1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh thế yêu sủng - Mèo vẫn ở đây (99) HOÀN CHÍNH VĂN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 33: Sủng ái như vậy

      Lễ vương lại vạch trần nàng, lễ phép cười cười, thấy Nhược Ly vẫn nhìn chằm chằm vào nồi canh nấu, khẽ cười tiếng.

      "Tiểu vương hầm nồi canh, nếu như tiểu thư ngại, nếm thử xem thế nào?" Lễ vương kiêu ngạo tự ti , mặc dù rất nhiệt tình, nhưng lại có chút lành lạnh.

      Nhược Ly cũng kiểu cách, vội vàng gật đầu, "Vậy cung kính bằng tuân mệnh!" xong liền nhảy vào cửa.

      Nàng vốn là bách độc bất xâm nên cũng sợ ta hạ độc nàng, đối với người bách độc bất xâm tham ăn mà , có đồ tốt ăn chính là kẻ ngốc.


      Mị Tuyết sững lại chút nhưng sau đó vẫn theo vào, nhưng vẫn chỉ đứng thẳng bên, giống như lúc bình thường, khiến người ta có cảm giác nàng tồn tại.

      "Tiểu Tuyết thỉnh an tiểu thư." Tiểu cung nữ cũng nghe thấy thanh, liếc mắt thấy tiểu Ngân Hồ, vội vàng để cây quạt qua bên cung kính quỳ xuống, cho dù tất cả tỳ nữ trong Ám vương phủ chưa từng gặp Nhược Ly, nhưng cũng biết chỉ có con tiểu Ngân Hồ có thể tùy ý lại trong Ám vương phủ, đó chính là tiểu thư mà Vương thượng bọn họ hết sức sủng ái.

      Nhược Ly giơ móng vuốt lên phất phất, liền nhảy lên chiếc ghế gần đó, nhìn cái nồi xa xa, hết sức mong đợi, "Ngươi cứ làm công việc của ngươi ."

      Mặc dù lễ tiết trong Ám vương phủ khắt khe, nhưng Nhược Ly vẫn cảm thấy thích ứng được, cho nên nàng tận lực tránh né việc họ hành lễ, nhưng thử mấy lần vẫn thể thay đổi, nàng cũng chỉ có thể thích ứng theo Dạ Ly Lạc.

      "Đây là canh gì vậy? Thơm quá." Thấy nơi này hết sức an tĩnh, Nhược Ly thử tìm đề tài để chuyện, ra nàng rất có hứng thú đối với món canh này, vừa rồi nàng cảm giác được, nhưng khi tới gần lại cảm thấy có hương bị thanh mát.

      "Nó giống y như canh cá bình thường, nhưng điểm đặc biệt chính là Tiểu Tuyết dùng nước sương sớm trong vườn hoa để chế biến thôi." Lễ vương đứng dưới tàng cây hoa đào, thân trường bào màu ánh trăng nhàng phe phẩy quạt giấy, thân thể hơi gầy gò khẽ khom xuống, nhưng làm cho người ta cảm thấy thô bỉ, chỉ cảm thấy có cảm giác lịch tao nhã nhưng độc lẻ loi.

      Nhược Ly gật gật đầu tỏ vẻ hiểu sau đó lại tập trung tinh thần lên nồi canh, muốn chờ được nữa. Gần đây Dạ Ly Lạc lại còn khấu trừ phần ăn của nàng khiến mấy ngày nay nàng phải ăn rau dưa củ cải trắng, hôm nay thấy thức ăn mặn nàng có thể hưng phấn sao?


      Nhược Ly càng nghĩ càng thấy bản thân uất ức, khỏi đau buồn nhàng thở dài, đôi đồng tử màu đỏ chớp chớp rất đáng thương, lại nghĩ tới lát nữa trở về lại phải ăn mấy thứ rau dưa cải trắng kia, nhất thời ớn đến buồn nôn vội lắc đầu cái.

      Ngày có thịt ăn trôi qua khổ sở. . . . . .

      "À. . . . . . Đúng rồi, ta tên là Nhược Ly, ta vẫn chưa biết tên ngươi là gì?" Nhược Ly nghĩ mình tới đây ăn ké canh của người ta, cũng thể quá lộ liễu như vậy, vội vàng hỏi câu, tránh cho người ta thấy dáng vẻ tham ăn kiềm chế

      được của nàng.

      Lễ vương ngờ Nhược Ly hỏi tên của nên nhất thời ngẩn ra, nhưng chỉ dừng chút, liền cười hồi đáp, "Nam Cung Nhược Thủy."

      "............"

      Nhược Ly nghĩ ra câu tiếp theo, vốn định khen tên của ta hay, nhưng cái tên này ngay cả người có đọc sách cũng nghe ra được nó giống tên nữ nhân. Cho nên lời khen ngợi này nàng đành phải nuốt xuống.

      Nam Cung Nhược Thủy dường như cũng cảm thấy lúng túng của Nhược Ly, cười cười : "Mẫu phi hi vọng Phụ hoàng có thể trong ba ngàn con sông, chỉ lấy lên gáo nước, nên người đặt cho ta cái tên như vậy, khiến tiểu thư chê cười rồi." Nhưng nụ cười này lại có chút đơn.

      "Trong ba ngàn con sông, chỉ lấy lên gáo nước..." Nhược Ly giọng lặp lại, cảm thấy câu này rất có ý nghĩa, đối với tính nàng còn chưa hiểu nhiều lắm, nhưng ở trong sách hình như nàng từng nhìn thấy ý này, là nhất sinh nhất thế nhất song nhân ( đời kiếp nguyện làm đôi), khỏi cảm khái, "Qủa tốt đẹp."

      "Cám ơn khen."

      .........

      Dạ Ly Lạc vẫn như cũ ngồi xem sách cách lười biếng, đột nhiên ám vệ lắc mình vào, quỳ gối dưới chân của , dùng thanh đặc biệt chỉ có Dạ Ly Lạc có thể nghe bẩm báo, "Hồi vương thượng, tiểu thư đến nơi ở của Lễ Vương."

      Dạ Ly Lạc ngừng lại chút, trận gió liền biến mất thấy bóng dáng, lưu lại bốn người trợn trừng mắt hiểu chuyện gì xảy ra.

      ...........

      "Được rồi này, cho ngươi" Lễ vương nâng chén ngọc lên, nhàng múc muỗng đưa cho Nhược Ly, thấy nàng là thân hình hồ ly, lại thân thiết đặt lên ghế dựa vào bên cạnh bàn.

      Mùi thơm lập tức bay tản ra, Nhược Ly hít hà, lè lưỡi liếm liếm cái miệng nhắn, do dự chút, liền biến trở về hình người.

      thân y phục đỏ tươi, mái tóc dài màu bạc tùy ý phiêu tán, đôi mắt to đây hưng phấn, vừa biến thân xong nàng chờ kịp nữa vội vàng bưng chén canh lên uống.

      Chỉ nếm thử miếng, Nhược Ly liền hạnh phúc nheo mắt lại, hương bị ngon đến nỗi nàng hận thể nuốt luôn đầu lưỡi của chính mình.

      ra phải ngon đến mức như vậy, nhưng mà đối với người phải gặm củ cải trắng lâu như Nhược Ly, lâu rồi được nếm qua mùi vị của thịt mà đây chính là mỹ vị nhân gian.

      Lễ Vương luôn nghĩ nếu Nhược Ly biến thân hẳn rất xinh đẹp, nhưng khi nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng sau khi biến thân ngoài sức tưởng tượng của cảm thấy sững sờ đứng yên tại chỗ.

      Nhìn bộ dáng thỏa mãn của nàng, chợt cũng dâng lên phần thỏa mãn, khuôn mặt nàng long lanh hạnh phúc, ở trước mặt lại lộ ra chút dáng vẻ của tiểu hài tử.

      "Qủa là uống rất ngon!" Nghe thấy tiếng của Nhược Ly, Lễ Vương liền lấy lại tinh thần, vội vàng cười cười, hóa giải chút bối rối của mình.

      "Cám ơn khen, nếu tiểu thư thích dùng thêm chút nữa ." Nam Cung Nhược Thủy lấy cho nàng chén nữa, vừa định đưa tới bị đôi tay lạnh lẽo đoạt lấy.

      Nhược Ly cần quay đầu lại, chỉ cần nhìn thấy cánh tay áo màu đỏ là biết ngay người nào, thân y phụ đỏ rực, ngoài Dạ Ly Lạc ra còn ai vào đây nữa.

      Chỉ thấy Dạ Ly Lạc tay ôm Nhược Ly, có chút lười biếng tựa vào vai nàng, cái tay khác bưng chén canh cá kia, cười cúi đầu nhìn Nhược Ly đứng thất thần. cúi gần hơn nữa, sau đó ở trước mặt Nhược Ly nếm thử chút canh cá thơm ngon, "Ừ, mùi vị quả tệ."

      Nhược Ly ngơ ngác tựa vào trong ngực Dạ Ly Lạc, lúc nhìn thấy nàng hận khe nứt nào mà chui xuống, lúc này ăn vụng bị bắt gặp rồi, mất mặt quá!

      "Tham kiếm Ám Vương!" Nam Cung Nhược Thủy cũng kinh ngạc, dáng vẻ vẫn nhàng bình thản như mây gió, giống như xuất của là chuyện trong dự liệu vậy.

      Dạ Ly Lạc lại để ý đến ta chút nào, bưng chén canh cá lên từ từ uống, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm vào Nhược Ly.

      Xung quanh hồi yên tĩnh, sau đó Dạ Ly Lạc liền nắm Nhược Ly quay về tẩm cung của mình, dĩ nhiên trong tay vẫn bưng theo chén canh cá kia.

      "Qủa thức ăn làm mùi vị ngon hơn so với gia làm nhỉ!" Dạ Ly Lạc cúi đầu nhìn Nhược Ly, nụ cười khóe miệng càng lúc càng sâu, nhưng trong mắt Nhược Ly lại rất khủng khiếp.

      Nàng ngượng ngùng cười tiếng, vội vàng lấy lòng Dạ Ly Lạc, "Đâu có, Lạc làm củ cái ăn rất ngon.... Là Lạc làm sao?" Nhược Ly lúc này mới hiểu được lời của Dạ Ly Lạc, khiếp sợ trợn to hai mắt, có chút giật mình nhìn .

      Những thức ăn kia là làm?

      Nhược Ly nhất thời cảm thấy trong lòng chua chua ê ẩm, đôi mắt to phút chốc ngập nước.

      Tim cũng đập thình thịch.
      .................
      Last edited by a moderator: 16/12/14
      Phan Hong Hanh, honglak1012 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34: Lộ mặt gian tế

      "Những thức ăn kia là do ngươi làm sao?" Nhược Ly nhất thời cảm thấy chột dạ, những thức ăn kia ra mùi vị cũng rất ngon, nhưng mỗi ngày đều phải ăn cho nên nàng mới cảm thấy ngán.

      Nghĩ đến là Ám vương cao cao tại thượng, vậy mà lại đích thấn xuống bếp làm đồ ăn cho nàng, Nhược Ly chợt cảm thấy hơi đau lòng, nếu ban đầu là cảm thấy chột dạ giờ đây chính là cảm giác tội lỗi.

      Dạ Ly Lạc khẽ động ngón tay, chén ngọc liền rơi vào bên bàn, bắt lấy cánh tay Nhược Ly, lôi kéo nàng đến bên cạnh bàn.

      Phần ăn hôm nay lại có thịt! Ánh mắt Nhược Ly lập tức bị món gà nướng hấp dẫn, biết là ai từng , hồ ly mà thích ăn gà nướng phải là hồ ly tốt. Dạ Ly Lạc khẽ cười, giơ tay bưng chén kiểu lên, sau đó múc muỗng canh măng, mùi vị cũng thua gì so với món cánh cá kia, lại nghe trong đó có cỗ hương thơm thanh mát.

      Nhược Ly ngồi ghế, có chút tin được nhìn bàn ăn bao gồm bốn món mặn món canh, đơn giản nhưng cũng kém phần xa hoa, chỉ nhìn chút thôi khiến nàng chảy nước miếng.

      "Tiểu hồ ly tham ăn này, đoán chừng nếu hôm nay gia cho nàng ăn đồ ăn ngon...chắc nàng lại chạy đến chỗ người khác đấy." Tựa người vào ghế, Dạ Ly Lạc lười biếng vươn tay chỉ chỉ, "Ăn ! Nếu lại vì hớp canh cá mà mất khí phách, gia khiến cho nàng phải ăn củ cải cả đời."

      ". . . . . ." Nhược Ly biết lúc này nên cảm động hay bi thương, nhưng nhìn các món ăn thân thiết trước mặt, nàng lại cảm thấy trong lòng ấm áp.

      . . . . . .
      Vấn đề với Lão hoàng thể kéo dài thêm nữa, sáng sớm hôm sau Dạ Ly Lạc liền triệu tập ba người Dạ Quỷ, Dạ Mị, Dạ Võng, còn Dạ Lượng ở lại phủ bảo vệ Nhược Ly.

      "Dạ Lượng, Dạ Mị lần này muốn cho ngươi chuyến." Mị Tuyết đứng trước cửa tẩm cung của Dạ Ly Lạc, hướng về phía khí , tới khắc, bóng người màu đen liền từ Dị Gian ló đầu ra.

      Nhưng cho có cơ hội thốt ra câu nghi hoặc nào, đạo ngân châm cắm thẳng vào cổ , tốc độ cực nhanh làm trở tay kịp, khiến trong nháy mắt mất tri giác.

      Nhược Ly nghe thấy có tiếng mở cửa, còn tưởng là Dạ Ly Lạc trở về, nhưng còn chưa kịp mở mắt ra cảm thấy trong đầu hồi choáng váng, ngay lập tức mất tri giác.

      Trước lúc té xỉu, trong lòng Nhược Ly hết sức bi phẫn mắng thầm câu, em ngươi, thuật thấp kém quả tốt chút nào, động chút là bị bắt cóc, tiếp tục như vậy nữa còn có cho nàng đường sống hay đây, nàng nhất định phải nhanh sớm trở nên mạnh mẽ, Nhược Ly ở trong lòng thề, đây tuyệt đối là lần cuối cùng nàng bị người ta bắt cóc.

      . . . . . .

      Dạ Ly Lạc vừa về tới tẩm cung cảm thấy khí có gì đó đúng, vung tay lên, Dạ Lượng bị ngất trong Dị gian liền ngã ra ngoài.

      Đôi mắt khẽ nheo lại, tỏa ra phần lực, Dạ Lượng bị đánh trúng phun ra ngụm máu tươi, mặc dù bị thương nhưng mê dược người lúc này cũng biến mất.

      Mê dược này chưa bao giờ tiếp xúc qua, lúc này trúng phải khiến toàn thân bủn rủn tê dại. Hơn nữa vừa trúng phải chưởng trừng phạt của Dạ Ly Lạc, toàn thân mềm nhũn, nhưng vẫn cố vũng vẫy đứng dậy, quỳ xuống mạnh, "Thuộc hạ thất trách, cam nguyện chịu trừng phạt của Vương thượng!"

      giăng kết giới, cho nên vẫn phát động tĩnh trong này, nhưng thủ thuật che mắt này, liếc mắt cái là có thể nhìn .

      "Tiểu thư đâu?" Dạ Ly Lạc lên tiếng, bây giờ còn dáng vẻ lười biếng tùy tiện nữa, cả người toát lên vẻ u, giống như tùy thời mà bộc phát.

      Dạ Ly Lạc xuất ra lực toàn thân, nhưng vẫn cảm nhận được dấu ấn người Nhược Ly, trong lòng khỏi hốt hoảng.

      Mới vừa rồi bầu trời còn trong xanh, lúc này vị phát tán lực khổng lồ của Dạ Ly Lạc mà trong nháy mắt mây đen giăng đầy, hình như chúng cũng theo tâm tình của mà trở nên u.

      Rất có xu thế nổi lên trận phong ba bão táp.

      "Mị Tuyết là gian tế, nàng ta dùng mê dược đánh ngất ta." Dạ Lượng cố nén khí huyết cuộn trào trong lồng ngực, nhanh chóng ra chân tướng.

      "Hừ." Dạ Ly Lạc khẽ cười tiếng, nụ cười u nhưng có loại áp lực rất lớn khiến Dạ Lượng ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

      Thời điểm Dạ Ly Lạc xuất động lực Tam đại hộ pháp cũng vừa vặn chạy đến, chứng kiến tình hình này, cần hỏi bọn họ cũng biết xảy ra chuyện gì, vội vàng quỳ xuống muốn thay Dạ Lượng cầu tình.

      "Vương thượng, nếu như ngay cả ngài cũng cảm nhận được hơi thở của tiểu thư, đoán chừng là đối phương có Khứ Ngọc." Dạ Mị suy đoán .

      Chuyện Dạ Ly Lạc cùng Nhược Ly định ra khế ước, Dạ Mị cũng biết, nên nhìn bộ dáng phẫn nộ của chủ tử lúc này, cũng đoán được là chủ tử nhà mình cảm nhận được hơi thở của Nhược Ly, cho nên cũng chỉ có khả năng này mà thôi.

      Ba người kia vừa nghe trong lòng liền run lên, xem ra người đến thế lực cũng , lại có thể có cổ ngọc thượng thần Khứ Ngọc trong tay.

      Nếu người nào đeo ngọc này vào, có thể biến hình cùng thân, tương tự như khi Dạ Ly Lạc ngồi trong Ngự Linh Xa, những người khác cho dù pháp lực có mạnh cỡ nào chăng nữa cũng thể cảm nhận được hoi thở của .
      ra Dạ Ly Lạc cũng đoán được, nếu cũng tức giận như vậy, tuy nhiên sỉ nhục lớn nhất chính là người trong Ám vương phủ của lại có thể bị bắt dễ dàng như vậy.

      Thậm chí ngay cả nữ nhân của mình cũng bảo vệ được, để cho người ta năm lần bảy lượt bắt nàng .

      "Mị Tuyết!" Dạ Ly Lạc thầm tiếng, mặc dù thanh mang theo cảm xúc, nhưng nó che giấu được lửa giận ngập trời, đoán chừng lúc này nếu nàng ta ở trước mặt, Dạ Ly Lạc chút do dự xé nát nàng ta ra.

      "Lần này tạm tha ngươi." Dạ Ly Lạc tỉnh táo lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn Dạ Lượng hô hấp cách khó khăn.

      An toàn dưới của Ám vương phủ đều do Dạ Lượng phụ trách, mặc dù ai nghĩ tới nội gián chính là tổng quản nội phủ, nhưng vẫn thể chạy trốn trách nhiệm, chưởng chỉ là trừng phạt .

      "Tạ Vương thượng, thuộc hạ phải tra xét ngay hành tung của Mị Tuyết." xong Dạ Lượng liền biến mất, trong khí chỉ còn lưu lại mùi máu tươi nhàn nhạt, lâu cũng tản .

      " tìm cách xử lý Khứ Ngọc." Dạ Ly Lạc cúi đầu nhìn Dạ Mị quỳ gối bên dưới .

      "Dạ, thuộc hạ tuân lệnh." Dạ Mị trong nháy mắt cũng biến mất.

      "Hai ngày sắp tới hai người các ngươi phải hết sức chú ý mọi thay đổi, kẻ đó chắc chắn là có mục đích gì đó." Dạ Ly Lạc xong, trong tẩm điện chỉ còn lại mình .

      nhìn mây đen giăng đầy trời, con mắt khẽ nheo lại, trong nháy mắt sấm sét vang dội, mưa gió ầm ầm kéo đến.

      thề, kẻ bày ra chuyện này, nhất định khiến cho kẻ đó sống dở chết dở.

      . . . . . .

      Nhược Ly cảm thấy đầu choáng váng mờ mịt, cả người vô lực, mở mắt ra cũng chỉ là màn đen kịt, nàng cố sức giãy giụa lại phát giác mình ở trong túi vải. Đột nhiên nghe tiếng cửa mở, nàng vội vàng điều chỉnh hơi thở, giả vờ hôn mê.

      " nương chính là người luôn luôn tương trợ cho tiểu vương?" Theo tiếng bước chân đến gần, thanh của nam nhân cũng càng ngày càng ràng.

      "Cứ cho là vậy ." Giọng trong trẻo lạnh lùng của nữ nhân vang lên, hình như nàng ta cũng vào, thanh này ràng là cố tình biến đổi, nhưng mùi hương này quả sai, nàng ta chính là Mị Tuyết.

      Nhược Ly thực cảm thấy thấy bi ai, là đề phòng cướp ngày nhưng cướp đêm khó phòng! Gian tế lại là tổng quản nội phủ của Ám vương phủ- phản đồ Mị Tuyết, biết Dạ Ly Lạc tuyển chọn người kiểu gì nữa.

      "Hả? Lời này là sao?" Nam nhân kia ràng cũng hiểu được tình huống, "Sủng vật của Ám vương cũng đưa đến, phải là nương giúp tiểu vương hay sao?"

      ", đây cũng là giúp ta đấy!" Cảm giác lại có nam nhân nữa đột nhiên xuất , nhưng thanh của người này lại giống hệt với nam nhân vừa nãy.
      ... ...... ...... .........
      Hết chương 34
      honglak thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35: Hết sức tàn nhẫn

      "Các ngươi. . . . . . Các ngươi muốn làm. . . . . . Ối. . . . . . A. . . . . ." Hiển nhiên là nam nhân kia còn chưa xong bị giết, trong phòng an tĩnh chỉ nghe thanh đao nhọn đâm vào da thịt hết sức chói tai.

      Nhược Ly khẽ nhíu mày, ràng nơi này mưu gì đó, như vậy có nghĩa là việc bắt cóc này được dự tính từ lâu rồi, nàng vẫn như cũ án binh bất động, nàng tin tưởng Dạ Ly Lạc nhất định tìm được nàng, nhưng nàng phải đảm bảo bản thân mình sống được đến lúc đó.

      Trong phòng lập tức an tĩnh lại, hồi lại vang lên thanh xột xột xoạt xoạt, có người lấy ra vật gì đó từ người của kẻ bị giết kia, "Xèo. . . . . ." Sau đó lại ngửi thấy mùi khét của da thịt bị cháy.

      Mùi thịt cháy khét trong nháy mắt tràn ngập trong phòng khiến người ta nôn mửa, cho dù Nhược Ly cách túi vải cũng thoát được mùi vị nồng nặc này.
      "Mị tỷ, trực tiếp ném được sao? Mùi này, chậc chậc, chết rồi mà hài cốt cũng còn!" tên nam nhân lên tiếng châm chọc, hiển nhiên phải người an phận.

      "Nếu lưu lại dấu vết, ta khiến cho ngươi trở thành người chết mà hài cốt cũng còn!" Mị Tuyết lạnh lùng , ràng giao tình giữa nàng ta cùng tên nam nhân kia cũng được tốt.

      "Dạ dạ, tiểu đệ tất cả đều nghe theo tỷ!" Nam nhân kia tựa phi tựa tiếu , đột nhiên lại đổi chủ đề, "Tiểu hồ ly này sao mãi vẫn chưa thấy tỉnh, phải chết ngộp rồi chứ? Nếu nàng xảy ra chuyện gì, hai người chúng ta đảm đương nổi đâu!"

      Mị tuyết cũng yên lòng, người Nhược Ly đeo Khứ Ngọc, nàng ta cũng cảm nhận được hơi thở người nàng, vội vàng mở túi vải ra, khi nhìn thấy Nhược Ly hô hấp đều đặn mới thở phào nhõm.

      "Chậc chậc, thế này mà tiểu hồ ly vẫn có thể ngủ được." Nam nhân kia hung ác chọc chọc lỗ tai của Nhược Ly, đột nhiên cảm thấy kỳ quái, "Tại sao ta cảm giác được khí người nàng? đúng, ngay cả hơi thở cũng có."

      Mị Tuyết căn bản để ý đến , chuyên tâm xử lý mùi hôi thối trong phòng, đất lúc này vết máu cũng có, nếu như phải trong khí còn tỏa ra mùi thối rữa nhàn nhạt chẳng có ai nghĩ đến vừa rồi có thi thể nằm ở đây.

      Nam nhân kia quét mắt về miếng bạch ngọc tạo ra kết giới người Nhược Ly, hai mắt đột nhiên trợn to, "Chẳng lẽ là Khứ Ngọc?" Đây chính là thượng thần cổ ngọc khiến khỏi khẩn trương, xem ra tiểu hồ ly này lai lịch , lại phải dùng đến bảo bối như vậy để bắt nàng.

      "Có lúc biết nhiều quá chết cũng nhanh hơn đấy." Mị tuyết lạnh giọng , vươn tay ôm Nhược Ly đến giường, còn tỉ mỉ kéo tấm chăn đắp cho nàng.

      Lúc nàng ta đứng dậy vẫn quên tạo kết giới xung quanh, với lực của Nhược Ly có cách nào thoát ra khỏi kết giới này, chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên trong.

      " thôi, ám vệ của chủ tử tới, chắc là có gì dặn dò ." Mị Tuyết khẽ cau mày, trong tiềm thức nàng muốn có bất cứ liên hệ gì với vị chủ tử kia.

      Hai người vừa , Nhược Ly liền mở mắt, nàng thử chạm vào bốn xung quanh, kết giới này quả nhiên có sơ hở, nàng nhàm chán nằm ở giường, vuốt miếng ngọc đeo cổ, ngọc cũng có kết giới khiến nàng cách nào tháo xuống được.

      Lúc này nàng cũng cảm thấy lúng túng, nghe ý tứ của bọn chúng, nàng đeo cổ ngọc này người người khác cũng thể cảm nhận được hơi thở của nàng, vậy phải chăng Dạ Ly Lạc cũng tìm được nàng?

      Nàng sớ sờ móng vuốt, cũng may lúc bình thường nàng luôn nhét ít chất độc trong móng tay để phòng thân, phòng khi tất yếu có lẽ có tác dụng.

      Từ lúc bị đánh bất tỉnh đến giờ nàng cảm thấy cổ họng hơi đau cho nên lúc này nàng cũng chỉ có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi thời cơ. Nhưng vừa nhắm mắt lại cửa lại mở ra, hiển nhiên đồng bọn của nhóm người vừa rồi.

      Nhưng ngoài dự tính của nàng chính là bọn họ lại ôm lấy nàng, xem ra là muốn di dời trận địa, nàng cũng chỉ có thể giả bộ ngủ, chỉ là nàng len lén vụng trộm hé mắt, tận lực ghi nhớ mọi thứ xung quanh.

      . . . . . .

      " biết ám sứ đến đây có gì chỉ giáo? Chủ tử có điều gì dặn dò sao?" Mị Tuyết kiêu ngạo siểm nịnh , mà nam nhân cùng nàng ta sớm cúi đầu quỳ gối trước cửa, ngay cả câu cũng dám .

      " phải ngươi muốn gặp đệ đệ của ngươi hay sao? Chủ tử nhân hậu, sai ta đưa đến gặp ngươi!" Ám sứ kia toàn thân y phục màu đen, chỉ để lộ ra hai con mắt, nhìn lai lịch.

      "Có , đệ đệ ta ở đâu?" Mị tuyết vừa nghe thấy tin tức của đệ đệ, lập tức trở nên kích động, giữ được lạnh lùng thường ngày nữa, nhưng còn chưa được gặp cảm thấy có vật gì đó cắm vào bụng mình, "A. . . . . . Phụt. . . . ."

      Mị Tuyết phun ra ngụm máu tươi, đao kia sử dụng mười phần lực, ràng là muốn lấy mạng của nàng, nàng ta cảm thấy hoa mắt, loạng choạng ngã xuống đất "Tại sao. . . . . ."

      "Thân phận của ngươi bại lộ, chủ tử giữ ngươi lại có tác dụng gì? Chỉ khiến cho Dạ Ly Lạc tìm đến đây thôi." Ám sứ kia lại thêm, "Lại phải là ngươi muốn gặp đệ đệ của ngươi ư, vậy ta liền thành toàn cho các ngươi."

      "Ngươi cái gì, đệ đệ ta. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Mị tuyết cả kinh trợn to hai mắt, mặt tràn đầy kinh ngạc, nhất thời kích động khiến máu chảy ra nhiều hơn, đao kia lại có độc, vừa mở miệng liền khiến máu chảy ngừng.

      "Ồ! Đúng rồi, ngươi chết rồi đệ đệ của ngươi ở dưới đó cũng có người chăm sóc cho ." Ám Sứ vỗ tay cái, trong phòng liền truyền đến thanh của bánh xe.

      Mị Tuyết vũng vẫy ngồi dậy, đôi mắt mong đợi nhìn về phía đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt từ mong đợi trong nháy mắt biến thành tĩnh mịch.

      ". . . . . . . . . . . . A! Tại sao có thể như vậy!" Mị Tuyết tin được thét to, từng ngụm từng ngụm máu tươi từ trong miệng trào ra, dần dần máu chảy thành dòng, xem ra độc làm bên trong thân thể nàng ta rữa nát.

      tấm ván được đẩy đến, quả nam hài, tóc tai bù xù, quần áo rách rưới, chân tay của bé bị đóng lên đó, có lẽ là bị đóng quá lâu nên chân tay cũng bị rữa nát.

      Nam hài nhi này hiển nhiên chết nhiều ngày rồi, nhưng thân là , quá trình thối rữa diễn ra hết sức chậm chạp, nhưng vẫn có ít giòi bọ bò qua bò lại người của bé.

      Cặp mắt kia giống hệt Mị Tuyết, cũng trừng to, hiển nhiên là khi còn sống bị rất nhiều khổ cực nên chết cũng nhắm mắt được.

      "Các ngươi sống là người của chủ tử, chết là ma của chủ tử, thế mà lại muốn thoát khỏi, để cho ngươi chết thống khoái, coi như là chủ tử khoan hồng độ lượng rồi !" Tên Ám sứ kia xong liền xoay người rời , tới cửa nơi tên nam nhân kia quỳ ở đó , " Sắp xếp chỗ này cho ổn thỏa, sau đó đến hoàng cung làm chuyện ngươi nên làm, sau này ngươi phụ trách công việc của Mị Tuyết."

      "Tạ Đại nhân, thuộc hạ tuân lệnh." Chức vụ của Mị Tuyết , tên nam nhân kia kiềm chế được nở nụ cười vui sướng.

      Ám sứ vừa khỏi, nam nhân kia liền đứng lên, nhìn Mị Tuyết liều mạng bò về phía đệ đệ của nàng, cước đá văng nàng ra.

      "Khụ khụ. . . . . ." Mị tuyết vốn là còn sống được bao lâu nữa, bị đá cái như vậy, chút khí lực cuối cùng gần như tiêu tan nhưng nàng vẫn có chấp bò về phía đệ đệ nàng.

      "Chậc chậc, đây là Mị tỷ lãnh khốc vô tình của chúng ta đây sao?" Nam nhân kia châm chọc , cước liền giẫm lên tay của nàng.

      "A. . . . . ." Mị tuyết rên lên tiếng, biết nàng vô luận như thế nào cũng thể đến được chỗ đệ đệ mình, nàng cười lạnh tiếng, ngẩng đầu nhìn ta , "Ngươi cho rằng các ngươi đắc tội Ám vương, kết quả tốt hơn ta sao?"

      Sắc mặt nam nhân kia ngay lập tức trắng nhợt, ngay sau đó lại hùng hồn , "Ta thế nào ta biết, nhưng ngươi bây giờ chết chỗ chôn thân rồi !"

      xong nam nhân kia liền đổ thuốc lên người Mị Tuyết , "Xèo . . . . ." tiếng, chính là mùi da thịt cháy khét lúc nãy.

      Mị Tuyết cố nén đau đớn lên tiếng, nàng vẫn cười lạnh, "A!" Đột nhiên gầm tiếng, nàng đem khí toàn thân tản mát ra, ngay sau đó đoạn khí.

      Nam nhân kia khẽ rủa thầm tiếng, nàng ta làm như thế, người của Dạ Ly Lạc lập tức có thể tìm đến đây, cũng quản điều gì khác, vội vàng lắc mình rời , nếu lát nữa Dạ Ly Lạc đến liền xong đời.



      Chương 36:

      Quả tới khắc, Dạ Ly Lạc liền cảm nhận được lực bạo phát của Mị Tuyết, liền mang theo Tam đại hộ pháp tới nơi này, đây chỉ là phủ đệ bị bỏ hoang.

      Dạ Ly Lạc nhìn vết máu mặt đất chưa kịp xử lý hết, dựa vào hơi thở liền biết đây là Mị Tuyết, lại nhìn nam hài bị đóng đinh tấm ván, đại khái cũng hiểu được nguyên do.

      Dạ Ly Lạc cười lạnh tiếng, Mị Tuyết từ làm việc trong phủ của , ít nhất cũng trăm tám mươi năm, vậy mới thấy kẻ kia đúng là tâm tâm khổ cực dùng trăm phương nghìn kế, bên người lại có kẻ nằm vùng lâu như vậy mà phát ra.

      "Hồi vương thượng, trong phủ đệ này chỉ có gian sương phòng là được quét dọn sạch , nhưng có phát hơi thở của tiểu thư." Dạ Quỷ cung kính đứng ở bên canh Dạ Ly Lạc, cúi đầu hồi báo.

      "Dẫn đường." Tâm tình Dạ Ly Lạc hết sức tốt, những người này làm hết sức cẩn mật, cư nhiên cảm thấy có bất kỳ hơi thở kỳ quái nào.

      Trong sương phòng, Dạ Ly Lạc đứng ở bên giường, nghiền ngẫm đám chăn màn hỗn độn, đưa tay chạm tới còn có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp.

      cảm giác bại sâu đánh úp vào lòng , cài gì mà chí tôn của giới chứ, thậm chí ngay cả nữ nhân của mình cũng bảo vệ được, để cho nàng hết lần này đến lần khác lâm vào hiểm cảnh.

      "Vương thượng, trong phòng hiển nhiên có dấu vết bị xử lý qua, bọn thuộc hạ phát được tin tức gì." Dạ Quỷ tiếp tục hồi báo, chân mày của cũng nhíu chặt lại.

      ràng cũng biết nhóm người kia vừa mới ở đây, nhưng do tác dụng của Khứ Ngọc khiến bọn họ đột nhiên biến mất để lại chút dấu vết nào, khiến điên lên.

      Đột nhiên tròng mắt Dạ Ly Lạc hơi híp lại, nhìn thấy cài gì đó màu bạc giường, vội vàng vươn tay nhặt lên, lại là sợi lông màu bạc.

      Dạ Ly Lạc đột nhiên lộ ra nụ cười vui mừng, lông người Ngân hồ dẽ rụng, rất dễ nhận thấy đây là do tiểu hồ ly nào đó thông minh kéo xuống, nhưng cũng khá lâu nên còn hơi thở của nàng, cho nên mới cảm giác được.

      vội vàng xoay người lại phân phó , "Tìm kiếm những sợi lông màu bạc, chắc chắn là Nhược Ly lưu lại dấu vết."

      Dạ Mị vừa nghe mặt vốn như mây mù che phủ lên vẻ hưng phấn, chỉ sợ có dấu vết, hôm nay coi như chỉ có tí dấu vết, bọn họ cũng có thể tìm ra được nguồn gốc.

      "Dạ!" Sợi lông này nếu như vừa được nhổ ra, có lẽ có chứa chút lực, vừa rồi bọn họ căn bản hoảng loạn nên để ý, lúc này dùng lực để cảm nhận, lại có thể cảm thấy có chút lực yếu ớt thuộc về Nhược Ly.

      . . . . . .

      Rốt cuộc cũng dừng lại, hai mắt Nhược Ly vốn đỏ giờ càng thêm đỏ, chao ôi, lông mọc dài mà chắc như vậy cũng có lúc tốt chút nào, nhổ lên đau hết sức a!

      Nhược Ly hết sức cảm tạ những người này tiếp tục nhốt nàng ở trong túi, mà nhốt trong lồng giống như vật nuôi bình thường , mặc dù rất ngột ngạt nhưng tốt xấu gì nàng thỉnh thoảng có thể chờ có cơ hội nhổ hai sợi lông.

      Nhưng tốc độ di động của đám người này hết sức nhanh, tới nơi rồi mà nàng chỉ nhổ được khoảng mười sợi lông, nhưng nàng tin tưởng cho dù dấu vết rất , Dạ Ly Lạc cũng có thể tìm được nàng.

      Nàng thử rất nhiều lần cũng tháo được Khứ Ngọc cổ xuống, nàng cũng nhất quyết buông tha.

      Lúc này nhìn cung điện vàng son lộng lẫy, nàng đoán chắc là nàng phải ở trong hoàng cung, mắt liền tối sầm lại, nàng có loại dự cảm tốt, bắt cóc nàng chắc phải là Hoàng chứ?

      Hoàng có mười phần lý do để làm chuyện này, dù sao ái nữ của ông ta bị Dạ Ly Lạc giết chết, Nhược Ly cau mày lại ra vẻ u sầu, nếu quả là ông ta, vậy xem ra sắp tới nàng dễ chịu rồi.

      "Phụ hoàng, nhi thần đưa Ngân hồ đến, còn xử trí như thế nào mặc cho Phụ hoàng làm chủ." Theo tiếng bước chân đến, thanh cũng càng ngày ràng.

      Nhược Ly cảm thấy đầu chạy qua ba vạch đen, quả Hoàng, cái thanh kia chính là thanh mà nàng nghe được lúc ở trong túi vải, xem ra hẳn là Nhân vương - nhi tử còn lại của hoàng.

      Nhược Ly cuối cùng vẫn nghĩ ra, Nhân vương chân chính chết, mà nhìn tình hình hoàng cũng phải là kẻ bày ra chuyện này, vậy kẻ nấp trong bóng tối bày ra mọi chuyện là ai, rốt cuộc là có mục đích gì?

      Nhược Ly khỏi nghĩ đến chuyện Đại công chúa gây rối chắc chắn có kẻ đứng sau giật dây, mục đích duy nhất của chúng chính là khiến Hoàng cùng Dạ Ly Lạc trở mặt, chẳng lẽ là bọn tộc Hầu vương?

      Nhược Ly trăm mối vẫn có cách giải, giờ phút này cửa mở ra, nhìn hai người tới nàng liền an tĩnh ngồi xổm xuống, chỉ có thể yên lặng theo dõi biến hóa.

      "Hừ, Ám vương khinh người quá đáng, hôm nay bổn hoàng cũng muốn cho nếm thử cảm giác mất người thương là thế nào!" Hoàng hết sức mẫu thân của Đại công chúa, ai cả đường , cho nên mới luôn luôn cưng chiều nàng ta như vậy, hôm nay đau lòng vì mất ái nữ cùng hoàng trữ (*người được xác định thừa kế ngôi vua), lại thêm mạng của ông ta còn được bao lâu nữa khiến ông ta cũng còn kiêng dè điều gì.

      "Phụ hoàng, muốn giết nàng hãy đợi Ám vương mắc câu sau đó mới xử lý nàng cũng muộn, nếu hôm nay giết chết nàng khiến phẫn hận làm ra chuyện gì đó, chúng ta vẫn phải suy tính vì hưng suy vinh nhục của Nam Cung nhất tộc."

      Tên Nhân vương giả thấy hoàng mất lý trí, vội vàng tiến lên khuyên can, lúc trước nhận được chỉ thị, thể để cho Nhược Ly xảy ra chuyện gì, nếu hậu quả này cũng đảm đương nổi.

      "May mà có con nhắc nhở ta." Hoàng cũng khôi phục lại lý trí, nhưng đau thương vì mất ái nữ khiến lòng ông ta vẫn yên được, ánh mắt nhìn Nhược Ly đầy căm phẫn.

      Nhược Ly an tĩnh quan sát hai người, nhìn dáng vẻ vụng trộm của nhóm người kia có lẽ lập tức muốn mạng của nàng, có lẽ còn giữ nàng vì có mưu gì đó, đầu óc liền xoay chuyển nghĩ cách.

      " Hoàng, ta biết thi thể nữ nhi của ông ở chỗ nào, ta muốn đơn độc cùng ông bàn chút chuyện." Nhược Ly đột nhiên mở miệng, nàng bình tĩnh quan sát Hoàng, chuyện kế tiếp nàng nhất định phải đánh cuộc lần, ngồi chỗ để người ta dắt mũi cũng phải là cách làm của nàng.

      "Lời ngươi ?" Hoàng vừa nghe thấy thi thể nữ nhi của ông ta vẫn còn, lập tức kích động phất phất tay cho Nhân vương rời .

      "Phụ hoàng, cẩn thận có bẫy rập!" Tên Nhân vương giả kia đoán được Nhược Ly rất khéo léo, lúc này lại càng đoán được Nhược Ly định gì.

      "A, ta biết là ta bị nhốt trong lồng, lại là tiểu hồ ly người cơ hồ lực, có thể đối với Hoàng của giới có gì uy hiếp đây!" Nhược Ly mỉa mai , ánh mắt đầy vẻ khinh thường.

      "Con lui xuống trước , bẫy rập sao! Bổn hoàng biết nàng cũng xuất ra được hoa chiêu gì đâu!" Hoàng mất kiên nhẫn, có thể tìm được thi thể ái nữ của ông ta tốt, ít nhất ông ta cũng phải thẹn với thê thử quá cố của mình.

      Tên Nhân vương giả có cách nào khác, hung hăng trợn mắt nhìn Nhược Ly cái. cho rằng Nhược Ly lúc ở sương phòng bị hôn mê, căn bản biết nàng nghe được cuộc chuyện của bọn họ, cho nên cảm thấy nàng ra điều gì đặc biệt, liền lui ra.

      "! Nữ nhi của ta ở đâu?" Hoàng căm tức nhìn Nhược Ly, nếu như phải muốn dẫn dụ kẻ đầu sỏ Dạ Ly Lạc đến, chừng lúc này ông ta giết chết Nhược Ly.

      "Nhân vương chết, người vừa rồi là giả, Nam Cung Tâm chỉ là con cờ trong tay bọn chúng, ông hôm nay cũng như vậy!" Nhược Ly chút sợ hãi nhìn Hoàng, muốn nhiễu loạn ý định của bọn chúng, để cho bọn chúng đấu tranh nội bộ, tranh thủ thời gian chờ Dạ Ly Lạc đến.

      ... ...... ...... ...... ........

      Hết chương 36
      honglakHuyền Vân thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37: Đứt đuôi đau xót



      "Ngươi có ý gì, nhi tử của ta sao ta lại nhận ra?" Hoàng duy trì cảnh giác, nhìn Nhược Ly, nhưng trong lòng vẫn có chút tin tưởng, dù sao huyệt trống có gió, nàng như vậy nhất định là có nguyên nhân.

      Hơn nữa hôm nay ông ta cảm thấy hành động của Nhân vương hết sức kỳ quái, lúc này nghĩ lại ngay cả khí tức cũng giống trước đây, trong lòng ông ta khỏi trầm xuống, nhi tử duy nhất có thể xuất thủ thay ông ta chẳng lẽ chết? Vậy gia tộc Nam Cung phải hiu quạnh lắm sao?

      Nhược Ly dĩ nhiên cũng chú ý đến ánh mắt nghi ngờ cùng đau lòng của Hoàng, liền biết ông ta phát ra chút manh mối.

      Nàng tiếp tục : "Nhân vương chết vào tối hôm qua, người bây giờ là giả. Muốn biết hay giả, ta nghĩ chính ông có thể nghiệm chứng được, chẳng lẽ ngay cả nhi tử của mình mà ông cũng phân biệt được, tin hay là tùy ông, ta là người ngoài nhiều lời cũng vô ích."

      "Mà ta cũng muốn với ông bây giờ ông trở thành quân cờ của bọn chúng, Nam Cung Tâm chết là hậu quả của việc nàng ta bắt cóc ta, chuyện này chỉ có thể trách mình nàng ta, chẳng oán được ai." Nhược Ly đúng mực , khiêm tốn nhưng kém phần kiêu ngạo.

      Vừa nhắc tới cái chết của Nam Cung Tâm, trong lòng Hoàng giống như bị cắm thanh đao vô cùng khó chịu, ông ta phẫn hận nhìn nàng, cuối cùng vẫn còn chút lý trí để cho ông ta cố gắng áp chế giết nàng báo thù cho Nam Cung Tâm, cố gắng nghe nàng hết câu chuyện.

      "Nhưng ông có nghĩ tới hay , Nam Cung Tâm phải là bị ông cấm túc ở phủ công chúa ư, người vốn bị cấm túc làm sao có thể ra vào phủ công chúa như chỗ người? Còn có ngày hôm đó ta cùng Ám vương lên đường hết sức bí mật, hơn nữa mặt còn đeo mặt nạ để che giấu hơi thở, nàng ta từ đâu có được hành tung của bọn ta ?"

      Nhược Ly phân tích cặn kẽ, cũng hy vọng xa vời rằng Hoàng có thể thả nàng ra, dù sao ông ta cũng dễ dàng bỏ qua mối thù giết chết nữ nhi, nàng chỉ hy vọng có thể tạm thời dời chú ý của ông ta đối với nàng, nhân đó làm đảo loạn kế hoạch của kẻ thù, tranh thủ thời gian cho bản thân và Dạ Ly Lạc.

      "Ngươi phủ công chúa có nội gián? Còn là nội gián đến từ hoàng cung?" Hoàng cũng tỉnh táo nghĩ lại cũng cảm thấy chuyện rất kỳ hoặc, lúc ấy tinh thần ông ta đều đặt hết vào việc Nam Cung Tâm chết, nên suy nghĩ được nhiều như vậy. Hôm nay ngẫm lại đúng là trăm ngàn chỗ hở.

      "Nếu chỉ là nội gián bình thường, quyền lực của lớn như thế, có thể tự mình thả Nam Cung Tâm ra ngoài, hơn nữa còn có thể tra được hành tung của chúng ta." Nhược Ly cũng vừa vừa suy tư, người này rốt cuộc là ai?

      Theo phân tích của nàng, người này chắc chắn có thế lực rất lơn, lại có thể vẫn nhẫn nhiều năm như vậy mà bị Hoàng và Dạ Ly Lạc phát , chắc chắn là người tâm tư hết sức tinh tế.

      Hơn nữa ta tại thi hành kế hoạch này nhất định là được trù tính từ rất lâu, trước vẫn án binh bất động, hay là tìm cơ hội, như thế xem ra, xuất của nàng chính là cơ hội tốt mà ta chờ.

      "Trước đề cập tới người này là ai, nhưng mục đích của ta rất ràng, chính là muốn khích bác ông và Ám vương, cuối cùng hai bên tổn hại, ngồi ngư ông đắc lợi, ông có thể suy nghĩ chút, cả dưới giới, nếu ông và Ám vương bị tổn thương, người nào hoặc gia tộc nào được hưởng lợi nhiều nhất."

      Nhược Ly tận lực muốn dụ Hoàng nghĩ đến tất cả các chư hầu của giới, dù sao khi dính đến chuyện quốc gia đại , vậy những chuyện nhi nữ tình trường cũng có thể tạm buông bỏ, lại Hầu vương nhân số đông đảo, điều tra hết cũng mất rất nhiều thời gian, hơn nữa khả năng lớn nhất cũng là nghiêng về các Hầu vương, mà những người này nhiều vô kể, như vậy phải tiến hành điều tra từng người.

      "Các lộ Hầu vương?" Hoàng mặc dù dùng câu nghi vấn, nhưng trong giọng khẳng định, trong lòng có đáp án này, dù sao có thể có thế lực cùng mưu trí như thế, hơn nữa bọn họ vẫn phục gia tộc Nam Cung, trong các lộ Hầu vương cũng thiếu kỳ nhân.

      Mặc dù báo thù quan trọng, nhưng nếu để cho gia tộc suy tàn và mất ngôi vị hoàng đế, ông ta làm sao còn mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông của Nam Cung gia?

      Sơm muộn gì cũng có thể báo thù, nhưng ông ta thân là Hoàng đứng đầu vạn lại bị kẻ khác lợi dụng, niềm kiêu ngạo của ông ta cho phép, nhất thời trong đôi mắt vằn những tia máu đỏ ánh lên phẫn nộ.

      "Lời ta , tin tưởng trong lòng Hoàng có định đoạt." Nhược Ly cũng thẳng là Hầu vương, mà để cho ông ta tự xác định, như vậy ông ta càng thêm tin chắc ý nghĩ của mình, nếu như nàng ra, đoán chừng Hoàng cảm thấy là bẫy rập, lại phản tác dụng hỏng.

      Hoàng quan sát Nhược Ly trước mặt, mặc dù trong mắt còn có nghi ngờ, nhưng đúng như Nhược Ly từng , ông ta còn phân nặng .

      "Ngươi tốt nhất đừng có mà hoa ngôn xảo ngữ, nếu . . . . . ." Hoàng chỉ nữa, đột nhiên xoay người, vung tay lên từ tay lấy cái roi màu vàng trực tiếp quất hướng cửa, "Người nào?"

      "Ầm!" tiếng, cánh cửa liền vỡ tung, cái roi màu vàng trực tiếp quất về phía người nấp sau cánh cửa, người nọ phản ứng cũng hết sức nhanh chóng, mặc dù trốn thoát khỏi dây roi, nhưng vẫn bị nó đả thương cánh tay phải.

      vừa định trốn, lại cảm thấy đầu trận đau đầu, ngay lúc đó giọng vang lên, "Giết Ngân Hồ, giá họa cho Hoàng." Nam nhân ngay lập tức trốn chạy nữa, trong bóng tối nhảy ra mấy tên ám vệ trợ giúp .

      Hoàng vừa thấy đứng sau cửa là "Nhân vương" , biết những lời Nhược Ly đều là , nghi ngờ trong lòng cũng càng lúc càng lớn.

      Nhưng đám người kia chút nào cho bọn họ thời gian nghĩ ngơi, trực tiếp công kích vào chiếc lồng nhốt Nhược Ly. Nhược Ly trong lòng cả kinh, xem ra bọn người này muốn giết nàng diệt khẩu, sau đó giá họa cho Hoàng, đến lúc đó đúng là tiện nghi cho kẻ giấu mặt rồi.

      Nhược Ly vội vàng hô to, " Hoàng, thả ta ra, nếu ông phải chịu tiếng oan, cả đời cũng tra ra ra được kẻ đứng sau mọi chuyện."

      Hoàng mặc dù cam tâm cứu Nhược Ly, nhưng nàng cũng đúng, lắc mình cái, liền che chở cho chiếc lồng sau lưng, roi vàng múa lượn tạm thời có thể bảo vệ cho nàng khỏi nguy hiểm.

      Nhưng Hoàng bị tẩu hỏa nhập ma, lực còn được như trước, mà năm người đến đều có thân thủ rất tốt khiến ông ta phải vất vả chống đỡ.

      "Mau thả ta ra ngoài , nếu ngay cả ông cũng phải chết tại đây!" Nhược Ly lại , nếu tiếp tục như vậy nữa chừng nàng phải chết cùng chỗ với lão gia gia này rồi.

      Hoàng do dự chút, chợt đạo hàn quang lóe lên, đao xẹt qua cánh tay phải của ông ta khiến ông ta khỏi kêu lên, liền do dự nữa roi đánh nát chiếc lồng.

      Nhưng tiếc là quá chậm, Nhân vương giả vung đao bổ về phía Nhược Ly, Nhược Ly bị nhốt bên trong lồng tre chỉ kịp lắc mình qua bên khiến thanh đao kia bổ thẳng xuống chặt đứt cái đuôi của nàng.

      "Á...!" Nhược Ly cảm thấy đau đến tê tâm liệt phế, cơn đau trong nháy mắt lan khắp toàn thân, mà luồng khí hỗn loạn từ vết thương nhanh chóng tản ra, sức mạnh to lớn đến nỗi Nhân vương giả bị đánh bật ra xa, trực tiếp đụng vào cột đá phía sau.

      Lục phũ ngũ tạng của tên Nhân vương giả đều vỡ nát, thất khiếu chảy máu mà chết, tay chân cũng bị vỡ nát, thân thể bị tàn phá kinh khủng, máu chảy đầy đất, cái chết hết sức kinh khủng, có thể thấy được sức mạnh vừa rồi cường đại cỡ nào.

      Nhược Ly cảm nhận được sức lực toàn thân dần dần tụ tập đến phần đuôi, liều mạng thoát ra ngoài, loại cảm giác đó dường như muốn đem thân thể nàng xé nát.

      Hoàng và năm tên còn lại đều sửng sốt, nếu như bọn họ nhìn lầm sức mạnh thoát ra từ người Ngân Hồ, đó chính là tiên khí thuần khiết.
      ... ...... ...... .......
      Hết chương 37
      honglak thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 38: Vì họa được phúc

      Sáu người nhìn nhau, bọn họ đều nhìn thấy kết cục bi thảm của Nhân vương giả, ai dám lỗ mãng tiến lên nữa vì e sợ trở thành Nhân vương giả thứ hai.

      Hoàng nhân cơ hội này, vung roi cách ngoan tuyệt, tới khắc liền giết chết năm người kia, lật ngược tình thế.

      Ông ta từ cao nhìn xuống Nhược Ly hôn mê bất tỉnh, lộ ra nụ cười quỷ dị. Sâu trong đôi mắt già nua vẩn đục tản mát ra ánh sáng giống như nhìn thấy vật quý báu, nếu ông ta đoán lầm tiểu Ngân Hồ này chính là Thiên nữ của Tiên giới.

      Ông ta hừ lạnh tiếng, trách được Dạ Ly Lạc xem như bảo bối, Thiên nữ của Tiên giới, nếu bắt nàng luyện đan có thể pháp lực tăng nhiều, bách độc bất xâm, đây chính là vật vô cùng quý báu.

      Nếu ông ta hấp thu được bảo bối này, những có thể điều trị được việc bị tẩu hỏa nhập ma mà còn gia tăng công lực của ông ta lên gấp bội, hơn nữa còn có Ngự Linh Châu trong tay, ứng phó với Ám vương cũng thành vấn đề, ông ta chẳng phải e ngại điều gì nữa.

      Thời điểm Hoàng tính toán liền nghe, "Ầm!" tiếng, nguyên cánh cửa trược tẩm điện vỡ tung, bóng dáng màu đỏ nhanh chóng vọt đến bên cạnh Nhược Ly.

      tung chưởng đánh bay Hoàng qua bên, lúc này trong mắt trong tim cũng chỉ có hình ảnh Nhược Ly hôn mê bất tỉnh. Đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm vào thân thể run rẩy.

      Nhìn hai mắt nàng nhắm chặt, mồ hôi thấm ướt bộ lông, khi tầm mắt dời đến chỗ phần đuôi bị chặt đứt tức trợn to mắt tin được.

      Tam đại hộ pháp bên cạnh cũng cả kinh, vẫn là Dạ Mị phản ứng đầu tiên, vội vàng điểm vào huyệt đạo của Nhược Ly, hơn nữa dùng lực cầm máu, lại đút cho nàng viên Đan, thấy nàng tạm thời có nguy hiểm gì, Dạ Mị mới thở phào cái, chân mềm nhũn đứng sang bên.

      Dạ Mị chưa từng thấy qua biểu tình này của Dạ Ly Lạc, ràng là cả người ngây ngẩn nhưng ánh mắt lại vô cùng đáng sợ. Làm Dạ Mị khỏi có loại ảo giác, nếu lúc này Nhược Ly xảy ra chuyện gì, chủ tử của bọn có phải phá hủy cả giới hay ? Hậu quả của việc này dám tưởng tượng.

      Dạ Ly Lạc thấy Nhược Ly hô hấp đều đặn, mới khôi phục lý trí, vội vàng xem xét nàng, chính cũng nhận thấy được luống cuống của mình.

      Tay hơi run khẽ chạm vào móng vuốt của Nhược Ly, chính mình xác định mạch bác của Nhược Ly ổn định, lúc này mới thở phào hơi.

      Nhưng khi nhìn vũng máu chỗ nàng nằm, lại biết nên làm sao, có nên ôm nàng hay ? chỉ sợ động đúng làm đau nàng.

      Thời điểm Dạ Mị di chuyển, Dạ Quỷ cũng phục hồi lại tinh thần, vội vàng phân phó Dạ Lượng cấp tốc đưa lão quái đến. Lúc vừa xoay người lại nhìn thấy thần thái của chủ tử nhà mình khẩn trương như thế, trong lòng cũng cả kinh, có chút tin tưởng, ràng vị trí của Tiểu Ngân Hồ trong lòng Vương thượng rất quan trọng, khiến cho người bao giờ thể vui giận lại có thể lúng túng đến vậy.

      Nhưng tâm ý của Vương thượng bọn họ thể tùy tiện suy đoán, Dạ Mị cùng Dạ Quỷ biết tình nghiêm trọng nên đều

      vội vàng cúi đầu, biểu của Vương thượng như vậy nên để bất luận kẻ nào nhìn thấy, nếu nhìn thấy có lẽ có kết quả tốt.
      Còn Hoàng bị Dạ Quy vây lại trong kết giới,bọn họ dĩ nhiên quan tâm đến, vì người định chết tất nhiên thể tiết lộ bất cứ điều gì ra ngoài.
      "Thần tham kiến Vương thượng." Dạ Ly Lạc nghe thấy thanh run rẩy của lão quái liền khôi phục bộ dạng thường ngày, đứng bên cạnh Nhược Ly, trầm giọng , "Nếu nàng có chuyện gì ngươi cũng cần sống nữa."
      "Dạ!" Lão quái vội vàng tiến lên, vừa rồi cũng cảm nhận được luồng tiên khí chấn động mạnh mẽ , lúc này thấy tiểu Ngân hồ máu me đầy người, trái tim bé của run rẩy thôi, sợ là nếu trị khỏi cho nàng cũng phải chôn theo nàng luôn rồi.
      Lão quái tỉ mỉ quan sát nửa ngày cũng lên tiếng, Dạ Ly Lạc chỉ cảm thấy lòng của mình cũng theo từng cái chau mày của lão quái mà co chặt lại, lúc này thà để người nằm đây là chứ hy vọng đó là Nhược Ly.
      Tam đại hộ pháp cũng yên lặng theo dõi, trong lòng bọn họ cũng vô cùng căng thẳng, chỉ sợ tiểu Ngân Hồ xảy ra chuyện gì, chừng bọn họ cũng phải chôn theo luôn.
      Hoàng vốn bị tầu hỏa nhập ma, lại thêm bị chưởng của Dạ Ly Lạc nên bệnh lại tái phát, khuôn mặt lúc này trắng bệch, liều mạng vận công, cũng có ý định mà quản xem bọn làm chuyện gì.
      Lão quái vẫn nhíu chặt chân mày, có chuyện vẫn hiểu được, tiên khí mạnh mẽ kia là ở đâu ra? Nghĩ đến đây đột nhiên vui mừng ngẩng đầu, kích động đến mức biết diễn tả tâm trạng thế nào, "Vương thượng, là chuyện tốt, chuyện tốt đó!"
      Dạ Ly Lạc vừa nghe như vậy, trái tim treo lơ lửng cũng tạm để xuống, nhưng nhìn phần đuôi bị chặt đứt của Nhược Ly, gương mặt lên vẻ lo lắng, "Như thế nào?"
      "Hồi vương thượng, lão thần vẫn luôn nghĩ cách có thể loại bỏ tiên lực còn sót lại trong người tiểu thư mà để lại nguy hiểm, khiến tiểu thư thuận lợi chuyển hóa thành ."
      ra lúc đầu lão quái hiến kế cho Dạ Ly Lạc là cho Nhược Ly uống máu của trong vòng trăm ngày sau đó sử dụng Ngự Linh Châu là có thể chuyển hóa thành , nhưng cách làm này vẫn chứa tai họa ngầm, đó chính là loại bỏ được hết phần tiên lực còn sót lại trong cơ thể nàng.
      Vốn cho là có bao nhiêu, xuất ra được có lẽ cũng đáng ngại, nhưng hôm nay nhìn thấy sức mạnh từ nó lão lại thấy may là nó được phóng thích ra, nếu về sau hậu hoạn vô cùng. Hôm nay giải quyết được vấn đề này coi như vì họa được phúc.
      "Hôm nay lại có thể vì họa được phúc, đuôi tiên của tiểu thư bị đứt, vừa vặn loại bỏ được tiên lực còn sót lại trong cơ thể, hôm nay coi như chuyển hóa thành , cũng còn mảy may quan hệ gì với Tiên giới nữa! Hầu như chân chân chính chính trở thành !"
      "Tại sao trước kia nghe ngươi qua trong cơ thể nàng lưu lại tiên lực?" Dạ Ly Lạc biết Nhược Ly vì họa được phúc, bây giờ tỉnh táo cũng khôi phục, nhướng mày nhìn lão quái, chuyện trọng đại như vậy lão lại bẩm báo với .
      Lão quái vừa nghe, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, gương mặt già nua thoáng cái tái mét, lão vội vàng quỳ xuống, run rẩy , "Hôm nay lão thần nhìn thấy tiên khí của tiểu thư bạo phát mới biết trong cơ thể nàng lưu lại nhiều tiên lực như vậy, lão thần.... Lão thần.... Vốn cho rằng chỉ có ít, để ở trong lòng, hôm nay......... Cầu xin vương thượng thứ tội!"
      Dạ Ly Lạc sớm để ý tới lão quái, dùng lực làm sạch vết máu người Nhược Ly, sau đó nhìn thấy vết thương của nàng, trong lòng đau nhói, mặc dù lần này coi như là vì họa được phúc, nhưng cái giá phải trả cũng quá lớn.
      "Vương thượng cần phải lo lắng, tiểu thư chỉ cần ăn được Ngự Linh Châu của giới vẫn có thể mọc được cái đuôi khác."
      Lão quái vội vàng bổ sung, lão chỉ sợ Dạ Ly Lạc mất hứng chưởng đánh bay lão, bản thân lão chịu được chưởng nữa đâu a.
      Thấy Nhược Ly có chuyện gì, Dạ Mị cũng thở phào cái, chỉ vì Vương thượng vô cùng coi trọng nàng mà chính bản thân cũng hi vọng tiểu hồ ly đáng này xảy ra chuyện gì, dù gì nàng cũng là đồ đệ đầu tiên và cũng là duy nhất của , nếu nàng chết nhất định rất thương tâm.
      "Vương thượng, giờ phải nghĩ cách để lấy được vị trí của Dạ Linh Châu từ Hoàng, đồn rằng chỉ có Hoàng của các triều đại mới biết được vị trí của Ngự Linh Châu, đời trước truyền lại cho đời sau, người bên ngoài ai biết!" Dạ Qủy ra vấn đề lớn nhất nay.
      ...............
      Hết chương 38.
      Last edited: 20/12/14
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :