Chương 50.1: Vạn đến vái lạy
"Điện hạ, nô tì còn chuyện chưa bẩm báo." Văn Hoàng quý phi nở nụ cười nhưng lại có phần hơi sợ hãi nhìn Nhược Ly.
"." Mặc dù vóc dáng tại của Nhược Ly cao bằng văn Hoàng quý phi, nhưng khí thế bức người, hề giống như người có chút lực.
"Điện hạ sắp lên ngôi, hậu cung thể để trống nên nô tì cả gan hỏi câu, biết Điện hạ khi nào tuyển phi? Để nô tì biết mà lo liệu cho tốt." Dáng dấp Văn Hoàng quý phi cao, lúc này sóng mắt lưu chuyển đầy ý nhìn Nhược Ly, trong ánh mắt đó dường như hàm chứa ai oán thầm lặng vậy.
". . . . . ."
Kỳ cái khiến Nhược Ly im lặng chính là nàng cảm giác được có ánh mắt bắn tới sau lưng, nàng cần quay đầu lại cũng biết Dạ Ly Lạc nhìn chăm chú vào nàng, nhưng ánh mắt kia nhất định rất u lạnh lẽo.
"Cái đó. . . . . ." Nhược Ly cảm thấy xu hướng giới tính của mình rất bình thường, cần phi tử để làm gì chứ, buổi tối ôm chăn nhìn nhau à, ngay sau đó cảm thấy đầu óc Văn Hoàng quý phi nhất định là bị lừa đá rồi, lại có thể đề cập đến vấn đề này.
"Ha ha, chắc là Điện hạ hiểu lầm, ý nô tì là nam phi, nếu như Điện hạ có ý định, có bằng hữu của nô tì mới đưa đến vài bức họa, tất cả đều là những nam tử trong sạch con nhà Quý tộc, mi thanh mục tú, Điện hạ nhất định thích."
". . . . . ."
Nhược Ly có cảm giác như bị thiên lôi đánh trúng, vị quý phi này ngay cả bức họa cũng chuẩn bị xong, còn hỏi nàng gì nữa, nàng ta còn muốn chuẩn bị cái gì, đúng là rảnh rỗi có chuyện gì làm.
Hơn nữa tại Nhược Ly khẳng định đầu nàng ta nhất định bị lừa đá rồi, nhìn ra được Dạ nghiệt ở sau lưng có xu hướng nổi bão sao, nàng ta còn đứng ở đó vạch áo cho người xem lưng.
"Khụ. . . . . . Bổn hoàng xem xét , có chuyện gì Hinh Nhi ngươi lui ra trước , bổn hoàng còn có chính phải xử lý, nhi nữ tình trường chờ bổn hoàng trưởng thành rồi hãy !"
Nhược Ly vội vàng đuổi người , nếu nàng ta còn dây dưa, vậy phỏng theo hiệu suất làm việc của nàng ta, chừng chỉ chốc lát mỹ nam cũng được đưa vào cung, đến lúc đó chẳng lẽ nàng mở cuộc so tài để tuyển mỹ nam? Sau đó dùng mấy mỹ nam thắng cuộc đó làm phân bón cho cây Đề Huyết?
"Dạ! Nô tì cáo lui." Văn Hoàng quý phi cuối cùng cũng nhận ra được khí bình thường, vội vàng vái cái, sau đó chuồn mất, Nhược Ly nhìn nàng ta nhanh chóng chạy mất tăm mất dạng, cảm thấy vừa rồi nàng ta nhất định là cố ý, Hừ!
lúc nàng phẫn hận nhìn chằm chằm kẻ đầu sỏ gây chuyện vắt giò lên cổ chạy, đột nhiên cảm thấy sau lưng có cơn gió lạnh buốt thổi tới, lúc này Nhược Ly mới nhớ ra sau lưng còn có Dạ nghiệt dễ đối phó.
Nàng lập tức tươi cười quay đầu lại, nhưng ngay lúc quay đầu lại nàng cảm thấy mình cười được nữa, vì lúc này khuôn mặt Dạ nghiệt còn đen hơn cả than.
"Lạc, phong cảnh tệ, ta về nhà trước đây." xong Nhược Ly hận tìm được cái lỗ để chui vào, nàng cái gì vậy biết!
"Tiểu Nhược Ly, sau khi nàng trưởng thành cần mấy nam phi, gia giúp nàng chọn, nhất định so với cực phẩm còn cực phẩm hơn!" Dạ Ly Lạc ngoài mặt cười nhưng trong lòng cười nhìn Nhược Ly, giọng lạnh lẽo.
Nhược Ly có thể hình dung được nam phi do chọn rất cực phẩm, nàng sợ nàng có phúc để hưởng thụ, vội vàng chân chó tươi cười , nhưng do quá nhanh nên lời lòng cũng buột ra, "Nào có, hậu cung cần nhiều làm gì cho phiền toái, ta có mình Lạc là đủ rồi!"
Kinh!
Nhược Ly vừa ra trong nháy mắt khuôn mặt liền đỏ ửng, sau đó cảm giác mình sai rồi, Lạc gia là ai! Là Ám vương a! Còn hậu cung gì chứ, trời ơi chắc nàng điên rồi mới ra mấy lời như vậy, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt.
Nàng vội vã ngẩng đầu lên cẩn thận xem xét nét mặt của Dạ nghiệt, xem có tức giận hay , nhưng nổi danh là người vui giận bao giờ lộ ra, nếu chỉ lộ ra chút nàng cũng nhận ra được a.
Vậy mà Dạ nghiệt này quả là nghiệt, đôi môi xinh đẹp lại lộ ra nụ cười hờ hững, lời ý vị khích lệ, "Coi như nàng có phẩm vị!"
". . . . . ."
Câu trong nháy mắt khiến Nhược Ly như lạc trong sương mù, tư tưởng của Dạ nghiệt quả thể dùng tư duy bình thường để suy tư.
" thôi! Nàng còn rất nhiều bài học chưa thuộc đó!" Dạ Ly Lạc làm như ghét bỏ nhìn Nhược Ly, nhấc chân rời .
Nhược Ly hít hơi sâu mới bình ổn được tâm tình phức tạp, sau đó nâng váy hấp tấp đuổi theo Dạ Ly Lạc.
Chỉ là nàng chú ý, tốc độ của Dạ Ly Lạc dần dần chậm lại, đợi nàng.
. . . . . .
Chỉ còn hai ngày nữa đến đại điển đăng cơ, các lộ chư hầu vương giống như hẹn trước với nhau, tất cả tề tựu về đây, bọn họ ở ngoài đại điện, những hầu vương có địa vị cao của giới cũng gần cả trăm người, tất cả đều có đất phong.
Bát Đại Hầu vương, Hổ tộc, Ám Dạ tộc, Xà tộc, Lang tộc, Hồ tộc đến, Long tộc suýt chút nữa bị Dạ Ly Lạc diệt tộc, suy sụp, hai tộc khác cũng đến, theo thứ tự là Sài tộc, Báo tộc.
Nhược Ly đứng ở phía sau điện, cảm thấy đau cả đầu, hôm nay nàng mới biết mỗi tộc đều có đất phong, có quân hộ vệ riêng, bọn họ đến mừng lễ đại điển đăng cơ, đều mang quân hộ vệ của mình đến.
Lúc này bên ngoài thành tụ tập hàng loạt binh lính, quả thực giống như bao vây cái hoàng thành rách này của nàng, rất có xu thế bức vua thoái vị khiến nàng đứng ngồi yên.
Nhưng Dạ Ly Lạc lại hết sức bình tĩnh, đối với những thứ bên ngoài kia chỉ như đám tép riu, vì vậy quan tâm đến bọn chúng.
lười biếng tựa vào nhuyễn tháp, nhàn nhã tự đắc uống rượu, dáng vẻ này của càng khiến Nhược Ly cảm thấy như kiến bò chảo nóng.
Lúc này nàng mới ý thức được trong tay có quân lính, chính là được, đừng tranh bá tứ giới, chỉ giới thôi nàng giải quyết được, nghĩ đến đây đầu nàng lại to ra.
"Khi nào giới lại giống Nhân giới, thực lực là dựa vào số người có được hay sao?" Dạ Ly Lạc khinh thường suy nghĩ của Nhược Ly, lười biếng mở miệng hỏi.
Nghe , trong nháy mắt Nhược Ly bừng tỉnh, sao nàng lại quên đây là giới, Dạ nghiệt mà tức giận, tòa thành cũng có thể biến mất, những binh lính tép riu kia cũng chỉ làm dinh dưỡng cho cây thôi.
Nhược Ly lập tức quay đầu lại nhìn Dạ Ly Lạc đầy tình, nhưng ánh mắt quá lộ liễu khiến Dạ Ly Lạc cảm thấy cả người được tự nhiên.
mặc dù hi vọng nàng cư xử khác với , thế nhưng ánh mắt của Nhược Ly giống như muốn ăn vậy, là khiến người có kiến thức sâu rộng như cũng cảm thấy nhột nhạt.
Ho tiếng, nhìn Nhược Ly sau đó lười biếng bước xuống nhuyễn tháp, nhưng khi chuyện hơi mất tập trung, ", cho nàng lấy bạc của mình, lát nữa cứ việc lừa gạt, gia cho nàng chỗ dựa."
Vừa nghe nhắc đến bạc, Nhược Ly ngay lập tức phấn chấn tinh thần, phải nàng tham tiền, bạc mặc dù phải vạn năng, nhưng đối với với chúa tể giới, có bạc tuyệt đối thể được! Nhược Ly bây giờ lĩnh hội sâu sắc điều này.
Đôi mắt to của Nhược Ly khẽ chớp nhìn Dạ nghiệt khí phách phong tao trước mặt, chỉ cần có làm chỗ dựa là đủ rồi, Nhược Ly càng nhìn càng thấy thuận mắt, nên nhanh chóng quên mất mấy lần bị chiếm tiện nghi của mình.
Nhưng lúc đến chính điện nàng đột nhiên mới ý thức được, cái nên suy tính lúc này phải hình tượng của Dạ Ly Lạc có bao nhiêu cao ngạo. Mà nàng phải nghĩ lát nữa nàng làm sao để lấy được bạc, những kẻ kia đều là những kẻ lão luyện, muốn vơ vét ít bạc của bọn họ, đơn giản chút nào! Hơn nữa tốt nhất cắt giảm luôn quân hộ vệ của bọn họ, đỡ cho nàng nhìn vào lại lo lắng.
Chương 50.2 : Lừa tiền bằng cách nào?
Bởi vì thân phận là Hoàng nên Nhược Ly dẫn đầu ra ngoài, hôm nay chúng tham kiến, nàng vì gia tăng khí thế, nên mặc thân nam trang, áo khoác tinh xảo màu vàng, dùng kim tuyến thêu lên, thắt lưng ngũ sắc làm bằng tơ tằm, bước từng bước thảm gấm.
Chúng hai mắt tỏa sáng, nữ tử này mặt khuôn mặt như trăng rằm, vẻ mặt tràn đầy sức sống, sóng mắt như thu thủy, dung mạo như vẽ, xinh đẹp đến mức giống như có .
Dung mạo này, dáng điệu này, căn bản vượt qua tất cả tưởng tượng của bọn họ về mỹ lệ. thân nam trang khiến nàng tăng thêm phần khí.
Bất quá chiều cao nay của Nhược Ly chỉ khoảng thước sáu, bộ dạng chỉ khoảng mười bốn tuổi, toát ra non nớt, đôi mắt to long lanh, lúc nghiêm túc lại lộ ra phần đáng .
Mà sau khi bọn họ nhìn thấy Ám vương trong truyền thuyết càng thêm sững sờ, tuấn mỹ tuyệt luân, khuôn mặt như điêu khắc, ngũ quan ràng, tuấn mỹ cách dị thường.
Xem bề ngoài giống như phóng túng câu nệ, nhưng trong mắt lơ đãng toát ra tinh quang làm cho người ta dám xem thường.
mái tóc dài đên nhánh được vấn lên cao bằng cây trâm ngọc, tóc mai tán loạn trước trán, đôi mắt hoa đào hẹp dài tràn đầy đa tình, khiến người ta cẩn thận đắm chìm vào.
Dù chỉ tùy tiện chọn chiếc áo khoác, cũng khiến bọn họ cảm thấy cho dù là tiên nhân, tuyệt đối cũng thể đẹp hơn . Nam nhân này, vượt qua cả quan niệm về cái đẹp của thế tục, đúng là thể dùng ngôn từ để hình dung.
Chiếc mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng cân đối khiến người khác phải hoa mắt khi nở nụ cười. Nhưng nụ cười kia quá mức rét lạnh, khiến cho bọn họ trong nháy mắt tỉnh ngộ, hai vị ngồi kia, vị là Hoàng, vị làm cho người ta nghe tin sợ mất mật - Ám vương.
Mấy vị hầu vương khác dù gặp qua hôm nay gặp lại cũng phải giật mình, khó có khi thấy mặc bộ y phục màu đỏ thêu hoa mẫu đơn kia, mà mặc bộ triều phục màu vàng, hiển nhiên là có ý xưng thần với Nhược Ly, nâng cao mặt mũi của nàng.
mặc loại y phục này cùng Nhược Ly hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, khiến khí vẫn giấu kín trong người bộc lộ ra, mang theo cỗ bức người tàn nhẫn, làm cho người ta chú ý cũng được.
Nhược Ly vừa tiến vào chính điện liền nghiêm mặt lại, trong nháy mắt đôi mắt to toát ra khí phách, nàng cũng ngẩng đầu, mà là khẽ đối mắt với số người phía dưới, bộ dáng duy ngã độc tôn.
Mặc dù lực của nàng đủ, nhưng chỉ cần ngay tại lúc này áp đảo khí thế của bọn họ, khiến cho bọn họ thể coi thường nàng.
giới quá xem trọng chuyện nam nữ, nên trong hoàng cung cũng có thái giám, có chỉ là thị vệ, nhưng bình thường phục vụ hậu cung đều là cung nữ, thị vệ rất ít khi đến đó.
tại giới chia năm xẻ bảy, ngoài Hoàng Thành ra phần lớn các nơi có
năng lực đều bị các tộc trưởng chiếm lĩnh, Bát Đại Hầu vương đều chiếm cứ nơi, gần trăm Hầu gia khác cũng tự nhiên có nơi ở và quân đội riêng của mình.
Nhược Ly ngồi xuống Long ỷ bằng ngọc lưu ly bảy sắc, phủ nệm tơ vàng lên, nhìn hơn trăm quan viên có thực lực bên dưới, cái đệm mặc dù mềm, nhưng ngồi lên lại khiến Nhược Ly cảm thấy như ngồi đống lửa.
Dạ Ly Lạc vẫn mang vẻ lười biếng như cũ, ngồi ghế vàng ở phía dưới bên phải Nhược Ly, phía hề kiêng dè có khắc Kim Long, vừa ngồi lê, liền tay bám lấy tay vịn, liếc mắt nhìn phía dưới, rất có khí thế duy ngã độc tôn.
Hoàng cùng Ám vương ngồi xuống, thị vệ trưởng đứng ở bên phục vụ vừa thấy các vị Hầu vương cùng Hầu gia đều đứng bất động sửng sốt, lập tức nóng nảy, khẽ tiến lên bước, hắng giọng quát, " Hoàng Điện hạ cùng Ám Vương điện hạ giá lâm!"
Nghe tiếng hô, chúng mới chân chân chính chính phản ứng, Bát Đại Hầu vương cũng hoảng sợ lắm, còn các tiểu Hầu gia khác đều vội vàng quỳ xuống tham bái, dù sao quan mới nhậm chức ba tầng lửa còn phải lấy uy, huống hồ lại là hoàng lai lịch, thực lực.
Mặc dù thế lực của Hoàng đời trước đông đảo nhưng dù sao cũng là Long nhất tộc, còn có Thượng Cổ thần huyết, vậy mà còn bị Nhược Ly diệt tộc, tiểu tộc bọn họ làm sao dám lỗ mãng.
"Chúng thần tham kiến Hoàng, tham kiến Ám vương!" Chúng tuy làm lễ quân thần, nhưng chưa đủ nhún nhường, ràng khi bái lạy còn mang theo vẻ dò xét.
Nhược Ly lạnh nhạt nhìn các thủ lĩnh tộc trưởng phía dưới theo đuổi tâm tư của mình, hơn nữa chú ý Báo tộc, Hồ tộc cùng Sài tộc - Tam đại Hầu vương này thế lực thể khinh thường, mà hôm nay chưa biết lòng hộ có quy thuận hay , nên bạc này, nàng chắc chắn phải có được.
Thứ nhất có thể thăm dò lòng trung thành của bọn , thứ hai bóc lột thực lực của bọn họ, thứ ba, nếu chịu đóng góp, vậy có lý do danh chính ngôn thuận để xử trí bọn , các Đế vương từ xưa đến nay phải đều sợ giọng khách át giọng chủ sao, nàng cũng phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất .
"Miễn lễ!"
Thủ lĩnh các tộc đều đứng dậy, từng người tư vị trong lòng, Hoàng đời trước ngoài trăm năm thượng triều, bọn họ cũng lười biếng quen rồi, hôm nay tái thượng triều khiến bọn họ biết làm sao, biết tiểu Hoàng này có gì dặn dò.
Nhưng trong lòng bọn họ đều khinh bỉ, nhìn số tuổi của Hoàng chắc hẳn chẳng có lực gì cường đại, tất cả đều dựa vào nâng đỡ của Ám vương, chừng chỉ là con rối có sắc đẹp thôi, đáng lo lắng, cho nên bọn họ đều đặt chú ý lên người Ám vương.
Ánh mắt bọn họ khi nhìn Dạ Ly Lạc đều là nhún nhường và cung kính, nhưng khi nhìn Nhược Ly chỉ có khinh thường. Nhược Ly làm sao nhìn ra, nhưng nàng khiêm tốn lộ ra vẻ mặt bất mãn.
"Hôm nay vào triều, chỉ là muốn thương nghị chuyện đại điển đăng cơ vào ngày mai, giới suy yếu nhiều năm, ngày mai hẳn là bước đầu tiên để chấn hưng giới."
Nhược Ly lạnh nhạt , khi quét mắt xuống dưới gặp phải ánh mắt khinh thường của Báo Hầu vương nàng khẽ nheo mắt lại, toát ra sát ý, tên Hầu vương này luôn thể vẻ mặt xem thường nàng, xem bộ dáng chắc chắn là phục nàng, bất quá những kẻ có dị tâm khác cũng biểu lộ cách lộ liễu như vậy.
" biết Điện hạ có tính toán gì ?" Ám Dạ Hầu vương tiến lên bước, cung kính hỏi, ông ta là Hầu vương lớn tuổi nhất, cũng có địa vị cao nhất trong số các Hầu vương, chỉ là Ám Dạ tộc rất ít khi lộ diện, luôn ở trong bóng tối, chỉ cầu cuộc sống vững vàng, có lòng tranh bá nên luôn được bình an vô .
"Quốc khố trống rỗng nhiều năm mà giới trăm việc đợi làm, biết các vị có đề nghị gì hay, có thể gia tăng quốc khố, mang lại nhiều phúc lợi hơn cho dân chúng."
Hồ Hầu vương là lão già giảo hoạt, vừa nghe liền biết Hoàng muốn bạc từ chỗ bọn họ, ông ta đương nhiên dễ dàng cho, đội hộ vệ của ông ta nhiều như vậy, số bạc để cấp ngày lương thảo cũng , như vậy càng dễ dàng ra cho nàng phân nào.
"Hồi bẩm Điện hạ, biện pháp hữu hiệu nhất mà các triều đại trước áp dụng là gia tăng thu thuế, dù sao bạc thu được cũng dùng làm phúc lợi cho dân chúng, bọn họ cũng dị nghị điều gì đâu." Hồ Hầu Vương tiến lên bước, lượn lẹo .
Nhược Ly nghe vậy chân mày khẽ nhíu lại, trong lòng sảng khoái, quả này mấy lão già lượn lẹo này chút cũng muốn thế lực của mình bị suy yếu, đúng như nàng từng nghĩ.
........................
Hết chương 50
Last edited by a moderator: 4/1/15