1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hân nhi 2608

      Hân nhi 2608 Well-Known Member

      Bài viết:
      133
      Được thích:
      3,244
      Chương 21

      A Nguyên ngẩng đầu nhìn sững sờ Lục cậu nhà mình, biết phản ứng nên như thế nào.

      "Sao vậy?" Tề Kiên kinh ngạc cúi đầu nhìn móng vuốt của A Nguyên lúc lâu, khẽ cau mày "Ta nghe , hài tử mới có như vậy thể ăn ăn lung tung đúng ?" Nghiêng đầu nhìn qua thấy Phượng Minh gật đầu, quay lại vô cùng đau đớn với A Nguyên "Cháu giá ngoan, con làm sao có thể cố kị thân thể của mình như vậy? Bánh hoa quế là thứ bây giờ con có thể ăn sao? làm cậu quá lo lắng rồi, vì để con phạm phải sai lầm này nữa, tuy rằng cậu cảm thấy khó khăn nhưng là …….. " tới đây nặng nề thở dài cái rồi cầm dĩa bánh lên ăn hết hơi rồi mới hàm hồ , "Ta chỉ có thể cố gắng mà ăn hết, như vậy mới được a.~~~~~~"

      Thiếu niên tuấn tú bên nghiêm túc lau sạch móng vuốt của A Nguyên bên lầm bầm "Nhớ , ngươi thiếu cậu cái nhân tình a ~~~." Đầu năm nay nha trưởng bối tốt như đâu tìm ra a Tề Kiên hơi có chút cảm khái nghĩ.

      A Nguyên bị người cậu vô sỉ này làm cho sợ ngây người, đừng thể chuyện dù là có thể nàng có thể gì được chứ.?

      Khi dễ em bé sơ sinh như vậy, tốt lắm sao !

      "Lục ca quá đúng!" lúc này Phượng Minh cũng cảm thấy thèm ăn, cầm dĩa bánh khác lên ăn nhanh thở dài "Ta nhất định là người đại ca thương bao hộ muội muội nhất đời này ." tình làm hoàng tử khổ sở vì bị mẫu thân ngăn cấm ăn đồ ăn vặt, tại vậy mà có thể được ăn bánh hoa quế mềm mềm thơm thơm, Phượng Minh sâu sắc cảm thấy nhân sinh viên mãn .

      Tề Kiên và Phượng Minh trong ánh mắt bi phẫn của A Nguyên, hạnh phúc ăn hết các loại điểm tâm bị trưởng bối hạn chế rồi mới lau miệng nhìn A Nguyên trở mình giận dỗi , Tề Kiên cười híp mắt ôm A Nguyên vào trong ngực an ủi "Đây là vì tốt cho ngươi, bằng về sau ngươi biến thành con nhóc mập mạp, tựa như….. " che miệng suy tư chút, chỉ vào Phượng Minh đứng ngốc "Béo như điện hạ vậy biết làm sao được đây? Như vậy ai thèm lấy ." Thấy A Nguyên vẫn quay đầu để ý, trong lòng lại cảm thấy khả ái đáng , túm tay mập của A Nguyên " khả ái a~~, cậu thích ngươi a ~~."

      mềm mềm tròn tròn làm Tề Kiên thích chịu được.

      A Nguyên thù mới hận cũ chồng chất, khi Tề Kiên tươi cười ra sức giơ tay lên đập mạnh vào mặt cậu cái.

      "Ha ha..." Tề Kiên cũng giận, chỉ ôm cháu ngoại giận dữ lăn qua bên cười .

      "Lục ca a." Phượng Minh ở bên đợi nửa ngày mới hỏi, "Việc kia, ngươi còn chưa với ta nên làm cái gì bây giờ."

      "Chuyện này hỏi ta làm gì." Tề Kiên lộ vẻ lơ đễnh. Xưa nay thông minh dĩ nhiên biết Phượng Minh chưa hết , nhưng là việc này liên quan gì tới ? Người gặp xui xẻo lại phải , đứng ở bên xem cuộc vui là được rồi, chỉ mỉm cười , "Nhìn , chỉ là bại gia tử, khiến ngươi khó khăn thế này." cười thở dài, " phải là lo lắng sau này gây thêm phiền toái sao? Người như vậy quỷ kế gì cũng bằng việc hù dọa . Kéo đến nơi nào đó dạy biết cái gọi là quy củ thuận tiện bắt kí vài tờ giấy bợ bằng cở toàn bộ gia sản là đủ rồi, cam đoan bay ra khỏi tay ngươi ."

      Đương nhiên, ý kiến thất đức như vậy cũng chỉ dùng được cho tiện nhân, nếu dùng cho người tốt, đại gia ta có áp lực rất lớn a ~~~.

      " thô bạo a." Phượng Minh giọng .

      " có mưu kế gì tốt hơn." Tề Kiên miễn cưỡng "Đối với loại người này, còn sống là lãng phí, tội gì phải dây dưa với người như vậy? Chỉ cần sau này câm miệng, dưới nhà cũng câm miệng dĩ nhiên bình an cả đời."

      "Nếu thành sao?" Phượng Minh rối rắm hỏi "Hoặc là vào trong cung cáo trạng ta, ta ỷ thế hiếp người làm thế nào?"

      "Chuyện như vậy mà ngươi phải tự mình ra mặt?" Tề Kiên kinh ngạc tới hỏng rồi, ngay cả A Nguyên trong ngực cũng vì lời thiếu não của Phượng Minh mà sợ ngây người, hồi lâu thiếu niên hận rèn thép thành thành sắt "Ngươi thiếu thuộc hạ, tùy tiện tìm người, sao lại cần phải tự mình ra mặt? Tìm tiểu tử nào mặt mũi bình thường chút. Về phần nếu thành ….. " cười "Bại gia tử này làm sao dám ra ngoài? Để trưởng bối biết chẳng phải thất vọng vô cùng về sao? Huynh đệ hai người phải ?" Thấy Phượng Minh gật đầu, Tề Kiên lại lạnh nhạt "Cho nên ngươi có thể yên tâm, người như vậy vì bản thân mình, tuyệt đối dám chữ, thậm chí còn dám để huynh đệ trong nhà đánh chủ ý tới người kia."

      "Đa tạ lục ca ." Phượng Minh sớm muốn đánh tiểu tử nhà Uông gia, nhưng Đức phi luôn dặn dò thể trêu chọc ra tai họa cho Tam công chúa mới cố nén , nay nghe xong liền rất là kinh hỉ lập tức , "Nghe tiểu tử này rất thích đánh cược, chờ thua đủ bạc, ta có thể hảo hảo thu thập !" xong lại xoa tay, vẻ mặt nóng lòng muốn thử.

      Tề Kiên mỉm cười nhìn vị hoàng tử mười phần nhiệt huyết, cúi đầu , chỉ nhàng mà vỗ vỗ ngực cháu .

      Đức phi là người thông minh. Biết làm hoàng tử mà lại quá mức thông minh lanh lợi để người trong cung kiêng kị, nên giáo dục Phượng Minh thành tính tình cương trực lại lương thiện. Nghe người trong cung Phượng Minh rất là thân cận với hai đích huynh trưởng của mình, tuy rằng như vậy là chặt đứt con đường của đến hoàng vị nhưng là ngày sau khi Thái Tử đăng cơ, đương nhiên nghĩ vị huynh đệ vô tâm vô phế này, cái vương vị là thể thoát.

      Vì vị hoàng tử này Đức phi coi như là phí hết tâm tư. cũng thích người thông minh như vậy, ít nhất tự tìm đường chết làm liên lụy đến , trong lòng Tề Kiên cảm thấy Phượng Minh cũng coi như chơi được, dặn dò, "Mặc kệ là chuyện gì xảy ra cũng đừng để biết thân phận của điện hạ."

      "Lục ca đối với ta tốt." Phượng Minh cảm động , thấy mặt Tề lộ ra cái tươi cười thân cận liền cảm khái "Ở trong lòng ta là vui vẻ." Ở trong cung, trừ mẫu phi và Hoàng Hậu ra, khi gặp các cung phi khác Phượng Minh vẫn luôn phải cẩn thận đặc biệt là các hoàng tử của cung phi, thấy bộ dáng của dường như muốn ăn luôn bình, nếu những người đó tươi cười thân cận với quả thực làm Phượng Minh sởn tóc gáy, bỗng cảm thấy kiếm ăn trong cung mệt, lúc này cúi đầu "Phụ hoàng nếu sớm ngày phân ta ra khỏi cung tốt rồi."

      chỉ luyến tiếc mẫu phi và hoàng muội .

      " ngày như thế thôi." Tề Kiên cười trấn an , "Điện hạ tính tình vui vẻ phóng khoáng, ngày sau dĩ nhiên có tiền đồ."

      Phượng Minh gật mạnh đầu, cảm thấy giải quyết được tâm nguyện xong lại lộ ra chút tâm của mình, khuôn mặt đỏ bừng, khe khẽ , "Cái kia... biết nhị nương của quý phủ..." Thấy Tề Kiên nhướn mày nhìn mình, vội vàng , " phải, ta chính là, chính là..." Đến cùng lại dám ra chỉ đỏ mặt cúi đầu xuống.

      A Nguyên thấy đường huynh bộ dáng động xuân tâm, tò mò vô cũng chỉ hận thể từ trong ngực Tề Kiên leo ra níu chặt áo Phượng Minh hỏi cho , nhất thời liền làm phản trong ngực Tề Kiên rất thành .

      Tề Kiên nhìn chấu trời sinh bát quái, trong mắt lóe qua tia bất đắc dĩ lại mỉm cười lễ phép , " tình trong nhà của chất nữ ta biết nhiều."

      Phượng Minh thấp giọng lẩm bẩm thêm câu, đầu rũ xuống càng sâu, tội nghiệp , A Nguyên quả thực có thể nhìn thấy hai cái tai và đuôi của cụp xuống .

      Nhưng mà nhị nương, chẳng lẽ là đến hai con song sinh của quốc công? A Nguyên chỉ biết là đại biểu tỷ và nhị ca của nàng là thanh mai trúc mã từ lớn lên cùng nhau, nay định thân, nghĩ tới Phượng Minh lại xem trúng nhị biểu tỷ của nàng. Nhưng là đối với vị đường huynh này A Nguyên cảm thấy hi vọng nhiều.

      nữ nhi của quốc công gả vào Túc vương phủ làm thế tử phi, lại gả nữ nhi con lại cho người chắc chắn được phong vương là Phượng Minh, cục diện như thế dù Hoàng thượng tín nhiệm quốc công tới đâu, cũng bằng lòng.

      quan hệ đến tín nhiệm, chỉ liên quan đến cân bằng.

      Cậu của nàng có thể nhận đế sủng nhiều năm như vậy, dĩ nhiên suy nghĩ cẩn thận đạo lý này.

      Tề Kiên đương nhiên cũng phảic suy nghĩ cẩn thận , con mắt nhìn về phía Phượng Minh mang theo chút thương xót, nhưng lại chỉ "Nghe trong cung năm nay tuyển tú, tuyển chọn trắc phi cho Thái Tử điện hạ và nhị hoàng tử điện hạ phải ? , hay là nhân lúc này chọn luôn cho tam hoàng tử và điện hạ luôn được ?" Thấy Phượng Minh đột nhiên ngẩng đầu nhìn tới sắc mặt trắng bệch, trong lòng Tề Kiên thở dài lại làm như thấy, lạnh nhạt "Hoàng thượng và Hoàng Hậu nương nương luôn thương điện hạ như vậy, nhất định tìm cho điện hạ chính phi vừa ý ." khi có chính phi, bằng thế lực của quốc công sao có thể để đích nữ của mình làm thiếp cho hoàng tử?

      Đây là đánh thức nhàng dành cho Phượng Minh để nghĩ thoáng ra chút.

      "Ta..." Tứ hoàng tử há miệng thở dốc nhìn ánh mắt sáng của Tề Kiên và ánh nhìn của A Nguyên về mình, trong lòng phát đau lại thể ra hai chữ "Ta biết
      yumi_2604, Lazzy Le, hauyen280341 others thích bài này.

    2. Hân nhi 2608

      Hân nhi 2608 Well-Known Member

      Bài viết:
      133
      Được thích:
      3,244
      Trả nợ aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa. làn sau hết dám chơi dại.
      Chương 22

      Phượng Minh hồn phách thất lạc rời , A Nguyên bị ôm trong ngực Tề Kiên thấy thất thần trong chốc lát, cảm thấy người cậu này tâm địa cũng tệ lắm, lúc này lại thấy Túc vương phi gương mặt mỏi mệt mang theo mấy nhi tử trở về vào phòng xong cũng lời nào, chỉ chống đầu nhắm mắt dưỡng thần hồi lâu mới vừa thở dài, "Ta chưa từng thấy qua nữ nhân nào vô sỉ như vậy." Nàng được Túc vương quan tâm nuông chiều từ bé, rất lâu rồi nhìn thấy người như vậy, nếu phải quốc công phu nhân quát mẹ của vị đệ đệ kia ngừng lại, Túc vương phi muốn ỷ thế hiếp người phen .

      "Đừng lo lắng, như vậy đêm nay ta với tam ca ngươi tiễn bước bọn họ." Đứa bé kia tạm thời đến nhưng mẹ của nó bây giờ tung tăng nhảy nhót như vậy nếu giữ lại trong kinh khó tránh khỏi là mầm họa cho quốc công phủ và Túc vương phi, quốc công phu nhân nghĩ đưa hai mẹ con này ra bên ngoài vĩnh viễn cho về kinh, nhưng lại muốn nhiều với Túc vương phi chỉ khẽ giọng an ủi, thấy Tề Kiên ôm A Nguyên cười hì hì nhìn qua cười hỏi, "Tứ điện hạ về cung rồi sao?" Thấy Tề Kiên gật đầu, nàng lại thò người qua xem mấy đĩa điểm tâm, ngoài dự liệu thấy bên trong trống , ngay cả bột phấn cũng còn lại cười , "Đây là..."

      "Điện hạ cảm thấy nhà điểm tâm nhà chúng ta ăn rất tốt." Tề Kiên cố gắng dùng vẻ mặt vô tội chuyện với chị dâu nên thấy được ánh mắt khinh bỉ của A Nguyên trong ngực mình,đối thoại như vậy hiển nhiên có nửa phần áp lực với .

      Khóe miệng quốc công phu nhân khẽ mở…, đến cùng mình cũng nhìn vị lục đệ này lớn lên, cũng biết quốc công đối với đệ đệ từ trước đến giờ luôn nghiêm khắc, từng để vị đệ đệ này ăn rau xanh năm, trong lòng cũng đau lòng nên mở mắt nhắm mắt cho qua.

      Tề Kiên hộc ra hơi cúi đầu lè lưỡi liếm môi vòng, lau chứng cớ.

      "A a!" A Nguyên ngồi đối diện với Phượng Khanh mở tay ra.

      Phượng khanh thấp giọng gì đó với Phượng Đường, nghe A Nguyên gọi như có lòng có Linh Tê cười cười ôm A Nguyên từ trong ngực Tề Kiên, thấy đứa này ủng vào vạt áo của mình, cái tay oán giận chỉ vào Tề Kiên chớp mắt, bộ dáng muốn cáo trạng liền nhịn cười được, cúi đầu mỉm cười hỏi, "Muội muội muốn cái gì?"

      đoạt bánh hoa quế của abnr công chúa a!

      A Nguyên lệ nóng doanh tròng, còn y y nha nha kêu nghe quốc công phu nhân hỏi, "Đây là..."

      "Đại khái là đói bụng." khuê nữ nhà mình ăn no rồi ngủ ngủ no lại ăn, mở mắt ra phải tìm mĩ nhân đại ca của mình chơi đùa là nghịch đống tài sản của mình, Túc vương phi cảm thấy khuê nữ nhà mình cũng là nhân vật kỳ ba, vỗ về trán thở dài " tới là thấy mệt mỏi rồi " nàng kể lại việc A Nguyên tiểu lên người Hoàng thượng ở trong cung của Thái Hậu, Túc vương phi oán hận trong ánh mắt nhịn cười của quốc công phu nhân "Nếu phải do ăn quá nhiều, làm sao lại dọa người như vậy chứ? sau này trưởng thành, sợ là Thái Hậu vag Hoàng thượng vẫn nhớ đấy."

      " đáng ." quốc công phu nhân cười , "Tiểu hài tử, có gì là quá đáng đâu?" Thấy Túc vương phi vẻ mặt hâm mộ nhìn mình, nàng lắc đầu , "Mấy tiểu tử nhà ta, cả đám đều theo phụ thân của chúng, nhất định phải làm ra bộ dạng lão luyện thành thục, còn lâu mới có bộ dáng xa khả ái ngây thơ người gặp người thích như công chúa."

      Cái này, y là thích mình nha ~~~, A Nguyên lắng tai nghe rất là vừa lòng chậm rãi gật đầu của mình tán thành, sau đó dùng ánh mắt chờ đợi nhìn quốc công phu nhân hi vọng nàng có thể thêm chút nữa.

      Tiểu A Nguyên thích nghe nhất là những lời như vậy a~~~~ .

      "Ta ngược lại, thích 2 cái cháu nhã nhặn lịch hơn." Túc vương phi xoa xoa khăn tay, tại ánh mắt ngượng ngùng của Phượng Đường ghé vào bên tai quốc công phu nhân giọng "Tam tẩu, tặng đại tỷ nhi cho ta được ?"

      Đây là ý tứ muốn cầu hôn , quốc công phu nhân cũng cảm thấy kinh ngạc, chung quy Phượng Đường và trưởng nữ của nàng là Tề Nhã là thanh mai trúc mã tình cảm cực tốt, huống gì Phượng Đường nay là thế tử của Túc vương tiền đồ sáng rỡ lại là con dâu của Túc vương phi làm sao có thể có ủy khuất được? Trong lòng hơn phân nửa là nguyện ý chỉ là thể lướt qua quốc công đển làm chủ liền mỉm cười gật đầu "Cũng phải hỏi qua ca ca ngươi." xong lại nhìn Phượng Đường mặt mũi tuấn mỹ khí độ tôn quý lại có tình với nữ nhi nhà mình, nghĩ tới Phượng Đường nhân phẩm đoan chính càng cảm thấy vừa lòng, nụ cười mặt hề che giấu.

      "Nếu phải đại tỷ nhi có quá nhiều người mơ ước ta làm sao phải cấp bách như vậy chứ?" Phượng Đường chẳng qua vẫn ở đầu 10( 17 hay 18 jj đó), Túc vương phi cũng sốt ruột chỉ cười "Tam tẩu dạy dỗ 2 nha đầu giáo tốt như vậy, về sau biết nhà ai có phúc có được nhị tỷ nhi nha." Nhị nương Tề Thiện, cầm kỳ thư họa giỏi, bản lĩnh quản lý gia là học từ quốc công phu nhân, tuổi còn nhưng khí độ toàn thân thấp, khó có được là làm người luôn khiêm tốn lễ độ, nếu phải quốc công cảm thấy người ở hoàng gia tình cảm quá tệ làm hoàng tử phi cũng dư dật.

      Nhưng phần lớn con cháu hoàng gia đều thê thiếp đông đảo, quốc công trừ bỏ quốc công phu nhân ra thiếp thất thông phong, gia phong nghiêm chỉnh làm sao chịu để khuê nữ của mình bị ủy khuất, nếu phải Phượng Đường xưa nay luôn thành lại có Túc vương phi ở đây xin lỗi lịch câu: muốn cưới đại nương của quốc công phủ, nằm mơ là được!

      " tìm cho nàng người thích hợp thôi." quốc công phu nhân cười "Đều là người trong nhà, ta có gì mà với ngươi được? Muốn kết hôn với nương nhà ta cả đời chỉ có mình nàng bao giờ được có nhị tâm, nếu ….. " nàng thấp giọng khụ đạo, "Còn có Tam ca của ngươi trấn giữ đó thôi." Như đổi thành người khác quốc công phu nhân trắng ra như vậy, nhưng nếu là Túc vương phi nàng biết nhân phẩm của em chồng nên có băn khoăn mà thẳng

      Tề Kiên ở bên thành lắng nghe nhưng trong lòng lại vì Phượng Minh đốt cây nến.

      Thoạt nhìn, hoàn toàn phải là đùa.

      Hoàng tử nạp thiếp? Cho rằng mình là Túc vương sao? !

      "Có được bảo bối như vậy, ai còn muốn nạp thiếp chứ?" Túc vương phi thoải mái "Nhà chúng ta trước đây có quy củ này, về sau cũng có!" xong, hốc mắt nàng đỏ lên , "Năm đó vì mấy người thiếpnày chúng ta chịu biết bao nhiêu đau khổ? Cũng bởi vì như vậy ta mới quen nhìn những tinh kia!" năm đó vì nạp thiếp mà mẹ đẻ nàng và phụ thân nổi lên tranh chấp, bị phụ thân đạp cước thương tới phế phủ, cuối cùng bị bệnh mà chết, mà nay quốc công thái phu nhân cũng từng vì thiếp thất thứ nữ mà phu thê ly tâm với quốc công, mang đầy bi thương trong lòng mà sống, sau này nếu phải vì mấy tỷ muội đồng tâm dẫm thiếp thất thứ nữ kia xuống chỉ sợ tước vị quốc công này còn biết về tay ai.

      tới điều này, trong lòng Túc vương phi liền thương cảm chịu được, rưng rưng , "Chúng ta đều chịu qua khổ sở vì mấy tinh đó, ta làm sao để con dâu mình cũng phải chịu khổ như vậy?"

      Chuyện năm đó để lại trong lòng nàng và tỷ muội cùng thế hệ vết thương cách nào khép, cũng bởi vì lão quốc công sủng thiếp diệt thê, bởi vậy các tỷ muội đối với sinh vật gọi là thiếp thất luôn có ác cảm lớn, dù gả cho người cũng càng để ý trong lòng, phu quân làm cái gì cũng đều có thể, chỉ trừ bỏ nạp thiếp. May mà nàng và các tỷ muội đều tìm được phu quân tốt dù biết cầu này có chút quá phận nhưng vẫn bao dung,làm nguyện vọng của thê tử.

      quốc công phu nhân cũng người trong số, lúc này thở dài, "Ta biết tâm ý của ngươi, cho nên cũng có lo lắng cho đại và nhị nha đầu ." quốc công là đại gia tộc, dù gả Tề Thiện vào nhà nào cũng có thể bảo đảm khuê nữ hạnh phúc, bằng nàng cũng ra cuồng ngôn như vậy, thấy Túc vương phi trong lòng vẫn khổ sở mỉm cười , "Đều là chuyện quá khứ rồi, chúng ta nay sống tốt, có gì tốt hơn vậy nữa sao?"

      "Để tam tẩu chế giễu rồi ." Túc vương phi lau nước mắt rồi hỏi, "Ca nhi tỷ nhi đâu?"

      "Hai ngày trước ra bên ngoài để lên chùa cầu phúc cho mẫu thân, hôm nay mới có thể trở về." quốc công phu nhân cẩn thận lau nước mắt cho Túc vương phi rồi mỉm cười "Theo ý ta việc đính hôn, cần gióng trống khua chiêng, làm cho ồn ào náo nhiệt " thấy Túc vương phi muốn lại thôi, nàng ôn thanh , "Ta biết ngươi muốn để đại tỷ nhi chịu ủy khuất , sau này ngày xuất giá làm lớn cũng có thể diện mà, trước mắt chỉ cần ngươi và ca ca ngươi chọn ngày giờ tốt lành là được." xong, nàng thở dài "Trước mắt ta dám ứng với ngươi cũng là vì sợ ca ca ngươi đáp ứng trong lần."

      quốc công làm người ôn hòa văn nhã, nhưng đối với các vấn đề liên quan tới con lại rất có nguyên tắc, làm sao có thể trong lần đồng ý kết hôn? Đây phải là làm cho khuê nữ mất mặt sao? Tất nhiên là phải ép buộc con rể tương lai chút xả giận cho xong mới tính, quốc công phu nhân quá biết cá tính của trượng phu, lúc này lộ ra nét mặt xin lỗi "Nếu là ca ca ngươi cố chấp cũng đừng chấp nhặt với ."

      "Tam ca trước đây hư rồi bây giừo vẫn vậy." Túc vương phi lại cảm thấy có cái gì đúng, nữ nhi nhà ai là quý giá chứ? Năm đó thời điểm Túc vương xem trúng nàng, bá phụ và huynh trưởng trong nhà thay nhau chơi đùa Túc vương tới chán mới đồng ý kết, lại nhìn Phượng Đường ở bên lắng nghe mặt mày xanh méc rồi vỗ tay cười , "Cũng phải hảo hảo nhi ép buộc tiểu tử này vài lần để biết, nữ nhi Tề gia phải dễ cưới như vậy."

      Vương phi nương nương, ngài là mẹ ruột sao?

      A Nguyên ghé vào ngực A Khanh cười đến mức cả người phát run, lại bị Túc vương phi "Quân pháp bất vị thân" làm cho run rẩy.

      ~~
      yumi_2604, Lazzy Le, hauyen280345 others thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Choi tiep di nang, thanks nhe

    4. Hân nhi 2608

      Hân nhi 2608 Well-Known Member

      Bài viết:
      133
      Được thích:
      3,244
      dạo này bận điên cuồng . lâu lâu có 1 tối rảnh. chắc cày được 2 chương. chờ nhóa
      Nhã TịnhCố Huân Nhiên thích bài này.

    5. Hân nhi 2608

      Hân nhi 2608 Well-Known Member

      Bài viết:
      133
      Được thích:
      3,244

      Chương 23


      Đến buổi tối, quốc công và hai vị biểu tỷ, biểu huynh trở về .

      A Nguyên ghé vào ngực Phượng khanh ngủ rất lâu nên lúc này đặc biệt có tinh thần, biết trong số đó là người trong lòng của nhị ca, đôi mắt sáng như đèn pha nhìn qua rồi nhìn lại hai trước mặt. Thấy hai nữ hài nhi, người mặc áo hồng người mặc màu xanh nhạt, khuôn mặt có vài nét tương tự, chỉ là áo hồng có vẻ ôn nhu ân cần, còn người áo xanh lại thêm vài phần đoan trang làm người nhìn nhớ trong lòng nhưng lại dám khinh cuồng.

      Có giống nhau ở chỗ hai vị biểu tỷ đúng là mĩ nhân bại hoại tuổi còn mà mĩ mạo đến thế, người áo hồng len lén nhìn Phượng Đường tươi cười rồi hơi hơi nghiêng đầu gương mặt trắng nõn lên nhàn nhạt sắc hồng đôi mắt như nước trong veo tỏa sáng.

      A Nguyên nhìn thấy liền hiểu nàng là đại biểu tỷ Tề Nhã, nữ hài nhi khác trầm tĩnh hơn chắc chắn là nhị biểu tỷ Tề Thiện.

      2 biểu tỷ dường như rất thân với Túc vương phi chỉ cúi chào xong liền tới bên người Túc vương phi giọng chuyện, A Nguyên quay đầu nhìn sang hướng khác thấy nam hài nhi mặt tròn xoe người mặc cẩm y, đăng đăng chạy tới trước mặt A Nguyên rồi mỉm cười sờ bụng của A Nguyên hỏi Phượng Khanh "Biểu ca, đây chính là biểu muội sao?" Thấy A Nguyên cũng quay đầu nhìn mình bằng ánh mắt đen ánh, tươi cười "Ta là biểu ca của muội, sau này theo ta vui chơi được ?!." Thấy A Nguyên nhìn mình ghét bỏ rồi xoay vào người Phượng Khanh, liền cảm thấy thất lạc cúi đầu “mấy tỷ muội đều có ai thích cùng ta chơi đùa."

      "A Nguyên bây giờ còn , sau này mới có thể cùng ngươi chơi đùa ." Đây là con thứ hai của quốc công Tề Thịnh, bởi vì là ấu tử nên hoạt bát hơn nhưng người khác chút, Phượng khanh xưa này đối với luôn ôn nhu mỉm cười an ủi.

      A Nguyên thấy Tề Thịnh thất vọng, nghĩ nghĩ rồi đưa tay mập đặt lên đầu , khi Tề Thịnh vui vẻ đắc ý với A Nguyên đột nhiên nàng nhìn thấy ngoài cửa thiếu niên mảnh khảnh mỉm cười vào, mắt bổng mở to móng vuốt đặt đầu Tề Thịnh động đậy.

      Ai có thể cho nàng biết, vì sao A Dung hư hỏng lại xuất tại quốc công phủ ? ! Điều này khoa học!

      A Nguyên trong lòng hận thể khóc lại thấy A Dung cười khanh khách nhìn qua mình, nàng vội vàng lăn vào ngực Phượng khanh giấu bụng mập giả chết. A Dung thấy A Nguyên thành thành giấu bụng nhỏ vào trong chăn, trong lòng cảm thấy rất thú vị, sau khi thỉnh an quốc công phu nhân và Túc vương phi liền tới ngồi xuống bên cạnh Phượng Khanh, thấy Tề Thịnh dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn mình liền cười như gió xuân làm người nhìn cũng cảm thấy thoải mái , "Sao vẫn còn ở nơi này? Chữ viết luyện xong chưa ? Thi thư thuộc hết? xem lại nội dung bài học hôm nay rồi chứ?"

      Từng câu đều mang theo ý cười lại giống như mũi tên nhọn làm trái tim của Tề Thịnh bị tàn phá nghiêm trọng, kêu ngao ngao rồi xông ra cổng.

      A Nguyên sững sờ nhìn mỹ nhân lúc này vẫn mang vẻ mặt tươi cười vô hại, trong lòng thấy lạnh lạnh .

      "A Thịnh từ nghe lời A Dung " quốc công phu nhân hiển nhiên phải lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp như vậy, huống gì Tề Thịnh mỗi lần bị thương xong lại vẫn là bám riết lấy A Dung, cũng biết là nghiệt duyên gì. Nàng cười với Túc vương phi " Hỗn Thế Ma Vương này cũng chỉ có A Dung mới kềm chế được , a di đà phật " nàng niệm Phật chú rồi tiếp "Cũng nhờ vậy mà ta thanh nhàn hơn rất nhiều."

      Có thể chế trụ Hỗn Thế Ma Vương chẳng phải là càng đáng sợ hơn sao? Thời điểm thấy khuôn mặt luôn có nụ cười ôn nhu quay lại nhìn mình, A Nguyên tích cực chen lấn trong lồng ngực của đại ca nàng.

      "Muội muội hôm nay tâm trạng tốt sao?" A Dung thấy bộ dáng A Nguyên ngẩn ra chút rồi nhíu mày hỏi, vừa vừa cẩn thận ôm A Nguyên ra từ ngực Phượng Khanh, đặt trong lòng mình rồi cúi đầu nhìn nàng cười , "Bị đả kích điều gì sao?" Ánh mắt lại rơi thẳng vào người Tề Kiên chột dạ nhìn cột nhà, mỉm cười "Chẳng lẽ là bị đoạt bảo bối hay là đồ ăn?" Trong thời gian ngắn như vậy đoán được gần hết, lại để đầu mình gần đầu A Nguyên giọng "Về sau A Nguyên trưởng thành, ngươi thích gì ca ca liền lấy nó cho ngươi được ?"

      Nhìn gương mặt mỹ mạo hiếm thấy trước mặt mình dù biết đó là nhân vật bại hoại A Nguyên vẫn tự chủ đỏ mặt, nghe được quan tâm mình như vậy nàng bĩu bĩu môi rồi vùi đầu vào trong ngực thiếu niên có mùi thơm thoang thoảng, quyết định xem như là...

      bàn tay nhờ cái chăn che chắn thò vào tới bụng của A Nguyên nhàng trạc hai lần.

      A Nguyên trong lòng cảm khái lại giật mình thấy bụng nhỏ của mình bị trạc, ngẩng đầu lên lại thấy A Dung lộ ra nụ cười thỏa mãn, hảo cảm gì gì đó đều quên mau chỉ hận thể chỉ vào mặt tên bại hoại này mắng 1 trận, nàng há miệng còn chưa mọc cái răng nào cắn A Dung ngụm, thấy vẫn cười vui vẻ nàng đành y y nha nha kêu lên, khiến cho Túc vương phi chú ý tuy rằng thể cáo trạng, nhưng lại lặng lẽ xốc chăn lên nhìn Túc vương phi rồi ủy khuất kêu vài tiếng.

      "Bụng thoải mái sao?" Túc vương phi vội vàng đứng dậy.

      "Ta xoa xoa cho muội muội là được." A Dung bị bộ dạng của bé chọc cho trong lòng mảnh mềm mại, thấy bụng của A Nguyên còn phập phồng tức giận, vội vàng cười .

      Túc vương phi tin tưởng A Dung lại có ý muốn để hai đứa thân cận, đặc biệt nghĩ tới A Dung kể từ bây giờ đặt khuê nữ ở trong lòng, liền cười "Vậy giao cho A Dung ."

      Thiếu niên cười, vẻ mặt thành cúi đầu chầm chậm xoa bụng cho A Nguyên, miệng cười , "Ta tạ lỗi với muội muội, cần tức giận có được ?" Nụ cười ôn nhu này làm A Nguyên đầu váng mắt hoa, huống gì lực đạo của A Dung nặng, A Nguyên thể cự tuyệt lại cảm thấy mình nên hưởng thụ thư thái chút bèn lật người muốn xoa lưng, ý ngươi từ từ hầu hạ bản công chúa ngủ trước rồi nhắm mắt ngáy ooo.

      Đối với việc bị sai sử như nha đầu này A Dung cũng thèm để ý, khóe miệng tươi cười càng thêm sâu.

      "A Dung là đứa bé ngoan." quốc công phu nhân thấy Túc vương phi vậy mà lại nguyện ý để A Dung chiếu cố A Nguyên, trong lòng nghĩ đến ngọn nguồn, lúc này cười , "Ngươi là muốn thu tất cả những điều tốt đẹp nhất đem đến trong ohủ Túc vương sao?" Thấy gương mặt Túc vương phi đắc ý trong lòng nàng lại cảm thấy thú vị, ôn thanh , "Cha mẹ A Dung trong năm nay phải trở về kinh, nếu là ngươi thực có ý nên tới cửa chút, miễn cho sau này gặp phảingả ba đường " thấy trong mắt Túc vương phi lóe sáng, nàng biết em chồng và Thành Dương bá phu nhân giao tình tốt lại lắc đầu thở dài, " có nghĩ tới, các ngươi còn có duyên phận như vậy."

      Tề Nhã Tề Thiện nhã nhặn lịch ngồi bên, chỉ là Tề Nhã tuổi còn chưa lớn, thấy Phượng Đường tươi cười với mình mặt liền đỏ thấp giọng , "Nhị biểu ca ở trong cung lâu ngày, dễ dàng trở về lần, có thể lưu mấy ngày?"

      Tề Thiện ở bên hơi thò người ra, chặn tầm mắt của trưởng bối.

      Thừa cơ hội này, Phượng Đường nhanh cầm đầu ngón tay Tề Nhã, trong ánh mắt ngượng ngùng của nàng "Ngày mai ta còn gặp nàng ?"

      vốn là đẹp mã, thấy người trong lòng đáp ứng mặt che dấu được nụ cười loá mắt.

      Tuy rằng A Nguyên nhắm mắt hưởng thụ mĩ nhân hầu hạ, nhưng tai vẫn nghe bát phương, ngửi được mùi bát quái vội vàng trừng mắt dùng sức nhìn về phía Phượng Đường, thấy thiếu niên này từng chút từng chút đứng sát vào Tề Nhã nhị biểu tỷ Tề Thiện cực kì bất đắc dĩ lắc đầu, tinh thần liền hưng phấn lên ánh mắt sáng ngời muốn nhìn Phượng Đường lá gan đến cùng có thể to đến đâu, vào lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng ho khan trầm thấp, tiếng này phảng phất như sét đánh ngang trời làm đầu óc Phượng Đường choáng váng, nhanh rút tay về làm ra bộ dáng nghiêm chỉnh.

      Tề Nhã ngượng ngùng che mặt .

      A Nguyên tò mò thò đầu ngó dáo dác, muốn nhìn chút rốt cuộc là ai có bản lãnh lớn như vậy làm nhị ca lòng dạ hẹp hòi thích mang thù của nàng phải sợ hãi, lúc này nam tử tươi cười vào, vừa vào phòng bọn tiểu bối đều đứng lên, quốc công phu nhân mỉm cười "Nhìn xem ngươi vừa trở về, bọn liền được tự nhiên ." Tuy như vậy nhưng trong mắt lại khó nén vui mừng, hiển nhiên cảm tình với nam tử này cực tốt.

      A Nguyên nghe Túc vương phi gọi nam tử này tiếng tam ca, trong lòng liền biết đây là quốc công, cậu của nàng.

      "Ta vẫn là cảm thấy, được tự nhiên chút mới tốt." quốc công thanh dễ nghe hơn dự đoán của mọi người, ánh mắt lúc này ý vị thâm trường rơi vào người Phượng Đường.

      A Nguyên thấy nhị ca nàng sắc mặt biến hóa mấy lần, cuối cùng ỉu xìu nhận tội.
      yumi_2604, Lazzy Le, hauyen280340 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :