1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Chuẩn bị có chuyện hay nha
      Hạ An Hi thích bài này.

    2. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      ☆ Chương 65

      Tuổi Vương Diên , đính hôn cũng là chuyện thường, A Nguyên để tâm lắm, chỉ nhìn chằm chằm mâm điểm tâm bên cạnh, nuốt nước miếng ừng ực, nhưng vẫn thò tay tới.
      Nàng đáp ứng để Thái hậu lo lắng cho sức khỏe của nàng.
      “Có thể cưới được nàng ấy, quả là phúc tu được từ kiếp trước.” Vương Diên xinh đẹp tuyệt trần, là mỹ nhân trong mỹ nhân, huồng hồ nàng cũng nguyện ý gả vào phủ Quốc công, làm cho A Nguyên thấy hảo cảm phần nào, lúc này cười cười đút điểm tâm cho Ngũ công chúa, tỷ tỷ ăn nàng nhìn, rồi cười hỏi: “Là công tử nhà ai thế?” Nếu là gia đình bình dân, đáng tiếc thay Vương Diên.
      Ánh mắt Ngũ công chúa nhìn A Nguyên có vài phần khó xử và phức tạp, lúc Hoàng muội mỉm cười nhìn qua, liền trầm mặc lát, thở dài : “Thoạt nhìn là A Dung còn chưa với ngươi.”
      A Nguyên ngẩn ra, trong chuyện này có liên quan gì tới A Dung, nhưng vẫn thà : “Hôm trước nhiễm phong hàn, xin phép Hoàng tổ mẫu, ở nhà dưỡng bệnh.” Trước đó thời gian, nàng nghe sương lúc sáng sớm rất phong nhã, tiểu thư bên ngoài đều có, chỉ tùy tiện với A Dung thôi, ai ngờ người này ở nhà đứng chờ giữa sáng sớm gió lạnh, liên tiếp mấy ngày, cuối cùng tích lọ đầy cho nàng, để khi nàng giao lưu với đám quý nữ càng có mặt mũi thêm, bản thân lại đổ bệnh.
      Nhớ tới dáng vẻ thiếu niên kia mỉm cười với mình, A Nguyên bèn thấp giọng : “So với cái sương sớm đồ bỏ đó, ta còn muốn khỏe mạnh hơn.”
      Nhiều nha đầu cung nữ như vậy, người này còn muốn tự mình làm, khiến A Nguyên rất xúc động, nhưng khỏi đau lòng.
      Cũng biết sau này, ai gả cho người như vậy. Nếu A Dung cưới vợ, nàng thân thiết với nữa.
      là…” Thấy vẻ mặt A Nguyên, Ngũ công chúa liền lắc lắc đầu, thở dài : “Ta biết mà, A Dung chuyện gì cũng cho ngươi, làm sao có thể gạt ngươi cái này.” Nhìn khuôn mặt càng thêm tinh xảo xinh đẹp của A Nguyên chuyển qua nhìn mình, Ngũ công chúa đè tay nàng lại, đỡ cho nàng tức giận, thấp giọng : “Đính thân với nàng vẫn là nhà ngoại ngươi.” Nàng cười khổ : “Ta ngươi đừng bực, nương Vương gia này bản lĩnh , bắt được tâm biểu ca nhà cậu ngươi.” A Nguyên xưa nay chán ghét Vương Quý nhân ra mặt, làm sao chịu kết thân thích với Vương gia.
      “Cái gì?!” Sắc mặt A Nguyên đột nhiên thay đổi, chỉ nheo mắt cười lạnh : “Chẳng lẽ ta nhìn lầm rồi? Vừa làm ta yên tâm, mưu đồ phủ Quốc công?”
      Vương Diên nếu có tâm cơ đến vậy, khiến A Nguyên phải rửa mắt mà nhìn.
      phải nhà Quốc công…” ngũ công chúa dè chừng nhìn A Nguyên, thấy A Nguyên giận mà còn cười, liền run lên, vội vàng tiếp tục : “Là trưởng tử của Tứ cậu thứ xuất của ngươi, nghe hai nhà giờ trao đổi bái thiếp, chỉ là…” nàng giọng :” ngờ, Tứ cậu kia của ngươi là người thông minh, lại đồng ý nương Vương gia vào cửa.” Tứ cậu của A Nguyên, là Tề Tuyên huynh trưởng thứ xuất của Túc Vương phi, là ruột thịt với Túc Vương phi, ôn hòa ổn trọng. A Nguyên nhớ tới dáng vẻ thân thiết của Tứ cậu, kinh ngạc chút, bèn thấp giọng : “Như này đúng.”
      Vương Diên nếu muốn mưu tính phủ Quốc công, nên vừa gả tới chia nhà ra ở ngoài, coi như là tam phòng nhánh như vậy.
      Vuốt cằm nghĩ nghĩ, A Nguyên liền lắc đầu, giọng : “Vẫn đúng, cậu của ta, phải là người dễ dàng nhảy xuống hố như vậy.”
      “Ta cái này với ngươi, những chuyện khác cũng biết gì thêm.” Ngũ công chúa ghé vào giường, cảm thấy mệt mỏi hơn, trong mắt đều là sao sáng, lắc đầu : “Chỉ là kết thân như vậy, nếu tính ra, trong kinh cũng chẳng có mấy nhà, kết thân nhiều, nhưng ít gả tới nhà kẻ thù lắm.” Thấy A Nguyên còn ngồi ghế lời nào, biết nàng xưa nay để bụng chuyện nhà ngoại, nghĩ nghĩ, liền che miệng : “Có điều phúc khí của biểu ca ngươi kia , nếu để ta , nương Vương gia tuy rằng thanh danh tốt lắm, nhưng quả là mỹ nhân.”
      Tuy rằng ở kinh thành Vương Diên cùng mẫu thân đến nhiều nhà, mấy nhà nhà cao cửa rộng có điều phê bình nàng, nhưng có cái thể phủ nhận, đó là mỹ mạo của nàng ta. Mỹ mạo này đừng bây giờ gả vào nhà quan làm con dâu, đến vào cung làm nương nương cũng là bình thường,chỉ là đứng đắn gả vào phủ Quốc công, còn thực lãng phí gả vào nhánh sớm phân nhà, Vương gia đóng cửa lại chừng còn muốn hộc máu.
      “Ta ngược lại phải vì chuyện này…” chẳng lẽ kết thân, có phủ Quốc công chống lưng cho Quý nhân, A Nguyên lại phải cố gắng mà cười? A Nguyên quan tâm Vương Diên gả cho ai, chỉ nhíu mày : “BIểu ca nhà cậu ta gặp qua, là người đọc sách, ta chỉ sợ côn nương này tính tình gian xảo, lôi kéo biểu ca ta, sau này họa tới cửa.” Thấy Ngũ công công chúa nghe câu được câu , thần sắc uể oải, nghĩ rằng nàng còn chưa khỏi hẳn, chỉ nhàng bảo Ngũ công chúa ngủ , lại nghe thấy Thái hậu bàn bạc mấy việc vặt chuẩn bị đại hôn Thành vương Thuận vương với Hoàng hậu và Đức phi, kiên nhẫn nghe được, tự mình dẫn đại cung nữ đắc dụng ra ngoài giải sầu.
      tại trong cung an tĩnh, trước nay Hoàng thượng coi trọng hậu cung của mình lắm, ngày thường ân sủng cũng có gì bất công, Hoàng hậu cũng biến sắc đánh lui mấy cung tần muốn tranh sủng sớm mấy năm rồi, lúc này ai dám ngoi đầu lên. Thí dụ như bắt gặp Hoàng thượng ở Ngự Hoa viên, tại đúng là người cũng có. A Nguyên dẫn người dạo trong Ngự Hoa viên mênh mông, lại phát bây giờ A Dung ở trong cung, làm nàng chẳng có sức lực muốn chơi đùa chút nào. Ca ca tốt Thuận vương Phượng Đồng cũng đóng cửa ở nhà nguyển rủa nhân duyên của mình, đến cả cái người để cãi nhau A Nguyên cũng có, trong lúc nhất thời Công chúa điện hạ chợt cảm thấy đơn vạn dặm.
      Bản thân ôm phiền muộn, A Nguyên liền thấy phía trước, có vài nữ quyến dẫn người tới chỗ này, nữ tử trung niên đầu lại có chút ngửa đầu đắc ý, nữ nhi sau có chút quy củ, đầu cũng nâng lên.
      A Nguyên ngăn đằng trước mấy nữ quyến này, nội giám phía trước thấy là Vinh Thọ công chúa giờ rất được sủng ái, vội vàng cười làm lành tiến lên thỉnh an, làm A Nguyên có thể nhận ra mấy người đằng sau, lại là Vương Diên và thái thái Vương gia.
      Thấy biểu tỷ Trần Hoàn có trong đó, A Nguyên cười lạnh trong lòng, đứng bất động, ánh mắt có chút lạnh cả người nhìn mấy nữ nhân Vương gia này.
      “Xin thỉnh an Công chúa.” Vương Diên thấy ánh mắt A Nguyên mang theo vài phần lạnh lẽo dừng lại người mình, tim hẫng nhịp, nghĩ chỉ sợ nàng nghe tin hôn của mình, lại nhớ tới trước đây mình luôn miệng muốn gả vào phủ Quốc công, tại cảm thấy ngượng chịu được, thấy mẫu thân và bá nương nhà mình đều chỉ đứng bất động tại chỗ, lòng sốt ruột, vội vàng thi lễ với A Nguyên, thấy đứa bé này phản ứng gì cả, hiển nhiên sinh xa cách với mình, nháy mắt liền đau xót, suýt nữa rơi lệ.
      Cung nữ và thái giám bốn phía len lén nhìn qua, Vương Diên thấy trưởng bối còn chưa làm gì cả, chỉ duy trì tư thế hành lễ, lôi kéo ống tay áo mẫu thân thấp giọng : “Mẫu thân mau thỉnh an Công chúa.”
      Khuê nữ nhà mình, sắp là biểu tẩu Vinh Thọ công chúa. Con dâu của mình, là biểu tỷ của Công chúa này. Còn có Vương Quý nhân, thế nào cũng là trưởng bối của nó, hai phụ nhân đứng trước muốn A Nguyên được đắc ý, cũng cảm thấy thi lễ với đứa trẻ có chút mất thể diện, nhưng thấy đôi mắt trầm mặc của A Nguyên nhìn qua, vậy mà thấy lòng kinh hoảng, tia sắc lạnh trong đôi mắt kia đâm vào mắt đau, kịp nghĩ gì nữa, chỉ cùng cúi người thi lễ: “Thỉnh an Công chúa.”
      Nếu là người khác, với A Nguyên chỉ cần cười hai câu cũng là được, lúc này nàng đứng yên nhận hết toàn lễ này, rồi mới nhàn nhạt : “Quy củ trong cung nhiều, nể mặt biểu tỷ, bổn cung cũng đơn giản cho qua, mấy vị chớ có lại va chạm với quý nhân trong cung. cho cùng, tuy rằng vất cả tiến cung lần, cũng thể để Vương Quý nhân mất mặt có phải ?” Thấy mặt Vương Diên đỏ lên, nàng tự dưng cảm thấy có chút hiểu giai nhân xinh đẹp này trong lòng nghĩ gì,chỉ hờ hững mà : “Có thể tiến cung là nhờ ân điển của Hoàng bá nương, mấy vị đừng có phụ mới phải.”
      “Quý nhân nương nương được Hoàng thượng sủng ái, chúng ta vô cùng cảm kích.” thích nghe Hoàng hậu Hoàng hậu trong miệng A Nguyên, liền có nữ nhi thiếu kiên nhẫn màng Vương Diên ngăn trở buột miệng thốt ra.
      A Nguyên bị đứa trẻ này ngắt lời, cũng tiếp, chỉ lạnh lùng nhìn.
      “Công chúa chuyện, có phần của ngươi à?” Phía sau liền có đại cung nữ quát lớn: “Trong cung là nơi nào mà để ngươi giương oai?! Công chúa của chúng ta cái gì, ngươi phải rửa tai nghe mới đúng! Chẳng lẽ còn muốn Hoàng thượng hạ chỉ xuống chỗ Vương Quý nhân, lệnh nàng sửa lại gia giáo Vương gia?!”
      “Ngươi!” Dung mạo nữ nhi kia bằng Vương Diên, nhưng cũng là mỹ nhân thanh tú, lúc này bị người khác quát mắng, hai mắt mở trừng trừng, bèn có chút đỡ được.
      “Phẩm cấp Vương Quý nhân cao, khó trách khỏi sơ sẩy chút.” A Nguyên để ý : “Huống hồ, chỉ tiến cung lần này, lần sau biết bao giờ mấy vị mới lại được tiến vào, mấy thứu quy củ này…” nàng lạnh nhạt cười: “Học về sau cũng vô dụng.”
      “Muội muội thân mình tốt, về nhà trước , chốc nữa ý tốt của ngươi ta với Quý nhân.” Thấy A Nguyên ngăn cho mọi người , Vương Diên liền hiểu A Nguyên đây là hận mình nuốt lời, chỉ lôi kéo nữ nhi kia khuyên vài câu, dụ dỗ nàng nữa, xong mới cười gượng tiếng.
      “Biểu tỷ bổn cung sao thấy?” A Nguyên chậm rãi .
      “Tẩu tử có thai, ở nhà dưỡng thai.” Vương Diên áy náy nhìn đứa bé trước mặt, lúc này nhìn ra cảm xúc của nàng, bèn cảm thấy thấp thỏm, nhanh: “Huống hồ hôm nay đại ca được nghỉ ở nhà, vừa lúc làm bạn với tẩu tử, bởi vậy cùng.” tới đây, nàng có chút hổ thẹn mà : “Tẩu tử bận rộn trong ngoài, khó lắm mới được nghỉ ngơi chút, ta cũng thương nàng phải di chuyển.”
      “Phụ nhân đố kỵ!” Nữ nhi kia ở phía sau giọng .
      “Câm mồm!” Vương Diên quay đầu lại quát chói tai.
      “Nhìn có vẻ như nương phục biểu tỷ bổn cung?” A Nguyên thấy nhắc tới Trần Hoàn, mấy người này có biến đổi, liền nghiêng đầu, kiễn nhẫn mà chỉ vào Vương Diên chân tay luống cuống cười lạnh : “Ngươi !”
      “Có thai mà còn cho ca ca ta nạp thiếp, phải đối kỵ là gì?!” Vương Diên kịp ngăn cản, còn có hai phụ nhân đứng trước khoanh tay đứng nhìn, nữ nhi kia liền ồn ào.
      “Ngươi rất đúng.” A Nguyên lại chỉ nhàn nhạt mà cười, đối mắt với hoảng sợ của Vương Diên, đột nhiên cười, ôn hòa : “Tỷ tỷ Vương gia nghe sắp gả cho đại biểu ca của ta?” Thấy sắc mặt hai nữ nhân đằng trước thay đổi, nàng từ từ : “Nề nếp gia đình của Vương gia hiền hòa như vậy, ta nghĩ, đố kỵ mấy nha đầu hồng tụ thêm hương của biểu ca nhà ta đâu, đúng ?”
      Vương Diên thấy khổ sở, nhưng cũng thấy tẩu tử có thai, mẫu thân ở phía sau ngừng đưa nha đầu cho ca ca có chút quá phận, lúc nào quá mức hổn thẹn, thấp giọng : “ phải tẩu từ bao dung…” thấy A Nguyên nhìn qua, nàng nhớ tới Trần Hoàn vất cả, bao giờ để ý mấy lời đuối lý, bèn ngửa đầu lớn tiếng : “Ngay khi tẩu tử có thai, nghĩ đến việc an bài người hầu hạ đại ca, rất khoan dung, là do đại ca bận rộn chuyện triều, để tâm chuyện này, mẫu thân mới đưa mấy nha đầu vào, chuyện vậy, tẩu tử vẫn giữ mấy nha đầu lại trong sân, chiếu cố tốt.”
      A Nguyên thấy Vương Diên hành lỗi lạc như cũ, ánh mắt hòa hoãn rất nhiều.
      “Về phần hiền lành…” Vương Diên cười khổ, thấp giọng : “Thu xếp nha đầu hầu hạ hợp ý người cho phu quân, chính là bổn phận của thê tử, ta, ta cũng vậy.” Dứt lời, tựa hồ như còn sức lực nào.
      “Dẫ như thế, bổn cung cũng chỉ lời.” A Nguyên nhìn Vương Diên, thở dài tiếng, trầm giọng : “Biểu tỷ ta vạn dặm khó tìm, bất kỳ ai phải là người có thân phận cao, nếu khiến biểu tỷ ta thoải mái…” A Nguyên nâng mắt, lạnh lùng : “Bổn cung cũng để người đó được thoải mái!” Vương Quý nhân vẫn còn ở trong hậu cung đó.
      Vương Diên kinh sợ, nhưng vẫn nhịn xuống gì.
      Thấy A Nguyên xoay người rời , Vương Diên dừng chút, rồi chạy nhanh đuổi theo nàng, miệng hô: “Công chúa dừng bước!” Thấy A Nguyên quay đầu lại lãnh đạm nhìn mình, giọng nàng có chút nghẹn ngào, chịu đựng khó chịu trong lòng thấp giọng : “Thọ yến ngày ấy, lúm đồng tiền của điện hạ còn ở trước mắt, tại, coi ta như người qua đường mà đối đãi sao?” A Nguyên chỉ nhìn cung điện cách đó xa lời nào, nàng (VD) bèn tiến nhanh lên vài bước giọng : “Trước nay ta chưa từng mở tưởng gả tới phủ Quốc công! Chỉ là…” nàng rưng rưng : “Ta chỉ là, muốn gần gũi hơn với thái phu nhân, chỉ vậy thôi.”
      Thái phu nhân, là người ôn nhu nhất nàng từng gặp, phù hợp hết thảy mọi hy vọng của nàng về bậc trưởng bối, kể từ ngày đó, Vương Diên liền nghĩ, nếu có thể hầu hạ dưới gối bà lão này, đây là việc hạnh phúc tới cỡ nào a.
      bày ra vẻ cao sang rồi nội tâm lại muốn trèo lên nhà cao quý như mẫu thân, cũng giống phu nhân trong kinh thành tiếu lí tàng đao*, chỉ ấm áp nhìn mình, tốt a.
      Tiếu lý tàng đao: Nụ cười có giấu đao.
      “Ta, ta biết ta xứng với công tử nhà Quốc công…” Vương Diên run rẩy cả người, nước mắt chỉ chực rơi xuống, trước ánh mắt của A Nguyên giọng : “Chính vì ta muốn gần với thái phu nhân, cho nên, mới chọn biểu ca người.” Tuy rằng là tam phòng chia nhà, nhưng tấm lòng từ ái của thái phu nhân đối với tiểu bối phải là giả, chỉ cần, chỉ cần nàng gả qua, cũng được…
      “Ngươi là vì thái phu nhân nên mới tìm phu quân cho mình?!” A Nguyên quả thực thể tưởng tượng, đánh giá từ xuống dưới Vương Diên xấu hổ, khỏi kinh ngạc : “Vậy biểu ca ta?”
      “Là ta bày thủ đoạn.” Vương Diên thấp giọng : “Chỉ là tâm tư của ta đối với biểu ca người là . Ta thích chàng.” Thiếu niên như vậy, tuy là người đọc sách, nhưng chút cũng cổ hủ, tính tình rộng rãi ôn nhu, đối xử với nàng cũng tôn trọng chân thành, Vương Diên vì lẽ gì mà thích đây? Tâm nàng vốn dĩ cao, vốn chỉ mong muốn tìm người đơn giản gả , tự mình trải qua cuộc sống gia đình, nhịn lại đau khổ trong lòng, nàng chỉ đến gần A Nguyên ,vỗ vỗ ngực : “Ta tâm đối với biểu ca người, với thái phu nhân cũng là lòng, người yên tâm…” nàng đột ngột mà cười tiếng, giọng : “Ta biết người chán ghét điều gì, đường tỷ…”
      “Vương Quý nhân chỉ là đường tỷ của ngươi thôi.” A Nguyên lãnh đạm .
      “Tề gia là nhà chồng ta, xuất giá tòng phu, sau này ta để chuyện Vương gia làm liên lụy đến phủ Quốc công.” Vương Diên chỉ cười cười, lắc đầu : “Sau này, chuyện trong nhà ta đều đáp ứng, chỉ có liên lụy đến phủ Quốc công, ta khoan dung nhà mẹ đẻ.”
      “Mong ngươi có vài phần lòng với biểu ca ta.” Chuyện của người khác này, A Nguyên quản được, huống chi cậu mình cũng chấp nhận rồi, tự nhiên cũng có suy nghĩ của cậu, A Nguyên muốn nhúng tay thêm nữa, lúc này thấy nữ quyến Vương Diên phía xa kiên nhẫn nhìn về hướng này, bèn rời mắt : “ gặp Vương Quý Nhân .” Nàng dừng chút, liền cười nhạo : “Tính cách của ngươi, giống với Vương Quý Nhân và nương vừa rồi lắm.” Nhìn mặt Vương Diên đỏ lên, nàng chỉ lắc đầu : “Vương Quý Nhân có thể được gặp gia quyến, là nhờ Hoàng Bá nương cất nhắc nàng, ngươi cũng chút, đừng khiến người khác lạnh lòng.”
      “Đường tỷ ở trong cung…” Sắc mặt Vương Diên chợt thay đổi, thấy A Nguyên liếc nhìn mình, chỉ cảm thấy người rét run, cắn răng hỏi: “Tỷ ấy lại làm gì?”
      “Lúc đến đó ngươi biết.” Vương Quý Nhân nọ, còn kêu khổ với người nhà sao? A Nguyên tưởng tượng đến dáng vẻ khóc hoa lê đái vũ* kể lể vủa người này, chỉ nhìn Vương Diên, cảnh cáo : “Quan hệ của ta với Vương Quý Nhân tốt.” Đến lúc đó, Vương Quý Nhân chỉ sở mở miệng ra là chửi nàng, A Nguyên híp mắt nhìn Vương Diên cúi đầu, liền cười lạnh : “Thể loại bôi nhọ nguyền rủa này, trước nay bổn cung chưa từng sợ hãi.” Thấy mặt Vương Diên trắng bệch, cũng để ý tới, tay bóp nát đóa hoa cúc Kim Bối đỏ thẫm, lạnh lùng : “Nếu để bổn cung biết, biểu tỷ ta, vì chuyện này mà phải chịu khổ…”
      đau.” Vương Diên luống cuống : “ tới Công chúa, chỉ việc tẩu tử lao tâm khổ tứ vì nhà chúng ta nhiều năm như vậy, ta và biểu ca, để tẩu ấy phải chịu khổ.”
      “Là ngươi đấy nhé.” A Nguyên cũng định chuyện này ở đây, chỉ lãnh đạm gật gật đầu với Vương Diên, rồi rời .
      Vươn Diên nhìn theo A Nguyên khác lạ này, nhớ tới lần trước ở phủ Quốc công, tiểu nương ấy vẫn còn ôm tiểu thư Tề gia làm nũng, lúc này đột nhiên phát , hóa ra là quý nữ tôn thất, có thể trở mặt nhận người.
      Trong lòng cười khổ tiếng, nàng cũng biết bản thân làm ra việc người khác thể chap nhận được, nhưng mà nghĩ dến từ nay về sau, có thể gần gũi với vị Thái phu nhân hiền từ ấy, dung khí trong lòng Vương Diên liền dâng lên.
      Lời tẩu tử với nàng, là đúng.
      Tình cảm, đều cần tích lũy tháng ngày, phải chân thành mới có được. Chỉ cần nàng cần cù hiếu thuận, hầu hạ phu quân tốt, sau này, ngày người khác buông bỏ thành kiến.
      Thở dài tiếng trong lòng, Vương Diên liền xoay người về hướng mẫu thân, cùng tới cung Vương Quý Nhân.
      “Điện hạ rất ít khi lạnh lùng sắc bén.” Thấy phía sau còn bóng dáng nữ quyến Vương gia nữa, đại cung nữ cơ linh liền tiến lên, mắt thấy A Nguyên rảo bước nhanh, nhưng mặt chút tức giận, bèn cười cười .
      Mấy đại cung nữ đều hầu hạ A Nguyên từ , A Nguyên xưa nay thoải mái với các nàng, lúc này cũng giận, chỉ lắc đầu cười : “Ta cũng chẳng có ý gì với nàng ta, nghiêm khắc như vậy, là để cho hai phụ nhân kia nhìn.”
      “Nếu làm thế, chỉ sợ lúc trở về, bọn họ tra tấn biểu nương.” cung nữ khác, A Nguyên xuất cung thường dẫn theo nàng, cũng biết mấy biểu tỷ của A Nguyên, liền cười : “Trước kia được đưa tin ra ngoài, nay khó mới gặp được, Vương Quý Nhân còn điện hạ thành đại ác nhân mới là lạ!” Tâm địa tốt, làm khó Trần Hoàn, miệng lưỡi ác lắm đây.
      “Ta vốn chỉnh nàng ta, kỳ nàng ta cũng sai.” A Nguyên thở dài : “Chỉ là, oan có đầu nợ có chủ, muốn làm gì cứ hướng về phía ta, lẽ gì muốn khi dễ biểu tỷ?” Vỗ vỗ cái bụng của mình, Công chúa điện hạ đối với thân hình còn mỡ rất thất vọng, chợt rung đùi đắc ý : “Ta xấu xa, ta tự hào! Có năng lực cắn ta , cắn ta !” Dứt lời, cũng tự thấy chính mình đúng là người xấu, nhảy nhót xung quanh cung nữ rồi tìm Hoàng thượng giải buồn.
      tại Hoàng thượng đúng là ngồi bên trong thư phòng.
      A Nguyên ngựa quen đường cũ mà vào, cười hì hì thỉnh an Hoàng thượng, liền thấy ngồi đối diện với Hoàng thượng là vị lão giả* khuôn mặt nghiêm túc mang theo vài phầnc ương ngạnh khó thỏa hiệp, thân lão giả này trí thức phong độ, vừa nhìn là biết dáng vẻ ngoan cố của người đọc sách, xụ mặt và có chút cười khổ chuyện với Hoàng thượng. A Nguyên cảm thấy Hoàng thượng tựa hồ hết cách đối với vị lão giả này, còn có chút chịu đựng, tò mò liếc mắt nhìn ông lão này cái, lại thấy ông lão trông thấy Công chúa điện hạ, bèn đứng dậy, thi lễ thực đoan chính, miệng : “Lão thần, thỉnh an Công chúa!”
      Lão giả: (Đại) Xưng thay người hoặc vật. ◎Như: "kí giả" 記者, "tác giả" 作者. (Theo hvdic.thivien.net)
      “Như này sao được.” Có thể ngồi đối diện Hoàng thượng, tức phải người thường, huống chi lão giả này tuổi lớn, A Nguyên chưa bao giờ có thể yên tâm thoải mái để trưởng giả cúi người trước mặt mình, đương nhiên, người nào đó là cá biệt, lúc này chỉ vội vàng tránh , nhìn về phía Hoàng thượng xin giúp đỡ.
      Hoàng thượng cực kỳ vừa lòng.
      Lão thần hành lễ, đứa bé ngoan nhà mình cũng thực biết lễ trước lão thần, đây đều là Hoàng đế dạy dỗ tốt đó chứ? Lúc này bèn cười ngăn lại : “A Nguyên là đứa rất tôn trọng triều thần, Trịnh đại nhân cần đa lễ như vậy, làm A Nguyên bất an.”
      Vị Trịnh đại nhân này liền nghiêm túc gật đầu, dùng ánh mắt nghiêm khắc có thể khiến trẻ con phát khóc liếc nhìn A Nguyên cười tươi với mình cái, thấy vị Vinh Thọ công chúa này ra lại ngây thơ đáng , mà hề ngang ngược kiêu ngạo, nhớ tới cháu trong nhà vị Công công chúa này rất ngoan, liền khẽ gật đầu, nở nụ cười miễn cưỡng đầy nếp nhăn lại.
      “Lại tiếp, Trịnh đại nhân còn có thân quen với A Nguyên.” Thấy A Nguyên tò mò nhìn qua, Hoàng thượng bèn cảm thấy thú vị, cười tủm tỉm mà giải thích cho chất nữ hiểu gì này: “A Nguyên chẳng lẽ quên Lục mợ nhà con rồi à?”
      Trịnh thị thê tử Tề kiên, cũng là họ Trịnh, A Nguyên tức khắc hiểu ra vị này chính là Trịnh các lão ông của Trịnh thị, lúc này liền cười : “Còn là trưởng bối nữa.” Thấy Hoàng thượng hơi hơi gật đầu với mình, nàng giật mình, bèn thi lễ với Trịnh các lão này: “Là A Nguyên chậm chạp.”
      “Công chúa khách khí.” Trịnh các lão nhiêm túc mà đáp lễ.
      lớn nhìn nhau chợt nghe thấy Hoàng thượng vỗ tay cười : “Có duyên như thế, bằng, A Nguyên bái ái khanh làm thầy, học chút đạo lý, thế nào?”

    3. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Được 10 likes hôm nay post thêm chương 66 nữa :))))
      MorTrang thích bài này.

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      A Nguyên có phong phạm công chúa, thấu hiểu lý lẽ, khoan dung độ lượng vs người biết sai mà sửa, nghiêm khắc trừng trị kẻ ko biết thân biết phận, biết ứng biến khi gặp tình huống bất ngờ đầy thông minh nhưng ko mất vẻ đáng ngây thơ vốn có cái tạo nên " thương hiệu" cho chính mình:yoyo52:
      Hạ An Hi thích bài này.

    5. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi
      ☆ Chương 66
      Khóe mắt A Nguyên giật giật.
      Trịnh các lão là lão thần tam triều, nay các quan lại quản lý mọi chuyện trong thiên hạ, là xương cánh tay phụ trợ cho Hoàng thượng, đến các thái phó dạy dỗ Hoàng tử, cũng ai được như vị lão sư quyền cao chức trọng này. giờ vậy mà lại muốn thu nhận nhóc con, quả thực khôi hài.
      Trịnh các lão cũng cự tuyệt, chỉ nhìn A Nguyên miễn cưỡng cười như suy nghĩ điều gì đó.
      “Cũng nhất thiết phải lấy danh phận sư đồ.” Hoàng thượng thấy già trẻ trước mắt cứng đờ người rồi, lộ ra nụ cười hòa khí, ôn hòa : “Nhóc con A Nguyên này thông minh, chỉ là tuổi còn , được Thái hậu nuông chiều, Trẫm nghĩ, muốn ái khanh dạy dỗ con bé chút kiến thức, sau này xử , làm việc có nhiều bổ ích.” Trịnh các lão vốn là người bảo thủ, triều cũng để tâm gì đến phen Thái tử, tính tình thực quật cường, Hoàng thượng an bài như vậy, thứ nhất để A Nguyên thân cận hơn với Trịnh gia giới quan văn, cái khác, cũng để sau này, Thái tử có thể nể tình cảm với A Nguyên mà đối xử tử tế với cựu thần.
      Ai bảo trong số các cựu thần, những người khác đều rất linh hoạt, chỉ có mỗi lão già khiến người khác thích nổi này chứ?
      Thái tử tuân thủ bổn phận, thường tiến cung, chỉ là vô cùng thương đường muội A Nguyên, huống hồ lão sư của Công chúa, có thể an toàn nhiều hơn so với lão sư của Hoàng tử, đến mức sinh ra kiêng kị.
      Chỉ có điều…
      Hoàng thương nhìn A Nguyên xinh xắn hơn nhiều, có ý tốt nghĩ, nhà Trịnh các lão là đại gia tộc, năm trai tám cháu chín chắt, trong số các tiểu bối, có mấy thiếu niên lanh lợi trạc tuổi A Nguyên, nếu mối quan hệ này thành, có lẽ sau này Phò Mã xuất thân từ Trịnh gia?
      Gia phong Trịnh gia nghiêm cẩn, nếu sau này A Nguyên gả vào, cũng bị thua thiệt.
      A Nguyên vẫn biết Hoàng bá phụ nhà mình nghĩ ra nhiều chủ ý như vậy.
      Đọc sách, nàng thực thích. Chỉ là sợ trong triều phê bình nàng bừa bãi, nên vẫn dám đường hoàng về phía Trịnh các lão để bái sư. tại nghe Hoàng thượng là mai này chỉ thỉnh giáo chút học vấn thôi, lòng liền buông lỏng, ngửa mặt cười toe toét ngây thơ chút tính toán với vị Trịnh các lão còn trầm tư kia.
      Nhóc con bé xíu, ngọc tuyết đáng , mặt mày lại tinh xảo, đôi mắt trong veo còn mang chút giảo hoạt, tuy Trịnh các lão cổ hủ, nhưng cũng rất thích bé con đáng như vậy. Huống chi A Nguyên biết lễ nghĩa, lòng Trịnh các lão mềm hơn nửa, lại nhớ tới Lục cậu của vị Vinh Thọ Công chúa này, là cháu rể mình thích nhất, đó cũng là thiếu niên thông minh lanh lẹ, làm việc thanh chính, ngẫm đến gia phong phủ Túc vương, thầm gật đầu.Ông cũng có thể đoán được là Hoàng thượng phòng ngừa chu đáo cho mình, dừng chút, liền cúi người : “Lệnh của Bệ hạ, lão thần dĩ nhiên nghe theo.”
      “Như vậy quá tốt rồi.” Hoàng thượng vỗ tay .
      Trẫm biết ngay, đời này có người nào thích A Nguyên chứ?
      Càng nhìn A Nguyên càng thấy thích, Hoàng thượng bèn hướng về phía nha đầu cười với Trịnh các lão đến biết trời đất, ân cần dâng chén trà nóng đến tay Trịnh các lão hòa hoãn, thấy nhóc con này chạy huỳnh huỵch tới, liền ôm ngồi lên đầu gối như mọi khi, cảm giác được thân mỡ thịt còn thấy đâu nữa, lòng hơi hụt hẫng, những vẫn cười hỏi: “ Vậy đồng ý bái sư sao?”
      “Thường ngày lão sư vẫn phải phân ưu vì Hoàng thượng, tại còn phải bớt thời giờ dạy dỗ A Nguyên nữa, vất vả đến cỡ nào chứ?” A Nguyên cười hì hì lay lay hà bao bên hông Hoàng thượng, ngẩng đầu, ngước đôi mắt long lanh sáng ngời lên mà : “Đọc sách giúp hiểu biết các lễ nghi, tu tâm dưỡng tính, A Nguyên sao có thể cảm kích lão sư ạ? Huống chi ông ấy vừa là thầy, vừa là bậc trưởng bối, A Nguyên dĩ nhiên muốn cư xử với trưởng bối của mình ngoan là ngoan.” A Nguyên ra là người biết lấy lòng, há mồm “lão sư” ngậm miệng “lão sư”, làm cho râu Tịnh các lão vểnh lên đắc ý, ánh mắt nhìn về phía nàng càng thêm ôn hòa.
      “Lời này là ai dạy con thế?” Bình thường A Nguyên được sủng ái, tuổi còn mà có lý lẽ rãng như vậy, Hoàng thượng lại cảm thấy có chút đau lòng, vuốt má A Nguyên : “ Ương ngạnh chút cũng sao.” Trẫm rất thích trẻ con nha, nhưng gò bó bản thân được tùy ý như vậy, làm sao bảo Hoàng thượng đau lòng cho được?
      Trẫm là Hoàng đế, Hoàng đế phải bảo vệ con trẻ của mình được thoải mái mới đúng.
      Trịnh các lão ngồi dưới cẩn thận nghe, lúc đầu còn liên tục gật đầu, thực hài lòng vì A Nguyên biết lễ, đến khi nghe thấy Hoàng thượng ra câu kia, khuôn mặt già nua trầm xuống, chậm rãi : “Đệ hạ, cựu thần muốn chút “lời khó nghe”!” Có thể dạy dỗ trẻ con như thế sao? Chẳng trách hồi trước Nhị công chúa kiêu ngạo ương ngạnh, kinh thành phê phán, có lão cha Hoàng thượng như vậy, còn nhầm ở đâu được nữa? chung là gia giáo của Túc vương tốt, bé con sinh ra cho dù được sủng ái vẫn biết lế nghi, bằng nuôi dạy tay Hoàng thượng, có khi còn dạy ra tiểu ma vương cũng chừng!
      Trịnh các lão luôn thờ phụng đạo lý “thương cho roi cho vọt” rất bực mình.
      A Nguyên tiểu bá vương hậu cung cười vô cùng hàm súc, vô cùng ngọt ngào, vô cùng vô tội, đặc biệt ngoan ngoãn.
      “Chính là nhờ có Hoàng bá phụ, A Nguyên mới có thể thành đứa trẻ ngoan được ạ.” Nhãi con sói đội lốt cừu ngay lập tức nịnh hót Hoàng bá phụ chút ngượng ngùng!
      Hoàng thượng bị Trịnh các lão nhắc nhở đến xanh cả mặt, chỉ hận thể đuổi lão già cho người ta chút thể diện nào này ra ngoài, lúc sau cháu ngoan trấn an mình, càng cảm thấy A Nguyên đúng là tri kỷ, Hoàng thượng liền xoa xoa đầu nhóc con này, ôn hòa : “Nếu như thế hôm nay phụ vương con đưa con về nhà, hôm sau hẵng đến quấy rầy quý phủ Trịnh khanh.” Hạ quyết tâm để lão già họ Trịnh này làm giận tím cả mặt!
      “Lão sư?” Nhóc con nho quay đầu lại, hướng đôi mắt to tròn đen láy nhìn qua, vô cùng đáng .
      “Lão thần ở nhà từ từ đợi Công chúa.” Vịnh Thọ Công chúa được sủng ái, thoạt nhìn hẳn có đạo lý, Trịnh các lão liền gật gật đầu.
      Hoàng thượng thấy ông đồng ý, bây giờ mới nở nụ cười, lại thấy A Nguyên có chút buồn bực vui, chỉ mỉm cười hỏi: “Làm sao thế?” Hoàng thượng chuyện cố kỵ Trịnh các lão, nhưng Trịnh các lão lại rất linh hoạt, bèn cáo lui ra ngoài, ông lão này vừa quay đầu lại, liền thấy Công chúa được sủng ái kia giống như muốn cáo trạng, lắc lắc thân thể ghé vào bên tai Hoàng thượng, giống như đứa trẻ nhà bình thường thủ thỉ với Hoàng thượng cái gì đó, Hoàng thượng ngược lại cười to ha hả lên, có chút trầm tư xuất cung.
      như vậy, nếu có A Dung, con còn để cưỡi ngựa cho chắc được sao?” Ở trong cung lúc này Hoàng thượng cười tủm tỉm hỏi.
      A Dung, an tâm được nha.” A Nguyên rung đùi đắc ý .
      “Thiếu niên nhà Thành Dương bá xác có thể khiến người khác tin cậy.” Hoàng thượng cố ý như vậy, liền thấy A Nguyên cúi đầu cười, ý nghĩ chợt lóe qua, nhớ tới gương mặt tuấn tú dễ nhìn của A Dung, cũng rất quý, nhưng rốt cuộc nhóc con nhà mình là tốt nhát, Hoàng thượng cũng muốn người nào che tầm mắt của A Nguyên, lúc này bèn ôm A Nguyên cười ha hả : “Con nhìn Trịnh khanh này cứ như mặt than vậy, nhưng có mấy nhóc nhà ông ấy chẳng giống thế chút nào, còn thông minh lanh lợi nữa, nếu con thích ra có thể làm bạn, sau ngày có chỗ qua lại.”
      “Bạn bè là duyên phận, làm sao có thể gặp là gặp được?” A Nguyên bày ra dáng vẻ lão thành, khiến Hoàng thượng vô cùng thích.
      Thấy Hoàng thượng cười, A Nguyên liếc trộm Người cái, lúc này mới cười : “Hoàng bá nương hôm nay đến thỉnh an Hoàng tổ mẫu, còn tới đại hỉ của hai vị Hoàng huynh, Hoàng bá phụ làm người tốt làm đến cùng, ban thưởng chút chút cho hai vị Hoàng tẩu ạ, cũng để cả kinh thành đều biết vị trí của hai Hoàng huynh trong lòng Người nha?” Thấy Hoàng thượng lắc đầu cười, nàng liền ngừng cố gắng mà : “Nhà Tam hoàng huynh lại bị buộc tội, hôm trước tiến cung con thấy huynh ấy vui vẻ gì lắm, Hoàng bá phụ cũng an ủi huynh ấy chút, đừng để trước ngày cưới có chuyện vui phải ạ?”
      “Lòng dạ nó hẹp hòi, có lòng oán hận Trẫm, cho dù thế nào cũng thấy đủ đâu.” Hoàng thượng khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của A Nguyên khỏi cười : “Nghe nó tiến cung lại sinh với con?”
      “Trước đây Thái tử ca ca …” thấy Hoàng thượng vui, móng vuốt của A Nguyên vội vuốt vuốt ngực cho Người, miệng nhanh nhảu : “Cho dù ở dân gian, giữa huynh đệ tỷ muội có nơi nào cãi nhau đâu? Chỉ là sướng miệng chút, ai cũng để trong lòng, ồn ào chút cũng được.” Dứt lời, khuôn mặt của nàng đỏ lên, nghịch nghịch ngón tay mình lén nhìn Hoàng thượng, dáng vẻ nhắn cực kỳ ngoan ngoãn, : “Miệng con cũng hư, cũng trêu tức Tam Hoàng huynh, năm mươi đại bản này của Hoàng bá phụ, tha cho chúng con ?”
      “Thái tử thương đệ đệ muội muội, đây mới xứng làm huynh trưởng.” Phượng Đồng và A Nguyên lại cãi cọ qua lại, Hoàng thượng biết từ lâu, trong Hậu cung có ai có thể giấu Trẫm? Người để ý việc linh tinh này lắm, chỉ cảm thấy Phượng Đồng lớn như vậy rồi, vẫn bao dung được muội muội nho , có chút bực mình, giờ nghe thấy A Nguyên muốn mình vui vẻ mà pha trò, liền dùng sức ôm ôm bé con này, chậm rãi : “Lần sau nếu gặp lại nó, cần khách khí với nó nữa. Huynh hữu đệ cung*, nó cứ cay nghiệt với con như vậy, con cũng cần coi nó như huynh trưởng.”
      Huynh hữu đệ cung: em hoà mục thân ái tôn kính lẫn nhau.
      “Lời này của Hoàng bá phụ nếu để Tam hoàng huynh nghe thấy chẳng phải khiến huynh ấy buồn lắm sao?” A Nguyên liền hừ : “Tuy rằng con hay cãi nhau với Tam hoàng huynh, nhưng huynh trưởng chính là huynh trưởng, bối phận được rối loạn.”
      “Nhóc con thà, cũng tốt.” Hoàng thượng biết A Nguyên cũng có lòng dạ hẹp hòi của chính mình, nhưng mà biết làm sao giờ? Vừa có lòng dạ hẹp hòi, lại vừa tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt, thực khiến người khác thích buông. Nhưng hôm nay hình như A Nguyên này phải đến kiện cáo, làm trong lòng Hoàng thượng có chút thích. Rốt cuộc tại nhắc lại chuyện lại, thực là do Phượng Đồng liên tiếp khiêu khích, nó sợ bị người khác đánh trả sao? Nhắm mắt lại, Hoàng thượng liền lạnh lùng : “Tuy có thứ tự, nhưng vẫn phải có tôn ti. Bây giờ nể mặt con mà tha cho nó, chỉ có điều nếu hài lòng với hôn mà Trẫm ban cho nó…”
      A Nguyên cúi đầu, cầm chén trà của Hoàng thượng lên nhấp chút nước uống.
      Vừa đến phải nhiều như vậy, thực rất khát nước a.
      “Nha đầu Từ gia kia làm thứ phi .” Hoàng thượng nhàn nhạt .
      Chính phi trắc phi mới là Ngọc diệp Hoàng gia, thứ phi cùng lắm là cho dễ nghe, thực tế chỉ là thiếp thất chút danh phận mà thôi, A Nguyên khụ tiếng, làm như hiểu gì.
      thằng oắt con chết tiệt của Từ gia dám đồn thổi ở ngoài, đại ca nàng là đồ quỷ bệnh tật, khiến A Nguyên vừa nghe xong quả thực muốn bùng nổ, tuy lâu nay vẫn bị người khác liên tục buộc tội, nhưng cái khẩu khí này, là sợ A Nguyên ngồi yên sao?
      Còn muốn làm Trắc phi Quận vương?
      Nằm mơ !
      Dừng chút, A Nguyên mới vỗ tay cười : “Tam hoàng huynh thực có phúc, Tam hoàng tẩu vừa vào cửa lại có thêm tiểu tẩu tử nữa.”
      ả thứ phi, sao tính là tẩu tử?!” Hoàng thượng nghe thấy A Nguyên vậy cảm thấy ổn chút nào,trầm ngâm lát liền chậm rãi : “Vương phi vào cửa, thứ phi này cũng phải hiểu chút đạo lý, sao dám tranh giành với Vương phi?” Mắt Hoàng thượng có chút lạnh : “ năm sau hẵng để nàng ta vào phủ Thuận vương, năm này, phải cho nữ quan xuất cung ra ngoài, giáo dục nàng ta làm thứ phi phai như thế nào!” So với Thuận vương Phượng Đồng, là người cha, tuy nhi tử tốt, Người cũng vẫn cảm thấy đây là do có tiểu nhân xúi giục, hơn phân nửa cũng phải là nhi tử sai, bởi vậy phá lệ căm ghét Từ gia ngang ngược phách lối xúi giục Thuận vương làm trò ngỗ nghịch, lúc này tuyệt để lại cho Từ gia chút thể diện nào.
      “Hoàng bá phụ định tứ hôn cho nương Từ gia nào?” A Nguyên liền tò mò hỏi.
      “Làm thứ phi của hoàng tử, dĩ nhiên phải là dòng chính nữ* của Từ gia.” Ánh mắt Hoàng thượng lộ ra vẻ chán ghét, thấp giọng .
      Dòng chính nữ = Đích nữ: con con vợ cả.
      Quả là thâm.
      Từ gia trong phải thế gia trăm năm vọng tộc, nhưng ở triều đại này, cũng là danh gia trong danh gia, bằng năm đó Từ tần vừa mới tiến cung được phong Phi. Đường hoàng là dòng chính nữ vậy mà phải làm thiếp cho Quận vương, nương Từ gia kia về sau làm thế nào bây giờ?
      A Nguyên vừa hiểu ra, ngửa đầu lên liền thấy vẻ lạnh lùng thấu xương trong mắt Hoàng thượng, lòng chợt run run, rời mắt tỏ ra nhìn thấy.
      Hoàng bá phụ này của nàng, nhìn ôn hòa hướng nội, kỳ lòng dạ rất hẹp hòi, năm xưa khi Hoàng bá phụ còn chưa đăng cơ, làm Thái tử biết có thể lên ngôi được , Từ gia dám dâng thứ nữ Tuệ tần cho có lệ lên cho Người, dù sau này Hoàng thượng đăng cơ vẫn đối xử rất rộng lượng với Từ gia,nhưng đối với loại người coi khinh mình trong lúc khốn khó như này, Hoàng thượng vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
      Hơn nữa vị Hoàng bá phụ này nhẫn nhịn rất giỏi, có thể chịu đựng nhiều năm qua như vậy, tìm được lý do chính đáng rồi mới bắt đầu ra tay, giờ Từ gia triều xong rồi, còn vị bị Hoàng thượng ở phía sau khinh thường phen, quả thực khổ sở.
      Năm xưa phải các ngươi lấy thứ nữ lừa gạt ta sao? Được thôi! Lần này, bắt các người làm thiếp cho nhi tử ta!
      Hoàng thượng biết A Nguyễn nhìn ra tâm tư của Người, lúc này tâm trạng rất tốt, chỉ ôm A Nguyên cười cười, tận cho đến khi Túc vương, rốt cuộc có thể mang được khuê nữ về nhà, đến cửa đón người, A Nguyên mới tạm biệt Thái hậu, cùng xuất cung với Túc vương.
      A Nguyên vui mừng vì nhà được đoàn tụ, lại biết trong cung Vương Quý nhân, nữ tử cung trang đẹp đẽ dựa vào giường nệm mềm mại, tay run run che lại bụng của mình, ngón tay thon dài chỉ thẳng về phía đường muội của mình, mặt tức giận đến vặn vẹo, giọng run rẩy the thé: “Ngươi… ngươi vừa mới cái gì?!”
      “Ta , là dù Hoàng hậu nhân từ, tỷ tỷ cũng nên ỷ vào mình có thai, mà thỉnh an Thái hậu, Hoàng hậu!” Vương Diên lúc này đứng giữa cung, đẩy mâu thân luôn miệng kêu nàng câm mồm ra, cao giọng : “Năm xưa chư phi có thai, có người nào mà Hoàng hậu phá lệ khoan dung? Từ phi năm đó nay là Từ tần, có người thúc giục hay , cũng thỉnh thoảng tới trò chuyện với Hoàng hậu, ta nghe thế nào, đến lượt tỷ tỷ, mấy tháng này, thai nhi cũng ổn định, mà lại biết lễ nghĩa như thế?!”
      “Là ý của Bệ hạ.” Vương Quý nhân có chút đắc ý mà khoe khoang.
      Vương Diên bi ai nhìn đường tỷ còn có thể đắc ý này, trầm mặc lát, thấp giọng : “Mấy tháng này, Hoàng thượng có từng đến thăm tỷ tỷ sao?” Vương Quý nhân đúng là tìm đường chết, Vương Diên thấy vậy mà trưởng bối trong nhà vẫn còn để Vương Quý nhân tùy ý làm loạn, liền nhịn được lạnh lòng.
      Cứ cho là Hoàng tử , muốn trưởng thành còn phải cần thêm mười mấy năm nữa, ai biết trong khoảng thời gian này, trong cung còn phát sinh chuyện gì nữa?
      Nghe thấy câu hỏi của Vương Diên, Vương Quý nhân có chút khó chịu.
      Từ khi nàng có thai, Hoàng thượng đến đây nữa, lúc nàng làm ầm ĩ, phần lớn Hoàng thượng cũng mặc kệ, nhưng những điều này, nàng với đường muội đứng trước mặt, tiện cho nàng ta cười nhạo mình bị thất sủng, nên chỉ gượng cười : “Bệ hạ dĩ nhiên thương ta.” Nhưng nhớ tới mấy đứa cũng chỉ là Công chúa kia, vậy mà có thể khiến Bệ hạ rời khỏi cung của mình, mặt Vương Quý nhân nhăn nhó lại, hung hăng : “Hai con Phúc thọ Vinh thọ đấy, quả thực đúng là hư hỏng! Còn giúp Hoàng hậu Đức phi tranh sủng, cũng nhìn ra bà già hết thời đó, còn có mặt mũi nào làm Hoàng thượng vui vẻ!” Dáng vẻ những lời này, quả vô cùng cay nghiệt chanh chua.
      “Sao tỷ tỷ lại biến thành như này?” Ai cũng hậu cung là nơi ăn thịt người, trước đây Vương Diên còn tin, chỉ là giờ nhìn nương hồi trước đến uống trà còn mang vẻ nhu mì tình thơ ý họa, nay trở thành dáng vẻ sợ trước mắt này, nàng cảm thấy quá bi thương, thấp giọng : “Hoàng hậu làm chủ lục cung, nuôi dưỡng Thái tử, dưới gối Đức phi có Thành vương cũng vô cùng được sủng ái, phủ Địn Quốc công ở ngoài kia, đầu ngón tay cũng có thể dí chết Vương gia chúng ta, tỷ tỷ nghĩ thế nào mà lại phụng dưỡng Hoàng hậu, sau này có thể đem lại tiền đồ tốt cho con tỷ tỷ, còn hơn là đắc tội người ta chứ?”
      Sau này Thái tử lên ngôi, Vương gia phải làm sao?
      “Khắp nơi Hoàng hậu đều giả đò hiền lương rồi ngấm ngầm hại ta, ngươi vậy mà còn thay ả?!” Vương Quý nhân bị chèn ép chịu nổi, nằm bẹp ra bên khóc rống: “Đến cùng ngươi là muội muội của ai?!”
      “Nếu phải là muội muội của tỷ, ta những lời này!” Vương Diên gân cổ .
      “Con bé này khỏe, nương nương đừng để ý.” Thái thái Vương gia đứng sau nghe được mà sợ hãi, chỉ lôi lôi kéo kéo Vương Diên bảo nàng im miệng, miệng cười làm lành : “Sức khỏe Nương nương giờ đáng quý trọng, ngàn vạn lần đừng vì việc này mà tức giận.” Dứt lời bèn xoay người lại mắng Vương Diên: “Còn xin lỗi tỷ tỷ ngươi!”
      “Xin lỗi? Vì cái gì? Con sai!” Vương Diên đẩy mẫu thân mình ra, lạnh lùng chỉ vào Vương Quý nhân vẫn còn khóc : “Ta khuyên tỷ tỷ nên thành chút! cho rằng ta biết tính toán của tỷ sao? Nếu để ta ra, chỉ sợ đều khó coi!” xong, liền vẫy ẫy tay áo, chậm rãi : “ Tỷ kêu Tam muội muội lấy lòng Lão thái thái nhà Hộ bộ thượng thư…” nàng tới đây, nữ nhi khi nãy còn cãi lời A Nguyên ở Ngự Hoa viên bất chợt rùng mình, thấy dáng vẻ này của nó, Vương Diên liền lãnh đạm tiếp tục : “Còn muốn ta qua lại với quý phủ Quốc công, đừng Hoàng hậu nương nương, đến cả đứa ngốc còn nhìn ra được!”
      Nền tảng Vương gia lớn, có cách nào đối kháng với Hoàng hậu Thái tử, chỉ có nữ nhi Vương gia đều vô cùng xinh đẹp, đây là vốn tự có, chỉ cần dựa vào khuôn mặt mà gả đến nơi nhà cao cửa rộng, Vương Quý nhân cũng coi như có thân thích với những nhà quyền quý trong kinh thành, cứ như vậy mà có thêm trợ lực.
      “Ta nghĩ tới, tỷ tỷ cư xử như vậy, Hoàng hậu nương nương vẫn còn có thể tha cho tỷ sinh đứa bé này ra.” Mưu mô của Vương Quý nhân quá ràng, cũng đúng,nữ nhân hậu cung này, có ai câm tâm để Thái tử đăng cơ, Hoàng hậu đắc ý đây?
      “Lời Hoàng thượng , bà ta dám vi phạm sao?” Vương Quý nhân cho là đúng.
      “Cho nên, tỷ tỷ có tâm tư ngông cuồng này, ta lo lắng Vương gia sau này bị hủy hoại trong tay tỷ.” có tâm kế thủ đoạn cao cường, còn dám mưu đồ vinh hoa phú quý, quả thực khiến Vương Diên muốn phì cười, nhưng nhớ đến đôi mắt lạnh bang của A Nguyên vừa nãy, Vương Diên vẫn nhịn được rùng mình cái, biết phải chỉ có A Nguyên, đây là Hoàng hậu thông qua A Nguyên cảnh cáo Vương gia, đáng thương cho nữ nhân này chỉ biết khoe khoang, hiểu chút suy nghĩ nào của Hoàng hậu, tức giận đến run cả người, trầm giọng : “Ta sắp phải gả vào Tề gia.”
      “Sau này để xem đứa VInh Thọ Công chúa kia kiêu ngạo thế nào!” Vương Diên sau này chính là tẩu tử A Nguyên, Vương Quý nhân nhớ tới dáng vẻ bừa bãi của A Nguyên thường ngày, liền lộ nụ cười đắc ý, lại nhíu mày : “Còn có Trần thị…” nàng ta nhắc tới Trần Hoàn, ràng còn có chút chán ghét: “Thấp kém, còn dám làm ầm ĩ, thím quản cho tốt vào.”
      “Nương nương chớ lại rảnh rỗi quản chuyện nhà ta!” Vương Diên thấy Vương Quý nhân căm giận ngẩng đầu, chỉ chậm rãi : “Tẩu tử ta mất sợi long tơ, chỉ sợ tỷ tỷ ở trong cũng tốt lành gì đâu! Nếu ta là tỷ, tại nên đối xử tốt với tẩu tử ta, bằng , tỷ sống an ổn trong cung này được đâu! Còn ta…” nàng cười cười, thản nhiên : “ tới con gả chồng như bát nước hắt , chỉ đến sau này, ta cũng để tỷ thích làm gì làm, phá hỏng Vương gia!”
      “Ngươi!” Vương Quý nhân chỉ thẳng vào Vương Diên, ra lời.
      “Sau này ta làm dâu Tề gia, nhưng cũng đâu có cùng nhánh, ra giúp được tỷ tỷ nhiều lắm.” Lời này của Vương Diên, chính là cự tuyệt ỷ vào phủ Quốc công để nâng đỡ Vương Quý nhân, chỉ có vậy, nàng còn chỉ tay vào đường muội có chút sợ hãi đứng bên, thấp giọng : “Tuổi muội muội còn , hiểu chuyện! Nhưng phàm là người có đầu óc, lấy trứng chọi đá! Nếu dễ dàng gả được vào phủ Thượng thư, cho dù muội muội muốn nhà người ta giúp đỡ tỷ, cũng chỉ sợ liên lụy muội muội chẳng có quả ngon mà ăn!” Thấy nữ quyến cả nhà đều vây quanh người Vương Quý nhân, tất cả đều cho là đúng nhìn mình, Vương Diên chỉ cảm thấy bi thương.
      Tỷ tỷ nàng, nếu thực được sủng ái, sao trước đến giờ, vẫn chỉ là Quý nhân?
      Mắt mờ, còn hoang tưởng, đây là đại họa diệt nhà!
      “Nếu như thế, ngươi dương quan đạo của ngươi, chúng ta cầu độc mộc của chúng ta*!” Vương Quý nhân mắng: “Đây là leo lên được phủ Quốc công rồi, để cả tỷ tỷ vào trong mắt nữa!
      *: Ngươi đường ngươi, ta đường ta.
      Lời này vừa dứt, nữ quyến Vương gia lại vây quanh an ủi, Vương Diên nhìn mà bực, trong lòng loạn vô cùng.
      Nàng lúc này rối rắm chịu nổi, chỉ nghĩ tới sau này gả đến gia tộc lớn, phải làm tròn bổn phận, để nhỡ đến đại nạn của Vương gia, còn có năng lực cứu người nhà. Ở chỗ khác, A Nguyên an vị trong xe ngựa, thấy Túc vương đoan trang rất hài lòng nhìn mình, liền cắn răng : “Phụ vương vừa lòng chưa?” Cấu kết với ông lão đến lừa gạt, suýt nữa khiến Nhóc mập chết đói mất, Phụ vương nàng hư!
      “Đây là muốn tốt cho con.” Túc vương thầm thở dài, thấy A Nguyên quay đầu để ý tới mình, bèn chậm rãi cười : “Bằng Nhị ca con mà trở về, thấy con, chẳng phải chết khiếp sao?”
      “Nhị ca trở lại rồi sao?” Phượng Đường rời kinh cùng Nhị hoàng tử Trịnh vương, chắc hoàn thành công việc, quay về, A Nguyên bèn rất vui mừng, nhưng mà, thấy vẻ sầu lo nhàn nhạt trong mắt Túc vương, khỏi tò mò hỏi: “Chẳng lẽ nhị ca có việc gì?”
      Đôi mắt Túc vương chợt lóe.
      Editor: Các nàng có thấy Vương Quý nhân gây ức chế ? Đừng lo, sau này còn có đoạn làm người ta muốn nổ óc hơn!!!!
      Last edited: 22/6/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :