1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh thế yêu sủng - Mèo vẫn ở đây (99) HOÀN CHÍNH VĂN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 98: Bạch Tiểu Bảo cùng Hiên Viên Tử Mặc.

      Edit+ Beta: Ha Phuong

      ra Hiên Viên Tử Mặc biết hôm nay nên lên đường, hôm qua luyện công đột nhiên có người đánh lén, mặc dù có gì đáng ngại nhưng khí huyết trong cơ thể vẫn bị lật chuyển, có chút thuận.

      Nhưng nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của Bạch Tiểu Bảo khi đối mặt với cũng tiện cự tuyệt, đường từ Ma giới đến Giới cũng xa, có lẽ có người nào chán sống mà tìm đến gây phiền toái.

      Lúc này xe ngựa chậm rãi xuất phát, sau giữa trưa ánh mặt trời ấm áp hơi có chút chói mắt khiến người ta có cảm giác uể oải, nhưng lúc này hai người xe hề buồn ngủ, chỉ ngồi đó mắt to trừng mắt .

      "Tử Mặc, ngươi có chuyện gì chứ?" khuôn mặt nhắn của Tiểu Bạch lên vẻ rất nghiêm túc, vấn đề này nàng hỏi dưới ba lượt! Nhìn sắc mặt Hiên Viên Tử Mặc rất yếu ớt, hơn nữa cũng mang nàng bay trở về như lúc đến nên cảm thấy kỳ quái.

      Hiên Viên Tử Mặc đột nhiên cười, đôi mắt khi cười rất đẹp, ánh mắt lấp lánh, đột nhiên trêu chọc: " ta sao?"

      Đột nhiên thốt ra những lời này khiến Bạch Tiểu Bảo ngây người lát mới phục hồi tinh thần, lúc này Hiên Viên Tử Mặc tiến sát vào nàng, hai khuôn mặt cách nhau rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở phả vào nhau.

      Bạch Tiểu Bảo phản xạ có điều kiện ngửa người ra sau, chỉ là đầu kề đến vách xe, nàng vươn tay chống đỡ vào ngực của để cho đừng đến gần thêm nữa, được tự nhiên quay đầu : "Ta thấy sắc mặt của ngươi rất xấu, hơn nữa còn ngồi xe ngựa trở về!"

      "Vậy nàng có thích ta ? Hiên Viên Tử Mặc nhất quyết tha hỏi tới, bờ môi mỏng hơi lạnh ở lỗ tai Bạch Tiểu Bảo thổi khí nóng, thành công khiến lỗ tai Bạch Tiểu Bảo nhất thời đỏ ửng.

      Hiên Viên Tử Mặc vừa lòng nhìn kiệt tác của mình, khóe miệng khẽ nhếch cười, nhưng lúc này Bạch Tiểu Bảo lại đột nhiên giả chết khiến Hiên Viên Tử Mặc sững sờ, sau đó cũng cười rồi ngửa về phía sau, cuối cùng buông Bạch Tiểu Bảo ra, "Nha đầu này đúng là đáng !" Giọng mang theo cưng chiều ràng.

      Hiên Viên Tử Mặc e ngại mình làm Bạch Tiểu Bảo sợ nên cũng trêu chọc nàng nữa, quay người lại cứ như vậy an tĩnh nằm xuống, đề tài vừa rồi vẫn giải quyết được gì.

      Bạch Tiểu Bảo giả chết lúc lâu, đến khi nghe thấy động tĩnh gì nữa mói cẩn thận mở mắt ra, thấy Hiên Viên Tử Mặc ngủ an ổn bèn trở tay cầm lên quyển sách lật xem để giết thời gian, lại cái xe này tuy nhưng cũng rất thoải mái, hai người ở bên trong cũng rất rộng rãi, dầu gì cũng là xe bốn ngựa kéo nên dù sao cũng thấy thoải mái hơn xe lừa kéo.

      Cả buổi chiều Hiên Viên Tử Mặc cũng tỉnh lại, Bạch Tiểu Bảo cũng vui vẻ tỉnh táo, sau khi ăn chút bánh ngọt liền để nguyên quần áo mà ngủ, ngoài cửa phu xe nghiêm cẩn đánh xe rất cẩn thận, thoáng cái nàng ngủ rất thoải mái.

      . . . . . .

      Bạch Tiểu Bảo mơ mơ màng màng ngủ chợt cảm giác bên tai có tiếng gió, rất ồn ào, hơn nữa cũng cảm thấy hơi lạnh mới vô cùng miễn cưỡng mở mắt ra, thấy mặt đất vùn vụt qua trước mắt, cỏ cây cũng vùn vụt thoáng qua, rất có cảm giác mình ngồi trong chiếc xe thể thao.

      giây kế tiếp liền phản ứng kịp là nàng bị người ta khiêng chạy vụt vụt về phía trước, vừa định kêu to chợt nghe tiếng . "Là ta!" Giọng Hiên Viên Tử Mặc truyền đến từ bên dưới, nghe có chút mệt mỏi.

      Nhìn phía nhóm truy binh dần dần bị bỏ lại phía au, Bạch Tiểu Bảo liền hiểu chuyện gì xảy ra, bọn họ bị người khác đánh lén, bọn kia có tận ba người đấy, nàng nhất thời có chút luống cuống nhưng vẫn kỳ vọng hỏi: "Tử Mặc, có chuyện gì vậy?"

      "Bị người theo dõi!" Hiên Viên Tử Mặc vừa mới đại chiến trận, vì bảo vệ Bạch Tiểu Bảo mà trúng chưởng, linh khí trong cơ thể càng thêm rối loạn, lúc này lại cõng nàng chạy như điên nên có chút mệt mỏi vì vậy giọng có chút khàn khàn.

      "Ngươi phải là Ma vương sao? Như thế nào mà phải chạy trốn thế này? phải ngươi nên giống như trong tiểu thuyết, phất tay cái chết đám sao?" Bạch Tiểu Bảo rất khó tiếp nhận này, đám người kia phải đều là người trong Ma giới sao? Sao lại phải chạy trốn, còn chạy lẹ nữa chứ!

      Trong lòng Hiên Viên Tử Mặc cũng hết sức băn khoăn: "Tối hôm ta qua bị thương, bây giờ công lực còn chưa kịp hồi phục, lại dưới chân núi có ít nhất cả ngàn tên! Trong lúc nhất thời khó có thể phá vòng vây, chẳng qua ta tung tín hiệu rồi, có lẽ cứu binh lập tức đến."

      Bạch Tiểu Bảo chớp mắt mấy cái mới tiêu hóa được tất cả, ý của Hiên Viên Tử Mặc chính là bị thương, lúc này hề năng lực chống cự, dưới chân núi lại hơn có hơn ngàn binh sĩ và vẫn chưa có viện binh đến cứu hai người bọn họ? Đột nhiên Hiên Viên Tử Mặc đặt Bạch Tiểu Bảo xuống, Bạch Tiểu Bảo lảo đảo mất thăng bằng, nhưng lúc thấy phía sau là vách núi dựng đứng đầu hơi choáng váng, vụt cái liền chạy đến sau lưng Hiên Viên Tử Mặc.

      Hiên Viên Tử Mặc chỉ im lặng nhìn ánh lửa dưới chân núi càng ngày càng gần, "Vậy phải chúng ta chỉ còn con đường là chết sao?" Bạch Tiểu Bảo xem xét tình cảnh tại, buồn buồn hỏi.

      Nghe nàng vậy Hiên Viên Tử Mặc bèn rất nghiêm túc tự hỏi, sau lát mới bình tĩnh trả lời: "Phải là chết chắc!" Bạch Tiểu Bảo nghe vậy trong nháy mắt hít vào hơi, khóe miệng co giật, bây giờ là câu cũng được.

      Binh lính dưới chân núi cuối cùng cũng xông tới, mỗi hàng đều chỉnh tề kéo cung, chỉ chờ lệnh tiếng là vạn tên cùng bắn ra!

      Hiên Viên Tử Mặc vung tay lên đem Bạch Tiểu Bảo ra sau lưng mình, tâm của nàng đều muốn thót lên cổ họng rồi, lúc này ngay cả thở cũng dám thở cái.

      Cầm đầu đội ngũ là tên hán tử cao to, thần thái sáng láng, có lẽ vẫn kính trọng người trước mặt bèn ôm quyền cung kính : "Thượng mệnh khó vi phạm nên đành phải đắc tội, hôm nay bắt buộc phải lấy được thủ cấp của Ma vương ngài!"

      "Ngươi biết ta là Vương của Ma giới mà còn dám trắng trợn hành thích? Chẳng lẽ muốn đoạt quyền sao?" Hiên Viên Tử Mặc nhanh chậm , thèm để ý đến mấy ngàn binh mã trước mắt khiến tâm trạng thấp thỏm của Bạch Tiểu Bảo được khuyến khích đôi chút.

      "Lệnh khó vi phạm!"

      Trong lòng Hiên Viên Tử Mặc cũng ràng, lúc này vết thương cũ người chưa lành, lại nhìn tình hình tại thấy xem ra khó thoát khỏi kiếp rồi.

      Mặc dù là đêm tối nhưng thể đếm hết những cây đuốc chiếu sáng ngời xung quanh, sáng rực giống như ban ngày. cơn gió thổi qua, ánh sáng lập lòe chiếu lên từng bóng người đứng kia.

      Đột nhiên Hiên Viên Tử Mặc mở miệng phá vỡ thời khắc giương cung bạt kiếm. Khí thế như vậy, ít phần lười biếng bình thường nhiều hơn phần khí phách, lời ra khiến lòng người kinh ngạc: "Người các ngươi muốn đối phó là ta, thả nữ nhân của ta !"

      Hiên Viên Tử Mặc vừa dứt lời hơi dùng lực chút, liền đẩy Bạch Tiểu Bảo còn chưa kịp phản ứng chuyện gì ở sau lưng sang bên cạnh.

      Hiển nhiên Bạch Tiểu Bảo còn chưa ý thức được tình huống ổn, đợi ổn định bước chân, lúc xoay người ngẩng đầu nhìn lại Hiên Viên Tử Mặc cách xa mấy bước, lòng của Bạch Tiểu Bảo đột nhiên nhói đau, Hiên Viên Tử Mặc thân áo trắng bay bay trong gió, vẻ mặt hết sức lạnh nhạt đứng cạnh vách núi đen, chút biểu cảm nhìn lão tướng quân kia.

      Lão Tướng quân suy tư khắc rồi trầm trọng gật đầu cái. Thấy Lão tướng quân rút cuộc cũng gật đầu Hiên Viên Tử Mặc mới lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng, tâm Bạch Tiểu Bảo rất đau, nhưng nàng vẫn nghĩ ra muốn làm cái gì, Hiên Viên Tử Mặc có ý gì, là muốn mình chịu chết sao?

      Trong lòng Bạch Tiểu Bảo khỏi xoắn lại với nhau, Hiên Viên Tử Mặc nhìn về phía Bạch Tiểu Bảo, đột nhiên cười, giống như thường ngày bình thản : "Mau trở về giới --"

      Còn chưa hết, liền ngửa mặt lên thả mình rơi xuống vách đá, Bạch Tiểu Bảo đầu tiên là run lên, giây kế tiếp nàng chạy về phía trước mấy bước, tung người cái cũng nhảy xuống. Cả quá trình xảy ra quá nhanh đến nỗi khiến ngay cả đám binh lính kia cũng kịp phản ứng.

      Lão kia Tướng quân sững sờ đứng bên vách núi trống rỗng, lão tiến lên trước mấy bước nhìn dưới vách núi, do dự chút mới xoay người, lớn tiếng : "Nghịch tặc bị bắn chết rơi xuống vách đá! Các ngươi nghe chưa?"

      "Dạ!" Chúng tướng sĩ đều hiểu rằng lời lão tướng quân chứa đầy hàm ý, lão tướng quân làm như vậy để bọn họ cần xuống phía dưới tìm tòi, bọn họ cũng vui vẻ thanh nhàn, tự nhiên lắm mồm. Hơn nữa núi này nổi danh có vách núi dựng đứng, té xuống chắc thể sống sót, như vậy có lẽ cũng có phiền toái gì.

      Sau đó hô to tiếng, "Rút lui!" Mấy ngàn người giơ cây đuốc lồng lộng hùng dũng rút lui, vốn là vách núi huyên náo sáng rực lại trở nên tối tăm, trống trải an tĩnh.

      . . . . . .

      Bạch Tiểu Bảo cố sức chớp mắt mấy cái, mặc dù là buổi tối nhưng trăng sáng vẫn còn, loáng thoáng có thể nhìn thấy phía dưới, sau khi xác định phía dưới có Hiên Viên Tử Mặc, nàng có cảm giác giống như chính mình bị sét đánh, chẳng lẽ chỉ mình có nàng rớt xuống?

      "Tử Mặc, Hiên Viên Tử Mặc!" Bạch Tiểu Bảo hô tiếng, phía dưới hề có tiếng đáp lại. lúc nàng tưởng như tuyệt vọng, đột nhiên phía truyền đến thanh quen thuộc: "Ta ở này!" Cánh tay bị người lôi kéo, Bạch Tiểu Bảo liền ngẩng đầu lên nhìn.

      Ngay lúc ngẩng đầu liền chống lại đôi mắt dịu dàng cùng với biểu tình tức giận mặt Hiên Viên Tử Mặc, duỗi cánh tay dài cái liền ôm Tiểu Bạch vào trong ngực, cánh tay còn lại thoáng cái, đạo bạch quang thoáng qua, hai người liền vững vàng rơi xuống đáy vực.

      Lúc này Hiên Viên Tử Mặc thu hồi vẻ mặt kinh ngạc khi chứng kiến Tiểu Bạch nhảy xuống vực theo mình, đôi mắt hoa đào mang theo vẻ chế nhạo nhìn nàng, ôm lấy tay của nàng buông ra, vui đùa hỏi: "Tiểu Bạch, nỡ để ta chết sao?"

      "Ta, ta chỉ muốn thấy ngươi phải chịu chết mình, ta chỉ là . . . . ." Cảm giác vừa rồi khiến Bạch Tiểu Bảo hoảng sợ, lúc ý thức được mình chỉ còn lại mình, đời này còn Hiên Viên Tử Mặc nữa, nàng liền chút do dự nhảy xuống, khi đó, nàng chỉ hi vọng được chết chung với .

      Bạch Tiểu Bảo còn chưa hết, đôi môi mỏng của Hiên Viên Tử Mặc chặn lại cái miệng đào nhắn có chút om sòm của nàng.

      Từ cạn đến sâu, vốn là chỉ là muốn lướt qua cái rồi dừng nhưng nghĩ vừa hôn nghiện, cho đến khi Bạch Tiểu Bảo lại lần nữa thở ra hơi, Hiên Viên Tử Mặc mới nỡ rời đôi môi đỏ mọng mê người của nàng.

      Nhìn đôi môi của Bạch Tiểu Bảo bị hôn đến sưng đỏ, khóe miệng triển khai loại đường cong gọi là hạnh phúc, lúc này Bạch Tiểu Bảo vì đầu có chút thiếu dưỡng khí mà thở mạnh, dưới phập phồng, chỉ cần chút là có thể đụng vào đôi môi mỏng của Hiên Viên Tử Mặc, tựa như từng chút muốn chạm vào bờ môi mỏng của .

      Đợi Bạch Tiểu Bảo lấy lại tinh thần mới ý thức được tư thế mập mờ này theo bản năng dùng sức đẩy ra, vốn tưởng rằng đẩy ra, thế nhưng cũng rất dễ dàng thoát khỏi lồng ngực của .

      Hai chân Bạch Tiểu bảo chạm đất rồi nhưng Hiên Viên Tử Mặc lại bị đẩy lảo đảo lui về phía sau mấy bước mới đứng vững thân hình. Bạch Tiểu Bảo cảm thấy kỳ quái vươn tay muốn đỡ nhưng Hiên Viên Tử Mặc lại cười lắc lắc đầu.

      Bạch Tiểu Bảo thấy có việc gì liền thu tay về, có chút tức giận : "Làm ta hoảng sợ! Chàng . . . . ."

      Bạch Tiểu Bảo còn chưa hết chợt thấy Hiên Viên Tử Mặc phun ra búng máu tươi, bắn cả vào mặt Bạch Tiểu Bảo đứng cách đó xa.

      Ban đầu nàng còn chưa phản ứng kịp, khó tin vươn tay xoa xoa vết máu còn ấm nóng mặt, lúc này Bạch Tiểu Bảo mới trừng lớn mắt lập tức nhào tới, mà lúc này Hiên Viên Tử Mặc hôn mê bất tỉnh ngã mặt đất.

      "Tử Mặc! Chàng đừng làm ta sợ!" Nhưng đáp lại Bạch Tiểu Bảo chỉ có hồi im lặng, Bạch Tiểu Bảo lập tức ôm lấy Hiên Viên Tử Mặc vào người, ngón tay run rẩy đưa đến mũi của , cho đến khi có cảm thấy hô hấp ấm áp phun đến tay, cả thân thể cứng ngắc của nàng lúc này mới mềm mại xuống, xụi lơ chống tay xuống đất mới bị ngã xuống.

      Xung quanh đều tối đen, Bạch Tiểu Bảo chỉ có thể mượn nửa vầng trăng rằm mới thấy bốn phía xa cách họ mấy bước có khối đá bằng, lại gọi Hiên Viên Tử Mặc thêm vài tiếng nhưng vẫn có phản ứng, nhưng cũng may hô hấp vẫn vững vàng, Bạch Tiểu Bảo cũng thoáng thả lòng tâm tình.

      Nàng ôm lấy Hiên Viên Tử Mặc chặt, chỉ sợ lạnh, đây cũng là điều duy nhất nàng có thể làm cho trong lúc này, bây giờ Bạch Tiểu Bảo muốn khóc cũng khóc nổi, chỉ có thể ngơ ngác nhìn chằm chằm Hiên Viên Tử Mặc, hi vọng có thể tỉnh lại.

      Lúc này Bạch Tiểu Bảo mới ý thức được rằng vị trí của Hiên Viên Tử Mặc ở trong lòng của nàng là quan trọng cỡ nào, quan trọng đến mức nàng thể mất , lúc này nàng mới hiểu được mình mất rồi!

      Bạch Tiểu Bảo giọng nức nở, cuối cùng biến thành gào khóc, đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay Bạch Tiểu Bảo khóc nhiều như vậy, biết thế làm sao nàng rất sợ Hiên Viên Tử Mặc tỉnh lại nữa, lúc này nàng mới ý thức được, nàng thích Hiên Viên Tử Mặc nhiều hơn rất nhiều so với mình tưởng tượng.

      "Chàng. . . . . . Tỉnh , ta còn chưa cho chàng biết, ta thích chàng. . . . . . , ta chàng!"

      "?" Đột nhiên trong ngực vang lên giọng yếu ớt, mặc dù nhưng Bạch Tiểu Bảo vẫn nghe được, vội vàng dừng lại thút thít, cúi đầu nhìn về phía trong ngực.

      "Ừm! Hả? Chàng tỉnh?" Nhìn thấy đôi mắt đen ấm áp cuối cùng cũng mở ra, Bạch Tiểu Bảo vui mừng huơ tay múa chân!

      Mới được hai câu Hiên Viên Tử Mặc ho kịch liệt, điều này khiến Bạch Tiểu Bảo vui mừng hoan hỉ mạnh mẽ dừng lại, nước mắt còn chưa khô lại chảy ra: "Tử Mặc, chàng sao chớ!"

      " có việc gì!" Hiên Viên Tử Mặc cười cười vươn tay xoa đầu Bạch Tiểu Bảo, vô cùng dịu dàng, những ngón tay thon dài dưới ánh trăng trắng có chút trong suốt, giống như có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.

      "Để ta đỡ chàng đến chỗ nào thoải mái cho chàng nghỉ chút!" Bạch Tiểu Bảo hít mũi, muốn đỡ về phía trước, thấy trước mặt có gian phòng rách nát nhưng hình như cũng hơi xa, chắc khoảng mấy chục mét.

      "Tử Mặc, bên trái có căn nhà cũ nát, ta đoán là có người ở, chúng ta đến đó thôi!"

      Hiên Viên Tử Mặc do dự chút mới khẽ gật đầu, theo tình huống bây giờ của đúng là nên cử động nhiều, mau mau điều dưỡng mới tốt, cũng thể để Bạch Tiểu Bảo cùng ở nơi này ngồi đêm hứng chịu gió lạnh và ẩm ướt được.

      miễn cưỡng đứng lên nhưng vừa đề khí lại động vào vết thương, lại phun ra búng máu tươi, Bạch Tiểu Bảo hoảng sợ vội vàng tiến lên đỡ lấy thân hình lảo đảo muốn ngã của Hiên Viên Tử Mặc.

      Lúc này bước chân của Hiên Viên Tử Mạc vững vàng nên thể bước được nữa, Bạch Tiểu Bảo khẽ cắn răng, dùng sức đưa ra sau lưng.

      Thân thể của Hiên Viên Tử Mặc chẳng khác gì ngọn núi lớn đối với thân thể nho của Tiểu Bạch, nàng phải hao phí hết sức mình mới để chân lết xuống đất.

      Hiên Viên Tử Mặc cũng tận lực làm giảm sức nặng của mình còn nửa nhưng chỉ nửa này cũng đủ khiến Bạch Tiểu Bảo chống đỡ rất vất vả. muốn giãy giụa để xuống nhưng cả người dư thừa hơi sức để giãy giụa.

      "Tiểu Bạch, để ta xuống!"

      Bạch Tiểu Bảo để ý tới , nhưng vì bị đè ép nên giọng có chút khó chịu: "Nếu chúng ta còn tiếp tục ở đây lãng phí thời gian, lỡ như cái căn nhà hoang kia bị người ta chiếm mất đến lúc đó còn chỗ nào để nghỉ chân nữa? Nam tử hán đại trượng phu phải biết co biết duỗi (biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể), cõng chàng lúc cũng chết được! Ta còn chê chàng nặng chàng còn giãy cái gì chứ!"

      Hiên Viên Tử Mặc biết lúc lúc này lay chuyển được Bạch Tiểu Bảo nên đành ngồi im, tận lực đề khí giảm bớt trọng lượng của mình, hành động này khiến sắc mặt của càng thêm tái nhợt, Bạch Tiểu Bảo cõng nên nhìn thấy.

      "Tiểu Bạch, ta rất nàng!"

      Bạch Tiểu Bảo nghe vậy theo bản năng quay đầu lại, ánh trăng soi dáng vẻ nghiêm túc của Hiên Viên Tử Mặc, nước mắt nàng nhất thời tràn ra, Hiên Viên Tử Mặc muốn an ủi Bạch Tiểu Bảo nhưng lúc này còn hơi sức nữa, ngay cả muốn cúi đầu hôn nàng thể ngọt ngào cũng thể làm được.

      Nhưng Hiên Viên Tử Mặc lại ngờ Bạch Tiểu Bảo tay đỡ , cái tay khác ôm cổ của , giây kế tiếp cái miệng nhắn của nàng đặt đôi môi mỏng của , Trái đất đụng vào Sao Hỏa rồi! xảy ra là thể ngăn cản!

      Hiên Viên Tử Mặc biết lấy sức mạnh từ đâu phản bị động thành chủ động, kéo Tiểu Bạch vào trong ngực, dùng sức hôn nàng.

      . . . . . .

      Quảng đường ngắn ngủi chỉ khoảng vài chục mét nhưng Bạch Tiểu Bảo cõng Hiên Viên Tử Mặc lưng mãi vẫn chưa đến, lúc này cũng biết Bạch Tiểu Bảo lấy đâu ra sức mạnh, dù cõng lưng nhưng có cảm giác người như yến, bước như bay, có thể thấy được sức mạnh vĩ đại của tình quả là đáng sợ. Nhìn căn nhà cũ nát gần ngay trước mắt nhưng kỳ thực còn phải cả hơn chục mét nữa, dưới chân càng ngừng cố gắng tới.

      Nhưng bọn họ còn chưa đến được đó thủ hạ của Hiên Viên Tử Mặc tìm được bọn họ, Bạch Tiểu Bảo nhìn đám người quỳ trước mặt, lại nhìn Hiên Viên Tử Mặc được cõng lưng lập tức thả xuống, dù gì cũng Ma Vương đại nhân, khí thế vẫn rất cần đấy.

      . . . . . .

      Dạ Mị ngờ lần này Bạch Tiểu Bảo du ngoạn Ma giới trở về Ma vương đưa rất nhiều sính lễ đến. Dạ Mị đứng trong đại sảnh, nhìn sính lễ chất thành hàng dài, nhất thời thốt nên lời cũng hề động đậy, cứ đưng im như trời trồng vậy.

      Dạ Quỷ ở bên cạnh cũng nhận ra khí bất thường, định tiến lên khuyên Dạ Mị đôi câu nhưng cũng biết nên cái gì.

      "Đại ca, ta làm sai cái gì sao?" Hồi lâu, Dạ Mị mới thốt ra câu hỏi, vốn tưởng rằng thời gian còn dài, có thể chậm rãi chờ nàng nhưng chờ được điều gì đây, chờ đến lúc Bạch Tiểu Bảo muốn lập gia đình nhưng người nàng muốn gả phải là .

      "Dạ Mị, đừng như vậy, nam tử hán đại trượng phu cầm lên được cũng bỏ xuống được!" Dạ Quỷ cũng cảm thấy lời khuyên này có hơi tàn nhẫn, nhưng mọi chuyện đều thành kết cục định, bọn họ còn có thể làm được cái gì?

      "Ta muốn làm đại trượng phu, ta muốn đoạt lại nàng!" Đây chính là điều Dạ Mị suy nghĩ lúc này nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Bạch Tiểu Bảo cuối cùng cũng lựa chọn buông tay.

      Khi đó mặc dù cười đến mức vô cùng xán lạn nhưng trong lòng giống như rỉ máu, nhưng hối hận, bởi vì Bạch Tiểu Bảo có thể hạnh phúc đó cũng chính niềm hạnh phúc của .
      Last edited by a moderator: 23/4/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 99: Dạ Nhược ()

      Edit + Beta: Ha Phuong

      Ven đường, có nam tử thân trường bào màu trắng bên hông trang bị thanh trường kiếm sứt sẹo, trong tay cầm quyển《Giang hồ chí》 xem say sưa, đột nhiên biết nhìn thấy cái gì khiến nhướng mày, có mùi hương son phấn xẹt qua mũi . Chân mày càng nhíu chặt lại, hiển nhiên là nhìn thấy chuyện gì đó khiến mất hứng.

      "Tiểu. . . . . ." Người kia còn chưa hết lời vị công tử ôn nhuận như ngọc kia quay lại, ánh mắt tức giận quét qua tiểu nam đồng kia cái, nam đồng kia ngẩn ra, lập tức cười hì hì chữa lời: "Tiểu gia, ngài để ta điều tra xem nhé!"

      Nam tử kia nghe vậy lập tức vui vẻ, sau đó cuộn quyển sách lại, nghịch ngợm gõ nam đồng cái, cười đùa , "Tiểu tử ngươi còn rất cơ trí đấy! Danh hiệu này Bản công tử rất thích, A ha ha ha. . . . . . Khụ! Khụ!"

      "Công tử, hoàn cảnh nơi này thể so với trong nhà, người nên có chừng mực, người mở miệng cười lớn như vậy bụi cũng hút tới trong bụng, ta vừa mới nhìn thấy có con đại hắc mã ở đàng kia dùng chân nghịch cái gì đó, bụi nhiều như vậy khó trách vừa rồi người hít phải ít vào trong miệng. . . . . ." Tiểu đồng vừa vừa biểu ra vẻ mặt chế nhạo.

      Còn chưa dứt lời thấy sắc mặt của bạch y công tử trở nên hết sức khó coi, vội vàng rút ra cây quạt giấy từ bên hông, bộp tiếng mở ra bảo vệ miệng mình, "Nơi này quá nguy hiểm, Tiểu Bạch chúng ta mau lên lầu!" xong, vị bạch y công tử liền hoảng hốt chạy bừa lên lầu. Tiểu đồng kia vừa nhìn thấy dáng vẻ mất mặt của công tử nhà mình chậc chậc hai tiếng, vẻ mặt hết sức bất đắc dĩ, sau đó chắp tay sau lưng từng bước bình tĩnh lên lầu, trông cứ như thể mới là đại gia thực .

      Trong phòng thuê lầu hai, bạch y công tử sau khi được hô hấp khí trong lành ánh mắt khỏi kích động đỏ lên, trong lòng cảm khái, ánh mặt trời bên này tuyệt đẹp!

      "Tiểu thư, người cũng có tiền đồ!" Sau khi Tiểu Bạch đóng cửa lại tức giận , nhưng mới vừa quay đầu lại liền bị thanh quạt giấy tập kích vào đầu, nàng vừa ngẩng đầu nhìn thấy bạch y công tử, , bạch y công tử nữ giả nam trang thận trọng nhìn chung quanh, chỉ sợ có người nào đó nghe được có người gọi "" tiếng tiểu thư.

      " phải rồi sao, ra khỏi nhà phải cẩn thận hành , ta xuất môn để làm việc lớn, trước khi nổi danh giang hồ mà bị người ta nhận ra muội phải xem mắt thay ta đấy, ta đâu nhá!"

      "Nơi này có người, lại nếu người sợ nguy hiểm tại sao chỗ ghi danh khách sạn lại viết ba chữ Chiến Bắc Vi vào chứ!"

      Đúng, vị bạch y công tử của chúng ta chính là người sắp tiếp quản chín chi của gia tộc, là nữ nhi duy nhất của Chiến gia, tên là Chiến Bắc Vi, năm nay mười tám tuổi. Đáng tiếc, tại cho oai chính là ra giang hồ rèn luyện kinh nghiệm thực tiễn phen, kì thực là len lén chạy ra ngoài để trốn tránh việc đầu tháng sau phải tham dự đại hội xem mắt do mẫu thân dịu dàng xinh đẹp của nàng sắp đặt.


      Chiến Bắc Vi thấy chơi rất vui vẻ, nàng tự động coi thường bộ dạng Tiểu Bạch khinh bỉ nàng, hết sức kiêu ngạo : "Muội lại hiểu rồi, ta đây gọi giấu đầu hở đuôi, tìm đường sống trong cõi chết. . . . . ."

      Tiểu Bạch lại càng khinh bỉ sâu hơn, ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó hết sức nghiêm túc cắt đứt đắc chí của nàng: "Tiểu thư, trước tiên người nên suy nghĩ xem về sau chúng ta sống thế nào ! Trước khi xuất môn bạc chúng ta mang theo cũng nhiều, người lại tiêu tiền như nước nên có lẽ đủ cho chúng ta sống quá nửa tháng nữa đâu!" Tiểu Bạch vừa còn vừa đếm bạc trong túi, càng đếm càng đau lòng, càng đếm càng lo lắng.

      Tiểu Bạch khiến Chiến Bắc Vi cũng ý thức được đây là chuyện hết sức trọng yếu, hành tẩu giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa có thể nào có bạc đây? Nàng nặng nề thở dài, uống hớp trà Long Tĩnh, sau đó quệt miệng, đáng tiếc đối với lời oán trách của Tiểu Bạch là vào tai trái ra tai phải mất rồi.

      Tiểu Bạch còn muốn tiếp tục lại bị Chiến Bắc Vi bụm chặt miệng lại, nàng bất mãn vừa định giãy giụa chợt nghe thấy sát vách loáng thoáng truyền đến tiếng chuyện.

      "Cái tên phá của kia, lại dám đem cầm ngọc Lưu Ly gia truyền. Trịnh Tông bị đứa con trai này làm cho tức giận, phải tốn mười vạn lượng bạc mới chuộc về được đấy."

      "Như thế rất tốt, cả võ lâm đều biết ngọc Lưu Ly ở Trịnh gia, e là sắp xảy ra cuộc tranh đoạt rồi! Trịnh gia lâm vào đại họa rồi!"

      Chiến Bắc Vi đột nhiên kiễng chân lên, ngọc Lưu Ly? Đây chính là tin tức gây xôn xao gần đây, tương thân yến (tiệc xem mắt) cũng bằng hạt châu đâu! Nếu mang theo viên ngọc này bên người, có thể trường sinh bất lão, trẻ mãi già, nếu mài rồi trộn chung với ngọc Thất Tinh sau đó ăn vào, liền cải tử hồi sanh, đúng là vật chí bảo.

      Mặc dù võ công Tiểu Bạch bằng Chiến Bắc Vi nhưng cũng là người luyện võ bao nhiêu năm nên nhĩ lực cũng cực tốt, nhưng nàng cũng biết rốt cuộc nó có ích lợi gì, mê mang ngẩng đầu lên thấy tiểu thư nhà mình hai mắt tỏa ánh sáng nhìn mình, nàng hoảng sợ lui ra sau tránh thoát cái nhìn của tiểu thư.

      Chiến Bắc Vi cũng để ý nàng, thu quạt lại đứng dậy muốn : "Tiểu Bạch, , chúng ta đoạt bảo vật!"

      "Tiểu thư, ngươi cần hạt châu kia làm gì chứ!" Tiểu Bạch vội vàng đuổi theo, nàng chỉ nghĩ cái viên ngọc đó chính là phiền toái, dù đoạt tới tay vẫn ngày ngày vị làm phiền đấy!

      "Bán được coi nó như trân châu bình thường vậy!"

      ". . . . . ."

      Nghe người bán hàng Trịnh gia kế tục phái Thiếu Lâm, có chút công phu, mặc dù có ai làm quan trong triều nhưng lại cực kỳ có tiền, cũng coi như là bá chủ nho phương, bọn họ cũng thường làm vài chuyện ức hiếp kẻ yếu. Nhưng triều đình luôn luôn mở mắt nhắm mắt với người trong giang hồ, Trịnh gia lại có tiền, tự nhiên có người nào quản thúc.

      "Ta hiểu, nhân sĩ võ lâm trong giang hồ vì sao lại để thành như vậy!" Người bán hàng rong chạy nạn đến biên giới tức giận .

      Chiến Bắc Vi đột nhiên nảy lòng thương cảm, hơi mua ba chiếc gương khiến người bán hàng rong nhất thời cười khép miệng được.

      Cầm gương lên soi trái soi phải, nàng càng soi càng thấy chính mình thân nam trang nổi bật lên vẻ ngọc thụ lâm phong, nhưng cuối cùng dưới tầm mắt cực kỳ khinh bỉ của Tiểu Bạch, Chiến Bắc Vi rốt cuộc cũng đem gương cất vào trong ngực, ho khan hai cái hòng tìm lại chút mặt mũi.

      Nàng nghĩ xong, sau khi đoạt được bảo bối võ lâm đại hội khoe khoang phen, hơn nữa phải buông lời phách lối như vầy: "Ngọc Lưu Ly ở trong tay Chiến Bắc Vi ta, có bản lãnh tới đây mà đoạt lại!" là vô cùng có khí thế, sợ Chiến Bắc Vi nàng nổi danh.

      Dĩ nhiên nàng cũng nghĩ xong, nếu như có ai đoạt lại nàng mài thành bột trân châu rồi trở về hiếu kính mẫu thân đáng kiêm kinh khủng của mình, tránh khỏi bị mẫu thân nàng trị nàng tội đào hôn, đây chính là kế hoạch hoàn mỹ hòn đá hạ hai con chim.

      Tiểu Bạch tuy có chút bận tâm với hành động lần này của Chiến Bắc Vi, nhưng Chiến Bắc Vi lại chỉ ra với võ công của nàng chỉ có thể trở thành gánh nặng nên nàng giận dỗi ở lại khách sạn.

      Ánh trăng sáng chiếu dòng sông, cùng trong nhà giống nhau. Hình như có vẻ gần hơn, lại làm cho người ta thấy trong lòng buồn cực kỳ.

      Chiến Bắc Vi che mặt bằng tấm sa mỏng màu đen, tóc dài buộc lên, thân trang phục nam tử, nàng ôm chút nỗi sầu bi vì nhớ nhà nên bất hạnh lạc đường ở trong Trịnh gia vô cùng to lớn này.

      Đầu óc choáng váng xuyên qua ba đình viện, nghe thấy ở hướng đông bắc mơ hồ có tiếng đánh nhau.

      Chiến Bắc Vi bừng tĩnh hiểu ra, mũi chân lướt lên nóc nhà, vội vàng nghe để nhận biết vị trí tiếng động, sau đó đột nhiên mở mắt ra chạy về phía phát ra tiếng động.

      Chỉ là hình như nàng tới chậm.

      Quả , dọc theo đường có nhiều gia đinh hoặc chết hoặc bị thương ngã xuống đất, tiếng rên rỉ vang lên khắp nơi, Chiến Bắc Vi vội vàng bước nhanh hơn, cửa chính phòng ngủ bị đánh nát, có thiếu niên quần áo hoa lệ cùng ông lão co rúm lại ở góc tường, mà người thân màu trắng dạ hành đánh nhau túi bụi với đại hán tráng kiện.

      Vị đại hán tráng kiện kia hiển nhiên là kẻ từ nơi khác đến để giành ngọc Lưu Ly, khuôn mặt râu quai nón, cần che mặt cũng làm cho người ta nhìn được khuôn mặt của , thân thể cao lớn vạm vỡ, càng làm nổi bật vẻ yếu đuối nho nhã của bạch y thiếu niên.

      Bạch y? Chiến Bắc Vi chậc chậc hai tiếng, trong lòng khỏi cảm thán, tới nhà người ta ăn trộm mà còn mặc toàn thân y phục màu trắng, cái này mà để Tiểu Bạch nhìn thấy chắc bao giờ mắt thẩm mỹ của nàng xấu tệ nữa, vị trước mắt này mới chính là cực phẩm đấy.

      lúc Chiến Bắc Vi vui vẻ yy (tự sướng) vị bạch y công tử nọ cầm cái hộp bay tới, đúng ngay hướng của nàng đứng, dĩ nhiên theo phía sau chính là đại hán lỗ mãng kia..

      Chỉ là tốc độ cùng thân thể đại hán kia đúng là có quan hệ trực tiếp, khinh công cực tốt, mấy bước liền đuổi kịp tên bạch y công tử kia, chưởng đánh tới trước ngực của , đem cái hộp đoạt mất. Chiến Bắc Vi thấy trước mặt mình bị che phủ bởi màn màu trắng, chỉ thấy vị công tử tuấn mỹ kia ngã vào người nàng, khiến nàng bị bại lộ triệt để, nên hỏi nàng làm thế nào xuyên thấu qua tấm vải che mặt màu trắng để nhìn thấy dung nhan vị công tử kia, vì nàng chính là cảm thấy như vậy.

      Sau đó tên đại hán lỗ mãngvcũng tiến tới, Chiến Bắc Vi thầm than thở, từ xưa đến nay đều là hùng cứu mỹ nhân, vậy làm sao đến phiền nàng lại biến thành mỹ nhân cứu hùng thế này, còn là hùng bất đắc dĩ.

      Thôi kệ, nàng nhân cơ hội này để vang danh thiên hạ luôn , mắt thấy cây đại đao kia sắp bổ xuống người của nàng, nàng lại nhanh chậm từ bên hông rút ra Khuynh Hồng kiếm cản lại.

      Hai kiếm đụng nhau, đại hán kia có thể khiến mười người đánh lại nhưng lại đánh lui được Chiến Bắc Vi bước, lúc này thân thể của nàng chợt lóe lên, cái tay khác đánh vào tay cầm hộp gỗ tử đàn của đại hán, cái hộp vừa buông lỏng ra liền bị nàng bắt được. Sau đó nhấc chân đá đại hán kia phải lui về phía sau mấy bước mới đứng vững được thân hình.

      Đại hán kia ràng ngẩn ra, vừa rồi giao kiếm biết nội lực của mình bằng đối phương, dù cam lòng nhưng vẫn tràn trề sức mạnh mà rống lên: "Ngươi là ai?"

      Đôi phụ tử núp trong góc tường kia cũng trợn to hai mắt nhìn lại, mặt tràn đầy nghi vấn, dù sao cũng có ai biết giang hồ lại có tên ẻo lả sức mạnh đáng sợ như vậy.

      Chiến Bắc Vi chờ chính là câu này, nàng nhét cái hộp vào trong lòng sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực, đôi tay ôm quyền trầm giọng : "Giang Nam Chiến gia, Chiến Bắc Vi!"

      "Ngươi chính là mỹ nhân đào hôn đó hả? Vóc người cũng chả có gì đặc biệt?" Đại hán kia biết thể giành cái hộp lại, chậc chậc hai tiếng, bắt đầu tung người công kích.

      ". . . . . ." Chiến Bắc cảm thấy mình lệ rơi đầy mặt, trong lòng ngừng oán hận mẫu thân mình cũng quá lãng mạn , cần gì phải điểm tô cho nàng đẹp giống như là mỹ nhân mong manh dễ vỡ như vậy, lại người nào quy định nữ nhân Giang Nam phải là mỹ nhân ôn nhu như nước chứ, chẳng lẽ thể sản sinh ra nữ tử đỉnh thiên lập địa như nàng hay sao?

      "Cẩn thận!" Mỗ nữ cảm khái chợt nghe thấy có tiếng cảnh cáo, sau đó thấy đại hán đối diện vung kiếm chém tới đây, mặc dù tốc độ rất nhanh nhưng Chiến Bắc Vi nhanh chóng giơ kiếm nghênh đón, hơi chậm phần nên có lẽ bị thương ngoài da chút.

      Nhưng ngay khi nàng muốn nâng kiếm bóng trắng đánh về phía , tiếp theo cảm thấy trước ngực mình mảnh ấm áp, mùi vị ngai ngái vọt vào trong mũi Chiến Bắc Vi, nàng chớp mắt mấy cái nhìn bạch y công tử nọ thay nàng cản đao, nhất thời cảm thấy giận dữ.

      Đại hán đối diện cũng sửng sốt phản ứng kịp, Chiến Bắc Vi đặt vị công tử kia qua bên, sau đó kiếm đâm tới. Trước thời điểm xuất môn, Chiến Bắc Vi còn biết võ công của mình đến cùng như thế nào, nhưng lúc này lại ràng, ra lúc trước các sư huynh cũng phải khiêm nhượng mà quả là đánh lại nàng.

      Chỉ dùng mấy chiêu, đại hán kia liền bị Chiến Bắc Vi kiếm đâm ngã đứng lên nổi, nàng hừ lạnh tiếng, thu hồi kiếm sau đó ôm lấy bạch y công tử hôn mê bất tỉnh, lớn tiếng : " cho võ lâm nhân sĩ trong giang hồ biết, ngọc Lưu Ly ở trong tay Chiến Bắc Vi ta, muốn tới mà đoạt!"
      Last edited by a moderator: 23/4/15

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :