1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi
      ☆ Chương 69.2

      Cửa thư phòng mở ra, mấy thiếu niên cung kính tiến lại đây, thấy thư phòng ông cố vậy mà còn có tiểu nương xinh đẹp, khỏi ngẩn ra, nhưng có hai người trong số đó, sắc mặt khẽ biến đổi.
      “Các con quen biết sao?” Trịnh các lão lăn lộn chốn quan trường lâu đôi mắt cược kỳ nhạy bén, liếc mắt cái là nhìn ra hai chắt trai đối diện có điều mất tự nhiên.
      A Nguyên nhận ra là mấy đứa nhóc này vẫn còn giấu diếm Trịnh các lão, cũng muốn mở lời làm kẻ xấu khiến Trịnh các lão thoải mái, bèn cười hì hì, ngậm miệng gì. Nam hài đứng dưới kia, lúc này nhắm mắt lại, giọng : “ từng gặp ở ngoài lần ạ.” cũng biết, chuyện của đường huynh đường tỷ giấu được, giờ A Nguyên , là nể mặt Trịnh các lão, nhưng nếu cũng , vị Công chúa này có thể cáo trạng, lúc này bèn quỳ mặt đất, cúi đầu kể từ đầu đến cuối những việc xảy ra, sắc mặt cũng mang theo vài phần hổ thẹn.
      Mặt Trịnh các lão tái cả .
      Ông từng đắc tội ít người, nhưng đều là có sách mách có chứng, trời quang trăng sáng, bao giờ có việc chưa hiểu ra sao kết thù như vậy, tức khắc giận tái mặt, lập tức cầm nghiên mực bàn ném thẳng về phía thiếu niên lớn tuổi hơn cũng quỳ dưới đất kia, mắng: “Phụ thân ngươi dạy ngươi như vậy hả?!”
      “Ông cố bớt giận.” Nam hài kia liền vội vàng dập đầu.
      A Nguyên cũng đứng dậy, chỉ tiến lại an ủi : “Cũng phải chuyện gì quá lớn, chỉ là lúc đó là đồ nhi và Tứ hoàng huynh cũng cho qua, nhưng, biết lần tới là đắc tội ai.”
      Thấy nàng vân đạm phong khinh như vậy, Trịnh các lão tức đến muốn ngã ngửa. Làm quan lại lăn lộn quan trường, còn trà trộn vào được nội các, Trịnh các lão tuy ngay thẳng, nhưng phải tên ngốc. Dù A Nguyên xong rất thoải mái, nhưng khi nhìn nàng chỉ cười hì hì nhìn chắt nội nhà mình, ông cảm thấy lòng đau vô cùng.
      Bày ra vẻ mặt làm điều tốt giúp mọi người, chờ báo thù, còn khiến người khác nên lời. Đứa bé mới lớn được từng này cơ trí như vậy, vậy mà làm sao đám tôn tử của cựu thần lại ngu xuẩn như vậy, vừa ra khỏi cửa gây thù kết oán?
      Nghĩ đến đây, Trịnh các lão càng chịu bỏ qua, phải giáo huấn mấy tiểu tử này cho sáng mắt ra.
      “Điện hạ rất đúng.” Tuổi Trịnh các lão lớn, nhưng tinh thần lại rất tốt, lúc này bớt giận giữ lại,lại mười phần điềm tĩnh, chút chóng mặt nhức đầu cũng có, chỉ kêu hạ nhân bên ngoài tiến vào, lôi hai thiếu niên này ấn xuống, đánh đại bản.
      A Nguyên vừa thờ dài lo lắng, vừa đếm đếm thay thiếu niên lớn tuổi hơn bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, trong lòng thực thoải mái, mắt thấy tiểu tử này bị đại bản đánh sắp nát nửa bên mông, mới làm bộ làm tịch mà thở dài: “Quá rồi, quá rồi!” Nàng có lòng tốt : “Lão sư tức giận đến vậy, làm A Nguyên vô cùng bất an, thôi, chỗ Trịnh nương, người tạm tha , bằng đánh thành như vậy, nương làm sao có thể ra gặp người ngoài được nữa?”
      Hóa ra còn có con cá lọt lưới, Trịnh các lão đột nhiên bừng tỉnh, mắt vừa chuyển động, gã sai vặt thẳng đường đến chỗ hậu viện.
      A Nguyên lại thở dài não nề lần nữa, ánh mắt dừng lại chỗ nam hài kia, cảm thấy trong chuyện này, vị này đúng là họa vô đơn chí*, rất vô tội.
      Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí: Đây là câu tục ngữ Hán Việt, ý " may mắn (phúc) xảy ra đến hai lần (chỉ có lần, ít ỏi), còn điều xui xẻo (họa) đến chỉ lần (tức là nhiều lần gặp họa), ý họa nhiều hơn phúc."
      Huống chi thấy nam hài kia đau đến cắn răng, cũng kêu to ra tiếng, A Nguyên cũng có chút bội phục, quay đầu cầu tình với Trịnh các lão: “Vị sư huynh này năng lỗ mãng gì ạ.”
      “Huynh trưởng năng ngông cuồng, nhưng thể ngăn lại, đây là lỗi sai của nó.” Trịnh các lão thấy đánh phạt xong, đôi mắt lộ chút đau lòng, nhưng vẫn lạnh lùng : “Nếu còn để ta biết các ngươi ra ngoài lựa lời, chỉ có mấy hèo này đâu!” Dứt lời, nhìn A Nguyên cơ trí kỳ lạ, lại vẫn rất cảm kích nàng, bằng đắc tội tôn thất, làm sao trận đánh đại bản là có thể cho qua? A Nguyên như thế, cũng là để Thành vương xem, ông dĩ nhiên hiểu , liền thở dài : “Để Công chúa phải lo lắng rồi.” Ông là cựu thần nhiều uy danh, được Hoàng thượng coi trọng, thậm chí còn dạy dỗ cho Công chúa, lại nghĩ rằng vậy mà tỏng nhà yên, có thể ngu xuẩn đến thế, khỏi tâm sinh thổn thức.
      Nam hài kia mặt tái nhợt nghiêng đầu xem huynh trưởng của mình như thế nào rồi, xong mới giãy giụa bò dậy thi lễ với Trịnh các lão.
      “Người cho sư huynh thoa thuốc .” A Nguyên liền vội cười .
      Thiếu niên này cảm kích mà liếc mắt nhìn A Nguyên cái, sinh ra vài phần hảo cảm với vị Công chúa nguyện ý cầu tình thay này.
      “Điện hạ như vậy rồi, các ngươi còn ?” Trịnh các lão hừ lạnh tiếng, lại vài câu với nàng, xong xuôi mới cùng nàng ra ngoài, hai người vừa ra khỏi cửa, A Nguyên liền thấy nam hài kia đứng dưới hành lang cách đó xa, ôm cây cột mạ vàng nhìn qua, mắt thấy hai người, bèn chậm rãi tiến lại đây.
      “Đây là?” A Nguyên liền hiếu kỳ hỏi.
      “Hôm nọ, là do ta và huynh trưởng đụng độ với Công chúa, bởi vậy đến đây bồi tội.”
      Trịnh các lão rất vừa lòng, gật đầu : “Biết sai liền sửa, thực tồi.” Thấy chắt trai cười, liền chỉ vào với A Nguyên : “Đây là Trịnh Lâm chắt trai lão thần, tuy hay cười, đọc sách cũng có thể, ra có thể thân thiết với Công chúa chút.”
      Có thể từ miệng người nghiêm khắc như vậy nghe được hai chữ “Có thể”, có thể tưởng tượng Trịnh Lâm này học vấn hẳn rất tồi, A Nguyên lại thấy trong mắt Trịnh các lão có chút kiêu ngạo, liền nhìn thiếu niên nghe xong lời khích lệ cũng kiêu ngạo nóng vội này bằng con mắt khác, chỉ cười : “Như thế, sau này ta cùng sư huynh hỏi việc sách vở, sư huynh chớ cảm thấy A Nguyên ngu dốt.”
      đâu.” Nghe thấy tiếng cười tựa hồ vô tư vô lự của A Nguyên Trịnh Lâm bỗng nhiên cảm thấy vết thương người chẳng đau đến vậy, miệng nhếch lên cười, rốt cuộc tuổi cũng lớn, liền lộ ra vài phần trẻ con, mặt có chút ngượng ngùng : “Đọc sách phải luôn học hỏi, mong rằng sau này điên hạ cũng có thể giải thích những nghi hoặc của ta.”
      Trịnh các lão nhìn hai đứa này, chỉ cảm thấy tâm trạng rất tốt, hơi hơi gật đầu, rồi kêu Trịnh Lâm đưa A Nguyên dạo quanh nhà, còn mình trở về thư phòng vuốt ve nghiên cứu họa cổ.
      A Nguyên quanh nhà Trịnh gia cùng Trịnh Lâm, nhìn khắp nơi, liền phát quả là gia tộc .
      Trịnh các lão thanh liêm, huống hồ trước đấy cũng gặp may béo bở gì cả, tòa nhà ngày nay là do được ban thưởng, bằng chỉ sợ tòa nhà để con cháu có thể ở cũng mua nỏi. Nhưng mà A Nguyên thấy Trịnh Lâm này tuy mặc xiêm y mộc mạc, nhưng mặt mày vẫn thản nhiên, liền cảm thấy người bạn này qua lại tồi, thấy Trịnh Lâm thỉnh thoảng lại nhe răng trợn mắt, bèn cau mày : “Nếu ngươi cứ trở vể phòng nằm dưỡng thương .”
      được.” Trịnh Lâm cười, ôm đầu giọng : “Mẫu thân mà biết, chỉ sợ lại khóc ngừng cho xem, nghe đau đầu lắm.” nghiêng đầu liếc nhìn A Nguyên cái, đỏ mặt : “Huống hồ khiến trưởng bối lo lắng, ta cũng bất an.”
      “Như thế ngươi để ta tìm cậu mợ cũng được.” A Nguyên biết Trịnh Lâm bởi vì nàng ở đây, nên thể cứ như vậy mà bỏ nàng lại để trở về dưỡng thương, liền chỉ cười : “Sau này hay lui tới, thương thế của ngươi tốt hơn chúng ta lại dạo tiếp.”
      ra Trịnh Lâm đau muốn chết rồi, thấy A Nguyên như vậy, nghĩ nghĩ chút liền gật đầu, cười : “Cũng được.” Dẫn A Nguyên con đường , quay đầu lại : “Mợ của người là đường ta. Ta là cháu trai nhị phòng, đường là tam phòng.” Thấy A Nguyên ngẩn ra rồi khẽ gật đầu, liền áy náy mà : “Đường huynh đường tỷ kia của ta đều xuất thân từ đại phòng, giờ được giáo huấn rồi, sau này dám lỗ mãng nữa.” xong, giọng lại : “Ta vốn muốn báo việc này cho Tổ phụ, chỉ là khi đường tỷ trở về nhà lại bị bệnh, ta, ta định chần chừ thêm mấy hôm, để đường tỷ khỏe .”
      “Tâm của ngươi rất tốt.” A Nguyên nhìn cảnh sác xung quanh, cảm thấy tồi, miệng lại nhàn nhạt : “Chỉ là, vẫn câu đó, lần này các ngươi đụng phải ta và Tứ hoàng huynh, nếu đổi lại là người khác, mấy ngày chần chừ này, có khi khiến cả nhà ngươi cũng phải chịu tội.” Thấy sắc mặt Trịnh Lâm chuyển trắng bệch, nàng chỉ cười cười, nhàng : “ dọa ngươi, tìn hình trong triều dễ thay đổi, chỉ cần để tam cũng có thể gặp nguy hiểm, nếu lão sư chưa kịp phòng bị gì bị người khác làm khó dễ, ngươi chẳng phải là tội nhân Trịnh gia sao?” Trịnh Lâm có kinh nghiệm, A Nguyên cũng muốn giúp hiểu , cái gì mới là nặng .
      “Ta nghĩ được thế.” Mặt Trịnh Lâm thoáng cái trắng toát.
      “Lần sau, ít chút.” A Nguyên nhắc nhở.
      “Đa tạ người.” Trịnh Lâm lại cảm tạ A Nguyên hồi, rồi gì nữa, chỉ phía trước dẫn đường. A Nguyên theo đoạn xa, chợt thấy đằng trước có khoảng sân bày trí rất thú vị, bèn kêu Trịnh Lâm dẫn vào, liền thấy tòa nhà trong viện, bày trí rất đơn giản, cũng có nhiều núi giả suối chảy gì, nhưng lại thập phần trang nhã, mấy bồn hoa cỏ phía dưới hành lang bừng bừng sức sống, khiến lòng người thoải mái. tiểu nha đầu đứng ngoài, mất thấy Trịnh Lâm vội vàng hô tiếng: “Tiểu thiếu gia tới!” Rồi vội vàng vé rèm cho A Nguyên và Trịnh Lâm.
      A Nguyên vào, liền thấy gian phòng nhàn nhạt hương thơm, có vài nữ nhân ngồi bên trong, Tề Kiên ở đây, chắc nam nhân Trịnh gia kéo rồi, thấy Trịnh thị đứng dậy tiến lại, bèn cười hì hì chào hỏi phen.
      Trịnh Lâm đưa nàng đến xong, mắt thấy mấy nữ quyến thỉnh an A Nguyên, liền lui ra ngoài, trở về dưỡng thương.
      A Nguyên chỉ chờ mọi người ngồi xuống, bèn ngồi bên cạnh Trịnh thị, thấy ngay trong ánh mắt mấy nữ quyến Trịnh gia này đều ôn hòa có lễ, liền lặng yên gật đầu, chẳng trách Trịnh thị ôn nhu, quả là gia truyền, mà mình ở đây, cũng khiến mấy nữ quyến được tự nhiên chuyện, liền nằm vào lòng Trịnh thị ngáp tiếng.
      “Mệt rồi sao?” Trịnh thị cúi đầu giọng hỏi: “Hay là chúng ta về nhà?”
      “Khó lắm mở mới được về nhà, làm sao có thể chỉ vì A Nguyên mệt nhọc mà phải rời được.” A Nguyên lập tức lắc đầu, dựa vào đầu vai Trịnh thị : “ sao đâu.”
      Thấy A Nguyên thân thiết với Trịnh thị, mà cũng thực lòng nghĩ cho nàng, trong mắt mấy nữ quyến Trịnh gia này đều lên ý cười phấn chấn, hiển nhiên rất vui mừng với cuộc sống giờ của Trịnh thị.
      “Nếu điện hạ mệt mỏi, hay là vào trong nhà nghỉ ngơi chốc lát?” phụ nhân lớn tuổi chút mỉm cười hỏi. Thấy A Nguyên gật đầu, vội vàng kêu hạ nhân vào dọn dẹp bên trong, dẫn A Nguyên vào, thấy nàng chê giường đệm đơn giản, sau khi gật đầu với mình xong liền xoay người ngủ, nở nụ cười, đẩy đẩy Trịnh thị ngồi nghiêm túc bóc hạt dưa để thành chồng : “ nghĩ được là ngốc cũng có phúc của ngốc, có thể có phúc khí như vậy?”
      “Hả?” Trịnh thị ngơ ngác ngẩn gđầu, thấy tỷ tỷ tẩu tử đều mỉm cười nhìn mình , lúc này mới nghĩ lại xem vừa nghe thấy gì, liền đỏ mặt giọng : “Được Tổ phụ quý, gả ta cho người trong sạch.”
      “Tam tỷ tỷ kia của ngươi hâm mộ ngươi chết được.” Có nữ nhân ngồi bên lộ ra vẻ châm chọc, cười lạnh : “Lúc trước, nghe thấy là phải gả đến chỗ con của thiếp, nàng ta khóc la chịu, khiến mối hôn này rơi đầu ngươi, ai biết được ngươi càng ngày càng song tốt, mà nàng ta giờ, cũng chỉ là bình hoa di động, biết trong lòng hối hận thành cái dạng gì rồi.” Tiếp tục chuyện cuộc sống vừa ý sau khi xuất giá của Tam nãi nãi đại phong kia với nữ quyến bên cạnh, cái gì mà tại thiếp thất nhà đó có bảy tám người rồi, khiến Trịnh thị gượng cười cười, nhớ tới vừa rồi ánh mắt tỷ tỷ kia có chút bất thiện, vẫn nên bỏ đá xuống giếng*.
      Bỏ đá xuống giếng: Kiểu chọc gậy bánh xe gì đó.
      Năm xưa, nàng cũng biết chút chuyện về hôn này.
      Quốc công tự mình dẫn thứ đệ tới cửa cầu thân, vốn tưởng là Tổ phụ gả Tam tỷ tỷ đại phòng rất được coi trọng , ai biết khi Tam tỷ tỷ nghe Tề Kiên là con vợ lẽ, còn là hạ nhân sinh ra, liền khóc la muốn, khiến Tổ phụ thấy phiền, cũng muốn từ kết thân lại thành kết thù, bởi vậy mới chọn nàng từ tam phòng mà gả qua. Nàng vốn định thành thành làm vợ con tiểu thiếp ngóc đầu nổi, ít hôm sau chia nhà, phu quân tiếp tục khoa cử, tự mình dùng của hồi môn mua mảnh đất tiếp tục sống, nhưng sau khi xuất giá qua đó mới phát , cái gọi là con vợ lẽ, cuộc sống khác cung tiên chút nào.
      Mới đính hôn, chỉ sính lễ, là ngân phiếu vạn lượng áp đáy hòm, còn có dược liệu vải vóc trang sức vô số, khiến người khác hoa cả mắt. Tổ phụ giữ lại những thứ này, để cho nàng thêm vào của hồi môn, cũng vì muốn nàng có thể có chỗ đứng trong phủ Quốc công.
      Gả cho người, phu quân tuấn tú ôn nhu, trong phòng có thiếp thất, mẹ chồng hiền lành, đại bá tẩu tử tốt bụng, bà bà còn sủng ái con vợ lẽ đáng thương hơn cả con vợ cả, sau lưng bà bà còn thầm cho nàng vạn lượng ngân phiếu và khế ước thôn trang trăm khuynh*, chỉ là để cho phu thê bọn họ tiêu vặt, được từ chối. ra là cho bọn họ tiền bằng phương thức khác mà thôi, gả qua được mấy năm, đều là ăn chung, mỗi tháng còn được cấp bạc, nhưng cũng dùng gì đến số bạc đó, em chồng gả cũng thực dễ thân thiết, tai Tề Kiên vào con đường làm quan, tiền đồ cẩm tú đều ở trước mắt, nhìn như cuộc sống của nàng quá hoàn hảo.
      Khuynh: (Danh) Lượng từ: đơn vị diện tích ruộng đất, trăm mẫu là "khoảnh".
      Đúng là vậy .
      cho cùng nương nhà chúng ta có phúc.” Mẫu thân Trịnh thị ngồi liền vui sướng .
      Trịnh thị hé miệng cười cười, quyết định nhắc lại dáng vẻ mẫu thân năm xưa khi biết mình phải gả cho "đứa con vợ lẽ có tiền đồ” ấy.
      “Có điều, ta nghe ở trong cung Vinh thọ Công chúa vô cùng được sủng ái, Thái hậu tách ra được, nghĩ được vậy mà có chút ra vẻ nào cả.” Tẩu tử Trịnh thị giọng : “Quan hệ với muội muội tốt đến vậy, ta thấy được là rất thân thiết.” Nếu thân quen với Trịnh thị, A Nguyên cũng khách khí như vậy.
      “A Nguyên là đứa bé ngoan.” Cầm hạt dưa trong tay, Trịnh thị cẩn thận cho vào trong hà bao, định chút nữa chia cho A Nguyên nửa, phu quân nửa, nghe thấy thế ngẩng đầu lên nghiêm túc : “Vừa hiếu thuận vừa biết lễ nghĩa, làm sao có ai quý được?” Tuy rằng Tề Kiên và A Nguyên thường xuyên chí chóe, nháo trong phủ Quốc công đến gà bay chó sủa, còn khiến Quốc công tức phát khùng tự mình cầm bản trúc chạy theo quất đánh hai nhóc con nghịch như quỷ, nhưng Trịnh thị vẫn tự cảm nhận được A nguyên thân thiết với hai cậu của mình, lúc này giọng : “Nhưng mà Thái hậu nương nương xác rất quý A Nguyên, khi A Nguyên rời cung, cũng ban thưởng ít đồ trong cung, có lúc nào nghĩ cho bé.”
      Ánh mắt các nữ quyến dừng lại đầu nàng, thấy búi tóc đơn giản của Trịnh thị có cài mấy cây trâm ngọc lan màu xanh ngọc, mấy đóa hoa này hiên nhiên là được chạm trổ từ loại ngọc cực phẩm nhất, sáng trong ôn nhuận khó có được, hiểu nhiên rất cao quý, nghĩ tới Trịnh thị thân thiết với A Nguyên, khó những trang sức chỉ có thể thấy được ở trong cung này phải do A Nguyên tặng, liền có vài phần hâm mộ. Lại nghĩ đến tại Tề Kiên được vào trong Hàn Lâm viện*, sau lưng còn có ủng hộ của phủ Quốc công, vốn là người nhà tình cảm tốt, nay lại càng thân cận hơn.
      Hàm Lâm viện: Chuyên lo việc văn thư.
      “Chỉ nên, nên có đứa con, câu nệ là nam hay nữ.” Khoảng thời gian Trịnh thị vào cửa cũng ngắn, có phụ nhân sầu lo : “Phủ Quốc công cũng , chỉ sợ nhà nóng vội, lại…”
      “Nam nhân Tề gia nạp thiếp.” Tâm bệnh của Trịnh thị cũng là vì việc này, nhưng cái nàng nhọc lòng chính là chưa có con cái đển trưởng bối yên tâm, còn việc có nạp thiếp hay lại để ý lắm, rốt cuộc mấy năm nay tâm của Tề Kiên nàng đều nhìn thấy , liền rất tin tưởng :” Cho dù có nữ nhân đưa tới cửa, phuq uân cũng liếc mắt cái đâu.” Dứt lời, cả mặt đều là vẻ “Phu quân là đúng, nhất định phải tin tưởng phu quân.”
      Dáng vẻ ngây ngây ngốc ngốc này, đều làm mọi người thực lo lắng, trầm mặc trong chốc lát, nữ quyến gượng cười : “Sao ngươi có lòng tin như vậy?” Nam nhân nạp thiếp, chẳng phải heo cũng biết leo cây sao?
      “Phu quân có ta là đủ nha.” Trịnh thị hợp tình hợp lý mà . Trước khi tổ phụ xuất giá với nàng, phủ Quốc công giống mọi nhà khác, là phải có gánh vác. Gả cho nam nhân Tề gia, nhất định phải tâm đối đãi, được có chút nghi ngờ nào, tin tưởng từng câu của phu quân như vậy, mới có thể lấy được trái tim phu quân. Nàng nghe, vì thế mới có được phu thê hạnh phúc như hôm nay.
      Các nữa quyến lại trầm mặc lần nữa, vô cùng cảm thấy vị này gả chồng nhiều năm thế mà vẫn còn ngây thơ ngốc nghếch như vậy, quả thực đúng là vi diệu.
      Đương nhiên, chuyện vi diệu tồn tại nơi nơi, ít nhất trước mặt Tề Kiên, cũng có người như vậy. Lúc này thanh niên tuấn tú ấy nở nụ cười nhìn vợ trước mặt, trong mắt lộ vẻ châm chọc : “Ý của đường ca là, muốn tặng thiếp cho ta?!”

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Nam nhân Tề gia ko nạp thiếp thất, chuẩn man
      Huỳnh Thượng HỷHạ An Hi thích bài này.

    3. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      ☆ Chương 70
      Chương tiêu chuẩn tiếp theo cố gắng post vào chủ nhật tuần này ToT. Các nàng thông cảm.
      đời này, mới nghe có mẹ chồng đưa thiếp vào phòng con trai, huynh trưởng tặng thiếp cho đệ đệ, chứ chưa bao giờ nghe qua, cái gì mà, ca ca nhà mẹ đẻ của vợ tặng thiếp cho muội phu. Thông thường mà , phải khi muội phu nạp thiếp, vợ hẳn phải chửi đổng xông đến cửa đánh sao? Tại sao vợ Trịnh gia này, lại có “tư tưởng” như thế? Tuy Tề Kiên cơ linh, cũng phản ứng kịp, thần trí tỉnh lại, bèn cười như cười mà nhìn nam nhân cứ cố tỏ ra thân thiết trước mắt này, mắt híp híp, đầu bắt đầu vận động.
      Tiểu tử này xuất thân từ đại phòng Trịnh gia, lẽ ra chỉ là đường huynh của Trịnh thị, thường ngày cũng thân quen gì với Tề Kiên, ai biết được tự dưng lúc này lại nhảy ra, làm Tề Kiên thấy thú vị.
      Nhưng tỏng lòng, rốt cuộc cũng tiếc hận thay Trịnh các lão.
      Vị cựu thần này quyết đoán cường hãn cả đời, đến Hoàng thượng cũng bội phục, ai ngờ lại có con cháu như thế.
      Nam nhân kia chờ Tề Kiên đáp lời, nhưng lúc lâu vẫn thấy động tĩnh gì cả, liền rất nghi hoặc, cũng màng Tề Kiên còn hơn ít tuổi, cười xum xoe : “Lại tiếp, vẫn là do muội muội tốt, mấy năm rồi, con cái nhà người ta học cả rồi, khiến người khác nóng lòng thay muội phu nha.” thở dài não nề hơi, xoa xoa tay : “Tuổi muội phu như vậy rồi, còn mụn con, có gì tốt đây? Trịnh gia chúng ta xin lỗi muội phu a~.” xong, cũng màng Tề Kiên còn chưa đáp lời, chỉ quay đầu lại thúc giục: “Còn gọi đến cho gia nhìn cái!”
      Mắt thấy gã sai vặt lĩnh mệnh , nam nhân mới tiếp tục cười : “Là mỹ nhân tuyệt sắc, muội phu nhất định thích.”
      “Huynh…” gương mặt tuấn tú của thanh niên lộ ra nụ cười nhàng, nam nhân vừa thấy thái độ Tề Kiên hòa hoãn, mắt sáng rực lên, cảm xúc mênh mông, chợt nghe thấy thanh niên mỉm cười hỏi: “Huynh tặng thiếp cho ta, Tổ phụ biết ?”
      Tổ phụ mà biết, còn đánh chết sao?!
      Nam nhân nhìn nụ cười bình thản của Tề Kiên, biết vì sao, lại cảm thấy lạnh lẽo, chỉ cười gượng : “ phải…”
      “Huynh có thể, đại diện cho Tổ phụ, đại diện cho Trịnh gia sao?” Tề Kiên tiếp tục dùng nụ cười khách khí, những lời khách khí, làm nam nhân kia nghẹ đến mức mặt đỏ bừng: “Dù người thiếp kia dát vàng mặt, cũng phải bẩm báo lại sao?” Vừa dứt lời, Tề Kiên liền nghe thấy tiếp bước chân nhàng từ bên ngoài truyền vào, xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy thiếu nữ tuyệt sắc mặc váy áo lụa là bồng bềnh, vẻ mặt e lệ đến, sợ hãi đứng cách đó xa, cúi đầu lộ ra đoạn cổ trắng nõn, mịn màng đáng giống như hoa sen thanh khiết mặt hồ, trong mắt nam nhân đứng sau Tề Kiên kia liền lộ vẻ giảo hoạt.
      Tề Kiên cười lạnh trong lòng tiếng, tầm mắt dừng tại khuôn mặt thiếu nữa, đến khi làm thiếu nữ đỏ bừng cả mặt, mới nhìn nam nhân nhìn ra chỗ khác kia, mỉm cười : “Là nương tốt…” thấy mắt thiếu nữ kia sáng lên, nhu tình vạn chủng, liền cười tủm tỉm mà : “Chỉ có điều, nữ nhân thôi, mà muốn ta trợ thủ trong ngươi, đường huynh có phải tưởng tượng ?” Tề Kiên quay đầu, liền thấy mặt nam nhân này tái nhợt , cười lạnh : “Khuê nữ của đường huynh, biết nghĩ, đắc tội Thành vương, tại, còn muốn ta ra mặt giúp nàng?! Để ta có yếu điểm sao?!”
      Ngày đó thiếu nữ năng lỗ mãng ở Dương gia, đúng là con của nam nhân này, nhưng Tề Kiên nghĩ được là, vì khuê nữ của mình, tiện nhân này đến cả muội muội cũng bán!
      “Trong kinh phải đều sao, là quan hệ giữa Thành vương và muội phu rất tốt?” Trước ánh mắt bén nhọn của của Tề Kiên, nam nhân này tựa như thấy được bóng dáng Trịnh các lão, lúc này cười gượng : “Huống chi hồng tụ thêm hương, cũng là chuyện tốt.”
      “Chuyện tốt?” Tề Kiên cười nhạo tiếng, châm chọc hỏi: “Vậy đường huynh, sao đưa vị tuyệt sắc này cho phu quân tam nãi nãi nhà ngươi ? Phân bên nặng bên như vậy, người nào tốt lại nghĩ cùng là muội phu, chẳng lẽ Tam tỷ phu kia, là mẹ kế nuôi đó?” Lúc ở cửa gặp được Tam tỷ Trịnh thị, cũng là muội muội ruột thịt của nam nhân này, Tề Kiên bèn thấy kỳ quái, chỗ vi diệu của Trịnh gia, đều tụ tại đại phòng? Chẳng lẽ phong thủy đại phòng tốt?
      “Ngươi ngươi ngươi…” nghĩ tới thường ngày Tề Kiên thường cười tủm tỉm, trở mặt lại có thể nhanh đến vậy, từng câu từng chữ làm người ta chết nghẹn, nam nhân này nhịn được, hậm hực mà : “Muội phu muốn thôi , chẳng lẽ nhất định phải sỉ nhục ta sao?!”
      Làm như tình nguyện đưa mỹ nhân như vậy cho muội phu ý! Đây là giai nhân Giang Nam vất vả lắm mới tìm được, định để cho chính mình dùng, nếu phải vừa rồi mấy ma ma từ chỗ Trịnh các lão đến đè khuê nữ xuống đánh trận, lệnh cho khuê nữ quỳ ở Phật đường, có lệnh của Trịnh các lão thể ra ngoài, tại vừa thẹn vừa mệt ngất xủi rồi, còn biết khuê nữ đắc tội hoàng thất, lão thái thái lên tiếng muốn khuê nữ lại trong kinh thành, sao bỏ được mỹ nhân chứ?
      Mặc kệ là như nào, khuê nữ lớn, cũng là thời điểm chọn mặt gả chồng, mà lại đắc tội Thành vương và Vinh Thọ công chúa, nhà ai dám gây án ngược gió, cưới khuê nữ đây? Khuê nữ gả được vào nhà cao cửa rộng, sao có thể mang lại trợ lực cho được? Huống chi, Thành vương và công chúa, có khi nào ghét ai ghét cả đường lối về, thấy kẻ làm cha là , mà chặn lại con đường làm quan của ?
      Chỉ cần tưởng tượng thôi, nam nhân hận thể bóp chết khuê nữ dìm cha mình xuống này!
      Thấy Tề Kiên lộ vẻ khinh thường, càng thêm giận, có chút luống cuống phất tay áo : “Đều là thân thích nhà, chúng ta chuyện bé xé ra to rồi có phải ? Chẳng lẽ muốn ta tạ tội Thành vương?”
      Tốt xấu gì tổ phụ cũng là Trịnh các lão, làm sao có thể mất mặt trước Thành vương như vậy?
      “Thể diện của Tổ phụ, sớm bị các ngươi làm mất hết rồi.” Chẳng trách Trịnh các lão nguyện ý liên hôn với phủ quốc công, có vẻ như chính là suy nghĩ đến đời sau, có thể cho đám con cháu có tiền đồ này chỗ dựa, lắc lắc đầu, Tề Kiên cũng lười dây dưa với xuẩn vật này, chỉ quát lớn thiếu nữ sắc mạt nhợt nhạt nước mắt chực rơi kia, xong thẳng đến chỗ Trịnh các lão.
      cũng có làm hại ai, mà lại bị tính kế như vậy, cần thiết phải cáo trạng!
      Nam nhân ngây người lúc, thấy Tề Kiên chạy xa rồi, tức khắc mặt trắng bệch, lền đuổi theo phía sau, lại thấy Tề Kiên chăm chăm tiến đến thư phòng Trịnh các lão, lát sau, tiếng quát giận giữ truyền ra, hai chân tức khắc mềm nhũn, biết là tai vạ sắp đến rồi.
      Chuyện ở tiền viện này, nữ quyến hậu viện chưa hay gì cả, lúc này Trịnh thị cùng mẫu thân tỷ tỷ chuyện, đến bản thân quản gia, phu nhân quốc công quý đối xử với nàng giống như với khuê nữ, nghe thấy trong buồng có tiếng ngáp ngắn ngáp dài. Trịnh thị thuần thục đứng lên, chân ngừng hướng đến trong buồng. Các nữ quyến cũng theo vào sau lưng, thấy tiểu nương xinh đẹp, ngơ ngác ngồi ở giường, ôm chăn dụi mắt, còn lấy chân xoa xoa mặt , mắt thấy Trịnh thị lại đây, bèn theo thói quen híp mắt giang tay ra muốn ôm.
      Trịnh thị vô cùng thuần thục ôm tiểu nương này vào lòng, đặt ở bên.
      Cho dù là phu quân Tề Kiên, hay là cháu ngoại A Nguyên, lúc rời giường, đều lười biếng bò bò, chỉ hận thêm chôn vào lồng ngực người khác.
      Khi Trịnh thị mặt đổi sắc kéo A Nguyên dán mặt vào lồng ngực mình ra, dưới dáng vẻ tựa như muốn rớt cằm của mẫu thân, tiếp tục dùng khăn lau mặt cho A Nguyên, thơm vào khuôn mặt bé trắng nõn cái, thấy lúc này Công chúa điện hạ mới vừa lòng mà hừ hừ, liền chải tóc lại cho bé, thấy cung nữ hầu hạ đứng bên dâng trà cho A Nguyên, bé con này nghiêng đầu uốc hai ngụm, rồi lại tiếp tục chui vào lòng nàng, rất có kinh nghiệm mà giọng : “Ta bóc rất nhiều vỏ hạt dưa, A Nguyên có muốn ăn ?”
      Thân thể nhắn mềm như bông vừa động đậy, Trịnh thị liền thấy đôi mắt sáng lấp lánh, nhịn được mà nở nụ cười với A Nguyên.
      Nữ quyến Trịnh gia chứng kiến đều choáng váng.
      A Nguyên lại để bụng.
      Trong suy nghĩ của nàng, Trịnh các lão là thầy nàng, Trịnh thị là mợ nàng, đây đều là trưởng bối, vì sao phải bày ra dáng vẻ công chúa chứ? Lúc này cũng nhoẻn miệng cười với hai nữ quyến biết dùng vẻ mặt gì để nhìn cảnh này, rồi kéo kéo tay Trịnh thị giọng : “Đều là thân thích nhà mình, chỉ cần như bình thường là được, bằng , con làm sao dám đến nữa?”
      Dĩ nhiên là Trịnh thị đồng tình, huống hồ A Nguyên vốn thân thiết với nàng, nàng cũng cảm thấy có gì khong ổn, bèn cười với mẫu thân: “A Nguyên mới ngủ dậy, chúng ta cùng ra ngoài hít thở khí .”
      Khuê nữ gả vào nhà tốt, đến Công chúa cũng thân quen, như này đương nhiên là chuyện tốt. Hứa phu nhân mẫu thân Trịnh thị lúc này liền gật đầu liên túc, cảm thấy xác rằng khuê nữ có gả sai người, trong lòng thầm niệm thần phật, hận thể cảm kích Trịnh các lão đến tận trời vì mang lại cho Trịnh thị nhân duyên như vậy. Nhịn lại niềm vui sướng trong lòng, nhàng với A Nguyên: “Công chúa còn thích gì nữa, cứ với chúng ta, ta cho phòng bếp làm!” xong, liền tràn đầy chờ đợi nhìn vẻ rối rắm của A Nguyên, thấy A Nguyên ủ rũ cụp đuôi, liền nghi hoặc nhìn về phía khuê nữ.
      nhiều ngày sức khỏe A Nguyên tốt, ăn đồ bên ngoài.” Cháu bị lệnh cưỡng chế phải ăn rau xanh được ăn thịt, làm Tề Kiên ở nhà mừng rỡ lăn lộn, Trịnh thị tự nhiên cũng biết, cũng muốn vạch trần A Nguyên, lúc này liền gian nan mà dối.
      Tính tình khuê nữ thế nào Hứa phu nhân đương nhiên hiểu , thấy mắt nàng liếc qua chỗ khác, A Nguyên ngẩng đầu nhìn trời, liền biết đại khái là có việc gì khác trong chuyện này, nhưng Trịnh muốn ra, bà cũng miễn cưỡng, chỉ cười cười, sai người ra ngoài vắt nước trái cây cho A Nguyên uống, rồi bèn đùa giỡn với nhóm nữ quyến, A Nguyên ngồi trong lồng ngực Trịnh thị, nhìn mẹ con Trịnh thị chuyện, tự nhiên trong lòng cũng thấy khoan khoái, cười khúc khúc lắng nghe, bỗng nghe thấy phía trước có tiếng la hét ầm ĩ, lát sau liền có nha đầu vội vàng tiến vào, hành lễ với Hứa phu nhân, gấp gáp : “ Ngũ gia và Nhị gia tranh cãi với nhau, bây giờ Lão thái gia trách mắng, Tam lão gia kêu nô tỳ đến đây thỉnh Thái thái khuyên nhủ.”
      “Sao lại thế?” Hứa phu nhân kinh ngạc, nhíu mày hỏi: “ gia nhà chúng ta được nhất là ôn hòa, làm sao có chuyện tranh cãi với người ta?” Bà vừa vừa đứng phắt dậy, thấy nha đầu này ấp úng, liền rùng mình, cao giọng : “Ngươi !”
      “Do, do Nhị gia muốn tặng thiếp cho gia.” Từ trước đến nay phải khai báo chuyện như này đều khổ sở, nha đầu này cũng sắp khóc rồi, nhanh: “Nô tỳ nghe lắm, có điều tựa hồ là như vậy…”
      “Cái gì?!” Trịnh thị còn ngơ ngác mà ôm A Nguyễn cũng ngây ngốc phản ứng kịp trong lòng, Hứa phu nhân tức giận đến muốn bốc khói. Bà vất vả lắm mới có được con rể vừa lòng như thế, còn chưa vui chán đâu, vậy mà bị đâm dao sau lưng, những thế còn là người nhà của mình, bèn thét chói tai tiếng, gương mặt hiền từ của vị phu nhân này bao phủ sát khí, cùng con dâu con cũng vô cùng phẫn nộ bước nhanh đến tiền viện, vừa hai bước quay đầu lại, vẫn thấy tiểu khuê nữ còn bất động như núi ôm công chúa, liền chỉ hận rèn sắt thành thép mà mắng: “Còn nghĩ cái gì đấy?!”
      Nghĩ nữa, đến con rể cũng còn!
      “Phu quân còn chưa xả giận hết thay con đâu, con chờ cãi xong rồi .” Trịnh thị liếc mắc nhìn A Nguyên đột nhiên cười ha hả ngừng cái, quyết định trước khi Tề Kiên mắng cho mồm, mình hẵng xuất .
      Hứa phu nhân giận run người, chỉ chỉ tay vào Trịnh thị, bưu hãn mà dẫn đầu trưởng nữ và con dâu cùng tiến thẳng đến chiến trường.
      Trịnh thị và A Nguyên liếc mắt nhìn nhau, cho dù nhụt chí, cũng nên để Hứa phu nhân chắn phía trước chứ, có phải ?
      “Kỳ , chứng kiến tư thế oai hùng của phu quân, cũng được đấy chứ.” Trịnh thị nhìn dáng vẻ bưu hãn của lão nương, liền với A Nguyên.
      Còn tư thế oai hùng…
      A Nguyên bị mợ làm cho mắc ói, nhiệt tình thầm nghĩ cậu sáu nàng chính là đại cẩu hùng, lúc này nể mặt mũi nửa túi hạt dưa, liền hàm súc gật gật đầu, nhảy ra từ lồng ngực Trịnh thị, hai bước mặt đất, rồi mới kéo Trịnh thị cùng đứng dậy, ngửa đầu : “ thôi!” đôi mợ cháu ngốc nghếch cùng tiêu sái tiến tới tiền viện, đến nơi, liền thấy Hứa phu nhân vốn đến để đánh nhau lại ngây ngốc đứng cách đó xa, xa hơn nữa còn truyền tới tiếng quát mắt mười phần hung bạo của Trịnh các lão.
      A Nguyên chỉ sợ thiên hạ loạn nhìn về phía xa xa, thấy ngay vẻ mặt nhà nhã củaTề Kiên lúc này đứng phía sau gương mặt đen thui của Trịnh các lão, chút dáng vẻ cãi nhua cũng có. Nhưng lão su nhà nàng đứng trước, giờ tức giận đến run rẩy cả người, chỉ tay vào nam nhân cúi đầu quỳ mặt đất lời nào mắng: “Nghiệp chướng! Đúng là nghiệp chướng!” Quả là bại hoại từ trong ra ngoài, Trịnh các lão nghĩ được rằng, cháu nội tốt của ông lại còn có “tiền đồ” như vậy.
      Thời trẻ đắc tội tiên đế bị giáng chức rồi lại giáng chức, Trịnh các lão thừa nhận bản thân có thời gian quản giáo con cháu, chỉ là đây cũng phải là lý do, làm sao mình lại bất hạnh như vậy, gánh loại cháu nội xúi quấy thế này!
      Tính tình Trịnh các lão vốn nghiêm khắc, lúc này chỉ tay vào cháu trai, lạnh lùng mà : “Tâm tính của ngươi, vậy mà chỉ biết đường ngang ngõ tắt như vậy thôi sao? Gia phong Trịnh gia ta, dạy dỗ ra loại bại hoại như người hả?!” Thấy nam nhân này phục, ông trầm mặc lát, liền thấp giọng thở dài: “Thôi, thôi, nếu ngươi biết tính toán như vậy, rời khỏi Trịnh gia, tự mình tìm đường mà sống cho tốt !” Ý tứ trong lời , là muốn đuổi cháu trai này rời nha sống mình, thấy mọi người trong viện đều có chút bất an, còn có người dường như muốn khuyên nhủ, Trịnh các lão lắc đầu : “Có thể nghĩ ra ý tưởng như vậy, ta quản cũng được, chỉ đành nhắm mắt làm ngơ.”
      Dứt lời, ông liền thở dài : “Kia cũng là đường muội của ngươi, vậy mà ngươi cũng bỏ được.”
      “Cháu cũng vì muốn tốt cho cả nhà.” Nam nhân này liền cãi câu.
      “Đắc tội với người ta, cũng phải là muội muội ngươi.” Đôi mắt Trịnh các lão trừng lên, nhấc chân đá nam nhân này ngã lăn sang bên, lạnh giọng quát: “Bản thân dạu nữ nhi tốt, còn muốn người trả nợ thay ngươi?!”
      “Phụ thân.” Hứa phu nhân cũng hận thể đánh chết cháu trai cùng nhánh này, chỉ là nhìn người kia hộc máu miệng, biết là Trịnh các lão cực kỳ tức giận rồi, vội vàng tiến lại : “Đừng quá tức giận ảnh hưởng sức khỏe.” Nhưng cho cùng hả dạ.
      Thời trẻ Trịnh các lão bị giáng chức qan, mấy nhi tử trong nhà đều phải nếm đau khổ, đại phòng vì lớn tuổi hơn, lại càng gian nan, bởi vậy Trịnh các lão vẫn luôn áy náy với đích tôn, tại phát đạt, mấy phòng khác đều nhìn mặt Trịnh các lão mà tranh chấp với đích tôn, phòng này càng quen thói kiêu căng, đến chuyện hôm nay, mấy tiểu nha đầu kia, cũng đều để Hứa phu nhân vào trong mắt, nay thấy nam nhân kia quỳ gối trước mặt Trịnh các lão liên tục dập đầu nhận sai, liền sảng khoái, thấy Tề Kiên chỉ cười cười tiến tới vào tai Trịnh thị vài câu, khẽ gật gù.
      Mặc kệ là vì cái gì, chỉ với việc chung thủy với Trịnh thị hôm nay, con rể này thực tồi.
      “Tổ phụ…” Trịnh thị nghe xong mấy câu Tề Kiên , lúc này liền đứng ra, giọng : “Người để tâm thay cháu , khiến cháu rất vui mừng, chỉ là tuy rằng hôm nay Nhị ca sai rồi, nhưng vẫn là người nhà, Người tạm tha cho huynh ấy, đừng bắt huynh ấy rời nhà.”
      Trịnh các lão ngẩn ra, liếc mắt nhìn Tề Kiên đứng cạnh Trịnh thị cái, hừ lạnh.
      A Nguyên cũng cười hì hì : “Hôm nay là ngày đồ nhi bái sư, lại sinh ra chuyện này, phải khiến người vui sao? Hôm nay chưa tính, về sau thế nào nha?”
      Ta cho tiểu tử này? Quả thực là nằm mơ. Chỉ là giờ bắt cút , chừng lúc Trịnh các lão thấy nhớ, thằng nhãi này này lại vương giả trở về. bằng cứ để làm vài chuyện ngu xuẩn dưới mí mắt Trịnh các lão, Trịnh các lão mắt sáng như đuốc, từ trước đến nay tin tưởng con cháu nhà mình nên thèm để ý, giờ biết trong nhà còn có loại ngu xuẩn đến bực này, còn rọi đèn pha nhìn cho bằng hết sao? Thời gian lâu dài, kiên nhẫn, có chuyện hay.
      Huống chi Trịnh các lão nghiêm khắc như vậy, chỉ sợ lần này, gia pháp có được áp dụng đây?
      Quả nhiên danh bất hư truyền, Trịnh các lão chỉ nghiêm khắc với ngoài, cháu nội đối diện phạm phải chuyện này cũng vô tình như gió thu cuốn hết lá vàng, tấm bản trúc… đánh chó được mang ra, lười để lại thể diện gì đó cho cháu trai nữa, chỉ kêu đám nữ quyến mặt đỏ ra ngoài, liền lột quần tên này trước mặt mọi người, tự mình giám sát hunh hang mà đánh cho nó trận.
      Lúc đầu A Nguyên chỉ nghe thấy trận kêu cha gọi mẹ, cười thầm trong lòng đến run người, vốn muốn nhìn lén, lại bị Tề Kiên khóe miệng giật giật che mắt lại lắc lắc đầu cho nàng nghịch ngợm, đành phải tưởng tượng dựa vào tiếng kêu thê thảm kia.
      Trịnh thị lúc này, nhìn thiếu nữ tuyệt sắc co mình trong góc kia, quay đầu lại nhìn lén Tề Kien, thấy bắt đầu đấu đá với cháu muốn làm phản rồi, lặng lẽ đến bên cạnh kia, giọng hừ lạnh : “Phu quân là của ta!” Thấy thiếu nữ hoảng sợ nhìn qua, nàng nỗ lực nhớ tới dáng vẻ hunh thần ác sát của mẫu thân, mà với thiếu nữ: “Ta là người rất dễ chuyện, chỉ là ai dám lằng nhằng với phu quân ta… ta…” nàng cố lấy dũng khí : “Ta bán người đó!” xong, liền cảnh cáo : “Ta , cái gì ta cũng làm được, chỉ có phu quân là thể cho bất kỳ ai!”
      Phu quân của ngươi hung dữ như vậy, tự mình giữ lại !
      Mỹ nhân này muốn làm thiếp, là để hưởng phúc, phải để bị quất đánh. Chứng kiến chủ nhân bị Tề Kiên cho vài câu nghẹn chết, còn mặt đổi sắc mà nhìn người ta bị đánh đến muốn tắt thở, thiếu nữ cũng sợ rồi, lúc này liền vội vàng gật đầu, càng chui sâu vào trong góc.
      Trịnh thị vừa lòng, vẻ mặt sung sướng bước tới bên người Tề Kiên, cười tủm tỉm mà lời nào.
      Khi Tề Kiên nghịch trộm tay vợ, cộng thêm đấu tranh với nhóc con, hồi gia pháp bi thảm cũng kết thúc. Vài người từ Đại phòng Trịnh gia chạy đến, chỉ khiêng đồ xui xẻo chỉ có thở vào có thở ra , sắc mặt Trịnh các lão mới hòa hoãn lại, ông chắp tay với A Nguyên : “Để Công chúa chê cười rồi.” Thấy A Nguyên để bụng, mới thở dài nhõm hơi, nhưng trong ánh mắt cũng lộ ra vài phần đơn, thở dài : “Con cháu có tiền đồ, người nào có thể kế thừa tài học của lão thần.” ra Tề Kiên tồi, nhưng lại xuất thân từ phủ Quốc công, vốn thể đảm nhận làm đương gia Trịnh gia.
      Tề Kiên thây vợ mệt mỏi, bèn kêu nàng ngủ ngơi. Còn A Nguyên đánh giấc, lúc này tinh thần phấn chấn, ghé vào bên tai giọng : “Lão sư của ta, có ý chia nhà sao?”
      “Nhìn ra rồi à?” Tề Kiên cười nhàn nhạt, giọng : “ chia nhà, toàn gia ỷ vào thân thế của ông, chỉ sợ sau này đại loạn mà chết.” Thấy A Nguyên gật đầu, liền tiếp tục : “So với sau này bị tấn công tiêu diệt, bằng tại buông tay, cho dù có quan hệ với ông, có điều cũng chạm được tới lõi.” Chỉ cần Trịnh các lão ngã, cho dù Trịnh gia dính vào chuyện gì cũng tính là đại .
      A Nguyên ngoáy ngoáy lõ tai , hừ hừ tiếng, rồi lăn vòng sang bên, nhàn nhã : “Làm nàng công chúa, đối với việc tiền triều gì đó, ta hứng thú lắm.” Dưới ánh nhìn khinh thường của Tề Kiên, nàng liền cười hì hì : “ công chúa, thể tùy ý nhúng tay vào tiền triều. Chúng ta chỉ có thể ảnh hưởng nó.” Nữ nhân tham chính, là chuyện nghiêm túc, dính vào hay ho gì. Có điều dùng chút lực “ cẩn thận” mà làm ảnh hưởng đến nó cũng phải vấn đề to tát.
      “Nhị thúc đúng là chỉnh người ta biết mỏi mệt là gì.” Khẩu khí này vừa phát ra biết ngay là từ Nhị lão thái gia Quốc công, Tề Kiên liếc nhìn nhóc con cười đến gian xảo cái, long tơ người chợt dựng đứng cả lên. gì nữa.
      Cậu sáu thiếu kiên nhẫn với nhóc con này, vội vội vàng vàng đưa nhóc con trở về phủ Túc vương. Công chúa điện hạ hết sức vừa lòng sau khi hung mãnh đánh cậu sáu chút, xe ngựa vừa đến cửa phủ Túc vương liền nhảy nhót về phía hậu viện, thuận tiện buôn chuyện bát quái vài chuyện xưa thể của mấy phòng của Trịnh gia kia với Túc vương phi. Mới nhảy đến chỗ Túc vương phi, liền thấy ở trong phòng có mỹ thiếu niên hơi ốm yếu, bước chân dừng lại, có chút đau lòng lôi kéo tay A Dung mỉm cười hỏi: “Bệnh huynh còn chưa khỏi, sao nghỉ ngơi?”
      Vốn mặt mày A Dung tú mĩ, giờ bị bệnh, gương mặt và đôi môi đều có chút tái nhợt, người cũng lộ ra vẻ suy yếu, nhưng lại tỏa ra loại mỹ cảm mong manh, chỉ là mỹ cảm này làm ruột gan của A Nguyên cũng đau, vuốt bàn tay hơi lạnh của , A Nguyên liền rũ đầu giọng : “Đều do ta tùy hứng.” Nàng cũng là được A Dung chăm sóc đến tùy hứng, chỉ vì chút chuyện này làm ầm ĩ ngừng, tại cực kỳ hối hận.
      “Cũng là người ăn ngũ cốc hoa màu, sao lại có lúc bị bệnh chứ?” A Dung nghiêng đầu khụ tiếng, thấy A Nguyên còn có chút ủ rũ, liền tủm tỉm cười : “Có điều được Điện hạ đau lòng thay ta, ta cũng cảm thấy vui mừng.” xong, liền ôn nhu : “Nghe hôm nay điện hạ đến Trịnh phủ?” Thấy A Nguyên dựa vào người mình, dù trong lòng vui vẻ, lại vẫn giọng : “Cách xa chút, đừng để lây bệnh cho người.”
      “Ta nguyện ý bị bệnh.” A Nguyên dụi dụi vào người A Dung, lát sau, chậm rãi : “Hoàng bá phụ bảo ta theo lão sư học tập, về sau cũng có điều kiện xuất cung, cần thường xuyên bị vây hãm trong cung.”
      “Trịnh các lão làm người chính trực, như này rất tốt.” A Dung dừng chút, thấy A Nguyên yên lặng gật đầu, biết vì sao đột nhiên thấy có chỗ đúng, khắc sau khóe mắt giật giật, lồng ngực có chút ngột ngạt khó thở, nhíu mày : “Nhưng mà, đây là có ý muốn người cùng học tập với tiểu bối Trịnh phủ đúng ?” Thảo nào, khi ở nhà, có linh cảm tốt rồi.

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Linh cảm giờ hơi muộn rồi đó A Dung ak
      Hạ An Hi thích bài này.

    5. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi
      ☆ Chương 71
      Trả 1 chương nợ tuần trước cho các nàng đây :-*
      Vẻ mặt A Dung thực ổn, A Nguyên nghi ngờ mà nhìn sang , thấy sắc mặt thiếu niên này càng thêm tái nhợt, lòng liền rất khó chịu, vội vàng mò mẫm mặt bàn, thấy bát canh nấm tuyết ấm áp, cầm lấy dúi vào tay A Dung, miệng vội vàng : “Uống chút nước đường , cho đỡ khát.”
      Vừa , cái mũi ngửi thấy hương vị ngọt ngào, liền thèm thuồng nuốt nước miếng cái ực.
      Trong lòng A Dung xoay chuyển vòng vòng hồi, cúi đầu thấy đôi mắt A Nguyên mở to sáng ngời nhìn mình, nhất thời cảm thấy nỗi phiền muộn của mình bay biến đâu mất, cứ tưởng giữ gìn nhiều năm như vậy, chỉ là dựa mỗi vào tâm ý của chính mình, liền quan gì đến A Nguyên. Cho dù sau này như thế nào, giờ người thân cận nhất với A Nguyên phải là sao? Huống chi, sau này nhiều thiếu niên bên ngoài như vậy, sao có thể phòng được hết đây? Bởi vậy lúc này chỉ nở nụ cười, bưng bát nước đường lên, thấy A Nguyên chóp chép miệng , khỏi múc thìa từ trong bát, đặt cạnh miệng A Nguyên, cười : “A Nguyên nếm thử trước .”
      A Nguyên cúi đầu sờ sờ bụng mình, lòng đau khổ.
      Ăn, hay ăn, quả là lựa chọn khó khăn.
      chút thôi, cũng tính là gì.” A Dung biết tại A Nguyên lập chí làm bé ngoan, dám tự mình ăn điểm tâm, nên cười ôn hòa .
      “Vậy , được.” A Nguyên sớm thèm đến chịu nổi rồi, thấy A Dung cũng thành vấn đề, tức khắc uống ừng ực ngụm nước đường lớn, cười toe toét hạnh phúc, mắt híp lại nhìn được gì nữa.
      A Dung thích nhìn dáng vẻ A Nguyên như vậy khi ở cùng mình, lúc này chỉ cười cười, lại đút cho A Nguyên mấy thìa nữa, đến khi Túc vương phi ngồi bên mỉm cười mở miệng : “Được rồi, được rồi,” mới mặt đổi sắc uống hết chỗ dư còn lại, cảm thấy cơ thể thoải mái hơn rất nhiều, mà thấy A Nguyên cũng được ăn uống no đủ tự giác rúc vào lòng mình, tức khắc ôm bé con này, nghĩ ngợi chút, hơi gian xảo : “Nếu mới bắt đầu học tập, viết chữ tốt từ trước phải làm thế nào đây? Suy cho cùng Trịnh các lão cũng là triều thần, thể lúc nào làm phiền ông ấy. Huống chi…” cúi đầu, thấy A Nguyên ngửa đầu chăm chú nhìn mình, mỉm cười, tiếp lời: “Nếu để người khác biết chữ viết A Nguyên tốt, phải bị chê cười sao?”
      A Nguyên cũng ngẫm, nhớ tới bảng chữ mẫu Trịnh các lão đưa cho mình, cảm thấy A Dung quá đúng.
      “Ta nhớ là ngươi viết chữ đẹp lắm.” Túc vương phi chợt nhớ ra, thấy A Dung ngồi đối diện mình, liền vỗ tay cười : “ chuyện phiền nhị chủ, khi vậy, nhóc con này giao cho ngươi, nếu ngươi chê phiền, cứ qua đây dạy dỗ nó.”
      A Dung cười, cúi đầu nhìn A Nguyên, quả nhiên thấy hai mắt bé con này sáng rực lên, còn có vài phần chờ đợi mà nhìn mình.
      A Nguyên cũng ra được cảm giác có thể được A dung dạy viết chữ là gì, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy vui mừng, có thể ở bên người này, chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy mát lòng, nhưng chịu biểu đạt ra ngoài như vậy, khẩu thị tâm phi : “Thôi thôi, nhất thời tìm được ai khác, bổn cùng đành cố vậy.” Dứt lời còn thở dài thườn thượt, mắt lại lén lén lút lút mà nhìn trộm sắc mặt A Dung, thấy đôi mắt cười của thiếu niên này cong lên đẹp như trăng sáng, biết trong lòng cũng nguyện ý, liền chôn mặt mình vào trong vạt áo của , nhịn được nhếch miệng cười.
      “Hôm trước đến nhà Trịnh các lão, có gặp được nhiều người ?” A Dung xấu xa chút dấu vết mà tra xét tình địch, nhớ biết , là Trịnh gia có mấy tên xấp xỉ tuổi A Nguyên, còn có nam hài rất lanh lợi nữa.
      “Trừ việc có náo loạn trận, cũng có gì khác.” A Nguyên thực thích Trịnh các lão, A Nguyên cũng rất thích Trịnh thị. Chỉ là những người Trịnh gia khác, công chúa điện hạ cứ nhớ tới là lại thấy phiền, lúc này liền kiên nhẫn mà phất tay : “Miễn bàn, lại khiến ta bực mình.”
      “Nếu bực mình, ta xả giận thay muội.” A Dung cười cười sờ đầu A Nguyên, nghe thấy nang lải nhải bên tai mình chút lời trẻ con, vậy mà lòng thấy phiền chán chút nào, chỉ đến khi trầm giọng ho khan mới lùi đầu ra.
      A Nguyên thấy dáng vẻ này của , đau lòng chịu nổi, càng lượn quanh nhiều hơn.
      ai biết ở bên ngoài phòng, đôi thiếu niên đứng yên lặng nhìn. khuôn mặt Phượng Khanh thấp thoáng ý cười, hiển nhiên rất vừa lòng với tâm ý A Dung. Nhưng còn Phượng Đường, ra nụ cười mặt lại u bất định, thấy muội muội ngốc nhà mình chui đầu vô lưới, uốn éo chui vào trong lồng ngực A Dung, chỉ cắn chặt răng, giọng : “Nha đầu thúi thực có tiền đồ gì cả!” A Nguyên cư xử với người khác, kỳ cũng rất lãnh đạm, bằng dựa vào dạy dỗ của của phủ Túc vương và Hoàng thượng, thường ngày bao nhiên nam hài tới tới lui lui đếm được, A Nguyên lại chẳng để tâm đến ai, trừ người thân, vậy mà chỉ có A Dung mới có thể thân thiết với nàng đến vậy.
      “A Nguyên hiểu mà, nếu phải chân thành với con bé, làm sao nó thân cận như vậy được.” Nếu quen biết có mục đích, A Nguyên dường như có trực giác vô cùng nhạy bén, chỉ cần liếc mắt cái là có thể nhìn ra.
      “Tuổi cũng nữa.” Phượng Đường vẫn có chút muốn, nhưng thấy muội muội vui vẻ, cũng nhẫn nhịn. Nghiêng đầu tháy vẻ mặt ôn nhu của Phượng Khanh, khóe miệng liền giật giật, vẫn nuốt lời định xuống, nhìn như lơ đãng hỏi: “Hôm kia Hoàng bá phụ tìm đại ca, nghe là muốn thăng tước vị cho đại ca?” Phượng Khanh phong Khanh Quận vương, ngay từ đầu Hoàng thượng nhịn mấy năm rồi, tại thấy Thái hậu hòa hoãn với Phượng Khanh, liền nghĩ thừa dịp Phượng Khanh sắp đại hôn thăng tước vị, chỉ lấy thân phận thế tử Túc Thân vương của Phượng Đường, “sao huynh có thể kém hơn đệ”, để Phượng Khanh cũng được hưởng tước vị Thân vương.
      “Ta từ chối.” Phượng Khanh ôn nhu nhìn mẫu thân và muội muội tỏng phòng, thấy hai nữ nhân ngốc này vẫn vỗ tay đùa với A Dung, vô cùng nhàn nhã, liền chậm rãi : “ nhà hai thân vương, tại dưới triều Hoàng bá phụ vẫn tốt, nếu sau này Thái tử lên ngôi, cho dù rộng rãi với chúng ta, vẫn phải tránh hiềm nghi, đừng khiến người khác kiêng kị, có phải ?” Dưới gối Túc vương có hai vị Thân vương, dù là tôn thất cũng nắm cường quyền, Phượng Khanh đương nhiên ngốc đến mức coi trọng chút hư danh trước mắt, mà làm cho tương lai quý phủ Túc vương được yên ổn.
      tới đây, Phượng Khanh liền thấy Phượng Đường dùng ánh mắt khó diễn tả nhìn mình, cảm thấy là đệ đệ áy náy, lắc đầu cười : “Quận vương là tốt quá rồi, huống chi, sau này nếu ta nghèo túng, đệ cũng khoanh tay đứng nhìn đâu nhỉ?”
      “Đương nhiên .” Từ lúc Phượng Đường trở về, trong mắt thỉnh thoảng nét mờ mịt, thế nhưng sau những lời Phượng Khanh mấy mảnh tối tăm đó biến mất còn bóng dáng, lòng chợt thấy rộng mở thông suốt, nở nụ cười trong sáng : “Chúng ta là huynh đệ ruột thịt!” nhấn mạnh bốn chữ này, rồi ngẩng cao đầu : “Vĩnh viễn cũng thay đổi!”
      “Tất nhiên rồi.” Phượng Khanh lòng tự nhủ phải vừa về vương phủ là quấn lấy nhau rồi sao, nhưng thấy đệ đệ hiếm có lúc trâm trạng tốt, muốn phá vỡ, mỉm cười hỏi: “Đợt này cùng ra bên ngoài với Trịnh vương có tiến bộ gì ?” Trịnh vương là đệ đệ ruột của Thái tử, con trai thứ hai của Hoàng hậu, là người thập phần nghiêm túc hướng nội, trước nay giao tình rất tốt với Phượng Đường, tại lại cùng ra ngoài, nên càng thêm thân thiết, quả nhiên thấy Phượng Đường nghe xong gật đầu, liền cười : “Trong kinh còn tới hỉ của đây.”
      “Việc cưới kế vương phi* sao?” Phượng Đường bèn nhíu mày, nhưng mà nghĩ tới rốt cuộc cũng liên quan gì lớn đến mình, liền lắc đầu : “Tuy đệ thân với Trịnh vương, nhưng dám dối gạt huynh, người được chọn làm kế vương phi này, chúng ta chớ có kết luận vội.” Gặp Phượng Khanh khó hiểu, do dự trong chốc lát, rồi thấp giọng : “Trong phủ Trịnh vương thứ phi rất được sủng ái, thường ngày được Trịnh vương vô cùng bảo vệ, bị truyền ra bên ngoài, đến Hoàng hậu nương nương cũng hay biết gì. tại đây là lúc Trịnh vương rất để bụng thứ phi này, đúng nương nhà ai gả đến phải chịu xui xẻo rồi.
      thế nào cũng sủng thiếp diệt thê chứ.” Nếu thực ngày như vậy, Hoàng hậu chắc chắn xử lý Trịnh vương ngay lập tức.
      “Có lẽ có chuyện vậy đâu.” Phượng Đường nhàn nhạt : “Đệ thấy thứ phi kia lần, là người thà, bằng Trịnh vương phi hồi xưa trước khi mất cũng đến mức bắt thóp được gì. Huống chi Trịnh vương cũng là người quy củ, chuyện nên giữ thể diện, giữ.” Chính thất được thích, thiếp thất được sủng ai, chỉ cần cần rối loạn tôn ti chính, thứ, đều là việc bình thường, chung bị để ý, nhưng mà chứng kiến phu thê Túc vương dốc hết lòng thương nhau, còn có thanh mai trúc mã Tề Nhã của mình, Phượng Đường luôn cảm thấy nhân duyên như vậy thoải mái, lúc này liền lắc đầu : “Tội gì phải làm cảnh.”
      Kế vương phi: Trịnh vương từng có vương phi, nhưng vương phi này mất, nên khi lấy vợ lần nữa được tính là vợ lẽ.
      “Đệ đừng tin, sắp xếp như vậy là việc phần lớn các nương đều phải làm.” Phượng Đường hiểu về chuyện này hơn, tự nhiên minh bạch ý Phượng Đường, bèn lắc đầu cười : “Chính phi Trịnh vương, tuy là vợ kế, nhưng từ trước đến nay Trịnh vương vẫn chưa có con trai con dòng chính, đây cũng khác vợ cả là bao, nào hưởng chú ý?” thở dài : “Như nhà chúng ta có thể có được bao nhiêu đây? Cứ làm những gì ta muốn, là tốt rồi.” Trong lòng có người khiến nguyện ý chung sống cả đời, tự nhiên nguyện ý nhất sinh nhất thế nhất song nhân*, chỉ là dựa vào cái gì mà cầu những người khác cũng phải thế đây?
      Nhất sinh nhất thế nhất song nhân: "Thiên nhược thiên tầm thiên bàn khổ, nhất sinh nhất thế nhất song nhân”. Dịch nghĩa: “Ngàn kiếm ngàn tìm muôn ngàn khổ, đời kiếp đôi người”.
      “Là lỗi của đệ.” Phượng Đường nhíu mày : “Trịnh vương cũng từng bạc đãi chính thất, chỉ là…”
      cho cùng đáng thương thay nương kia.” Phượng khanh thở dài .
      “Đệ cũng từng khuyên Trịnh vương, đưa thứ phi kia lên làm chính thất là xong rồi, có điều đệ thấy ý của Trịnh vương là muốn đỡ thiếp là thê.” làm thiếp, lại lên làm chính thất, nhà bình thường ra tùy ý thế nào cũng được, chỉ là hoàng tử như Trịnh vương, liền rất hay.
      “Thôi, chớ tiếp làm gì, tóm lại cũng phải là chuyện của nhà chúng ta.” Cưới chính phi, cũng là loại thủ đoạn liên hôn, chính phi Trịnh vương cũng là lợi thế chính trị , làm sao có thể cứ như vậy mà phế được?
      Phượng Đường ngẫm nghĩ cẩn thận, rồi gật gật đầu, lại cùng tán gẫu chút với Phượng Khanh, lúc này mới quay đầu định rời . Chỉ là nghe thấy tiếng cười của A Dung truyền ra, nhịn được, trầm giọng ho khụ khụ tiếng, dưới ánh mắt cười cười của Phượng Khanh mà vén mành lên tiến vào phòng, liền thấy lúc này cặp móng vuốt của A Nguyên giở trò người A Dung, khiến con mắt đành lòng nhìn, sắc mặt biến cả thành màu đen, nhưng vẫn nhịn lại được, chỉ ngoắc ngoắc tay với A Nguyên : “Muội muội.” Thấy A Nguyên tình nguyện mà buông A Dung cười tủm tỉm ra, uốn uốn éo éo mà lượn đến trước mặt mình, Phượng Đường khỏi đưa tay sờ sờ khuôn mặt của mình.
      Khuôn mặt này, cũng thực tuấn mỹ, tuy rằng tuyệt trần như A Dung, nhưng chịu cái vẻ mặt của muội muội như vậy, đúng khiến thế tử bốc hỏa.
      là nhóc con có lương tâm.” Hai lỗ mũi Phượng Đường đều nhả khói, nhấc A Nguyên lên, thấy nàng cười ha hả uốn éo vặn vẹo, cơn giận cũng bay mất, bất đắc dĩ cười : “Nhị ca đối với muội tốt sao? Sao ta lại thấy, ta lại bằng A Dung vậy?”
      “Như nhau, như nhau.” A Nguyên bị nâng lên cao, cảm thấy rất thú vị, lắc lắc người nịnh nọt chút, hai mắt sáng lấp lánh mà : “Cao thêm chút nữa, cao thêm chút nữa.”
      “Đừng làm nó ngã.” Lúc Túc vương phi thấy hai huynh muội này chuẩn bị bày ra trò chơi ném muội muội, lập tức có chút lo lắng, thấy nhóc con còn vui vẻ đến mức kêu hú hú, liền thực sầu bi : “Tính tình lại còn như vậy, làm sao thể thực nữ chút chứ?” xong, nhớ tới dáng vẻ đoan trang chững chạc của các tiểu thư nhà khác mà mình từng chứng kiến qua, bẻ tay : “Đều do các con cưng chiều.”
      Phượng Khanh mỉm cười tiến vào, liền nghe được câu như vậy, khóe miệng gật giật, đành lòng tình tình muội muội quả thực giống mẫu phi như đúc, nhưng mà thấy Túc vương phi dù lấy tám giá nến cắm xung quanh cũng rọi vào bản thân được, cũng liền cảm thấy bất đắc dĩ, lắc đầu : “Mới kêu muội muội ăn uống điều độ giờ mẫu thân lại muốn con bé thục nữ, phải là khiến nó thở nổi sao?” Thấy A Nguyên rơi từ trung xuống, được Phượng Đường vững vàng tiếp lấy, rồi ghé vào trong lồng ngực huynh trưởng cười hì hì ngừng, liền nhìn Túc vương phi cười : “Hay là mẫu thân chột dạ?”
      Đúng là Túc vương phi chột dạ.
      Nàng cũng cảm thấy khuê nữ nhà mình và bản thân năm xưa tuy quá trình khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, đều khiến người khác phải đau đầu, chỉ là tuyệt đối thể thừa nhận cái này được được, bằng về sau làm sao sĩ diện trước mặt nhi nữ được? Bèn ngoài mạnh trong yếu : “Con trưởng thành rồi, muốn lên mặt rồi phải ?! Được được được, ta quản con được, đợi đến khi phụ vương con về rồi, bảo ông ý chuyện với con.” xong, thấy khóe miệng Phượng Khanh nhếch lên, muốn tiếp gì đó, liền lập tức ôm đầu đau khổ : “Đau đầu quá.” Dứt lời, liền để nha đầu nhịn cười đỡ lấy thoăn thoắn rời .
      Chỉ bằng câu địa ca tiễn lão nương , A Nguyên quả thực cực kỳ bội phục, đôi mắt sáng lấp lánh sung bái nhìn về Phượng Khanh.
      Phượng Khanh lại chỉ cười, thấy Phượng Đường hạ quyết tâm để A Nguyên ra chỗ A dung nữa, liền mặc ngồi cách đó xa trêu chọc muội muội, còn mình ngồi cạnh A Dung, thấp giọng cười : “Ta thấy là, sau này ngươi phải chịu khổ rồi.”
      là trân bảo, sao có thể có được dễ dàng?” A Dung lại để bụng, huống chi tâm tính Phượng Đường sớm biết, tuy rằng cứng nhắc, nhưng lại rất khác khi ở bên người thân thiết, tại sảng khoái thể diện chút lòng dạ hẹp hòi của bản thân, cũng có nghĩa thân cận với A Dung, nhớ nhớ tới đủ loại khảo nghiệm khi cha mình Thành Dương bá cưới mẫu thân, A Dung cảm thấy những thứ tước mắt này thực đáng nhắc tới, bèn cười cười, chỉ thấp giọng hỏi: “Hoàng thượng quả nhiên muốn tấn ngươi làm Thân vương?”
      “Ừm.” Phượng Khanh cười, cảm kích mà : “Mệt ngươi nghĩ ra được tâm tư Hoàng thượng, bằng bỗng nhiên hỏi ta, ta cũng biết đáp lại như thế nào.” Đột nhiên bánh bao có nhân từ trời rơi xuống, ai có thể phản ứng ngay được?
      “Mấy ngày nay, Hoàng thượng nhắc tới ngươi mấy lần trước mặt Thái hậu, ta liền cảm thấy tốt.” A Dung cụp mặt, trầm giọng : “Thân vương, Quận vương tuy chỉ kém bậc, nhưng lại là việc lấy mạng người.”
      Nghe tiếng cười của Phượng Khanh bên cạnh mình, cũng cười, vẻ giảo hoạt lỗ ra trong đôi mắt, : “Ta rồi, tước vị Thân vương này, bạc quan trọng ở chỗ nào? Hơn ngàn lượng năm, chừng là góp chung cả mạng vào.” Bổng lộc Thân vương năm nhiều hơn Quận vương ngàn lượng, ngày đó Phượng Khanh từ chối Hoàng thượng, Hoàng thượng liền cảm thấy Phượng Khanh thà khiến người khác đau lòng, lại thưởng Phượng Khanh cái hoàng trang lớn làm bồi thường, cũng có ý thêm vinh dự cho đại hôn sắp tới của Phượng Khanh, tiền đồ, hoàng trang này, biết bằng bao nhiêu bổng lộc của Thân vương nữa.
      Những chủ nhân đứng đầu trong cung lại đều cảm thấy Phượng Khanh hiểu chuyện, nhân sủng ái của Hoàng bá phụ mà sinh kiêu, đây mới là tiện nghi lớn.
      “Lẳng lặng làm giàu, mới là đạo làm thần.” Ngón tay thon dài của A Dung gõ mặt bàn, giọng .
      “Ngươi khéo đưa đẩy như vậy, về sau ta cũng cần lo lắng thay A Nguyên.” Phượng Khanh liền cười chế nhạo : “Chỉ là ta có ba tên đệ đệ, ngươi cứ cẩn thận.”
      “Điện hạ cứ lo hôn của mình viên mãn cái , rồi hẵng ta.” A Dung mặt đổi sắc .
      chuyện với A Dung, Phượng Khanh luôn rất vui vẻ, đó là đấu võ mồm cũng cảm thấy lòng nhàng, lúc này cũng giận, chỉ cười tủm tỉm mà : “Ngươi yên tâ, bổn vương dâng hoàng thôn trang lên trước mặt Dì sáu, Dượng sáu lại muốn ngáng chân, cũng phải sợ.” Khuê nữ nhà ai cũng là bảo bối, Tưởng Như Vân là trưởng nữ của cha mẹ, bởi vậy Phượng Khanh thực dễ dàng khiến lão Thái sơn tương lai nhả ra được, nhưng lúc này đây, lối tắt, đổi chân tâm của mình lấy chút hảo cảm của dì, dâng toàn bộ nhà cửa, tình cảm chân thành lên cho thê tử, làm dì mềm lòng, cũng mặc kệ dượng dậm chân thế nào, hàm súc gật đầu đồng ý đại hôn.
      So với Phượng Đường giãy giụa trong tay Quốc công có thể coi là còn mạnh hơn gấp trăm lần.
      Nghĩ đến dáng vẻ tại của Phượng Đường bị Quốc công nhào nặn đến còn sức lực, Phượng Khanh tuy là huynh trưởng, vẫn có chút phúc hậu mà vui sướng khi người gặp họa.
      Mặc dù A Nguyên cười đùa khoe mẽ với Nhị ca, nhưng đôi mắt thỉnh thoảng vẫn hướng về phía A Dung và Phượng Khanh, thấy đôi thiếu niên tú mĩ giống nhau cười rộ lên, khỏi ngứa ngáy trong lòng, nhưng mà thấy tay Phượng Đường thủ sẵn mình, mắt đảo vòng, liền xấu xa cười trộm tiếng, ghé vào bên tai Phượng Đường giọng : “Hôm kia, muội ra ngoài với nhóm biểu tỷ.” Thấy sóng nước lưu chuyển tràn đầy trong đôi mắt đào hoa của phượng Đường, liền buông lỏng trong lòng, ngừng cố gắng : “Nhã biểu tỷ, gầy.”
      “Gầy?” Nắm tay Phượng Đường đột nhiên căng thẳng, bình tĩnh lại, liền giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
      “Cái này…” Nhóc con muốn lại thôi.
      “Chẳng lẽ bị thiệt thòi?” Phương Đường híp mắt hỏi, nhưng trong lòng nhịn được mà tức giận rồi.
      Vợ của , là ai dám ăn tôm hùm mật gấu bắt nạt? Băm nó!
      “Haizzz!” Mặt A Nguyên lộ vẻ lo lắng, thở dài nặng nề, hơn.
      Thấy dáng vẻ này của nàng, Phượng Đường liền cảm thấy mình đoán đúng rồi, lại thấy A Nguyên chịu , ôn hòa thuyết phục: “Muội chỉ cần ai dám sinh , yên tâm , ta tuyệt để người khác biết là muội chó ta.” Tề Nhã ôn nhu, chịu thiệt thòi cũng chỉ biết giấu mình, Phượng Đường cực kỳ đau lòng, lập chí lúc này phải làm chủ cho nàng dâu nhà mình.
      “Là Nhị ca muốn A Nguyên đấy nhé.” A Nguyên cúi đầu lí nhí.
      “Ừ.” Phượng Đường cười tươi, cảm thấy mình đặc biệt hòa khí.
      “Bởi vì biết sắp thành thân với Nhị ca, phiền muộn trong lòng, ăn ngon ngủ yên, cho nên biểu tỷ gầy.” A Nguyên liền buông tay, thấy Phượng Đường sửng sốt, buông lỏng cảnh giác mà thả tay mình ra, tức khác nhảy xuống khỏi đầu gối Nhị ca, lăn ngay đường tới phía A Dung. Sau khi Phượng Đường xem như kịp phản ứng hiểu ra nhóc con này là lừa bịp , liền tức giận đến mặt biến thành màu đen, cắn răng mắng: “Ra đây cho ta!” Ngay lúc này, đánh nhóc con này, thế tử điện hạ nuốt trôi cơn tức này.
      Cũng dám cười nhạo !
      A Nguyên nhảy dựng lên, nhảy vào trong lòng A Dung, thấy thiếu niên này bao bọc mình kín như bưng, tức khắc dương dương tự đắc, thò cái đầu ra, dưới nụ cười bất đắc dĩ của Phượng Khanh, cười hì hì với Nhị ca nghiến răng nghiến lợi: “A Nguyên nhớ nhầm, biểu tỷ là mập, bởi vì mấy ngày Nhị ca ở trong kinh, tâm trạng biểu tỷ tốt, ăn nhiều hơn chút.” Dứt lời, lại co người kêu lên: “Thẹn quá hóa giận, thẹn quá hóa giận.” Đúng là dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, hiển nhiên cũng thấy thú vị với cảnh Nhị ca phải ăn khổ trong tay cậu.
      là…” Phượng khanh thấy đệ đệ nheo đôi mắt hồ ly lại, tức khắc hiểu là đệ đệ viết tên muội muội vào sổ đen, rất muốn cho nhóc con biết cái gì gọi là “ muốn chết cũng phải chết”, nhưng mà rốt cuộc cảm thấy huynh muội đại chiến như vậy thú vị hơn, liền cười tủm tỉm mà ngồi bên, nhìn nhóc con tiếp tục nhảy nhót. Ngược lại, A Dung mắt thấy tốt rồi, lập tức nghiêng đầu dùng sức mà ho khan vài tiếng, khụ đến mặt đỏ bừng, lúc này mới áy náy với Phượng Khanh cứ cười tủm tỉm và Phượng Đường biết suy nghĩ cái gì: “Hôm kia bị phong hàn, được khỏe lắm, nếu có việc gì, ta cáo từ trước.”
      xong, liền đứng dậy, đến hướng cửa, thuận tiện ôm nhóc con trong ngực cùng thoát .
      Vén mành ra ngoài, A Dung chạy như bay, chỉ kẹp lấy A Nguyên vẫn còn cười rất có phong phạm chạy thục mạng, liền nghe thấy phía sau có tiếng thét chói tai của Phượng Đường, vừa quay đầu lại, quả nhiên thấy Phượng Đường đen mặt đuổi tới, trong tay còn xách theo tấm bản trúc to, hiển nhiên là bị muội muội trêu tức , bàn chân bước càng thêm như bay.
      Loại tiết mục công chúa điện hạ bị đuổi đánh vì chọc giận thế tử đến muốn chết sống lại này quả thực mấy ngày nay ngày nào cũng trình diễn khắp vương phủ, hạ nhân thấy nhiều cũng can thiệp, dù sao chỉ bằng cặp chân ngắn của công chúa điện hạ, trước nay thế tử đều chưa chạy đuổi nàng bao giờ, càng miễn bàn đến việc bị đánh bản trúc. Nếu phát sinh thảm án, mấy nha đầu sai vặt đều có trách nhiệm riêng phải làm, cũng để ý quá nhiều, mỗi lần như vậy, chỉ nghe thấy thế tử kêu muốn đánh muốn giết, đằng trước có tiếng cười khanh khách ngừng, đều đồng thời cảm thấy, hổ là hậu duệ hoàng gia, cách thể tình cảm giống với người bình thường.
      Đương nhiên, Công chúa điện hạ vẫn còn đắc ý thể tưởng tượng được, mấy năm sau, khi nàng có người trong lòng, Nhị ca mang thù chỉnh phò mã tương lai của nàng thế nào.
      A Dung ôm bé công chúa chạy phía trước, huynh trưởng khổ sở đường truy đuổi phía sau, sau khi ngươi tới ta vài vòng, Phượng Đường sắp hết hơi, nghe thấy cách đó xa, có tiếng hô kinh ngạc truyền tới, quay đầu lại, liền thấy Phượng Minh trợn mắt che mồm nhìn , muốn chuyện, thấy Phượng Minh vội vàng ngừng về chỗ A Nguyên, dang rộng cánh tay ra phía trước bảo hộ cả A Dung lau mồ hôi và nhóc con dương dương tự đắc, lát sau, thốt lời thấm thía với Phượng Đường: “Hoàng đệ, tuy rằng A Nguyên xác rất xấu, chỉ là, ta cũng thể cứ đánh trẻ con như vậy có đúng ? Khoan dung chút…” dùng giọng điệu giống như Hoàng thương để khuyên nhủ.
      Tuy rằng vẫn luôn tưởng tượng đến cảnh được đánh nhóc con này.
      Có điều, làm huynh trưởng, lòng dạ phải là nên rộng lớn sao?
      Hai huynh muội chơi đùa nhìn vẻ mặt thánh khiết của Tứ hoàng huynh, đồng thời bất động.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :