1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi
      Chương 76

      “Mẫu phi với nàng sao?” Phượng Minh lặng lẽ nhớ kỹ dáng vẻ đùa giỡn giữa A Dung và A Nguyên, chỉ chờ về sau thêm mắm thêm muối, khi dễ A Dung để báo mối thù đối với Hoàng muội. Xong, lấy lại tinh thần, thấy Tề Thiện nghiêm túc nhìn mình, liền gật đầu cười : “Đúng là có chuyện như vậy, ý của mẫu phi là, phủ Định Quốc công thể sống bằng tiền dành dụm, thế nào cũng phải tự lực mới có thể có chỗ đứng ở kinh thành.”
      Chỉ là , nam nhân phủ Định Quốc công, quả
      cho cùng là người nhà, chúng ta đều nên quan tâm.” Tề Thiện muốn trong lúc A Dung và A Nguyên bên nhau được tự nhiên, liền ra bên ngoài, hai người chỉ kêu cung nhân phía sau theo từ đằng xa, nắm tay dạo trong cung, thưởng hoa ngắm liễu, phen tình thú khác với mọi hôm, lúc này Tề Thiện liền nhàng : “Lúc về thiếp hỏi phụ thân chút, nhà thiếp nhiều quan văn, có vị thế khá tốt, cả hai cùng hoạt động, tự có kết quả.”
      “Nàng chớ lo lắng vì mấy việc này, bên ngoài có ta rồi.” Phượng Minh cười, cầm tay nàng, lòng cực kỳ vui mừng vì nàng tình nguyện để bụng đến người nhà của mình, thấp giọng : “Chỉ là, đến mẫu phi cũng , nên thân, nếu làm quan, chừng gặp phải đại loạn gì đó. Làm người quý ở chỗ có thể tự mình hiểu lấy, mẫu phi chỉ bảo bọn họ an hưởng phú quý là được.” Thấy Tề Thiện muốn lại thôi, liền cười khổ : “Huống chi tại Ngũ Hoàng muội quyết định muốn phò mã từ phủ Định Quốc công, đến thời điểm thành thân, đến cùng cũng nghèo túng đâu.”
      “Dù thế nào nữa, nghiệp vẫn cứ quan trọng.” Tề Thiện có gì phản cảm với việc hôn nhân dìa dắt cả gia tộc, nhưng vẫn thấp giọng dặn dò câu.
      “Con bé phải người có thể gây hại, đừng lo.” Phượng Minh che chở Tề Thiện tránh để những cành cây làm đầu nàng bị thương, vui mừng từ xa thấy mấy nữ nhân tiến lại đây, lòng nguội , còn thấy phụ nhân đầu còn có vẻ đắc ý, Phượng Minh liền khẽ nhíu mày, thấp giọng : “Trong cung sao lại có mệnh phụ từ bên ngoài vào lại đường hoàng như thế?” cho cùng bản thân là nam nhân, mắt dời ra ướng khác, chỉ chờ mấy nữ nhân này qua. Tề Thiện thoe bản năng nhìn lại, lại thấy trong đó có Vương Diên gả , ngẩn ra, há mồm gọi: “Biểu tẩu?”
      Ba tháng trước, Vương Diên vưa gả vào tam phòng, tuy rằng Tề Thiện quá thân với nàng, nhưng cũng bỏ mặc nàng, chỉ là thấy nàng vậy mà lại xuất ở trong cung, bèn nhíu mày hỏi: “Sao biểu tẩu lại tiến cung?”
      Vương Diên cười khổ, gương mặt uyển chuyển nhu mì bây giờ lại thấm vài phần mỏi mệt, đối diện với ánh mắt của Tề Thiện liền biết nàng ấy vui vì mình tiến cung cùng nhà mẹ đẻ, nhưng cũng cãi lại, chỉ thỉnh an Phượng Minh rồi xin lỗi mà : “ ra chỗ đường tỷ ta xảy ra chút chuyện, ta thể khoan tay đứng nhìn, bởi vậy đến khuyên nhủ đường tỷ.” Thấy Tề Thiện nghi ngờ, nàng cũng biết là chọc phải tổ ong vò vẽ rồi, cắn chặt răng, trầm giọng: “Chuyện này, là sai lầm của nhà ta, thay vì để tẩu tử lại mặt ra khiến mọi người đều vui, bằng ta với Vương phi.”
      “Chuyện gì?” mặt Tề Thiện hơi trầm xuống.
      Nàng vốn phải nữ nhân ôn nhu hòa khí, vẻ mặt lúc này càng khiến người khác sợ hãi, cảm giác được tức giận của nàng, Phượng Minh cũng cười, sắc mặt bất thiện mà liếc mắt nhìn mấy nữ quyến Vương gia cái, rồi đứng bên cạnh Tề Thiện thấp giọng: “Có ta ở đây.” Mặc kệ Tề Thiện làm gì, đắc tội với ai, đều ở phía sau bảo vệ thê tử vô điều kiện.
      Thấy hai người bọn họ cầm sắt hòa minh, lòng Vương Diên khổ sở, nhưng vẫn duy trì ngừng nụ cười mặt.
      Gả đến Tề gia, nguyện vọng trong lòng nàng chính là thái phu nhân Quốc công, lúc nàng tiến lên thỉnh an, thực đối xử với nàng rất tốt, khác tổ mẫu ruột thịt, khiến lòng nàng ấm áp vô cùng. Đến cha mẹ chồng cũng đối với nàng có chỗ chê, cực kỳ từ ái, phu quân lại thực tâm thích mình, Vương Diên vốn tưởng rằng chỉ cần vậy có thể sống vui vẻ khoái hoạt. Nhưng đến khi nàng gả đến tộc mới biết được, trong phủ, có rất nhiều chủ nhân được thích, còn có những hạ nhân làm việc lâu năm mà các chủ nhân còn tôn trọng vài phần.
      Bằng , chỉ bằng mấy chuyện tán gẫu trong phủ, cũng có thể khiến nàng muốn thắt cổ.
      Thủ đoạn nàng gả vào vốn quang minh chính đại, khiến người lên án, trong phủ sớm có chỉ trích,có điều tại nàng đúng là mới cưới, giữa hai vợ chồng có ai khác, bởi vậy có chuyện lớn gì. Hơn nữa, trong nhà vốn có nhiều tiền, cho dù tẩu tử Trần Hoàn hết lực tính toán, đúng là chút hồi môn ít ỏi, cùng với sính lễ để người nhà nàng có thể sống qua ngày mà nàng cắn răng để lại, tóm hết lại thành lỗi lầm của nàng. Cho dù mẹ chồng tức giận, đuối mấy hạ nhân, chỉ là các câu chuyện nhàn thoại vẫn truyền qua truyền lại ít.
      Cả ngày dài nghe mấy thứ đó, Vương Diên chỉ cảm thấy mỏi mệt chịu nổi.
      Mắt thấy vẻ hạnh phúc của Tề Thiện, Vương Diên lộ vẻ hâm mộ, chỉ là thấy sắc mặt Tề Thiện tốt im lặng lúc, rồi mới : “Là nhà ta sai, đường tỷ thương huynh trưởng ta, hôm trước ban nương tới để hầu hạ.”
      Tề Thiện cười lạnh tiếng.
      “Nương nương.” Vương Diên sốt ruột, vội vàng tiến lại định nắm lấy ống tay áo Tề Thiện, nhưng lại bị cung nữ ngăn cản, đành dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Tề Thiện.
      Sở dĩ hôm nay nàng tiến cung chính là để làm cho Vương Quý nhân não bị úng nước sáng mắt ra.
      Cái người ngu xuẩn này biết bị ai xui bậy mà lại có địch ý với Trần Hoàn, hai lời thưởng tiểu cung nữ bên người cho ca ca mình. Mẫu thân nàng cũng ngu muội kém, hoan thiên hỉ địa nhận luôn cung nữ này, ngênh ngang đưa vào nhị phòng, làm cho huynh trưởng nàng ngày ngày ở ngoài về nhà được, sau đó nhịn nổi nữa, muốn đón tẩu tử nàng Trần Hoàn ra ngoài ở, tại náo loạn muốn chia nhà, trong phủ rối thành đống, vì Vương Quý nhân cho Trần Hoàn chút thể diện nào, tuy chưa truyền tới phủ Quốc công, nhưng mẹ chồng Vương Diên cũng biết, nay ánh mắt bà nhìn Vương Diên cũng có vài phần khác xưa.
      Mẫu thân Trần Hoàn xuất thân từ tam phòng, đường hoàng là tỷ tỷ ruột của bố chồng nàng, Trần Hoàn phải chịu thiệt thòi, mẹ chồng nàng sao có thể tha cho nàng được? Bà chỉ bất động thanh sắc bảo phu quân nàng nỗ lực học hành, từ đó mà hơi xa cách với nàng rồi.
      “Cách hành xử như vậy của quý phủ… phải lần đầu tiên.” Tề Thiện chỉ lạnh lùng mà : “Phủ Quốc công phải vũng bùn, để xem về sau thế nào.” Vương Quý nhân quá nhiều lần làm khó Trần Hoàn, ở trong cung còn khinh thường A Nguyên, sao Tề Thiện có thể thích cho được?
      “Nương nương hãy nhìn ở tình sâu ý nặng của huynh trưởng ta.” Vương Diên biết là Tề Thiện sắp kiên nhẫn nữa rồi, thấp giọng : “Huynh trưởng cũng đồng ý.”
      “Nếu phải vì cái này, nhà Vương gia các ngươi cũng sớm phải cút rồi!” Bỗng từ phía sau có tiếng cười lạnh lùng truyền tới, Vương Diên quay lại, liền thấy A Nguyên được A Dung nắm tay tới, A Nguyên nhìn chằm chằm Vương Diên, chậm rãi : “Chẳng phải, biểu tẩu biểu tỷ của bản cung vẫn tốt sao?!” Thấy mặt Vương Diên đỏ bừng, A Nguyên liền nhàn nhạt : “Ngày đó, bản cung từng nhắc nhở ngươi, đừng bạc đãi biểu tỷ ta, bằng , chỉ sợ Vương Quý nhân ở trong cung, cũng được sống thoải mái đâu.” Thấy trong số các nữ quyến Vương gia có người lộ vẻ mặt khó chịu, nàng ngẩng đầu cười lạnh hỏi: “Cho là bản cung đùa với các ngươi hả?”
      đám tiện nhân, ăn của biểu tỷ nàng dùng của biểu tỷ nàng, vậy mà còn dám đâm dao sau lưng biểu tỷ nàng, giết chết bọn chúng, A Nguyên quả thực phải xuyên vào công chúa.
      “Điện hạ đừng tức giận, ngay lúc này ta nhất định bảo đường tỷ thu hồi mệnh lệnh.” Cả người Vương Diên run lên, mắt thấy A Nguyên và Tề Thiện đứng cùng nhau, ánh mắt hai người đều toát lên địch ý lạnh băng, liền biết ổn rồi.
      “Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hắt .”A Nguyên chậm rãi : “Biểu tẩu, biểu tỷ ngươi phải chịu thiệt như vậy, đúng ra ngươi cũng nên tức giận chứ?” Xét về phía nhà chồng, Trần Hòa chính là biểu tỷ Vương Diên, bị A Nguyên chèn ép như thế, mặt Vương Diên đỏ bừng, mà thiếu nữ đứng sau từng đụng độ A Nguyên lại lộ ra vẻ phẫn nộ, cao giọng : “Chẳng lẽ Vương phi nương nương và Công chúa còn muốn giết chúng ta sao?” Nàng ta cười lạnh : “Làm thê tử, vốn hẳn nên khiêm tốn rộng lượng, nạp tiếp thay phu quân, tại còn xúi giục chia rẽ đường huynh và người trong nhà, loại phụ nhân này, cho dù hưu cũng có làm sao?!”
      “Sao cơ?” Tề Thiện lạnh lùng mà : “Cho dù hòa ly, hay là hưu thê, chỉ cần các ngươi hòan trả hết của hồi môn mấy năm nay của biểu tỷ ta, đường ai nấy cũng được!”
      “Gả vào nhà ta, người cũng là của chúng ta, huống chi của hồi môn!” Thiếu nữ kia kêu lên.
      Tề Thiện lười tranh cãi với loại người ngu xuẩn này, lúc này đây chỉ cười lạnh, mà đại cung nữ phía sau A Nguyên theo bên cạnh A Nguyên từ lâu, mưa dầm thấm lâu, liền cất tiếng: “Của hồi môn là tài sản riêng của biểu nương nhà chúng ta, lý lẽ hẳn phải để lại cho con cái, biết vị nương này là tiểu thư nào dưới gối biểu nương nhà ta, mà lại có mặt mũi mong chờ tài sản nhà chúng ta.” Thấy thiếu nữ kia lại muốn thét lên, nang tức khắc quát lớn: “To gan! Trong cung là cấm địa, các ngươi ỷ vào Quý nhân liền dám phóng túng cao giọng, va chạm các chủ nhân, trước khi nể mặt Vương Quý nhân cho qua được, giờ được tấc lại muốn tiến thêm thước, ý là định kiện tụng đến chỗ Hoàng hậu nương nương sao?!”
      “Thôi.” A Nguyên nghe đến đó, chỉ thấy mất hứng, thấy mặt Vương Diên trắng bệch, liền gật đầu : “Hưu thê, cũng là ý kiến tồi.” Thấy Vương Diên run rẩy cả người, nàng liền thấp giọng : “Ai vũ nhục người bên cạnh ta, Vinh Thọ ta, dĩ nhiên trả lại gấp trăm lần!” Nàng giương mắt, nhìn chằm chằm Vương Diên, miệng lại nở nụ cười, nhướng mày : “Ngày hòa ly, biểu tẩu, chỉ sợ cũng là lúc trụ cột Vương gia cũng sụp đổ.” Ỷ vào Vương Quý nhân mà dám ngang ngược kiêu ngạo như vậy, nếu Vương Quý nhân có gì bất trắc, Vương gia thành cái gì?
      A Nguyên muốn nhìn cảnh đó.
      Giết chết Quý nhân nho , chút gánh nặng trong lòng A Nguyên cũng có.
      “Tranh cãi với mấy kẻ ngu xuẩn này, nhỡ bị thương phải làm sao bây giờ?” Phượng Minh đau lòng nhìn ánh mắt hiếm khi lộ vẻ phẫn nộ của Tề Thiện, càng hận cái đám ngàng ngược càn rỡ này, đột nhiên nhanh trí, ngẩng đầu lên, lạnh lùng : “Các ngươi khiến Vương phi và muội muội ta vui, nữ nhân nhà các ngươi cũng rộng lượng , lại thích mấy nương trẻ trung.” lộ vẻ ngạo mạn đặc trưng của hậu duệ Hoàng gia, chậm rãi với Vương Diên xanh cả mặt: “Mới vừa rồi Bản vương có được nha đầu hầu hạ từ chỗ Tam hoàng huynh, thưởng cho Vương gia vậy, để nàng ta làm tỷ muội với mẫu thân ngươi !”
      Ta giỏi a!
      Chiêu bất ngờ của Phượng Minh khiến các nữ nhân ở đây đều ngây người.
      A Nguyên há hốc miệng, ngơ ngác nhìn Tứ hoàng huynh sau khi ra câu này còn cảm thấy vô cùng đắc ý kia, khong biết nên phản ứng thế nào.
      Vương Diên vừa hiểu ra, cả người chợt toát mồ hôi lạnh, vội vàng đỡ lấy mẫu thân mình, nắm lấy tay Thái thái Vương gia giọng: “Mẫu thân chớ làm náo loạn.” Thái thái Vương gia quả thực có gan dám la lối om xòm, nếu bị đuổi ra khỏi cung, chịu thanh danh như vậy, sau này Vương gia và Vương Quý nhân biết sống ở kinh thành thế nào đây? Chỉ là nàng vẫn đành lòng, thấp giọng : “Điện hạ hạ thủ lưu tình.”
      “Bổn vương nhìn các ngươi làm khổ biểu muội ta như vậy, còn có vẻ rất đạo lý, bỗng cảm thấy các ngươi đặc biệt hiền lương thục đức.” Phượng Minh biết xấu hổ tự nhận Trần Hoàn làm thân thích, thấy đôi mắt xinh đẹp của Tề Thiện nhìn mình, chỉ cảm thấy là mình trút giận thay vợ, lòng đầy vui mừng, bèn cười lạnh : “Sao nào, thái thái Vương gia hiền đức sao lại có chút vui, vậy là, cảm thấy bản vương bằng cháu Quý nhân kia của ngươi sao?” Lời này thâm, Vương Quý nhân cho dù thế nào cũng đâu thể sánh bằng Hoàng tử chứ.
      phải…” Môi Vương Diên phát run, cũng oán giận mấy người trước mặt, chỉ nguyền rủa Vương Quý nhân chỉ biết khơi mào mà biết dẹp loạn đến trăm ngàn lần.
      A Nguyên thở dài trong lòng.
      Nữ nhân nàng thích, nàng mắng mỏ quất đánh, thậm chí làm thịt cũng sao cả, nhưng lại muốn giống như người khác tặng nữ nhân để nàng ta chia sẻ trượng phu, dù lý do thế nào, kỳ tặng thiếp vẫn là phá hỏng nhân duyên của người ta. Chỉ là Phượng Minh ra mặt vì Tề Thiện, nàng cũng thực cảm động, thấy môi Vương Diên run run, mím lại nên lời, liền cảm thấy nàng có chút đáng thương.
      Nhưng đến đáng thương, phải là biểu tỷ lòng nghĩ đến nhà chồng của nàng kia kìa!
      Nghĩ đến đây, ánh mắt A Nguyên nghiêm nghị lên.
      Vương Diên liếc mắt cái liền đối diện với ánh mắt lạnh băng của A Nguyên, thấy tiểu nha đầu này miệng mím thành đường, lòng liền lạnh toát.
      “Cái khác …” chuyện với đám não tàn vô dụng lãng phí cuộc đời, cứ để cho bọn chúng vui vẻ mấy ngày, chờ đến khi Vương Quý nhân sinh xong, cho chúng biết thế nào là lợi hại. A Nguyên chỉ vào Vương Diên, lạnh nhạt : “Ba ngày nữa, cần biết Vương gia các ngươi có chết hay , bản cung chỉ muốn thấy biểu tỷ ta ưu phiền điều gì, nụ cười thường trực. Nếu làm được…” nàng cười lạnh thiếng, chậm rãi : “Lâu rồi, bản cung chưa đến thăm Tứ cậu mợ.”
      Tuy rằng tặng thiếp cho biểu ca nàng, có điều đe dọa Vương Diên chút, tâm lý cũng chịu áp lực gì.
      thôi.” A Dung cúi đầu, liếc mắt nhìn mấy nữ nhân này lần nào.
      Có cái gì thể nề hà đây? Vương Diên thực đáng thương, chỉ là liên quan gì đến đâu? Nếu phải vì A Nguyên mềm lòng, chỉ cần ra tay, cũng có thể lấy mạng cả nhà Vương gia.
      “Điện hạ…” Vương Diên còn đuổi theo vài bước muốn cầu xin, lại bị Phượng Minh cho người đẩy ra, rồi nghe Phượng Minh cười lạnh : “Ngươi cứ thử chạm vào Vương phi và Hoàng muội của bản vương xem!” chẳng có lòng thương hoa tiếc ngọc nào, ngoài Tề Thiện ra, nữ nhân khác nam nhân là mấy, dám càn rỡ, cứ đem đánh chết mới phải.
      Vương Diên ảm đạm lui về phía sau, thấy muội muội bá nương còn muốn tiến lên đôi co với người ta, chỉ vội vàng ngăn lại, cảnh cáo : “ được mạo phạm hậu huệ thiên hoàng!” Thấy nữ quyến trong nhà khó chịu, nàng càng cảm thấy mỏi mệt, tất cả đều do Vương Quý nhân kéo mình vào thế tiến thoái lưỡng nan, tâm như tro tàn, cũng rảnh rỗi quản chuyện Vương Quý nhân nữa, lôi kéo tay áo mẫu thân, dúi vào tay thái giám có chút nhẫn nại túi bạc trước, cầu cho thêm chút thời gian, rồi ghé vào bên tai mẫu thân : “Giờ mẫu thân biết lợi hại của hoàng gia chưa?”
      Thiếp này của Thành vương, chỉ phải nhận lấy cách vui mừng, còn phải chăm sóc cho tốt, thể tôn trọng với Thành vương. Trước đây những thứ này đều là mẫu thân với tẩu tử, bây giờ lại ứng đúng vào người mẫu thân nàng.
      “Sao Thành vương có thể nhúng tay vào chuyện nhà chúng ta được?!” Thái thái Vương gia liền khóc lóc hoang mang.
      “Mẫu thân chớ khóc thút thít trong cung như thế, vậy khong phải là bất kính với Hoàng gia sao?”Vương Diên cắn răng, ngữ điệu trầm xuống: “Đường tỷ hại chúng ta, chúng ta còn xoay xở nổi, sao còn gặp mặt đường tỷ làm gì nữa?” Thấy thái thái Vương gia gật đầu, nàng liền thấp giọng : “Bây giờ chỉ có thể đưa nữ nhân Quý nhân ban cho xa, cầu tẩu tử quay lại, chỉ cần trong lòng tẩu tử có khúc mắc gì, nhà chúng ta vẫn giống như trước kia.” Dù như thế nào, cũng thể để thiếp Thành vương tặng vào cửa được.
      “Ả khuyến khích ca ca tỷ sống ở bên ngoài, chia rẽ tình cảm với chúng ta, thế gian này nào có loại con dâu ngoan độc như vậy chứ?” Chuyện Vương Quý nhân làm thực chọc giận Trần Hoàn.
      Tính tình Trần Hoàn rất tốt, để bụng nhà chồng xài bao nhiêu tiền bạc, nàng chỉ để tâm đến cuộc sống ân ái giữa hai phu thê, Vương Quý nhân đâm sau lưng nàng như vậy, nếu vẫn nhẫn nhịn chào đón người mới vào cửa chỉ có thể là tiện nhân.
      Trần Hoàn phải là tiện nhân, vì thế nàng chửi ầm lên hồi trước mấy tiện nhân này, sau đó về phòng mình đóng cửa ra ngoài.
      Thái thái Vương gia bị con dâu chửi bới ngay lập tức cáo trạng với nhi tử, ai ngờ phu quân Trần Hoàn lại rất sảng khoái, ù ù cạc cạc nghe xong mấy ngày về nhà, thuê tòa nhà lớn bên ngoài, trang hòa dọn dẹp, lúc hồi phủ hai lời liền đón thê tử và con , đây là có muốn dọn ở riêng, cũng là để cho mẫu thân rằng con trai có phúc hưởng tiểu thiếp này, nếu mẫu thân thương nàng ta, đưa cho phụ thân cũng tốt, khiến thái thái Vương gia tức đến ngất xỉu, đến giờ vẫn còn nguyền rủa Trần Hoàn xúi giục con trai bất hoà với mình.
      “Nếu mẫu thân muốn nhà mình thái bình, cứ làm thế !” Cuộc sống tốt lành của Vương Diên cũng bị Vương Quý nhân quấy nhiễu đến phiền toái, rốt cuộc nhịn được nữa, tức giận : “Việc hôm nay mẫu thân còn chưa nghĩ cho cẩn thận sao? Thành vương và Công chúa trút giận thay tẩu tử đó! Nếu còn dám làm như thế, đồng nghĩa với việc coi trọng gì đường tỷ đấy!” Lòng nàng khổ sở, nước mắt chảy xuống, tâm như tro tàn : “Mẫu thân còn muốn trong nhà ta có thêm tiểu thiếp được phép mắng chửi sao?”
      phải Tề gia nạp thiếp sao?!” Thái thái Vương gia vẫn thương nữ nhi, vội vã : “Con là chính thê mà!” Tuy chỉ là tam phòng, nhưng chi tiêu ăn mặc của Tề gia đều rất xa hoa, phú quý bậc nhất, huống chi tam phòng còn có vị Túc vương phi, thân phận thế nào chứ, Vương Diên có thể gả vào nhà tam phòng khiến thái thái Vương gia vô cùng đắc ý với bên ngoài, tại hoang mang, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ vì nàng ta mà liên lụy đến cả con?”
      “Tẩu tử mới đúng là cháu .” Vương Diên thấp giọng
      cầu xin : “Cứ cho là vì con, mẫu thân đừng đôi co qua lại nữa, đường tỷ…” nàng dừng chút, cắn răng thấp giọng : “Lần này chỉ sợ đường tỷ phải ăn quả đắng rồi, nếu mẫu thân phó thác tính mạng toàn gia vào tay đường tỷ, chỉ sợ phải hối hận.” Thấy vẻ mặt thái thái Vương gia đồng tình, lại vẫn nhẫn nhịn khổ sở trong lòng, thấp giọng : “Ít nhất cũng chờ đến khi đường tỷ lâm bồn, rồi bàn bạc kỹ hơn.” Nếu nàng đoán lầm, cho dù đứa trẻ này là Hoàng tử, chỉ sợ, sau khi sinh xong, Hoàng thượng cũng để đường tỷ đích thân nuôi dưỡng.

      “Vậy cũng được.” Thái thái Vương gia bị Vương Diên thuyết phục, tiếc nuối đứng bên.

      “Ta và mẫu thân về trước.” Vương Diên với bá nương và muội muội.

      “Vậy mà lại sợ phụ nhân đố kỵ kia sao?” Cơn giận kia của Trần Hoàn của nhà Vương gia đều chứn kiến, đường muội của Vương Diên bĩu môi : “Lát nữa ta với đường tỷ, để tỷ ấy hạ chỉ trừng trị ả.”

      Quý nhân sao có thể hạ chỉ trừng trị thần thê!” Vương Diên quát muội muội, rồi lạnh lùng : “Bụng đường tỷ lớn, là thời điểm hệ trọng, ta cho ngươi biết, chuyện mới vừa rồi đừng có cho đường tỷ! Nếu , dẫn đến thân mình đường tỷ tốt, tội của ngươi đâu!” Dứt lời bèn nhìn muội muội tức giận này nữa, cũng gặp Vương Quý nhân nữa, xoay người xuất cung, tính toàn làm thế nào để Trần Hoàn nguôi giận.

      A Nguyên biết rằng đường muội Vương Diên nghe theo lời tỷ tỷ mà ngược lại còn ôm bụng tức thêm mắm thêm muối kể lể với Vương Quý nhân, lúc này đây nàng chậm rãi dạo trong vường, nhìn muôn hồng nghìn tía khắp nơi, tầm mắt dừng lại đôi phu thê ở đằng trước, bĩu môi : “Thân thiết như vậy đúng là chọc trúng chỗ đau của bé.” Chuyện của Trần Hoàn nàng cũng lo lắm. Quốc công cậu nàng cũng ăn chay, nếu Trần Hoàn bị nửa phần thiệt thòi, Vương gia sớm bị Quốc công xử lý, chưa truyền đến tận trong cung, tức là Trần Hoàn đáng ngại.

      “Vị trưởng tử kia của Vương gia là người thành .” Lưu loát dứt khoát đưa Trần Hoàn dọn ra ngoài, trước khi còn để lại câu, chỉ cần để phu thê bất hòa, vẫn tình nguyện trở về hiếu thuận cha mẹ, như vậy phải thực tròn đạo hiếu sao?

      “Chỉ cần hiểu chuyện, ta cũng lo gì.” Loại chuyện này, chỉ cần phu quân đổi lòng, ai cũng thay đổi được. Nếu phu quân có ý niệm khác, dù công chúa Hoàng gia hay Thiên vương lão tử cũng áp đảo được. Nghĩ tới Trần Hoàn tuy rằng quá chu toàn, nhưng rốt cuộc phu thê đồng tâm, A Nguyên liền vô cùng hâm mộ, liếc nhanh nhìn A Dung, : “Vì nữ nhân của mình, dù vinh hoa phú quý phu quân cũng coi trọng, chỉ toàn tâm toàn ý, thực sảng khoái a.”

      “Nếu là ta cũng chỉ cần thê tử, vậy là đủ rồi.” A Dung cúi đầu mỉm cười, ánh mắt nhìn A Nguyên lấp lánh như sao sáng, làm nàng ngẩn cả người. Lúc sau, A Nguyên cắn răng : “Dì mệnh huynh hợp cưới sớm, có ? “ Thấy A Dung mỉm cười gật đầu, A Nguyên đỏ mặt, tự dưng muốn chủ động xuất kích, lá gan to ra nhìn nhìn những cung nữ tránh ra xa, và đôi đằng trước vẫn còn tình chàng ý thiếp, rồi vẫy vẫy tay với A Dung.

    2. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi
      Chương 77

      A Dung nhướng mày, muốn biết rốt cuộc nha đầu này định làm gì, liền cúi người xuống.
      A Nguyên nhìn gương mặt mỹ nhân quen thuộc trước mắt này, gan lớn lên, nhào tới chụt cái vào môi A Dung, chỉ cảm thấy mềm mại mỏng manh, còn có vài phần lành lạnh, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mở to mắt mà ngoài mạnh trong yếu : “Đánh… đánh dấu cho huynh!”
      Tuy rằng A Dung hiểu lời này, nhưng thấy mặt A Nguyên đỏ bừng, huống chi hàm ý như vậy sao có được? nheo mắt ôn nhu cười với A Nguyên.
      “Bản cung cảm thấy huynh thảm.” A Nguyên thấy A Dung bị thẹn quá hóa giận, cũng đánh mình, bèn cảm thấy A Dung bại hoại này chừng cũng có ý nghĩ đó với mình, lòng sung sướng, toác cả miệng, tự tin ngửa đầu ưỡn ngực : “Tuy rằng huynh dễ nhìn, nhưng cũng lớn tuổi rồi, dễ cưới vợ được.” Với suy nghĩ khuôn mặt này có thể làm đứa trẻ bảy tám tuổi đến đại nương bị mê hoặc đến choáng váng, A Nguyên cảm thấy mình rất có thủ đoạn tiên hạ thủ vi cường, bội phục bản thân đến chịu nổi, mặt càng ngẩng lên cao.
      “Điện hạ phải.” A Dung nhịn cười, cố gắng thành khẩn hết sức trước công chúa điện hạ kiêu ngạo như con gà trống này.
      “Bản cung ý mà, rất quý dì nha, vấn đề nan giải này của huynh chỉ sợ cũng khiến dì nhọc lòng, vậy , đành vậy, chấp nhận huynh chút cũng được.” Công chúa điện hạ giải thích, ghé mắt nhìn mỹ thiếu niên, chờ phản ứng của .
      “Chuyện này, điện hạ sai rồi.” A Dung dịu dàng .
      A Nguyên kinh ngạc, cảm thấy hỏng rồi, tức khắc nổi giận, túm lấy tay A Dung kêu lên: “Huynh… huynh…huynh….huynh chiếm tiện nghi bản cung nhiều như thế, ôm cũng ôm rồi hôn cũng hôn rồi, chẳng lẽ muốn chịu trách nhiệm sao?”
      Mặc dù bản thân thường chui vào ngực mỹ nhân để chiếm tiện nghi, nhưng mà mỹ nhân này cũng đâu có đẩy ra, đúng chứ?
      “Trong lòng ta có điện hạ, vì vậy tình nguyện kiên nhẫn chờ đợi, đến khi điện hạ nguyện ý.” A Dung cúi người, nhịn được điểm điểm vào trán A Nguyên còn ngây người, giọng : “Những lời này sao để điện hạ trước được.”
      “Trong lòng có ta, vậy là thích ta ư?” A Nguyên chớp mắt ngơ ngác hỏi.
      “Nếu vì sao ta phải chờ đến tận lúc này chứ?” A Dung cứ nghĩ mình vẫn tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, chờ đến khi mình nóng lòng, chờ đến khi giữa đường nhảy ra con sói muốn đoạt công chúa từ mình, ai ngờ có được bất ngờ như hôm nay, chỉ cảm thấy tảng đá lớn nhất trong lòng gỡ xuống, tuy cũng biết tuổi A Nguyên còn , sau này còn xảy ra nhiều chuyện nữa, nhưng trước mắt cảm thấy vui mừng khôn cùng, mặt mày cũng giãn ra, giọng cũng ôn nhu. Mắt thấy công chúa mập thực vô sỉ, vừa nhào tới thầm: “Đây là vật tư nhân của công chúa điện hạ”, vừa vươn móng vuốt sờ soạng khắp người mình, vẫn thản nhiên, cảm thấy xấu hổ buồn bực vì bị đùa giỡn.
      ra, cũng thích…
      Phượng Minh đằng trước vui vẻ chuyện với thê tử, vừa lơ đãng quay đầu lại bắt gặp cảnh này, sợ hãi đến run run, giọng : “Được đấy, giữa thanh thiên bạch nhật mà dám phi lễ mỹ nhân!”
      “Sao lại thế?!” Tề Thiện mắng câu, thấy hai người đằng sau đều vui vẻ ra mặt cũng vui lây, dí dí đầu phu quân. Sau khi bị nhắc nhở mà còn ngơ ngác, Tề Thiện thở dài : “Trừ A Dung ra còn ai xứng đôi với A Nguyên của chúng ta nữa?”
      “Cũng đúng.” Phượng Minh nhất trí, : “Đổi lại là người khác chắc bị Hoàng muội khi dễ chết rồi.” Nếu bị bắt nạt mà chết, cũng là tự mình tìm dây thắt cổ, chẳng như A Dung lúc nào cũng bên cạnh bảo vệ A Nguyên, mà còn có chút tâm lý biến thái muốn trả thù nào cả.
      “Nếu được thế chàng với phụ thân .” Tề Thiện che miệng cười.
      Quốc công ôn hòa nho nhã mà nghe được con rể dám bình phẩm cháu của mình như vậy, chắc chắn ôn hòa nho nhã đánh đến răng rơi đầy đất.
      Phượng Minh chợt nhớ tới tình cảnh bị lão Thái sơn xẻo từng thớ thịt xuống hồi chưa thành thân, môi run rẩy, rũn đầu nữa.
      “Thiếp thấy tại khí sắc Tam tẩu tồi, lại mang thai, ngờ lại có chút khác với trước kia.” trở mặt như Phượng Đồng và Phượng Minh, thực ra Thuận Vương phi và Tề Thiện khá thân thiết, tuy thường qua lại, nhưng vẫn dành quan tâm cho nhau, thấy Phượng Minh cũng ngăn cản mình qua lại với Thuận Vương phi, nàng bèn ôn nhu : “Chuyện giữa nam nhân các chàng thiếp hiểu, cũng can thiệp được, chỉ là về hậu phương, cũng thể hòa thuận được.” Nếu nàng cũng bất hòa với Thuận Vương phi, vào mắt Hoàng thượng và Thái hậu chính là hiểu chuyện.
      “Ta cưới nàng, là để nàng tùy tâm mà sống.” Phượng Minh chú ý lắm mấy việc này, đĩnh đạc : “Nàng cảm thấy Tam tẩu tốt, qua lại. Nếu thích, cứ coi như khí là được.”
      Lời này qua vô số lần, ánh mắt Tề Thiện nhu hòa, nàng đồng ý, cầm lấy tay mỉm cười : “Thiếp vui vẻ khôn cùng đều bởi vì có Vương gia ở bên.” Thấy Phượng Minh cười, nàng ôn hòa : “Hôm kia thiếp cho người dựng võ trường ở trong phủ, Vương gia thích múa kiếm, rồi để thiếp xem cũng hay.” Phượng Minh vui mừng đáp ứng, Tề Thiện bèn chuyển mắt sang chỗ khác, cười tủm tủm : “Bây giờ xuất cung chúng ta hà tất quay về phủ làm gì? bằng phủ Túc vương, thỉnh an …” Nàng ngừng lại, hơi đỏ mặt : “Thỉnh an Thúc vương và thím.”
      “Được thôi.” Phượng Minh cười đắc ý.
      Hai người này rời mặc kệ muội muội đằng sau, A Nguyên cũng trông cậy vào , lại thơm A Dung cái nữa rồi mới cảm thấy thực thoải mãn, chui từ lồng ngực A Dung ra, nghiêm túc : “Huynh là của ta rồi đó, về sau được để ý ai nữa.”
      “Ta có để ý ai khác đâu.” A Dung khỏi cười, thấy A Nguyên vừa lòng gật đầu, bèn thấp giọng cười, : “Gặp được nữ nhi đáng như điện hạ rồi, trong lòng ta còn có ai được nữa?” Lời này ra cũng thực quá vô sỉ, chỉ sợ nữ nhi khắp kinh thành nghe được mình “đáng ” bằng nhóc con này la thất thanh rồi nhảy xuống giếng tự sát mất.
      “Đúng lắm.” A Nguyên đặc biệt tự tin, vừa lòng mà : “Cho nên huynh được lời lắm đấy có biết ?!” Khi nào về nhà phải thành tâm cảm tạ Phật tổ đó.”
      “Hồi phủ bái Phật tổ ngay.” A Dung cũng phản bác lại nàng, ôn hòa đồng ý.
      Công chúa điện hạ càng đắc ý.
      Sung sướng được hồi, A Nguyên chợt nhớ ra, lòng thực sảng khoái : “Nên thỉnh an Hoàng bá phụ thôi.” Nàng nghĩ nghĩ, rồi với A Dung: “Huynh chớ cùng, nếu việc hôm nay tránh khỏi liên lụy đến huynh.” Tuy cả nhà Vương Quý nhân ngu xuẩn, chỉ là cho cùng Hoàng thượng cũng muốn người ngoài biết được hậu cung của mình ngu xuẩn đến đâu. A Dung cùng nàng, cho qua là được. Còn nếu A Dung cũng thỉnh an, chỉ sợ trong lòng Hoàng thượng có ấn tượng đẹp.
      “Cũng được, muội cũng cẩn thận.” A Dung dặn dò .
      “Hoàng bá phụ làm gì ta đâu.” A Nguyên phẩy phẩy tay kêu A Dung , xong mới chậm rãi tới thư phòng Hoàng thượng. Sau khi cho người báo biết thư phòng Hoàng thượng có ai, Công chúa điện hạ liền khách khí vào. Vào đến nơi, bèn thấy Hoàng thượng chuyên tâm đọc tấu chương sau đại án, đọc nghiêm túc đến mức nàng vào mà đầu cũng ngẩng lên.
      A Nguyên bận lòng, chỉ lặng lẽ tới bên cạnh người Hoàng thượng, chân thuần thục bò lên , rồi bắt đầu tự giác mài mực, đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời.
      Hoàng thượng phê tấu chương, công chúa mài mực. Hai người phối hợp như vậy hồi lâu, Hoàng thượng bình tĩnh xem xong tấu chương liền thấy vẻ mặt nghiêm túc cứ nhìn chằm chằm nghiên mực của A Nguyên, có lấy chút xao nhãng nào, khỏi cười bất đắc dĩ, vốn có lòng cố ý muốn đứa bé này ngó vào tấu chương viết về người thân cận với nó, vậy mà nó hoàn toàn động tâm, phụ phen ý tốt của mình rồi. Có điều Hoàng thượng càng thích tính cách ràng minh bạch như vậy của A Nguyên hơn, Người túm bé con lại chỗ mình, cảm thấy người gầy thế này lại có chút bằng mập mập như trước kia, mỉm cười hỏi: “Sao hôm nay lại có thời gian đến chỗ Hoàng bá phụ thế?”
      “Đến cáo trạng với Hoàng bá phụ ạ.” A Nguyên chút che giấu.
      nghe xem nào.” So người quá khéo léo, Hoàng thượng càng thích cái gì cũng thể ra mặt như A Nguyên hơn, cũng biết nhóc con muốn tố cáo ai, nhưng vẫn mỉm cười hỏi.
      “Nữ quyến nhà Vương Quý nhân mạo phạm con, con ra vài câu tàn nhẫn, bây giờ nghĩ lại chỉ sợ khiến Hoàng bá phụ khó xử.” Những chuyện trong cung chỉ cần Hoàng thượng muốn biết nhất được biết được ngay, tâm cơ của A Nguyên hoàn toàn so được với Hoàng thượng từng trải qua biến cố tiền triều, hơn nữa nàng cũng muốn làm ra dáng vẻ dối trá trước mặt Hoàng thượng phụ quý lòng của Người đối với mình, lúc này đây, nàng cố kỵ thẳng: “Vương gia bất kính, hôm nay coi rẻ con, sau này, chỉ sợ cũng coi ai vào mắt, con chịu được, tuy khiến Hoàng bá phụ khó xử, nhưng con hối hận.”
      “Nếu hối hận, cứ làm vậy là được.” Hoàng thượng xoa đầu A Nguyên, thấy nhóc con mở to mắt ngạc nhiên, liền ôn hòa : “Hoàng bá phụ luôn đứng về phía con.”
      “Vương Quý nhân cũng chỉ là phi tần phẩm cấp thấp, mà lại dám ban người ra ngoài cung.” A Nguyên giọng : “Cho dù phải biểu tỷ A Nguyên, A Nguyên cũng cảm thấy việc này có chút vượt rào, để người khác nhìn, giống như hậu cung có quy củ vậy.”
      “Hôm nàng ta báo với Ta và Hoàng hậu, chỉ là cung nữ lớn tuổi cho phép rời cung, ai ngờ lại có chuyện như vậy.” Trí nhớ Hoàng thượng tồi, tức khác nhớ ra, nghĩ đến Vương Quý nhân làm ra chuyện đấy chỉ cảm thấy lòng đầy phiền chán, cũng quá mong đợi con trai của nàng ta, lúc này đây, Người ôm lấy A Nguyên giống như suy từ điều gì, : “Vương thị ngu xuẩn, phải người có thể nuôi dạy long duệ, sau này…” Người đột nhiên nhíu mày : “Đứa trẻ này, có chút khiến trẫm khó xử.” Tầm mắt người dừng lại chỗ đại án trước mặt, : “Nếu là Công chúa, tốt rồi.”
      Những lời này, dường như Hoàng thượng cũng cần hồi đáp từ miệng người khác, A Nguyên chỉ nghịch khuy áo long bào Hoàng thượng làm như kẻ điếc. Trong chốc lát Hoàng thượng lại lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn dáng vẻ hứng thú của A Nguyên,liền cười hỏi: “Mới nghe con chơi đùa rất vui vẻ với tiểu tử Trạm gia ở Ngự Hoa viên, bây giờ gặp Hoàng bá phụ lại dễ chịu, hay là, ta bằng tiểu tử rạm gia?” Dừng chút, thấy A Nguyên che miệng cười khanh khách, Người bèn bất đắc dĩ : “Tiểu tử Trạm gia biết gặp được vận may gì mà lại được con coi trọng.”
      “Tiên hạ thủ vi cường a!” Nhóc con dùng “mị lực” của bản thân mà thu phục được mỹ thiếu niên, lúc này sung sướng, liền rung đùi đắc ý .
      Hoàng thượng nghiêng đầu phụt cười, sờ sờ đầu nhóc con dương dương đắc ý này, mỉm cười hỏi: “Có muốn Hoàng bá phụ chỉ hôn cho ?”
      “Chỉ hôn là chỉ hôn, có điều nếu các huynh trưởng vừa mắt A Dung, cũng phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn đó.” A Nguyên nhắc lại chuyện xưa, ánh mắt liền giảo hoạt, cười xấu xa : “Con thích A Dung, chỉ là khi dễ chút cũng ảnh hưởng đến toàn cục, còn có thêm chút tình thú nha.” Nàng ngưng lúc, rồi xoa xoa vạt áo Hoàng thượng cười hì hì : “Con còn biết nhá, là hồi xưa cậu khi dễ Tứ hoàng huynh thế nào đều hết với Hoàng bá phụ, Người còn cười đến chịu nổi, vẽ đường cho cậu nữa.”
      Khổ cho hoàng tử Phượng Minh kiếp trước tu tâm tích đức, chỉ gặp phải thúc tổ phụ và cha vợ khó chiều đệ nhất, còn dính thêm phụ thân xấu xa thích nhìn nhi tử khổ sở nữa, ít nhất là A Nguyên biết, mỗi lần Quốc công tiến cung, từ thư phòng luôn truyền ra tiếng cười sung sướng của Hoàng thượng, chỉ riêng Hoàng thượng gặp được bạn tốt đâu.
      Bị cháu thông minh vạch trần, Hoàng thượng khỏi sờ sờ mũi, lắc đầu cười : “Bây giờ phải ‘chờ được mây tan thấy trăng sáng’ rồi sao?”
      A Nguyên nheo mắt liếc Hoàng thượng cái, nghĩ nghĩ, rồi mới than tiếng, cầm tách trà bàn lên uống, miệng phồng lên ừng ực ừng ực giống như chú ếch xanh vậy, chậm rãi : “Thấy trăng sáng? Có phải lần trước Người với cậu, bảo cậu với Tứ hoàng huynh chuyện điêu khác gỗ ?” Tay nghề Phượng Minh tốt, biết Tề Thiện thích mấy thứ mới lạ, nên tự mình học điêu khắc, sau khi xuất sư cũng hiếu kính Hoàng thượng, Hoàng hậu, có điều nhiều lắm, của lạ vẫn ở trong tay vợ .
      Hoàng thượng ghen tị, cảm thấy diện của mình bé, lén bảo Quốc công Phượng Minh là cha vợ muốn gỗ điêu khắc, còn muốn có được vài bộ, trước mặt Quốc công, Phượng Minh nào dám phun ra nửa chữ ‘’ chứ? Điêu khắc mệt muốn hộc máu xong rồi, chỉ dám ôm vợ mềm mại khóc thút thít, vẫn hay biết, đằng sau lão Thái sơn nhẫn tâm là cha ruột tà ác làm chủ mưu. tại tượng gỗ điêu khắc kia vẫn còn được bày trong cung Hoàng thượng kia kìa.
      phải Hoàng bá phụ chia phần cho con rồi sao?” Hoàng thượng nhịn được hỏi.
      A Nguyên nhìn trời, cảm thấy Hoàng thượng bị kích trúng luôn.
      “Con mới hiếm lạ.” Nhìn trời lát, A Nguyên liền đúng lý hợp tình mà : “Tay nghề kia của Tứ hoàng huynh tính là chứ? Hoàng bá phụ biết đó thôi, trâm cài A Dung làm cho con đều rất đẹp nhé!” Lúc này đây, Bá phụ và cháu đều đắm chìm trong ánh dương rọi vào từ cửa sổ, trán chạm trán giọng trò chuyện, chợt Hoàng thượng nhe thấy nhóc con kia giống như chiếm thế thượng phong thầm : “Tay nghề A Dung rất tinh xảo, hơn nữa, huynh ấy đặc biệt có nguyên tắc, chưa bao giờ làm trâm cho người khác.” Trâm cài là vật độc hưởng của Công chúa điện hạ, A Nguyên chỉ cần nhớ đến chút là lại mừng thầm.
      Khóe miệng Hoàng thượng giật giật, nhưng Người cũng phản bác lại.
      Nếu là gỗ khắc bình thường, Người còn có thể ỷ thế hiếp người mà lệnh A Dung làm ra cái để trình lên. Đúng là cây trâm này chỉ giống như đồ chơi, hàm nghĩa lại muốn mạng người, nếu Người muốn mỹ thiếu niên đĩnh đạc tự mình làm cây trâm, hậu quả…
      Lòng ‘rắc’ tiếng, lần đầu Hoàng thượng thua trong tay cháu mặt dày.
      Điểm điểm trán A Nguyên, Hoàng thượng cũng cảm thấy xem như trộm kiếp phù du nửa ngày nhàn*, áp lực trong triều cũng giảm chút, lại cùng vài câu chuyện trẻ với A Nguyên, để ý A Nguyên cứ mân mê thỏi mực Tùng Yên của mình, sắc mặt Hoàng thượng chợt đầy hứng thú, hỏi: “Bài vở của con nhiều, muốn mực làm gì?” Khối mực Tùng yên này xác thực là đồ tốt nơi núi cao vùng khác mang tới, chỉ là A Nguyên vẫn luôn chỉ thích vàng bạc châu báu, sao lại có hứng thú “phong nhã” như thế?
      Trộm kiếp phủ du nửa ngày nhàn: Trích trong bài thơ “Đề Hạc Lâm tự bích” (Đề tường chùa Hạc Lâm) của Lý Thiệp, nguyên văn: “Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn”. Ý là chẳng mấy khi được buổi rảnh rỗi. <via: https://bongmuoi.wordpress.com/2014/06/09/macquan-bichhaithanhthien-chuong02>
      “Chữ viết của A Dung đẹp lắm, Hoàng bá phụ, đây phải ứng với câu ‘bảo kiếm tặng hùng’ sao? A Nguyên liến thoắng, cùng lúc đó nhét con rùa bạch ngọc vào trong hà bao, miệng thầm: “Rùa con này tồi.”
      Mắt thấy nhóc con chẳng những lấy cho mình, còn thấy cho cả , Hoàng thượng rốt cuộc cũng hiểu cái gì gọi là con gả chồng như bát nước hắt , khuỷu tay hướng ra bên ngoài, chỉ ấn ấn vào đầu A Nguyên : “Chờ đấy cho Hoàng bá phụ.” nỡ làm gì cháu , nhưng người trong lòng của cháu , cũng phải xử lý chút chứ nhỉ?!. Hoàng bá phụ xấu xa cười thầm tiếng, cúi đầu hỏi cháu cảnh giác: “Tuổi A Dung cũng , thực nên rèn luyện thêm nữa, Trẫm xem trọng nó, những năm này phải bảo nó học tập nhiều, về sau mới có thể trọng dụng tốt mới được.”
      “Người muốn huynh ấy tham gia vào quan trường?” A Nguyên run run lỗ tai , nhạy bén hỏi.
      Đến Hoàng thượng cũng phải than tiếng nhóc con này thực nhạy bén, chỉ cần nghe câu, có thể biết được ý định của mình, lúc này đây, Người cười : “Con cũng thông minh.” Thấy A Nguyên lộ vẻ luyến tiếc, trong lòng Người cũng dễ chịu, chỉ xoa đầu A Nguyên : “Hay là, thả cho nó chơi với con vài năm nữa?”
      “Tiền đồ nam nhân ở trong hậu cung.” A Nguyên bĩu môi : “Huynh ấy là người có thể phụng Người, sao lại cứ quanh quẩn trong hậu cung, chỉ làm thị vệ chứ?” Tuy nàng vui vẻ, nhưng cũng muốn nhìn A Dung phí hoài thời gian, thấy Hoàng thượng nghiêm túc cúi đầu nhìn mình, A Nguyên rục rịch trong lòng, thở dài: “Tuy sau này con nhớ huynh ấy, nhưng có thể khiến huynh ấy ra sức vì Hoàng bá phụ, cũng coi như A Nguyên nỗ lực hiếu thuận bên cạnh hoàng bá phụ phải sao?” Thần kinh nàng hơi run rẩy, miễn cưỡng cười : “Có việc gì mệt nhọc, người khác tiện làm, Người cứ giao cho huynh ấy là được.”
      Coi như Hoàng thượng định làm như vậy , tại cũng bị A Nguyên cho mềm lòng, bỏ hẳn ý tưởng trước đó , Người nghĩ nghĩ, rồi lắc đầu cười : “Đó là người con thương, phụ thân nó cũng rất đắc lực, sao lại làm ngược lại hạ thấp thân phận phụ thân nó được?” Nhắm mắt ngẫm nghĩ chút, Hoàng thượng bèn cười : “Hộ bộ* thiếu người, phụ vương con lại quản lý Hộ bộ, cứ cho nó học hỏi phụ vương con , sau này nếu tốt, khác.”
      Hộ bộ: Quản lý ruộng đất, thu phát bổng lộc liên quan đến đất đai như thóc gạo…Hay hôn nhân, hộ khẩu. coi phép lưu thông tiền tệ, vật giá đắt rẻ. <via: Bachgiatrang>
      “Triều đình của Hoàng bá phụ, Hoàng bá phụ định đoạt.” Răng sún của A Nguyên cũng coi như “gần” đủ, hôm nay đặc biệt tươi cười, cộng thêm khoe khoang răng trắng sáng, cười đến ngây thơ hồn nhiên với Hoàng thượng, rồi A Nguyên mới cảm thấy vừa lòng.
      Tuy rằng phải Lại bộ đứng đầu lục bộ, nhưng Hộ bộ cũng rất quan trọng, cũng coi như là chỗ đứng tồi.
      Nếu có chút lý lẽ vừa nãy của nàng, chỉ sợ Hoàng thượng đưa A Dung đến cung Thái tử. Tuy địa vị Thái tử vững chãi, A Nguyên cũng bằng lòng cho A Dung thân cận với Thái tử, suy nghĩ đến tân triều, nhưng lúc này Hoàng thượng trẻ tuổi hăng hái, A Dung làm trưởng tử của Thành Dương bá chưởng quản Cấm quân, bây giờ chưa phải lúc thân cận với Thái tử.
      Trước tiên hiểu việc trong triều , sau này Thái tử chắc chắn trọng dụng .
      A Nguyên tính toán chút nhặt trong lòng, chuyện với Hoàng thượng, chợt nghe bên ngoài có tiếng oanh oanh yến yến, trong chốc lát có người tiến vào bẩm báo: “Tiểu chủ Thường tại tự mình làm canh Ngọc lộ nên vội tới thỉnh an Bệ hạ.”
      Hoàng thượng nhướng mày, lại thấy vẻ mặt A Nguyên vui, liền chỉ cười : “Cứ để xuống đây, bảo nàng trở về .” Thấy A Nguyên quay đầu thèm để ý, Hoàng thượng chỉ thở dài trong lòng, lắc đầu, với nội giám kia: “Bảo nàng an phận chút, cần đa dạng như vậy! Ngự thư phòng là nơi nàng có thể tới sao?” Thấy Thường tại kia bị khiển trách, A Nguyên liền tươi cười, Hoàng thượng cũng biết A Nguyên thích phi tần trong cung, bèn bất đắc dĩ : “Chẳng trách Mẫu hậu luôn , con là đứa trẻ ngốc.” Nếu là người khác, chẳng màng đến tức giận trong lòng, tuyệt đối lộ ra vẻ mặt ‘ ưa những kẻ như này’ trong hậu cung của Hoàng thượng.
      “Cả ngày đều trang điểm lòe loẹt, A Nguyên thích.” A Nguyên ở trong cung từ , có gì chưa từng gặp qua, cho dù được Hoàng hậu che chở nhìn mấy chuyện như này, nhưng cái nên biết, nàng đều biết.
      Ngoài miệng đều là tỷ muội tốt, sau lưng là đám lăm lăm dao sắc, chưa đến cái khác, trước kia có mỹ nhân ca hát rất dễ nghe, được Hoàng thượng thuận miệng khen vài câu, vậy mà ngang ngược lên, mới ngang ngược được mấy ngày, biết vì sao mất giọng, tại trở nên điên điên khùng khùng, đâu cũng có người hại nàng ta. Chuyện như vậy đến Hoàng hậu cũng thể phòng được, khiến A Nguyên phiền lòng cực kỳ, chỉ thấp giọng : “Giấu Hoàng bá phụ khó chịu lắm, Con muốn gạt Người.”
      “Lời này chỉ với Hoàng bá phụ thôi nhé, đừng ra ngoài đắc tội với người ta.” Hoàng thượng cũng tức giận, chỉ yên lặng xoa đầu A Nguyên, có chút lo lắng thay con bé.
      Nếu bé con này có ai bảo vệ, cá tính như vậy phải biết làm sao?
      “A Nguyên ngốc, trừ Người ra con với ai khác đâu.” A Nguyên ỷ lại ôm lấy cổ Hoàng thượng, dụi dụi, rồi mới giọng: “Bởi vì là Người, cho nên A Nguyên cảm thấy gì cũng đều tự tại.”
      Toàn tâm ỷ lại như vậy, đúng là điểm yếu khi sinh ra ở gia đình đế vương, sờ sờ nhóc con có chút ngốc nghếch này, Hoàng thượng thầm thở dài, thấp giọng : “Dù có chuyện gì, Hoàng bá phụ luôn đứng về phía con.” Thấy A Nguyên “Dạ”, lúc này Người mới thưởng bát canh “tâm ý” kia cho cung nhân, rồi ôm người của A Nguyên cười : “Lát nữa tới cung Hoàng hậu với Hoàng bá phụ, cho con vui vẻ, được ?”
      Thấy A Nguyên quả nhiên gật đầu, Người cười, muốn chế nhạo nhóc con phân biệt đối xử này chút, lại thấy iểu thái giám thất tha thất thiểu chạy vọt từ ngoài của vào, té nhào ra đất đầu dám ngẩng lên mà hô: “Bệ hạ, hậu cung báo tin, tiểu chủ Vương Quý nhân khó sinh!”

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Đến lúc nhận báo ứng rồi Vương quý nhân
      Hạ An Hi thích bài này.

    4. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 78:
      Tuần vừa rồi nhiều việc xảy ra quá, edit ít cho các nàng đọc tạm ^^

      Nhiệt độ trong thư phòng lập tức hạ xuống.
      A Nguyên có chút mất tự nhiên ngọ nguậy trong lòng Hoàng thượng, giọng : “Hoàng bá phụ định xem sao?”
      “Trẫm cũng đâu phải thái y, chẳng lẽ có thể giúp nàng tốt hơn được sao?” Thường ngày A Nguyên vẫn luôn ngẩn ngơ ở cung Thái hậu, biết dáng vẻ nữ nhân hậu cung tranh sủng rốt cuộc là như thế nào. Nhưng Hoàng thượng lại quá quen thuộc. Chỉ tính trong tháng này, Vương Quý nhân lấy lý do như vậy làm phiền Người dưới năm lần, chỉ sợ có mưu tính lên người đứa trẻ này, từng trải như Hoàng thượng cũng cảm thấy Vương Quý nhân thực coi mình như tên ngốc mà lừa gạt.
      Thái độ lạnh nhạt của Hoàng thượng cũng khiến lòng A Nguyên buông lỏng.
      Mới vừa rồi nàng xảy ra xung đột với nữ quyến Vương gia ở Ngự Hoa viên, ngay sau đó Vương Quý nhân khó sinh, nếu Người đến phải để nàng ta mách lẻo hay sao? Nếu phải vì thế, nàng cũng lười hỏi câu vừa nãy. Thấy Hoàng thượng để bụng, A Nguyên liền yên tâm, chỉ nhìn ngó xung quanh, thấy tiểu thái giám kia run run rẩy rẩy vẫn chưa , liền nhíu mày hỏi: “Sao vẫn chưa quay về bẩm báo?”
      Tiểu thái giám chỉ phủ phục mặt đất, miệng kinh hoảng : “Thưa điện hạ, thái y thai của tiể chủ tốt lắm, Hoàng hậu nương qua bên đó, nương nương , thỉnh Bệ hạ cũng tới, có người làm chủ, hậu cung cũng được an tâm.” Lúc vừa bước ra, tiếng thét chói tai của Vương Quý nhân quả thực khiến người khác tê dại cả xương cốt, từng chậu máu loãng được bê ra ngoài ngừng, tiểu thái giám này chỉ cần nhớ tới thôi sợ run người, tại giọng còn run run sợ hãi, lúc đó sắc mặt Hoàng hậu quá dọa người, nếu Hoàng thượng , làm sao dám quay về bẩm báo được đây?
      “Hoàng bá nương cũng ở đó, chỉ sợ tình hình thực được tốt.” A Nguyên do dự chút, rồi suy nghĩ cẩn thận.
      Chỉ sợ phải quyết đoán.
      Nếu vì khó sinh mà xảy ra chuyện gì, người làm chủ Hậu cung là Hoàng hậu chỉ e phải gánh lấy ác danh, nếu có Hoàng thượng che chắn phía trước, chẳng phải nguy rồi sao?
      “Nếu Hoàng hậu có lời, nhìn cái vậy.” Hoàng thượng chau mày, vốn muốn , nhưng lại muốn từ chối Hoàng hậu, bởi vậy đồng ý. Thấy A Nguyên nhanh nhẹn nhảy xuống đứng sang bên, Người cười cười, rồi dắt tay A Nguyên cùng tới cung Vương Quý nhân.
      Mà tình cảnh chỗ của Vương Quý nhân, thành đại loạn. A Nguyên mới vào liền thấy ít cung nữ, nội giám ra vào vội vàng, toàn bộ khí trong cung tràn ngập căng thẳng. Từ tỏng cung vọng ra từng tiếng kêu thê lương của nữ nhân, Hoàng thượng dắt A Nguyên tiến vào liền thấy sắc mặt Hoàng hậu, người ngồi ghế chủ tọa, thập phần khó coi, chư phi cúi gầm mặt ngồi phía dưới nàng.
      Dưới đất có mấy phụ nhân quỳ, là nữ quyến Vương gia. Khi Hoàng thượng vào cũng để ý tới người khác, chỉ ngồi xuống bên cạnh Hoàng hậu, cầm lấy tay Hoàng hậu thấp giọng : “Để nàng bị liên lụy rồi.”
      “Vì con nối dõi của Bệ hạ, đây là điều thần thiếp nên làm.” Hoàng hậu ôn nhu xong thấy nữ nhi mỹ mạo phía dưới ngẩng đầu phẫn hận nhìn mình, nàng bèn cười lạnh : “Sao vậy, ôm hận với bổn cung à?”
      A Nguyên nhìn sang, đúng là đường muội Vương Diên, giờ mặt nữ nhi này cũng trắng bệch , hiển nhiên kinh sợ vạn phần.
      Có điều, Hoàng thượng tới chỗ Vương Quý nhân, thấy Vương Quý nhân gian nan như vậy, mà câu đầu tiên ra là vì Hoàng hậu, chẳng nhắc tới Vương Quý nhân câu, nếu đổi lại là A Nguyên, đến suy nghĩ ngoạm cắn chết Hoàng thượng cũng có.
      “Có chuyện gì thế?” Hoàng thượng nghe tiếng thét của nữ nhân có chút tâm phiền ý loạn, biết Hoàng hậu ôn hòa, bình thường để mệnh phụ quỳ để chuyện.
      “Mấy người này biết nặng , tùy ý bàn luận thị phi trong Hậu cung, ảnh hưởng đến Vương Quý nhân khó sinh, nên thần thiếp mới lệnh họ quỳ xuống, kiểm điểm lại mình, chỉ là xem ra, bây giờ hận thần thiếp rồi.” Hoàng hậu phải quả hồng mềm, mới vài câu đơn giản, khiến sắc mặt Hoàng thượng trở nên khó coi, làm cho chút thương tiếc vì Vương Quý nhân khó sinh cũng tan biến luôn, mắt thấy vẻ mặt Hoàng thượng như vậy, ánh mắt Hoàng hậu trầm xuống, ôm lấy A Nguyên thở dài: “Còn nghị luận về A Nguyên nữ, khiến thần thiếp tức giận.”
      “Hóa ra, Vương Quý nhân khó sinh đều là do A Nguyên làm hại.” A Nguyên chậm rãi .
      “Chẳng lẽ còn liên quan đến Công chúa sao?” Thiếu nữ kia ngẩng đầu, gương mặt đẫm lệ, khóc lóc : “Công chúa kinh thường chúng thần như vậy, còn nhục mạ ta, chẳng lẽ biết đây là thời điểm quan trọng của Vương Quý nhân, chịu được ảnh hưởng sao?” Nàng ta lau nước mắt, rồi lại khóc ròng : “ giờ tỷ tỷ khó sinh, tâm nguyện của Công chúa…”
      “Câm mồm!” Mắt thấy nàng ta dám chỉ trích A Nguyên, Hoàng thượng thuận tay cầm chén trà bàn ném thẳng vào đầu thiếu nữ, thiếu nữ kia bị chén đập vào trán còn ngẩng đầu lên dám tin nhìn Hoàng thượng, Người liền cười lạnh : “Trước mặt Trẫm mà ngươi còn dám đổi trắng thay đen?!”
      “Bệ hạ bớt giận, mới vừa rồi cũng vì cái này mà thần thiếp mới phạt bọn họ.” Hoàng hậu ôn nhu : “Vương Quý nhân sao có thể biết chuyện nếu nhờ miệng lưỡi mấy người này?! giờ còn muốn đẩy tội lên đầu A Nguyên.”
      “Cứ cho là A Nguyên đến hẳn trước mặt nàng ta, nàng ta cũng phải chịu.” Ánh mắt Hoàng thượng lạnh băng, Người cắt lời Hoàng hậu, chậm rãi : “Mang thai long duệ lại biết giữ gìn, đây, là trọng tội của nàng ta!” Chỉ trích Vương Quý nhân còn vẫy vùng giành sống, Hoàng thượng tiếp tục : “Chỉ là Quý nhân nho , đừng việc hôm nay vốn liên quan đến A Nguyên. Cho dù A Nguyên muốn mạng của nàng ta, làm sao?! Chẳng lẽ nàng ta còn mưu toan tranh phong với Công chúa sao?!” Lời vô tình như vậy, khiến cho mấy nữ nhân phía dưới choáng váng chao đảo, Hoàng thượng lộ vẻ kiên nhẫn, chỉ phất tay : “ Hãm hại long duệ, bất kính Hoàng hậu, mưu hại Công chúa! Mới vừa rồi cho dù ai cũng lôi xuống hết, mỗi người tám mươi đại bản!”

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Tỷ muội nhà Vương thị đúng là chán sống rồi
      Hạ An Hi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :