1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hân nhi 2608

      Hân nhi 2608 Well-Known Member

      Bài viết:
      133
      Được thích:
      3,244
      Chương 13

      Tuy rằng đầu não đơn giản nhưng A Nguyên nhìn ra được vị thiếu niên cười thanh đạm mặt kia ra thập phần đáng sợ tự nhắc mình sau này cách xa chút .

      Cổ nhân rất thông minh, A Nguyên cảm thấy mình thể đấu lại vị gia hỏa thông minh và bại hoại như vậy.

      Túc vương phi càng thương tiếc A Dung vỗ tay dặn dò đủ điều, thấy tỳ nữ trong phủ đem vô số điểm tâm đưa vào bỗng nhiên nghĩ tới những lời Túc vương với mình lúc nãy lại cười "Ngươi ở chơi với A Khanh lát chờ ta về cùng ăn cơm chiều." rồi Phượng Khanh hảo hảo chiêu đãi A Dung xoay người trầm mặt về phía nơi ở của Túc vương.

      "Nhìn Vương phi có vẻ buồn rầu, chẳng lẽ trong cung bị ủy khuất? " nhìn Túc vương phi rời A Dung xoay người ngồi bên cạnh Phượng Khanh mỉm cười .

      Nghĩ tới Túc vương phi vừa lộ ra chút dị sắc, A Dung có thể nhìn thấu lòng dạ người ta, lá gan A Nguyên liền lại, hướng vào trong ngực Phượng Khanh rụt cái bộ dáng giả chết.

      "Chẳng lẽ hôm nay muội muội mệt mỏi?" Thấy A Nguyên thành như vậy, Phượng Khanh vô cùng kinh ngạc, nghe A Dung hỏi lại than tiếng ngón tay lơ đãng chạm vào mặt A Nguyên "Trong cung còn điều gì có thể làm mẫu thân ủy khuất? Đại khái lại vì ta mà thương tâm ." nghiêng đầu cười " Chỉ là giờ ta có thể phong vương coi như cũng để mẫu thân an tâm, về sau… " ánh mắt của ôn hòa nhìn A Nguyên giọng "Ta tuy ốm yếu nhưng vẫn có thể che chở đệ đệ muội muội của mình."

      "Ngươi thích nàng như vậy?" A Dung kinh ngạc cúi đầu thò người nhìn qua, chạm vào ánh mắt tròn vo của A Nguyên thấy đứa này quả êm dịu khả ái liền đưa ngón tay thon dài cào vài cái dưới cằm A Nguyên, thấy đứa bé thoải mái híp mắt lại phẫn hận mở mắt nhanh ủi vào lòng Phượng Khanh sinh khí, cảm thấy vật này quả so đệ đệ của mình thú vị hơn, mặt lộ ra tươi cười, thò người ra đùa A Nguyên "Có phải thoải mái ?"

      "Uy!" Phượng Khanh bất đắc dĩ nhìn A Dung vẻ mặt ác liệt tươi cười đùa giỡn táo bạo với muội muội nhà mình thấp giọng , "Ngươi đừng phá nữa ." Thiếu niên trước mắt luôn có bộ dạng ôn nhuận vô hại, trừ bỏ Phượng Khanh lớn lên với , ai có thể biết A Dung là loại người ác liệt bại hoại như vậy đâu?

      "Nơi này chỉ có ngươi và muội muội, ta có gì phải lo lắng?" A Dung bên chọc A Nguyên phiền tới mức liên tiếp vung tay để cách xa chút nghiêng đầu cười "Để ta thoải mái chút , về phủ rồi lại là những tình chán ghét."

      "Có cần ta hỗ trợ ?" Phượng Khanh thấy A Dung đùa giỡn muội muội của mình, là người có quy củ nghĩ nghĩ liền rối rắm , "Ngươi chạm vào thân hình của muội muội ta, về sau, có phải hay hẳn là..." phải phụ trách?

      Làm huynh trưởng tốt luôn trân trọng muội muội lại tương giao lâu năm với A Dung, Phượng Khanh hiểu ràng tính nết của người bạn thân này. Phóng nhãn khắp trong kinh trừ bỏ A Dung cũng có ai là em rể hoàn mỹ trong lòng Phượng Khanh, mặc dù cảm thấy A Dung có chút lớn tuổi, muội muội có chút chịu thiệt, nhưng vẫn cười híp mắt dò xét .

      "Ân?" A Dung đùa giỡn cao hứng, chợt nghe thấy A Khanh , lại nao nao, sờ cằm nhìn A Nguyên dựng lông đề phòng mỉm cười " ra, cũng phải là thể." Dù sao mẫu thân mạng thể cưới sớm, nếu thực tiểu tức phụ mềm mềm nộn nộn để đùa giỡn cũng tệ lắm. Ít nhất mỗi ngày đều có thể trêu đùa nàng cũng là chuyện thú vị. Thấy A Nguyên liều mạng ủng vào ngực Phượng Khanh cái mông quyệt qua quyệt lại, trong lòng sinh ra chủ ý xấu, cười xấu xa , "ta nghĩ mẫu thân cũng đồng ý ."

      A Nguyên vừa bị đại ca làm cho sợ tới phát khóc, nghĩ tới mỗi ngày đều phải ở cùng với đại ma đầu, bằng tại nàng trực tiếp thắt cổ, ủng vào ngực Phượng Khanh , A Nguyên vụng trộm nhìn lại, thấy thiếu niên kia tuy là cười xấu xa nhưng đôi mắt hẹp lại phát sáng chói mắt cả người đều phảng phất trở nên sinh động hơn, khỏi bi phẫn thôi.

      Đầu năm nay, mĩ nhân đều là trứng thối, chẳng trách có câu “ mĩ nhân rắn rết “ đó thôi.

      " ra muội muội cũng cao hứng." A Dung lâu có sức sống như vậy càng thêm vui vẻ.

      "Ta sao lại cảm giác mình phạm sai lầm lớn?" Phượng Khanh cười khổ nhưng vẫn nghiêm túc "Nếu như thế, ngươi càng phải tiến lên cao hơn nữa, ngươi đừng quên muội muội của ta là công chúa."

      A Dung ngẩn ra.

      " phải ta đùa với ngươi " Phượng Khanh thấy A Dung nhất thời bị bộ dạng khả ái của A Nguyên mê hoặc, thấy cá cắn câu rồi mới mỉm cười nhướn mày "Ngươi vẫn chưa quên lời ngươi với ta chứ?" Thấy A Dung thấp giọng khụ cái rồi cúi đầu, tươi cười "Sau này, chỉ thích thê tử của mình, sủng ái nàng tín nhiệm nàng thương nàng, để nàng cả đời vui vẻ vì ngươi mà thương tâm, nạp thiếp, thông phòng, nạp ngoại thất, ..."

      "Đủ ." A Dung thất bại sờ mặt, giơ tay làm dáng đầu hàng cười khổ "Đùa giỡn chút là được, ngươi đừng quên chúng ta chênh lệch quá nhiều."

      A Nguyên lỗ tai run cái cẩn thận nghe, nghe xong cảm thấy tiểu tử này nếu phải quá xấu xa, kỳ dựa vào lời như vậy, vẫn rất đáng đánh giá lại khỏi y y nha nha kêu lên.

      "Muội muội cũng thích ngươi đó." Phượng Khanh cầm tay của A Nguyên nhàng cắn cắn.

      Bản công chúa là hỏi có phải cơ mà!

      A Nguyên bi phẫn nhìn mĩ nhân đại ca bẻ cong ý của mình, rất là bi thương.

      "Muốn tìm người hợp mắt, quá khó khăn." Phượng hanh cười ôn hòa với A Dung.

      "Ngươi muốn thế nào?" A Dung xòe tay, biết Phượng Khanh cũng phải vô hại như trong mắt mọi người như vậy, đơn giản hỏi thẳng.

      "A Dung chiếm tiện nghi của muội muội là tình ghê gớm vô cùng." Phượng Khanh lộ ra nụ cười thanh đạm nhìn minh châu bị nhét trong tay A Nguyên thấp giọng "Chỉ là A Nguyên như vậy làm sao có thể treo cổ cây cột già cơ chứ?"

      "Ai là cây cột già?" A Dung khóe mắt giật cái.

      "Ha hả..." Phượng Khanh chưa bao giờ chiếm thế thượng phong như vậy khi ở cùng A Dung, nhất thời cũng cảm thấy thú vị nhưng mà cười vài tiếng lại nghiêng đầu ho khan vài cái ôn thanh , "A Dung chờ muội muội ta thời gian được ? Nếu là sau này muội muội có người trong lòng, A Dung tự nhiên lui thân thành công. Nhưng nếu là có A Dung liền che chở nha đầu kia khoái hoạt qua ngày thế nào?" Trong kinh có bao nhiêu nam tử nạp thiếp chứ? Nếu là A Nguyên lớn lên rồi mà lại gặp được phu quân tốt, thay vì mù quánh gả cho người tốt, còn bằng để A Dung chiếu cố nàng.

      Nhìn Thành Dương bá , lớn tuổi hơn Thành Dương bá phu nhân tới mười mấy tuổi nhưng lại luôn phủng trong lòng bàn tay, ái mộ trân trọng.

      Phượng Khanh hi vọng A Dung thừa kế tính tình của phụ thân cũng có thể đối đãi như vậy với thê tử tương lai.

      ra số phận bị thảm của A Dung chính là lốp xe dự phòng.

      A Nguyên nghe hiểu, thấy A Dung vẻ mặt như ăn phải hoàng liên liền hết sức hài lòng.

      Thoạt nhìn, mình hề chịu thiệt, còn có thể qua người kia quan sát đệ đệ của , xem xem có phải người thành hay , nếu đúng, công chúa điện hạ tỏ vẻ, hảo lão công do nàng bồi dưỡng từ , tự nàng cầm tay chỉ giáo, còn có thể dạy ra phu quân nghe lời sao?

      A Nguyên cảm thấy mĩ nhân đại ca nhà mình thực cường đại .

      A Dung thấy mặt A Nguyên lộ vẻ dương dương tự đắc, đột nhiên sờ cằm cười "Nếu vậy ngươi cũng đừng hối hận!"

      tiếp việc Phượng Khanh sao cũng để A Dung chiếm tiện nghi của muội muội mà tới chuyện trong thư phòng Túc vương lúc này, Túc vương phi ngồi đối diện với phu quân cúi đầu " ra, ngươi từ ban đầu chưa bao giờ nghĩ tới việc để A Khanh kế thừa vương vị của ngươi."

      "Nhi tử của Hoàng huynh, vì sao lại kế thừa vương vị của ta, lại để con trai ruột của ta ăn khí? !" Túc vương thương tiếc sờ mặt Túc vương phi ôn nhu , "Ta qua, ta thương A Khanh, nhưng là nếu là để cho đoạt hết thảy của A Đường, tâm ý của ta khó có thể bình tĩnh." thấp giọng "Ngươi sai, mấy ngày này ta liên tiếp thỉnh lập A Khanh làm thế tử là để hoàng huynh đối với ta vừa lòng lại để mẫu hậu sinh ra tâm ý tức giận, lập tức phong thế tử cho a Đường. Nhưng là phải tính kế nhiều như vậy ngươi cho rằng ta nguyện ý?"

      Nghe Túc vương phi giọng khóc căm hận , "Năm đó, hoàng huynh là người khởi xướng mọi việc nhưng nay lại chậm chạp phong tước cho A Đường ,là vì cái gì? !"

      " phải là muốn nhìn xem thái độ của mẫu hậu sao." Túc vương châm chọc .

      thuytlu, Sô Cô la Đắng, Lazzy Le43 others thích bài này.

    2. Hân nhi 2608

      Hân nhi 2608 Well-Known Member

      Bài viết:
      133
      Được thích:
      3,244
      Chương 14

      "Nếu phải vì ta." Túc vương phi dùng tay che mặt thấp giọng "Năm đó, nếu ngươi phải vì ta cũng nhận lấy A Khanh ."

      Năm đó thân phận của nàng quá thấp căn bản đủ để xứng đôi với em ruột của Hoàng thượng là Túc vương. Còn phải phiền lòng về phụ thân và đệ đệ nổi danh ngu xuẩn trong kinh người như vậy cho dù là làm trắc phi muốn hoàng gia gật đầu cũng dễ dàng . Nếu phải năm đó đường huynh của nàng là quốc công ở phía sau thúc đẩy dựa vào tình cảm cùng lớn lên với Hoàng thượng nàng làm sao có thể trở thành chính phi của Túc vương? Nhưng dù là như vậy,trong cung cũng quá đồng ý muốn tứ hôn cho Túc vương trắc phi nổi bật làm nàng lo lắng thôi. Lo lắng, cũng có trong lòng Túc vương .

      Người này, ngay từ đầu để nàng vào đầu quả tim muốn nàng hao tổn tinh thần vì những chuyện như thế.

      Nàng muốn đời kiếp đôi, phải cố gắng thực cho được nguyện vọng này của nàng.

      Khi đó Hoàng thượng có nhi tử thể thừa nhận với bên ngoài muốn đặt dưới gối Túc vương . Phu quân của nàng đoán được khi nhận trưởng tử tư sinh này làm nàng ủy khuất nhưng được trong cung thương tiếc, liền lời đồng ý nhận đứa này làm trưởng tử của mình. Cũng bởi vì vậy nhiều năm qua Thái Hậu thương xót, Hoàng Hậu cảm kích, Hoàng thượng vừa lòng, ngày tháng của nàng trôi qua vẫn rất tốt, trừ bỏ vấn đề trưởng tử, nàng lại luôn sống hạnh phúc khoái hoạt.

      "Ta lấy đứa này làm tấm mộc, nay còn tính kế ." Túc vương phi nước mắt rơi xuống, nằm bên cạnh bàn nức nở "Thế này ta làm sao có thể đối mặt với ?"

      "Mấy năm nay ngươi thương cả A Đường đều phải xếp phía sau, vậy đủ rồi." Túc vương nhìn Túc vương phi rúc mình lại thành đoàn nghĩ tới tiểu nương năm đó giương ánh mắt vô tội nhìn thò người ra lau nước mắt của nàng, chỉ vào ngực mình "Ngươi vẫn luôn là mẫu thân tốt, là ta,…… " cúi đầu "Là ta thể thương A Khanh như đối với a Đường chỉ là…. " Túc vương cười khổ lắc đầu , "Ta đỡ cho hoàng huynh chậu mực lớn như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ?"

      "Kỳ , ngươi cũng thương A Khanh ." Túc vương phi nức nở "Năm ấy A Khanh bệnh nặng, có thể qua khỏi, ngươi mỗi ngày đều ở bên cạnh , thân thể suýt nữa cũng sụp đổ theo." Nàng cố gắng cười cười, rồi mới lên tiếng, "Ta chẳng qua là vì A Khanh mà cảm thấy khó chịu."

      Túc vương yên lặng nhìn nàng hồi lâu, lộ ra cái tươi cười.

      "Từ nay về sau, chúng ta cần suy nghĩ những chuyện như vậy nữa, hảo hảo mà sống có được hay ?" Túc vương ôm Túc vương phi vào trong ngực thỏa mãn , "A Khanh chính là nhi tử của chúng ta, những cái khác đều đừng nghĩ nữa."

      "Hoàng thượng..." Túc vương phi túm vạt áo Túc vương lo lắng , "Có thể hay ..."

      "Hoàng huynh nhận A Khanh về." Túc vương thấp giọng cười , "Ngươi cho rằng hoàng huynh là loại người nào? Nếu phải chú trọng thanh danh, năm đó làm sao có thể vì mẫu hậu bức bách mà để A Khanh ở dưới danh nghĩa của ta?" cười nhạo " mẹ đẻ của A Khanh tuy rằng chẳng qua chỉ là nghĩa muội của cậu chúng ta nhưng đến cùng vẫn chiếm danh phận là gì của ta. Hoàng huynh nhận đứa này chẳng phải là chiêu cáo cho thiên hạ biết là người để ý tới luân thường đạo lý sao?" Năm đó Hoàng thượng đầu óc đủ tỉnh táo mê đắm dì của tới choáng váng đầu óc còn có cả nhi tử, chuyện như vậy khi vạch trần Hoàng thượng còn gì mặt mũi nữa đây?

      Nếu phải năm đó vị dì kia có công đưa Hoàng thượng đăng cơ, Thái Hậu có thể để cho mẫu tử các nàng tìm chết.

      " ân sủng của Hoàng huynh cũng đến cực hạn." Túc vương thở dài " Cho A Khanh cái vương tước để bình an cả đời sau đó hoàng huynh làm thêm tình dư thừa nào nữa ."

      Chung quy, Thái Tử là người Hoàng thượng muốn cho kế thừa đại thống hoàng huynh của còn chưa có não tàn đến nỗi vì nhi tử của nữ nhi âu yếm trước đây mà phế Thái Tử.

      "A Khanh vốn chính là con ta." Nghĩ tới mẹ đẻ A Khanh cái người luôn tươi cười thậm chí ngay cả chết cũng phải tính kế Hoàng thượng phen, Túc vương phi trong lòng than tiếng, thấp giọng "Vì sao nhất định phải là Hoàng thượng ?" Nàng có chút mê mang hỏi "Hoàng thượng thê thiếp nhiều như vậy, vì sao nhất định phải ở cùng chỗ với ? Nếu nàng ấy nguyện ý gả người khác bằng công lao của nàng ít nhất có thể có nam tử chân tâm đối với nàng ." Cũng bởi vì áp lực của thiên hạ mà buông tha tất cả rồi tìm chết.

      "Đó chính là đầu óc mụ mẫm rồi." Túc vương lãnh đạm "May là nàng chết nếu bây giờ nàng còn sống hoàng huynh còn phải kiêng kị nàng và A Khanh, làm sao có thể thương trù tính như bây giờ?" Nữ tử kia là cây gai trong lòng Hoàng thượng chỉ có chết mới là cái kết tốt đẹp nhất, có thể để Hoàng thượng thương cảm mãi về nàng để phần cảm tình này vĩnh viễn bị phai mờ.

      Dừng chút Túc vương cười lạnh "Ta thấy , Từ phi và nàng có vài phần khúc mắc."

      "Hôm nay trước mặt mẫu hậu , hết lần này tới lần khác lấy nhà ta..." Túc vương phi quen , "lấy A Nguyên làm tấm mộc, còn cho là ta ngốc nghe hiểu, chán ghét cực kì !"

      Nghĩ tới Từ phi kiêu ngạo, Túc vương phi liền tố cáo, “Bát công chúa sao có thể khả ái như A Nguyên nhà chúng ta? Lại A Nguyên chỉ là đứa bé nàng còn ghen tị như vậy về sau còn như thế nào nữa đây!"

      "Chỉ là phi tử mà thôi." Túc vương "Trong tay nàng có tam hoàng tử, đắc ý cũng khó tránh khỏi. Chỉ là,………. " ánh mắt của hơi rét lạnh "Đánh chủ ý lên mẹ con các ngươi, coi ta là trái hồng mềm sao? Hậu cung, ta làm chủ được. Nhưng triều đình cũng phải địa phương nàng có thể can thiệp ." thản nhiên nhéo vẻ mặt tức giận của Túc vương phi, trong mắt lộ ra nụ cười ôn nhu "Từ gia tại trong triều biểu sai, ta cảm thấy hẳn là nên buộc tội vài lần để hoàng huynh yên tâm."

      "Ngươi, ngươi muốn làm cái gì a..?" Túc vương phi nhìn Túc vương cười mà sợ hãi, run thân mình giọng "Ngươi đừng có làm quá a." Trước kia có vị cung phi đối với nàng bất kính sau này trong nhà cung phi đó xảy ra chuyện lạm sát người vô tội, nghe được tin đó cung phi kia ôm chân Hoàng thượng chân tới ra máu để cầu xin, kết cục vẫn là tiến lãnh cung.

      Phu quân của nàng nàng biết, trừ bỏ đối với người trong nhà, tâm địa phải ngoan độc bình thường .

      "Từ gia phong cảnh lâu lắm rồi ai có thể nhìn thuận mắt đây?" Túc vương ôm kiều thê cười "Ngươi yên tâm, đều cần ta xuất thủ." Nhìn thấy thời điểm tuyển tú sắp tới, có nhiều nhà muốn đưa nữ nhi nhập cung tranh sủng, Từ phi nay ở trong cung là người được sủng ái vô cùng thanh danh lại tốt, những người lo lắng nữ nhi mình chịu thiệt muốn để Từ phi thất sủng ít , làm sao còn chỗ cho vương gia dụng võ đây?

      Trong lòng cười hồi Túc vương thấy Túc vương phi biểu tình cảnh giác, miệng cười to nhịn được hôn lên mặt tức phụ ngụm.

      "Đừng làm rộn a, trong nhà còn có đứa ở đó." Cảm giác được Túc vương có ý động tựa hồ rất hưng trí, Túc vương phi đỏ mặt đẩy giọng , "A Dung vẫn còn ở đây, đứa bé kia là thông minh đừng để nhìn ra." Thấy Túc vương mặt thất vọng nàng lại tiếc nuối "Trạm gia gia phong thanh chánh như vậy, nếu là A Dung vài tuổi tốt rồi."Đứa nàng hiểu như vậy, cũng yên tâm hơn phải ?

      "Ngươi vẫn còn nhớ tới sao?" Túc vương cười nhạo " nay 17 rồi phải ?" Thấy Túc vương phi khẽ gật đầu liền cười "Như vậy cũng kém quá nhiều, A Nguyên nhà ta muốn kiếm dạng rể nào mà có cần gì phải xem xét tới người lớn tuổi hơn nhiều như vậy ?" Đương nhiên, Túc vương mới thừa nhận đây là tại vì ghen tỵ A Dung so với còn tuấn tú hơn.

      "Mấy đệ đệ của cũng bằng ." Túc vương phi đẩy phen sẳng giọng "Lớn tuổi làm sao? Thành Dương bá cũng lớn tuổi hơn rất nhiều so với tức phụ của , thời điểm ngươi cưới ta tuổi tác cũng ,chẳng lẽ chúng ta sống khoái hoạt sao?" theo ý nàng nữ hài nhi yếu ớt nên có phu quân biết đau người như vậy.

      "Phải phải, là ta sai ." Túc vương làm sao có thể so đo với vợ của mình? Trong lòng cũng vì lời của Túc vương phi mà có chút động tâm, từ trước vẫn chưa đánh giá A Dung nhiều vội vàng đứng dậy lau mặt cho Túc vương phi gọi nha đầu bên ngoài vào chỉnh lý lại trang phục của hai người rồi về phía viện của Phượng Khanh, vừa vào tới cửa thấy Phượng khanh ôm khuê nữ tinh quái nhà mình giỡn với A Dung, khuê nữ của mình còn cố gắng vung tay quật A Dung, nhất thời biết nên cái gì cho phải .

      "Để ngươi chịu ủy khuất rồi." Nhìn A Dung bao dung ôn nhu, thuần lương tươi cười, Túc vương nhìn khuê nữ khiển trách rồi mới ôn thanh với A Dung.

      "Vương gia gì vậy, muội muội mặc kệ là làm gì, trong lòng ta đều so đo." A Dung nghiêng đầu lộ ra cái tươi cười trân trọng với A Nguyên

      "Ngươi là đứa bé ngoan!" Túc vương thấy A Dung hiểu chuyện như vậy, nghĩ tới lời của Túc vương phi trong lòng hơi động.

      Đứa lương thiện như vậy quả nhiều lắm.

      Mắt thấy Túc vương đối với A Dung lộ ra vẻ hài lòng, A Nguyên lệ rơi liên tục.

      Tiểu tử này mới vừa vụng trộm chọc bụng của mình á!
      thuytlu, Sô Cô la Đắng, Lazzy Le46 others thích bài này.

    3. Hân nhi 2608

      Hân nhi 2608 Well-Known Member

      Bài viết:
      133
      Được thích:
      3,244

      Chương 15

      Hòa khí ăn xong bữa cơm, A Dung mới dùng thái độ kính cẩn lễ độ tươi cười cáo từ. Túc vương nhìn thân ảnh mảnh khảnh của thiếu niên dần biến mất ở phía xa, trong lòng gật đầu, cảm giác ngày càng mạnh mẽ , nếu sau này có người nào càng thích hợp làm con rể hơn nữa bồi dưỡng hài tử này là ý tồi.

      A Nguyên mệt mỏi tựa vào ngực Phượng Khanh, khóc ra nước mắt.

      Đó là người xấu, đó!

      Chỉ hận mình là đứa bé sơ sinh nên thể chuyện , A Nguyên trong lòng vô hạn bi phẫn, thấy ánh mắt của mĩ nhân đại ca rơi vào mặt mình, A Nguyên quyết định chơi đùa với đại ca , lắc lắc cổ quay đầu , thập phần tức giận.

      "Muội muội mệt mỏi." Biết A Nguyên hôm nay lại vòng trong cung, Phượng Khanh đau lòng, vội vàng với vợ chồng Túc vương, "Để muội muội nghỉ ngơi thôi."

      A Nguyên nghe được Phượng Khanh vậy mà so đo với mình , còn quan tâm mình như vậy, trong lòng cảm thấy xấu hổ, quay đầu lại, ôm Phượng Khanh cọ cọ trong lòng câu xin lỗi.

      Đại ca của nàng, ra trừ bỏ việc thích đùa, vẫn luôn đối với nàng rất tốt rất tốt.

      "Các ngươi vậy mà vẫn luôn thân cận." Thấy Phượng Khanh sau khi ngẩn ra, cũng lấy mặt cọ A Nguyên mấy cái, hai đứa đều phát ra tiếng cười, A Nguyên thậm chí còn vỗ tay của mình rồi cười khanh khách, Túc vương cảm thấy đây đại khái chính là duyên phận , mỉm cười với Phượng Khanh , "Các ngươi tốt với nhau như vậy, bằng ngày mai ta với hoàng huynh , để vương phủ của ngươi và phủ công chúa của A Nguyên đều xây bên cạnh Túc vương phủ, về sau nhà chúng ta vĩnh viễn đều xa rời nhau, có được ?"

      "Tốt!" Ánh mắt Phượng Khanh sáng ngời trong suốt , đồng ý nhanh.

      "Đứa này." Túc vương lắc đầu cười , sờ sờ đầu Phượng Khanh , thấy ánh mắt của nhìn mình đầy ôn nhu, hâm mộ , trong lòng cảm thấy hơi đau, lại dùng nụ cười ấm áp , "Thân thể của ngươi cũng yếu, cũng trở về nghỉ ." xong liền từ trong tay Phượng Khanh ôm khuê nữ lưu luyến rời đại ca lên, gõ đầu nàng cười , "Ngày mai lại đến nháo ca ca ngươi." Thấy khuê nữ ảo não nghiêng đầu , mỉm cười , "Chẳng lẽ so sánh với ca ca ngươi, phụ vương lại được ngươi thích bằng sao?"

      Chỉ biết là dỗ bà xã, có tư cách chuyện với bản công chúa!

      A Nguyên quay đầu để ý, bị gương mặt mĩ nhân của lão cha hấp dẫn chút nào.

      Túc vương cũng lưu tâm ôm A Nguyên về nghỉ.

      Quá 3 ngày, Hoàng thượng kịp đợi hạ chỉ phong tước cho Phượng Khanh và A Nguyên, nhất thời Túc vương phủ phong cảnh vô hạn, để toàn kinh phải ghé mắt, trước cửaTúc vương phủ ngựa xe như nước, tới cửa chúc mừng vô số kể.

      Cho dù là em ruột của Hoàng thượng ân sủng như vậy cũng có chút quá. nhà hai vương, đây là Túc vương là muốn nghịch thiên a.

      A Nguyên cũng có quấy nhiễu bao nhiêu. Túc vương phi e sợ mọi người nghị luận bừa bãi đóng cửa từ chối tiếp khách, bởi vậy chỉ ôm A Nguyên lại trong vương phủ, tự nhiên vui đùa với Phượng Khanh. Ba huynh trưởng của A Nguyên ở trong cung cũng cùng nhau hồi phủ, trong phủ càng thêm náo nhiệt. Ngay lúc này lại thấy Túc vương phi nhéo lỗ tai hai nam hài tuổi tác phảng phất ngang nhau, thái độ dạy dỗ hung dữ , hiển nhiên tâm tình được tốt.

      A Nguyên nằm ngửa trong ngực nhị ca Phượng Đường, cực kì nhu thuận.

      "hai đứa ngu ngốc." Phượng Đường cảm thấy muội muội rất thú vị, so với hai tiểu tử kia động lòng người hơn nhiều, cúi đầu nhìn A Nguyên tươi cười ra vẻ đáng hài lòng gật đầu, thấp giọng với Phượng Khanh có vẻ lo lắng "Tam hoàng tử quả cần ăn đòn, bất quá cũng nên đánh nhau trước công chúng." Ngay khi A Nguyên cảm thấy nhị ca rất có quy củ, yên lặng tán thành nghe này thiếu niên tuấn tú chậm rãi ,

      "Lôi đến nơi có người hoặc đánh chỗ ai nhìn thấy làm sao có nhiều việc phiền phức như vậy chứ?"

      Quân tử báo thù 10 năm muộn, xem ra, hai đệ đệ này vẫn là cần cố gắng giáo dục.

      A Nguyên cứng ngắc, lặng lẽ hồi tưởng xem mình có từng đắc tội nhị ca .

      "Từ phi còn cáo trạng." Phượng Khanh thấp giọng , "Rốt cuộc dù sao cũng là hoàng tử, Hoàng thượng sợ là bất công."

      "Đại ca biết." Phượng Đường sắc mặt trầm , "Tiểu tử kia thường ngày luôn đối phó với huynh đệ chúng ta, bởi vì chúng ta được hoàng tổ mẫu thích, những lời ghen ghét phải chỉ hai câu. Nếu là trước đây chúng ta còn nhẫn , nhưng nên, nên..." đến đây lại lộ vẻ do dự.

      "Chỉ trích ta ?" Phượng Khanh bén nhạy hỏi.

      "Miệng chó thể khạc ra ngà voi mà thôi." Phượng Đường muốn để huynh trưởng thương tâm, nghiêng đầu lạnh giọng .

      "Các ngươi vì ta như vậy, trong lòng ta rất cao hứng, chỉ là…. " Phượng Khanh vỗ vỗ vai Phượng Đường thở dài , "Đừng vì ta, để bản thân mình cũng liên lụy."

      " đời này, huynh đệ chúng ta chỉ có mấy người " Phượng Đường tới đây, thấy cục thịt trong ngực giương mắt nhìn mình, khóe miệng liền lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Còn có muội muội, cũng là người thân cận nhất. Nếu lúc này đều làm rùa đen rút đầu, còn là nhi tử của Túc vương sao?"

      "Đúng vậy!" Đầu kia , thiếu niên nhanh "Còn bằng làm rùa đen rút đầu !"

      "Ai là rùa!" Miệng Túc vương phi tức đến phát đau, buông đứa con khác ra, hung hăng cốc đầu đứa kia 1 cái.

      "Vốn thông minh, còn đánh đầu như vậy." Thiếu niên ủy khuất cúi đầu.

      "Phượng Ngọc, Phượng Khuyết!" Đối với hai nhi tử chỉ chênh lệch nhau tuổi ngày thường luôn nghịch ngợm này, Túc vương phi luôn sầu lo thôi.Nhìn Phượng Khanh ôn nhu, Phượng Đường khôn khéo, lại nhìn hai tiểu ngu ngốc bộ dạng mơ mơ hồ hồ, Túc vương phi chỉ vào hai nhi tử , " cho phép hồ nháo như vậy nữa!"

      "Hoàng tổ mẫu cũng chưa gì mà." Phượng Ngọc lớn tuổi hơn vội vàng "Còn có, Từ phi nương nương cáo trạng tới trước mặt hoàng bá phụ , chúng con đem nguyên nhân vì sao làm thế ra , hoàng bá phụ cũng tán thưởng chúng ta huynh đệ đồng lòng, phạt tam hoàng tử đóng cửa suy ngẩm còn thưởng cho chúng con ngọc như ý đó." xong, từ sau bên hông lấy ra thanh bạch ngọc như ý lớn cỡ bàn tay, ôn nhuận khả ái, là cực phẩm Dương Chi Bạch Ngọc, hai mắt sáng lên chạy lướt qua Túc vương phi tới trước mặt Phượng Đường cẩn thận đặt vào tay A Nguyên, ngay khi hai mắt A Nguyên lóe lên kim quang, vò đầu cười ngây ngô "Cho muội muội, để muội muội sau này luôn bình an như ý."

      "Bình an như ý!" Phượng Khuyết cũng ôm cách tay Phượng Đường .

      Móng vuốt của A Nguyên cảm nhận được xúc cảm ấm áp của ngọc, hạnh phúc nắm chặt.

      cần biết xảy ra chuyện gì cũng thể tách nàng và bảo bối ra.

      "Con bé rất thích." Phượng Ngọc ánh mắt sáng ngời trong suốt quay đầu với Túc vương phi "Mẫu thân, muội muội thích lễ vật của chúng con!"

      Phượng Khanh nhìn A Nguyên đầy vẻ hạnh phúc, dở khóc dở cười.

      "Biết muội muội thích, về sau phải lưu tâm tới muội muội nhiều hơn." Phượng Khanh tiếp xúc với A Nguyên lâu nhất, tự nhiên biết muội muội đối với vật gì sáng ngời trong suốt cũng luôn luôn thích, thấy móng vuốt lặng lẽ đem ngọc như ý cất vào trong người, trong lòng cực kỳ buồn cười, mặt lại ôn hòa giọng với hai đệ đệ "Nhớ , muội muội là bảo bối của chúng ta, về sau có gì tốt đừng quên muội muội. Cũng phải bảo vệ tốt muội muội, " ngừng lại hơi mỉm cười , "Sau này các ngươi cũng là ca ca, có thể làm được đúng ?"

      "Để muội muội khổ sở , liền dùng khí lực đánh Tam hoàng tử hôm kia đánh , biết ?" Phượng Đường cũng nghiêng đầu .

      "Biết." Phượng Ngọc cùng Phượng Khuyết ngoan ngoãn , "Muội muội là trân bảo trong nhà, làm ca ca là phải trân trọng muội muội."

      "Các ngươi rất có trách nhiệm." Phượng Khanh nghe được rất hài lòng, chút keo kiệt tán dương hai đệ đệ.

      Hai tiểu tử gãi đầu cười ngây ngô.

      A Nguyên cảm thấy tại nên thắp cây nến cầu nguyện cho đám gia hỏa dám đắc tội với mình, nhưng mà cảm nhận được tâm tình trân trọng mình của các ca ca, rút tay ra, dùng sức làm khuôn mặt tươi cười đáng , cho các ca ca ít phúc lợi.

      "Muội muội cười kìa!" Phượng Ngọc ngạc nhiên hô.

      Túc vương phi nhìn mấy hài tử hoà hợp êm thấm, tuy rằng cảm thấy chuyện của tam hoàng tử làm người ta lo lắng, nhưng mà tâm ý như vậy lại làm bà luyến tiếc ra lời răn dạy.

      Trong phủ Túc vương mảnh chan hòa ấm áp. Tại Phượng Nghi cung, lại mảnh tĩnh mịch. Hoàng Hậu xoa đầu ngồi ghế, gương mặt mỏi mệt, dưới chân của bà nữ hài nhi ôm đùi nàng khóc nức nở, gương mặt bất lực, khóc hồi lâu mới ngẩng đầu lên, chảy nước mắt nức nở , "Mẫu hậu, mau cứu con , con, con biết nên làm gì bây giờ." xong, nàng che mặt khóc "Biết chuyện mấy ngày trước đây , mẫu phi của con bệnh nặng hơn, con, con..." đến cuối cùng, lại gần như thở được.

      "Đứa này." mặt Hoàng Hậu lộ ra chút đành lòng, thấp giọng thở dài, " yên ổn, với ta như vậy, chẳng phải là đâm vào tim ta sao?"

      Dùng khăn trong tay cẩn thận lau mặt cho nữ hài, Hoàng Hậu thấp giọng , "Ngay khi Đường mẫu phi của con bóc trần việc đó, con nên biết, con vô duyên bước vào phủ Lý quốc công."

      Nữ hài này, chính là Tam công chúa suýt bị cung phi bức đến tuyệt lộ ngày đó.

      "Phủ Lý quốc công phủ gia phong nghiêm minh, nữ nhi dám có hy vọng xa vời như vậy." Tam công chúa cảm thấy lòng đau như đao cắt, quỳ mạnh trước mặt Hoàng Hậu, kéo vạt áo choàng thêu hoa mạ vàng cầu khẩn , "Chỉ là Đường mẫu phi lại với phụ hoàng việc này, ý của phụ hoàng là muốn gả con tới trong nhà của ngoại tổ mẫu, tuy đây là phen tâm ý từ ái đối với nhi thân, nhưng mà, " nàng che mặt "Gia đình như vậy, ta thể đáp ứng!"

    4. Hân nhi 2608

      Hân nhi 2608 Well-Known Member

      Bài viết:
      133
      Được thích:
      3,244
      Chương 16

      "Chuyện này là sao?" mặt Hoàng Hậu lộ ra vẻ kinh ngạc, cúi người tới trước kéo Tam công chúa lên rồi mới nghi ngờ hỏi, " ra phụ hoàng của con, cũng là vì tốt cho con." Thấy nước mắt của Tam công chúa thi nhau rơi xuống, bà cũng cảm thấy tiếc hận thay cho nữ hài nhi trước giờ luôn quy củ, mềm giọng , "Ngươi là công chúa, gả vào nhà ngoại tổ mẫu của mình, vậy mọi việc trong nhà còn phải do ngươi định đoạt?" Thấy mặt Tam công chúa lộ ra vẻ tuyệt vọng, bà thở dài, "Đứa bé ngoan, con giống Tứ hoàng muội của con, phủ Lý quốc công cũng phải nơi dễ đến như vậy, mẫu hậu câu lòng với con, với địa vị của mẫu phi con, gả vào nhà có tước vị thấp chút mới là tốt."

      Hai mẹ con Tam công chúa đều được sủng, Uông Tần chỉ sinh mình Tam công chúa có thêm hoàng tử khác để tranh thể diện. Phủ Lý quốc công lại là gia đình như thế nào?! Ngay cả Thái Hậu cũng phải đối đãi lễ độ với Thái phu nhân Lý quốc công, quan hệ chị em dâu sâu đậm, nếu là người có gia thế đơn giản gả vào, chừng còn bị ép buộc thành bộ dáng gì.

      Như bây giờ, khi thái phu nhân Lý quốc công cuối cùng chọn Tam công chúa, chuyển sang chọn trúng Tứ công chúa do Tống phi sinh ra, trong lòng Hoàng Hậu lại cảm thấy thích hợp.

      Tứ công chúa thông minh hơn Tam công chúa chút, lại quen thuộc cách làm nũng tranh sủng với trưởng bối, bởi vậy rất được Hoàng thượng thích, hoạt bát như vậy mới có thể có cuộc sống tốt ở phủ Lý quốc công.

      "Mẫu hậu vì nữ nhi suy nghĩ, nữ nhi đều biết." Những lời như vậy, nếu phải là Hoàng Hậu lòng đối xử tốt với nàng, tuyệt đối ra, Tam công chúa trong lòng cảm kích, nhưng lại cảm thấy đau khổ, quỳ xuống nằm đầu gối Hoàng Hậu rưng rưng , "Mẫu hậu có biết, tại sao mẫu phi của con bệnh lại nặng như vậy?"

      "Thái y là tâm tư nặng nề quá độ." Hoàng Hậu cau mày nhớ lại.

      đặt loại chuyện như thế này ở trong lòng. Trong hậu cung, có phi tử nào là tâm tư nặng, có ai trong lòng nghĩ tới nhiều điều? Đừng nhìn bà là Hoàng Hậu, nhưng vẫn phải chú tâm cẩn thận như thường, dám để xảy ra việc gì sai trái.

      Chẳng biết tại sao, Hoàng Hậu lại nhớ đến Túc vương phi, người đệ muội này, cho tới bây giờ tính tình vẫn đơn giản như vậy, tuy rằng để cho người khác cảm thấy nàng có chút ngốc ngốc, nhưng đó phải là loại phúc khí sao?

      nữ tử, có thể được phu quân thương bảo hộ, là chuyện hạnh phúc tới dường nào?

      Trong mắt Hoàng Hậu lộ ra tia buồn bã, Tam công chúa thấy Hoàng Hậu thở dài, khóc , "Làm sao chỉ đơn giản là tâm tư quá nặng? Mẫu phi là bị người khác chọc tức tới sinh bệnh, nhưng lại thể để người trong cung biết, nếu liên lụy tới ngoại tổ gia " Thấy Hoàng Hậu hơi thất thần xong lại nghiêng tai, bộ dạng lắng nghe, nàng rơi lệ , "Từ ngày ngoại tổ mẫu tiến cung, luôn luôn biểu huynh kia của con là người rất tốt, cũng quả mang theo chuỗi tràng hạt cho con thưởng thức, ý tứ bên trong lời chính là muốn thương lượng chuyện thành thân của con."

      " tiếp." Nghe được Uông Tần là bị tức tới bệnh, mặt Hoàng Hậu nghiêm túc, do dự chút, cho các cung nữ hầu hạ bên cạnh lui ra ngoài, tiếp tục hỏi, "Còn gì nữa?"

      "Lúc đầu, trong lòng Mẫu phi rất vui mừng, " mặt Tam công chúa lộ ra vẻ xấu hổ và giận dữ, thấp giọng , "Ngày đó, con cũng cảm thấy rất tốt." Ngoại tổ mẫu khen biểu huynh của nàng dung mạo như Phan An, học rộng hiểu cao, trong kinh cũng là nhân vật có tiền đồ, tâm của Tam công chúa vốn cũng cao, chỉ muốn tìm gia đình bình thường sống đơn giản qua ngày, cũng muốn so bì với các tỷ muội được sủng ái, nghe vậy cũng có chút động lòng, nhưng dù sao cũng là nữ nhi, lại là công chúa, được tự nhiên, vẫn chưa đáp ứng, chỉ suy xét.

      "Con với mẫu phi ở tại trong cung có thể biết được điều gì." Tam công chúa chảy nước mắt , "Ai ngờ, nhà ngoại tổ ruột của con, cũng có thể gạt người như vậy?"

      "Uông gia." Hoàng Hậu đối với gia đình cung phi nếu phải hiển hách như Từ phi ra cũng chú ý nhiều, lúc này cau mày , "Ta tuy biết biểu huynh nhà ngoại tổ của con, nhưng con cũng biết, nhị hoàng huynh của con xưa nay luôn thân thiết với nhị đường đệ của Túc vương, thiếu niên xuất chúng trong kinh, ta cũng nghe qua mấy người, chỉ là có ai họ Uông." Trong ánh nến mờ tối, sắc mặt Hoàng có chút khó coi, cười lạnh , " Đây là muốn làm gì? !" Đây là khi quân, đây là phải tịch thu tài sản, xử chém cả nhà!

      "Trong lòng Mẫu phi cũng biết nên làm thế nào cho phải, vậy nên để thái giám trong cung ra ngoài tìm hiểu." Tam công chúa được coi trọng, cảm thấy khó có thể mở miệng, thấp giọng , "Tốn kém rất nhiều tiền bạc để ra cung tìm hiểu, ngờ..." Nàng chậm rãi che mặt, lấy tay che nước mắt, nức nở , "Biểu huynh kia, lại là tên công tử quần lụa, trêu hoa ghẹo liễu, chuyện ác nào làm, bên người nay có thứ nữ ba tuổi, đặt nuôi ở bên ngoài, người khác chỉ là biết mà thôi!"

      Thời điểm nghe được những điều này, hai mẹ con nàng quả thực như bị sét đánh ngang tai, Uông Tần hôn mê tại chỗ, tỉnh lại rồi gì chỉ ôm nàng khóc to, thân mình tốt, vẫn luôn bị bệnh tật quấn thân, hiển nhiên là bị mẹ ruột làm cho đau thấu tim.

      Hoàng Hậu nghe xong, dù là nhiều năm là mẫu nghi thiên hạ cũng tức tới nhịn được, tim đập thình thịch mạnh, đưa tay vỗ mạnh bàn, hất chén trà bàn xuống đất, lạnh lùng , "Buồn cười!"

      "Dù như vậy, mẫu phi vẫn nhớ tới nhà ngoại tổ, dám ra chuyện này, luôn giấu ở trong lòng, thân mình ngày càng tệ hơn." Để Tam công chúa thống khổ như vậy, Uông Tần bị nhà mẹ đẻ lừa thành như vậy, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới cáo trạng với Hoàng thượng và Hoàng Hậu, vì phồn hoa của nhà mẹ đẻ mà nhịn xuống cơn tức này.

      Ánh mắt Tam công chúa vô thần nhìn những mảnh của chén trà dưới chân, cảm thấy tim mình cũng tan nát.

      Lúc bị Đường phi bức bách, trong lòng nàng vô cùng khổ sở, sở dĩ chảy nước mắt, phần vì sợ hãi Thái Hậu chán ghét mình, phần, chính là vì Uông Tần chưa bao giờ nghĩ tới việc Uông gia mang đến bao nhiêu tổn thương cho nàng. Giống như lúc này, biết Hoàng thượng có ý muốn đem mình gả cho biểu huynh ghê tởm kia, nhưng mẫu phi của nàng lại chỉ biết khóc, bảo nàng nhận mệnh, ngoài ra làm gì khác nữa.

      "Nữ nhi muốn nhận mệnh." Tam công chúa lấy hết dũng khí tới trước mặt Hoàng Hậu, chảy nước mắt , "Mẫu hậu, con sinh là công chúa, vốn là tạo hóa tốt nhất đời, còn có người nào tốt số hơn con? Nếu phải vượt qua quãng đời còn lại với con người như vậy, con tình nguyện chết cũng tuyệt đối gả cho !" xong ngồi ở bên khóc nức nở.

      "Lại có người dám tính kế công chúa hoàng gia sao, cho rằng đầu của mình chặt đứt sao? !" Dù sao Hoàng Hậu cũng trải qua bao nhiêu đời, ổn định lại tinh thần, chỉ vào Tam công chúa mắng, " cho khóc nữa!" Thấy Tam công chúa khiếp đảm nhìn qua, Hoàng Hậu đứng dậy vài bước tại chỗ, cười lạnh , "Khóc có ích lợi gì? ! Con biết mạng của con là tốt nhất, còn có gì để mà khóc ?" Cuối cùng vẫn là thương tiếc bé này, Hoàng Hậu mềm lòng, lắc đầu , "Chuyện của nhà ngoại tổ con, việc hoàng tổ mẫu của con vào trong cung có Đức phi giúp con cứu vãn, về sau, con và Uông gia, thể có quan hệ khác, biết chưa? !"

      "Con hiểu ." Tam công chúa được Hoàng Hậu nhắc nhở, cũng cảm thấy mình bây giờ so với mẫu phi chỉ biết là oán trời trách đất Uông Tần có cái gì khác biệt đâu? Cắn răng đứng dậy , "Mẫu hậu yên tâm, sau này, nữ nhi mềm yếu như vậy nữa." Nàng nhìn như yếu ớt, nhưng mặt lại sinh ra biểu tình quật cường, thấp giọng , "Con là công chúa, có mẫu hậu ở đây, cái gì con cũng sợ."

      "Con nguyện ý đến tìm ta, ta đương nhiên ra mặt cho con, còn , còn gọi gì mà mẫu hậu?" Hoàng Hậu sờ tóc Tam công chúa, dịu giọng , "Dòng dõi Uông gia quá thấp, sau này e rằng thể xứng đôi, dùng lí do như vậy với phụ hoàng con, cuối cùng người cũng chấp nhận thôi. Về phần Uông gia …" Hoàng Hậu nghĩ tới Uông Tần hơi chần chờ, suy cho cùng bà sợ ném chuột vỡ đồ, nghĩ kĩ lúc lâu, chậm rãi , "Mẫu phi của ngươi muốn để ngoại tổ gia suy tàn, ta suy nghĩ cẩn thận." Uông Tần được sủng, ở trong cung vốn gian nan, nếu là nhà mẹ đẻ cũng suy tàn nữa, hậu cung liên kết chặt chẽ với triều, nàng tất nhiên thể dễ chịu, đây cũng là suy tính bình thường của nữ nhân, trong lòng Hoàng Hậu tuy rằng thích Uông Tần nén giận như vậy, nhưng cũng thể nhiều.

      "Chỉ cần cự tuyệt hôn này, con vô cùng cảm kích mẫu hậu." Tam công chúa thấy Hoàng Hậu nguyện ý giúp đỡ, hận thể quỳ xuống cảm tạ Hoàng Hậu, cảm kích , "Ân tình của Mẫu hậu, nữ nhi vĩnh viễn khắc sâu trong lòng."

      "Con đó." Hoàng Hậu lắc đầu cười, để ở trong lòng.

      "Ta , nương nương chuyện riêng với công chúa ở bên trong này, nhất định là có chuyện gì kỳ quái." Khi Hoàng Hậu muốn dặn dò Tam công chúa thêm vài câu, bảo nàng lộ ra điều gì trong cung, bên ngoài cửa cung, truyền đến tiếng cười của nữ nhân, nghe thấy thanh này, mặt Hoàng Hậu hiếm khi lộ ra tươi cười, sẳng giọng,

      “Thích làm trò thần thần bí bí, tới đây, sao còn tiến vào?" Dứt lời, che dấu nụ cười mặt, hiển nhiên rất thích người vừa tới.

      Tam công chúa vẻ mặt kính cẩn nhìn qua, thấy Đức phi mang mặt nụ cười nhàn nhạt bước vào, thi lễ với Hoàng Hậu cái, mới đứng dậy để Tam công chúa thi lễ với mình, hiền hòa , "Sao nhiều nghi lễ như vậy?" rồi cười với Hoàng Hậu "Đây phải là thần thiếp sợ nương nương bực mình đấy sao? Để nương nương quay đầu lại dạy dỗ thần thiếp, thấy chưa, chỉ có thần thiếp vô lễ đột ngột xông vào mới có vẻ thân mật với nương nương hơn.”


      "Ta chỉ câu, ngươi lại có biết bao nhiêu câu chờ ta." Hoàng Hậu thân mật với Đức phi, để nàng ngồi bên cạnh mình, ra tình của Tam công chúa, rồi lạnh lùng , "Uông gia làm việc quá mức, nhưng Uông Tần lại mềm lòng, ta bây giờ cũng có chủ ý gì tốt để trừng trị. Hay là…. " Bà chần chờ , "Truyền ý chỉ của ta, răn dạy nữ quyến Uông gia?"

      "Uông gia có địa vị gì, có thân phận gì đáng để nương nương phải hạ ý chỉ." Đức phi nghe xong, mặt lộ ra thương tiếc, nhíu mày , "Huống gì động tĩnh như vậy quá lớn, đến cùng cũng tốt." Uông Tần chấp nhận bị gạt như vậy, phải là do lo lắng cho nhà mẹ đẻ sao. Ngay cả nữ nhi cũng để ý tới, trong lòng Đức phi thầm lắc đầu, lặng lẽ 1 tiếng hồ đồ

      "Ngươi là người có chủ ý hay, mau ." Hoàng Hậu chỉ vào Đức phi cười .

      "Nếu là thần thiếp…. " Đức phi nhăn mày nghĩ nghĩ, mặt lộ ra nụ cười tươi, mỉm cười với Hoàng Hậu, "Muội muội phải chịu ủy khuất, làm huynh trưởng đương nhiên là phải ra mặt rồi."

      "Nga?" mặt Hoàng Hậu, lộ ra thần sắc hứng thú.

    5. Hân nhi 2608

      Hân nhi 2608 Well-Known Member

      Bài viết:
      133
      Được thích:
      3,244
      lúc nãy post nhầm bài chưa beta . mong các bạn thông cảm đọc lại dùm nha. thak.
      rất rất bận nên làm việc mà áp lực vô cùng mạnh mẽ. ai đọc xong like cho 1 cái để còn biết có người chờ mà lấy động lực làm tiếp nha các cưng
      trang.bella, Dunghyt97, Cain5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :