1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Câu dẫn A Dung nhà ta ko đk quay sang dở trò ti tiện vs người khác còn bày đặt giả bộ thanh cao, giữ hiếu. Đúng là vô liêm sỉ mà
      Hạ An Hithuyt thích bài này.

    2. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi
      Chương 83

      “Tiện tì! Dám phá hỏng danh dự con ta!”
      Cái này chính là cái gọi là dẫn sói vào nhà! Phu nhân Định Quốc công tức giận đến run rẩy cả người, nàng nhất thời có lòng tốt, ngờ rước con sói mắt trắng, tính kế con trai nàng, làm ra loại chuyện như thế này.
      Dù Khánh Chấn có chút nên người, nhưng vẫn nó vẫn là trưởng tử của nàng! Sau này hưởng tước vị!
      đứa con mồ côi mà lại có lá gan như thế, đây phải là ép nàng nhận ả làm con dâu sao? Đừng có nằm mơ! Phu nhân Định Quốc công tương lai sao có thể là nữ nhân phẩm đức bại hoại như vậy được, hôm nay làm lớn chuyện khiến mọi người đều biết, về sau truyền ra ngoài chẳng phải rằng phu nhân thế tử Định Quốc công là loại người như thế sao? Lúc này đây Phu nhân Định Quốc công tức giận đến phát run cả người, chỉ lạnh giọng lệnh cho nha đầu đứng bên bịt miệng tiểu nha đầu kia lại, vẻ mặt vạn phần dữ tợn, run run cười lạnh : “Mơ tưởng trèo cao? Ngươi đúng là nằm mơ rồi!”
      Cho tiện nhân này làm thiếp cũng là quá hời.
      Chỉ là Khánh Chấn còn chưa đính hôn, trong phòng có hai nha đầu thông phòng cũng ảnh hưởng gì tới toàn cục, lão gia các nhà đều như vậy. cho cùng tiện nhân này vẫn đàng hoàng là cháu ngoại nhà nàng, xảy ra chuyện, chỉ sợ làm thiếp, suy nghĩ vì thanh danh cũng thể để làm tiện thiếp, cứ như vậy, làm gì có nhà nào trong sạch muốn gả nữ nhi cho người có sẵn biểu muội thiếp thất chứ? Chẳng phải định sẵn là sủng thiếp diệt thê sao?!
      Phu nhân Định Quốc công ra lời, A Nguyên và Ngũ Công chúa nỗ lực làm người tàng hình, đặc biệt hy vọng phu nhân Định Quốc công coi như mình tồn tại.
      Các nàng cũng phải người điên, thể loại bát quái này có thể ngồi nghe được sao?!
      “Để điện hạ sợ hãi rồi.” Phu nhân Định Quốc công suy tính lại, lát sau liền nghĩ ra được biện pháp, lúc này mới bình tĩnh lại, vừa thấy A Nguyên và Ngũ Công chúa đứng phía sau tức khắc như ngừng thở, biết rằng lần này coi như vứt hết thể diện ra ngoài đường rồi, có điều nghĩ đến Ngũ Công chúa thân với nhà mình, A Nguyên lại thân cận với Đức phi thở phào nhõm hơi, chỉ cười trừ rồi áy náy : “Trong nhà có tiện tì bôi nhọ chủ nhân, là do ta trị gia nghiêm, điện hạ đừng để trong lòng.”
      “Sao mợ có quan tâm tư người khác được? Tri nhân tri diện bất tri tâm*, ai biết trong đầu loại tiểu nhân vong ân phụ nghĩa này chứa cái gì?” Ngũ Công chúa cười cười, an ủi: “Trừng trị thích đáng là được, mợ yên tâm, mẫu phi ta sớm tìm nương cho biểu ca, chỉ cần làm chuyện này, ai quan tâm đến nữ nhân đây?” Ngũ Công chúa chọn biểu đệ làm phò mã, tuy Đức phi biết Khánh Chấn vô năng, nhưng rốt cuộc nó là huynh trưởng của phò mã, còn là cháu trai mình, cũng đành lòng bở vậy thầm chọn lựa vô số nữ nhi, phải để Khánh Chấn cưới được nương như phu nhân Định Quốc công.
      Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm: Vẽ hổ vẽ da, khó vẽ xương, biết người biết mặt, chẳng biết lòng.
      Cho dù sau này nam nhân vực dậy phủ Định Quốc công được, nữ nhân vẫn có thể.
      “Chuyện này cũng phải quá, nhà nào chẳng nhữ này.” Ánh mắt tha thiết của phu nhân Định Quốc công dừng ở người mình, A Nguyên cũng biết vị này yên lòng, liền cười : “ nha đầu thôi, hà tất phiền lòng.”
      Phu nhân Định Quốc công yên lòng, lúc này mới thở dài : “Gia môn bất hạnh, quả là gia môn bất hạnh.” Thấy hai nữ nhi này đều tiếp lời, hiển nhiên hoàn toàn hứng thú với chuyện hư hỏng của quý phủ Định Quốc công, nàng xoa xoa mồ hôi lạnh mặt, mỉm cười tiễn hai tiểu tổ tông ra cửa, vừa quay đầu lại mặt liền trầm xuống, dẫn nha đầu bà tử cao lớn thô kệch thẳng tới hậu viện. Phu nhân Định Quốc công tiến vào sân viện thập phần hoa lệ chỉ thấy nha đầu xinh đẹp diễm lệ đứng đầy sân, hoang mang lo sợ rơi lệ, trong đó còn có mấy nha đầu chuyện với nhau, trước kia để trong lòng, giờ thấy trong viện con trai có nhiều hồ ly như vậy, phu nhân Định Quốc công tức giận gần chết, chỉ lạnh lùng : “Trói lại hết cho ta!”
      Bà tử đứng sau lĩnh mệnh, trói lại đám nha đầu ăn mặc xiêm y còn tinh xảo hơn tiểu thư khóc lóc cầu xin tha thứ kia, bà tử còn lên cười nịnh nọt với phu nhân Định Quốc công, : “Phu nhân cũng nên quản, nha đầu trong viện đại thiếu gia cả ngày giống như tiểu thư thế gia vậy, muốn sao bọn nô tài dám lấy trăng, còn dám mạnh miệng với Nhị thiếu gia, Người nhìn cách ăn mặc kia xem, biết trong lòng suy tính cái gì, hẳn là mơ tưởng đại thiếu gia đó!” Bà thêm mắm thêm muối, muốn cho đám nha đầu ngày thường mắt cao hơn đỉnh đầu kia ăn quả đắng, lại thấy phu nhân Định Quốc công chậm rãi xoay người lại, nhìn chằm chằm bà trong chốc lát, tay đưa lên cao vung bạt tai xuống!
      “Ăn bậy bạ cái gì thế?!” Phu nhân Định Quốc công biết, thanh danh như vậy mà truyền ra ngoài, con trai nàng sao có thể đính hôn được nữa? Nàng quát lớn: “Cút xuống ! Còn để ta nghe thấy những lời này, ta muốn mạng của ngươi!” Nhưng rốt cuộc vẫn thở dài trong lòng.
      Ai cũng phụ nhân khéo tay, ở phủ Định Quốc công lại là phu nhân Định Quốc công đứng trước chống đỡ phủ Định Quốc công, Định Quốc công giáo dưỡng hai con trai, khi ai phát ra, hai đứa con trai “lệch lạc”. Con thứ còn tốt, đầu óc dùng được nhưng biết nghe lời, con trai trưởng
      Phu nhân Định Quốc công sắc mặt lạnh băng hít sâu hơi, đẩy cửa phòng vào, liền thấy thiếu nữ quần áo xộc xệch nằm giường Khánh Chấn khóc thút thít, con trai nàng khoác xiêm y hoang mang lo sợ, sắc mặt trắng bệch ngồi ghế dựa, dĩ nhiên là choáng váng rồi, mắt thấy mẫu thân tiến vào, thiếu niên này cảm thấy dường như nhìn thấy tâm phúc, vội vàng đứng dậy trong mắt còn vương nước mắt kêu lên: “Mẫu thân, phải con!” hiểu được, hôm qua ngủ rất ngon, vì sao sáng ra lại thấy biểu muội ngủ cùng .
      “Nghiệp chướng!” Phu nhân Định Quốc công đánh con trai bạt tai, thấy kinh sợ mới lạnh lùng : “Làm xong chuyện rồi muốn thoái thác sao?”
      phải mà.” Mắt thấy mẫu thân thất vọng về mình, Khánh Chấn cũng dám nhiều lời, chỉ rưng rưng nước mắt quỳ gối xuống trước mặt mẫu thân, thấp giọng : “Tuy rằng nhi tử quý mến biểu muội nhưng làm chuyện đường đột như vậy, nhi tử cũng biết gì xảy ra.” Nhưng mà trong lòng nảy sinh phẫn uất với biểu muội. Lần trước nàng ta xung đột với Ngũ Công chúa từng bị phu nhân Định Quốc công đuổi ra ngoài lần, nhờ Khánh Chấn cầu tình vì nàng ta nên mới có thể quay lại. Lần này nàng ta đắc tội hai vị Công chúa cũng kinh hoảng bất an, e sợ phu nhân Định Quốc công biết chuyện đuổi nàng ra khỏi phủ. Thấy nàng ta đáng thương, Khánh Chấn đáp ứng với ai khác về việc này, vẻ tươi cười cảm kích của nàng còn ở trước mắt, ai ngờ quay đầu lại tính kế rồi.
      Hóa ra biểu muội thương cũng ngoan độc như thế!
      phải.” Phu nhân Định Quốc Công thấy nhi tử ấm ức, lòng cũng sinh nghi, lại thấy thiếu nữ kia thỉnh thoảng lén nhìn mình, mắt chợt sáng lên, cả kinh, híp mắt nghĩ chút rồi quay đầu với nha đầu đứng sau: “Lần lượt thẩm tra toàn bộ nha đầu bà tử trong viện ! Ta muốn biết, đến tột cùng kẻ nào có lá gan lớn như vậy, dám tính kế đại thiếu gia! Thẩm tra ra…” nàng nheo mắt nhìn thiếu nữ kia, giọng: “Đánh chết hết!”
      Nàng xưa nay hòa nhã, thiếu nữ kia lần đầu thấy nàng nhẫn tâm như vậy, cả người run bần bật lên, trong lòng sinh sợ hãi bất an.
      Phu nhân Định Quốc công cười lạnh.
      Nếu quả đúng là đứa cháu này bày mưu, hiển nhiên mua được nội gián, bằng sao có thể thuận lợi ở yên trong này cả đêm được. Phu nhân Định Quốc công càng nghĩ càng tức giận, chỉ tay vào thiếu nữ sợ hãi kia: “Đàng hoàng chút cho ta! Nếu bên ngoài có nửa tin truyền ra thôi, lão gia dù phong lưu khoái hoạt cũng chỉ là đùa giỡn thôi, ngươi nghĩ cho kỹ !”
      “Dì.” Nghe ý uy hiếp trong lời phu nhân Định Quốc công, thiếu nữ này kinh hoảng thất thố, giương mắt cầu xin: “ giờ con là người của biểu ca, Người thể…” Nếu phải luyến tiếc vinh hoa phú quý này, nàng cũng gấp gáp ăn vạ biểu ca đâu.
      “Hầu hạ biểu nương cho tốt, nương còn giữ hiếu đấy mà vẫn dám bò lên giường nam nhân! Ngươi!” Nàng chỉ tay vào thiếu nữ kia, lạnh lùng mà : “Quỳ trước Phật tổ cầu phúc cho cha mẹ ngươi , ngươi là đứa hiếu thuận, vậy quỳ ba ngày, miễn cho cha mẹ ngươi tức giận đến song lại bóp chết ngươi!”
      “Dì…” Phật đường đến cái đệm mềm cũng có, đến nam nhân quỳ mặt đất lạnh cứng như vậy ba ngày chỉ sợ cũng biến thành tàn phế, thiếu nữ này cảm thấy cả người lạnh run, rốt cuộc biết phu nhân Định Quốc công có ý muốn giết mình rồi, nhưng cầu phúc cho cha mẹ sao có thể cự tuyệt đây? Nàng chỉ rơi lệ ghé vào bên giường cầu xin: “Dì thương con với.” Nhưng mới chỉ tới đây bị bà từ nắm tóc kéo xuống giường, chật vật ngã lăn mặt đất.
      “Biểu nương ăn uống thuần tịnh nhiều ngày, uống chút nước là được rồi.” Khánh Chấn ngẩn ra nghe thấy phu nhân Định Quốc công ôn nhu .
      “Con và biểu ca tình đầu ý hợp, dì, nghĩ cho biểu ca với.” Nếu Phu nhân Định Quốc công đòi đánh đòi giết, thiếu nữ này tự nhiên có biện pháp thoát thân, có điều vừa rồi nàng mới biết lợi hại của phu nhân Định Quốc công, luống cuống xoa xoa tay dập đầu trước phu nhân Định Quốc công, rồi lại quay đầu khóc cầu xin Khánh Chấn: “Biểu ca cứu muội!”
      Nghĩ đến biểu muội tính kế mình, tuy trong lòng thấy chút đáng thương, Khánh Chấn cảm thấy đây vẫn chưa phải phạt nặng, để nàng nhớ cho kỹ bài học này, bèn nhẫn tâm quay đầu nhìn.
      Nam nhân nào biết hình phạt này lợi hại thế nào đâu. Phu nhân Định Quốc công thầm cười lạnh tiếng, chỉ sai người kéo thiếu nữ này như kéo nô tỳ , mắt thấy nha đầu trong phủ biết hướng gió, lúc này mới lười nhiều lời với Khánh Chấn, chỉ cho người chuẩn bị xe tiến cung.
      Nếu con trai nàng có tâm tư gì với nha đầu kia, giờ rơi vào tay nàng, nàng chậm rãi để cho ả nha đầu dám can đảm hại con trai nàng biết, trong hậu viện thế gia ngoài vinh hoa phú quý ra còn những cái gì!
      Muốn tìm đường chết, nàng thành toàn ả!
      Nhà mà Đức phi với nàng tựa hồ rất tồi, nàng thể để nha đầu này vào cửa ly gián tình cảm vợ chồng son được. giờ giết gà dọa khỉ, cũng để đám nha đầu có dã tâm trong phủ nhìn cái, xem xem còn có mạng leo lên giường Khánh Chấn hay .
      Khi Phu nhân Định Quốc công vô cùng lo lắng tiến cung gặp Đức phi, A Nguyên và Ngũ Công chúa biết chuyện chấn động như vậy cũng chưa quay về vội, chỉ lệnh cho xe dọa đường, Ngũ Công chúa có chút trầm mặc, lát sau bèn bẻ khớp tay : “ nghĩ được là biểu ca hồ đồ như vậy.”
      “Chuyện này, ta cũng tiện xen mồm vào.” A Nguyên liền khuyên nhủ: “Chính vui lòng, ai còn làm gì được?” Đó là vị chủ nhân thương hương tiếc ngọc, huống chi A nguyên cũng cảm thấy Khánh Chấn là lương phối. cho cùng, tiểu tử này chỉ thương tiếc đóa kiều hoa, mà là toàn bộ đại hoa viện, cho dù sau này thành chuyện tốt với biểu nương kia, tính tình này cũng thay đổi, biểu nương được “mài dũa” đây. Tâm tình nhìn biểu ca thương hương tiếc ngọc, so với nhìn phu quan thương hương tiếc ngọc hoàn toàn bất đồng đó nha.
      “Nhìn liền thấy phiền.” Ngũ Công chúa tưởng tượng đến chủ nhân như vậy nhe răng : “May mà sau này ta còn có phủ Công chúa của mình, bằng cả ngày ở với đám như vậy, chẳng thú vị gì cả.”
      “Người ta cũng đâu muốn gặp ngươi, lo cái gì.” Ngũ Công chúa chính là con cọp cái, bánh bèo mềm mại yếu ớt sợ nhất là loại cọp cái lòng dạ độc ác này đấy.
      Nghĩ tới cọp cái, A Nguyên khỏi nhớ tới Thuận vương phi, vị này có văn có võ, võ nghệ cao cường, khiến người khác khâm phục. Lại nhớ đến vài lần được trông thấy khuôn mặt khổ sở của Thuận vương Phượng Đồng, A Nguyên sung sướng vừa nhìn ra ngoài qua tấm mành mỏng vừa cười xấu xa, nhóc con xinh đẹp thanh tú rúc trong góc cười khùng khục làm Ngũ Công chúa rợn gai ốc, thầm cảm thấy Hoàng muội càng lớn tật xấu càng nhiều, nhưng tâm trạng Ngũ Công chúa cũng tốt hơn, vén mành nhìn ra ngoài xem, nhìn lúc miệng liền “A” lên tiếng, chỉ vào bé trai vừa ra từ tiệm sách cách đó xa : “Kia phải là sư huynh của ngươi sao?”
      A Nguyên tò mò nhìn qua, quả nhiên thấy Trịnh Lâm từ cửa hàng bước ra, Trịnh Lâm cũng nhìn thấy nàng, ánh mắt sáng ngời lên, bước nhanh đến gần xe cười : “Vậy mà gặp được điện hạ ở đây.” Thấy A Nguyên cười cười, do dự lát, bèn khuyên nhủ: “ đường nhiều người, dù điện hạ du lịch, cũng nên mang nhiều người chút, nhỡ va chạm phải làm thế nào?”
      “Đa tạ sư huynh.” A Nguyên nhớ tới A Dung bèn quyết định quá thân thiết, chỉ nở nụ cười , đáp: “ có chuyện hơi gấp, ngày khác ta tới thỉnh an lão sư.”
      Thường ngày A Nguyên rất hoạt bát, lời ra cũng thực thú vị, hôm nay lại lãnh đạm hơn nhiều khiến Trịnh Lâm có chút ngây người, liền lo lắng hỏi: “Tâm trạng điện hạ tốt sao?”
      “Cũng phải.” Đối diện với ánh mắt lo lắng của , A Nguyên mỉm cười : “Thường ngày ta cũng vẫn như thế, bình thường thôi.”
      “Nếu ngại, có lẽ ta cũng có thể giải quyết vài chuyện đó.” A Nguyên xinh đẹp đáng , lại thông minh sáng tạo, Trịnh Lâm chưa từng gặp nữ nhi như vậy bao giờ, lòng hơi có cảm giác với nàng, trước mắt lại thấy A Nguyên lạnh nhạt, biest vì sao cảm thấy hơi mất mát, nhưng được gặp A Nguyên vẫn thực vui mừng, còn , chưa hiểu cảm giác ấy là như thế nào, bèn cười : “Ông cố cũng nhớ điện hạ, thường với ta nên giúp đỡ bài vở cho điện hạ, nếu điện hạ tới chơi, ông cố hẳn rất vui mừng.”
      “Sư huynh về , học tập tốt nhé.” Trịnh các lão vô cùng kỳ vọng vào Trịnh Lâm hiểu chuyện từ , hy vọng chú tâm học hành để ngày sau Trịnh gia lại có thêm vị đại thần nội các, A Nguyên hiểu điều này vì vậy thúc giục .
      Trịnh Lâm vốn muốn trò chuyện tiếp với A Nguyên, chỉ là thấy dù vẻ mặt A Nguyên thực hòa nhã thân thiết, nhưng vẫn có cảm giác xa cách, lòng có chút mất mát, lại vẫn gật gật đầu, : “ khi như vậy ta về trước đây.”
      Mắt thấy Trịnh Lâm ngoái đầu lại nhìn A Nguyên vài lần rồi mới , Ngũ Công chúa ngồi cạnh vẫn chưa hé răng tí nào bèn cười hì hì hỏi: “Sao ngươi với thêm vài câu nữa?”
      “Hà tất phải sinh gút mắt chứ?” Trịnh Lâm đối xử với nàng khác với những người khác, A Nguyên cũng đâu phải người chết sao lại nhận ra cho được? Bằng cũng vừa nghe A Dung chột dạ, lúc này đây nàng chỉ cười : “Vốn vô tình, làm ngược lại thành ra hại .” Có lẽ nữ nhân khác thích mập mờ, làm người khác lưu luyến rời, nhưng A Nguyên lại thích như vậy.
      Ngũ Công chúa biết A Nguyên luôn luôn có quan điểm của riêng mình nên cũng khuyên nữa, bèn chậm rãi : “Ngươi chiều như vậy, nếu sau này đắc ý ỷ sủng mà kiêu phải làm thế nào?” Nam nhân, nếu cảm thấy nữ nhân toàn tâm toàn ý với , để tâm đến nàng ấy quá nhiều nữa, tuy rằng A Dung tồi, nhưng sao Ngũ Công chúa yên tâm được đây? A Nguyên là đứa bé ngốc, đánh bậy đánh bạ bới ra được A Dung, khiến Ngũ Công chúa vẫn cảm thấy khá lo lắng.
      Còn ỷ sủng mà kiêu…
      A Nguyên biết suy nghĩ này của Ngũ Công chúa rơi từ đâu xuống, lại chỉ nũng nịu lăn đến bên cạnh Ngũ Công chúa, cười khúc khích : “Ta tin huynh ấy.” xong lại ngồi cười ngây ngô.
      Ngũ Công chúa còn biết thế nào nữa, đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, định chuyện khác với A Nguyên chợt nghe thấy bên ngoài có người tiến lại, đến trước xe liền giọng hỏi: “Phía trước là xe của Phúc Thọ Công chúa sao ạ?” Phúc Thọ Công chúa đúng là phong hào của Ngũ Công chúa, nàng vừa để ý nghe tấy cung nữ bên ngoài đáp lời, bèn cất giọng hỏi: “Ai vậy?” Chốc lát sau, cung nữ vén rèm vào, cung kính : “Đằng trước là xe của Thuận vương phi, Vương phi thấy xe của chúng ta là nhìn quen mắt nên cho người lại đây hỏi chút.”
      Nghe thấy là Thuận vương phi, A Nguyên liền thể giả ngu, ngó ra bên ngoài liền thấy trong xe ngựa được người bảo vệ đỗ cách đó xa Thuận Vương phi cũng ngó đầu ra cười với mình, tuy rằng nàng bất hòa với Phượng Đồng, nhưng lại có cái gì gọi là giận chó đánh mèo với Thuận Vương phi. Oan có đầu nợ có chủ, hà tất sinh chuyện thêm chứ? Nàng bèn sai người lái xe tiến lên, lúc này mới cười lộ hai má lúm đồng tiền, cực kỳ đáng hỏi: “Hoàng tẩu thân thể nặng nhọc, bôn ba như vậy cũng hay, muốn làm gì cứ sai người làm, hà tất phải tự mình ra ngoài như vậy?” Lời nàng thực thân thiết, làm ánh mắt Thuận Vương phi càng thêm nhu hòa.
      “Ta mang thai, cũng muốn tự mình tới chùa lễ tạ thần, vất vả gì lắm.” Thuận Vương phi thấy A Nguyên và Ngũ Công chúa sinh khúc mắc với mình, lòng rất cảm kích, lại bởi hai em chồng ôn nhu này mà liên tưởng tới Bát Công chúa em chồng kia của mình, tức khác cảm thấy là kiếp trước tu đủ, phu nhân là tiện nhân, em chồng cũng tốt lành gì cho cam, nếu phải mẹ chồng rất tốt, nàng sớm cầm dao đâm chết đám người này, lòng thầm cảm khái nhưng khi sờ sờ bụng của mình, trong đôi mắt Thuận Vương phi ánh lên hy vọng, thấy A nguyên quan tâm như vậy, còn ngọc tuyết đáng , nàng liền nghĩ tới cốt nhục của mình bèn nhiệt tình mời: “Nếu gặp, bằng đến phủ cùng ta ngồi chút?”
      Lời vừa ra Thuận Vương phi liền hối hận.
      A Nguyên và Phượng Đồng trở mặt, người có mắt đều nhìn ra được, chừng tiểu nương này tỏng lòng nghĩ đây là Hồng Môn Yến* mất.
      Hồng Môn Yến: Hồng Môn là nơi đại quân 400.000 người của Hạng Vũ đóng doanh trại. Sau khi nghe tin Lưu Bang chiếm được Hàm Dương - kinh đô nhà Tần, Hạng Vũ và Lưu Bang lập giao ước và rằng, nếu ai vào được Hàm Dương trước người đó được làm vua. Với 100.000 quân, Lưu Bang biết thế lực của mình quá yếu so với Hạng Vũ, vì thế ông dẫn mưu sĩ Trương Lương và đại tướng Phàn Khoái đến Hồng Môn, với Hạng Vũ, mình chỉ là người trông coi Hàm Dương, đợi Hạng Vũ đến làm vua. Hạng Vũ tin Lưu Bang, mở tiệc chiêu đãi. Mưu sĩ Phạm Tăng, người chủ trương bày yến tiệc mời Lưu Bang tới dự để giết chết, ngồi ở bên cạnh Hạng Vũ, mấy lần ra hiệu cho Hạng Vũ giết Lưu Bang, nhưng Hạng Vũ giả vờ khòng nhìn thấy. Phạm Tăng cho đại tướng Hạng Trang vào múa kiếm làm vui, muốn tìm cơ hội để giết hại Lưu Bang. Hạng Bá, chú của Hạng Vũ, thấy tình hình ổn, cùng rút kiếm ra múa, dùng cơ thể che chở cho Lưu Bang, Hạng Trang có cơ hội ra tay. Cuối cùng, Lưu Bang nhờ kế mà trở về doanh trại an toàn.
      Từ đó, tiệc Hồng Môn được dùng để chi những bữa tiệc "lành ít dữ nhiều", là cuộc đấu trí mà khách mời được may mắn thoát nạn nhờ mưu lược và may mắn.
      <via: Trúc Mã Là Sói chương 14>
      Cho dù Phượng Đồng hận nàng muốn chết, nhưng có dám làm thịt nàng ngay trong phủ của mình ? A Nguyên thấy Thuận Vương phi bất an, liền cười : “Có gì đâu? Ta và Hoàng tỷ đều rất thích, còn muốn đa tạ Hoàng tẩu nữa kìa.”
      “Quấy rầy Hoàng tẩu rồi.” Ngũ Công chúa để trong lòng, tuy rằng thân thiết với Thuận Vương phi như với Tề Thiện Thành Vương phi, nhưng rốt cuộc có gì phản cảm với vị nữ nhân vô tội này cả.
      Thuận Vương phi nở cụ cười ôn nhu, chậm rãi gật gật đầu.
      Nữ nhi lương thiện như vậy khó trách đến Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng thương, xác Bát Công chúa chạy trước mấy con phố cũng đuổi kịp.
      Nàng cũng khách sáo, chỉ bảo A Nguyên và ngũ Công chúa cùng lên xe của mình. Xe giá của Quận vương phi thập phần rộng rãi hoa lệ. Vì Thuận vương phi có thai, trong xe đều là chăn đệm dày mà mềm mại thượng đẳng, chỉ sợ làm Thuận vương phi bị thương. A Nguyên vừa chui vào liền cảm thấy nội thất bồng bềnh ấm áp, thầm nghĩ khi nào phải sắm sửa cho xe của mình mới được, phải càng thoải mái dễ chịu càng tốt, chỉ là bỗng ngửi được mùi hương nhàn nhạt trong xe, A Nguyên chau mày, do dự mãi rồi vẫn nhịn được khuyên nhủ: “Đây là thời điểm quan trọng của Hoàng tẩu, mùi hương này quá nặng, chỉ sợ tĩnh tâm được.”
      cần nhớ tới kiếp trước gì cả, chỉ đơn giản ở bên trong hậu cung thôi, dùng mùi hương làm chuyện xấu chỉ có hai kẻ.
      Thuận vương phi nghe xong, cũng biết trong lòng có cảm giác gì.
      Hôm kia về nhà, mẫu thân nàng cũng khuyên bảo nàng như thế này, là người thân mới có thể ra lời như vậy, vậy mà chỉ chú ý đến tiểu tiết, A Nguyên còn nhắc nhở nàng, đại khái là có thai, lòng càng mềm mại hơn, Thuận vương phi lại nghĩ đến tiện nhân phu quân kia, mắt bèn cay cay nhưng vẫn gượng cười : “Ta nhớ rồi, đây là đàn hương của chùa, chắc là vương vào người ta, thường ngày trong này cũng chỉ bày chút trái cây thôi.” Lại cầm tay A nguyên cảm kích : “Đa tạ muội quan tâm tới ta.”
      “Cũng do ta nhiều chuyện.” A Nguyên cười cười, đỡ Thuận vương phi nằm nghiêng qua bên, rồi lúc này mới hỏi: “Hoàng tẩu tới chùa lễ tạ thần nào vậy?” Linh như vậy nàng phải nhớ kỹ, về sau cũng tới.
      Thuận vương phi cười tủm tỉm trả lời, dừng chút rồi lấy hai lá bùa bình an bạch ngọc nho từ trong ngực áo ra, phía dưới còn có bình an như ý kết, rất đáng , thấy A Nguyên nhìn qua, Thuận vương phi cũng nhiều, chỉ đặt hai lá bùa bình an lên tay A Nguyên và Ngũ Công chúa mỗi người cái, vỗ về bụng của mình rồi cười : “Đây là xin từ chùa, tuy giá gì, nhưng lại có ý nghĩa đặc biệt, tặng hai muội mang theo bên mình.” Hai cái này vốn là xin cho Phượng Đồng, có điều nhớ tới bản mặt dối trá chanh chua kia của Phượng Đồng, Thuận vương phi thầm cho cái rắm! Nếu thai là con trai, nàng còn ước gì tiện nhân này chết luôn !
      Thuận vương phi nhớ tới hai ngày trước nha đầu hồi môn của mình khóc lóc nhào tới trước mặt mình cầu nàng cứu con bé, muốn Phượng Đồng thu vào phòng, đáy mắt nàng chứa lửa, tức giận đầy mình, nhưng vẫn kiềm chế xuống, thấy A Nguyên và Ngũ Công chúa cũng chối từ, lúc này mới cảm thấy lòng khoan khoái hơn rất nhiều, miệng lại nở nụ cười, chỉ là thấy A Nguyên và Ngũ Công chúa ngồi bên cạnh nhau, tư sắc hơn người, đầu óc Thuận Vương phi lại phiêu xa.
      Khi nàng được tứ hôn, biết rằng bản thân phải gả cho Thuận vương khốn kiếp, lúc ấy quả muốn hộc máu. Cha mẹ ôm đầu khóc rống hồi, rốt cuộc hoàng mệnh khó cãi, cũng đành cắn răng chịu đựng. Sau đó Thuận vương còn kiềm nén bực bội bày ra dáng vẻ chiêu hiền đãi sĩ, tuy mỗi lần tiễn phụ thân đều chửi mắng, nhưng bề ngoài vẫn phải làm ra vẻ rất vừa lòng với Thuận vương, chính là để vì phần tình cảm này mà đối xử với nàng tốt hơn chút. Nhưng nàng nhận được những gì? Thiếp thất làm ầm ĩ , biết là hoàng tử hay là tiện nhân, cứ như chưa từng thấy nữ nhân bao giờ, cả ngày mong chờ nha đầu hồi môn của nàng, quả thực khiến nàng ghê tởm!
      Trong hậu cung thiếu người có hòa khí, mà nàng lại dính phải hai kẻ ngu xuẩn kia, kiếp trước tạo nghiệt gì vậy?
      “Lần này, bọn muội chiếm tiện nghi của Hoàng tẩu rồi.” Bùa bình an nho đáng là bao nhưng lại quý giá tao nhã, điêu khắc tinh tế, với kinh nghiệm gom tiền phong phú của A Nguyên và ngũ Công chúa, liếc mắt cái liền nhìn ra chỉ sợ Thuận vương phi vốn định đưa cho người nào quan trọng.
      “Có gì đâu, chỉ cần hai muội thích là được.” Thuận vương phi tự tay với lấy cái đĩa trái cây, để trước mặt A Nguyên, hơi dừng chút liền mỉm cười hỏi: “Hôm kia ta tiến cung, nghe sức khỏe Cửu Công chúa chỗ Vương Quý nhân được tốt, ta nặng nhọc tiện , cũng biết là có chuyện gì.” Nàng có hứng thú mấy với Cửu Công chúa, nhưng nếu Cửu Công chúa lọt vào mắt ai, được sủng, nàng cũng phải tính trước, miễn đắc tội.
      “Hoàng muội là sinh non, lại ở nơi lạnh như vậy, khó tránh khỏi hơi yếu đuối, mẫu hậu lệnh cho Vương Quý nhân phải cẩn thận.” Thuận vương phi sợ đắc tội người trong cung, dáng vẻ nơm nớp lo sợ, Ngũ Công chúa cũng hiểu , lúc này liền thẳng.
      Hoàng hậu để tâm, có thể thấy được là được sủng.
      Thuận vương phi thầm tiếng trong lòng, cũng thăm dò chuyện hậu cung, chỉ tả chút phong cảnh ven đường khi lên chùa cho A Nguyên, rồi cười : “Mấy ngày nữa, xuân về hoa nở, hai muội đạp thanh cũng tồi đâu.” xong bèn lắc đầu : “Ta là con duy nhất trong nhà, có tỷ muội, bởi vậy có chút đơn. Nếu các muội rảnh rỗi, chi bằng tới trò chuyện với ta, ta cũng đỡ bị vây hãm trong phủ, chẳng biết chuyện gì.” Tâm tư đám nữ nhân trong phủ nàng muốn đánh cược, hai Hoàng muội trời quan trăng sáng vẫn yên tâm hơn.
      “Chỉ cần trà ngon điểm tâm sẵn sàng, thường xuyên tới cũng có làm sao?” A Nguyên cười hì hì .
      Còn có thể gặp Phượng Đồng, làm tức chết mới tốt.
      Thuận vương phi cười, lại hai ba câu nữa, A Nguyên chỉ cảm thấy vị Hoàng tẩu này là người lòng dạ rộng rãi khó kiếm được, tuy rằng cũng từng thấy nàng kêu đánh kêu giết đám cơ thiếp trong phủ, nhưng chỉ bằng giờ vương phủ Thuận vương chút nháo loạn liền biết vị này chỉ là lập uy ngay từ đầu mà thôi. Nhà mẹ đẻ của nàng thấp kém, khó tránh khỏi bị khinh thường, xu thế bây giờ phải gió đông thổi bạt gió tây, mà là gió tây áp đảo gió đông, lúc mới gả nếu phải nàng bất chấp thể diện bằng mọi giá, giờ chỉ sợ còn làm vật trang trí ở trong Thuận vương phủ.
      Bây giờ ai dám chọc vào, lại trở nên hòa khí, mới là người thông minh.
      Vốn có giao tình tồi với Thuận vương phi, thêm mấy cây, A Nguyên lanh lợi trở lại, làm Thuận vương phi cười chảy cả nước mắt. Thuận vương phi cầm lấy tay A nguyên thở dài: “Làm phiền muội muội, giải quyết giúp ta.” đến đây, biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt Thuận vương phi nảy sinh tàn khốc.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Bộ ba này hợp nhau quá. Thanks nàng
      Hạ An Hi thích bài này.

    4. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi
      ☆ Chương 84

      “Hoàng tẩu mang thai, chỉ cần giữ tâm trạng vui vẻ, cái khác ngày sau hẵng .” Ngũ Công chúa cũng là người dễ mềm lòng, thầm chửi Phượng Đồng đến đầu đầy máu chó, mặt khẩn thiết khuyên nhủ.
      “Ta hiểu.” Thấy Ngũ Công chúa nghĩ rằng nàng lo lắng về mấy trắc phi thứ phi trong phủ, Thuận Vương phi cười cười, cũng giải thích, chỉ là có chút mệt mỏi nằm hơi lệch qua bên, mỉm cười nhìn A Nguyên và Ngũ Công chúa hoạt bát.
      Cơ thiếp quý phủ sớm bị nàng hành đến nhìn thấy nàng như thấy quỷ, nàng cũng cầu cái gì gọi là tỷ muội tình thâm, cũng hiếm lạ cái gì gọi là ân sủng, giờ nàng chỉ nghĩ tới việc ngồi vững cái ghế Chính phi này, bảo dưỡng thân thể cho tốt, sống lâu hơn Thuận vương, sinh ra hai cậu con trai, mắt thấy tâm phiền là được rồi. Còn lại, mặc kệ Thuận vương sống thế nào sống, chỉ cần làm nàng ngứa mắt, sao cũng được. Nhưng nguyện vọng giản dị như vậy thôi Thuận vương còn bủn xỉn, chỉ tự mình chọc nàng nghẹn thở, còn dẫn theo Bát Công chúa đáng ghét ngày ngày nhảy nhót tước mặt nàng, nếu Bát Công chúa phải Công chúa, nàng cho nó bạt tai rồi.
      Khẽ cắn môi, Thuận vương phi cũng biết lời khuyên của Ngũ Công chúa có lý, cũng nghĩ tới ranh con chết dẫm Bát công chúa dám nhúng tay cả vào chuyện trong phòng của huynh trưởng kia nữa. Nàng dừng lúc, rũ mắt nó: “Mặc kệ chuyện ra sao, ta cũng vì bé con mà bảo trọng thân thể.”
      “Nếu Hoàng tẩu thích ở trong phủ tiến cung , Hoàng tổ mẫu cũng thích chắt lắm.” A Nguyên liền cười .
      “Hoàng tổ mẫu và mẫu hậu đối xử với ta có chỗ nào tốt.” Đến Thuận Vương phi cũng cảm phục tấm lòng của Hoàng hậu, vợ của loại Hoàng tử thứ xuất luôn liều mạng kéo con trai bà xuống ngựa như nàng vậy mà Hoàng hậu hề phân biệt đối xử, chỉ cần ban thưởng đều là giống nhau như đúc, ngày thường cũng từ ái, khiến lòng Thuận vương phi sinh cảm giác thân thiết. Nàng cũng từng có ý định khuyên nhủ Thuận vương đừng làm những chuyện muốn song đó nữa, thành thành làm Quận vương , nhưng rốt cuộc khi nhìn thấy đáng vẻ khốn kiếp kia của , nàng lại nuốt mấy lời định vào lòng.
      Thuận vương phi vẫn thầm tính toán, chờ về sau sinh đứa bé ra rồi thường xuyên qua lại với Hoàng hậu, ít nhất cũng để Thuận vương liên lụy đến con trai của nàng. Xe ngựa đường chậm rãi tới cổng lớn phủ Thuận vương, xe vừa vào liền có vô số nha đầu tới vén mành đỡ người xuống xe. Thuận vương phi chợt thấy bà tử từ xa xa chạy tới, nhận ra đây là thị tỳ tâm phúc của mình, lại thấy vẻ mặt căng thẳng ủa bà tử này, Thuận vương phi liền biết chỉ sợ lại xảy ra chuyện đáng vui vẻ gì, nụ cười tức khắc tắt, nhịn lại khí lạnh trong lòng mà hỏi: “Lại làm sao vậy?”
      “Bát Công chúa lại tới nữa.” Bà tử này hơi hơi do dự, liền giọng đáp.
      “Mấy ngày nay nó quả coi đây là nhà của nó rồi.” Mắt thấy vẻ mặt phẫn nộ của bà tử này, Thuận vương phi cười lạnh tiếng, lộ ra vẻ đanh đá từ xuống dưới, lạnh lùng mà : “Nể mặt Từ tần, hai ngày nay ta giữ thể diện cho nó, lại còn tưởng rằng thành tổ tông của ta rồi đấy!” Lại mắng Từ tần: “Cái thứ gì?! Khó trách bị giáng vị! tần phi thôi, lại cũng chẳng phải mẹ chồng ta, vậy mà còn có mặt mũi ban người làm thông phòng cho Vương gia! Còn biết xấu hổ hay ? Thanh danh này truyền ra phải bị cười nhạo chết sao?!”
      Cho dù là dì, cùng lắm cũng chỉ là thứ mẫu. Đại cung nữ bên cạnh thứ mẫu vào cửa làm thiếp, còn trông ngóng vị trí này của nàng, cho nên Thuận vương phi mới Thuận vương là tên ngu xuẩn!
      “Nương nương tiếng thôi.” Thuận vương phi đanh đá nhưng bà tử đanh đá, chỉ vội vàng dậm chân : “Nếu để người khác nghe thấy biết làm sao.”
      “Nghe thấy nghe thấy, chẳng lẽ nàng ta còn có thể xuất cung giết ta?!” Tuệ tần lại là người tốt, biết nàng có thai bèn chỉ hận thể bế nàng đặt lên những thứ đồ mềm mại nhất, lòng quý như mẹ ruột như vậy, vì thế Thuận vương phi cũng thiệt tình hiếu thuận Tuệ tần, mẹ chồng nàng dâu hợp nhau, vì nàng có thai, Tuệ tần còn truyền lời từ trong cung ra, cơ thiếp quý phủ nếu ai dám làm Vương phi tức giận, đều kéo ra ngoài đánh chết! Tâm ý như vậy làm Thuận vương phi cảm kích vô cùng, lại nghĩ tới thời gian chưa được bao lâu, mẹ chồng ruột còn chưa gì, cái loại danh bất chính ngôn bất thuận như vậy lại dám nhảy nhót lung tung.
      A Nguyên và Ngũ Công chúa bất đắc dĩ nhìn nhau, chỉ cảm thấy hôm nay đúng là mệt muốn chết, mới vừa xem tuồng máu chó ở phủ Định Quốc công xong, giờ lại gặp phải Bát Công chúa. Hai đứa xưa nay ưa Bát Công chúa, cũng biết tay nó thối lắm, chỉ sợ nó làm hại đến Thuận vương phi, liền cũng tiến lên, vừa vừa thấp going : “Thuộc hạ Bát Hoang muội biết nặng , Hoàng tẩu cách xa nó chút, đừng để va chạm.” Bát Công chúa thích nhất đẩy người khác, nếu đẩy Thuận vương phi, phải hại người sao.
      Ai biết chắc hẳn tưởng hai đứa nàng mới là em chồng ruột của Thuận vương phi, ai ngờ là đối phó phu quân nàng và em chồng kia chứ?
      “Ta để ý, chỉ là lát nữa, hai muội được nhúng tay vào chuyện bên trong.” Thuận vương phi liền dặn dò: “Hai muội còn , chỉ nhìn là được, nếu bị người khác nắm được nhược điểm, sau này chỉ sợ gặp bất lợi.” Thấy A Nguyên và Ngũ Công chúa gật đầu, nàng lại dặn dò vài câu, xong mới a tâm, chỉ thẳng lưng lên, vênh mặt vào phòng khách chính viện, bèn thấy giữa phòng khách rộng lớn xà trạm cột điêu là Bát Công chúa ngồi ngay ngắn ghế chủ vị, khuôn mặt nhăn lại, cũng cần người hầu hạ, lộ ra ác ý ràng.
      Phía dưới Bát Công chúa lại là nữ nhi mặt mày kiều mị đáng . Nữ nhìn này có chút thấp thỏm, rồi lại có chút đắc ý mà nhìn bài trí bốn phía, cảm thấy phú quý thực mắt, lúc sau liền cười lấy lòng trò chuyện với Bát Công chúa, dáng vẻ cực kỳ ân cần.
      Thấy nữ nhi kia, vẻ mặt Thuận vương phi liền lộ chán ghét, chỉ chậm rãi vào phòng khách, thấy Bát Công chúa cũng đứng dậy, liền chậm rãi : “Hôm nay Bát muội rảnh rỗi sao?”
      Bát Công chúa thấy A Nguyên và Ngũ Công chúa phía sau tức giận đến đỏ cả tròng mắt, chỉ hung hăng nhìn hoàng tẩu chưa bao giờ biết tốt xấu này, nhảy suống dưới, chỉ tay vào Thuận vương phi cười lạnh : “Ta ta ta tới phủ, ngươi có ở đây, ta còn tưởng ngươi có chuyện quan trọng, hóa ra là ngươi ra ngoài chơi với muội muội tốt!” Nàng quát: “Chẳng lẽ ngươi biết ta tới? Vì sao hôm nay còn ra ngoài?!”
      Lời này cực kỳ có đạo lý, Thuận vương phi thân kinh bách chiến, cũng giận giữ, chỉ lạnh nhạt : “Ta cũng phải con giun trong bụng Bát muội, sao mà biết được? ra , Bát muội mời mà đến, cũng coi như ác khách.”
      “Điện hạ có lòng tốt tới thăm nương nương, sao nương nương có thể ra lời như vậy.” Nữ nhi kia nhịn được bèn ngồi bên châm ngòi.
      “Ta chuyện với muội muội, có thêm ngươi xen vào làm gì!” A Nguyên từng chứng kiến Thuận vương phi ra tay, lúc này vị vương phi này chỉ nhướng mày cười : “Vì chưa thấy ta chết, nên muốn chọc tức ta, để xác hai mạng sao?”
      “Ngươi!”
      “Còn nữa…” Thuận vương phi đưa móng tay được chăm chút của mình ra, vừa ngắm nghía vừa chậm rì rì : “ nương được Phụ hoàng chỉ hôn, có trời đất chứng giám, có thể gả vào làm trắc phi, ta cũng đâu phải người đố kỵ. Chỉ là phụ hoàng nửa năm sau mới đón vào, đến thời điểm, dĩ nhiên ta đưa kiệu tới quý phủ tự mình đón. Vì nương là biểu muội Vương gia, cũng bày rượu nhạc ăn mừng mấy ngày, chung là bạc đãi nương. Có điều…” Thuận vương phi ngân nga cười : “Bây giờ còn chưa tới lúc, nương lại chờ được muốn làm phu thể với biểu ca của nương, ngày ngày đến đây, cái này khiến người ngoài ra sao?”
      “Ngươi có thai còn muốn biểu tỷ ta vào cửa chăm sóc cho biểu ca sao?!” Bát Công chúa thấy nương Từ gia phải đối thủ của Thuận vương phi, liền cười lạnh tiếng, mắng: “Độc phụ! Ta bẩm báo với Phụ hoàng, để Người trị ngươi!”
      “Thời buổi này, em chồng chưa xuất giá quản chuyện trong phòng của huynh trưởng ra có nhiều lắm đâu, truyền ra ngoài hay đâu nha.” Thuận vương phi biến sắc : “Bát muội, muội là muội muội của Vương gia, tẩu tử hôm nay khuyên muội câu, ít làm mấy chuyện có thể diện này , bằng truyền ra ngoài, khiến kinh thành chê cười muội, về sau nhà ai còn dám cưới muội về làm con dâu nữa? chừng sau này muội mai mối nhiều đến nghiện, lần sau, còn đưa nha đầu vào phòng công công đó!” Lời này vô cùng ác độc, A Nguyên cũng nghĩ được là Thuận vương phi mới vừa rồi còn tươi cười cũng có thể lật mặt vừa cười tủm tỉm vừa ra lời như vậy.
      Bát Công chúa cũng bị lời này làm cho ngây dại, thấy nó trợn tròn mắt, Thuận vương phi liền thầm cười lạnh tiếng, đúng là tiện nhân tự dưng đến để được nghe chửi, rồi thực nhàn nhã mà : “Nếu ta là điện hạ đụng vào cái đinh của Phụ hoàng đâu! Ta nghĩ là, Bát muội còn có được phần sủng ái, để Phụ hoàng bảo vệ trong lòng đâu!”
      Ngũ Công chúa lặng lẽ lau mồ hôi, tang thương nhìn trời, thế mới biết, hóa ra người đàn bà đanh đá có dang vẻ như thế này.
      “Ngươi dám vừa ta như vậy hả?!” Ngoài miệng Bát Công chúa đấu lại được Thuận vương phi, quả nhiên miệng chửi người nhào lên muốn đánh Thuận vương phi, bị nha đầu bốn phía kéo lại, vùng vằng ra, chỉ vào Thuận vương phi chửi: “Ngươi là cái đồ tiện nhân!”
      “Vừa khéo, hoàng huynh ngươi cũng là tiện nhân, chúng ta quả là trời sinh đôi!” Thuận vương phi nhướng mày, lạnh lùng mà cười, sau lại lạnh lùng : “ thấy Công chúa khỏe à, còn đưa xuống khám cho tốt! Nếu mà truyền tới trong cung, có tin tính tin, ta cho các ngươi đẹp mặt!” xong cái này, ánh mắt nàng liền gắt gao nhìn chằm chằm cung nữ theo ra cùng Bát Công chúa, cười lạnh : “Các nương thấy náo nhiệt, chỉ sợ quay về cung thêm mắm thêm muối nhỉ?” Đám cung nữ đồng loạt quỳ xuống. Thuận vương phi thấy thế chỉ cười cười, cũng tránh, cười tủm tỉm : “Nếu các ngươi thành , sau này đều có tiền đồ tốt, đương nhiên tốt hơn so với theo Bát Công chúa. Nếu mà biết tốt xấu, ta đây cũng có lời nào để .”
      Bát Công chúa và Từ tần sớm thất sủng, cung nữ có phương pháp sớm tới cung khác, mấy cung nữ này còn dư lại vốn vô vọng, nghe xong lời này của Thuận vương phi, biết vị này ở trong cung còn được cả Thái hậu thích, liền sinh hy vọng, quỳ mặt đất đồng thanh : “Nguyện ý nghe theo phân phó của nương nương.”
      “Độc phụ nhà ngươi!” Bát Công chúa trải đời chưa nhiều, đảo qua đảo lại cũng chỉ có hai ba câu nhưu vậy, rốt cuộc được gì nữa, ngày thường còn có thể ỷ vào ngang ngược kiêu ngạo mà áp bức người khác, giờ Thuận vương phi để nàng vào trong mắt, mà nàng lại thành trợn tròn mắt, cả người giãy giụa kịch liệt, cuối cùng được người kéo ra ngoài. Nghe tiếng kêu khóc của Bát Công chúa, Thuận vương phi cảm thấy bớt tức giận ít, liền ngồi xuống bên, thấy nữ nhi Từ gia kia kinh hoảng nhìn mình, nàng chỉ cười lạnh nhạt, : “ nương vẫn còn ở đây?!”
      “Ta…ta…” Mấy bánh bèo nhu nhược sợ nhất là gặp phải cọp cái khác người thường như này, nương Từ gia bao giờ gặp phải chuyện này đâu? Hai chân nhũn ra, nằm xoài ghế dựa dậy nổi, khóc lóc : “Ngươi đối xử với ta và Công chúa như vậy, biểu ca bỏ qua cho ngươi đâu!”
      “Ta ra làm sao, cũng đến lượt nương quản.”
      Thuận vương phi cười lạnh tiếng, chậm rãi vung tay lên, cơ thiếp vây xem ở bên ngoài đều vội vàng tiến vào, nàng cũng lời nào, chỉ ngồi xuống chỗ chủ vị. vị trắc phi vừa nịnh nọt tiến lại, vừa tự tay bưng trà cho nàng, rồi ân cần hỏi: “Nương nương ra ngoài chuyến thoải mái, quả nhiên tinh thần tốt hơn rất nhiều, tiện thiếp thấy cũng vui thay nương nương.” Nàng nịnh hót xong đám cơ thiếp sớm bị Thuận vương phi thiết quân luật đều cười làm lành, nhao nhao hùa theo, vây quanh Thuận vương phi vô cùng ngoan hiền.
      Thuận vương phi lạnh lùng cười ra tiếng, các cơ thiếp đồng loạt nghiêm chỉnh im lặng.
      nương Từ gia nhìn thấy vị trắc phi trước nay mắt đặt đỉnh đầu vô cùng đắc ý vì sinh được con trai trưởng cho Thuận vương kia nay lại khúm núm sợ hãi, cho dù biết Thuận vương phi bày cho mình xem, nhưng rốt cuộc vẫn lạnh cả người, sinh sợ hãi.
      Thuận vương phi hoàn toàn để tâm tới nàng ta, chỉ yên lặng chạm môi vào miệng chén trà, sau khi ngồi xuống hỏi trắc phi kia: “Đại thiếu gia khỏe ?”
      “Có nương nương ở đây nào có chỗ nào tốt đâu.” Dám sinh hạ thứ trưởng tử của Thuận vương, trắc phi này cũng coi như là có chút năng lực, chỉ là sau khi gặp Thuận vương phi, chút bản lĩnh đó thực đủ dùng, huống chi Thuận vương phi cũng có gì khắt khe với trưởng tử, ngày thường cũng thân cận, khiến trắc phi này cũng yên tâm, lại vì sủng ái trong cung, Hoàng thượng coi trọng nhất là đích thứ, lòng tranh sủng của trắc phi này cũng phai nhạt, biết Thuận vương là người có mới nới cũ, bằng dựa vào Vương phi, giờ cũng dựa vào bản thân rất có địa vị trong đám cơ thiếp mà dẫn dắt cơ thiếp cẩn thận hầu hạ cho Thuận vương phi, cũng có ý muốn hứa hẹn cho tiền đồ sau này của con trai mình.
      Chúng cơ thiếp biết Hoàng thượng ban Từ gia biểu nương qua đây làm trắc phi, lòng hận vô cùng, a lại nguyện ý đỉnh đầu ngoại trừ Chính phi còn có thêm tổ tông như thế nữa? Vì vậy càng xa lánh nàng ta thêm, quay sang cung kính vương phi, làm nương này thầm run sợ.
      Có cơ thiếp khác còn che miệng cười : “ nương nhìn cho tốt cách hầu hạ Vương phi, sau này mới thành tỷ muội tốt được.”
      “Thôi, nếu ngươi có quy củ của ngươi, trước mặt ta cũng có miếng ăn của ngươi.” Thuận vương phi buồn nâng mí mắt, khóe miệng nhếch lên châm chọc.
      A Nguyên chỉ yên lặng mà nhìn, chợt thấy sau khi Thuận vương phi gật đầu liền thò người ra cười với nàng: “Trong phủ có mẻ bánh làm ra cục ngon, chua chua ngọt ngọt, ta ăn thấy tồi, hai muội muội nếm thử xem nhé, mùi vị giống trong cung đâu.”
      Có khác cơ thiếp, còn ở che miệng cười , “ nương hảo sinh nhìn như thế nào hầu hạ Vương phi, ngày sau mới hảo làm tỷ muội đâu.”
      “Hoàng tẩu gọi người đưa lên ạ” Ngũ Công chúa cảm thấy Thuận vương phi chính là thần tượng của mình, làm như vậy cuộc sống mới được sung sướng chứ, thấy nương Từ gia kia khóc sướt mướt, nàng liền có chút lo lắng hỏi: “Tam hoàng huynh…”
      sao đâu.” Thuận vương phi cười cười, an ủi hai muội muội liền thấy Phượng Đồng tức giận muốn hộc máu từ bên ngoài tiến vào, chỉ tay vào nàng lạnh lùng : “Ngươi lại nháo cái gì thế?!” Từ khi cưới Vương phi như này, cuộc sống của chẳng trôi chảy chút nào, triều lộ thế bại, đám nữ nhân hậu viện lại làm loạn thể yên, quả thực đến thanh tịnh cũng có. Thấy ở bên còn có người khóc tang, Phượng Đồng hoàn toàn mất kiên nhẫn, chỉ vào biểu muội tiện nghi nhà mình quát: “Ngươi khóc cái gì mà khóc!” Nhưng rốt cuộc Từ gia còn hữu dụng, tuy rằng có cảm tình gì với biểu muội này, vẫn cố nén bực tức mà hòa nhã : “Đừng khóc nữa, chốc nữa biểu ca sai người đưa muội trở về.”
      “A, Vương gia thương hương tiếc ngọc đây mà.” Thuận vương phi ngồi vững vàng ngay ngắn, mỉm cười : “Làm sao, nếu trong lòng muốn đón người vào cửa, Vương gia cũng biết mà, ta phải người biết bao dung.”
      Phượng Đồng phẫn nộ nhìn Vương phi, quát lớn: “Ngươi câm miệng!” Thấy ánh mắt Thuận vương phi lạnh băng nhìn qua, vậy mà lòng run lên nhè , nghĩ đến giờ Thái thường tự Thiếu khanh như thay đổi thành người khác vậy, để ý cũng để ý đến mình, cũng màng ý tứ khuê nữ nhà mình, Phượng Đồng liền tức lây.
      Nhạc phụ qua lại với Trịnh vương, quả thực là kẻ phản bội vô sỉ nhất!
      “Chào Tam hoành huynh.” Phượng Đồng đại khái là tức phát điên, vào phòng khách lâu như vậy rồi nhưng vẫn chưa nhìn thấy A Nguyên và nGũ Công chúa, lần đầu thấy A Nguyên chắp tay, Phượng Đồng ngạc nhiên ra mặt, xong nàng lại lộ ra nụ cười mà bản thân cảm thấy thực hòa khí, khiến Phượng Đồng ghê tởm quá sức, mặc kệ trả lời, chỉ hỏi: “Bát muội đâu?” Nghe Bát Công chúa tới vương phủ làm loạn, Phượng Đồng vô cùng chán ghét, chỉ cảm thấy Bát Công chúa thực đáng ghét, có điều nó còn hữu dụng, đành phải nhịn.
      ra phía sai nghỉ ngơi, lần này Bát muội đến đây chính là vì ra mặt thay Vương gia, ta là tiện nhân.” Thuận vương phi mỉm cười đáp.
      Phượng Đồng giật giật khóe mắt, cảm thấy thê tử bị muội muội mắng cũng có vấn đề gì, vốn cũng ghét nữ nhân này, bởi vậy chỉ ‘Ừ’ tiếng.
      “Ta và Vương gia phu thê tình thâm, nào dám độc chiếm cái danh này.” Thuận vương phi tiếp tục cười : “Vì thế, ta với muội ấy, Tam ca của muội cũng là tiện nhân, chúng ta ý mà, đúng là trời đất tác thành.” Thấy Phượng Đồng đột nhiên ngẩng đầu, nàng chỉ mỉm cười hỏi: “Vương gia, ngươi thấy có đúng hay ?”
      “Ngươi! Ngươi!” Vốn phải là nữ nhân hậu viện cư xử dựa vào sắc mặt của mình, nay cũng dám làm trò trước mặt nhiều người như vậy mắng mình là tiện nhân, Phượng Đồng hậu duệ quý tộc khóe mắt như muốn nứt ra, chỉ cảm thấy mạch máu sắp vỡ tung, cả người tức giận đến run bần bật, được lời nào, hận Thuận vương phi muốn chết, nhưng vào lúc này lại thể làm gì được. Cũng biết Vương phi này cho dù lạnh nhạt với nàng ta thế nào, cả nhà vẫn sao cả, chỉ là bị A Nguyên và Ngũ Công chúa nhìn thấy, thực nhịn được, lập tức rút kiếm, chỉ vào thê tử mình, hét lên: “Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi!” Lời này vừa ra phi thẳng đến chỗ Thuận vương phi vẫn bình thản, chúng cơ thiếp thét chói tai toán loạn, có mấy nha đầu muốn tiến lên lại bị Phượng Đồng đá sang bên.
      “Ngươi…” Đặt kiếm lên cổ Thuận vương phi, Phượng Đồng dữ tợn .
      “Ta khuyên Vương gia đừng gì khó nghe, bằng phu thê nhất thể, ta là cái gì, Vương gia chính là cái ấy.” Thuận vương phi cảm thấy mình sắp bị phu quân giết chút nào, lúc này nhàn nhã bóc bỏ trái cây cắn miếng, lắc lắc đầu với A Nguyên ý bảo con bé đừng lại đây, lúc này mới thở dài : “Bụng của ta thực quý giá a! Mỗi ngày đều phải ăn chút trái cây, tới giờ rồi cũng đành bất chấp Vương gia muốn giết ta cũng phải ăn trước chút, về sau, đứa bé cũng chưa chắc được hưởng thụ có phải ?”
      “Ngươi uy hiếp ta!” Sắc mặt phượng Đồng thay đổi, nhưng cũng dám kiếm với thê tử.
      Đứa trong bụng này là con vợ cả của ! Hoàng thượng cực kỳ coi trọng con vợ cả, nếu đứa bé này còn, chẳng phải càng lạc hậu sao? Huống chi nếu mình Vương phi này, Hoàng thượng càng giận giữ, sớm thất sủng rồi.
      Tiện nhân này tính toán chuẩn đến vậy, biết mình dám động vào nàng ta!
      Phượng Đồng hận, hận Hoàng thượng vì sao bất công như vậy, chỉ hôn thứ này cho !
      ràng coi trọng Đại nương nhà Tưởng Ngự sử trước, Hoàng thượng cho Phượng Khanh! muốn thỉnh chỉ nhị nương phủ Quốc công, Hoàng thượng liền ban cho Phượng Minh sau lưng , được, hai người ưng đều thành, nhưng dù thế nào cũng nên cho Vương phi ôn nhu uyển chuyển chứ, để cuộc sống của khoái hoạt chút. Hoàng thượng càng ! Ban đứa sa cơ thất thế muốn gia thế có gia thế, muốn giáo dưỡng có giáo dưỡng, ngày ngày phải chịu đựng ả chèn ép, khiến Phượng Đồng hận thể khóc nổi, rốt cuộc cắn chặt răng, Phượng Đồng chỉ lạnh lùng mà : “Ngươi tự giải quyết cho tốt !”
      Dứt lời liền cười lạnh với A Nguyên: “Thế nào? Kịch trong phủ Tam hoàng huynh thế nào?”
      “Cũng được.” Nếu Phượng Đồng dám cho Thuận vương phi nhát kiếm, trong lòng A Nguyên còn có thể bội phục ít, giờ thấy ngoài mạnh trong yếu, liền chống cằm : “Kém hơn gánh hát chút.”
      Thuận vương phi phụt tiếng nghiêng đầu cười.
      Phượng Đồng ngừng thở, suýt nữa sỉu, chỉ cảm thấy thể ở lại vương phủ này nữa, lại có chút khó chịu, bèn chỉ kiên cường mà lạnh giọng : “Đây là quý phủ của ta!”
      “Cũng rất mới mẻ nha, chưa đến người khác, đây phải là Vương phi của huynh biểu muội của huynh sao.” A Nguyên vỗ vỗ bụng ăn đến no căng của mình, liền thấy Phượng dùng ánh mắt ác độc nhìn qua, thầm biết người này hận thể độc chết mình, cũng để trong lòng, chỉ cười hì hì : “Tam hoàng huynh, ta coi lâu như vậy rồi mà vẫn hiểu được, huynh tức giận vì cái gì.” Thấy Phượng Đồng nghiến răng nghiến lợi, nàng liền cười : “Nóng giận hại đến thân thể, huynh là trụ cột quốc gia, vui vẻ lên chút còn có thể sống thêm vài năm nữa, có đúng ?”
      Nha đầu thối rủa mình thành quỷ chết sớm à?!
      Phượng Đồng thể nhịn được nữa bỗng nhiền đứng dậy, muốn tiến tới. Thấy nổi giận, A Nguyên bèn lạnh nhạt : “Thực khéo, người theo hoàng muội đều là người bên cạnh Hoàng tổ mẫu, Tam hoàng huynh dám đụng vào ta và Hoàng tỷ chút thôi, huynh cũng biết rồi đấy…”
      Thái hậu giống như ngọn núi lớn ngay trước mắt mình, Phượng Đồng đưa mắt nhìn bốn phía, lập tức bi thương, lòng lại tức muốn chết, chỉ chỉ vào A Nguyên, lại nhìn Thuận vương phi vẻ mặt lơ đễnh chút, cười lạnh : “Các ngươi giỏi lắm!” xong liền phất tay áo bỏ , đúng là liếc Từ gia biểu muội vẫn luôn la tên liên tục cũng , trực tiếp ra khỏi vương phủ. Mắt thấy ,A Nguyên mới đứng dậy, từ từ : “Hôm nay thực khiến bọn muội kinh sợ, sau này hoàng tẩu chớ có xúc động như vậy.”
      Nhỡ chó cùng rứt giậu (tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy.)
      “Nếu như thế, chẳng phải ta chết trong tay sao?” Dựa vào kiên cường mới vừa rồi Thuận vương phi mới có thể thoát, lúc này cũng thở phào hơi, trong lòng vui sướng, chỉ cười : “Bây giờ ta mời hai muội uống rượu.” Cho người kéo nương Từ gia này rồi, nàng lại cười : “Bát muội vẫn muốn nghỉ ngơi chút, sức khỏe yếu, nên tham gia.” xong liền nhàn nhã tiếp lời: “ giờ Từ tần nương nương có gì làm, còn lo lắng cho ta, ta thực đành lòng. Muốn cho Từ tần nương nương bận tay bận chân chút mới tốt, đúng ?”
      Mắt thấy ánh mắt Thuận vương phi mang theo vài phần hỏa độc, A Nguyên cảm thấy vợ Hoàng tử có phần đanh đá như Hoàng tẩu cũng đáng phải bội phục.
      Sau khi nể phục, nhóc con thuận tay thắp nén hương cho Từ tần nương nương.

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, phải thế mới trị đk phượng đồng
      Hạ An Hi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :