1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      ☆ Chương 130.1:

      “Vương gia!”

      Quản gia phủ Thành vương bị che ở phía sau chưa phát ra đoàn thể long tử long tôn này, thấy sắc mặt Thành vương tái nhợt đến trán cũng đổ mồ hôi lạnh mà đỡ cửa đứng lên được tức khắc kinh hãi. Chỉ sợ sức khỏe Vương gia nhà mình tốt bèn vội vàng lại đây nâng đỡ, miệng hỏi: “Vương gia có chỗ nào khỏe sao? Nô tài đỡ Vương gia nghỉ.” Vừa vừa lệnh gã sai vặt phía sau lại đây, nhưng bị Thành vương run rẩy gọi dừng lại, Thành vương thấp giọng : “Đóng cửa!”

      Quản gia ngẩn ra, nhưng mà thấy mắt Thành Vương chứa lệ nóng, quá ư thê thảm, bèn vội vàng sai người đóng cửa.

      Hai đứa phá phách phía sau cũng lăn tới, chiều cao còn chưa tới khe cửa, ghé vào cổng lớn nhìn ra bên ngoài liền tức khắc vui vẻ mà kêu lên: “Là !”

      Nước mắt Thành vương rốt cuộc lăn xuống, quản gia cũng rốt cuộc hiểu tại sao vừa sáng sớm mà Vương gia “đổ bệnh”, đồng cảm càu nguyện cho Vương gia nhà mình phen, rồi trước đôi mắt trợn trừng của Thành vương, lão quản gia tuổi già này sai người mở rộng cửa phủ, thuận tiện thông báo cho Thành vương phi, để an nguy của Vương gia nhà mình vào mắt chút nào.

      Hai đứa bé xoắn xuýt chạy ra ngoài cửa, nhào vào trong lòng đầu, thánh thót hỏi: “ , tới chơi với Phụ vương ạ?”

      “Phụ vương đâu rồi?” đứa khác liền cười hì hì bán cha ruột.

      A Nguyên ôm lấy đầu hai tiểu quỷ, phất phất tay, phía sau liền có mấy đứa nữa lại đây ôm đùi. Thành Vương chỉ cảm thấy dưới chân mình như nặng thêm ngàn vàng, cúi đầu xuống liền thấy hai con mèo con nở nụ cười lấy lòng với mình.

      Phượng Lan thế tử Trịnh vương Nhị ca và Cửu Hoàng muội biết vì sao tính tình thay đổi cùng nhau mỗi bên ôm lấy đùi , gương mặt đầy đất, biết lăn từ đâu ra. Nhìn thấy dáng vẻ ghét bỏ của Thành vương, hai đứa bé cũng cảm thấy ngượng ngùng, thuận tiện xoa mặt vào bộ y phục mới của Thành vương, khi khóe mắt Thành vương như muốn nứt ra, khuôn mặt sạch lộ ra vẻ trắng nõn. Thành vương lại cúi đầu, nhìn thấy y phục mới toàn vết bẩn thỉu biết là gì hai mắt tối sầm, ngồi sụp xuống mặt đất.

      “Hoàng huynh à…” Cửu Công chúa chớp đôi mắt to, đôi tay túm lấy người Thành vương, có chút sợ hãi, chỉ là nhận được nụ cười của oàng tỷ, bèn lấy hết can đảm tiến đến trước mặt Thành vương, rúc rúc, lấy lòng mà kêu lên: “ chơi , chơi .” Dứt lời liền móc ra viên đường từ trong hà bao, bản thân cắn nửa, nửa kia đưa cho Thành vương, thành khẩn : “Mỗi người nửa nhé!”

      Thành vương yếu ớt nhìn bàn tay đen sì của nàng.

      “Ý của Cửu Hoàng muội là Tứ hoàng huynh tốt với muội ấy, muội ấy cũng nên ăn mảnh, đúng ?” A Nguyên dắt tay hai nhi tử của Thành vương mỗi bên đứa, tới cười hì hì sờ sờ đầu của Cửu Công chúa.

      Mắt Cửu Công chúa sáng rực lên, gật đầu lia lịa, ánh mắt nhìn Thành vương cực kỳ chờ mong.

      Thời buổi này, nương nguyện ý chia sẻ đồ mình thích thực nhiều lắm, Thành vương rất cảm động, nhẫn nhịn, cảm thấy Hoàng muội này ngây ngốc còn đáng hơn trước kia nhiều, thấy cặp mắt tròn vo vẫn nhìn mình, Thành vương nghẹn uất ăn nhanh nửa viên đường còn lại kia, rồi sờ đầu của Cửu Công chúa.

      “Thích.” Cửu công chúa phe phẩy cái đuôi phía sau, kêu lên.

      Dù thích cũng kham nổi được đám trẻ con này. Thành vương chỉ cảm thấy bụng dạ lộn tùng phèo, che che bụng mình, Thành vương muốn hỏi Cửu Công chúa có phải ngày trước đắc tội nàng quá sâu mà tai muốn độc chết hay . Sắc mặt nhăn nhó chút, liền hỏi A Nguyên: “Muội mang theo đám tiểu quỷ này tới làm gì?!” rưng rưng nức nở : “Còn có để người ta sống sung sướng nữa ? Từ khi có muội, bổn vương, bổn vương cảm thấy cuộc sống này quá ư gian khổ!” xong, lau nước mắt bi phẫn gào lên: “Đừng tưởng rằng bổn vương dám tố cáo Phụ hoàng! Đừng để bị ăn đánh, biến nhanh !”

      Thành vương cảm thấy bản thân khí phách ngập trời, lại thấy A Nguyên cười tủm tỉm mà : “ biết là ai, mấy ngày này, sắp xếp mảng vườn lớn để làm đu dây cho chúng ta mà.”

      “Vương phi lại phản bội ta!” Thành Vương chẳng đời nào tự thừa nhận là chuẩn bị đu dây ngựa gỗ cho đám nhóc này đâu, cảm thấy vợ mình, càng đau lòng.

      “Lên triều thôi.” A Nguyên hòa khí mà vỗ vỗ Thành vương đau lòng, cười ha hả an ủi: “Chờ khi trở về, Hoàng huynh cùng chơi đùa với bọn muội, nhất định vui vẻ.”

      “Vui vẻ!” Cửu công chúa gần đây thành cái đuôi ở trong cung của A A Nguyên, liền vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

      đám hoàng tôn nhào lên, mỗi người thơm Thành vương cái, biểu đạt niềm thương dày đặc với Hoàng thúc này, vùng vẫy vào trong vương phủ.

      Thành vương mang theo gương mặt đầy dấu răng lên triều, dọc đường đều bị dòm ngó.

      Lúc lên triều vị Vương gia này thần hồn điên đảo, Hoàng thượng hạ triều liền kêu ở lại bước, mỉm cười hỏi: “Mấy đứa A Nguyên đến tìm con sao?”

      Thời buổi này, phải mỹ nhân có thể khiến Vương gia thần hồn điên đảo mà chính là đám nhóc xưng bá trong kinh thành.

      “Phụ hoàng đồng ý cho bọn chúng xuất cung, đương nhiên là tới tai vạ con rồi.” Thành vương cảm thấy mình là nhặt được, thở dài thầm kín, thấy Hoàng thượng cười, liền oán giận : “Mấy đứa tiểu tử cả ngày chạy trong vương phủ của nhi thần, nhất định phải cùng chơi với con, còn cắn con!” Chỉ chỉ vào mặt mình, Thành vương giọng : “Rất đau nha, mỗi đứa miếng, quá kỳ cục!”

      Hoàng thượng chưa từng bị đám tôn tử cắn, còn Trịnh vương có nhi tử bị tên này bắt cóc mất, đều bị điệu bộ khoe khoang hư hư thực thực này làm cho khó chịu, trầm mặc trong chốc lát, trước vẻ cam chịu của Hoàng thượng, Trịnh vương trước nay vẫn luôn lạnh lùng đánh đệ đệ.

      Thành vương bị tẩn đến kêu cha gọi mẹ, vừa khóc vừa trở về vương phủ của mình, liền thấy đầy vườn là ngựa gỗ bàn đu dây đủ màu sắc, còn có đám nhóc đút thỏ ăn. Thành vương nhìn ai khác, chỉ đường nhào tới chỗ Phượng Lan ngồi con nai, muốn trả thù hoàng huynh phen, lại bị đám nhóc ôm lấy đùi. Nhóc mập Ngũ Hoàng tử rúc vào người Hoàng huynh, giang tay ôm lấy, đôi mắt vô cùng chờ mong. Chờ mong như vậy khiến Thành vương trầm mặc, lặng khiêng đệ đệ lên, đệ đệ chỉ chỗ nào đánh chỗ nấy.

      “Hoàng huynh muội đằng nghĩ ẻo.” A Nguyên ngồi ở Thủy Các mỉm cười nhìn Thành vương vừa bế nhóc mập vừa nắm tay Cửu Công chúa ngồi xổm câu cá bên hồ ở xa xa, nhấc cần lên lại bắt được con rùa, tại còn cùng nhau lật qua lật lại bắt nạt nó, nghe thấy Thành vương phi mỉm cười : “Vẻ mặt ghét bỏ, các muội tới lại ngày ngày ở trong phủ băn khoăn vì sao tới đấy. Có phải là cảm thấy chỗ Hoàng huynh thú vị hay ? Từng bước từng bước dựng lên đu dây, còn lén truyền lời trong cung rằng trong nhà có đồ ăn ngon thú vị để đám các muội tới đấy.

      “Nếu phải Hoàng huynh lòng đối đãi với bọn muội, bọn muội mới tới cửa đâu.” A Nguyên liền quay đầu cười .

      Thành Vương phi thổi chút gió lạnh, nhìn Thành Vương vẻ mặt hưng phấn thọc con rùa giãy giụa, cười thở dài: “Chàng cứ như lớn lên vậy, chỉ là khi có việc lại cũng rất biết gánh vác.”

      “Có thể bảo vệ Đức phi nương nương trong cung, còn có thể che chở cho biểu tỷ, tuy Tứ Hoàng huynh trông lỗ mãng, nhưng trong lòng hiểu hết.” Đến tột cùng là Thành vương bao lần che chở cho đám tỷ muội A Nguyên cũng nhớ nữa, nhưng trước sau nàng đều nhớ , lú còn rất , Thành vương vẫn còn là thiếu niên nho cường tráng ngửa đầu vỗ ngực tuyên bố: “Về sau ta bảo vệ cho các tỷ muội, để tỷ muội chịu ấm ức!”

      “Đây mới là nam nhân có gánh vác.” A Nguyen quay đầu cười hỏi: “ phải biểu tỷ cũng rất vui vẻ sao?”

      Thành Vương phi cười, thở dài : “ giờ, ta chỉ thấy may mắn rằng năm đó bỏ lỡ chàng.” phải vì thân phận Vương gia của chàng, mà là chàng vẫn luôn nỗ lực hứa hẹn với mình.

      Chàng muốn nàng sống vui vẻ sung sướng, mãi cho đến tại, nàng chưa từng bị chàng làm đau lòng.

      Thành vương phi ôn hòa nhìn phu quân thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhe răng cười với mình kia, người này phải tuấn mỹ thông minh nhất, lại vẫn khiến nàng cảm thấy mỗi ngày đều thích chàng nhiều hơn, khóe miệng chứa ý cười, thở dài : “Cả đời này, coi như ta sống oan uổng.” Thấy A Nguyên khó hiểu nhìn mình, nàng liền rũ mắt, nhàn nhạt mà :”So với vài vị Hoàng tẩu, ta cảm thấy bản thân như sống trong hũ mật vậy,” Chuyện của Thuận vương phi khiến nàng cảnh giác thêm, dừng chút, Thành vương phi liền thấp giọng : “Mấy ngày nay ta có qua phủ Thuận Quốc công mấy bận, tinh thần Hoàng tẩu rất tốt, giống như thở phào nhõm.”

      “Tẩu ấy cần ở chung với Tam Hoàng huynh, tự nhiên nhàng rất nhiều.” A Nguyên ghé vào bên bàn trong Thủy Các, hô lên: “Câu tiếp rùa ! Buổi tối ăn canh!” Liền thấy đám củ cải gào lên đánh tới chỗ Thành vương sắc mặt đột biến, lập tức nghe thấy tiếng thình thịch, bọt nước nổi lên, Ngũ Hoàng tử và Cửu Công chúa bị đẩy vào bên bờ hồ, hồi lâu lúc sau, Thành vương đen mặt bắt lấy con ba ba yên lặng bò lên, chỉ chỉ vào con nhóc ngồi trong Thủy Các cười ngừng, run rẩy thân mình, lòng tràn đầy oán hận rời .

      “Muội bắt nạt Hoàng huynh muội ít thôi.” Xưa nay sức khỏe của Thành vương tốt, nhàn rỗi có việc gì còn nhảy xuống hồ, lúc này đây Thành Vương phi để bụng, chỉ xoa đầuA Nguyên cười : “Cảm thấy thú vị?”

      “Có phải mỗi vậy đâu ạ.” A Nguyên cười hồi rồi thúc giục cung nhân theo bên người chuẩn bị cho Thành vương chén thuốc xua hàn khí, thấy Thành Vương phi cười, liền nghi ngờ hỏi: “Biểu tỷ có tâm ?”

      lý lẽ cũng nên để muội biết.” Thành Vương phi nhàn nhạt mà : “Nhị công chúa bệnh nặng.”

      Lời này vừa ra A Nguyên liền trầm mặc.

      Thù hận giữa nàng và Nhị Công chúa là từ hồi nàng còn . Vì Nhị Công chúa nguyền rủa, hại đại ca Phượng Khanh của nàng tức giận suýt nữa chết , A Nguyên phải trẻ con thực , cái gì cũng nhớ , bởi vậy lúc này vẻ mặt cũng lạnh nhạt.

      Trước đây Nhị Công chúa nhất nhất phải đoạt phu quân nhà người ta, bị Hoàng thượng cấm túc, thất sủng như vậy, A Nguyên từ đấy liền gặp lại nàng ta. Phàm là chỗ có Nhị Công chúa, A Nguyên tất phất tay áo bỏ , thời gian dài, ai ở trong kinh cũng biết điều khiêng kỵ của A Nguyên, cũng hay nhắc đến quan hệ giữa nàng và Nhị Công chúa. Nghĩ như vậy, A Nguyên liền nhíu mày : “Nghe nàng ta vẫn tốt, sao lại khỏe rồi?” Nàng ta tuy thất sủng, nhưng Hoàng thượng lòng dạ hẹp hòi, Phò mã cũng bắt nạt được nàng ta, Nhị Công chúa vẫn luôn sống tồi.

      “Người trong lòng kia của nàng ta trở về, sinh được hai nhi tử rồi, Nhị Công chúa thấy, dưới tức giận liền…” Thành Vương phi thở dài, “Nàng ta vốn muốn bắt hai đứa trẻ kia, thành công lại cẩn thận mà ngã bậc thang…”

      A Nguyên yên lặng nhìn bầu trời.

      Muốn nàng , Nhị Công chúa cũng chẳng sáng mắt ra.

      “Còn ổn chứ?” A Nguyên khẽ nhíu mày, lại chỉ thấp giọng : “Mong chờ phu quân nhà người ta đến vậy là muốn làm gì chứ? Năm xưa còn được, còn tính là mỹ thiếu niên, nhiều năm qua như vậy rồi chưa thành vỏ cây già sao?” Nghe thấy Thành Vương phi phụt tiếng cười, A Nguyên liền thở dài : “Nhị hoàng tỷ như vậy cũng khiến Hoàng bá phụ khó xử, đểngười khác biết được như thế nào đây?” Dáng vẻ năm đó của phảng phất như còn ở trước mắt, A Nguyên nhớ đến cảnh nàng ta điên cuồng quỳ gối trước mặt Thái Hậu, liền thấp giọng : “Đừng có gây đại gì.”

      “Ta , nàng ổn rồi.”Thành Vương phi lúc này mới thở dài, “Nàng ta ngã từ xe xuống, đụng vào bậc thang, chảy rất nhiều máu, thái y khám qua, tốt được.” Đời này của Nhị Công chúa chấp nhất với nam nhân cũng phải là sai. Chỉ là nếu chỉ chôn trong lòng chưa chắc có cuộc sống hạnh phúc của riêng mình. giờ người ta đón dâu, nàng ta nhất nhất phải cắm chân vào, kết cục trước mắt cũng chỉ có thể là gieo gió gặt bão, than tiếng, Thành Vương phi liền với A Nguyên: “Vì việc này, nàng thỉnh chỉ vào trong cung, ta nghe Thái hậu bác bỏ, muốn gặp nàng ta.”

      “Hoàng tổ mẫu chán ghét nhất mấy chuyện như vậy, vậy nàng phải thất vọng rồi.” A Nguyên rũ mắt .

      “Ta cũng muốn vào lúc này nàng ta xoay người lại được.” Thành vương phi lãnh đạm mà : “Muội còn nhớ lời đồn trong kinh về muội lúc trước ?” Thấy A Nguyên gật đầu, nàng liền cười lạnh : “Ta mới nghe phong thanh là trong chuyện đó còn có phần của nàng ta, nếu phải nàng ta gặp cố lần này, ta tha cho nàng.” xong lại vuốt vuốt tóc A Nguyên, cười : “Người có lòng hại hổ, hổ lòng hại người! Ta vốn muốn định cho nàng ta biết đạo lý phen, lại có chuyện này xảy ra.”

      “Nghe ý của biểu tỷ nàng ta sống tốt được rồi, cứ như vậy .” A Nguyên lười so đo với cái người hấp hối gì đó, lúc này tâm trạng vẫn tốt, liền cười với Thành vương phi: “Chỉ cần đừng sinh gì nữa cũng cho qua thôi.”
      hauyen2803, LyLy Mai, Thanh Hằng13 others thích bài này.

    2. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 130.2:

      gì vậy?” Thành vương đổi xiêm y khác liền vào Thủy Các, khoác cho Thành vương phi chiếc xiêm y nữa rồi mới cười hì hì ngồi xuống.

      A Nguyên ghé mắt nhìn Hoàng huynh này ân cần, miệng hừ mấy lần.

      “Về sau cũng bảo A Dung khoác cho .” Thành vương đĩnh đạc thọc dao vào lòng Công chúa điện hạ, vỗ đùi hỏi: “Ngũ Hoàng tỷ của muội cũng thành thân, muội còn chờ gì thế?”

      “Cái này phải hỏi Tam ca Tứ ca.” A Nguyên cảm thấy có hai ca ca vô dụng thực xúi quẩy, tựa vào bàn hữu khí vô lực mà : “Huynh trưởng chưa thành thân, muội ngại trước.” Lại tiếp, thế đạo chú ý tới cái này lắm, chỉ là A Nguyên vẫn luôn nghĩ lớn có thứ tự, nhưng nếu huynh trưởng thực bất lực nàng cũng chỉ có thể gả chồng trước thôi.

      chung là cũng đâu thể để A Dung chờ đến ba mươi tuổi đúng ?

      Quá vô nhân đạo.

      “Hoàng tỷ phải gả sao?” Nhóc mập lăn tới, nghe được cái này liền ôm chân A Nguyên, hỏi.

      “Chẳng lẽ đệ còn có ý tưởng nào khác?” A Nguyên cúi đầu véo má Nhóc mập phen, thấy Ngũ Hoàng tử lộ vẻ mặt nỡ, rúc tới rúc lui trong lồng ngực mình, liền vỗ vỗ thân mình thịt thà của đứa bé này, cười tủm tỉm : “Đừng lo, dù sao đệ cũng biết A Dung mà, rất hòa nhã, sau này nhớ Hoàng tỷ cứ tới tìm Hoàng tỷ chơi, tỷ đệ chúng ta ở bên nhau là được.” Thấy Ngũ Hoàng tử gật đầu, cúi xuống lại thấy Cửu Công chúa quỳ rạp mặt đất với thiếu niên biết làm cái gì, dáng vẻ tiểu tử kia có vài phần tương tự với Trần Bình, khiến A Nguyên bĩu môi : “Bổn cung và A Dung còn chưa dính như vậy đâu!”

      Đuổi cả tới phủ Thành vương, tiểu tử Trần Bình này đúng là liều mạng.

      giờ…” bên cạnh nàng lại ngồi thêm người, Nhị hoàng tôn Phượng Ninh thở ngắn than dài ngồi bên cạnh A Nguyên, vẻ mặt uể oải, thấp giọng : “Đặc biệt mà phiền muộn.” Vừa vừa yên lặng lột vỏ nho bàn.

      Thời điểm Nhị hoàng tôn phiền muộn liền thích lột vỏ trái cây.

      Từng quả nho trong suốt được lột vỏ bày ra bàn, tên Nhóc mập mắt sáng lấp lánh há miệng chờ đợi, thỉnh thoảng ố á ăn luôn, vô cùng ăn ý.

      “Con lại phiền muộn cái gì?” A Nguyên khó hiểu hỏi.

      “Ninh Nhi…” Nhóc mập vừa ăn vừa mơ hồ kêu lên: “Mỗi ngày đều phiền muộn mới tốt.”

      Phượng Ninh khóe miệng run rẩy mà nhìn Ngũ Hoàng thúc trong lúc vô ý nguyền rủa phen này, cảm thấy nếu bản thân dám bùng nổ mấy ngày nữa bị Thái tử băm ra mất, nhẫn nhịn rồi làm như nghe thấy, với A Nguyên: “Con nghe , Phụ hoàng cố ý tứ hôn Cửu và A Bình?” Thấy A Nguyên gật đầu, liền thở dài : “Sau này, chẳng lẽ con phải gọi A Bình tiếng Cửu dượng sao?” Quá bế tắc, vì chuyện này mà mấy đêm rồi Hoàng tôn điện hạ chợp mắt nổi, trong lòng nghẹn đến khó chịu, Phượng Ninh vừa ngẩng đầu liền thấy A Nguyên nhìn mình như nhìn quái, sờ sờ lại mặt mình, hỏi: “Làm sao vậy ạ?”

      “Giao tình giữa con và Trần Bình tồi nha.” A Nguyên híp mắt .

      rất thông minh…” Phượng Ninh liền cười , “Có đây, con liền cảm thấy có người tâm phúc.”

      A Nguyên đờ đẫn mặt, có ý tưởng gì đối với mức thân thiết của hai đứa quỷ dị này. Thời buổi này, phía sau Hoàng tôn ngây ngốc đều có người thông minh. Nghe thấy Phượng Ninh vẽ kế hoạch sau này vương phủ làm hàng xóm với phủ Cửu Công chúa, A Nguyên lau mồ hôi phen, lấy mắt nhìn Thành vương. Thành vương làm dáng vẻ “ hiểu”, vỗ Phượng Ninh liền cười : “Vợ còn chưa cưới nghĩ đến vương phủ rồi sao?”

      “Còn được nghĩ đến ạ?!”

      “Con mới bao lớn.” Phượng Ninh mới mười bốn, Thành Vương cảm thấy tiểu tử này nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là dừng chút đôi mắt liền sáng, lôi kéo Phượng Ninh hỏi: “Chẳng lẽ, con có người trong lòng rồi?”

      “Khụ……” Càng càng thái quá, Thành Vương phi liền khụ tiếng.

      A Nguyên thấy khuôn mặt của Phượng Ninh đỏ lên, liền cảm thấy đúng lắm, đánh giá tiểu tử này có người trong lòng.Chỉ có điều tâm của cháu trai, làm liền mặc kệ, thấy Phượng Ninh xoắn góc áo e thẹn, Công chúa điện hạ coi như phát , lại dẫn đám củ cái chơi đùa trong chốc lát rồi tiễn đàn tiểu quỷ về nhà, xong xuôi mới trở về vương phủ nhà mình. Vừa mới vào phủ liền cảm thấy khí vui vẻ, kéo nha đầu tới hỏi lại hỏi ra được gì khiến A Nguyên có chút khó hiểu, nhanh tới chính viện, liền thấy Phượng Khuyết vẻ mặt thỏa mãn mà cười to.

      “Tứ ca có chuyện tốt ạ?” A Nguyên vào cửa liền cười hỏi.

      “Con hại người về rồi sao?” Túc Vương Phi rất có kinh nghiệm hỏi.

      “Con là mang ấm áp tới cho Tứ Hoàng huynh.” Con nhóc giảo biện chút, thấy Phượng Khuyết cười ha hả, cảm thấy tên này có loại thành quả khổ tận cam lai, muốn thêm gì đó liền thấy Phượng Khuyết nhanh lại đây, giữ chặt tay nàng cảm kích : “Đa tạ muội muội.”

      A Nguyên thể hiểu được.

      tại nàng nghịch ngợm gây , có làm chuyện tốt gì đâu?

      “Nếu nhờ muội muội cử A Dung uống rượu với Thẩm đại ca, Thẩm gia cũng gật đầu.” Phượng Khuyết nhớ lại khuôn mặt đen kịt sau khi uống rượu về của Thẩm Thác, thuận tiện dùng sức đóng lại đại môn viện A Loan vào mặt mình, tuy rằng muội muội hơi thiếu đạo đức nhưng vẫn vẫn ra sức mà : “Ca ca có ngày hôm nay đều là công lao của muội muội!” xong còn lập ra rất nhiều hứa hẹn, cảm tạ tình nghĩa thắm thiết của A Nguyên chút.

      A Nguyên thản nhiên nhận lấy, mỉm cười hàm súc.

      Hồi lâu, nàng mới chớp mắt hỏi: “Khi nào thành thân ạ?”

      “Con thành thân trước, đừng quản Tứ ca con.” Túc Vương phiền chết với khuê nữ, lúc này liền gõ mặt bàn : “Họ Thẩm còn ở biên quan, thế nào cũng phải chờ trở về.” Thấy A Nguyên kinh hỉ, ông liền hừ lạnh : “Dù tính như thế, cũng phải chờ sang năm.”

      “Sang năm!” A Nguyên tức khắc dậm chân, kêu lên oai oái: “Sao lại biến thành sang năm?!”

      “Lập tức chính là mùa đông, mùa đông thành thân kiểu gì?!” Thấy A Nguyên đòi chết đòi sống, Túc Vương tức giận đến muốn chết, tâm nhi tử khuê nữ đều là tới đòi nợ, nhịn nhẫn, mới lựa lời khuyên: “Con chờ đến sang năm có chỗ rất tốt cho con.” xong, liền lộ ra nụ cười thần bí.

      Tuy rằng thường ngày Túc vương cũng rất thần bí nhưng như trước mắt, A Nguyên liền tò mò hỏi: “Có chuyện tốt gì sao ạ?”

      “Cứ biết vậy .” Túc Vương mơ hồ, thấy vợ và nhi tử cũng tò mò nhìn qua, khóe miệng giật giật, lại vẫn lắc đầu cười : “ giờ thể , ta hứa với người khác rồi.”

      “Chẳng lẽ là Hoàng bá phụ?” A Nguyên nhạy bén hỏi.

      Vinh sủng thân của nàng hơn phân nửa đến từ Hoàng thượng, thánh nhân, giờ Túc Vương có thể ra càng tốt chỗ , kêu A Nguyên trong lòng có chút ý tưởng.

      Túc Vương ngẩn ra, khóe mắt lộ tia kỳ quái, lại vẫn gì, chỉ lắc đầu cười cười.

      A Nguyên thấy ông , than tiếng Ngưu Lang Chức Nữ, lúc này mới lê bước chân nặng nè rời .

      Qua mấy ngày, liền nghe tin Nhị công chúa mất. A Nguyên chấn động trong lòng, nhắm thẳng vào trong cung, đường tới chỗ Thái Hậu, liền thấy dáng vẻ Thái Hậu ngơ ngẩn, cũng lời nào, nằm trong lòng Thái Hậu.

      Thái Hậu nhàng vỗ về người nàng, hồi lâu sau buồn bã thấp giọng : “Đây là đứa bé thành thân đầu tiên còn trước cả Ai gia.” Giọng bà có chút đau lòng, “Năm đó cũng là đứa trẻ ngoan, sao lại thành như vậy?” Trước khi Hoàng thượng đăng cơ Đại Công chúa qua đời, Nhị Công chúa là trưởng nữ của Hoàng thượng, Thái hậu cũng lòng thương, tuy chán ghét nhưng nay đột nhiên còn, lại khổ sở trong lòng.

      “Hoàng tổ mẫu bảo trọng sức khỏe.” A Nguyên liền khuyên nhủ.

      “Ai gia phải sống tốt mới chiếu cố được các con.” Thái hậu thở dài, thấp giọng với A Nguyên: “Mấy đứa các con được tốt, đời này của Ai gia cũng khiếm khuyết điều gì nữa rồi.” xong thấy A Nguyên lộ vẻ lo lắng, bà khỏi miễn cưỡng nở nụ cười.

      A Nguyên mở miệng định thêm gì đó nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của cung nữ, cung nữ kia vừa tiến đến liền quỳ xuống, trước ánh mắt trầm mặc xem ra của Thái hậu, dập đầu cái rồi bẩm báo: “Trong phủ Nhị Công chúa nháo loạn, Bệ hạ tức giận lệnh vây phủ Nhị Công chúa, Hoàng hậu nương nương cầu Thái hậu nương nương qua nhìn ạ.”

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Có kịch hay để xem rồi đấy
      Hạ An Hi thích bài này.

    4. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      ☆ Chương 131.1:

      Khi A Nguyên đỡ Thái hậu tới Ngự thư phòng, Hoàng thượng thực tức giận.

      Trong thư phòng nơi nơi đều là giấy tờ, hiển nhiên là Hoàng thượng xốc bàn. Mắt thấy Hoàng thượng rít gào, Hoàng Hậu bất đắc dĩ ở yên bên, A Nguyên lúc này cũng dám thọc vào ống phổi của Hoàng bá phụ, thành thành mà đỡ Thái Hậu lời nào.

      “Hoàng đế tức giận với ai vậy?” Thái Hậu khẽ nhíu mày, thấy sắc mặt Hoàng thượng tốt, liền lo lắng mà : “Đại gì cũng đừng tức giận hại sức khỏe…” lại quay đầu hỏi Hoàng hậu: “Nhị Công chúa mới , nháo gì thế?”

      “Mẫu hậu đừng nhắc đến nghiệp chướng này với nhi tử!” Hoàng thượng tức giận đến đỏ cả tròng mắt, nhưng rốt cuộc muốn để Thái hậu lo lắng, nhịn xuống thấp giọng : “Để Mẫu hậu phí công vì nhi tử, là nhi tử phải.” xong liền thở dài cái, xoa xoa thái dương có chút mệt mỏi : “Nhi tử trước nay chưa từng ngờ rằng đứa con mình từng sủng ái lại chỉ hận nhi tử tìm chết!” Dứt lời liền chỉ chỉ vào mấy con rối tán loạn mặt đất, A Nguyên mắt sắc lập tức phát chúng viết mấy bát tự, có con còn đam ngân châm, tuy bản tâm nàng tin cái này lại vẫn cảm thấy lạnh cả xương cốt.

      Vu cổ!

      Thái hậu chấn động, mặt lộ vài phần ngưng trọng, sai người đem cái con ngẫu nhiên lại đây tinh tế mà xem, liền thấy bát tự đó giống nhau, yên lặng tính toán, cũng tức giận đến cả người phát run.

      Cổ nhân thực tin vào vu cổ, lúc trước Hán Vũ Đế minh thần võ, vì vu cổ còn giết chết trưởng tử của Hoàng Hậu. A Nguyên trong lòng vừa động ngó nhìn liền thấy phía con còn có bát tự của mình, bỗng biết nên đắc ý vì bản thân có trọng lượng, hay nên mắng chửi Nhị Công chúa ma quỷ phen.

      Vì chút việc liền trù chết nàng, lòng dạ cũng quá hẹp hòi rồi.

      Phía sau còn có con rối của Hoàng thượng, Hoàng hậu, A Nguyên đếm đếm, cảm thấy kẻ thù của Nhị Công chúa có chút nhiều nha, trù nhiều như vậy, biết Bồ tát có đến kịp .

      thể coi Bồ Tát như gã sai vặt nha!

      Chỉ có điều thể giỡn vào thời điểm này, A Nguyên chỉnh lại sắc mắt, trong mắt ánh lên vẻ đua lòng, lại gắt gao nhịn xuống, đặc biệt giống đóa bạch liên hoa kiên cường, quay đầu lại rót nước trà cho Hoàng thượng, miệng : “Hoàng bá phụ bớt giận, Nhị Hoàng tỷ lầm đường, nhưng người cũng rồi, Hoàng bá phụ vừa đau lòng vừa tức giận như vậy khiến chúng con quan tâm Người cũng khổ sở theo.” câu cũng đề cập tới việc Hoàng thượng tha thứ cho Nhị Công chúa, chỉ khuyên Người bảo trọng.

      Hoàng thượng thở dài tiếng, sờ sờ đầu chúa “hiểu chuyện ngoan ngoãn tâm địa thiện lương”, nhận trà uống ngụm rồi chỉ vào bát tự mọi người nhận ra, oán hận mà với Thái hậu: “Mẫu hậu biết cái này của ai ?”

      “Nghiệp chướng này vẫn chưa hết hy vọng, còn trù thê thất nhà người ta!” Hoàng thượng nghe được chuyện này như muốn bùng nổ, thở dốc : “Nếu để việc này lọt ra bên ngoài, thể diện Hoàng gia còn nữa ?! Nghiệp chướng! chiếm được người nọ, Trẫm mới biết được, nó thu rất nhiều trai lơ vào trong phủ Công chúa, tên nào cũng tương tự người nọ, quả thực ra thể thống gì!” xong, dừng chút, rồi lạnh lùng mà : “Trẫm hạ chỉ đoạt phòng hào của nó, biếm làm thứ dân, được nhập vào Hoàng lăng.” Thấy khuôn mặt Thái hậu lộ vẻ bi ai nhưng bà cũng ngăn cản, Hoàng thượng liền thở dài: “Nữ nhi như vậy, nếu truyền ra ngoài, Công chúa nào gả được ra ngoài nữa.”

      Nguyền rủa vợ của người trong lòng!

      A Nguyên sợ ngây người, trong lòng nghĩ Nhị công chúa này quá thần kỳ, nhớ đến lần này nàng ta chết cũng quá minh bạch, hình như muốn làm hại nhi tử nhà người ta, thấy Hoàng thượng lãnh khốc như vậy, rốt cuộc gì thêm.

      “Hoàng đế chính mình làm chủ là được.” Thái Hậu nghĩ đến Thuận vương, nghĩ đến Bát Công chúa, lại có giờ Nhị công chúa, liền thở dài, “Đám trẻ này đến tột cùng đều làm sao vậy?” Bà có thể suy nghĩ cẩn thận, chỉ là sinh ra gia đình Đế vương chính là thương cảm khó tránh khỏi.

      A Nguyên yên lặng ở bên Thái hậu khổ sở, vì tâm trạng bà tốt nên cũng xuất cung, ngày ngày lễ Phật cùng Thái hậu.

      Qua mấy ngày Thái hậu cũng nguôi ngoai, thấy A Nguyên thành thành ở bên mình, trong lòng cảm khái, hôm nay thấy bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi, bà liền cười với A Nguyên: “Sắp Tết rồi, con ở trong cung với Ai gia lâu như vậy chưa ra ngoài, trước mắt cũng có việc gì, Hoàng bá phụ con bận rộn, ra ngoài chơi đùa , buổi tối trở về ăn cơm là được.”

      giờ Ngũ Hoàng tỷ đường mật ngọt ngào, con cũng có chỗ .” A Nguyên cười như vậy, lại vẫn khoác chiếc áo chuồng da ngân hồ ngân hồ vặn vẹo trước mặt Thái hậu, khoe: “Cái này là lần trước A Loan đưa vào cung, Hoàng tổ mẫu xem cháu có xinh đẹp hay ?” Vừa vừa khoác chiếc áo choàng lớn cho Nhóc mập cắn ngón tay béo kêu “Đẹp!”, thấy Nhóc mập tròn trịa này túm lại áo choàng lông xù, liền nhịn được gặm cái má trắng nõn của bé miếng, cười hì hì : “ đáng !”

      Ngũ Hoàng tử đáng tức khắc dương dương đắc ý.

      Thái hậu mỉm cười nhìn hai đứa vui đùa ầm ĩ trước mặt, ánh mắt ôn hòa, lâu sau nhìn nhìn ra bên ngoài bèn dặn dò: “Đừng quá ham chơi, khéo lại bị phong hàn.”

      “Con biết rồi ạ.” A Nguyên kéo Nhóc mập xuất cung, liền thấy bên ngoài đỗ chiếc xe, tuy thập phần hoa lệ còn hơi làm bộ làm tịch, khẽ nhíu mày nhưng chưa làm gì cả. Khi xe kia tới trước mặt rồi ngừng lại, bên trong có thiếu nữ ngó ra, mặt mày có chút lợi hại, ngó ra hình như muốn mắng chửi người, lại thấy cung nữ nội giám mênh mông phía sau A Nguyên và Ngũ Hoàng tử, tinh tế nhìn nhìn, vội vàng xuống xe cười làm lành : “Hóa ra là và Ngũ Hoàng thúc, mới vừa rồi thấy, là ta thất lễ.” Nhún người hành lẽ rồi mím môi cười : “Vì vội vã tiến cung, trách chứ?”

      Mặt mày lại có chút đắc ý.

      A Nguyên liếc mắt nhìn nàng ta cái,

      “Ngươi là người phương nào?!” Đại cung nữ bên người nàng xưa nay đều hiểu nàng nhất, thấy A Nguyên lãnh đạm, liền cười lạnh : “Xông lên liền gọi Điện hạ của chúng ta là , ngươi là tôn thất?”

      A Nguyên ngạo mạn như vậy khiến sắc mặt thiếu nữ này có chút thay đổi, trong mắt lộ ra vài phần oán giận, thiếu nữ này nhịn nhẫn, rồi cắn răng : “Người nhớ sao? Trước đây ở cung Thái tử, ta là Tam hoàng tôn…”

      “Trước mặt Công chúa, ngươi còn dám tự xưng “ta”?!” Cung nữ liền quát lớn: “Còn có chút quy củ ?! Chẳng lẽ muốn chúng ta hỏi Tam Hoàng tôn giáo huấn nô tỳ như thế nào sao?!”

      “Ta là……”

      “Ta biết ngươi là ai.” A Nguyên phát ngán, lúc này liền lạnh lùng mà , “Ngươi phải sinh được nhi tử sao, bổn cung cũng cho ngươi biết, trong cung sinh nhi tử lần đầu có nhiều , lạichưa từng thấy kẻ nào bừa bãi như ngươi! Trong cung mà ngươi còn dám ngồi xe ngựa?! Hơn nữa…” nàng duỗi bàn tay ra ngắm, lười biếng : “Vợ đàng hoàng của lão Tam mới có thể gọi ta tiếng , ngươi chỉ là ả thiếp, ở trước mặt bổn cung, chưa có tư cách ấy, hiểu chưa?” Thiếu nữ này chính là người sinh được tôn tử đầu tiên cho Thái tử, A Nguyên mơ hồ nghe được trong cung Thái tử thiếu nữ này rất bừa bãi, nàng khó chịu nhất là thiếp thất kiêu ngạo, liền nhịn được cho nàng ta vài câu.

      “Thái tử phi cũng công lao của ta lớn, Điện hạ!” Thiếu nữ này rốt cuộc còn tuổi, trước mắt liền lộ vẻ phẫn hận, lớn tiếng : “Trắc phi nương nương mệnh ta dẫn đứa lớn tiến cung để Hoàng hậu nương nương nhìn, lại bị Điện hạ làm nhục như vậy, hay là Công chúa điện hạ có ý kiến gì với Hoàng hậu nương nương…” Lời còn chưa dứt bị đại cung nữ phía sau A Nguyên duỗi tay cho bạt tai, nội giám phía sau đồng loạt xông lên, chế ngự nàng ta, nhanh chóng bịt miệng nàng ta lại, thấy nàng ta giãy giụa, A Nguyên liền cười, ôn hòa mà : “Hóa ra là chia rẽ ta và Hoàng hậu nương nương, ngươi rất thông minh. !”

      Nàng quay đầu phân phó: “Đem nha đầu này đến chỗ Hoàng bá nươngđi, nhắc lại lời nàng ta vừa , cũng để thành toàn cho niệm tưởng của nàng ta.”

      Trắc phi của Thái tử nhiều lần muốn Hoàng hậu gặp đứa bé này, ngay từ đầu Hoàng hậu chịu, thứ nhất vì kỳ cục, cũng chỉ là con vợ lẽ lại gióng trống khua chiêng, giống như là nhất định phải chứng thực danh xưng trưởng tôn của Thái tử vậy. Nguyên do khác chính là vì Hoàng trưởng tôn Phượng Đằng. Vốn là dòng chính, giờ lại cưới người nhà mẹ đẻ Hoàng hậu, quả là thân càng thêm thân, Hoàng hậu rất vui mừng, càng muốn cho đứa thứ tôn này thêm thể diện. Thiếu nữ này tung hoành trong cung Thái tử, thế nhưng vào trong cung vẫn chịu ngừng lại, giờ A Nguyên tặng Hoàng hậu cái cớ xử lý nàng ta, lại đề cập tới Thái tử, Hoàng hậu hẳn ra tay.

      Nếu phải lo rằng hành động của mình có thể ảnh hưởng tới thể diện của Thái tử, Hoàng hậu sớm nhịn nữa rồi.

      A Nguyên cũng vất vả nhặt ra chỗ sai trong lời của nha đầu này, trước mắt cũng khiến Thái tử cảm thấy mình để huynh ấy vào mắt, lúc này đây nhìn theo hướng nha đầu này bị trói dẫn , bản thân tâm trạng tồi mà xuất cung.

      Ngũ Hoàng tử vẫn luôn nín thở xem, thấy A Nguyên mặt mày hớn hở, liền tựa vào trong xe lấy lòng hỏi: “Hoàng tỷ vui vẻ vì chuyện vừa rồi sao?”

      “Về sau thấy người như vậy, ngàn vạn lần đừng khách khí, đừng cho nàng ta thể diện.” A Nguyên rất có kinh nghiệm mà : “Bằng , mũi hếch lên trời!”

      Nhóc mập cảm thấy có lý, yên lặng mà nhớ kỹ lờiHoàng tỷ, chuẩn bị ngày sau làm người vả mặt.

      Con nhóc biết bản thân gieo họa Nhóc mập hồn nhiên, lúc này ngồi ở trong xe nhìn ngắm khắp nơi, tới lát liền thấy đoạn phố tương đối quen thuộc có hai thanh niên qua. Trong đó người dáng vẻ tú mĩ, người cao lớn cương nghị, ánh mắt dừng lại gương mặt mỉm cười mỹ mạo của thanh niên, hai mắt A Nguyên sáng cả lên, nàng thò đầu ra, vô cùng vui mừng mà kêu lên: “Dung Nhi…” Tiếng gọi này biến đổi bất ngờ, tràn ngập ai oán.
      hauyen2803, LyLy Mai, Halong-ngoc14 others thích bài này.

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Oán phụ khêu phòng tương lai xuất . Xem A Dung xử lý ntn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :