái độ nhạt nhẽo, lập tức quét mắt nhìn Hạng Mĩ Cảnh cái.

      Hạng Mĩ Cảnh vội rút lui, vào phòng nghỉ chỉnh sửa lại dung nhan. Vừa đẩy cửa liền gặp Dung Trí Dật bước từ buồng rửa tay ra.

      Để tránh những lời đàm tiếu, cả buổi tối Dung Trí Dật chủ động chuyện với Hạng Mĩ Cảnh, giờ gặp nhau thế này, lập tức kìm được mà khen ngợi : " đúng là hào kiệt trong nữ giới, vừa gặp mặt lập tức gây thù chuốc oán với Grace".

      Hạng Mĩ Cảnh chỉnh ta: "Sai rồi sai rồi, là Phùng tiểu thư thấy tôi thuận mắt".

      Dung Trí Dật cố tình : "Vậy hãy cẩn thận, ta rất nhen, nếu được gả cho Victor , chừng đầy xuống làm công nhân dọn vệ sinh".

      Hạng Mĩ Cảnh nhún vai: "Vậy tôi từ chức làm nữa. Dù sao giờ tôi cũng có chút tiếng tăm, có lẽ khó kiếm việc".

      Dung Trí Dật gật đầu, còn gợi ý cho : " có thể chuyển sang tập đoàn Hải Thành, quản lí bộ phận PR bên ấy chẳng phải là người dẫn dắt vào nghề sao".

      Hạng Mĩ Cảnh vẫn lắc đầu: "Làm việc cho , kết quả cuối cùng là thất nghiệp".

      Dung Trí Dật lần này rất nghiêm túc: "Ngày mai tôi khảo sát tính khả thi của dự án, nếu được, đồng nghĩa với việc tôi vừa thêm cho tập đoàn Hoa Hạ lĩnh vực mới chưa được khai thác nhiều".

      Hạng Mĩ Cảnh cho là ta , cười đáp: "Vậy tôi chúc mã đáo thành công".

      Tiệc sinh nhật của Quý Thục Nghi dù xảy ra vài cố , nhưng đến nổi khiến người ta thể ứng phó nổi.

      Dung Ngọc Lan trước mặt Quý Thục Nghi muốn cho Hạng Mĩ Cảnh nghỉ phép, vừa vui vẻ đón nhận, vừa làm xong dự án của hãng giày trước khi nghỉ, đồng thời hẹn với Mông Giang Vũ cũng tham gia bữa tiệc tối nay rằng ngày mai tới nhà quay đồng thời tiến hành phỏng vấn riêng bà.

      Lâm Khải Sương đóng rất đạt vai trò người bạn trai, hôm sau đưa Hạng Mĩ Cảnh đến Tử Viên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :