1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh thế yêu sủng - Mèo vẫn ở đây (99) HOÀN CHÍNH VĂN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      That la hay qua di >.<
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 75: Nữ quỷ

      Edit: Ha Phuong

      Lúc này Bạch Tiểu Bảo rất tuân thủ truyền thống ăn no rồi ngủ, lười biếng nằm vùi ở giường, ràng rất có hứng thú với chuyện của Hiên Viên Tử Mặc.

      Sau khi Nhược Ly bàn bạc cùng Dạ Ly Lạc, đương nhiên biết để Bạch Tiểu Bảo ở bên cạnh Hiên Viên Tử Mặc có chút tác dụng, nhưng họ cũng muốn vụng trộm lợi dụng Bạch Tiểu Bảo, nên Nhược Ly cho gọi Bạch Tiểu Bảo đến.

      "Tiểu Bảo, ta vẫn coi ngươi là bằng hữu, cho nên, hôm nay có số việc muốn hỏi ngươi, ngươi cũng được, cũng được." Nhược Ly ngồi đối diện Bạch Tiểu Bảo, bâng quơ hỏi, cái chuyện ép buộc người khác này nàng luôn luôn khinh thường, làm khó nàng ấy.

      "Ừm. . . . . ." Bạch Tiểu Bảo hiển nhiên cũng câu nệ, nàng cũng thích tiểu nương mạnh mẽ vanh dội này, mặc dù Nhược Ly có dáng dấp giống như đứa bé, nhưng Bạch Tiểu Bảo vẫn xem nàng là đứa bé, người của giới có tuổi thọ rất dài, ai biết tiểu gia hỏa này có phải sống hơn trăm năm rồi , Tiểu Bạch bèn : "Nhược Ly, có chuyện gì ngươi cứ thẳng ra !"

      Bạch Tiểu Bảo và Nhược Ly coi như vừa gặp thân, hai người cũng câu nệ cấp cấp dưới, ngược lại giống như quan hệ giữa tứ đại hộ pháp vậy, lúc có người ngoài cũng phân thứ bậc lớn .

      "Tiểu Bảo, ngươi và Hiên Viên Tử Mặc có quan hệ gì?" Nhược Ly thẳng vào vấn đề, thấy Bạch Tiểu Bảo còn ngơ ngắc, nàng liền : "Hiên Viên Tử Mặc là Nhị Hoàng tử Ma giới!"

      "Ồ! Ngươi a!" Bạch Tiểu Bảo bừng tỉnh hiểu ra, sau đó hời hợt cho Nhược Ly biết, do cẩn thận nhìn thấy thân thể nàng, nhất định muốn chịu trách nhiệm.Truyện chỉ được được đăng duy nhất tại.

      Nhược Ly nghe vậy cũng hơi kinh ngạc, ngờ giữa bọn họ lại dính đến thanh danh của Bạch Tiểu Bảo, độ khó của vấn đề giờ lại tăng lên nữa rồi.

      "Ta cũng đâu có cần phụ trách, nếu lấy ta vì trách nhiệm cuộc hôn nhân này chẳng có ý nghĩa gì, ta vẫn nên tìm người mình chân thôi." Hiếm khi thấy Bạch Tiểu Bảo mơ màng, đôi mắt to chớp chớp, ánh mắt sáng quắc nhìn Nhược Ly .

      Nhược Ly thấy rất tán đồng vói ý nghĩ này, nàng gật đầu cái, nhưng lại có chút lo lắng hỏi: "Vậy còn trong sạch của ngươi làm sao?"

      "Cái đó sao, lại nếu người đó quả thích ta quan tâm chút vấn đề này!" Bạch Tiểu Bảo dù sao cũng là người đại, khi nhìn nhận việc cũng tương đối thoáng hơn.

      "Ừ, nhưng Tiểu Bảo à, ngươi biết tại ta cần Ngự Linh Châu, mà nó lại ở Ma giới, nếu Nhị hoàng tử tới, ta muốn. . . . . ." Nhược Ly đến đây dừng lại, nhìn về phía Bạch Tiểu Bảo.

      Bạch Tiểu Bảo nhất thời sáng tỏ, đương nhiên biết ý tứ của Nhược Ly, nhưng nàng cảm thấy rất vui vì Nhược Ly có thể thẳng thắn như thế, trong nháy mắt tinh thần trượng nghĩa của nàng liền dâng lên, nàng ở chỗ Nhược Ly vừa được ăn lại được uống miễn phí, nay vì Nhược Ly mà làm chút cống hiến cũng thành vấn đề, dù sao nàng ấy thẳng thắn như vậy rồi.

      "Ừ, có điều gì cần ta giúp, Nhược Ly ngươi cứ !" Bạch Tiểu Bảo hùng hồn .

      Nhược Ly thấy vậy bật cười thành tiếng : "Cũng cần như vậy, trước cứ thông báo với ngươi tiếng, có làm hay tùy ngươi, sau này có điều gì ta cũng gạt ngươi."

      "Ừm!"

      . . . . . .

      Hai ngày nay Hiên Viên Tử Mặc hết sức an phận, cũng chủ động trêu chọc Bạch Tiểu Bảo, điều này khiến Bạch Tiểu Bảo vẫn vận sức chờ phát động có chút buồn bực, hừ, rốt cuộc có ý định gì đây?

      Nhược Ly cũng buồn bực, nhưng chưa đợi nàng kịp suy nghĩ ra chuyện phiền toái tới. Lão Tộc Trưởng của Thỏ tộc biết sống chết lại dám vụng trộm gây .

      Khi Nhược Ly biết được Tộc trưởng Thỏ tộc vụng trộm cấu kết cùng Tiên Tộc cũng chỉ hừ lạnh tiếng, nàng lo có lý do chính đáng báo thù cho Bạch Tiểu Bảo, lúc này lại xuất cơ hội tốt như vậy.

      Nàng cho gọi Bạch Tiểu Bảo tới, lúc này lại trực tiếp bỏ qua Dạ Ly Lạc, hai người bàn bạc muốn vụng trộm mang theo Dạ Mị đến Thỏ Tộc gây phiền phức.

      Đương lúc mấy người Nhược Ly định , lại gặp Dạ Ly Lạc lười biếng đứng tựa vào cửa, đôi mắt hoa đào đầy vẻ hài hước, khẽ : "Tiểu Nhược Ly, muốn diệt Thỏ tộc phải huy động thêm lực lượng, ta phái thêm người ."

      Nhưng Nhược Ly lại lắc đầu: "Dù sao cũng là người trong tộc của Tiểu Bảo, chỉ cần dạy dỗ cho đám đáng ghét kia mở mắt ra nổi thôi, còn dân chúng vô tội, ta muốn kinh động đến bọn họ!"

      Dạ Ly Lạc suy tư chút, chuyện Nhược Ly muốn làm ngăn trở, hơn nữa nhân dịp này có thể nhận biết trung thành cùng thực lực của Bạch Tiểu Bảo.

      "Ừ, cẩn thận chút." Dạ Ly Lạc khẽ nở nụ cười khuynh thành, Bạch Tiểu Bảo liếc thấy liền chậc chậc hai tiếng, giới này đúng là nhiều mỹ nam! Tuy nhiên nàng lại có hứng thú với băng sơn mỹ nam này.

      Sau khi mấy người Nhược Ly rời , Dạ Ly Lạc khẽ : "Dạ Lượng, ngươi theo họ, phải vạn bất đắc dĩ đừng xuất ." Mặc dù có Dạ Mị theo, nhưng Dạ Ly Lạc vẫn yên lòng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Nhược Ly đơn độc "Gây chuyện".

      Nhược Ly vừa , Dạ Ly Lạc liền đến tiểu viện của Hiên Hiên Tử Mặc, Hiên Hiên Tử Mặc giống như biết Dạ Ly Lạc tới, hờ hững ngồi ở bàn đá trong sân, bàn có hai ly trà xanh, ràng chuẩn bị hết thảy.

      Dạ Ly Lạc cũng khách khí, trực tiếp qua ngồi xuống, giữa người thông minh cần khách khí quá nhiều, như vậy ngược lại có vẻ có chút dối trá.

      Dạ Ly Lạc thản nhiên ngồi đối diện Hiên Viên Tử Mặc, lắc lắc ly trà : "Muốn dẫn nàng ta sao?"

      Hiên Viên Tử Mặc khẽ cười: "Xem ra nàng thích, vậy ta cũng nên cưỡng cầu, nhưng vẫn phải quấy rầy thêm ít lâu nữa."

      "Bổn vương muốn có Ngự Linh Châu của Ma giới, đổi lại bổn vương có thể giúp ngươi ngồi lên vị trí đứng đầu Ma giới." Dạ Ly Lạc rất nhàng, mặt nóng vội, giống như chuyện đại quyền sinh sát chỉ là câu chuyện phiếm sau bữa ăn.

      Hiên Viên Tử Mặc cười khẽ, nhìn Dạ Ly Lạc hỏi ngược lại: "Ám Vương điện hạ sao có thể chắc chắn ta có dã tâm này, ở nơi cao có khi chẳng vui vẻ gì, cũng chưa chắc người người đều thích."

      "Hả? Ngươi có dã tâm hay , Bổn vương dám , nhưng nếu ngươi muốn, Bổn vương hiệp trợ hết mình. Điều kiện chỉ có , linh khí bên trong Ngự Linh Châu." Dạ Ly Lạc cũng cùng đánh đố, biết hề đơn giản, trực tiếp thẳng ra luôn.

      "Tốt! Đồng ý!" Hiên Viên Tử Mặc lại đồng ý cách sảng khoái, nhưng hề đề cập đến điều kiện kia.

      "Bổn Hoàng tử còn muốn quấy rầy mấy ngày nữa, còn những vấn đề khác về sau chúng ta bàn lại, như thế nào?" Hiên Viên Tử Mặc xong liền nâng ly trà lên kính Dạ Ly Lạc.

      "Tốt!" Dạ Ly Lạc cũng nghiêm túc đáp lại.

      . . . . . .

      Lại đến Nhược Ly, thầm trừng phạt đám người kia, nên tất nhiên thể nghênh ngang, có Dạ Mị làm hộ vệ, các nàng cũng quá lo lắng.

      Nhược Ly và Bạch Tiểu Bảo đều diện thân y phục màu đen, mặt cũng được che kín mít chỉ để lộ đôi mắt, đáng tiếc Dạ Mị đại gia vẫn thân y phục rực rỡ rất khoa trương, khiến Nhược Ly và Bạch Tiểu Bảo rất khinh thường.

      "Đại thúc à, sao ngươi chịu ăn mặc bình thường chút? Ngày thường kỳ quái cũng thôi , nhưng hôm nay chúng ta mang tiếng là đánh lén, nhưng bộ dạng này của ngươi giống như sợ người khác nhận ra mình vậy!" Bạch Tiểu Bảo nhìn nổi nữa, lại biết Nhược Ly đành lòng đả kích , nàng liền làm thay.

      Nhược Ly nín cười nhìn khuôn mặt giận dữ nhưng dám phát tiết của Dạ Mị, cảm thấy cuối cùng cũng có người trị được .

      Dạ Mị hít hơi sâu, sau đó : "Các đại tiểu thư của tôi ơi, ta đây là giương đông kích tây đấy, ta thăm viếng, sau đó các ngươi quấy rối, hiểu ?"

      ". . . . . ." Nhược Ly cùng Bạch Tiểu Bảo quăng cho Dạ Mị ánh mắt khinh bỉ, cần nghĩ cũng biết bao biện cho mình, các nàng liền thèm để ý đến nữa.

      Tuy bây giờ Nhược Ly có chút lực, nhưng đối phó với bọn thị vệ của Thỏ tộc vẫn rất mất sức, vì vậy Nhược Ly cước giẫm lên y phục sạch của Dạ Mị, nghe gào khóc thảm thiết, sau mới thoải mái nhàn nhã : "Thay y phục, chúng ta đánh lén!"

      Dạ Mị khóc ra nước mắt, đành hậm hực thay y phục khác, sau đó dẫn đầu tiêu diệt chướng ngại.

      Mẫu thân của Bạch Tiểu Bảo chết, nên mặc dù nàng là công chúa, nhưng gia tộc này lại đối xử rất tệ bạc với nàng.

      Cũng bởi vì nàng muốn thành thân cùng tên nhị ngốc tử của Sài tộc, kế mẫu liền ném nàng vào Mê Vụ sâm lâm.

      Chuyện này được làm sáng tỏ, nhưng phụ thân của Bạch Tiểu Bảo lại mặc kệ nàng, hề phái người tìm nàng, là đáng buồn.

      Bạch Tiểu Bảo mặc dù là người đại, thế nhưng đoạn trí nhớ này khiến nàng cảm thấy rất ngột ngạt, dù gì cũng là máu mủ ruột rà, nàng cũng đâu cần ông ta phải nuôi nàng, nàng cũng hề muốn tranh đoạt gì, như thế nào lại muốn giết chết nàng.

      Nhược Ly và Bạch Tiểu Bảo lặng lẽ thâm nhập vào trong phòng Đại phu nhân, Đại phu nhân giờ còn trẻ trung nữa, mặt có nếp nhăn, Tộc trưởng Thỏ Tộc tất nhiên cũng ở lại nơi này của bà ta.

      Lúc này đại phu nhân phẫn hận vừa lẩm bẩm mắng chửi vừa châm kim vào hình nhân, hiển nhiên là nguyền rủa tiểu thiếp được sủng ái.

      Nhược Ly và Bạch Tiểu Bảo nhìn nhau, tính toán hù dọa bà ta phen trước, sau đó trị tội bà ta, Dạ Mị nhìn ánh mắt của hai người, nhịn được rùng mình cái, ôi, đây chính là dạy dỗ bằng máu và nước mắt a! Vậy mới nên đắc tội với nữ nhân.

      Dạ Mị biết thân biết phận vội bày kết giới, mặc cho hai nàng làm gì làm, nhưng ngờ, hai người này cư nhiên bắt làm.

      Nhược Ly bắt cải trang thành nữ quỷ, mà nữ quỷ này là Bạch Tiểu Bảo. Hai người lấy lý do là lực yếu kém, nếu bị phát trò chơi thú vị nữa.

      Lý do này mặc dù rất gượng ép, nhưng lại hợp tình hợp lý, Dạ Mị cũng có cách nào cự tuyệt, đành phải biến đổi thân thể, biến thành bộ dạng Bạch Tiểu Bảo máu me be bét, bộ dạng thê thảm này khiến Bạch Tiểu Bảo có can đảm nhìn vào.

      Nàng khỏi nghĩ đến, nếu lần đó được Nhược Ly cứu, có lẽ tại nàng chính là bộ dáng này rồi, là lại chết lần. Lúc này nàng nhìn Đại phu nhân vừa mắng chửi vừa đâm kim vào hình nhân, trong ánh mắt nàng tràn đầy chán ghét cùng phẫn hận.

      Bạch Tiểu Bảo nàng mặc dù lười, nhưng đạo lý của nàng là người phạm ta phạm người, người nếu phạm ta ta hoàn trả gấp bội.

      Đay cũng là lý do nàng rất hợp với Nhược Ly, bởi vì hai người đều bướng bỉnh như nhau, cũng lộ ra tàn nhẫn, nhưng Bạch Tiểu Bảo lười biếng và hiền hòa hơn chút, cũng thích giết người, dù sao nàng cũng sinh ra ở thời đại hòa bình, khát máu và giết chóc nhiều như vậy.

      Dạ Mị làm tắt tất cả đèn trong phòng, sau đó nhàng bay ra ngoài, dáng người thướt tha, ánh mắt tang thương, rất có dáng vẻ của nữ quỷ bị chết thảm.

      …………………………..
      Hết chương 75
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 76: Trả thù

      Edit: Ha Phuong

      Bạch Tiểu Bảo rất khinh bỉ liếc mắt nhìn bộ dáng õng ẹo của Dạ Mị, Nhược Ly tương đối bình tĩnh hơn, nếu chắc chắn đạp cho cước.

      "Này, người ta là nữ quỷ bị chết oan, ngươi hóa trang thành nữ quỷ xinh đẹp như vậy làm gì?" Nhược Ly thấy tạo hình của ổn, bèn giọng . Dạ Mị nghe thấy liền run lên, cảm thấy giọng lạnh lùng này sao mà giống phong thái của chủ tử thế, lập tức dám đùa nữa.

      Nhanh chóng làm ra khuôn mặt nhợt nhạt, vô cùng thê thảm, sau đó Dạ Mị nhàng đáp xuống, Nhược Ly thấy có dáng vẻ cần thiết, tức giận trong lòng cũng biến mất.

      Tuổi của Đại phu nhân cũng phải là lớn, bề ngoài khoảng ba mươi tuổi, cũng coi là xinh đẹp, cũng có chút lực. Dáng vẻ cũng thướt tha mềm mại, nhưng dù sao tuổi tác cũng lớn, thể so sánh với những tiểu nương dáng vẻ mười sáu, mười bảy tuổi được.

      Từ nhiều năm trước bà ta bị phu quân của mình chê già, nhưng bà ta dựa vào thủ đoạn khiến mình cùng phu quân có nhi tử duy nhất, do vậy mới được lên làm đương gia chủ mẫu.

      Tộc trưởng Thỏ tộc, ngoài nhi tử này còn nhi nữ duy nhất là Bạch Tiểu Bảo, vì vậy Tiểu Bảo trở thành đe dọa lớn nhất, Đại phu nhân dĩ nhiên phải tận lực nghĩ cách diệt trừ nàng.

      Đại phu nhân đâm kim vào hình nhân hết sức thống khoái, khuôn mặt bà ta vặn vẹo dữ tợn. Bạch Tiểu Bảo đứng ở xà nhà, nhìn bà ta, trong lòng thấy khó hiểu, đây phải thế giới có ma sao, pháp lực cao như vậy, trực tiếp chém người có phải hơn , sao phải dùng mấy thứ mê tín dị đoan này chứ?

      Nhược Ly cùng Bạch Tiểu Bảo được Dạ Mị hạ thân chú xuống người, với lực của Đại phu nhân căn bản phát được. Nữ nhân của Giới trừ đặc biệt tu luyện, căn bản lực đều mạnh, chủ yếu là sợ sau khi được gả nếu có chuyện hay trong gia đình xảy ra đại chiến.

      Đột nhiên, khuôn mặt trắng bệch xuất trước mặt Đại phu nhân, bà ta kinh hãi hét lên tiếng, ngã nhào xuống đất, cái mông thiếu chút nữa té thành bốn cánh hoa.

      Cũng khó trách Đại phu nhân luôn luôn hung ác lại bị dọa đến mức này, nữ quỷ do Dạ Mị biến thành trông rất kinh hãi, gương mặt trắng phờ phạc, mái tóc xõa tung, khắp gương mặt đều có rất nhiều vết máu, còn bốc mùi hôi thối.

      Từng giọt máu gương mặt "nàng" xuống, phát ra thanh "tạch, tạch", trong đêm thanh vắng nghe cực kỳ khiếp người.

      Nhưng hổ là Đại phu nhân từng làm rất nhiều chuyện xấu, bà ta rất nhanh trấn định lại, nhổ nước bọt lạnh nhạt nhìn Dạ Mị.

      " biết người tới là ai?" Bà ta tận lực khắc chế giọng của mình, để cho mình thoạt nhìn rất trấn định.

      Câu hỏi này khiến Dạ Mị ngây ngẩn cả người, nhưng cũng phải là đèn cạn dầu, vây quanh Đại phu nhân quay vòng, sau đó ưu thương : "Ta là Tiểu Bảo! Bà nhớ ta sao?"

      "?" Đại phu nhân đột nhiên trơn to mắt, nhưng là cũng chỉ là khắc, giống như biết người này là Tiểu Bảo hèn yếu, bèn sợ hãi nữa, người bình thường chịu uất ức như vậy vẫn im lặng, coi như biến thành quỷ, cũng có thể dọa đến ai chứ.

      Dạ Mị thấy điều Nhược Ly là đúng, trước muốn dọa bà ta sợ phải là biện pháp hữu hiệu, lập tức trở nên hung hăng, cánh tay dài chậm rãi đưa lên muốn bóp cổ Đại phu nhân.

      Đại phu nhân cũng ngồi yên, lập tức sử dụng lực, nhưng bà ta phải đối thủ Dạ Mị, trong tứ đại hộ pháp. Dạ Mị tóm được cổ bà ta dễ như trở bàn tay, dùng sức lắc qua lắc lại.

      Trong mắt Đại Phu Nhân thoáng qua tia hoảng sợ, nhưng ngay sau đó khàn khàn quát: "Ngươi phải là Bạch Tiểu Bảo, ngươi rốt cuộc là ai, là ả tinh nào phái ngươi đến?"

      Dạ Mị nghe vậy lập tức nhận ra do mình sử dụng lực cường đại nên bị bại lộ, trong lòng có chút ảo não, lúc này dọa mà dọa được bà ta, đúng là thất bại.

      Nhược Ly thấy chiêu này dùng được nữa bèn bỏ thuật thân, kéo Tiểu Bảo nhảy thẳng xuống, đứng ở trước mặt Đại phu nhân, cao nhìn xuống bà ta.

      Đại phu nhân nhìn thấy Bạch Tiểu Bảo chết, mặt liền tái mét, trong lòng biết hai người này nhất định là trợ thủ do nàng tìm đến.

      Dạ Mị cũng ưa gì khi hóa trang thành hình dạng này, xoay người cái, lại khôi phục lại bộ dáng thiếu niên đẹp trai, chỉ là khiêm tốn đổi thành màu đen, mặt mũi cũng thay đổi.

      Đại phu nhân nhìn bọn họ, ánh mắt vốn lạnh nhạt thờ ơ lại lóe sáng loáng, bà ta đứng dậy, sửa sang lại y phục xốc xếch, sau đó khí thế bức người nhìn Bạch Tiểu Bảo mực yên lặng lên tiếng.

      "Tiểu Bảo, nếu ngươi trở lại, sao đường đường chính chính mà vào, lại còn giở trò đùa dai này, có ý gì?" Giọng chất vấn xen lẫn tức giận, thái độ hết sức khinh thường.

      Nhìn bà ta hùng hổ, Nhược Ly rất thích, nàng thản nhiên nhìn Đại phu nhân, sau đó cước trực tiếp đạp vào đầu gối bà ta, khiến bà ta phải quỳ xuống.

      Đại phu nhân bị khuất nhục như vậy, hiển nhiên phục, vùng vẫy muốn đứng lên, mà Bạch Tiểu Bảo cũng chịu đủ rồi, nàng tức giận cước đá qua, cú đạp này còn hung ác hơn cả Nhược Ly vừa rồi, trực tiếp đạp bà ta ngã chổng vó, Đại phu nhân đau đến mặt mũi trắng bệch.

      "Đừng tưởng được nể mà lên mặt!" Giọng của Bạch Tiểu Bảo tuy còn non nớt, nhưng có thể nghe được, nàng rất tức giận.

      Bạch Tiểu Bảo tại sao có thể tức giận, nàng được thừa hưởng trí nhớ của thân thể này, ở trong đó, nữ nhân ác độc này đối đãi với Tiểu Bảo như nào chứ, động chút là đánh chửi, truyện được đăng duy nhất tại *******************, còn lựa những biện pháp ra tay rất sạch để ai nhìn ra được là ba ta ra tay.

      Hừ, dù nàng là người đại đam mê hòa bình cũng nhịn được nữa, có thể nhẫn nại nhưng thể nhẫn nhục, ai nhịn được chứ Bạch Tiểu Bảo nàng cũng nhịn được rồi.

      Nhược Ly rất tán thưởng với hành động này của Bạch Tiểu Bảo, hài lòng nhìn Bạch Tiểu Bảo cái, xem ra Tiểu Bảo cũng phải cái bánh bao thích im hơi lặng tiếng .

      "Ngươi!" Đại phu nhân tức muốn điên lên được, Bạch Tiểu Bảo luôn luôn bị bà ta giẫm ở dưới bàn chân lại dám đối xử với bà ta như vậy, nhưng bà ta quên tình cảnh của mình lúc này bất lợi như thế nào.

      "Ta thế nào?" Bạch Tiểu Bảo yếu ớt : "Có phải nên là người chịu đựng giẫm đạp của bà. Đại nương, Tiểu Bảo phải cố ý, ai kêu ngực ngươi lớn như vậy, đá cũng có lỗi với nó!"

      ". . . . . ." Dạ Mị đứng bên cạnh khóe miệng co quắp, Bạch Tiểu Bảo còn có thể ước lượng được ngực của Đại phu nhân, hiểu biết của với nàng lại tăng thêm về phương diện này, nàng ấy là nữ tử sao?

      "Ngươi!" Đại phu nhân dù nhanh mồm nhanh miệng, nhưng cũng thốt nên lời, bà ta trừng mắt nhìn chằm chằm nhìn Bạch Tiểu Bảo, hận được nuốt luôn nàng.

      "Bốp!" tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, Bạch Tiểu Bảo xoa bàn tay bé ửng đỏ của mình, khuôn mặt vô tội nhìn Đai phu nhân bụm mặt nên lời

      "Ngươi!" Nửa bên mặt Đại phu nhân sưng lên, giận đến mức được câu tử tế.

      Bạch Tiểu Bảo nhìn bà ta, chớp chớp đôi mắt to long lanh, sau đó thờ ơ : "Bà bị đánh là do ánh mắt của bà đó, Đại nương, ta thỏa mãn bà, sao bà còn tức giận chứ?"

      xòn lại tát bà ta thêm cái: "A, chắc bà muốn đồng đều hai bên đúng , giờ thấy thoải mái chưa?"

      "Ngươi, tiện nhân!" Lúc này Đại phu nhân cuối cùng cũng được câu, hai cái bạt tai này khiến gò má bà ta của sưng lên cao, miệng cũng chảy máu, có thể thấy được hai cái tát này dùng bao nhiêu sức lực.

      Đôi mắt phượng của Dạ Mị nhìn chằm chằm, nhìn là sợ hết hồn hết vía, sao có cảm giác nha đầu này giống Nhược Ly ở chỗ liều mạng cùng nhẫn tâm nhỉ, trong lòng lập tức cảm thấy sợ, may là bình thường nàng trả đũa , nha đầu này lúc trở nên hung ác cũng rất dọa người.

      "Tiểu Bảo, cho ngươi." Nhược Ly đưa cái bình màu đen cho Bạch Tiểu Bảo, sau đó nhàng : "Đây là vạn kiến cắn cốt."

      Bạch Tiểu Bảo cẩn thận nhận lấy, đối với mấy cái chai lọ của Nhược Ly, nàng phải cẩn thận. Biết Nhược Ly là đệ tử của Dạ Mị, càng thêm trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy, phương diện dụng độc hết sức độc.

      " lên giọt, bảo đảm bà ta đau ngứa vô cùng, gãi đến máu thịt lẫn lộn cũng dừng lại." Nhược Ly cười lạnh nhìn Đại phu nhân vẻ mặt phách lối, rất hài lòng nhìn sắc mặt bà ta dần dần trở nên thành trắng bệch theo lời của nàng: "Cảm giác tự mình gãi tới chết nhất định rất khó quên đúng ?"

      "Ồ! đúng, ngươi chết rồi, có gì mà khó quên hay khó quên chứ!" Nhược Ly tỏ vẻ như bừng tỉnh hiểu ra, càng khiến sắc mặt Đại phu nhân thêm trắng bệch.

      "Cầu xin. . . . . . Van cầu ngươi tha mạng!" Đại phu nhân rất thức thời, lập tức quỳ mặt đất, nhào đến chân của Nhược Ly, cầu xin tha thứ.

      "Hả?" Nhược Ly thèm để ý, cước đạp bà ta ra, chán ghét nhìn ống quần bị Đại phu nhân nắm vào.

      Nàng vừa lườm vừa dẫm lên tay Đại phu nhân, theo tiếng kêu gào thảm thiết đại phu nhân, nàng càng dùng sức nghiền nghiền.

      " ai cho ngươi biết, đừng sờ loạn y phục của người khác sao?" Tâm tình Nhược Ly hiển nhiên rất tốt, sống chung với Dạ Ly Lạc thời gian, nàng cũng có hơi thích sạch , rất ghét người liên quan đụng vào mình.

      Đại phu nhân thấy vị này chính là chủ nhân máu lạnh, lập tức đem toàn bộ hi vọng đặt lên người Bạch Tiểu Bảo, bà ta biết, Bạch Tiểu Bảo là người dễ chuyện. Vội vàng nhào tới dưới chân của nàng, nhưng bà ta quên vừa có người mới dạy dỗ rằng bà ta nên tùy tiện đụng vào y phục của người khác, phát bắt được ống quần Bạch Tiểu Bảo, lên tiếng van xin.

      "Tiểu Bảo, đại nương sai lầm rồi, ngươi tha thứ cho ta đúng ? Về sau ta nhất định đối xử với ngươi tốt!" Bà ta khóc lóc nức nở, bộ dạng biết vậy chẳng làm. Bạch Tiểu Bảo lạnh lùng nhìn bà ta, trong lòng khỏi bi thương, trước kia Tiểu Bảo đúng là hài tử hiền lành, nếu để cho nàng nhìn thấy Đại phu nhân thế này, chắc hẳn nhất định mềm lòng, đáng tiếc nàng phải Bạch Tiểu Bảo trước kia nữa, nàng là người đại, người đại có thù oán tất phải trả.

      Bạch Tiểu Bảo dùng lực cước đá bà ta bay ra, sau đó nhấc chân dẫm lên cái tay còn lại của Đại phu nhân, nhất thời tiếng hét như tiếng lợn bị chọc tiết vang vọng trong phòng .

      Bạch Tiểu Bảo lạnh lùng nhìn bà ta, sau đó : "Mới vừa rồi tỷ tỷ phải dạy bà, nên tùy tiện đụng y phục của người khác hay sao, bà là vô tâm, vẫn chịu đem lời của tỷ tỷ để ở trong lòng sao?"

      Đại phu nhân vừa nghe, trong nháy mắt hoảng sợ nhìn về phía Nhược Ly, nuốt nước bọt, biết hôm nay bị trừng trị, có lẽ được Bạch Tiểu Bảo bỏ qua, vội vàng tát vào mặt mình, : "Ta vô tâm, là lỗi của ta, mong rằng nữ hiệp tha mạng."

      "Ta phải là nữ hiệp gì cả." Nhược Ly lạnh lùng nhìn Đại phu nhân, đột nhiên nhếch môi cười, nụ cười này, khiến Dạ Mị cảm thấy sống lưng lạnh toát.

      "Chỉ là, ngươi ngươi vô tâm, vậy ta muốn xem ngươi có vô tâm hay nhỉ!" Nhược Ly vừa lên tiếng, Đại phu nhân kinh sợ liên tiếp lui về phía sau.

      " nương tha mạng! Tiểu Bảo, mau cứu ta!"

      Bạch Tiểu Bảo chỉ yên lặng nhìn bà ta, nàng biết giới có quy củ của giới, nàng thể tùy tiện làm xáo trộn. Huống chi, nàng cũng cảm thấy đây là kết quả do bà ta này gieo gió gặt bão.

      "Dạ Mị, khoét người bà ta, lấy trái tim ra xem thử, nhưng là đừng làm cho bà ta chết!" Nhược Ly thản nhiên , toát lên khí thế của bá chủ giới, lạnh nhạt coi thường Đại phu nhân giống như con kiến hôi dưới chân.

      Dạ Mị lĩnh mệnh, trừng phạt này ở giới chỉ là chuyện , chỉ cần moi trái tim ra cách hoàn hảo, chắc chắn thể chết. Cho nên chuyện này khó.

      Dạ Mị dùng định thân chú cố định Đại phu nhân chỗ, sau đó đưa tay, chính xác lấy trái tim của bà ta ra, Nhược Ly chỉ thản nhiên nhìn trái tim đập trong tay Dạ Mị.

      Bạch Tiểu Bảo dù sao cũng là người đại, thấy chuyện máu tanh kinh hãi như vậy vội vàng nhắm mắt lại, hàng lông mi cũng hơi run rẩy, hiển nhiên rất sợ.

      Nhược Ly cũng ép nàng, dù sao phải là mỗi người đều trời sanh khát máu giống như nàng.

      Phương: Ai mang truyện này ra khỏi ******************* để đăng web khác phải là người.

      ………………………
      Hết chương 76
      Last edited by a moderator: 12/4/15
      hirari thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 77: Cầu xin tha thứ

      Dạ Mị chán ghét nắm lấy góc quả tim rồi ném sang chiếc ghế bên cạnh, sau đó rút ra khăn tay , tỉ mỉ lau chùi ngón tay của mình. Nhược Ly chậm rãi nhìn dáng vẻ của , hơi nhíu mày, trong khí có mùi ngai ngái khiến nàng hơi buồn bực, chút đồng tình nhìn đại phu nhân khổ sở giãy giụa dưới đất.

      Đối với kẻ ác độc, đồng tình quả thực là kiểu cách.

      Nhược Ly ngồi xổm xuống nhìn Đại phu nhân nằm rạp dưới chân mình, lãnh nhạt : ", chuyện Thỏ tộc làm loạn ngươi biết được bao nhiêu?"

      Sắc mặt Đại phu nhân càng thêm trắng bệch, sau đó vội vàng rên rỉ : "Phu thê ta quả biết gì cả!"

      Nhược Ly khẽ hừ lạnh, Đại phu nhân là người của Sài tộc, là chất nữ của Sài hầu vương, rốt cuộc Sài hầu vương vẫn chịu từ bỏ ham muốn với ngôi vị chí tôn.

      Nhược Ly vẫn chưa có thời gian để trừng trị ông ta. Điều ngờ là khi nàng từ Mê Vụ sâm lâm trở về, Sài hầu vương thoái vị, nhưng tại người thượng vị chính là nhi tử của ông ta, là tên vô cũng nham hiểm, giờ càng thêm khó đối phó.

      "Hả? Ngươi biết sao? Vậy ngươi cần phải sống nữa." Nhược Ly mỉm cười nhìn bà ta, nụ cười mang theo lạnh lẽo tận xương tủy.

      Nụ cười này khiến Dạ Mị cũng cảm thấy rét run, tự chủ lui về phía sau hai bước, cảm giác khi Nhược Ly cười như vậy, khẳng định có việc gì tốt.

      "Tiểu Bảo, ngươi muốn xử trí bà ta như nào?" Nhược Ly lạnh lùng hỏi nhưng quay đầu lại, đây coi như là khảo nghiệm, xem Tiểu Bảo có phù hợp với phong cách của nàng .

      Lúc này Tiểu Bảo cũng thích ứng mùi máu tươi khắp phòng, nàng biết nơi này là giới, nếu muốn sống tốt, nhất định phải có quyết tâm và tàn nhẫn.

      Trước kia xem nhiều Anime (truyện tranh Nhật Bản) như vậy, cũng biết gọi là giới nhất định phải có máu tanh, kẻ mềm yếu chắc chắn bị xơi tái.

      "Nhược Ly, đây là độc dược ngươi vừa cho ta, thử thí nghiệm người bà ta xem!" Bạch Tiểu Bảo lấy ra bình thuốc màu đen Nhược Ly vừa cho nàng.

      "Vạn kiến cắn cốt?" Độc dược của Nhược Ly quá nhiều, nàng cũng quên mất vừa rồi đưa cho Tiểu Bảo, "Cũng được, nếu như ngươi thích."

      trán Bạch Tiểu Bảo xuất ba vạch đen, thứ này ai mà thích nổi chứ! Chỉ là muốn sinh tồn, thích cũng phải thích.

      "Ặc, cái này được rồi, đừng tìm nữa tốn thời gian lắm." Bạch Tiểu Bảo cũng cảm thấy rất hứng thú với mấy món này, có bản lĩnh cũng bằng được ăn no rồi ngủ.

      "Ta hay ngươi ?" Nhược Ly biết Bạch Tiểu Bảo trời sinh tính hèn nhát, có thể chủ động ra lời này dễ dàng gì, những cái khác nàng cũng trông mong gì nhiều.

      "Hơ. . . . . . Thôi chuyện này để ta làm." Bạch Tiểu Bảo mặc dù lười, thế nhưng chút chuyện này nàng cũng muốn mượn tay người khác. Nữ nhân ác độc này, trước kia ngược đãi nguyên chủ của thân thể này cũng ít, bây giờ nhân cơ hội này mà báo thù có lỗi với linh hồn chết oan uổng kia.

      Đại phu nhân nhìn thấy Bạch Tiểu Bảo bước tới, lập tức cảm thấy có hi vọng, bà ta nằm rạp dưới chân của Tiểu Bảo, lắp bắp : "Tiểu Bảo, ta dầu gì cũng là trưởng bối của ngươi, trước đây ta có gì phải, mong ngươi tha thứ cho ta, ta, về sau ta nhất định thương ngươi hết mình."

      Bạch Tiểu Bảo hừ tiếng, nhớ tới cái quá khứ hãi hùng kia, bà ta từng dùng kềm sắt đâm xuyên người nàng, còn dùng kim châm để hành hại nàng, có chuyện gì còn cấu véo nàng, mấy chuyện này mới chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi, thù này, làm sao có thể vì mấy câu này của bà ta liền bỏ qua.

      Trí nhớ được thừa hưởng từ thân thể này khiến cho nàng cảm thấy rợn cả tóc gáy, vừa nghĩ tới điều này, người luôn theo chủ nghĩa hòa bình như nàng cũng thấy căm hận thôi.

      Bạch Tiểu Bảo mở to mắt, nhìn đại phu nhân ngửa đầu nghiêm mặt trừng nàng, đến lúc này rồi mà bà ta còn có ý ra lệnh cho nàng, hề có chút hối cải. Bạch Tiểu Bảo thở dài tiếng, kẻ đê tiện như vậy quả nên sống nữa!

      "Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, việc Thỏ tộc làm phản có quan hệ gì với ngươi?" Bạch Tiểu Bảo biết Nhược Ly muốn biết chuyện này, nàng cống hiến chút, nghiêm hình bức cung mặc dù nàng biết, nhưng nàng cố gắng hết mình.

      "Ta! Ta biết!" Đại phu nhân vẫn còn cố ngụy biện, bà ta cho rằng trước mặt chỉ là đám tiểu hài tử dễ lừa, căn bản rất xem thường ba người họ, chỉ cần trái tim vẫn còn, bà ta phải sợ gì cả.

      "Ba, hai, !" Bạch Tiểu Bảo cũng thèm để ý bà ta, trực tiếp đếm ngược, cái bình theo đó cũng dần dần nghiêng xuống.

      Đại phu nhân thấy nàng hề giả bộ, lập tức hoảng sợ, nếu trúng phải độc này, dù trái tim của bà ta vẫn hoàn hảo, bà ta cũng bị ngứa mà gãi đến chết!

      "Ta ! Ta !" Bà ta hét lên, Bạch Tiểu Bảo liền dừng động tác tay, sau đó nhìn bà ta, lại liếc sang Nhược Ly, thấy nàng chỉ thản nhiên chờ Đại phu nhân , liền im lặng chờ theo.

      "." Nhược Ly lạnh lùng , khí thế này quả mang phong phạm của người đứng đầu giới.

      Đại phu nhân khẽ nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy bà ta phạm phải sai lầm lớn khi xem thường tiểu nữ hài này. Lúc này bà ta tự nhiên nhớ ra điều gì đó lập tức trợn to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm tiểu nữ hài mang mạng che đứng trước mặt mình.

      Hoàng của giới giờ phải chỉ là nữ hài nhi sao? Chẳng lẽ? Bà ta biết, nhưng dám thốt lên, bởi vì nếu bà ta ra, chắc chắn phải chết thể nghi ngờ.

      Hôm nay gạp phải người nên gặp, bà ta cũng thể giả bộ hồ đồ được nữa, chỉ có thể vội vàng chân chó : "Chuyện này đều là do Sài Hầu vương bí mật mưu đồ cũng trượng phu ta, còn cụ thể là gì ta biết."

      "Hả? như vậy, Thỏ Tộc muốn làm phản?" Nhược Ly sớm biết, nhưng vẫn phải làm chuyện này, mặc dù nàng tha cho kẻ phản loạn, nhưng cũng tùy tiện trừng trị người có tội, lúc này Tộc trưởng Thỏ Tộc có thể bị vu oan.

      "A!" Đại phu nhân vừa định hỏi có thể thả bà ta ra chưa Bạch Tiểu Bảo đổ cả bình "Vạn kiến cắn cốt" lên người bà ta.

      "Ta rồi, tại sao?" Đại phu nhân lúc này vẫn còn chút tỉnh táo, bà ta thống khổ hỏi, dần dần cảm thấy cả người ngứa ngáy, chịu nổi, liền cố sức gãi, liều mạng gãi.

      "Ta đếm xong ngươi mới , quá chậm." Bạch Tiểu Bảo mỉm cười, quả thực là giống phiên bản khác của Nhược Ly. Khuôn mặt nàng nhắn có phần ngây thơ, có cách nào hình dung nàng làm ra chuyện như vậy.

      Dạ Mị khẽ nuốt nước bọt, lúc này cảm nhận được sâu sắc câu nhìn người nên nhìn vẻ bề ngoài, tiểu nha đầu này, về sau muốn chọc giận nàng có thể phải cẩn thận hơn, đây cũng là con hổ con đấy!

      Nhược Ly rất hài lòng khẽ gật đầu, sau khi nhìn Đại phu nhân trong nháy mắt gai đến máu thịt lẫn lộn, nàng lạnh lùng xoay người.

      Bạch Tiểu Bảo cũng nguyện ý nhìn, tiếng kêu thê thảm cùng khuôn mặt đầy vết máu, nhất thời máu tươi ra chảy đầy đất, Đại phu nhân gãi đến gãy cả móng tay, nhưng bà ta vẫn cách nào dừng lại.

      Độc này khi phát tác giống loại bệnh mà Bạch Tiểu Bảo từng nhìn thấy TV, là thảm thiết. Lúc này Bạch Tiểu Bảo càng thêm bội phục Nhược Ly, đúng là nhân tài, vật này cũng có thể chế ra được, nàng tò mò biết trong dị gia nho của Nhược Ly còn có những thứ gì.

      Nhược Ly liếc nhìn trái tim vẫn còn đập ghế, cảm thấy chán ghét, sau đó sải bước tới, cút do dự lanh lẹ cước đạp nát trái tim. Lúc nàng ra tay còn bày kết giới nho , máu tươi bắn ra bốn phía nhưng hề có giọt nào bắn lên người nàng.

      Bạch Tiểu Bảo nghe phía sau vang lên tiếng kêu thảm thiết, chậc chậc hai tiếng, để bà ta chết như vậy lợi cho bà ta.

      "Tiểu Bảo tiếp theo chúng ta gặp đám tiểu thiếp." Nhược Ly nhếch môi cười , mùi tanh của máu kích thích đến khát máu sâu trong thân thể nàng, muốn dừng lại.

      Tiểu Bảo bị nàng nhắc nhở như vậy lập tức nhớ ra, những tiểu thiếp kia cũng đều đối xử tệ bạc với thân thể này, cổ mấy người đúng là khi dễ nàng ít.

      Hôm nay có được cơ hội, nàng coi như báo thù cho linh hồn trước đây của thân thể này, cũng để cho nàng ấy có thể yên nghỉ, nhưng Bạch Tiểu Bảo vân có chút lo lắng, hôm nay khát máu như vậy, sau khi chết biết vị Diêm Vương hồ đồ kia có buông tha cho nàng hay nữa!

      Bất quá lúc này đến Phương Phỉ Uyển, Bạch Tiểu Bảo nhìn từ xa thấy tam di nương trang điểm cực kỳ lộng lẫy, trong nháy mắt cảm thấy cho dù có bị lão hồ đồ kìa trừng trị, cũng tốt hơn để cho nữ nhân ác độc này sống thêm.

      "Tìm từng người như vậy quá phiền toái, Mị hộ pháp, ngươi đưa tất cả bọn chúng tới đây, bao gồm cả lão đầu của Thỏ Tộc!" Nhược Ly tựa vào hành lang bên cạnh, lạnh lùng , ở chung chỗ với Dạ Ly Lạc, nàng cũng tương đối trở nên lười biếng, thích gây ra phiền toái.

      Dạ Mị cũng cảm thấy nhàm chán, nghe kiến nghị này của Nhược Ly liền phấn chấn, lập tức phi thân , tới khắc trở lại.

      Bên trong Phương Phỉ Uyển nho đứng đầy mỹ nhân muôn hình muôn vẻ, còn có người y phục người còn xốc xếch. Nhưng lúc này Dạ Mị cũng có tâm tình thưởng thức, bởi vì đây là nữ nhân của kẻ khác, hơn nưa nhìn mấy người này dám khen tặng, trái ngược hoàn toàn với quan điểm thẩm mỹ của .

      Trong đám mỹ nhân có lão đầu, đôi mắt hồng hồng người toàn mùi rượu, vừa lùn vừa mập đến eo cũng chẳng nhìn thấy.

      Dạ Mị chỉ vào lão rồi nhìn Bạch Tiểu Bảo, rất nghi hoặc hỏi: "Củ cải xấu xí kia chính là cha ngươi?"

      Bạch Tiểu Bảo cũng muốn thừa nhận, thế nhưng lão củ cải kia chính là cha nàng, còn là cặn bã cha rất có tình nghĩa với nữ nhi của mình.

      "À......Trước kia là vậy, bây giờ phải." Bạch Tiểu Bảo này sai, ông ta lúc trước là phụ thân của Tiểu Bảo, nàng có quan hệ gì với ông ta ba ruột của nàng ngọc thụ lâm phong, hơn nữa hết sức từ ái. Nàng nhìn dáng vẻ của lão củ cải này, chút thân tính cũng có, đều hổ dữ cũng ăn thịt con, còn ông ta tính là người. (Phương: Câu này hơi kỳ, ổng đâu có tính là người, ổng là thỏ tinh mừ ^^)

      "Ai trong số các ngươi đa từng khi dễ qua Tiểu Bảo, trực tiếp đứng ra, ta cho kẻ đó quả sảng khoái, nếu , Hừ!" Nhược Ly ngại phiền toái, từ lúc biết được Tộc trưởng Thỏ tộc có ý làm phản, nàng có ý định để lại người sống. Nàng diệt trừ tộc trưởng đương nhiệm, đến lúc đó tộc trưởng mới nhận chức được nàng bồi dưỡng thành thế lực của mình.

      "Hừ.... Nên thẳng ra là trong các ngươi chẳng có ai chưa từng khi dễ ta cả." Bạch Tiểu Bảo lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ, rất đáng tiếc, trí nhớ của nàng rất tốt, lúc này nàng khỏi cảm thán, Công chúa Thỏ tộc cũng là uất ức! Qủa là cha thương mẹ .


      Lúc này chợt có hai người lặng lẽ đứng ra, là mới tới, căn bản biết Bạch Tiểu Bảo, là Nhị di thái tâm địa thiện lương.

      Những người khác nhao nhao muốn tiến lên, nhưng lại có ai dám dân đầu, bỗng có người trong đó gan lớn nhào tới bên chân Bạch Tiểu Bảo, than khóc : "Tiểu Bảo, là ta nhất thời hồ đồ, ngươi hãy tha cho ta !"

      ..........
      Hết chương 77
      Last edited: 26/2/15
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 78: Trừng phạt

      Nhược Ly thờ ơ liếc nhìn người đàn bà lớn mật kia nắm chặt ống quần Bạch Tiểu Bảo, nàng rất thích cách thức cầu xin tha thứ này của bà ta.

      Bạch Tiểu Bảo cũng thích bị người khác nắm chặt ống quần của mình buông, bà ta lại còn dùng sức khiến quần của nàng muốn bị kéo xuống luôn.

      Bạch Tiểu Bảo theo bản năng vẫy vẫy chân, muốn hất bà ta ra, thế nhưng mụ đàn bà này giống như bạch tuộc quấn chặt ống quần nàng thả, lúc này nàng cảm thấy quần mình từng chút từng chút tuột dần xuống.

      Nhược Ly cũng nhận ra lúng túng của Bạch Tiểu Bảo, nhưng nàng muốn nhúng tay, chỉ đứng ở góc xem náo nhiệt.

      Ngày quá nhàm chán, nếu nàng ra tay, mặc dù có thể nhanh chóng kết thúc, nhưng nàng lại lười. Nếu cuối cùng Bạch Tiểu Bảo nhẫn tâm xuống tay được, đến lúc đó nàng ra tay dọn dẹp cục diện rối rắm này.

      Dạ Mị bên kia cũng rảnh rỗi nghịch nghịch ngón tay, nghĩ có thời gian chi bằng bắt lấy mấy người đem về thử thuốc, cũng tốt hơn ở nơi này xem náo nhiệt.

      Bạch Tiểu Bảo lúc này nổi giận, cước đạp bà ta ra, lúc động chân vẫn quên túm lấy quần, sợ bị bà ta lôi .

      Bà ta tưởng bà ta là ai mà có thể ở đây lên mặt chứ, phải làm cho bà ta biến mất mới được, bà ta buông ra cần phải sử dụng bạo lực, như vậy mới chịu buông ra.

      "Bớt giả bộ ." Bạch Tiểu Bảo hừ lạnh tiếng, nàng phải Bạch Tiểu Bảo cam chịu bị người ức hiếp trước kia, hơn nữa nàng còn nhớ rất đấy, hèn chi bà ta lại mất bình tĩnh đến thế, những lúc có Đại phu nhân ở nhà, bà ta hành hạ nàng vô cùng tàn nhẫn.

      Lúc này Tộc trưởng Thỏ Tộc hết nhìn nổi nữa, ông ta nhìn Bạch Tiểu Bảo, vẻ mặt hề hèn mọn, mặt tràn đầy tức giận, mắt trừng lên, ngay cả râu cũng vểnh cả lên.

      "Bạch Tiểu Bảo, ngươi cái đồ nghiệt súc này, dám mang theo người ngoài vào làm điều xằng bậy, đây là muốn tạo phản sao?" Tộc trưởng Thỏ tộc lúc này còn chưa nhận ra được tình hình, đưa cánh tay mập phì ngắn ngủn chỉ vào Nhược Ly.

      Nhược Ly cần suy nghĩ, ngón tay giương lên, chỉ thấy ngón tay tộc trưởng rơi xuống đất, ông ta đau đớn thét lên.

      Lúc nhìn thấy ngón tay của ông ta rơi xuống đất, những nữ quyến kia cả kinh lại gào lên trận, làm cho Nhược Ly nhíu chặt mày lại, "Kẻ nào còn ồn ào, ta khiến kẻ đó câm luôn!" Nàng lạnh lùng cảnh cáo, mặc dù giọng lớn, nhưng ai cũng đều nghe, giọng lạnh lẽo như vọng về từ phủ lọt vào tai khiến bọn họ rét run.

      Trong nháy mắt, ngoại trừ Tộc trưởng kêu rên cả đại sảnh đều trở nên an tĩnh.

      "Rất tốt!" Nhược Ly nhả ra hai chữ, Dạ Mị bên kia nãy giờ rảnh rỗi cũng thấy ngứa ngáy, cũng nên ra tay làm cho thế giới an tĩnh lại mới được.

      Tộc trưởng Thỏ tộc kêu rên chỉ thấy có cái gì xẹt qua, đầu lưỡi ông ta ràng còn nảy lên lập tức rớt xuống đất, mọi người ràng có thể nghe thanh đầu lưỡi rơi xuống đất, cùng với tiếng ú ớ đầy kinh hãi của Tộc trưởng.

      Bạch Tiểu Bảo vẫn lạnh lùng nhìn, nàng cũng hề đồng tình với ông ta, là do ông ta gieo gió gặt bão. Nữ nhi của mình tìm được đường sống trong chỗ chết mà quay về, vậy mà ông ta thèm hỏi câu còn mắng nàng là nghiệt chủng.

      Đúng là người cha tốt.

      Bạch Tiểu Bảo tiến lên bước, nhấc chân giẫm xuống cái lưỡi bị đứt, sau đó nở nụ cười nhìn Tộc trưởng Thỏ Tộc giận đến gân xanh nổi đầy trán, chậm rãi : "Ta có phải nghiệt chủng hay , hẳn là ông biết chứ nhỉ?"

      Tộc trưởng Thỏ tộc nghẹn họng, thiếu chút nữa nghẹn chết, được Nhị phu nhân bên cạnh vuốt vuốt cho nhuận khí. Nhị phu nhân tin Phật, tâm địa luôn thiện lương, cho nên mặc kệ gặp chuyện gì cũng đều hết sức bình tĩnh.

      "Nhưng nhìn ông thế này, có thể sinh con hay cũng là chuyện, chừng cả ta và các ca ca, tỷ tỷ đều là con hoang!" Bạch Tiểu Bảo xong nhìn lướt qua ca ca, sáu tỷ tỷ và ba muội muội đứng im chỗ dám lên tiếng.

      Phụ thân của mình sắp bị người ta ngược đến chết, mà bọn họ ngay cả tiếng động cũng phát ra , e là sợ phiền toái rơi xuống đầu mình, đúng là những hài tử ngoan.

      "Ồ! Ta sao lại quên mất nhỉ, ông có lưỡi, làm sao mà thú nhận được chuyện làm phản đây?" Nhược Ly đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, nhưng ngay sau đó khẽ mỉm cười, nàng có chủ ý.

      "Thôi, cho ngươi viết xuống đất vậy, dùng máu của mình ấy." Nhược Ly cực kỳ hài lòng với chủ ý này của mình, ban đầu nàng Mê Vụ sâm lâm trước rồi, kẻ phản bội có kết quả tốt, ông ta biết còn cố làm, tội chết là khó tránh khỏi.

      Tộc trưởng Thỏ Tộc dù có bị đứt dây thần kinh cũng biết vị trước mặt này dễ chọc vào, liền an tĩnh dám phát ra tiếng ô ô nữa, vội vàng gật đầu đồng ý.

      "Trừ Sài Tộc, còn có tộc nào tham dự nữa?" Nhược Ly lười biếng hỏi, ra dù ông ta có hay , những kẻ khác nàng nhật định bắt được, tiêu diệt từng tên.

      Tộc trưởng Thỏ Tộc nghe nàng hỏi vậy, lập tức cảnh giác, tội làm phản bị xử tru di cửu tộc, chuyện lớn này ông ta thể thừa nhận được.

      Ông ta liều mạng lắc đầu, muốn phủi sạch mọi chuyện. Nhược Ly mất kiên nhẫn : "Đại phu nhân của ngươi thừa nhận, xem ra lột da ngươi ngươi chịu thành rồi."

      "Để ta xem ngươi cứng miệng được bao nhiêu!" Nhược Ly xong bước đến, tất cả nơi này đều được Dạ Mị bày kết giới nên căn bản sử dụng được lực, hơn nữa Nhược Ly còn hạ độc nhuyễn cân tán, họ ngay cả động cái cũng lao lực, vì vậy sợ bọn họ phản kháng.

      Nhược Ly lục lọi trong gian của mình hồi lâu, đột nhiên lấy ra bình màu đỏ, sau đó lộ ra vẻ mặt hài lòng: "Chúng ta thử cái này chút."

      xong Nhược Ly giọt ở đùi tộc trưởng Thỏ Tộc, lập tức nơi đó bị lủng lỗ to, ông ta đau đến mức ngay cả ô ô cũng ô nổi.

      "Sao hả, những tộc kia là tộc nào?" Nhược Ly lạnh lùng , hiển nhiên chỉ là thuận miệng hỏi, căn bản cũng trông cậy vào ông ta còn có hơi sức mà viết ra.

      "Các ngươi có ai biết, ra, có thể chết sảng khoái hơn." Nhược Ly đứng ở đó, tỏa ra khí thế của bậc đế vương, nàng cúi đầu nhìn đám người nằm rạp ở dưới chân.

      Nhược Ly như vậy, khiến người ngoài cuộc như Tiểu Bảo cũng cảm thấy nàng cao cao tại thượng thể xâm phạm, trong lòng nổi lên tôn kính, bất giác cúi đầu xuống, cam nguyện thuần phục dưới chân nàng.

      Nhược Ly như vậy cũng xinh đẹp gì sánh được, mặc dù có mạng mỏng che mặt, thế nhưng cái nhăn mày, nụ cười, liền có thể hấp dẫn hồn phách của người khác.

      Đám người kia gương mặt mờ mịt, muốn ra để cứu mạng mình, tuy nhiên họ chẳng biết gì mà .

      "Thôi, bổn hoàng còn kiên nhẫn!" Nhược Ly cau mày, muốn dây dưa tiếp nữa.

      Hai chữ bổn hoàng vừa thoát ra, đám người kia liền tái mặt, trong nháy mắt hiểu, đây chính là tiểu hoàng mới vừa lên ngôi, tin đồn nàng hết sức hung tàn, hôm nay thua bởi tay nàng, họ chỉ có thể van xin được chết thống khoái chút.

      Nàng quay đầu lại nhìn Bạch Tiểu Bảo, hỏi: "Tiểu Bảo, xử trí bọn họ như thế nào, ngươi định đoạt ." Đây dù sao cũng là người nhà của nàng, mặc dù có ai tử tế, nhưng Nhược Ly biết chuyện này phải giao cho nàng ấy xử lý.

      "Nhị phu nhân chưa từng làm gì nên tha cho bà ấy, những người khác xử trí như thế nào đều được." Bạch Tiểu Bảo cũng lười để ý đến, có người nhà như vậy, cảm thấy ngột ngạt.

      Nhược Ly gật đầu, hiển nhiên còn chưa nghĩ ra xử lý phải như thế nào đám người này. Lúc này Nhị phu nhân lại nhu nhu nhược nhược bước ra.

      "Tiểu Bảo, Nhị nương bình thường đối với ngươi tồi, giết phụ thân là tội khó có thể dung thứ, ngươi cũng thể phạm vào! Nếu sau khi chết được yên lòng!" Nhị phu nhân hoàn toàn có lòng tốt khuyên can, bà cũng biết cuộc sống của Tiểu Bảo ở nhà hết sức khổ sở, thế nhưng tội giết phụ thân từ xưa tới nay đều bị thiên lôi đánh đấy.

      Bạch Tiểu Bảo nhớ bà là người phụ nữ dịu dàng, bà có quyền thế gì, cũng thường xuyên bị ức hiếp, nhưng vẫn che chở cho Bạch Tiểu Bảo, ân tình này nàng luôn ghi nhớ.

      Bạch Tiểu Bảo tiến lên đỡ Nhị phu nhân dậy, : "Nhị nương, chuyện sau khi chết sau này hẵng , hôm nay thù này báo, nửa đời sau ta sống thoải mái."

      Nhị phu nhân bi thương nhìn vẻ mặt ngoan tuyệt của Bạch Tiểu Bảo, biết nàng lần này tìm được đường sống trong chỗ chết, tính tình trở nên kiên cường, bất đắc dĩ thở dài, bà cũng coi như yên tâm về nàng.

      "Tiểu Bảo, nếu như cần phải có người bị trừng phạt, vậy hãy để cho Nhị nương chịu , ngươi phải sống vui vẻ nhé." xong, Nhị phu nhân liền cắn lưỡi tự sát, mãi đến khi bà ngừng thở, Bạch Tiểu Bảo vẫn còn ngây người kinh ngạc.

      Cho đến khi bà ấy ngã xuống đất, Bạch Tiểu Bảo mới đờ đẫn nhìn bà, đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót, nàng biết đó là nổi bi ai của thân thể này.

      Nhược Ly nghĩ đến chuyện như thế này, nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Bạch Tiểu Bảo, trong lòng cũng dễ chịu, mặc dù nàng đối với kẻ địch tàn nhẫn, nhưng đối với người mình nàng đa số rất mềm lòng.

      Nhược Ly tiến lên bước, nửa ngồi xuống, vỗ vỗ bả vai Tiểu Bảo, thấy nàng quay đầu miễn cưỡng cười với mình, lúc thấy Tiểu Bảo cười mà trong đôi mắt to cũng lóe nước mắt, trong lòng càng thêm khó chịu.

      "Tìm người hậu táng, Tiểu Bảo, chúng ta về trước, còn bọn họ để sau này sử lý." Nhược Ly biết, Nhị phu nhân như vậy, cũng chỉ muốn làm cho tay Tiểu Bảo dính máu, nếu chuyện cũ qua, nàng liền thỏa mãn tâm nguyện của bà ấy.

      Mọi người vừa nghe, trong nháy mắt thở phào cái, nhưng bọn họ biết, chuyện chờ đợi bọn họ càng thảm thiết hơn.

      Nhược Ly quay trở lại, thấy Bạch Tiểu Bảo vẫn gượng cười, cũng lôi kéo nàng nữa, để cho nàng về nghỉ, còn mình xử lý những thứ tấu chương gây nhức đầu kia, Thỏ Tộc coi như là xong rồi, Sài Tộc, nàng còn phải nghĩ cách nào tốt nhất mới có thể trừ .

      Dạ Ly Lạc vừa cùng Hiên Viên Tử Mặc uống trà xong, lúc này về phát Nhược Ly trở lại, cũng vội vã tìm nàng, chỉ cho gọi Dạ Lượng.

      "Vương thượng!" Dạ Lượng thân, cung kính thi lễ. Dạ Ly Lạc ngừng lại, vẫn nhắm thẳng chỗ của Nhược Ly bước đến: "Chuyện của Thỏ Tộc thế nào?" Dạ Ly Lạc miễn cưỡng hỏi, hiển nhiên tin tưởng Nhược Ly có thể xử lý rất tốt, chỉ là muốn biết nàng có bị thua thiệt gì thôi, nhưng lại cảm thấy ý nghĩ của mình có hơi dư thừa, tiểu nha đầu kia, mới mềm lòng để cho mình thua thiệt đâu.

      Nhưng Dạ Lượng lại cứ ấp ùng, Dạ Ly Lạc lúc này mới thấy đúng, dừng bước lại, nhìn , trong đôi mắt xuất kiên nhẫn, Dạ Lượng chưa bao giờ ấp úng trước mặt .

      "Hồi vương thượng, lúc đó, Nhị phu nhân Thỏ Tộc từng đối xử với Bạch Tiểu Bảo rất tốt tự sát, Bạch Tiểu Bảo bị kích thích, Điện hạ liền xử trí bọn họ nữa."

      ... ...... ...... .....
      Hết chương 78
      Nữ Lâmlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :