1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      ☆ Chương 124.1:

      Lần này huynh trưởng của phu nhân Thành Dương bá hồi kinh được đánh giá rất tốt, lại có Trần Lưu Quận quân vợ ông tương trợ, thực dễ dàng bước lên bậc thang nữa, giờ là Lễ Bộ Thị lang, nếu luận quan chức cũng coi như là có thể kết thân với Tổng đốc.

      Huống chi mấy đứa cháu nhà mẹ đẻ của phu nhân Thành Dương bá đều cực giống phụ thân, văn chương cũng tốt, là người có tiền đồ. Trước đây Túc vương phi còn nhắc mãi với A Nguyên, trước mắt lại nghe thấy hôn thành, liền tò mò hỏi: “Chẳng lẽ là nhà cậu ấy muốn?”

      “Chỗ nào đâu ạ.” Tô Dung sảng khoái nhanh nhẹn, liền ở bên : “Mấy cữu cữu của con sớm nhìn chằm chằm rồi, giờ mỗi nhà biểu tỷ biểu muội đều đính với các ca ca.” Trần Lưu Quận quân tổng cộng có ba người con trai, nghe vương phủ mấy cữu cữu kia của nàng muốn đoạt cháu ngoại trai làm con rể, tự mình đóng cửa tiến công, quả thực thể tranh cùng. Nhớ tới mấy biểu tỷ biểu muội như hổ rình mồi kia, Tô Dung liền cười với A Nguyên: “Trước mắt khá cẳng thẳng, các ca ca kia nào có phân thân được đâu?”

      Thành Dương Bá phu nhân cũng cười, chỉ vào nàng cười : “Lời này, chờ trở về ta với các ca con.”

      Tô Dung hi hi ha ha mà cùng A Tuệ ra ngoài.

      giờ có phải nên tính toán đến nhà các ngươi ?” Túc Vương Phi liền cười , “Đừng quên, nhị phòng nhà ngươi còn có tiểu tử đấy.”

      “Cái này……” Phu nhân Thành Dương bá chần chờ lát, tuy cảm thấy khả năng lớn lắm, lại vẫn thỉnh nhị thái thái và tam thái thái cùng lại đây.

      lát sau liền nghe thấy bên ngoài có tiếng cười truyền đến, Tô Dung tiến lên, chỉ vào hai nữ nhi phía sau, cười với Thành Dương bá : “Mẫn tiểu thư tới ạ.” xong, liền thấy trong đó có người mỹ mạo uyển chuyển quỳ gối, giọng trong trẻo trầm sâu với phu nhân Thành Dương bá: “Thỉnh an Phu nhân.” Nàng dứt lời, nữ nhi kia cũng hơi hơi mỉm cười, nhún người hành lễ với phu nhân Thành Dương bá, cũng nhiều lời.

      Ngược lại Tô Dung và A Tuệ kinh ngạc nhìn thoáng qua, tới bên người A Nguyên gì.

      “Nhìn nương như nước trong này xem.” Phu nhân Thành Dương bá cười với Túc vương phi.

      “Ta chỉ nghe Mẫn gia chỉ có đại tiểu thư, hay chính là vị này?” Túc Vương Phi vững vàng an tọa, trước mặt ngoại nhân đoan trang quý khí, lúc này nhìn nhìn nữ nhi đằng trước sắc mặt đột nhiên sắc mặt có chút cứng đờ kia, lại chỉ chỉ vào nương rũ mắt rất có bổn phận, : “Đây là vị nào?”

      A Nguyên ánh mắt sắc sảo, liền thấy nha hoàn theo bên người nữ nhi đằng sau có vẻ khó chịu, trong lòng hơi hơi rục rịch, lúc này mới cười : “Chẳng lẽ là biểu tiểu thư tạm trú?”

      “Vị này chính là Túc Vương Phi nương nương.” Phu nhân Thành Dương bá cũng nhướng mày, trong lòng có suy đoán xem ai mới là Mẫn tiểu thư, lại tỏ thái độ, chỉ cười với hai nữ nhi: “Thỉnh an Vương phi .”

      “Thỉnh an Vương phi.” nương đứng trước quả nhanh nhạy, vội vàng lại đây dập đầu với Túc vương phi.

      Nữ Nhi phía sau cũng thỉnh an Túc vương phi, sau đó lại đến trước mặt A Nguyên, hành lễ, miệng : “Thỉnh an Điện hạ.”

      “Ngươi biết ta?” A Nguyên quen nương này, thấy dáng vẻ nàng cũng thập phần xinh đẹp, lại ổn trọng đoan trang, mắt cũng tuần tra tới lui, tò mò hỏi.

      “Hôm kia ở bữa tiệc nhà Bình Thành Quận quân, ở xa xa gặp qua Điện hạ lần, chỉ là có cơ hội thỉnh an Điện hạ.” Nữ nhi này cũng kinh mà .

      “Ngươi chính là thiên kim của Mẫn đại nhân?” A Nguyên thấy nàng có lễ tao nhã, chứa vài phần phong độ trí thức, có thể thấy được là học vấn tồi, trong lòng hơi ghen tị, nhưng chán ghét nữ nhi có quy củ, huống chi cha nàng là tên hay cợt nhả, Công chúa điện hạ kỳ vẫn đồng cảm với nương có cha ruột như vậy, khỏi đồng tình mà : “ là làm khó ngươi.” xong, liền thở dài.

      nương này tựa hồ biết A Nguyên cái gì, nghe vậy liền hơi nở nụ cười, thấp giọng : “Phụ thân kể chuyện ngày ấy của Điện hạ với thần nữ.” xong mặt cũng lộ vẻ bất đắc dĩ.

      “Mẫn tiểu thư cần đa lễ như vậy.” A Nguyên liền cười .

      “Điện hạ gọi ta là Mẫn Nhu là được ạ.” Mẫn Nhu này liền vội .

      “Hay là Mẫn đại nhân hy vọng có khuê nữ ôn nhu?” A Nguyên liền cười hỏi.

      “Đáng tiếc, tựa hồ hợp lắm với mong ước của phụ thân.” Mẫn Nhu thấy A Nguyên thái độ ôn hòa, cũng nghe Vinh Thọ công chúa đối với nữ nhi phần lớn hòa khí, liền dừng chút, làm ra dáng vẻ bất đắc dĩ.

      A Nguyên quả nhiên cảm thấy nương này phải thú vị như tượng gỗ, chỉ vào nàng cười to, tâm Tổng đốc chợt nhả lại có thiên đại tạo hóa như vậy, khuê nữ này quả phải người bình thường nha.

      Mắt thấy Mẫn Nhu dăm ba câu liền thân cận với A Nguyên, phu nhân Thành Dương bá bèn cười với Túc Vương Phi: “Vương phi nhìn xem, giữa các tiểu nương có nhiều cái để , chúng ta chỉ ngồi cũng biết xen mồm thế nào.” xong, thấy nữ nhi trước mặt cười gượng đứng dậy lại có chút mất kiên nhẫn mà nhìn Mẫn Nhu, bà sớm thích, chỉ nhàng : “Vị này chính là……”

      “Mẫn đại nhân là dượng của tiểu nữ.” Nữ nhi này vội vàng cười nịnh nọt : “Cha mẹ tiểu nữ ở nơi khác, giờ tiểu nữ ở trong phủ với A Nhu, để muội ấy mình đơn.”

      Rốt cuộc trong lòng căm giận, cảm thấy Mẫn Nhu ác ý, muốn để nàng chuyện với Công chúa.

      Lúc này Mẫn Nhu qua đấy, lại dâng lên thiệp củaMẫn đại nhân, Phu nhân Thành Dương bá nhìn thiệp cũng liền thôi, chỉ sai người tặng biểu lễ lên. Vì giờ Mẫn Giang là thượng thư, nên bạc đãi, A Nguyên nghiêng đầu liền thấy số trang sức lên kia đều óng ánh trong suốt, lại còn cung lụa tiến cống, đa dạng sáng rọi, lúc này mới cười : “Đây mới là nương dì thích nha.”

      “Chẳng lẽ ta còn chưa cho con?” Phu nhân Thành Dương bá liền cười hói.

      “Công chúa điện hạ đương nhiên là xứng có thứ tốt nhất.” Nhân dịp được gặp, nữ nhi tên Tống Nguyệt kia liền vội .

      A Nguyên chỉ cười cười, lại nghe thấy Mẫn Nhu thấp giọng : “ thỉnh mà đến, còn thỉnh phu nhân đừng trách móc tỷ muội chúng cháu.” Thấy phu nhân Thành Dương bá lộ vẻ ôn hòa, nàng chỉ giọng : “Ở kinh thành, tỷ muội chúng cháu ít lại, phu thân thương chúng cháu, bởi dẫn chúng cháu theo, thân cận với quý phủ, phụ thân cũng lo thất lễ.” liền gần gũi hơn, quả nhiên phu nhân Thành Dương bá mỉm cười gật đầu, cảm thấy nương này cao ngạo lạihiểu chuyện, tuy có mẫu thân, quy củ ra cũng thực tồi.

      “Trước đây Mẫn đại nhân tới chơi nhà ta, ta nghe đến cháu, chỉ là chưa gặp bao giờ.” Phu nhân Thành Dương bá liền nhàng : “Nếu cháu nguyện ý có thể thường tới.”

      “Còn thỉnh Phu nhân đừng chê cháu phiền.” Mẫn Nhu vội vàng .

      Khuê nữ của Tổng đốc cợt nhả quả nhiên thuận theo, A Nguyên dựng ngón tay với nương này.

      A Dung thích ngồi chung với nữ nhi quen biết, sớm tránh , ở ngoài đợi chốc lát, nghe thấy bên trong con nhóc này cười cực kỳ vui vẻ, chẳng có vẻ gì là muốn ra ngoài gặp gỡ cả, liền thầm đánh con nhóc trong lòng, rồi mang nụ cười như tắm mình trong gió xuân mà .

      Bên trong, phu nhân Thành Dương bá tinh tế hỏi Mẫn Nhu giờ học sách gì, nhân việc Mẫn Nhu nghe qua Vinh Thọ Công chúa khiến Trịnh các lão nhà nàng tức đến đau cả ruột, bởi vậy chỉ cười : “Cũng chỉ nhận biết được mấy chữ thôi ạ.” Lại chính mình chỉ biết đối thơ từ chút, cũng tinh thông lắm, quả nhiên A Nguyên nhìn mình bằng ánh mắt vui vẻ.

      “Tiểu nữ nhận biết được nhiều hơn chút.” Tống Nguyệt ở bên hiển nhiên cũng là học chút sách vở, liện vội vàng cười nịnh nọt phu nhân Thành Dương bá: “Tỷ muội chúng cháu là người tầm thường, chỉ nghe trước đây phu quân quý phủ từng có thi tập lưu truyền, trong đó ‘gả cho đồng phong xuân mặc kệ…’, mỗi khi đọc lên đều cảm thấy phong lưu độc đáo, làm cho miệng đầy dư hương.”

      “Tỷ tỷ!” Sắc mặt Mẫn Nhu đột nhiên thay đổi, nàng vội vàng : “Chỉ là nghe nương nhà khác câu như vậy, hà tất phải khoe ra!”

      “Xưa nay muội thích cái này, chẳng lẽ ta thích cũng được sao?” Tống Nguyệt thấy sắc mặt biến đổi của Túc vương phi, dường như chăng chứa vài phần tức giận, chỉ ngăn cản biểu muội này, nàng ta hẳn sợ mình xuất chúng trước mặt Vương phi và Bá phu nhân, nghĩ đến nàng ta là nữ nhi có mẹ lại có cơ hội gả vào nhà cao cửa rộng, trong lòng hơi ghen ghét, liền quăng tay Mẫn Nhu ra, cười với phu nhân Thành Dương bá mặt bất động: “ Còn có Táng Hoa Ngâm*, quả thực chính là thiên cổ…”

      Táng Hoa Ngâm: Bài thơ của Tào Tuyết Cần trong Hồng lâu mộng.

      “Đủ rồi.” Phu nhân Thành Dương bá nhàn nhạt đặt chén trà trong tay xuống bàn, gật đầu : “ nương quả nhiên bác học đa tài.”

      Mẫn Nhu cũng biết vì sao biểu tỷ trước nay lanh lợi hơn mình hôm nay lại mê sản như vậy: “Thơ từ như vậy thơ từ lại là múa rìu qua mắt thợ, để các Phu nhân chê cười rồi.” Dứt lời lại biết nên gì, nỗ lực nghĩ nghĩ liền chỉ cười gượng : “Hôm kia tới chơi chỗ Bình Thành Quận quân, Quận quân còn muốn tới thỉnh an Phu nhân, biết nàng lại đây chưa.” Nàng nhắc tới Bình Thành Quận quân, phu nhân Thành Dương bá liền lộ ý cười, bà hơi gật đầu : “Đứa bé này thành thực, nhưng phải tới đâu.”

      “Trước đó ở chung mấy ngày với Quận quân, cháu được Quận quân quan tâm rất nhiều.

      “Đúng rồi, ta nhớ là phụ thân nó năm đó cũng làm quan ở Trực Lệ.” Ánh mắt phu nhân Thành Dương bá lộ ý cười, lại cười : “Các cháu sống cùng nhau, nên là tình cảm rất tốt.” Thấy Mẫn Nhu gật đầu, phu nhân Thành Dương bá liền như suy tư gì mà : “Bình Thành cứng đầu, có thể thân thiết với cháu, có thể thấy được là tính tình cháu và nó hợp nhau.”

      Mẫn Nhu vội vàng đáp lời mới rẽ sang chuyện khác, trong phòng ấm lại, Túc vương phi lại cười rồi.

      A Nguyên thầm thở dài sâu.

      Tống Nguyệt này quả thông mình, nhưng lại biết, mấy câu thơ nàng ta đọc lên như vật quý cho Túc vương phi và phu nhân Thành Dương bá là thứ nữ bị phủ Quốc công đuổi năm đó. Năm xưa thứ nữ này từng hãm hại cả Túc vương phi và phu nhân Thành Dương bá, người như vậy, dù bây giờ biết chết ở đâu lại vẫn khiến Túc vương phi hận đến tận xương cốt, tuyệt đối thể dung thứ hết thảy. Tống Nguyệt như thế phạm vào kiêng kị, phải Mẫn Nhu ở bên cứu vãn cho nàng ta, chỉ sợ Túc vương phi xử lý nàng ta rồi.

      Nếu để Túc vương phi làm cho nàng ta mất hết mặt mũi, sau này, Tống Nguyệt này làm sao còn sống trong kinh thành được nữa.

      Thấy Mẫn Nhu thầm lặng làm Túc vương phi nở nụ cười, A Nguyên liền cảm thấy có chút suy nghĩ.

      ràng thoạt nhìn Tống Nguyệt rất muốn tranh đấu với Mẫn Nhu, nhưng mắt nhìn lại thấy Mẫn Nhu có vẻ cũng hy vọng Tống Nguyệt té bùn, còn muốn duỗi tay kéo nàng ta lên phen.

      Hơn nữa Mẫn đại nhân là người giảo hoạt mà có thể nhịn được nha đầu này, bao nhiêu là kỳ quái.

      Nghĩ đến Tống Nguyệt hình như là nữ nhi của dì Mẫn Nhu, A Nguyên thấy dáng vẻ hơi hơi che chở cho Tống Nguyệt của nàng, liền có chút hiểu ra.

      Có lẽ là năm đó, mẫu thân Tống Nguyệt này có ân với Mẫn gia?
      hauyen2803, Halong-ngoc, Sweet you9 others thích bài này.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Đấy kịch hay đấy
      Hạ An Hi thích bài này.

    3. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 124.2:

      Mới mấy câu bên ngoài có tiếng bước chân truyền tới, qua lát liền thấy bọn nha đầu vây quanh hai vị thái thái Trạm gia cùng vào, Tam thái thái còn tốt, chỉ nhấp miệng cúi đầu ôn nhu cười, còn Nhị thái thái xưa nay lanh lẹ, lúc này ánh mắt sáng rọi vài phần, nhìn hai nữ nhi xa lạ phía kia. Tống Nguyệt đằng trước xinh đẹp bé, yếu đuối mong mang, hợp gu bà lắm, nhưng ngược lại Mẫn Nhu tự nhiên phóng khoáng, tuy phải thập phần xinh đẹp nhưng rất dễ nhìn. Nhị thái thái ngồi xuống bên người phu nhân Thành Dương bá, cười : “Hai vị tiểu thư này lạ mắt .”

      Phu nhân Thành Dương bá giới thiệu, sau khi hai nữ nhi thi lễ, tầm mắt Nhị thái thái dừng lại phía Mẫn Nhu, lúc lâu sau có chút động lòng, lại có chút thể tin được là chuyện tốt này rơi vào tay của mình.

      Để bà Mẫn Nhu đoan trang, là con dâu tồi, nhưng giờ phụ thân nàng là Thượng thư, nghe còn muốn vào Các, thân phận như vậy, nếu thiếu gia phủ Thành Dương bá nghiêm chỉnh còn được, nhà bà lại chỉ là nhị phòng, phu quân giờ cũng chỉ là tứ phẩm, sao có thể trèo cao đây? Trong lòng cảm thấy đáng tiếc, Trạm nhị thái thái lại tiếc nuối liếc mắt nhìn Mẫn Nhu lần nữa, thấy nàng chỉ cúi đầu, trong lòng quá thích , gỡ chiếc vòng tay sáp ong từ cổ tay xuống, vỗ tay nàng : “Ta hào phóng bằng tẩu tử, cháu đừng chê.”

      “Quá quý trọng rồi ạ.” Mẫn Nhu vội vàng đẩy .

      “Cho cháu cháu nhận .” Phu nhân Thành Dương Bá cười nhắc nhở câu.

      A Nguyên lại nhìn nhìn ra bên ngoài, vừa thấy A Dung rồi có chút nỡ, cáo lỗi với trưởng bối rồi ra ngoài thẳng tới tiền viện, quả nhiên thấy A Dung trò chuyện với Mẫn Giang, thấy móng vuốt của Thượng thư cợt nhả còn muốn vuốt ve tay Phò mã nhà mình, Công chúa điện hạ đến thần thánh xâm phạm lãnh thổ cũng tha lập tức nổi giận, đen mặt tới phòng khách, yên lặng dùng ánh mắt sắc bén như sói nhìn móng vuốt to gan lớn mật của Thượng thư đại nhân, thấy được Thượng thư đổ mồ hôi rồi ngượng ngùng thu tay, lúc này đây mới vừa lòng gật đầu, thuận tiện hừ cái lạnh lùng, cái hừ này khiến tên kia càng run thêm nàng mới ngồi xuống bên cạnh A Dung như hổ rình mồi, lại thuận tiện trừng kẻ dám mơ ước mỹ nhân nhà mình thêm cái nữa.

      Dáng vẻ ngồi canh chừng mỹ nhân như vậy thực khiến Túc vương cực kỳ mất mặt, thở dài : “ biết giống ai!”

      Thành dương bá dừng chút, tâm giống Vương gia chứ ai, nhưng rốt cuộc nhịn xuống, gương mặt vẫn nghiêm nghị như cũ.

      Kỳ Mẫn Giang chủ muốn thân cận chút với Phò mã trong tương lai nhất định tỏa sáng triều chút, kéo cái tay là vô cùng thuần khiết, nhưng mà nhìn thấy Vinh Thọ Công chúa bảo hộ như vậy liền đầu ngón tay cũng dám chạm vào, thầm nghĩ dường như vỗ mông ngựa được lại chụp phải cái đùi rồi, hậm hực chút, lại chỉ mỉm cười với Túc Vương đen mặt: “ lâu trước đây ở Ngự thư phòng của Bệ hạ vi thần gặp qua Công chúa, từ đó đến nay, phong thái củaCông chúa khắc sâu ấn tượng trong vi thần.” Dám chen chúc trong cái ghế dựa với Hoàng thượng, Thượng thư đại nhân cảm thấy đây mới là hảo hán chân chính.

      Công chúa “hảo hán” vừa lòng gật đầu, cảm thấy chính mình xác có chút mị lực nhân cách, khó tránh khỏi khiến người tâm sinh ngưỡng mộ, quyến luyến quên.

      A Dung từ vẻ mặt A Nguyên nhận biết được tin tức như vậy, hít thở thông chút.

      Thể diện lớn!

      “Conra đây làm cái gì?” Thấy ánh mắt hai đứa kia dính vào với nhau, Túc Vương thực đau đầu, nhịn được hỏi.

      “Mẫn tiểu thư nhà Mẫn đại nhân chọc cười hơn con nhiều, con thất sủng, sao có thể ở trong phòng được nữa?” A Nguyên liền thở dài thườn thượt.

      Mẫn Giang lòng có “ mưu” nghe khuê nữ được nhiều người thích tức khắc lòng như nở hoa, lại nhịn được mặt mày hớn hở hỏi: “Thực được thích sao?!”

      “Ừ.” Ánh mắt A Nguyên nặng nề nhìn tên cợt nhả này, cảm thấy có mưu!

      Xác có chút mưu.

      Tuổi Mẫn Nhu dần dần lớn, làm cha ruột thương khuê nữ, Mẫn Thượng thư vì khuê nữ mà rầu thúi ruột, trước nay đều là người khác xứng với khuê nữ, có việc khuê nữ của ông xứng với người, gả thấp chỉ sợ thiệt thòi cho Mẫn Nhu, nhưng nghĩ tới gả ái nữ vào nhà cao cửa rộng, Mẫn Thượng thư chỉ tưởng tượng tới bên trong cổng lớn là tam thê tứ thiếp, thông phòng đầy đất là đau cả lòng, thực nỡ để khuê nữ vào nhà như vậy chịu khổ.

      Nghĩ tới nghĩ lui, nhìn trúng lão đại Trạm gia, bị cự tuyệt, ông vốn là còn ý muốn kết thân, có điều nghĩ đến giờ Vinh Thọ Công chúa được sủng ái, dường như đặc biệt gần gũi với Trạm gia, đầu óc Thượng Thư đại nhân trở nên linh hoạt.

      Mấy buổi tối ngủ, Thượng Thư đại nhân mở to đôi mắt quầng thâm mắt mà tinh tế đánh giá Trạm gia, đáng tiếc chút là nhi tử Tam ca đại phòng đều có chủ, ánh mắt dừng ở nhị phòng lấp sau ngọn núi khe suối liền thấy… Ha! Có con cá lọt lưới!

      Nhị phòng còn có đứa con trai chưa thành thân! Nghiên cứu chút liền biết được Tứ gia Trạm gia tại thực chưa đính hôn, mẫu gia là cả nhà võ tướng, có mấy tỷ muội giờ là chị em dâu với Tam Công chúa, Mẫn đại nhân liền cảm thấy vị này cũng coi như viên minh châu, nghĩ tới con cháu Trạm gia nạp thiếp, nên rất sợ có người nhanh chân đến trước, dẫn theo khuê nữ tới cửa, giờ nghe thấy Mẫn Nhu được quý, vị Thương thư này phát sáng đến mức khiến người ta sợ hãi, liên tục cười : “ phải ta quá chứ, các phu quân từng gặp Nhu Nhi đều vô cùng thích nó!” Dứt lờ chính là tiếng cười cao vút.

      Lại bắt đầu cợt nhả đấy.

      A Nguyên thực bất đắc dĩ nhìn tên này, thấy dường như Thành Dương bá cũng để ý, lại tán dương vị cha chồng tương lai lần nữa.

      Mặc ngươi đông tay nam bắc, ta lù lù bất động, quá giỏi!

      Thượng thư đại nhân cười nửa ngày lại có ai cổ vũ, rất là hậm hực, ai oán mà nhìn nhìn Thành Dương bá vẫn rũ mắt, cảm thấy nhà gia cầu thân quá mất mặt, lại ai oán liếc nhìn Thành Dương bá cái, rồi mới thử: “Khuê nữ ta hiền lương thục đức, rất biết sinh sống.”

      “Ồ.” Thành Dương bá đáp.

      Mẫn thượng thư đợi lát lại chờ được gì nữa, tức khắc há hốc mồm.

      Đây là người thứ hai chịu khổ bởi tên này, Túc vương điện hạ lúc trước bị “ồ” rất nhiều xem như có người thức hai khổ bức, tức khắc vừa lòng, mỉm cười gật đầu với Thành Dương bá.

      Thành Dương bá cũng chẳng đáp lại cho ông nửa ánh mắt nào.

      “Trạm đại nhân, !” Mẫn thượng thư lau mặt, cảm thấy mình thua, thở dài : “Chúng ta cũng coi như môn đăng hộ đối, thế nào? Làm thông gia thế nào?” tới đây, ông liền nhịn được mà nhắm vào điểm chính, nhanh nhẹn : “Ta nhớ Nhị phòng quý phủ giờ có vị thiếu gia học tập ở thư viện chỗ khác đúng ?

      hỏi các vị thái thái.” Thành Dương bá liền phân phó gã sai vặt phân phó.

      Gã sai vặt kia lĩnh mệnh , Mẫn Giang lúc này yên lặng mà chờ, trong lòng rất là nôn nóng.

      Trước kia chưa có cảm giác gì, ông cũng thấy Trạm gia thế nào cả. Chỉ là giờ chỗ tốt ra trước mắt, điều kiện của Trạm gia phải tốt bình thường, chỉ giàu có đông đúc còn hợp với Hoàng thân, mấy phu nhân phía đều ôn hòa, thanh danh ở kinh thành thực tốt, ngày sau có mẹ chồng hiền lành hiểu lý lẽ như vậy, Mẫn Nhu gả vào đây khiến ai bị khó xử, nghĩ đến đây, ông cứ như ngồi trong chảo rán đứng ngồi yên, tuy nhìn hay lắm, nhưng A Nguyên nhìn thấy tấm lòng từ phụ của ông ấy, lại nhớ đến ông vì vợ cả mà bước nữa nạp thiếp, xem trọng nhân phẩm của ông mà nhìn thêm cái nữa.

      lát sau gã sai vặt trở về, báo với Thành Dương bá: “Nhị thái thái đồng ý, giờ rất vui mừng.”

      “Như thế hôm khác chúng ta liền đổi thiếp canh.” Thành Dương bá liền với Mẫn Giang lúc này thở phào nhõm: “Là Trạm phủ nghe tiểu thư quý phủ hiền lương thục đức, bởi vậy tới cửa cầu thân.” Như vậy chính là cho Mẫn tiểu thư thể diện, nghe xong lời này của Thành Dương bá, quả nhiên Mẫn Giang lộ vẻ mừng như điên, liên tục : “Còn phải trịnh trọng nữa mới tốt!”

      A Nguyên cạn lời nhìn ông ta.

      Được tấc lại muốn tiến thước.

      “Tiểu thư nhà chúng ta tốt như vậy cũng phải để mọi người đều biết đúng ?” Thượng thư đại nhân tỏ vẻ để mọi người biết Trạm gia coi trọng, khuê nữ ở kinh thành mới càng có thể diện.

      “Có thể.” Thành Dương bá rất ôn hòa với nữ nhi, huống chi vốn phải việc gì lớn, liền đáp ứng.

      Mắt thấy chuyện này định rồi, Mẫn Thượng thư dừng chút, liền lắp bắp hỏi: “Cái này… Ta vốn nên hỏi, nhưng quý phủ, thực nạp thiếp, đúng ?”

      “Đúng.” Thành Dương bá gật đầu, thấy Thượng Thư đại nhân này vẫncó chút yên tâm, liền nhàn nhạt mà : “Muốn nạp thiếp, tự mình rời phủ, thiếp sinh con cái thể nhập vào gia phả.”

      Hiểu lý lẽ cơ nào cơ chứ!

      Thượng Thư đại nhân lệ nóng vòng quanh, tiến lên thâm tình mà cầm lấy tayThành Dương bá, nức nở : “Trạm huynh! Ta!”

      Thành Dương bá nhíu mày rút tay ra, yên lặng chùi lên xiêm y vài cái, ý ghét bỏ quả thực chọc mù mắt chó của Thượng thư. Muốn tức giận, nhưng chỉ có điều Mẫn thượng thư là cái người khoan dung, nghĩ là về sau chính là thông gia đấy, chỉ thầm chửi trong lòng, mặt lộ ra nụ cười hiền lành khoan dung, dù ghét bỏ gì gì đó, chỉ cần hôn đừng thất bại đều là mây bay.

      A Nguyên ghé vào bên vai A Dung cười đến co rút, nửa ngày mới lấy lại được tinh thần, dám nhìn vị Thượng thư này.

      Túc vương thấy Thành Dương bá đơn giản như vậy mà sắp kết thông gia với Mẫn Giang chuẩn bị nhập Các trong lòng cảm thấy người ngốc có phúc của người ngốc, chửi thầm chút, cũng cảm thấy hai tiểu tử nhà mình hỗ trợ nhiều lắm, lát sau liền có chút đen đủi mà dẫn vợ và con đều nỡ rời về vương phủ nhà mình, mới xuống xe liền muốn đánh con nhóc ăn cây táo rào cây sung trận, liền thấy con nhóc nhảy xuống xe chạy như bay. Lúc này đây cảm thấy thể tha cho nó, ông liều mạng chạy đuổi theo, đuổi theo nửa này lại thấy A Nguyên tông vào nhi tử biết gì của nhà mình, đẩy ngã huynh trưởng rồi nằm bất động người lão tam Phượng Ngọc.

      Mắt thấy nhi tử gặp phải đại nạn, Túc Vương quả thực muốn thở dài, tức khắc bất đắc dĩ mà qua kéo khuê nữ nhi tử lên, lại thấy đứa con thứ ba này phiêu phiêu đãng đãng giống nằm mơ ngước mắt lên, cảm thấy nhi tử này biết trúng gió gì, lúc tầm mắt Túc vương dừng gương mặt lạc trong mộng ảo của Phượng Ngọc, đột nhiên kinh ngạc.

      Xung quanh con mắt đều biến thành máu bầm màu đen, tình huống gì thế này?!
      hauyen2803, Halong-ngoc, Sweet you10 others thích bài này.

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Phượng Ngọc tương tư ai cũng nên
      Hạ An Hi thích bài này.

    5. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      ☆ Chương 125.1:

      Vậy mà có người dám đánh con ông sao?!

      Túc vương giận dữ, mặc kệ chuyện đánh khuê nữ, chỉ nhíu mày nhìn Phượng Ngọc, hỏi: “Ai đánh?!”

      “A?” Phượng Ngọc hồn du thiên ngoại, nửa ngày mới về lại mặt đất, nửa ngày nữa mới thấy vẻ mặt tức giận của Túc vương, vội vàng cung kính : “Tham kiến phụ thân.” cúi đầu xuống, A Nguyên cũng thấy vết quầng thâm lớn mắt , tức khắc kinh ngạc che kín miệng, chỉ chỉ ào mắt .

      “Ai làm?!” Thấy Phượng Ngọc hoàn hồn đưa nhanh tay lên che mắt, Túc Vương liền lạnh giọng hỏi.

      , cẩn thận đâm vào tảng đá…đâm… đâm.” Phượng Ngọc nhìn lảng qua chỗ khác, vội vàng cười xum xoe .

      A Nguyên quả thực phải thở dài.

      dối cũng biết, ca ca này quá có tiền đồ, chỉ là nhìn Phượng Ngọc cũng tức giận, còn che giấu cho người đánh , A Nguyên liền biết trong chuyện này hẳn có nguyên cớ gì đó, vội vàng lôi kéo Túc vương cười : “Nếu Tam ca bị đụng bảo huynh ấy thoa dược nhanh thôi, bằng Phụ vương đau lòng, phải ạ?” Quả nhiên Phượng Ngọc gật đầu liên tục, gật xong chạy như gặp trộm, A Nguyên cười xấu xa.

      Túc Vương như suy tư gì mà nhìn nhi tử này, im lặng lúc liền gọi gã sai vặt bên người Phượng Ngọc lại đây.

      Gã sai vặt kia bị dọa sắp khóc, rốt cuộc Phượng Ngọc có thân phận Quốc công, lại vào lúc ra ngoài cùng mà bị thương, bị Túc vương đuổi là chuyện may mắn, lúc này được Túc vương hỏi đến bèn dám có nửa lời gian dối.

      Biết được người cho Phượng Ngọc bên mắt thâm lại là nương, Túc vương và A Nguyên bất đắc dĩ. Gã sai vặt kia vẫn còn khóc lóc : “Tam gia, Tam gia cho chúng nô tài trị tội nương kia, để nương kia rồi ạ.” xong còn tả chút về ánh mắt si ngốc nhìn nương hung tàn kia của Quốc công gia, và dáng vẻ thất hồn lạc phách, quả là cực kỳ bi kịch.

      nương kia là người nào?” A Nguyên nghe xong khóe miệng cũng hơi run rẩy.

      Được lắm, lần trước vẫn còn là đóa hoa run rẩy, lúc này liếc mắt cái thăng cấp sang hoa bá vương, thẩm mỹ của Tam ca thực cực đoan.

      “Nhìn phải là nương nhà bình thường…” gã sai vặt kia nghĩ nghĩ rồi vội vàng : “ biết bao nhiêu nô tài nha đầu theo trước sau, mênh mông, tiểu nhân nghe thấy có người gọi nương này là Quận quân.” Thấy Túc Vương nhướng mày, vội vàng tiếp tục : “Tam gia là bị ngộ thương, tựa hồ vị nương kia thay tỷ muội bất bình, lại truy đánh kẻ phụ lòng, người nọ trốn mất, nương này dừng tay liền đánh phải mặtTam gia, sau đó cũng nhận lỗi với Tam gia, nhìn có vẻ phải người kiêu căng.” Dứt lời thấy hai chủ nhân lớn trước mặt có vài phần suy tư, dám mở miệng nữa.

      “Trở về hầu hạ Tam gia các ngươi chó tốt, lại có lần tới, Bổn vương cho các ngươi cút hết!” Túc Vương uy hiếp chút, thấy gã sai vặt này vâng dạ rồi khóc lóc chạy , lúc này mới có chút nghi hoặc mà thấp giọng : “Quận quân? Trong kinh nào có quý nữ vương phủ nào biết Tam ca con đâu?”

      Trong đầu A Nguyên tự chủ được mà xuất gương mặt củaBình Thành Quận quân.

      “Tam ca có ý gì đây?” A Nguyên vốn có chút tò mò, nghiêm túc quan sát Phượng Ngọc mấy ngày, thấy nhiều ngày thường xuyên chạy ra ngoài, nghe là ngày ngày đến chỗ bị đánh lần nọ, hiển nhiên là muốn tình cờ gặp gỡ gì đó, liền có vài phần hiểu biết đối với tâm tư của Phượng Ngọc, nghĩ nghĩ, liền đề cập tới tâm tư của ca ca này, chỉ với Túc vương phi lần trước Bình Thành Quận quân mở tiệc chiêu đãi nàng, lần tiệc đáp lễ này muốn thỉnh vài nữ nhi quan hệ tốt tới phủ Túc vương gặp mặt.

      Ngày mở tiệc, người khác còn chưa tới, Ngũ Công chúa từ lúc gả chồng liền thực tự tại tới rồi, vừa xuống xe liền ôm lấy bả vai A Nguyên thần thần bí bí đẩy vào trong phòng, thấy nàng như vậy, A Nguyên chỉ cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, cũng điên theo nàng, trốn ở trong buồng thầm to , nghe được Ngũ Công chúa cười hì hì : “Hôm nay Thẩm gia chưa chắc tới được, ngươi đừng thất vọng quá.”

      “Vì sao vậy?” Về sau A Nguyên và Thẩm Trân thành chị dâu em chồng, bởi vậy muốn thân cận hơn so với người khác chút, nghe vậy liền tò mò hỏi.

      “A Loan có thau, giờ Thẩm phủ đều vây quanh tẩu ấy, nào có thời gian đâu?” Ngũ Công chúa thấy A Nguyên vui vẻ kinh ngạc, liền cười hì hì tiếp: “Đêm qua mới khám ra hỉ mạch nên ngươi biết, bởi vậy ta với Dì là làm chim vui báo tin, cũng với ngươi về việc Thẩm gia vắng mặt.”

      “Đây chính là chuyện tốt a.” A Nguyên tâm Thẩm Thác hẳn mừng đến điên rồi, miệng : “Hôm khác ta tự mình thăm A Loan cái.”

      “Giờ đừng vội.” Ngũ Công chúa chần chờ chút, liền thấp giọng với A Nguyên: “A Loan hàng năm ở biên quan, lang bạc khắp nơi, hôm qua ta tuyên thái y, thái y ba tháng đầu phải tĩnh dưỡng giường, được làm việc nặng.” Thấy A Nguyên có chút lo lắng, nàng liền cười : “Cũng có việc gì lớn, nếu ngươi lo quá đưa qua nhiều dược liệu đồ bổ cất giấu từ trước , đợi khi thai ổn ngươi lại nháo tẩu ấy.

      “Đó là cần thiết.” A Nguyên nhớ kỹ, quả nhiên lát liền có Thẩm Trân tự tay viết thư tới nhận tội, sau đó lại có nhóm Bình Thành Quận quân đến, liền cùng Ngũ công chúa ra ngoài đón.

      Đại khái là nữ nhân hung tàn đều có mùi hương riêng, Ngũ Công chúa và Bình Thành Quận quân vừa nhìn thấy nhau nhất kiến như cố*, trao đổi triết lý tâm đắc các loại làm A Nguyên ở bên yên lặng mà lau mồ hồi, thuận tiện để ý tỷ muội Tưởng Thư Lan và Tưởng Thư Ninh, thấy khí sắc Tưởng Thư Lan rất tốt, biết được cuộc sống của nàng tồi, liền cười hỏi: “Ở chỗ Quận chúa có cái gì được tự nhiên ?” Trước đây ở chỗ Cung Thuận Quận chúa chỉ coi như là khi rảnh qua, giờ Tưởng Thư Lan ở lại đó, chung là có khác biệt.

      Nhất kiến như cố: Vừa gặp như bạn bè lâu năm.

      “Tứ thúc cho ta rất nhiều bạc, cậu mợ trong phủ cậu mợ cũng đều quý ta, ta sống thực tốt.” Hơn nhiều lúc ở nhà, Tưởng Thư Lan giấu ra.

      A Nguyên cười.

      giờ tước vị Quận quân của Tưởng Thư Lan được ban xuống, coi như giờ nàng lọt vào mắt Hoàng thượng ai cũng đều khắt khe. Nghe giở phủ Phần Dương hầu thu xếp hỉ , A Nguyên thấy Tưởng Thư Lan cúi đầu đỏ mặt, dám liên hệ nương này với người từng bạt tai thứ nữ trong nhà kia với nhau, chỉ nắm tay nàng nhàng : “Tỷ muội chúng ta thân thiết, đây đều là duyên phận. Sau này nếu biểu tỷ được thoải mái liền tới với ta, ngàn vạn lần đừng chịu đựng.” Thấy Tưởng Thư Lan gật đầu, nàng liền lại cười : “Nếu nhà họ Vương biết lễ, ngày sau chúng ta cũng tự nhiên bằng lòng tương báo.”

      Vì sao phủ Phần Dương hầu phủ coi trọng Tưởng Thư Lan? Chỉ bởi vì sau lưng nàng liên kết với tôn thất, sau này Vương Mân xuất sĩ cần mượn sức tôn thất.

      có các tỷ muội, chỉ sợ giờ ta vẫn sống đau buồn bi thương.” Vương Mân với nàng, thông phòng bên người là tổ mẫu phía làm chủ ban cho, chưa từng chạm vào đầu ngón tay, giờ đều cho bạc thả ra ngoài, bên người sạch . Tưởng Thư Lan lại hiểu , nếu mấy tỷ muội và tổ mẫu của nàng ra mặt, để người ta biết được nàng là cái người được việc, có lẽ nàng cũng chỉ có thể ấm ức chịu đựng mấy nha đầu mà trưởng bối ban cho đó, thậm chí còn phải kính cẩn.

      “Về sau, phải sống tốt.” A Nguyên lại hề nhiều lời, chỉ cười rộ lên cùng Tưởng Thư Lan.

      trong chốc lát, A Nguyên liền nhìn Bình Thành Quận quân, thấy nàng thần thái tỏa sáng, thân khí chất lỗi lạc, xác giống nữ nhi khuê phòng tầm thường, đến khóe mắt đuôi lông mày cũng lợi hại, nàng nghĩ nghĩ liền tò mò hỏi: “Gần nhất ở bên ngoài biểu tỷ gặp chuyện gì sao?”

      “Chuyện này muội cũng biết sao?” Bình Thành Quận quân ồ lên tiếng.

      biết? chừng chính là ngài đánh ca ca xúi quẩy nhà ta, khóe mắt A Nguyên run rẩy, miệng lại vẫn hỏi: “ sao?”

      Nàng muốn hỏi chút, ngài có còn nhớ tên xui xẻo bị đánh ở lầu hai tửu lâu mấy ngày trước ?

      “Xác có đánh tên tiện nhân.” Bình Thành Quận quân dừng chút, có chút mơ hồ mà : “Trước đây ta theo Phụ thân ra ngoài nhậm chức có người bạn thân gả tới kinh thành, hôm kia ta thăm nàng ấy vậy mà lại gầy trơ xương, nhìn như sắp chết vậy.”

      “Chẳng lẽ là nhà chồng với khắt khe nàng?”

      Bình Thành Quận quân liền cười khổ tiếng, thở dài : “Bạn thân này của ta, lúc trước cũng là nương tốt hiểu biết chữ nghĩa, cực kỳ hiền lương. Lúc trước nhà chồng nàng ấy dòng dõi cao, phu quân còn muốn đọc sách khoa cử, tiền bạc trong nhà nhiều lắm, đều nhờ nàng cầm của hồi môn của mình lo lắng trong ngoài, khó khăn phu quân lên được cao hơn lại chịu khổ nơi khác để làm tiểu quan mấy quan trọng, lao tâm lao lực đến bây giờ cũng chỉ có nữ nhi dưới gối…” thấy mọi người đều lộ vẻ tôn kính, Bình Thành Quận quân cắn chặt răng, hiển nhiên là phẫn nộ tới cực điểm, oán hận mà : “Nàng lòng vì tiện nhân kia, còn với ta chỉ cần phu thê đồng tâm, chẳng sợ chịu khổ, nàng trong lòng cũng nguyện ý.”

      “Chẳng lẽ là muốn nạp thiếp?” A Nguyên nghe nữ nhân này chỉ có nữ nhi, liền nhạy bén hỏi.

      “Thời điểm chưa phát đạt, tiện nhân này dễ nghe, cái gì mà có nàng là đủ rồi, khuê nữ cũng là huyết mạch,” Bình Thành Quận quân lạnh lùng mà : “Ai tưởng tượng được sau khi phát đạt, làm chức quan , vậy màđã quên trước đây, nạp thiếp rồi lại thiếp, cái này cũng chưa tính, cầm bạc trong nhà ra ngoài nuôi ngoại thất, còn sinh nhi tử, giờ ngoại thất kia còn ôm nhi tử vào cửa nhà nàng ấy, cái gì mà ngồi ăn cùng!”

      Nghĩ đến bạn tốt của mình ôm mình khóc đến cơ hồ muốn tắt thở, Bình Thành Quận quân liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, nới với A Nguyên: “ giờ nhà mẹ đẻ nàng còn ở nơi khác, ngoài tầm tay, tiện nhân kia chính vì biết điều này mới dám như thế, ta vạn vạn thể bỏ mặc, hôm trướcnghe vậy mà còn dẫn ngoại thất kia rêu rao khắp nơi, ta liền đuổi qua xử lý .”

      “Người như vậy, vô tình vô nghĩa, khiến người lạnh lòng.” Tưởng Thư Lan xưa nay mềm lòng, liền thấp giọng : “Chẳng lẽ quên, trước đây khốn khổ, ngoài thê tử ra còn có ai nguyện ý sống cuộc sống cực khổ với sao?

      “Thời điểm phong lưu sảng khoái còn nhớ cái gì đây?” Bình Thành Quận quân liền cười lạnh : “Để ta , người như vậy, chỉ đánh chết mới tính là xong!”

      “Hà tất.” A Nguyên lại cười hì hì, chậm rãi : “Cái thứ như vậy, vô tình với vợ cả cùng chung hoạn nạn ai còn dám tin tưởng nữa? Nếu biểu tỷ có biện pháp khiến làm được quan to, bị ngoại thất vứt bỏ, mới là đâm dao vào lòng , phải ?” Nếu là mệnh quan triều đình, Bình Thành Quận quân nhiều nhất chỉ đấm trận, nào có thể giết người đâu? bằng tìm lối tắt.

      “Ý kiến này tồi.” Bình Thành Quận quân chính là nữ tôn thất, muốn nhúng tay vào điều động quan lại ít cũng phải là vấn đề, nghe vậy vỗ tay cười : “Cũng nên để nếm thử mùi vị.”

      Mới được tới đây lại nghe thấy bên ngoài có tiếng người chạy tới, mọi người tò mò nhìn ra liền thấy thiếu niên cẩm y vui mừng chạy nhanh tới đây, ánh mắt dừng lại ở gương mặt tò mò của Bình Thành Quận quân, hai mắt của thiếu niên lại phiêu du, khụ tiếng, lỗ tai đỏ bừng rồi chỉ vào mình, với Bình Thành Quận quân: “À, ờ, nàng…. nàng còn nhớ mấy ngày trước, ta bị nàng đánh quyền ở lầu hai tửu lâu ?”

      A Nguyên nhấp thử nước đường hoa hồng vương phủ mới nghiên cứu ra, nghe được câu “khuê oán” như vậy, liền phun ra toàn bộ.
      hauyen2803, Halong-ngoc, Alice Huynh13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :