1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      ☆ Chương 87
      Sorry các nàng, hôm trước bận cái chuyện thi bằng lái xe mà quên khuấy mất đăng ToT

      Trong hoa viên gà bay chó sủa.
      đám khỉ con vô pháp vô thiên phá từ đầu này qua đầu khác, vô cùng ác liệt. Ngay giữa vườn hoa cỏ bị tàn phá vô số, bùn đất hỗn độn, là tổ hợp của mấy con chim trĩ bị nhổ long, tiên hạc bị đuổi đến phát điên, còn có đám tiểu tử nước mũi chảy thòng lòng cưỡi hươu sao nhưng cưỡi ngựa làm bộ giơ roi hó hét đủ kiểu. Nội giám chỉ nhắm mắt nhắm mũi theo đuôi phía sau đàn tổ tông này, mắt thấy trong thời gian ngắn ngủi hoa viên tinh xảo đẹp đẽ như tiên cảnh ra dáng vẻ gì nữa cũng chỉ nghẹo ngào trong lòng, miệng kêu: “Điện hạ cẩn thận, chớ để bị ngã.”
      Khi Phượng Đường theo Thái tử vào đế dẫn nhóc con nhà mình về nhà, thấy, con nhóc cao cao tại thượng đứng núi giả như quân lâm thiên hạ, hai tay chống nạnh làm thành Ma vương, miệng hô: “Ta là ai?!”
      !” Trong đám khỉ con cũng chưa có đứa nào dám leo lên núi giả cao đến vậy, nên tức khác bị dũng cảm thuyết phục.
      nghe thấy! Ta là ai nào?!” Nhóc con lại tiếp tục diễn.
      đáng nhất cường đại nhất trời dưới biển!” Phượng Đằng liền nhảy cẫng lên, chỉ thiếu câu “Tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất.”
      Thái tử đứng cạnh Phượng Đường xanh mét cả mặt, cười đến run rẩy cả người, đưa tay lau nước mắt rồi vỗ vỗ vai đệ đệ thổn thức : “Dù đáng , cường đại thế nào nữa cứ bảo A Nguyên xuống trước , nhỡ ngã sao bây giờ?”
      “Nghịch ngợm, đúng là nghịch ngợm!” Phượng Đường dậm chân nhưng dám cao giọng, chỉ sợ mình làm muội muội giật mình, lúc này lòng ngùn ngụt lửa giận, quay đầu lại hung tợn mà : “Đợi đến khi nó xuống để xem đệ có đánh cho trận !”
      “Xuống rồi sau.” Lời tàn nhẫn có ai chưa từng chứ? Phượng Đường biết bao lần, nhưng chưa từng chạm vào A Nguyên đến lần, chỉ là dù Thái tử cười lại vẫn sợ A Nguyên bị thương, bèn tự mình tiến lại, vươn tay nhàng : “Thái tử ca ca ở dưới này đón muội, đừng sợ.” Quả nhiên thấy A Nguyên nở nụ cười tín nhiệm, chút do dự nhảy xuống, Thái tử đón được bé con mềm như bông này, thấy nàng rúc trong lồng ngực mình cười khanh khách, tâm trạng cực kỳ tốt, cười hỏi: “Tin tưởng ta như vậy sao?”
      “Thái tử ca ca luôn bảo vệ muội!” A Nguyên ngửa đầu kêu lên, thuận tiện ôm Thái tử cọ cọ, lặng lẽ bôi mặt bẩn vào xiêm y sạch của Thái tử. Phượng Đường đứng sau nhìn thấy tựa hồ như muốn ngất xỉu luôn, chỉ lạnh lùng : “Còn đến đây!”
      A Nguyên ngó qua, chớp chớp mắt với Nhị ca nhà mình, lè lưỡi, rồi lại rúc vào lòng Thái tử kêu lên: “Sợ lắm!”
      “Được rồi được rồi, chuyện cỏn con so đo với muội muội làm gì?” Tâm trạng Thái tử tồi, lúc này đây làm người hòa giải, thấy gương mặt tuấn mỹ của phượng Đường xanh mét mảng, liền rất có kinh nghiệm mà : “Nhìn xem, đây là chưa có con nên vậy, đến khi đệ có con rồi biết trẻ con đều là dáng vẻ như vậy, đệ cũng quen thôi.” Trong cung của , đám nhóc con này ngày nào cũng làm loạn, nếu phải tố chất tâm lý tồi, sớm thắt cổ, thấy Phượng Đường cắn răng “Vâng”, lúc này mới cẩn thận ôm A Nguyên chuyển sang tay Phượng Đường, thấy A Nguyên lưu luyến nhìn mình, hai tay khua loạn xạ, trong lòng khoan khoái nhưng vẫn thấp giọng giáo huấn: “Mới vừa rồi nguy hiểm, cũng trách Nhị ca muội tức giận được.”
      “Dưới chân muội chắc chắn lắm.” A Nguyên lén lút ghé vào tai Thái tử, giọng: “Muội nhìn rồi, chỗ dưới kia là bùn đất mới xới, mềm lắm, rơi xuống cũng làm sao đâu.”
      Thái tử sửng sốt, lúc sau nhìn A Nguyên thông minh cổ quái, bất đắc dĩ mà cười : “Chả trách muội thành đầu đàn của chúng nó.”
      “Để Thái tử ca ca và Hoàng tẩu thư giãn chút chính là công lao của muội.” Bản chất của nhóc con này là thuận cọc mà leo, thấy Thái tử vui mừng, nàng liền chẳng biết xấu hổ : “Muội là đưa các cháu chơi, Thái tử ca ca thưởng muội thế nào?” Xòe tay là muốn có đồ, Thái tử sớm biết tính cách muội muội, bèn chỉ phất phất tay, cho người đưa lên mâm đồ vật như tuyết trắng, cười : “Miến Điện đưa tới ngà voi, rất đẹp, cho muội làm đồ trang sức, tích góp của hồi môn.”
      “Của hồi môn sớm tích góp rồi.” A Nguyên cũng khách khí, nhận mâm đầy ngà voi này, nghĩ nghĩ chuẩn bị làm mấy đồ vật thú vị gì rồi mới để Phượng Đường đưa về nhà.
      Ngồi trong xe, thấy Phượng Đường đen mặt nhìn mình, A nGuyên vội vàng cười làm lành : “Nhị ca, muội thực sai rồi.” lén nhìn thấy sắc mặt Phượng Đường vẫn vậy, nàng liền ngoan ngoãn mà : “Cũng dám trèo lên cao nữa!”
      “Muội để người khác lo lắng như vậy, tốt lắm hả?” Phượng Đường lắc lắc đầu, chỉ dặn dò: “Quân tử bất lập nguy tường chi hạ! Muội như vậy phải là rảnh rỗi kiếm việc để làm à?” Thấy A Nguyên quả thực lắng nghe, rốt cuộc đành lòng trách móc nặng nề, giọng : “Chẳng lẽ Nhị ca có thể đánh muội được sao?” Thấy A Nguyên trốn ở bên, người co tròn lại, nhìn như tự kiểm điểm, lòng Phượng Đường mềm nhũn, nghĩ nghĩ thực ra muội muội cũng là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, liền nhàng : “Thôi, muội nữa, để Nhị ca nhìn xem muội có bị ngã bị thương ở đâu nào.”
      Quân tử bất lập nguy tường chi hạ: 1 người đàn ông chân chính đứng dưới 1 bức tường sụp đổ. Nghĩa bóng: Bắt nguồn từ câu của Khổng Tử, quân tử khi phát có nguy hiểm, bản thân gặp nguy hiểm kịp thời rời khỏi nơi đó.
      Khi Thái tử bảo A Nguyên nhảy xuống, tim Phượng Đường như muốn nhảy cả ra ngoài.
      sao cả mà.” A Nguyên làm bộ làm tịch, ngẩng đầu lên thấy quả nhiên Nhị ca hòa hoãn, lại rúc trở về, bám vào huynh trưởng, rồi hỏi : “Nhị ca có tâm sao?”
      phải việc gì lớn.” Phượng Đường bẩm báo lên Hoàng thượng, khoảng thời gian này vẫn luôn truy tra việc vương, lão nhân kia vẫn làm bộ vương thúc ngoan ngoãn tránh ở đất phong chịu ra, nhưng ít nhiều phong ba trong kinh hẳn đều có lão len lén hạ độc thủ phía sau, Phượng Đường trẻ tuổi tính tình nóng nảy, chỉ xử lý lão già này là xong chuyện. Rốt cuộc Hoàng thượng suy xét kỹ càng hơn, chỉ sợ tôn thất biến động, bởi vậy vẫn luôn tìm kiếm chứng cứ, có điều mấy việc này… muốn làm đảo lộn cuộc sống vui vẻ của muội muội nên từ tốn : “Muội chỉ cần nhớ , là ngoài Hoàng bá phụ và Phụ vương ra, bên trong tôn thất phải ai cũng là trưởng bối của chúng ta để mà có thể thân cận được.”
      chỉ sợ tuổi A Nguyên còn , bị người ta lừa.
      “Còn cần Nhị ca sao, kẻ ngốc cũng biết.” A Nguyên thấy mặt Nhị ca lại đen, vội vàng xin tha thứ, lúc sau lại có chút căm giận mà : “ biết sao Nhị tẩu lại thích Nhị ca?! Keo kiệt như vậy sống chung thế nào?!”
      “Để ta cho muội phải sống chung như thế nào!” Phượng Đường tức chết mất thôi, bèn kéo nha đầu chết tiệt này lại, lật người lại định tét mông, nhóc con này chút tiền đồ nào, tức khắc kêu cha gọi mẹ, gào lên oai oái, ai biết còn tưởng rằng trong xe xảy ra thảm án gì. Phượng Đường thấy nhóc này chỉ có sấm có mưa có ý định dạy dỗ nàng, nhưng tay giơ lên cao vẫn đành đánh xuống, lại nghe thấy nhóc con này còn khóc ròng: “ dám nữa, dám nữa rồi!” Giống như con rùa lật người lại được vậy, làm khóe miệng Phượng Đường khỏi nhếch lên.
      A Nguyên khóc hồi lâu, nhìn trộm thấy Nhị ca cười, lúc này mới thở phào hơi, bò dậy cười nịnh nọt, đợi đến khi huynh trưởng vui vẻ, đưa đến cửa nhà, bèn tức khắc nhảy xuống xe kêu lên: “Nhị ca đánh người! xong liền màng chân ngắn chạy thẳng vào trong. Trong chốc lát Phượng Đường thấy Phượng Ngọc Phượng Khuyết thiếu não kia xông tới kêu “Hộ giá!”, nhắm mắt lại, nén lửa giận trong lòng, lúc này mới vào nhà, liền thấy A nguyên ôm đầu khóc rống lên với Túc vương phi, Túc vương và Phượng Khanh ngồi bên cười đến đau ruột, đến vợ mình cũng che miệng cười trộm, cảm thấy phủ này thực cho ai đường sống, cắn răng hỏi: “Rất thú vị hả?”
      Túc vương phi và nhóc con ôm lấy nhau tỏ vẻ hoảng sợ, sinh động như .
      Phượng Đường tức chết lại vẫn nhẫn nhịn, chỉ cúi người giọng bên tai vợ câu: “Đợi đến khi về phòng xử lý nàng!” Thấy thê tử lộ vẻ sợ hãi, bèn cảm thấy mình có khí chất làm chồng, lúc này đây mới vừa lòng, ngồi xuống vị trí của mình gõ tay lên mặt bàn.
      Túc vương phi run lên, cúi đầu buông lỏng nhóc con ra.
      Nhóc con cũng run lên, dịch dịch từng bước tới trước mặt , vừa ngẩng đầu liền xu nịnh nhìn Phượng Đường, rồi lại bận rộn bưng trà đổ nước, miệng ngừng : “Hôm nay Nhị ca đón A Nguyên, là vất vả.”
      “Vất vả.” Túc vương phi thấy bản thân thực vô tội, cũng lấy lòng theo.
      Túc vương ngồi bên nhìn cảm thấy bất đắc dĩ cực kỳ. Ai mà tin được, vợ mình nuôi mười mấy năm, cuối cùng khác khuê nữ là bao chứ? Thấy A Nguyên vẫn còn nhiệt tình giả vờ đáng , ông sờ sờ cằm, nghĩ rằng nhóc con ngốc nghếch này đưa cho mẫu thân vẫn thích hợp hơn, liền cười : “Ở nhà cũng lâu rồi, mai ta đưa con hồi cung.” Thấy A Nguyên nghĩ nghĩ rồi ngoan ngoãn “Dạ”, ông cảm thấy biết vì sao nha đầu này lại tự dưng ngoan như vậy, nhưng rốt cuộc vừa lòng, cũng để trong lòng, chỉ ăn cơm cùng con cái rồi về phòng.
      Vì sao A Nguyên đồng ý hồi cung?
      Để nhìn xem giờ Từ Quý nhân thê thảm thế nào.
      Vị này từ khi A Nguyên vừa sinh ra liền bắt đầu chèn ép Túc vương phi, mưu toan lấy nàng làm đá kê chân để Bát Công chúa dẫm lên, mối thù này Công chúa điện hạ nhớ rất , giờ thấy kẻ thù nghèo túng, tuy đến mức bỏ đá xuống giếng, có điều xem chút vẫn được, với việc tiến cung cũng thấy gì vui lắm. Ngày hôm sau A Nguyên bị Túc vương ném vào trong cung, đầu tiên nàng tìm Thái hậu, hai bà cháu nhiều ngày gặp đặc biệt thân mật, dính vào nhau tách ra được, làm Ngũ Công chúa tới thỉnh an Thái hậu nhìn mà sởn gai ốc, nghĩ đến A Nguyên lòng dạ hẹp hòi liền tỏ thái độ gì, nhịn xuống.
      A Nguyên thành công dỗ Hoàng tổ mẫu, giờ mới sung sướng chơi, cùng Ngũ Công chúa ra ngoài, thấy khóe mắt đuôi lông mày của nàng cũng nét dịu dàng, khỏi cười hỏi: “Có chuyện gì tốt sao?”
      “Biểu ca sắp thành thân, đây phải chuyện tốt à?” Ngũ Công chúa liếc sang A Nguyên cái, cười đáp.
      nương nhà ai mà xui xẻo thế?” Công chúa điện hạ chưa từng biết cái gì gọi là khẩu đức bèn khách khí hỏi.
      “Ô!” Tốt xấu gì vẫn là biểu ca!
      “Ý là nương nhà ai đời trước tội ác chồng chất như vậy?” Đúng là đời trước tạo nghiệt, đời này mới đầu thai thảm thế.
      Lần này dầu gì cũng uyển chuyển ít, Ngũ Công chúa cũng bất đắc dĩ, chỉ là cùng cảm nhận rằng nương kia đủ xui xẻo, liền thở dài : “Là đại tiểu thư nhà Tĩnh Bắc hầu.”
      “Hoàng tỷ có ý gì khác à?” Thấy vẻ mặt Ngũ Công chúa có chút phức tạp, A Nguyên liền tò mò hỏi.
      “Thực ra rất dài dòng.” giờ, Ngũ Công chúa cũng biết là biểu ca Khánh Chấn của nàng xui xẻo hơn, hay là đại tiểu thư nhà Tĩnh Bắc hầu xui xẻo hơn, lúc này đây nhịn được mà thở dài.
      Ngửi được mùi bát quái, tim A Nguyên nhảy bùm bùm phấn khích, hai mắt tỏa sáng : “Đâu phải có thời gian, mau.”
      nương kia… biết võ nghệ.” Ngũ Công chúa gian nan ra.
      Kỳ , biết võ nghệ cũng đủ để miêu tả vị đại tiểu thư nhà Tĩnh Bắc hầu trong truyền thuyết này. Thời điểm vị nương này sinh ra, Tĩnh Bắc hầu cùng Phu nhân ở biên quan vùng vẫy giành sống, nữ nhi sinh ra từ trong chiến tranh từ bé biết giơ đao múa kiếm, chưa tới mười tuổi theo phụ thân ra chiến trường, giờ còn đứng đầu đội quân, có điều trong triều chưa có tiền lệ làm nữ tướng, cái danh này đặt lên đầu đệ đệ nàng, nhưng mà người chỉ huy ra trận giết địch, vẫn luôn là vị đại tiểu thư này.
      Ngũ Công chúa tới đây, A Nguyên cực kỳ bội phục. Xưa nay nàng kính ngưỡng nữ nhân còn cường hãn hơn nam nhân như vậy, khỏi bẻ tay :”Đáng tiếc được gặp trước, bằng thế nào ta cũng phải làm bằng hữu tốt với nàng ấy.”
      Ngũ Công chúa ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua A Nguyên hoàn toàn chút khinh thường nữ nhi cả người nhuốm máu giết người vô số đó, trong lòng cảm thấy bản thân tiêu sái bằng nàng, liền thở dài : “Mẫu thân cũng như thế.” Thấy A Nguyên tò mò, nàng liền bất đắc dĩ : “Nhưng mà, nhà bình thường có ai dám lấy nàng? Gả được, ở nhà thành lỡ cũng có ai tới cầu hôn, nhà Tĩnh Bắc hầu cũng gấp lắm, chỉ nàng tự mình vội vàng gì, là nếu gả được cả đời lấy chồng cũng sao.”
      A Nguyên nên lời, chỉ giơ ngón tay cái, lúc sau liền chần chờ mà : “Biểu ca ngươi thế kia, đầu ngón tay của người ta cũng địch lại được ?”
      Ngũ Công chúa liếc xéo nàng cái, rồi đúng lý hợp tình : “Biểu ca có bản lĩnh, nên phải cưới nàng dâu lợi hại chút, chỉ là ta gặp nương kia, phải là ngươi nhu hòa, rất cường ngạnh, từ đầu đến chân cứng cáp, liếc mắt nhìn qua cái ta cũng thấy sợ hãi.” Lăn lộn trong quân, tự nhiên có khí chất sát phạt, làm sao nữ nhi chỉ có thể mạnh mẽ chốn khuê phòng như Ngũ Công chúa chịu được chứ? Nghĩ đến nam nhân khác thiếu nữ kia là bao, Ngũ Công chúa run rẩy, cười gượng : “Biểu ca có phúc.”
      yên làm hỏng nương tốt.” A Nguyên lại cảm thấy Khánh Chấn mềm như bông đó xứng với đại tiểu thư nhà Tĩnh Bắc hầu.
      “Mẫu phi ngàn chọn vạn tuyển mới tìm được người hợp ý, vô cùng vừa lòng, cũng thầm bóng gió với phu nhân Tĩnh Bắc hầu, vị phu nhân kia sầu lòng lắm rồi, biết được là cầu hôn cho thế tử phủ Định Quốc công tức khắc đồng ý vài phần.” Ngũ Công chúa tiếp tục buôn: “ phải là hôm kia biểu ca vừa sinh cố sao? Mợ là người lợi hại, hai lời liền tiến cung thỉnh tội, mẫu phi tức giận biểu ca tôn trọng mẫu phi, định bồi tội với Tĩnh Bắc hầu, hôn có được hay để ngày khác hẵng , chỉ cần đừng làm người ta cảm thấy chúng ta giễu cợt, thành kết thù gì đó.” Tuy phu nhân Định Quốc công lệnh phía dưới được phong thanh về chuyện trong phủ Định Quốc công, song tất nhiên thể giấu tiệt được bên ngoài, bằng ra trước, ngược lại có vẻ như nhà mình vô tội hơn chút.
      “Vậy mà phu nhân Tĩnh Bắc hầu cũng đồng ý?” A Nguyên thầm tiếc nuối thay cho nương kia.
      “Quả nguyện ý, có điều phu nhân Tĩnh Bắc hầu cũng , sau khi nương ấy gả qua, trước khi con trai trưởng dòng chính được ba tuổi, biểu ca thể có con cái thứ xuất.” Đây là tấm lòng người mẹ, trẻ con chết yểu rất nhiều, nhưng qua được ba tuổi thân thể cũng tính là trưởng thành rồi, đại để có vấn đề gì, đây cũng là con đường tốt nhất, chỉ là Ngũ Công chúa thấy có gì đó ổn, thấp giọng :” ra ta cảm thấy, hôn này dù có thành cũng là tính toán của các trưởng bối, vị đại tiểu thư kia nhìn rất có chính kiến, gặp biểu ca cũng có phản ứng gì, giống như là…”
      coi biểu ca ngươi như cái bàn đồ ăn!” Người có chút năng lực đều chướng mắt loại nam nhân mềm như bông này đúng ?
      “Ô!” Ngũ Công chúa xì khói qua lỗ mũi, cảm thấy A Nguyên này mở miệng ra là đáng ghét, càng đáng giận hơn đó là quả A Nguyên ra suy nghĩ trong lòng nàng, lúc này đây liền thở dài : “Mẫu phi cũng nhìn ra, buồn vô cùng, chỉ mong biểu ca chịu thua kém chút, lấy ra thủ đoạn ngày thường, ít nhất đừng để người ta coi như…” Lời sau có chút hay, Ngũ Công chúa cũng lựa lời giống như A Nguyên, bèn nuốt câu sau xuống, day trán : "Có điều nương này quả có năng lực, nếu gả vào phủ Định Quốc công , sau này biểu ca chỉ cần ở phía sau, phải bận lòng chuyện gì đằng trước cả.”
      Đây là có kinh nghiệm. Định Quốc công tại, cậu Ngũ Công chúa chính là người ôn nhu, mảnh lá cây rơi xuống cũng có thể thần kỳ trải qua xuân thu bi thương, may mắn phu nhân Định Quốc công lòng vì cậu, bằng Định Quốc công thành cái dáng vẻ gì ai đoán ra được.
      “Hahahaha…” Nam nhân nên thân, để nữ nhân đau khổ chống đỡ ở phía trước, đối với mặt hàng như vậy A Nguyên còn lời nào để .
      “Quả là mối hôn tốt.” A Nguyên thở dài : “Đức phi nương nương vất vả nha.” Phải lật tung nữ nhi cả nước lên mới tìm ra được vị như vậy, A Nguyên cảm thấy Đức phi nương nương vì mấy người nên thân nhà mẹ đẻ quả thực rất liều mạng.
      “Nếu phải năm xưa…” Ngũ Công chúa chần chờ, rồi giọng: “Mẫu phi tội gì phải vào trong cung chịu tội chứ?” giờ mẫu phi khác gì quả phụ sống thủ tiết, cả ngày thanh tâm quả dục, làm Ngũ Công chúa nhìn cũng thấy khó chịu, chỉ là Đức phi nguyện ý làm đồ trang trí, Ngũ Công chúa cũng cảm thấy chẳng có gì cần thiết phải tranh sủng, bởi vậy cũng đành để vậy. Nhưng nhìn những nữ nhi linh hoạt bên ngoài, Ngũ Công chúa bèn thấp giọng : “Trong hậu cung ăn thịt người này biết chứ bao nhiên lệ mỹ nhân.”
      Nay Hoàng thượng và Hoàng hậu càng thêm khăng khít, đồng nghĩa với việc toàn bộ hậu cung đều thất sủng, những nữ nhân này lại phải làm thế nào đây?
      Cũng phải là lòng chứa phẫn uất, Ngũ Công chúa chỉ là oán giận câu thôi, A Nguyên chỉ coi như gió lớn quá nghe thấy, chốc lát sau Ngũ Công chúa lại hòa hoãn, kéo tay A nguyên cười : “Chờ đến khi vị đại tiểu thư kia lại tiến cung, ta tới tìm ngươi để cùng gặp nàng.”
      “Giỏi đến như vậy nên thân cận cho tốt.” A Nguyên cười rồi cùng Ngũ Công chúa khoác tay nhay dạo trong Ngự Hoa viên. tại chư phi thất sủng, ai có tâm tư trang điểm hoa hòe lộng lẫy để người mù nhìn làm gì, cũng có tâm trạng dạo Ngự Hoa viên, bởi vậy trong Ngự Hoa viên phá lệ tiêu điều thê lương. A Nguyên vừa cùng Ngũ Công chúa, vừa nghe nàng kể chuyện phủ Định Quốc công, biết được vị biểu nương kia bị phu nhân Định Quốc công phạt, nghe trong lúc túc trực bên linh cữu mẫu tân cẩn thận mà quỳ đến tàn phế, liền cảm thấy lạnh người.
      Cho dù Khánh Chấn có lòng với biểu muội này, nay thấy nữ nhi còn hoàn mỹ như vậy nữa, còn có thể thích đến mức nào đây?Phu nhân Định Quốc công như thế, là tàn nhẫn.
      “Là chính thê ở ngoài còn hơn làm thiếp phủ Định Quốc công sao?” A Nguyên liền thở dài: “Phu nhân Định Quố công bớt của hồi môn của nàng ta, chỉ cần nàng an phận chút có gì xảy ra.”
      “Nàng ta muốn làm vợ biểu ca, nào định làm thiếp.” Ngũ Công chúa liền lắc đầu : “ nhìn ra, mợ làm sao có thể muốn đứa con dâu như vậy.”
      “Biểu ca ngươi sao?” A Nguyên nghĩ nếu vị kia biết mình sắp cưới nữ tướng quân, chừng phải hộc máu ấy chứ.
      “Chỉ gặp đại tiểu thư nhà Tĩnh Bắc hầu môt lần, cũng biết nương kia với cái gì mà ta thấy như mất hồn mất vía, tựa hồ bị đả kích .” Ngũ Công chúa nhịn được nhíu mày : “Nghĩ đến, đại tiểu thư kia chướng mắt , cũng có lời hay gì.” Nếu là lời hay, nữ tướng quân này mà cưới vào, Ngũ Công chúa nghĩ tới đám nha đầu hoa hòe lộng lẫy trong hậu viện kia, liền thở dài : “ đám tiểu tinh trong phòng đều bị mợ bán hết, còn hai đứa là vẫn làm phu thê với biểu ca thôi.” đến đây, nàng hơi đỏ mặt, lại vẫn tiếp: “Mợ chỉ bảo các nàng tự hỏi mình, người đồng ý, tặng của hồi môn rồi gả ra ngoài, người muốn , bị mợ đưa tới thôn trang cho hạ nhân.”
      Phu nhân Định Quốc công làm gì thôi, khi động là lôi đình, đừng Định Quốc công sợ hãi trong phủ còn có nương “hùng tâm tráng chí”, ngay cả biểu ca nàng cũng bệnh nặng hồi, giờ còn bệnh tật nằm giường kìa.
      A Nguyên tưởng tượng dáng vẻ bệnh tật bi thương cảm thấy thiên hạ rộng lớn mà có chỗ dung thân của thiếu gia kia, khỏi cười khúc khích, thấy Ngũ Công chúa trừng nàng, tức khắc xin khoan dung : “Xin lỗi, nhịn được.”
      “Ngươi đúng là…” Ngũ Công chúa muốn điểm điểm trán A Nguyên, rốt cuộc lại nhịn xuống, chỉ thở dài : “Đại tiểu thư nhà người ta cũng là người mạnh mẽ, ta chỉ mong biểu ca có thể hiểu được, sống tốt với người ta, cho dù thể chống đỡ phủ, cũng đừng để người ta chống đỡ, còn mình ở sau tiêu dao tự tại tay ôm thiếp, sao có mộng đẹp thế được?!”
      “Có việc chung vô diễm, vô hạ nghênh xuân*.” A Nguyên làm vẻ là người có học vấn phen, lúc sau liền thở dài, “Nơi nào có nhiều chuyện tốt như vậy?”
      Có việc Chung Vô Diệm, vô Hạ Nghênh Xuân: về chuyện Tề Tuyên vương có khó khăn mới có thể nhớ tới Chung Vô Diệm, vô liền đem nàng ném đến sau đầu, hình dung người vong ân phụ nghĩa, bạc tình bạc nghĩa phụ nghĩa.
      Chung Vô Diệm và Hạ Nghênh Xuân là 2 người vợ của Tề Tuyên Vương, Chung Vô Diệm xấu, Hạ Nghênh Xuân đẹp. Mỗi lần có biến , ông vua chỉ biết kiếm Chung Vô Diệm, còn khi hết chuyện, lại thèm đoái hoài đến nàng nữa mà chạy sang tìm Hạ Nghênh Xuân vui đùa.
      nữa lại phiền, thôi thôi.” Khơi chuyện cũng là Ngũ Công chúa, giờ đến phiền cũng là Ngũ Công chúa. Nàng đứng ngay giữa Ngự Hoa viên rộng thoáng liền thấy ở chỗ hồ nước xa xa có mắc dây du mới, rốt cuộc vẫn là trẻ con thích chơi đùa, liền lôi kéo A Nguyên đến giải sầu, mới vài bước lền thấy vài người cũng chạy nhanh lại đâu, đầu chính là Bát Công chúa có chút tức hộc máu, cảm thấy thực sinh động, Ngũ Công chúa là người miệng nể nang mấy, bèn cười lạnh : “A, ta còn tưởng là ai, hóa ra là Bát muội cái gì cũng có thể quản, ta với bát muội này, ngươi ở trong cung hiếu thuận Từ Quý nhân, an ủi Quý nhân, lại chạy đến đây, sao ta lại thấy hụt hẫng thế này?”
      Ai là Hoàng thượng? Từ Quý nhân nghèo túng đáng thương, còn lúc ỷ vào được sủng ái mà coi rẻ Đức phi sao?
      bụng lửa giận của Ngũ Công chúa tại đều rải ra.
      hauyen2803, Lazzy Le, ly sắc18 others thích bài này.

    2. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      ☆ Chương 88

      Công chúa được sủng ái và Công chúa được sủng ái, ở trong cung hưởng đãi ngộ khác nhau như trời với đất.
      Ngay như trước mắt có cung nữ cười gượng tới kéo Bát Công chúa lại, để nàng va chạm với Ngũ Công chúa và A Nguyên, lại nhìn nụ cười lạnh bất thiện của Ngũ Công chúa, hoàn toàn có ai dám đụng vào đầu ngón tay nàng.
      Nếu vẫn như trước đây, vị kia vẫn là Từ tần ai dám? Có điều trước mắt vì việc của Thuận Vương phi mà Từ tần xung khắc như nước với lửa với người muội muội này, giờ Từ Quý nhân bị biếm xuống bùn đất rồi. Bát Công chúa được Hoàng thượng thích, mẫu thân lại thất thế, lập tức bé trước con mắt cay độc của cung nhân.
      Mắt thấy Bát Công chúa bị cung nhân lôi kéo liên tục giãy giụa, A Nguyên liền nhíu mày, chậm rãi : “Bát muội ăn mặc đơn bạc, đưa về đừng để bị bệnh.” Thấy Bát Công chúa oán hận xem ra, chút cảm kích A Nguyên muốn cứu nàng ta, A Nguyên tức khắc cười khẩy, cảm thấy bản thân quả ăn no rửng mỡ làm chuyện tốt, bèn nghiêng đầu , thấy ít cung nữ phía xa đều nhìn qua liền giọng với Ngũ Công chúa: “Đừng quá mức, Hoàng bá phụ biết được phật lòng.”
      Ngũ Công chúa cũng cảm thấy có lý, mới vừa rồi chỉ là nhất thời xúc động phẫn nộ, muốn làm tiểu nha đầu chơi xấu như A Nguyên, có điều nàng đúng làm được thế. So với Bát Công chúa, nàng chi bằng gây phiền toái cho Từ Quý nhân, bởi vậy gật gật đầu, chỉ lạnh lùng với Bát Công chúa: “Sau này ngươi ngừng nghỉ chút , chỉ thiếu ở ngoài hét năm uống sáu, cho là có ai trị được ngươi chắc?” Thấy Bát Công chúa còn nghe , trong lòng cũng biết là tư vị gì, liền lắc đâu thở dài: “Chỉ cần sua này ngươi thành thành , khác với trước đây, Phụ Hoàng và Mẫu hậu dĩ nhiên quên ngươi, đừng cứ nhằm đường thất sủng ma .”
      Cho dù bất hòa với Bát Công chúa, Ngũ Công chúa vẫn quyết tâm tàn nhẫn được.
      Lòng tốt làm tỷ tỷ tốt bị ném cho chó ăn.
      Bát Công chúa gào khóc, hét lên với Ngũ Công chúa: “Ngươi cười nhạo ta đấy à?! Được a, các ngươi từng bước từng bước kết đảng trong cung, ức hiếp mẫu phi ta, hại bà thất sủng rơi xuống tình trạng này, giờ còn muốn khi dễ ta sao?” Thấy Ngũ Công chúa xanh cả mặt rồi cười lạnh tiếng kéo A Nguyên quay đầu , nàng liền kêu lên: “Ngươi được ! Ngươi cho ta! Nếu phải ngươi gièm pha trước mặt Phụ hoàng, bọn ta sao có thể thành thế nào!” Rồi còn muốn vùng thoát khỏi cung nữ, nhào lên định đánh hai tỷ tỷ này.
      “Từ Quý nhân dạy nó hỏng rồi, quả thực vô liêm sỉ!” Ngũ Công chúa tức giận đến run loạn cả người, chỉ lôi kéo A Nguyên ra xa, lúc này mới oán hận : “Những lời này làm sao đứa tiểu nha đầu có thể nghĩ ra được? Có thể thấy là Từ Quý nhân ngày ngày ngày nguyền rủa, bảo nó nhớ kỹ mới có được lời này!” Nhắc đến cái này, Ngũ Công chúa cảm thấy thể tưởng tượng nổi. Dạy dỗ Bát Công chúa thành cái dáng vẻ này, Từ Quý nhân có phải là điên rồi ?
      “Người trong lòng có ác niệm luôn cho rằng người khác hại mình.” A Nguyên lạnh nhạt : “Nàng ta chút chút làm ra nhiều chuyện như thế có liên quan đến chúng ta sao? Sao lại còn thành chúng ta hại nàng ta?” ràng là tự mình tìm đường chết, làm đến mức nữ nhân cẩn thận như Từ tần còn chịu nổi tới cáo trạng nàng ta, vậy mà vẫn cảm thất bản thân làm rất đúng hả? A Nguyên hết chỗ với thể loại hoàn toàn dáng ghét này, chỉ nắm tay Ngũ Công chúa kiên nhẫn mà : “Nhắc đến nàng ta làm ô uế miệng ta! Cuộc sống bây giờ của nàng ta tồi, cứ ở thế là được.”
      giờ Từ Quý nhân lại phải kiếm ăn từ cung nữ thuộc hạ ngày trước, còn có những người nàng ta từng ức hiếp, A Nguyên cần xem cũng biết nàng ta có thể sống được bao lâu.
      khác ở trong lãnh cung là bao.
      Ngũ Công chúa giãi bày với A Nguyên xong cảm thấy tức giận ban nãy vơi ít, lúc này đây cũng đề cập tới nữa, cùng nhau dạo vườn, rồi cười với A Nguyên: “Hồi trước A Dung còn ở đây ngươi cũng chơi với ta nhiều như này, bây giờ ta lại được sủng rồi.” A Dung còn làm thị vệ, thân là ngoại thân nào còn có thể tiến cung? A Nguyên nghe xong chỉ cảm thấy bụng đầy nước mắt chua xót, thở dài : “Thôi, càng xa càng đẹp mà, xa bao nhiêu càng đẹp bấy nhiêu.” Vốn dĩ nàng định to gan lớn mật câu “Tiểu biệt thắng tân hôn”, nhưng mà Công chúa điện hạ là người bẽn lẽn thẹn thùng, sao thẳng như vậy được?
      Công chúa điện hạ bẽn lẽn thẹn thùng mớ vừa quay về cung Thái hậu liền thấy ngồi phía dưới Thái hậu là vị mỹ nhân ngồi ngay ngắn, nước dãi chảy ròng ròng nhào tới, suýt nữa bôi hết nước miếng thẹn thùng vào quần áo mỹ thiếu niên.
      “Sao Dung ca ca tiến cung?” Thái hậu ngồi thấy mỹ thiếu niên vẻ mặt đắc dĩ mà lau nước miếng cho nhóc con này, cười nghieng cả người qua bên, A Nguyên da mặt dày nha, quay lại nhìn Ngũ Công chúa phía sau để bị cạo mặt đâu, chỉ ôm cổ A Dung hỏi.
      “Sắp rời khỏi cung nên hôm nay tới tạ lễ với Thái hậu nương nương.” A Dung ở trong cung Thái hậu được Thái hậu quan tâm đếm xuể, đối đãi như vãn bối, lúc trước vừa mới tiếp nhận công việc nên vội , bây giờ công vụ tốt hơn chút liền muốn tới đặc biệt dập đầu với Thái hậu, biểu đạt cảm kích của mình chút. A Dung lại thấy nhóc con trong ngực cười đến thấy mắt đâu nữa, lòng cũng vui mừng vô cùng, lặng lẽ ôm chặt rồi ngẩng đầu ôn nhu với Thái hậu ngồi : “Cũng chỉ khi ở với Thái hậu nương nương Điện hạ mới tươi cười rạng rỡ như vậy.”
      “A Nguyên là bảo bối của ai gia, sao có thể để nó khó chịu được?” Trừ chuyện ăn uống điều độ ra, đối với A Nguyên Thái hậu quả thực hữu cầu tất ứng, nếu A Nguyên này còn cảm thấy hài lòng thực nên chịu thiên lôi đánh.
      A Dung bề ngoài tú mĩ, làm người ôn nhu, Thái hậu ưng lắm, thấy A Dung cúi đầu cười mỉm, bà nghĩ nghĩ chút rồi sai người lấy cái tráp gỗ đỏ mạ vàng tới đặt vào tay A Dung, ôn hòa : “ giờ con được Hoàng đế coi trọng, có thể thấy được là có bản lĩnh, cho cùng cũng dưỡng dưới gối ai gia hồi, cái này tặng cho con, nếu bị khi dễ cứ tới với ai gia, ai gia làm chủ cho con.” A Dung mở tráp ra liền thấy bên trong phần lớn đều là ngọc bội đặc biệt đa dạng, rất xa xỉ, vội vàng đức dậy : “Sao có thể nhận thưởng của Thái hậu nương nương, vô công bất thụ lộc ạ?”
      Mới vừa xong liền cảm thấy bên hông đau xót, bị nhéo cái, A Dung ăn đau cúi đầu nhìn thấy nhóc con trợn mắt trừng mình.
      “Nhìn xem, đây là đau lòng thay con đấy.” Thái hậu thấy dáng vẻ đôi con trẻ phía dưới, bật cười.
      A Dung được ban thưởng tức là mình được ban thưởng, sao có thể thay mình từ chối được? A Nguyên đắc ý vô cùng, ngó vào trong liền thấy trong đó có đôi ngọc bội hình con cá , tinh xảo đáng bèn túm nanh ra ngoài treo lên cho A Dung cái, mình cái, giọng : “Lại đánh con dấu nữa.” xong nhớ tới cái lần trước, câm can bé nhảy lên thình thịch, vừa ngẩng đầu liền thấy A Dung mặc hồng hồng, cười cười nhìn nàng.
      Thái hậu tinh tế mà nhìn hai đức phía dưới này, tuy rằng cảm thấy A Dung tuổi có lớn chút, có điều cái này đối với nam nhân quan trọng lắm, lại còn mỹ mạo ôn nhu, quan trọng là A Nguyên có vẻ thích, liền thầm đật đầu, cho người đưa lên cái tráp trang sức nội tạo trong cung, ấm giọng với A Dung: “Ai gia tuổi lớn rồi, đánh trang sức cũng dùng được, lại lãng phí, mẫu thân con dạy con rất khá, là người có bản lĩnh, những tứ này ban cho mẫu thân con, thưởng nàng mấy năm nay cẩn thận dưỡng dục con.”
      Thái hậu ban thần thê trang sức, đây là vinh quan thiên hạ, trong kinh chỉ đều phải ghé mắt, A Dung có tâm giành vinh quang vì mẫu thân, lúc này cũng chối từ, chỉ đứng dậy cung kính dập đầu : “Thay mặt mẫu thân khấu tạ Thái hậu nương nương.”
      “Đức trẻ hiếu thuận.” Thái hậu thích người thuần hiếu, thấy có gì vui, liên tục gật đầu rồi mới lại ôn tồn với A Dung vài câu, thấy con khỉ con A Nguyên trong người A Dung nôn nóng lắm rồi, biết là muốn chuyện thân cận bèn cho chúng lui ra ngoài, lúc này đây tươi cười mặt xụ xuống, chỉ nhíu mày hỏi Ngũ Công chúa ở dưới: “Hôm nay trong cung các con gặp tiểu Bát sao?” Thấy Ngũ Công chúa gật đầu, Thái hậu liền thở dài : “A gia cũng biết kiếp trước tạo ra cái nghiệt gì mà lại có mấy tổ tông này!”
      “Bát muội còn , về sau hiểu chuyện thôi.” Ngũ công chúa thực thành ý mà khuyên câu.
      như vậy biết xúi giục huynh tẩu bất hòa, tính tình hư thành như vậy như đúc ra từ khuôn Từ Quý nhân vậy!” Thái hậu thiếu cháu , bởi vậy khiến bà thích, bà cũng lười lo lắng cho.
      Ngũ Công chúa ánh mắt chợt lóe, lúc sau liền ra vẻ có chút mất tự nhiên : “Cũng do con nóng nảy, phải hiểu Từ Quý nhân là Từ Quý nhân, Bát muội rốt cuộc vẫn là muội muội con, sao có thể đối đãi muội ấy như vậy?”
      “Con có lòng tốt như vậy, nhưng mà lại biết, nhân tâm độc ác, đồ vong ân phụ nghĩa kia chưa chắc con là tỷ tỷ đâu.” Ngũ Công chúa và A Dung đều là Thái hậu nuôi lớn từ , Thái hậu tự nhiên đối xử với các nàng đặc biệt hơn, thấy Ngũ Công chúa nằm lên đầu gói bà, liền thở dài : “Có con và A Nguyên hiếu thuận dưới gối cũng là cái phúc đời này của ai gia.” Bà nhớ tới chuyện Hoàng thượng với mình gần đây, lại thở dài: “Về sau con cũng chưa chắc có thể có thêm huynh đệ tỷ muội, đứa bé này hợp với con, vậy làm tỷ muội cả đời vậy.”
      Ngũ Công chúa giật mình, nghe ra ý tứ đằng sau, trong lòng vui mừng vì Hoàng hậu, cũng buồn lòng thay mẫu phi mình, dừng chút, định thần lại, giọng hỏi: “ giờ trong cung đồn rằng Phụ hoàng miễn tuyển tú, nay nghe ý tứ của Hoàng tổ mẫu, là ạ?”
      “AI gia cũng cảm thấy nữ nhân tỏng cung cũng đủ nhiều rồi.” Lúc tước vì khai chit án diệp cũng đành tvaajy, giờ Hoàng tử Công chúa trưởng thành ít, hà tất lại thêm người mới chứ?
      Huống chi Hoàng hậu đồng cam cộng khổ trải qua hoạn nạn cùng Hoàng thượng, Thái hậu cũng đành lòng lại làm nàng chịu thiệt thòi.
      “Nếu Hoàng tổ mẫu tuyển tú, vậy Nhị Hoàng huynh làm sao bây giờ đây?” Nghĩ đến cái này, đôi mắt Ngũ Công chúa lại nghịch ngợm, ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút vui sướng khi người gặp họa, giọng : “Nhị Hoàng huynh cứng cực kỳ, đạo lý gì mà ‘trước hôn được làm người ta mất tự nhiên, sao có thể ngày ngày đến làm phiền phủ An Quốc công được’ gì gì đó?” Bi kịch đặc biệt chính là, Trịnh vương điện hạ minh thần võ, còn chưa tới nửa tháng nữa là đại hôm mà đại môn phủ AN Quốc còn chưa dẫm vào, làm Ngũ Công chúa cảm thấy cực kỳ thú vị, nào còn quarnhuynh muội tình thâm gì nữa, chỉ tận tình cười nhạo.
      “Đừng nhắc đến nó nữa, đến đệ đệ cũng bằng, ai gia xót thay nó!” đến cái này, Thái hậu ngất xỉu mất.
      Trịnh vương là con vợ cả Hoàng hậu, khí chất uy nghiêm khác hẳn bọn đệ đệ bên dưới, lại kính cẩn khiêm tốt, tuy rằng nghiêm túc quá, có điều xưa nay Thái hậu nhìn với con mắt khác bằng cũng để cháu nhà mẹ đẻ bà cho Trịnh vương làm kế phi. Nhưng mối nhân duyên tốt như vậy, giờ lại làm Thái hậu rầu thíu ruột, chỉ cảm thấy tâm can chỗ nào đau, cắn cắn rằng, sờ sờ đầu của Ngũ Công chúa chút rồi mới thở dài : “Nhìn xem tiểu Tứ làm thế nào chứ! Ài! Nếu có lòng cứ tới cửa , ngày ngày bồi dưỡng tình cảm, đây là còn chờ nhà người ta mời nó đến nữa hả?”
      Kỳ , Trịnh vương thực vừa lòng tiểu thư phủ An Quốc công, phải vừa lòng bình thường đâu, chỉ là làm Vương gia uy nghiêm thể lì lợm la liếm biết xấu hổ như Tứ đệ được, trong lòng thích lắm rồi lại dám mặt dày lấy lòng lão thái sơn và vợ tương lai, mà làm gì cả lại cũng chẳng dễ chịu gì, bởi vậy mỗi khi “tiện đường”, “vô tình” qua cửa lớn phủ An Quốc công vẫn luôn chờ người nào đó ra thấy , ngạc nhiên chút rồi nghênh mời vào trong phủ trò chuyện, thường xuyên qua lại như thế tình cảm còn được bồi dưỡng sao?
      Phủ An Quốc công đáp lại kế hoạch này của là: cửa lớn đóng chặt, trước nay chưa có chủ nhân nào từng ra.
      Trịnh vương lăn lộn nửa tháng, hơn nửa trong cung đều biết, chỉ là Hoàng hậu cũng biết Trịnh vương nghiêm túc, ít khi cười, chỉ sợ thẹn quá thành giận, tiện thẳng bảo đổi phương thức khác, vì thế nên tới bây giờ, Trịnh vương điện hạ sắp thành hòn vọng cửa rồi.
      Làm sao Thái hậu biết được? Chỉ là trường hợp này bà cũng biết làm thế nào cho phải.
      Trịnh vương khó khuyên, nha đầu phủ An Quốc công kia cũng phải người có thể bớt lo, nha đầu ấy chỉ coi hôn này là liên hôn, nghĩ kỹ rồi định coi Trịnh vương phi như cái chức nghiệp, coi Trịnh vương là sếp, hai cái người này hợp lại với nhau, có thể làm Thái hậu đau đầu được sao?
      Chỉ là Thái Hậu ở chỗ này cùng ngũ công chúa đau đầu, ở chỗ khác, A Nguyên cười đến lăn lộn trong lồng ngực A Dung, hồi lâu sau mới lau nước mắt, nấc cụt giọng : “Sao lại tới cầu huynh rồi?” Trịnh vương và A Dung, bắn đại bác cũng tới phải ? Có vấn đề nan giải vậy mà lại tới hỏi A Dung quan hệ lớn với sao? Làm A Nguyên cảm thấy cực kỳ kỳ quái.
      A Dung cũng cảm thấy lạ.
      và Trịnh vương cùng lắm là sơ giao thôi, huống chỉ Trịnh vương lớn tuổi hơn, thường ngày cũng chỉ qua lại với Phương Đường. Nhắc tới Phượng Đường, A Dung chỉ cảm thấy phải giữ lại khóe mắt cho đỡ run rẩy. Vị Nhị ca này thầm lặng gây phiền toái cho biết bao nhiêu lần rồi, quả thực là đại cữu khó chơi nhất.
      Phải biết Trịnh vương chú ý tới A Dung từ lâu.
      phải hảo hán nào cũng có thể thu phục trôi chảy Thiên ma tinh đến như vậy, nhóc con đến cả trong cung của Thái tử còn có thể đại náo thiên cung nhưng ở trong tay A Dung lại ngoan ngoãn như vậy, Trịnh vương liền cảm thấy A Dung bình thường. Huống chi vẻ ngoài của A Dung đẹp như vậy có lợi ích rất lớn, Trịnh vương thích người thuận mắt, bởi vậy vẫn luôn rất có hảo cảm với A Dung. nhiều ngày bị hôn tra tấn dã man, chạy loạn chữa trị bệnh cấp mãn tính mình, giấu giấu giấu diếm diếm tới hỏi Thành vương Phượng Minh bây giờ đặc biệt hạnh phúc, nay Phượng Minh sướng, tự nhiên cũng hy vọng hoàng huynh cũng sung sướng, bởi vậy liền kể đại ân “giúp đỡ” của A Nguyên ra, chỉ đây đều là nhờ Hoàng muội vất vả phen.
      “A Nguyên là đức bé ngoan!” Phượng Minh nghiêm túc mà , Trịnh vương trong lòng bừng tỉnh đại ngộ, mặt lại lãnh khốc gật gật đầu.
      Có điều, làm hoàng huynh, còn là hoàng huynh uy nghiêm, sao có thể hỏi muội muội làm thế nào theo đuổi Vương phi được? Như thế chẳng phải về sau dám ngẩng đầu trước mặt muội muội sao? Nghĩ đến A Nguyên trước nay vẫn tôn kính với mình, da mặt Trịnh vương vẫn thể dày hơn được, đành phải nhờ tới A Dung cực kỳ thân cận với A Nguyên, hơn nữa lại phải là Hoàng đệ của trợ giúp, bảo thăm dò ý kiến của A Nguyên, xem xem chuyện này còn đường sống nào cứu được nữa hay .
      với Nhị Hoàng huynh là, nương này dễ cưa, ta chưa chắc đáp ứng, để nợ huynh ân tình.” Công chúa điện hạ thích nhất là làm mai mối, tuy rằng lúc trước Tứ Hoàng huynh vong ân phụ nghĩa cưới được vợ xong là trở mặt nhưng từ trước đến nay Công chúa điện hạ lòng dạ rộng rãi, thích so đo, đợi sau này làm khó dễ Tứ Hoàng huynh cũng sao, giờ biết được Trịnh vương có ý với Vương phi này, biết vì sao nàng lại thấy vui mừng, cũng vui vẻ thay nương kia, bởi vậy thầm đồng ý nhưng vẫn muốn làm khó chút.
      Có tình ý với nhau vẫn hơn là liên hôn với tảng băng, A Nguyên cảm thấy như thế vẫn tốt hơn đối với nương kia.
      “Đừng hành quá mức.” Mắt thấy Trịnh Vương vẻ mặt vững vàng, dáng vẻ lại có vài phần thất bại, A Dung liền tốt bụng .
      “Người ta là hoàng hoa khuê nữ đó, Nhị Hoàng huynh mấy đời vợ rồi?!” A Nguyên trợn mắt cãi.
      “Muội!” Đôi mắt A Dung mở to, nhìn A Nguyên cái gì cũng dám trước mắt, lâu sau, đành bất đắc dĩ chọc chọc vào khuôn mặt đúng lý hợp tình của nàng, giọng cười : “Về sau, ngoài ta ra, được thế với ai khác đâu nhé.” Mấy đời vợ… Lời này mà Trịnh vương nghe thấy chắc phải thổ huyết mất.
      “Đương nhiên rồi.” A Nguyên lắc lắc ngón tay A Dung, hơi thở dài : “Nhị Hoàng huynh lại khác Tứ hoàng huynh.” Phượng Minh thích Tề Thiện, là lòng thích, toàn tâm toàn ý, ngoài Tề Thiện ra trong mắt chứa nữ nhân nào khác, trước khi thành thân mình ở trong vương phủ, nghe cần nha đầu hầu hạ, hoàn toàn dùng sai vặt, cũng cần trực đêm, chính bởi vì thế mới có thể khiến Quốc công vốn có chút nghi ngờ cảm động gật đầu, thành toàn mối nhân duyên. Còn Trịnh vương, chưa đâu xa, thầm thích tiểu thư phủ An Quốc công, vậy mà trong phủ giờ còn cơ thiếp thành đàn, phỏng chừng muốn ngủ là ngủ, chẳng chút nhàn rỗi.
      “Hậu viện huynh ấy nhiều nữ nhân như vậy, ta lại bảo nương này động lòng với huynh ấy, thế chẳng phải là hại người hay sao?!” A Nguyên liền giọng .
      Từng câu này sớm làm A Dung hiểu ra tâm ý của nàng, lúc này đây thấy A Nguyên rũ mắt, có chút vui ngồi trong lòng mình, hữu khí vô lực, A Dung nghĩ nghĩ rồi gật đầu : “Muội rất đúng.” cảm thấy A Nguyên ra vẻ chút nào.
      “Huynh cảm thấy ta đúng?” Đôi mắt A Nguyên sáng lấp lánh.
      “Tình cảm, nếu có thể chia ra nhiều phần như vậy còn có lòng gì đáng .” A Dung cười, vuốt vuốt mặt A Nguyên, cũng dường như thổ lộ tâm ý của mình, lại ôn hòa : “Tình cảm phải ngang nhau, nếu Trịnh vương muốn nương kia toàn tâm toàn ý, vậy cũng nên dùng cả tấm lòng mình để đối đãi.” dừng chút, hơi hơi khụ khụ, hàm hồ : “Thân thể cũng vậy.” Miệng kêu ta chỉ nàng, sau lại thân cận lần lượt các nữ nhân khác, còn ra gì nữa?
      “Vậy ta an tâm rồi.” Nhóc con biết nghĩ đến cái gì, miệng cười lập tức thành bỉ ổi.
      “Ta chỉ là muội cũng biết làm thế nào cũng là được rồi.” A Dung . Trịnh vương ngập ngừng như vậy chính là vì còn cảm thấy thân phận bất đồng, khó trách người nhà phủ An Quốc công mời vào cửa, vì còn cảm thấy bản thân quan trọng hơn ? Cúi đầu vì nương mình thích nào có khóc như vậy?
      , huynh cứ như ta bảo.” A Nguyên muốn Trịnh vương khó chịu với A Dung, liền giọng : “Chính là lòng đổi lòng, Nhị Hoàng huynh có thể làm được đến trình độ nào là có thể được hồi báo từng ấy, cái còn lại, để Nhị Hoàng huynh tự mình ngộ ra thôi.”
      “Được.” A Dung đáp, xong mới cười tủm tỉm hỏi: “Mấy ngày nay, nghe muội sống rất đặc sắc, đúng ?” mơ hồ nghe được bên ngoài có người buộc tội A Nguyên, nửa đêm biết, nửa đêm liền đến phủ Túc Vương, được Phượng Khanh mấy câu, giờ lòng khẳng định, thấy A Nguyên cũng biểu lộ gì khác thường, bèn nuốt lời định an ủi xuống, chỉ giọng : “Muội chỉ cần nhớ , mặc kệ muội có cái dạng tội danh gì, trong lòng ta, muội hề thay đổi.” chớp mắt, có vài phần trêu đùa: “ ra ta hy vọng muội gả được, sau này cũng làm Thành vương thứ hai đâu.”
      Phượng Minh bị Quốc công và Nhị Lão thái gia chỉnh đến kêu cha gọi mẹ, A Dung nghĩ đến cha ruột các huynh trưởng các cậu của A Nguyên chút cảm thấy lạnh cả sống lưng.
      Gặp phải nhà mẹ đẻ đáng sợ như vậy, cảm thấy… hay là bỏ trốn !
      “Được lắm!” Công chúa điện hạ biết ý đồ xấu xa của A Dung, lúc này nhe răng trợn mắt mà nhào lên, ôm A Dung cắn ngoạm vào gò má trắng nõn của , làm thiếu niên này sửng sốt lúc, sau lá gan của thiếu niên này cũng lớn lên, thấy bốn bề vắng lặng, cũng tiến tới cho nàng ngoạm, để lại dấu răng khuôn mặt béo đó. Công chúa điện hạ ngơ ngác nhìn mỹ thiếu niên cười lộ hàm răng trắng tinh sắc bén, tức khắc đổi vai làm người bị hại gào lên: “Được lắm, mới như thế mà huynh dám phản kháng! Về sau bổn cung còn có đường sống sao?” La lối khóc lóc om xòm, nếu mỹ thiếu niên thò mặt tới nàng cắn ngoạm nữa.
      Bên ngoài, Ngũ Công chúa định tới chuyện với muội muội quả thực sợ ngây người, nhìn mỹ thiếu niên cười tủm tỉm, tuấn tú đến mức làm người khác tự ti kia quả nghe lời tiến tới để nhóc con mặt dày dương dương đắc ý há miệng rộng cắn cái. Ngũ Công chúa cảm thấy thế giới đảo điên chạy như bay ra khỏi đó, đường hoảng loạn chạy tới cung Đức phi, lăn lên giường quấn chăn gấm hết quanh người, trằn trọc trằn trọc, hồi lâu sau lại nhảy dựng lên, lấy giấy xoàn xoạt đặt lên bàn viết mấy chữ to, viết cẩn thận, xong xuôi mới ra ngoài, chợt thấy Đức phi biết mình bị làm sao lo lắng đứng trước cửa.
      Chột dạ qua loa với Đức phi, Ngũ Công chúa lập tức cho người đưa phong thư này tới phủ Định Quốc công, đến tay tiểu biểu đệ nhà mình.
      Tiểu biểu đệ đỏ mặt, ngơ ngác mở đệ nhất phong thư mà biểu tỷ gửi cho mình, vừa mở ra, chỉ cảm thấy giông bão ập vào mặt.
      “Đệ bằng lòng bị ta cắn ?”

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      A Nguyên ăn đậu hũ ngon nhỉ

    4. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      ☆ Chương 89

      A Nguyên cũng biết là bản thân mở ra thế giới mới cho hoàng tỷ nhà mình, chỉ cười đùa với A Dung hồi, nhưng bây giờ rốt cuộc vẫn là ngoại thần, tiện ở lại trong cung, cho dù A Nguyên lưu luyến,A Dung vẫn mỹ mãn lau hết nước miếng của nhóc con mặt mình rồi rời .
      Vừa xuất cung, A Dung liền thấy Trịnh vương điện hạ mặt lạnh tanh ở ngay đằng trước từ xa tới, khỏi cảm thấy có chút bất đắc dĩ, giấu , cung kính : “Thỉnh an Vương gia.”
      khéo, vậy mà có thể gặp được ngươi ở đây.” Trịnh vương lại lần nữa “tình cờ bắt gặp” nhàn nhạt.
      nghĩa là đôi mắt mỹ thiếu niên dùng để ngắm sao? Chắc hẳn là khi A Dung vừa định rời cung, tiểu thái giám cứ ngó ngơ dáo dác kia báo lại cho Vương gia rồi chứ gì? Chỉ là, A Dung khéo léo đưa đẩy đến thế nào chứ? Sao có thể nào vạch trần Trịnh vương điện hạ trải qua nhiều gian nan được? A Dung chỉ mỉm cười trong chốc lát, đối diện ánh mắt lạnh lùng của Trịnh vương mà giọng : “Thần qua với Công chúa, Công chúa rằng tâm ý của Vương gia làm Người cảm động, tuy rằng Công chúa còn tuổi, biết có thể làm được gì, vẫn chỉ lại những lời hồi trước với Thành vương điện hạ, để với Vương gia lần nữa.” Chậm rãi lại lời của A Nguyên, liền thấy vẻ mặt Trịnh vương toàn là suy tư.
      muốn kể công trong tình huống này, A Dung định làm nịnh thần, bởi vậy cười cười rồi chuẩn bị rời .
      “Ta nhớ kỹ tấm lòng của ngươi.” Khi A Dung lên ngựa liền nghe thấy tiếng Trịnh vương nhàn nhạt phía sau.
      Ghi nhớ ân tình có ích lợi gì, nữ nhân nhiều như vậy, bao nhiêu ý kiến hay đều để .
      A Dung thầm trợn trắng mắt, lòng ‘cứ chờ chịu khổ’ thôi, khi quay đầu lại cười đến ôn nhuận hòa khí : “Chuyện của điện hạ có thể viên mãn chính là tâm nguyện của thần.”
      Trịnh vương thấy cũng kiêu căng, liền vừa lòng gật đầu :” Thái tử ngươi vạn trung lấy , ta còn tin, giờ xem ra, ngươi quả khác biệt.” Để khi nào bồi dưỡng cho tốt chút, biết đâu sau này trong triều còn có thể trợ giúp chút. Có điều nghĩ đến gương mặt cười xấu xa của A Nguyên, Trịnh vương lại thầm nghĩ, để lộ yếu điểm lớn như vậy vào trong tay nhóc con này, về sau, biết đâu nó còn vơ vét tài sản nhiều nữa chừng.
      A Dung nhìn bàn thân như bay của Trịnh vương rời , xong mới mang theo đồ Thái hậu ban trở về nhà. Đến nơi cũng thay quần áo trước, chỉ mang đồ với thượng phòng, chợt thấy khí trong phòng có chút căng thẳng, nhị thái thái Trạm gia hơi tức giận gì đó với phu nhân Thành Dương bá nhíu mày, hiển nhiên trấn an, phía dưới A Nhạc cũng ở đây, khuôn mặt đệ đệ tam phòng này đầy khổ sở, ai nhìn cũng đều đau lòng. Lòng chấn động, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh mẫu thân, đẩy hai cái tráp đến trước mặt phu nhân Thành Dương bá, mỉm cười : “Hôm nay con tạ ơn Thái hậu nương nương, nương nương ban thưởng vài thứ, mẫu thân nhận lấy .”
      “Con lớn rồi, giữ lấy , về sau cho vợ con quản.” Phu nhân Thành Dương bá nghe được A Dung được Thái hậu ban thưởng, cảm thấy cùng chung vinh dự, khó chịu ban nãy cũng tan, lúc này vẻ mặt hơi hồng hào, ấm giọng .
      Giữ rồi, trừ trang sức thưởng cho phu nhân Thành Dương bá là động gì đến, nhóc con chọn tới chọn lui ít ngọc bội, giữ “giùm” rồi.
      A Dung lại bất giác nở nụ cười, song lại thu lại, chỉ vội vàng đẩy đẩy cái trong đó, cười : “Đây đều là Thái hậu nương nương cố ý ban tặng mẫu thân, mẫu thân tự mình cất giữ .”
      “Nhờ tiền đồ của Dung ca ca mà trước mặt Thái hậu tẩu tử cũng được quý rồi.” Nhị thái thái Trạm gia hâm mộ vô cùng, huống chi vốn thân cận với phu nhân Thành Dương bá, liền sảng khoái nhanh nhẹn mà .
      Câu “Dung ca ca” của nàng vừa ra khỏi miệng A Dung liền bất giác nhớ tới Công chúa điện ạ lén lút hô to gọi , ngoài miệng khụ tiếng, cười gì, thấy A Nhạc ngồi bên có chút khổ sở, bèn cười : “Hôm nay về nhà vì có việc sao?” Thấy A Nhạc tới cạnh mình muốn lại thôi, xưa nay thích đệ đệ này, bèn lấy mảnh ngọc bội khắc cá chép vượt long môn từ trong tráp treo lên eo đệ đệ, ôn hòa vỗ vỗ vai : “Học tập tốt, để nhà chúng ta có được nhân sĩ.”
      !” Mắt thấy huynh trưởng đeo ngọc bội lên cho mình, A Nhạc đỏ bừng mặt, chỉ vội vã tháo xuống, thấp giọng : “Đây là Thái hậu nương nương ban thưởng cho ca ca, sao có thể cho đệ được?”
      “Nếu cho con con cứ dùng , nó là ca ca con mà.” Phu nhân Thành Dương bá mở tráp, bảo Nhị thái thái Trạm gia đỏ mặt chọn trước, lại tự tay lấy cây trâm hoa mai nhị hồng cài lên tóc Nhị thái thái, xong liền cười với A Nhạc: “Đại ca chăm sóc đệ đệ là chuyện phải vậy.” Bà than tiếng, : “Đều là huynh đệ nào cần nhiều đạo lý như vậy?” Bà lại chần chờ chút, lấy ra đôi vòng tay bát bảo giống nhau như đúc ra, đưa Nhị thái thái cái, cái còn lại đặt vào trong tay A Nhạc, ấm giọng : “Tốt xấu gì cũng là đồ từ trong cung, cái này con đưa về cho A Kính, để nó vui vui vẻ vẻ.”
      “Tấm lòng của bá nương cháu trai hiểu , chỉ là cái này cần cho nó đâu ạ.” Phu nhân Thành Dương bá ôn nhu từ ái, A Nhạc suýt trào nước mắt, chỉ nghẹn ngào đặt vòng tay lên bàn, có chút lạnh nhạt : “Lòng tham đáy, cho nhiều nữa cũng bằng .”
      “Đứa trẻ này.” Phu nhân Thành Dương bá mắng tiếng, chỉ là cũng biết lần này A Nhạc quả rất đau lòng, liền cũng tiếp tục ép thằng bé nhận nữa, chỉ kêu A Dung ngồi ở bên, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Mẫu thân con bây giờ mặc kệ mọi chuyện rồi, bá nương mạo muội hỏi con câu, con có thích biểu muội nhà cậu con hay ?”
      “Tuyệt đối ạ.” A Nhạc lập tức quỳ gối trước phu nhân Thành Dương bá, chỉ cảm thấy người vuốt đầu , toàn tâm vì phải muốn bán này, mới thực là mẫu thân, lúc này đây rưng rưng mà : “Cháu trai tuy rằng đạo lý lớn gì, nhưng cũng phải người đốn mạt như vậy!” Nghe thấy phu nhân Tành Dương bá than tiếng, lẩm bẩm ra: “Cháu và nàng ta thực trước nay chưa từng có gì cả, đâu ra thanh mai trúc mã hẹn ước gì đó chứ?” Hôm đó chuyện ở Quốc Tử Giám cho Trạm Tam lão gia làm phụ thân tức giận , cũng biết phụ thân dùng thủ đoạn gì mà cậu dám tới Quốc Tử Giám tìm nữa, khi thở phào nhõm hơi, còn nghĩ rốt cuộc có thể bình yên học tập rồi, phu nhân Thành Dương bá lại gọi trở về.
      Hóa ra là mợ , vậy mà mang theo biểu muội tới cửa, khóc la đòi “Công đạo.”
      Công đạo cái gì?
      làm gì mà bị người ta đòi công đạo thế?
      Chỉ là nhà cậu suy tàn, định tới mượn nương nhờ vào phủ Thành Dương bá, rồi lại tác oai tác quái đây mà.
      Buồn cười là, mẹ ruột thế mà tin , đánh bạt tai phủ đầu, mắng chửi: “Súc sinh vô tình vô nghĩa!”
      “Nếu con thực có tình cảm gì, vậy ta quay về.” Phu nhân Thành Dương bá cũng biết Trạm Tam muốn hào ly, lúc này đây liền thở dài : “Cả nhà tốt đẹp, sao lại thành như bây giờ?” Bà lại mỉm cười: “Phụ thân con , nhà Phùng đại nhân Quốc Tử Giám kén rể, cái này, nếu con đồng ý, bá nương liền da mặt dày đến cửa, để con cưới vợ về nhà.” Lúc này đây thấy mặt A Nhạc đỏ bừng lên, lại cự tuyệt liền biết được tâm ý của , vỗ tay cười : “Thế phải là xong chuyện rồi sao?”
      “Còn mợ và biểu muội…” A Nhạc chần chờ .
      “Cứ để chúng nháo , bằng chứng, chẳng lẽ là nhà chúng ta bị mất mặt chắc?” Nhị thái thái Trạm gia liền cho là đúng .
      Nếu là trước kia A Nhạc khó tránh khỏi mềm lòng, chỉ là cậu mợ tâm tâm niệm niệm muốn hại như vậy, Hoàng thượng cũng chấp nhận được, lúc này trong lòng hận đến vô cùng, chỉ cắn răng : “Nếu mợ còn làm loạn hơn nữa, có thể thấy được là sợ mất mặt, con là nam nhân, còn sợ cái gì nữa?”
      “Gia phong Phùng đại nhân trong sạch, chuyện này cũng nên với người ta.” A Dung trầm ngâm lát rồi chậm rãi .
      “Đây là mối nhân duyên cực tốt, nhưng mà xét lại ra là nhà chúng ta trèo cao, đương nhiên thể có sơ xuất.” Thành Dương bá mới được sủng thế hệ, khi chưa phát đạt chính là thợ săn đảo quanh trong núi, nhiều thế hệ thư hương dòng dõi sao có thể ngó đến được? Đừng thấy có chút lộc mà phú quý đắc ý, được người ta coi trọng là bao đâu.
      Dòng dõi nhà cao cửa rộng càng muốn kết thân với giới thanh quan, muốn thay đổi địa vị. Lúc này đây Phùng gia vậy mà lại muốn kết thân với Trạm phủ, dĩ nhiên la nhìn trúng học vấn và nhân phẩm của A Nhạc, phu nhân Thành Dương bá dù thế nào cũng thể bỏ qua chuyện tốt thế này được, lúc này liền nhanh: “Chuẩn bị đồ , ngày mai chúng ta liền tới thăm.”
      Ngày mai, chuyện Thái hậu ban thưởng trang sức cho phu nhân Thành Dương bá có thể truyền khắp kinh thành, đây cũng là vinh quang cực đại, thừa dịp cơn gió phất lên này mà đính hôn được cho A Nhạc tốt quá.
      “Vậy phó thác cả vào bá nương ạ.” A Nhạc lại thẹn thùng, mặt cũng đỏ lên, có chút ngượng ngùng mà .
      “Chỉ cần các con huynh đệ hòa thuận, trong nhà lòng, bá nương làm cái gì cũng đều vui mừng.” Phu nhân Thành Dương Bá cũng cười, thấy A Nhạc đáp, khỏi lại nhìn thoáng qua con trai cười tủm tỉm, thấy A Dung lúc này lại hồn du thiên ngoại, trong lòng lại cảm thấy vui mừng, chỉ mỉm cười : “A Nhạc là đệ đệ của con, thường này con cũng giúp đỡ nó chút.” Thấy A Dung vội vàng vâng dạ, liền cười với nhị thái thái Trạm gia, “Nhìn bọn chúng từng bước từng bước trưởng thành ta mới phát ra, vậy mà chúng ta đều già rồi.”
      “Tẩu tử già chỗ nào đâu? Vẫn giống như xưa ấy chứ.” Nhị thái thái Trạm gia lô kéo tay áo bà làm nũng.
      “Thôi thôi, muội lau mật trong miệng , ta ngọt quá chịu được.” Phu nhân Thành Dương bá mỉm cười lắc đầu, lại tính toán chút, rồi mới giọng với A Nhạc: “Chỗ mẫu thân con, ta thích hợp lắm, con cứ với mẫu thân con tâm ý của mình, cũng để muội ấy vui vẻ.” Gia thế Phùng gia so với nhà mẹ đẻ tam thái thái trạm gia còn lớn hơn mấy con phố ấy chứ, về sau nàng có khi còn tự xưng là xuất thân từ nhà văn sĩ đó.
      “Dạ.” A Nhạc nghĩ đến mẫu thân vẻ mặt cứng đờ rất nhiều, nhưng vãn gật đầu đáp ứng, sờ sờ ngọc bội bên hông, thấp giọng thở dài hơi.
      cho cùng, chỉ sợ phu nhân Thành Dương bá phẫn nộ, còn có chuyện lớn nữa chưa , nếu ra, chỉ sợ cả nhà đều chấn động.
      A Dung cúi đầu liền thấy sắc mặt đệ đệ có chỗ nào đó bất thường, liền nhíu mày hỏi: “ Còn có chuyện gì thể ra sao? Cứ với ta, biết đâu có thể làm đệ thoải mái hơn.”
      “Cũng có gì.” A Nhạc hơi ngập ngừng, nhưng thấy huynh trưởng và hai vị bá nương đều lo lắng nhìn qua, khóe miệng gật gật, rồi vẫn nhịn được, giọng : “Hôm nay tranh chấp với mẫu thân, con nghe thấy mẫu thân lộ ra chút bóng gió.”
      “Bóng gió cái gì?” A Dung đỡ đệ đệ ngồi xuống bên cạnh, xong mới hỏi.
      Dáng vẻ A Nhạc tựa hồ có chút hổ thẹn, có chút khó có thể mở miệng, thấp giọng : “Mới vừa rồi ở chỗ mẫu thân, con nghe được có ý tứ, cũng biết mẫu thân nhìn trúng con trai Hoài Nam Vương gia lúc nào, định gả A Kính dang nhà họ làm con dâu.” xong, liền cảm thấy mặt rát cực kỳ. giờ trong kinh thành, Phủ Thành Dương bá cũng là số số hai, sao lại có thể có nương phủ Thành Dương bá ngày ngày nhăm nhe công tử nhà người ta được chứ? Phủ Hoài Nam vương có khi còn biết có người như A Kính đấy.
      Nghĩ tới ý tưởng kỳ lạ của mẫu thân, lời A Nhạc định tiếp cũng mở miệng nổi nữa.
      “Phủ Hoài Nam vương?” Phu nhân Thành Dương bá nhíu mày : “Phủ này từ xưa đến chưa từng qua lại với nhà ta, làm thế nào mà mẫu thân con biết đến người ta được?” Hơn nữa Hoài Nam vương chính là tôn thất, tính ra là đường huynh họ hàng xa của Hoàng thượng, thân phận như vậy làm sao là chỗ phủ Thành Dương bá có thể trèo cao được.
      biết mợ với mẫu thân thế nào.” A Nhạc cũng cảm thấy ổn, thấp giọng : “Nếu , để những người này gặp mẫu thân chút, đỡ sau này lại gây ra cái gì.” Thấy phu nhân Thành Dương bá gật đầu, liền trầm tĩnh : “Nhân duyên của A Kính phụ thân cũng tính dùm nó, sau này bá nương cần để bụng vì nó, có khi nếu có chuyện gì xảy ra còn đổ lên đầu bá nương đó.” Tốn công vô ích, tổn hại tình cảm.
      A Dung lại khẽ nhíu mày, thấp giọng : “Trước kia khi ở cung Thái hậu ta từng gặp Hoài Nam vương phi hai lần, tuyệt đối phải người dễ đối phó đâu.” Nghĩ nghĩ, lại thấy A Nhạc nhìn qua, liền cười khổ : “Thái hậu từng nhắc tới chuyện của vị Vương phi này, phủ Hoài Nam vương cơ thiếp vô số, nhưng có lấy người sinh ra con vợ lẽ, huống chi ta thấp khi vị này chuyện với A Nguyên, bề ngoài cười, nhưng ánh mắt lại lãnh đạm, đứa bé như A Nguyên gặp lần liền thích thân cận với vị này nữa, phải bàn cãi.” Lời này làm A Nhạc phát run cả người, chỉ lẩm bẩm: “Là người như vậy sao?”
      Người như vậy mà làm mẹ chồng, chính là muốn chết thôi.
      “Ta mơ hồ nhớ là…” Phu nhân Thành Dương bá tuy chán ghét A Kính nhưng cũng thể để nàng ngã vào vũng bùn, lúc này đây khoát tay áo, suy nghĩ trong chốc lát rồi : “Con trai thứ năm của vị Vương phi này, bốn người trước đều cưới vợ, chỉ còn đứa con út này, nghe là văn võ đều ra gì, ăn chơi trác tang, thông phòng trong nhà biết bao nhiêu, bởi vì trêu hoa ghẹo nguyệt nên nương nhà trong sạch trong kinh ai nguyện ý gả, nên trì hoãn đến giờ. Nếu ý mẫu thân con là tên này, ta khuyên con với nàng suy nghĩ lại, bằng chẳng phải lầm lỡ cả cuộc đời muội muội con sao?” Bà thở dài hơi, kéo tay A nhạc nhàng : “Nghe bá nương câu, gả chồng đừng để bụng cẩm y ngọc thực cái gì cả, bản thân vui vẻ là được rồi.”
      “Con hiểu rồi.” A Nhạc nghe xong vẫn ở trong mộng, trả lời: “May có bá nương , bằng …”
      “Trưởng bối trong nhà rốt cuộc biết được nhiều hơn, cũng tính là gì cả.” A Dung vỗ vỗ bả vai đệ đệ, mỉm cười : “Được rồi, thôi, chỉ là bình tĩnh chuyện với tam thẩm, đừng nảy sinh cãi vã.”
      “Đệ nhớ rồi.” A Nhạc cảm kích gật đầu, tạ ơn phu nhân Thành Dương bá lần nữa rồi mới lập tức rời . Mắt thấy rồi, phu nhân Thành Dương bá liền thở dài : “Cũng là do nhà tam thẩm con xảy ra biến cố nên mới thành tính tình như bây giờ.” Trong trí nhớ, nữ nhi kiêu ngạo thân văn thơ, rốt cuộc bị năm tháng tra tấn biến mất còn dấu vết. Suy nghĩ mấy cái này, phu nhân Thành Dương bá liền cảm thấy có vài phần cảm khái, thấp giọng : “Nếu muội ấy có thể tỉnh ngộ cũng đến ngày hôm nay.”
      “Tam đệ muốn hòa ly, sau này biết nhìn trúng nhà nào chưa?” Nhị thái thái Trạm gia liền tò mò hỏi.
      “Nào có nhanh như vậy? Chỉ có chuyện hòa ly làm tâm Tam đệ hóa tàn tro nửa rồi, đón dâu cũng thể ngay trước mắt được.” Phu nhân Thành Dương bá lắc đầu, lại hỏi A Dung: “Chỗ A Nguyên, nếu con xác định để bụng chút, về sau cũng đừng quá thân cận với nữ nhi nào khác.”
      A Dung thấp giọng đáp, nhị thái thái Trạm gia lại ngửi ra được mùi gì đó, vội vàng cười : “Hay là nhà chúng ta còn có vị Phò mã cơ à?” Nàng chỉ vỗ tay cười : “Đúng là trời sinh đôi rồi.”
      “Chỉ là chơi thân thiết với nhau thôi, Công chúa tuổi còn , nào hiểu được cái này. thế chúng ta lại có chút vô lễ.” Phu nhân Thành Dương bá lắc lắc đầu, tiếp nữa, ngay sau đó lại đổi đề tài, cười : “ phải A Dao về hai ngày sao? Muội chuẩn bị cho con bé ít điểm tâm thức ăn nó thích , còn vẫn có thời gian quản linh tinh à?” Nhị thái thái Trạm gia là người quá để bụng, nhanh chóng quên chuyện vừa nãy, chỉ toàn tâm toàn ý tổng hợp lại đồ ăn cho khuê nữ. Thấy nàng lẩm nhẩm lầm nhầm, phu nhân Thành Dương bá mới mỉm cười gật đầu với A Dung.
      Ai thấy A Dung tốt chứ? Nhà mẹ đẻ Nhị thái thái Trạm gia cũng có ý kết thân, chỉ là trực tiếp khước từ rốt cuộc hay, chỉ thoang thoáng với nhị thái thái Trạm gia, nàng cũng khai A Nguyên ra, chỉ là nếu nhà mẹ đẻ có ý, nàng cũng trực tiếp cự tuyệt.
      A Dung lại nghĩ nghĩ trong chốc lát, lại hỏi phu nhân Thành Dương bá chút việc nhà, xong xuôi mới rời .
      Đến ngày hôm sau, A Nguyên mới tỉnh lại giường, lăn lộn giường thấy Ngũ Công chúa vội vã tiến vào, lôi kéo nàng cười : “Vị nữ tướng quân kia tiến cung, chúng ta gặp ?”
      Đây là chuyện tốt đó. A Nguyên lập tức tỉnh táo, bò dậy mặc xiêm y rồi trèo trèo trèo ra ngoài, cùng Ngũ Công chúa phi thẳng tới cung Đức phi. Vừa vào liền nghe thấy tiếng cười của Đức phi, còn có giọng của phu nhân Định Quốc công. Nàng ngưỡng mộ trong lòng, vội vàng thập thò ngó vào, liền thấy bên trong có vài nữ quyến ngồi, ngồi ngay đầu là vị nữ nhân dáng người cao gầy, mắt phượng sắc bén, thân khí thế bức người, lúc này đây ngồi ngay ngắn bất động, lưng thẳng tắp, phong thái trong quân ngũ, dường như cảm giác được có người nhìn mình, nữ nhân này quay đầu lại liền thấy ở cửa cung có tiểu nương đáng xinh đẹp, chỗ cửa khẽ mở thò ra cái đầu nho , đối diện với ánh mắt của mình liền nở nụ cười tươi roi rói.
      Nữ nhân này có chút lạnh lùng, nhưng cũng ngăn được nụ cười khác biệt của A Nguyên, khỏi cũng cười nhàn nhạt.
      Nhóc con giỏi nhất là thuận cọc leo lên đó, mắt thấy nữ nhân này chán ghét mình, tức khắc lăn lại ôm đùi, ngẩng mặt nhìn nữ nhân này cười : “Vị tỷ tỷ này đẹp!” xong dùng sức gật gật đầu liên tục.
      “Xem kìa, vừa thấy A Loan nào còn thấy chúng ta được nữa?” Đức phi thấy A Nguyên thích nữ nhân này, liền nở nụ cười.
      “Thỉnh an nương nương.” A Nguyên cũng buông tay, xa xa thỉnh an Đức phi, rồi lại giang tay đòi ôm.
      A Loan nương nào từng gặp qua nhóc con mặt dày như vậy, dừng chút, băng lãnh trong ánh mắt tan chảy chút, lộ ra tươi cười nhàn nhạt, cúi người bế A Nguyên lên dễ như trở bàn tay, đặt lên đầu gối mình.
      “Đây là Vinh Thọ.” Ngũ Công chúa từng gặp qua, Đức phi liền chỉ vào A Nguyên rồi cười với phụ nhân gương mặt thoáng chút gió sương ngồi dưới, : “Là Hỗn thế Ma vương nhất, chỉ là ngờ có duyên vừa gặp thân với A Loan.”
      “Tham kiến Công chúa.” Giọng A Loan có chút nghẹn ngào, lại rất dễ nghe, ánh mắt A Nguyên như ứa ra sao , bám vào bả vai nàng cười hì hì : “Sao lại phải khách khí như vậy chứ? Gọi muội là A Nguyên là được rồi.” Đương nhiên, nếu đổi lại là người nàng thích mà đĩnh đạc gọi nàng như vậy, bạt tai đánh chết.
      A Loan thấy A Nguyên đáng , tựa hồ rất muốn véo mặt nàng cái, chỉ là chần chờ nhưng vẫn đưa tay lên.
      Tay nàng, nắm đao mười mấy năm trời, thực thô ráp.
      A Nguyên cũng mặc kệ điều này, thấy nàng tựa hồ thực thích mình, tức khắc liền sướng hơn, lăn lộn trong lòng A Loan, vừa chửi thầm hoa tươi cắm bãi phân trâu, vừa gào lên: “Vị tỷ tỷ này về sau hay đến gặp A Nguyên nhé, đừng thèm quan tâm đến A Nguyên nhé.” xong, thấy ánh mắt nữ nhân này lộ ra ý cười, liền vội vàng : “Nghe tỷ tỷ ở trong quân rất lợi hại, A Nguyên bội phục lắm, về sau muốn theo tỷ tỷ học, tỷ tỷ đừng ghét bỏ muội.” Dứt lời liền quay qua cười với Đức phi: “Về sau tỷ tỷ chỉ ở bên A nguyên, tuy rằng A Nguyên ở trong kinh kiến thức được nhiều lắm, nhưng có thể kể chút điển cố cho tỷ tỷ đó.”
      “Tỷ tỷ con ngày thường rất bận rộn, cho con nháo nàng.” Đức phi liền sững giọng.
      “Cũng vội.” A loan thập phần trầm tĩnh, cầm tay A Nguyên cảm giác được tay này mềm mại liền muốn buông ra, lại thấy nhóc con vội vàng nhét tay của mình vào trong tay nàng.
      “Nhìn dáng vẻ sung sướng này .” Ngũ Công chúa biết vì sao biểu đệ cũng vào được, lúc này đây nhìn mình lo lắng, liền chỉ quay đầu cười với A Nguyên.
      “Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ* đó nha.” Nhóc con ôm cổ nữ tướng quân, rung đùi đắc ý . A Loan thấy thú vị, cầm chén trà từ bàn đưa tới cho nàng, thấy nàng nhấp nhấp nước uống như sóc con, trong lòng thầm cảm thấy vui mừng, cũng cảm thấy, chuyện gả cho phế vật cũng hẳn là quá khó chịu.
      Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ /Vô duyên đối diện bất tương phùng: Có duyên ngàn dặm xa vẫn gặp/ duyên đối mặt vẫn cách lòng.
      Chỉ cần có được tiểu nha đầu như vậy cũng bao thú vị.
      Đại biểu ca ở phủ Định Quốc công xa xa triền miên bệnh tật giường còn biết bản thân trở thành vật đính kèm. A Nguyên lại vừa uống trà vừa cười khanh khách, giống như chồn trộm gà, dựng lỗ tai giọng than thở với A Loan chút, liền nghe thấy Ngũ Cồn chúa giọng nghi ngờ hỏi tiểu biểu đệ: “Đệ có chuyện gì muốn à?”
      “Phải!” Khánh Quang dùng sức gật đầu, khuôn mặt đỏ bừng.
      “Cái gì, nghe chút xem nào?” Ngũ công chúa cười, thấy ánh mắt biểu đệ này chứa vài phần ngượng ngừng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn mình, liền mỉm cười hỏi.
      “Ta, ta bằng lòng để biểu tỷ cắn ta!” Thiếu niên có chút ngượng ngùng, nhưng giọng nó lại rất ràng, đột nhiên to lên, vọng lên cả điện.
      “Phụt……” A Nguyên quay đầu, nước trà phun đầy đất.

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Haha vui bé khánh quang này cute quá, siêu thà luôn
      Hạ An Hi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :