1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Mừng vì nàng quay lại

    2. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 61:


      Thái thường tự Thiếu khanh?! Hoàng thượng muốn bức tử con trai ruột của mình sao?!

      Phượng Đồng cảm thấy tim lạnh toát, thể tưởng tượng được,người ra tay chặt đứt mọi đường tiến của mình lại chính là phụ thân. Hôm qua, ý của Hoàng thượng thể trước mắt, bạc đãi với Chính phi, tức bất kính với Hoàng thượng, làm Phượng Đồng dám bộc lộ ra chút oán hận nào. Cười miễn cưỡng kính tạ hoàng ân, chợt nghe thấy Nhị tiểu thư Tề gia gả cho Phượng Minh làm Chính phi, nhất thời Phượng Đồng suýt thể tiếp tục duy trì được nụ cười hoàn mỹ mặt, vẻ dữ tợn vừa ra liền thoáng chốc biến mất,chịu đựng oán hận trong lòng tiễn nội giám truyền chỉ rời khỏi vương phủ, nghĩ nghĩ lúc, quyết định tiến cung.

      tới chỗ mẹ đẻ Tuệ tần, Phượng Đồng nhận ra cung của Tuệ tần lạnh tanh, mắt híp lại, bước nhanh vào, thấy ngay Tuệ tần vui vẻ trò chuyện với tiểu cung nữ bên người, trông thấy dễ dàng mà tới đây, vội vàng đứng dậy tiến lại đón, vẻ mặt từ ái : “Hôm nay sao có thời gian đến đây?” Trong giọng có chút cẩn thận, tựa như sợ câu kia đúng, làm nhi tử hài lòng xoay người bỏ .

      “Phụ hoàng tứ hôn cho ta.” Từ khi tiến cung, Tuệ tần chưa lúc nào dám nghĩ đến việc tranh sủng với Hoàng hậu, chỉ trốn sống cuộc sống của mình, Phượng Đồng chán ghét nhát gan của Tuệ tần, châm chọc : “Nghe hôm qua mẫu phi kéo Bát Hoàng muội về?” Từ tần bị thất sủng, chỉ hận thể phân chia giới hạn rang với bà ta, Tuệ tần còn xen vào việc này, phải ngu xuẩn còn là gì

      “Đó vẫn là dì và muội muội của con.” Tuệ tần ngắc ngứ xong, ánh mắt chợt sáng lên, vội vàng : “Trong cung truyền khắp nơi tin đại hôn của con, ta nghe là thiên kim nhà Thái thường tự Thiếu khanh? Lại có đoạn lương duyên.” Chức vị Thiếu khanh của Thái thường tự tuy có thực quyền, nhưng vẫn thập phần thanh quý. Nữ nhi được nuôi dưỡng trong nhà như vậy, chắc cũng tồi. Tuệ tần niệm thần phật : “Trong lòng ta buông xuống được tảng đá lớn rồi.” Cả đời nàng chỉ có đứa con trai này, tuy thân thiết với nàng, nhưng vẫn làm nàng lo lắng mãi thôi, chỉ sợ hôn của gặp gian truân, bây giờ biết có được mối lương duyên như vậy càng thêm vui mừng.
      “Lương duyên?” Phượng Đồng cười nhạo , “ nữ nhi nhà quan tứ phẩm, có thể làm Chính phi của ta, ngươi đây là lương duyên?” Thấy Tuệ tần luống cuống nhìn mình, chỉ nhẫn nại lát rồi : “Ngươi có biết Chính phi của lão Tứ là ai ?” chờ Tuệ tần trả lời, chỉ vào mình : “Là Nhị tiểu thư Tề gia! Dòng dõi Quốc công cao quý, thế lực lớn đến thế nào, nữ nhi nhà như vậy, mới là cái ta muốn!” Thấy Tuệ tần nôn nóng nhìn mình, dừng lại hỏi: “Ngươi muốn gì?”

      “Tứ hoàng tử được nuôi dưỡng dưới gối Đức phi nương nương, tự nhiên có tôn quý hơn chút.” Tuệ tần lấy hết can đảm tiếp tục : “Huống chi, có xui gia như vậy, con muốn có để làm gì?” Thấy nhi tử hừ lạnh tiếng, nàng tức khắc run lên, thấp giọng : “Ta tuy ngu dốt, nhưng cũng biết tình hình trong cung, chỉ cần con nguyện ý làm Vương gia nhàn tản, Hoàng hậu nương nương nhân từ, làm khó dễ con, tội gì phải theo con đường kia?” Nàng khuyên nhủ, “ tại, con là hoàng tử, là Vương gia, đây là tôn quý cực hạn, Hoàng thượng cho con thể diện, con cũng đừng phản kháng nữa.” Nếu có Hoàng hậu, Thái tử, nàng có lẽ cản bước nhi tử, chỉ là nàng cũng ý thức được chút tranh đấu giành ngai Đế tàn khốc đến bực nào, Phúc vương năm đó, phải là bị Hoàng thượng ban chết sao? Nghĩ tới chuyện này, Tuệ tần liền cảm thấy lạnh lòng.

      “Ta cũng là hoàng tử, vì sao thể tranh đoạt?!” Phượng Đồng vốn bực bội, thấy Tuệ Tần chỉ biết trốn tránh, tức khắc giận dữ, xoay người bỏ màng Tuệ Tần giữ lại.
      Vừa lại trong cung chốc lát, Phượng Đồng thấy xa xa bên kia hồ nước, là đứa béo hi hi ha ha chạy đuổi theo thiếu niên tuấn tú, thấy thiếu niên kia mỉm cười lùi lại, đôi mắt chỉ chăm chú nhìn con nhóc béo kia. Trong lòng Phượng Đồng cực kỳ khó chịu, vẻ tươi cười lộ ra vài phần ác ý, nhướng mày tiến lại gần, cười hỏi: “A, là ai đây? phải là Vinh Thọ muội muội sao? Sao hôm nay nịnh hót Hoàng tổ mẫu, chạy ra đây chơi đùa với nam hài vậy?” câu hàm nghĩa thực nhiều, vừa ám chỉ A Nguyên là vua nịnh nọt, vừa A Nguyên vì nam nhân mà đến Tổ mẫu cũng hiếu thuận.

      Gặp thằng nhãi này A Nguyên liền cảm thấy phiền, thấy vậy mà còn dám bày trò vô nghĩa trước mặt mình, niềm vui mừng vì A Dung vào cung bay biến mất, dừng chân lại, vừa lòng thấy A Dung tiến đến che chở cho mình, cũng nhướng mày lúc lắc chân , ngoài cười nhưng trong cười : “A, đây phải là Tam hoàng huynh sao, sao đến tạ ơn Hoàng bá phụ ban hôn , sao lại nổi giận đùng đùng, rồi đến chỗ Hoàng muội trút giận thế ?” Câu này cũng thâm,tức khắc làm Phượng Đồng trắng mặt, càng cảm thấy hợp với Hoàng muội này.”

      “Ngươi ngậm máu phun người!” Phượng Đồng tức giận .
      “Xin lỗi, ta chưa bao giờ phun ‘người’.” A Nguyên chẳng hề để ý mà ngoáy ngoáy tai, vừa lòng trông thấy Phượng Đồng tức giận , cảm thấy tố chất tâm lý của thằng nhãi này quá kém, mới câu đầu tiên game over, liếc sang A Dung chăm chú nhìn mình miệng lưỡi sắc bén, cũng thấy mình ác độc chút nào, tự chủ được mà cười rộ lên, thu vẻ mặt bực bội của Phượng Đồng vào trong mắt. Biểu này giống như Hoàng muội này xem thường , nghĩ tới A Nguyên được sủng ái, tranh chấp vào lúc này, mặc kệ có lý hay , chỉ sợ Hoàng thượng cũng mắng mình trước tiên, Phượng Đồng lẩm bẩm tiếng đen đủi, cảm thấy vừa rồi quá xúc độnh, chỉ lạnh lùng : “Miệng lưỡi Hoàng muội tốt, chỉ mong sau này vẫn được như vậy!”

      “Nếu là vì chuyện này của Hoàng muội, vẫn thỉnh Hoàng huynh quản việc bản thân cho tốt .” Bé mập trợn mắt, cảm thấy thằng nhãi này đúng là bắt chó cày xen vào việc của người khác.

      Thấy con nhóc này làm vướng chân mình như vậy, Phượng Đồng khỏi nhớ đến hôm qua gặp Hoàng thượng, mơ hồ nghe thấy hai chữ ‘Hoàng hậu’, nghĩ kỹ lại, hôn của mình thuận lơi, có thể do Hoàng hậu ở phía sau thổi gió bên tai Hoàng thượng, hận Hoàng hậu đến nghiến răng nghiến lợi, nhiều lời nữa, chỉ phất tay áo bỏ .

      “Người kiểu gì thế biết...” ra hôm nay A Nguyên rất sung sướng, tự nhiên Phượng Đồng ở đâu ra đến châm chọc mình, liền hừ hừ với A Dung: “Ta này, Tam Hoàng huynh đáng ghét!”

      triều Từ gia nhiều lần bị buộc tội, giờ nghe Chính phi của Thuận vương cũng rơi vào tay người khác, cũng kỳ quái lắm.” A Dung sờ sờ đầu A Nguyên, chế nhạo : “ khổ sở trong lòng, muội thương hại chút cũng được.”

      Nghe như vậy, A Nguyên liền tưởng tượng ra dáng vẻ nghèo túng tội nghiệp của Thuận vương điện hạ, cười trộm hai tiếng, rồi mới ra vẻ trầm ổn : “Đàng hoàng chút coi! !” Nàng ngửa cổ vênh mặt hất hàm : “Vì sao tiến cung?” Trạm gia tuy có chút tiếng tăm, nhưng cũng thể để A Dung tiến cung lung tung như thế?

      “Muội biết sao?” A Dung nhướng mày, đến khi A Nguyên có vẻ buồn bực mới cười , “Hoàng thượng lệnh mấy thiếu gia nhà dòng dõi vào cung học tập làm thị vệ, sau này ở trong cung còn phải nhờ công chúa điện hạ chiếu cố tại hạ đó.”

      A Nguyên chợt hiểu ra .
      Hoàng thượng gọi A Dung tiến cung học tập, chắc hẳn phải là để đứng gác, chỉ sợ đây là tuyển tâm phúc của mấy nhà Người tin tưởng, giữ lại dạy dỗ bên người, về sau có lúc trọng dụng. Lòng vui mừng vì Hoàng thượng coi trọng A Dung, nhưng nàng nhớ tới dáng vẻ đọc sách hồi trước của A Dung, có chút ảm đạm : “Huynh thi khoa cử nữa sao?” Trước đây, nàng thấy A Dung đọc sách viết chữ, còn nghiên cứu thơ ca, biết được là A Dung muốn dùng sức mình đạt được công danh rồi. giờ Hoàng thượng bảo tiến cung làm thị vệ, chẳng phải là chặt đứt đường thi cử, lòng A Nguyên chợt cảm thấy mất mát vì người này.

      A Dung nhìn gương mặt nhắn mập mạp của A Nguyên đầy vẻ khổ sở, lo lắng, lòng mềm nhũn, cúi người nắm lấy tay A Nguyên, mỉm cười khuyên nàng: “Ta là con trai trưởng của phụ thân, nếu thi khoa cử, vốn giống những người khác. Huống chi…” chớp chớp mắt , “Đó là khảo thí, chỉ tự mình nghiên cứu học vấn, cũng có gì giống chứ?” Thấy khuôn mặt của A Nguyên hòa hoãn , mắt gợn song, cười : “Đa tạ công chúa lo lắng cho ta.
      bậy! Bổn cung, bổn cung là vì thấy ngươi ở trong cung phiền phức!” A Nguyên thèm thừa nhận đâu, tức khắc dậm chân.

      “ Vậy làm thế nào đây?” A Dung thấy đứa này hung hổ nhảy qua nhảy lại trước mặt mình, nghĩ đến nha đầu vậy mà quên ước định lúc trước với mình, nếu sau này cưới vào cửa, chẳng phải khó dạy sao, lập tức quyết định cho đứa hung dữ này biết thế nào là lợi hại, cười : “Hoàng thượng, khéo phân công tại hạ tới cung của Thái hậu, chuyên mông bầu bạn bên cạnh Công chúa và Thái hậu.”

      Người A Nguyên cứng đờ, hoảng sợ che mặt lại!

      A Dung cười, vẻ giảo hoạt lóe sáng trong đáy mắt.

      “Thảo nào, thảo nào hôm qua huynh cười với ta, hóa ra là chờ sẵn ở đây rồi!” A Nguyên cảm thấy bản thân như bị A Dung theo dõi, hoảng đến độ hét lên, mà A Dung còn chẳng thèm để ý chút nào nắm lấy tay mình, miệng : “Chúng ta về cung Thái hậu .” Tức khắc cả người khó chịu, rút tay ra hỏi, “Về?” Dám dùng từ ‘về’, còn muốn Công chúa điện hạ vui vẻ mà trưởng thành trong cung nữa ?!

      Nhìn A Dung quay đầu lại cười cười mà lòng phát lạnh, A Nguyên đành thất bại gục đầu xuống.
      Tuy rằng muốn thừa nhận, nhưng ở trong cung có thể gặp được A Dung xấu xa, nàng, trong lòng nàng quả cao hứng. Chỉ là thể ra, bằng A Dung xấu xa kiêu ngạo, cần phải khẩu thị tâm phi.

      Khẩu thị tâm phi: đằng nghĩ nẻo.

      Cùng về cung Thái hậu, A Nguyên trộm ngẩng đầu, thấy mặt A Dung đều là vẻ tươi cười, khụ tiếng : “Hôm qua, Tứ hoàng huynh đồng ý cho ta con bạch mã , chốc nữa, huynh cùng bổn cung xem .” xong liền cười híp cả mắt, rất có dáng vẻ phát tài.

      A Dung thực thích nhìn nàng có việc gì làm chui vào góc ngồi đếm tiền, lúc này thấy tâm trạng nàng tốt, mỉm cười theo nàng : “Nếu là ngựa trắng, đặt tên thế nào?”

      A Nguyên ngẩn ra, bây giờ mới nhớ ra vấn đề này, nghĩ nghĩ, liền thử hỏi: “Gọi là Bạch Vân?” Nàng rất muốn gọi còn ngựa trắng là “Bạc”, nhưng cứ như vậy có chút quá hung tàn, A Nguyên cảm thấy vì phu thê Túc vương hãy còn khỏe mạnh, vẫn nên nhu hòa hơn chút.
      A Dung nghiêng đầu, thấy đôi mắt A Nguyên sáng lấp lánh, đầy vẻ” Cầu khen ngợi, cầu khích lệ”, trong lòng khỏi vui vẻ, nhưng chỉ nhàng : “Tên tồi.”

      A Nguyên thấy mình tài hoa xuất chúng, hai cái chân ngắn vênh váo nhanh hơn.
      Sau lưng hai người, đám cung nữ che miệng cười trộm, nhắm mắt theo đuôi.

      Dưới ánh mặt trời chói chang, A Nguyên cảm thấy cả người đều nóng, liền bảo A Dung thẳng đến trại nuôi ngựa trong cung, vào, thấy hướng cửa chính có vài người đứng đó, hóa ra là Ngũ công chúa cùng với hai thiếu niên nàng quen biết, chỉ vào chuồng ngựa chuyện với nhau, thấy A Nguyên tiến vào, đầu tiên Ngũ công chúa bị mỹ mạo của A Dung làm cho chấn động chút, rồi tầm mắt dời xuống bàn tay A Dung nắm lấy tay A Nguyên, chỉ xấu xa cười cười, kêu lên: “Đây là hai con ngựa con Tứ hoàng huynh kia sao?” Nhìn A Nguyên đối với ai cũng tốt, ra lại thích thân cận với người bình thường, có thể thản nhiên để cho thiếu niên kia nắm tay, Ngũ công chúa cũng hiểu được đôi phần.

      “Đây là A Dung nhà Thành Dương bá.” A Nguyên giới thiệu thân phận A Dung cho Ngũ công chúa trước, rồi mới cười ha hả : “Ta đến xem Bạch Vân có ngoan ngoãn làm người ta thích .”

      “Bạch Vân là ai?” Ngũ công chúa tò mò hỏi, hoàn toàn quan tâm đường muội nhà mình ngựa chưa thấy đặt tên luôn rồi.

      A Nguyên dung ánh mắt “Ngươi thực nghịch ngợm” nhìn nàng.

      “Hai vị này là chiểu ca biểu đệ nhà ngoại ta.” Ngũ công chúa bị A Nguyên nhìn đến lạnh cả người, run lên, vội vàng sang chuyện khác, gọi hai thiếu niên lộ vẻ mặt tò mò lại bên người.

      Mọi người chào hỏi nhau, A Nguyên tò mò nhìn hai thiếu niên có chút ngượng ngùng này.

      Lúc trước ở phủ Quốc công, nàng nghe qua ít chuyện nhà mẹ đẻ của Đức phi. Nghe Đức phi xuất thân từ phủ Định Quốc công, con trai phần lớn yếu đuối nên thân, phủ Định Quốc công phú quý hiển hách, nếu có được nỗ lực cố gắng của Định Quốc công nay, cùng với Đức phi và muội muội của bà, năm xưa có huyết lệ của Chính phi Phúc vương. Đức phi may mắn hơn, còn có thể ở trong cung an tĩnh qua ngày, vị Phúc Vương phi kia nghe sau khi Phúc vương thất bại đụng cột tự vẫn, hồn tiêu phách tán. Dựa vào hai nữ nhân, phủ Định Quốc công mới có vinh hoa tại, lúc đầu A Nguyên còn tin tưởng lắm, chỉ là nhìn hai người tuấn tú văn nhã trước mắt này, còn dánh vẻ ngại ngùng kia nữa, nàng liền than trong lòng.

      Nếu đây là con cháu phủ Định Quốc công, chỉ sợ đến ba đời, phủ Định Quốc công suy tàn.

      Ngũ Công chúa cũng nghĩ đến điều này, ánh mắt ảm đạm, biết nghĩ cái gì.

      Hai nữ hài đều trầm mặc, A Dung thấy A Nguyên cũng phải trong lòng khổ sở, yên lòng, chỉ tiến đến xem trại nuôi ngựa. Hai thiếu niên kia, người lớn tuổi hơn, tâm động động, lén kéo vạt áo Ngũ công chúa, tựa như làm vậy có them dung khí, giọng với A Nguyên: “Thường ngày nghe biểu muội nhắc tới điện hạ, giờ mới gặp được người , chỉ cảm thấy quen thuộc, giống như gặp nơi nào, tâm sinh thân cận.” cất lời vừa ôn nhu vừa đẹp đẽ, chỉ là A Nguyên nhạy bén nhìn thấy, thiếu niên tuổi hơn , ánh mắt có chút ảm đạm rút lại bàn tay định chạm vào vạt áo Ngũ công chúa.

      Tuy rằng ánh mắt thiếu niên chuyện này trong trẻo lương thiện, lời cất lên cũng khiến người khác thích, nhưng mà A Nguyên vẫn thích dáng vẻ A Dung chuyện với mình hơn.

      Lòng rung động nhìn qua A Dung, liền thấy thiếu niên này tựa như cảm giác được mình nhìn chăm chú, chợ quay đầu lại cười với mình, A Nguyên hốt hoảng, sau đó vội quay đầu , nghiêng đầu hỏi: “Ngựa con đâu? Bạch Vân của ta đâu?”

      “Ngươi yên tâm, Tứ hoàng huynh dám đưa tới!” Ngũ công chúa thấy song ngầm mãnh liệt giữa hai thiếu niên bên cạnh, chỉ đằng đằng sát khí : “Nếu dám cho, còn chưa có cưới vợ đâu!” Đến lúc đó, vào nháo động phòng, nàng làm cho Tứ hoàng huynh muốn thắt cổ! Phượng Minh chỉ sợ ôm thánh chỉ trốn ở trong phòng khóc, A Nguyên tưởng tượng ra dáng vẻ Tứ hoàng huynh khổ tận cam lai mà khóc lóc, thịt mỡ người run lên, cười xấu xa : “Tứ hoàng huynh thế nào ta biết, chỉ là ta thấy, tâm tình Tam hoàng huynh quả thực đẹp đẽ gì.”

      “Nếu là ta, ta cũng cao hứng.” Ngũ công chúa tựa hồ vì Phượng Đồng câu, sau lại đột nhiên biến sắc , “Xứng đáng!” Đáng đời lão Tam luôn chèn ép Tứ hoàng huynh nàng, đáng đời Từ tần năm xưa ngang ngược, coi thường Đức phi.
      Hung hăng dậm dậm chân, ngũ công chúa lạnh nhạt , “ phải người tốt, xứng đáng cưới vợ cũng tốt!” Thấy A Nguyên nguyên do, giọng , “Ngươi chỉ ở trong cung, biết chuyện bên ngoài. Thiên kim Thái Thường tự Thiếu Khanh kia, ra phải là cho đâu.”

      “Là xuất thân Văn nhân mà.” A Nguyên liền nhíu mày .

      Người xuất thân từ những nhà này, đều có tri thức hiểu lễ nghĩa. Loại não tàn như tám thái thái Trạm gia, quả thực là số ít.

      “Cha là quan văn, mẹ…” Ngũ công chúa thấy hai con ngựa con giống nhau như đúc trắng như tuyết được dắt tới đây, tức khắc hưng phấn, chỉ kéo đến trước mặt mình, liền thấy hai con ngực con này thực dịu ngoan đáng , cả người tuyết trắng, long bóng mượt, thích chịu được, chỉ nghiêng đầu với A Nguyên còn bị nghẹn chết vì mới nghe được nửa : “Ngươi gọi là Bạch Vân, ta gọi Bạch Tuyết, hai ta là đôi!” Dứt lời, hai đứ đều cười rộ lên hi hi ha ha, cùng nhau duỗi tay sờ lông ngựa . Lời vừa ra, A Dung khóe miệng hơi nhếch, quay đầu nhìn đứa hung dữ vừa theo Ngũ công chúa vừa vỗ tay còn dùng sức trừng mắt với , liếc mắt cái.

      Trong mắt hai thiếu niên sau Ngũ công chúa cũng lộ ra vẻ hâm mộ.

      A Nguyên bị A Dung liếc nhìn sau lưng, rùng mình cái, thấy vẻ ỷ lại vào Ngũ công chúa của hai thiếu niên kia, cảm thấy Ngũ công chúa cường hãn, lập tức chinh phục được hai thiếu niên hoài xuân, trong lòng cười xấu xa, nghe thấy Ngũ công chúa đứng bên cạnh vuốt con ngựa trắng tiếp tục : “Mẫu thân nương kia, là con duy nhất của Trung Võ tướng quân qua đời, tuy Trung Võ tướng quân này quân hàm cao, nhưng vũ lực cường hãn, vị nương nhà Thái Thượng tự Thiếu Khanh này, di truyền vũ lực thủ đoạn của ông ngoại nàng, cho nên…” nàng nhịn được lộ ra nụ cười vui sướng khi thấy người gặp họa, giọng với A Nguyên , “Ngươi hiểu mà.”
      “Cho dù hung dữ nữa, cũng dám rat ay với hoàng tử chứ?” A Nguyên nhớ tới thân hình Phượng Đồng, liền nghĩ nếu Hoàng thượng biết nội tình tỏng này, mà vẫn tứ hôn, hẳn là rất hận nhi tử này.

      Quả thực sống bằng chết.

      “Nàng đến quận chúa còn dám đánh, gì đến hoàng tử được sủng ái?” Ngũ công chúa để bụng : “Chỉ là người này rất sảng khoái, cũng khắc nghiệt, làm người cũng công bằng, chỉ cần Tam hoàng huynh làm chuyện gì xấu, có Vương phi cai quản hậu viện như vậy cũng là việc tốt.” Dứt lời, cười lạnh tiếp: “Hậu viện Tam hoàng huynh lộn xộn như nào, ta ở trong cung cũng nghe , nếu là ta, cũng muốn có vị Chính phi áp chế tinh đó!”

      “Nếu ngươi như vậy, ta lại cảm thấy đáng tiếc.” nương tốt như vậy lại gả cho Phượng Đồng, A Nguyên thấy đúng là phí của.

      “Nếu sau này nàng có con trai, có thể kế thừa tước hiệu Vương gia, người khác cầu còn được.” Ngũ công chúa mặc kệ, chỉ nhìn vào điểm tốt trong thực tế, chợt nho giọng với A Nguyên, “Chỉ là Tam hoàng huynh có thứ trưởng tử, sau này lớn lên tốt, chính là phiền toái.”

      “Dù sao cũng phải chúng ta quản, sau này cứ xem thế nào là được.” A Nguyên để tỏng lòng, dừng chút, mắt nhìn hai thiếu niên nấp phía sau Ngũ công chúa, chỉ cười hì hì : “Đây là biểu ca biểu đệ của hoàng tỷ?” Đầu năm nay nha, biểu ca biểu muội, biểu tỷ biểu đê, quả thực là tuyệt phối.

      “Ngươi nhìn ra rồi.” Mặt Ngũ công chúa có nửa phần ngượng ngùng, trầm mặc lát, thấp giọng : “Sau này Phò mã… trong hai người đó.”

      A Nguyên thấy nàng cũng quá vui mừng, lộ ra vẻ lo lắng.

      Ngũ công chúa thấy thế chỉ cười cười, thấp giọng : “Thế hệ này của Phủ Định Quốc công, có nữ nhi vào hầu hạ trong cung Thái tử.” Trông thấy A Nguyên nghĩ nghĩ cẩn thận gì đó, rồi lộ vẻ hoảng sợ, nàng liền thở dài : “Thế hệ này có thể dựa vào mẫu phi ta, đợ sau làm thế nào đây? Nếu ocfn cho người vào cung, khó tránh Phụ hoàng sinh lòng kiêng kỵ, bằng gả ta , công chúa, ít nhất có thể bảo đẩm nhà ngoại ba đời phú quý.” Thấy A Nguyên tỏ vẻ tán đống, nàng cười : “ Người giống mẫu phi ta, lo lắng sau này ta tốt, ra việc hôn này, vốn là chủ ý của ta.”

      “Chỉ sợ xứng.” A Nguyên nghẹn nửa ngày, chỉ giọng .

      “Ngươi có thể với ta như vậy, có thể thấy được là tốt với ta.” Ngũ công chúa thất thần chốc lát, rồi lắc đầu cười : “Chỉ là, ta khác với ngươi. Nhìn xem…” nàng vẫy vẫy roi ngựa trong tay, : “Tính tình của ta có chút môt hai, nếu gặp gỡ Phò mã cũng cường ngạnh, chỉ sợ ngày ngày đánh nhau, bằng tìm người ôn nhu nghe lời, trong lòng còn có ta, chỉ cần lòng với ta, sinh ý khác, ta liền dùng cái danh Công chúa này, bảo hộ phủ Định Quốc công đời.” Huống hồ con trai Công chúa, đều được ban cho tước vị, giữ vững tước vị này, phủ Định Quốc công muốn lật cũng lật được. Mẫu thân nàng xuất thân từ phủ Định Quốc công, nàng cũng nên giữu cho dòng họ suy sụp.

      “Chọn ai?” Bản thân Ngũ công chúa quyết định, Đức phi khuyên cũng được, A Nguyên cũng thấy thất bại, liền thấp giọng hỏi.

      tốt lắm.” Ngũ công chúa lại buồn rầu, dừng chút, giọng : “Biểu ca ôn nhu, còn là trưởng tử, ta hẳn nên gả cho . Chỉ là…” nàng thở dài : “Ta thích biểu đệ hơn.” Ít nhất, biểu đệ với nữ nhi vừa gặp mặt lần đầu là lòng sinh ra thân cận. Huống hồ nhớ đến trong viện biểu ca còn đống nha đầu xinh đẹp “Thương hoa tiếc ngọc”, Ngũ công chúa liền khẽ nhíu mày.

      Nàng muốn dùng hôn của mình dìu dắt phủ Định Quốc công, chỉ là, có nghĩa phải chịu ủy khuất vì chuyện hôn này.

      “Hôm nay ta thấy vị phu nhân tiến cung thỉnh an mẫu phi.” đến đây, mặt Ngũ công chúa lộ vẻ nghi hoặc, thấp giọng : “Phu nhân này thực xa lạ, hơn nữa, dáng vẻ mẫu thân…” Nhớ tới khi Đức phi thấy vẻ cười lành lành của nữ nhân kia, mày nhăn lại, Ngũ công chúa cảm thấy kỳ lạ.

      Editor: Chưng cầu dân ý loa loa

      Các nàng muốn xưng hô giữa A Nguyên và 5 Công chúa như thế nào?

      “Ngươi-ta” hay “Tỷ-muội” hay “Ta-tỷ”, “Ta-muội”

      À! Còn nữa, lỗi chính tả của ta đỡ nhiều chưa? Khen ta 1 câu ToT hôm trước edit hoa cả mắt toàn chữ là chữ kiểm lại được chỉ vội đăng lên cho các nàng đó :))))))

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      "ngươi - ta" cho thân mật nàng ơi, lỗi chính tả giảm nhiều rồi nàng ơi, có chữ 'xui gia' -> sui gia nha nàng.

    4. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi
      ☆ chương 62

      Nhưng mà, tạm thời chuyện này bị ném qua đằng sau đầu, toàn bộ lực chú ý của A Nguyên đều bị ngựa con trước mắt này hấp dẫn.
      “Muốn lên sao?” A Dung thấy nàng vuốt ve ngựa con đến chảy nước miếng, khỏi buồn cười, bèn cúi người bế Bé mập giương nanh múa vuốt này đặt lên lưng ngựa, thấy A Nguyên sợ hãi giương tay ôm cổ ngựa, lòng liền mềm nhũn, ôn hòa : “Đừng sợ, có ta che chở muội.” giang hai tay bảo hộ bên người A Nguyên, thấy người Công chúa điện hạ thả lỏng hơn nhiều, mà ngựa con lại nhúc nhích nữa, lá gan nàng cũng lớn lên, chỉ ngẩng cổ kêu lên :” Bổn cung… Bổn cung sợ!” xong, liền đắc ý nhìn khắp nơi xung quanh.
      Ngũ công chúa lớn hơn chút, sớm học cưỡi ngựa, khả năng hơn hẳn Đứa mập phía sau rất nhiều, tự mình xoay người nhảy lên ngựa, vững vàng ngồi lưng ngựa nhướng mày với A Nguyên: “Chạy vòng ?”
      Đôi mắt A Nguyên dao động, cười haha ngừng.
      Chạy vòng?! bước cũng đủ làm Công chúa béo rơi xuống rồi!
      Để dời mục tiêu , Công chúa điện hạ gian xảo chỉ vào hai thiếu niên nhà Định Quốc công đứng cách đó xa cười hì hì : “Hoàng tỷ ta khó có được nhã hứng muốn cưỡi ngựa, cơ hội tốt như vậy, hai vị dạo chơi cùng hoàng tỷ sao?” Mặt hai gã thiếu niên đồng thời đỏ lên, A Nguyên bèn ngẩn ngơ, ai biết có lẽ còn tưởng rằng Công chúa điện hạ trêu ghẹo hai tiểu nương, chợt thấy thiếu niên lớn hơn kia đến lôi kéo yên ngựa Ngũ công chúa : “Ngựa này chưa có ai cưỡi qua, điện hạ xuống trước , nhỡ cho ngựa nổi chứng làm Người bị thương.”
      “Tứ hoàng huynh tặng ta ngựa chưa từng được huấn luyện.” Mắt thấy thiếu niên tuổi kia mặt sợ như bị đòi mạng, lại dắt con ngựa còn cao hơn cái đầu, Ngũ công chúa khẽ nhíu mày, : “Chỉ là ta chuyện với A Nguyên thôi, huynh đừng cho là .”
      “Nhiều hạ nhân như vậy, làm sao đệ ngã bị thương được?” Thiếu niên mặt trắng bệch kia kiên cường cười cái, kêu thái giám đỡ lên ngựa, cẩn thận tới trước mặt Ngũ công chúa, thấp giọng : “ nên làm biểu tỷ mất hứng.” Thấy Ngũ công chúa híp mắt nhìn mình, còn muốn thêm gì đó, nhưng sau khi mắt nhìn lướt qua huynh trưởng, nhớ tới lời mẫu thân dặn dò, ánh mặt chợt ảm đạm nhiều, chỉ cúi đầu : “Đệ chiếm ngựa của huynh trưởng rồi, huynh trưởng chuyện cùng biểu tỷ , đệ… đệ cưỡi ngựa trước.”
      Dứt lời, bèn lệnh hạ nhân dắt ngựa chậm rãi tiến vào bên trong mã trường.
      A Nguyên nhìn dáng vẻ muốn rút lui của thiếu niên này, lại thấy gương mặt trầm mặc của Ngũ công chúa, cảm thấy thú vị.
      Đối với khúc mắc của biểu huynh muội này A Dung hứng thú chút nào, chỉ tay đỡ A Nguyên, tay nắm dây cương hỏi: “Sướng chưa? Xuống nhé?” A Nguyên là chủ nhân có lòng mà sức, đừng nhìn vẻ kiêu ngạo của nàng lúc ngựa đứng yên, ngựa vừa động đậy, người đầu tiên kêu toáng lên là nàng!
      “Xuống sao? bao giờ!” A Nguyên hừ hừ hai tiếng, mắt liếc cuông nhìn A Dung, thấy trong mắt thiếu niên nàng toàn là hình dáng của mình, còn mở hồ gợn song, mặt liền hơi nóng lên, vặn vẹo ngựa, Đứa mập đáng đánh đòn này vẫy vẫy roi ngựa trong tay, vui mừng cười lộ rang sún, bắt chước vẻ phóng khoáng mạnh mẽ giương roi giục ngựa kêu lên: “Giá! Giá! Giá… AAAAAAA!!!” Roi ngựa cẩn thận đột nhiên trúng vào mông ngựa, ngựa trắng vốn ngoan ngoãn, còn qua huấn luyện , hiểu được “Mệnh lệnh” ràng như vậy, nghĩa là lúc mình nên , chậm rãi động đậy.
      Con nhóc béo mập, ngay lúc ngựa trắng vừa động, lăn nhanh xuống dưới đất.
      A Dung tay nhanh mắt lẹ, tiến lên ôm lấy đứa hét toáng này, nén cười nhìn A Nguyên mắt nhắm chặt mồm vẫn cứ “AAAA” này, khỏi cười hỏi: “Cảm giác cưỡi ngựa như thế nào?” Tuy có yên ngựa, nhưng tay lại hề nắm lấy dây cương, nếu bị lăn xuống quả thực quá vô lý rồi.
      “Vui lắm.” A Nguyên hết hồn, rung rung mỉm cười với thị vệ đại nhân hooj giá đúng lúc.
      Ngũ công chúa sớm xoay người xuống ngựa chạy đến xem A Nguyên, thấy hoàng muội này bị thương chút nào, nhưng vẫn nằm sấp trong lòng thiếu niên yếu đuối chịu đứng lên, khóe miệng giật giật, càng thấy Hoàng muội chiếm tiện nghi người ta, chỉ là thấy A Dung cũng có vẻ bị mạo phạm gì cả, bèn thở phào nhõm, kêu biểu đệ phủ Định Quốc công quay lại, mọi người cũng xem ngựa nữa, lệnh cho trại nuôi ngựa chiếu tốt hai bảo bối này, xong xuôi mới lưu luyến quay lại cung, vừa , Ngũ công chúa nhìn sang A Nguyên ỷ vào việc vừa mới bị kinh hãi chịu tự , khỏi cười : “Hôm kia vương thúc còn góp lời, bảo Phụ hoàng thể nuông chiều Hoàng muội, mới có mấy ngày, điếc sợ súng rồi?”
      Kẻ muốn cho người muốn nhận, A Nguyên được A Dung ôm mà vui sướng thôi, bèn ôm cổ trắng nõn tinh tế của A Dung dùng giọng ngứa đòn : “Hoàng tỷ đây là ghen tỵ!” Ngũ công chúa nặng như vậy, hai thiếu niên này bó làm , cũng ôm nổi nàng.
      Ngũ công chúa xanh cả mặt, gật gù với A Nguyên, tỏ vẻ ta đây mang thù ngươi rồi.
      A Nguyên buông tay, tỏ vẻ sao cả nha.
      A Dung thấy hai đứa này nháy mắt trêu ghẹo nhau mỉm cười, tuy mình là cá trong chậu bị vạ lây, nhưng khi nhìn dáng vẻ cười biết trời đất của A Nguyên, chợt thấy việc tiến cung này cũng uổng chút nào.
      Lúc Phụ thân hỏi có nguyện ý tiến cung hộ vệ Hoàng thượng hay , liền nghĩ, nếu được vậy, cũng có gì tốt cả.
      là trưởng tử Bá phủ, đáng lý nên giữ trách nhiệm trong phủ. Nếu thi khoa cử, tiến quan trường, chỉ sợ mười năm vòng vòng lại cũng được chức Quan tứ phẩm, muốn lấy kinh nghiệm quan trường cũng tốn vài chục năm, bằng bước sang lối rẽ khác.
      Hoàng thượng triệu tập mấy thanh thiếu niên nhà dòng dõi vào cung, mỗi người đều là thống lĩnh cấm vệ quân tước ngũ phẩm, dựa vào đế sủng, chỉ cần đầu óc tàn, trong mấy năm tăng mấy cấp cũng là chuyện bình thường, khởi đầu còn cao hơn người khác nhiều. Tuy rằng người thông minh bên cạnh Hoàng thượng nhiều vô số, tầm thường chút cũng bị xa lánh, chỉ là bằng linh hoạt của A Dung, cũng gặp hại gì. có chuyện tốt như vậy, hà tất phải rối rắm? Huống chi Hoàng thượng tự mình hỏi ý, thể diện lớn đến vậy, cũng từ chối.
      Hơn nữa ở trong cung còn có thể gặp được A Nguyên, cuộc mua bán này thiệt chút nào.
      A Nguyên và Ngũ công chúa cách xa A Dung, nháo loạn đùa giỡn với nhau, bèn thấy A Dung tiến đến cung Thái hậu, Ngũ công chúa cười : “Hôm trước mẫu phi ta có được vài chất vải khá đẹp mắt, là muốn làm xiêm y cho A Nguyên, chúng ta cùng xem ?”
      A Nguyên mấy ngày rồi gặp Đức phi, liền gật đầu, ưỡn bụng chỉ huy A Dung về phía cung Đức phi.
      Ngũ công chúa thấy thiếu niên tuấn tú kia nghe theo chỉ huy của A Nguyên, mỉm cười đồng ý lại chút hèn mọn, còn có chút tình ý, ánh mắt nhìn A Nguyên cũng ôn hòa, liền thở dài trong lòng.
      tại nàng cũng gần đến tuổi tứ hôn, chỉ là nhân duyên tốt đẹp ở đâu đây? Biểu cả biểu đệ cũng làm lòng nàng phiền muộn, cảm thấy bằng vô tư khoái hoạt như trước đây.
      Mọi người tới cung Đức phi, liền cùng thỉnh an Đức phi. đến người khác, A Nguyên thường xuyên tới, chỉ bò xuống như bay từ ngực A Dung, lại hòa hảo với Ngũ công chúa cung kéo tay nhau chạy vào cung Đức phi, vào trong, liền thấy Đức phi ngồi cao, gương mặt hơi trầm tĩnh, phụ nhân mang vẻ lấy lòng ngồi cạnh gì đó, thấy hai đứa chạy vào, lập tức đứng dậy, mắt thấy Đức phi ôm cả hai đứa vào lòng, vội vàng cười : “Đây là công chúa của nương nương?” Thấy Ngũ công chúa và Nguyên đều tò mò nhìn nàng, đành bật cười tiến lên.
      “Hôm nay còn sớm nữa, nếu còn việc gì, phu nhân trở về .” Đức phi lạnh nhạt cất lời, thấy cả người hai đứa toàn là mồ hôi, khỏi sẵng giọng: “Hai đứa nghịch ngợm ở đâu vậy? Mồ hôi mồ kê như này, gió lớn lại sinh bệnh bây giờ!”,nhưng vẫn lấy khan tay trong ngực lau mặt cho A Nguyên, rồi lau lau cho Ngũ công chúa, thấy đại cung nữ bên người bưng trà tới, liền để hai đứa xuống, khỏi cười bất đắc dĩ nhàng : “ Uống chút trà nóng cho ấm người con.”
      A Nguyên uống ừng ực chén trà táo đỏ này, quẹt miệng cười hì hì : “Tứ Hoàng huynh tặng con và hoàng tỷ hai con ngựa trắng như tuyết, đẹp lắm, con và hoàng tỷ cùng cưỡi ngựa.”
      Phụ nhân kia nghe thấy “Tứ hoàng huynh”, ánh mắt toát ra vẻ khác thường.
      Dáng vẻ này có chút kích động, thêm chút ghen ghét, làm A Dung vừa tiến vào khẽ nhíu mày, ghi tạc dáng vẻ phụ nhân này vào lòng.
      “Con chớ lại khi dễ hoàng huynh con.” Phượng Minh chiều chuộng hai nha đầu này hết mực, Đức phi đương nhiên cũng muốn huynh muội thân thiết, chỉ là giờ lại thương nhi tử, chỉ điểm vào đầu hai đứa cười hì hì : “ Hai nha đầu như ma tinh này, làm người khác đau đầu, sau này, chắc chỉ có hoàng tẩu các con mới trị được.”
      “Nhị biểu tỷ thương bọn con lắm, làm sao có thể vì hoàng huynh mà cần bọn con chứ?” A Nguyen hợp tình hợp lý nháy mắt với Ngũ công chúa, cười xấu xa : “ đúng, nhị biểu tỷ còn thích bọn con hơn.”
      “Cưỡi ngựa thấy thế nào?” Đức phi đấu lại hai nha đầu nghịch ngợm này, bèn tỉnh bơ chuyển đề tài.
      A Nguyên lập tức ngồi yên.
      “Vui lắm.” Lúc lâu sau nhóc mập mới .
      “Tư thế lăn xuống cũng thực đjep!” Ngũ công chúa cười haha nhào vào ngực Đức phi, quay đầu lại là chọc cho A Nguyên đao. Đức phi trách cứ nhìn nàng cái, xoay qua xoay lại A Nguyên, giọng hỏi: “Có bị thương ?”
      “Có người che chở mà.” Ngũ công chúa ở bên cười chỉ chỉ về phía A Dung đứng dưới cùng thiếu nhà Định Quốc công, thấy Đức phi nhìn A Dung cũng lộ vẻ ngạc nhiên, bèn cười : “Đây là đại công tử nhà Thành Dương bá, Phụ hoàng gọi tiến cung làm thị vệ trong cung Hoàng tổ mẫu, quan hệ rất tốt với A Nguyên.” Thấy Đức phi gật đầu, nàng liền nghiêng đầu cười : “Hơn nữa còn đặt A Nguyên trong lòng, lúc ngã ngựa lập tức đỡ được ngay, để ai nhúng tay vào.”
      “Thế mới gọi là sứ giả hộ hoa!” A Nguyên mặt dày dương dương tự đắc, nghĩ bản thân chính là mẫu đơn, là hoa hồng, là thược dược, nghĩ tới Công chúa điện hạ vốn là đóa hoa Đại ma vương.
      Đức phi che miệng nhìn hai đứa muốn làm mình vui vẻ, bọn đùa giỡn, khiến cung điện lạnh thấu nhân tâm bắt đầu trở nên ấm áp, cùng đùa với A Nguyên và Ngũ công chúa hồi, lòng thương tiếc, muốn hai nha đầu quá hao tâm tốn sức nữa, bèn cười trận, rồi gọi A Dung đến trước mặt chuyện, thấy cử chỉ văn nhã lễ nghĩa, ôn tồn lễ độ, trưởng thành cũng rất tuấn tú, xuất thân thế gia, chợt có suy nghĩ, nhưng mắt thấy dáng vẻ thiếu niên này híp mắt nhìn A Nguyên cười, cuối cùng thầm thở dài tiếc nuối.
      Nếu đứa này vẫn chưa có quan hệ tốt đến thế với A Nguyên, hẳn để làm con rể nàng, giờ chỉ còn có thể tiếc nuối thôi.
      Trong lòng tiếc hận, Đức phi lịa nhìn hai cháu ngoại trai nhà mẹ đẻ, điều kiện tốt lắm, nhưng nghĩ đến Ngũ công chúa quật cường, hai cháu ngoại trai này tính tình cũng hiền lành cẩn thận, chỉ có thể cắn rang nhận, ôn thanh vài câu, bèn cười : “Thôi thôi, hôm nay ta cũng mệt mỏi, giữ các con lại nữa, đừng chỉ biết ầm ĩ mỗi chỗ ta, còn mau thỉnh an Hoàng tổ mẫu?” Rồi cẩn thận dặn dò: “Hoàng hậu nương nương giờ bận rộn chuyện tứ hôn của Thuận vương, Thành vương, đừng đến quấy nhiễu nàng, xong xuôi hẵng thỉnh an nương nương.” Trông thấy hai đứa đều đồng ý, mới lấy đồ tay cung nữ đứng sau ra, cười : “Tứ hoàng huynh các con hiếu kính ta, chỉ là ta có tuổi như này, trang điểm nhiều làm gì đâu? bằng đưa cho các con mặc, ta cũng vui vẻ.”
      “Mẫu phi xinh đẹp tuổi, mặc gì cũng đẹp.” Ngũ công chúa biết Đức phi hứng thú tranh sủng, cũng nhiều, chỉ là vẫn hy vọng thường ngày Đức phi có thêm chút mới lạ sống vui vẻ trong cung.
      A Nguyên cũng liên tục gật đầu.
      Tuổi tác Đức phi cũng chỉ lớn hơn Túc vương phi ít, mẫu thân nàng giờ vẫn là dáng vẻ tiểu nương, Đức phi dường như bắt đầu ăn chay niệm Phật, quả thực khiến A Nguyên có chút đau lòng.
      “Là cầu được ước thấy thôi.” Đức phi sờ sờ đầu hai đứa .
      Năm xưa nàng vào cung Thái tử, lập chí làm cảnh, cần được sủng ái, chỉ cần đại diện cho gia tộc, có thể đứng vững trong hậu cung, là được rồi. tại Hoàng thượng Hoàng hậu đều cho nàng thể diện, bên gối có trai có , còn có thỏa mãn chứ?
      Đức phi thực thỏa mãn, nhưng khắp nơi đều có người vui vẻ gì. Mắt thấy cung nữ dâng mấy tấm vải hoa lệ thêu chỉ vàng tiến lên, A Nguyên ôm cổ Đức phi cảm tạ, phụ nhân ngồi dưới mấy lần muốn xen mồm mà thành công, lúc này tìm thấy cơ hội, cười làm lành : “Vẫn là Thành vương điện hạ có bản lĩnh, vải vóc tốt như vậy cũng có thể tìm thấy, thiếp thân ở ngoài, bao giờ nhìn thấy mảnh đâu. Là Thành vương điện hạ hiếu thuận, tặng cho nương nương, bằng , mấy nữ nhi nhà ta kia, chỉ ngày ngày ngóng trông biểu ca đến chiếu cố, lại gặp được lúc nào.”
      Thấy A Nguyên tò mò quay đầu, nàng liền nhanh mồm : “Mấy nương nhà ta, tôn quý bằng điện hạ, chỉ là tấm lòng vì Thành vương điện hạ, khác biệt chút nào.”
      “Ý phu nhân Ta hiểu, sau này, với Thành vương.” Đức phi lãnh đạm : “Nhân việc tứ hôn của Thành vương, đây là đại , vì tình cảm trước kia, tuy phu nhân quy củ thỉnh an, vì thể diện của Thành vương, bổn cung cũng bỏ qua, chỉ là tới đây, bổn cung cũng muốn với phu nhân câu lòng.” Thấy vẻ mặt phụ nhân kia giấu bất mãn, nàng nhàn nhạt : “Năm đó, tỷ tỷ Dương gia bệnh nặng qua đời, Thành vương được ta nuôi lớn, từ lúc đó, Thành vương là con trai của ta, cháu ngoại của phủ Định Quốc công, sau này phu nhân cũng cần nhắc lại biểu tỷ biểu muội Dương gia, biết chưa?”
      “Ân nuôi dưỡng quan trọng, ân sinh ra quan trọng?” Phụ nhân nghe thấy vậy, nước mắt liền rơi xuống, che mặt lại : “Nương nương , thần thiếp nghe hiểu, chỉ là, đây cũng là ý Thành vương sao? Chỉ nhận phủ Định Quốc công, nhận mẫu tộc của Ngài ấy sao?”
      Đức phi cũng phải thánh mẫu nhi tử tự mình nuôi nấng lại phải nghẹn uất trả lại cho người khác, lúc này cười nhạo tiếng : “Lời này, ngươi nghe sao?” Thấy phụ nhân ngẩng đầu, nàng châm chọc : “Mấy năm trước, Thành vương cho nhà các ngươi tòa nhà sao? cho ngươi biết, khoản bạc này, đều là bổn cung cho các ngươi, chính là để cho các ngươi thành chút, đừng rước phiền toái đến chỗ bổn cung.” Thấy Phụ nhân kia hoảng sợ đứng dậy, nàng bèn cười lạnh : “Hay là, ngươi quả cho rằng bổn cung biết, mấy năm trước các ngươi tìm đến tước mặt Thành vương, ít cái gì mà ta phải mẹ đẻ, tình cảm cũng thể bằng Dương phi hả?”
      Dương phi, đó là mẹ đẻ Phượng Minh, Phượng Minhcòn quấn tỏng tã lót, Dương phi bệnh qua đời. Dương gia cũng phải nhà giàu, quá hai năm suy tàn.
      “Đây là… đây là…” Phụ nhân này nghĩ đến, “Lời tâm” với Phượng Minh có thể nghe lại được từ miệng Đức phi. “Thành vương lại với Bổn cung từ lâu rồi, chỉ là thấy các ngươi cũng khó khan, bổn cũng vẫn chưa so đo, ai biết được, ngươi lại còn dám đề cử người nhà ngươi đến trước mặt bổn cung.” Đức phi vuốt ve mặt Ngũ công chúa, giọng càng thêm lãnh đạm: “Biết vì sao bổn cung cho ngươi tiến cung nghe những lời này ? Là Thành vương, đến cầu ta, làm thế nào để các ngươi yên tĩnh chút!” Phụ nhân kia kêu lên: “ thể nào!” Nàng chỉ cười lạnh : “ phải là ý Thành vương, bổn cung cũng lười chuyện với ngươi, huống chi, Thành vương , địa hôn, là chuyện vui, nhưng ai ngờ chuyện vui này lại khiến có người vui vẻ gì, chỉ sợ phải màng đếm tình cảm trước kia. đến đây, ngươi chưa hiểu sao?!"
      Nàng cúi người, khí thế phi tần giữ địa vị cao lâu lập tức áp đảo phụ nhân lúng ta lúng túng kia, lạnh lùng : “Cái này, cũng đúng ý bổn cung!”
      “Lời nương nương , thần thiếp nghe .” Phụ nhân kia cười gượng tiếng, rồi nhào đến trước mặt Đức phi kêu lên: “Thần biết nhà thần nghèo túng, phủ An Quốc công càng thân cận càng có thể trợ giúp điện hạ, chỉ là, chỉ là cũng thể dẫm mợ ruột cậu ruột vào trong đống bùn chứ!” Nàng ta khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt, oán giận than: “Tòa nhà có có, cũng chỉ đủ song miễn cưỡng, sau này có gì tốt? Thành vương điện hạ nay là thân vương cao quý, dìu dắt cậu , dìu dắt biểu ca biểu đệ , co gì khó khan đâu? Qua nhân tâm rồi!”
      “Cậu nó, là thế tử Định Quốc công, vẫn còn rất khỏe mạnh, ngươi cần lo lắng.” Đức phi lạnh nhạt trả lời, thấy phụ nhâ nhìn nàng như nhìn thấy quỷ, nàng liền trầm giọng : “Xuất thân năm xưa của Thành vương,ta hề giấu diếm nó, mẹ đẻ là ai, nó cũng biết. Hện giờ nó càng thân thiết với ta, là nhờ tình cảm mẫu tử mười mấy năm đổi lại! Thành vương, là con trai Bổn cung!” Nàng vỗ mạnh vào mặt bàn, dọa phụ nhân kia nhảy dựng lên, khóe mắt nàng lóe ra sát khí : “Nửa đời sau của bổn cung, đều trông cậy vào Thành vương! Ai dám làm hỏng tình cảm mẫu tử ta, Bổn cung lấy mạng người đó!”
      “Còn ngươi…” Đức phi cười lạnh : “Dám tơ tưởng đưa khuê nữ vào phủ Thành vương làm thiếp, làm vướng mắt vợ của con ta, ly gián vợ chồng chúng nó, ta cho ngươi biết, Mơ Mộng Hão Huyền!”
      “Chỉ làm thiếp thôi, thế này cũng được sao?” Đây mới là mục đích chính mà phụ nhân này tiếng cung, nhưng mới vừa rồi khuyên can mãi cũng được, tại Đức phi cự tuyệt như chém đinh chặt sắt, làm phụ nhân nhịn được : “Nương nương muốn bên người Thành vương có người khôn khéo hầu hạ sao?”
      “Nó có chính thế rồi, còn cần người khác làm gì?” Đức phi thấy vẻ mặt A Nguyên khó chịu, mặt mày ôn hòa hơn nhiều, giọng như chứa hàn băng : “Ta với ngươi, việc nạp thiếp cho Thành vương, trước nay ta chưa bao giờ nghĩa tới, hỡn nữa…” nàng cười nhạo tiếng : “Lấy biểu muội làm thiếp, khổ cho ngươi nghĩ ra được, cho rằng bổn cung ngu ngốc sao?” Thiếp thất như vậy, mặc kệ có tình cảm hay , chỉ bằng huyết thống, có thể làm Thành ương phi sinh lòng xa cách, kết thân vốn là hai họ thêm gắn bó, phủ Quốc công hùng mạnh, để giúp đỡ nhi tử của mình, Đức phi cũng làm Phượng Minh và Tề Thiện nảy sinh khúc mắc.
      “Cứ như vậy .” Đức phi cũng lười nhiều lời với phụ nhân này, nếu phải Phượng Minh gặp nàng cầu cạnh, nàng xác muốn lưng Phượng Minh gánh ác danh tình nhà mẹ đẻ, cứ thấy người Dương gia lần lại khiến nàng ghê tởm lần, lúc này chỉ phất phất tay lạnh lùng : “Nhớ kỹ cho Bổn cung! Nếu bên ngoài có lời bóng tiếng gió về Thành vương,” bàn tay nàng giơ lên trung, nắm chặt lại, chiếc nhẫn bảo thạch quanh ngón út phát ra tia sáng lạnh như bang, “Phủ Định Quốc công, cũng phải ngồi đâu!”
      Phụ nhân kia nghĩ tới, Đức phi kiên quyết đến như thế, chỉ dám sợ hãi nhìn nàng cái, thấy tỏng mắt vị phi tần này tràn ngập băng tuyết, cả người run lên, dám thêm gì nữa bị người xách ra ngoài. Mắt thấy nàng ta rồi, Đức phi mệt mỏi dựa vào bên ghế, thấp giọng : “Tứ hoàng huynh các con còn muốn trở mặt với Dương gia này, nếu nhờ nhờ ta phân tích lợi, hại, chỉ sợ chẳng bao lâu nữa cho người tiến công tiêu diệt.”
      “Hay là nhà bọn họ muốn trực tiếp đưa thiếp vào phủ Tứ hoàng huynh?” tình liên quan đến Tề Thiện, A Nguyên vộ vàng hỏi.
      “Bằng sao Tứ hoàng huynh con phải trở mặt? Còn biết xấu hổ muốn áp chế vợ nó, Tứ hoàng huynh con tức giận thay biểu tỷ con!” mặt Đức phi phảng phất ý cười, còn có chút kiêu ngạo : “Đây mới là con ta!” Người chỉ biết phong lưu khoái hoạt, đứng núi này trông núi nọ, thành con trai nàng.
      “Hoàng huynh có Hoàng tẩu, vì sao còn muốn nạp thiếp?” Ngũ công chúa cứng rắn : “Từ xưa đến nay, chỉ nhìn nam tử phong lưu khoái hoạt, sao thấy bao đau khổ của ít nữ tử phía sau?” Lời này quả thực siêu việt so với thời đại này, đúng là đấu sĩ kiên cường theo chủ nghĩa nữ quyền! A Nguyên nghe được hai mắt liền trợn tròn, nghĩ tới Ngũ công chúa còn đại hơn cả người đại, liền nghe thấy Ngũ công chúa : “ vợ chồng làm sao? Còn phải phân đích thứ, cầm sắt hòa minh, khoái hoạt bực nào? Nữ tử cả đời chỉ vì người nam nhân, vì sao nam nhân thể thủ trinh tiết của mình chứ?!”
      A Nguyên yên lặng lau mồ hôi.
      Còn “trinh tiết” nữa…
      Đức phi bất đắc dĩ, cũng biết tột cùng dạy sai chỗ nào rồi, Ngũ công chúa tự quyết việc hôn , nhưng mà loại nguyện vọng trong lòng nàng đó, sao lại ra chứ, thấy hai cháu ngoại trai đứng kia, đứa lớn tuổi khẽ nhíu mày, ý ủng hộ, hiển nhiên cảm thấy bản tính Ngũ công chúa quá mức cương liệt. Nhưng đứa còn lại…
      Đức phi vậy mà suýt màng dáng vẻ dụi dụi hai mắt mình.
      Đứa kia lại có thể gật đầu, hơn nữa, còn là lòng gật đầu đồng tình với Ngũ công chúa.
      Mắt thấy Ngũ công chúa vừa , vừa nhìn xuống dưới, ánh mắt lại ở khuôn mặt tươi cười của biểu đệ kia, trong lòng Đức phi, cũng có cân nhắc.
      Còn có Đứa mập nhảy cẫng lên kêu to: “Ngũ hoàng tỷ quá đúng!”
      Nhưng mà, ngay trong khi Ngũ công chúa phát biểu tuyên ngôn động trời của mình, Phượng Minh vốn phải cảm tạ trời xanh trong vương phủ của , lại mặt xám mày tro bị phạt đứng trước mặt ông lão râu tóc bạc phơ, thành thành mà kêu: “Nhị ngoại tổ phụ!” Thấy ông lão này ngửa đầu cười Ha Hả, tức khắc nước mắt ngắn nước mắt dài, hận thể lập tức ôm lấy đùi ông lão, chỉ chịu đựng vừa đứng chịu phạt bên vừa gào khóc : “Chuyện… chuyện…nạp thiếp đó, con bị oan mà!”
      Editor: Đoạn Đức phi gọi Phượng Minh là "nó" có được , hay chuyển thành "điện hạ"? Chỉ có lúc nghĩ mới gọi là "nó" thôi?
      Định đăng từ chiều qua mà server chính bị lỗi, sorry các nàng <3


    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Có lão ngoan đồng đến gây rồi tội Phượng Minh ghê bị thử thách liên tục
      Hạ An Hi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :