1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thịnh Yến - Chu Loan Loan (Full 2 Tập - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Trần Gia Phong đáp: "Phụ nữ thực ra cần cần cù, xem những người phụ nữ đơn tìm được người đàn ông phù hợp ngoài kia đa phần đều tài giỏi toàn năng quá khiến đàn ông họ nhìn vào mà phải chùn bước".

      gật đầu, tùy tiện "ừ" tiếng.

      Trần Gia Phong tiếp: "Có điều phải lo, tìm thấy chốn về của mình rồi".

      ngước mắt, hỏi ngược lại Trần Gia Phong: "Sao biết tôi nhất định gả được vào Dung gia?".

      Trần Gia Phong nhún vai, trả lời rất hợp tình hợp lí: "Vì con người thế gian này đều hi vọng câu chuyện kết thúc hoàng tử và bé Lọ Lem được sống hạnh phúc bên nhau".

      cầm li rượu, rất nghiêm túc, nếm hớp, sau đó lại nhìn Trần Gia Phong, báo cáo "gia thế" của loại rượu này: "Cảm giác trơn tru, như Merlot ấy".

      Hạng Mĩ Cảnh ở lại hầm rượu tới chiều muộn. Trần Gia Phong ngồi cùng lát, còn lại mình. Người phục vụ quen thuộc tò mò hiểu tại sao đột nhiên lại rảnh rang như thế, nhìn cảnh sông nước bị mưa phủ mịt mùng, giống như trả lời câu hỏi của người phục vụ mà cũng giống như tự với chính mình: "Trước kia sống quá gấp gáp, bận rộn tới mức ngủ thêm chút cũng cho rằng mình lãng phí thời gian, giờ bước chậm lại, chờ người ta tới chăm mình cũng tốt".

      Người phục vụ ở đây tiếp xúc với rất nhiều người, từng được nghe rất nhiều chuyện, nên hiểu ý dành cho gian riêng nho , để được bước chậm lại, có được yên tĩnh trong nội tâm.

      Buổi sáng trước khi ra ngoài gọi điện cho Dung Trí Hằng mình gặp Tiền Mẫn, Dung Trí Hằng cho đủ thời gian riêng tư, bốn rưỡi mới gọi điện hỏi ở đâu.

      với mình ở hầm rượu tìm hàng hiếm.

      rất hứng thú, đầu tiên hỏi tìm được những chai rượu ngon nào rồi, sau đó gọi cho Trần Gia Phong để ta đưa thẳng chỗ rượu chọn về căn hộ mới, cuối cùng với bằng giọng như khẩn cầu: "Ngày kia bà về New York. Bà hỏi em tối nay có thời gian rảnh về ăn cơm ".

      vô thức cảm thấy bà cụ chắc chắn coi trọng như thế. biết bà cụ biết quan hệ giữa và Hứa Lương Thần chưa. Mà dù bà cụ biết hay , lần trước bỏ lời từ biệt, chắc chắn khiến bà cụ thích, gây ra hậu quả thế nào chưa từng hỏi Dung Trí Hằng. Bữa cơm tối nay, ràng là kết quả từ nỗ lực của Dung Trí Hằng, tình cảm trong lòng phức tạp, cố tỏ ra vui vẻ, cười nhận lời, sau đó lại cầu : " tới đón em".

      Buổi tối ở Hằng Duyệt Hiên.

      Hơn năm giờ Dung Trí Hằng đến hầm rượu đón Hạng Mĩ Cảnh, đợi lên xe, liền bảo: "Chỉ có bà, em và . Ba người cùng ăn tối thôi".

      Trước kia luôn cho rằng mình có duyên với Dung gia, và chắc chắn có quan hệ sâu sắc với họ, nên hoàn toàn coi trọng cách nhìn cách nghĩ của bà về mình, nhưng giờ Dung Trí Hằng để lộ tâm ý, như bị đẩy bước lên bậc cao mới, có thượng phương bảo kiếm trong tay, lại càng chẳng màng quan tâm tới việc bà cụ nghĩ thế nào về mình, hơn nữa, đó đều là những vấn đề mà Dung Trí Hằng cần giải quyết, chỉ cần thể lễ phép vừa phải là được.

      Hai người ngồi trong phòng riêng đợi khoảng mười phút, vừa gọi món xong, bà cụ liền xuất .

      Hạng Mĩ Cảnh tưởng rằng bà cụ hỏi về việc lần trước bỏ lời từ biệt, kết quả bà cụ chẳng nhắc dù chỉ nửa từ, toàn những chuyện liên quan.

      Khả năng giao tiếp của rất khá, nhưng trong bữa ăn hôm nay, người nhiều nhất lại là Dung Trí Hằng bình thường kiệm lời trầm mặc. Có điều tối nay vô cùng hào hứng, chỉ tới khi nhìn theo chiếc xe chở bà xa dần mới với : "Món rắn hấp tỏi đó rất ngon, đáng tiếc mới ăn được hai miếng. Giờ bụng vẫn rỗng".

      kéo định vào trong nhà hàng: "Vậy quay vào ăn thêm bữa nữa". ngăn lại, cười bảo: "Về ăn mì em nấu".

      ngước mắt nhìn , rồi như xả tức: "Đầu bếp đưa từ sơn trang về quá đỉnh, trước mặt ta, ngay cả món trứng em cũng ngượng khôn dám làm".

      hiểu đùa, vậy là đùa theo : "Về thay người khác".

      lắc đầu đồng ý.

      bật cười, rồi cầm tay , hỏi: "Chúng ta bộ về nhé?".

      Lúc này trời mưa, khí mát mẻ trong lành lại có hơi nước, phố hạt bụi, đường ướt nhưng sạch .

      được, sau đó cùng sánh bước đường.

      chủ động nhắc tới bữa tối ba người vừa rồi, cổ vũ : "Bà từ từ thấy thích em. Đợi khi chúng ta về New York rồi, em và bà có thời gian tiếp xúc nhiều, bà biết được ưu điểm của em".

      "ừm" tiếng, muốn sâu vào đề tài này, vậy là bảo : "Tuần sau Tiền Mẫn kết hôn ở Tam Á, em hứa làm phù dâu cho ấy".

      hỏi: "Chú rể có phải phó tổng giám đốc tài chính của Hải Thành ?".

      gật đầu, giải thích: "Trước kia ta bị đẩy ra ngoài, nên lúc này cũng bận lắm. Có lẽ định cùng sống cùng chết với Hải Thành".

      trầm ngâm, : " ta là nhân tài, đương nhiên biết đứng về phía người thông minh nhất".

      hiểu ý lắm, cũng muốn hiểu, chỉ cảm thán : "Thương trường phức tạp".

      đính chính: "Thực ra rất đơn giản, cũng chỉ có nguyên tắc: Chỉ cần có thể trục lợi, bạn bè dù tốt tới mấy cũng biến thành kẻ thù".

      ngẩng đầu nhìn , mỉm cười hỏi: "Là ruột thịt thân thích cũng niệm tình sao?".

      nhìn sâu vào trong mắt , sau đó nhìn về phía ánh đèn neon loang loáng phía trước, đáp: "Người thân thỉnh thoảng có cách đối xử khác".

      bộ về tới chung cư, Hạng Mĩ Cảnh nấu cho Dung Trí Hằng bát mì. Câu đầu tiên mà Dung Trí Hằng khen là trứng gà làm rất ngon.

      cong miệng cười: "Trước kia toàn phê bình em, giờ lại luôn khen em, có phải cách thể hơi cực đoan ?".

      cố ý chau mày: " phiền nếu ngày nào em cũng biểu dương ".

      ngẫm nghĩ, cười bảo: "Vậy ngày nào em cũng biểu dương dù quá đỗi bận rộn nhưng vẫn dành thời gian ở bên em, được ?".

      mỉm cười nhìn .

      bị nhìn lâu, khó giữ được vẻ mặt tự nhiên, vậy là giục: "Mì nguội cả rồi, mau ăn ".

      Vậy là nghiêm túc ngồi ăn mì.

      ngồi với lúc, sau đó đứng dậy, : " ăn , em tắm trước".

      "ừ" tiếng, ngẩng đầu lên, nhưng bảo : " còn vài việc phải xử lí, có lẽ bận tới khuya, em ngủ trước đừng đợi ".

      cũng "vâng", rồi chậm chậm qua phòng khách, bước lên bậc.

      lên bậc thềm, ngoài thư phòng ra, phần còn lại đều là gian phòng ngủ mà chủ nhân có thể sử dụng.

      Hành lí của Hạng Mĩ Cảnh đều chuyển tới, nhưng cũng chỉ để hết nửa tủ. Dung Trí Hằng tự ý bố trí đồ dùng cá nhân cho , nên cảm thấy rất tự nhiên.

      Còn điểm nữa cũng khiến tự nhiên là, bồn tắm hình tròn có cửa kính nhìn ra ngoài. Mỗi tối từ ngày chuyển tới đây, đều ngâm mình hơn nửa tiếng trong bồn tắm này, nhìn ngắm cảnh trời đêm, và Dung Trí Hằng chưa bao giờ làm phiền .

      Trong lòng hiểu rất , việc chuyển tới đây có nghĩa là gì. nghĩ đến chuyện kháng cự tiếp xúc thân mật với Dung Trí Hằng, ngay từ đêm đầu tiên, họ cùng ngủ chiếc giường mềm mại rộng lớn kia, rộng tới mức mà dù cả hai có dang chân dang tay ngủ cũng thể chạm được vào nhau.

      Dung Trí Hằng phải dê, cũng phải có ham muốn. Trước người con và tình mình phải vất vả mới giành được, có hai lần suýt như tên nằm cung, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được. mang tất cả nhẫn nại của mình ra dùng, cố gắng ép buộc , cũng mặt nặng mày với . Mỗi lần tắm xong, ôm ngồi chuyện, thỉnh thoảng lắng nghe chăm chú thỉnh thoảng lại thẫn thờ, có lúc còn ngủ mất.

      Thời khắc bối rối nhất trong ngày, là mỗi buối sáng khi tỉnh dậy. vừa mở mắt ra thấy khuôn mặt , đầu tiên là giật mình kinh hãi, sau đó mới dần bình tĩnh trở lại.

      cho rằng có rất nhiều chuyện mình phải làm quen lại từ đầu bao gồm chiếc giường lớn mà vẫn ngủ mỗi đêm. Tối nay lại lăn qua trở lại, đến giờ vẫn chưa ngủ. Nằm mãi khó chịu vậy là xuống giường, chầm chậm vào thư phòng.

      Cửa thư phòng khép hờ.

      đến cửa nhìn vào trong, thấy trước bàn có ai, nhìn sang trái, mới thấy Dung Trí Hằng nằm ngủ sofa.

      có chăn, hai tay khoanh trước ngực, ánh đèn vàng ấm áp hắt lên gương mặt góc cạnh của , nhìn hơi tối, nhưng hình như tỏa ra thứ hào quang kì lạ nào đó.

      ngẩn ngơ đứng trước cửa rất lâu, rất lâu.

      Hải Thành dưới chế của Phương gia vì việc Phương Tử Bác bị điều tra rồi bị bắt trở nên thảm hại tới thể nghịch chuyển. Khương gia biết tại sao lại dừng tay, còn Phương Tuân Kiệm thế như chẻ tre, gần như khống chế tất cả cục diện.

      Dung Trí Hằng đưa Hạng Mĩ Cảnh ra sân bay, chủ động : "Nếu thời gian cho phép, nhất định tham gia hôn lễ của Tiền Mẫn".

      Hạng Mĩ Cảnh cười : "Nếu được vậy chắc ấy đắc ý lắm".

      nghiêm túc : "Chủ yếu là muốn tới thăm cậu mợ em".

      ngẩn người, ngay sau đó cười cười: "Họ đều là những người bình thường, cần phải đặc biệt tới thăm như thế".

      lại tỏ ra rất coi trọng: "Họ có công nuôi dưỡng em trưởng thành".

      cảm nhận được chân thành của , lòng rất vui, nụ cười cũng khá tự nhiên, nhắc : "Vậy phải chuẩn bị quà gặp mặt cho tốt".

      Tiền Mẫn và Trần Tân Dục đến Tam Á từ hai hôm trước vì vậy chuyến này chỉ có mình Hạng Mĩ Cảnh bay. Đổng Già đặt cho vé VIP, ngồi trong phòng chờ, gặp Lâm Khải Sương cũng đợi để bay Bắc Kinh.

      Trong chuỗi những việc xảy ra trước đó, vai trò của Lâm Khải Sương được quang minh chính đại cho lắm, chưa chuẩn bị tốt tâm lí mà lại vô tình gặp Hạng Mĩ Cảnh, ít nhiều cũng khiến thấy bối rối. còn tưởng Hạng Mĩ Cảnh trách mình, chừng còn hận nữa, nhưng ngờ Hạng Mĩ Cảnh lại chủ động tới chào hỏi. Thực là người sống khá cảm tính, chỉ vì đứng ở vị trí bất đắc dĩ nên mới biến thành người lí trí, hôm nay tươi cười với , suýt nữa rơi nước mắt.

      cố tỏ ra kiên cường nhưng lại đủ kiên cường thấy tròng mắt đỏ hoe, cũng khó kiềm chế tình cảm của mình. sợ mình khóc, nên hỏi: "Gần đây chuyện của và tiến sĩ Liệu tiến triển thế nào rồi?".

      hiểu ý , cố gắng nén hổ thẹn và buồn bã xuống, mỉm cười : " ấy bận nghiên cứu đề tài mới, hình như trở thành thứ đồ chơi lỗi thời rồi, bị ấy vứt sang bên chẳng chút lưu tình".

      cười điềm đạm, : "Phụ nữ muốn được dỗ dành".

      gật đầu, : "Đợi lần này xong việc từ Bắc Kinh về, xem xem có thể níu giữ ấy ".

      làm bộ phê bình: "Còn đợi từ Bắc Kinh về à? Thế mọi thứ nguội lạnh rồi, chứ đừng tiểu nương được người khác quý như thế".

      vờ tiếp nhận lời phê bình của : " lập tức theo đuổi lại ấy".

      cười, rồi lại cười cười, nhất thời chẳng biết phải gì, nên cả hai đều trầm mặc.

      Cũng may chuyến bay bị muộn, nhanh chóng tới giờ lên máy bay.

      đưa đến cửa, trong lòng có rất nhiều điều muốn , nhưng có đủ thời gian và cơ hội, càng sợ khinh miệt tình cảm của mình, nên suy tính lại, chỉ dám khẽ khàng : "Xin lỗi".

      Nụ cười mặt cứng đờ, tình cảm trong lòng phức tạp lẳng lặng nhìn vài giây, nghiêm túc : "Em phải cảm ơn mới đúng. Nếu kịp thời ngăn cản em, có lẽ em oán trách mình cả đời".

      Bầu trời Tam Á mãi mãi cao xanh như thế.

      Đầu tiên Hạng Mĩ Cảnh tới tìm Diêu Lập Trung. nhắc đến Tần Tâm Nghiên nửa lời, đột nhiên cảm thấy may mắn vì trước đó mình đề cập đến. Những người có quan hệ huyết thống rời bỏ , nhưng vẫn còn những người thân có quan hệ huyết thống sống lòng dạ với , điều này có lẽ là ông trời muốn bù đắp cho .

      Hôn lễ của Tiền Mẫn và Trần Tân Dục được tổ chức tại khách sạn Hạ Việt ở Tam Á, Dung Ngọc Lan đặc biệt phái Âu Na tới để giúp Tiền Mẫn lo liệu mọi việc. Vì khách khứa mời ít, lại ở nơi lạ lẫm, Âu Na phải mình quán xuyến mọi thứ, bận tối mắt tối mũi. Hạng Mĩ Cảnh ở bên cạnh giúp đỡ, hễ có việc để làm, thời gian trôi qua nhanh.

      Tối trước khi hôn lễ diễn ra, vì Tiền Mẫn sắp được làm tân nương, vô cùng hưng phấn, ngủ được, bèn cầm vài chai bia, nhất định gọi Âu Na và Hạng Mĩ Cảnh ra uống cùng.

      Âu Na ngủ mê mệt, chịu dậy. Hạng Mĩ Cảnh vốn ngủ, nên vui vẻ cùng Tiền Mẫn ngồi uống bia ban công trong căn phòng .

      Hai người thực ra dám uống nhiều, về cơ bản Tiền Mẫn kể lại quá trình quen biết đương giữa mình và Trần Tân Dục, thỉnh thoảng mới quay sang hỏi Mĩ Cảnh, là sao quyết định về bên Dung Trí Hằng.

      thấy câu hỏi này quá dài, cũng khó để trả lời, vì vậy bỏ qua, cười hỏi Tiền Mẫn: "Trước đó còn tìm cho tôi phù rể đẹp trai, nhưng sao hôm nay người xuất lại là tên béo vậy?".

      Tiền Mẫn cười ha hả, đáp: "Việc này trách tôi được Trần Tân Dục vốn định mời Phương Tuân Kiệm làm phù rể, ai ngờ Hải Thành đột nhiên có chuyện, mọi người bận rộn tranh giành quyền lực, vào lúc này tôi thể bảo ta phải dành ra hai ngày chạy tới đây làm phù rể được".

      Trong lòng kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại thấy nhõm, ngập ngừng : " ngờ quan hệ giữa họ lại tốt như thế?".

      Tiền Mẫn gật đầu: "Tối nay ta đến, chắc cũng sắp đến nơi rồi. chừng thương lượng thêm với ta, ta nhận lời làm phù rể cũng nên".

      thoáng giật mình, rồi thận trọng từ chối: "Tôi với ta hợp làm phù đâu phù rể đâu".

      Tiền Mẫn "hả" tiếng, nhưng nhanh chóng phản ứng lại được, vội tán đồng: "Tôi bận quá tới lú lẫn rồi. Mặc dù Đại Dung tiên sinh có thời gian tới tham dự hôn lễ của tôi, nhưng để người khác truyền tin tới tai ta, hay lắm".

      còn sớm nữa, tiễn Tiền Mẫn về, Hạng Mĩ Cảnh vẫn ngủ được, bên tai thấp thoáng nghe tiếng sóng biển xô bờ khiến trái tim run lên từng hồi.

      Nghi thức hôn lễ diễn ra vào buổi chiều, được cử hành bãi biển, vì tân lang tân nương đều còn trẻ, nên mọi thủ tực la hét cổ vũ đều bị bỏ qua, mọi việc diễn ra nhanh gọn và ấm áp.

      Dù Hạng Mĩ Cảnh từng tổ chức hôn lễ cho rất nhiều người, nhưng người kết hôn lần này là bạn, bản thân còn là phù dâu, cảm giác vẫn có khác biệt. đứng bên cạnh Tiền Mẫn, nhìn vẻ mặt hạnh phúc và nụ cười mãn nguyện của hai người ấy, lòng cũng cảm động, mấy lần suýt khóc. Nhưng biết Phương Tuân Kiệm ngồi ngay dưới kia, từ đầu tới cuối luôn muốn nhìn thấy mặt yếu đuối của mình, cho dù yếu đuối ấy xuất phát từ việc cảm động trước hạnh phúc của người khác, do đó phải nén lại những giọt nước mắt hết lần này tới lần khác.

      Sau phần nghi lễ, dâu chú rể chụp ảnh lưu niệm với quan khách. Lúc này Hạng Mĩ Cảnh mới chính thức chạm mặt Phương Tuân Kiệm.

      mặc bộ vest màu xám bạc, xoay lưng lại với mặt trời phía biển, từng bước từng bước về phía . nhìn vẻ mặt lắm, cũng cho rằng cần phải nhìn , thỉnh thoảng mờ ảo lại thích hợp hơn.

      lên tiếng chuyện, Trần Tân Dục gọi giật lại, sau đó cũng gọi Hạng Mĩ Cảnh: "Qua đây chụp ảnh".

      Chụp ảnh với đôi vợ chồng mới cưới là việc hết sức bình thường.

      cố gắng để nụ cười của mình nhìn tự nhiên nhất, khi ống kính của máy ảnh nhằm thẳng vào , vẫn cố gắng cười, thậm chí còn chủ động chào hỏi : " ra quan hệ giữa và Trần Tân Dục tốt như thế".

      nhìn gật đầu, nhất thời biết lúc này phải với bằng ngữ điệu thế nào, chỉ cảm giác đứng trong hôn lễ ồn ào náo nhiệt, tiếng cười của quan khách vang lên ngớt, nhưng trái tim run tới đáng sợ, tiếng bật ra đầy khiên cưỡng. che giấu, đến lúc này rồi, còn cần thiết phải giấu giếm gì nữa, thẳng: "Cậu ấy vẫn luôn giúp ".

      biết là như thế, ngay cả Chương Du cũng dốc lòng dốc sức vì , thêm Trần Tân Dục hoặc mười Trần Tân Dục đều phải chuyện quá bất ngờ. dám nhìn thẳng vào quá lâu, đảo mắt nhìn chỗ khác, câu nghe như rất tùy tiện: "Mọi người đều mong đạt được tâm nguyện".

      câu bình thường, nhưng chỉ hiểu trong đó bao hàm bao nhiêu đau khổ vất vả, vì vậy khi ra câu đó lòng khó chịu vô cùng. hơi nghiêng người, nhìn ra phía mặt biển bị mặt trời nhuộm đỏ, nhanh: " lâu nữa em New York".

      đứng sau , nhìn khuôn mặt nghiêng của . có thể khẳng định gầy nhiều, chiếc váy phù dâu nhìn hơi rộng, khuôn mặt vốn đầy đặn cũng gầy ít.

      Thời gian này bận rộn đến mức chẳng quan tâm được tới bữa ăn giấc ngủ của chính mình, còn được nghe mọi người xì xào bàn tán về việc Dung Trí Hằng đối với rất tốt, gần như nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa. Những việc xưa nay chưa kịp làm cho , Dung Trí Hằng đều làm rồi, tình chưa bao giờ với , Dung Trí Hằng rồi. biết mình mãi mãi bao giờ thành công, cho dù sau này trong tay có trăm Hải Thành, trước mặt , trước mặt tình , luôn là người thua cuộc.

      "Có phải tôi tới muộn rồi ?" trầm mặc của hai người giữa khí vui tươi náo nhiệt bỗng bị phá vỡ bởi xuất của Dung Trí Hằng.

      Lúc Hạng Mĩ Cảnh quay lại, nhìn thấy xuất của Dung Trí Hằng, người mình thể đến được, lập tức sắp xếp lại tâm trạng của mình, cố ý cười hỏi : " phải thể đến được sao?".

      Dung Trí Hằng chào hỏi Phương Tuân Kiệm trước, sau đó mới cười với Hạng Mĩ Cảnh: "Muốn xem em trong trang phục phù dâu thế nào, đáng tiếc vẫn đến muộn".

      Hạng Mĩ Cảnh về phía Dung Trí Hằng, Dung Trí Hằng giơ tay nắm tay , trước: "Tới chào hỏi tân lang tân nương trước ", sau đó lịch với Phương Tuân Kiệm: "Chúng tôi trước".

      Phương Tuân Kiệm gật đầu. Ánh mắt vẫn luôn nhìn vào bàn tay cầm tay Hạng Mĩ Cảnh của Dung Trí Hằng, thực ra đó chỉ là cái cầm tay hết sức bình thường của các đôi tình nhân, nhưng cảnh tượng ấy còn nhức mắt gấp trăm ngàn lần so với ánh nắng mặt trời mùa hạ, như có ai đó dang tay bóp chặt trái tim còn đập của .

      Khóe miệng thấy mằn mặn, biết là nước mắt của mình, cũng biết chẳng ai quan tâm tới việc rơi nước mắt hay , quan khách có mặt ngày hôm nay đều vui vẻ say sưa, còn vết thương của , xưa nay chỉ mình biết nó đau thế nào, vết thương của , cũng có ngày khép miệng, bởi vì cho phép, vì muốn mình mãi mãi phải nhớ: Để có được Hải Thành, phải từ bỏ người con nhất đời này.

      Ghi chú: 1. loại mì nổi tiếng của thành phố Côn Sơn, tỉnh Giang Tô.

      Kết Khi Hạng Mĩ Cảnh mơ mơ màng màng tỉnh dậy, trời hửng sáng.

      Tối qua uống ít, chỉ nhớ mình được bế về từ buổi tiệc, chuyện xảy ra sau đó quên hết. nằm giường lật người, lập tức va vào cơ thể ngủ say của Dung Trí Hằng.

      Dung Trí Hằng mở mắt.

      Hai người nhìn nhau trong bóng tối mờ mờ hồi lâu.

      xin lỗi : "Tối qua có phải em thất lễ ?".

      nhấc tay lên, kéo vào lòng, nheo mắt, khẽ cười: "Sau khi em uống say đúng là hơi khó phục vụ, suýt nữa định bỏ mặc thèm quan tâm tới em nữa".

      Tai ghé sát vào chỗ tim , cũng cười hỏi lại: "Vậy sao bỏ mặc em?".

      cố ý thở dài, : " nỡ, nếu có thể, sớm bỏ mặc em từ lâu rồi".

      cười run rẩy, cười tới mức nước mắt thấm ướt ngực .

      cảm thấy lành lạnh, nhưng bóc mẽ , mà chỉ yên lặng nằm ôm .

      khóc lúc, sau đó ngẩng đầu, nhìn cằm : "Em muốn ngắm mặt trời mọc".

      nhận lời chút do dự: "Được".

      Tốc độ lên của mặt trời rất nhanh, chớp mắt quang sáng màu đỏ rực nhô khỏi mặt biển.

      ôm vai , men theo mép nước mà sóng ngừng xô kia, chậm rãi.

      Gió biển buổi sáng sớm vẫn mang theo hơi lạnh của nước, hỏi có lạnh , lắc đầu, sau đó nhìn cười cười: "Mặt trời sắp lên rồi, có nắng cảm thấy ấm".

      kéo dừng lại, quay người đứng nhìn thẳng ra biển.

      hít hơi sâu, cuối cùng : "Hôm nay ngày mới rồi".

      ---HẾT---
      Hale205 thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :