1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 131.2:

      A Dung chuyện với Thẩm Thác thấy Công chúa điện hạ làm mặt quỷ, tức khắc nhịn được mà cười rộ lên, cũng bất chấp câu chuyện với Thẩm Thác, vội vàng lại đây đẩy A Nguyên vào trong xe, rồi cười : “Bên ngoài gió lớn, Điện hạ chớ hứng gió.”

      “Bổn cung nhớ huynh.” Nhóc con thâm tình chân thành mà .

      “Ha ha……” A Dung cười.

      Cho rằng như vậy có thể xóa nhòa hết tội lỗi mấy tháng gặp mà có chút thư từ nào sao?

      thể nào!

      Thầm lặng ghi Công chúa bút, A Dung cười đến ôn nhu hòa khí, nhàng : “Thần hiểu tấm lòng của Điện hạ, cũng như Điện hạ hiểu ta.” xong cười đến càng đẹp mắt hơn.

      Công chúa bị dáng vẻ truy cứu này mê hoặc, nghĩ bản thân vẫn rất có mị lực, phải mê hoặc mỹ nhân đến đầu óc choáng váng gì nghe nấy rồi sao? Nhất thời đắc ý, còn sờ sờ đầu Nhóc mập bên cạnh, : “Nhìn Hoàng tỷ của đệ ! Sau này học tập, nhé!” Đệ đệ mập này về sau có thể có được phần mười công lực của mình là có thể khiến vợ gì nghe nấy rồi!

      “Hoàng tỷ uy vũ!” Nhóc mập học được khí thế oai hùng từ A Nguyên, bèn khen tặng Hoàng tỷ nhà mình.

      Công chúa điện hạ ngửa đầu làm ra dáng vẻ đắc ý, càng kiêu ngạo thêm.

      Thẩm Thác yên lặng mà nhìn A Dung cười đến người khác hoa cả mắt, thầm thắp nến cầu nguyện thay con nhóc này trong lòng.

      triều đình, có được tươi cười đẹp đến như vậy của mỹ nhân, kết cục đều đành lòng nhìn!

      A Nguyên biết điều này, còn dùng loại ánh mắt thực cảnh giác nhìn Thẩm Thác vẫn luôn bất động, giọng hỏi: “Ta này, phải là huynh vừa mắt bổn cung nên nghẹn trong lòng đến mức hoảng, muốn xuống tay với Phò mã của bổn cung đó chứ?” Quả thực vô cùng u! Cũng có thể nhìn ra được là con nhóc này làm phiền người ta thành cái dạng gì.

      Thẩm tiểu Tướng quân đờ đẫn nhìn đôi mắt sắc bén của Công chúa, yên lặng thổi tắt ba mươi hai cây nến vừa cầu nguyện ban nãy.

      Muốn chết như thế nào liền chết như thế ấy!

      Lúc Thẩm Thác định xoay người , Nhóc mập liền lăn ra đây, thánh thót kêu lên: “Đại ca!”

      Thẩm Thác vừa quay đầu liền thấy Ngũ Hoàng tử vươn hai cánh tay béo núc ních, cầu ôm ôm.

      Trong phủ A Loan có bầu, Thẩm Thác đúng thời điểm tình thương của cha dâng trào, thấy Nhóc mập ngoan ngoãn đáng , ánh mắt liền ôn nhu, duỗi tay ôm Ngũ Hoàng tử vào trong ngực, cảm thấy nhóc con mềm mại như vậy mới đáng nhất, dự định sau này cũng hỏi chút xem mọi ngày Ngũ Hoàng tử ăn gì để nhi tử của mình cũng ăn, dưỡng ra nhóc mập nữa. Thẩm Thác ôm đứa bé này, thấy cu cậu ngao ngao bò người, còn thơm mình cái, liền nghiêm túc hỏi: “Gần đây Điện hạ có khỏe ?”

      “Vẫn tốt, chỉ là được gặp đại ca.” Ngũ Hoàng tử rúc rúc vào lồng ngực Thẩm Thác, rồi tò mò hỏi: “Đại ca sắp sinh tiểu đệ đệ sao?”

      “Về sau Điện hạ hãy dẫn nó chơi .” Thẩm Thác nghiêm túc mà .

      A Nguyên ở bên nhìn, mắt thấy thằng mập còn được thích hơn mình, ai oán sâu rồi giọng với A Dung: “Trước đây bổn cung cũng đáng như vậy.” Nhớ trước đây Công chúa điện hạ mới là Nhóc mập thu hút chú ý, nay mắt nhìn trường giang sóng sau xô sóng trước, thế hệ người mới đổi người xưa.

      Phiền muộn năm tháng thúc giục người già chút, dặn dò Thẩm Thác vài câu, A Nguyên liền đặc biệt an tâm mà để Ngũ Hoàng tử lại, cùng dạo đường lớn với A Dung.

      giờ trời còn rơi tuyết nho , dừng gương mặt trắng nõn của A Dung lại càng trong suốt như ngọc. A Nguyên nhìn ngơ ngác, tự chủ được mà lau miệng mình, e sợ nước miếng chảy ra.

      A Dung chỉ cười cười, cúi người che áo choàng của A Nguyên lại, thuận tay lau vết mỡ khuôn mặt trắng nõn, lúc này mới kéo tay A Nguyên mỉm cười hỏi: “Chúng ta đâu?”

      “Tới nhà Ngũ Hoàng tỷ.” A Nguyên liền nghĩ ra ý tưởng xấu, híp mắt gian trá mà : “Nghe cuộc sống của tỷ ấy quá tuyệt, ta phải xe cái.” xong lại phát ra tiếng cười hắc hắc.

      Xưa nay A Dung phát biểu ý kiến mấy cái này, có tâm tiếp đón chút, lại thấy Thẩm Thác ôm Ngũ Hoàng tử Thẩm phủ cho vợ nhìn, lúc này mới được A Nguyên lôi kéo phủ Ngũ Công chúa.

      Tiến vào trong phủ liền thấy Ngũ Phò mã Khánh Quang yên lặng đứng đại thạch, cẩn thận mà lay nhánh cây vương tuyết, ánh mắt thành kính.

      “Làm gì đấy?” A Nguyên biết người nào có thể bắt nạt, nhìn thấy tiểu biểu đệ này liền tới, cười hì hì hỏi.

      Khánh Quang cảnh giác nhìn nàng, chẹp chẹp miệng, giấu vại sức trong tay ra phía sau.

      “Xuống dưới rồi .” A Dung sợ Khánh Quang ngã từ đại thạchxuống dưới, vội vàng đỡ lấy xuống đất, thấy tuyết trắng tong vại sứ phía sau lưng , khỏi cười hỏi: “Định làm gì vậy?”


      phía sau sứ vại bên trong tuyết trắng, khỏi cười , “Đây là muốn làm cái gì?”

      “Cách năm nước tuyếtđể về sau cho biểu tỷ uống trà, biểu tỷ phong nhã.” Khánh Quang đỏ mặt, giọng : “Bọn nha đầu hứng biểu tỷ thích đâu.” Còn hơi vui mừng.

      “Tình thơ ý hoạ.” A Nguyên cho ngón tay cái, tâm huynh đệ này hoàn toàn có thể cạnh tranh với Lâm muội muội* chút, quay đầu nhìn nhìn, liền nghi hoặc hỏi: “Hoàng tỷ đâu?”

      Lâm muội muội: Lâm Đại Ngọc trong Hồng lâu mộng. <Tham khảo:https://vi.wikipedia.org/wiki/Lâm_Đại_Ngọc#Vai_trò_trong_tiểu_thuyết>

      “Khách tới, vẫn khóc suốt, phiền.” Khánh Quang cũng coi như lớn lên cùng A Nguyên, chỉ cần nàng dở thói xấu, Khánh Quang vẫn thực quý nàng, lúc này cũng kiêng dè liền oán giận với A Nguyên: “Cũng biết thân thích ở đâu ra, phiền thực , biểu tỷ chán ghét cực kỳ nhưng vẫn chịu đựng, ta nhìn cũng đau lòng.” Tuy rằng gả… thành thân, nhưng Khánh Quang vẫn thích gọi Ngũ Công chúa là biểu tỷ hơn, cảm thấy như vậy thân cận, chuyện với A Nguyên, cũng cần người khác ôm vại sứ này, tự mình mang vào, lúc này mới thở dài : “Là người mẹ đẻ của tẩu tử, vì tẩu tử có thai, chuyện này quá sốt ruột nên dám tới quý phủ, được biểu tỷ mang về đây hỏi.”

      “Thân thích nhà đại phu nhân?” Đại phu nhân phủ Định QUốc công là nữ nhân cường hãn dám vung đao, xưa nay A Nguyên luôn bội phục, ấn tượng về nàng cũng tốt, nghe thấy là thân thích của nàng, liền gật đầu cười : “Thân thích nên chiếu cố tốt.” Dừng chút, mới kinh ngạc : “Lại có thai?” Trước đó vừa mới sinh hạ đại tiểu tử mũm mĩm chưa được bao lâu, phủ Định Quốc công cả nhà vui mừng, thời gian trước có mang theo tiến cung chuyện, A Nguyên gặp qua, tuy rằng phải thực to mọng, nhưng mà tay chân rất có lực. Cảm thấy tốc độ này quá chấn kinh rồi, A Nguyên nhịn xuống trêu ghẹo, lại cười : “Xác nên bớt lo chút.”

      “Biểu tỷ là người nhiệt tình nhất.” Khánh Quang vừa kêu nha đầu vào hậu viện bẩm báo, vừa ôm vại sứ yên lặng mà .

      “Nô tỳ cầm thay Phò mã.” Chợt có nha đầu xinh đẹp sợ hãi mà , cánh tay trắng nõn vươn ra đón.

      A Nguyên khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn nha đầu kia cái, thấy nàng hoảng loạn cúi đầu, dáng vẻ nhát gan, liền nhớ kỹ nha đầu này, chờ lại với Ngũ Công chúa.

      Nha đầu này xa lạ, phải người đắc dụng trong cung Ngũ Công chúa, huống chi Ngũ Công chúa thích nhất là nha đầu thanh thoát dứt khoát, từ khi nào trong phủ lại có kẻ thích lấy lòng trước mặt Phò mã như vậy?

      “Đừng chạm vào đồ của ta!” Khánh Quang ôm chặt lấy cái bình, thấy nha đầu này bị quát mà trong mắt chứa chan nước mắt, nhu nhược đáng , liền rất mất kiên nhẫn mà : “Ở trong phủ biểu tỷ ngươi khóc cái gì? Ngược lại giống như ta phải với ngươi!”

      “Nô tỳ dám!” Nha đầu kia liền muốn quỳ xuống.

      “Ngươi như vậy, ta và biểu tỷ đều thích, tới phòng chứa củi .” Khánh Quang hiểu cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc, chính còn chờ được biểu tỷ thương tiếc đây, lúc này đây cả chút cũng ngần ngại mà : “Nội vụ phủ chọn nô tài thế nào vậy, Tang Môn tinh như này, khóc sướt mướt, thế mà đưa tới!” xong, lảo đảo lắc lư mà rồi.

      Công chúa điện hạ vốn định trạch đấu gì đó sợ ngây người.

      Nha đầu kia cũng sợ ngây người.

      Ai cũng Ngũ Công chúa là cái người kiêu căng, chỉ là kiêu căng nhưng cũng ngăn cản Phò mã nạp thiếp. Nha đầu này có khát vọng, biết Ngũ Phò mã xuất thân phủ Định Quốc công, thân phận tôn quý, bởi vậy mới xuất ra bạc lớn cầu Nội vụ phủ đưa nào vào phủ này, nghĩ Ngũ Công chúa là con cọp mẹ, chừng Ngũ Phò mã bị áp bách thích đóa hoa nhu mị đáng thương, làm dáng vẻ xinh đẹp như vậy rồi ai ngờ lại làm cho người mù xem, tức khắc nản lòng thoái chí, lại nghĩ đến ngày mùa đông phải tới phòng chất củi, đây là muốn mạng người rồi, tức khắc khóc.

      “Tên này, phải cũng trạch đấu đó chứ?” Chỉ sợ Ngũ Công chúa sủng hạnh người khác, bởi vậy tiểu biểu đệ xử lý nha đầu có phong cách trước?

      A Dung nghẹn cười, cần nghĩ cũng biết não con nhóc này chạy đến chân trời góc biển rồi, lắc lắc đầu, nhìn cũng nhìn nha đầu đáng thương này cái, lôi kéo A Nguyên liền tới hậu viện.

      Kỳ , nam nhân tham dự trạch đấu cũng thập phần hung tàn.

      A Nguyên đần độn tới hậu viện, vào sân liền nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng khóc nức nở, tiếng khóc này bi thiết, nghe như ma rót vào tai, khiến A Nguyên có chút xong.

      Chẳng trách vừa rồi vẻ mặt Khánh Quang có chút khó coi, nghe tiếng khóc như vậy có ai gánh nổi ư?

      Dừng chút, do dự có nên “cáo từ” hay , A Nguyên liền thấy bóng dánh Ngũ Công chúa xuất chỗ chính sảnh, nàng thấy A Nguyên cùng A Dung ở đây, gương mặt có chút đen đủi củaNgũ Công chúa liền lộ ra tươi cười, hô: “Còn mau tiến vào!”

      A Nguyên bất đắc dĩ mà vào chính sảnh, cho người cởi áo choàng, ngồi đối diện với Ngũ Công chúa, liền thấy phía dưới có nữ nhân xiêm y cổ xưa ngồi, lúc này dùng khăn lau nước mắt, thấy A Nguyên liền lộ ra sợ hãi.

      “Đây là Vinh Thọ Hoàng muội ta.” Khó lắm vị này mới khóc, Ngũ Công chúa thở hắt ra hơi, có chút mỏi mệt, lại vẫn cười với A Nguyên: “Đây là đại tỷ của tẩu tử ta, lần này trở về có chút duyên cớ……” xong, cũng cảm thấy đau đầu, thấy A Nguyên cười hì hì lôi kéo tay A Dung cùng cười, liền thở dài trong lòng.

      Trước khi gả chồng, nàng chỉ cảm thấy mỗi ngày đều sống vui sướng, chút ưu sầu phiền não cũng có, tự do tự tại. giờ gả cho người mới phát , có nhiều thân thích phải qua lại hơn, còn thể bày ra tư thái Công chúa, bằng người ta thể thân cận, rốt cuộc được quý.

      “Đại tẩu tử và ta thường lui tới, ngày sau thường lại là được.” A Nguyên thấy nữ nhân này cúi đầu nỗ lực cầm góc áo hơi sổ lông dịch vào bên trong, nghĩ đến trong nhà Khánh Đại phu nhân hào phú, trong lòng liền có chút khóc hiểu, chỉ là nên chọc vào vết sẹo của người ta thấy nữ nhân này khóc, liền cười với Ngũ Công chúa: “Ngũ Hoàng đệ được Thẩm tướng quân đưa gặp A Loan, ta cùng với A Dung có việc gì nên định tới chỗHoàng tỷ xin miếng cơm ăn.” Thấy Ngũ Công chúa gật đầu, nàng liền chế nhạo : “Nếu là có trà nước tuyếtthì càng tốt.”

      Nếu phải có người khác ở đây, Ngũ Công chúa giơ tay liền muốn đập nàng.

      Ngũ công chúa gian nan mà nhịn xuống, lại với nữ nhân hai mắt trông mong nhìn mình: “Lời tỷ tỷ bổn cung nghe hiểu, chỉ là chuyện ra được dễ nghe, chỉ sợ liên lụy thanh danh nữ nhi cả nhà tẩu tử.” Khóe miệng nàng giật giật, tựa như muốn cái gì, chỉ là thấy nữ nhân này rốt cuộc đáng thương, liền than tiếng : “Tẩu tử cũng kể lại chuyện xưa năm đó với bổn cung, chỉ là chạy trốn làm thiếp cũng thực bình thường, tỷ tỷ vô môi vô sính*, bổn cung lại là Công chúa, cũng quản được người ta đón dâu, đúng hay ?”

      Vô môi vô sính: mai mối sính lễ.

      xong lời cuối cùng, A Nguyên liền nhạy bén mà cảm giác được kỳ Ngũ Công chúa cũng thực thích nữ nhân này, thậm chí còn hơi khinh thường.

      Huống hồ, bôn giả làm thiếp? Nữ nhân này tư bôn?

      Tư bôn: bỏ theo trai đúng lễ giáo.
      hauyen2803, Phương Lăng, song ngư11 others thích bài này.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Nhà này cũng lắm chuyện lằng nhằng
      Hạ An Hi thích bài này.

    3. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      ☆ Chương 132.1:

      Tuy rằng A Nguyên là nữ xuyên , nhưng đối với loại hành động tư bôn tràn ngập tình cảm lãng mạn, tràn ngập tình thuần khiết này vẫn luôn đồng tình lắm.

      Ở cổ đại, nữ nhân có thanh danh tốt liên lụy tới toàn bộ nữ nhi gia tộc. Nữ nhân này tư bôn là chuyện , bản thân chạy về phía hạnh phúc chân chính bao giờ nghĩ tới các tỷ muội ở quê nhà bị người người chỉ trỏ chưa?

      Làm người nên ích kỷ như vậy, đúng ?

      Nếu hưởng dưỡng dục của gia tộc, đương nhiên nên suy nghĩ cho gia tộc, muốn tùy tâm sở dục, Công chúa điện hạ kiến nghị là bằng lại xuyên phen, đầu thai lần nữa, có gia tộc liền có thể tùy tiện tư bôn.

      Thấy Ngũ Công chúa nhắc tới tư bôn, mặt nữ nhân này liền đỏ lên, có chút ngượng, vừa ngẩng đầu thấy vẻ mặt A Nguyên có vài phần coi khinh, nàng chỉ cảm thấy bị tổn thương, lại dám gì đó, chỉ khóc lóc cầu xin Ngũ Công chúa: “Còn cầu Điện hạ giúp đỡ tiểu nữ, giờ người nọ trở về nhà là phải đón dâu, ta tính cái gì đâu?” Dừng chút, thấy Ngũ Công chúa bất động, cũng chỉ khóc ròng : “Còn có đứa con đáng thương kia của ta tính là gì?” Nàng nhắc tới đứa bé quả nhiên khiến Ngũ Công chúa có chút biến đổi.

      “Bổn cung là Công chúa, cũng tiện tham gia vào chuyện nhà người ta.” Ngũ Công chúa thấy nàng đáng thương , cũng than tiếng, lúc sau liền ôn hòa mà : “Chỗ Tẩu tử giờ thân mình nặng nề, bằng bổn cung tìm cho ngươi tòa nhà ở bên ngoài, để ở tạm. Ngày sau hoặc về nhà, hoặc gả chồng, đều tùy ngươi, thế nào?”

      Nữ nhân này nghe ý tứ quản trong lời Ngũ Công chúa, tức khắc quỳ gối trước mặt Ngũ Công chúa, dùng sức dập đầu, miệng cầu xin: “Điện hạ giúp tiểu nữ với, giờ muội muội là phu nhân thế tử phủ Quốc công, chút việc này chỉ như uống miếng nước thôi, chỉ cần câu của Điện hạ tiểu nữ liền có thể đàng hoàng gả làm thê tử của chàng, nhìn vào tình cảm của ta và Nhị muội muội năm đó, để đứa con đáng thương của ta có chỗ dựa.” xong, liền khóc lóc tới ôm chânNgũ Công chúa, bị quát lớn, liền nức nở : “Chỉ cần tiểu nữ có chốn về, nhất định trở về nhà khiến mẫu thân, khiến Nhị muội muội vì tiểu nữ mà hao tổn tinh thần.”

      Ngụ ý là nếuNgũ Công chúa mặc kệ, vị này liền phải về nhà mẹ đẻ, hôm nay làm phiền Khánh đại phu nhân.

      Ngũ công chúa nghe ra trong đó có ý uy hiếp, tuy có cảm nữ nhân nàytrong lúc nôn nóng lựa lời, nhưng rốt cuộc thay đổi sắc mặt.

      Nàng vốn là phải người thập phần hiền lành, nghe xong lời này, vẻ mặt liền lãnh đạm, nhàn nhạt mà , “ khi như vậy, bổn cung còn lời nào để , tiễn khách thôi vậy.” Dứt lời liền có mấy cung nữ lên kéo nữ nhân này xuống, thấy nàng khóc khóc rấm rứt, kêu xin tha mà bị kéo , Ngũ Công chúa đột nhiên uống mấy ngụm trà rồi mới tức giận với A Nguyên tò mò: “Nhìn cái xem đây là thân thích kiểu gì! phải vì đại tẩu tử ta đuổi nàng ta ra khỏi cửa rồi!” Thấy Phò mã nhà mình ân cần xoa bóp vai cho mình, nàng bèn thở dài với A Nguyên, “Gả cho người, ta cảm thấy giống mình nữa.”

      “Làm vợ người ta đương nhiên tự tại như trước.” A Nguyên thấy đến việc nhà của Khánh đại phu nhân mà Ngũ Công chúa cũng giúp đỡ, liền cười hỏi: “Nếu phải tâm địa Hoàng tỷ tốt ai kiên nhẫn với nàng ta chứ?”

      “Ta cũng chỉ sợ nàng ta làm tẩu tử phải lo lắng.” Ngũ Công chúa có chút lãnh đạm mà : “Người này là tỷ tỷ ruột của đại tẩu tử, trước kia vì thương hộ có được hôn với nhà cao cửa rộng, biết ở đâu ra mà quen biết được tiểu công tử Hầu phủ, tình đầu ý hợp, tư bôn với nhau. giờ người ta hồi phủ, buông tay với mẹ con nàng ta, nàng ta liền cuống cuồng…” thấy A Nguyên yên lặng nghe, Ngũ Công chúa liền tiếp tục :“Hầu phủ kia cũng phải kẻ bội tình bạc nghĩa, chỉ là ghét bỏ thanh danh tư bôn của nàng tốt, bởi vậy đồng ý để nàng làm nhị phòng, nàng chịu, lại nghe giờ đại tẩu tử gả vàoCông phủ, liền tìm tới cửa.”

      Nếu để cho Ngũ Công chúa thìnữ nhân đỉnh đạc tới cửa phủ Định Quốc công xin giúp đỡ, là có chút ích kỷ.

      Để người khác biết Khánh đại phu nhân còn có tỷ tỷ tư bôn nghĩ thế nào về tẩu ấy?

      Quốc công nhà cao cửa rộng như vậy, bước cẩn thận chính là cái chết, nữ nhân này chỉ nghĩ đến ấm ức của bản thân, song nghĩ tới muội muội ở Công phủ là gian nan cỡ nào, cũng khiến trái tim Công chúa lạnh lẽo.

      Nhà chồng khắc nghiệt chút, Khánh đại phu nhân có thể phải thắt cổ!

      “Nàng muốn làm thê?” A Nguyên khẽ nhíu mày.

      “Nàng còn khuyến khích mẫu thân nhà mẹ đẻ tới cầu tình, mẫu thân…” ‘mẫu thân’Ngũ Công chúa nhắc đến lúc này lúc này chính là phu nhân Định Quốc Công,Ngũ Công chúa hơi nhíu mày : “Mẫu thân thực coi trọng sức khỏe của đại tẩu tử, chỉ sợ tẩu ấy phí công, nào dám để tẩu tử nghe được lời ích kỷ như vậy? Ngươi cũng biết, tẩu tử kia của ta là người hiếu thắng, trước kia ta cũng từng mơ hồ nghe nàng nhắc tới tỷ tỷ này, mỗi khi nhắc tới đều tức giận, giờ nghe được chuyện này nào có chỗ nào tốt được?” Phu nhân Định Quốc Công cũng phát sầu, Ngũ Công chúa trong lòng nỡ, mới ôm việc này.

      “Là Hầu phủ nhà ai?” A Nguyên khó mà trong này ai đúng ai sai, nghi hoặc hỏi.

      Tư bôn cũng phải là người phải. Nữ nhân này đương nhiên đúng, nhưng nam nhân sau khi tư bôn lại vứt bỏ ái nhân trở về nhà, để A Nguyên cũng thực ra gì.

      Khóe miệng Ngũ Công chúa giật giật, lại ra.

      Thấy sắc mặt nàng đúng lắm, A Nguyên thình thịch trong lòng.

      Lớn như vậy nàng chưa từng thấy Ngũ Công chúa khó xử đến vậy.

      “Là……” Ngũ Công chúa vặn vẹo ngón tay của mình, có chút chần chờ mà : “Đây cũng nguyên do ta muốn làm lớn việc này.” Thấy A Nguyên dướn người lại đây, thấy trong phòng tả hữu đều là người thân cận, xưa nayNgũ Công chúa có gì dấu diếm A Nguyên, liền than tiếng : “Là tiểu tử nhà mẹ đẻ Thái tử phi.” Thấy A Nguyên hơi hơi biến sắc, vội vàng : “Cũng phải người trong tộc, nhưng đúng là cháu ruột thịt của Trung Tĩnh hầu, ở cũng thực gần phủ Trung Tĩnh hầu, chuyện này liên lụy Thái tử phi, ta nào dám làm chủ đâu?”

      “Cái này được tốt lắm.” A Nguyên nghĩ kĩ lát, liền thấp giọng với Ngũ Công chúa: “ giờ cung Thái Tử yên ổn, nếu nhà mẹ đẻ Thái tử phi xảy ra chuyện như vậy, thể diện của Thái tử phi xem như mất, chẳng phải khiến tiểu nhân đắc ý?”

      “Vì cái này, ta vừa mới để nàng ta…” Ngũ Công chúa chỉ ra bên ngoài, nhàn nhạt mà : “Giữ lại trong phủ Công chúa, dám cho nàng ta tùy tiện lại bên ngoài.”

      giờ Thái tử phi thể tức giận, nếu để tiểu nhân bắt được nhược điểm này, tuy rằng phải tội lỗi chém đầu gì cả, nhưng thanh danh lại hư tổn, chỉ sợ hơi thở cũng còn.

      “Nếu Hoàng tỷ tiện vẫn nên truyền lời với Thái tử phi cái.” A Nguyên liền khuyên nhủ: “Bằng ngày sau có xảy ra cái gì, xem như Hoàng tỷ làm chút gì đó tong chuyện này.”Rốt cuộc có chút yên lòng, liền mắng, “ Tiểu tử này yên lành cứ tiếp tục tư bôn , vì sao còn phải về kinh? Bỏ vợ bỏ con, quả là súc sinh!” Mắng loạn xạ hồi, lúc này mới lau mặt, có chút chán nản mà : “Hoặc là cứ để bọn họ thành thân .” Nếu tư bôn, tất nhiên là từng có cảm tình , A Nguyên cũng cảm thấy tra nam như vậy cần lại gây họa cho nương nhà người khác.

      Ngũ công chúa nhìn A Nguyên, muốn lại thôi.

      “Lại làm sao thế?” A Nguyên hôm nay quả thực là bị bạo kích, thấy Ngũ Công chúa vậy mà vẫn còn có chuyện muốn , cảm thấy tốt, trong lòng thấp thỏm.

      Ngũ Công chúa hàm súc cười cười, tâm ở đây biết là ai tương đối xui xẻo.

      A Dung thấy dáng vẻ này củaNgũ Công chúa, rất có mắt nhìn mà châm trà đứa đến bên miệng A Nguyên, chờ cho nàng hạ nhiệt.

      “Ngươi biết nương đính hôn với tên kia là ai ?”

      “Nhà ai?”

      “Nhà Mẫn thượng thư.” Ngũ Công chúa xong nhanh chóng quay đầu , nhìn vẻ mặt nhăn nhó của A Nguyên.

      “Chuyện này, chuyện này…” Nửa ngày nên lời, A Nguyên tức tốc uống nước trà A Dung rót cho mình, giọng kinh ngạc: “Sao có thể trùng hợp như vậy?” Dừng chút, lại kinh ngạc : “Chẳng lẽ biểu tiểu thư nhà ông ta?”

      “Nghe là vậy.” Ngũ Công chúa liền thở dài : “ nhiều ngày ta hỏi thămở bên ngoài, tuy rằng tuổi nam nhân kia có chút lớn, nhưng trong nhà vẫn luôn nó là du học bên ngoài, có phong thanh gì.” Thấy A Nguyên gật đầu, Ngũ Công chúa tiếp tục : “Biểu tiểu thư nhà Mẫn thượng thư này trong nhà quan chức cũng cao, bởi vậy đính với dòng bên của Hầu phủ cũng coi như duyên trời tác hợp, ai biết trong đó có chuyện như vậy đâu?” Muốn Ngũ Công chúa , dám lừa gạt người sắp nhập Các, cũng là não tàn.

      Chuyện bỏ trốn này, thân cận hơn liền thể dấu diếm, đây chẳng phải thay Thái tử phi kết thù sao?

      Tuy phải khuê nữ ruột, nhưng bị lừa gạt như vậy, Mẫn thượng thư hận chết nhà Thái tử phimới là lạ.

      tới đây, Ngũ Công chúa liền nhìn A Nguyên mặt mày ủ ê, ánh mắt lộ ra mong đợi.

      “Ta nhớ , ngươi và Mẫn thượng thư quan hệ tồi?” Ngũ công chúa đôi mắt lóe sáng hỏi.

      “Dù tồi, gặp phải chuyện như vậy, cũng đều trở mặt.” A Nguyên muốn để chuyện khổ sai như vậy rơi xuống đầu mình, lúc này chịu nhận lời. Tuy nhiên phải việc nhà mình, nhưng cho cùng liên lụy tới Thái thử phi nàng vẫn luôn luôn kính , chần chờ chút, A Nguyên liền giọng vớiNgũ Công chúa: “Để Thái tử phi biết chuyện này cũng tác dụng gì, còn khiến tẩu ấy lo lắng, tội gì đến tai.” Thấy Ngũ Công chúa cũng hết đường xoay xở, nàng liền nghĩ ra ý, vẫy vẫy Ngũ Công chúa lại, : “Hoàng tỷ tìm Trung Tĩnh hầu , Hầu gia là người đoan chính, tất nhiên có kết quả.”

      Trung Tĩnh hầu là cha Thái tử phi, cũng là tổ phụ của đệ muội tương lai A Tuệ của A Nguyên, thập phần khôn khéo, vậy khiến chuyện như vậy nháo đại.

      giờ, cũng chỉ có thể như thế.” Ngũ Công chúa liền than tiếng.

      cái vòng luẩn quẩn như vậy cũng khiến A Nguyên mê mê hoặc hoặc, tâm trạng tốt vừa xuất cung cũng biến mất, nhưng ngược lại Ngũ Công chúa lại suy nghĩ cẩn thận quan ải trong chuyện này liền tâm tình sáng sủa lên rất nhiều, liền cười hỏi A Nguyên: “Hôm kia Nhị Hoàng tỷ mất, ta nghĩ tâm trạng Hoàng tổ mẫu và Phụ hoàng đều được tốt, bởi vậy giỡn cũng dám, ngươi cũng xuất cung, giờ trong cung tốt chưa?”

      “Coi như tệ, chỉ là ta thấy Hoàng bá phụ là lạ, thực thần bí.” A Nguyên cũng thực thần bí mà .

      Ngũ công chúa quả nhiên có hứng thú, chỉ là thấy A Nguyên cũng nên lời, liền dựa vào tấm đệm da bạch hồ phía sau, cười , “Chỉ cần tâm tìnhPhụ hoàng tốt, chúng ta có thể vui sướng gặp nhau.”

      “Ta thu xếp tốt cho biểu tỷ.” Khánh Quang ở bên muốn lên tiếng lâu, lúc này liền ân cần .

      “Chàng vẫn nên tốt lành mà theo ta .” Ngũ công chúa mỉm cười nhìn Khánh Quang, liền thấy mặt tiểu biểu đệ chậm rãi đỏ lên, cúi đầu xoắn góc áo lời nào, cảm thấy biểu đệ này lúc nào cũng đều cực kỳ đáng , cười : “ giờ, ta rời khỏi chàng được.” xong còn nhéo nhéo tay biểu đệ.

      A Nguyên bị năng lực lời ngon tiếng ngọt này của Hoàng tỷ dọa sợ ngây người, thấy đôi mắt tiểu biểu đệ này sáng lấp lánh, liền đặt tay lên ngực thở dài: “Nàng là tâm của ta, nàng là gan của ta, nàng là sinh mệnh của ta…”

      “Khụ!” A Dung cảm thấy lời âu yếm này có vẻ như phải cho mình, liền vui vẻ như vậy, ra hiệu tiếng.

      Ngũ công chúa nhảy dựng lên lấy hạt dưa ném vào đầu A Nguyên, phía sau còn có tiểu biểu đệ ân cần cung cấp đạn dược, đặt từng viên hạt dưa vào trong tay Ngũ Công chúa, thấy Công chúa xấu xa trước đây toàn ăn hiếp mình bị biểu tỷ đập, đặc biệt vui vẻ mà kêu lên: “Biểu tỷ nhiệt tình lên!”

      “Được lắm!” A Nguyên cũng nhảy dựng, giơ ấm trà tay lên, vừa ngẩng đầu thấy ánh mắt sáng ngời của Ngũ Công chúa, cười mỉa mà buông xuống thứ đồ lớn dễ gây cố này, nhặt đậu phụ bên cạnh lên, hướng về phía Ngũ Công chúa…. ở đằng sau là Khánh Quang mà ném, quả nhiên Ngũ sức chiến đấu cặn bã này kêu thảm thiết tiếng rồi ngã xuống đất dậy nổi, lúc này mới đắc ý mà cười to tiếng, vặn vẹo người, chỉ vào Ngũ Công chúa tức muốn chết mà kiêu ngạo gào lên: “Bổn cung là thiên hạ vô địch!” Mời cảm ơn hậu cung bất bại của nàng!

      “Bổn cung liều mạng với ngươi!” Ngũ Công chúa thấy Phò mã bị đánh, giận tím mặt, quay đầu liền ném bánh hoa quế mềm mại đến đầu A Dung, nhìn A Nguyên ngây dại mà hung tợn : “Chỉ ta có Phò mã sao?”
      hauyen2803, Phương Lăng, song ngư12 others thích bài này.

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Đây gọi là tru bò đập nhau ruồi muỗi chết oan. Thấy A Nguyên ngơ ngác đáng đến lạ
      Hạ An Hi thích bài này.

    5. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 132.2:

      “Dung Nhi!” Nhóc con quay người lại bổ nhào vào lồng ngực A Dung, gào khóc : “Xin lỗi, là bổn cung liên lụy tới huynh! Huynh mau, mau a~” Quả thực chính là sinh ly tử biệt bên trong loạn lạc.

      A Dung cá nằm trong chậu yên lặng mà dùng khăn lau khô mặt, nhịn được nhéo má con nhóc sét đánh mưa này, lắc lắc đầu cười bất đắc dĩ.

      “Biểu tỷ.” Khánh Quang ngốc nghếch nhào vào lòng Ngũ Công chúa, cúi đầu giọng : “Ta đau.”

      A Nguyên quay đầu lại, suýt nữa bị tiểu biểu đệ này làm rớt quai hàm, tâm mệt là có Ngũ Công chúa đón, nếu tên tiểu tử này hẳn trẹo người nha. Run run chút, A Nguyên nhịn nổi, cắn răng : “Thôi thôi, ta cũng ở đây cho chướng mắt, ăn xong ta liền .” Nghe thấy A Dung phụt tiếng, hiển nhiên bị dọa vì lời lòng này, nàng bèn mặt dày nhìn Ngũ Công chúa, : “Hoàng bá phụ cho ngươi nhiều của hồi môn như vậy, cho ta ăn chút gì, Hoàng tỷ ngươi thực an tâm sao?”

      “Đừng cho là ta biết của hồi môn của ngươi so với ta còn nhiều hơn!” Ngũ Công chúa tiến nhanh lại đây cốc A Nguyên cái, thấy A Dung vẫn còn lau điểm tâm mặt bèn vội vàng cho người đưa A Dung thay quần áo, thấy rồi, lúc này mới giọng với A Nguyên: “Ta thấy giờ càng kiên nhẫn với ngươi hơn, vận khí của ngươi tồi.” Mới vừa rồi làm ầm ĩ như vậy, A Dung vẫn thập phần bình thản bao dung, khiến Ngũ Công chúa muốn thử cảm thấy vừa lòng, sờ sờ đầu A Nguyên tủm tỉm : “ là người ngốc có phúc của người ngốc.” xong, quả nhiên phân phó cung nữ bên người xuống chuẩn bị tiệc.

      A Nguyên ở bên nhìn bài trí trong phòng Ngũ Công chúa, thấy những món đồ men sứ màu sắc đều biến mất, phần lớn là đồ bằng gỗ tử đàn, mặt đất còn trải thảm dày, liền tò mò hỏi: “Đồ sứ hồi trước của Hoàng tỷ đâu? Nhìn đẹp, sao lại thấy nữa?”

      “Ta nghe người ta những thứ ấy được tốt, bởi vậy cất .” Ngũ Công chúa khụ tiếng đáp.

      A Nguyên sửng sốt, sau đó nghĩ về duyên cớ trong đó, liền cười vi diệu.

      Nghe , nữ nhân mang thai nên tiếp cận với đồ sứ.

      “Ta cũng còn , giờ cũng nên nghĩ đến việc sinh đứa bé.” Lời này của Ngũ Công chúa là . Vì nàng phá lệ được sủng ái, Hoàng thượng và Đức phi nỡ để nàng gả sớm, huống chi trong cung còn có A Nguyên muội muội và nàng tỷ muội tình thâm như vậy, bởi vậy thời điểm Ngũ Công chúa xuất giá cũng hai mươi tuổi. Ở đại tuổi này xem như còn , nhưng lúc này, hai mươi tuổi chỉ sợ nhi tử của nữ nhân nhà người ta mua nước tương được rồi. Vì Khánh Quang gì cả, vẫn luôn yên lặng chờ mình, Ngũ Công chúa cũng muốn làm ra vẻ, lúc này đây nhìn A Nguyên cười với mình, rồi khuyên nhủ: “Nếu tiện ngươi cũng gả nhanh , bằng cũng phải với người ta.”

      A Dung đợi nhiều năm như vậy, rất nhiều người có chút đành lòng.

      “Ta còn muốn sinh nhi tử cho chàng đấy.” Công chúa điện hạ chỉ sợ thiên hạ loạn, trước vẻ mặt vặn vẹo của Ngũ Công chúa, mặt dày : “Cái này cần Hoàng tỷ , A Dung, lòng ta hiểu .” Tuy rằng tuổi nàng còn , nhưng xác giống trước đây, trước mắt thân thể này tuy còn non nớt, nhưng sinh con nối dòng cho A Dung cũng có gì trở ngại, trong lòng A Nguyên sớm chuẩn bị tốt, chỉ có điều là thích trêu đùa A Dung thôi.

      “Ngươi như vậy, ta còn sầu cái gì đây?” Ngũ Công chúa lau mồ hôi phen, nữa.

      Da mặt dày!

      chuyện thân mật, tiệc được dọn lên.

      bàn phần lớn đều uống rượu, bởi vậy Ngũ Công chúa chỉ sai người dâng chút nước canh, trong bữa tiệc liền thấy A Dung bóc vỏ tôm, ngón tay linh hoạt, A Nguyên chỉ giương mồm to như bồn máu chờ ở đàng kia, như đại gia vậy, Ngũ Công chúa liền cười với A Dung: “Da mặt đứa bé này dày cực kỳ, sau này còn thỉnh đảm đương nhiều.” Đương nhiên, nếu A Dung chịu đảm đương, liền phải chịu đựng cơn giận lôi đình của Ngũ Công chúa.

      Lời khách khí, ngàn vạn lần đừng xảy ra mới tốt.

      A Dung cũng dám, Ngũ Công chúa tiếu lí tàng đao, uy hiếp kia trừ phi là người mù mới nhìn ra. Đương nhiên, Ngũ Phò mã chỉ biết yên lặng mà ăn, nhìn ra được, chỉ có điều trước nay A Dung cảm thấy vị này vi diệu, lúc này liền cười : “Thần và A Nguyên từ như thế, Điện hạ cũng phải biết, cần khách khí như vậy đâu.” Đều chơi với nhau từ đến lớn, còn phô trương với ở đây.

      Ngũ công chúa cười cười, lúc này mới tiếp tục ăn uống.

      Trong bữa tiệc nghe tỷ tỷ của Khánh đại phu nhân ở phía sau khóc kinh khủng lắm, đến cơm cũng ăn vô, khiến Ngũ Công chúa thực đau đầu, chỉ nghĩ nhanh nhanh tiễn họa thủy này để sống cho yên ổn.

      “Phiền phức.” Khánh Quang giọng .

      “Nể mặt đại tẩu tử .” Ngũ Công chúa thấp giọng thầm câu, cũng biết cho Khánh Quang nghe hay là để chính mình nghe.

      A Nguyên nghĩ nghĩ, cũng nhiều, sau khi tạm biệt Ngũ Công chúa liền cho người truyền lời với Phượng Đằng trong cung Thái tử, cũng coi như tâm ý của mình.

      Sau đó trở về cung, bứt rứt rời xa A Dung, A Nguyên liền thấy thằng nhóc mập phồng mồm trợn má như con hamster dùng sức nhai cái gì đó, ngồi ở trong đình hậu cung ăn mặt mày hớn hở, thấy A Nguyên lại đây, vội vàng dâng bánh bao nhân thịt trong tay lên cho A Nguyên lấy lòng: “Bánh bao nhà đại cao, ăn ngon lắm!” xong liền quyết định muốn chia cho tỷ tỷ nửa.

      A Nguyên gian nan sờ sờ bụng của mình, lắc đầu kêu tự thằng bé ăn , thuận tiện sờ sờ bụng của Ngũ hoàng tử, thấy cái bụng phình phình, còn mềm như bông, liền có chút lo lắng mà : “ ăn quá nhiều chứ?”

      Phì Tử Nhi run lên, ăn bánh bao nhanh như bay, lúc này mới tiến đến bên cạnh A Nguyên, ngửa đầu chờ hoàng tỷ lau miệng.

      A Nguyên cầm khăn lau miệng cho nó, còn chưa lời nào liền thấy trước mắt chợt lóe, con mèo khác cũng lấy lòng mà thò qua, cũng học theo Ngũ Hoàng tử ngửa đầu chớp chớp mắt, miệng kêu lên: “Lau nha, Hoàng tỷ lau nha.” Đúng là Ngũ Công chúa biết chui ra từ nơi nào.

      A Nguyên đờ đẫn nhìn Cửu công chúa lăn lộn thân bùn đất, tâm thực có thể tàn phá mỹ mạo như vậy sao? Vừa lau mặt cho mèo con, vừa lôi kéo hai đứa bé, lẩm bẩm: “ là quá mất mặt”, sau đó dẫn hai đứa cùng nhau lấy lòng mình đường tới cung Thái hậu. Vừa A Nguyên vừa cúi đầu hỏi Cửu Công chúa: “Có lại gặp Bát Hoàng tỷ của muội ?” Sức chiến đấu của Cửu Công chúa yếu, vừa thấy mặt là đâm vào Bát Công chúa khiến người ngã ngựa đổ, lúc sau Từ Quý nhân tới trước mặt Thái hậu cáo trạng, lại bị Trần Tần giờ cực kỳ bảo hộ nhãi con cắn đến đầu rơi máu chảy.

      Trong cung đều biết, Trần Tần và Từ Quý nhân thế như nước lửa.

      Thái Hậu cũng cảm thấy Bát Công chúa so đo với đứa ngốc là thập phần lòng dạ hẹp hòi, càng vui thêm.

      Đương nhiên, Thái hậu cũng thích Cửu Công chúa lắm, ngày thường cũng chỉ là mở mắt nhắm mắt với A Nguyên dẫn theo Cửu Công chúa chơi đùa mà thôi.

      A Nguyên hiểu Thái hậu, chuyện của Cửu Công chúa thần bí đáng ngờ, tuy rằng Thái hậu ra miệng như rốt cuộc có kiêng kị.

      “Lại đến, đánh nàng ta.” Cửu Công chúa huơ huơ nắm đấm của mình.

      Nàng có cảm giác gì với đối đãi lạnh nhạt trong cung, chỉ cảm thấy giờ bên cạnh có mẫu thân, có biểu ca, còn có tỷ tỷ tại, cuộc sống quá nhiều niềm vui, trái tim nho cũng dung được kẻ khác.

      A Nguyên cảm thấy đây mới là người ngốc có phúc của người ngốc, sờ sờ đầu Cửu Công chúa, nhàng : “Nếu nàng ta lại bắt nạt muội tới với Hoàng tỷ, Hoàng tỷ làm chủ cho muội. Biết chưa?”

      Cửu công chúa cười hì hì sà vào người A Nguyên, Công chúa điện hạ mặt vặt vẹo nhìn xiêm y người biến thành giẻ lau, khỏi lẩm bẩm: “Ta , như này phải cố ý trả thù chứ?”

      Cửu Công chúa vô tội nhìn nàng.

      Ánh mắt đơn thuần như vậy, A Nguyên thua, cúi đầu dẫn hai tiểu tổ tông này , chưa tới lát liền gặp Trần Tần, Trần Tần này cũng biết Thái hậu phải thực thích Cửu Công chúa, rất có mắt nhìn mà dẫn nàng . A Nguyên mang Ngũ Hoàng tử tới cung Thái hậu lại nhìn thấy nữ nhân cười nịnh nọt ngồi phía dưới Thái hậu, có vẻ như chuyện, sắc mặt Thái hậu nhàn nhạt, quá để ý tới nàng, lúc này đây bà thấy A Nguyên và Ngũ Hoàng tử tiến vào, nở nụ cười, hô: “ ra ngoài ngày quên đường về, thảm dám nhìn, lòng con cũng chơi rồi.”

      “Ngũ Hoàng tỷ cũng tốt ạ, bảo con thay tỷ ấy thỉnh an Hoàng tổ mẫu đây.” A Nguyên thấy nữ nhân tươi cười miễn cưỡng kia đúng là Trắc phi của Thái tử, liền khó hiểu hỏi: “Sao phải Thái tử phi tới thỉnh an?”

      “Hôm kia Hoàng tẩu con thu xếp đón dâu cho cháu trai con, bởi vậy có chút mất sức.” Thái hậu liền ưu sầu với A Nguyên: “Con lại thay Hoàng tổ mẫu nhìn cái , chỉ cần đứa bé này có thể khỏe lên chút, con cứ mở kho, cái gì Hoàng tổ mẫu cũng bỏ được.”

      “Có lời này của Hoàng tổ mẫu Người, bao người con rồi.” Thấy Thái hậu thương Thái tử phi, A Nguyên liền cười hì hì .

      “Ngươi cũng trở về .” Thái Hậu lãnh đạm mà với Trắc phi có chút bất an kia: “Hầu hạ chủ nhân ngươi cho tốt! Ai gia rồi, Ai gia chỉ coi trọng Thái tử phi, lúc này ai dám khiến Thái tử phi thoải mái, Ai gia muốn kẻ đó chết! Hiểu chưa?” Thấy Trắc phi kia kinh sợ đứng dậy, Thái hậu lộ vẻ mặt châm chọc, ràng: “Tôn tử kia của ngươi cần đưa vào cung, nuôi ở bên người, dựa vào chính nó !” Thái hậu sống ở hậu cung mấy chục năm, đương nhiên nhìn ra được ý định của Trắc phi này, trong lòng chán ghét, bởi vậy lời ra cũng thực hiền lành.

      “Tuân mệnh.” Trắc phi này thấy Thái Hậu nhìn thấu nàng, mặt liền đổ mồ hôi, thấp giọng đáp.

      xuống …” Thái Hậu lạnh lùng mà : “Sau này, Thái tử phi tiến cung, ngươi cũng cần theo!” chút thể diện cũng cho.

      Trắc phi này dám gì, yên lặng mà lui xuống.

      A Nguyên thấy Thái Hậu nhẫn nhịn, trong lòng vui mừng, chỉ nhào lên dùng sức thơm chụt vào gò má Thái hậu, cười : “ Hoàng tổ mẫu nhất!”

      nhất!” Nhóc mập cũng ở bên hưởng ứng.

      “Hai đứa này.” Thái Hậu ngẩn ngơ, lúc sau nhìn hai đứa bé mừng rỡ trước mặt mình, khỏi cười, lúc sau, ánh mắt trầm trầm.

      Bà có phải nên lót đường cho hai đứa ngốc này tốt ?
      hauyen2803, song ngư, Phương Lăng10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :