1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh thế yêu sủng - Mèo vẫn ở đây (99) HOÀN CHÍNH VĂN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 12: hòn đá hạ hai con chim.


      Dạ Ly Lạc biết Nhược Ly chỉ là tu vi đủ chứ thân thể có gì đáng ngại, cũng lo lắng, vẫn như cũ giống như người xương dựa nghiêng vào nhuyễn tháp, bộ dáng thập phần lười biếng.


      tay cầm móng vuốt của Nhược Ly buồn bực bên cạnh, tay cầm quyển sách lòng yên nhìn, có thể là cảm thấy phải chờ trong thời gian dài, giữa hai lông mày sát khí càng ngày càng nặng.


      Nhược Ly cũng rảnh rang nhàm chán, ở đây chờ lão thầy thuốc kì quái kia làm nàng thể ra ngoài chơi, mà mình còn bị Dạ nghiệt đem ra đùa giỡn, cuộc sống đúng là buồn tẻ.


      Nàng hứng thú liền đưa móng vuốt cầm lấy bên cuốn sách, nhìn mấy câu mở đầu cảm thấy chút thú vị, liền đọc xuống tiếp.



      Đến tận lúc lão quái bị xách ném xuống đất tiến vào, Nhược Ly mới phục hồi lại tinh thần, nhìn bên cạnh là khuôn mặt tuấn tú phóng đại nhất thời sợ hết hồn, hóa ra Dạ Ly Lạc vẫn luôn nhìn nàng, sát khí mặt giảm vài phần, đáng tiếc bị lão quái làm ầm ĩ,trong nháy mắt tâm tình có chút tốt.


      "Nàng thế nào lại biến trở về hồ ly rồi hả?" Dạ Ly Lạc quay lại, tay vẫn quên ôm chặt Nhược Ly, mở miệng liền thẳng vào vấn đề.


      "Hồi bẩm Vương thượng, tiểu thư linh hồn mặc dù được vá, nhưng pháp lực cơ hồ là bằng , còn nữa nàng bây giờ vẫn chưa chuyển hóa thành , càng thêm có biện pháp tu luyện lực, cho nên trong vòng ngày chỉ có thể duy trì hình người canh giờ, mà canh giờ còn phải chuyển hóa, vừa vặn đem chút tiên lực còn sót lại trước kia tiêu hao hết, như vậy đối với chuyển đổi thành có trợ giúp rất lớn."


      Lão quái quỳ gối thao thao đem tất cả thứ mình biết hết, thỉnh thoảng còn cẩn thận nhìn sắc mặt Dạ Ly Lạc, sợ câu tốt, lại đem nửa khuôn mặt còn lại của lão hủy nốt, lão là khóc ra nước mắt.


      Vốn dáng dấp của lão cũng có chút xin lỗi, đến bây giờ vẫn chưa tìm được vợ đâu, nếu lại bị hủy dung, hạnh phúc về sau phải làm sao bây giờ a! ở trong lòng than thở : gặp phải dáng vẻ nghiệt của Ám vương như vậy, là nam tử ăn no biết đến nam tử chết đói mà.


      "Oh? Chỉ có thể dựa vào Ngự linh châu?" Điển hình cho việc biết rồi còn cố hỏi, lão quái ở trong lòng kháng nghị, Ám vương đúng là phúc hậu, nhìn bộ dáng xem ra lại muốn lừa gặt dược liệu trân quý gì của lão đây mà.


      lau mồ hôi trán, cố trấn định gật đầu cái, "Hồi bẩm Vương thượng, lúc này đúng là chỉ có thể dựa vào Ngự linh châu thôi, lão thần nơi này chỉ có ít dược đơn giản, dược hiệu lớn, nhưng vẫn có khả năng làm tăng lực."


      Dạ Ly Lạc chờ chính là những lời này của lão, vung tay lên, dược liệu mà lão quái dâng lên liền bay vào trong tay , lão quái nhìn lại bảo bối của mình, như là cắt mất thịt của . Nhưng biết, nếu giao ra chút gì đó, phỏng chừng Dạ Ly Lạc thực cắt thịt của lão.


      "Lui ra." Dạ Ly Lạc thích trong tẩm điện có người khác, tay vung lên, lão quái liền bay ra ngoài, ngã ngồi ở ngoài điện.


      "Tiểu Nhược Ly thích đọc sách?" Dạ Ly Lạc nhìn lướt qua quyển sách mà Nhược Ly vừa mới nhìn chớp mắt, ngờ lại là quyển sách viết về cách chế độc.


      đột nhiên suy nghĩ chút, tuy rằng tại Nhược Ly thể tu luyện lực, nhưng những kỹ năng chế độc này cần lực mạnh mẽ, nếu như có thể học thành, cũng có thể tự bảo vệ mình.


      "Ừ ừ!" Nhược Ly xem vì là cảm thấy thú vị, hai là dĩ nhiên nếu được cũng có năng lực tự bảo vệ mình, tại nàng biết, nếu nàng muốn thoát ly thận phận phế vật này, là quá khó khăn.


      Dạ Ly Lạc có khả năng bảo hộ cho nàng khắp mọi nơi, huồng hồ biết Dạ Ly Lạc đối với nàng là thái độ gì, hay chẳng qua chỉ xem nàng là sủng vật.


      Cho dù tại đối với nàng cực kỳ chiều, cũng là có kỳ hạn, cho nên nàng phải có năng lực, nếu có ngày Dạ Ly Lạc vứt bỏ nàng, chính nàng còn có thể sống sót.


      " cho ngươi đến nơi đó học ít biện pháp điều chế độc cũng tốt."Dạ Ly Lạc đưa tay vuốt cái đầu của Nhược Ly, đôi mắt hoa đào hẹp dài càng ngày càng thâm trầm, làm như độc thoại, lại giồng như cùng Nhược Ly , " sớm chút trưởng thành."

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ........

      Dạ Ly Lạc làm việc chưa bao giờ theo khuôn phép, vẫn đều là tùy tâm sở dục, nghĩ đến cái gì làm cái đó, giống như chuyện Đại công chúa, Hoàng bên kia vẫn tạo áp lực, nhưng vẫn tránh né gặp, căn bản cũng để ý, mà những kẻ được phái đến đều bị giết chết.


      chính là muốn đợi bọn họ đến để giải quyết nhàm chán, nghĩ đến đó chính là thời khắc giới biến thiên, cũng có lẽ chính là chờ đợi bên kia chủ động tìm tới cửa.


      Trong cung hoàng, Đại công chúa che khuôn mặt bị hủy khóc ngừng, hoàng bị nàng khóc đau cả đầu, muốn phát hỏa nhưng đây cũng chính là nữ nhi mà mình thương nhất, hơn nữa chuyện này cũng thể trách nữ nhi được.


      Vị Ám vương này cũng khinh người quá đáng, nhưng người này cũng chọc nổi, lúc trước phái người tìm hiểu, đến bây giờ cũng chưa trở về, đoán chừng là còn mạng để về,tới bây giờ cũng đoán ra được Dạ Ly Lạc vốn vẫn khiêm tốn có ý tưởng gì.


      "Tâm Tâm! Con bôi thuốc mỡ này lên mặt hẳn là lưu lại vết sẹo, con hãy nhẫn nại , Ám vương kia là người dễ chọc đâu."


      Hoàng trong lòng cũng là nắm chắc, ai cũng biết Dạ Ly Lạc sống bao lâu, cũng biết rốt cuộc tu luyện bao nhiêu năm, bởi vì từ khi bọn họ có ý thức, có truyền thuyết về Dạ Ly Lạc, Giới đồng thọ đều khoa trương, làm sao dám trêu chọc Ám vương.


      Đại công chúa là nghé con sợ cọp, nàng ta chỉ nghĩ Dạ Ly Lạc tuy lợi hại, nhưng bảo bối nàng ta cưng chiều hôm nay bị người ta cởi đầu khi dễ, chẳng những đoạt xà còn đốt luôn phủ đệ của nàng ta, liền chính nàng ta cũng bị hủy dung thiếu chút nữa chết rồi, nàng ta làm sao có thể nuốt trôi cơn tức này.


      Trong lòng nàng ta vẫn phục, nếu như lợi hại như vậy, tại sao chỉ là Ám vương, nếu như là lợi hại sớm ngồi lên vị trí Hoàng, như vậy xem ra còn có người chống đỡ lợi hại như nàng ta.


      Nhưng nàng đương nhiên thể như vậy, Đại công chúa nghẹn ngào khóc thút thít, nâng khuôn mặt lên, sau đó ghé vào đùi hoàng, làm nũng , " Phụ hoàng, phái sứ giả thấy hồi báo cái gì sao?"


      "Ai, sứ giả đến bây giờ còn chưa trở lại, phỏng chừng.... ..."Câu kế tiếp chưa , kỳ trong lòng có chút mất hứng, tốt xấu gì cũng là hoàng, phái sứ giả có có về, mặc cho ai nghe xong đều muốn cười nhạo .


      Đại công chúa đương nhiên biết sứ giả trở về, đây chính là nguyên nhân phụ hoàng nàng ta tức giận, nàng ta cố ý nhắc tới sứ giả, chớp mắt, đột nhiên trong lòng nảy sinh kế, có thể hòn đá ném hai con chim.


      Nàng ta còn có tiểu đệ cực kỳ tài hoa, nghe gần đây lực cũng tăng nhanh, nếu cứ như vậy phát triển tiếp, khả năng vị trí của nàng ta bị uy hiếp.


      "Phụ hoàng, sứ giả trở lại, truyền cũng tiện, bằng chúng ta phái người có thân phận cao quý, người nọ nhất định dám tùy tiện chém giết, cũng có thể cho chúng ta tìm về chút mặt mũi."


      Hoàng vì chuyện này mà phiền lòng, vừa nghe nhất thời liền vui vẻ, nâng Đại công chúa lên, dáng vẻ nóng nảy hỏi, "Tâm Tâm, nghe chút."


      "Phụ hoàng, tiểu đệ luôn luôn thông minh, nếu như phái ,đặt ở chỗ thân phận của hoàng tử, người nọ nhất định làm khó, còn nữa theo tài hoa của tiểu đệ , chuyện này chừng có thể giải quyết tốt!"


      Hoàng có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế dĩ nhiên cũng đần, tất nhiên biết này hơn phân nửa là nữ nhi bảo bối của kiêng kỵ tiểu nhi tử tài hoa, mặc dù cảm thấy có chút nguy hiểm, thế nhưng cũng phải là biện pháp tồi,coi như Dạ Ly Lạc có ngông cuồng, cũng đến mức trắng trợn chém giết con trai của hoàng, giới Trí vương.


      Đáng tiếc Hoàng cũng là đánh giá cao bản thân mình, nếu như Dạ Ly Lạc vui vẻ, muốn đem Giới Hoàng thất ra chém giết, đoán chừng cũng ai có thể ngăn được, ngay cả Đại công chúa mệnh đều là nhặt được, huống chi là Trí vương được sủng ái.
      linhdiep17 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 13: Tâm kế

      Dạ Ly Lạc kể từ lúc ném ra lời muốn chinh phục giới sau đó liền nhắc đến nữa, dường như chờ điều gì đó, hôm nay như thường ngày lười biếng tựa vào nhuyễn tháp uống rượu ngon, ngắm mỹ nhân.

      Nhưng Dạ Ly Lạc còn có đam mê rất kỳ quái khi thưởng thức mỹ nhân, bởi vì cực ưa thích sạch , cho nên cũng chỉ có nhìn, cho mỹ nhân mảy may chạm vào người mình.

      đám mỹ nhân quần áo hở hang đứng ở xa xa mỗi người đều hao hết tâm tư õng ẹo làm dáng, nhưng cũng thể làm cho Dạ Ly Lạc liếc mắt nhìn đến, hoặc giả chính là thích xem dáng vẻ làm trò hề của các nàng khi tranh giành mà thôi.

      Nhược Ly vốn ở bên cạnh xem hăng say, nhưng khi nhìn thấy mấy mỹ nhân kia, nhìn dáng vẻ đều muốn đánh nhau, nhất thời cảm thấy nhàm chán, liền muốn ra ngoài chơi, Dạ Ly Lạc cũng cảm thấy chung quy giữ nàng mãi như vậy sớm muộn gì cũng khiến nàng buồn bực đến bệnh mất, liền để Dạ Lượng theo, dẫn nàng đến chỗ Dạ Mị để nàng học ít biện pháp chế độc phòng thân.

      Dạ Ly Lạc vốn là bách độc bất xâm, cho nên đối với lĩnh vực độc dược có gì để nghiên cứu, nếu cũng giao chuyện này cho cái tên Dạ Mị háo sắc kia.

      Dạ Ly Lạc nhìn Nhược Ly nhảy ra khỏi phòng, trong nháy mắt cảm thấy những mỹ nhân này cũng chẳng có gì thú vị, xoay xoay ly ngọc trong tay, qua hồi lâu mới thờ ơ phân phó Dạ Võng câu, "Võng, nếu như Mị có gì quá đáng, trực tiếp thiến ."

      Dạ Võng chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, Dạ Mị đúng là nhặt lấy phiền phức rồi, chỉ có thể hi vọng chính tự cầu phúc, vội vàng gật đầu cái, sau đó lại ở chỗ tối.

      Nhược Ly đương nhiên biết Dạ Ly Lạc phân phó cái gì, chẳng qua là vui vẻ học nghệ. Ngoài cửa sớm có tử y cung nữ xinh đẹp chờ sẵn, vừa thấy con tiểu hồ ly màu trắng bạc nhảy ra ngoài, lập tức quỳ xuống hành lễ.

      Ngược lại là Nhược Ly đột nhiên bị dọa sợ lui ra sau bước, vừa thấy nàng là người dẫn đường cảnh giác trong lòng cũng buông xuống, nhung chung quy cảm thấy quỳ như vậy cũng rất phiền toái, liền mở miệng , "Sau này nhìn thấy ta cần quỳ, còn làm trễ nãi thời gian." thanh non nớt, hết sức ngọt ngào.

      Tiểu cung nữ kia vừa nghe, trong lòng ấm áp, nhưng chủ tử của Ám vương cung Dạ Ly Lạc tính khí là quá tình bất định, các nàng cũng dám phá hư quy củ.

      Nhược Ly thấy nàng e sợ như vậy, cũng miễn cưỡng nữa, hai người đều trầm mặc, tử y cung nữ trước dẫn đường, Nhược Ly liền vui vẻ dọc đường nhìn ngắm hoa cỏ, rất khoái hoạt.

      Đột nhiên Nhược Ly nghĩ đến chuyện, liền trực tiếp hỏi, còn bày ra bộ dáng tò mò ngây thơ đáng ,"Cung nữ tỷ tỷ, miệng đối miệng chính là chào hỏi sao?"

      ra trong lòng Nhược Ly vẫn nghi hoặc, lúc Dạ Ly Lạc cùng nàng chào hỏi luôn rất bá đạo cường thế, hơn nữa tư vị kia là lạ, dù sao nàng luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, còn nữa nàng cũng nhìn thấy cùng người khác chào hỏi giống vậy nha.

      chung là rất quỷ dị.

      Nhược Ly biết chuyện trước kia nàng nhớ được, nhưng thể bởi vì nàng nhớ được mà khi dễ nàng a!

      Vừa nghĩ tới cảm giác Dạ nghiệt ôm nàng chặt, xúc cảm gắn bó như môi với răng. Động tác thân mật như vậy, chung là nàng cảm thấy rất thỏa đáng.

      Nhược Ly theo bản năng đưa móng vuốt đặt lên miệng, giờ phút này phảng phất còn có thể cảm giác được đầu lưỡi trơn trượt của ở trong miệng nàng khuấy loạn.

      Chỉ là hồi tưởng tượng lại, Nhược Ly lại cảm thấy nhịp tim đập nhanh hơn, tự chủ đỏ bừng cả khuôn mặt, nàng vội vàng lắc đầu cái, đem cái suy nghĩ đó quăng .

      Tiểu cung nữ kia vừa nghe cũng choáng váng, nàng sống tới giờ cũng chưa từng nghe miệng đối miệng là chào hỏi, này có bao nhiêu xấu hổ a! Ngay cả giữa phu thê với nhau cũng thể tùy tiện ở bên ngoài hôn môi nữa là.

      "Miệng đối miệng chuyện đó chỉ có phu thê mới có thể làm! Hơn nữa cũng gọi là chào hỏi, cái đó..."Tuổi của tiểu cung nữ cũng , vất vả suy nghĩ hồi mới đột nhiên nghĩ ra, ngượng ngùng , "Được gọi là thân thiết."

      Tiểu cung nữ nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Nhược Ly, có chút kinh ngạc hỏi, " phải là tiểu thư bị người ta khinh bạc ?"

      Khinh bạc? Từ này Nhược Ly biết, trong nháy mắt nàng cảm thấy có loại cảm giác rơi vào bẫy, bất quá nàng thể để tiểu cung nữ này nhìn ra, dù sao người khởi xướng chuyện này cũng là Dạ Ly Lạc, cho nên nàng lập tức biểu bộ dáng rất bình tĩnh, lắc đầu cái.

      Thấy Nhược Ly lắc đầu, tiểu cung nữ mới yên tâm thở phào cái, nếu như chuyện như vậy phát sinh, đoán chừng Ám vương mà biết, nàng cũng đừng mong được sống, đáng tiếc tiểu cung nữ biết, cái tên háo sắc đó chính là Ám vương điện hạ của bọn họ.

      "Như thế nào gọi là phu thê vậy?" Cái từ này Nhược Ly dường như chưa có nghe qua.

      Tiểu cung nữ lại sửng sốt, vốn muốn trì hoãn thời gian, nhưng dáng vẻ Nhược Ly hết sức đáng , nàng đành lòng thúc giục, liền tiếp tục kiên nhẫn giải thích, " Ở giới chính là bái đường, uống rượu hợp cẩn, ở cây Lưu Ly cùng nhau khắc lên tên của hai người, như vậy vĩnh viễn chia cách."

      Tiểu cung nữ cho rằng Nhược Ly mới tu luyện thành người, cho nên đối với chuyện thế gian hiểu, thuận tiện giúp nàng thông tư tưởng.

      Nhưng phỏng chừng nàng có nghĩ nát óc cũng nghĩ ra đây là vị Ám vương cao cao tại thượng của bọn họ vì để chiếm tiện nghi của tiểu hồ ly mà nghĩ ra mưu kế này.

      Nhược Ly theo tiểu cung nữ hướng nơi ở của Dạ Mị tới, chỉ là trong lòng nàng như bị chặn tảng đá, sớm mất vẻ hoạt bát vừa rồi.

      Tiểu cung nữ thấy Nhược Ly an tĩnh, trong lòng mặc dù nghi ngờ, nhưng lúc mới tiến vào được nghiêm cẩn răn dạy làm cho nàng cảm thấy vừa rồi là mình quá phận, liền cúi đầu cẩn thận dám năng gì nữa, Nhược Ly ra ở trong lòng thầm mắng Dạ Ly Lạc, hứ, vậy là cả buổi đó Dạ nghiệt chính là chiếm tiện nghi của nàng, nhìn tiểu cung nữ ngượng ngùng như vậy, chuyện hôn môi nhất định phải là chuyện gì tốt.

      Hơn nữa hai nàng căn bản chưa từng trải qua cái gì gọi là bái đường, trong lòng Nhược Ly càng thêm khẳng định Dạ nghiệt chính là khi dễ nàng nhớ ra chuyện trước kia, lúc này ấn tượng của nàng về đối rơi xuống mức thấp nhất.

      Nhược Ly trong lòng mực nghiên cứu làm sao có thể hòa nhau ván này, để cho lão nghiệt kia thể cứ vậy chiếm tiện nghi của nàng, nhưng nhất thời còn chưa nghĩ ra được đối sách gì vừa đắc tội với người lo cơm áo cho nàng, vừa có thể vì mình tranh thủ lợi ích, là làm cho nàng cảm thấy khó khăn.

      Hai ngày này có chuyện gì, Dạ Mị liền buông lỏng xuống, vào lúc này giường cùng ái thiếp mây mưa, đột nhiên dị gian truyền đến thanh của Dạ Võng, Vương của bọn họ muốn đem tiểu hồ ly bên cạnh đến để học cách điều chế độc, truyền lời Vương nếu như làm tốt liền đem thiến.

      Những lời này dọa Dạ Mị thiếu chút nữa bất lực, trời, tại có người nào biết tiểu hồ ly kia là tiểu phiền phức, vì nàng Vương của bọn họ có thể thu hồi mệnh lệnh giết Đại công chúa, hiển nhiên đó phải là nhân vật bình thường.

      Dạ Mị vội vàng đứng dậy mặc quần áo, cũng quản chuyện tốt mới làm được nửa bị phá ngang, dù sao hầu hạ vị tiểu tổ tông kia mới là việc chính yếu, quan trọng nhất là tiểu đệ đệ của còn bị uy hiếp đây này.

      Lúc Nhược Ly ủ rũ tới cung điện của Dạ Mị, Dạ Mị sớm chờ sẵn ở cửa, chỉ sợ chậm trễ đón tiếp vị khách số này.

      Dạ Mị trực tiếp nửa ngồi mặt đất nhìn thẳng vào mắt Nhược Ly, còn chưa vào cửa, mở miệng, "Tiểu thư, người muốn học cài gì trước?"

      Rất hiển nhiên muốn thẳng vào vấn đề, tranh thủ thời gian mau mau dạy cho xong để nàng cuốn xéo, đỡ cho việc phải chọc giận chủ tử, chịu nổi, hạnh phúc nửa đời sau của còn tràn ngập nguy cơ đây.

      Nhược Ly nhìn đại thúc mị trước mặt, bẹt bẹt miệng, đột nhiên nghĩ đến mưu kế có thể đè bẹp nhuệ khí của Dạ nghiệt, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Dạ Mị trước mặt chờ đợi phân phó. (Khổ cho Mị ca rồi)

      ... ...... ...... ...

      Hết chương 13
      linhdiep17Phan Hong Hanh thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14: Nhìn thấy mỹ nhân ta biến thân.

      Ánh mắt lóe lên hồng sắc quang mang, loại ánh mắt này nhìn giống như là vàng là bạc, Dạ Mị nhìn thấy mà hoảng hốt, khiến cho thân kinh bách chiến cũng nhịn được nuốt nước miếng cái.

      Nhưng sau khi làm ra động tác như vậy, lại cảm thấy có chút mất mặt, dù gì cũng là người đa mưu túc trí bên cạnh giới Ám vương, lý nào lại bị tiểu hồ ly hù dọa, ngay sau đó phục hồi lại dáng vẻ như trước, cười híp mắt nhìn Nhược Ly.

      "Mị thúc thúc, ta muốn học ít cách điều chế độc để phòng thân, ngài tùy tiện dạy ta chút là tốt rồi, bất quá tối hôm qua ta có xem quyển sách, trong lúc vô tình nhìn thấy có loại gọi là mị dược, dược hiệu của nó là kỳ quái, Mị thúc thúc, ngài có thể dạy ta cách chế loại đó trước được ?"

      Vốn vừa rồi Dạ Mị bị nghẹn cỗ dục hỏa, lúc này tiểu hồ ly lại hồn nhiên cùng về mị dược, trong nháy mắt cảm thấy khí huyết dâng trào, trong lòng lại càng thêm giống như bị gãi loại khó nhịn, tất nhiên để ý đến cách xưng hô của nàng đối với .

      Đáng tiếc chỉ vì sơ suất này, khiến về sau nếm đủ đau khổ.

      Trong lòng Dạ Mị giờ phút này muốn khóc, tiểu hồ ly này nhất định là do Vương thượng phái tới để chỉnh , mở bình ai mà biết trong bình có gì.

      ho mấy tiếng, nghĩ nếu tiểu hồ ly này muốn học, hảo hảo mà dạy nàng, để cho nàng khỏi trở về tố khổ cùng Vương, đến lúc đó chịu nổi.

      Hơn nữa mị dược cũng dễ điều chế, tùy tiện cho nàng ít là được rồi, Dạ Mị chớp mắt môt cái, được rồi tìm cách lừa gạt tiểu hồ ly vô hại luôn luôn nhìn về phía cách tinh quái.

      coi như là đánh giá thấp năng lực chỉnh người của Nhược Ly, cho rằng nàng rảnh rỗi có việc gì làm, tới vui đùa chút, cho nên đối với việc nàng đến học tập cũng quá coi trọng.

      Da Mị tính toán, muốn tìm mấy quyển sách ghi chép về tinh hoa điều chế mị dược đưa cho Nhược Ly để nàng mau mau cuốn xéo, sau đó chạy tìm chỗ phát tiết chút, nếu sau này còn có thể lên được đối với chính là vấn đề.

      Dạ Mị nghĩ như vậy liền đem Nhược Ly đẩy đến kho sách của , chỉ vào chồng sách đặc biệt nghiên cứu về mị dược, sau đó lời tốt đẹp rằng vì nàng mà chuẩn bị bữa trưa, liền biến mất.

      Trải qua ngày cố gắng học tập, Nhược Ly lúc này mặt vừa đỏ vừa đen, đen vì đây là loại sách gì a! Cũng quá thẹn thùng rồi, ra công dụng của mị dược lại hạ lưu như vậy.

      Đỏ vì chính là những thứ này lại còn phối kèm hình ảnh, mặc dù vẽ có chút cẩu thả, nhưng cũng có thể thấy trong đó hai người nam nữ lõa thể hết gặm lại hôn.

      Đay coi như là kiến thức phổ cập , Nhược Ly ôm sách ở đó khổ cực suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy kế hoạch của mình có chút vô sỉ, Dạ nghiệt mặc dù có chút đúng, nhưng đối với nàng vẫn là có thể, chỉnh như thế, nếu thành công thẹn quá hóa giận chứ?

      ra kế hoạch của Nhược Ly cũng đến nỗi kinh hãi thế tục, chỉ là cho Dạ Ly Lạc uống chút mị dược, sau đó nhìn mất lý trí, còn nàng bên xem náo nhiệt, xem sau này còn dám chiếm tiện nghi của nàng nữa hay .

      Dạ Mị vốn là người đa mưu túc trí, chế độc cũng là nhân trung kiệt xuất, bất quá chỉ biết hại người, cứu người, đây cũng là nguyên nhân lúc ấy giúp gì được cho Nhược Ly.

      Lúc này Nhược Ly ngồi ở đài cao nhìn Dạ Mị phối lọ mị dược công hiệu mạnh nhất, theo lời của , điều chế đồ cho tới bây giờ đều là đệ nhất thiên hạ, cho nên mị dược cũng phải là loại mạnh nhất.

      Ngày thứ nhất giờ học Nhược Ly kinh hồn bạt vía, nàng chỉ sợ Dạ Mị cảm thấy có chỗ nào kỳ quái, vậy mà tên kia quả thực cũng là đóa hoa tuyệt thế, tư tưởng cũng phải người bình thường nào có thể vượt qua được, cho nên căn bản cảm thấy ngày đầu tiên Nhược Ly muốn học thứ này có cái gì đúng.

      Lúc trở về, Nhược Ly cẩn thận lấy ít thuốc bôi ở trong móng tay, cuối cùng đối với Dạ Mị cười tiếng, lại làm cho trận sợ hãi.

      Cho đến lúc thấy bóng dáng của Nhược Ly, Dạ Mị mới cảm thấy bản thân vẫn còn sống, vỗ ngực mấy cái, lại nhìn đến tiểu mỹ nhân mềm mại bên cạnh, đột nhiên cảm thấy có thể làm cho Vương của bọn họ coi trọng cũng phải là quái đẳng cấp bình thường, cũng là đóa hoa tuyệt thế.

      ... ...... ........

      Dạ Ly Lạc nhận được mật báo, hoàng muốn phái Tam hoàng tử đến, chính là vẫn đợi, nhưng đợi ngày mà bên kia vẫn có động tĩnh, làm cho tâm tình của tốt.

      "Hồi bẩm Vương thượng! Tiểu thư ở chỗ của Mị hộ pháp học chế mị dược cả ngày." Dạ Ly Lạc vừa nghe, hình tượng nghiệt vạn năm của suýt chút nữa bị phá hủy, trà trong miệng cũng muốn phun cả ra ngoài nhưng cố gắng nuốt trở về.

      nhướng này nhìn ra vui buồn, nhịn được có chút xuất thần, tiểu hồ ly kia học cái đó để làm gì, hơn nữa nàng phải nhớ ra được chuyện trước kia sao, nàng rốt cuộc có biết mị dược là cái gì ?

      Kết quả là nghĩ như thế nào cũng nghĩ thông nàng rốt cuộc muốn làm gì.

      Dạ Ly Lạc tay giở sách, tay nâng trán, chẳng qua là nghĩ tới nghĩ lui cũng đoán được tiểu hồ ly muốn mị dược làm gì, cuối cùng khỏi nhếch miệng cười tiếng, trong lòng ngược lại tràn đầy vẻ mong đợi.

      Dạ Ly Lạc vừa thấy Nhược Ly trở về, liền để sách trong tay xuống, vươn tay đem nàng ôm vào trong lòng, tay rất có quy củ đùa nghịch lỗ tai của Nhược Ly, tay kia vuốt vuốt cái bụng của nàng, hết sức hưởng thụ.

      Mặc dù Nhược Ly biết nên cùng quá thân mật, nhưng là bụng được vuốt rất thoải mái, khẽ hừ hừ bất động.

      Nàng liền an ủi mình đây là thân thể hồ ly, vuốt lông là rất bình thường, cho nên trong lòng cũng thoải mái vì được Dạ Ly Lạc vuốt lông.

      "Tiểu Nhược Ly, hôm nay học được những gì?" liếc đôi mắt hoa đào hẹp dài, thờ ơ nhìn Nhược Ly.

      Nhược Ly cảm thấy chột dạ, nàng mặc dù là con cháu Thiên đế, nhưng cũng chưa trải qua thời kỳ rèn luyện, lúc này bị hỏi đến, lại có chút lắp bắp.

      Bất quá rất nhanh nàng liền thích ứng,trở nên giảo hoạt làm bật lên vẻ đáng , đôi huyết sắc đồng tử to chớp chớp mấy cái, vội vàng cười hì hì đổi chủ đề, "Ngày mai ta vẫn có thể đến đó để học cách điều chế độc phải ?"

      Dạ Ly Lạc biết Nhược Ly cố ý đổi chủ đề, cùng vạch trần nàng, nhìn màn đêm, đoán Nhược Ly còn có thể biến về hình người trong canh giờ, liền tiếp tục dụ dỗ.

      "Tiểu Nhược Ly, ngươi biến về hình người, ta dẫn ngươi ngắm hoa được ?"Mỗ Vương ôm Nhược Ly mềm mại trong lòng, biết nàng thích cây Đề Huyết tiên diễm, liền dụ dỗ.

      Đôi mắt to của Nhược Ly chớp chớp, hiển nhiên hết sức muốn , nhưng đột nhiên nghĩ đến chút nữa nàng hạ mị dược, có mỹ nhân là được, đại não kịp suy nghĩ gào lên, "Nhìn thấy mỹ nhân ta biến thân."

      xong Nhược Ly cũng có chút hối hận, Dạ nghiệt hết sức cảnh giác, nàng đột nhiên như vậy, có thể nhìn ra được manh mối gì , nhưng nàng cũng thích nhìn mỹ nhân, cũng tính là đột ngột .

      "..." Dạ Ly Lạc nghĩ tới Nhược Ly trả lời như vậy, ra làm cho khuôn mặt nghiệt vạn năm thay đổi của chút sụp đổ, sau lát mới phản ứng lại được hỏi,"Tại sao?”

      "Vì Lạc thích nên ta cũng thích." Lời này khiến Nhược Ly rất uất ức nha! Nhưng vì đạt được mục đích chỉnh , trong lòng Nhược Ly lẩm nhẩm, đây là hy sinh cần thiết.

      ……………………………….
      Hết chương 14.
      linhdiep17, Phan Hong HanhHuyền Vân thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 15: Hãm hại.

      Lại Nhược Ly vì lấy lòng Dạ Ly Lạc, lập tức nhanh nhẹn ngoan ngoãn biến về hình dáng tiểu nữ hài, bởi vì được điều dưỡng tốt, lại ăn nhiều thuốc bổ như vậy, cho nên tại biến thân lại thấy cao hơn được chút.

      Lúc này là dáng dấp phấn điêu ngọc thể của tiểu nữ hài mười ba tuổi, đôi huyết sắc đông tử to bởi vì khẩn trương mà hơi nước long lanh, lúc nàng biến thân y phục cũng tự động thay đổi, nàng cũng thích mặc màu đỏ phối hợp cùng với Dạ Ly Lạc.

      Nhược Ly thừa dịp biến thân lúc này, nàng vội vàng đem móng tay đưa vào trong ly rượu của Dạ Ly Lạc đặt nhuyễn tháp chà xát, thuốc thuận lợi rớt vào.

      Dạ Ly Lạc kỳ luôn chú ý tới động tác của nàng, trong lòng lập tức sáng tỏ, bất quá tính vạch trần nàng, "Đem tất cả những nữ nhân có tư sắc trong cung đuổi hết , sau này bổn vương ngắm mỹ nữ, chỉ ngắm hoa."


      "..." Nhược Ly khóc ra nước mắt, nha, suy nghĩ của Dạ nghiệt người bình thường quả thể so sánh, đúng là đóa hoa tuyệt thế, có mỹ nữ bỏ thuốc để làm gì!

      Nhược Ly sao có thể cam tâm, nàng lại thử tranh thủ cái, "Lạc, ngắm mỹ nữ cũng có gì tốt, ta thích..."

      Dạ Ly Lạc đột nhiên đưa ngón tay trắng nõn đặt lên môi Nhược Ly, để cho nàng nữa,"Tiểu Nhược Ly, cần lời trái lương tâm với gia nữa, ngươi thích gia cũng thích, ở trong lòng gia ngươi là người quan trọng nhất."

      Người quan trọng nhất.

      Nhược Ly trong lòng lặp lặp lại bốn chữ này, đúng là người đơn giản, sớm quên mất ước nguyện lúc ban đầu, chỉ cảm thấy nhịp tim càng lúc càng nhanh, nàng tự với mình nên suy nghĩ nhiều, nhưng vẫn nhịn được mặt đỏ tới mang tai.

      Dạ Ly Lạc rất hài lòng nhìn phản ứng của Nhược Ly, chỉ là nhìn thấy vành tai của nàng cũng thay đổi thành màu phấn hồng, lại nhìn đến đôi môi hồng nhuận nhắn dẩu lên, nhất thời cảm thấy miệng hơi khô.

      Nhược Ly lúc này vùi đầu trong ngực Dạ Ly Lạc, bị ôm ôm sờ sờ, liền nghĩ tới ước nguyện ban đầu, lực chú ý đều tập trung lên ly rượu nhuyễn tháp.

      Nhưng mỹ nhân có, vậy rượu này phải làm sao a! Nếu chút nữa Dạ Ly Lạc uống, nàng làm thế nào để xong việc đây.

      "Gọi Dạ Mị tới." Nhược Ly ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt Dạ Ly Lạc mang theo tươi cười, chẳng qua là nụ cười kia rất nhạt, làm nàng cho nàng có cảm giác quỷ dị nên lời, chung quy cảm thấy Dạ nghiệt mà cười, chính xác là có chuyện gì tốt.


      Dạ Ly Lạc buông Nhược Ly ra, tay bưng chén ngọc lên, dường như muốn đưa lên miệng, Nhược Ly nhìn mà trong lòng run lên, nàng muốn ngăn cản uống, nhưng lại tìm được lý do, cảm thấy nếu đột nhiên mở miệng khiến nghi ngờ.

      Cũng may chỉ đem chén đến bên môi rồi dừng lại, do dự làm như muốn uống, lại đem cái chén để xuống, Nhược Ly liền thở phào nhỡm.

      Dạ Ly Lạc rất thích xem dáng vẻ hoảng hốt của Nhược Ly, bởi vì những lúc tiếp xúc như vậy nàng thời thời khắc khắc đều muốn lấy lòng , nhìn rất hoạt bát, nhưng khi có ai lại an tĩnh làm cho người ta cảm thấy hốt hoảng.

      Làm cho cảm thấy giữa nàng và khoảng cách rất xa với tới, mọi thứ đều nắm trong tay, nhưng vẫn có cảm giác cho dù hủy hết thảy, sát phạt thiên hạ, cũng thể đến được bên cạnh nàng.

      Loại cảm giác này thể khống chế, thích như vậy.

      Dạ Ly Lạc lại cúi đầu liếc Nhược Ly khẩn trương dõi theo ly rượu trong tay , nhếch miệng cười tiếng, khỏi có chút cảm khái, cảm giác mình gần đây già rồi, cư nhiên lại lo được lo mất như vậy.

      "Dạ Mị tham kiến vương thượng." Đây là lần thứ hai Dạ Mị bị người từ trong chăn gọi ra, y phục còn hơi hỗn loạn.

      Đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy bên cạnh Dạ Ly Lạc là tiểu mỹ nhân tuyệt sắc, nhất thời còn chưa liên tưởng đến Nhược Ly, dù sao chỉ biết tiểu hồ ly kia có thể biến thành người, về phần có hình dáng như thế nào cũng biết.

      Tiểu mỹ nhân này quá đẹp, làm cho nhất thời nhịn được liếc nhìn thêm mấy cái, căn bản là cách nào đem nàng với tiểu hồ ly lông xù kia đánh đồng với nhau.

      Nhìn Dạ Ly Lạc tư thế thân mật ôm tiểu mỹ nhân, Dạ Mị trong lòng kháng nghị, đều Vương của bọn hộ cực thích sạch , ngay cả thưởng thức mỹ nhân cũng chỉ là ngắm chứ chạm vào, mới nghe là vừa mới đem những nữ nhân có chút tư sắc trong cung đuổi ra ngoài, vẫn buồn bực đây, lúc này vừa nhìn thây, nguyên lai là sợ tiểu mỹ nhân ghen.

      Dạ Mị thấy Dạ Ly Lạc mở miệng, lại len lén liếc tiểu mỹ nhân yểu điệu cái, trong lòng càng thêm giật mình, tiểu mỹ nhân này cũng quá , mặc dù ở Nhân giới nữ nhân mười bốn, mười lăm lập gia đình, nhưng giới bình thường đều thích nữ nhân trưởng thành, khỏi cảm thán, khẩu vị của Vương cũng quá nặng rồi!

      Nhược Ly vừa thấy Dạ Mị tới, giống như nhìn thấy cứu tinh, chỉ cần có thể mở đề tài chuyện, nàng có thể thừa dịp đem ly rượu kia hủy thi diệt tích, vội vàng ngọt ngào kêu tiếng, "Mị sư phụ!"

      "...."Bị Nhược Ly gọi như vậy, người nào đó lòng ngổn ngang trong gió, chao ôi, nghe thanh này phải là con tiểu hồ ly kia chứ, Dạ Mị muốn khóc rồi.

      Dạ Ly Lạc tay nắm lấy cánh tay trắng nõn của Nhược Ly, tay như cũ bưng chén "rượu thuốc" khiến Nhược Ly lo lắng bất an. Đôi môi khẽ mở, nghe ra hỉ nộ, "Mị, ngồi ."

      "Tạ vương thượng." Dạ Mị thấp thỏm ngồi xuống, lúc này càng cảm thấy khí có gì đó đúng, cẩn thận ứng đối, mặc dù vương thượng đối với tứ đại hộ pháp hết sức "chiếu cố ", nhưng nếu quả tức giận, trừng phạt cảnh cáo cũng chịu nổi.

      "Mị, đây là rượu mới tiến cống, ngươi nếm thử chút , nếu như được, phải lấy mấy hũ." Vừa Dạ Ly Lạc vừa vung tay lên, chén ngọc trong tay liền bay đến bàn thấp Dạ Mị ngồi, sánh giọt ra ngoài.

      "Ôi!" Nhược Ly vừa thấy, trong nháy mắt có chút luống cuống, chuyện này....Cái này làm sao có thể cho uống, làm sao bây giờ a! Nhưng nàng lập tức chặn lại miệng mình, để uống còn đỡ hơn để Dạ Ly Lạc uống vào rồi mất lý trí.

      "Tiểu Nhược Ly, làm sao vậy?" Dạ Ly Lạc biết rồi còn cố hỏi, chính là hứng thú xấu xa nhìn thần sắc hốt hoảng của Nhược Ly.

      "Cái đó ta sợ rượu sánh...Sánh." Nhược Ly trong lòng thầm khinh bỉ chính mình, đúng là trộm gà được còn mất thêm nắm thóc, chỉnh được Dạ Ly Lạc, ngược lại làm cho mình cả người rối rắm.

      "Hả?" Thanh của Dạ Ly Lạc có thể xoắn lại, xoắn đến mức Dạ Mị cũng có chút kinh hoảng, lập tức giơ ly rượu lên, hề nghĩ ngợi ngụm liền uống hết.

      Vừa nuốt xuống, mặt Dạ Mị liền xanh mét, giỏi về chế độc, rượu này ổn lắm, chỉ hớp là nếm ra được, nhưng động tác quá nhanh khiến dừng lại được nuốt xuống,vẫn cứ đem ly rượu đầy mị dược uống hết.

      Cúng trách được người đa mưu túc trí luôn luôn cẩn thận như Dạ Mị lại bị lật thuyền trong mương, nghĩ thế nào cũng nghĩ ra được Vương vĩ đại của bọn họ lại hạ mị dược trong rượu đưa uống.

      "Vương thượng, thuộc hạ còn có chút chuyện, thuộc hạ xin cáo lui trước." Dạ Mị cảm thấy trong người nóng ran, nếu chờ thêm chút nữa, e là phải ở trước mặt mọi người nhảy múa thoát y rồi, cắn răng, nửa quỳ hành lễ cái.

      Dạ Ly Lạc làm sao dễ dàng bỏ qua cho như vậy, dạy Nhược Ly cách điều chế mị dược, là biết được, nếu biết để nàng thực được nàng cũng phải gánh chịu hậu quả sau đó.

      lạnh lùng nhìn lướt qua Dạ Mị, cái nhìn này mang theo chút tình cảm nào, ý vị cảnh cáo hết sức ràng, làm bạn bên cạnh Dạ Ly Lạc nhiều năm, Dạ Mị chỉ mới tiếp nhận ánh mắt này biết Vương biết hết thảy, đây chính là cố ý trừng phạt cảnh cáo đây.

      lập tức cúi đầu tạ tội, "Thuộc hạ biết sai."

      "Mị, ngươi về trước , lần sau cũng tha cho ngươi dễ dàng như vậy đâu." câu hai nghĩa, Dạ Mị vừa nghe tiếng của Dạ Ly Lạc, lập tức giống như được đại xá, vội vàng chào cái rồi hướng tẩm điện của mình chạy như bay, lập tức đem mỹ nhân ôm vào trong lòng.(Tội nghiệp Mị ca ^^)
      ... ...... ...... ...... .........
      Hết chương 15
      linhdiep17Phan Hong Hanh thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Eiit: Phuonghanam88

      Chương 16: Tắm chung

      "Tiểu Nhược Ly, có phải là rất thích cây Đề Huyết?" Dạ Ly Lạc trực tiếp sử dụng thuấn gian di động, ôm Nhược Ly đến dưới tàng cây Đề Huyết nơi lần đầu họ gặp nhau.

      Cây Đề Huyết sinh trưởng ở mảnh đất màu mỡ nhất giới, cho nên năm bốn mùa đều nở những đóa hoa đỏ tươi, gió vừa thổi liền rơi lả tả cả khoảng, đẹp gì sánh nổi.

      Nhược Ly nhìn mà có chút ngây dại, nàng đưa cánh tay tuyết trắng lên, mấy cánh hoa đỏ tươi nhàng rơi xuống tay nàng, càng làm nổi bật vẻ trắng nõn thon mềm của đôi tay.

      Dạ Ly Lạc đột nhiên nắm lấy tay nàng, nhàng hôn, nụ hôn kia vừa lạnh lẽo lại vừa nóng bỏng giống như loại sắt nung, khiến mặt Nhược Ly giống như bị thiêu đốt đỏ lên.


      Nàng có chút lúng túng muốn rút tay về, nhưng Dạ Ly Lạc vẫn buông ra, tiếp đó đặt thanh chủy thủ long lanh trong suốt vào trong tay Nhược Ly.

      Thanh chủy thủ này rất nhắn, nếu nhìn kỹ, căn bản thấy được, nó trong suốt giống như nước, cầm tay thấy lạnh như băng, cảm giác hết sức tốt.

      " Nó gọi là Bạc Băng, có linh tính, lúc mấu chốt có thể phòng thân." xong thanh chủy thủ kia liền biến lớn chừng ngón tay cái, Dạ Ly Lạc lấy ra sợi dây trong suốt đeo nó lên của Nhược Ly.

      "Nếu như gặp nguy hiểm, tìm thời cơ tốt gọi nó, nó tự biết phải làm thế nào." Dạ Ly Lạc chút để ý .

      Thanh chủy thủ này là vật mà Dạ Ly Lạc luôn mang theo bên mình, chưa bao giờ rời xa , cũng phải là nó lợi hại, mà là nó còn có công dụng, chính là thấy chủy thủ như thấy Dạ Ly Lạc, hơn nữa nó còn có thể điều động toàn bộ thế lực Ám vương phủ, hết sức quan trọng.

      "Bất quá thể lấy xuống."Dạ Ly Lạc nhàng nâng cằm Nhược Ly lên, khẽ rũ mắt xuống mang theo phần lười biếng, phần chăm chú nhìn nàng .

      Nhược Ly nhìn thanh chủy thủ có thể biến ảo to giống như loại bảo bối, tất nhiên cao hứng, nên cho nàng lấy xuống nàng lấy xuống, vội vàng gật đầu cái.

      Trong lúc nhất thời nét mặt tươi cười như hoa, cả người như chìm vào bóng dáng cây Đề Huyết, đẹp như mộng như ảo.

      Dạ Ly Lạc nhìn đến xuất thần, nhưng chỉ qua cái chớp mắt liền phục hồi tinh thần, nhịn được cúi đầu hôn lên đôi môi kiều diễm đỏ mọng, nhưng lúc này chỉ lướt qua cái rồi dừng lại, giống như chuồn luồn lướt nước.


      Nhược Ly chớp mắt mấy cái, ra nàng biết đây phải là chào hỏi, mà là cử chỉ rất thân mật, nhưng lúc đôi môi hơi lạnh của chạm vào môi nàng, nàng ngoại trừ khống chế được nhịp tim tăng nhanh có chút nào bài xích, giống như lúc vuốt lông nàng khi là thân hồ ly, dường như thành thói quen.

      Nàng lại để ý đến phần động tâm kia, chỉ quy kết thành vì nàng sợ đắc tội với người lo cơm áo cho nàng, lúng túng cười tiếng liền trực tiếp đổi chủ đề.

      "Lạc, ta lần đầu tiên gặp ngươi chính là ở chỗ này." Nàng nhớ hôm đó nàng ở chỗ này gặp được Dạ Ly Lạc, lúc ấy nàng còn coi giống như là ánh mặt trời mà hướng đến, hôm nay nâng mắt nhìn , vẫn như cũ tuấn tú tà mị gì sánh được.

      "Đúng rồi, tiểu Nhược Ly lúc ấy còn cứng rắn hướng người gia ngã nhào." Dạ Ly Lạc quay người lại nằm xuống nhuyễn tháp đùa giỡn , tay còn quên đùa nghịch mái tóc dài màu bạc của Nhược Ly.


      Màu đỏ rực như lửa càng làm nổi bật màu bạc rực rỡ, lấp lánh giống như dải ngân hà, làm cho Dạ Ly Lạc thích muốn buông tay.

      Lời này khiến cho Nhược Ly đỏ cả mặt, nàng bĩu môi, trong lòng kháng nghị, Dạ nghiệt này cũng mở bình ai biết trog bình có cái gì, khi đó nàng phải là muốn tìm vòng ôm ấm áp sao, vừa đúng lúc gặp thôi.

      Nàng lại tiếp tục muốn đổi chủ đề."Lạc, ta vẫn chưa biết nguyên tên của ngươi là gì." Tên của Dạ Ly Lạc ít có người biết, cho dù biết cũng có cách nào dám cọi thẳng tục danh của .

      Dạ Ly Lạc đột nhiên cười, nhìn vẻ mặt mong đợi của nàng, cười mười dặm gió xuân, đây là lần đầu tiên chính miệng tên của mình cho người khác, rất chậm, lại ràng từng chữ, dường như muốn khắc sâu trong lòng Nhược Ly.

      "Dạ - Ly - Lạc."

      Chẳng qua chỉ đơn giản ba chữ, lại giống như mang theo loại mê dược đầu độc tâm trí của Nhược Ly, biết tại sao nàng có loại cảm giác, hẳn nam nhân này là lần đầu tiên tên của mình cho người khác.

      " đời này chỉ có nàng mới có thể gọi tên của ta." Những người khác dám gọi tên sớm hài cốt còn, câu sau Dạ Ly Lạc ra, nhưng câu này cũng ràng.

      Bởi vì câu này mà Nhược Ly cảm thấy trong lòng có chút chua xót, nàng nhớ chuyện trước đây, mất tất cả sau lại gặp được nam nhân này, tính khí mặc dù có chút cổ quái, thỉnh thoảng chiếm chút tiện nghi của nàng, nhưng đối với nàng rất tốt, trong lòng nàng rất cảm kích.

      Quỷ thần xui khiến, Nhược Ly ra suy nghĩ trong lòng, " Nếu ngươi vất bỏ ta, ta cũng rời ." Lời vừa ra, hai người đều sửng sốt.


      Khuôn mặt nghiệt của Dạ Ly Lạc dù trải qua vạn năm đối với mọi chuyện đều mạn bất kinh tâm rốt cuộc cũng sụp đổ, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười vui vẻ cũng bởi vui mừng qua đỗi mà cứng ngắc.

      chỉ cảm thấy có thứ gì đó nặng nề đánh vào lòng , cảm thấy chưa bao giờ ấp áp như vậy, nhưng câu sau của Nhược Ly lại làm cho Dạ Ly Lạc cảm thấy giống như bị người tát cái bạt tai, tát này rất đau.

      "Ta nhất định hảo hảo báo đáp ngươi phần ân tình này !"

      Bất quá Dạ Ly Lạc rất nhanh liền bỏ qua, duỗi tay cái, đem Nhược Ly ôm vào trong lòng, cúi đầu nhìn tiểu mỹ nhân yểu điệu.

      Trong lòng khẽ rung động, khóe miệng vẫn như cũ mang theo nụ cười khiến người ta đoán được, hàm hồ , "Vậy hãy ở bên cạnh gia mà báo đáp cho tốt !"

      Giờ phút này cảm nhận được, nữ nhân này đối với hết sức khác biệt, khác biệt đén mức làm cho mang Bạc Băng đưa cho nàng, mặc dù hiểu lắm khác biệt này có ý nghĩa gì, nhưng chỉ điều này làm cho trong lòng rung động khác biệt, liền quyết định bao giờ buông tay nữa.

      Mặc dù lúc này Nhược Ly đối với chẳng qua là cảm giác lệ thuộc vào, nhưng ngày tháng còn dài, vội, giờ khắc này có thể làm cho đôi huyết sắc đồng tử chỉ có bóng dáng của , sau này cũng có thể làm cho trong lòng nàng cũng chỉ chứa mình .

      Kỳ hạn là, lâu dài.

      Vốn là hai người nằm rất tốt, Nhược Ly cũng buồn ngủ, vậy mà Dạ Ly Lạc đột nhiên đứng dậy, phen ôm lấy Nhược Ly mơ hồ hướng đến tẩm cung.

      Nhược Ly vốn quen thoải mái ở trong ngực , đôi mắt đảo đảo cái lại nhắm mắt ngủ thiếp , nhưng vẫn hỏi câu tượng trưng, " Lạc, là trở về ngủ sao?"

      Dạ Ly Lạc môi mỏng khẽ nhếch lên, lười biếng , " Bồi gia tắm ."

      " Hả, tắm a! Nhược Ly đầu khẽ động, đột nhiên nàng mở choàng mắt, có chút bất khả tư nghị nhìn chiếc cằm hoàn mỹ của Dạ Ly Lạc.

      Tắm nàng biết, nhưng hai người cùng nhau ngâm mình trong nước, nàng là thân thể hồ ly sao, nhưng Dạ Ly Lạc phải cởi sạch hết chứ?

      Nhược Ly vừa nghĩ tới đó khỏi đỏ bừng mặt, nàng mặc dù biết nam nữ thụ thụ bất thân là cái gì, nhưng nàng chỉ mới nhìn Dạ Ly Lạc nửa ngực mở rộng cảm thấy nóng hết cả mặt, nếu là.....Nếu là mảnh vải che thân, Nhược Ly nghĩ hồi cảm thấy có cỗ ấm áp muốn từ mũi chảy ra.

      là xấu hổ chết được.

      Dạ Ly Lạc dĩ nhiên cảm nhận được khác thường của người trong lòng, nhưng chính là muốn trêu chọc nàng chút, hơn nữa quả nên cho Nhược Ly tắm rửa chút rồi.

      Bên cạnh tẩm cung của Dạ Ly Lạc chính là hồ tắm lớn, bên trong hồ từ bạch ngọc mài giũa mà thành, bốn góc đều có khảm viên dạ minh châu lớn, màn đêm vừa xuống, tỏa ra ánh sáng sắc vàng cam giống như ban ngày.

      Mà nước trong hồ được dẫn vào từ núi linh tuyền, ấm áp vừa phải, dòng nước ngừng chảy, lượn lờ hơi nóng, giống như tiên cảnh.

      ... ...... ...... .....
      Hết chương 16.

      P/S: Vì Lạc ca tặng tín vật đính ước cho Nhược Ly rồi nên mình đổi cách xưng hô của Ca với Nhược Ly, còn Nhược Ly chưa nhận ra tình cảm nên đổi sau nhé!
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :