1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh thế yêu sủng - Mèo vẫn ở đây (99) HOÀN CHÍNH VĂN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 17: Uy hiếp

      Nhược Ly vừa đến nơi bị cảnh tượng này hấp dẫn, nhanh chóng quên mất lúng túng ban đầu, nàng giãy giụa từ trong lòng Dạ Ly Lạc nhảy xuống, ngó đông ngó tây, cảm thấy hết sức mới lạ.

      Khóe miệng Dạ Ly Lạc nhếch lên, cũng quản nàng, chậm rãi đến bên cạnh hồ, y phục để thay sau khi tắm được chuẩn bị chỉnh tề chiếc bàn cạnh hồ.

      Dạ Ly Lạc biếng nhác cởi từng món đồ người, để lộ ra lồng ngực trắng nõn cường tráng, cơ bụng rắn chắc, đôi chân thon dài, mái tóc dài đen như mực tùy ý xõa tung phía sau, dài chấm mắt cá chân, đẹp sao tả hết.

      " Lạc, hạt châu này có thể hay ...."Nhược Ly nhìn thấy bốn góc hồ lóe lên ánh sáng mờ ảo của dạ minh châu, nhất thời hưng phấn quay đầu lại, còn chưa xong, lại thấy Dạ Ly Lạc mảnh vải che thân.


      Nàng chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, đôi mắt huyết sắc mở to hoảng sợ nhìn chằm chằm cơ thể lõa lồ của Dạ Ly Lạc, lúc này nàng quên luôn cả việc phải quay đầu lại để tránh né.

      Dạ Ly Lạc nhìn Nhược Ly cách đó xa, nhìn nét mặt nàng hoảng hốt lại mang theo tia mê muội, tia thưởng thức, lại làm cho tâm tình của tốt, chậm rãi bước xuống nước.

      Vẫn quên trêu chọc nàng, thanh lười biếng dễ nghe, "Tiểu Nhược Ly nếu muốn nhìn, hôm khác gia nhất định cho nàng nhìn đủ, hôm nay trước tắm cho sạch bụi bặm người nàng ."

      thanh tràn đầy từ tính xuyên thấu qua tầng hơi nước mỏng, biếng nhác nhưng rất hấp dẫn, giống như thanh ma mị bay vào lỗ tai Nhược Ly.

      Lúc này nàng mới ý thức được cư nhiên nàng vẫn nhìn chằm chằm vào cơ thể trơn bóng chút che đậy của , nhưng mà lúc bình thường Dạ Ly Lạc vẫn luôn mặc áo bào rộng cho nên nàng vẫn nhìn ra vóc người của lại đẹp như vậy.

      Lúc này suy nghĩ, lại khiến cho nàng khí huyết dâng trào, cỗ ngượng ngùng xông lên mặt, càng thêm dám nhìn Dạ Ly Lạc.

      Dạ Ly Lạc dựa vào thành hồ bạch ngọc, tóc dài đen nhánh thỉnh thoảng phiêu động theo làn nước chảy, đôi mắt hoa đào nhắm lại dưỡng thần, tư thế biếng nhác nhàn tản như vậy nhưng lại rất giống dáng vẻ của tiên nhân.

      Nhược Ly lần nữa ngẩng đầu nhìn thấy chính là bức họa này, nàng chỉ cảm thấy toàn bộ tầm mắt của mình bị hấp dẫn, trái tim khống chế được bùm bùm đập loạn.

      "Đến đây!" Dạ Ly Lạc thấy tiểu gia hỏa này đến bây giờ cũng chịu nhúc nhích, có chút mất kiên nhẫn, cánh tay duỗi ra liền đem Nhược Ly đưa vào trong nước.


      "Tõm!" Nhược Ly cả kinh, vừa muốn chìm vào trong nước, Dạ Ly Lạc liền ôm nàng vào trong ngực, vươn tay chà xát lên mớ lông bụi bẩn của Nhược Ly.

      Nhược Ly vốn còn thấy ngượng ngùng, nhưng được cào cào chà xát cảm thấy ngưa ngứa rất tốt, cười hi hi sớm quên mất lúng túng, nước trong hồ ngọc lại ấm nóng vừa phải, tiếp xúc cảm thấy hết sức thoải mái, làm cho nàng khó có thể tự kiềm chế.

      lực của Dạ Ly Lạc duy trì, Nhược Ly có thể trôi nổi mặt nước, rửa sạch thân bụi bặm, nàng lại phát huy bản tính nghịch ngợm, cứ thế vẩy tung tóe nước lên mặt Dạ Ly Lạc.

      Dạ Ly Lạc phải hít hơi sâu mới đem tiểu hồ ly này ném ra, nhưng khi thấy nàng mở miệng hồ ly cười quyến rũ với , bực tức vừa rồi liền tan thành mấy khói.

      Nhược Ly ngâm ngâm nước hồi liền ngủ thiếp , Dạ Ly Lạc nửa mở đôi mắt đào hoa, khẽ cười tiếng, vung tay lên cả thân thể mềm mại trơn nhẵn liền rơi



      mềm mại trơn nhẵn liền rơi vào trong ngực , nhuyễn ngọc ôn hương, cảnh sắc tuyệt đẹp.


      Nhưng có thể do ngâm nước nóng quá lâu, Nhược Ly lúc này ngủ mạch tỉnh lại nữa, Dạ Ly Lạc khẽ nhíu mày, bộ mặt nghiệt vạn năm thay đổi lộ ra tia lo lắng, khỏi có chút tự trách.


      Vốn thân thể Nhược Ly còn rất yếu ớt, ngâm nước lâu như vậy tất nhiên là làm cho thân thể càng thêm suy yếu, nhìn khuôn mặt đỏ bừng, mê man tỉnh của Nhược Ly, tâm lại càng đau, loại cảm giác này khiến vừa vui sướng vừa có chút lo lắng.


      Sáng sớm hôm sau, Nhược Ly vừa mới ăn điểm tâm xong lại vui vẻ tìm Dạ Mị học nghệ, lúc này Dạ Mị biết tầm quan trọng của tiểu hồ ly này tỏng lòng vương thượng, sớm kéo lê tấm thân mệt lả đợi sẵn ở cửa.


      "Dạ Mị sư phụ!" Vì chuyện ngày hôm qua mà Dạ Mị bị liên lụy, Nhược Ly muốn Dạ Mị ghi hận nàng, dù sao sau này nàng có thể hay học hành có thành tựu đều phải dựa vào người đa mưu túc trí này.


      Dạ Mị chợt nhíu mày, hôm qua thế nhưng rất thảm, đây chính là nằm còn trúng thương, giờ phút này Nhược Ly tuy rằng cung kính nhưng lại xa cách vô cùng, chỉ sợ nàng lại làm ra cái gì khiến cho chịu nổi, phỏng chừng nếu còn phải lăn qua lăn lại cả đêm nữa, khéo sau này nhìn thấy nữ nhân phải bỏ chạy mất.


      "Dạ Mị sư phụ, hôm qua là lỗi của Nhược Ly, người đừng nóng giận, sau này ta tuyệt đối phạm loại sai lầm đáng như vậy!" Nhược Ly ngẩng đầu, dùng sức nũng nịu, thanh dịu dàng mềm nhũn giống y như kẹo đường, nghe hết sức động lòng.


      Dạ mị cũng bị nàng làm cho trong lòng vui vẻ, nhưng vừa nghĩ nếu trừng trị nàng, về sau chừng còn khiến cho rước thêm cái phiền toái gì sao, tại thắt lưng vẫn còn đau đây,


      trầm mặt, nhích ra để cho Nhược Ly lối vào, vẫn như cũ lên tiếng cũng quan tâm đến nàng. Dạ mị coi như dự định tốt lắm, mấy ngày nay dạy nàng cái gì có ích, vừa vặn làm nhụt nhuệ khí của nàng, xem sau này nàng còn dám đem đến phiền toái cho hay .


      Nhược Ly nhảy nhót, lại thấy Dạ Mị còn tức giận, con ngươi đảo vòng, "Dạ Mị sư phụ, người cũng đừng dọa ta, nếu đến lúc đó ta lại run tay làm rơi thứ gì vào trong chén rượu, lại khiến Dạ Mị sư phụ lo lắng hãi hùng."


      Dạ Mị vừa nghe, chân mày trong nháy mắt nhíu chặt, đây phải uy hiếp sao? Hơn nữa còn là uy hiếp trắng trợn! Có thể nhẫn nại nhưng thể nhẫn nhục, làm cho Dạ Mị cũng nhịn được a!


      Kiên quyết để ý đến nàng!


      Dạ Mị mặc dù được phong làm người đa mưu túc trí, nhưng tính tình cũng vẫn có chút cổ quái, tiểu tử này mà tức giận, trở nên tương đối ngây thơ.


      "Bất quá, Dạ Mị sư phụ tốt như vậy, nhất định khi dễ Nhược Ly, đến lúc ta học được thân đầy bản lĩnh, Lạc nhất định cao hứng! Lạc cao hứng, sư phụ nhất định cũng cao hứng!


      Nghe được câu sau của nàng khiến cho chân mày của Dạ Mị giãn ra, cúi đầu cùng Nhược Ly bốn mắt nhìn nhau, trong lòng lần nữa xem xét kỹ tiểu nha đầu này, cho tới bây giờ chỉ coi nàng giống như chỉ là sủng vật của chủ nhân, căn bản để vào mắt.


      nghĩ tới vào lúc này lại biết tiến biết lùi, xử lý rất tốt, đúng là phải nhìn với cặp mắt khác xưa, quả sủng vật mà vương bọn họ lựa chọn cũng rất khác biệt.


      đột nhiên cảm thấy có tiểu đồ đệ hoạt bát đáng như vậy cũng tệ, sau này phúc lợi cũng ít.


      Lúc này Nhược Ly sôi nổi vây quanh Dạ Mị tiếp tục làm nũng, tiểu hồ ly màu bạc hết sức đáng , làm cho người ta thể dùng tâm địa cứng rắn mà đối đãi.


      " thôi, hôm nay học cái gì, sư phụ ta quyết." Dạ Mị nháy mắt với cung nữ bên cạnh, cung nữ kia lập tức ôm lấy Nhược Ly, chỉ sợ nàng bị mệt.


      Dạ Mị tính tình dù có khó khăn giờ cũng dám làm khó Nhược Ly nữa, dù sao cũng là người được vương bọn họ cưng chiều, nếu đừng mong có cuộc sống tốt.


      Hơn nữa cũng dám ôm nàng, bảo bối của vương thượng, đụng vào còn có kết quả tốt sao?


      Nhược Ly vui mừng vì có người bộ thay, dù sao tại thân thể quá , chạy nhảy mới có thể theo kịp, hết sức mệt mỏi.


      Nàng vốn muốn cùng Dạ Mị tính toán. Nhưng nàng nhìn ra được, nội tâm Dạ Mị hết sức cao ngạo, để cho dạy nàng, trong lòng hẳn là vui.


      Cho nên vừa rồi nàng cố ý vừa đấm vừa xoa, chỉ là vì có thể để cho nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, bởi vì nếu như làm cho cảm thấy nàng xứng đáng để dạy, có lẽ nàng học được cái gì tốt.


      .......

      Hết chương 17.
      Last edited by a moderator: 25/11/14
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 18: Trêu chọc

      Đại công chúa mới cùng với hoàng chuyện xong, hoàng liền hạ chỉ phái người đến thông báo cho Trí vương, hầu như chút chậm trễ.

      Lúc Trí vương Nam Cung Cẩn tiếp chỉ, vừa nghe muốn cho làm sứ giả đến yết kiến Ám vương, chân run lên thiếu chút nữa đứng vững, phải nhờ vào thuộc hạ thân tín đỡ mới miễn cưỡng đững vững để tiếp nhận thánh chỉ.

      cau mày, trong lòng biết đây nhất định là chủ ý thối tha của vị đại tỷ danh nghĩa kia, nhưng phụ hoàng cũng hạ chỉ.

      tại quyền thế, lại được sủng ái, nếu phản kháng, chừng đại tỷ tốt kia lại xuất ra chiêu gì đối phó , có thể đưa đầu đao rụt dầu vẫn là đao, ở thế cưỡi lên lưng cọp rồi.

      "Vương gia, ngài phải sao?"Tâm phúc của Trí vương tiến lên bước, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Trí vương cách nào nhịn được, nêu lên ý kiến, "Nếu mực thối lui vẫn có cách nào bảo toàn chính mình, vậy bằng chúng ta...."

      "Câm miệng!"Trí vương lạnh lùng lớn tiếng quát, cho dù đây là địa bàn của , nhưng tai vách mạch rừng, thể đề phòng,"Chuyến Ám vương phủ lần này nhất định phải ."

      Bất quá Trí vương cũng bàn nhàng viết xuống, hai chữ Lễ vương, tên thuộc hạ kia vừa thấy, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, cúi đầu hành lễ rồi vội vàng lui ra, cấp bách liên lạc với Lễ vương.

      Mặc dù ba vị vương gia bằng mặt bằng lòng, nhưng giao tình với Lễ vương cũng tồi, môi hở răng lạnh, tin tưởng coi như Lễ vương phải xuất phát từ lòng, nhưng vì cầu tự vệ cũng phải toàn lực cứu .

      Thuộc hạ vừa , Trí vương Nam Cung Cẩn liền chống đỡ được nữa tê liệt ghế ngồi, sao lại biết được số mạng của mình, Ám vương sao có thể bởi thân phận Hoàng tử mà bỏ qua cho , lần này sợ là lành ít dữ nhiều.

      Đột nhiên con ngươi ảm đạm của bỗng trở nên thâm trầm, mang theo tia sáng mờ nhạt dễ dàng phát giác được, hai tay nắm thành quyền, nếu bọn họ cho đường sống, cũng còn cố kỵ điều gì nữa.

      Kéo dài suốt ngày, Trí vương Nam Cung Cẩn vẫn chưa nhận được thư hồi của Lễ vương, thấy cũng còn cách nào trì hoãn được nữa, ngày hôm đó liền mang theo lễ vật phong phú mà hoàng chuẩn bị đến bái phỏng Ám vương Dạ Ly Lạc.

      Con đường dẫn đến Ám vương phủ hết sức vắng vẻ, hơn nữa còn bố trí ngũ hành bát quái hết sức tinh diệu, có mấy người chỉ thị di chuyển những binh lính bị đóng đinh ở cây cho đến chết xuống.

      Vốn Nam Cung Cẩn trong lòng hoang mang, lại thấy cảnh tượng u ám dọc đường , càng cảm thấy Ám vương chắc chắn là người hết sức kinh khủng, khiến sắc mặt của càng ngày càng trắng bệch.

      giới đông lứa bọn họ đều chưa từng được diện kiến Ám vương, ngay cả Phụ hoàng cũng chưa từng gặp qua, chỉ biết đó là nam nhân tuyệt mỹ, cũng là nhân vật cường đại khiến cho hoàng tộc giới cũng phải kiêng kỵ.

      Phủ đệ Ám Vương phủ bốn phía hoang tàn vắng vẻ, còn có kết giới đặc thù, lộ ra quang mang màu vàng kim, đồng thời bị che phủ bởi chướng khí màu tím, tạo ra loại mỹ cảm siêu phàm thoát tục.

      Đáng tiếc Nam Cung Cẩn có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp, vừa tới cửa liền xuống ngựa, cung kính chờ ở cửa nơi tầng ngoài cùng của kết giới, dám tiến lên bước, mặc dù lực thấp, thế nhưng chướng khí trong kết giới vẫn khiến cho bị ăn mòn dần dần.

      đầy khắc, cửa chính xa hoa màu vàng kim liền mở ra, vừa lúc cửa mở cũng chính là lúc chướng khí kia cũng trong nháy mắt biến mất, có thể thấy được thiết kế này có bao nhiêu tinh diệu.

      Dạ Quỷ đứng ở giữa, kiêu ngạo, siểm nịnh làm cái lễ đơn giản với , lạnh nhạt nhìn lướt qua người trước mặt, sau đó ,"Vương vẫn chưa ngủ dậy, xin Trí vương trước đến phòng khách nghỉ ngơi chờ lát."

      "Được, làm phiền ngài!"Trí vương vừa thấy người này liền biết phải là nhân vật đơn giản, tới nơi này, trừ bảo vệ tánh mạng, những thứ khác đều quan trọng, vội vàng khom người chào cái, trịnh trọng cảm tạ.

      Dạ Quỷ đối với những người như vậy thấy cũng nhiều, đáp lễ cái liền nghiêng người dẫn đường cho tới phòng khách, Dạ Ly Lạc thích xa hoa, cho nên Ám vương phủ hết sức rộng lớn, đình đài lâu các, sơn thủy phong cảnh đều hết sức đẹp đẽ xa xỉ.

      Trí vương phải là chưa từng thấy qua nơi ở xa hoa, nhưng chỉ mới nhìn sơ qua trong lòng khỏi kinh ngạc, nơi này so với cung điện của hoàng biết xa hoa gấp bao nhiêu lần, ngay cả mỗi cây cột hành lang cũng đều khảm Đông Hải Dạ Minh Châu, nếu là ban đêm, biết phát sáng giống như là có bao nhiêu ánh sao, giống như mộng ảo.

      "Trí vương xin bên này, Vương thượng thức dậy tới gặp ngài."Dạ Quỷ lạnh nhạt , đưa tay chỉ phòng khách trước mặt, nơi đó sớm có cung nữ đứng chờ sẵn.

      Giờ phút này Trí vương ngồi ngay ngắn ở ghế trong phòng chính, có thể là ngồi nghiêm chỉnh, lẳng lặng chờ Ám vương, chính là bao giờ thiếu kiên nhẫn.

      ra Dạ Ly Lạc nghĩ ra oai phủ đầu với Nam Cung Cẩn, cần thiết làm như vậy, chỉ là buổi sáng ngây ngô có chút nhàm chán, chỉ đơn giản ngủ trong chốc lát, muốn đợi Nhược Ly trở về, vậy mà ngủ cái ngủ thẳng tới buổi chiều, Nhược Ly còn chưa có trở về.

      Dạ Ly Lạc bây giờ tỉnh, lười biếng tựa vào nhuyễn tháp, giống như bộ dạng thường ngày, chỉ là tâm tình lại cực kém, ngờ tới giờ này mà Nhược Ly vẫn chưa về, xem ra cơm trưa cũng là ăn ở chỗ của Dạ Mị luôn.

      Dạ Quỷ cung kính quỳ gối ngoài cửa được lúc, nhưng Dạ Ly Lạc căn bản buồn để ý đến , hồi lâu mới truyền ra thanh miễn cưỡng,"Đến rồi?"

      "Hồi bẩm vương thượng, đưa đến phòng khách rồi."

      "Ừ, chờ Tiểu Nhược ly trở về ."Dạ Ly Lạc lại nhắm mắt lại, lên tiếng nữa.

      Nửa ngày trôi qua, Dạ Mị dạy hết sức nghiêm túc, bây giờ Nhược Ly có thể luyện chế ít loại độc dược rồi, máu của nàng có thể giải bách độc, cho nên nàng căn bản cũng sợ trúng độc, học cũng hết sức thuận buồm xuôi gió.

      Dạ Mị cảm thấy nha đầu này bề ngoài xem ra rất ngu ngốc, nhưng làm việc cũng nhanh chóng, học này nọ cũng mau, trong lòng hết sức hài lòng.

      Giờ phút này nàng học xong tâm tình cũng tốt, nhảy nhót quay trở về, vừa vào cửa liền nhảy lên nhuyễn tháp nơi Dạ Ly Lạc nghỉ ngơi, nàng vốn là muốn cùng chút nàng hôm nay học được những gì, vậy mà vừa lên mới nhìn thấy nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

      Nhất thời im lặng, Nhược Ly liền ngồi chồm hổm ở bên cạnh đầu của , nhàm chán quan sát Dạ Ly Lạc, nhưng càng xem càng dời được ánh mắt, Dạ nghiệt dáng dấp cũng là quá nghiệt.

      Nhìn lông mi dài của Dạ Ly Lạc giống như cánh quạt , Nhược Ly đột nhiên nghĩ sờ cái biết có cảm giác cái gì, nàng im lặng biến trở về hình người, sau đó nửa bò tới nhuyễn tháp, thận trọng đưa cánh tay bé muốn sờ vào cái.

      Nhưng còn chưa đụng vào được nàng cảm thấy hồi long trời lở đất, sợ đến mức nàng vội vàng nhắm mắt lại, đợi khi mở mắt ra, Dạ Ly Lạc cư nhiên đề nàng xuống nhuyễn tháp, mà lại ở phía nàng.

      Dạ Ly Lạc hơi híp mắt lại, mang theo phần lười biếng nhìn bộ dáng Nhược Ly làm trò bị vạch trần, Nhược Ly bị làm cho kinh sợ, đột nhiên lại biến trở về tiểu hồ ly.

      Dạ Ly Lạc vừa thấy, mặt của lộ ra nụ cười, thân thể nghiêng cái dựa vào Nhược Ly ở bên cạnh, vươn tay đùa nghịch móng vuốt của Nhược Ly, sau đó chút để ý hỏi,"Tiểu Nhược Ly, cùng gia gặp người khách nhé?"

      Nhược Ly vừa nghe trong nháy mắt liền hăng hái, chuyện xấu mới vừa làm cũng quên biến luôn, cái nhảy trong ngực Dạ Ly Lạc, vẻ mặt tiểu hồ ly tràn đầy mong đợi.

      Dạ Ly Lạc chợt nhíu mày nhìn tiểu hồ ly ở trong ngực làm nũng, cũng là hết sức hưởng thụ, tay liền đem nàng bao vào trong ngực, vẫn quên trêu chọc phen,"Tiểu Nhược Ly, lần tới muốn sờ gia liền hào phóng cho sờ, gia thích."

      "...."

      ... ...... ...... ...... ...... ......
      Hết chương 18
      honglak, Huyền VânPhan Hong Hanh thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 19: Hạ độc

      Dạ Ly Lạc vẫn như cũ thân áo bào đỏ tươi, nút thắt đai lưng lỏng lẻo, cả người lộ ra vẻ lười biếng, ôm tiểu ngân hồ trong lòng, chút để ý đến.

      Dạ Ly Lạc còn chưa tới cửa, Nam Cung Cẩn nhìn thấy , vội vàng đứng dậy hành đại lễ, Dạ Ly Lạc chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn ta cái, mới ngồi xuống ghế lười biếng phất tay để cho ta đứng lên.

      Mặc dù trong lòng sớm có chuẩn bị, nhưng khắc khi đứng dậy, khi Nam Cung Cẩn nhìn thấy Dạ Ly Lạc vẫn bị chấn kinh, đây là cỡ nào tuyệt sắc, nhìn cái liền làm cho người ta dời được mắt.

      "Cho ngươi vào chỉ có việc, bổn vương muốn nhìn thấy Nam Cung Tâm nữa." Dạ Ly lạc lười biếng , giọng điệu kia giống như chỉ thuận miệng hôm nay thời tiết thế nào, nhưng vừa mở miệng đàm luận lại là mạng người.

      Nam Cung Tâm chính là Đại công chúa, giết nàng ta dĩ nhiên cần bỏ bao nhiêu tâm lực. Bất quá cái muốn chính là làm cho Hoàng hoàng cung náo động, nếu đột nhiên cướp lấy vị trí Hoàng, dường như có chút thỏa đáng, đến lúc đó các tộc nhân tộc kiếm chuyện phản kháng, còn phải giải quyết, làm trễ nãi thời gian của .

      Dạ Ly Lạc làm việc luôn luôn thích phiền toái, cho nên lần này mới nghĩ ra kế sách như vậy, trước hết để cho hoàng tộc náo động, tàn sát lẫn nhau hầu như còn, khi đó danh chính ngôn thuận tiếp quản, đến lúc đó tất nhiên giảm được việc bình loạn phiền toái.

      Nam Cung Cẩn vừa nghe, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, cũng ý thức được mình luống cuống, vội vàng quỳ mặt đất, thấp thỏm , "Ám Vương điện hạ, tiểu vương thế đơn lực bạc, có cách nào. . . . ."

      Dạ Ly Lạc đứng dậy đến cách Nam Cung Cẩn bước chân, cúi nhìn Nam Cung Cẩn vẫn mực cung kính cúi đầu, khẽ nhíu mày , "Bổn vương có thể là có thể."

      tới đây gặp cũng chỉ là để cho Nam Cung Cẩn biết ủng hộ ta, làm ta có thể được ăn cả ngã về , trợ giúp hoàn thành cái kế hoạch này thôi.

      Nam Cung Cẩn đợi đến khi nghe thấy tiếng bước chân của Dạ Ly Lạc mới vịn ghế đứng dậy, sao lại biết đây là bảo hổ lột da(*), nhưng có cái gì để lựa chọn, đưa đầu cũng là đao, rụt đầu cũng là đao.

      Nếu như lùi bước coi như may mắn còn sống trở về, vị đại hoàng tỷ Nam Cung Tâm ác độc kia cũng dễ dàng bỏ qua cho .

      Huống chi chuyện này là Ám vương tự mình đến cho biết, mặc dù thái độ thờ ơ lạnh nhạt, nhưng có thể khẳng định đây là ý tứ của Ám vương, nếu là làm xong, có Ám vương che chở, về sau cũng phải cả ngày sống trong nơm nớp lo sợ nữa.

      Nghĩ đến đây, ánh mắt trầm xuống, tay vịn cái ghế khẽ dùng sức, nếu là như thế, còn bằng kéo kẻ chịu tội thay, cho dù chết cũng phải chết có ý nghĩa, huống chi nếu như làm, sao biết có kết quả.

      Kỳ hạn ba ngày đến, nhìn Nhược Ly rời giường ăn xong điểm tâm, Dạ Ly Lạc liền đến phòng hội nghị thương nghị kế sách chinh phục giới, Dạ Mị dĩ nhiên cũng ở trong đó, Nhược coi như là được nghỉ ngày.

      Nghỉ ngơi mấy ngày lại có linh đan diệu dược của lão quái, thân thể Nhược Ly tất nhiên tốt lên rất nhiều, nàng chỉ ở trong phòng đợi nửa khắc cảm thấy thú vị.

      giường lăn mấy vòng, Nhược Ly đột nhiên nhảy lên, nàng quyết định thăm thú nơi này, tìm hiểu chút về cung điện Ám vương phủ.

      Bây giờ mặc dù cơm nước phải lo, còn có người cưng chiều, nhưng là ai cũng thể bảo đảm Dạ Ly Lạc tình bất định kia ngày đó vui vứt bỏ nàng, nàng vẫn là phải suy nghĩ cho sau này chút.

      Tẩm cung của Dạ Ly Lạc tất nhiên người cung nữ nào, nhưng vừa ra khỏi cửa tẩm điện thấy có mấy cung nữ lực cường đại sớm chờ ở đó, trong đó còn có cả quản gia của Ám vương phủ là Mị Tuyết.

      Các nàng nhận dược chỉ thị của Dạ Ly Lạc, tất nhiên ngăn cản Nhược Ly, nhưng vẫn tận tâm tận lực theo Nhược Ly, bước rời theo như hình với bóng.

      Nhược Ly mặt nhìn phong cảnh bốn phía, mặt khác ghi nhớ dấu hiệu đường, thỉnh thoảng còn hỏi thăm cung nữ đằng sau đây là nơi nào, đáng tiếc các nàng giống như cọc gỗ chỉ biết gật đầu hoặc là lắc đầu, giống như biết chuyện vậy.

      Nhược Ly hỏi hai lần thấy hồi đáp cảm thấy thú vị, cũng biết dò la được thông tin gì từ họ, liền thức thời im lặng.

      Đến nơi có vườn hoa biết tên, nàng liền dừng bước, nơi này khắp nơi đều là loại hoa màu đỏ rực, màu sắc hết sức chói mắt, hòa cùng khí trầm lặng trong cung điện quả thực lộng lẫy.

      Nhưng vừa thấy cảnh tượng nơi này, Nhược Ly liền tự chủ nhớ tới Dạ nghiệt cũng thân y phục đỏ rực chói mắt.

      Nàng liều mạng lắc đầu cái, muốn đem dáng vẻ nghiệt của Dạ Ly Lạc bỏ qua bên, đáng tiếc cho dù nàng mở to mắt, vẫn là khuôn mặt tươi cười đầy mị hoặc kia, dường như muốn hòa cùng với màu lửa đỏ rực trước mặt.

      Điều này ảnh hưởng sâu sắc đến việc ngắm hoa của nàng, nàng bĩu môi cái, vừa muốn , liền bị cánh bướm dập dờn trước mắt hấp dẫn.

      Nhược Ly vừa thấy liền đuổi theo chơi đùa, mãi chán.

      "Bốp bốp bốp..." Ba tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên khiến Nhược Ly dừng lại, nàng khẽ nghiêng đầu nhìn nam tử đứng ở bên ngoài vườn hoa nhàng vỗ tay, nhìn lúc lâu cũng biết là ai.

      Nam tử kia chính là Nam Cung Cẩn, được Ám vương triệu kiến, đường ngang qua nơi này, vừa thấy Nhược Ly liền dừng lại, Nhược Ly khi đó ngủ thiếp nên chưa thấy qua , nhưng lại đem Nhược Ly tiểu ngân hồ này vững vàng ghi tạc trong đầu óc.

      Cho dù chưa từng gặp qua Ám vương, nhưng người ngoại giới đều biết Ám vương trời sanh tính thích sạch , rất ghét người khác đụng vào, nhưng hôm qua lại mực ôm lấy tiểu hồ ly này trong lòng, có thể thấy được có bao nhiêu thích.

      Hôm nay có thể may mắn nhìn thấy nó, ta tự nhiên muốn lưu ý nhiều hơn, mạng của ta bây giờ tất cả đều nằm tay trong tay Dạ Ly Lạc, thứ coi trọng ta nhất định phải cố gắng lợi dụng, nghĩ tới đây, đôi con ngươi vốn trong trẻo liền tối sầm lại.

      Nơi này người nào người đấy đều trưng ra bộ mặt nghiêm nghị, những người có biểu cảm tính tình lại kỳ quái. Nhược Ly thấy nam tử này dáng dấp mi thanh mục tú, lại còn mang theo nụ cười ôn hòa, bất giác đối với nhiều hơn mấy phần hảo cảm.

      "Nơi này bươm buớm rất đẹp." Nam tử kia xong liền tay bắt được con bươm bướm mà Nhược mới vừa phí sức đuổi theo, chậm rãi tới bên cạnh vườn hoa, chậm rãi ngồi xổm xuống đem bươm buớm trong tay đưa tới cho Nhược Ly.

      bên Mị Tuyết vẫn như cũ vẻ mặt lạnh nhạt nhìn, Ám vương chỉ nàng phải bảo đảm an toàn cho tiểu thư, những chuyện khác can thiệp, cho nên nếu Nhược Ly gặp nguy hiểm, nàng ra tay, bất quá tất cả mọi chuyện được nàng bẩm báo lại.

      Nhược Ly chỉ thấy nhàm chán mới đuổi theo bươm buớm chơi, cũng muốn bắt nó, "Ngươi hãy thả nó ra ."

      Nhược Ly vừa ngược lại làm cho Nam Cung Cẩn hoảng sợ, biết tiểu hồ ly này nhất định là hồ tu luyện, chỉ là ngờ tới nàng cư nhiên chưa biến thành hình người có thể chuyện, nhưng mà chỉ hơi hơi sửng sốt chút liền trấn định vẻ mặt, lần nữa mỉm cười nhìn nàng.

      " nương quả tâm địa thiện lương, xem ra là tiểu vương đường đột." Nam Cung Cẩn bộ dáng vẫn khiêm tốn như cũ.

      Nhược Ly chạy tới bên cạnh vườn hoa, ánh nắng chói cháng khiến nàng có chút choáng váng đầu, bươm buớm cũng nhìn rồi, liền cúi đầu.

      Nam Cung Cẩn liền thừa dịp lúc này cố ý đem bươm buớm ở đỉnh đầu Nhược Ly thả cho bay lên, chút ít bột cũng theo đó rớt xuống, dính đầu Nhược Ly.

      Nam Cung Cẩn cũng là cao thủ chế độc, chỉ là đối với chuyện này từ trước đến giờ đều khiêm tốn, cả giới cũng có mấy người biết, hơn nữa thủ đoạn dùng độc của cũng hết sức kín đáo, nếu những năm này hoàng tộc tranh đấu gay gắt, hoàng cung chính là nơi ăn tươi nuốt sống lẫn nhau, có bản lĩnh cũng sống sót đến bây giờ.

      Nhược Ly khẽ nhíu chân mày, nhịn được đưa tay day day lỗ mũi, nhưng cũng phát ra điều gì. Cung nữ dẫn đường cho Nam Cung Cẩn thấy ta chịu , sợ Ám vương sốt ruột chờ, vội vàng tiến lên làm tư thế mời.

      Nam Cung Cẩn cũng phải là kẻ ngu, ở chỗ này khắp nơi bị người hạn chế, hơn nữa cũng tiện cùng sủng vật của Ám vương tiếp xúc quá nhiều, tránh đưa tới tai hoạ đáng.

      vội vàng đứng dậy, hướng Nhược Ly chào cái, "Ừm, hôm nay còn có chuyện quan trọng, nếu hữu duyên, ngày khác nhất định gặp lại được nương."

      Chú thích: (*)Hán Việt: DỮ HỔ MƯU BÌ :bảo hổ lột da ( thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sống còn của đối phương)

      ... ...... ...... ...
      Hết chương 19.
      honglak thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 20: Bộc lộ tài năng.


      "Hồi bẩm vương thượng, tất cả thông tin tình báo có ích về tứ giới đều ở đây." Dạ Võng tiến lên bước, mặc dù tính tình tương đối nóng nảy như thu thập tình báo vẫn là thế mạnh của .


      "Ừm..." Dạ Ly Lạc xem qua là quên được, chỉ cần nhìn lướt qua lần là có thể nhớ, trước kia căn bản đối với chuyện của tứ giới thèm để ý, hôm nay muốn chinh phục, đương nhiên phải biết người biết ta.


      người cho dù có cường đại đến đâu chăng nữa, nếu như gây thù chuốc oán với quá nhiều người cũng gặp rất nhiều phiền toái, giới còn dễ bàn tính, nhưng Tiên giới thượng thần, bọn đạo sĩ kim bài của Nhân giới, còn có đám người Đại Trưởng Lão của Ma giới cũng rất khó giải quyết, phải nghĩ chiến lược vẹn toàn cho tốt, đánh bại từng giới, liền có thể giảm bớt những phiền toái cần thiết.


      "Đối với giới, khiến cho bọn họ tự chém giết lẫn nhau, tiết kiệm cho chúng ta phần sức lực." Có lẽ mấy ngày nay, Dạ Ly Lạc nhất định nghiên cứu tốt phương pháp chinh phục tứ giới, dù sao sau khi tiến vào Nhân giới thể sử dung được lực, đó là chuyện tương đối phiền phức, như vậy chứng tỏ thể dùng vũ lực chinh phục, nhất định phải dùng mưu.


      "Chuyện còn lại của giới, các ngươi tự định đoạt." xong, liền cầm cuốn sách lên muốn rời .


      Nhược Ly chơi đùa đến choáng váng đầu sớm trở lại tầm cung, lúc này cảm thấy đầu óc mê man liền nằm ở nhuyễn tháp ngủ thiếp . Dạ Ly Lạc trở lại nhìn thấy Nhược Ly hết sức nhu thuận nằm ngủ, có chút kinh ngạc, đợi lúc đến gần, đôi mắt đào hoa hẹp dài trong nháy mắt híp lại, vẻ mặt như thế đại biểu tức giận.


      Nhược Ly lúc này hiển nhiên là bị trúng đọc, máu giải bách độc trong cơ thể nàng vì nàng mà giải độc, cho nên nàng mới bị choáng váng đầu óc tinh thần mê man.


      Dạ Ly Lạc bước ra phòng bên ngoài, chỉ sợ quấy rầy nàng giải độc, vừa ra đến phòng bên ngoài liền vung tay lên, khiến Mị Tuyết ngã nhào mặt đất, lãnh đạm nhìn nàng, lãnh khốc hỏi, thanh kia sắc bén giống y như lưỡi dao, lạnh thấu tận xương tủy, "Kẻ nào đến gần tiểu thư?"
      Last edited by a moderator: 2/12/14
      honglakPhan Hong Hanh thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Tiếp theo chương 20.

      Mị Tuyết mặc dù lực cường đại, nhưng nàng chỉ thông thạo công kích cùng phòng ngự, đối với phương diện độc dược hết sức yếu kém, cho nên lúc Nam Cung Cẩn hạ độc Nhược Ly, thứ nhất thủ pháp hết sức xảo diệu, thứ hai nàng cũng đoán được ta dám hạ độc.



      Bây giờ trông thấy dáng vẻ nổi giận đùng đùng của Dạ Ly Lạc, trong lòng cũng hết sức thấp thỏm, cần đoán cũng biết nhất định là tiểu thư xảy ra chuyện gì đó, nàng vội vàng nhớ lại.

      "Hồi bẩm vương thượng, Trí vương Nam Cung Cẩn gặp tiểu thư ở vườn hoa, có trò chuyện mấy câu." Mị Tuyết trong lòng căng thẳng run run , nàng hôm nay quả khinh suất, chịu phạt là đúng, nhưng ai cũng biết Dạ Ly Lạc trời sinh tính tình tàn nhẫn, trừng phạt này . . . . . Nàng dám nghĩ đến.

      "Lạc. . . . . ." tiếng gọi yếu ớt vang lên, khiến Dạ Ly Lạc vứt Mị Tuyết qua bên rồi trực tiếp bay thẳng vào trong phòng, ôm lấy Nhược Ly, trong mắt lộ ra tia lo lắng mà chính cũng phát giác ra.

      Lúc nàng trở về chỉ có cảm giác mình chơi đùa nhiều nên mệt mỏi, nhưng giờ phút này cả người bủn rủn vô lực, nàng cũng phải đứa ngốc, dĩ nhiên nhận thấy được chuyện này nhất định là bình thường, nàng xâu chuỗi lại tất cả, đại khái cũng đoán ra, liền thử hỏi câu, " phải ta bị trúng độc ?"

      Dạ Ly Lạc ôm Nhược Ly thăm dò mạch tượng của nàng, biết độc được giải, liền yên lòng, vốn là có ý định gạt Nhược Ly bất cứ điều gì, liền về Nam Cung Cẩn và mục đích mà ta đến đây.

      "Để trở thành phân bón cho cây cũng tốt." Dạ Ly Lạc chút để ý , tay vẫn quên đùa nghịch móng vuốt của Nhược Ly, mềm mại êm ái khiến thích buông tay.

      vốn còn muốn dùng tên Nam Cung Cẩn cho vài việc, nhưng ta dám động đên người của , vậy phải làm cho ta sống được chết cũng xong.

      Sở dĩ cây Đề Huyết hàng năm bao giờ ngừng nở ra những bông hoa xinh đẹp mỹ lệ như vậy, có rất nhiều nguyên nhân, nhưng nguyên nhân chủ yếu là dùng những ma còn sống làm phân bón cho cây, lực của bọn họ từng chút từng chút thấm vào bên trong thân cây, mới khiến cho nó nở ra những bông hoa tuyệt mỹ như thế.

      thời gian trước có cho nó ăn ít tiên lực, hôm nay ngược lại trở nên kén chọn, ma bình thường thể làm cho nó nở hoa tươi đẹp như lúc ban đầu, vừa đúng lúc này có hoàng tử huyết thống thuần chủng hoàng tộc tự dẫn xác mình đến để làm thức ăn cho cây Đề Huyết, xem ra ta cũng có chút cống hiến.

      "Chờ chút." Thị vệ chờ ngoài cửa mới vừa lĩnh mệnh, Nhược Ly lại gọi dừng lại, Dạ Ly lạc có chút hiểu nhìn về phía Nhược Ly.

      "Lạc, người muốn làm hại là ta, cho nên kết cục của để cho ta định đoạt được ?" Dạ Ly Lạc nhìn Nhược Ly yếu ớt, đành lòng cự tuyệt nàng, chỉ là trong lòng vẫn như cũ có chút yên lòng, lưu lại tai họa ngầm là Đại công chúa, hôm nay. . . . . .

      "Lạc?" Nhược Ly cũng có chút thấp thỏm, nàng ngăn cản chuyện quyết định, có phải làm mất mặt , nhưng Nam Cung Cẩn kia cư nhiên coi nàng như quả hồng mềm mà bóp, nàng là nuốt trôi cơn tức này.

      Nếu chuyện như vậy để cho người khác biết, đoán chừng kẻ địch cũng coi nàng như quả hồng mềm mà xuống tay, như vậy tình cảnh về sau của nàng và cũng trở nên khó khắn, dù sao giờ phút này nàng chút năng lực tự vệ nào.

      "Tiểu Nhược Ly muốn tự mình xử lý?" Dạ Ly Lạc cười nhạt cái, ôm lấy nàng, "Vậy gia đễ cho nàng tự mình xử lý ."

      Dạ Ly Lạc tất nhiên là có tính toán của mình, nếu như Nhược Ly mềm lòng muốn thả ta, cũng ngăn trở.

      nhìn ra được tên Nam Cung Cẩn kia nhất định chịu an phận, đến lúc đó cũng coi như cho Nhược Ly bài học kinh nghiệm, tránh cho về sau lại bị vố đau, dù sao tranh thiên hạ này đều chỉ là vì nàng. (Ed: Mình thích câu này)

      Nam Cung Cẩn vừa nghe Dạ Ly Lạc triệu kiến , trong lòng liền thấp thỏm bất an, cảm thấy hẳn là chuyện hạ độc Nhược Ly chắc chắn bị phát .

      Bất quá trong lòng vẫn có tia phấn khích, dù sao đó là độc dược đặc chế ra, trừ ra thiên hạ khó có ai có thể giải được.

      Lúc Nam Cung Cẩn đến đó, Dạ Ly Lạc tựa vào nhuyễn tháp, thả cánh tay ôm Nhược Ly, coi như là cổ vũ chính nàng đến xử lý chuyện này.

      ngược lại buồn nhìn Nam Cung Cẩn cái, giống như nhìn ta cái làm dơ bẩn ánh mắt của .

      Nhược Ly nhìn Nam Cung Cẩn mực cung kính quỳ gối trước mặt, còn có chút khí thế của chút vương tử, dáng vẻ khiêm tốn, trông hiền lành vô hại.

      Nhưng chính người này lại có thể đối với nàng hạ độc, lúc đầu nàng còn cảm thấy là người tốt, quả đời này thể cả tin người khác.

      "Trí vương đúng là làm mai chữ trí này, chỉ là biết ngài ở người ta hạ độc, là vì lý do gì? Là vì uy hiếp Lạc? Nếu là như vậy, quả là buồn cười."

      Nhược Ly nhảy xuống nhuyễn tháp, nàng khẽ ngẩng đầu nhìn thẳng vào Nam Cung Cẩn vẫn cúi đầu, khí thế lại khỏi bức người, cùng dáng vẻ dễ thương này của nàng có chút nào phù hợp.

      Dạ Ly Lạc ngược lại hơi kinh ngạc, vốn tưởng rằng Nhược Ly lại mềm lòng, khiến nàng thả Nam Cung Cẩn , nhưng khi nhìn khí thế bức người của nàng lúc này, dường như là sai khi nghĩ nàng quá nhu nhược.

      cũng híp mắt lại ngẩng đầu lên, đôi mắt chăm chú dõi theo bóng dáng màu trắng nho , lẳng lặng chờ đợi nàng mang đến cho nhiều điều bất ngờ hơn.

      Tứ đại hộ pháp ở trong bóng tối thời khắc chuẩn bị thi hành mệnh lệnh, lúc này nhìn thấy Nhược Ly như thế, ngoại trừ Dạ Mị, ba người kia ngược lại cũng có chút giật mình, dù sao từng gặp qua tiểu hồ ly khả ái đáng này cũng chỉ có Dạ Mị, cho nên nơi này cũng chỉ có hào hứng bừng bừng xem náo nhiệt.

      "Thứ cho tiểu vương ngu muội, lời nương , ta nghe hiểu." Nam Cung Cẩn bình tĩnh nhìn lại Nhược Ly, nhìn khí sắc nàng mặc dù suy yếu, nhưng có dấu hiệu độc phát, cho nên ta tất nhiên muốn kế hoạch của mình bị lộ ra.

      Hơn nữa tới vạn bất đắc dĩ ta nhất định thừa nhận, ta muốn đợi đến khi nàng bị độc phát khổ sở khó nhịn, đến lúc đó trong lòng Dạ Ly Lạc nhất định hỗn loạn, đúng lúc lấy ra thuốc giải, cho dù là Ám vương cường đại cũng phải để mặc bố trí. (Tên này tưởng bở ghê)

      Nhược Ly chợt nhíu mày, nhưng vì là bộ dáng hồ ly nên có ai chú ý đến nét mặt của nàng, chỉ là khí thế cũng thua kém chút nào, "Trí vương điện hạ, độc người ta được giải."

      ... ...... ...... ...... ...... ...

      Hết chương 20
      honglak, Phan Hong HanhHuyền Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :