1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh thế yêu sủng - Mèo vẫn ở đây (99) HOÀN CHÍNH VĂN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 47: Gia thu

      Nhược Ly nhìn họ, đột nhiên tia sáng chợt lóe lên trong đầu, "Bổn hoàng tuổi còn quá, tạm thời cần lấp đầy hậu cung, chúng Tần phi cũng cần vì bổn hoàng chịu tội, có Ám vương điện hạ ở đây, các ngươi nên hỏi chút ý kiến của ngài ấy?"

      Nhược Ly mặt mang theo vẻ hả hê liếc Dạ Ly Lạc cái, ai kêu vừa rôi để ý tới nàng, ở đó xem náo nhiệt vậy nàng đưa cái củ khoai nóng bỏng tay này giao cho , xem làm thế nào.

      Dạ Ly Lạc bất đắc dĩ nhìn Nhược Ly, dù mặt nhìn ra hỉ nộ, nhưng nhưng trong nháy mắt khí trở nên hết sức đè nén, trong lòng Ám Vương điện hạ minh thần võ của chúng ta nhất thời trở nên chua xót, sóng cuộn biển gầm, tiểu nha đầu này lại vui mừng đẩy cho nữ nhân khác, hơn nữa chỉ mà là rất nhiều nữ nhân.

      lại quay đầu lại xem biểu tình của Nhược Ly, hiển nhiên tiểu nữ nhân này hề có chút lo lắng, dạng như xem làm thế nào khiến Dạ Ly Lạc hận đến nghiến răng nghiến lợi, muốn lập tức nhào qua hung hăng giày xéo cặp môi đào cái miệng nhắn cười kia.

      Chúng nữ vừa nghe Hoàng đẩy các nàng cho Ám vương, trong lòng lo lắng nửa nọ nửa kia, dù sao cần làm chuyện biến thái như chuyển đổi giới tính như cũng tốt, họ cũng quen làm nữ nhân rồi, nhưng truyền thuyết ám vương hết sức tàn nhẫn, biết tương lai của các nàng có thể thảm hại hơn hay .

      Chuyện này quan hệ đến tính mạng bản thân, bọn họ từng người cũng đều to gan khẽ nâng đầu lên len lén liếc Ám vương, nhưng chỉ cái nhìn này lại khiến ba nghìn mỹ nữ quỳ gối kia kinh diễm.

      "Bổn hoàng cũng làm khó các ngươi, nếu nguyện ý đến Nội Vụ phủ lãnh phần trợ cấp để về quê, nếu muốn , cho các ngươi theo Ám vương vậy."

      số phi tần tuổi cao là hoàn toàn bất đắc dĩ theo hợp náo nhiệt, hôm nay nhìn thấy dung nhan của Ám vương liền cảm thấy xấu hổ, làm sao lại biết điều nương nhờ vào được, đều đứng dậy vái cái rồi rời .

      Họ vừa đại điện trong nháy mắt trống hơn phân nửa, còn lại đều là những tiểu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, họ đều muốn suy tính cho tương lai của mình.

      Nhược Ly nhìn bọn họ rời , thoả mãn gật gật đầu, những nữ kia vừa rời khỏi cũng chỉ còn lại cũng khoảng hơn trăm người, xử lý cũng dễ dàng hơn.

      "Nô tì nguyện di theo Hoàng Điện hạ! Hậu cung dù sao còn cần người xử lý, mong rằng Hoàng Điện hạ thành toàn!" Văn Hoàng quý phi lại bất đồng với những người khác, muốn theo Ám vương mà chỉ muốn lưu lại hoàng cung làm quản gia.

      Nhược Ly suy nghĩ cẩn thận, bây giờ mặc dù hậu cung có nữ nhân, nhưng dù gì những cung nữ và những thị vệ kia cũng cần có người quản lý.

      "Được, Văn Hoàng quý phi, tại hoàng cung trăm việc đợi làm, vậy những cung nữ kia giao cho ngươi! Hi vọng ngươi làm bổn hoàng thất vọng!"

      Nàng nhìn nữ nhu nhược yếu đuối trước mắt, mặc kệ nàng ta có ý định gì, chỉ cần nàng an phận thống trị hậu cung cho tốt là được, nàng cũng mặc kệ nàng ta, nhưng nếu nàng ta giở trò gì nàng cũng tha nàng ta.

      "Tạ Hoàng Điện hạ thành toàn! Nô tì xin được cáo lui trước!" Nàng ta xong nhàng cúi đầu, lui ra sau bước rồi xoay người rời .

      Nhược Ly vừa muốn mở miệng xử lý đám phi tần còn lại nhưng Dạ Ly Lại lai lên tiếng cướp lời "Các ngươi lòng muốn theo Bổn vương?" Mặc dù lên tiếng, nhưng lại hề nhìn đám nữ kia mà chỉ nhìn Nhược Ly.

      Trong mắt của chứa hờn dỗi nhưng vẫn giấu diếm cưng chiều, tay cũng còn nhàn rỗi, chút để ý nghịch ngợm mái tóc dài của Nhược Ly, giống như lúc bình thường vuốt lông của nàng vậy

      Nhược Ly có chút sợ hãi khi bị Dạ Ly Lạc nhìn như vâỵ, luôn cảm giác chuyện này mình cũng đùa hơi quá rồi, nhưng lời đều ra, Dạ Ly Lạc lại cự tuyệt nên nàng cũng thể thu hồi lại, chột dạ ho khan tiếng, sau đó vội vàng cúi đầu dám nhìn Dạ Ly Lạc.

      Ai có nhãn lực tốt dĩ nhiên có thể nhìn ra đươc tâm tư Ám vương đối với Hoàng tại, cũng biết điều đứng dậy rời , chỉ chốc lát sau, Nhược Ly nhìn chỉ còn sót lại hai mươi mấy nữ nhân, trong lòng rất hài lòng, nhưng do Dạ nghiệt vừa rồi mới muốn thu bọn họ nên nàng có chút luống cuống, vội vàng hỏi câu, "Ám Vương điện hạ muốn thu họ?" Vừa vừa nháy mắt, ý bảo là nếu vui nàng xử lý.

      Vậy mà Dạ Ly Lạc chỉ khẽ cười, căn bản để ý tới ám hiệu của Nhược Ly, tự nhiên , "Là của tiểu Nhược Ly tự mình đưa gia, gia có thể muốn được? Huống chi dáng vẻ của họ cũng tệ, gia thu! Đỡ cho tiểu Nhược Ly khó xử."

      ". . . . . ."

      Nhược Ly có cảm giác là tiền mất tật mang, chỉnh được ngược lại làm cho mình rất ấm ức, nhìn vẻ mặt hết sức nghiêm túc của , trong lòng nhất thời khó chịu, người này là muốn thu đám mỹ nữ này sao!

      Nhược Ly trong lòng khinh thường, Dạ nghiệt cũng quá biết xấu hổ, đưa liền thu sao, nhưng cũng phải lại, nàng cũng thể ra mặt phản đối, nếu còn gì là hoàng uy, ngay sau đó hanh hanh tức tức , "Nếu Ám Vương vui mừng đồng ý, vậy các ngươi theo !" Lời này nghe thế nào cũng thấy có cắn răng nghiến lợi mà .

      Dạ Ly Lạc nín cười, khoát tay áo, "Ám vương phủ vừa đúng thiếu ít thức dinh dưỡng cho cây, các ngươi muốn theo gia, vậy coi như là vì gia cống hiến!"

      ". . . . . ." Nhược Ly còn gì để .

      Phía dưới vừa nghe, nhất thời tiếng kêu rên vang lên hồi, nhưng chỉ kêu hai tiếng, trong nháy mắt những nữ kia liền bị hơn mười ám vệ nhảy ra đánh ngất xỉu mang .

      Lúc này Nhược Ly mới phát giác trong lòng thoải mái hơn, nếu Dạ nghiệt thu đám nữ nhân này, nàng liền để ý tới , , nàng xây cả hậu cung khổng lồ, ngày ngày ngắm mỹ nam cho tức chết..

      Nhưng lúc quay đầu lại nhìn thấy Dạ Ly Lạc đứng đó cười đẹp đến kinh tâm động phách, nàng nhất thời sáng tỏ, Dạ nghiệt lại đùa bỡn nàng nữa rồi, trong nháy mắt giận ghê gớm, suy nghĩ cả nửa ngày nàng mới minh bạch nàng tức giận phải càng khiến cho được xem náo nhiệt hay sao.

      "Cái người này lại trêu chọc ta! có phúc hậu!" Nhược Ly tức giận bất bình , nàng còn buồn bực, cái vẻ thùy mị nết na kia làm sao có thể được Dạ nghiệt cuồng sạch chọn trúng chứ, nếu vậy mặt trời mọc đằng tây rồi.

      "Gia chỉ thu, lại gì khác, thế nào? Tiểu Nhược Ly của gia ghen sao?" Đây là Dạ nghiệt được tiện nghi còn ra vẻ, tức giận vì vừa rồi bị nàng làm lơ trong nháy mắt biến mất khi nhìn thấy vẻ đáng này của nàng.

      ". . . . . ." Đánh chết Nhược Ly cũng thể thừa nhận, hừ lạnh tiếng liền đứng dậy muốn , cái hoàng cung rách này còn có nhiều chuyện như chưa được xử lý, là vừa nghĩ tới liền nhức đầu, nào có thời gian ở chỗ này cho chọc tức.

      "Nhất định kế tiếp Hồ Vương an phận." Dạ Ly Lạc thấy nếu đùa giỡn Nhược Ly nữa nhất định làm cho nàng xù lông, liền đổi chủ đề nhắc nhở nàng.

      Nhược Ly nghe vậy trong lòng cũng hơi lúng túng, hôm nay nàng chỉ có danh phận này, phía dưới nhiều Hầu vương nhìn chằm chằm nàng như vậy, ngay cả người trong tộc của mình cũng an phận, vị trí Hoàng này quả dễ làm.

      "Yên tâm, gia phái người giám sát rồi, nhưng mấy ngày này nàng đừng rời khỏi gia biết chưa, đỡ xảy ra chuyện gì." Dạ Ly Lạc biết Nhược Ly mạnh mẽ hơn, nhưng chỉ còn mấy ngày nữa đăng cơ, khó bảo toàn những Hầu vương kia giả vờ ngớ ngẩn hành thích nàng.

      Nhược Ly như có điều suy nghĩ gật gật đầu, sáng mai các Hầu vương lần lượt kéo tới tham bái, đến lúc đó nàng đau đầu đây.
      ... ...... ...... ......
      Hết chương 47

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48: Tham tiền

      Nhờ Dạ Ly Lạc mỗi ngày đều cho Nhược Ly uống máu của nên tại thời gian nàng duy trì hình người cũng được lâu hơn, vì muốn kẻ có tâm nhìn thấy chân thân Ngân Hồ của nàng mà tra ra được chút đầu mối nên Nhược Ly cũng tận lực duy trì hình người.

      Hôm nay mới chỉ có Hồ Vương đến, những Hầu vương khác phong thư cũng thấy đưa đến nên Nhược Ly cũng đoán được là những ai sắp đến, điều này khiến nàng rất lo lắng.

      Dạ Ly Lạc lại chẳng có vẻ gì là lo lắng, nhưng trong lòng sớm có định đoạt, theo ý , đến lúc đó những tộc kia vẫn đến, vậy những Hầu vương đó cũng cần sống đời nữa.

      Ban đêm, Nhược Ly khó được nhõm lát, ngồi nhuyễn tháp dưới thân cây đại thụ trước tẩm cung ngẩn người nhìn sao sáng trời. Dạ Ly Lạc ngồi bên cạnh, xoay xoay ly thức uống trong tay nhưng hớp cũng uống.

      " nghĩ gì thế?" Dạ Ly Lạc thấy nha đầu này ngồi nhuyễn tháp lâu nhúc nhích, liền lên tiếng phá vỡ khí nặng nề này.

      "Bạc trong cung thế nào lại ít thế kia?" Nhược Ly vừa nghĩ tới tâm cũng khỏi bi thương, hoàng cung trăm việc đợi làm, các nơi dân chúng cũng nghèo khổ còn nhiều.Nhưng cố tình quốc khố ít chẳng còn dư lại cái gì, trái lại hoàng gia có rất nhiều thứ trân quý, nhưng bắt nàng phải lấy cảm thấy rất nhức nhối.

      Hôm nay lúc Nhược Ly nhìn thấy bản báo cáo về quốc khố vẫn luôn im lặng, Dạ Ly Lạc biết nàng rất thích tiền, trong nháy mắt cũng hiểu được tâm tư nhức nhối của nàng.

      Nhưng Dạ Ly Lạc lên tiếng, chính là chờ nàng mở miệng cầu xin , đòi lại phúc lợi, vậy mà tiểu nha đầu này vẫn kín như bưng, biết do đầu óc ngu ngốc nghĩ tới , hay là muốn cùng phân cao thấp nên muốn cầu .

      Nhìn trời này cũng sắp đến giờ ngủ rồi nhưng Nhược Ly vẫn chịu lên tiếng, Dạ Ly Lạc hết chịu nổi liền mở miệng trước hỏi, " đau lòng vì chuyện tiền bạc sao?"

      Nhược Ly vẫn còn suy nghĩ nàng đâu lấy ra bạc đây nghe Dạ Ly Lạc gì đó, nhưng nàng cũng để ý, tập trung gật đầu cái coi như ứng phó.

      Thái độ này dĩ nhiên khiến Dạ Ly Lạc hài lòng, vứt ly rượu xuống, ly rượu trong veo cứ thế chảy hết vào chiếc váy mỏng nàng mặc, bất chợt bị lạnh khiến Nhược Ly lập tức xù lông.

      Nhưng Dạ Ly Lạc vốn nhìn nàng, Nhược Ly vừa định xù lông, mấy vệt rượu lại biến mất trong nháy mắt, lạnh lẽo vừa rồi cũng giống như ảo giác, chỉ còn lại cái ly trống rỗng nhắc nhở Nhược Ly rằng Dạ nghiệt lại khiêu khích nàng.

      Dạ Ly Lạc nhìn Nhược Ly vẫn ngắm sao, tự nhiên cảm thấy những ngôi sao kia có chút chướng mắt, vung tay lên, lập tức mây đen giăng đầy trời che lấp luôn những vì sao lóe sáng. (Phương: Lạc ca bá đạo quá ^^)

      Nhược Ly thở dài, biết Dạ Ly Lạc vui, nàng khỏi cảm thán là càng ngày càng nhìn thấu được tính khí của nghiệt này, nàng ở nơi này tốn sức nghĩ biện pháp lấy bạc, nuôi sống hai người vậy mà người này thế nào còn ở đây giở tính hờn dỗi của đại thiếu gia vậy! là ngây thơ.

      Mặc dù mây đen che mất bầu trời, nhưng bên trong cung điện đèn đuốc vẫn sáng rỡ nên cũng tối đen mảnh, khó có lúc được thanh tĩnh như vậy, Nhược Ly hơi xúc động, vội vàng tìm cách khơi

      Mặc dù mây đen che khuất bầu trời, nhưng bên trong cung điện đèn đuốc vẫn sáng rỡ nên cũng tối đen mảnh, khó có lúc được thanh tĩnh như vậy, Nhược Ly hơi xúc động, vội vàng tìm cách khơi dậy hứng thú của Dạ Ly Lạc liền làm nũng : “Cây này rốt cuộc đẹp bằng cây Đề Huyết ở Ám vương phủ.”

      Dạ Ly Lạc hơi ngẩn ra, nghe lời làm nũng của nàng, khóe miệng nhếch lên sau đó lười biếng : “Gia có biện pháp lấy được bạc.”

      “!”

      Nhược Ly vừa nghe đến bạc, biểu cảm chán chường trong nháy mắt biến mất, lập tức đứng dậy tươi cười đến bên cạnh Dạ Ly Lạc: “Lạc, nghe thử chút!”

      Dạ Ly Lạc tươi cười liếc mắt nhìn gương mặt mới như cái bánh bao phút chốc tươi như hoa của nàng, cố ý thừa nước đục thả câu: “Gần đây buổi tối ngủ gia toàn phải ôm viên thịt tròn nên ngủ được, bả vai rất đau đớn.”

      Nhược Ly vội vàng chân chó đứng ở sau lưng Dạ Ly Lạc, vân vê xoa bóp khua khua gõ gõ, trong lòng lại chỉ trích: “Hừ, Dạ nghiệt này có phúc hậu, lại nàng là viên thịt tròn. Kiếm đâu ra được viên thịt tròn phong hoa tuyệt đại như nàng chứ?” Nhưng vì tiền, nàng có thể nhịn.

      Bàn tay bé mềm mại dùng sức lực vừa đúng, Dạ Ly Lạc híp mắt hưởng thụ phúc lợi khó có được, bình thường tiểu nha đầu này bị làm cho hư rồi, hôm nay càng ngày càng sợ , bây giờ có tiện nghi chiếm cũng uổng, lúc này có thể chiếm được ít tiện nghi nào của nàng hay chút ấy.

      Cho đến lúc quả đấm lưng đấm càng lúc càng nhanh, cảm thấy tiểu hồ ly nào đó muốn xù lông rồi. Dạ Ly Lạc lúc này mới miễn cưỡng mở miệng: “Hoàng cung cần xây dựng lại, về lý tất cả các Hầu vương cũng phải góp sức lực cũng như tiền của.”

      Nhược Ly nghe vậy hơi lúng túng: “Bọn họ làm sao chịu ngoan ngoãn giao ra đây?” Những kẻ kia đều là lão hồ ly, khẳng định lúc này đều phục nàng, đem nàng ra làm trò cười là may mắn lắm rồi, dở đó mà quyên tiền.

      Nàng vừa nghĩ vậy, liền cảm thấy Dạ Ly Lạc lại đùa bỡn nàng nữa, thu tay lại, đặt mông ngồi ở bên nhuyễn tháp, lên tiếng.

      “Gia muốn xây dựng, ai dám giao?” Dạ Ly Lạc giọng ra nhưng lại chứa mười phần khí phách.

      “…………..”

      Đây phải là trắng trợn cướp đoạt sao? Nhưng phương pháp này Nhược Ly Thích, trực tiếp sáng tỏ, vốn là thời đại cá lớn nuốt cá bé, nàng cần gì phải đạo lý với bọn họ.

      “Quả là biện pháp tốt!” Chuyện này còn phải dựa vào Dạ Ly Lạc nên Nhược Ly vội vàng nịnh hót, nàng mới nghiệm ra được tính khí của Dạ nghiệt, thuậtn theo cái gì cũng dễ làm, thích hợp khen ngợi , cũng giúp cho thân thể và tâm hồn của nàng khỏe mạnh hơn.

      …….

      Buổi tối, hai người đối diện nhau, sau khi tâm ý sáng tỏ, Nhược Ly cảm thấy xấu hổ khi chung giường chung gối với nhưng Dạ nghiệt lại chút nào giác ngộ.

      Giống như thường ngày, đem ngón tay trắng noãn đưa vào trong miệng, nhàng cắn xuống, màu máu đỏ tươi nhuộm đỏ đôi môi của hắng, đôi mắt hoa đào mang theo nồng đậm cưng chiều nhìn Nhược Ly.

      Nhược Ly ngẩng đầu vừa lúc chống lại dáng vẻ nghiệt bức người của , vội vàng dời tầm mắt, nhưng vừa lúc dời lại vừa đúng nhìn thấy lồng ngực tuyết trắng phơi bày của khiến mặt nàng đỏ lên.

      Còn chưa phục hồi tinh thần lại, Dạ Ly Lạc nâng cằm nàng lên, môi liền bị che kín, đôi môi hơi lạnh mang theo mùi vị ngai ngái của máu, ánh mắt mê loạn, khiến Nhược Ly có chút khó thở.

      Lúc đầu lưỡi của cạy mở hàm răng của nàng Nhược Ly cảm thấy tâm mình đều muốn nhảy ra ngoài, Dạ Ly Lạc cảm thấy khác thường của nàng ngừng lại, kéo ra khoảng cách của hai người, cười : “Thế nào, tiểu Nhược Ly của ta, có phải bị bệnh hay , sao mặt lại đỏ như vậy?”

      Nhược Ly vừa nghe mặt lại càng đỏ thêm mấy phần, vội vàng cuốn chăn giả bộ ngủ, vậy mà Dạ nghiệt buông tha nàng, cái tay nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, tay khác chỉ vào đôi môi mỏng đỏ tươi mê người: “Còn chưa có chào hỏi!”

      “………”

      Nhược Ly nhìn đôi môi mê người của , sắc mặt liền đỏ ửng, tại Dạ nghiệt còn biết nàng ở chỗ Dạ Mị vơ vét ít tiểu Hoàng thư nên sớm biết đây phải là chào hỏi rồi.

      Mỗi ngày như thế khiến Nhược Ly cảm thấy rất xấu hổ và lúng túng. Nàng sửng sốt giây, nhanh chóng nghiêng người hôn cái, sau đó lại cuốn trong chăn làm đà điểu, nhưng trong mắt lại sáng ngời, nàng đột nhiên lại nghĩ đến biện pháp có thể chỉnh được Dạ nghiệt nên hết sức hưng phấn.

      Dạ Ly Lạc có chút đau xoa đôi môi bị nàng đụng, bất đắc dĩ giọng cười, trong lòng thầm cảm thán, đến lúc nào nha đầu ngốc này mới hiểu được tâm ý của đây?

      Nhưng thế nào cũng biết là tiểu hồ ly nào đó chờ đợi thổ lộ, nếu biết, nhất định cảm thấy mình mới là người ngu ngốc nhất trong thiên hạ.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49: Trả thù

      Ngày hôm sau trời vừa tờ mờ sáng Nhược Ly bị Dạ Ly Lạc gọi dậy, nàng cuốn chăn, mắt nhắm mắt mở nhìn Dạ nghiệt tinh thần sảng khoái cảm thấy rất tức giận, tối hôm qua nàng gần như thức trắng đêm còn lại ngủ ngon như vậy.

      Đến tận lúc kết thúc bữa điểm tâm Nhược Ly vẫn còn giận, nàng hắng giọng, hết sức nghiêm chỉnh , "Lạc, có loại độc ta hiểu, lát nữa ta trước tìm Dạ Mị sư phụ, những Hầu vương sắp đến phiền chàng giúp ta ngăn cản lại."

      Dạ Ly Lạc nhìn thấy Nhược Ly nghiêm túc như vậy, cảm thấy nhất định có điều gì mờ ám nhưng chỉ cười , cũng vạch trần nàng, ngược lại muốn xem tiểu hồ ly này lại định giở mưu ma chước quỷ gì.

      . . . . . .

      Dạ Ly Lạc đứng trước cửa sổ nhìn tài liệu trong tay lại ngẩng đầu nhìn cây xanh bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ đến lời Nhược Ly nhịn được nở nụ cười vui vẻ.

      qua hai tháng kể từ lúc Nhược Ly đột nhiên bước vào sinh mệnh của , vậy mà vẫn chưa tổ chức sinh nhật cho nàng, đáng tiếc Nhược Ly cũng biết ngày sinh nhật của chính mình, cũng muốn ra khiến tiểu hồ ly tim phổi đó thương tâm.

      mân mê quyển sách tay, hơi suy tư, tuổi tác của nàng nay có lẽ khoảng mười bốn tuổi, vậy định ngày sinh nhật của nàng cùng ngày với luôn.

      Cùng ngày, mấy chữ này vừa lóe lên trong đầu cảm thấy hơi tự giễu, bao lâu rồi tổ chức sinh nhật?

      thẫn thờ đột nhiên thị vệ vội vàng hấp tấp chạy vào viện, quỳ phịch xuống đất, sợ hãi bẩm báo, "Vương! Những ma quỷ quái bị tiểu thư đuổi chạy khắp hoàng cung."

      "À. Kệ nàng vui vẻ , hiếm khi thấy nàng có hứng thú với người khác." Dạ Ly Lạc hăng hái lên kế hoạch mừng sinh nhật mười bốn tuổi của ai đó lên tiếng.

      "Nhưng. . . Nhưng, tiểu thư đuổi theo bọn họ muốn chào hỏi, nhưng đó ràng là muốn hôn bọn họ!" Mỗ thuộc hạ sợ hãi , cảm thấy mình sắp khóc đến nơi rồi.

      "Cái gì?" Mỗ vương biến mất trong nháy mắt.

      Trong vườn hoa, Nhược Ly cười hết sức bỉ ổi túm váy rượt những người kia, hừ, lúc này nàng muốn trả thù Dạ nghiệt, ai kêu hôm qua hung hăng càn quấy như vậy.

      Dạ Quỷ, Dạ Mị, Dạ Võng bị nha đầu kia tìm mọi cách lừa gạt đến đây, sau đó đuổi theo bọn họ muốn chào hỏi, nhưng hình thức chào hỏi này làm trái tim bé của họ chịu nổi, nếu để cho Dạ Ly Lạc biết, bọn họ còn đường sống sao thế nên cắm đầu chạy trối chết.

      Nhược ly nếu bọn họ dám dùng lực để chạy trốn hạ độc để cho bọn họ biết thế nào là khổ, vì vậy mới có màn rượt đuổi kia.

      Trong vườn hoa, thiếu nữ tuyệt mỹ nâng váy rượt ba nam nhân chạy vòng quanh, Vì Dạ Lượng chỉ có thể ở Dị Gian nên vừa thấy tình hình tốt chạy mất, coi như tạm thời tránh thoát kiếp, đáng tiếc dự liệu được, trong tương lai còn có chuyện bi thống hơn nhiều chờ đợi .

      trận gió thổi tới, bóng dáng màu đỏ trực tiếp bay tới sau lưng Nhược Ly, tay nắm lên eo thon của nàng, Dạ Ly Lạc chỉ tiếc rèn sắt thành thép , "Nàng làm gì đó?"

      "Chào hỏi!" Nhược Ly chớp đôi mắt to, nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của Dạ Ly Lạc cảm thấy rất nghiền, trả thù nho này coi như đạt thành.

      Dạ Ly Lạc cảm thấy đầu mình lên ba vạch đen, nhìn tiểu Nhược Ly trong lòng ràng cố ý khiêu khích, hơi nhức đầu , "Tiểu Nhược Ly, gia phải rồi sao? Loại chào hỏi này chỉ có thể làm cùng gia."

      "Nhưng lần nào Lạc cũng cười làm ta chào hỏi được, ta muốn tìm bọn luyện tập chút. . . . . ." Mỗ hồ ly đắc ý vì thực được gian kế nhưng chưa hết câu Dạ Ly Lạc cúi xuống chặn lại cái miệng xinh của nàng, chỉ nghe hàm hồ , "Có luyện cũng chỉ có thể luyện cùng gia . . . . . ."

      ". . . . . ." Nhược Ly nhất thời im lặng, quả da mặt người này đủ dầy, nàng xin chịu thua.

      Cái hôn chỉ như chuồn chuồn lướt nước, khẽ phớt qua rồi dừng lại, cũng muốn trình diễn ở nơi này, lạnh lùng nhìn lướt qua đám ma đứng xem kịch vui, thấy bọn họ sợ hãi bỏ chạy trối chết, lúc này mới hài lòng cúi đầu nhìn người bất mãn trong lòng.

      Lúc này đương nhiên biết Nhược Ly hiểu hành động này gọi là gì, hơi buồn cười nhìn tiểu hồ ly vẫn buồn bực lên tiếng, điều này chứng tỏ rằng nàng lớn hơn chút rồi.

      đột nhiên nhếch môi cười, vừa cúi đầu hôn nàng, vừa thầm , "Đối với gia mà đây chính là chào hỏi, chỉ chào hỏi với mỗi mình nàng."

      Nhược Ly hừ hừ, lúc này lại thua trận, ràng lại tiền mất tật mang, hừ lạnh tiếng, xoay người tới phòng nghị , thèm để ý đến Dạ Ly Lạc nữa.

      Nàng thầm nghĩ, tốt nhất hôm nay mấy tên Hầu vương kia đừng có đến gây chuyện, nếu nàng ngại dùng hai cây độc châm đáp lễ bọn họ, để cho tâm trạng buồn bực của nàng có chỗ xả.

      Dạ Ly Lạc cũng ngăn nàng, nhìn Nhược Ly tức giận nhưng khóe miệng vẫn mang theo nụ cười, nàng như vậy khiến cảm thấy hết sức đáng , nhưng khi nhìn thấy người tới cách đó xa ý cười mặt lập tức biến mất, trong nháy mắt đôi mắt lạnh xuống.

      Nhược Ly còn chưa được hai bước, có người biết điều đụng vào họng súng.

      "Nô tì tham kiến Hoàng Điện hạ." Văn Hoàng quý phi nhàng cúi đầu, lúc đứng dậy hít hơi nặng nề mới trở lại bình thường, bộ dáng kia giống như bất cứ lúc nào cũng té xỉu vậy, dáng vẻ như thế khiến Nhược Ly rất bội phục, nàng làm thế nào cũng sừng sững đứng vững hề choáng váng.

      Nhưng nhìn bộ dáng nhu nhược của Văn Hoàng quý phi, Nhược Ly cảm thấy nàng nếu nàng trách phạt chuyện nàng ta đột nhiên xông ra cũng phải, chỉ có thể lạnh lùng dừng lại nhìn nàng ta , "Văn Hoàng quý phi miễn lễ!"

      Văn Hoàng quý phi thẹn thùng cười tiếng, "Điện hạ là khách khí, bây giờ làm gì còn danh hiệu phi tử gì nữa, Điện hạ gọi nô tì là Hinh Nhi ."

      ". . . . . ." Nhược Ly gật đầu, trong lòng lại chỉ trích, nàng nào biết nàng ta tên gì, nhưng Văn Hoàng quý phi làm việc rất tốt, hậu cung này còn cần nàng ta xử lý, những nhóm cung nữ cũng phải chờ nàng ta an bài, vì vậy nàng cũng muốn bắt bể nàng ta, liền sửa lại.

      " biết Hinh Nhi tìm bổn hoàng có chuyện gì?" Nhược Ly hỏi giọng quan tâm nhưng trong lòng tương đối phiền não, chỉ muốn mau mau thoát khỏi nàng ta.

      Bởi vì biết tại sao, nàng cảm giác ánh mắt Văn Hoàng quý phi nhìn nàng tỏa ra tinh quang, giống như người đói bụng mười ngày nửa tháng nhìn thấy lương thực, quá nhiệt tình lại làm cho nàng cảm thấy chán ghét.

      "Nô tì tìm Điện hạ để bẩm báo tất cả phi tần trong hậu cung đều được an bài thỏa đáng, nhưng có số có nơi nào để , nô tì liền tự tiện làm chủ làm cho các nàng ở lại Thiên Điện, vì vậy hôm nay tới bẩm báo Điện hạ, nên xử trí họ như thế nào?"

      "Nếu có nơi nào hãy cho bọn họ lưu lại , nhưng đồ dùng hằng ngày đều phải giản lược hết, hôm nay hoàng cung trăm việc đợi làm, toàn bộ trong cung nên tiết kiệm." Nhược Ly vừa nghe thấy nàng phải nuôi những kẻ vô dụng này cảm thấy đau đớn như có ai cắt mấy miếng thịt người vậy.

      "Nô tì biết, dân chúng khốn khổ, theo lý nô tì nên dẫn đầu tiết kiệm." Văn Hoàng quý phi thể mình là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, Nhược Ly rất hài lòng gật đầu, vẫn rất thưởng thức hiệu suất làm việc cùng tính tình dịu dàng của nàng ta.

      "Nếu còn chuyện gì, bổn hoàng trước xử lý những chuyện điện." Nhược Ly xong nhấc chân định , nhưng lại bị Văn Hoàng quý phi gọi lại.

      ……………………………..
      Hết chương 49
      honglak1012 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 50.1: Vạn đến vái lạy

      "Điện hạ, nô tì còn chuyện chưa bẩm báo." Văn Hoàng quý phi nở nụ cười nhưng lại có phần hơi sợ hãi nhìn Nhược Ly.

      "." Mặc dù vóc dáng tại của Nhược Ly cao bằng văn Hoàng quý phi, nhưng khí thế bức người, hề giống như người có chút lực.

      "Điện hạ sắp lên ngôi, hậu cung thể để trống nên nô tì cả gan hỏi câu, biết Điện hạ khi nào tuyển phi? Để nô tì biết mà lo liệu cho tốt." Dáng dấp Văn Hoàng quý phi cao, lúc này sóng mắt lưu chuyển đầy ý nhìn Nhược Ly, trong ánh mắt đó dường như hàm chứa ai oán thầm lặng vậy.

      ". . . . . ."

      Kỳ cái khiến Nhược Ly im lặng chính là nàng cảm giác được có ánh mắt bắn tới sau lưng, nàng cần quay đầu lại cũng biết Dạ Ly Lạc nhìn chăm chú vào nàng, nhưng ánh mắt kia nhất định rất u lạnh lẽo.

      "Cái đó. . . . . ." Nhược Ly cảm thấy xu hướng giới tính của mình rất bình thường, cần phi tử để làm gì chứ, buổi tối ôm chăn nhìn nhau à, ngay sau đó cảm thấy đầu óc Văn Hoàng quý phi nhất định là bị lừa đá rồi, lại có thể đề cập đến vấn đề này.

      "Ha ha, chắc là Điện hạ hiểu lầm, ý nô tì là nam phi, nếu như Điện hạ có ý định, có bằng hữu của nô tì mới đưa đến vài bức họa, tất cả đều là những nam tử trong sạch con nhà Quý tộc, mi thanh mục tú, Điện hạ nhất định thích."

      ". . . . . ."

      Nhược Ly có cảm giác như bị thiên lôi đánh trúng, vị quý phi này ngay cả bức họa cũng chuẩn bị xong, còn hỏi nàng gì nữa, nàng ta còn muốn chuẩn bị cái gì, đúng là rảnh rỗi có chuyện gì làm.

      Hơn nữa tại Nhược Ly khẳng định đầu nàng ta nhất định bị lừa đá rồi, nhìn ra được Dạ nghiệt ở sau lưng có xu hướng nổi bão sao, nàng ta còn đứng ở đó vạch áo cho người xem lưng.

      "Khụ. . . . . . Bổn hoàng xem xét , có chuyện gì Hinh Nhi ngươi lui ra trước , bổn hoàng còn có chính phải xử lý, nhi nữ tình trường chờ bổn hoàng trưởng thành rồi hãy !"

      Nhược Ly vội vàng đuổi người , nếu nàng ta còn dây dưa, vậy phỏng theo hiệu suất làm việc của nàng ta, chừng chỉ chốc lát mỹ nam cũng được đưa vào cung, đến lúc đó chẳng lẽ nàng mở cuộc so tài để tuyển mỹ nam? Sau đó dùng mấy mỹ nam thắng cuộc đó làm phân bón cho cây Đề Huyết?

      "Dạ! Nô tì cáo lui." Văn Hoàng quý phi cuối cùng cũng nhận ra được khí bình thường, vội vàng vái cái, sau đó chuồn mất, Nhược Ly nhìn nàng ta nhanh chóng chạy mất tăm mất dạng, cảm thấy vừa rồi nàng ta nhất định là cố ý, Hừ!

      lúc nàng phẫn hận nhìn chằm chằm kẻ đầu sỏ gây chuyện vắt giò lên cổ chạy, đột nhiên cảm thấy sau lưng có cơn gió lạnh buốt thổi tới, lúc này Nhược Ly mới nhớ ra sau lưng còn có Dạ nghiệt dễ đối phó.

      Nàng lập tức tươi cười quay đầu lại, nhưng ngay lúc quay đầu lại nàng cảm thấy mình cười được nữa, vì lúc này khuôn mặt Dạ nghiệt còn đen hơn cả than.

      "Lạc, phong cảnh tệ, ta về nhà trước đây." xong Nhược Ly hận tìm được cái lỗ để chui vào, nàng cái gì vậy biết!

      "Tiểu Nhược Ly, sau khi nàng trưởng thành cần mấy nam phi, gia giúp nàng chọn, nhất định so với cực phẩm còn cực phẩm hơn!" Dạ Ly Lạc ngoài mặt cười nhưng trong lòng cười nhìn Nhược Ly, giọng lạnh lẽo.

      Nhược Ly có thể hình dung được nam phi do chọn rất cực phẩm, nàng sợ nàng có phúc để hưởng thụ, vội vàng chân chó tươi cười , nhưng do quá nhanh nên lời lòng cũng buột ra, "Nào có, hậu cung cần nhiều làm gì cho phiền toái, ta có mình Lạc là đủ rồi!"

      Kinh!

      Nhược Ly vừa ra trong nháy mắt khuôn mặt liền đỏ ửng, sau đó cảm giác mình sai rồi, Lạc gia là ai! Là Ám vương a! Còn hậu cung gì chứ, trời ơi chắc nàng điên rồi mới ra mấy lời như vậy, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt.

      Nàng vội vã ngẩng đầu lên cẩn thận xem xét nét mặt của Dạ nghiệt, xem có tức giận hay , nhưng nổi danh là người vui giận bao giờ lộ ra, nếu chỉ lộ ra chút nàng cũng nhận ra được a.

      Vậy mà Dạ nghiệt này quả nghiệt, đôi môi xinh đẹp lại lộ ra nụ cười hờ hững, lời ý vị khích lệ, "Coi như nàng có phẩm vị!"

      ". . . . . ."

      Câu trong nháy mắt khiến Nhược Ly như lạc trong sương mù, tư tưởng của Dạ nghiệt quả thể dùng tư duy bình thường để suy tư.

      " thôi! Nàng còn rất nhiều bài học chưa thuộc đó!" Dạ Ly Lạc làm như ghét bỏ nhìn Nhược Ly, nhấc chân rời .

      Nhược Ly hít hơi sâu mới bình ổn được tâm tình phức tạp, sau đó nâng váy hấp tấp đuổi theo Dạ Ly Lạc.

      Chỉ là nàng chú ý, tốc độ của Dạ Ly Lạc dần dần chậm lại, đợi nàng.

      . . . . . .

      Chỉ còn hai ngày nữa đến đại điển đăng cơ, các lộ chư hầu vương giống như hẹn trước với nhau, tất cả tề tựu về đây, bọn họ ở ngoài đại điện, những hầu vương có địa vị cao của giới cũng gần cả trăm người, tất cả đều có đất phong.
      Bát Đại Hầu vương, Hổ tộc, Ám Dạ tộc, Xà tộc, Lang tộc, Hồ tộc đến, Long tộc suýt chút nữa bị Dạ Ly Lạc diệt tộc, suy sụp, hai tộc khác cũng đến, theo thứ tự là Sài tộc, Báo tộc.

      Nhược Ly đứng ở phía sau điện, cảm thấy đau cả đầu, hôm nay nàng mới biết mỗi tộc đều có đất phong, có quân hộ vệ riêng, bọn họ đến mừng lễ đại điển đăng cơ, đều mang quân hộ vệ của mình đến.

      Lúc này bên ngoài thành tụ tập hàng loạt binh lính, quả thực giống như bao vây cái hoàng thành rách này của nàng, rất có xu thế bức vua thoái vị khiến nàng đứng ngồi yên.

      Nhưng Dạ Ly Lạc lại hết sức bình tĩnh, đối với những thứ bên ngoài kia chỉ như đám tép riu, vì vậy quan tâm đến bọn chúng.

      lười biếng tựa vào nhuyễn tháp, nhàn nhã tự đắc uống rượu, dáng vẻ này của càng khiến Nhược Ly cảm thấy như kiến bò chảo nóng.

      Lúc này nàng mới ý thức được trong tay có quân lính, chính là được, đừng tranh bá tứ giới, chỉ giới thôi nàng giải quyết được, nghĩ đến đây đầu nàng lại to ra.

      "Khi nào giới lại giống Nhân giới, thực lực là dựa vào số người có được hay sao?" Dạ Ly Lạc khinh thường suy nghĩ của Nhược Ly, lười biếng mở miệng hỏi.

      Nghe , trong nháy mắt Nhược Ly bừng tỉnh, sao nàng lại quên đây là giới, Dạ nghiệt mà tức giận, tòa thành cũng có thể biến mất, những binh lính tép riu kia cũng chỉ làm dinh dưỡng cho cây thôi.

      Nhược Ly lập tức quay đầu lại nhìn Dạ Ly Lạc đầy tình, nhưng ánh mắt quá lộ liễu khiến Dạ Ly Lạc cảm thấy cả người được tự nhiên.

      mặc dù hi vọng nàng cư xử khác với , thế nhưng ánh mắt của Nhược Ly giống như muốn ăn vậy, là khiến người có kiến thức sâu rộng như cũng cảm thấy nhột nhạt.

      Ho tiếng, nhìn Nhược Ly sau đó lười biếng bước xuống nhuyễn tháp, nhưng khi chuyện hơi mất tập trung, ", cho nàng lấy bạc của mình, lát nữa cứ việc lừa gạt, gia cho nàng chỗ dựa."

      Vừa nghe nhắc đến bạc, Nhược Ly ngay lập tức phấn chấn tinh thần, phải nàng tham tiền, bạc mặc dù phải vạn năng, nhưng đối với với chúa tể giới, có bạc tuyệt đối thể được! Nhược Ly bây giờ lĩnh hội sâu sắc điều này.

      Đôi mắt to của Nhược Ly khẽ chớp nhìn Dạ nghiệt khí phách phong tao trước mặt, chỉ cần có làm chỗ dựa là đủ rồi, Nhược Ly càng nhìn càng thấy thuận mắt, nên nhanh chóng quên mất mấy lần bị chiếm tiện nghi của mình.

      Nhưng lúc đến chính điện nàng đột nhiên mới ý thức được, cái nên suy tính lúc này phải hình tượng của Dạ Ly Lạc có bao nhiêu cao ngạo. Mà nàng phải nghĩ lát nữa nàng làm sao để lấy được bạc, những kẻ kia đều là những kẻ lão luyện, muốn vơ vét ít bạc của bọn họ, đơn giản chút nào! Hơn nữa tốt nhất cắt giảm luôn quân hộ vệ của bọn họ, đỡ cho nàng nhìn vào lại lo lắng.
      Chương 50.2 : Lừa tiền bằng cách nào?

      Bởi vì thân phận là Hoàng nên Nhược Ly dẫn đầu ra ngoài, hôm nay chúng tham kiến, nàng vì gia tăng khí thế, nên mặc thân nam trang, áo khoác tinh xảo màu vàng, dùng kim tuyến thêu lên, thắt lưng ngũ sắc làm bằng tơ tằm, bước từng bước thảm gấm.

      Chúng hai mắt tỏa sáng, nữ tử này mặt khuôn mặt như trăng rằm, vẻ mặt tràn đầy sức sống, sóng mắt như thu thủy, dung mạo như vẽ, xinh đẹp đến mức giống như .

      Dung mạo này, dáng điệu này, căn bản vượt qua tất cả tưởng tượng của bọn họ về mỹ lệ. thân nam trang khiến nàng tăng thêm phần khí.

      Bất quá chiều cao nay của Nhược Ly chỉ khoảng thước sáu, bộ dạng chỉ khoảng mười bốn tuổi, toát ra non nớt, đôi mắt to long lanh, lúc nghiêm túc lại lộ ra phần đáng .

      Mà sau khi bọn họ nhìn thấy Ám vương trong truyền thuyết càng thêm sững sờ, tuấn mỹ tuyệt luân, khuôn mặt như điêu khắc, ngũ quan ràng, tuấn mỹ cách dị thường.

      Xem bề ngoài giống như phóng túng câu nệ, nhưng trong mắt lơ đãng toát ra tinh quang làm cho người ta dám xem thường.

      mái tóc dài đên nhánh được vấn lên cao bằng cây trâm ngọc, tóc mai tán loạn trước trán, đôi mắt hoa đào hẹp dài tràn đầy đa tình, khiến người ta cẩn thận đắm chìm vào.

      Dù chỉ tùy tiện chọn chiếc áo khoác, cũng khiến bọn họ cảm thấy cho dù là tiên nhân, tuyệt đối cũng thể đẹp hơn . Nam nhân này, vượt qua cả quan niệm về cái đẹp của thế tục, đúng là thể dùng ngôn từ để hình dung.

      Chiếc mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng cân đối khiến người khác phải hoa mắt khi nở nụ cười. Nhưng nụ cười kia quá mức rét lạnh, khiến cho bọn họ trong nháy mắt tỉnh ngộ, hai vị ngồi kia, vị là Hoàng, vị làm cho người ta nghe tin sợ mất mật - Ám vương.

      Mấy vị hầu vương khác dù gặp qua hôm nay gặp lại cũng phải giật mình, khó có khi thấy mặc bộ y phục màu đỏ thêu hoa mẫu đơn kia, mà mặc bộ triều phục màu vàng, hiển nhiên là có ý xưng thần với Nhược Ly, nâng cao mặt mũi của nàng.

      mặc loại y phục này cùng Nhược Ly hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, khiến khí vẫn giấu kín trong người bộc lộ ra, mang theo cỗ bức người tàn nhẫn, làm cho người ta chú ý cũng được.

      Nhược Ly vừa tiến vào chính điện liền nghiêm mặt lại, trong nháy mắt đôi mắt to toát ra khí phách, nàng cũng ngẩng đầu, mà là khẽ đối mắt với số người phía dưới, bộ dáng duy ngã độc tôn.

      Mặc dù lực của nàng đủ, nhưng chỉ cần ngay tại lúc này áp đảo khí thế của bọn họ, khiến cho bọn họ thể coi thường nàng.

      giới quá xem trọng chuyện nam nữ, nên trong hoàng cung cũng có thái giám, có chỉ là thị vệ, nhưng bình thường phục vụ hậu cung đều là cung nữ, thị vệ rất ít khi đến đó.

      tại giới chia năm xẻ bảy, ngoài Hoàng Thành ra phần lớn các nơi có


      năng lực đều bị các tộc trưởng chiếm lĩnh, Bát Đại Hầu vương đều chiếm cứ nơi, gần trăm Hầu gia khác cũng tự nhiên có nơi ở và quân đội riêng của mình.


      Nhược Ly ngồi xuống Long ỷ bằng ngọc lưu ly bảy sắc, phủ nệm tơ vàng lên, nhìn hơn trăm quan viên có thực lực bên dưới, cái đệm mặc dù mềm, nhưng ngồi lên lại khiến Nhược Ly cảm thấy như ngồi đống lửa.


      Dạ Ly Lạc vẫn mang vẻ lười biếng như cũ, ngồi ghế vàng ở phía dưới bên phải Nhược Ly, phía hề kiêng dè có khắc Kim Long, vừa ngồi lê, liền tay bám lấy tay vịn, liếc mắt nhìn phía dưới, rất có khí thế duy ngã độc tôn.


      Hoàng cùng Ám vương ngồi xuống, thị vệ trưởng đứng ở bên phục vụ vừa thấy các vị Hầu vương cùng Hầu gia đều đứng bất động sửng sốt, lập tức nóng nảy, khẽ tiến lên bước, hắng giọng quát, " Hoàng Điện hạ cùng Ám Vương điện hạ giá lâm!"


      Nghe tiếng hô, chúng mới chân chân chính chính phản ứng, Bát Đại Hầu vương cũng hoảng sợ lắm, còn các tiểu Hầu gia khác đều vội vàng quỳ xuống tham bái, dù sao quan mới nhậm chức ba tầng lửa còn phải lấy uy, huống hồ lại là hoàng lai lịch, thực lực.


      Mặc dù thế lực của Hoàng đời trước đông đảo nhưng dù sao cũng là Long nhất tộc, còn có Thượng Cổ thần huyết, vậy mà còn bị Nhược Ly diệt tộc, tiểu tộc bọn họ làm sao dám lỗ mãng.


      "Chúng thần tham kiến Hoàng, tham kiến Ám vương!" Chúng tuy làm lễ quân thần, nhưng chưa đủ nhún nhường, ràng khi bái lạy còn mang theo vẻ dò xét.


      Nhược Ly lạnh nhạt nhìn các thủ lĩnh tộc trưởng phía dưới theo đuổi tâm tư của mình, hơn nữa chú ý Báo tộc, Hồ tộc cùng Sài tộc - Tam đại Hầu vương này thế lực thể khinh thường, mà hôm nay chưa biết lòng hộ có quy thuận hay , nên bạc này, nàng chắc chắn phải có được.


      Thứ nhất có thể thăm dò lòng trung thành của bọn , thứ hai bóc lột thực lực của bọn họ, thứ ba, nếu chịu đóng góp, vậy có lý do danh chính ngôn thuận để xử trí bọn , các Đế vương từ xưa đến nay phải đều sợ giọng khách át giọng chủ sao, nàng cũng phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất .


      "Miễn lễ!"


      Thủ lĩnh các tộc đều đứng dậy, từng người tư vị trong lòng, Hoàng đời trước ngoài trăm năm thượng triều, bọn họ cũng lười biếng quen rồi, hôm nay tái thượng triều khiến bọn họ biết làm sao, biết tiểu Hoàng này có gì dặn dò.


      Nhưng trong lòng bọn họ đều khinh bỉ, nhìn số tuổi của Hoàng chắc hẳn chẳng có lực gì cường đại, tất cả đều dựa vào nâng đỡ của Ám vương, chừng chỉ là con rối có sắc đẹp thôi, đáng lo lắng, cho nên bọn họ đều đặt chú ý lên người Ám vương.


      Ánh mắt bọn họ khi nhìn Dạ Ly Lạc đều là nhún nhường và cung kính, nhưng khi nhìn Nhược Ly chỉ có khinh thường. Nhược Ly làm sao nhìn ra, nhưng nàng khiêm tốn lộ ra vẻ mặt bất mãn.


      "Hôm nay vào triều, chỉ là muốn thương nghị chuyện đại điển đăng cơ vào ngày mai, giới suy yếu nhiều năm, ngày mai hẳn là bước đầu tiên để chấn hưng giới."


      Nhược Ly lạnh nhạt , khi quét mắt xuống dưới gặp phải ánh mắt khinh thường của Báo Hầu vương nàng khẽ nheo mắt lại, toát ra sát ý, tên Hầu vương này luôn thể vẻ mặt xem thường nàng, xem bộ dáng chắc chắn là phục nàng, bất quá những kẻ có dị tâm khác cũng biểu lộ cách lộ liễu như vậy.


      " biết Điện hạ có tính toán gì ?" Ám Dạ Hầu vương tiến lên bước, cung kính hỏi, ông ta là Hầu vương lớn tuổi nhất, cũng có địa vị cao nhất trong số các Hầu vương, chỉ là Ám Dạ tộc rất ít khi lộ diện, luôn ở trong bóng tối, chỉ cầu cuộc sống vững vàng, có lòng tranh bá nên luôn được bình an vô .


      "Quốc khố trống rỗng nhiều năm mà giới trăm việc đợi làm, biết các vị có đề nghị gì hay, có thể gia tăng quốc khố, mang lại nhiều phúc lợi hơn cho dân chúng."


      Hồ Hầu vương là lão già giảo hoạt, vừa nghe liền biết Hoàng muốn bạc từ chỗ bọn họ, ông ta đương nhiên dễ dàng cho, đội hộ vệ của ông ta nhiều như vậy, số bạc để cấp ngày lương thảo cũng , như vậy càng dễ dàng ra cho nàng phân nào.


      "Hồi bẩm Điện hạ, biện pháp hữu hiệu nhất mà các triều đại trước áp dụng là gia tăng thu thuế, dù sao bạc thu được cũng dùng làm phúc lợi cho dân chúng, bọn họ cũng dị nghị điều gì đâu." Hồ Hầu Vương tiến lên bước, lượn lẹo .


      Nhược Ly nghe vậy chân mày khẽ nhíu lại, trong lòng sảng khoái, quả này mấy lão già lượn lẹo này chút cũng muốn thế lực của mình bị suy yếu, đúng như nàng từng nghĩ.

      ........................

      Hết chương 50
      Last edited by a moderator: 4/1/15
      honglak thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51: Đấu trí đại điện

      "Lời của Hồ Hầu vương mặc dù có đạo lý, nhưng nay dân chúng khó khăn, trong tay họ lại có đất đai, nếu lại tăng thuế, chỉ sợ người người oán trách." Nhược Ly lạnh lùng , tiếp nhận ý kiến , hơn nữa còn thẳng tay bác bỏ, như vậy khiến bọn họ cảm thấy nàng phải quả hồng mềm mặc cho họ nắn.

      Hồ Vương thấy chủ kiến của mình bị bác bỏ, sắc mặt khẽ biến, nhưng những lời Nhược Ly cũng tính là quá đáng, rất đúng với thân phận của nàng, cho dù phục cũng có cách nào lại.

      Các Hầu vương khác nghe vậy mặt đều lên hả hê, trừ Sài Hầu vương vẻ mặt , làm người ta nhìn ra được ông ta nghĩ cái gì, Nhược Ly cố ý liếc nhìn ông ta cái.

      Sau đó nàng im lặng liếc Ti Ti - Hầu vương của Xà Tộc cái, của Dạ Mị - Ti Ti lập tức ho tiếng, sau đó phong tình quyến rũ uốn éo đến bên cạnh Hồ hầu vương, khẽ cười : "Ta Hồ Hầu vương à, chủ kiến của ngươi xưa cũ lắm rồi, cái gì mà gia tăng thu thuế chứ, tăng thế nào? Hay là tăng chỗ đất phong của ngươi?"

      Hồ Hầu vương nghe vậy mặt xanh mét lại, tức giận nhìn Xà hầu vương Ti Ti, nhưng tức giận này cũng chỉ thoáng qua, ngay sau đó khôn khéo , "Nào có, thiên hạ rộng lớn, đều là đất đai của vua, muốn tăng thuế chỉ cần lời , đương nhiên là cả nước cũng phải thi hành, đâu cần phân biệt nơi nào."

      Nhược y đương nhiên biết dụng ý của ông ta, ông ta cần gì cái gọi là cuộc sống công bằng, chẳng qua là muốn kích thích cho dân chúng bất mãn, đến lúc đó bọn họ muốn khởi binh đó là cái cớ tốt nhất.

      "Đề nghị này bổn hoàng phủ quyết, bọn ái khanh cần nhắc lại nữa." Nhược Ly muốn đề tài này càng kéo càng xa, dẫn tới tranh cãi đáng có phiền toái, nàng chỉ muốn lấy bạc, chứ muốn đứng ra hòa giải đâu, vì vậy vội vàng nháy mắt với Ti Ti.

      Nhưng ngay lúc này Báo hầu vương lại tiến lên phía trước, lúc chắp tay cũng cúi đầu, có ý khinh người ràng, " Hoàng? Tất cả chúng ta đều biết, ngươi còn chưa đăng cơ, vì sao lại tự xưng là Hoàng!"

      Nhược Ly ngẩn ra, đây ràng là cố ý gây , ngay sau đó hừ lạnh tiếng, đè ép lời của ông ta, "Ngày mai chính là đại điển đăng cơ, theo lời Báo hầu vương, chẳng lẽ ngày mai còn có biến cố gì xảy ra khiến bổn hoàng làm được Hoàng?"

      Những tiểu Hầu gia phía dưới nghe những lời này, cũng đều hít vào hơi, bọn họ hiểu, những Hầu gia có quan hệ tốt với Báo hầu vương lại càng thêm lo lắng, nếu lúc này thực cãi nhau phần thắng nghiêng về họ ít hơn nhiều.

      "Hừ, Bổn vương chỉ , thể bỏ qua lễ pháp của tổ tiên, đúng là dã phụ nông thôn biết từ đâu đến mà ngay cả lễ nghi tối thiểu cũng hiểu."

      Báo Hầu vương to gan , ông ta được như vậy cũng rất phấn khích, ông ta tập kết sẵn sàng thế lực, đều là những người phục Hoàng này, nếu nàng dám trắng trợn động đến ông ta, vậy bọn họ hành động theo kế hoạch.

      Nhược Ly lạnh lùng nhìn ông ta, cũng nổi giận hoặc luống cuống, đột nhiên lạnh nhạt lên tiếng, "Hương thôn dã phụ? Báo Hầu vương, tham bái dã phụ nông thôn cũng tính là vi phạm tổ chế, vậy ngươi phải bị tội gì!"

      Bốn chữ sau Nhược Ly gằn từng tiếng , nàng vốn là tiên nữ của Thiên giới, mặc dù mình nhớ , nhưng trong tiềm thức vẫn mang vẻ uy nghiêm của Thiên gia, gương mặt nghiêm nghị hết sức lãnh khốc.

      Dạ Ly Lạc vẫn chống đầu ngồi bên cạnh, chán nản nhìn xuống đất lại nghe thấy mới lời đối đáp kia, khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt hoa đào lạnh nhạt nhìn lướt qua Báo Hầu vương, nhìn ra hỉ nộ, nhưng người quen thuộc với tính khí của đều có thể nhìn ra được bất mãn.

      Tiểu hồ ly nhà , mình còn chưa quát tháo nàng câu nào, ở đâu ra tên Báo hầu vương nhảy ra khi dễ nàng? Ông ta chán sống rồi chăng?

      Báo Hầu vương bắt gặp cái nhìn của Ám vương, chợt cảm thấy trong lòng phát run, nhưng chuyện làm đến mức này cũng thể nhân nhượng, càng thể lùi bước, nếu biến thành trò cười.

      Những Hầu gia khác có liên quan đều ở đây xem kịch hay, bọn họ vốn là ôm tâm trạng xem náo nhiệt mà tới, được chỗ tốt đương nhiên được, chiếm được, bọn họ cũng tổn thất lớn bằng mấy vị Hầu vương.

      Báo Hầu vương cắn răng, đột nhiên ý nghĩ lóe lên trong đầu, lớn tiếng , "Bổn vương tham bái chính là Ám Vương điện hạ, chờ sáng mai ngươi danh chính ngôn thuận đăng cơ, bổn vương nhất định là người tham bái đầu tiên!"

      " sao?" Nhược Ly đột nhiên bật cười, trong ống tay áo bắn ra cây ngân châm, đáng tiếc lực của nàng đủ, châm mới bay đến nửa, liền có khuynh hướng rơi xuống.

      Dạ Ly Lạc nhếch môi, tay tùy ý vung lên, ngân châm kia liền trực tiếp bắn vào đầu gối Báo Hầu vương, phía tòa đại điện này, có ai nghĩ đến có ám khí, ông ta hề đề phòng nên bị đâm thẳng vào.

      cây ngân châm có tẩm thuốc tê, vừa đụng đến, Báo Hầu vương cảm thấy chân của mình còn tri giác, nếu là độc dược ông ta còn có thể chống đỡ, thế nhưng Nhược Ly xài chiêu khác, dùng cái này ông ta hết đường chống cự.

      "Bùm!" tiếng, Báo Hầu vương hề báo trước liền quỳ sụp xuống, ngay cả chính ông ta cũng cảm thấy kinh ngạc, đôi mắt báo thể tin được trừng lớn.

      "Hả? Báo Hầu vương, ngươi làm gì vậy? Đại lễ như vậy, nông thôn dã phụ như ta nhận nổi đâu!" Nhược Ly dđlqđ khẽ hừ lạnh, mặc dù phải giọng giễu cợt nhưng nghe ra được đầy ý khinh thường.

      Xà Hầu vương Ti Ti tính tình nổi danh cay cú, cũng chê cười, "Ui, Báo Hầu vương cái người này đột nhiên tỏ ra trung thành, cũng đừng đường đột như vậy chứ, làm trái tim bé của những kẻ tép riu như bọn ta chịu được đây này, đừng hù dọa bọn ta như vậy! Chậc chậc, nhưng cái người này quỳ dđlqđ đúng là rất tốt."

      Hai mắt Báo hầu vương đỏ ngầu, phải uất ức mà là tức giận, ngoài Ám Dạ tộc ông ta chính là Hầu vương có vị thế nhất, thế lực cũng rất mạnh, vẫn luôn khi dễ nhục nhã người khác, có bao giờ chịu nhục nhã như thế này đâu.

      "Ngươi rốt cuộc dụng thuật gì!" Ông ta thử giật giật, nhưng từ đầu gối trở xuống hề có cảm giác, chỉ muốn đứng lên cũng đứng nổi, nhất thời hốt hoảng vô cùng.

      Lúc ông ta tiến vào cũng có thân tín cùng, hôm nay những kẻ hả hê xem kịch hay, cũng có ít người có quan hệ tốt với ông ta, lúc này ông ta thể động đậy lại ai tiến lên giúp đỡ, giờ phút này ông ta coi như là tứ cố vô thân rồi.

      "Hả? phải chính ngươi tự mình quỳ xuống sao, liên quan gì đến bổn hoàng?" Nhược Ly hừ lạnh, hiển nhiên muốn trả lời ông ta, "Nếu Báo Hầu vương muốn quỳ, bổn hoàng cũng tiện ngăn cản, vậy ngươi quỳ . Đối với thân phận của bổn hoàng, còn có ai khác dị nghị ?"

      Những Hầu gia đứng phía dưới đều nhìn thấy Dạ Ly Lạc chỉ nhàng vung tay lên, Báo hầu vương lực cường hãn dđlqđ đứng lên nổi, trong lòng cũng e ngại, nào còn dám làm loạn nữa, bọn họ chủ yếu đến xem kịch vui, cần gì cuốn vào cuộc phân tranh này.
      Báo Hầu vương gầm lên tiếng, mặc dù đùi sử dụng được lực, nhưng vẫn dựa vào lực đứng dậy, ông ta giận dữ "Bổn vương dù gì cũng là Hầu vương, há lại cho ngươi làm nhục như thế!"

      bên Xà Hầu vương vẫn như cũ chê cười , "Ui, Bổn vương đúng là nhìn ra ngươi bình thường, y như cái đồ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, lúc này chân còn đứng vững, ngươi còn ở đó mà khoe khoang!"

      ……………………………………..
      Hết chương 51
      Huyền Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :