1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh thế yêu sủng - Mèo vẫn ở đây (99) HOÀN CHÍNH VĂN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 52: Dễ như trở bàn tay!

      "Ngươi!" Lúc này Báo Hầu vương đỏ mặt tía tai, bị hậu bối nhục nhã như thế, còn đâu mặt mũi của ông ta, tức giận nhìn chằm chằm Nhược Ly, lúc này ông ta giữ chặt Xà Hầu vương, nhất định phải lấy lại mặt mũi mới được.

      "Chỉ bằng Xà Hầu vương nho , lại dám lỗ mãng với bổn vương như thế!" Báo Hầu vương xong muốn ra chiêu, lại bị Hồ Hầu vương bên cạnh cản lại.

      "Báo Hầu vương, đều là Hầu vương, dĩ hòa vi quý, lại hôm nay chúng ta đến tham dự đại điển đăng cơ của Tân hoàng, ngài thể lỗ mãng!" Hồ Hầu vương thầm dùng lực ở cánh tay để lôi kéo Báo Hầu vương, hi vọng đừng nháo quá lớn khiến bản thân xuống đài được.

      Báo Hầu vương gấn như nổi điên, bị lôi kéo như thế, nặng nề thở dốc hơi mới đè áp xuống được, vậy mà Xà Hầu vương vẫn nhất quyết tha châm chọc : " Haizz, chó sủa cắn người, ngươi hãy ngoan ngoãn chút , như vậy cũng đỡ mất mặt cho ngươi đó."

      "Ngươi! Khinh người quá đáng!" Báo Hầu vương lúc này thể khống chế được cơn tức, chưởng bổ tới, tiếng hô vang vọng khiến nóc nhà cũng run lên.

      Xà Hầu vương Ti Ti cũng ngồi yên cho ông ta đánh tới, ngay tức khắc duỗi tay ra, thanh roi Cửu Tiết liền ra nghênh đón, nàng sớm nhìn vừa mắt Báo Hầu vương, hôm nay có cơ hội tất nhiên chịu yếu thế, lại chân ông ta nay bị trúng thuốc tê, lúc này đánh còn đợi lúc nào.

      Nhược Ly vui vẻ xem náo nhiệt, mặc dù nàng cảm thấy làm như vậy rất đúng, lẽ ra nàng nên ra mặt ngăn lại nhưng lực của nàng đủ, nếu ra tay nhất định bại lộ, nên cũng mặc cho bọn họ đánh, ngược lại nàng lại dùng độc chế trụ Báo Hầu vương, coi như ngồi bên làm ngư ông đắc lợi.

      "Các ngươi xem Bổn vương là người chết sao?" Lúc mọi người vui vẻ xem náo nhiệt, Dạ Ly Lạc lại lạnh lùng lên tiếng.

      Giọng lớn nhưng chứa đựng lực khổng lồ, lực xuyên thấu hết sức mạnh, cây cối gần bên ngoài đại điện đều bị đổ rạp, bên trong điện những Hầu gia lực kém đều bị lực chấn động đến mức cau mày ôm đầu, bất quá Dạ Ly Lạc cũng ngầm bày kết giới xung quanh để bảo vệ Nhược Ly.

      Báo Hầu vương cũng ngu, ông ta đương nhiên biết mình bị cảnh cáo, ông ta khẽ than thầm, nay chân còn chưa thuận tiện, nào còn dám lỗ mãng nên vội vàng thu chưởng.

      Xà Hầu vương thấy ông ta thu chưởng cũng bỏ qua cơ hội tốt này, nàng cũng mặc kệ cái gì gọi là đạo nghĩa giang hồ, cây roi vừa đúng quất vào cây châm đầu gối ông ta, khiến ông ta lại sụp chân quỳ xuống tiếp.

      "Báo Hầu vương, bổn hoàng còn chưa trách tội, ngươi hà tất gì phải hành đại lễ?" Nhược Ly cũng phải là đèn cạn dầu, người khác để cho nàng sảng khoái, nàng cũng để cho sảng khoái, khiến cho kẻ đó phải nhục nhã hết sức, nhưng mình cũng được mất phong độ.

      "Ngươi. . . . . . Các ngươi!" Báo Hầu vương lúc này tức đến mức hít thở thông.

      "Báo Hầu vương bị điên rồi, người đâu, đưa ông ta tìm đại phu để được trị cho tốt." Dạ Ly Lạc vân vê ngón tay thon dài, chút để ý , xong có hai ám vệ đột nhiên xuất , lôi Báo Hầu vương giãy dụa rời khỏi.

      Báo Hầu vương sao có thể để cho bọn họ lôi mình dễ dàng như vậy, vừa muốn vận lực liền bị Dạ Ly Lạc cách đánh ra chưởng, miệng ông ta liền phun ngụm máu tươi, lảo đảo hai cái, trong nháy mắt vận ra được lực, cả người cũng ngã xuống đất, thê thảm thể tả.

      Cũng thể trách Dạ Ly Lạc ra tay tàn ác, là Báo Hầu vương nhiều năm qua sống quá an nhàn sung sướng, chăm chỉ tu luyện, thân thể cũng bị hậu cung khổng lồ tàn phá hết rồi. Hôm nay chừng Hầu gia công lực tồi cũng có thể đánh bại ông ta, nhưng ông ta còn tự biết, cậy vào chính mình lớn tuổi từng trải, ở đây cậy già lên mặt, đáng tiếc đụng phải Dạ Ly Lạc, trực tiếp đánh cho ông ta chưởng.

      "Mang !" Nhược Ly lạnh lùng , ông ta làm mất thời gian của nàng quá, bạc còn chưa tới tay, nàng làm gì có thời giờ so đo với ông ta.

      "Các vị cần lo lắng cho Báo Hầu vương, bổn hoàng nhất định phái ngự y tốt nhất chữa trị cho ông ta!" Nhược Ly bình thản , nàng cũng làm khó , cứ trực tiếp ném ông ta ra khỏi đây là được rồi.

      Mọi người đều nghe thấy được tiếng gào thét điên cuồng của Báo Hầu vương ngoài cửa, trừ bỏ các Hầu vương, những Hầu gia khác đều dám thở mạnh cái.

      biết người nào dẫn đầu, trong nháy mắt bên dưới đều quỳ rạp xuống, " Hoàng nhân từ, chúng thần may mắn!" Lúc này nếu còn nhìn ra ý tứ đúng là đồ ngu, chỉ chưởng của Ám vương thôi khiến Báo Hầu vương hộc máu, bọn họ nào còn dám lỗ mãng.

      Lại Hoàng này nhìn tuổi, nhưng khí thế kia hề , hơn nữa liếc mắt cái cũng có thể nhìn ra thứ nàng đeo cổ chính là cổ ngọc thượng thần - Khứ Ngọc, chừng là giấu lực siêu quần đấy.

      "Các khanh bình thân!" Nhược Ly muốn tiếp tục chủ đề ban nãy, dù sao đó mới là mục đích cuối cùng của nàng, "Vừa rồi ta có đề cập đến vấn đề chấn hưng quốc khố, tạo phúc dân chúng, các khanh có biện pháp gì ?"

      xong, Nhược Ly lại nháy mắt với Xà Hầu vương, Xà Hầu vương lập tức bước ra, ra mọi người cũng cảm thấy kỳ quái hôm nay tại sao Xà Hầu vương lại tích cực như vậy, nhưng thấy nàng cũng nóng tính nên đều dám lên tiếng.

      "Điện hạ, tiểu vương có đề nghị, tại các tộc đều có thế lực của mình, tự mình đều có đất phong, để bọn họ tự giao ra của cải vơ vét được, việc lấp đầy quốc khố cũng có việc gì khó!"

      câu khiến tất cả chúng có mặt trong đại điện đều chấn kinh, bọn họ đều giật mình. Ngay cả Ám Dạ Hầu vương luôn luôn bình tĩnh cũng cau mày nhìn về phía nữ nhân biết trời cao đất rộng kia, biết hôm nay nàng phát điên cái gì, kiến nghị này tuyệt đối là lưỡng bại câu thương, đối với nàng mà cũng đâu có ích lợi gì!

      "Tiểu vương tự nguyện giao tiền bạc và thủ hạ của mình, ủng hộ Hoàng!" xong nàng nhàng cúi đầu, thần thái hề nhăn nhó khó chịu.

      "Xà Hầu vương mau mau đứng dậy!" Nhược Ly vừa vừa vươn tay, hết sức lễ đãi, sau đó quét mắt nhìn những hầu khác phía dưới, trầm giọng , " biết các ái khanh còn ý tưởng nào khác ?"

      Nhược Ly lời này nhìn phía dưới, ánh mắt cũng sáng lên, đây chính là rất nhiều rất nhiều bạc a! Có Dạ nghiệt làm chỗ dựa, nàng còn sợ bọn họ chịu ói ra hay sao?

      Phía dưới đều im lặng, Nhược Ly khẽ nhíu nhíu mày, trong lòng thầm mắng, đối với người cuối cùng giao ra, nàng nhất định khiến cho đẹp mắt!

      Dạ Ly Lạc rốt cuộc đứng ra dậy, tới trước người Nhược Ly, khẽ bái cái, giọng , "Ám vương phủ nguyện đem năm thu chi giao lên, lấp đầy quốc khố, tạo phúc cho dân chúng!"

      Nhưng ánh mắt của khi nhìn Nhược Ly khiến cho nàng có chút sợ hãi, trong đôi mắt đó ràng , nhìn , gia giúp nàng, gia còn cúi chào nàng đó, buổi tối đền đáp gia như thế nào đây?

      Nhược Ly nuốt ngụm nước miếng, sau đó gật đầu, hơi có vẻ vui mừng , "Ám Vương điện hạ vì dân chúng tạo phúc, bổn hoàng xin đa tạ trước!"

      Nhược Ly cũng trừng lại , sau đó tiếng động , ta tạ ơn, tạ ơn a!

      Dạ Ly Lạc trở lại chỗ ngồi, Nhược Ly nhìn chúng hỗn loạn phía dưới, khóe miệng nâng lên nụ cười, tâm tình rất tốt, đột nhiên nhớ tới câu , bạc ở chỗ đó, mặc kệ ngươi muốn hay muốn, nó cũng đều ở đó, chờ ngươi đến cầm!

      ... ...... ...... .....
      Hết chương 52

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 53: Ăn mừng sinh nhật

      Tứ đại gia tộc là người của Ám vương, bọn họ đương nhiên ủng hộ Ám vương, ủng hộ Tân Hoàng, Hồ Hầu vương cùng Sài Hầu vương dĩ nhiên biết thức thời, Báo Hầu vương cũng bị ném ra rồi, bọn họ thế đơn lực bạc, nên cho dù muốn cũng phải giao ra chút gì đó để thể thành ý, còn những Hầu gia khác lại càng dám lỗ mãng, mạng sống tất nhiên quan trọng hơn, mạng còn bạc cũng có thể làm ra được.

      Lần thượng triều này Nhược Ly thu hoạch lớn, hơn nữa cũng làm ra trừng phạt nho với các thế lực phản động, tiết kiệm bọn họ quấy rối đại điển đăng cơ vào ngày mai, thuốc giải đùi Báo Hầu vương, chắc khỏi cho ông ta , nàng là người có thù tất báo, nếu khó mà giải được cục tức mà ông ta nhục mạ nàng.

      Hôm nay trong triều đình ít người có thể dùng được, nêu sau khi thu gom được bạc Nhược Ly liền thoải mái giao cho Dạ Mị - sư phụ danh nghĩa của nàng.

      Bàn giao toàn bộ xong bãi triều, Nhược Ly lập tức cởi thân long bào ra, đổi lại cẩm phục màu trắng tinh khiết mà trong sáng, thiết kế hết sức vừa vặn thân thể nàng.

      Dạ Ly Lạc cũng đổi lại y phục thường ngày của , nhưng biết bị cái gì kích thích, lại mặc hết sức mộc mạc, chỉ trường bào màu đỏ, mái tóc dài đến eo dùng sợi dây thất thải lưu ly buộc lại, ít phần mị lại thêm phần khí phách.

      Mũ quan đầu nặng nề hết sức, Nhược Ly cảm thấy đầu nàng cũng muốn bị nó đè xuống, rầu rĩ ngồi ở ghế cố sức với tay lấy xuống.

      Dạ Ly Lạc lại đột nhiên đứng ở sau lưng nàng, bàn tay hơi lạnh đặt tay của nàng, sau đó kéo tay nàng xuống, lấy mũ quan xuống giúp nàng, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên tự tay làm, chân tay vụng về thử mấy lần cũng tìm được mấu chốt, cuối cùng hơi dùng lực chút, mũ quan bể ra, coi như là lấy xuống được.

      Mũ quan vừa được lấy xuống, mái tóc dài màu bạc thuận thế đổ xuống như thác nước, Dạ Ly Lạc cảm giác được tiếp xúc nơi bàn tay, cúi đầu vuốt tóc nàng, trong bàn tay trống rỗng đột nhiên xuất chiếc lược ngà.

      Dạ Ly Lạc biết suy nghĩ cái gì, thận trọng chải tóc cho nàng, Nhược Ly khẽ giật mình mở to mắt. Bất quá trong chốc lát lại cảm thấy cũng có gì ngạc nhiên, mái tóc được chải nhàng như vậy khiến cảm giác đau đớn khi lôi kéo mũ quan vừa rồi cũng biến mất ít, nàng cũng yên tâm thoải mái hưởng thụ .

      Dạ Ly Lạc từ trong gương nhìn thấy Nhược Ly khẽ nheo mắt lại, bộ dáng hưởng thụ như con mèo khả ái, khóe miệng cũng nâng lên nụ cười. Vừa rồi nhìn dáng vẻ tay chân vụng về của nàng, vốn chỉ muốn giúp tay, nhưng khi chạm vào mái tóc mềm mượt của nàng, lại thích nỡ rời tay rồi.

      Mặc dù bây giờ Nhược Ly lực gì, nhưng vì thế mà hèn nhát, xử lý mọi chuyện hết sức thỏa đáng, ân oán ràng, khiến lại lần khuynh đảo vì nàng, Nhược Ly

      như vậy, tỏa sáng đến mức làm cho muốn giấu nàng , để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy.

      “Mệt mỏi sao?” Dạ Ly Lạc để cái lược xuống, ngồi ở bên, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, chống cằm nhìn Nhược Ly, sáng mai còn phải cử hành lễ đại điển đăng cơ, nếu hôm nay nàng mệt mỏi, ngại giúp nàng lùi đại điển đăng cơ lại mấy ngày nữa.

      sao, nhưng ngày mai xảy ra vấn đề gì chứ?” Nhược Ly quay đầu lại, lúc này chỉ có mình Dạ Ly Lạc nên nàng cũng tùy ý, hai tay chống cái ghế, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm, là làm người ta phải thương.

      “Có gia ở đây, có bất cứ vấn đề gì.” Dạ Ly Lạc cuồng ngạo , hiển nhiên hề để ý đến hành động trẻ con của Nhược Ly, nhếch môi cười, đứng dậy kéo tay Nhược Ly, “, ta muốn tặng cho nàng món quà.”

      ……

      Nhược Ly theo Dạ Ly Lạc tới hậu viện sau tẩm điện, đứng dãy hành lang, nàng có chút nghi hoặc nhìn Dạ Ly Lạc, vừa định hỏi, mới xoay người lại nhìn thấy trước mắt cả khoảng hoa đỏ rực bao phủ toàn bộ sân, liền ngây ngốc thốt nên lời.

      Là cây Đề Huyết, đôi đồng tử màu đỏ của nàng rũ xuống mang theo dao động mãnh liệt, từng bông hoa phủ kín đầy đất, Dạ Ly Lạc dắt tay của nàng, ôm eo nàng, đạp cái bay lên, xuyên qua tầng tầng cành cây, rung động khiến những cánh hoa rơi xuống nhảy múa theo gió.

      Cuối cùng hai người bọn họ cũng đáp xuống cành cây Đề Huyết, Dạ Ly Lạc hiếm khi bỏ qua sạch , ôm nàng ngồi xuống cành cây, cúi đầu nhìn bộ dáng giật mình của Nhược Ly, khẽ cười, mang theo vẻ cưng chiều nhéo nhéo chiếc mũi xinh của nàng, giúp nàng phục hồi lại tinh thần.

      Nhược Ly cắn môi, vẫn còn chưa từ mảnh đỏ rực của Đề Huyết hoàn hồn lại, chỉ câu vô tình của nàng, lại đem cây Đề Huyết ở Ám Vương phủ đến đây, làm sao nàng có thể chấn động đây.

      “Lạc……” Nhược Ly quay lại nhìn Dạ Ly Lạc trong biển hoa, đột nhiên cười khẽ, sau đó lại quay đầu , nếu lời cảm ơn, khó tránh khỏi có chút kiểu cách, cho nên nàng cũng muốn ra những lời đó.

      Kể từ khi lên làm Hoàng, đây là lần đầu tiên nàng buông lỏng như thế, nàng cũng muốn lãng phí tâm ý của Dạ Ly Lạc, buông xuống thân cảnh giác, tận tình hưởng thụ.

      “Từ nay về sau, hàng năm hôm nay là sinh nhật của nàng.” Dạ Ly Lạc tự nhiên , lời tuy bá đạo, nhưng làm cho người ta cảm thấy ghét.

      xong từ trong lồng ngực lấy ra cái trường tiên màu bạc, thân roi óng ánh trong suốt, đầu roi được làm bằng ngọc thần cổ, cho dù lực thấp kém, cũng làm nó giảm thấp uy lực, vừa lấy ra cảm nhận được cỗ khí lạnh, có thể thấy được uy lực .

      “Đây là Ngân vũ, tặng cho nàng.” hình như có hơi thẹn thùng, nhét nó vào tay Nhược Ly, nhìn dáng vẻ giật mình của Nhược Ly, có chút xấu hổ quay đầu nhìn về nơi khác, đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay tặng quà cho người khác.

      Nhược Ly nhận lấy roi, cảm nhận được hàn khí phát ra, mặc dù nàng vẫn thể khống chế nhưng lại thích muốn buông tay, bây giờ nàng thiếu món binh khí tiện tay, đao thương gậy gộc cũng thích hợp với nàng, quả là roi là thích hợp nhất.

      máu của nàng lên đó, về sau nàng là chủ nhân của nó, lúc đó cảm thấy đau đớn từ hàn khí phát ra nữa.” Dạ Ly Lạc sâu kín , mặc dù mặt biểu lộ, nhưng trong nội tâm rất vui mừng khi nhìn nàng vui vẻ như vậy, xem ra chọn đúng quà rồi.

      “Vì sao là hôm nay?” Nhược Ly tò mò nhìn Dạ Ly Lạc, chờ đợi đáp án của .

      có gì đặc biệt……” Hiển nhiên Dạ Ly Lạc muốn đến vấn đề này, Nhược Ly cũng hỏi nữa, đem nhuyễn tiên để qua bên, tiếp tục hỏi, “Lạc, sinh nhật của chàng là ngày nào?”

      Hôm nay điều khiến nàng cảm thấy hứng thú chính là điều này, dù sao nàng cũng muốn vì ăn mừng sinh nhật lần, đúng, về sau từng năm từng tháng sinh nhật nàng đều muốn cùng ăn mừng, chỉ là, nàng cho biết đâu.

      Sau hồi im lặng, đến mức Nhược Ly cho rằng Dạ Ly Lạc mới có ấp a ấp úng , “Hôm nay.”

      Hôm nay quả có quá nhiều chuyện khiếp sợ, Nhược Ly nhìn khuôn mặt đỏ ửng khả nghi của Dạ Ly Lạc, đột nhiên cảm thấy nam nhân trước mặt này cũng đến nỗi tình bất định lắm, ngược lại còn có vẻ đáng .

      Nhược Ly nháy mắt mấy cái, sờ soạng cái roi tỏa ra hàn khí bên cạnh, đột nhiên xoay người, đưa tay ôm cổ Dạ Ly Lạc, “Bẹp!” Hôn lên khuôn mặt trắng nõn của cái, cười hì hì , “Lạc, sinh nhật vui vẻ!”

      …………….

      Hết chương 53.
      Last edited: 8/1/15
      honglak thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 54: Đại điển đăng cơ

      Dạ Ly Lạc bị hành động bất ngờ của Ngược Ly làm cho ngây ngẩn cả người, trong lòng cảm thấy như có dòng nước ấm chảy vào, khiến tự chủ được nở nụ cười.

      bất đắc dĩ lắc đầu nhìn tiểu hồ ly khả ái cười híp mắt trong lòng, ngước mắt nhìn cây Đề Huyết xinh đẹp, cảnh tượng đẹp đến mức khiến hận thể cho thời gian dừng mãi ở giây phút này.

      Qua lúc, Dạ Ly Lạc đột nhiên hỏi, "Xà Hầu vương tại sao lại lại giúp nàng vậy, nàng đồng ý cái gì với nàng ta?" đương nhiên cảnh giác mới hỏi nàng điều này, tự nhiên cảm thấy tiểu hồ ly nhà mình vói nữ xà kỳ quái kia sáp lại chắc chẳng có gì hay ho.

      "Ách. . . . . ." Nhược Ly hơi chột dạ, "Ta đồng ý nếu nàng ta giúp ta thu bạc, ta phân cho nàng thành!"

      "Chỉ vậy thôi?" Dạ Ly Lạc còn lâu mới tin, con rắn kia căn bản cũng thiếu bạc, hơn nữa cũng có dã tâm gì.

      "Còn có. . . . . . Còn có những mỹ nam của Văn Hoàng quý phi đưa đến, ta để cho nàng tùy tiện chọn." Nhược Ly cười cười lấy lòng .

      ". . . . . ."

      Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Nhược Ly bị Dạ Ly Lạc lôi xuống giường, sau đó bị Văn Hoàng quý phi và bầy nữ vây quanh, trang điểm cho nàng từ xuống dưới, từ trong ra ngoài.

      Theo cầu của Dạ Ly Lạc, họ chuẩn bị cho Nhược Ly thân nam trang, áo khoác kim hoàng đại biểu uy nghiêm giống như nhân giới, váy dài rộng rãi uy nghi, bên hông đeo thần ngọc thượng cổ, đại biểu cho thân phận của nàng.

      Dưới chân đeo đôi giày được thêu hoa văn cầu kỳ, theo cầu của Nhược Ly đế giày được làm cao hơn chút, để tránh cho nàng trông quá bé. Mái tóc màu bạc bởi vì quá dài thể bới lên, được dùng sơi thất hải lưu ly buộc lên gọn gàng, đôi mày liễu được tô điểm cho đậm hơn chút.

      Dạ Ly Lạc hai mắt tỏa sáng nhìn Nhược Ly đứng trước mặt, ở nàng hề toát lên chút khí chất nào của nữ nhân, nhìn đến chỉ làm cho người ta cảm thấy chính là tiểu hoàng tử tuấn tú, toát ra uy nghiêm của Thiên gia.

      Nhược Ly đứng trước gương đồng, nhìn mình thân khí, mỉm cười tự tin. Nhưng trong lòng kinh ngạc, cả bộ y phục nhìn có vẻ rất nặng nề, ra mặc vào lại nhàng như tơ, khiến nàng cảm thấy quen lắm.

      Nàng nào biết, y phục này la do Dạ Ly Lạc tự mình đến Thiên Thiền tộc lấy được tơ mà dệt thành, là thứ rất hiếm có đời, dĩ nhiên hết sức nhàng mềm mại.

      Nhược Ly hít hơi sâu, hôm nay những gì cần nhớ nàng thuộc lòng, chỉ cần nàng làm từng bước có vấn đề gì, bước ra ngoài Dạ Ly Lạc đứng ở bên cạnh, giọng , "Tất cả có gia ở đây."

      Mấy chữ nhàng có vẻ lười biếng, nhưng từng chữ chảy vào trong lòng Nhược Ly, khiến cho nụ cười của nàng càng thêm tự tin, ở bên cạnh có nam nhân như vậy, thiên hạ rộng lớn, nàng còn phải e ngại điều gì nữa!

      Đại điển đăng cơ được tiến hành ở chính điện của hoàng, con đường dẫn đến chính điện được trải thảm vàng, chúng đến triều bái đứng đông nghẹt hai bên, có chút danh tiếng đứng ở phía trước, còn bên trong chính điện có hai mươi mấy thực lực siêu quần và bảy đại Hầu vương đứng đợi Hoàng giá lâm.

      Điều Nhược Ly cần phải làm chính là qua con đường này, sau đó đến chỗ cao nhất trong chính điện, tế bái Hoàng khai quốc, sau đó trích máu thề, hoàn thành nghi thức đăng cơ, từ đó trở thành Hoàng danh chính ngôn thuận của giới.

      Nhược Ly tiếu sái bước từng bước, xuyên qua hành lang, xuất trước mặt chúng , chúng liền quỳ lạy, an tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng động phát ra từ ống tay áo, Dạ Ly Lạc phía sau Nhược Ly, che chở cho nàng, phòng hờ vạn nhất.
      Mỗi bước nàng đều hết sức vững vàng, năng có khí phách, lúc lên đài cao, tay phải duỗi cái, Bạc Băng cầm tay nhàng vạch nhát, máu màu bạc xuống kim tượng Hoàng khai quốc, sau đó quỳ xuống khấu đầu.

      Ngay cả Dạ Ly Lạc cũng khẽ khom người lộ ra thần sắc cung kính hiếm thấy. Chúng lại quỳ lạy lần nữa, quang cảnh hết sức uy nghiêm. Sau khi máu dung nhập vào kim tượng, thoáng chốc quanh thân Nhược Ly kim quang bắn ra bốn phía.

      Dạ Ly Lạc cảnh giác quan sát, thấy có chuyện gì mới yên lòng, kim quang đưa Nhược Ly bay tới giữa trung, có cỗ ánh sáng màu vàng dần dần hội tụ đến mi tâm của Nhược Ly.

      Nhược Ly chợt cảm thấy có vô số hình ảnh khắc sâu vào đầu, theo kim quang tiêu tán, nàng chậm rãi đáp xuống đất, khóe miệng tự chủ nâng lên vẻ tươi cười, trong tình thế bắt buộc nàng biết được vị trí của Ngự Linh Châu!

      " Hoàng Điện hạ, Văn Thành Vũ Đức, thiên thu vạn tái!" Chúng kinh hô, lại bái lạy lần nữa.

      Nhược Ly đứng cao, váy dài tung bay, đại khí hào hùng, sau đó đứng chắp tay, trầm giọng , "Bình thân!"

      Khí thế to lớn!

      Dạ Ly Lạc đứng sau lưng Nhược Ly, đôi mắt hoa đào chứa đầy ý cười ấm áp, đây mới là nữ nhân của , tương lai nhất định làm cho nàng và đứng tứ giới, quan sát chúng sinh!

      . . . . . .

      Đại điển cơ cuối cùng cũng chấm dứt, những kẻ xấu xa của giới thể nhất thời có thể xử lý hết, Nhược Ly chỉ có thể từng chút từng chút làm suy yếu thế lực của bọn họ, từ từ cắn nuốt bọn họ.

      Ban đêm, sau khi ứng phó hết bầy , Nhược Ly và Dạ Ly Lạc ngồi ở ghế chủ vị trong phòng nghị , Dạ Mị và tam đại hộ pháp đều có mặt.

      "Ta biết vị trí của Ngự Linh Châu, ở trong Mê Vụ sâm lâm (sương mù dày đặc)." Nhược Ly có chút nhức đầu , theo trí nhớ nàng có được nàng biết con đường kia cũng dễ dàng , tuy nơi đó có thần thú thượng cổ, nhưng con hoãng cực độc cũng là cửa ải khó khăn.

      Tứ đại hộ pháp bên dưới vừa nghe thấy cũng mặt lộ vẻ khó xử, ngờ Ngự Linh Châu của giới lại được cất giấu ở đó, trách được các Hoàng các triều đại trước thể lấy ra được.

      "Vậy thế nào?" Dạ Ly Lạc cười lạnh, kẻ nào cản trở hẳn phải chết thể nghi ngờ, chỉ là cái trận pháp sương mù có khó khăn gì.

      "Vương, nếu mình ngài có gì đáng , nhưng chỉ có Hoàng tự mình mới lấy được Ngự Linh Châu, nếu người khác e là vĩnh viễn cũng tìm được nó, còn mang theo tiểu thư. . . . . ." Dạ Mị khó xử, người Nhược Ly căn bản lực, lại nơi đó nguy cơ tứ phía, vạn nhất khó bảo toàn cho nàng...

      Da Ly Lạc nghe thấy điều này cũng cảm thấy khó khăn, nhưng cho dù con đường phía trước khó hơn nữa, chỉ cần nàng muốn, d.đ.l.q.đ cũng loại bỏ muôn vàn khó khăn, mang nàng .

      "Vương, xin hãy cho chúng thuộc hạ cùng ngài!" Dạ Quỷ tự động xin giết giặc, lần này phải chuyện , chỗ kia từ xưa vào thể sống mà ra, có thể nguy cơ tứ phía, bọn họ thể để cho chủ tử của mình gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

      "Dạ Lượng theo, ba người các ngươi ở lại chỗ này, những kẻ dưới kia có thể rục rịch ngóc đầu dậy, các ngươi hãy ở lại quan sát kỹ!" Dạ Ly Lạc độc đoán , căn bản cho thương nghị gì hết, nếu ở đây có ai trong nom, chờ lúc bọn trở lại biết loạn thành cái dạng gì.

      "Vương!" Tứ đại độ pháp còn muốn điều gì, Dạ Ly Lạc ôm lấy Nhược Ly biến mất ở trong khí, lưu bọn bốn người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
      Nhưng Dạ Mị phục hồi tinh thần rất nhanh, phe phẩy chiếc quạt trong tay, nho nhã , "Vương thượng tự nhiên có định đoạt, chúng ta nghe lệnh là được rồi, ôi chao, còn có mỹ nữ chờ ta a, ta về trước!"

      Cả người Dạ Lượng run lên, chợt lách người trở về Dị gian của , đỡ cho phải nhìn thấy nam nhân ghê tởm kia nữa.

      Dạ Võng cũng hướng về phía Dạ Mị nhổ ngụm, hiển nhiên ưa gì cái tên ẻo lả kia, chỉ có Dạ Quỷ năng lực chịu đựng tốt nhất, còn quên dặn dò Dạ Mị, "Ngươi tiết chế chút, gần đây lắm chuyện!"

      Cuối cùng trong đại sảnh trống rỗng chỉ còn lại mình Dạ Quỷ, bất đắc dĩ thở dài, những người này lúc nào để cho tỉnh tâm.


      Chương 55: Thiên đế

      Trở lại tẩm điện, Nhược Ly ngồi ở bên giường, đôi giầy bị nàng sớm cởi ra, lắc lắc bàn chân trắng noãn, sáng bóng như ngọc đung đưa qua lại khiến tâm của Dạ Ly Lạc ngứa ngáy.

      Nàng còn tự biết, nâng cánh tay trắng y hệt ngọc, loay hoay xõa mái tóc dài, ngón tay bé trắng noãn luồn vào sợi tóc màu bạc, giống như loại nhạc khí tuyệt mỹ.

      Dạ Ly Lạc tựa vào bên giường uống rượu mình, nhìn Nhược Ly chút nào phòng bị như thế, khiến cảm thấy rượu làm người say mà người tự say, nhưng hôm nay quá mạo muội, sợ dọa tiểu nha đầu biết chút nào về phương diện tình cảm này mất.

      Vì vậy vội vàng kiềm lại rung động trong lòng, ngửa đầu nhìn trăng sáng phía xa, sáng ngời có chút chói mắt, chói mắt như tiểu hồ ly bên người vậy khiến càng thêm phiền não.

      "Lạc, là chỉ có hai chúng ta sao?" Nhược Ly có chút xác định được, nàng bây giờ cái gì cũng biết, chỉ biết dùng vài loại độc để tự vệ, nếu như nơi đó hiểm ác như lời bọn Dạ Mị , nàng phải khiến thêm phiền toái sao?

      "Ừ." Tâm trạng Dạ Ly Lạc có chút hoảng hốt, nàng lúc ban ngày thân khí, chói mắt như giống như mặt trời khiến tự chủ được càng ngày càng lún sâu.

      Nhược Ly cũng nhìn ra tối nay Dại Ly Lạc hơi quái dị, nàng nghịch ngợm nhấc bàn chân trần đá cái, hơi ấm từ bàn chân nàng xuyên thấu qua lớp y phục mỏng manh, khiến Dạ Ly Lạc hồi phục lại.

      cúi đầu nở nụ cười mị hoặc nhìn tiểu hồ ly nghịch ngợm phá phách, hình dáng bên ngoài của Nhược Ly chỉ có mười bốn tuổi, đột nhiên cảm thấy nếu lúc này làm gì dọa đến nàng, vậy cũng quá cầm thú, bất đắc dĩ thở dài, lại đem phần rung động trong lòng ép xuống.

      Dạ Ly Lạc chậm rãi đứng bên cạnh Nhược Ly, vươn tay cầm lấy bàn chân trần của nàng, Nhược Ly xấu hổ muốn thu chân lại, nhưng Dạ Ly Lạc lại giữ chặt buông.

      Do Nhược Ly để chân trần thời gian lâu nên hơi lạnh, Dạ Ly Lạc vốn là muốn đem chúng thả lên giường, cho chúng đỡ làm hoa mắt, vậy mà lạnh như vậy khiến trong lòng khống chế được có chút đau, vậy nên nắm vào rồi muốn thả ra.

      "Ngày mai lên đường, có gia ở bên cạnh nên nàng cần lo lắng, nơi này giao cho bọn họ, đợi chúng ta trở về chỉnh lý lại." Dạ Ly Lạc khó có lúc nhiều lời như thế, lộ ra ít ngây thơ, đáng hiếm thấy.

      ngồi dậy, vẫn ôm lấy bàn chân trần trắng noãn của Nhược Ly, kéo chăn gấm ở bên cạnh đắp lên cho nàng, mặc d.đ.l.q.đ dù là đầu mùa hè, nhưng ban đêm thời tiết cũng rất lạnh, nàng tuy biến thành nhưng lực thấp kém, căn bản chịu nổi khí lạnh xâm nhập.

      "Ừm! Có Lạc ở đây, ta cái gì cũng sợ." Nhược Ly hơi vểnh mặt lên, nàng vẫn tập trung gỡ mớ tóc dài của mình, nhưng câu này được thốt ra cách tự nhiên, cũng là chân nhất .

      Dạ Ly Lạc chỉ cười , cưng chìu vươn tay vò vò mái tóc dài của Nhược Ly, khiến mái tóc của nàng càng thêm hỗn loạn, Nhược Ly sao lại xem thường người này có vẻ ngoan ngoãn chứ, hung hăng trừng cái, lúc này mới an phận tựa vào giường, cười khẽ tiếng.

      Sau cùng đương lúc Nhược Ly túm chặt mái tóc, Dạ Ly Lạc rốt cuộc cũng ra tay, nếu tiểu hồ ly có đuôi lập tức biến thành tiểu hồ ly có lông, hơn nữa sắc trời tối, tiểu hồ ly d.đ.l.q.đ quật cường trong ngực mặt lộ vẻ mệt mỏi, cũng đành lòng nhìn nữa, vươn tay khẽ thử chút lực tóc nàng, mái tóc lập tức trở nên mượt mà.

      mặt Nhược Ly lập tức vui vẻ, ở trước mặt nàng vẫn giống như đứa bé, thấy tóc kết rốt cuộc cũng được bung ra, nàng vui vẻ đụng ngã Dạ Ly Lạc, tưởng thưởng cho đại ôm, có thể là động tác quá nhanh, cái mũi đụng phải lồng ngực bền chắc của Dạ Ly Lạc khiến nàng đau đến nhe răng trợn mắt.

      Dạ Ly Lạc vất vả nhịn cười, đưa tay vuốt vuốt cái mũi xinh xinh của nàng, sau đó ôm nàng vào lòng, ngày qua , cũng rất mệt mỏi, vừa muốn gì đó vậy mà tiểu hồ ly trong ngực mệt mỏi ngủ thiếp .

      Hô hấp vững vàng, hơi thở ấm áp trước ngực khiến ngưa ngứa, khuôn mặt nàng lúc này hết sức vô hại, lộ ra sức mê hoặc chết người, chẳng thể nhìn thấy đâu cái khí phách lúc ban sáng, nhưng Dạ Ly Lạc lại rất thích, cần nữ vương chân chính, cái muốn chính là nữ vương luôn làm nũng với trước đây kia, đó mới chính là sức hấp dẫn chết người của nàng.

      . . . . . .

      Thiên giới, nam nhân dáng dấp lịch tuấn mỹ ngồi ở phía trước cửa sổ đọc sách, có đôi mắt rất tinh khiết, môi mỏng khẽ mím lại, giống như có vấn đề gì rất khó giải quyết.

      Ngón tay thon dài thỉnh thoảng ma sát chữ sách, khẽ cau mày, hiển nhiên nhìn hết sức nghiêm túc.

      "Khấu kiến Thiên đế!" nam tử mặc áo trắng y phục chỉnh tề, cung kính quỳ gối ngoài cửa, chờ đợi Thiên đế triệu kiến.

      Thiên đế mải mê xem sách lại hờ hững với , cho đến khi xem xong sách, mới ngẩng đầu lên, mặt là nụ cười dịu dàng, giọng , "Vào ." thanh kia nghe hết sức thoải mái.

      Nam tử đứng ngoài cửa cả người lại run lên, nửa quỳ tiến vào, sau đó vẫn cúi đầu dám nhìn thẳng Thiên đế d.đ.l.q.đ này ôn văn như ngọc trước mặt.

      "Hồi bẩm Thiên đế, vi thần theo phân phó của ngài luôn luôn chú ý đến giới, hôm đó phản đồ Tiên Hồ trốn vào giới mất tin tức, nhưng gần đây giới có đại biến."

      Tên nam tử kia hơi ngừng lại, thấy Thiên đến vẫn lên tiếng, tiếp tục thấp thỏm , "Vi thần cảm thấy thân phận của tân nhiệm Hoàng rất đặc biệt, có chút giống phản đồ hồ tiên."

      Bên trong vẫn im lặng, bên ngoài ánh mặt trời màu vàng chiếu sáng cả vùng, có vẻ hết sức rực rỡ chói mắt, Thiên đế trước mặt vẫn là vẻ dịu dàng đó, nhưng nam tử quỳ phía dưới chẳng biết tại sao khống chế được cả người khẽ run lên.

      "Ha. . . . . ." Thiên đế đột nhiên cười, để quyển sách trong tay lên bàn ngọc bên cạnh, sau đó từ từ đứng dậy, tự mình tiến đến đỡ nam tử khẽ run rẩy kia đứng lên.

      "Lời ngươi ?" Lời của như tắm gió xuân khiến nam tử kia hề sợ hãi như vừa rồi nữa, d.đ.l.q.đhắn to gan ngẩng đầu lên, nhìn dung nhan tuấn mỹ của Thiên đế, si ngốc gật đầu.

      Nam nhân ôn nhu như ngọc hết sức chói mắt, căn bản chính là nam nữ gặp phải đều thích, chỉ là dáng dấp quá mức nhu, khiến cho rất nhiều nam tử gặp qua cũng chạy theo như vịt.

      "Phụt. . . . . ." Đột nhiên khóe miệng nam tử kia máu tươi chảy ra, cảm thấy ngũ tạng của mình cũng bị chấn vỡ, hoảng sợ trợn to hai mắt, hết sức hiểu, tại sao nam tử có nét mặt tươi cười như hoa kia lại ra tay ác độc như vậy, còn chẳng biết vì lý do gì.

      Trước khi chết, nam tử kia cũng biết mình đắc tội với nam nhân cao cao tại thượng của thiên giới - Thiên đế dịu dàng của bọn họ ở chỗ nào.

      Nam tử này mới vừa ngã xuống, ngoài cửa liền vào hai người mặc ám vệ bạch y, bọn họ vẫn cúi đầu, căn bản ai dám nhìn lên, an tĩnh xử lý nam tử bị chết kia, lưu lại chút dấu vết.

      "Chú ý tân nhiệm Hoàng, ngày mai tin tức cụ thể về nàng cho bổn tiên." Thiên đế cười , nhưng nụ cười ấm áp lại mang theo lạnh lẽo thấu xương, khiến hai người xử lý thi thể bên dưới bất giác run lên.

      …………………………..
      Hết chương 55
      honglak thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56: Thích khách

      Người rồi, chỉ còn lại mình Thiên đế, ông ta ngồi trước cửa sổ, vẫn cực kỳ chăm chú nhìn quyển sách tay, nhưng trong khí vẫn có thể nghe mùi tanh khiến ông ta cau mày.Có lẽ bất cứ ai cũng nghĩ đến người dịu dàng như thế lại có thể ra tay độc ác như vậy.

      Đột nhiên ông ta nhàng gõ quyển sách tay, ba nặng , tức từ trong hư xuất nam tử mặc áo trắng, an tĩnh quỳ gối trước mặt của ông ta, vẫn cúi đầu, cung kính như tượng gỗ.

      "Chú ý nhất cử nhất động của tân nhậm Hoàng, có cơ hội lập tức giết chết tha!" Ông ta nhàng , giọng vẫn dịu dàng trước sau như , giống như vấn đề đàm luận phải là sống chết của người, mà chỉ như về thời tiết hôm nay thế nào, nhàng như nước chảy mây bay.

      "Thuộc hạ hiểu!" Người kia xong biến mất trong khí giống như quỷ, chỉ còn lưu lại Thiên đế đơn đứng đó, ông ta nhìn ráng ngũ sắc phương xa, nhếch môi cười rộ lên, thào , "Nhược Ly, mẫu thân ngươi cũng trốn thoát khỏi tay bổn tiên, ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát được sao? Bổn tiên giúp mẫu tử các ngươi đoàn tụ." ( Phương: lão cha này ác quá)

      . . . . . .

      giới xa xôi, biết vì sao Nhược Ly lại nặng nề hắt xì cái, bên kia Dạ Ly Lạc bố trí nhiệm vụ cho tứ đại hộ pháp trông thấy khẽ chau mày.

      bất chấp tất cả đưa tay lên xoa xoa chiếc mũi bé của Nhược Ly, sau đó dùng tay áo lau cho nàng, hành động này làm cho tứ đại hộ pháp ngây người tại chỗ.

      Ám Vương điện hạ vĩ đại của bọn họ a, là Ám Vương điện hạ, trông coi sinh tử của chúng giới a, thế mà sử dụng ống tay áo cao quý để lau nước mũi cho người ta. . . . . . Trong nháy mắt tinh thần của bọn họ trở nên sa sút.

      Nhược Ly hít hít cái mũi , ra nàng cũng rất 囧, dầu gì nàng cũng là Hoàng, lại bị người ta đè ra lau nước mũi y như đứa con nít, hình như là có hơi khó nhìn.

      Nhược Ly lúng túng ho tiếng, Dạ Ly Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó thu tay lại phất cái y phục người đổi thành bộ mới, nhưng bộ này phải là bộ hồng y hay mặc thường ngày, mà là bộ trường sam màu trắng khí chất nho nhã.

      Nhược Ly cảm khái liếc nhìn Dạ Ly Lạc bên cạnh, đúng là dáng dấp tiêu chuẩn, cho dù có khoác lên người trang phục gì cũng đều toát lên vẻ nghiệt.

      "Điện hạ, Báo Hầu vương tạm thời gây sóng gió, nhưng Sài Hầu vương mực yên lặng cùng Hồ Hầu vương hình như có quan hệ đơn giản, ám vệ vài lần bắt gặp bọn họ lén lút lui tới."

      Vẫn là Dạ Quỷ tỉnh táo nhất, sớm biết địa vị của Nhược Ly trong lòng Dạ Ly Lạc tầm thường, nên cho dù chủ tử làm ra hành động cưng chiều như vậy, cũng để ý, thoát khỏi trạng thái xuất thần đầu tiên, tìm cách giải quyết tất cả phiền toái có thể xuất sau khi Dạ Ly Lạc rời mới là vấn đề.

      "Chú ý nhất cử nhất động của bọn chúng." Dạ Ly Lạc lạnh nhạt , đối với hai Hầu vương này, cũng phải là rất yên tâm, chiếu theo tác phong làm việc trước kia của , nhất định trực tiếp kết liễu bọn họ, đỡ hao tâm tốn sức phái người theo dõi.

      Nhưng nghiêng
      đầu liếc mắt nhìn Nhược Ly bị ôm trong lòng, nàng mới lên ngôi, nếu muốn vững vàng ở vị trí này thể chém giết quá nhiều, chuyện ra tay với Long tộc có lời đồn thổi bốn phía, cho nên, hôm nay, vì Nhược Ly cam nguyện phí chút tâm huyết.

      "Dạ! Thuộc hạ tuân lệnh." Dạ Qủy hơi trầm tư, sau đó lên tiếng hỏi vấn đề mà ba người kia muốn biết nhưng dám hỏi, " biết Điện hạ khi nào lên đường?"

      Khi hỏi câu này Dạ Qủy lại nhìn Nhược Ly, cả Dạ Ly Lạc cũng thừa nhận vị trí Hoàng của nàng, tất nhiên bọn họ thể vượt qua, vẫn nên thuận theo ý nghĩ của Dạ Ly Lạc.

      Nhược Ly theo bản năng ngẩng đầu nhìn Dạ Ly Lạc, cử chỉ vô tâm nhưng lại lấy lòng được Dạ Ly Lạc, giữ chặt đôi tay bé trắng noãn trong tay, cúi đầu hỏi nàng, "Ngày mai khởi hành luôn nhé?"

      Chỉ còn hai mươi ngày nữa là đến kỳ hạn bốn mươi chín ngày, bọn họ thể chậm trễ nữa, phải nhanh chóng lấy được Ngự Linh Châu, giúp Nhược Ly sớm ngày có thể hoàn toàn tu luyện thành .

      Tứ đại hộ pháp vừa nghe, mặt đều lộ vẻ u sầm, ánh mắt hẹn mà cùng nhìn về phía Nhược Ly bây giờ chẳng khác gì phế vật, nếu phải , có lẽ rất nguy hiểm phải ?

      Tất cả đều có lời muốn , đột nhiên từ trung xuất hơn năm mươi hắc y nhân, từng tên đều cầm đủ loại binh khí, vọt thẳng tới chỗ Nhược Ly.

      Dạ Ly Lạc mạn bất kinh tâm kéo Nhược Ly vào lòng, nhưng lực cánh tay mạnh hơn ôm chặt nàng trong ngực mình, Nhược Ly trợn to mắt, lấy ra chai độc dược vô sắc vô vị -- hóa thạch tán.

      Loại độc này nghĩa đúng như tên, Nhược Ly từng thử dùng nó hòa tan tảng đá lớn ngàn năm mà tốn nhiều sức, huống chi chỉ là thân thể, tất nhiên có cách nào ngăn cản.

      Lúc thích khách xông vào, tứ đại hộ pháp nghênh đón còn Dạ Ly Lạc ngay lập tức bày ra kết giới, sau đó khoan thai ngồi ở bên trong nhìn tình huống hỗn chiến bên ngoài, chỉ với trình độ tập kích như thế xứng để phải lao tâm.

      Nhược Ly cũng cảm thấy trình độ tập kích như vậy cũng cần nàng phí tâm, bất quá phòng nghị của hoàng cung có động tĩnh lớn như vậy, mà cấm vệ quân lại thấy có hành động gì, chắc chắn là đám cấm vệ đó lại lười biếng trốn việc khiến Nhược Ly vô cùng tức giận.

      Dạ Ly Lạc dường như cảm nhận được tâm tình dao động của Nhược Ly, bàn tay thon dài của khẽ nhích lên, thân mật vuốt vuốt đầu Nhược Ly, giọng : "Đối với đạo trị quốc, thể nóng lòng nhất thời, sau này từ từ trừng trị bọn họ."

      Nhược Ly gật đầu, nay Hoàng Thành mảnh hoang liêu, trăm việc đợi làm, chuyện này đúng là thể nóng lòng được, "Lạc, theo chàng những người này là do ai phái tới?" Nhược Ly nhìn ra bên ngoài, hơn phân nửa hắc y nhân bị tứ đại hộ pháp giết chết, những tên còn lại cũng thể nào thoát được vòng vây của tứ đại hộ pháp, đừng là giết nàng, mà ngay cả tiếp cận kết giới của Dạ Ly Lạc thôi cũng khó khăn cho bọn chúng.

      Nhưng trong đại điện giờ chỉ còn hai mươi mấy tinh , trong nháy mắt bọn chúng tạo thành trận thế kỳ môn bát quái, bọn Dạ Mị, Dạ Qủy, Dạ Võng muốn bị vây hãm trong trận thế này, mà Dạ Lượng vẫn canh giữ ngoài kết giới của Dạ Ly Lạc, nhiệm vụ của là bảo vệ Nhược Ly, nên lúc này xem như chỉ đứng ngoài xem náo nhiệt.

      Những tên hắc y nhân bị giết từ nãy đến giờ chỉ dùng để dò xét thực lực của bên Dạ Ly Lạc. Lúc này hai mươi hai tên thích khách mới chính thức tiến hành nhiệm vụ ám sát.

      Dạ Mị vốn như chơi đùa cũng nghiêm túc lại, Dạ Mị giỏi về dùng độc, hơn hai mươi tên vừa chết lúc nãy đụng phải độc dược của đều hóa thành vũng máu, có thể hết sức kinh khủng.

      Dạ Võng múa Lang Nhan bổng hết sức thuận sướng, cơ hồ gậy đập dẹp tên, lúc này những thích khách kia cũng dám tùy tiện tiến lên, Dạ Qủy cầm thanh trường đao, nhàng linh hoạt linh hoạt, lưỡi đao sắc sảo vô cùng.

      Mặc dù lúc này bọn họ bị vây khốn trong trận, nhưng tới khắc tìm được phương pháp phá giải, nhưng vì ở trong hoàng cung, nên thể tùy tiện phá hủy cả tòa đại điện, vì vậy chiêu thức của bọn cũng tương đối khiêm tốn, nhưng vẫn lực cường đại vẫn có thể đánh bay được cả tòa đại điện.

      Nhược Ly nhìn phòng nghị bị phá hỏng đến nỗi nhìn diện mạo, cảm thấy thịt lại bắt đầu đau, dầu gì tại nàng rất nghèo, đào đâu ra bạc mà tu sửa đây chứ.

      Dạ Ly Lạc mất hết hứng thú xem náo nhiệt, ôm hông Nhược Ly muốn rời nhưng Nhược Ly lại lôi kéo cánh tay của ngừng lại.

      ........................

      Hết chương 56.
      Last edited: 9/1/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57: Dùng độc

      Dạ Ly Lạc khó hiểu nhìn Nhược Ly còn Nhược Ly chỉ nhìn bọn Dạ Mị đánh nhau bên kia hô to, "Nhất định phải để lại người sống, bất kể nam hay nữ đều bán vào kỹ viện cho bổn hoàng! Bạc thu được để tu sửa phòng nghị , nếu vẫn đủ bốn người các ngươi phải chi ra!"

      ". . . . . ."

      Tất cả bọn thích khách cộng thêm tứ đại hộ pháp đều cảm thấy như bị sét đánh trúng đứng hình tại chỗ, nhưng chỉ lúc sau, bọn họ lại chém giết rất hăng, đây chỉ là vấn đề mạng sống mà còn là tôn nghiêm của bọn họ nữa.

      Dạ Ly Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, có lúc muốn cạy mở cái đầu của nàng xem ở trong đó chứa cái gì mà mỗi ngày đều có những ý tưởng kỳ quái như vậy, nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy đây là biện pháp tốt.

      "Lượng, truyền lời của bổn vương, kể từ lúc này tất cả những kẻ đến hành thích đều bắt sống đưa đến kỹ viện hết." Xem sau này còn ai dám có chuyện gì chạy tới hành thích, lúc đó cho bọn chúng muốn chết cũng là mong ước xa xỉ.

      ". . . . . ."

      Dạ Lượng bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng dần khuất của Dạ Ly Lạc, dành kỹ viện làm nơi ở cho thích khách, kẻ nào còn dám làm thích khách nữa! Chủ tử của bọn họ lại có thể nghĩ ra được biện pháp như vậy.

      Tình trạng hỗn chiến trong điện vẫn kịch liệt như cũ, chỉ khác ở chỗ là được Dạ Quỷ bày kết giới vây lại vì ai cũng mong tổn thất có thể ở mức nhất, trong kết giới đao quang kiếm ảnh, ám khí bay loạn xạ, máu đổ đầm đìa nhưng lại có ai bị giết chết.

      Bên ngoài kết giới, Dạ Ly Lạc nắm tay Nhược Ly nhàn nhã rời , giống như sau lưng chẳng có chuyện gì xảy ra, Dạ Ly Lạc lại tiếp tục chủ đề dang dở vừa nãy với Nhược Ly, "Theo quan sát vừa rồi ta thấy bọn chúng chắc chắn là tử sĩ giới, xem ra đám gia hỏa kia còn kiên nhẫn nữa rồi."

      Trong lời của vẫn chứa đựng vẻ cuộng ngạo thường ngày, nhưng bản thân vốn cũng rất cuồng ngạo nên những kẻ kia hề để vào mắt, chưa xử lý bọn chúng chỉ vì thân phận hoàng của Nhược Ly, nếu ra tay trừ bỏ sạch bọn chúng.

      "Chẳng lẽ là Sài Hầu vương hoặc là Hồ Hầu vương? Hay là Báo Hầu vương bị trọng thương làm?" Nhược Ly nhíu mày lại, dễ nhận thấy trong câu hỏi của nàng lộ ra sát khí, nàng cho bọn họ cơ hội, nếu vẫn tiếp tục ngăn cản con đường của nàng, dù nàng chưa có được lực cường đại dùng biện pháp nham hiểm để trừng trị bọn chúng.

      " vội, việc quan trọng trước mắt là tìm được Ngự Linh Châu." Dạ Ly Lạc vuốt tóc Nhược Ly tựa như trấn an nàng, vừa chạm vào có cảm giác mềm mại như tơ lụa khiến muốn rời tay.

      Đột nhiên ánh mắt tối sầm lại, nhàng vung tay lên, đạo lực mạnh mẽ đánh ra, thẳng tắp đánh bay thích khách sau lưng khiến dính vào hòn sơn giả.

      Trong nháy mắt thích khách kia bị cổ cường đại lực kia chấn động khiến lục phủ ngủ tạng vỡ nát, thất khiếu chảy máu, mắt trợn trừng chưa kịp nhìn chuyện gì xảy ra chết.

      Bởi y nhớ ràng là y hề ló ra, ngay cả hơi thở cũng giấu kín, như thế nào cũng nghĩ đến bị Dạ Ly Lạc phát , bị chiêu trí mạng, khiến y đến chết cũng nhắm mắt.

      Nhược Ly cũng nhận ra bất thường, mặc dù nàng gần như lực, nhưng ngày ngày uống máu của Dạ Ly Lạc, lại thêm khế ước định ra khi lực người dao động, nàng vẫn có thể cảm giác được chút. Vì vậy ngay sau đó nàng cũng bắt đầu cẩn thận, tay cũng xuất loại độc dược.

      Bốn phía được bố trí kết giới trong suốt, hơn nữa kết giới do Dạ Ly Lạc bố trí cực kỳ chắc chắn, nhưng vẫn cẩn thận bảo hộ Nhược Ly ở trong ngực, , "Theo sát gia."

      Dáng vẻ của Dạ Ly Lạc vẫn nhàng bình thản như mây gió, nhưng từ đề phòng của , Nhược Ly biết nhóm thích khách này nhất định lợi hại hơn đám vừa nãy, vì vậy trong nháy mắt nàng ý thức được, mục đích của đám thích khách vừa rồi có lẽ chỉ muốn giữ chân tứ đại hộ pháp, khiến nàng và Dạ Ly Lạc đơn độc.

      Nàng khỏi cười nhạo tiếng, bọn chúng chắc cho rằng khiến Dạ Ly Lạc tự thân động thủ bọn chúng có thể chiếm được tiện nghi sao, biết là bọn chúng đánh giá cao thực lực của bản thân hay là đánh giá thấp thực lực của Dạ Ly Lạc, hay thực là quá xem thường Nhược Ly nàng?

      Ba bước hai bên kết giới quá lớn, Nhược Ly biết đây là Dạ Ly Lạc cố ý, nổi lên sát tâm. Dạ Ly Lạc cúi đầu liếc Nhược Ly, nhìn thấy độc dược tay nàng, mặt nàng có vẻ rất háo hức muốn thử, liền nhàng , "Nàng có thể hạ độc xuyên qua kết giới."

      Nhược Ly vừa nghe cảm thấy rất phấn chấn tinh thần, nàng còn lo có vật gì cho nàng thử nghiệm độc, tự nhiên hôm nay có kẻ tự chui đầu vô ngại gì thử, có che chở của Dạ Ly Lạc nên nàng càng yên tâm.

      lực người Dạ Ly Lạc phóng ra xung quanh kết giới, tỏa ra kim quang nhàn nhạt, những thích khách kia mới vừa tiếp cận kết giới bị cháy phải lui về phía sau mấy bước.

      Vừa bị đánh lui lại bị Dạ Lượng tiêu diệt, có thể rất náo nhiệt, Nhược Ly thấy Dạ Ly Lạc đồng ý cho nàng thí nghiệm lập tức từ trong dị gian Dạ Ly Lạc làm cho nàng lôi ra mấy chai chai lộ lọ, trong này có rất nhiều loại độc dược do nàng chế được.

      Nhược Ly loay hoay với đống chai lọ, cái nào cũng muốn dùng thử, cuối cùng nàng ý thức được mình còn cần phải đem mấy thứ này bán lấy bạc, vì vậy chọn loại dược có tên là Định Thân cổ, là loại gần đây nàng mới vơ vét được ở chỗ Dạ Mị.

      Định Thân cổ*( cổ: độc vật hại người), nghĩa cũng như tên, người bị trúng độc này thể cử động, nếu người thi cổ tiến hành giải cổ, người trúng cổ bị như vậy suốt, bởi vì bị bất động cho nên khí huyết chậm lưu thông, nếu để vượt qua ngày, người bị trúng độc rơi vào trạng thái ngủ say cho đến khi chết luôn trong giấc ngủ.

      Mà lúc nàng mới lấy được loại Định Thân cổ này về, nàng còn cải tiến chút, tăng thêm vị độc dược vào đó, loại bổ sung này khiến người bị trúng độc cả người khó chịu vô cùng, rồi lại có cách nào nhúc nhích, cho dù ngủ cũng ngừng mơ thấy ác mộng, chết trong hoảng sợ.

      Nhược Ly nhàng cười, sau đó phóng cổ độc trong tay ra, Dạ Lượng vừa trông thấy hành động này của nàng, vội vàng chạy vào Dị Gian của mình, lúc ở trong rồi, vẫn còn vỗ vỗ trái tim bị dọa dẫm đến đập thịch thịch, những thích khách kia sợ nhưng những loại độc dược kỳ quái của tiểu tỷ tỷ này khiến sợ hãi vô cùng.

      Dạ Ly Lạc cưng chiều nhìn thần thái hưng phấn của Nhược Ly, đưa tay lên vẫy ghế đá bay tới, sau đó vẫn bộ dạng lười biếng thường ngày ngồi xuống ghế, nhìn Nhược Ly bận bịu ở đó, ánh mắt chuyên chú nhìn nàng giống như cả thế giới này chỉ có mình nàng.

      Căn bản với lực của Nhược Ly thể phóng cổ độc ra xa được, nhưng được Dạ Ly Lạc thầm tương trợ nên mấy tên thích khách bốn phía đều trở thành vật thí nghiệm của nàng.

      Bọn chúng vừa trúng độc thể cử động, mặt vẻ khổ sở, Nhược Ly biết cổ độc của nàng đều phóng trúng mục tiêu, lúc này bắt đầu thử loại độc khác -- vạn kiến cắn cốt.

      Loại độc dược này uy lực lớn hơn nhiều so với loại độc vừa rồi, vô sắc vô vị, tứ tán theo khí, chỉ cần khẽ hít vào chút thôi tới khắc sau cảm thấy cả người nhột nhạt đau đớn khó nhịn, giống như có hàng vạn con kiến gặm cắn, cho dù gãi rách da cũng cách nào hóa giải.

      Những thích khách vốn còn ôm hi vọng đột nhiên ngã xuống đất kêu rên, cả người nhột đau khó chịu, giống như có cái gì cắn cắn xương cốt của bọn chúng, trong nháy mắt mỗi người đều tự gãi đến rách da nhưng có cách nào đè nén được đau đớn.

      Nhược Ly khẽ chau mày, cảm thấy mình dùng nhầm hàng rồi nên vội vàng hạ thêm lần Định Thân cổ, ngăn cản bọn chúng tự hủy hoại bản thân, nếu gãi rách da xấu xí rồi ai còn dám mua bọn chúng? Mất công điều dưỡng để bán được lại tốn nhiều bạc. (Phương: tự nhiên thấy tội nghiệp mấy bạn thích khách ghê ^^)

      ... ...... ...... ...... .......
      Hết chương 57

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :